Yểm Nguyệt
Tác giả: Hoa Dung Đạo
THỂ LOẠI: Cổ trang, 1x1, giang hồ, HE
NHÂN VẬT: Tà mị lãnh khốc công x Tuyệt mỹ vạn nhân mê thụ
GIỚI THIỆU (By Lam)
Đại
khái là câu chuyện về hội chứng Stockholm (hội chứng yêu người bắt cóc
mình aka rape riết phát ghiền) của một em ‘chân dài’ vạn nhân mê, hoa
gặp hoa phun (mật), người gặp người phun (máu mũi) và một anh ‘đại gia’
trùm giang hồ. Truyện không ngược tâm ngược thân gì cả, nếu có thì chỉ
là anh công quá đầu gỗ không biết dùng lời lẽ bày tỏ tình cảm (mà chỉ
dùng hành động thực tế) thôi. Công đầu gỗ, còn thụ thì đầu đá, nhất định
phải bắt công tỏ tình mới chịu lấy chồng
Nhà em thụ rất có thế lực, nhưng gặp anh thì như bèo so với ca nô, vậy
nên cũng không (dám) phản đối gì >_< Anh có bạn thuộc hạ fanboy
kiêm tư vấn tình yêu hôn nhân gia đình, còn em có nguyên dàn ca ca đệ đệ
FA rất cute ~ Văn phong dễ đọc, H không thô, và đương nhiên là HE ~
Chương 1
Sương sớm nhàn nhạt bao quanh trang viện nguy nga sừng sững, như mây trong nước, như một tầng lụa mỏng manh.
Sương tan, ánh mặt trời vàng rực lập tức toả xuống mặt đất, chiếu lên
những đoá hoa như ngọc, toả mùi hương thơm ngát, đúng là cảnh xuân rực
rỡ. Lúc này võ trường của Đỗ gia bảo lại loé lên ánh kiếm sáng quắc,
quyền chưởng giao nhau sinh ra những tia gió xoàn xoạt.
Ta lặng lẽ đứng dưới tàng cây bên cạnh võ trường, lộ ra ánh mắt hâm mộ và buồn bã nhìn mọi người luyện tập.
Người của Đỗ gia bảo nổi danh võ lâm, lẽ ra từ nhỏ phải là kì tài luyện
võ, không có kĩ năng gì là không biết, nội lực cuồn cuộn, chiêu thức
sắc bén... Ai cũng thế, ngoại trừ ta.
Cũng tập võ từ nhỏ,
nhưng nội lực của ta không thâm hậu như đại ca, kiếm thuật không bén
nhọn như nhị ca, ám khí không tài giỏi như tam ca, khinh công không
thượng đẳng như tứ ca, thậm chí lục đệ nhỏ hơn ta vài tuổi nhưng võ công
cũng tốt hơn ta rất nhiều.
Trên giang hồ thỉnh thoảng nghe
thấy người ta tán thưởng người của Đỗ gia bảo hành hiệp trượng nghĩa,
anh dũng khi gặp chuyện bất bình, được nhiều người hâm mộ. Thế nhưng
người ta đã quên mất Ngũ thiếu gia của Đỗ gia, thậm chí còn có người cho
rằng Đổ gia chỉ sinh ra năm người con trai đầy triển vọng.
Rốt cuộc, sau khi tiểu muội được khen tặng là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tên của ta triệt để bị quên đi.
Ta không quan tâm chuyện này cho lắm, trên đời có người giỏi võ thì
cũng sẽ có người dở võ, mà ta chỉ thuộc dạng bình thường. Nếu thật sự có
gì đó phải phàn nàn, thì chỉ là xấu hổ với sự kì vọng của cha mẹ mà
thôi.
Ta từng tự trách quỳ xuống trước mặt cha mẹ, sợ rằng
một người không giỏi võ như ta sẽ tổn hại đến danh tiếng của Đỗ gia. Thế
nhưng phụ thân vuốt ve tóc ta mà an ủi. "Yểm Nguyệt cũng khiến trong
nhà có hơi hướm của người đọc sách mà"
Từ đó ta không tiếp tục cưỡng cầu ở sân luyện võ nữa.
Mỗi người có số phận của riêng mình.
Hôm đó ta và mấy huynh đệ ra ngọn núi ở ngoại thành chơi, vốn là non
xanh nước biếc, hoà thuận vui vẻ, nhưng dông tố nổi lên khiến mọi người
xung quanh đua nhau tìm chỗ trú, khiến ta thất lạc với những người khác.
Ta men theo con đường nhỏ không quen thuộc lắm, may mắn tìm được một căn nhà bỏ hoang.
Giọt mưa nhỏ như hạt đậu ào ào rơi xuống, ta vội bước vào nhà, gạt
những sợi tóc ướt dính vào gò má ra, vô tình phát hiện trong phòng có
dấu chân.
Một nam tử áo đen lười biếng gác chân ngồi bên
tường, mái tóc đen như mực ẩm nước, trước mặt là một đống lửa cháy sạch,
xua tan một phần khí lạnh trong phòng. Thế nhưng toàn thân đều là nước
mưa khiến ta hơi rùng mình một cái.
Nam tử kia tuy chưa từng ngẩng đầu nhìn ta một cái, nhưng khiến ta không tự chủ được để ý tới hắn.
Chắc là một người nghiêm túc, trong đầu ta hiện lên suy nghĩ này. Nhờ
vào sự nổi tiếng của Đỗ gia bảo, từ nhỏ ta đã gặp rất nhiều loại người:
bạn bè, kẻ thù, những kẻ nịnh hót... Trong chốn giang hồ cũng không
thiếu những người trầm mặc ít nói, đối với dạng người như nam tử trước
mặt, phương pháp tốt nhất chính là mặc kệ hắn, giống như hắn không thèm
nhìn tới ta vậy.
Đáng tiếc, quyết định trong lòng ta lại
nhanh chóng bị cái lạnh lung lạc. Những đồ vật mang theo đều do người
hầu giữ, trên người ta ngay cả đá lửa cũng không có! Chán nản một lúc,
vì nội lực của mình chỉ thường thường, ta đành quyết tâm lấy lòng nam tử
cùng trú mưa với mình.
"Huynh đài...". Một lúc lâu sau, biết
rằng người này vĩnh viễn sẽ không để ý tới ta, ta đành tự nói tiếp, dù
sao cũng đã mở lời rồi, có nghe hay không là chuyện của hắn. "Huynh đài,
có thể cho ta mượn lửa...". Những chữ còn lại toàn bộ bị ta nuốt xuống
yết hầu.
Ánh mắt nam tử bất ngờ quét tới, đôi mắt tà mị khí
phách như chim ưng, con ngươi đen lạnh lùng nghiêm nghị, loé sáng dưới
ánh lửa khiến người ta lông tơ dựng đứng, không dám nhìn gần!
Hắn lạnh lùng nhìn ta, đôi mắt sâu thẳm không hề gợn sóng, nhưng vì vậy mới khiến ta cảm nhận được khí thế áp bức của hắn.
Ta nhút nhát lùi về sau một bước, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt!
Nam tử hứng thú nhếch môi, cánh môi mỏng truyền ra chất giọng trầm thấp. "Mượn? Ngươi có trả nổi không?"
Trong nháy mắt, áp lực mạnh mẽ vô hình ép xuống ngực ta, khiến ta gần
như không đứng vững. Vội tự trấn định khiến cho bản thân không thể run
rẩy một cách mất mặt như vậy, bằng sự kiêu ngạo của người Đỗ gia, một
lát sau ta mới tìm về giọng nói của mình. "Bao nhiêu mà... không trả
nổi?". Ta nhớ trong người còn một ít bạc vụn.
Kể ra thì chỉ
mượn một ít lửa sưởi ấm, hong khô quần áo thôi, cần gì phải trả tiền?
Chỉ có thể nói rằng nam tử áo đen này là kẻ cực kì keo kiệt còn sót lại
trên đời, quỷ hẹp hòi!
Thầm chửi đối phương một trận xong,
không biết lấy ở đâu ra dũng khí mà ta bước tới chỗ nam tử, cởi áo ngoài
ra, thoải mái giăng lên cọc gỗ bên cạnh đống lửa, không khách khí ngồi
xếp bằng xuống, nhưng vẫn theo bản năng cách xa hắn.
Đống lửa mang tới hơi ấm khiến thân thể đông cứng của ta ấm áp lại.
Lúc này nam tử thản nhiên đứng dậy, dưới sự nghi hoặc của ta mà đến
gần, ngồi xổm xuống cạnh ta, một tay cưỡng chế bóp lấy cằm ta, khiến ta
đối diện với gương mặt anh tuấn và đôi mắt lạnh lùng của hắn. Có lẽ là
sự lúng túng trong đôi mắt to tròn của ta lấy lòng hắn, trên mặt nam tử
hiện ra ý cười, nghiêng người kề môi vào tai ta, nhẹ nhàng hà hơi. "Ta
sẽ không khách khí"
Ta trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, tức
giận muốn tránh ra nhưng lại bị hắn bắt lấy cổ tay đẩy qua một bên. Ta
dùng hết sức chống lại nhưng vẫn quá yếu ớt so với hắn.
"Ngươi làm gì vậy, buông ra!". Trong lòng ta bộc phát tức giận, ra sức giãy dụa. Nam nhân này muốn làm gì?
Nam tử áo đen nhếch môi. "Nếu cần ngươi có thể kêu lên"
Nói xong bèn bá đạo hôn lên môi ta. Ta không kịp ngậm môi, lại còn ngơ
ngác hơi hé ra, đầu lưỡi nam tử không hề gặp trở ngại mà luồn vào, tuỳ ý
đẩy lưỡi ta ra, quấn hút. Hơi thở cực nóng không ngừng đảo quanh khoang
miệng, dường như ngăn không cho ta tiếp túc với không khí. Vất vả lắm
mới thoáng chốc tách ra, nhưng lại kéo theo một tia nước lấp lánh. Không
khí mập mờ quanh quẩn, ta thở hổn hển, mặt đỏ lên, đầu óc hỗn loạn, chỉ
có thể nghĩ rằng: Nam nhân này thế mà mới hôn ta!
Ý thức đột nhiên phục hồi, ta cắn răng chửi. "Khốn kiếp!". Ta bắt đầu vội vã tránh né nhưng không hề có chút tác dụng.
Trong lòng sợ hãi, ta dùng hai tay cố gắng đẩy ra thân thể cường tráng
của hắn nhưng không nhúc nhích mảy may. Nếu hỏi có khi nào ta từng hối
hận về võ công của mình thì khẳng định không có lúc nào hơn được lúc
này!
Nam tử đặt ta nằm ngửa xuống đất, siết chặt lấy hai tay
ta, hai chân đá lung tung cũng bị hắn nắm lấy. Nam tử lạnh lùng nhìn
xuống, giọng nói có chút không vui. "Đừng gây thêm phiền phức". Nói xong
thì nghiêng người cướp lấy đôi môi ta.
Đầu tiên là nhẹ nhàng
chạm môi, sau đó đầu lưỡi ấm áp dời xuống cổ ta, bàn tay mò vào trong
áo, ngả ngớn chơi đùa hai khoả hồng hồng nổi lên trước ngực ta. Sự sợ
hãi đột nhiên lan toả khiến ta nghẹt thở, ta tức khắc hiểu rõ ý đồ của
nam tử, hoảng loạn hét to, không còn giận dữ như hồi nãy mà trong mắt
ngập nước sợ hãi. Ta không nhịn được cầu xin. "Buông..."
Nam
tử mạnh đến đáng sợ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu thê thảm mà gặm
cắn xương quai xanh của ta. Áo trong ướt đẫm của ta cũng không còn có
thể che thân, lộ ra bả vai và hơn nửa ngực.
Hắn cúi đầu ngậm
lấy điểm mẫn cảm của ta, lưỡi uốn lượn, ngón tay chuyển động. Hai khoả
hồng anh của ta lập tức dựng lên. Ta cong người, cảm giác tê dại truyền
khắp toàn thân, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức, nước mắt lăn
xuống khoé mi.
"Đừng! Đừng...". Trong phòng tràn ngập tiếng kêu rối loạn của ta, tóc bám vào trên trán, xoã tung trên người và trên mặt đất.
Động tác của nam tử không hề bị ta ảnh hưởng, luồn tay vào quần ta, đặt
lên nơi khó nói. Ta không dám tin tưởng mở trừng mắt, thậm chí còn nhìn
thấy tay của hắn đang xoa nắn.
Dù không dịu dàng nhưng lần
đầu trải nghiệm cũng khiến người giữ nghiêm lễ giáo như ta không nhịn
được thở hổn hển, lời nói đã lộn xộn, hơn nữa vì quá căng thẳng và sợ
hãi mà toàn thân nóng lên. Không bao lâu, chỗ đó không còn khống chế
được mà đầu hàng. Ta vô lực nằm đơ ra, hai mắt mờ sương nhìn người phía
trước dùng ngón tay dính tinh dịch dò vào trong cơ thể ta.
Vote Điểm :12345