[FanFic Khải Nguyên] Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 191 - Báo cho biết chân tướng Vương Nguyên bất đắc dĩ nhìn hộp thuốc sắp bị hắn nhổ ra gần hết, căm giận nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn nói: "Em nên mua nước biển, rồi cắm kim vào đâm chết anh mới phải!"
"Ư . . . . ." Vương Tuấn Khải đau đớn cau chặt chân mày, phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
"Ai! Thật không còn cách nào với anh!" Vương Nguyên ngậm hai viên thuốc con nhộng vào trong miệng của mình, uống thêm một hớp nước ấm. Đôi môi mềm mại của cậu chiếm lấy hai cánh môi của hắn.
Xúc giác mềm mại nhẵn nhụi, còn có mùi vị quen thuộc, khiến Vương Tuấn Khải kìm lòng không được mở miệng ra, đưa lưỡi, ý muốn tiến một bước, hấp thu hương thơm mềm mại. Nhưng không ngờ tới chiếc lưỡi ướt át ấm áp đã thâm nhập vào miệng củahắn ——
Vương Nguyên ra sức đẩy hai viên thuốc con nhộng vào trong miệng hắn, để phòng ngừa hắn nhả ra, cậu lấy môi mình ngăn chặn miệng hắn lại.
Nụ hôn ẩm ướt, mang theo hơi thở triền miên, dần dần khiến Vương Nguyên mê say.
Mặc dù viên thuốc con nhộng đã thành công tiến vào miệng Vương Tuấn Khải, nhưng hắn vẫn là không chịu nuốt xuống, dưới cái hôn kịch liệt cùng ẩm ướt, vỏ bọc viên thuốc dần dần bị hòa tan, vị đắng tanh nồng lan tràn ra khắp miệng Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên vội vàng đẩy hắn ra, "Khụ, khụ —— đắng quá!"
Cậu nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Vương Tuấn Khải nhăn thành một đoàn, biểu tình khổ sở, lập tức nhét một viên chocolate trong miệng hắn, "Cho anh uống thuốc thật đúng là khó khăn!"
————
Không biết ngủ bao lâu, Vương Tuấn Khải mở ra đôi mắt nặng nề, ánh nhìn nhập nhèm mông lung dần trở nên rõ ràng, nhưng đầu lại đau nhức không thôi, "Đây là đâu?"Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nhớ mình lúc đó đang chờ Vương Nguyên ra ngoài, nhưng hắn đợi rồi lại đợi, cậu mãi vẫn không chịu ra gặp hắn, không chịu tha thứ cho hắn.
Vương Tuấn Khải quan sát căn phòng nhỏ hẹp này, còn không lớn bằng phòng vệ sinh của nhà họ Vương nữa. Tuy nhỏ, nhưng nó được trang hoàng thật đáng yêu, trên đầu tủ treo quần áo cũ, vì bị tróc sơn từng mảng, nên Vương Nguyên bọc lên một lớp vải hồng, tường thì được trang trí thêm mấy bức hình thêu vẽ tình xảo . . . . . . Một căn phòng nho nhỏ, nhưng không khỏi lộ ra sự độc đáo, khéo léo dụng tâm của người chủ nhân.
Vương Tuấn Khải đột nhiên có cảm giác là lạ, chậm rãi nhấc chăn lên, "Shit!" Hắn khẽ nguyền rủa một tiếng, quần áo đâu mất tiêu rồi? Hắn làm sao mà ngay cả một mảnh chiếu cũng không có? Hắn vừa quay đầu thì thấy trên tủ đầu giường có để một tấm hình, thật ra thì cũng không tính là hình được. Đây là hình của hắn được cắt xuống từ trang bìa tạp chí, sau đó đặt trong khung hình tinh xảo.
Khóe miệng Vương Tuấn Khải khẽ nâng lên, một nụ cười nhạt tùy ý nở rộ trên gương mặt tuấn dật. Hắn vùi đầu trong chăn, ngửi mùi hương thanh nhã man mát —— hương vị của Vương Nguyên.
"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên!" Vương Tuấn Khải đột nhiên có cảm giác như được nhìn thấy cậu, hé miệng quát to lên.
Vương Nguyên nghe được giọng nói truyền ra từ phòng ngủ, lập tức vặn nhỏ bếp, đi vào trong.
"Anh tỉnh rồi à?" Vương Nguyên đi vào, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán hắn, "Vẫn còn hơi nóng."
Mắt Vương Tuấn Khải không hề chớp, hắn nhìn chằm chằm vào cậu, không nói gì.
"Anh đang nhìn gì thế?" Vương Nguyên bị hắn nhìn chăm chú, cảm thấy là lạ trong lòng.
"Quần áo của anh, có phải em. . . . . ." Vương Tuấn Khải vẻ mặt âm trầm, kéo chăn cao lên, đem chính mình khóa lại bên trong thật thật thật chặt.
"Đúng vậy! Không phải cả người anh bị em dội nước ướt hết sao! Anh lại bị cảm, mặc quần áo ướt sũng không tốt."
Trong lòng Vương Tuấn Khải nảy ra ý muốn trêu cợt cậu, phủ chăn lên che cả đầu "Giờ anh đã bị em xem hết rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh!"
"Chịu trách nhiệm?" Chân mày Vương Nguyên khẽ chau chặt, kéo kéo chăn mền của hắn, "Được rồi, đừng đùa nữa!"
Vương Nguyên vẫn cho là Vương Tuấn Khải chỉ có lãnh khốc vô tình, thô bạo kiêu căng, không ngờ tới sau khi ngã bệnh, hắn lại . . . . . . đáng yêu như thế. Không phải giống như một bé con không chịu uống thuốc thì lại giống như bây giờ, thích đùa giỡn người khác.
Vương Tuấn Khải để chăn xuống, lộ miệng ra, dùng đôi mắt tối tăm đe dọa nhìn Vương Nguyên, "Hiện giờ anh đã bị em xem hết rồi, em không phải không muốn thừa nhận chứ?"
"Em thừa nhận, vậy được rồi chứ!" Vương Nguyên phẫn uất liếc hắn một cái, thầm nói: "Cũng đâu phải lần đầu tiên nhìn thấy, không biết nhìn đến bao nhiêu lần rồi, còn giả bộ thanh thuần gì nữa. . . .. ."
Vừa dứt lời, Vương Nguyên cảm thấy thắt lưng truyền đến một lực kéo mạnh.
"A ——" Vương Nguyên kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó cậu đã rơi vào lồng ngực Vương Tuấn Khải.
"Buông em ra! Anh mau buông em ra đi!" Vương Nguyên bất mãn đánh vào lồng ngực của hắn.
Vương Tuấn Khải giữ lấy hai tay của cậu, "Anh bây giờ là bệnh nhân, em có thể dịu dàng một chút hay không?"
"Hừ!" Vương Nguyên quay đầu, "Anh buông em ra! Cháo còn đang nấu đấy...." Cánh tay tráng kiện của Vương Tuấn Khải bóp chặt vòng eo nhỏ của cậu, khiến Vương Nguyên không thể động đậy.
"Không thả!" Vương Tuấn Khải dúi đầu vào cần cổ cậu, mùi thơm nhàn nhạt lập tức thấm vào tim phổi của hắn, "Đã rất lâu không được ôm em, để anh ôm em đi, được chứ?"
Vương Nguyên đánh không lại công phu dịu dàng của hắn, cậu chấp nhận lẳng lặng nằm trong trong ngực của hắn.
"Nguyên Nguyên, đứa nhỏ trong bụng Lương Tử Ngưng không phải của anh." Vương Tuấn Khải biết cậu bây giờ vẫn còn tự trách thật nhiều vì sự việc kia, nếu không làm giảm bớt cảm giác tự trách của cậu, cậu sẽ không ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn.
"Viện cớ!" Vương Nguyên vừa nghe đến Lương Tử Ngưng, vết sẹo trong lòng như bị tách ra, máu tươi ồ ạt, không ngừng phun trào từ bên trong.
Vẫn lo lắng như vậy, vẫn đau như vậy. . . . . .
"Không phải viện cớ, mà là sự thật! Anh đã nhờ Dịch Dương Thiên Tỉ điều tra qua rồi. Đứa bé trong bụng Lương Tử Ngưng không phải của anh, mà là của Vương Dịch Tuấn ." Vương Tuấn Khải ôm chặt cậu, một tay trêu đùa mái tóc đen sáng mềm của cậu.
"Vương Dịch Tuấn? Chuyện này có liên quan gì tới anh ta?" Vương Nguyên càng nghe càng hồ đồ, sao có thể dính dáng tới Vương Dịch Tuấn đây?
"Đơn giản mà nói! Lương Tử Ngưng là gián điệp do Vương Dịch Tuấn phái tới, cô ta cố ý chỉnh sửa gương mặt thành dáng vẻ của chị cô ta – Lương Tử Oánh, mục đích chính là muốn dễ dàng đến gần anh hơn, sau đó trộm đi tài liệu cơ mật của tập đoàn Vương thị, rồi liên hợp với tập đoàn Kim Thái hòng đoạt lấy Vương thị."
Nghe được chân tướng, Vương Nguyên không khỏi sững sờ, không nghĩ tới Vương Dịch Tuấn sẽ làm ra loại chuyện như vậy.
Vương Nguyên rũ mắt xuống, "Nhưng. . . .. . đứa trẻ trong bụng Lương Tử Ngưng bị em hại chết vẫn là sự thật?"
"Cô ta có thể lợi dụng đứa bé này, coi nó như công cụ để tiếp cận anh, em nói xem, đối với đứa bé này cô ta có mấy phần để ý!"
|
Chương 192 - Tình yêu của chúng ta không thay đổi "Điều này nói rõ, cô ấy thương anh ta nhiều hơn so với đứa trẻ kia. . . . .." Vương Nguyên bĩu môi, thở dài một cái, "Tuấn Khải, mặc dù Lương Tử Ngưng lấy trộm tài liệu cơ mật của Vương thị, nhưng em hi vọng anh có thể tha thứ cho cô ấy."
Vương Nguyên rất hiểu Vương Tuấn Khải, 'có thù phải trả' là cá tính của hắn, hắn nhất định sẽ 'chỉnh' Lương Tử Ngưng rất thảm.
Nhưng, Vương Nguyên không nỡ, đối với việc ngoài ý muốn làm cho Lương Tử Ngưng sinh non kia, Vương Nguyên vẫn luôn canh cánh trong lòng.
"Em đang cầu xin anh sao?" Chân mày anh tuấn của Vương Tuấn Khải giương nhẹ, hàm chứa mấy phần cười.
Vương Nguyên vươn tay bóp chặt mũi hắn, nháy mắt trưng lên một bộ mặt quỷ, "Không! Em đang ra lệnh cho anh!"
"Vậy em dùng thân phận gì để ra lệnh cho anh đây?" Vương Tuấn Khải cản lại, ôm cậu thật chặt vào lòng, "Nếu ngoan ngoãn làm vợ anh, cái gì anh cũng nghe em."
Mắt Vương Nguyên giương nhẹ, nhìn nụ cười tà mị trên mặt hắn, "Sao em có cảm giác anh bây giờ giống như là đang áp bức con nhà lành vậy."
"Con nhà lành. . . . . ." Vương Tuấn Khải sâu xa nói, rồi đột nhiên nghiêng người, đè lên Vương Nguyên.
"Anh làm gì?" Vương Nguyên đưa ra mấy cú đấm nhỏ, xốc xếch bay múa lung tung, nhưng mà đối với Vương Tuấn Khải mà nói, nó chỉ như gãi ngứa.
"Đáp ứng yêu cầu của em!" Nói xong, một tay Vương Tuấn Khải đã dò vào trong áo Vương Nguyên, bắt đầu vuốt ve da thịt mềm mại ấm áp chỗ bụng cậu, dọc theo làn da trơn mềm mà hướng lên trên ——
"Em đâu có yêu cầu cái này!" Vương Nguyên không ngừng đánh 'du kích' với hắn. Bàn tay hắn vuốt ve nơi nào, cậu lập tức ngăn trở nơi ấy, khi tay hắn thăm dò lên trên, cậu lập tức kéo tay hắn xuống.
"Nếu không sao em cởi sạch áo quần anh?" Trên gương mặt lạnh lùng của Vương Tuấn Khải thoáng hiện lên ý cười, "Còn không phải vì để anh hành sự dễ dàng sao!"
Vương Nguyên đối với khả năng lý giải của hắn chỉ có thể bội phục, "Không phải! Là bởi vì quần áo của anh bị em dội nước ướt hết. . . . . . A. . .. . ."
Bất tri bất giác Vương Tuấn Khải đã lột sạch quần áo của cậu, chiếc áo sơ mi mỏng manh của cậu dễ dàng bị hắn xé nát.
Chẳng lẽ sau khi bị cảm hắn có sở thích kỳ quái là lột quần áo người khác sao?
Vương Nguyên ngăn cản hai tay không an phận của hắn, "Đừng! Em còn đang nấu cháo trong bếp, đoán chừng nó sắp khét rồi kia, anh để em đi xem chút trước đi . . . . ." "Khét thì nấu lại!" Vương Tuấn Khải còn lâu mới buông tha cho thân thể mềm mại xinh đẹp này, bàn tay hắn chạm vào làn da trắng mịn của cậu, trượt nhẹ nhàng lên trên, vật mềm mại lập tức bị hắn xoa nắn, vuốt ve, nhưng động tác lại không mất đi sự dịu dàng.
Hô hấp Vương Nguyên dần dần tăng nhanh, hơi thở trở nên rối loạn. Tim đập rộn lên, kịch liệt như nhịp trống, "Anh. . . .. . Anh còn chưa ăn điểm tâm, hiện giờ bụng khẳng định rất đói, uống trước một bát cháo có được không?"
"Anh bây giờ xác thực rất đói bụng. . . .. ." Đầu Vương Tuấn Khải lại gần bên tai Vương Nguyên, giọng chậm rãi mang theo khí nóng hừng hực, "Em có thể để cho anh ăn no không?"
Vừa nghe, Vương Nguyên nhất thời mặt đỏ tới mang tai, nhìn chằm chằm vào đôi mắt dính đầy dục hỏa của hắn, lắc đầu, "Không được! Anh còn chưa hết sốt!"
"Lý do không thành lập, phản kháng không có hiệu quả!" Vương Tuấn Khải bá đạo nói, ngay sau đó cúi người xuống, chiếm lấy cánh môi mềm mại của Vương Nguyên, ngăn chặn việc cậu tìm kiếm một cái cớ khác.
Nụ hôn ẩm ướt mang theo hơi thở quyến luyến triền miên, nồng đậm, nóng bỏng, kịch liệt. . . . . . Đầu lưỡi ở trong miệng cậu hệt như đang trên vũ đài, tùy ý xoay chuyển, bay lượn, khiêu vũ . . . . .
Đôi con ngươi đen như Hắc Diệu Thạch lóe ra ánh sáng bốn phía, tia sáng tinh diệu dần dần xoay chuyển dày đặc, phát sáng hệt như kim cương thượng đẳng. Hắn nhìn cậu chằm chằm, sắc màu u tối đặc thù, như muốn in dấu thật sâu trong lòng cậu.
"Nguyên Nguyên, anh yêu em. . . . . . Đời này kiếp này, tình yêu của chúng ta mãi mãi không thay đổi." Đôi mắt Vương Tuấn Khải sáng ngời, phát ra những tia sáng lộng lẫy, chói mắt, lấp lánh.
Trong nháy mắt kia, Vương Nguyên hoảng hốt, một dòng nước ấm lặng lẽ rót vào tim.
Đời này kiếp này, tình yêu của chúng ta mãi mãi không thay đổi. . . . . .
Đây là cam kết hắn dành cho cậu sao?
"Ngoéo tay được không?" Vương Nguyên đưa ra ngón út, không ngờ cậu lại đưa ra loại động tác ấu trĩ này.
"Được!" Càng làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là Vương Tuấn Khải rất vui lòng phối hợp.
Bàn tay dày rộng chặt chẽ dán lên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, hệt như lòng của họ đang gắn thật chặt vào nhau.
Đôi mắt Vương Tuấn Khải xuất hiện lên một tầng sương mù dày dặc, không chỉ là bị tình dục dính vào, còn sốt cao làm cho hư ảo. Hai tay của hắn dán lên bộ ngực mềm mại của cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay điểm đỏ thẫm đã sớm cương cứng của cậu . Chỉ trong chốc lát nó trở nên đỏ ửng như bị đâm kích nhẹ, rồi trong nháy mắt nở rộ.
"Nguyên Nguyên, em vẫn nhạy cảm như vậy. . . .. ." Giọng nói Vương Tuấn Khải thô kệch, nội tâm hắn bi dục hỏa hừng hực thiêu đốt, làm cho nhiệt độ cơ thể càng tăng thêm, "Nguyên Nguyên, giao em cho anh, được không?"
Mặt Vương Nguyên đã hiện lên hai mảnh đỏ hồng, mở ra đôi mắt trong suốt linh hoạt, cậu thấy được vẻ ẩn nhẫn trong mắt hắn, ngượng ngùng cắn môi, hơi gật đầu một cái, thoáng chốc cổ cậu cũng đã đỏ ửng.
Lấy được sự đồng ý của Vương Nguyên, hắn nhất thời trở nên có khi phách phá tan ràng buộc của chính bản thân, nụ hôn của hắn tỉ mỉ như những hạt mưa rơi vào cổ trắng của cậu, đôi mắt thâm thúy bỗng dưng sững lại, nhìn chằm chằm vào thương tích dài nhỏ trên cổ, hỏi: "Sao lại có vết thương này?"
"Anh ghét bỏ em sao?" Vương Nguyên dùng tay che lại vết thương đã kết vảy.
"Vì sao bị thương?" Giọng nói dịu dàng của Vương Tuấn Khải bay vào trong tai Vương Nguyên, lan tràn tới trái tim, kích khởi một trận gợn sóng.
Vương Nguyên chột dạ, mắt liếc về hướng khác, không dám nhìn thẳng hắn, "Tại em không cẩn thận!"
Hắn kéo tay Vương Nguyên ra, cúi người tới gần, đầu lưỡi êm ái liếm nhẹ qua vết thương," Phải bảo vệ mình thật tốt, có biết không. Nếu không, anh sẽ đau lòng..."
Nụ hôn ẩm ướt dần dần trượt xuống, rơi vào giữa xương quai xanh trơn bóng ——
"Ư. . . . . ." Vương Nguyên không nhịn được rung động đến từ trái tim, nó dần hóa thành mỗi một tiếng kêu yêu kiều bật ra nơi miệng.
"Nguyên Nguyên, 'MISS' của em đâu?" Giọng Vương Tuấn Khải khàn đục, lộ ra hơi thở hổn hển.
Nói đến việc này, Vương Nguyên càng tự trách: "Không biết. . . . . . Tuấn Khải, hình như em đã làm mất nó rồi."
"Không sao, anh sẽ lại làm cho em một cái khác!" Hô hấp Vương Tuấn Khải ấm áp hệt như một loại phẩm màu, tràn lên cơ thể xinh như ngọc của Vương Nguyên, nhất thời khiến nó biến thành một màu hồng nhạt, dưới ánh đèn nhu hòa tán bật ra một sắc màu mê người.
|
Chương 193 - Thay đổi cục diện Vương Tuấn Khải khẽ hôn, chiếc cổ trắng như gốm sứ của Vương Nguyên rơi xuống lấm tấm những điểm đỏ hồng, dường như những đóa hồng mai phấp phới trong trời tuyết trắng, nở rộ ra một loại ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Điểm đỏ trên ngực Vương Nguyên dưới sự tác động giữa môi và lưỡi Tuấn Khải càng lúc càng trở nên cứng rắn, lộ ra tất cả vẻ đẹp của mình.
"Ư. . . . . . Tuấn Khải. . . . . . Em. . . . . ." Vương Nguyên cả người mềm mại vô lực, thanh âm thở gấp dần dần truyền vào tai Vương Tuấn Khải.
Hắn mau chóng thoát ra tầng vải mỏng manh còn sót lại trên người Vương Nguyên, dùng phần to lớn mạnh mẽ của phái nam xâm nhập vào giữa hai chân cậu, tách ra đôi chân ngọc thon dài, "Nguyên Nguyên, nói em yêu anh!"
"Ưm. . . . . . Tuấn Khải, em yêu anh. . . . . ." Vương Nguyên khép lại đôi mắt.
Bất chợt, thứ nóng bỏng cứng rắn đâm vào thân thể mềm mại ẩm ướt của cậu. Ngay sau đó, hắn ôm chặt chiếc eo thon của cậu, dục vọng liên tiếp chạy nước rút, đưa cậu lên 'đỉnh'.
"Tuấn Khải, em yêu anh. . . . . ." Vương Nguyên dưới từng đợt rồi lại từng đợt công kích, cậu không chút kiêng dè nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
Không biết trải qua bao lâu, Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên ngồi dậy, càng thêm mạnh bạo xâm nhập tiến vào thân thể cậu, "Nguyên Nguyên, anh cũng yêu em ——"
Hơi thở mập mờ ngập tràn căn phòng nhỏ hẹp, trong không khí cuồn cuộn sóng nhiệt kéo dài, không ngừng lăn lộn, bay lên . . . .. .
Giờ phút này, hai trái tim cô độc đang gắn bó thật chặt với nhau, không còn bồng bềnh hời hợt nữa.
————
"Vẫn không có chút tin tức của tên quỷ Vương Tuấn Khải kia sao?" Ngón tay Lưu Chí Hoành nhanh chóng lướt nhẹ trên bàn phím, ánh mắt nghiêm túc dán chặt vào từng đường biểu đồ trên màn hình máy tính, đột nhiên ngẩng đầu, liếc Dịch Dương Thiên Tỉ ở phía đối diện.
Đôi mắt lạnh băng của Dịch Dương Thiên Tỉ chăm chú nhìn màn hình laptop, lạnh nhạt trả lời: "Không có."
Lưu Chí Hoành duỗi cái lưng mệt mỏi, thư giãn gân cốt, "Thiên Tỉ, cậu nói xem, chuyện này là sao. Cái tên Tuấn Khải kia giờ đang vùi mình trong hương thơm dịu dàng ôn tồn, còn tôi đây, mệt sống mệt chết, giúp công ty cậu ta đánh giặc."
"Phần cậu xong chưa?" Dịch Dương Thiên Tỉ biểu tình lạnh lẽo ngàn năm không thay đổi. "Cậu xem đi!" Lưu Chí Hoành chuyền laptop sang Dịch Dương Thiên Tỉ, "Cổ phiếu của tập đoàn Kim Thái đã bắt đầu rớt giá, mà giá cổ phiếu của tập đoàn Vương thị thì đúng như trong kế hoạch của chúng ta, nhanh chóng tăng lên."
Đôi mắt Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh băng, nhàn nhạt nhìn lướt qua, từ tốn nói: "Xuống không nhanh lắm!"
"Còn không nhanh?" Lưu Chí Hoành có chút kinh ngạc, "Cậu không phải muốn nó ngay trong ngày đầu tiên lập tức sụp đổ chứ?"
"Để tập đoàn Kim Thái hoàn toàn sụp đổ trong một ngày thì thế nào?"
"Đâu cần phải tuyệt tình như vậy?" Lưu Chí Hoành nhìn người đàn ông trước mắt này, khắp người hắn đã bắt đầu cảm giác được khí lạnh tràn tới.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhấn xuống nút Enter, đôi tay ngừng lại, ngửa đầu thờ ơ nhìn Lưu Chí Hoành, lạnh lùng nói: "Hôm nay, tâm tình khó chịu!"
Hả? Tâm tình khó chịu, là lấy việc phá đổ công ty người khác làm thú vui sao?
Lưu Chí Hoành lắc đầu, cảm thấy người đàn ông này quá mức kinh khủng.
————
"Bịch ——" một phần giấy tờ nặng nề nện xuống, cùng với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.
"Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Úc Thường Kiện tức giận nhìn Vương Dịch Tuấn, trong đôi con ngươi sắc bén như có hỏa dược, tùy thời có thể nổ tung.
Mặt Vương Dịch Tuấn tối tăm, như bị một tầng mây đen bao phủ, trên mặt không có một tia biểu tình, tẻ nhạt khẽ mở môi, "Chúng ta thua. . . . . ." Giọng điệu khoan thai bí mật mang theo mấy phần không cam lòng.
"Thua? Không thể nào!" Úc Thường Kiện không cách nào tiếp nhận sự thật này. Một khắc trước, cổ phiếu tập đoàn Vương Thị không chút kiêng dè mà rớt giá, đúng như dự đoán của bọn họ, nhưng thật không ngờ, chỉ mới qua một ngày, cổ phiếu của Vương Thị đột nhiên lật ngược tình thế, từng bước gia tăng. Mà cổ phiếu Kim Thái lại tuột dốc không phanh, tốc độ nhanh, hệt như nhảy lầu. Điều này làm cho Úc Thường Kiện không dám nhìn vào màn hình máy tính.
"Ngay từ khi bắt đầu, chúng ta đã rơi vào bẫy do Vương Tuấn Khải bày sẵn, cơ mật mà Lương Tử Ngưng trộm được căn bản là giả, những thứ kia căn bản cũng không phải là tư liệu của khách hàng và tình hình tài chính của tập đoàn Vương thị." Vương Dịch Tuấn thản nhiên đón nhận sự thật thất bại này, mặc dù từ trong thâm tâm, hắn vạn phần không cam lòng, nhưng thật không ngờ lòng dạ tên Vương Tuấn Khải lại thâm sâu đến thế, hắn ta tương kế tựu kế, ngược lại coi hắn hệt như một con ngựa (kẻ ngốc nát).
Mắt phượng màu đen tái thâm sâu của Úc Thường Kiện thoáng qua một tia lạnh băng thô bạo, xốc lên cổ áo Vương Dịch Tuấn, "Không phải tao đã sớm cảnh cáo mày rồi sao, đối phó với Vương Tuấn Khải ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể khinh thường! Mày thế nhưng vẫn lơ là qua quýt, thất bại trong gang tấc không nói,còn liên lụy tới tập đoàn Kim Thái, là tâm huyết bao năm của tao! Không trách được Vương Thư Trạch lại giao tập đoàn Vương thị cho Vương Tuấn Khải mà không phải mày, mày căn bản chỉ là một tên oắt con vô dụng! Nếu tao có đứa con trai như mày, tao cũng sẽ cảm thấy sỉ nhục. . . . .."
Lời của Úc Thường Kiện như gai nhọn, một cây rồi lại một cây đâm vào trong ngực Vương Dịch Tuấn. Đôi mắt rét băng của hắn thoáng qua ánh lạnh, sắc bén hệt như băng.
"Đủ rồi!" Cùi chỏ Vương Dịch Tuấn dùng lực, đánh rụng tay Úc Thường Kiện, "Ông nói đủ chưa! Đừng tưởng tôi không biết ông có chú ý gì, từ đầu đến cuối đều là ông lợi dụng tôi, cái gì là trợ giúp tôi lấy lại quyền kinh doanh của tập đoàn Vương thị chứ, thật ra ông luôn mơ ước cái xí nghiệp khổng lồ đó, ông chẳng qua là mượn tay tôi giúp ông nhét nó vào túi mà thôi. Ha ha. . .. . . Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là con cờ mặc ông tùy ý điều khiển."
"Mày nghĩ vậy sao?" Giữa đôi mắt tối lạnh của Úc Thường Kiện vụt sáng nên ý cười lạnh lùng, giễu cợt nói: "Có thể bị tao lợi dụng? Vậy cũng phải xem người đó có bản lĩnh hay không chứ. Mà mày? Một kẻ ngu ngốc, tao căn bản cũng không thèm lợi dụng mày! Mày mau nhanh chóng đi cầu cạnh Vương Tuấn Khải đi, bảo nó giơ cao đánh khẽ, nhường cho tập đoàn Kim Thái một con đường sống. . . . . ."
Bản tính của con người thật sự rất đáng ghê tởm, đến lúc này tên 'chủ mưu' đã lộ ra gương mặt thật chỉ biết quan tâm đến ích lợi của bản thân, đuôi lông mày sắc bén của Vương Dịch Tuấn giương lên, "Ông bảo tôi đi cầu cạnh Vương Tuấn Khải?" Khóe miệng Vương Dịch Tuấn hiện lên một nụ cười tà nhàn nhạt, dường như đây là chuyện cười hay nhất hắn từng nghe, "Bảo tôi cầu xin nó, trừ phi tôi chết!" Hắn nghiến răng nghiến lợi bức ra mấy chữ này, băng cứng hiện lên giữa đôi mắt đen tối.
Cao ngạo cuồng vọng như Vương Dịch Tuấn sao có thể dễ dàng cúi đầu chứ.
|
Chương 194 - Trung cuộc của bàn cờ "Mày nhất định phải quỳ xuống cầu xin Vương Tuấn Khải cho tao!" Úc Thường Kiện cáu kỉnh ra lệnh.
"Tại sao?" Vương Dịch Tuấn hếch mày, "Ông dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi? Tập đoàn Kim Thái đóng cửa cũng được, bị Vương thị thu mua cũng tốt, đều là do ông gieo gió gặt bão! Ai bảo ông tham lam như thế, mơ ước có được Vương thị, còn muốn động vào lông mao trên đầu cọp. Ông bây giờ, không đáng cho người ta đồng tình chút nào, tôi chỉ muốn tặng cho ông hai chữ gọi là tiễn đưa —— đáng đời!"
"Mày. . . . . . Mày dám dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tao?!" Úc Thường Kiện giận đến đỏ mặt lên, lui về sau hai bước, "Mày biết tao là gì của mày không hả, sao mày dám nói chuyện với tao như vậy!"
Vương Dịch Tuấn quay đầu lạnh lùng liếc ông ta một cái, khinh thường miệt thị nói: "Nếu không phải ông và mẹ tôi có chút giao tình, nếu không phải vì nể mặt mẹ tôi, tôi còn lâu mới gọi ông một tiếng chú Úc!"
"Cái thằng con bất hiếu!" Úc Thường Kiện cắn môi tức giận mắng ra miệng, giận đến há mồm thở dốc, đôi mắt u tối lạnh băng trợn tròn, "Tao là cha của mày!" Hắn bật thốt lên.
Vương Dịch Tuấn nghe ông ta nói, đầu tiên hơi ngẩn ra, sững sờ mấy giây, sau đó cười ha hả ra tiếng, "Ha ha. . . . . ." Hai vai hắn lay động, cười đến không thể kiềm chế, "Đây là chuyện cười dở nhất mà tôi từng nghe, không ngờ ông lại vì tập đoàn Kim Thái mà đến con trai cũng dám nhận bừa, ha ha. . . . . ."
Giấu giếm bí mật nhiều năm, dưới cơn tức giận Úc Thường Kiện lẽ dĩ nhiên bật thốt lên. Đã giấu giếm nhiều năm như vậy rồi, Vương Thư Trạch và Nghiêm Anh Từ cũng đã qua đời, nên cho hắn biết thôi.
"Tao không lừa mày, đó là sự thật ." Úc Thường Kiện tỉnh táo nói: "Năm đó, tao và mẹ mày từ hồi còn học trung học vốn đã yêu nhau tha thiết rồi, tình cảm của chúng tao luôn luôn rất tốt. Nhưng, về sau tao lại nằm trong danh sách được cử đi nước ngoài làm nghiên cứu sinh. Đợi đến khi tao về nước, thì biết được mẹ mày dưới áp lực của gia tộc, đã không thể đợi tao về, đành phải gả cho Vương Thư Trạch. Mà Vương Thư Trạch lại cũng là yêu thương bị ngăn cách, ông ta thích con gái của tổng giám đốc tập đoàn Dương Thị. Trong lúc quá đau lòng, bà ấy tới tìm tao, tình cảm nhiều năm trước vẫn còn tồn tại, cho nên tao và mẹ mày đã thường xuyên gặp mặt nhau, sau đó thì có mày. Vốn cho là khi có sự xuất hiện của mày, Vương Thư Trạch sẽ có chút quan tâm thêm tới gia đình, nhưng không có, ông ta không tiếc phá đổ đi tập đoàn của chính mình, càng thêm có lý do đẩy mày ra, cùng với Dương Tâm Nguyệt kết hôn."
"Hừ!" Vương Dịch Tuấn cười khẽ một tiếng, "Lý do thật tuyệt vời, ông đã trở về nước, vậy tại sao mẹ tôi không đáp ứng ly hôn với ba, quang minh chính đại ở bên ông thật vui vẻ?"
"Bởi vì ngay từ khi gả vào nhà họ Vương, ký kết cái hiệp nghị kia, thì sau khi ly hôn, bà ấy sẽ không được có bất cứ thứ gì từ tập đoàn Vương thị. Nhưng mày là con trai trưởng, cho nên mày có quyền thừa kế, sau khi ly dị, quyền thừa kế của mày lập tức sẽ rơi vào khoảng không. . . . .." Sắc mặt Vương Dịch Tuấn càng ngày càng tối và lạnh, đôi mắt đen âm trầm bắn ra tán loạn những luồng sáng sắc bén, "Tài sản? Tất cả đều là vì tài sản! Nếu ông thật lòng yêu Nghiêm Tâm Từ , nếu Nghiêm Tâm Từ thật lòng yêu ông, hai người còn có thể để ý đến tài sản tập đoàn Vương thị sao? Cái gọi là tình yêu giữa hai người các người, đều đã bị mấy thứ lợi ích ăn mòn đến một điểm nhỏ cũng không còn. Thì ra, tôi chỉ là một con cờ để hai người các người tranh đoạt nhằm có được Vương thị mà thôi! Ha ha. . . . . ." Vương Dịch Tuấn ngẩng đầu lên, khiến ý lạnh trong đáy mắt quay trở về, hắn cười, bận tâm, buồn bã ——
Sự thực quá bi thương, Vương Dịch Tuấn chẳng qua cũng chỉ là công cụ để cha và mẹ hắn tranh đoạt được tài sản.
Sự hiện hữu của hắn thì ra là thấp hèn và bi thương như thế, nhỏ bé đến thế.....
Hắn vẫn cho là chính người đàn bà Dương Tâm Nguyệt kia đã đoạt đi ba của hắn, khiến hắn thật hận thật hận. Còn cho rằng Vương Tuấn Khải cướp đi tập đoàn Vương Thị của hắn, thì ra nó vốn không thuộc về hắn.
"Ha ha. . . . . Kế hoạch rất hoàn mỹ, nhưng thất bại trong gang tấc, nói vậy Vương Thư Trạch đã biết tôi không phải là con trai của ông ta, nên ông ta mới không giao quyền thừa kế Vương thị cho tôi."
Nghe đến đó, đôi mắt Úc Thường Kiện vụt lên tia sáng tàn bạo, "Hừ! Thật không ngờ Vương Thư Trạch đã sớm lập di chúc, hại tao tốn công vô ích, tốn cả đống tiền thuê sát thủ giết ông ta!"
"Là ông giết chết ba tôi?" Đôi mắt đen của Vương Dịch Tuấn toát lên vẻ căng thẳng, giọng nói nhất thời đề cao mấy dexiben.
"Ông ta không phải ba của mày, tao mới phải! Vương Thư Trạch thật sự rất biết dụng kế, đã dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc mẹ mày, muốn bà ấy chủ động nói ra thân thế của mày. Ông ta cố ý lấy lòng mẹ mày, lạnh nhạt với Dương Tâm Nguyệt và Vương Tuấn Khải, bảo vệ an toàn của bọn họ. Nhân lúc mẹ mày còn chưa hoàn toàn bị mê hoặc, tao thừa dịp họ ra nước ngoài du lịch, thuê sát thủ..."
Đôi mắt Vương Dịch Tuấn bắn ra tán loạn những gai băng bén nhọn, hắn tiến lên níu lấy cổ áo của Úc Thường Kiện, "Là ông! Chính ông đã giết mẹ tôi!"
"Ai bảo ả đàn bà kia quá ngu xuẩn, lại dám dùng chính bản thân mình chắn đạn cho Vương Thư Trạch. . . . . ."
"Ha ha. . . . . ." Biết được tất cả chân tướng, Vương Dịch Tuấn điên cuồng cười lớn, tay nới lỏng, bước chân vô lực lui về phía sau. Cảm giác ấm ức không cam lòng không ngừng sinh sôi trong lòng hắn, giờ phút này, cái khí thế đè nén tích tụ trong nhiều năm ấy, không ngờ khi sự thật được tiết lộ đã lập tức bị ép xuống, có ai ngờ một kế hoạch tỉ mỉ, bày ra lâu như vậy, mỗi ngày đều tính toán, nhằm có được tập đoàn Vương Thị, nhưng nó căn bản không phải là của hắn.
Qua nhiều năm như vậy, hắn ép chính mình trở nên mệt mỏi như vậy, nặng nề như vậy.
Thật bi thảm, thật buồn cười. . . . . .
"Mày cười cái gì?!" Vương Dịch Tuấn tùy ý điên cuồng cười loạn ra tiếng, khiến Úc Thường Kiện nghĩ không thông.
"Tôi đang cười mình thật bi ai! Mãi ngu ngốc bị ông lợi dụng, còn hồn nhiên không biết, ông nói xem. . . . . . Tôi có khờ không, có ngốc không?"
Vương Dịch Tuấn muốn ra khỏi phòng làm việc của ông ta, Úc Thường Kiện tiến lên một bước ngăn cản hắn lại, "Bây giờ tao là cha ruột của mày, nên có quyền ra lệnh cho mày đi cầu xin Vương Tuấn Khải bỏ qua cho tập đoàn Kim Thái, phải biết tập đoàn Kim Thái về sau sẽ là của mày . . . . . ."
"Đủ rồi!" Vương Dịch Tuấn không có kiên nhẫn nghe ông ta tiếp tục nói nữa, hắn vòng qua, đi về phía cửa, "Ông lo mà chuẩn bị đóng cửa tập đoàn Kim Thái đi! Bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn vì mình mà sống."
"Mày. . . . . . Thằng khốn! Uổng công tao nuôi mày, thế mà mày lại muốn phá tan công ty của chính cha mình, mày thấy chết mà không cứu. .. . . ." Tiếng nhục mạ từ trong phòng làm việc truyền ra.
Vương Dịch Tuấn ngoảnh mặt làm ngơ, bước nhanh, lúc này hắn nên rời đi thôi. Hắn cần tìm một nơi suy nghĩ thật kỹ, thật rõ.
|
Chương 195 - Một vở kịch hay "Soạt ——" một tiếng.
Tiếng động thật nhỏ đã đánh thức Vương Nguyên, "Ư. . . .. ." Vương Nguyên mở ra đôi mắt mơ màng, duỗi cái lưng mệt mỏi, nhất thời cảm thấy toàn thân một trận đau nhức đánh tới, cánh tay vung đánh khối cơ bắp cứng rắn bên cạnh.
"Em muốn mưu sát chồng sao?" Bên cạnh truyền đến một tràng âm thanh khêu gợi.
"Tuấn Khải?" Vương Nguyên dùng đôi mắt thanh tỉnh kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn mấy giây, cậu vươn tay thăm dò nhiệt độ trên trán hắn, thở phào một cái, "Cuối cùng cũng hạ rồi."
"Vận động ra mồ hôi chính là phương pháp trị nóng sốt hữu hiệu nhất mà!" Vương Tuấn Khải cầm gói bánh quy trong tay, vừa nói vừa nhét vào miệng.
Vương Nguyên hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, "Ngụy biện!" Nhìn gói bánh bích quy trong tay Vương Tuấn Khải, "Sao anh ăn cái này?"
"Anh biết đây là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, nhiều chất bảo quản và a-xít béo không no, nhưng. . . . . ." Đột nhiên hắn hạ thấp giọng xuống, "Anh đói bụng, không thể quản nhiều như vậy được."
"À?" Đến lúc này, Vương Nguyên mới nhớ tới cháo trong nồi vẫn còn đang nấu, may mắn là cậu dùng nồi cơm điện, sau khi nấu chín, nó có thể tự động bật chốt giữ ấm, chỉ là không biết nồi cháo sau một đêm lăn lộn có còn..., "Em đi xem thử cháo còn ăn được không."
Vương Nguyên nhanh chóng chui ra khỏi chăn, mới phát hiện trên người không có một mảnh vải che thân. Hình như cứ vậy mà dán chặt bên hắn rất tự nhiên, xem hắn như quần áo kề cận bên cạnh mang đến một cảm xúc thoải mái mà tri kỉ.
Lúc Vương Nguyên mặc thêm áo ngủ, đôi mắt tĩnh mịch của Vương Tuấn Khải không hề chớp, hắn chăm chú nhìn cậu, "Vợ à, vóc người của em thật đẹp!"
Vương Nguyên bước hai bước, ngừng lại, bỗng dưng quay đầu, "Không bằng anh!" Liếc hắn một cái, rồi xoay người rời đi.
Một mùi thơm bay ra từ phòng bếp, mặc dù cháo sau một trận lăn lộn có chút trào ra, làm cả kệ bếp thật bẩn, nhưng khi mở nồi cơm điện ra, cháo ở bên trong nhờ nấu lâu, nên rất mềm dẻo và trơn bóng thơm mát, sềnh sệch như được nấu bằng bột gạo.
"Tuấn Khải! Cháo ngon lắm, anh mau ra đây đi!" Vương Nguyên vừa múc cháo, vừa gọi hắn.
Đột nhiên có loại cảm giác, bọn họ giống như một đôi vợ chồng bình thường, buổi sáng người vợ vì chồng mà chuẩn bị bữa sáng. Chồng vì làm mệt nên yêu thích ngủ nướng, thế nên mỗi ngày đều cần vợ yêu gọi đi gọi lại nhiều lần. "Em thật muốn anh ra?" Giọng Vương Tuấn Khải trầm thấp từ phòng ngủ truyền đến.
"Nói nhảm!" Vương Nguyên để hai chén cháo lên trên bàn ăn nhỏ, "Anh không ra, không có phần anh đâu!"
Vương Nguyên cũng đã bụng đói kêu vang rồi, bưng chén cháo lên, ăn ngấu nghiến, "Ngon thật!"
"Chừa cho anh chút!" Giọng Vương Tuấn Khải đột nhiên truyền đến từ sau lưng Vương Nguyên, chén cháo trong tay cậu lập tức bị đoạt mất.
Cậu vừa quay đầu, "A ——" một tiếng kêu sợ hãi chói tai nhất thời vang tới tận mây xanh.
Vương Nguyên tầm mắt lạnh run nhìn thẳng xuống đất, "Anh. . . . . . Cái tên này, đồ điên!"
Không mảnh vải che thân, Vương Tuấn Khải ngược lại rất thản nhiên, giống như giờ phút này trên người hắn vẫn còn đang mặc bộ độ đồ Tây quý báu được may bằng tay vậy, "Không phải em lột sạch tất cả quần áo trên người anh rồi sao? Không phải em bảo anh ra sao?" Vương Tuấn Khải mặt uất ức nhìn cậu, chỉ ra sự thật không thể chối cãi, "Đồ điên anh đây là do một tay em tạo ra đó."
"Anh. . . . . . anh không thể quấn chăn sao?" Vương Nguyên giận đến sắp trắng mắt.
"Phiền toái!" Vương Tuấn Khải thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên, tự mình múc thêm một chén cháo.
"Vậy anh có thể mặc đỡ quần áo của em!"
"Đồ của em rất nhỏ, anh mặc vào không phù hợp!" Vương Tuấn Khải mặt chính trực nói.
"Anh. . . . . . anh.. . . . ." Vương Nguyên giận đến mức không nói ra được lời nào, cậu vươn tay lấy cái tạp dề khoác phía sau ghế ném cho hắn, "Anh dùng cái đó trước đi đã. . . . . . che che. . . . . ."
Vương Tuấn Khải dời tầm mắt sang phía Vương Nguyên, hiểu 'cái đó' trong miệng cậu ám chỉ cái gì, lạnh nhạt nói: "Em cho rằng anh đang biểu diễn trang phục người rừng à? Có phải cũng nên cung cấp thêm mấy cái lá cây thật không?."
Vương Nguyên sửng sốt, liếc mắt nhìn cái tạp dề, sau đó mới phát hiện màu tạp dề là màu xanh lá. Hiểu rõ ý tứ của hắn!
"Anh bây giờ đang biểu diễn trang phụ Adam vàEva rồi!"
"Adam và Eva?" Vương Tuấn Khải cau mày nghĩ sâu xa chốc lát, chân mày rậm như được nhuộm màu giương lên, đùa cợt nói: "Anh bây giờ đã là Adam, vậy em có phải cũng nên trở thành Eva không?" Vừa nói xong, Vương Tuấn Khải nhào tới, muốn cởi áo ngủ trên người Vương Nguyên xuống.
Vương Nguyên không nghĩ tới Vương Tuấn Khải sẽ có một mặt bướng bỉnh đến thế, nhanh chóng tránh trái tránh phải tránh đi ma trảo của hắn, "Được rồi, được rồi! Đừng náo loạn nữa, em đi lấy quần áo cho anh. Anh mau trở lại giường đi! Ngộ nhỡ cảm lạnh, lại sốt lên thì làm sao bây giờ?"
"Không thể nào! Sức khỏe anh tốt lắm!" Vương Tuấn Khải ghét Vương Nguyên coi hắn như người bệnh mà đối đãi, hắn không phục vỗ vỗ lồng ngực.
Vương Nguyên nhảy tới ghế sa lon, giơ cao cây lau nhà, phòng ngự, "Anh không quay về giường, em sẽ. . . . . . Em sẽ lập tức mở cửa, để hàng xóm láng giềng tới tham quan 'người nguyên thủy'."
Vương Tuấn Khải chống nạnh, tràn đầy tự tin nói: "Dù sao thân thể của anh cũng rất đẹp! Không sợ bị người khác nhìn!"
"Được lắm!" Vương Nguyên chậm rãi đi về phía cửa, "Em sẽ mở cửa ngay!"
"Két ——"
Cửa gỗ mở ra trong nháy mắt, Vương Tuấn Khải nhanh chóng bắt lấy cái tạp dề trên ghế, thắt dây xung quanh .
"Bộp, Bộp . . . . ." Ngoài cửa sắt truyền đến một tràng âm thanh vỗ tay nhiệt liệt.
"Đặc sắc, thật sự rất đặc sắc!" Lưu Chí Hoành lấy khuỷu tay mình đụng đụng thân thể cứng như một khối sắt của Dịch Dương Thiên Tỉ, "Không nghĩ tới ngay ở cửa ra vào mà cũng có thể thưởng thức một màn kịch hay?"
"Các anh. . . . . . Các anh sao lại ở đây?" Vương Nguyên sững sờ nhìn hai người đàn ông đứng trước cửa, lập tức xoay người, gương mặt bày biện ra một mảnh khổ sở, hung tợn trợn mắt nhìn Vương Tuấn Khải, "Tại anh hết! Mất mặt chết đi được!" Sau đó bưng khuôn mặt ửng đỏ của mình, chạy vào phòng ngủ.
Vương Tuấn Khải bình tĩnh tự nhiên mở cửa sắt ra cho hai người bạn tốt đi vào, mở miệng, lạnh như băng hỏi: "Sao biết tôi ở đây?" Nghe giọng điệu này, rất dễ nhận thấy hắn rất không thích bị bọn họ quấy rầy.
"Hà . . .!" Lưu Chí Hoành chỉ chỉ Dịch Dương Thiên Tỉ, "Có cậu ta ở đây, cậu ở đâu, cậu ta không tra ra được sao? Này? Khải, đây là style khăn tắm mới năm nay sao? Kiểu dáng thật rất đặc biệt nha!"
"Chắc là trộm từ phục trang cho vở kịch Người rừng!"
|