Yêu Mãi Nhé Vợ Của Anh!
|
|
Chiếc xe con đen chở Bảo thẳng hướng ngoại thành Quy Nhơn, chuyển hướng về bãi biển Cát tiến, taxi của Vũ đang bám sát theo đuôi…Chiếc con đen chạy thẳng lên đường núi, do bon trên xe thấy Vũ bám sát nên tìm cách cắt đuôi…Chúng chạy vào rừng để làm mất dấu, chúng nhét vào miệng Bảo một cục dẻ rách để khỏi kêu la, có vài tên sờ mó người Bảo vì Bảo rất quyến rũ làm chúng nổi máu dâm, nhưng một thằng ngồi trước bảo: “Anh Quốc chưa cho phép…ko đc động chạm hay làm bị thương thằng nhỏ này…tụi bây sao lại có hứng với con trai thế hở?” “Mày lóe hả?Nó hấp dẫn bà cố tao luôn…ko chén lúc này thì để khi nào”-Hắn ta vuốt gáy Bảo làm Bảo rợn người. “Mày ngon làm thử xem…cả nhà mày sẽ bị anh Quốc san bằng đấy!!!”-Tên ngồi trước đe dọa…Thế là thằng đang hứng ko làm được gì Bảo…nếu ko gia đình hắn sẽ gặp họa…Hiện giờ trên xe có 5 thằng mặt đồ da đen, Bảo quan sát được chỉ có một tên có súng, còn lại là dắt dao bên hông…Biết chúng cũng ko dám làm gì mình nhưng Bảo lại bị đau tay do chúng trói quật ra sau, lại chặt nữa lên Bảo đau vô cùng… khổ nỗi ko có cách nào nói đc….Bọn chúng bỏ xe ngang đường rừng, kéo các cây gỗ đã chuẩn bị trước để làm vật cản đường xe của Vũ đang đến, hai tên làm việc này, còn 3 tên kia áp giải Bảo đến căn nhà hoang cách đó 800m, do chúng có sắp đặt trước nên vượt rừng rậm khá dễ dàng để đến căn nhà hoang đó một cách nhanh chóng…Vũ lúc này hoang mang lo lắng vô cùng, vừa lo cho Bảo, vừa lo cho hai đứa bé… Nỗi lo càng tăng gấp bội khi mất dấu bọn bắt cóc…..Vũ vội vã chạy đi tìm dấu vết, Vũ lần theo dấu những tán cỏ rừng bị dập(do dấu chân dẫm lên…), Vũ ngưng lại đôi chút để gọi xem Thanh đến chưa, Vũ biết mình cần phải bình tĩnh để cứu Bảo… Thanh đang trên đường đến đây, trước khi đi Thanh đã bật điện thoại gọi công an và luôn mở máy để công an định vị theo dấu tích mà tìm…Thanh có gọi cho mẹ của Bảo…bà Nga nghe tin Bảo bắt cóc liền cười tươi(gì vậy trời?), vì bà tưởng ông Hải đang thực hiện kế hoạch an toàn, bà liền gọi cho mẹ Vũ: “Chị xuôi à…ông xã chị cho người bắt cóc cục cưng của tui rồi hả?”-Mẹ Vũ vừa bắt máy là bà hỏi liền… “Hả?Bắt hồi nào…à…tôi quên hôm nay là ngày thực hiện kế hoạch…già rồi nên quên bén đi ấy bà chị à!”-Mẹ Vũ bên kia hớn hở… “Nhưng có sự tham gia của con Thanh nữa…công an nữa chứ!Liệu có an toàn ko vậy?”-Bà Nga hơi chột dạ hỏi. “Yên tâm đảm Bảo tụi nhỏ sẽ ko sao đâu…có khi chúng nó còn gắn bó hơn nữa ấy chứ!Phải ko chị xuôi nhở?”-Mẹ Vũ tiếp tục cười trấn an. “Ừ thế thì tui yên tâm rồi…tôi qua nhà chị á!” “Ừ chị qua đây đi…có gì tính tiếp ha!”-Nói xong mẹ Vũ cúp máy, mẹ Bảo thì sửa soạn đôi chút rồi qua nhà Vũ….. Ba tiếng đồng hồ trước khi Bảo bị bắt cóc… “A lô! Trợ lý Kim công việc tôi giao thế nào rồi?”-ông An Hải hỏi. “Vâng thưa chủ tịch, tôi đã nhờ thằng Quốc cho đàn em bắt con dâu tương của ngài rồi ạ!”-Trợ lý Kim đáp. “Nhớ cẩn thận vào…ko được để hai đứa con tôi bị thương rõ chưa!”-ông Hải ra lệnh. “Vâng thưa chủ tịch!” Sau đó trợ lý Kim gọi cho Quốc dặn dò kĩ lưỡng, Quốc vốn là tên có máu mặt trong giang hồ, chuyên cho vay nạn lãi, làm các phi vụ bắt cóc tống tiền…nên rất được ưa chuộng trong thời buổi bấy giờ… Quốc đã cho người chờ sẵn ở trong nhà hoang, có cả Quốc ở đây nữa, ngôi nhà hoang cũng khá khang trang, xung quanh rơm rạ um tùm, mái ngói sụp nát, các bức tường đóng rêu đen, xanh, có cả tiếng chuột kêu dưới những đống gỗ mục…(Ghê quá!)…….. Ngạc nhiên hơn là nhỏ Vy đang có mặt ở đây, nhỏ đang ngồi trên đùi Quốc, trên chiếc ghế đệm da cá sấu, vật dụng này đang là thứ quý hiếm nhất chỗ này đấy ạ!… Nhỏ Vy lúc xin phép ra về vì nhận tin nhắn của Quốc cho đàn em đến đón nên nhỏ đến đây rất nhanh…Được Quốc cho biết đang làm một phi vụ đặc biệt nên gọi nhỏ đến xem, nhỏ trong lòng đang rất háo hức ko biết có chuyện gì vui ko?…Vài phút sau, đám đàn em dẫn Bảo đến…Vy ko thể tin vào mắt mình, quả là cơ hội ngàn năm có một sao có thể bỏ qua được, nhỏ quay sang hỏi Quốc: “Anh à…sao anh bắt được nó hay vậy?…Anh bắt nó để làm gì thế ạ?”-Vừa hỏi Vy vừa đưa tay vuốt ve ngực Quốc, đôi mắt vẻ dâm đãng. Quốc chỉ nhận đặt cọc bắt Bảo thôi chứ chưa nhìn thấy mặt Bảo bao giờ, Quốc đã chú ý Bảo từ lúc mới bước vào cùng đám đàn em, Quốc đang bị hút mất hồn vía bởi vẻ đẹp của Bảo, mái tóc nâu dẻ, đôi mắt to tròn long lanh đang nhìn Quốc và Vy, đôi môi kia sao quyến rũ đến thế, Quốc đã thật sự cảm thấy mình đã thích Bảo từ cái nhìn đầu tiên…Quốc nghe câu hỏi của Vy, rồi lại đưa mắt nhìn Bảo ko rời: “Nhóc này quen với em sao?”-Quốc hỏi lại Vy. “Có chứ anh…hơn nữa em hận nó vô cùng, chính nó đã cướp mất tất cả của em…anh có thể cho em rửa hận ko?”-Vy nhìn Bảo giận dữ nói. “Nhóc đó làm gì em nào?”-Quốc điềm tĩnh hỏi tiếp. “Nó cướp đi người em yêu thương trước đây…hại em một lần xém bị cưỡng hiếp…!”-Nhỏ lấp liếm, che giấu chuyện nhỏ bị cưỡng hiếp, hơn nữa nhỏ bịa chuyện Vũ là người yêu của nhỏ nữa chứ…( điếm thúi zô cùng!)… Quốc nghe qua thì có thể khẳng định nhỏ đã bị cưỡng hiếp, vì lần ân ái đầu tiên giữa nhỏ và Quốc thì Quốc đã đoán đc nhỏ ko còn trinh…Quốc bỗng nghiêm giọng nói: “Anh chỉ nhận bắt cóc thôi…ko có đc phép xử hay động chạm tới một sợi lông của nhóc này…anh chỉ kêu em đến xem kịch thôi!”-Tuy nói thế nhưng thực chất Quốc ko nỡ ra tay với Bảo, Quốc đã trót yêu Bảo mất rồi. Vy lại lên tiếng nài nỉ: “Em có thể lại hỏi nó tí chuyện được chứ?” “Uk…nhưng ko đc làm gì em ấy rõ chưa?”-Quốc gật đầu. Vy khá ngạc nhiên khi Quốc chuyển sang gọi Bảo là em, điều này làm nhỏ càng thêm tức…Nhỏ bước xuống khỏi đùi Quốc, tiến lại gần Bảo…Bảo nãy giờ chứng kiến tất cả mà ko nói đc lời nào, Bảo ko ngờ Vy lại trắng trợn đến vậy, đã hãm hại người ta tự mang họa vào thân rồi giờ kiếm chuyện, Bảo thấy ghét Vy vô cùng…Mới đến gần Bảo, nhỏ Vy đã điên lên tát Bảo một bạt tai đau điếng, khuôn mặt xinh xắn bỗng in hình năm dấu ngón tay rõ rệt…Bảo ko hề khóc tuy khóe mắt ươn ướt…Quốc thấy thế liền chạy lại, đạp nhỏ Vy một cái té nhào ko thương tiếc, miệng hét toán lên: “Em làm gì thế hả?Tôi kêu em ko được đánh em ấy có nghe ko hả?”-Quốc vừa mắng Vy vừa đưa tay xoa má Bảo, cúi xuống lấy cái dẻ trong miệng Bảo ra, Quốc hỏi gấp: “Em có sao ko nhóc?Có đau lắm ko?”-Quốc rất ân cần lo lắng cho Bảo. Bảo khá ngạc nhiên vì điều này, lúc nãy mới bị dắt vào, thì Bảo khá bực bội với những con người như thế này, Bảo ko bao giờ thích động chạm với mấy kẻ giang hồ này cả…Giờ trước mắt Bảo là một cái nhìn mới về 1 tên giang hồ, Bảo nhỏ một giọt nước mắt khẽ gật đầu, tỏ ý là đau…Quốc chợt chạnh lòng, khi làm thiên thần nhỏ khóc, tim Quốc bỗng loạn nhịp: “Em đừng có khóc…bay đâu, đem con nhỏ đó về căn cứ, cưỡng bức nó đến chết cho tao!”-Quốc nóng giận ra lệnh cho đám đàn em xung quanh bắt Vy đi, nhỏ nãy giờ đứng hình trước những cử chỉ của Quốc đối với Bảo, nhỏ la toáng lên khi bị hai tên đàn em kéo đi trên nền đất bẩn: “Anh…Anh…anh dám…thả em ra…thằng chó khốn nạn mày dám quyến rũ anh Quốc của tao, tao thề tao sẽ ko đội trời chung với mày…thả ra…thả e…”-Nhỏ chưa nói hết câu đã bị Quốc tiến lại cho một cái tát trời giáng. Quốc ra lệnh: “Mau đưa nó biến đi cho khuất mắt tao!” “Đừng mà…thả e…”-nó lại bị một cái tát nữa khi chưa nói hết câu. “Nói cho cô em biết, động chạm tới nhóc là nhừ xương, tôi sẽ cho người băm mẹ cô ra đấy!”-Quốc giận dữ tột độ…Vy bỗng rùng mình ko kháng cự nữa…Thế là nhỏ bị hai tên đàn em kéo đi tuốt…Quốc lại đến chỗ Bảo: “Em tên gì thế nhóc?”-Quốc hỏi nhỏ nhẹ. “Bảo Bảo!”-Bé Bảo còn sợ khi thái độ của Quốc lúc nãy đối với Vy. “Em đừng sợ…an tâm ngồi đây anh sẽ ko làm gì em đâu…”-Quốc tiếp tục nhỏ nhẹ…Bảo gật đầu, ngồi im ko nhúc nhích…. Nhắc đến Vũ…Vũ lúc này đã tìm đến được căn nhà hoang do nghe tiếng la hét…Vũ cầm theo một khúc gỗ gần đó để phòng thân…rón rén bước dần vào…Các tên đàn em của Quốc đã quan sát được nên vào trong báo ngay…Do căn nhà hoang khá nhiều phòng, rác rơm chằn chịt nên Vũ mất khá lâu để tìm vào trong… Nhỏ Thanh đã đến nơi, theo dấu tích trên các thân cây mà Vũ để lại, Thanh cũng đang dần tới căn nhà hoang…Sau Thanh là ba tên giang hồ của Long thuê để xử Vũ, do chúng cách Thanh khá xa nên Thanh ko biết điều đó, về phần Long thì đang trên đường tới….Do thấy có công an đang theo sau nên Long ko dám lộ mặt, cứ rề rề theo sau………….. Ở nhà Vũ, ông Hải đã về nhà, trong nhà có hai người phụ nữ đã chờ sẵn, các bậc trưởng bối bắt đầu họp chuyện, bỗng bà Nga nói: “Để tui gọi con Thanh thử tình hình sao rồi!” Thế là bà nhấc máy gọi, Thanh bắt máy ngay, lúc Thanh quay mặt lại vô tình phát hiện có ba cái đuôi theo sau…Thanh vờ như ko thấy, nói nhỏ qua điện thoại: “Alo,,,thím có chuyện gì ko?” “Tình hình thế nào rồi con?”-Bà Nga hỏi. “Vũ hình như đã vào trong nhà hoang rồi thím ạ,,,theo sau con đang có ba cái đuôi cần cắt…mà con lo cho Bảo quá thím ơi!Bảo nó đang mang thai của Vũ…con sợ xảy ra chuyện quá!”-Thanh lo lắng nói ngập ngừng. “Cái gì?Bảo nó…nó mang thai sao?Sao con ko nói sớm?”-bà Nga ngạc nhiên tột độ, bà bỗng dưng lo lắng cho Bảo vô cùng… “Dạ tại Vũ…Vũ nó ko cho con nói…con xin lỗi thím!”-Thanh vừa nói hết câu bị một con dao đâm vào vai, chỉ kịp” Á” lên 1 tiếng, bà Nga hoảng hốt biết có chuyện ko may với Thanh liền nói ngay hết mọi việc cho ba mẹ Vũ rõ: “Bảo nó đang có thai với thằng Vũ…chuyện này tui cũng ko biết sao nữa?Bây giờ con Thanh nó đang bị gì đó ko nghe máy, tui nghe nó la lên 1 tiếng, ko biết chuyện gì xảy ra nữa…thiệt là lo quá chừng à…”-bà Nga thấp thỏm đứng ngồi ko yên. “Có thai?Ko phải chứ, mới trưa hôm qua thôi mà…Hai đứa nó…ông à mau cho người dừng kế hoạch này lại đi ông…ko ổn rồi…lỡ đâu thằng Bảo có chuyện, mình mất cháu nội sao ông?”-mẹ Vũ hốt hoảng. Ông Hải cũng đang lo lắng ko kém, ông nghe Bảo mang thai thì nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu là thật thì ông sẽ hối hận suốt đời, thế nên ông gọi ngay cho trợ lý Kim bảo Quốc dừng lại, tiền đặt cọc cho hắn luôn….Thanh lúc này đang bị trói vào cái cây gần nhà hoang khoảng 20 bước, lúc Thanh đang chăm chú nghe điện thoại bất cẩn ko để ý, bị ba tên kia đâm lén, giờ Thanh bị trói nhét dẻ vào miệng, chả nói đc gì….(Hết chap 24).
|
Ba tên Long thuê sau khí trói Thanh lại, chúng lập tức đuổi theo vào nhà hoang để xử Vũ…Vũ này giờ mò hết đường này tới đường khác cuối cùng cũng tới được chỗ Bảo…Vũ thấy Bảo đang bị trói tay ngồi im một chỗ, mắt Bảo hơi đỏ, chắc là do mới khóc, hơn nữa Vũ thấy mặt Bảo có năm dấu ngón tay thì đau xót vô cùng, Vũ thấy xung quanh có khoảng 6 tên đàn em của Quốc, còn một người ngồi trên chiếc ghế da kia chính là Quốc… Vũ đang nấp sau đống củi mục, nhưng vô ích bọn đàn em của Quốc đã phát hiện từng nhất cử nhất động của Vũ, báo hết tất cả mọi việc của Vũ cho Quốc hay, Quốc tuy ngồi xa Vũ một khoảng chừng 20 bước chân, nhưng Quốc vẫn thấy được một dáng người thấp thoáng sau đống củi mục…Lúc này Vũ muốn xông ra cửa Bảo vô cùng, lòng Vũ đang như bị ngàn đống than đổ vào nóng như lửa, lúc nãy Vũ nghe tiếng la của ai đó nhưng lại mất dấu ngay, nên Vũ ko biết là ai?… Vũ cũng ko hiểu tại sao Thanh nhắn đã đến tới căn nhà hoang rồi mà ko thấy nhỏ nhắn lại…..Tình trạng hết sức căng thẳng…Ba tên giang hồ đã lần theo dấu chân của Vũ vào trong, chúng đang nấp sau Vũ, ngay dưới một bức tường sụp, trên tay chúng có vài con dao sắc nhọn…Vũ quan sát một hồi thì thấy 6 tên đàn em đều sử dụng dao, ko có súng nên Vũ yên tâm hơn, còn tên ngồi trên ghế da Vũ đoán chắc là tên cầm đầu… Vũ mạnh bạo xông ra ngay…Biết được Vũ sẽ tấn công mình nên Quốc cứ theo kế hoạch mà làm(Ko đc làm bị thương Vũ và Bảo), ra lệnh cho đám đàn em tiếp chiêu của Vũ, bề ngoài là đánh rất hung hăng nhưng thực chất chỉ né đòn ko hề chống cự những chiêu thức của Vũ, 6 tên này là hạng cao thủ đáng tin cậy nhất của Quốc nên Quốc rất yên tâm…Bảo đã thấy Vũ đang đấm đá với đám đàn em của Quốc thì lên tiếng: “Anh chạy đi…đừng lo cho em…nguy hiểm lắm…”-Bảo vừa nói xong liền bị Quốc nhét miếng dẻ vào miệng, làm Bảo ú ớ chẳng nói đc gì thêm…Vũ thấy vậy liền lao lại chỗ Bảo, nhưng liền bị 6 tên kia giữ lại…Ba tên giang hồ thấy Vũ đang phân tâm liền ra tay ngay…Chúng lao ra xông vào tấn công Vũ làm cho Quốc hết sức ngạc nhiên ko biết bọn này ở đâu ra…Chợt Quốc có điện thoại…Là trợ lý Kim gọi điện, Quốc bắt máy ngay: “Alo!Anh Kim cần gì nào?” “Ngừng ngay kế hoạch lại…tiền cọc anh cứ lấy…chủ tịch ko muốn thực hiện dự định nữa!Mong anh yên lặng rút lui!”-Trợ lý Kim nói. “Ok…rút thì càng phẻ thôi!Thích thì chìu vậy…miễn sao tôi ko thiệt là đc…!”-Quốc mỉm cười nhẹ. “Uk vậy anh mau dừng lại ngay nhé!Tôi sẽ báo cáo với chủ tịch!”-Nói xong trợ Lý Kim cúp máy…Quốc lại nhận thêm một cuộc điện thoại nữa: “Alo!Đại ca mau rút đi ạ…em thấy công an đến rất đông…đại ca mau rút!!!”-Tên Bất Bại gọi điện báo tin cho Quốc. “Ừ tao biết rồi…tụi bay bắt con Vy hành hạ nó cho tao rõ chưa?” “Vâng!!Đại ca em cúp máy…”-Bất Bại nói xong liền cúp máy…Nghe báo tin công an sắp đến Quốc ra lệnh rút ngay…chứ nếu ở lại sẽ bị tóm đầu thì khổ…6 tên đàn em nghe thế liền dừng tay theo Quốc chạy ngay…Lúc này Vũ đang chống chọi hết sức với ba tên mà Long thuê, chúng quá to con lực lưỡng, hơn nữa chúng ko phải dạng vừa đâu!Từng con dao sáng loáng sượt qua người Vũ, máu rỉ ra vài chỗ, Bảo nãy giờ nhìn thấy mà ứa nước mắt, thương Vũ vô cùng… Nghe tiếng còi báo hiệu xe công an đến, với lại nhận đc tín hiệu rút của Long…Ba tên liền rút ngay…Trước khi đi chúng còn làm một việc lớn, chúng tuy có đánh đc Vũ rỉ máu nhưng như thế chưa đủ, chúng sợ chưa vừa lòng Long khi nhận số tiền 20 triệu cho phi vụ này…Thế là ba tên dùng mồi lửa phóng lên các đống rơm quanh Bảo và các cánh cửa ra vào mục nát… Chút liền vọt ngay…Chẳng mấy chốc lửa bén lớn, cháy sáng cả căn nhà hoang, mùi khói bốc lên hun hút, Vũ thì máu thấm đẫm cả chiếc áo, nhưng Vũ đang lo cho Bảo,,,Bảo đang ngồi trong đám lửa, tay bị trói, miệng chả la hét được, Vũ sợ hãi vô cùng, Vũ sợ Bảo có chuyện ko may, Vũ sợ hai đứa con của mình ko qua nổi…Vũ theo tiếng gọi con tim mình xông vào trong đám lửa đang hừng hực cháy, mái ngói mục ruỗng những đốm than rơi xuống đùm đụp, than hồng vỡ ra từng mảnh vụn rực đả cả nền nhà…Bảo đang khó thở vì thiếu khí, người nóng ran trong biển lửa… Một thanh xà trên trần nhà bị cháy rụi, sắp rơi xuống người Bảo…Vũ thấy vậy liền phóng tới ngay,,,Vũ dùng hết sức nhảy lên đá bay thanh xà đang đỏ ửng mùi than khói…Khoảnh khắc ấy tim Vũ như bị ai bóp chặt…nếu Vũ ko kịp đỡ thì có lẽ Bảo đã ra đi…Vũ liền ngồi xuống, tay lật đật, run rẩy mở trói cho Bảo, Vũ lấy cái dẻ trong miệng Bảo ra ngay…Bảo đã nhất tự khi nào…CO2 quá nhiều, mắt Bảo có vài giọt nước mắt lăn ra, mặt mũi lem luốt nhọ đen…Vũ khóc toáng lên, Vũ vội vã ôm Bảo chạy ra ngay, Vũ hét lên: “Bảo à!Em đừng nhắm mắt…Hãy mở mắt ra mà nhìn anh này…Bảo…Bảo…anh cầu xin em…mở mắt ra cho anh…Bảo à…Bảo…hư hư…anh cầu xin em mà…mở mắt ra…!!!”-Những giọt nước mắt của Vũ nhỏ xuống đôi má nhợt nhạt của Bảo, Vũ cố gắng né tránh những đốm than rơi…Cuối cùng Vũ đã đưa Bảo ra được chỗ an toàn, phía sau là căn nhà đang cháy trụi, khói bốc ngút trời… Bảo đã thom thóp ko còn sức, hơi thở yếu ớt vô cùng,,,Vũ cuống cuồng cúi xuống hô hấp nhân tạo cho Bảo,,,Vũ hít thật sâu, thật nhiều Oxi để truyền cho thiên thần bé nhỏ của mình, thiên thần sắp bị quỷ dữ cướp đi sinh mạng, Vũ ngậm chặt môi Bảo, hít vào đẩy ra thật sâu, nước mắt ko ngừng chảy dài…Chưa bao giờ Vũ khóc như thế này cả, Vũ ko còn gì để thiết sống trên cõi đời này nếu như Bảo mất đi,,,Trái tim Vũ sẽ tan nát mất,,,Một lúc sau,,,Bảo cũng lấy lại được nhịp thở,,,Bảo dần dần tỉnh lại, mặt Bảo chất đầy những giọt lo lắng của Vũ, mắt Bảo nhòa lệ khi thấy Vũ nhìn mình khóc: “Anh à…anh ko sao chứ?…sao anh lại khóc?”-Bảo thở đều đều hỏi khẽ, bàn tay đưa lên vẹt nước mắt cho Vũ…Bảo lại tiếp: “Máu…máu trên người anh?…Huhu…Vũ à!”-Bảo òa khóc khi người Vũ đầy máu, mặt mày đầy nhọ đen cùng nước mắt tèm hem. “Anh lo…anh lo lắm…thiên thần nhỏ của anh!”-Vũ tiếp tục nức nở cúi xuống ôm chặt Bảo vào lòng. “Anh lo vì điều gì?”-Bảo tức tưởi hỏi trong nước mắt. “Anh sợ mất em…anh sợ con chúng ta ko qua khỏi…tim anh đau lắm…hự…”-Vũ chưa nói xong liền phun mớ máu đỏ thẫm. Bảo giật mình, òa khóc to hơn. “Vũ…anh sao thế?Anh ơi…anh đừng có gì nha…đừng làm em sợ…huhu…có ai ko…có ai giúp anh ấy với…CÓ AI KO?????”-Bảo ôm chặt Vũ, hôn Vũ thật nhiều, Bảo muốn Vũ đừng xảy ra chuyện, Bảo đau lắm… “Anh…anh ko sao!Em đừng lo…hự…”-Vũ lại phun ra một đống máu đỏ au…Bảo hoảng sợ, lay người Vũ: “Hu hu…anh đừng ngất chứ!Nhìn em này…đừng bỏ em chứ…huhu…em sợ lắm…huhu…Vũ ơi…có ai ko…cứu với…anh ơi…anh tỉnh lại với Bảo đi mà anh…mẹ ơi…cứu con…cứu anh Vũ…hix…”_Vũ đã ngất, Bảo cũng ngất theo, có lẽ cả hai ko còn chút sức lực nào nữa, Bảo ngất trong vòng tay của Vũ, hai khuôn mặt đẫm nước mắt cận kề nhau, phía sau căn nhà hoang đang sụp dần xuống trong đống tro tàn…..Ko biết chuyện sẽ ra sao đây…(Hết chap 25).
|
|
Bảo và Vũ ngất ko bao lâu thì công an đến, thấy cả hai đang ôm chặt nhau bất tỉnh thì các anh công an khá ngạc nhiên, nhưng họ liền khẩn cấp gọi ngay cứu thương,,,Thanh tuy bị trói gần đó 20 bước nhưng bị khuất sau gốc cây to lên ko biết gì, mà đằng này Thanh bị đâm hơi sâu nên mất máu quá nhiều ngất đi tự lúc nào…Chờ một hồi cứu thương cũng tới…mọi người hối hả đưa ba nạn nhân đến bệnh viện…các anh công an ở lại điều tra…Long thấy cứu thương ngang qua, bên trong thấy Vũ nằm gần Bảo người bê bết máu thì khá hả dạ, Long bèn cua xe trở về nhà… Nhận được tin cấp báo từ bệnh viện, ba mẹ Vũ và mẹ Bảo liền vội vã chạy vào viện, lòng ai cũng như lửa đốt, ai cũng tự trách bản thân bày zẽ làm chi để giờ hai đứa con quý tử đều nhập viện, kéo theo cả nhỏ Thanh nữa… Đến nơi cả ba đều bị bác sĩ cản lại, phòng cấp cứu vẫn rực sáng ánh đèn huỳnh quang, tình hình hết sức căng thẳng, mẹ Bảo lên tiếng: “Lúc đầu tui thấy ko ổn rồi mà vẫn cứ thực hiện…đó giờ sáng mắt lên rồi đó…haizz thiệt tình…mình người lớn từng tuổi này rồi mà còn để xảy ra chuyện như thế này!”-mẹ Bảo than vãn, lòng lo lắng cho Bảo ko yên. “Đúng rồi…tôi cũng thấy hối hận lắm…ko biết cháu nội của tui có sao hông nữa?”- mẹ Vũ vẻ mặt bất an. “Hai người bình tĩnh đi chứ…để bác sĩ báo cáo tình hình con chúng ta thế nào rồi mới tính tiếp…làm gì mà cà rần cà rần lên vậy?”-Ông Hải điềm tĩnh nói. “Ông đúng là vô tâm mà…ko do ông kêu trợ lý của ông làm thì ba đứa nhỏ đâu phải nhập viện như này hả?…Hix con dâu…con trai…cháu nội của tui…huhu!!!”-mẹ Vũ sướt mướt trách ông chồng mình. “Thôi…trách ai cho được, chính chúng ta lên kế hoạch mà!Chuyện đã lỡ rồi, biết làm sao được…giờ chỉ biết cầu nguyện cho các con tai qua nạn khỏi thôi!”-mẹ Bảo trấn an. “Đúng vậy…à bác sĩ ra kìa!”-ông An Hải vừa gật đầu đồng ý với ý kiến của mẹ Bảo thì bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu bước ra. Mẹ Vũ hỏi tới tấp: “Bác sĩ…các con tôi sao rồi?Cháu tôi sao rồi hả bác sĩ?” “Bình tĩnh nào mọi người…các con của anh chị đã ổn…nhưng cậu nhóc kia…”_Ông bác sĩ trung niên ngập ngừng. “Cậu nhóc…cậu nhóc kia sao hả bác sĩ?”-Mẹ Bảo hỏi vì bà biết chắc bác sĩ đang nhắc tới con mình. “Cậu nhóc đó đang…mang thai song sinh..lại là hai bé nam…Quả thật chúng tôi chưa bao giờ thấy trường hợp lạ như thế này?Thế gia đình đã biết chuyện chưa ạ?”-Bác sĩ nhìn ba người đang nở nụ cười, nhất là hai bà mẹ. “Chúng tôi biết rồi anh ạ?Nó là Bảo…con dâu của tôi đấy!…Nhưng mà cháu nó mang thai song sinh thật hả bác sĩ?”-Ông Hải mừng hết lớn, ông vui lắm, ông đã hoàn toàn thuyết phục được cái tư tưởng lõi thời của chính bản thân mình, giờ đây ông đang ao ước được làm ông nội, được bế hai đứa cháu của mình… “Đúng thế thưa anh…hơn nữa con dâu anh đang sắp sanh rồi đấy, khoảng chừng 20 ngày nữa thôi, nhưng chúng tôi cũng ko biết vì sao cái bào thai phát triển thế kia mà bụng cậu nhóc ko hề thay đổi…Haizz nhưng dù sao cũng chúc mừng anh chị…”-ông bác sĩ cười vỗ vai ông Hải. Hai bà mẹ thì đang nức nở…ôm nhau an ủi…cuối cùng mọi chuyện cũng xuôn xẻ, còn chần chừ gì nữa mà ko cưới…mẹ Vũ lên tiếng hỏi: “Bác sĩ hai đứa nhỏ có thể về đc chưa ạ?” “À chúng tôi đã sử dụng các loại thuốc đặc hiệu nên anh chị yên tâm, các cháu đã hoàn toàn bình phục, chỉ cần nghĩ ngơi là đc, anh chị hãy làm thủ tục chi phí cho bệnh viện, nhưng còn cô bé kia, vết thương khá nặng nên cần phải nhập viện để điều trị vài hôm!” “Thanh…Thanh nó bị thương nặng lắm hả bác sĩ?”-mẹ Bảo hỏi. “Vâng thưa chị…” Hỏi tới hỏi lui một hồi ai nấy cũng yên tâm, bác sĩ đã trở lại phòng cấp cứu để đưa Thanh sang phòng Vip, còn Bảo và Vũ thì có thể về nhà, trước khi về: “Bà chị…chúng ta làm đám cưới cho tụi nhỏ được chứ?”-mẹ Bảo hỏi mẹ Vũ. “Đương nhiên,,, tôi đang muốn bế cháu nội đây chị xuôi ạ!…”-mẹ Vũ cười toe toét, rồi quay sang chồng mình: “Này còn ông tính sao đây?…Con dâu thế ông vừa lòng chưa?” “Quá tuyệt luôn…ông già này chịu thua rồi!” Thế là cả đại gia đình cùng nhau ra về, Thanh thì ở lại…(Hết chap 26).
|
Cuối cùng bé Bảo cũng vượt qua được thử thách của ba chồng,,,và bây giờ Vũ và Bảo đang hạnh phúc bên nhau trên chiếc giường bệnh ở nhà Vũ…Cả hai ôm nhau trong căn phòng ấm áp một màu xanh, ngoài trời cơn mưa phùn lất phất rơi, có vài giọt nước thấm lên tấm cửa kính, lăn lăn dần xuống kệ cửa, có vài giọt đậu trên đóa hoa mặt trời đang nở trong phòng Vũ, Bảo nhẹ nhàng bước đến bên đóa hoa, ngửi mùi hương của nó và khẽ thì thầm:”Tao thật hạnh phúc phải ko hoa nhỉ?…” Vũ đang nằm thiu thiu nhắm mắt thì mất hơi ấm của Bảo, chồm dậy ngay, thấy Bảo đến bên đóa hoa mỉm cười hạnh phúc, Vũ liền rón rén bước lại gần, hai tay dang ra ôm Bảo vào lòng, miệng khe khẽ: “Vợ à!Yêu em quá đi!Cho anh hôn cái nha!” “Hông được âu…anh mà hôn em mét bác gái giờ…với lại hai đứa nhỏ nó bảo em cấm vận anh tất đấy nhá!”-Bảo xoay người lại nhìn Vũ cười hì hì. Tự dưng Bảo cảm thấy vật thể lạ, à ko rất quen thuộc đang cạ vào mông mình, nó đang cứng và vô cùng nóng ấm: “Anh này…tính làm gì thế hả?Em đang mang à nha…cấm làm gì em đó!!!”-Bảo đỏ mặt nói. “Anh muốn mà…em có…có thể cho anh lần nữa được ko?”-Vũ xụ mặt năn nỉ. “Ko đc là ko đc…chờ em sinh rồi muốn làm gì thì làm…mà anh chưa cưới em mà…toàn đòi hỏi gì đâu ko hà…hừ!”-Bảo có vẻ bực. “Thôi…thôi em yêu đừng giận mà…anh hông hứng nữa là đc chứ gì!Giờ hai đứa mình lên nghỉ tiếp ha…anh hứa sẽ ko làm gì bà xã đâu…anh mà làm anh cho con quánh anh chết!!!” -Vũ vừa nói vừa xoa xoa cái bụng đang to dần của Bảo, miệng cười như đóa hoa mặt trời đang chứng kiến đôi tình nhân trẻ(Đóa hoa này là Vũ mua tặng cho Bảo, vì Vũ biết Bảo thích hoa mặt trời…Vũ biết cũng do moi móc từ mẹ của Bảo thôi…bám váy mẹ vợ…haizz)…Thế đấy hai người lại dìu nhau lên giường, lại chìm vào giấc ngủ say nồng, hạnh phúc zô cùng… Mẹ Bảo sau khi về nhà thì đã nấu cháo và đem ít đồ đạt để vào chăm nom Thanh…Còn mẹ Vũ thì đi xem ngày tốt để làm đám cưới cho hai đứa nhỏ, có sự tham gia của ông Hải nữa, ai cũng nôn có cháu cả…Lại nhắc đến nhỏ Vy, nhỏ bị bọn đàn em của Quốc kéo về, sau đó chúng cưỡng bức nhỏ mạnh bạo, hết tên này nắc lại đến tên kia nắc, cái lỗ của nhỏ đầy tinh dịch nhớt nhờn, miệng cũng vậy tràn ngập mùi tinh dịch, tóc tai bù xù rũ rượi như con điên, cái mông của nhỏ in đầy dấu ngón tay đỏ hởm…nhỏ căm ghét Quốc, căm ghét Bảo, nhỏ đang dự toán sẽ báo thù cả hai…ko biết nhỏ sẽ làm gì đây…Về phần Quốc vừa về đến thấy nhỏ Vy đang bị nắc phành phạch thì cũng nhào vô đút ngay hàng vào thúc những cú trời giáng, làm nhỏ càng thêm hận Quốc, sau khi chơi đã đời Quốc đuổi cổ nhỏ về nhà, lòng Quốc đang nhớ đến Bảo….. Trở lại với những ngày đến lớp, Bảo và Vũ lại được chào đón nồng nhiệt từ bạn bè, một ngày mới tràn ngập niềm vui, Long chứng kiến tất cả, lòng một mực bực tức, nhưng chả làm đc gì khi Bảo cười cười nói nói bên Vũ…Hôm nay nhỏ Thanh ko đi học, Bảo có hơi buồn chút xíu…Nhỏ Vy thì vô lớp trễ bị thầy Tùng cho ra đứng hành lang…Thầy quay xuống lớp nói lớn: “Hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón một thành viên mới…em vào đi(Thầy quay ra cửa!)” Nhỏ Vy do đứng ngoài hành lang nên thấy học sinh mới trước tiên, nhỏ khinh bỉ:”Lại một thằng gay nữa…cái lớp gì zậy chời!” Bạn học sinh mới vào lớp vẻ ngại ngùng, thầy Tùng vỗ vai cậu ta nói: “Em bình tĩnh nào…đừng sợ ha…hãy giới thiệu về mình đi nào!” “Vâng ạ…Xin chào…các…các bạn…mình…mình tên Hoàng An Huy…rất…rất mong các bạn giúp đỡ!”_Huy nói mà run sợ ko ngừng, miệng lắp bắp, thật sự cậu rất sợ người lạ… “Cảm ơn em…cả lớp cho một tràng pháo tay cỗ vũ tinh thần cho Huy nào!”-Thầy vừa nói cả lớp vỗ tay cười rầm rầm, cười ko phải vì Huy nói lắp bắp, họ cười vì Huy rất dễ thương, đứng trên bục giảng mà cứ đỏ mặt, quả thật An Huy rất giống Bảo…mắt Huy long lanh to tròn, màu đen láy, sống mũi thon gọn, đôi môi bé tí đang chúm chím cười, trên má có một lúm đồng tiền bên trái sâu húp, càng làm Huy càng đáng yêu(Bảo có cả hai má lúm á…)…mái tóc đen để mái chéo hơi phủ mắt tí nhưng rất hợp với khuôn mặt baby của Huy, da Huy trắng ko thua kém gì Bảo…mọt người ai cũng nghĩ Bảo đang có đối thủ, Bảo nãy giờ nhìn Huy rồi đứng lên nói: “Huy ơi xuống chỗ Long ngồi này…Huy đừng ngại nha!” Huy nhìn Bảo cười, có vẻ hai người là hai bé uke nên có giao cảm với nhau, Huy nhìn về phía Long( chỗ của Thanh bỏ trống), Huy ngạc nhiên lắm, Huy ko hiểu tại sao cậu con trai kia ngồi ụp mặt xuống bàn, Huy đang tò muốn biết người con trai kia như thế nào, nên Huy gật đầu xin phép thầy Tùng xuống chỗ của Long ngồi, chỗ của Thanh thầy sẽ sắp xếp lại sau khi Thanh đi học…Cả lớp lại đc 1 phen ầm ĩ, Huy nhẹ nhàng tiến dần về phía chỗ Long, Long ngồi phía trong nên Huy đặt chiếc cặp xuống ghế rồi ngồi phía bên ngoài, Huy nhìn Long một hồi gọi khẽ: “Bạn Long gì ơi?Tới tiết rồi kìa, bạn dậy đi!”-Huy gọi rồi nhưng Long vẫn chưa ngốc đầu dậy, Huy cúi xuống sát mái tóc đầy mùi hương romano của Long gọi tiếp: “Long ơi!Dậy đi bắt đầu học rồi kìa!” Bỗng dưng Long ngốc đầu dậy…và cú quay mặt của Long đã gây ra hậu quả khó đỡ nỗi…Vâng hai hàm tiền đạo của Huy và Long đang chạm vào nhau, à nhầm hai đôi môi kia đang chạm vào nhau…Đám hũ nữ trong lớp ôm tim há mồm mắt chữ O miệng chứ A mà nhìn, mấy thằng nhìn thấy thì cười tủm tỉm…Huy đỏ mặt như trái gấc chín, Long thì trợn tròn mắt trước một gương mặt lạ lẫm…Hai đôi môi chạm nhau chừng 30s…Long hét toáng lên: “Cậu là ai vậy hả?Ai cho cậu ngồi đây?” “Mình…mình…”-Huy hoảng sợ mắt ươn ướt như sắp khóc. “Long à…cậu ấy là An Huy học sinh mới của lớp…Long nhìn đi hết chỗ rồi..còn chỗ nào cho Huy ngồi ko mà Long đuổi Huy thế?”-Bảo đứng dậy nói. Long nãy giờ giật mình dậy chạm môi Huy thì rất bất ngờ, Long cũng chưa nhìn kĩ Huy ra sao nên đã cư xử như thế…Long dành vài phút để ngắm Huy thật kĩ, Long ko biết mình có bị tiếng sét ái tình đánh trúng ko nữa, nhưng Long đã thích con người trước mặt mình mất rồi, Long bất chợt đưa tay lên chạm môi mình, cái hôn đó,,,Đúng rồi Long đã chờ đợi nó từ lâu, Long thật sự chờ đợi một nụ hôn của cuộc đời mình dành cho người mình thích, Long ngẫm nghĩ:”Cậu nhóc này…sao có vẻ giống Bảo quá vậy…em ấy rất đẹp…có phải mình đang rung động ko?” …Bất chợt Long thấy Huy khóc, Long nhỏ nhẹ vẻ xin lỗi: “Cậu sao lại khóc?…tôi xin lỗi…cậu ngồi xuống đi…đừng khóc sẽ xấu lắm đấy!!!”-Long nở nụ cười. Huy sợ ánh mắt của Long nên đã khóc, nhưng giờ lại thấy nụ cười hút hồn kia, Huy đỏ mặt:”Cậu…cậu ấy cười kìa!Có phải mình đã yêu Long ko?”…Long thì cảm thấy vui hẳn ra khi thấy Huy ngại ngùng…Vũ thì cười tủm tỉm với Bảo…Cuối cùng Long cũng có đc mảnh tình vắt vai…Thế đấy tiết học trôi qua trong sự hồi hợp của hai con tim đang đập lõi nhịp vì nhau…chắc hẳn mọi người biết ai rồi đấy!(Hết chap 27).
|