Fanfic VKook Nightmare
|
|
Chap 77-78 "A...... ha ha......" Cậu cười gượng vài tiếng. " Biểu tình của cậu thật khó coi ! Tôi tính như vậy không được sao?!" Sooyoung bất mãn nhìn cậu. Biết nói sao đây, tính tình của cô thật sự là .... Nhìn ánh mắt chọc tức của cô ta, cậu thấy thật vui! " Được thôi......" " Thiết......" mặt cô ta thật không cam lòng. " Cái kia ... thực sự em không lừa chị , là em cam nguyện như thế..." "Được rồi được rồi, không cần khẩn trương như vậy chứ, chỉ là nói qua cửa miệng mà thôi!" cô ta cắt ngang lời cậu . "......" Quên đi, là giả hay thật cũng chẳng sao! "Ăn xong cùng đi thăm Taehyung đi". "Không được, chị đi đi, em còn có việc!" Jungkook lắc đầu nói. Cô nàng hất tóc nói, "Công việc đó có gì tốt chứ, tiền cũng không có bao nhiêu". Cậu cười không đáp, số tiền đó đối với cô ta thì cũng chỉ là một con số đơn giản mà thôi! *** Sáng hôm sau, vẫn là một buổi sáng bình thường, cậu đi đến bệnh viện. Y tá đang tiêm thuốc cho hắn. thấy cậu tới thì đối cậu cười cười, nói " Tới rồi à ." Cậu "umh" một tiếng. Cuộc nói chuyện đơn giản mau chóng kết thúc! Bình thường để không mất thời gian, Jungkook sẽ ở lại trong căn phòng, bệnh viện đã chuẩn bị sẵn, phòng cũng rất đầy đủ, rất thoáng, nếu so với phòng trọ cao cấp cũng không khác biệt lắm, chỉ là nếu như có thể bớt đi một ít màu trắng trong phòng. Ngồi mãi cũng thấy mệt, lâu lâu cậu lại đứng lên đi qua đi lại, tìm việc khác làm! Có đôi khi lại tự lẩm bẩm một mình. Đứng trên sân thượng, cảm thụ cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cậu miên man nghĩ. Những ngày buồn chán như vậy cũng sắp kết thúc rồi. Thời gian càng trôi qua cậu lại càng thêm chờ mong, ngoài ra còn có một cảm giác không xác định được! *** Ngày qua ngày trôi đi, cậu vui vẻ nhìn số tiền trong sổ tiết kiệm của mình ngày một tăng, tuy đối với cô thì đây vẫn chỉ là một con số lẻ, nhưng còn đối với cậu, cũng đủ để thuê một căn phòng, yên ổn sống qua ngày. Kỳ hạn càng tới gần, tâm tình cậu ngày càng chuyển biến tốt đẹp, có đôi khi ngay cả nhìn Taehyung cậu vẫn có thể nở nụ cười. Sooyoung nhìn bầu trời trong xanh của mùa xuân, đột nhiên nói muốn đưa Taehyung ra ngoài làm cậu trở tay không kịp, nhưng sau khi được bác sĩ đồng ý, cậu vẫn cùng cô đưa hắn ra ngoài. Người đẩy xe đương nhiên là cậu, nếu cậu có ý kiến phản đối gì, cô lại dùng vẻ mặt "phải có phong độ của một người con trai" để nhìn cậu. Cậu liền vui vẻ, từ trước đến nay cậu đều mong được làm một người đàn ông chân chính. Hoa viên có rất nhiều loại hoa, nhiều người thân đưa người bệnh ra ngoài tản bộ, bầu không khí thật ấm áp! Bỗng một cặp vợ chồng đi tới trước mặt, trông rất quen, chắc lúc trước đã gặp qua rồi, hai bên rất tự nhiên nở nụ cười chào nhau. " Lại tản bộ a" Cậu gật đầu "Vâng, thời tiết hôm nay thật đẹp "Đúng thế"_người vợ nhìn qua phía Taehyung nói, " Đây là?" "Em trai cháu a!" Sooyoung liền nói. "A, số cô thật tốt, chồng cô đúng là người tốt nha, lúc nào cũng thấy cậu ấy đến bệnh viện ! "Ha ha... đúng vậy."Sooyoung cư nhiên lại cười trừ thừa nhận. Cậu nhìn cô có chút bất đắc dĩ,nhìn cặp vợ chồng quay đầu lại mỉm cười đối bọn họ rồi quay đầu đi tiếp. Sooyoung không kiêng nể, ngay lập tức liền cười ha ha, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt mọi người nhìn qua. Cậu liền vội vàng kéo cô ta tới ghế đá ngồi xuống. " Cậu xem, đã nói đề nghị của ta thật không tồi mà. Nhiều người còn nhầm như vậy nữa!" "Nhiều..." Jungkook đang nói bỗng dừng lại, Sooyoung ngay lập tức liền nhìn cậu một cách kỳ quái. "Làm sao thế?" " Em hình như thấy Taehyung vừa cử động!" Sooyoung liền sửng sốt "Làm sao có thể, cậu thấy rõ không?" Cậu nhìn lại lần nữa, lại thấy không có gì. " Cậu sẽ không bị nắng làm hoa mắt chứ!" Mặc dù cô nói như vậy, nhưng mọi người đều hiểu hơn ai hết cô là người mong Taehyungtỉnh lại nhiều nhất, xem ra, đúng là cậu hoa mắt rồi... cũng đúng a... hắn như thế nào lại có thể tỉnh lại lúc này! Cậu an tâm rồi lại bắt đầu cùng Sooyoung nói về sự nghiệp của cô. __________ " Hôm nay thời tiết thật đẹp!"Sooyoung có chút không được tự nhiên nói. " Umh!" "Còn một tháng nữa, cậu đã tính sẽ đi đâu chưa?" " Vẫn chưa!" dù chỉ có một mình, cậu vẫn kiên cường muốn được độc lập, nhưng cậu thực sự vẫn chưa nghĩ kĩ. " Nhất định phải đi sao ? Cậu mặc kệ Taejung sao ?" Nếu không thì như thế nào đây? Chẳng lẽ đưa tiểu Taejung cùng sao? "Ngoài buông tay còn có cách nào không... sớm muộn gì cũng phải xa nhau thôi!" "Cậu từng nghĩ tới cách khác chưa?" _cô thanh âm cẩn cẩn dực dực nói. " Cách gì?" còn có cách khác sao, Jungkook hiếu kì hỏi. "Ở lại Kim gia!" cô nói xong liền chăm chú nhìn cậu. Jungkook nghe xong mới đầu chỉ cười một tiếng, lúc sau không nhịn được liền cười thật to, nói, " Chị biết rõ cách đó không có khả năng mà!" "Cái gì mà không thể chứ?! Trên đời này không có cái gì là không thể !" Đúng vậy, trên đời này mọi chuyện đều có thể phát sinh, duy chỉ có việc này là không thể, cậu làm sao có thể ở lại Kim gia, chỗ cậu ghét nhất. Tuy rằng mấy ngày nay cùng Sooyoung ở chung cũng có chút cảm tình, nhưng nhiêu đó không đủ để bù đắp cay đắng của cậu. " Vậy mà đã một năm rồi, thời gian trôi thật nhanh a!" Thấy cậu không tiếp lời, cô liền nói tiếp, "Có thể hỏi cậu một vấn đề được không?" "Đương nhiên là được a!" "Không cần phải đáp ứng nhanh như thế, nhưng nếu đáp ứng rồi thì phải nghiêm túc trả lời ta!" Nghe giọng điệu nghiêm trọng của cô làm cậu có chút khẩn trương, nhưng cậu vẫn trả lời, "Đương nhiên!" " Cậu, còn hận Hyunggie sao?" Cậu cả kinh, cô ta quả nhiên vẫn rất xảo quyệt, kiềm chế hoảng loạn trong lòng, cậu cố trấn tĩnh nói, " Đúng vậy, tuy hắn là em trai của chị, nhưng em không thể nói dối!" "Cho dù hiện tại nó biến thành như vậy, cậu vẫn hận nó sao?" " Vâng!" Cậu theo phản xạ nói. cô nghe xong liền hướng tầm mắt về phía Taehyunb, vẻ mặt mang theo nét đau thương. Cậu thuận theo ánh mắt của cô nhìn lại, trên giường, da của Taehyung trắng nõn gần như trong suốt, dưới ánh mặt trời còn có thể nhìn thấy rõ những mạch máu xanh xao. Cậu biết khi nói những lời này sẽ khiến một người chị như Sooyoung thương tâm, nhưng không biết tại sao lại còn nói như vậy! Cho dù đó là lời nói thật , cậu cũng không cần phải,thực sự nói ra a ! Taehyung đã như vậy, cậu thoải mái một chút cũng không sao, nghĩ xong cậu liền vô cùng ảo nảo , cậu vẫn là thiếu những đạo lý đối nhân xử thế a! ....
|
Chap 79-80 Ngày đó nữa! Rốt cục, cũng đến ngày đó! Cậu thu thập mọi thứ xong mới phát hiện, ngoại trừ quyển sổ tiết kiệm thuộc về chính mình, còn lại ngay cả quần áo của mình cũng là của Kim gia. Hai bàn tay trắng cũng tốt, cậu có thể bắt đầu lại lần nữa! “ Cậu phải đi rồi sao?” Sooyoung dựa ở phía cửa nói. Jungkook chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Ăn sáng với ta đã rồi đi !”_Cô nói rồi đi xuống lầu. Bữa ăn này có lẽ là bữa ăn thân thiết nhất cậu từng có từ khi ở Kim gia. “ Cậu có biết Taehyung từng nói thế nào về cậu không?”_cô hai tay xếp ở trên bàn hướng cậu hỏi. Cậu hiếu kì nhìn về phía cô nàng, người khác nhìn cậu như thế nào, cậu thực sự muốn biết, nhưng nếu là Taehyung…..cậu vẫn nhớ rõ hắn đã từng đối cậu nói là—- quái vật! “Lúc đầu Taehyung gọi điện cho tôi nói nó gặp được một người bạn cùng phòng rất thú vị, nó nói tuy người đó là nam, nhưng mà tính tình lại cứ như con thỏ, lúc nào cũng sợ nó. Taehyung ngữ khí lúc đó có chút không tốt, tôi liền chọc nó là chắc do nó hung hăng quá. Sau đó qua vài ngày, nó nói người bạn cùng phòng kia của nó là một người nói dối, cậu ta không bị bệnh khiết phích gì,nó nói, người bạn cùng phòng kia không giống những người khác, lúc nào cũng rào đón nó,tôi liền nói, nếu cậu ta đã sợ em thì làm sao còn dám đến gần em chứ, rồi nó nói, nó có hứng thú với người bạn cùng phòng kia, nó là em trai ta, hắn nghĩ gì ta đương nhiên biết, ta biết nó ham chơi, nên lúc nào cũng cảnh cáo nó chú ý an toàn,giờ nghĩ lại, đáng lẽ lúc đó ta nên ngăn cản hắn, một thời gian rất lâu sau, nó không liên lạc với ta nữa, trong lòng ta bỗng cảm thấy sợ hãi,Taehyung luôn có chừng mực, đối với người bên ngoài chỉ xem như một món đồ chơi mà thôi,rồi chuyện ta lo lắng đã xảy ra, lúc nó gọi lại cho tôi, nói cha đã biết chuyện của nó ở bên ngoài, ở phía bên kia điện thoại, hắn dùng ngữ khí ta chưa bao giờ nghe thấy để nói chuyện,vốn dĩ, tôi không định giúp nó, nói với nó ở chung với người kia sẽ không có gì tốt đẹp đâu. Nhưng Taehyung lại đối ta làm nũng,ngữ khí đó…..ta không nhớ đã bao năm rồi không được nghe lại…..nó vẫn đối với ta nói đó chỉ là một món đồ chơi…. nhưng trong thâm tâm ta lại biết không đơn giản chỉ là một món đồ chơi nữa...” Cô nói xong, liền nhìn về phía cậu đang cúi đầu, tại sao cô lại nói những lời này. “ Đến khi, cha cùng tôi phát hiện ra thì đã quá muộn …..nghe xong chuyện, cậu còn muốn đi nữa hay không?” Sooyoung thanh âm đầy áp lực nói. Lời nói của cô ta vang vọng trong đầu cậu. Một lúc lâu, cậu nén xuống tâm tình phức tạp, đối cô ta nói : Đây là ước định a….một năm rồi…..” “Tôi biết…. giờ không thể nào quay lại như trước kia nữa, có thể đi gặp Taehyung lần cuối được không?!” “Vâng!” Đi qua hành lang quen thuộc, tới phòng bệnh đầy vẻ xa hoa. Cô không đi vào mà chỉ ở cạnh cửa nói: “ Cậu nói chuyện với Taehyung một lát đi” Đờ đẫn bước vào phòng, cậu kéo ghế ngồi bên chiếc giường lớn màu trắng thuần, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Taehyung, có lẽ đây là lần cuối gặp hắn nên tâm tình thả lỏng không ít! Nhớ lần đầu tiên gặp hắn, cậu chỉ thấy hắn vẻ ngoài thật tốt, sau đó cùng hắn ở chung, hắn lại khiến cậu sợ hãi không bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt hắn nữa. Chỉ riêng lần này: “ Anh thật sự rất….may mắn a…..ông trời quả thực không công bằng!” “Sooyoung thật là một người chị tốt, hôm nay chị ấy vì anh mà nói với tôi rất nhiều, nhưng tôi đành phải để chị ấy thất vọng rồi, mỗi người đều có quyền lợi hạnh phúc của mình… cho dù là tôi… tôi cũng muốn mình có được hạnh phúc, những ngày đó…..tôi như đang ở trong cơn ác mộng….. mộng cả ngày đêm không tỉnh,có đôi khi, tôi chỉ mong tất cả đều không phải là sự thực, chỉ cần tôi mở mắt ra, khoảnh khắc lúc tôi gặp anh hay khi anh cường bạo tôi đều chỉ là mộng ảo….. Tôi nghĩ, lúc này tôi mới được tỉnh lại từ trong cơn ác mộng kia. Anh có hiểu không? Cuộc đời tôi là của chính tôi…. Anh không thể nào làm chủ được nó!”_Lời nói mang theo vài phần hỗn độn, tâm tình cậu cũng theo nó mà loạn nhịp. “ Hôm nay cuối cùng cũng đến, có những đêm tôi ngồi chờ đợi ngày này, anh có hiểu ý nghĩa của nó không?! Tạm biệt, Taehyung!” _cậu đứng dậy, cái ghế bị đẩy sang một bên vang lên thanh âm “đông” một tiếng. Mở cửa, Sooyoung đang đứng ở trước cửa, không biết cô ấy có nghe được lời cậu nói không, nhưng sắc mặt của cô ấy thật không tốt chút nào. “Như vậy liền đi sao?” “Đã nói lời từ biệt rồi….em nghĩ mình nên sớm rời đi một chút.” Căn phòng cậu thuê đã được bố trí đầy đủ, chỉ chờ cậu vào ở. “Thôi được….. sau này tôi còn có thể đến thăm cậu không?” Sooyoung nhẹ giọng nói. “Đương nhiên là được!” Cậu tuy rằng không muốn cùng người Kim gia có thêm quan hệ gì nữa, nhưng ở cùng nhau một năm, Sôpyoung đã thành một người bạn của cậu rồi! Sau đó cô cười, nhìn cậu nói, “ Tạm biệt”, bước qua thềm cửa, cậu dường như thấy lúc đó giữa cậu và bọn họ có một khoảng cách không thể nào vượt qua…..Cậu buồn bã rời đi. Cô buồn bã nghĩ, như thế cũng không thể giữ cậu ấy lại sao? “Taehyunb….cậu ấy đi rồi….cậu ấy sẽ không bao giờ….trở về nữa…..chị hối hận a…..chị thật đáng trách.” cônức nở nói, nếu cô không oán trách em trai mình tiếp cận cậu ta, nếu mình có khả năng giữ cậu ta lại thì... Thanh âm nức nở càng lúc càng lớn, rồi từ từ biến thành tiếng thút thít nghẹn ngào. Em trai đã từng quên cả bản thân mà cứu người kia! Cô nắm chặt cổ tay của Taehyung, còn Taehyung nơi con ngươi vốn dĩ phải đóng lại, lại đang mở ra! “Đừng khóc nữa…..chị ....” Cô co giật khóe miệng, nhẹ giọng nói. “Em tại sao lại không nói ra……Taehyunb…..em trước đây muốn nói cái gì liền nói ngay, tại sao bây giờ lại không dám nói gì cả…..Taehyung...em nói chị phải làm sao bây giờ a.” côkhóc càng lợi hại hơn. “Nói sao? Em phải nói gì…Jungkook là hận em , chị ….vừa nãy….em vốn định nói, nói muốn cậu ấy ở lại cạnh em, nói em, em….. nhưng…..cậu ấy lại nói đó là ác mộng” __________ Hoàn cảnh mới, sinh hoạt mới, nơi này so với Kim gia quả là một trời một vực. Gian phòng nho nhỏ, cùng lắm chỉ bằng phòng tắm của Kim gia, nhưng như thế, nơi này từ nay sẽ là căn nhà thuộc về chính cậu. Giá thuê cũng rẻ, vị trí cũng không tệ, hơn nữa nơi này cách hiệu sách chỗ làm của cậu không xa, đi bộ chừng 15 phút là tới. Hôm qua rất vội , vì vật dụng sinh hoạt nhiều nên tiền cũng nhanh chóng cạn dần, cậu bây giờ không thể chịu thêm biến động nào bên ngoài được nữa. Có đôi khi cậu cũng nhớ tới Taejung, bởi vì cậu biết cậu sẽ không bao giờ có thể…..gặp lại, nên chỉ còn biết ngày ngày nhớ nó. Ban đêm là thời điểm khó khăn nhất, đôi mắt mở to chờ cho đến sáng, cậu cũng không muốn dùng thuốc để có một giấc ngủ, nhưng nghe nói nếu làm thế thì cơ thể sẽ không tốt, bây giờ cơ thể này là của chính cậu, chỉ có khỏe mạnh mới có thể kiếm tiền, chuyện sinh bệnh với cậu bây giờ là chuyện xa xỉ nhất. Đối với nguyên nhân bị mất ngủ, có lẽ là do di chứng thói quen sinh hoạt ngày trước, cũng có lẽ do tâm trí cậu lúc nào cũng một mảnh mờ mịt, đối với Taejung nhớ nhung….hay là…..đối với con ngươi thâm trầm kia của Sooyoung. Cậu làm ở hiệu sách này cũng đã ba năm, lúc này cậu đang nhìn thẫn thờ vào bìa tạp chí, ở trên in hàng chữ thật to, “Thiếu gia Kim thị – du học trở về, người nối nghiệp?!” Tính tính ngày…..hơn hai năm rồi, hắn tỉnh rồi sao? “Ông chủ, 3 bản tuần san giải trí tuần trước bán được một bản rồi!” “ Oh, đã biết!” cậu máy móc trả lời. Hiệu sách này nửa năm trước đã giao lại cho cậu, ông chủ trước là chuyển đến nơi khác, cậu cũng không có khả năng gì, nhưng ngày thường lại thật thà, cần cù, nên ông chủ liền để cậu tiếp quản tiệm, còn tiền thì gửi theo định kì cho ông. Taehyung.... cái tên này, cậu chưa từng nhắc tới suốt hai năm qua, nhưng không thể phủ nhận hắn vẫn tồn tại ở một góc nào đó trong lòng cậu, giống như hình xăm trên lưng vậy. Từ lúc nghe tin hắn tỉnh lại đến nay, Jungkook vẫn luôn lo lắng chờ đợi, sợ hãi hắn sẽ lại một lần nữa làm cuộc sống của cậu biến đổi, nhưng một tháng trôi qua, cậu mới phát hiện là do mình quá đa tâm thôi, đúng thế, Taehyunbsau khi tỉnh lại, nhớ đến những chuyện trước đó….nào tông xe….rồi hôn mê…. chỉ là trò cười thôi. Jungkook cười khổ, hắn nhất định sẽ rất nhanh thoát li khỏi quá khứ, thế nhưng còn cậu thì cơn ác mộng kia vẫn âm ỉ trong lòng. Bước trên đường, nhìn thấy những đứa trẻ đáng yêu, cậu bất giác dừng lại, nhìn thấy chúng, cậu lại cảm thấy thật giống Taejung, nhưng nhìn kĩ lại thấy không phải. Mỗi lần tắm, cậu đều không dám cúi đầu,nhớ tới những ngày mới đầu, vào mùa đông mà hệ thống nước nóng không bật được, chỉ có thể co rúm thân thể mà chà xát người! Về đến nhà, mở TV thì thấy đăng toàn tin tức việc Taehyunb kế thừa xí nghiệp, thực hiện cải cách mới. Lúc thấy hắnxuất hiện trên TV, Jungkook hầu như nhận không ra hắn. Hình ảnh của hắn thời niên thiếu không còn nữa… hắn đã trưởng thành như thế rồi sao? Chỉ qua một tai nạn xe, nhưng hắn lại lột xác trở thành một con người hoàn toàn mới……. ___________
|
Chap 81-82 Mình đang nghĩ gì thế này... Từ lúc nào mà mình trở nên tàn nhẫn như thế , “Chỉ là một tai nạn” đây lại là ý nghĩ của mình sao!? Tắt TV đi , cậu nhìn dòng xe cộ đông đúc bên ngoài, trong ngực dần trở nên trống rỗng. Lúc trước hắn luôn tùy ý hủy hoại cậu, ngay cả sau này hắn cũng không nhận lấy sự trả giá của mình bao nhiêu, đến cuối cùng, đây cũng chỉ là trò chơi tiêu khiển cho hắn mà thôi! Đinh đong…. Tiếng chuông cửa vang lên….. chắc là nhân viên đến….. Ngay khi cậu vừa mở cửa, nụ cười trên khóe miệng đột nhiên cứng lại, Jungkook thế nào cũng sẽ không nghĩ đến kẻ vừa xuất hiện trên TV cách đây chỉ mới 10 giây lại đang đứng trước mặt cậu – là Taehyung! Jungkook cứ nhìn hắn như thế đẩy cửa bước vào. Hắn vẫn tự nhiên như vậy, tự nhiên đến mức cậu không biết làm thế nào để mở miệng. Hắn như thế nào lại tới đây, như thế nào lại tới đây, đầu óc cậu cứ liên tiếp lặp lại những câu hỏi này! “Lâu rồi không gặp!” Hắn mở miệng nói câu đầu tiên, mà cậu cư nhiên lại khẩn trương trả lời, “ Vâng, đã lâu không gặp...” Bị hắn tìm thấy, ngực Jungkook tràn đầy sợ hãi, có lẽ là do kinh ngạc khi nhìn thấy hắn, mà cũng có lẽ…..trăm mối ngổn ngang cứ dâng trào khiến cậu không biết hình dung thế nào! Cậu vẫn còn nhớ rõ từng câu của cô nói, thậm chí là rõ đến từng từ trong đó. Cậu đã từng cho đó chỉ là hiểu lầm, chỉ có như vậy, cậu mới có thể giữ được hận ý của mình, lúc Taehyung ở trước mặt cậu ngã xuống, Jungkook không ngạc nhiên, cũng không hề chấn động, không gì cả! Bên tai bỗng xuất hiện tiếng hô hấp quen thuộc, nguyên lai là Taehyung đã ôm chặt lấy cậu! “ Anh không thể…..anh đã từng muốn thả em đi…..thế nhưng anh làm không được……tha thứ cho anh….là anh ích kỉ….anh rất muốn nói như thế, nhưng lại nói không được, nếu anh nói được thì đó không phải là anh nữa rồi…..anh chỉ muốn nói em là của anh, bây giờ anh đã trở lại, em cũng phải trở lại bên cạnh anh!”_ Thanh âm Taehyung trầm thấp. “ Buông!”_ Jungkook giãy dụa, nhưng vẫn như trước, không thể thoát khỏi cái ôm của hắn! Hắn ngược lại gia tăng khí lực! giống như trước không cho cậu cơ hội phản kháng. “ Anh yêu em…..em là của anh, vĩnh viễn không thay đổi, trừ phi anh chết, nếu không em không được rời khỏi anh!” Như sấm nổ bên tai, cậu nuốt nước bọt, cậu có nghe nhầm không đấy! Jungkook không biết trả lời như thế nào, cậu đã từng nghĩ cậu không hề yêu thương hắn, thế nhưng một lời hắn nói ra, dù chỉ là một câu nói đùa, vẫn làm cho cổ họng cậu dâng lên sự chua xót. Chỉ một câu nói, thế mà so với những lời Sooyoung đã từng nói lại làm cậu suy nghĩ nhiều hơn. “Tôi không biết….anh không nên nói như vậy….. có một số chuyện không nên nói ra!” “Hừ, dù có nói hay không cũng chẳng có gì khác, em chỉ cần biết đời này đừng hòng rời khỏi anh!” Lời vừa nói ra, cậu liền ảo nảo thở dài, vừa rồi sao cậu lại nói như thế, hắn đang mềm yếu thế này, đáng lẽ cậu phải ra sức mà trút giận mới phải. Giờ nghe thấy ngữ khí trước đây của hắn, cậu càng thêm hối hận. Nhưng khi Taehyung thấp giọng cười khẽ, tim cậu đau đớn mà co rút lại…..tiếng cười này, thật giống như lúc trước! Đợi một lát, cậu đẩy hắn ra, nói, “ Anh về đi!” Hắn nghe liền đi ra cửa, quay đầu lại nói , “ Anh sẽ còn đến ….. anh sẽ dùng hành động để chứng minh…… anh không phải chỉ nói đùa, cơn ác mộng đó, đã là của quá khứ rồi!” *** Đi tới ngoài cửa, ánh mặt trời thật ấm áp, đêm nay có lẽ cậu sẽ ngủ ngon, bởi vì cậu vừa nhận ra, ở sâu trong lòng của Taehyung, vẫn có một tia áy náy, hắn vẫn biết được đã tổn thương cậu như thế nào. Nhưng nhớ tới lời nói ngang ngược kia của hắn, trong lòng không khỏi nổi lên sợ hãi.
___________
Ngày hôm sau , Jungkook thật không ngờ mới 7 giờ sáng đã thấy Taehyung trước cửa, lúc vừa thấy hắn khuôn mặt mơ màng của cậu lập tức liền thanh tỉnh. Mà sau khi nghe hắn nói câu đầu tiên, cậu lại càng đứng không vững. “ Anh nghĩ kĩ rồi, em nên quay về Kim gia đi.” Hắn nói. “….” Cậu không rõ lúc đó trên mặt cậu là biểu tình gì nữa, nhưng nhất định là rất buồn cười . Cậu biết Taehyung đầu óc đơn giản, nhưng không ngờ lại đơn giản đến mức này, hắn thế nào lại yêu cầu một kẻ trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi lại trở về nơi đó chứ. “Không!” Jungkook kiên định nói, Hắn nghe rồi thở dài: “Tại sao không?” “ Anh còn hỏi sao? Đương nhiên là bởi vì….”_Bởi vì nếu trở về anh sẽ lại giam cầm tôi chứ sao! “ Anh sẽ không nhốt em lại nữa, vẫn sẽ để em làm công việc hiện tại của mình, như vậy được chứ!” “ Không phải thế, tôi đã nghĩ cả buổi tối rồi, chúng ta không nên quay lại vẫn tốt hơn, mọi chuyện đều kết thúc từ sau tai nạn xe đó rồi!” Taehyung nhướng mi, khuôn mặt hắn so với dấu hiệu chuẩn bị phát hỏa trước đây thật giống nhau, trong lòng cậu liền nổi lên tia sợ hãi, nhưng do không muốn hắn nhìn ra nên chỉ có thể gắt gao trừng hắn, lúc sau, không ngờ hắn lại nhịn xuống. " Nếu như anh chết rồi, như em nói mới là kết thúc, nhưng anh không chết, anh còn sống, nên không thể kết thúc được, anh đã nói rồi, em là của anh, tại sao em lại không nhớ?! Hay là do em không muốn nhớ đến!? Em mong anh chết thật sao, chết rồi sẽ dễ dàng cho!” Cậu ngực đầy phẫn nộ nói: “ Anh nói cái gì, anh cho là anh chết rồi tôi sẽ hài lòng sao?!” Nghe thấy lời cậu nói, trong mắt hắn tựa hồ lóe lên tia kinh ngạc cùng sung sướng, nếu như không nghe câu tiếp theo cậu nói, hắn chắc đã cười lên rồi. “Trên lưng đeo thêm một cái mạng người, làm sao có thể sung sướng, so với lúc bị anh giam cầm liệu khác bao nhiêu!…….tất cả đều do gia đình anh gây ra, tại sao lúc nào hậu quả cũng trút xuống đầu tôi chứ, anh cho rằng những ngày anh hôn mê tôi vui lắm sao? Anh còn hạnh phúc hơn tôi nhiều, anh cái gì cũng không biết, mà tôi đêm nào cũng không thể ngủ ngon vì từng cơn ác mộng! Anh chỉ biết cướp đoạt, mặc kệ kẻ khác có tình nguyện hay không…….mà cũng đúng, anh là cậu chủ Trình gia, từ nhỏ so với kẻ khác đã cao quý, huống chi tôi lại như thế”Cậu cam chịu nói. “……” “ Đừng nhìn tôi !” Đừng nhìn dáng vẻ chật vật của cậu lúc này. Trong phòng thoáng cái trở nên yên lặng. “Vốn dĩ anh đã muốn để cho mọi thứ đều kết thúc, nhưng anh là Taehyung! Trốn tránh không phải là tính cách của anh! Em muốn hạnh phúc, có thể…..nhưng đó phải là hạnh phúc anh dành cho em ! Em nói tất cả đều là ác mộng, muốn tỉnh lại, không sao, anh sẽ giúp em tỉnh lại, nhưng khi tỉnh rồi, mộng đẹp của em cũng phải do anh nắm giữ!” …..hắn nói sao……cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, hắn như thế nào lại biết những lời cậu nói lúc rời đi, lẽ nào lúc đó hắn đã tỉnh rồi sao?! “ Anh….anh……” Jungkook lắp bắp nói. Hắn thoải mái mà thừa nhận, “Không sai, lúc em rời đi anh đã tỉnh lại rồi!” “Vậy anh….anh…..” Cậu không nói nên lời. “ Anh muốn làm tôi áy náy sao?” “ Em muốn chọc anh tức chết phải không?” mặt hắn thoạt nhìn đen như đáy nồi. “…….” “Lúc em đi, lại nói một đống như thế, nói anh phải làm thế nào?! Anh cũng bị thương tổn a!” Hắn lớn tiếng nói. Trình Hi lại nói như thế sao!!! Cậu nhịn không được co rút thân thể. Thấy phản ứng của cậu, hắn hít một ngụm khí lớn để ổn định lại tâm tình! Hắn vì sao…..trong đầu cậu đầy nghi vấn. “Haha…..tôi lại quên mất…..anh là ai...” “ Ý em là sao?!” Taehyung đè thấp thanh âm, nhìn cậu nói. “ Chẳng có ý gì….anh nhất định là rất hài lòng. Từ xa nhìn tới cười nhạo tôi, từ đầu đến cuối, anh đều là người thắng cuộc!” “ Em! Hừ, lúc anh tỉnh lại……là do anh tỉnh lại không đúc lúc! Có nhớ ngày đó 2 người đưa anh ra ngoài không?” Hắn vừa nói cậu liền nhớ tới! “ Thế thì sao?” “Ngày đó chị anh có hỏi em một chuyện? Em còn nhớ không?” Một chuyện sao?! Sooyoung hình như hỏi cậu có hận Taehyung hay không……chẳng lẽ?! “ Em có biết cảm giác của anh lúc đó ra sao không?! Nếu đã tỉnh lại trước thì anh còn có thể ngồi yên sao!? Hừ!” Taehyung nhớ tới cảnh tượng ngày đó, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Đúng là, không được thích hợp lắm, nhưng mà: “Nhưng anh vẫn tiếp tục giả vờ đó thôi?!” “Anh đã định nói ra rồi, nhưng …. không nói chuyện này nữa, qua hết rồi.” hắn vừa chuyển hướng câu chuyện lại nói: “Bây giờ không giống như trong quá khứ nữa!” Jungkook nhắm mắt lại, bây giờ và trước đây có gì khác biệt chứ, chẳng lẽ chỉ vì thái độ anh ân cần một chút là tôi nên cảm thấy vinh dự sao? “ Anh đi đi!” Cậu thản nhiên nói. “ Em! Em quay lại Kim gia có gì không tốt? Hoàn cảnh ở đây chẳng ra gì! Em không muốn được đi học lại sao? Không muốn từ nay về sau cái gì cũng không cần lo lắng, không cần bận tâm về công việc…kiếm ăn….. còn có, em không muốn gặp lại con mình nữa hay sao?” “ Anh có nói gì đi nữa, tôi cũng không đổi ý đâu…..về phần đứa nhỏ, nó là do anh ép buộc tôi, tôi làm sao phải luyến tiếc nó!” Cậu cắn răng, tự dối lòng mình nói. “……” hắn có chút không tin nhìn cậu, sau đó châm chọc nói: “ Không ngờ em lại máu lạnh như vậy!” Cậu biết hắn đang nhớ tới lần đó, lần hắn cho rằng cậu hãm hại tiểu Tư! Ngực liền có chút khó chịu: “ Anh đi đi! Chúng ta không nên dây dưa tới nhau nữa!” Nói xong cậu liền quay đầu đi, nhưng bỗng nhiên phía sau nhói lên, mất đi ý thức. Taehyung, hắn vẫn đê tiện như thế, cư nhiên lại có thể... Đây là ý nghĩ trong đầu trước khi cậu hoàn toàn ngất đi!
|
Chap 83-84 Có cái gì đó đang nhẹ nhàng sờ mặt cậu, giống như đang giục cậu mau tỉnh lại. Lúc mọi thứ trở nên rõ ràng, một cái lúm đồng tiền thật to liền xuất hiện ngay trước mắt cậu, nháy mắt mất cái, hóa ra "thứ" đang làm tóc cậu rối tung lên là Taejung! Cậu vẫn còn nhớ nó, dù cho năm tháng làm nó thay đổi như thế nào. Có lẽ nó cũng không còn nhớ cậu nữa, đôi mắt nó nhìn cậu chắc cũng giống như nhìn một người khách xa lạ mà thôi. Nếu như cậu kích động đi tới chắc nó sẽ nghĩ cậu là một ông chú kì lạ. Do dự thu hồi cánh tay vươn ra, cậu thở dài. "Ba ba!" Nó vừa gọi mình là gì.....mình có nghe lầm không? Là ảo giác sao?! "Ba ba!"_ thanh âm trong trẻo lại cất lên mang theo vài phần ai oán. Trong ngực liền nặng xuống, đứa nhỏ đã ôm lấy cậu, trong lòng ngực liền truyền ra một hơi ấm nhè nhẹ, đứa nhỏ này còn nhớ cậu sao! Jungkook ôm chặt nó, ôm đến khi nó phải kêu lên "đau quá" mới buông ra. Mỗi lần người khác nhắc tới đứa nhỏ, cậu đều hờ hững cười, làm như không để ý. Nhưng trong lòng lại luôn tịch mịch, nguyên lai, cậu lại nhớ đến khoảng thời gian cùng sống với nó nhiều như thế. Hai người cùng sống dựa vào nhau, cậu chăm sóc nó, mặc cho nó có làm nũng thế nào. Nhưng là.....cậu lại vô pháp đem nó dành về từ Taehyung. Hay là chờ mấy năm sau, khi cậu có gia đình riêng rồi, có đứa con khác rồi, khát khao này mới có thể nguôi đi! "Taejung ah~con còn nhớ ba sao.....còn nhớ ba sao?"_ Cậu kích động đến mức gần khóc. "Ô"_Taejung đột nhiên từ trong người cậu đứng phắt lên, kéo cậu đi về phía phòng khác. Taejung rất nhỏ, nên cố gắng lắm mới kéo được tay cậu, cậu chỉ đành bất đắc dĩ theo nó, rồi nhìn Taejung mở TV, sau đó, trên màn hình bỗng xuất hiện thân ảnh của cậu, cậu trừng mắt nhìn màn hình, nhìn một hồi, mới nhận ra đây là lúc cậu còn ở đây, đang bị theo dõi. "Taejung ngày nào cũng gặp ba ba nha~, nên sẽ không quên ba ba đâu!"(
|
Chap 85-86(Hoàn Văn) Jungkook bây giờ tâm trạng thật giống lúc trước chăm sóc đứa nhỏ, rất vui. Cho Taejung tắm rửa xong, cảm giác mệt mỏi liền kéo tới. Lâu ngày không hoạt động thân thể quả nhiên muốn nhũn cả ra. Sau này chắc không thể ngồi yên thảnh thơi trong tiệm như trước được nữa, Jungkook cười khổ, sao giống như ông cụ thế này. Đến lúc Taejung ngủ vẫn không thấy Taehyunb xuất hiện. Không còn tiếng la ồn ào của Taejung, không gian chợt trở nên vắng lặng, trong ngực bỗng thấy có điểm kỳ quái. Tâm tư Taehyung cậu rất rõ ràng, Jungkook cũng hiểu tình cảm của hắn! Nhưng cậu làm sao có thể đoàn tụ lại như xưa?! Cho dù có bù đắp thế nào, vết sẹo ngày xưa cũng không biến mất! Trái tim cậu rất nhỏ, nếu đã chất chứa thương tổn cùng Taejung, thì những cái khác sẽ không thể đi vào. Hôm sau, thái độ Taehyung vẫn cương ngạnh như trước, nhưng lúc này sự cương ngạnh của hắn chỉ còn là lời nói mà thôi, dù cậu có cự tuyệt, hắn cũng không dùng bạo lực hay bất cứ sự uy hiếp nào nữa . Thỉnh thoảng hắn đưa Taejung đến tìm cậu, mà cậu lại vì Taejung nên vô pháp cự tuyệt, nhưng Taejung lại muốn quay về Kim gia. Cậu cũng không mong Taejung ở đây, thứ nhất bởi vì cậu sợ nó sẽ không quen lối sống đơn sơ này, cậu cũng có một phần tự ti, cậu không thể nào cho nó một cuộc sống giàu có được, thứ hai cậu sợ Taehyung cũng đòi ngủ lại. Taehyung từ sau lần bị cự tuyệt cũng không còn nhắc đến nữa. Nhưng số ngày hắn tới ngày càng nhiều, mà cậu dù lạnh lùng đến thế nào, cũng phải đối với Taejung cười cười. nếu không có Taehyung, những ngày này thật khó mà quên. Cậu thích cuối tuần đưa Taejung ra ngoài chơi, nhìn nó vô lo mà tươi cười, Jungkook không khỏi nhớ tới mình lúc nhỏ, vì thân thể dị dạng, cậu không có lấy một người bạn, không chơi gì , mùa hè cũng chỉ có thể nhìn những đứa trẻ kia vui đùa trong nước, nhìn mà ước ao. Nhưng lâu dần, cậu cũng không còn ước ao gì nữa. Taehyung không ngăn cản chúng ta, cậu thật rất cảm kích điều ấy, mặc dù cậu biết vẫn có người theo dõi từ một nơi bí mật gần đó. Taejung là cậu chủ của Kim gia, an toàn của nó phải đặt lên hàng đầu, Jungkook hiểu mình không thể có cách nào đưa nó đi, cậu biết, nên cũng không hi vọng gì nhiều. Nếu như có thể như thế này cả đời cũng tốt lắm rồi, không cùng Taehyunb có bất kỳ quan hệ thể xác nào, chỉ cần thỉnh thoảng nói vài câu với hắn, chỉ cần thỉnh thoảng được thấy Taejung. Cậu cũng mong muốn quên đi quá khứ, lẳng lặng như thế mà sống. Jungkook đang chờ đợi, đợi một thay đổi nào đó, bởi cậu biết, nếu cứ như thế này thì cũng không phải là lâu dài. Taehyung vẫn như trước cao ngạo không ai so nổi, nhưng hắn vẫn chưa có hành động gì. "Taejung nhờ em chiếu cố vài ngày, tôi sắp tới có nhiều việc, không có thời gian chăm sóc nó!" Quẳng cho cậu hai, ba câu nói, Taehyung liền biến mất mấy ngày. "Kim gia không phải nhiều người làm lắm sao?" cậu còn chưa kịp nói. Nhưng, người quay về lại không phải là Taehyung mà là luật sư. Luật sư đưa cho cậu một đống văn kiện, là văn kiện chuyển giao một phần tài sản, sản nghiệp đều để lại cho Taejung, nhưng tên người giám hộ lại là cậu. "Jeon tiên sinh, bây giờ cậu chủ Kim đã lập nghiệp bên Anh, tài sản bên đó của cậu ấy thực tế từ khi đi du học đã có rồi, tài sản Kim gia này để lại cho tiểu thiếu gia Kim Taejung. Bất quá để thuyết phục những bên khác cũng tốn không ít sức, tuy rằng tiểu thiếu gia là người kế thừa hợp pháp, về mặt này lão gia cũng không phản đối, nhưng lại khúc mắc ở phương diện người giám hộ! Tóm lại, tiểu thiếu gia sẽ do ngài chăm sóc, nhưng với điều kiện phải dẫn tiểu thiếu gia về Kim gia mỗi tháng một lần!" Ngồi bất động ở trên ghế thật lâu, cậu khó có thể tin được, đây không phải là nói Taehyung sẽ rời đi sao?! Lưng rất đau! Ký ức ngày đó đã khắc sâu vào tâm trí cậu! Chỉ là, Taehyung chung quy đều không phải là người thường, dù hắn thích thế nào.....nếu hắn đã cầm được thì cũng buông được, nhưng cậu vẫn hiểu rằng buông tay dứt khoát là không có khả năng. Cậu chỉ không hiểu được tại sao hắn để cậu làm người giám hộ.........cho đến khi Taejung đủ 18 tuổi cậu vẫn có thể ở với nó sao?! Tài sản của Kim gia lớn như thế nào, cậu cũng không dám nghĩ, bất quá cậu sẽ không động đến một đồng, chỉ cần là của Kim gia cái gì cậu cũng không muốn liên quan, hơn nữa những thứ đó vốn là của Taejung, cậu dù vô dụng nhưng bây giờ vẫn sẽ cho nó một cuộc sống thật tốt, cậu hiểu tiền quan trọng như thế nào, thứ đó sẽ giúp Taejunv an ổn sống cả đời,rốt cục bây giờ, cậu nhịn không được mà rơi lệ. *** Nước Anh, Taehyung xoa hai bên thái dương, không để bản thân có thời gian suy nghĩ. Tự tin từ lúc đầu đã dần trở thành bất lực. Nhất định không thể gặp mặt, chỉ cần thoáng liếc qua khuôn mặt kia thôi, hắn sẽ không thể nào buông tay được nữa. Hắn thực sự vẫn không được tha thứ sao? Ngày đó nhất thời kích động làm cậu ấy hôn mê, đưa cậu ấy về nhà, tưởng rằng lần thứ hai có thể cướp lại được cậu ấy ngày xưa. Nhưng khi cậu ấy rơi vào hôn mê, dịch thể trong suốt từ khóe mắt tuôn ra lại đập vào mắt hắn, Taehyunb bỗng nhiên căm giận thị lực của mình, tại sao lại như thế! Ác mộng, đúng rồi,cậu ấy đã nói rằng đó là ác mộng. Trái tim.....vẫn cứ đóng chặt, thủy chung không chịu mở, chỉ cần hắn hiện diện, khuôn mặt câu ấy thủy chung không có nét cười. Chỉ khi hắn lặng yên, âm thầm nhìn, mới có thể thấy được nụ cười của cậu ấy khi ở cùng Taejung. *** Hắn cuối cùng cũng chỉ có thể làm được một điều, giao sản nghiệp của mình cho Taejung, để cậu ấy làm người giám hộ, bởi hắn muốn dù hắn không chiếm được cậu ấy, cậu ấy vẫn mãi mãi không thể quên hắn, chỉ cần cậu ấy nhìn đứa nhỏ kia, cậu ấy sẽ nhớ đến hắn, bởi vì... nó là con của hắn và cậu ấy. ________________ Chỉ cần còn sống là còn hi vọng! Chó má! Tất cả cũng chỉ là lời nói! Hi vọng gì vào thứ không còn có khả năng! Chán nản đi tới kệ sách thật lớn nhưng phủ đầy bụi, bàn tay đưa ra thật đẹp đầy ưu nhã, so với động tác thô bạo giật ngăn kéo ra thì một trời một vực, Bên trong, rất nhiều ảnh chụp đang nằm xếp chồng lên nhau, đó là ảnh hắn thuê trinh thám chụp lại, góc độ nào cũng thật rõ ràng, sườn mặt của cậu ấy, chính diện của cậu ấy, ngay cả cái thở dài hay nhíu mày của cậu ấy đều có, bỗng dưng hắn giật mình, hắn đang làm chuyện ngu xuẩn gì thế này! Taehyung trong lòng không ngừng khinh thường mình, một mặt lại cảm thấy may mắn, ít ra còn có cách này để hắn cảm giác được bọn họ rất gần nhau. *** "Ba ba! Con nhớ cha a!" Taejung bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước, nghiêng đầu nói. "....." Cậu không biết nên nói như thế nào , chỉ có thể nói cho nó biết tạm thời không có cách gặp được Taehyung, thở dài, biết rằng lừa dối trẻ em là hành vi không tốt, nhưng làm thế cũng để tránh cho nó khỏi thương tâm. "Ba ba, ba cũng nhớ cha sao?"_ Thanh âm ngây thơ liền đập vào trong lòng không chút phòng bị của cậu. " Sao sao con lại nghĩ vậy? Taejung?" "Bởi vì ba ba trông rất cô đơn a!" Mình có sao, mình phải là rất vui chứ: "Không có a, cùng ở với TaeTae, ba ba sẽ không cô đơn đâu!" "Nhưng mà con dù ở chung với ba ba vẫn thấy cô đơn a, con nhớ cha ~~~" Cậu phải nói gì với nó đây? "TaeTae, so với ở cùng ba ba, con nghĩ sống cùng cha tốt hơn đúng không?" Nếu như Taejung đối với Taehyung đã quấn quýt như thế, cậu cũng đành buông tay , chỉ cần bỏ nó ở lại thì Taehyung sẽ xuất hiện. " Umh ...umh~~~ Nhưng mà ở chung với cha cũng có ba ba đúng không? Giống như trước đây!" ".....a......"_ Mình cùng Taehyung là hai đường thẳng song song a! "Sao không ở chung được! Rõ ràng ba ba cũng nhớ cha mà!" Thanh âm Taejung rất nhỏ, nhưng cũng rất rõ ràng, nó nói cậu nhớ Taehyung, không thể nào, tâm tình cậu rất vui, cậu cuối cùng cũng đã thắng rồi. Đứa nhỏ thật là mẫn cảm, có thể nhìn ra sự mềm yếu của cậu rõ đến như vậy. Cậu sao lại nhớ Trình Hi chứ! Nhưng mà tuy rằng hắn đối với cậu.....tuy rằng hắn...... "Taejung, ba ba đưa con đi tìm cha nha~" Taejung dù sao cũng là đứa trẻ, nghe thế không khỏi miệng cười toe toét, nhìn nó, cậu bất giác cũng mỉm cười. End....
|