Tui Thật Ngốc Vì Đã Yêu Ông
|
|
Dứt lời cậu lầm lũi bước lên phòng, đã lâu rồi cậu không để ý đến sự hiện diện của lọ thủy tinh chứa những ngôi sao đầy đủ màu sắc ấy...nó đã gần đầy rồi...nhìn vào nó mà cậu buồn thăm thẵm...mỗi buổi tối cậu đều xếp lấy một ngôi sao và bỏ vào đó mà không nhận ra rằng nó đang đầy dần...đầy dần như tình cảm của cậu dành cho Hùng vậy, sẽ có một ngày nó vượt quá sức chứa của chiếc lọ và tràng ra ngoài...mỗi ngày trôi qua thì hi vọng của cậu lại càng cao... Vì cậu biết rằng một ngày nào đó không xa Hùng sẽ trở về cạnh cậu, đến khi đó cậu sẽ không cho phép Hùng rời xa cậu thêm một lần nào nữa...và tình cảm ấy sẽ vửng bền đến như Tiểu Hùng vậy, nó sẽ mãi trong suốt không một vết tì, nhưng nó là thủy tinh, rất dể vở...nhưng nếu biết cách thì nó sẽ trở nên vĩnh hằng... - Anh còn định rời xa em đến khi nào nữa...em vẫn không ngừng hi vọng là anh sẽ trở về với em... Em sẽ đợi đến khi nào anh quay về...em hứa đó! Em nhớ anh lắm! Một giọt nước mắt của cậu lại rơi xuống, giọt nước mắt ấy là chứng minh cho tình yêu của cậu dành cho Hùng... Bất chợt Phúc mở cửa bước vào, cậu lập tức lau vội đôi mắt còn đang ngấn lệ và cố tỏ ra vui vẻ, nhưng điều đó không che giấu được Phúc... - Bảo khóc hả? - Đâu...đâu có! - cậu vội quay về hướng khác. - Có phải Bảo đang nhớ đến Hùng không? Vừa nghe Phúc nói vậy mà cậu sửng sốt..."Sao Phúc lại biết Hùng, mình chưa từng nói cho ổng biết mà...sao lại như vậy được...chuyện này không thể nào xảy ra được, chắc chỉ là trùng hợp thôi!" cậu tự trấn an bản thân mình và trả lời Phúc: - Hùng nào? Anh nói gì tui không hiểu! - Bảo không cần giả vờ đâu, Nguyên đã nói cho anh biết hết rồi! - Sao Nguyên lại...- cậu bực tức. - Bảo trả lời cho anh biết đi! - Phúc nghiêm giọng. - Nhớ thì có được gì? thậm chí tui còn không biết Hùng còn sống hay đã...- cậu tiến đến và cầm lấy chú heo thủy tinh. - Đã chết có đúng không? - Hùng sẽ không chết, Hùng đã hứa với tui là sẽ trở về mà! - Con heo đó là do Hùng tặng Bảo à? - Phúc nhìn chú heo thủy tinh trên tay cậu và thắc mắc. - Ùm, đó là món quà cuối cùng mà tui nhận được...nhưng nó lại được chuyển từ người khác đến cho tui... - Thế còn mấy món kia? - Con gấu bông là của Nguyên, quyển Nhật kí và con heo này là của Hùng, lọ thủy tinh đó là của tui xếp từ ngày Hùng ra nước ngoài điều trị... - Anh nghe Nguyên nói 2 người từng yêu nhau có đúng không? - Đó là chuyện của trước đây rồi, lúc đó tui vẫn chưa nhận thức được người mình yêu thật sự là ai...nhưng giờ đây thì mọi chuyện đã khác...giờ đây tui và Nguyên chỉ có thể dừng lại ở mức tình bạn thôi. - Nếu anh...anh...- Phúc hồi hộp. - Anh như thế nào? - Mà thôi...không có gì đâu! Định nói ra tình yêu của mình dành cho cậu nhưng Phúc đành thôi vậy, vì qua cuộc nói chuyện này Phúc đã biết rõ một phần nào tình cảm của cậu dành cho Hùng... Nó quá sâu nặng, ngay cả Nguyên - người bạn thân và kiêm luôn người yêu thầm trong suốt năm lớp 10 nhưng vẫn không thể nào chiếm được trái tim cậu...huống hồ gì là Phúc - người anh mới ở cạnh cậu chỉ vỏn vẹn vài tháng... - Nhưng dù sao đi nữa thì mình vẫn có chung dòng máu với Bảo mà, hơn nữa thứ tình cảm này vừa bệnh hoạn và cả loạn luân...đời nào lại có thứ tình yêu giữa anh em trong gia đình chứ, hơn nữa lại là 2 đứa con trai...nhưng tại sao mình lại không cam tâm, tại sao lại bất công với mình như vậy kia chứ... Phúc nắm chặt tay và tự nhủ với chính bản thân mình...tuy nói là vậy nhưng đó chỉ là tự lừa dối bản thân mình thôi...Phúc không thể nào chấm dứt ngay chuyện này được, có lẽ thời gian sẽ giúp cho mọi chuyện tốt đẹp hơn. Mãi lo tò mò về chuyện tình cảm của cậu mà quên béng đi chuyện khuyên cậu ngừng ngay việc trả thù...nhưng thực chất Phúc vẫn chưa nghĩ ra cách làm điều đó... Buổi trưa hôm đó lại lặng lẽ trôi qua, cậu và Phúc chẳng nói thêm một lời nào vì cả 2 đều có chuyện khó xử của mình...nhưng im lặng mãi cũng không phải là cách, cậu quyết định lên tiếng để phá tan sự im lặng trong căn phòng...vì lúc này đây cậu đang ngồi trên bàn học cặm cụi đọc lại quyển Nhật kí, tuy đã đọc không dưới 10 lần nhưng cậu vẫn đọc, vì đó là thứ ghi lại những kỉ niệm của cậu và Hùng trong suốt thời gian trước đó...còn Phúc thì nằm đưa tay lên trán và nhìn lên trần nhà như đang trăn trở điều gì đó...đóng quyển Nhật kí lại cậu lấy hết can đảm và lên tiếng: - Anh Phúc nè! - Hở? - Phúc trả lời. - Anh đừng nói cho ai trong nhà biết chuyện tui là...- cậu ấp úng. - Bảo đừng lo! Anh sẽ giữ bí mật mà! - Cảm ơn anh! - Không có gì đâu, anh em với nhau mà! Em đừng khách sáo! - Mà tui hỏi thật nha, khi Nguyên cho Phúc biết chuyện này thì Nguyên có còn nhắc đến chuyện nào nữa không? - cậu nhìn Phúc dò xét. - Ý em là chuyện em trả thù những người đã làm cho em và Hùng phải xa nhau à! - Vậy là anh đã biết hết rồi... - Nhưng anh nghĩ Bảo đừng nên lúng sâu vào thù hận nữa, anh tin Bảo không phải là con người như vậy đâu đúng không? - Đã quá muộn để quay lại rồi! Tui không còn con đường nào khác để chọn nữa! - Sẽ luôn có một con đường nếu Bảo cần đến nó, hối hận không bao giờ là muộn màng đâu Bảo à! Cậu tức giận - Nhưng anh là người ngoài cuộc thì biết gì về cảm giác của tui hả! Cái cảm giác phải rời xa người mình yêu vì bị kẻ thứ 3 lừa dối...tui cảm thấy mình thật ngốc, bị lừa chỉ với vài câu nói, để rồi phải lãnh một hậu quả thảm hại...anh có biết là nó đau lắm không hả...đến những ngày cuối cùng mà tui còn không gặp được người mình yêu thì còn gì đau khổ hơn nữa...những gì mà tui đã trải qua anh có thể hiểu được à? - Nhưng anh chỉ muốn tốt cho Bảo thôi mà! - Đừng xen vào chuyện này...nếu anh muốn tốt cho tui! - Chẳng lẽ Bảo hận Trang đến vậy sao? - Còn hơn thế nữa kìa! Tui muốn cho nó hứng lấy những gì mà tui từng trải qua…những kẻ làm tổn thương đến tui…không ai có kết quả tốt hết! - Anh chỉ muốn khuyên Bảo như vậy thôi...Bảo thử nghĩ lại xem nếu mẹ Bảo biết chuyện này thì bà sẽ như thế nào? Vừa nghe đến mẹ cậu lặp tức đổi ngay thái độ, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này từ khi trở thành một người khác trong đôi mắt của những người xung quanh...nếu mẹ cậu ở thế giới bên kia biết chuyện này chắc bà sẽ giận cậu lắm, vì bà không hề muốn cậu như vậy... - Không...không thể nào!!! Mẹ...mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định của tui! Bà sẽ rất vui khi thấy tui như vậy...tui sẽ không chịu thua người khác...tui sẽ không bị ai hiếp đáp nữa! - cậu lắc đầu lia lịa. Phúc nhìn vào phản ứng của cậu nên biết ngay cách này có hiệu quả, vì cậu rất thương mẹ, cậu chưa từng làm mẹ phải bận lòng, cậu luôn là đứa con ngoan trong mắt bà nên sự thay đổi đó sẽ phá hủy đi mọi thứ trong mắt mẹ cậu...mặc dù bà đã về với cỏi vĩnh hằng...nhưng trong tâm trí cậu thì bà vẫn luôn ở bên cạnh và âm thầm dõi theo bước chân của mình, đó là động lực duy nhất giúp cậu vượt qua được nổi đau mất đi người mẹ duy nhất của mình... - Thế mẹ Bảo có biết Bảo là gay không? Cậu không trả lời câu hỏi ấy mà chỉ khẻ gật đầu thay cho lời đồng ý, lúc này cậu cảm thấy thật có lỗi với mẹ mình, cậu thấy có lỗi vì mình đã không còn là đứa con ngoan của bà nữa, cậu đã trở thành một người dã tâm hơn bao giờ hết, nụ cười vô tư trên gương mặt ấy không còn nữa, chỉ còn lại những nụ cười gượng gạo để nhầm che phủ sự độc ác tiềm ẩn của mình... Nhưng đó không phải là cậu, mà chỉ là cái bóng khuất phía sau con người hiền lành, cởi mở đó...do hoàn cảnh sống và những điều tai hại lần lượt xảy ra nên đã tôi luyện cậu trở nên như vậy... Từ việc mẹ mất đến việc người yêu rời xa và chưa biết đến khi nào có thể trở về... Những điều làm cậu đau khổ cứ liên tiếp xảy ra như không có điểm dừng và nó đã quá giới hạn chịu đựng của cậu...
|
- Thế mẹ Bảo phản ứng như thế nào? - Cho dù con có là gì đi nữa thì vẫn là đứa con trai ngoan của mẹ, mẹ tôn trọng mọi quyết định của con! - cậu gượng cười và lặp lại những gì bà đã nói, bất chợt 2 hàng lệ cứ không ngừng tuôn ra từ khóe mắt cậu...cậu đã khóc... - Bảo đừng khóc mà...thấy Bảo như vậy anh không vui được đâu! - thấy cậu khóc Phúc nhanh chóng dỗ cậu. - Tui đã trở thành cái quái gì chứ! Tui không còn là đứa con ngoan của mẹ nữa rồi...- cậu nói trong vô thức. - Bảo luôn là đứa con ngoan của mẹ Bảo mà, nếu Bảo chịu dừng việc này lại và quay về với chính bản thân mình! - Có thể không? - cậu hỏi vu vơ. - Đương nhiên là được rồi, vì bên cạnh Bảo vẫn có anh, có Nguyên và cả những người bạn kia mà! - Liệu Trang có bỏ qua chuyện này không! - Cái đó thì anh không chắc, nhưng anh nghĩ sẽ không sao đâu! Và rồi một buổi trưa Phúc cố gắng cuối cùng cũng cò kết quả, mặc dù không chắc sẽ thành công nhưng với sự do dự này của cậu thì cũng giúp cho Phúc có thêm hi vọng... Nhưng người rối bời nhất chính là cậu, cậu hoàn toàn không biết mình nên làm gì vào lúc này... Cậu chẳng thể tập trung suy nghĩ bất cứ điều gì cả...và đương nhiên cũng chẳng làm được gì ra hồn...kết quả thì vào bữa tối cả nhà lại có một phen ngạc nhiên... Do dì của cậu - bà Hạnh có việc bận nên đã nhờ cậu nấu ăn, mọi thứ điều đã chuẩn bị xong hết nên cũng chẳng khó gì với cậu, nhưng đó là chuyện khi cậu bình thường, do đầu óc đang rối bời bận tâm về việc của mình và Trang nên cậu không thể làm được món nào ra hồn... - Ôi trời! Hôm nay em nấu canh sao mà mặn quá vậy? – cha cậu vừa hớp được một muỗng canh bèn vội phun ra và nói với dì. - Ơ...hồi nãy em có việc nên nhờ Bảo nấu hộ...mà thôi, anh ăn cải xào đi! - Dì không trách cậu mà gắp cho ông một miếng cải xào. - Hôm nay con bị sao vậy? Canh thì mặn, còn cải xào thì ngọt như đường ấy...làm sao mà ăn được! - cha cậu cằn nhằn. Cậu không hề buồn vì những câu nói ấy, nhưng vì một lí do nào đó đã khiến cậu đứng bật dậy và chạy lên phòng ngay khi câu nói kết thúc - Con xin lỗi! - Sao anh lại trách nó, chắc tại có chuyện gì nên nó mới như vậy thôi! Mấy món này em nêm nếm gia vị lại là được rồi! - Dì cậu nhăn mặt nhìn ông. - Thôi con lên phòng nha, chào mọi người! Dứt lời Phúc cũng xin phép và chạy lên phòng để lại phía sau cặp mắt ngơ ngác của tất cả mọi người...một lát sau cha cậu ngơ ngác hỏi bà Hạnh... - Dạo này tui thấy 2 đứa nó lạ lắm à nha! - Có gì đâu mà là, tụi nó cũng lớn hết rồi mà anh! - Cũng có nghĩa là chúng ta đang già đi! - ông thở dài. Dừng lại trước căn phòng Phúc hé mở chiếc cửa để xem chuyện gì đang xảy ra bên trong... cậu đang ngồi trên giường mà vò đầu như có gì đó rất khó lựa chọn, thấy vậy Phúc bèn đóng cửa lại và bước ra ngoài, vì Phúc biết rằng cậu cần một sự yên tỉnh để có thể suy nghĩ thấu đáo và đưa ra quyết định của bản thân mình - Dừng lại hoặc tiếp tục... Nhưng sau một buổi tối trằn trọc suy nghĩ cậu đã tìm ra được câu trả lời cho chính mình, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn ở Trang, nếu cô chịu bỏ qua chuyện này thì cậu sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra…nhưng cậu vẫn không thể xóa đi đoạn ghi âm ấy được vì nếu một ngày nào đó Trang đổi ý thì cậu vẫn còn vũ khí bí mật của mình… cậu hi vọng rằng đó chỉ là suy đoán thôi, vì thực chất cậu đã chán nãn với việc trả thù này quá rồi, những gì Phúc nói là đúng…về mẹ cậu, bà sẽ rất buồn nếu biết cậu trở nên như vậy, một phần là do sự ra đi đột ngột của bà những phần lớn lại nằm ở Hùng…nhưng suy cho cùng thì Trang là người có lỗi trước mà…nếu cậu chịu rút lui và ngừng việc này lại như Phúc đã nói thì cậu rất thiệt thòi, nhưng cậu sẽ chấp nhận để một lần nữa có lại cuộc sống bình yên của mình… cậu sẽ trở về với chính con người thật của cậu, một đứa con trai hơi nhút nhát nhưng lại rất quan tâm đến người khác, và điều đặt biệt là luôn “lanh chanh” xen vào những chuyện không đâu mà không nghĩ đến việc mình sẽ được gì sau khi làm việc đó… và còn một điều đặt biệt hơn là cậu sẽ cứ như vậy mà chờ đợi Hùng trở về… mặc dù đó là một hi vọng nhỏ nhoi như ngọn lửa sắp tàn nhưng niềm tin của cậu sẽ cung cấp thêm sự sống cho ngọn lửa ấy - đến khi Hùng trở về…và những ngôi sao giấy, một ngôi sao tượng trưng cho một hi vọng của cậu, mặc dù nó rất nhỏ nhoi nhưng với số lượng lớn thì nó sẽ không bao giờ nhỏ đối với những người đang cần đến nó để tạo thêm động lực cho bản thân mình – chính là cậu. Chưa hết, còn có cả chú theo bằng thủy tinh luôn mĩm cười vào mỗi buổi sáng khi cậu nhìn vào nó, nó sẽ thay mặt Hùng gặp cậu mỗi ngày mới đến… Và rồi cũng đến lúc cậu thực hiện những gì mình nên làm, và có lẽ Trang còn hấp tấp hơn cậu rất nhiều, chỉ 1 tuần…sau ngày tuyên chiến đó thì Trang đã đề nghị gặp mặt tại sân sau trường, do có ý làm hòa nên cậu chỉ đi một mình mà chẳng nghĩ đến chuyện gì xảy ra, vừa đến nơi đã thấy Trang đứng đó cùng với 3 đứa con gái khác…cậu chẳng quan tâm gì nhiều đến bọn họ mà cứ bước đến…vừa đến nơi Trang đã lên tiếng: - Mày đi một mình à? gan thật đấy? - Tui bắt đầu chán với chuyện này rồi! giờ tui phải làm gì Trang mới chịu ngưng chuyện này lại… - Ngưng lại à? sao dễ dàng như vậy được! chẳng phải lúc trước mày cũng hăng không kém gì tao sao? - Trang trợn mắt nhìn cậu. - Thế bây giờ Trang muốn tui làm gì? - Được thôi! muốn tao bỏ qua cũng được, nếu mày chịu cho 4 đứa tao đánh một trận! - Chỉ vậy thôi à? - Đúng vậy! nếu chuyện này được giữ bí mật! - Tui chỉ sợ Trang nói ra thôi! - cậu quay mặt về hướng khác. - Vậy xem như đã hứa rồi nhé! đánh nó tụi bây! Vừa dứt lời 4 “con ma nữ” đã nhào vào đánh cậu, mặc dù là con gái nhưng bọn họ cũng không kém phần nguy hiểm, 4 người đánh cậu không thương tiếc, khi đánh đã đời thì Trang nắm tóc cậu giật ngược về phía sau và nói với giọng đắt chí: - Đây là món quà đầu tiên của mày tặng cho tao, giờ tao trả lại mày! và còn cái này nữa…!!!! Khi câu nói đó kết thúc, cũng là lúc cậu hứng trọn cái tát đau điếng từ Trang, tại sao cậu lại có thể nhịn nhục đến thế trong khi còn thừa sức để chống trả…Vì đây chính là câu trả lời của cậu…câu trả lời để chấm dứt mọi mâu thuẫn. - Cũng may là mày biết điều! chứ nếu không thì mày toi! chuyện lần này tao sẽ tạm bỏ qua! khôn hồn thì đừng để tao gặp lại! Nói xong Trang cùng 3 đứa còn lại bỏ đi để mặt cậu nằm ở đó, lúc này người cậu đang đau ê ẩm cả rồi, nhưng cậu thấy thật xứng đáng khi mọi chuyện đều kết thúc êm đẹp, mặc dù cậu là người hưởng trọn hết tất cả những hậu quả của cuộc tranh chấp bấy lâu nay…cậu gượng đứng dậy và ngồi đó nhìn về phía chân trời xa… - Hùng à! từ ngày hôm nay em sẽ trở về như trước, em sẽ trở lại là Bảo mà anh yêu! và em sẽ đợi anh về! cho dù bao lâu đi nữa thì em vẫn sẽ đợi! vì vậy…anh không được bỏ em mà đi đâu đó! nếu nghe tin anh gặp chuyện không may biết đâu em sẽ đi theo anh sang thế giới bên kia, nơi mà em và anh có thể hạnh phúc bên nhau… Mặc dù người đang đau ê ẩm nhưng cậu vẫn gượng về đến nhà, nhưng giờ đây cậu phải đi bộ vì khi nãy cậu đã nói với Phúc là còn chút việc cần làm nên về sau… mặc dù không biết được chuyện này sẽ xảy ra nhưng cậu nghĩ là sẽ tốn không ít thời gian cho chuyện này… và giờ cậu mới nhận ra việc mình làm khi nãy là hoàn toàn đúng, vì nếu Phúc gặp cậu trông bộ dạng thảm hại này chắc cậu sẽ không biết giải thích với Phúc bằng cách nào… Nhưng khi vừa ra đến cổng đã thấy Phúc ngồi trên chiếc xe máy, có lẽ Phúc đã đợi cậu từ nãy đến giờ nhưng sao cậu có thể bước ra trong tình trạng này được, nhưng ở lại đây mãi cũng không phải là cách, cậu do dự không biết mình nên làm gì…bất chợt cậu đã bị Phúc bắt gặp, Phúc hớt hãi chạy đến và bóp chặt lấy vai cậu vì lo lắng: - Bảo…Bảo có sao không? ai đã làm Bảo ra nông nổi này vậy! nói với anh đi! anh sẽ đánh nó giùm Bảo! - Ui…đau…- cậu nhăn mặt vì Phúc quá mạnh tay, hơn nữa khi nãy cậu vừa bị 4 nhỏ kia đánh mà. - Ơ…anh xin lỗi! - Tui không sao! bị như vậy cũng đáng mà! - tuy hơi ngạc nhiên với điều đó nhưng cậu vẫn cố tỏ ra bình thường. - Sao lại đáng? - Phúc ngơ ngác. - Thì chuyện của tui và Trang đã kết thúc rồi! - Chẳng lẽ Trang đã đánh Bảo ra nông nỗi này à? - Ừm! hơi đau…nhưng cũng mãn nguyện rồi! - Con nhỏ đó đúng thật là!!! - Phúc giận dữ. - Thôi đi! dù gì thì cũng kết thúc êm đẹp rồi còn gì! - Nhưng theo Bảo nói thì rõ ràng là nó có lỗi trước mà! sao Bảo lại chịu thiệt như vậy? - Chứ giờ muốn yên thân thì phải làm vậy thôi! giờ cũng đã bị một trận đòn nhừ tử rồi còn gì! - cậu gượng cười và phải nhăn mặt vì đau. - Vậy mà Bảo còn cười được à? - Tui thấy vui mà! - Sao lại vui? - Vui vì cảm thấy mình thật ngốc, rõ ràng đã nắm chắc phần thắng nhưng lại nghe lời anh khuyên mà ngưng ngay cái chuyện không đâu này lại! và giờ lại bị 4 đứa con gái đánh cho một trận! thế không vui à? - Cái…cái gì!!! 4 đứa á? - Phúc trợn mắt ngạc nhiên. - Chứ giờ anh nghĩ coi, một mình con nhỏ đó đánh lại tui à? mà nếu tui không muốn đánh lại thì với sức của nó làm gì được tui! cùng lắm cho vài cái tát là nó mệt rồi! nhỏ đó chỉ giỏi cái mồm thôi! - cậu giải thích. - Tội nghiệp Bảo quá! - Thôi! giờ anh chở tui về đi! lát về bôi thuốc giùm tui với nha! - Ừm! Bảo không nói anh cũng làm mà! Cuối cùng thì mọi chuyện cũng được giải quyết êm đẹp, tuy gượng cười trước mặt Phúc nhưng khi ngồi phía sau Phúc mặt cậu lại nhăn nhó vì đau, cậu không ngờ rằng bọn họ lại mạnh tay như vậy, nếu bị 4 con ma nữ đó “massage” thêm một lúc nữa thì chắc chắn cậu sẽ không còn sức để bước đi…nhưng cậu cảm thấy điều đó thật xứng đáng, vì từ ngày hôm nay cậu sẽ chính là cậu, sẽ không còn cố gượng sống bằng sự nhẫn tâm gượng gạo của mình nữa, cậu sẽ trở về với sự cởi mở, hòa đồng của mình với mọi người…cậu tin chắc là vậy!
|
Về đến nhà cậu rón rén chạy lên phòng để không ai phát hiện, vừa bước vào phòng cậu nhanh chóng ngã người lên giường để cảm nhận một chút sự thoải mái, Phúc thì loay hoay tìm thuốc để bôi cho cậu, vừa tìm được định chạy lên thì đã gặp cha cậu đứng phía sau...Phúc giật mình làm đánh rơi chai thuốc nhưng đã kịp chụp lại... - Con lấy chai thuốc làm gì thế? - Ông thắc mắc. - Dạ...con lấy bôi cho Bảo, nãy vô tình bị té nên...- Phúc nhanh trí nghĩ ra một lí do thích đáng cho việc làm được cho là mờ ám này. - Thằng đó lúc nào cũng cẩu thả hết! - ông chậc lưỡi lắc đầu rồi bước về phòng. Phúc thở phào nhẹ nhõm và trở về phòng mình...à không...phòng của 2 người. Thấy cậu đang ngủ trên giừơng nên Phúc cũng không nở đánh thức mà chỉ khẻ mĩm cười, nhưng thấy người cậu bẩn quá nên Phúc vội tìm đồ thay cho cậu...sau đó thì nhẹ nhàng lau nhẹ xung quanh những vết thương đó, và bôi thuốc cho cậu... Phúc nghĩ rằng mình sẽ không thể nào chiếm được trái tim cậu vì thực chất nó đã hoàn toàn thuộc về Hùng, nhưng Phúc vẫn sẽ giữ trọn lấy thứ tình cảm ấy và sẽ xem cậu như một người em...và mình sẽ là một người anh luôn sẳn sàng bảo vệ và chăm sóc cho cậu em yêu quý của mình... Nhưng trong lúc dọn dẹp bàn học bổng nhiên bắt gặp quyển nhật kí của cậu, tính tò mò đã dần chiếm lấy tâm trí Phúc, nhưng nếu làm vậy càng không thể được, đó là xâm phạm đến quyền cá nhân của người khác, hơn nữa lại là cậu...lúc này Phúc đang rất mâu thuẫn...mâu thuẫn giữa 2 mặt đối lập hoàn toàn, một nữa lại muốn đọc nhưng một nữa lại không...nhưng lúc này dường như phe ác đã chiến thắng, Phúc cầm lấy quyển Nhật kí đặt lên bàn và đọc... Ngày...tháng...năm... Trong cuộc sống này có lẽ mọi người chỉ yêu bằng đôi mắt thôi nhỉ? tại sao phải đẹp mới được người khác yêu...còn những người như tôi phải chấp nhận cuộc sống cô độc đến hết cuộc đời... Khi đã yêu thầm một người thì chỉ biết đứng xa mà dõi theo... Thậm chí còn phải lờ đi khi cậu ấy nhìn mình...Cuộc đời thật bất công quá! Đọc những dòng chữ nắn nót ấy mà Phúc không khỏi phải suy nghĩ, chỉ đọc được mấy trang đầu thôi mà biết bao tâm trạng ùa đến...Phúc không ngờ rằng người cứ luôn tươi cười như cậu lại có nhiều tâm sự đến thế, có lẽ cậu sống quá nội tâm nên không muốn chia sẽ cảm xúc của mình với ai cả... Nói cách khác từ trước cho đến giờ cậu chỉ tâm sự điều đó với vài người thật sự thân thiết hoặc quan trọng đối với cậu...bao gồm Diễm, Hùng và cũng có thể là Nguyên...nhưng người thường xuyên nhất chính là mẹ cậu, nhưng giờ đây bà đã không còn bên cạnh cậu nữa rồi, cậu đã mất đi một người mẹ, một người bạn thân và một điểm tựa vững chắc của bản thân mình...phía sau gương mặt lúc nào cũng vui vẻ ấy là vô vàng những nổi đau được chất chứa theo ngày tháng, nhưng nhờ vậy mà Phúc lại biết thêm một bí mật của cậu, đóng quyển Nhật kí lại, đặt vào chổ cũ và nhìn cậu một cách triều mến, Phúc thầm nghĩ: - Anh sẽ cố mang lại cho Bảo sự vui vẻ! Tuy mình không thể yêu nhau được nhưng chúng ta sẽ mãi là anh em mà! Anh sẽ trân trọng điều đó! Đến khi thức dậy cậu đã thấy mình nằm ngủ trên giừơng, ngồi dậy mà cậu ngạc nhiên vì trên người mình đã mặc đồ khác, nhìn sang thấy Phúc đang nằm ngủ trên chiếc đệm của mình...cậu vươn vai và phải nhăn mặt vì đau, giờ cơ thể cậu đang đau ê ẩm, còn bụng thì đang cồn cào, cậu bước xuống bếp tìm gì đó để ăn, vừa đến nơi cậu đã gặp bà Hạnh đang loay hoay dọn dẹp...thấy cậu bà lên tiếng: - Con đói à, để dì hâm lại đồ ăn nha! - Dạ không cần đâu dì, con ăn như vậy được rồi! Cậu bước đến và ngồi vào bàn, chưa kịp ăn thì bà đã ngạc nhiên: - Mặt con bị gì vậy? - Dạ...dạ không sao đâu dì! - Cậu cố tỏ ra bình thường hết mức có thể. - Có phải con bị bạn ăn hiếp không? - Dạ không sao đâu mà dì! Dì đừng nói cho cha biết nha! - Ùm! Mà thằng Phúc đâu rồi con? - Anh Phúc ngủ ở trên phòng đó dì! - Vậy con ăn đi, dì đi mua ít đồ! Lúc này cậu đã cảm nhận được một chút tình thương của bà Hạnh dành cho mình, cậu khẻ mĩm cười và bắt đầu bữa ăn muộn của mình... Bổng cậu lại nhớ đến một điều rất quan trọng, đó là chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày sinh nhật cậu, nhưng cậu nghĩ rằng năm nay sẽ không như mọi năm, vì mẹ đã không còn nữa, sẽ không ai tổ chức cho cậu nữa... Ăn xong cậu dọn dẹp và bước lên phòng mình.. Một buổi sáng nữa lại đến, cậu vươn vang một cách thoải mái và nhìn ra ngoài cửa sổ... - Trời đẹp quá! Đó là những gì cậu nói khi vừa nhìn ra đó, do hôm nay là chủ nhật nên cậu thức khá trể...và hôm nay cũng chính là ngày cậu chào đời...làm vệ sinh cá nhân xong cậu bước xuống dưới nhà, nhìn vào bà Hạnh cậu mĩm cười và nhớ lại buổi trưa mấy hôm trước, đang trong bữa ăn bà Hạnh chợt lên tiếng: - Có phải 2 ngày sau là ngày sinh nhật của Bảo không? - Sao...sao dì lại biết? - cậu ngạc nhiên nhìn bà. - Nhờ thằng Phúc nhắc đó, chứ dì làm sao biết! Vừa nghe bà nói vậy cậu lập tức nhìn sang Phúc, Phúc không nhìn cậu mà mĩm cười nhìn về một hướng khác, cậu đang rất thắc mắc là tại sao Phúc lại biết được ngày sinh của cậu... - Thế con có định tổ chức không? - Con không biết, trước đây đều nhờ mẹ con, nhưng giờ thì... - cậu buồn bã cuối mặt cố che giấu đi đôi mắt ngấn lệ mỗi lần nhớ đến mẹ. - Nếu con đồng ý, dì sẽ tổ chức sinh nhật cho con! - Phiền phức lắm, hay là thôi đi! - cha cậu lên tiếng phản đối. - Anh đừng có như vậy chứ, một năm chỉ có một lần mà...với lại em phải làm gì đó cho tụi nhỏ chứ! - bà cười, nụ cười đó mới thân thiện làm sao... - Con cảm ơn dì! - cậu mừng rở. - Người nhà với nhau mà, có gì mà cảm ơn chứ! Và đương nhiên ngay sau đó cậu lập tức chuẩn bị thiệp mời để mời những người bạn của mình...toàn bộ thành viên 11a2 đều có phần, kể cả Phương vì dạo này mối quan hệ của 2 người đã được cải thiện hơn rất nhiều. và đặc biệt hơn Phương cũng đã ngưng việc theo đuổi Nguyên, có thể nói 2 người đang rất thân cũng được vì nhờ có cậu mà Phương đã hòa đồng với lớp hơn...nhắc đến Phương không thể thiếu phần Huy, tuy chỉ gặp rất ít nhưng cũng gọi là quen biết nên cậu nhờ Phương giao thiệp giùm, còn một vài người không thể thiếu trong bữa tiệc, đó là Diễm và Ân... thiếu nhỏ cậu chắc chắn sẽ không được yên thân. Và cậu đã do dự rất nhiều khi quyết định mời thêm một vị khách ngoài kế hoạch, cậu hi vọng là điều đó sẽ không sai lầm…Có đôi lần cậu định mời cả Hiếu, nhưng nghĩ đến những lần trước nên cậu đành thôi, vì Hiếu không hề có mặt vào mọi buổi tiệc sinh nhật của cậu. Trở về hiện tại, cậu đang thay đồ để chuẩn bị cho ngày đặc biệt của mình, nhìn vào đồng hồ đã 5 giờ 30 chiều, sau khi xong cậu xuống dưới nhà để giúp dì chuẩn bị... Bổng nhiên nghe tiếng xe dừng ở phía trước, cậu nhanh chóng chạy ra, người đó chính là Diễm vì đối với nhỏ thì thời gian không bao giờ thiếu...Vừa thấy cậu trong chiếc áo sơ mi cài kín cổ và cả một chiếc nơ đỏ chói ở đó Diễm đã nhún vai và tươi cười: - Hôm nay bảnh quá ta! - Cảm ơn! Sao đến sớm quá vậy? Còn 1 tiếng nữa lận mà! - Tui mà, không sớm sao được! Với lại tới sớm để phụ ông nữa chứ! - Cảm ơn bà nha! vào nhà đi! - Quà của tui tặng ông nè! - Diễm trao cho cậu một hộp quà to. - Cái gì mà to quá vậy? - Vô duyên, khi mở rồi biết chứ gì!
|
Nói xong nhỏ một mạch bước vào nhà, cậu lắc đầu và mang hộp quà vào đặt lên chiếc bàn đã chuẩn bị sẳn từ trước... - Mà ăn gì không, tui lấy cho! - Bổn cô nương chưa đói! Ngươi cứ để ta tự nhiên! Nghe Diễm nói như vậy làm cậu rất buồn cười... - Đùa tí thôi, mà giờ ông anh của ông đâu rồi? - Bà muốn hỏi ông nào? - cậu gian xảo nhìn Diễm. - Đương nhiên là anh Phúc đẹp trai của ông rồi! - Mê trai quá! - cậu trêu. - Ông không mê à? - Thôi, mê đều...được chưa! Ổng ở sau bếp ấy! - Vậy chào nhé! Tui bận rồi, không được làm phiền đó! - nhỏ liếc cậu xong chạy vụt vào bếp. - Đừng nói là bà mê ông Phúc rồi nha, mà nếu vậy chắc ông Phúc gặp rắc rối rồi! - cậu thầm nghĩ và tiếp tục việc làm của mình. Ít lâu sau thì cậu cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, buổi tiệc dường như đã hoàn hảo, những quả bóng bay đã được treo lơ lững giữa nhà cùng với những hạt kim tuyến lấp lánh bên trong, đứng trước bàn tiệc mà cậu tỏ vẻ hài lòng, vì biết bao công sức của cậu từ sáng đến giờ đã có được kết quả đáng như mong đợi. việc còn lại chỉ là đợi mọi người đến nữa là buổi tiệc sẽ được bắt đầu, và rồi cũng nghe được tiếng xe máy từ bên ngoài, cậu nhanh chóng chạy ra và mở cửa cho mọi người vào… - Mọi người vào nhà đi! - cậu tươi cười. Nhìn xung quanh cậu thấy người đặt biệt nhất chính là Minh, mọi người ai cũng trên tay một hộp quà còn Minh thì tận 2 hộp, nhưng có một hộp là làm cậu chú ý và không thể rời mắt, vì nó được trang trí rất rất đặc biệt, hơn hẳn những hộp khác…tất cả bước vào trong và đặt hộp quà của mình lên bàn, mọi người cùng nói cười vui vẻ với nhau trong lúc gia đình cậu đang chuẩn bị phần cuối cùng trước khi nhập tiệc, nhưng mãi một hồi lâu cậu vẫn chưa tìm thấy Nguyên… - Có lẽ Nguyên không đến rồi! - cậu thầm nghĩ. Đang đứng đó nhìn về trước cửa thì tiếng nhỏ Hà vang lên làm cả đám bất ngờ: - Ủa! sao Diễm đến sớm quá vậy? hình như hồi nãy tụi mình không có đi cùng đúng không? - Đương nhiên rồi! tui là người đến sớm nhất đó! - Chắc phải có nguyên nhân chứ gì! hihi! - Tui đến để phụ Bảo chuẩn bị mà! - Hay là vì ai kia! - Hà ám chỉ vào Phúc khi Phúc vừa mở hộp bánh kem ra. - Mọi người đừng trêu Diễm nữa! Diễm cũng giúp tui nhiều lắm mà! mặc dù nguyên nhân chính là anh Phúc! hihi - cậu cũng góp vui. Cả đám đang cười vang thì bổng im lặng và nhìn ra ngoài cửa chính, cậu ngơ ngác chẳng biết gì và quay ra sau…Trước tầm mắt của cậu chẳng khác nào một ngôi sao đang tỏa sáng giữa bóng đêm, người đó quá nổi bật…Chính là Nguyên, trên người Nguyên lúc này chỉ với một chiếc áo thun, và cả chiếc quần jean trắng ôm sát làm nổi bật thêm cái dáng trời phú của Nguyên…cậu cứ nhìn vào Nguyên mà không chóp mắt, và cả đám con gái cũng vậy, đến khi Diễm khều vào vai thì cậu mới giật mình và trở về thực tại… - Bình tỉnh lại Bảo ơi! chuyện gì từ từ nói nha! ông đang ở nhà đó, đừng có thấy đẹp quá mà nhào tới hôn người ta nghe trời! - giọng Diễm nửa thật, nửa đùa. - Bà xàm quá! - cậu mắng và đánh vào vai Diễm một phát rõ đau - Mà cũng đúng, có người đẹp ở cùng mà còn chưa xi nhê gì mà! giờ ông Nguyên là bình thường rồi! - Diễm trêu và nói nhỏ đủ để 2 người nghe vì lúc này 2 người đang đứng cạnh nhau ở chổ để bánh kem. - Không phải là vậy! mà vì lúc này trong trái tim tui chỉ còn một người thôi, mặc dù không biết đến khi nào hắn sẽ quay về! - giọng cậu buồn bã. Và sau đó cả 2 im lặng nhìn theo Nguyên, bước vào cậu ấy tươi cười trước mọi người, trên tay cậu ấy chỉ vỏn vẹn một chiếc hộp bé tí, điều đó không xứng đáng với bề ngoài tí nào…đó là những suy nghĩ của đám bạn, còn cậu thì hoàn toàn khác, kích cở của chiếc hộp đó rất quen thuộc đối với cậu, những đến lúc này cậu chẳng biết bên trong đó là gì…và lát nữa đây hộp quà kì lạ của Nguyên và Minh sẽ được cậu mở ra đầu tiên trong số mấy chục hộp quà đặt đầy trên bàn đó… Sau vài phút im lặng thì cả đám lại trở về với sự ồn ào vốn có của mình, đó là nổi lo của cha cậu mỗi khi cậu tổ chức tiệc vì trong mấy anh em thì bạn bè của cậu là “loạn” nhất và giờ đây cậu chắn chắc là ông đang ở trong phòng, nhưng như vậy có lẽ sẽ giúp cho mọi người tự nhiên hơn. Nguyên tiến đến gần cậu và lên tiếng: - Sinh nhật vui vẻ! - Cảm…cảm ơn! - cậu lúng túng khi nhìn Nguyên gần như vậy. Nhưng suy cho cùng thì ở trong buổi tiệc này vẫn còn một “hotboy” kia mà, tại sao không ai để ý đến nhỉ…nhưng cuối cùng cũng đã đến lúc tạo một sự bất ngờ nho nhỏ cho buổi tiệc này, Phúc thay đồ xong và bước từ trên xuống, cả đám lại một phen im lặng. Trông Phúc đẹp chẳng thua gì Nguyên, điều đó đã làm cho bọn con trai ghanh tị và bọn con gái phải mê mệt. Phúc tiến đến và đặt hộp quà của mình lên bàn – nơi có vô số những hộp quà. Xong xuôi Phúc bước đến trước cậu: - Sinh nhật vui vẻ! - Cảm ơn anh! - cậu cười. Nhưng mọi sự bất ngờ trong buổi tối này vẫn chưa dừng lại, chỉ sau tiếng nói “ai đang bước vào thế?” của Ngọc là mọi người lại tiếp tục im lặng và nhìn ra cửa, nơi có một người con gái đang bước vào… - Ai mời nó đến vậy? - Diễm khều vai cậu. - Đó là ai vậy? - Phúc hỏi. - Chính tui đã mời Trang đến! - cậu lên tiếng. - Thì ra đó là Trang! - Phúc khoanh tay và nhìn chằm chằm vào Trang và thầm nghĩ. - Ông có điên không vậy? chuyện của ông và nó mới vừa giải quyết xong giờ ông lại muốn gì nữa? - Diễm ngạc nhiên. - Thì chuyện đó qua rồi nên tui mới mời Trang đến, đâu phải cứ mãi làm kẻ thù như vậy! - Nhưng mà… - Bà cứ yên tâm! sẽ không có gì đâu! - cậu gượng cười trấn an Diễm và cũng để trấn an chính bản thân mình. Cậu bước đến gần Trang trước sự trầm trồ của đám bạn, mà nói cũng đúng, điều đó cũng là bình thường khi cách đây chưa đầy 2 tháng 2 người họ còn là kẻ thù “không đội trời chung” kia mà…nhưng lúc này thì như thế nào? 2 người lại mặt đối mặt trong buổi tiệc này, hơn nữa cậu không lại tỏ vẻ thù hận mà còn cố bình tỉnh hết mức có thể… Đứng trước cậu, Trang lên tiếng: - Quà của Bảo! Cậu nhận lấy hộp quà và mời Trang vào nhà, mọi người vẫn không ngừng nhìn vào 2 người bằng cặp mắt ngạc nhiên vô hạn, Trang ngồi vào bàn và dõi theo cậu…và tâm điểm chú ý lại một lần nữa bị lờ đi, giờ lòa đến thứ quan trọng nhất…là chiếc bánh kem… Chẳng lâu sau buổi tiệc cũng được bắt đầu, ngọn nến số 17 đã được thắp lên, chỉ sau ngày hôm nay là cậu sẽ lớn thêm một tuổi, với biết bao điều bất ngờ đang ở phía trước con đường mà cậu đang và sẽ đi đến… - Bảo hãy cầu nguyện đi! - Nguyên lên tiếng. Cậu đứng trước chiếc bánh kem cùng với ngọn nến đang thắp sáng kia và khẻ nói: - Tui muốn cầu nguyện cho tất cả bạn bè, gia đình và những người xung quanh mình luôn được vui vẻ như lúc này vậy…những xích mích cũ coi như là chưa từng xảy ra, tất cả mọi mâu thuẫn sẽ trở về với con số 0…và... Và cuối cậu dành riêng cho một người duy nhất, một người rất rất quan trọng trong suốt cuộc đời cậu, đó chính là Hùng – người mà cậu không ngừng nhớ đến, người làm cậu cảm thấy an toàn nhất, vui nhất, hạnh phúc nhất…và đau khổ nhất… “Em cầu mong cho anh nhanh chóng chữa bệnh thành công và trở về cạnh em, em không muốn chịu thêm bất cứ nổi đau nào cả…mất mẹ là nổi đau lớn nhất đối với em rồi, nếu mất anh nữa thì em sẽ không chịu nổi mất…không biết từ khi nào mà anh đã trở nên quan trọng đối với em rồi! trái tim em… nó là của anh… Hãy mau về với em nhé!”…Lời cầu nguyện cuối cùng của cậu chỉ có Diễm, Nguyên, Phúc, Minh và cả Trang hiểu được một phần nào, vì họ đã quá rõ về tâm trạng của cậu bấy lâu nay… Sau khi ước xong cậu thổi ngọn nến ấy,…và rồi bài hát chúc mừng sinh nhật cũng vang lên làm bầu không khí trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết… - Happy birthday to you…happy birth day to you…happy birthday…happy birthday…happy birthday to you!!!
|
Hát xong mọi người cùng nhau vổ tay chúc mừng, cậu thì đang loay hoay cắt bánh kem còn Nguyên, Phúc và Diễm thì đưa đến cho mọi người…buổi tiệc chính thức được bắt đầu, mọi người bắt đầu thưởng thức đĩa bánh kem của mình. Trong lúc đang ăn thì nghe tiếng nổ của bong bóng, tưởng tự nhiên bị vậy nhưng nào ngờ thủ phạm lại chính là Khánh, sau đó thì cả đám tranh nhau mà đâm vào những chiếc bong bóng đang treo lơ lững ở giữa nhà làm những hạt kim tuyến văng tung tóe đầy sắc màu…chẳng lâu sau bà Hạnh cũng mang trái cây ra, cậu nhanh chóng chạy vào bếp và phụ dì…và buổi tiệc văn nghệ cũng là một phần trong buổi tiệc, và nó cũng là “động lực” để mọi người nhâm nhi món tráng miệng cuối cùng… - Nhân vật chính phải hát trước chứ! - Tui hát dở lắm! - cậu cố từ chối. - Không hát sao được! hát đi chứ! - Thôi được rồi! nhưng nói trước là không được cười đó nha! - cậu nhắc nhở mọi người trước khi hát. - Hát đi! Hát đi! Cuối cùng cậu cũng không thể lãng tránh nữa nên đành hát, tiếc mục này đối với cậu là một thảm họa, cố gắng lắm mới hát được một bài trọn vẹn và người tiếp theo sau cậu là Nguyên, vì đã lâu rồi cậu không được nghe Nguyên hát, Nguyên xong thì lại đến Minh, và Diễm…cuối cùng lại là Phúc, có thể nói đây là lần đầu tiên của toàn thế những người ở đây nghe Phúc hát, giọng nói như vậy chắc hát hay lắm…cậu thầm nghĩ khi Phúc chuẩn bị hát…Giọng hát của Phúc cũng hay không kém gì Nguyên, cả 2 rất xứng đáng là đối thủ của nhau… Trong buổi tiệc này Trang dường như bị cách ly khỏi sự náo nhiệt và vui vẻ ấy, Trang bắt đầu cảm thấy ghanh tị với cậu, vì xung quanh cậu vẫn luôn có những người bạn, với những nụ cười mà Trang chưa từng thấy được khi đối diện với đám bạn chỉ biết nịn hót vì sự giàu có của gia đình mình. Trang bắt đầu rối bời khi suy nghĩ lại những gì trước đó mình đã làm, cô cảm thấy mình thật sự tệ hại và xấu xa khi đã dày công tìm cách chia rẽ cậu và Hùng chỉ vì một chút tức tối của mình, vì thực chất cô chẳng còn yêu thương gì Hùng cả, chỉ tức vì Hùng đã bỏ mình mà yêu cậu…vì cô chẳng có điểm nào thua cậu…nhưng giờ đây cô nhận ra rằng mình đã thua cậu rất nhiều điều, cô không cao thượng và có lòng vị tha, cô không hề quan tâm đến người khác, chỉ lo đến lợi ích của riêng mình…còn cậu thì khác, cậu luôn có những thứ đó…nó đã bẩm sinh từ con người chất phát, hiền lành của cậu…và nó sẽ còn mãi cho dù cậu có thay đổi như thế nào đi nữa. Nhưng ngày hôm nay nó đã trở về…và xua đi tất cả những điều xấu, không đáng có…Trang lặng lẽ chen ra khỏi đám đông và bước ra ngoài, vừa thấy vậy cậu lập tức đuổi theo…Cậu réo gọi: - Trang!!! Cô im lặng quay ra sau và phải ngạc nhiên vì người đó chính là cậu, cô nhìn cậu bằng cặp mắt ngạc nhiên… - Sao Trang lại bỏ đi! buổi tiệc vẫn chưa kết thúc mà! - Tui thấy mình không nên ở lại nơi đó! vì đó là buổi tiệc của Bảo…cùng với những người bạn thân…còn tui chỉ là… - Một người bạn mới! - cậu xen ngang lời nói của Trang. - Bảo…Bảo…- Trang ngạc nhiên trước câu nói ấy. - Đúng vậy! như khi nãy tui đã nói, từ ngày hôm nay mọi chuyện xích mích sẽ bỏ qua hết, tuổi mới thì phải có thêm bạn mới chứ! - cậu cười híp mí. - Bảo xem tui là bạn thật à…mặc dù trước đây tui đã… - Đó là chuyện của trước đây rồi! giờ là hiện tại…và hiện tại sẽ đến tương lai…không phải là quay trở về quá khứ có đúng không? - Ừm! Vậy từ ngày hôm nay tui và Bảo sẽ trở thành bạn! - Ừm! mình vào đó đi! Sau đó cậu và Trang vui vẻ bước vào trong, những điều mà cậu muốn cuối cùng đã thực hiện được, giờ cậu chẳng còn một kẻ thù nào cả…xung quanh cậu chỉ còn lại những người bạn…những người bạn thân. Buổi tiệc vừa kết thúc thì mọi người cũng lần lượt ra về, chỉ còn lại Diễm, Minh, Nguyên và Phúc ở lại để phụ giúp cậu dọn dẹp lại “chiến trường”… - Bảo mang mấy món quà lên phòng đi, để tụi tui dọn dẹp được rồi! - Nguyên nói. - Để tui giúp Bảo mang lên! - Minh lên tiếng. Những hộp quà ấy cuối cùng cũng được chất đầy cả một góc phòng của cậu, bất chợt Minh đưa cho cậu chiếc hộp đặc biệt khi nãy…cậu ngơ ngác nhìn Minh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra… - Có phải Bảo đang rất thắc mắc về hộp quà này không? - Sao…sao Minh lại…- cậu lúng túng. - Bảo mở ra đi rồi sẽ hiểu! Cậu chẳng biết làm gì ngoài việc làm theo những gì Minh đã nói, bên trong hộp quà ấy chính là chiếc đồng hồ đeo tay màu đen, cầm chiếc đồng hồ trên tay cậu bắt đầu ngắm nghía nó…cuối cùng cậu mới phát hiện ra trên mặt của chiếc đồng hồ ấy có một biểu tượng, khó lắm cậu mới nhận ra là chữ B được lồng vào bên trong chữ H…vừa nhận ra cậu đã hiểu được một điều gì đó và nhìn Minh như cần một lời giải thích… - Đó là quà sinh nhật mà Hùng đã nhờ tui tặng cho Bảo! - Hùng trở về rồi à...giờ anh ấy đang ở đâu? - cậu mừng rở. - Nó vẫn chưa về...món quà này nó đã căn dặn rất kĩ là phải tặng Bảo vào dịp sinh nhật, tui không hề biết thêm bất cứ điều gì hết! nó đã tự tay xếp hộp quà này đó! - Minh giải thích. Vừa hiểu ra là Hùng chưa về cậu cuối mặt buồn bã, tưởng chừng như niềm vui đã trở lại nhưng nào ngờ đó chỉ là do cậu suy nghĩ...Hùng vẫn chưa quay về bên cậu... - Tên khốn đó còn định rời xa tui đến khi nào nữa chứ!!!! - cậu nắm chặt chiếc đồng hồ và nói trong sự gịân dử và nói cách khác là đau khổ. - Tui tin chắc là nó sẽ nhanh chóng trở về bên cạnh Bảo mà! - Minh an ủi. Đặt chiếc đồng hồ lên bàn học, cậu cố tỏ ra vui vẻ và thúc giục Minh xuống dưới để phụ giúp những người khác..."thôi, mình xuống dưới giúp mấy người kia đi!!"...sau khi xong xuôi cậu mới nhanh chóng chạy vụt lên phòng để tìm ra mọi bí mật bên trong những hộp quà đó... Nhưng khi đến gần hộp quà khi nãy của Hùng cậu mới phát hiện ra vẫn còn một tờ giấy...cậu lấy nó ra và đọc: "Chúc mừng sinh nhật em nha! Có lẽ đến khi em nhận được món quà này thì anh đã rời xa em rồi, chắc em sẽ buồn lắm...và anh cũng vậy...nhưng em hãy vì anh mà vui lên nhé! Anh không muốn thấy em buồn đâu, và đừng vào góc khuất mà khóc một mình đó nha, anh biết hết đó! Em mà nhõng nhẽo là anh không thương đâu! Chắc em thấy chiếc đồng hồ rồi chứ gì? nó sẽ thay anh gọi em dậy vào mỗi buổi sáng...vì vậy em không được đi học trể nữa đó! Anh sẽ nhớ em lắm!" cậu cười trong nước mắt và đặt tờ giấy vào bên trong quyển nhật kí...còn miệng thì lẩm bẩm: "Em sẽ ngoan mà, em sẽ nghe theo lời anh nói...em sẽ sống thật vui vẻ để chờ ngày anh trở về, mặc dù điều đó không dể thực hiện được!"...cầm lấy chiếc đồng hồ đeo vào tay cậu tự nhủ: - Từ ngày hôm nay mày sẽ thay Hùng gọi tao dậy đi học, hi vọng là mà có hiệu quả đối với người ham ngủ như tao! Sau cuộc độc thoại với chiếc đồng hồ cậu tiếp tục mở một hộp quà khác, hộp quà bé tí đó chính là của Nguyên...bên trong đó lại là một tờ giấy, cậu tò mò mở nó ra và đọc: - Đây chính là món quà sinh nhật mà anh tặng em, anh sẽ đeo chiếc còn lại trên tay mình...nếu em chấp nhận tình cảm của anh thì hãy đeo chiếc nhẫn này vào nhé, anh hi vọng một ngày nào đó chiếc nhẫn trong chiếc hộp này sẽ nằm trên tay em...anh sẽ đợi...cho dù bao lâu đi nữa thì anh vẫn sẽ đợi...vì em chính là người anh yêu...Sinh nhật vui vẻ nhé! I Love You Forever!!! Đặt tờ giấy sang một bên, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đó và suy nghĩ về rất nhiều điều...chiếc nhẫn rất đẹp, như Nguyên và tình cảm của Nguyên dành cho cậu vậy. Nhưng cậu không thể đáp trả lại điều đó được, vì cậu không hề xứng đáng, cậu chỉ một lòng yêu Hùng...mặc dù biết rõ điều đó nhưng tại sao Nguyên vẫn cố chấp làm điều đó...như vậy càng làm cậu cảm thấy mình có lỗi hơn, cậu luôn tự dằn vặt mình mỗi khi thấy Nguyên buồn vì người gây ra điều đó lại là chính cậu...và có lẽ cậu sẽ không có cơ hội dùng đến chiếc nhẫn này rồi... Cậu đặt chiếc nhẫn vào trong chiếc hộp, đóng nó lại và đặt lên bàn, cậu tiếp tục "khám phá" những món quà còn lại. Diễm thì tặng cho cậu cả một con gấu bông to đùng, còn Minh thì là một chai nước hoa loại xịn, cậu lắc đầu khi thấy nó vì cậu rất ít khi sử dụng đến những thứ tương tự như vậy, một phần là sợ bị dị ứng, mùi nước hoa trước đây của Phúc là một minh chứng, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ...mà chính xác hơn là cậu rất ít quan tâm đến điều đó...nhưng đó là chuyện của trước đây rồi, mọi thứ đã thay đổi từ khi cậu biết xem trọng về mặt hính thức bên ngoài như lúc này vậy, mặc dù cậu không đẹp như những người khác...và nãy giờ cậu luôn tò mò về món quà của Phúc, bên trong chiếc hộp được gói ghém cẩn thận ấy là một quyển sách nói về sự chờ đợi và hi vọng trong tình yêu, và quyển khuyên người ta hãy sống với chính con người thật của mình...đặt giữa 2 quyển sách đó lại là mảnh giấy nhỏ có dòng chữ “Hãy sống thật vui vẻ em nhé!”...có lẽ đây là món quà có ý nghĩa nhất với cậu, sau chiếc đồng hồ đang đeo trên tay và chiếc nhẫn của Nguyên...
|