Ta Có Chờ Nhau
|
|
- Con tỉnh rồi…. - Mẹ… - Ừ…. - Sao con lại nằm đây…. - Văn nói con bị ngất…. Nó thấy đầu mình đau như búa bổ… rồi chợt nhớ đến anh, nó bật dậy…. - Anh Tú sao rồi hả mẹ? - Tú nằm phòng bên cạnh…. Văn đang ở bên đó…. ừm….Tú…. nó vẫn chưa tỉnh lại con à…. Nó liền trèo xuống giường…. - Con đi đâu vậy? - Con qua anh Tú…. - Con chưa khỏe mà… - Con không sao đâu mẹ… con khỏe mà…. ….. Nó qua phòng anh…. Chỉ có mỗi anh là bệnh nhân, có lẽ đây là phòng điều trị hôn mê đặc biệt… Bước vào, nó thấy Văn ngồi cạnh anh, tay nắm tay anh rất chặt… Văn thấy nó, cũng liền bỏ tay ra…. Nó ngồi xuống giường cạnh anh… anh ngủ rồi… ngủ thật sâu… người anh bị băng bó rất nhiều chỗ, nhìn mà thương… Nó nói khẽ…. - Anh tỉnh lại đi… sắp tới sinh nhật em rồi đó…anh phải tổ chức sinh nhật cho em chứ… …… Suốt mấy ngày sau đó…. nó cứ đòi ở lại bệnh viện trông anh…nhưng vì sắp đến thi học kì, nghỉ nhiều lại bị kiểm điểm, nên ba mẹ nó bắt nó đi học đầy đủ, trưa rồi vào với anh… Lần đầu tiên nó không thích anh trở nên ngoan ngoãn như vậy, anh nằm yên một chỗ, không nói với nó một lời… không biết, tâm trí anh giờ đang đi lạc vào thế giới nào, có nó hay không…. Ngày nào nó cũng dành hàng tiếng đồng hồ ngồi nhìn anh… chính nó làm công việc lau người cho anh mỗi tối, nom cứ như một người vợ đảm đang, chăm sóc cho người chồng của mình… Bác sĩ vẫn đến kiểm tra đều đặn mỗi ngày một lần…các vết thương bên ngoài đã bắt đầu lành hết, duy chỉ có điều anh vẫn chưa tỉnh lại…. …….
|
18.4… Sáng, nó đi học…. Mấy ngày nay, nó cũng chẳng tập trung mấy vào bài giảng của thầy cô… tiết nào cũng ngồi lặng im, không tham gia những cuộc bàn tán của tụi bạn, không sôi nổi phát biểu như mọi khi… Lớp cũng không biết nó có chuyện gì…..nhưng nó như vậy, dĩ nhiên tụi nó cũng không vui… Hết tiết 4… tụi nó có 5 phút giải lao… nó chưa kịp làm gì đã bị nhỏ Nhi lôi đi xoành xoạch ra khỏi lớp… Nhỏ Nhi kéo nó chạy đi… rồi dừng lại ở cây phượng lớn nhất trường… từ đây có thể nhìn ra sân thể dục… - Mày kéo tao ra đây chi vậy? - Ừ thì… mấy hôm nay thấy mày buồn, cứ im im hoài… kéo mày ra đây tâm sự… Hai đứa ngồi xuống ghế đá… Nỏ thở dài… - Gần 1 tuần rồi… Tú vẫn chưa chịu tỉnh dậy… tao phải làm sao hả Nhi? - Mày đừng lo lắng quá… giờ có làm gì cũng vô ích… tự bản thân thầy ấy phải vượt qua thôi… mình không làm gì được đâu… - Ừ… sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này… Nhỏ Nhi đặt tay lên vai nó an ủi… - Đừng có lo nghĩ nhiều quá… mày phải biết rằng chuyện này mày không có lỗi gì hết…có chăng là ông trời quyết định 3 người phải đối mặt với chuyện này… tao tin thầy sẽ tỉnh lại mà… - Ừ… - Mấy hôm nay thấy mày buồn ra mặt, đứa nào trong lớp cũng buồn theo… tụi nó cứ gặn hỏi tao mày gặp chuyện gì, tao cũng khổ sở lắm mới tránh né được… Hôm bữa tan học, tụi nó đòi đi theo mày về nhà… Cũng may tao bảo mày có việc về quê, tụi nó mới chịu bỏ ý định… - Tao không vui nỗi…mày biết mà… - Ừ… - Nhi à… tao không biết sao nữa… nhưng lúc mà anh Tú chạy qua cứu Văn… giờ nghĩ lại thật sự tao có chút không dễ chịu… kiểu như, anh ấy tình nguyện bỏ cả mạng sống để cứu lấy người đó… - Khương… - Tao biết như vậy là ích kỉ… và tao biết anh Tú không phải người như vậy…nhưng mà thật tâm, tao cứ thấy khó chịu… nhưng cũng may, những ý nghĩ như vậy chỉ đến chốc lát… - Bản thân tao không biết rõ chuyện này, nên cũng không nói gì được… - Ừ… - Thôi… vào lớp thôi… đánh trống rồi… - Ừ… ….. Nó với nhỏ Nhi cùng bước chầm chậm trên dãy hành lang tiến về lớp học… các lớp đang trong giờ chủ nhiệm, tụi học sinh đứa nào cũng trật tự… Đi qua lớp 11.2, nghe giọng chửi quen thuộc của bà cô dạy Sử khi mấy đứa trong lớp vi phạm mà cũng run theo… Rồi… tới lớp… “ Bụp…” Nó còn đang giật mình với tiếng kêu ngay cửa ra vào, thì đã thấy trên người mình đủ thứ dây màu sắc…. nhìn nó như vừa đăng quang hoa hậu xong )) Bên trong, cả lớp nó đứng lên nhìn nó cười thật tươi… rồi cùng hát vang…. “Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday, happy birthday… Happy birthday to you…” Nó đang bị bất động vì quá bất ngờ…. Rồi nhỏ Thúy và thằng Trung mang bánh kem tiến về phía nó… một ổ bánh kem to bự, bên trên có khắc chữ: “ Chúc mừng sinh nhật lớp trưởng…18.4… We love you…” Nhỏ Nhi đẩy nó vào trong lớp… cũng không biết…chỉ có vài phút mà tụi nó đã chuẩn bị được bao nhiêu thứ… phòng học được treo đầy bong bóng… trên bảng có dòng chữ: “ chúc mừng sinh nhật Kha Khương” rõ to… mà buồn cười nhất, tụi nó còn đi in một bức ảnh của nó, nhìn cứ như ảnh thờ ))) , dán ngay trên tấm bảng…. Nó đứng ngay giữa bục, nhìn xuống lớp… tụi nó cười tươi nhìn nó đầy trìu mến… nhỏ Nhi lớn tiếng: - Cả lớp ngồi xuống… Tụi nó làm theo… - Quân…làm nhiệm vụ của mình đi… Thằng Quân – đứa mồm mép nhanh nhảu nhất lớp đứng dậy… nhìn cái mỏ nhọn nhọn của nó mà cả lớp bật cười, khi nói cứ đung đưa… - Cả lớp trật tự… Đằng hắng thêm một tiếng, thằng Quân tiếp: - Như cả lớp cũng biết…hôm nay là một ngày cực kì cực kì cực kì cực kì cực kì trọng đại…. ngày mà lớp trưởng Kha Khương của chúng ta ra đời… Được sự cho phép của ông bà, cha mẹ, họ hàng hai nhà, qua một thời gian dài tìm hiểu, hôm nay Kha Khương quyết định tiến tới hôn nhân…Á… Ủa…. - Mày điên hả Quân? Sinh nhật chứ có phải đám cưới đâu… - Nhỏ Nhi gào lên… Cả lớp bật cười… nhìn là biết thằng Quân bày trò rồi… khiếu hài hước của nó không ai sánh bằng… Nó cũng cười…. nụ cười hiếm hoi của nó trong mấy ngày qua… Thằng Quân làm vẻ mặt ngơ ngác một chút…xong liền bật cười… - Thôi… đùa đó… nghiêm túc nè… Hôm nay là sinh nhật lớp trưởng… thay mặt cho lớp, tui chúc lớp trưởng sẽ luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc, luôn học giỏi, tài năng, gặt hái nhiều thành công trong cuộc sống. Cả lớp vỗ tay… Rồi tự nhiên, mặt thằng Quân trở nên nghiêm túc hẳn… - Lớp trưởng ơi… lớp này đứa nào cũng thương nhau, cũng thương lớp trưởng hết. Mấy ngày qua thấy lớp trưởng buồn mà nhiều đứa cũng thấy khó chịu theo. Vì vậy hôm nay là sinh nhật lớp trưởng, cả lớp cũng muốn làm gì đó cho lớp trưởng thấy vui. Chỉ mong rằng lớp trưởng luôn nhớ là, dù có bất cứ chuyện gì thì tụi này vẫn bên cạnh lớp trưởng. Những lời thật lòng của thằng Quân, như giúp cả lớp nói hết suy nghĩ của mình… phía dưới liền hưởng ứng… - Phải đó… - Đúng rồi đó lớp trưởng… - Tụi này luôn bên cạnh mày… Và… nó khóc… Khóc vì xúc động… Nó chưa bao giờ phàn nàn về lớp nó… Vào cấp 3 và được xếp vào lớp này, với những người bạn như vậy, với nó là một trong những điều hạnh phúc nhất mà nó có được… Cô giáo chủ nhiệm nhìn tụi nhỏ, nở nụ cười… Đây có lẽ là lớp chủ nhiệm để lại cho cô nhiều niềm vui nhất…. Tụi nó, đoàn kết với nhau như người một nhà… không ganh đua, không tranh giành… không ghét bỏ nhau… Nó khóc…. Cố kìm nén lắm rồi mà nước mắt cứ chảy ra… xấu hổ, nó quay lưng lại… Và, cũng chỉ trong giây lát… Cả bọn phía dưới đã ùa lên…. Ôm lấy nó… …
|
Tan học, nó lại đi vào bệnh viện…. Ngồi xuống cạnh anh, anh vẫn như mọi bữa… - Anh này… hôm nay tụi lớp em đã tổ chức sinh nhật cho em đó… em thật sự đã rất xúc động… còn anh nữa, anh là người yêu em mà, sao anh không tỉnh dậy đi mà tổ chức sinh nhật cho em… em không muốn ngắm anh ngủ mãi như thế này đâu… Văn mấy hôm nay trực suốt trong bệnh viện… vậy mà nó với cậu cũng chẳng nói với nhau lời nào… Có lẽ lúc nãy nghe nó nói với anh, Văn chợt lên tiếng: - Chúc mừng sinh nhật em… Nó nhìn Văn… rồi nở nụ cười… - Cảm ơn anh… Văn thật sự thấy rất áy náy… nếu không phải vì cứu cậu, hôm nay, nó và anh chắc hẳn là đang hạnh phúc, vui vẻ bên nhau… …. Sinh nhật nó trôi qua…anh vẫn không chịu tỉnh dậy…. ……………………………………………………………………………………… Thứ 4…. Trời hôm nay rất đẹp, nắng dễ chịu…. Nó đã đi học… Văn ngồi nhìn người mình yêu đang nằm ngủ trên giường… Nhớ lại ngày trước khi hai người bên nhau, phải nói, cậu là người hạnh phúc nhất trên thế giới… anh chiều chuộng cậu từng chút, lại còn nhường nhịn, yêu thương… Những ngày bên anh, cậu vui vẻ vô cùng… gần như chẳng bao giờ cãi nhau… nếu có cũng chỉ là những chuyện rất nhỏ, và anh luôn là người xin lỗi trước…. Mấy hôm nay, Văn cũng suy nghĩ rất nhiều… cảm thấy mình đang sai lầm… Nó với anh thật sự rất yêu nhau… Cậu dĩ nhiên không nỡ nhìn anh đau khổ, song, cậu cũng không can đảm nhận lấy những nỗi buồn đó về mình… Cậu đứng dậy… tiến đến ngồi xuống giường… đưa tay nắm lấy tay anh… thì bất ngờ… Văn thấy… ngón tay anh cử động… Không tin vào mắt mình, cậu dụi mắt… lại thấy ngón tay anh cử động… - Anh… Nhìn lên trên, thấy khuôn mặt anh động đậy… rồi anh mở mắt… Văn vui mừng… - Anh … anh tỉnh lại rồi… Cậu vội vàng chạy đi gọi bác sĩ… ……
|
- Bệnh nhân đã tỉnh lại… chúc mừng… - Cảm ơn bác sĩ… - Có thể thấy anh ta cũng rất mạnh mẽ… Bỗng dưng… - Khương ơi… Anh gọi nó… câu đầu tiên anh nói ngay khi tỉnh dậy…. Văn ghé sát tai anh…. Nói… - Khương đi học rồi… lát cậu ấy sẽ vào với anh…. - Văn… - Em đây… - Buổi tối mà Khương đi học gì vậy em? Mà sao phòng không bật điện lên…. Để tối quá vậy…. Văn chột dạ… môi run run… - Đang… đang là…buổi sáng mà anh… - Sao?? Văn liền quay sang bác sĩ… - Bác sĩ… sao bỗng dưng anh ấy… Vị bác sĩ già liền gọi y tá… tiến hành kiểm tra gấp rút… ….. - Bệnh nhân bị di chứng ở mắt… sẽ không nhìn thấy được nữa… - Sao cơ? Văn bất ngờ… cậu kích động lay bác sĩ… - Ông đừng đùa với tôi chứ… sao có thể… - Lần tai nạn đó não và nhiều bộ phận khác của nạn nhân bị tổn thương khá lớn… tôi cũng đã từng nói, không biết có để lại di chứng không… …. Nghe tiếng chân người bước vào, anh liền hỏi: - Văn hả em? - Dạ… em đây…. - Bác sĩ nói sao em…. - Anh… - Có phải do anh hôn mê lâu quá nên tạm thời mắt không nhìn được… cố chờ thêm vài giờ sẽ nhìn thấy đúng không em? - Anh Tú… Văn khóc… môi cậu mấp máy không dám nói với anh sự thật… - Sao vậy em? Nói anh nghe đi… Văn gục đầu lên tay anh… khóc nức nở… bắt anh không nhìn thấy suốt đời, khác nào sống mà như chết… Anh… hẳn là cũng biết, biểu hiện của Văn ám chỉ điều gì… Anh bàng hoàng… Không hiểu sao, lúc này…. Anh chỉ nghĩ đến nó, chỉ nghĩ đến chuyện không được thấy nó… lòng anh thắt lại… Đây không lẽ là hình phạt ông trời bắt anh phải chịu đựng… vì đã không giữ lời hứa với Văn… Nhưng nó, nó có lỗi gì đâu.. …… Tú mở mắt… nhìn thẳng lên trần nhà… phía trước anh là một màu đen thăm thẳm… anh không thể thấy gì… Văn nói với anh bây giờ là 11h kém… nó cũng sắp tan học rồi… Anh đã nằm đó suy nghĩ suốt mấy giờ qua… Anh nghĩ nhiều lắm… Và… Quyết định… ………………………………………………………………………………………….
|
- Bác sĩ… bệnh nhân phòng số 3 đi đâu rồi ạ? Nó hỏi người quản lí phòng bệnh… - Bệnh nhân Tú đúng không? - Dạ… - Cậu ấy xuất viện rồi mà… - Xuất viện… - Phải… bệnh nhân mới xuất viện sáng nay… - Sao… tôi không biết… Nó quay ra, bước đi thẫn thờ… Hôm nay là thứ 6… nó vào bệnh viện thì không thấy anh đâu, cả Văn nữa… Hôm qua vào viện, thấy anh vẫn còn hôn mê cơ mà… Nó liền chạy đến nhà anh… …. Nhà anh khóa cửa…. nhìn không có vẻ là có ai đó ở trong… Nó gọi cho anh… nhưng chỉ nhận lại những tiếng nói thu âm sẵn từ tổng đài… Rốt cuộc, chuyện này là sao…. Anh tỉnh dậy chưa? Hay Văn lại âm mưu chuyện gì.. Lòng nó rối tung lên… không hiểu chuyện gì đang xảy ra… Nó sốt ruột như có mớ đốm lửa chực chờ đốt cháy tim gan… …. Suốt cả buổi chiều… nó chạy đi khắp nơi tìm anh…. Những nơi anh có thể ghé qua… có bao nhiêu chỗ đâu chứ… Anh đang đùa giỡn với nó đúng không…. Hay là Văn đang làm gì hại anh… Càng nghĩ, nó càng thêm đau đầu…. ….. - /Mày nói gì? Thầy biến mất sao?/ Tiếng nhỏ Nhi hốt hoảng qua điện thoại… - Ừ… bệnh viện nói anh đã xuất viện… nhưng tao không thấy anh đâu hết… ở nhà không thấy, mấy chỗ bạn bè cũng không, gọi điện không bắt máy… Nhi, có khi nào Văn làm gì hại ảnh không… Tao lo quá… Nó sốt ruột… ……
|