[Fanfic Taegi] Tiểu Tổ Tông Mèo Lười
|
|
Ep 29 Doãn Kỳ thay bộ đồ mới, áo thun giản dị và quần jean, trên tay là ba lô, nước uống và gậm bánh mì kẹp, lục đục xỏ giày mang vào. Dáng vẻ vội vã như chú mèo con sắp bị chủ bỏ vì đi chậm.
"Từ từ thôi con, té nữa bây giờ." Mẹ Mẫn đau lòng nhắc nhở.
"Tại Hưỡng, con đưa em đến lớp đi." Mẹ Kim lên tiếng giục
"Ơ! Hả! Mẹ nói gì?" Tại Hưỡng mãi mê đánh giá con người trước mặt mà quên bén nghe mẹ nói.
"Ra lấy xe chở em đi học." Mẹ Kim quát lớn.
"Dạ con đi ng...!" - " Không cần bác, con chạy xe đạp."
"Còn có 7 phút, Kỳ à hay để anh chở đi con." Mẹ Mẫn lên tiếng cậu mới ấm ừ cho qua.
'Két'
Xe đậu ngoài đường.
" Mẹ, bác Kim con đi."
"Từ từ thôi, cái thằng này, hấp ta hấp tấp không ra thể thống gì hết!"
"Con là thể thống đây mẫu hậu, bye mẹ! (mi gió) !"
"Thằng qủy." Mẹ Mẫn vẫy tay với cậu.
Mẹ Kim và Tại Hưỡng có phản ứng trái ngược nhau. Mẹ Kim vui cười, còn anh khóe môi giật giật, mell biết nên bình luận cái gì với cậu tên Mẫn Doãn Kỳ này.
Doãn Kỳ mở cửa xe.
"Xin lỗi, làm phiền anh rồi, cho tôi tới ngã tư đằng trước."
"..."
Trong xe rơi vào khoảnh khắc im lặng, cậu thì thở vì mệt bởi nảy vội vã chạy xồng xộc ra. Còn anh, không biết nên nói gì.
...
"Anh...-Em..."
"Anh nói trước đi - Em nói trước đi."
"À...Ừm...xin lỗi việc lúc nảy, tôi thất lễ rồi." Doãn Kỳ cúi đầu nói.
"Không sao! Tôi xem như mèo cào ấy mà!"
"
|
Ep 30 Tại Hưỡng nghe Fiona nói rằng ba mình bảo cô ấy đến ở tạm nhà mình vài ngày thì mặt mũi cứng đờ đi. Muốn vợ giận anh hả? Đâu có dễ.
"Ờ...Ừm...Sao em không qua nhà ba ở đi. Nhà anh nhỏ, chắc không thoải mái."
"Em thấy ổn mà." Mặt dày.
Doãn Kỳ đột nhiên đi ra.
"Oh...chào cậu." Fiona nhàn nhã lên tiếng, nhưng sau trong đôi mắt là sự câm hờn.
"Ừ chào!" Doãn Kỳ cũng cười đáp.
"Bảo bối lại đây."
"Chi vậy?"
"Anh muốn giới thiệu với em." Doãn Kỳ đi qua anh, muốn ngồi kế bên thì bị anh một tay kéo ngồi lên đùi, hai tay anh vòng qua ôm eo cậu, kéo sát vào ngực.
Cậu biết anh đang muốn gì, muốn chứng tỏ với người này một điều gì đó.
"Bảo bối, cô ấy là Fiona, con gái nuôi của ba, từ Anh về chơi.".
"À, cô ấy mắt xanh, đẹp quá." Đẹp cái cù lôi.
"Cảm ơn quá khen." Một câu bảo bối, hai câu bảo bối, vị trí đó vốn dĩ thuộc về tôi.
"Bảo bối, em đã uống sữa chưa?"
"Em uống rồi, cảm ơn nhé!"
"Anh cắn bây giờ, chứ cảm ơn."
"Có khách, giữ thể diện cho em."
"Ừ."
Fiona khóe môi giật giật.
"Anh, được không?"
"Ừ...chỉ hôm nay thôi."
"Được." Một ngày thôi, cũng đủ rồi, đủ để anh quay về bên em, đủ để đạp thứ rác rưỡi bảo bối kia đi, đủ để em và anh bắt đầu lại. Em biết, anh còn yêu em mà. (Ảo tưởng)
"Bảo bối, em đồng ý để cô ấy ở lại hôm nay chứ?"
"Dạ được.- Hai người nói chuyện đi em lên phòng một chút."Doãn Kỳ rời anh lên lầu.
Phải hoàn thành nốt bản dịch hôm nay, chiều sẽ đi lấy tài liệu. Doãn Kỳ bắt đầu lao vào công việc. Đến 4pm, ngã ra thấy mòng mòng đầu óc, đi xuống nhà thư giản một chút.
"Chồng ơi, anh đâu rồi?"
"Chồng ơi!"
"Hù
|
Ep 31 Doãn Kỳ tự cởi nút áo cho anh.
"Vợ em đói rồi phải không?"
"Em đói."
"Vậy ăn anh trước rồi ăn cơm sau, hôm nay cho em nằm trên."
"Thật hả?" Mặt hớn hở.
"Ừm."
Doãn Kỳ hôn Tại Hưỡng, tay ôm cổ anh, cậu đang ngồi trên bàn làm việc còn anh thì ngồi dưới ghế, tầm này vừa tới ngực cậu, hai chân của cậu giang rộng hai bên.
Lưỡi truy đuổi lưỡi. Âm thanh chạch chạch kiều mị mặn mà.
Tại Hưỡng bắt đầu thoát áo cho cậu. Tay mân mê hai hạt đầu hồng đến sưng tấy, ngẩn đầu cương cứng.
"Ưm..."
"Ưm...Ha...từ từ thôi....Ưm....Tại Hưỡng."
Phân thân anh đã bắt đầu cương cứng vì xuân dược. Trán đẫm mồ hồi, vô thức hôn cậu mãnh liệt.
"Bảo bối."
"Ưm...Ha..."
Tại Hưỡng lần mò đến đũng quần cậu, kéo phăng tia mạnh bạo kéo nó vứt đi. Tay vối vào trong xoa nắn 'cậu bạn'.
"Ưm...Ha...Anh....Ha....Hôn em."
Tại Hưỡng rải rác nụ hôn lên khắp cơ thể trắng ngần mịn màng của cậu. Dấu hôn xanh xanh, đỏ đỏ chòng chéo lên nhau.
"Ưm...Ar...mạnh...mạnh thêm."
"Hư đốn!"
"Ar...hưm...Ar...hơi bị đã...nhanh lên."
Tại Hưỡng bắt đầu hạ đầu xuống gần 'cậu bé', định cho vào mồm thì cậu cản lại.
"Dừng lại...làm bằng tay thôi...chổ đó bẩn...anh không đ...A...HA...HƯM...TẠI HƯỠNG!"
Tại Hưỡng bỏ ngoài tay, dùng khoang miệng nóng bỏng bao lấy 'cậu bé' cậu phản ứng cương lên. Doãn Kỳ ghì lên vai anh, chân mềm nhũn.
"Ha...Anh...đừng...Dừng lại."
"Em kêu anh đừng dừng lại."
"Ar...sướng. Không, anh, dừng đi,...Em sắp bắn ra họng anh đó...Ha...Tại Hưỡng...Anh...Có nghe em nói không?...Ar...Ha..."
Với sự trêu đùa đầu khất điêu luyện của anh, làm sao Doãn Kỳ nhìn nổi, rùng mình vì bị anh nắm bắp đùi non, chổ nhạy cảm nhất của cậu mà vuốt ve.
"Hưm...đừng đụng chổ đó!"
"Ar....Tại Hưỡng..."
'Ặc...ặc' - Doãn Kỳ bắn hết vào trong họng anh, Tại Hưỡng ngậm cả họng tinh dịch, mặt cậu đỏ ửng thở hòng hộc.
Tại Hưỡng đẩy cậu ngã lên bàn, lật người cậu lại, căng hai cánh mông tìm địa vị bí mật kề môi nhã hết ra. Dụng ý là muốn làm dịch bôi trơn.
Doãn Kỳ căng cứng bắp chân, môi vô thức cắn chặt. Lưng túa mồ hôi lạnh.
"Em thả lỏng ra, em gồng cứng vậy sao anh tiến?"
"Em rút lui được không?" Doãn Kỳ iểu xiều lên tiếng.
"Muốn anh thao cho nát hả?"
"Không, ý em không phải vậy....A..."
Tại Hưỡng đẩy một ngón tay vào ma sát nội bích, cục huyệt bài xích co rút bài xích ngón tay anh.
Tại Hưỡng ngồi lên trên cậu, nhẹ nhàng khoáy đảo bên trong.
"Ưm...A...Tại...Ha...đau...hức..."
"Đừng khóc, anh còn đau hơn cả em...Anh đang cố nhẹ nhàng đấy."
"Dạ."
"Ngoan, thả lỏng ra để anh khuếch trương."
"Dạ."
Tại Hưỡng cho hai rồi ba ngón vào, tốc độ đâm rút nhanh hơn..
"Ha...hức....A...Tại Hưỡng...ôm Em đi."
Tại Hưỡng ôn nhu đỡ người vợ lên, để lưng cậu dựa sát người anh, tư thế khá giống cảnh sát khống chế tội phạm.
"Hưm...nóng...nóng quá!"
'Aka' của Tại Hưỡng đã phóng thích từ bao giờ, nghiêm nghị chọc vào lưng cậu, cậu có thể cảm nhận được nó gân gú như nào, quả là xuân dược có khác. Cậu thấy sợ.
Hậu huyệt hồng hào đã mềm ra và rộng mở không ít, Tại Hưỡng thả Doãn Kỳ nằm sắp trở lại, tay Tại Hưỡng vịn vai cậu từ từ đẩy vào.
"Ha...đau...to quá!" Doãn Kỳ thở khó.
"Bảo bối ngoan, anh xin lỗi, chỉ có lần này thôi, làm em đau rồi."
"Ar....A....A....A....A.....Ha....hức...òa...hức....A..."
Doãn Kỳ không trách anh, là tại anh bị gài thôi. Cậu sẽ ráng chịu đau, chồng cậu đang gặp khổ, không thể vì bản thân mà không nghĩ tới anh.
Tại Hưỡng kịch liệt đâm rút, mãnh liệt hơn hai lần trước nhiều. Phải nói là vô cùng mạnh mẽ, đến nổi cậu đã bắn lần thứ hai mà 'aka' vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
"Ha....A....A...A...HƯM...HỨC...HỨC...ÒA...ÒA....ĐAU...A..."
"Xin lỗi vợ, anh không dừng lại được."
"Đừng nói...mau...đẩy mạnh hơn đi, nữa đi."
Đâm sâu nhất, gần như là tới điểm G, Doãn Kỳ bắn lần thứ ba.
"Ah...sâu quá...Phải...là chổ đó...nhanh lên..." . Cậu đang dối lòng, rõ ràng từng tế bào cơ thể như vỡ vụn, vậy mà cố gặng ra lời nói khích lệ để Tại Hưỡng mau thăng hoa. Chứ cậu đau đến tê tâm liệt phế rồi.
"Ừm...Phải...thao chết em đi...Ha...đấy, sướng lắm...Ha...ông xã." Vì anh, đau mấy em cũng chịu được, chỉ cần anh luôn yêu em và một lòng là đủ. Em yêu anh.
Doãn Kỳ tiếp tục động viên anh.
"Ông xã...nhanh nữa...ngứa...hức...hức...ngứa...nóng....ông xã..."
"Ah..."
Âm thanh chạch chạch dính nhớp, dòng máu nhỏ như sợi chỉ rỉ ra ngoài, hòa vào dịch bôi trơn. Tại Hưỡng rừ một tiếng bắn vào trong cậu. Nóng, nóng quá! Doãn Kỳ òa khóc, xụi lơ.
Tại Hưỡng cũng thở mạnh, lau mồ hôi trán, lật người cậu lại ôm vào lòng.
"Xin lỗi, bảo bối..."
"Không...không Sao mà! Hức...hức..."
"Không phải em muốn nằm trên sao?"
"Về phòng đi, chổ này lạnh quá!"
Tại Hưỡng vừa hôn, vừa bợ mông cậu về phòng, dịch nhớp từ cúc huyệt rỉ ra sàn nhà. Chứng minh trận hoan ái không hề nhẹ vừa xảy ra.
Anh ngã xuống giường để cậu nằm trên ngực, hít sâu anh đỡ người cậu lên cao, aka vẫn chưa mềm, thòng thọc nhắm ngay hậu huyệt chọc lên, sâu ngút.
"Ha....Ha...Ar...Anh...Anh nói em nằm trên? Ar...đau quá...quá sâu rồi...uy..."
"Em đang nằm trên mà."
"Anh chơi xấu...Ar....Ha...Kim Trâu Bò thả em xuống."'
"Không được, hai hiệp nữa."
"Cẩu huyết...Ha...Ar...sâu...chết em...chết em..."
Tại Hưỡng tiếp tục bắn đầy trong đó.
Nhịp điệu lạch bạch vang lên.
"Ha...eo...đau..."
"Được rồi, đổi tư thế."
Trở về tư thế bình thường, mặt đối mặt. Nắm hai chân cậu gác lên vai. Nâng eo cậu lên, đẩy vào.
"Hức...Ah...Ông xã...Anh thật muốn thao chết em sao?" Doãn Kỳ ủy khuất nói.
"Nếu em muốn."
"Ha...Em..." không được, không thể dừng, Tại Hưỡng hẳn là đang chịu khổ.
"Tiếp...Tiếp...đi...ực...hực...Ha...hức..."
"Anh yêu em, yêu em đến muốn điên lên vậy!"
"Em yêu anh, nhưng em không điên mà là yêu không lối thoát."
Tại Hưỡng tiếp tục nhịp, ra vào đều đều, cút huyệt vẫn hút chặt.
"Ha..."
"Hừm..." Anh rừ một tiếng. Bắn pháo vào trong nội bích, vẫn chưa chịu rút ra, ngã ra bên ôm lấy cậu, hôn sau gáy
"Vất vả cho em rồi."
Doãn Kỳ lắc đầu, cười mỉm.
30 phút cùng nhau nghỉ mệt.
"Vợ nhỏ...Anh bồng đi tấm này."
"Ư..." Doãn Kỳ mè nheo, xấu hổ che bộ vị lại. "Không được nhìn..."
"Anh là chồng."
"Em là vợ." Cậu đáp.
"Vì vậy, không có gì phải xấu hổ. Lấy tay ra."
"Không."
"Cứng đầu. Một, hai...hai rưỡi." Doãn Kỳ xấu hổ bỏ tay ra, áp mặt vào ngực anh.
Tại Hưỡng cười.
Lúc chà lưng, anh lại vô thức xoa xoa nắn nắn hạt đậu, cậu lườm anh, anh lại cười mà bỏ tay ra.
"Vợ à, lúc nảy, em dữ thật đấy!"
"Hứ...loại người vô liêm sỉ đó, gặp em là xui tận mạng rồi."
"Anh thấy còn sợ mà..."
"Để em mà gặp lại ả, em sẽ cào cho mấy nát dẩy đạch đạch đạch chết tươi luôn."
"Ừ..."
"Tại Hưỡng!"
"Hừm?"
"Anh yêu em nhiều vậy sao?"
"Hỏi ngu ngốc gì vậy?".
"..."
"Vợ anh, anh không thương thì anh thương ai?"
"Hu Hu Hu...òa...òa...hức!"
"Ơ...thôi thôi thôi ngoan, anh thương...tự dưng lại khóc nhè...khóc sưng mắt xấu...nín...nín anh thương mèo mà!" Tại Hưỡng ôm cậu xoa xoa lưng vỗ về.
"Em...Em...biết rồi...Hu hu ....òa....òa..."
|
Ep 32 Có ai biết cuộc sống của Chí Mẫn sau khi bị gián tiếp bán đi là như thế nào không?
Suốt hai tuần nó không hề nói chuyện lấy một lời với Hạo Thạc, chỉ gật đầu và lắc đầu, ngoài ở trong bếp làm việc nhà, thì lúc nào cũng tránh anh như tránh tà, anh tới gần nó liền ngoảnh đi, hoặc là ru rú trong phòng. Chỉ có buổi tối anh dạy nó, nó sẽ chăm chú ngồi nghe nhưng vẫn là im thinh thích như người câm.
Anh biết nó nói được, nhưng mà cớ sao nó không nói chuyện với anh thì anh không biết? Có dụ ngọt, mách nước thế nào nó cũng không nghe. Được cái rất chăm chỉ, ngoan ngoãn, nấu ăn ngon và còn thông minh nữa. Bài tập anh cho nó làm, nó như thần đồng vậy.
Cho đến ngày hôm đó, anh vừa về tới nhà sau hàng giờ lao lực ở công ty. Nó chạy xuống bấu víu lấy anh khóc ròng rã, nó nói là nó nhớ Doãn Kỳ và trong nhà có ma.
Anh cũng không biết nó nói thật hay không? Nhưng anh quan tâm là nó đã chịu cất tiếng nói với anh, giọng nói nó thật dễ thương, không biết mai mốt vỡ giọng có còn như thế không? Bây giờ nó mới 16 kia mà.
"Thôi, Mẫn Mẫn ngoan, em nín đi, trong nhà không có ma đâu...do em tưởng tượng thôi." Anh vỗ về nó.
"Không phải...rõ là tôi thấy nó mặc áo trắng đi xuyên qua bức tường kia mà!" Nó cương quyết cho là như thế, ngồi rúc vào lòng anh.
Đứa trẻ này, em hư vừa thôi.
Từ khi ấy, Hạo Thạc bắt đầu yêu thích nó, thương yêu nó, sủng nó tận trời. Cũng không biết căn cứ vào đâu để nói về tình cảm bất chợt này, có thể là tiếng sét ái tình cũng nên. Nhưng bây giờ, anh không cần biết nhiều như thế. Anh biết là anh thích nó, nhưng nó thì cứ vô tư hồn nhiên như thế! Xem anh là chủ nhà, còn nó là osin và người thân duy nhất của nó là Doãn Kỳ hyung của nó.
Và cũng trong ngày hôm ấy, nó bắt đầu nói chuyện với anh. Nói nhiều nữa là đằng khác. Anh thấy lạ, nhưng cũng không muốn tra khảo tại sao. Nó nói là tốt rồi.
"Hyung...tôi mang bánh bích qui lên cho anh ăn tối."
"Em để đó đi."
Hạo Thạc đang làm việc trên máy tính trong phòng riêng thì nó gõ cửa và mang bích qui lên. Nó ngồi lên giường anh nghịch gấu đợi anh ăn.
"Hyung...Anh nói xem bao giờ Doãn Kỳ hyung mới tới thăm tôi?"
"Em nhớ cậu ấy à?"
"Phải."
"..."
"Tôi cũng muốn gặp anh Hưỡng, anh Hưỡng trong hình đẹp trai lắm, lúc tôi sang đây anh ấy đi công tác chưa về."
"Chắc sẽ sớm." Hạo Thạc thoáng buồn.
"Anh Kỳ thương anh Hưỡng lắm. Tôi hi vọng là sau này tôi cũng sẽ lấy được người như anh Hưỡng, cực kỳ tốt!"
Hạo Thạc đập bàn cái đùng, hùng hổ đi ra ngoài. Anh không muốn nghe người mình thương khen ngợi người đàn ông khác như vậy.
Chí Mẫn giật nảy mình, ngơ ngác.
Ủa, đang nói chuyện vui mà tự nhiên cáu lên hà. Chí Mẫn leo xuống giường, đi ra ngoài.
Không biết đi đâu rồi nhỉ? Tự nhiên nổi nóng, mình mới nói mình nhớ anh Kỳ thôi mà.
Làn khói từ thuốc lá, bao trùm người đàn ông trong màn đêm đầy sao và gió trên sân thượng. Mỗi lúc buồn bã hay cô đơn, Hạo Thạc thường lên đây cho thoáng.
Anh đã sớm bỏ tình cảm dành cho Mẫn Doãn Kỳ, anh biết tình cảm này sẽ không ai đáp đền mình. Người ta đã hạnh phúc bên chồng, anh cũng không muốn làm tiểu tam phá đám người khác. Huống hồ, Doãn Kỳ lại là bạn thân của anh. Anh không muốn vì chút xíu chuyện mà đánh mất tình bạn này.
Bây giờ, trong lòng anh chỉ có Phác Chí Mẫn. Từ khi anh thấy nụ cười tỏa nắng đó, vô cùng dịu dàng an ủi khi anh áp lực, từ khi anh thấy đôi mắt tròn xoe ấy cong lên khi nghe anh kể chuyện cười, từ khi bàn tay ấy chăm lo cuộc sống cho anh, anh không còn trống vánh nữa.
Rồi, giọng nói quen thuộc vọng ra từ phía sau lưng.
"Hạo Thạc."
"Em xuống đi, trên đây gió nhiều."
"Hyung...Anh cũng phải xuống."
"Không."
Chí Mẫn lần đầu tiên nghe anh nói không với cậu. Cậu đứng hình mất vài giây, rồi cúi đầu.
"Em đã làm sai gì sao?" Giọng nó nghẹn lại.
Nó xưng em với Hạo Thạc, nó bỏ qua rào cảng cuối cùng của sự xấu hổ để xưng em với Hạo Thạc.
Anh hơi giật mình, nó sắp khóc sao.
"Không phải, em không làm sai gì hết! Em mau đi xuống đi, anh muốn một mình."
"Có phải là anh ghét em rồi không?" Chí Mẫn hét lên.
"..."
"Em thích anh." Chí Mẫn chạy xô tới ôm anh từ phía sau, cánh tay nhỏ run run, chôn mặt vào lưng anh, nước mắt ứa ra, anh hốt hoảng nhưng vẫn đứng im.
"Em thích anh, thích anh nhiều lắm."
Này có được xem là tỏ tình không?
"Có phải anh cũng thích em đúng không? - Sao anh không trả lời, nếu anh ghét em, em sẽ đi."
"Nhưng cho em ôm anh lần cuối. Xin anh." Chí Mẫn khóc, khóc lớn...thân hình gầy bé, thấp còi của nó đứa chỉ hơn nữa lưng anh mà thôi.
Nó thích anh, thích lâu rồi. Thích từ lúc anh bắt đầu dạy chữ cho nó. Nó cũng không biết, phải làm sao? Nó không biết rốt cục tình cảm này xuất phát từ đâu, nó chỉ muốn giống như Hyung của nó, hạnh phúc bên người nó yêu.
Hạo Thạc dập tắt điếu thuốc, xoay người lại, nhấc nó lên hôn nó. Hôn sâu lắm, hôn đến đầu óc quay cuồn.
"Hyung...ưm...!"
"Im lặng....Em có nghe gì không?" Hạo Thạc hôn lên má cậu, xoa xoa tấm lưng gầy.
Chí Mẫn im bật.
Nó lắc đầu.
"Tim của chúng ta cùng nhịp đập.
|
Ep 33 Buổi chiều khi anh đi làm về, cơm nước xong xuôi, anh và cậu cùng nhau khiêng ghế ra ban công lầu hai ngắm sao, hóng gió. Trời hôm nay đẹp lắm, sao điểm lấp lánh trên cao, trăng tròn vành vạnh chiếu vào cửa kính không bật đèn. Một ghế hai người, người lớn ôm người nhỏ, hạnh phúc cùng ngắm bầu trời huyền bí.
"Anh...Anh có nhớ Chí Mẫn không?"
"Người em nói là nhận làm em trai nuôi và đang ở nhà Trịnh Hạo Thạc hả?"
"Dạ."
"Ừ...Anh chỉ nhớ mỗi cái tên."
"Lâu rồi em không gặp thằng bé, hay là ngày mai chúng ta cùng đến đó đi."
"Được thôi, bảo bối."
"Anh biết nó nói gì không?"
"Nói gì?"
"Nó nói anh đẹp trai." Doãn Kỳ cười cười nhìn hàng câu lay lay theo gió.
"Anh biết thừa."
"Ảo tưởng sức mạnh."
"Em không thấy anh đẹp trai hả?"
"..."
"Kỳ Kỳ."
|