Mình sẽ vào luôn không giới thiệu nhiều. Mong là mn sẽ thích. Mình cũng k thể up thường xuyên. Mn thông cảm.
Vậy đi, thì cứ như vậy đi có sao đâu. Mình làm đc.... Những suy nghĩa
kia mãi ám ảnh tôi( gia linh). Tôi đã làm gì sai. Tại sao lại làm vậy. 1
năm, hơn 1 năm rồi. Tại sao lại trốn tránh tôi và lúc đó tôi mới biết
là cô ghét tôi nhưng tại sao. Tại sao không nói nổi một lời. K nói một
tiếng nào. Tôi đã làm gì sai. Đã làm gì để cô phải ghét tôi như vậy. Tại
sao lại tránh mặt tôi. Nhưng vì cô muốn thê, hơn nữa tôi luôn yêu quý
cô nhưng đc rồi, vì cô ghét tôi nên tôi sẽ tránh mặt cô, cô sẽ k phải
nhìn thấy tôi một lần nào nữa. Như vậy có lẽ là điều tốt. Thà cô k biết
tôi còn hơn là ghét tôi Cứ vậy. Trong thời gian qua, tôi luôn trong
trạng thái tồi tệ và khủng hoảng tình thần. Nhưng sao nào, k ai biết và k
ai quan tâm. Hình như tôi cố tạo ra điều đó. Tất cả tôi có thể là là sự
giả tạo tuyệt vời. Nó giúp tôi đối diện vs mọi thứ lúc này. Nhưng rồi
sao. Cho dù cô gắng cười thật tươi hay cio tình giả bộ thì tôi vẫn cứ
buồn. K biết tôi đã khóc bao nhiêu lần rồi nhỉ. Quá nhiều để tôi đếm.
Nhưng lạ là chưa ai thấy tôi khóc cả, một sự giả tạo hoàn hảo và tuyệt
vời. Tôi vẫn cứ khóc như vậy. Đôi khi là tự nhiên nước mắt chảy ra.
Nhưng tôi k thể dừng nó lại. Nó cứ rơi xuống mãi thôi. Đôi khi tôi đau
lòng khi cô đi cùng một ai đó. Chẳng lẽ họ tốt hơn tôi sao. Chẳng lẽ có
ai quan tâm cô hơn tôi sao. Và tôi ghen tị vs ai đó có chị em gái. Họ
nói chuyện và chia sẻ cùng nhau. Tuyệt thật. Và còn những cái ôm hay
những cái siết tay nữa chứ. Chỉ cần vậy là quá đủ rồi. Nghĩ mà xem khi
ta mệt mỏi. Có một cái ôm thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn. Còn tôi thì sao
nhỉ. Mấy năm, hình như là 6 năm rồi. 6 năm rồi tôi chưa có một cái ôm
đúng nghĩa. Tôi thèm khát nó chứ. Nhưng rồi sao. Những gì đến với tôi
chỉ là những nỗi đau. Nó đi để lại cho tôi. Biến tôi thành một con người
nhiều nỗi đau và vết thương. Càng ngày càng nhiều. Càng ngày càng sâu
sắc. Tôi đã như thế nào. Bây giờ thậm chí tôi còn k thể cười nổi. Mọi
thứ, với tôi thật khó khăn. Có lẽ là do cô- giáo viên chưa từng dạy tôi
và cũng chẳng thể có cơ hội học cô. Một chuyến đi mang lại cho tôi sự
đau khổ, chuyến đi chơi cùng cả lớp. Kỷ niệm buồn nhất trong đời tôi. Tự
hỏi nếu như cô k đi cùng, mà kể cả cô ấy đi cùng nhưng cô k phụ trách
tổ tôi. Mà kể cả là như vậy thì nếu cô k quan tâm chăm sóc tôi. Có lẽ
tôi đã k tin tưởng cô. Tại sao, tại sao tôi lại tin cô, tại sao tôi lại
muốn dựa dẫm vào cô. Để rồi bây giờ tôi phải chịu đựng những thứ quái
quỷ gì đang xảy ra. Tại sao lại làm tôi đau khổ như vậy