[FanFic Khải Nguyên] Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 201 - Yên lặng chuẩn bị hôn lễ Lưu Chí Hoành lắc lắc chùm chìa khóa trong tay, "Cô ấy đưa cho tôi." "Cô . . . . ." Úc Thường Kiện quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cô gái ngườinước ngoài kia, "Cô, là cô. . . . . ." "Lưu tiên sinh, chuyện anh giao cho tôi, tôi đã làm xong." Cô gái người nướcngoài từ từ đứng lên bên người Úc Thường Kiện. Lưu Chí Hoành liếc chai rượu cùng với ly rượu ngã xiêu vẹo trên khay trà, "Tốt! Cô về được rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô." "Mày. . . . . . Bọn mày muốn làm gì tao?" Úc Thường Kiện có chút sợ hãi, ông muốn giùng giằng đứng lên, nhưng hai chân lại mềm nhũn vô lực, toàn thân giống như bị lửa nóng nghiêm ngặt bao trùm, cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thiêu đốt. Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, giống như nếu nhìn thứ cặn bã như ông ta nhiều hơn một cái liếc sẽ hạ nhục ánh mắt hắn, nhàn nhạt phun ra bốn chữ: "Tôi muốn ông chết!" "Bọn mày là ai. . . . . . Tao và hai đứa mày không thù không oán, vì sao phải.. . . . ." Úc Thường Kiện mặt đỏ tới mang tai, giọng đứt quãng, hạ thể của hắn trướng tới mức đau đớn, khiến cho hắn không ngừng hít vào khí lạnh. "Bọn tôi là ai không quan trọng, chỉ cần nhớ ba chữ 'Vương Tuấn Khải' là tốt rồi." Lưu Chí Hoành nhìn Úc Thường Kiện vì đau đớn mà vặn vẹo khiến khuôn mặt dị dạng, ý vị sâu xa nhìn Dịch Dương Thiên Tỉ, "Thuốc này thật lợi hại!" Hắn thật mong đợi ngày nào đó có thể nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thua trong tay loại thuốc này, như thế. . . . . . khẳng định sẽ siêu cấp khôi hài. Nghe thấy ba chữ 'Vương Tuấn Khải', mặt Úc Thường Kiện thoáng chốc cứng đờ, muốn giùng giằng ngồi dậy, nhưng hơi sức toàn thân giống như bị rút khô, chỉ có thể hé miệng nói: "Mày. . . . . . Bọn mày cho tao uống thứ thuốc gì?" "Thuốc gì?" Khóe miệng Lưu Chí Hoành hàm chứa nụ cười tà ác, "Thuốc này hẳn ông phải rất quen thuộc mới phải, không phải ông thường dùng sao. Tôi chỉ tốt bụng, giở chút thủ đoạn, tăng hiệu lực thuốc thêm mấy chục lần thôi, để ông được thể hiện sức mạnh của loài gấu" "Gấp mấy chục?" Hai mắt Úc Thường Kiện trợn ngược, sắp ngất đi, "Van xin các anh, bỏ qua cho ông già này được không. . . . .." Ông để xuống giá trị bản thân, mở miệng khóc lóc kể lể. "Bỏ qua cho ông, vậy chúng tôi trăm ngàn cực khổ thiết kế một cái chết vui vẻ nhanh chóng như vậy làm gì?" Lưu Chí Hoành lấy ra một gói bột thuốc từ trong túi, quét mắt nhìn căn lều nhỏ chống lên nơi đáy quần Úc Thường Kiện, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười nhạt lạnh, "Chậc chậc. . . . . . Xem ra, còn có thể cho thêm thuốc." Lưu Chí Hoành nắm lấy cằm dưới của Úc Thường Kiện, cạy miệng ông ra, đổ bột thuốc vào. "Chí Hoành, đủ rồi!" Dịch Dương Thiên Tỉ đối với thủ đoạn hạ lưu này của hắn ta thật sự không thể gật đầu bừa, đó là lí do vì sao khi vừa vào đây hắn luôn trương ra một bộ mặt 'dì ghẻ'*. (*):ý chỉ dửng dưng Lưu Chí Hoành đem cả gói bột thuốc rót vào miệng Úc Thường Kiện, buông ông ta ra, vỗ vỗ tay, "Chẳng qua tôi sợ ông ta có sức miễn dịch với loại thuốc này, nên thêm chút liều lượng, phòng ngừa 'ngộ nhỡ' thôi. Giờ khá tốt rồi, chúng ta đi thôi!" "Khụ, khụ —— các anh, xin các anh đừng đi, van xin các anh hãy bỏ qua cho tôi, là ông già tôi đây có lỗi, van xin các anh. . . . . ."Úc Thường Kiện la hét khóc lớn, khóc đến mức so với đàn bà còn thê thảm hơn. Căn bản là không có người để ý đến ông ta, "Thiên Tỉ, cậu nói xem, trang bìa tin tức ngày mai sẽ là gì? Tổng giám đốc tập đoàn Kim Thái vì không được như ý trên thương trường, nên uống xuân dược tự vẫn hay là. . . . . ." Lưu Chí Hoành lòng đầy ý cười đi ra ngoài. "Đừng! Xin các anh hãy quay lại, van xin các anh gọi xe cứu thương giúp ônggià. . . . . ." Hành động giãy giụa của Úc Thường Kiện giống như sắp chết, ông thống khổ kêu la. Giờ phút này, toàn thân ông không thể động đậy, tê liệt đau đớn lan tràn khắp toàn thân, như cá trên bờ cát hứng phải từng tia sáng nóng bức của mặt trời, từng chút bị vắt kiệt sinh mạng . . . . .. ———— Căn phòng to lớn bị không khí mờ ám bao phủ lấy, âm thanh xột xột xoạt xoạt truyền khắp mọi nơi. "Sao vậy? Về nhà vẫn không ngủ được?" Giọng dịu dàng truyền đến từ trên đỉnh đầu Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải rũ mắt nhìn cậu đang nằm trong khuỷu tay mình. "Em đánh thức anh à?" Vương Nguyên lại xoay người, muốn tìm kiếm một vị trí tốt từ trong ngực Vương Tuấn Khải. Trên tủ đầu giường có hai ngọn đèn đêm đang chiếu ra thứ ánh sáng màu lam, giống như làn nước hồ không có lấy một tia gợn sóng. Trên mặt Vương Tuấn Khải treo lên nụ cười nhạt chói lọi, đôi tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Vương Nguyên, hắn xoay người một cái, đè lên thân thể cậu, "Nếu không ngủ được, không bằng làm một chút chuyện có ý nghĩa?" "Cái gì là chuyện có ý nghĩa?" Vương Nguyên giả bộ không hiểu, đầu quay sang hướng khác. "Cùng nhau vận động." Vương Tuấn Khải cúi người, muốn hôn Vương Nguyên, ai ngờ đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại dính vào trên đôi môi mỏng của hắn. Vương Nguyên oán trách nói: "Còn chưa vận động đủ à!" Sau đó, đẩy đẩy hắn, "Em muốn ngủ." "Nguyên Nguyên, gả cho anh thêm một lần nữa được không?" Vẻ mặt Vương Nguyên kinh ngạc, "Anh có ý gì?" Vương Tuấn Khải xoay người xuống, cầm tay cậu, đôi mắt thâm thúy lấp lánh nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên: "Anh đã chuẩn bị sẵn một hôn lễ vào tuần sau. . . . . ." "Cái gì?" Vương Nguyên hít vào một hơi, "Anh lại tự ý!" "Không phải là vì muốn cho em một 'kinh hỉ'* sao!" (*):kinh hỉ = kinh ngạc + vui vẻ, chữ "kinh" trong "kinh hỉ" vừa có nghĩa "kinh ngạc" vừa có nghĩa "kinh hãi". Vương Nguyên tiện tay bắt được một cái gối đầu, đánh vào người Vương Tuấn Khải, "Không có hỉ chỉ có kinh thôi! Cuối tuần, như vậy quá nhanh. . . . . ." "Anh chuẩn bị tốt tất cả rồi, chuẩn bị hơn một tháng." Vương Tuấn Khải đoạt lấy gối đầu trong tay cậu, tiện tay ném, gối đầu cứ như vậy lẻ loi nằm trên sàn nhà, "Anh nợ em một hôn lễ lãng mạn ấm áp, lần trước đã khiến em chịu uất ức và thương tổn. . . . . . Kể từ giờ, anh muốn đền bù lại cho em từng chút một." Vương Tuấn Khải nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cậu, mười ngón tay nắm chặt vào nhau, giống như hai trái tim đang dính sát vào nhau vậy. "Em không cần hôn lễ, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, vậy là đủ rồi" Vương Nguyên nhào vào ngực của hắn, cậu vốn luôn dè dặt, lần đầu tiên làm ra loại hành động lớn mật như thế. Vương Tuấn Khải gắt gao bao bọc cậu, "Đã vậy thì anh nên mua một sợi dây thừng, tùy thời tùy chỗ cột em vào bên cạnh." "Anh xem em là cún cưng à!" Vương Nguyên bĩu môi, đưa tay vuốt mũi hắn một cái, "Em không lấy chồng! Để hôn lễ của anh không có cô dâu, khiến anh phải chịu thất bại nặng nề!" "Em dám không lấy? Em không gả cho anh, còn có thể gả cho ai!" Bàn tay Vương Tuấn Khải hướng về phía nách Vương Nguyên, chọc nhột cậu, "Nói! Em rốt cuộc có chịu lấy chồng hay không!" Vương Nguyên nhanh chóng tránh đông tránh tây, "Ha ha... Tuấn Khải! Anh thật xấu! Em không lấy..."
|
Chương 202 - Hung quang tất tiên ( Bất hạnh định là phải đến trước ) Công viên Kính Nguyệt. Con đường nhỏ uốn khúc dẫn vào nơi vắng vẻ, hai bên đường là những cây nhãn mọc dài đang tỏa hương, phá vỡ đi sự nồng ấm. Con đường nhỏ khúc khuỷu quanh co, đá cuội rải đầy đất, trên thảm cỏ nhung xanh biếc bên cạnh là những chiếc ghế gỗ trải dài. Thời khắc này thật hợp cho các ông bà cụ già tay trong tay tản bộ. Một cô gái, hai chân bắt chéo vào nhau đang ngồi đó, ánh mắt sắc bén, phát hiện rõ mọi động tĩnh xung quanh. "Cô tìm tôi có chuyện gì?" Vương Nguyên sau khi đưa Vương Tuấn Khải đi làm, trở lại phòng ngủ, thì nghe thấy hồi chuông dễ nghe của điện thoại di động. Cậu thật không ngờ Lương Tử Ngưng sẽ gọi điện thoại tới cho cậu, Vương Nguyên nghĩ thầm, sau khi cậu làm Lương Tử Ngưng sinh non, còn chưa tự mình tới nói lời xin lỗi, cho nên cậu đáp ứng gặp mặt. Lương Tử Ngưng ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, ngửa đầu khinh thường nhìn Vương Nguyên, không nói câu nào. Nhưng Vương Nguyên có thể cảm nhận được ý hận trong đôi mắt tối tăm của cô ta,"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Cậu lặp lại câu nói ấy thêm một lần. "Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao?" Lương Tử Ngưng dùng hơi sức đứng dậy, đi một vòng quanh Vương Nguyên, mặt lạnh lùng tức giận, "Tôi muốn nhìn rõ cậu một chút, xem cậu rốt cuộc có gì tốt, có thể có được tất cả. . . . . ." Vương Nguyên trong lòng áy náy, cúi đầu, "Đối với chuyện khiến cô sảy thai, tôi thật sự không cố ý. Thật xin lỗi! Nếu có thể, tôi sẽ cố gắng bồi thường cho cô.. . . . ." "Có thể!" Đầu Lương Tử Ngưng ngước lên, "Bây giờ, tôi muốn cậu bồi thường cho tôi ngay!" ". . . . . ." Vương Nguyên sững sờ nhìn cô ta, gương mặt Lương Tử Ngưng đột nhiên trở nên thật khủng khiếp, cả người cô ta toát lên một loại khí dũng cảm 'được ăn cả ngã về không', "Cô muốn tôi phải làm sao?" "Ha ha. . . . . . Nhìn xem, tôi dọa cậu sợ rồi kìa!" Lương Tử Ngưng lấy son nước đỏ thẫm bôi trét lên cánh môi, ánh sáng lạnh lưu chuyển trong đôi mắt, bỗng dưng, một luồng ánh lạnh bắn ra tán loạn, "Tôi chỉ muốn cái mạng nhỏ của cậu thôi mà!" Bỗng chốc, cô ta lấy ra một cây súng lục từ trong túi, để ở bên hông Vương Nguyên. Vương Nguyên kinh sợ, "Cô. . . . . ." ý định muốn xoay người. "Đừng nhúc nhích!" Lương Tử Ngưng lớn tiếng nói: "Bây giờ, cậu gọi điện kêu Vương Tuấn Khải tới đây ngay!" Chân mày thanh tú của Vương Nguyên nhíu lại, cẩn thận từng li từng tí dò xét: "Gọi Tuấn Khải tới để làm gì?" "Bớt sàm ngôn đi! Tôi bảo cậu gọi điện, thì cậu lo mà nhanh chóng gọi cho anh ta! Nếu không. . . . . ." Trước mặt vừa đúng có một đôi vợ chồng già nua đi tới, Lương Tử Ngưng lập tức hạ thấp xuống âm lượng, "Ở đây không an toàn, đi!" Cô lôi kéo Vương Nguyên đi về phía công viên, bên ngoài có một chiếc xe đang dừng, cô dùng ống tay áo che đi súng lục, ở trong mắt người khác họ đang tay nắm tay, như một đôi bạn có tình cảm rất tốt. Vương Nguyên cảm thấy trên người Lương Tử Ngưng toát ra một luồng khí ác độc, đôi mắt tối lạnh tràn ngập kiên định 'xem cái chết nhẹ tựa lông hồng'. "Lên!" Lương Tử Ngưng đẩy Vương Nguyên vào. Ngồi trong xe, Vương Nguyên muốn mở cánh cửa phía bên kia nhằm chạy trốn. Nhưng, Lương Tử Ngưng ngay sau đó lại dang chân đi vào, kéo Vương Nguyên qua, súng lục để ngay trán cậu, cô ta vừa giương mày lên, ánh mắt bắn ra tán loạn những tia sáng lạnh: "Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn." Lương Tử Ngưng lôi điện thoại di động ra từ trong túi xách Vương Nguyên, ném cho cậu, "Nhanh! Mau gọi cho Vương Tuấn Khải! Bảo anh ta lập tức tới đây!" "Lương Tử Ngưng, cô tỉnh táo một chút đi có được không? Con của cô là do tôi lỡ tay làm cô té xuống cầu thang nên mới bị sảy, chuyện này không hề liên quan chút nào tới Vương Tuấn Khải, người cô nên căm hận phải là tôi. . . . . ." Lương Tử Ngưng không có ý định ở đây nghe cậu thao thao bất tuyệt, cô ta đưa tay nắm chặt lấy mái tóc đen của Vương Nguyên, dùng sức lôi kéo —— "A ——" Vương Nguyên bị đau, hét ầm lên, "Đau, đau quá. . . . . ." Trên đầu truyền đến một trận đau đớn như bị những mũi nhọn của cây gai đâm vào. "Tôi bảo cậu nhanh gọi điện thoại cho anh ta, có nghe hay không!" Tay Lương Tử Ngưng giơ lên, kéo mái tóc dài của Vương Nguyên lại gần bên tai của cô ta, tà mị nói, những hàng chữ mang theo mùi vị uy hiếp. Vương Nguyên cảm thấy giờ phút này Lương Tử Ngưng như kẻ điên mất đi lý trí, không biết khi Vương Tuấn Khải tới nơi này, cô ta có thể làm ra loại chuyện tổn thương gì tới hắn không. Không được! Vương Nguyên không muốn hắn lâm vào bất kỳ chuyện nguy hiểm nào. Lương Tử Ngưng nhét di động vào trong tay cậu, "Mau gọi điện thoại, nghe không!?" Đôi mắt sáng trong của Vương Nguyên chăm chú nhìn cô ta, mang theo một luồng gió mát, không chút sợ hãi, "Tại sao phải gọi Vương Tuấn Khải tới đây? Cô nói rõ đi, nếu không tôi sẽ không gọi điện" Bàn tay mảnh khảnh nắm chặt hai bên rìa điện thoại di động, chỉ cần Vương Nguyên dùng lực một chút, chiếc di động này lập tức bị bẻ gãy thành hai khúc. "Cậu dám uy hiếp tôi?" Lương Tử Ngưng liếc mắt nhìn cây súng trong tay, "Cậu cho cây súng này là đồ chơi à, muốn thử sao? Dù gì mạng sống của cậu cũng không còn bao lâu nữa, nói cho cậu biết cũng không sao, tôi muốn Vương Tuấn Khải tới đây, để lấy mạng anh ta. . . . . ." "Cô. . . . . ." Vương Nguyên cảm thấy máu cả người như đang chảy ngược, ý lạnh từ trái tim cậu chậm rãi lan ra toàn thân, cậu nhất thời sững sờ, không biết nên có phản ứng gì. Lương Tử Ngưng nhân cơ hội tay mắt lanh lẹ cướp điện thoại trong tay cậu, "Bây giờ có thể gọi rồi chứ?" "Không. . . . . . Tôi sẽ không gọi!" Vương Nguyên lắc đầu, "Tuấn Khải rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, sao cô phải đối xử với anh ấy như vậy! Cô không phải muốn chức vị vợ của tổng giám đốc này ư, tôi tặng nó cho cô ngay, van xin cô đừng làm chuyện tổn thương đến anh ấy, sau này tôi sẽ đi thật xa, sẽ không để cho anh ấy tìm được. . . . . ." "Ha ha. . . . . ." Khóe miệng Lương Tử Ngưng mang theo nụ cười nhạt lạnh, "Ai bảo anh ta là đối thủ của Dịch Tuấn, ai bảo anh ta là chướng ngại của Dịch Tuấn, ai bảo anh ta hại Dịch Tuấn khổ sở như thế. . . . . . Tôi nhất định phải khiến anh ta chết!" Lương Tử Ngưng nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh sắc bén. Vương Nguyên hướng về cô ta rống to, "Cô điên rồi sao!" Vì lý do này mà giết người, dù là ai cũng không tin được. "Đúng! Tôi điên rồi! Từ phúc chốc yêu Dịch Tuấn kia, tôi đã điên rồi, hơn nữa còn không có thuốc nào cứu chữa! Chỉ cần là tốt cho anh ấy, tôi đều nguyện ý làm, mau gọi điện đi. . . . . ." "Không! Đừng tưởng chỉ có cô mới có người mình yêu, tôi cũng có, cho dù ngay bây giờ cô lập tức giết chết tôi cũng vậy thôi, tuyệt đối không để Tuấn Khải lâm vào nguy hiểm!" Vương Nguyên quật cường nhìn cô ta, trong đôi mắt lộ ra vẻ bất khuất không buông tha, ngang ngược, mạnh mẽ. Lương Tử Ngưng trở tay, "Chát, chát ——" hai tiếng, tát mạnh vào mặt Vương Nguyên, gò má trắng nõn của cậu lập tức sưng đỏ. "Hừ! Thật là 'chim cá tình thâm'! Cậu không gọi, tôi gọi!" Lương Tử Ngưng tìm trong danh bạ điện thoại số của Vương Tuấn Khải, rồi lập tức nhấn nút 'call'.
|
Chương 203 - Lòng như lửa đốt "Không —— đừng gọi điện cho Tuấn Khải!" Vương Nguyên không để ý đến cây súng lục đang dí vào trên đầu mình, cậu đưa tay lên, muốn cướp lấy chiếc điện thoại trên tay Lương Tử Ngưng. "Thằng nhóc chết tiệt, cút sang một bên!" Hai người giằng co với nhau, tay Lương Tử Ngưng run lên, "Đoàng ——" một tiếng, tiếng súng lục phát ra rõ rệt. "Á. . . . . ." Vương Nguyên bị đau, cậu hét to một tiếng, thật may là viên đạn không bắn trúng cánh tay cậu, chỉ sượt qua bả vai. Nhưng, máu cứ ào ạt chảy ra từ miệng vết thương, không ngừng tuôn ra ngoài. Vương Nguyên lập tức dùng tay bên kia chặn vết thương lại, máu đỏ tươi từ giữa kẽ tay rỉ ra. . . . . . Lương Tử Ngưng lạnh lùng liếc nhìn cậu, "Tôi đã bảo cậu nên ngoan ngoãn nghe lời mà!" Ngay sau đó cô ta bấm số gọi cho Vương Tuấn Khải. ———— Đang trong giờ họp, Vương Tuấn Khải hết sức chuyên chú lắng nghe tất cả các bản báo cáo doanh thu tháng trước của bộ phận quản lý. Mặc dù trong lúc đối phó với tập đoàn Kim Thái, cổ phiếu có chút rớt giá. Nhưng, nó lập tức lại tăng lên, hiện giờ tình hình rất tốt. Đột nhiên tiếng nhạc chuông đặc biệt bay bổng tới phòng họp lặng như tờ, là giọng một chàng trai làm nũng õng ẹo gào thét to: "Ông xã, ông xã mau nghe điện thoại, bà xã đại nhân gọi tới nè..." Vì để phân biệt với người khác, Vương Tuấn Khải đặc biệt đem tiếng chuông của Vương Nguyên gọi tới cài đặt nhạc chuông thành bài hát riêng, khẽ cau mày, từ khi nào thì biến thành tiếng chuông tạp nham buồn nôn thế này hả? Nhưng rồi, chân mày hắn lại giãn ra, trừ Vương Nguyên ra còn người nào có thứ can đảm đó. Trên mặt Vương Tuấn Khải hiện lên nụ cười chói lọi, nhấn xuống phím call, "Nguyên Nguyên, nhớ anh sao?" Các trưởng bộ phận vốn đang ngồi yên trong phòng họp lập tức rối rít mở rộng tầm mắt, người trước mắt thật là tổng giám đốc vô tình máu lạnh của bọn họ sao? Anh ta không ngờ cũng có nụ cười, thật làm cho họ không dám tin, có vài người gở mắt kiếng xuống, lau lau tròng kính của mình, cho là mình hoa mắt. "Hi, Vương Tuấn Khải, biết em là ai chứ?" Đôi mắt tối tăm của Vương Tuấn Khải lập tức ngưng trệ lại, vẻ mặt cứng đờ, "Nguyên Nguyên đâu? Sao cô có điện thoại của cậu ấy?" "Ai ——" Lương Tử Ngưng thở dài một tiếng, "Cậu ấy đang ở bên cạnh em, bọn em gặp nhau ôn chút chuyện thôi, anh cần gì lo lắng đến vậy." "Không! Tuấn Khải, đừng tin cô ta..., cô ta muốn. . . .. ." Vương Nguyên hướng về phía điện thoại lớn tiếng gào thét, nhưng lại bị Lương Tử Ngưng lấy tay bịt chặt miệng cậu lại. Vì cánh tay cậu đã bị cô ta trói, nên không có cách nào phản kháng. "Cô muốn gì?" Vương Tuấn Khải lẳng lặng nói, giọng nói bình tĩnh, nhưng là loại an tĩnh trước cơn sóng to gió lớn. "Muốn gì? Anh nói xem, một cô gái yếu đuối như tôi thì có thể muốn gì? Chỉ muốn gặp mặt anh chút thôi, ai bảo anh là tổng giám đốc tập đoàn Vương thị cao cao tại thượng, dân chúng nhỏ như tôi đây muốn gặp anh một lần thật không dễ dàng, cho nên phải cần vợ anh 'xây cầu dắt mối*'..." (*):ý chỉ vật trung gian liên kết hai bên Vương Tuấn Khải trực tiếp cắt đứt lời cô ta, "Cô đang ở đâu, tôi lập tức tới ngay..." Hắn nghe địa chỉ truyền đến trong điện thoại, "Bíp" một tiếng, hắn ngắt điện thoại di động. Đôi mắt nghiệm ngặt nhìn các trưởng bộ phận còn đang ngơ ngác, lớn tiếng gầm hét: "Nhìn cái gì! Hội nghị kết thúc ở đây!" Nhất thời, những trưởng bộ phận kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, rối rít đứng lên đi ra khỏi cổng. Đôi mắt thâm thúy luân chuyển ánh sáng đen tối, bấm một số điện thoại. Tiếng "Píp —— píp —— píp ——" vang lên rất nhiều, sau một lúc mới thông, đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói lười biếng, "A lô ——" "Vương Dịch Tuấn! Tao cảnh cáo mày, lo mà quản giáo tốt đàn bà của mày đi!" Lời nói lạnh băng như một mũi tên nhọn, đâm về phía đầu kia điện thoại. Vương Dịch Tuấn vừa nghe được giọng Vương Tuấn Khải, đôi mắt tức giận lưu chuyển hiện lên ánh lạnh, hắn đứng lên, dùng cước bộ đá lăn mấy chai rượu dưới đất, "Gì? Bây giờ mày muốn cười nhạo tao vì tao đã thua mày sao, muốn xem kết quả của tao có bao nhiêu thê thảm à..." "Tao không có hứng thú với mấy chuyện đó, càng không có thời gian!" Vương Tuấn Khải vừa nghe điện thoại, vừa đi về phía thang máy chuyên dụng, "Mày lo trông chừng người đàn bà của mày đi, bảo cô ta đừng có ra ngoài gây chuyện thị phi." "Mày nói ai? Lương Tử Ngưng?" "Không ngờ mày còn có rất nhiều đàn bà!" Vương Tuấn Khải châm chọc. "Lương Tử Ngưng, cô ta sao?" Gai bạc trong đôi mắt lạnh của Vương Tuấn Khải chợt lóe, lạnh lùng nói: "Vương Nguyên đang trong tay cô ta." "Cái gì?" Đầu Vương Dịch Tuấn vốn còn kèm theo nửa phần men say, nhưng vừa nghe được câu nói kia, lòng hắn dường như có một tảng đá ập tới, khơi dậy nên những đợt sóng to gió lớn, nhất thời khiến hắn cực kì tỉnh táo, "Ở đâu?... Được, tao tới ngay..." Ngắt điện thoại, Vương Dịch Tuấn đi ra khỏi căn phòng vây hãm hắn ba ngày nay, khoác thêm một cái áo gió màu đen, nhặt chìa khóa xe trên khay trà, hắn bước nhanh ra ngoài. Bên tai hắn vang đi vang lại câu nói kia của Lương Tử Ngưng ——"Anh không phải hận Vương Tuấn Khải sao, được! Em sẽ giết hắn giúp anh!" Không được! Hắn không cho phép Lương Tử Ngưng vì hắn mà làm ra loại việc ngốc đó. Vương Dịch Tuấn lại gọi cho Vương Tuấn Khải, lạnh lùng nói: "Người Lương Tử Ngưng muốn giết là mày, mày tốt nhất đừng qua đó, một mình tao đi là được!" "Nhưng, Vương Nguyên trong tay cô ta, Vương Nguyên đang gặp nguy hiểm!" Vương Tuấn Khải đối với an nguy của bản thân hoàn toàn không để ý, tâm trí hắn hiện giờ chỉ đầy ắp Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải ngắt máy, chân nhấn mạnh cần ga, chiếc Lamborghini bỗng chốc chạy vọt —— ———— Bên trong xe, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập, chân mày Vương Nguyên nhíu chặt,cắn răng nhịn loại đau đớn khoan xương thấu tim truyền tới nơi cánh tay, trán cậu thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. "Lương Tử Ngưng, cô thật sự rất thích Vương Dịch Tuấn?" Lương Tử Ngưng bỗng dưng quay đầu, lạnh lùng liếc cậu một cái, "Điều này không thể nghi ngờ!" Cô ta rút mấy tờ khăn giấy, đè xuống vết thương của Vương Nguyên. "Đó căn bản không phải là yêu!" Vương Nguyên cắn răng nói ra, giọng kiên quyết. Nghe cô nói thế, tay Lương Tử Ngưng thoáng dùng thêm lực, ấn thật mạnh vào vết thương của cậu, nhất thời, toàn bộ tờ khăn giấy trắng như tuyết được nhuộm thành màu máu đỏ tươi, "Ha ha... Tình cảm tôi dành cho Dịch Tuấn nếu không phải là yêu, vậy thì là gì?" Trong đôi mắt Lương Tử Ngưng bỗng chốc lao ra hai ngọn lửa, "Tôi vì anh ấy mà có thể sửa mặt thành gương mặt của Lương Tử Oánh, vì anh ấy mà câu dẫn đàn ông khác... Vì anh ấy tôi còn có thể giết người, câụ biết không? Hai tay tôi đã nhuộm đầy máu, chính tôi đã động chạm tới thắng xe của Lương Tử Oánh, khiến chị ta gặp phải tai nạn xe cộ, cứ như vậy mà chết, đứa bé của chị ta và Dịch Tuấn đương nhiên cũng chết theo..."
|
Chương 204 -Ngoài ý muốn trúng đạn "Cô nói đứa bé trong bụng Lương Tử Oánh là của Vương Dịch Tuấn sao?" Nhịp tim Vương Nguyên chậm đi nửa nhịp, thì ra chân tướng mọi chuyện được giấu sâu trong cái sự thật đen tối này. Cô gái chiếm cứ lòng của Vương Tuấn Khải lâu như vậy, gần gũi hắn thật ra chỉ vì một người đàn ông khác. Tạo hóa trêu người, dường như có sự sắp đăt của trời cao, khiến cậu nhất định gặp phải Vương Tuấn Khải, như có một lực đẩy giúp cậu ở phía sau. Mặc dù xen lẫn trùng trùng hiểu lầm, nhưng sau khi cùng chung sống, cái gọi là hận cũng dần dần tiêu biến, phai nhạt dần . . . . . Vượt qua thử thách, tình yêu của họ càng thêm vững bền. Vương Nguyên hiện giờ cảm thấy có chút may mắn, may mắn làm sao khi Vương An Mạn bắt cậu thay thế cô ta đi ngồi tù, may mắn làm sao Vương Tuấn Khải tìm được cậu. . . . . . "Lương Tử Oánh, người đàn bà đáng chết đó, chị ta vĩnh viễn là chướng ngại giữa tôi và Dịch Tuấn!" Đôi mắt cực lạnh của Lương Tử Ngưng lóe ra tia sáng khát máu. "Yêu không phải là một mực chiếm hữu, mà là nỗ lực vì hạnh phúc của đối phương. Cho dù phải ẩn mình trong góc tối, len lén nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của anh ấy, chỉ như vậy cũng đã đủ rồi... Đừng vì tư lợi của bản thân mà khư khư cố chấp đội cái mũ 'yêu' lên hành vi của mình, hòng che giấu đi hành động tư tiện của bản thân." "Đủ rồi!" Lương Tử Ngưng hướng Vương Nguyên rống to, "Câm miệng cho tôi!" "Trước kia tôi cũng đồng tình với cô... Bây giờ càng thêm đồng tình... A..." Một tay Lương Tử Ngưng gắt gao bóp chặt cổ Vương Nguyên, "Tôi sẽ giải quyết cậu trước, tôi sẽ...!!!" Đôi mắt khát máu hiện lên tia sáng hung tợn, lửa giận nơi đáy mắt làm cô lạc mất tâm trí. "Tử Ngưng ——" Tiếng gọi thân thiết xuyên qua làn xe đông nghịt, xen lẫn tiếng còi ô tô chói tai, khiến giọng nói truyền vào bên trong cực kỳ bé nhỏ, nhưng cũng đủ cho Lương Tử Ngưng ngẩn ra, cô nhìn xuyên qua cửa sổ xe, bên kia đường, cái bóng dáng quen thuộc đang tiến tới. "Dịch Tuấn?" Bàn tay Lương Tử Ngưng buông lỏng Vương Nguyên ra. "Khụ, khụ ——" Vương Nguyên ngã qua một bên, kịch liệt ho khan. Chạy tới bên xe, Nhâm Dịch Tuấn gõ gõ cửa sổ, "Tử Ngưng, mở cửa ra!" Lương Tử Ngưng cẩn thận từng li từng tí quay cánh cửa sổ xuống, chỉ mở một khe hở nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn bộ mặt tiều tụy của Vương Dịch Tuấn, đau lòng hỏi: "Dịch Tuấn, sao anh biết em ở đây?" "Vương Nguyên, có ở trên xe không?" Vương Dịch Tuấn mày rậm nhíu chặt. "Anh quan tâm cậu ta? Anh thích cậu ta sao?" Lương Tử Ngưng chất vấn, như một cô vợ đang trách mắng chồng mình. "Đúng! Anh thích cậu ấy như thế đó! Em mau thả cậu ấy ra..." Trên mặt Lương Tử Ngưng chất đầy những ý cười sáng lạn, "Ha ha... Không ngờ anh lại thích cậu ta? Tại sao không thể là em? Cho dù là anh lừa em cũng được..." Khóe mắt Lương Tử Ngưng chảy ra những giọt lệ trong suốt, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu ta vốn không cần phải chết, nhưng bây giờ cậu ta nhất định phải chết!" "Em dám!" Vương Dịch Tuấn tiến lên, tay nắm chặt thành quả đấm, xương ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên, ra sức —— "Xoảng——" Cửa kính bị Vương Dịch Tuấn đánh vỡ, mảnh thủy tinh đâm vào tay hắn, máu tươi tí tách chảy xuống, gấp gáp như bão táp mùa hạ. "Dịch Tuấn, anh chảy máu..." Lương Tử Ngưng cả kinh, vội vàng rút khăn giấy. Vương Dịch Tuấn mở cửa xe, lôi Lương Tử Ngưng ra ngoài, "Tử Ngưng, em đừng làm chuyện ngu ngốc được không?" Lương Tử Ngưng đem khăn giấy che kín vết thương của hắn, "Ngu ngốc? Mọi thứ em làm không phải đều vì anh sao... Em bỏ ra nhiều thứ như vậy, tại sao không thể có được một sự hồi báo tương ứng, tại sao anh không thể nhìn em lâu hơn. Chẳng lẽ, ở trong mắt anh em vĩnh viễn chỉ là công cụ, tùy thời có thể vẫy tay thì tới, hô một tiếng là đi, khi phát hiện em không có chút lợi ích gì, thì đem em trở thành đồ vô dụng, tiện tay vứt bỏ..." "Thật xin lỗi... Là anh một mực lợi dụng em..." Lời nói của hắn lập tức bị Lương Tử Ngưng cắt đứt, "Em biết rõ anh một mực lợi dụng em, nhưng anh vẫn có thể tiếp tục lợi dụng em, lừa gạt em, để em vĩnh viễn không thể tỉnh dậy mà!" Vương Nguyên nhìn hai người kia ở bên ngoài, đột nhiên phía bên đường đối diện xuất hiện một chiếc Lamborghini màu vàng, đôi mắt cậu chăm chú nhìn bóng dáng đang chuẩn bị xuống chiếc xe kia. Không được! Nguy hiểm lắm! Vương Nguyên thừa dịp Lương Tử Ngưng và Vương Dịch Tuấn còn đang nói chuyện mà xuống xe, chạy nhanh về phía Vương Tuấn Khải hệt như bay —— Vương Dịch Tuấn hướng về phía Lương Tử Ngưng đang lã chã chực khóc, khẽ lắc đầu, "Anh biết, cho nên anh thực xin lỗi em, anh không thể tiếp tục lừa em, lợi dụng em được nữa... Anh không phải là người đàn ông tốt, anh là một ác ma, đi theo anh, em chỉ có thể sa vào địa ngục. Càng không có tương lai..." "Không! Em muốn cùng anh xuống Địa Ngục!" Đôi mắt Lương Tử Ngưng lập tức tràn đầy hơi nước, đôi tay níu chặt ống tay áo của hắn, "Anh hoài nghi quyết tâm của em sao?" Trong lúc Vương Dịch Tuấn trì hoãn Lương Tử Ngưng, hắn nghiêng mắt nhìn về phía Vương Nguyên đang băng qua đường cái đến bên Vương Tuấn Khải, thở phào nhẹ nhõm, hắn biết Vương Tuấn Khải sẽ bảo vệ cậu thật tốt. Vương Nguyên trong lòng hắn hoàn mỹ như thiên sứ, mà hắn là ác ma thuộc về bóng tối, hắn không thể ích kỷ, bẻ gãy đôi cánh của cậu. Công chúa và hoàng tử phải ở cùng một nơi, hơn nữa Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải ở bên nhau lại hạnh phúc ngọt ngào đến thế, bọn họ thực sự thuộc về nhau. Vương Dịch Tuấn lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ... "Trên người anh mang theo quá nhiều tội ác, mà anh không thể kéo theo em, bắt em cùng gánh vác, thật xin lỗi..." Bàn tay Vương Dịch Tuấn dừng trên cánh tay cô, đem tay cô kéo xuống. Dứt khoát —— xoay người —— "Đã vậy, hãy để em trầm luân cùng anh, vậy được rồi!" Lương Tử Ngưng lấy ra khẩu súng lục trong túi, ngắm về phía bóng dáng bên kia đường cái —— "Đoàng ——" Một âm thanh kinh hoàng vang lên, rồi lập tức bị tiếng còi xe hòa tan mất. Nhưng việc nó mang tới nhất thời rung động mạnh trong tâm linh lại không có cách nào trừ khử, từng nhịp tim run rẩy quá kịch liệt. "Không —— Nguyên Nguyên ——" Vương Tuấn Khải hoảng sợ ôm lấy thân thể mềm mại vô lực sắp ngã xuống của Vương Nguyên, hắn cảm thấy thứ phát súng kia bắn trúng không phải Vương Nguyên, mà chính là trái tim hắn, tim của hắn đã có một lỗ thủng lớn, máu tùy ý chảy ồ ạt ra ngoài. Bàn tay Vương Tuấn Khải vô ý thức chạm vào đầu của cậu, trong lòng bàn tay ấm áp, hắn cảm nhận được một mảnh ướt đẫm, mở lòng bàn tay ra, một vùng máu đỏ tươi xuất hiện. Tim hắn đang nhảy bỗng dưng dừng lại. "Vương Nguyên, Vương Nguyên..." Vương Dịch Tuấn miệng lẩm bẩm, bước chân hốt hoảng chạy về phía con đường cái đối diện —— "Dịch Tuấn! Cẩn thận xe ——" Lương Tử Ngưng kêu lên một tiếng, nhào tới —— "Rầm ——" Tiếng thân thể bị va chạm mạnh, một bóng dáng mảnh khảnh nhỏ nhắn thoáng bay về phía bên kia đường. Bi thương quá a T^T
|
Chương 205 - Thu diệp điêu linh ( Lá thu tàn lụi ) Chuẩn bị tinh thần chưa . . . . . . . . . . . . . . Kéo xuống đi , nhất định phải chuẩn bị tinh thần đó . . . . . . . . . . . . . . . . . . Rồi đọc đi a ~~~
Thân thể cùng với mặt đất lạnh như băng va chạm vào nhau, phát ra âm thanh buồn bã, Lương Tử Ngưng như chiếc lá thu tàn lụi, mềm mại vô lực rơi xuống đất, không khí trầm lặng, dường như nó hoàn toàn đông lại xung quanh cô, chẳng hề lưu động nữa... Trong nháy mắt Vương Dịch Tuấn sắp bị xe đụng kia, Lương Tử Ngưng đã vọt tới, đẩy hắn ra. Vương Dịch Tuấn mặc kệ những vết trầy xước trên thân, nhanh chóng bò dậy, chạy tới, ôm lấy Lương Tử Ngưng đang nằm trong vũng máu. "Tử Ngưng, Tử Ngưng... Em không sao đâu, em nhất định sẽ không sao đâu!" Đỉnh đầu, nơi Lương Tử Ngưng bị đụng phải đã có một vết lõm sâu, máu chảy nhỏ giọt ra ngoài đất, chảy mạnh dường như nước lũ, ngăn cũng không thể ngăn. Vương Dịch Tuấn đưa ra bàn tay run rẩy, che đi miệng vết thương của cô, nhưng máu vẫn ồ ạt chảy ra ngoài, trong nháy mắt nhiễm đỏ hai bàn tay hắn. Mí mắt suy nhược thoáng chớp động, Lương Tử Ngưng cảm giác mình như đang được đặt trong hầm băng, nội tâm thật lạnh, nhưng vẫn không cảm nhận được một chút xúc cảm sâu sắc nào. Cô mở mắt, gương mặt tuấn tú gần kề trước mắt cô, dần dần từ mông lung trở nên rõ ràng. Vương Dịch Tuấn? Thật sự là hắn sao? Sao hắn lại có vẻ mặt bi thương như thế? Hắn vì cô sao? Một nụ cười nhạt hư ảo dần dần hiện lên gương mặt trắng bệch của Lương Tử Ngưng, cô thực sợ đây chỉ là giấc mộng, giống như bọt bong bóng xà phòng, chỉ cần nhẹ chạm vào, nó sẽ bể tan. Cô khó khăn không ngừng run rẩy tay, nhưng cánh tay lại nặng như được làm bằng chì nóng vừa được rót vào nước, dù vậy cô vẫn cắn răng kiên trì —— "Tử Ngưng ——" Vương Dịch Tuấn thấy Lương Tử Ngưng tỉnh dậy, gọi một tiếng. Cầm bàn tay cô đang khó khăn giơ lên, cảm giác lạnh như băng, khiến lòng Vương Dịch Tuấn khẽ run, lập tức đem tay cô dính vào trên mặt mình, mong muốn làm ấm nó. Thật, tất cả đều là thật. Chưa bao giờ cô nghĩ Vương Dịch Tuấn sẽ quan tâm cô như thế, Lương Tử Ngưng vì quá vui mà khóc, một làn hơi nước mơ hồ tràn ngập quanh hốc mắt, cô thật vất vả lắm mới có thể thấy được sự dịu dàng nơi đáy mắt Vương Dịch Tuấn, vậy nên cô càng cố gắng khóc —— muốn nhìn rõ hắn hơn, một hàng nước mắt thanh lệ mang theo ý cười bên khóe miệng khẽ tan. "Dịch Tuấn... Khụ, khụ..." Lương Tử Ngưng lấy hơi nói ra câu nói đầu tiên, dùng sức ngồi dậy, từng ngụm, từng ngụm máu đỏ tươi chợt trào ra khỏi miệng, khiến hàm răng trắng sáng của cô cũng nhiễm đỏ. Vương Dịch Tuấn nóng nảy, tay không ngừng lau chùi vệt máu nơi khóe miệng cô,"Tử Ngưng, đừng nói gì cả... Xe cứu thương lập tức tới ngay... đừng nói chuyện..." Lương Tử Ngưng cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh như băng, tri giác từ từ tiêu tán... "Em, nhất định phải nói... Em yêu anh... Từ lần gặp đầu tiên đã nhận định...Nhận định rằng anh là duy nhất của đời em... Khụ, khụ!"Kèm theo từng hồi ho khan kịch liệt, là từng ngụm máu tươi phun mạnh ra ngoài, giờ phút này, quần áo Lương Tử Ngưng dính đầy máu, căn bản là không thể nhận ra màu sắc nguyên thủy của nó. Mà, áo khoác màu đen của Vương Dịch Tuấn cũng đã dính phải máu của cô, đem màu đen nhuộm càng thêm đậm, khiến nó càng u tối. "Được rồi! Tử Ngưng, đừng nói nữa... Chừa chút hơi sức..." Lần đầu tiên trong đời Vương Dịch Tuấn có cảm giác sợ hãi, bây giờ hắn cũng không biết nhịp tim của mình có thật còn đang đập hay không. Trong mắt Vương Dịch Tuấn, Lương Tử Ngưng như vật sở hữu của riêng mình hắn, Vĩnh Viễn sẽ ở bên hắn, bất kể hắn làm ra nhiều chuyện ác liệt đến cỡ nào, cô vĩnh viễn vẫn sẽ như cái bóng luôn ở bên hắn. Cho nên hắn quên mất cô, nghĩ chuyện cô bỏ ra làm là chuyện đương nhiên, chưa bao giờ biết cảm kích... Nhưng, giờ khắc này, hắn mới ý thức được hoàn toàn sai lầm của bản thân! "Bây giờ em không nói... sợ rằng vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội..." Hơi thở LươngTử nhẹ mỏng dường như tơ nhện: "Tử Oánh là do em hại chết... và cả đứa bé của anh... Thắng xe bị em động tay động chân... người đàn bà xấu xa như em, nên gặp phải báo ứng... Thật xin lỗi, bởi vì quá yêu anh, nên em mới phạm phải những lỗi này... Dịch Tuấn, tha thứ cho em..." "Có nghe anh không, đừng nói nữa! Anh tha thứ cho em, tất cả đều tha thứ..."Vương Dịch Tuấn hoảng hốt, lời nói đã có chút không mạch lạc. Giọt lệ trong suốt lạnh như băng từ trong đôi con ngươi tối tăm lăn xuống, nhỏ giọt lên cánh môi trắng bệch của Lương Tử Ngưng, theo sự run rẩy của nó mà lan tràn vào miệng, vị nhàn nhạt mặn chát ở trong miệng cô vỡ tan, "Cám ơn... Nhất định phải, quên em..." Đôi mắt suy nhược không còn chút sức lực dần dần đóng lại, đôi tay lạnh như băng dần dần cứng ngắc, trượt khỏi lòng bàn tay Vương Dịch Tuấn, vô lực mà chạm vào lòng đường... "Không! Không thể nào... Tử Ngưng, em mau tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi có được không... Chúng ta còn chưa kết hôn mà, em mau tỉnh lại đi được không. Em đang trêu đùa anh đúng không..." Vương Dịch Tuấn ôm thật chặt thân thể lạnh buốt của Lương Tử Ngưng, miệng càng không ngừng nhắc đi nhắc lại câu nói trên, hắn cảm thấy lòng của mình như đang bị dao xoắn lại, đau càng thêm đau... Vì sao hắn lại trì độn như vậy, chưa bao giờ biết mình muốn cái gì, tại sao không dừng lại cước bộ của mình một chút, quan sát người bên cạnh. Vì sao, trong lúc hắn cố tình muốn bỏ lỡ tất cả hắn mới biết mình muốn cái gì, đáng tiếc, vào lúc này, dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể vãn hồi lại được... Âm thanh huyên náo xung quanh dần dần tan biến, Vương Dịch Tuấn không nghe được gì cả, hắn khàn giọng kiệt lực gào thét, phát tiết bi ai khốn cùng nơi đáy lòng, khiến người đi đường chung quanh không khỏi tiếc hận, âm thầm gạt lệ... Khoảng cách xa xôi nhất trên Thế Giới không phải là sinh ly tử biệt, mà là hai người rõ ràng yêu nhau, nhưng lại không thể ở bên nhau. Cái khoảng cách kia không cách nào vượt qua, ngay từ lúc bắt đầu, nó đã đứng sừng sững giữa hai người, định trước một trận bi kịch. ———— "Nguyên Nguyên... Em đừng làm anh sợ!" Vương Tuấn Khải ôm lấy Vương Nguyên đã rơi vào hôn mê sâu, đặt vào trong xe mui trần. Lúc xe phát động, hắn lập tức bấm điện thoại, chờ giây lát mới có người nghe. "A lô ——" bên trong truyền đến một giọng nói ôn hòa. "Gáy Vương Nguyên trúng đạn, anh mau chuẩn bị giải phẫu, tôi đang trên đường đến bệnh viện." Vương Tuấn Khải cảm thấy tim mình đang run rẩy, hắn cố gắng giữ vững trấn tĩnh giọng nói của mình. "Gáy Vương Nguyên trúng đạn?" Đầu bên kia điện thoại di động bay tới tiếng thở hổn hển, "Hiểu rồi! Tôi lập tức chuẩn bị ngay..." Vương Tuấn Khải mặc dù đối với tên tình địch Phương Đình này cực kỳ khó chịu, nhưng, chuyện này liên quan đến sinh mệnh Vương Nguyên. Bệnh viện của tên Phương Đình gần đây, hơn nữa hắn còn là người rất giỏi trong phẫu thuật não, vì chuyện này Vương Tuấn Khải để xuống thành kiến trên người, cứu sống Vương Nguyên quan trọng hơn.
( Quả thật dù ở chỗ nào , bệnh viện của Phương Đình cũng là bệnh viện gần nhất thì phải -_- )
Thế nào , thương tâm không , cho tuôi xin cảm nghĩ của mấy người khi đọc chương này đi T^T
|