Từ Khi Anh Đến
|
|
_Aha, “món tráng miệng” cho “bữa tối” đây rồi, chúng bay! _Các người định làm gì … Các người muốn gì ở tôi … hả, huhu … _Đừng khóc như vậy chứ “em yêu” … Nhìn em khóc mà anh không cầm lòng nổi, hí hí … Cho anh ôm cái nào … Nhìn em thế này mà anh không chịu đựng nổi rồi … _ “BỐP”! _Đồ khốn nạn … Đồ chó đểu! Anh thả tôi ra … _A, mày dám … “Bốp” …. Mày dám tát tao hả! Mày là cái thá gì mà dám tát tao! _Các người cút đi, hãy để tôi yên ..!!! Em nói như gào lên, giọng em lạc hẳn đi trong sợ hãi và đau đớn tột cùng! Em sợ lắm, em sợ lắm rồi anh yêu ơi, huhu! Em sợ cái nhìn của chúng, em sợ những cái tát giáng trời, em sợ khi không còn anh bảo vệ nữa, huhu! Nhưng dường như hắn ta không nghe thấy anh yêu ơi, hắn ta nhìn em hằn học đầy dã man … _Mày câm đi … Thằng Hùng của mày đâu rồi, sao không kêu lên cho nó đến cứu mày đi, hả! Aha … Tao biết rồi, nó bỏ mày rồi đúng không, nó chán mày rồi đúng không … hahaha! _Cút đi, anh không đủ tư cách nói về anh ấy, anh chẳng là cái thá gì cả, anh ấy hơn anh cả tỉ lần, tỉ lần đó, anh biết không! _Vậy à! Nó cho mày những gì? Tiền, hay thể xác … Nói cho “Cưng” biết, tuy tiền anh không có, nhưng thể xác này anh cho cưng được đó, haha! _Anh thả tôi ra … _ “BỐP”! Anh yêu ơi, vậy đây là cái tát thứ 3 trong ngày hôm nay mà bàn tay bé nhỏ của em đã vung lấy. Hai cái tát đầu là lưỡi dao băm vằm con tim anh, còn cái tát này là cái tát dành cho kẻ khốn nạn – đã từng suýt chiếm đoạt em! Hhuhu, em sợ quá anh yêu hỡi! Em vùng lên chạy thật nhanh nhưng sao chẳng thể … Hai chân em tê cóng lại, run lên bần bật khi bàn tay của hắn đè siết lấy em … Những bàn tay nhơ nhớp đó đang bế em lên trên chiếc ghế đá tình yêu của đôi ta … Em vừa lãnh một cái tát giáng trời, em quay cuồng, khóc òa lên trong điệu cười thú tính của những con chó này … Hhuhu, chúng đang cười đầy khoái trá trên tiếng khóc yếu ớt của em, con tim em chết điếng trong những cơn hoảng sợ giằng lấy. Nó đang gào khóc mong anh trở về, huhu! … Một thằng đã nhét vào miệng em một miếng vải, em bàng hoàng nhận ra đó là một chiếc quần lót của lũ khốn nạn kia … Em òa lên khóc như man dại, em vùng vẫy tuyệt vọng trong những cái nắn bóp dã man của chúng … _Mày tát tao hả! Cho mày chết này! “Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!” Em hoảng sợ nhìn chúng, chúng dùng tay bóp chặt lấy cổ em, em như muốn nôn ra tất cả, nhưng em chẳng thể! Em như thấy sặc sụa, ngạt thở, nhưng em chẳng thể … Giờ em chẳng thể làm gì nổi nữa rồi … Em chẳng làm gì nổi nữa rồi, huhuuhuhuu! Anh yêu hỡi, hãy về cứu em, huhu! Hhuhu, anh yêu ơi, cứu em với, em sắp chết thật rồi, em sắp bị chúng làm nhục rồi, huhu! Hhuhu, anh yêu ơi … Anh hãy về với em đi, em sợ lắm, em cần anh lắm, em cần vòng tay mạnh mẽ của anh bảo vệ cho em lắm, huhu! Anh không còn nhớ anh đã nói gì với em vào đêm sinh nhật hôm ấy sao: “Không, anh đã nói rồi! Anh sẽ không bao giờ rời xa em, không bao giờ để em phải chịu thêm bất kì khổ đau nào nữa !”. Hhuhu, vậy sao anh hứa như vậy rồi, mà anh không làm như những gì anh đã hứa, huhu! Sao anh lại để em phải chịu cho lũ khốn nạn, dâm đãng nào hành hạ, huuhu! Hhuhuhuuu, nhưng em nào biết trách ai, ngoài chính kẻ đốn mạt là em ra … Em đã phũ phàng băm nát con tim của anh, em nào còn đủ tư cách cầu xin gì ở anh nữa, huhu! Em đã tự phản bội lời hứa thủy chung của con tim mình, em nào còn có thể được anh bảo vệ cho nữa, huhu! Thôi rồi, vậy là hết, vậy là chết … Em đã không còn là em nữa rồi, em đã hoàn toàn không còn thuộc về anh nữa, huhu! Con tim em gào lên thảm thiết trong đau đớn và trong tiếng cười man dại và rên rỉ thú tính của những con chó này! Chúng vừa làm nhục em, vừa tát lên mặt em tới tấp! Em như chết đi sống lại khi chúng lần lượt làm nhục em … Em khóc trong đôi mắt vô hồn, em đau đớn tột cùng cả con tim và thể xác … Con tim em hộc máu ra, dâng tràn xối xả niềm căm hận và đau đớn tốt cùng, nó đã chết! Em đã chết, chết thật rồi … _Đã quá! Cám ơn đại ca đã cho bọn em cùng hưởng ^^! _Không có gì! Chính nó là kẻ phản bội tao … Giờ nó phải chịu kết cục như vậy! Miệng em giờ đắng nghét, thằng chó đó vừa giật cái vật khốn nạn, nhơ nhuốc của nó ra khỏi miệng em, giờ em mới có thể nấc lên … Đôi mắt em căm hờn, vô hồn nhìn vào chúng … _Cám ơn “em yêu” … Em tuyệt lắm … Nếu khát thì em cứ “uống” tự nhiên nhé … Giờ bọn anh hết “sữa” rồi, haha … Rồi chúng bỏ đi … 3 con chó kia đang ung dung bỏ đi sau khi hành hạ một kẻ đáng chết là em … Em như bừng tỉnh lại, em vùng vẫy, em giẫy giụa trên chính nơi mà đôi ta từng bên nhau say đắm, em khóc òa lên trong hai hàng nước mắt tưởng như đã cạn kiệt … Em như muốn xé phăng tất cả, em như muốn nhảy xuống hồ cho tất cả những thứ nhơ nhuốc, tanh tưởi trên mặt, trên chân em biến đi … Em khóc như mưa, tiếng khóc nấc lên trong đêm tối bão bùng, từng cơn gió mùa đông lạnh cuốn lấy em .. giằng xé dữ dội … Em mặc quần áo lại trong vô hồn và tiếng nấc lên không thôi, em chẳng còn gì cả, em đã không còn xứng với anh nữa rồi, anh Hùng ơi, huhu! “Hhuhu, con có đáng bị như vậy không ông Trời ơi, huhu! Tại sao ông lại đối xử với con như vậy, huhu! Những tưởng ông đã nghe thấu lời ước nguyện cuối cùng của con, để cho anh hãy ôm hôn con lại một lần nữa, nhưng con thật không ngờ ông lại đưa 3 con chó đó tới làm nhục con, huhu! Giờ con chết thật rồi! Con chẳng còn xứng đáng với anh chút nào nữa rồi ông ơi, huhu!” … Anh yêu ơi, vậy là hết, vậy là chết, em đã hoàn toàn chết thật rồi, em không còn riêng thuộc về anh nữa rồi, huhu! Em lặng lẽ đứng lên, cơn đau thể xác ập đến, như muốn giết chết em ngay. Một vệt máu đỏ tươi rướm ra ghế – chiếc ghế mà nơi đôi ta trước kia vẫn hay ngồi giờ đã nhuốm máu em rồi! Em chao đảo bước đi trong bóng đêm mịt mùng những cơn gió thốc vô tình, em run rẩy những bước lê trên đôi bàn chân buốt giá, em thổn thức khi con tim tan ra thành bọt biển … Anh ơi, nếu là băng giá, thì em còn hàn gắn con tim em lại được, nhưng giờ nó tan vỡ ra như bọt biển, làm sao em có thể hàn gắn nó lại, huhu! Em chẳng thể nữa rồi, huhu … Em không muốn sống nữa, trái tim em đã không còn trong sáng như thủa nó yêu anh, nó đã bị làm nhục bởi ba con chó khốn kiếp đó rồi, huuhu! Em lê bước theo những lối về quen thuộc, mắt em buốt lạnh trong từng cơn gió thổi qua, nước mắt em lã chã bay theo từng cơn gió, em chẳng còn gì cả, chẳng còn gì cả thật rồi, huhu! Giờ ngay cả tình yêu trong trắng này dành cho anh, nó cũng bị vấy bẩn, nó chẳng còn trong sáng như xưa rồi, huhu! Anh ơi, vậy là hết, em không còn xứng đáng với anh một chút nào nữa, không một chút nào nữa cả, huhu! Em nấc lên trong từng cơn nấc đau quặn cõi lòng, mỗi cơn nấc là tim em lại ép ra một giọt máu, em đau đớn và lạnh lắm rồi, anh có biết không người yêu hỡi, huhu! Anh ơi, giá như em đừng tàn nhẫn với anh, em đừng giết chết tình yêu này; giá như em tha thứ cho anh, giá như là vậy thì có lẽ giờ này, anh và em lại tay trong tay bên nhau phải không anh yêu hỡi, huhu! Nhưng giờ thì sao, đã khác xa ngày hôm qua rồi, huhu! Giờ em tàn tạ, em nhơ nhuốc, em lê lết trên con đường đầy niềm vui và sức sống, em cần tìm một nơi chở che cho em, em cần lắm, huhu! Nhưng em còn biết về đâu, bàn tay em run rẩy cầm theo khung thêu, đôi bồ câu vẫn quấn lấy nhau thắm thiết, nhưng nó chẳng còn là tình yêu của đôi ta nữa rồi, huhu! Em về đâu ư, ngoài tình yêu của anh ra, thì con tim em chẳng còn chốn nào để được chở che, nó sẽ chết vì lạnh giá và đau đớn, huhu! Em đã mất tất cả, tất cả mọi thứ, kể cả tình yêu son sắt này dành cho anh, chỉ anh mà thôi, huhu! Em đau đớn, xót xa cho thân phận mình. Kiếp phận của em có lẽ chỉ hẩm hiu như thế mà thôi, ai bên em cũng phải chịu khổ đau cả … Từ ba mẹ em, tới bà em, cho tới anh, cả anh nữa, anh có biết không! Huhuhu, anh yêu ơi, giờ anh đang ở đâu, anh đang khóc vì đau đớn hay anh đang vui vẻ bên ai, huhuuu! Thôi, vậy là hết, vậy là chết, em sẽ không bao giờ tìm anh lần nào nữa đâu, em không còn xứng đáng với anh, không xứng với tình yêu của anh, em sẽ tìm nơi nào đó, em sẽ chết ở nơi đó … Phải rồi, em sẽ chết tại nơi mà em đã sống bao năm nay, em sẽ trở về nhà em, em sẽ về lại nơi em đã từng sống và yêu anh … Thế rồi, trong đêm tối giá rét căm căm, có người thấy bóng hình bé nhỏ của một cậu bé đang lê lết những bước chân mỏi mệt về lại căn ngõ nhỏ tối đen. Bóng dáng liêu xiêu của cậu bé đang khuất dần trong bóng tối, tối lắm … Phải chăng bóng tối đã phủ kín khắp cuộc đời cậu! Và rồi, trong một vũ trường ở một nơi cách đó khá xa, là nhung nhúc những người nhảy điên cuồng theo điệu nhạc dữ dội. Có một chàng thanh niên trẻ đang uống rượu một mình trong tiếng nhạc đập chát chút ở góc bên này … Trên bàn là 6 chai bia, có vẻ như anh đã uống ngần đó … Khuôn mặt anh rũ rượi, tóc xòa xuống, đôi mắt lơ đãng bất cần, nhưng luôn chực trào nước mắt … Đó là ai, kẻ bị phản bội hay tội đồ của trò đùa số phận? “Tú ơi, sao em nỡ rời bỏ tôi, tại sao em lại rời bỏ tôi, huhu! Em có biết rằng giờ tôi như thế nào không, tôi không còn là tôi nữa, tôi không cần gì cả, tôi chẳng thiết tha điều gì nữa khi không có em bên mình! Tôi biết mình có lỗi với em, tôi đã không nghe lời em, tôi đã uống quá chén, để rồi bị mẹ tôi và cô ta lừa cho lên giường với cô ta… Nhưng em hiểu không, thật sự thì tôi chưa bao giờ có suy nghĩ phản bội em, phản bội tình yêu của đôi ta, tôi đã không biết gì lúc đó nữa, tôi đã bị cho uống thuốc … Tôi … tôi có xứng đáng bị em đối xử như vậy không Tú ơi ??? Tại sao em lại nỡ ruồng rẫy tôi, tại sao em lại nói ra những lời đó, em thừa biết rằng tôi rất dễ tổn thương mà, huuuhu! Con người hằng ngày của em đâu, tại sao em lại không chịu nghe tôi giải thích, tại sao em cứ khăng khăng chia tay, chẳng lẽ em chỉ nghĩ tới cảm giác của em thôi sao, tại sao em không nghĩ cho tôi, em không nghĩ xem tôi đang nghĩ gì, tôi đang cần gì!!! Trải qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu khó khăn để tới được bên nhau, lẽ nào chỉ vì một lỗi lầm của tôi, mà em nỡ ruồng rẫy tất cả, em nỡ bỏ tôi đi thật sao, huhu! Em tưởng chỉ mình em đau khổ thôi sao, còn tôi, tôi thì sao! Tôi đã cắn rứt lương tâm biết nhường nào khi biết mình đã bị đánh bẫy, tôi đã thấy có lỗi với em biết nhường nào khi nghe giọng nói líu lo, hồn nhiên của em trên điện thoại, khi nhận được bao lời dặn dò âu yếm của em … Em có biết lúc đó tôi đau đớn như thế nào không! Tôi đã định nói cho em tất cả, nhưng tôi đã không thể … Tôi đã chẳng thể nói nổi lời nào khi con tim tôi cứ nghe từng giọng nói véo von, yêu đời của em … Tôi không muốn làm em đau đớn, tôi không muốn em khóc, tôi không muốn em sẽ buồn, tôi chỉ muốn khi về tận nơi, tôi sẽ giải thích cho em tất cả, để cầu xin em hãy tha thứ! Tôi cứ nghĩ tình yêu của đôi ta đã đủ lớn để em tha thứ cho tôi, nào đâu em đã phũ phàng làm tan nát trái tim tôi … Tại sao em có thể nói ra lời chia tay chứ, huhu! Tôi chưa bao giờ nghĩ em lại nói như thế, chúng ta yêu nhau lắm mà, phải không “Miu bé bỏng” ơi, huhu! Tôi sợ lắm, tôi sợ lắm em ơi, sao em lại làm thế với tôi, tôi không muốn tin sự thật này, tôi không muốn tin rằng em đã rời xa tôi, em đã rời bỏ tôi, huhu! Tôi cảm tưởng như trời đất sụp lở xuống khi nhìn thấy ánh mắt lạnh giá của em, tôi sợ ánh mắt của em, tôi sợ những gì em nói ra … Tôi đã muốn ôm chầm lấy em để hôn lên môi em, không cho em nói những lời đó nữa, những tưởng em sẽ lại ôm tôi vào lòng như mọi khi mà nói rằng em chỉ vì giận tôi quá mà thôi, nhưng tôi đã lầm, em đã không làm như vậy! Em đã thẳng tay tát tôi, hai cái tát thật quá tàn nhẫn, lạnh lùng … Tôi như chết đi, tôi như gục ngã hoàn toàn … Tại sao em lại như vậy hả Tú ơi ??? Hàng ngày em có như vậy đâu … Trong mắt tôi, em là một thiên thần trong sáng, bé nhỏ, yếu đuối nhưng cũng đầy quyết tâm và nghị lực … Bên em tôi luôn cảm thấy hạnh phúc, yêu đời. Bên em tôi luôn cảm thấy mình muốn che chở cho em, muốn giữ cho nụ cười trên môi em không bao giờ tắt. Bên em tôi như thấy thời gian ngừng trôi, con tim tôi luôn bồi hồi xao xuyến, tôi chỉ muốn ôm em thật chặt, cho tình yêu của tôi làm tan đi bao nỗi cô đơn và khổ đau của em. Bên em tôi chỉ cần như vậy thôi, tôi chẳng cần điều gì hơn, chỉ cần được chăm sóc, yêu thương em là quá đủ, vậy mà sao em nỡ … Tại sao em lại trở nên tàn nhẫn như vậy, em đã nhẫn tâm nói những lời quá tàn nhẫn … Chẳng lẽ em chưa bao giờ yêu tôi thật sao? Không, không, tôi không muốn tin điều đó! Nhưng tại sao em lại nói rằng em bên tôi chỉ vì lợi dụng tiền bạc và thân xác tôi, sao em lại nói như thế! Tim tôi như bị ai xé ra khi tôi nhìn vào đôi mắt em, như mong tìm thấy một giọt nước mắt hay một sự yếu mềm từ em khi em nói ra những lời đó, nhưng tôi chẳng thể! Em nói ra những lời đó mà chẳng mảy may xúc động, em đã phũ phàng giết chết con tim chung thủy của tôi! Không, tôi không muốn tin, tôi không muốn tin những điều đó … Chẳng phải em đã khóc rất nhiều khi tôi đau sao, chẳng phải khi tôi sang Mĩ điều trị, em đã khóc cạn nước mắt vì nhớ thương tôi sao? Chẳng phải cứ khi nào vắng tôi, là em lại thấy da diết nhớ sao, chẳng phải rằng em không thể sống thiếu tôi hay sao, huhu! Hay là tôi đã bị lừa, bị em lừa gạt tình cảm bấy lâu nay mà không nhận ra. Hay là tôi đã sai lầm to lớn khi trao tất cả tình yêu chân thành và duy nhất của cuộc đời tôi cho em, huhu! Chẳng lẽ cũng như bao người trong thế giới thứ ba này, yêu chỉ vì lợi dụng nhau thôi sao, huhu! Không, tôi không muốn nghĩ nữa, tôi không muốn nghĩ một chút nào nữa, em không phải như thế, em mãi là thiên thần bé nhỏ của con tim tôi, huhu! Em mãi là Vợ Yêu của tôi, em mãi là tình yêu trong sáng, thuần khiết và thủy chung nhất! Không, tôi không muốn tin, tôi không muốn tin … Tôi không muốn nghĩ gì nữa, tôi sẽ uống, uống cho tới chết đi thì thôi, tôi không còn thiết gì nữa, em đã xa tôi, tôi chẳng cần gì nữa … Tôi sẽ uống, dẫu không thể quên em nhưng tôi sẽ uống, uống để không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa … Em đã bỏ tôi, tôi chẳng còn muốn sống …”
|
_Aha, “món tráng miệng” cho “bữa tối” đây rồi, chúng bay! _Các người định làm gì … Các người muốn gì ở tôi … hả, huhu … _Đừng khóc như vậy chứ “em yêu” … Nhìn em khóc mà anh không cầm lòng nổi, hí hí … Cho anh ôm cái nào … Nhìn em thế này mà anh không chịu đựng nổi rồi … _ “BỐP”! _Đồ khốn nạn … Đồ chó đểu! Anh thả tôi ra … _A, mày dám … “Bốp” …. Mày dám tát tao hả! Mày là cái thá gì mà dám tát tao! _Các người cút đi, hãy để tôi yên ..!!! Em nói như gào lên, giọng em lạc hẳn đi trong sợ hãi và đau đớn tột cùng! Em sợ lắm, em sợ lắm rồi anh yêu ơi, huhu! Em sợ cái nhìn của chúng, em sợ những cái tát giáng trời, em sợ khi không còn anh bảo vệ nữa, huhu! Nhưng dường như hắn ta không nghe thấy anh yêu ơi, hắn ta nhìn em hằn học đầy dã man … _Mày câm đi … Thằng Hùng của mày đâu rồi, sao không kêu lên cho nó đến cứu mày đi, hả! Aha … Tao biết rồi, nó bỏ mày rồi đúng không, nó chán mày rồi đúng không … hahaha! _Cút đi, anh không đủ tư cách nói về anh ấy, anh chẳng là cái thá gì cả, anh ấy hơn anh cả tỉ lần, tỉ lần đó, anh biết không! _Vậy à! Nó cho mày những gì? Tiền, hay thể xác … Nói cho “Cưng” biết, tuy tiền anh không có, nhưng thể xác này anh cho cưng được đó, haha! _Anh thả tôi ra … _ “BỐP”! Anh yêu ơi, vậy đây là cái tát thứ 3 trong ngày hôm nay mà bàn tay bé nhỏ của em đã vung lấy. Hai cái tát đầu là lưỡi dao băm vằm con tim anh, còn cái tát này là cái tát dành cho kẻ khốn nạn – đã từng suýt chiếm đoạt em! Hhuhu, em sợ quá anh yêu hỡi! Em vùng lên chạy thật nhanh nhưng sao chẳng thể … Hai chân em tê cóng lại, run lên bần bật khi bàn tay của hắn đè siết lấy em … Những bàn tay nhơ nhớp đó đang bế em lên trên chiếc ghế đá tình yêu của đôi ta … Em vừa lãnh một cái tát giáng trời, em quay cuồng, khóc òa lên trong điệu cười thú tính của những con chó này … Hhuhu, chúng đang cười đầy khoái trá trên tiếng khóc yếu ớt của em, con tim em chết điếng trong những cơn hoảng sợ giằng lấy. Nó đang gào khóc mong anh trở về, huhu! … Một thằng đã nhét vào miệng em một miếng vải, em bàng hoàng nhận ra đó là một chiếc quần lót của lũ khốn nạn kia … Em òa lên khóc như man dại, em vùng vẫy tuyệt vọng trong những cái nắn bóp dã man của chúng … _Mày tát tao hả! Cho mày chết này! “Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!” Em hoảng sợ nhìn chúng, chúng dùng tay bóp chặt lấy cổ em, em như muốn nôn ra tất cả, nhưng em chẳng thể! Em như thấy sặc sụa, ngạt thở, nhưng em chẳng thể … Giờ em chẳng thể làm gì nổi nữa rồi … Em chẳng làm gì nổi nữa rồi, huhuuhuhuu! Anh yêu hỡi, hãy về cứu em, huhu! Hhuhu, anh yêu ơi, cứu em với, em sắp chết thật rồi, em sắp bị chúng làm nhục rồi, huhu! Hhuhu, anh yêu ơi … Anh hãy về với em đi, em sợ lắm, em cần anh lắm, em cần vòng tay mạnh mẽ của anh bảo vệ cho em lắm, huhu! Anh không còn nhớ anh đã nói gì với em vào đêm sinh nhật hôm ấy sao: “Không, anh đã nói rồi! Anh sẽ không bao giờ rời xa em, không bao giờ để em phải chịu thêm bất kì khổ đau nào nữa !”. Hhuhu, vậy sao anh hứa như vậy rồi, mà anh không làm như những gì anh đã hứa, huhu! Sao anh lại để em phải chịu cho lũ khốn nạn, dâm đãng nào hành hạ, huuhu! Hhuhuhuuu, nhưng em nào biết trách ai, ngoài chính kẻ đốn mạt là em ra … Em đã phũ phàng băm nát con tim của anh, em nào còn đủ tư cách cầu xin gì ở anh nữa, huhu! Em đã tự phản bội lời hứa thủy chung của con tim mình, em nào còn có thể được anh bảo vệ cho nữa, huhu! Thôi rồi, vậy là hết, vậy là chết … Em đã không còn là em nữa rồi, em đã hoàn toàn không còn thuộc về anh nữa, huhu! Con tim em gào lên thảm thiết trong đau đớn và trong tiếng cười man dại và rên rỉ thú tính của những con chó này! Chúng vừa làm nhục em, vừa tát lên mặt em tới tấp! Em như chết đi sống lại khi chúng lần lượt làm nhục em … Em khóc trong đôi mắt vô hồn, em đau đớn tột cùng cả con tim và thể xác … Con tim em hộc máu ra, dâng tràn xối xả niềm căm hận và đau đớn tốt cùng, nó đã chết! Em đã chết, chết thật rồi … _Đã quá! Cám ơn đại ca đã cho bọn em cùng hưởng ^^! _Không có gì! Chính nó là kẻ phản bội tao … Giờ nó phải chịu kết cục như vậy! Miệng em giờ đắng nghét, thằng chó đó vừa giật cái vật khốn nạn, nhơ nhuốc của nó ra khỏi miệng em, giờ em mới có thể nấc lên … Đôi mắt em căm hờn, vô hồn nhìn vào chúng … _Cám ơn “em yêu” … Em tuyệt lắm … Nếu khát thì em cứ “uống” tự nhiên nhé … Giờ bọn anh hết “sữa” rồi, haha … Rồi chúng bỏ đi … 3 con chó kia đang ung dung bỏ đi sau khi hành hạ một kẻ đáng chết là em … Em như bừng tỉnh lại, em vùng vẫy, em giẫy giụa trên chính nơi mà đôi ta từng bên nhau say đắm, em khóc òa lên trong hai hàng nước mắt tưởng như đã cạn kiệt … Em như muốn xé phăng tất cả, em như muốn nhảy xuống hồ cho tất cả những thứ nhơ nhuốc, tanh tưởi trên mặt, trên chân em biến đi … Em khóc như mưa, tiếng khóc nấc lên trong đêm tối bão bùng, từng cơn gió mùa đông lạnh cuốn lấy em .. giằng xé dữ dội … Em mặc quần áo lại trong vô hồn và tiếng nấc lên không thôi, em chẳng còn gì cả, em đã không còn xứng với anh nữa rồi, anh Hùng ơi, huhu! “Hhuhu, con có đáng bị như vậy không ông Trời ơi, huhu! Tại sao ông lại đối xử với con như vậy, huhu! Những tưởng ông đã nghe thấu lời ước nguyện cuối cùng của con, để cho anh hãy ôm hôn con lại một lần nữa, nhưng con thật không ngờ ông lại đưa 3 con chó đó tới làm nhục con, huhu! Giờ con chết thật rồi! Con chẳng còn xứng đáng với anh chút nào nữa rồi ông ơi, huhu!” … Anh yêu ơi, vậy là hết, vậy là chết, em đã hoàn toàn chết thật rồi, em không còn riêng thuộc về anh nữa rồi, huhu! Em lặng lẽ đứng lên, cơn đau thể xác ập đến, như muốn giết chết em ngay. Một vệt máu đỏ tươi rướm ra ghế – chiếc ghế mà nơi đôi ta trước kia vẫn hay ngồi giờ đã nhuốm máu em rồi! Em chao đảo bước đi trong bóng đêm mịt mùng những cơn gió thốc vô tình, em run rẩy những bước lê trên đôi bàn chân buốt giá, em thổn thức khi con tim tan ra thành bọt biển … Anh ơi, nếu là băng giá, thì em còn hàn gắn con tim em lại được, nhưng giờ nó tan vỡ ra như bọt biển, làm sao em có thể hàn gắn nó lại, huhu! Em chẳng thể nữa rồi, huhu … Em không muốn sống nữa, trái tim em đã không còn trong sáng như thủa nó yêu anh, nó đã bị làm nhục bởi ba con chó khốn kiếp đó rồi, huuhu! Em lê bước theo những lối về quen thuộc, mắt em buốt lạnh trong từng cơn gió thổi qua, nước mắt em lã chã bay theo từng cơn gió, em chẳng còn gì cả, chẳng còn gì cả thật rồi, huhu! Giờ ngay cả tình yêu trong trắng này dành cho anh, nó cũng bị vấy bẩn, nó chẳng còn trong sáng như xưa rồi, huhu! Anh ơi, vậy là hết, em không còn xứng đáng với anh một chút nào nữa, không một chút nào nữa cả, huhu! Em nấc lên trong từng cơn nấc đau quặn cõi lòng, mỗi cơn nấc là tim em lại ép ra một giọt máu, em đau đớn và lạnh lắm rồi, anh có biết không người yêu hỡi, huhu! Anh ơi, giá như em đừng tàn nhẫn với anh, em đừng giết chết tình yêu này; giá như em tha thứ cho anh, giá như là vậy thì có lẽ giờ này, anh và em lại tay trong tay bên nhau phải không anh yêu hỡi, huhu! Nhưng giờ thì sao, đã khác xa ngày hôm qua rồi, huhu! Giờ em tàn tạ, em nhơ nhuốc, em lê lết trên con đường đầy niềm vui và sức sống, em cần tìm một nơi chở che cho em, em cần lắm, huhu! Nhưng em còn biết về đâu, bàn tay em run rẩy cầm theo khung thêu, đôi bồ câu vẫn quấn lấy nhau thắm thiết, nhưng nó chẳng còn là tình yêu của đôi ta nữa rồi, huhu! Em về đâu ư, ngoài tình yêu của anh ra, thì con tim em chẳng còn chốn nào để được chở che, nó sẽ chết vì lạnh giá và đau đớn, huhu! Em đã mất tất cả, tất cả mọi thứ, kể cả tình yêu son sắt này dành cho anh, chỉ anh mà thôi, huhu! Em đau đớn, xót xa cho thân phận mình. Kiếp phận của em có lẽ chỉ hẩm hiu như thế mà thôi, ai bên em cũng phải chịu khổ đau cả … Từ ba mẹ em, tới bà em, cho tới anh, cả anh nữa, anh có biết không! Huhuhu, anh yêu ơi, giờ anh đang ở đâu, anh đang khóc vì đau đớn hay anh đang vui vẻ bên ai, huhuuu! Thôi, vậy là hết, vậy là chết, em sẽ không bao giờ tìm anh lần nào nữa đâu, em không còn xứng đáng với anh, không xứng với tình yêu của anh, em sẽ tìm nơi nào đó, em sẽ chết ở nơi đó … Phải rồi, em sẽ chết tại nơi mà em đã sống bao năm nay, em sẽ trở về nhà em, em sẽ về lại nơi em đã từng sống và yêu anh … Thế rồi, trong đêm tối giá rét căm căm, có người thấy bóng hình bé nhỏ của một cậu bé đang lê lết những bước chân mỏi mệt về lại căn ngõ nhỏ tối đen. Bóng dáng liêu xiêu của cậu bé đang khuất dần trong bóng tối, tối lắm … Phải chăng bóng tối đã phủ kín khắp cuộc đời cậu! Và rồi, trong một vũ trường ở một nơi cách đó khá xa, là nhung nhúc những người nhảy điên cuồng theo điệu nhạc dữ dội. Có một chàng thanh niên trẻ đang uống rượu một mình trong tiếng nhạc đập chát chút ở góc bên này … Trên bàn là 6 chai bia, có vẻ như anh đã uống ngần đó … Khuôn mặt anh rũ rượi, tóc xòa xuống, đôi mắt lơ đãng bất cần, nhưng luôn chực trào nước mắt … Đó là ai, kẻ bị phản bội hay tội đồ của trò đùa số phận? “Tú ơi, sao em nỡ rời bỏ tôi, tại sao em lại rời bỏ tôi, huhu! Em có biết rằng giờ tôi như thế nào không, tôi không còn là tôi nữa, tôi không cần gì cả, tôi chẳng thiết tha điều gì nữa khi không có em bên mình! Tôi biết mình có lỗi với em, tôi đã không nghe lời em, tôi đã uống quá chén, để rồi bị mẹ tôi và cô ta lừa cho lên giường với cô ta… Nhưng em hiểu không, thật sự thì tôi chưa bao giờ có suy nghĩ phản bội em, phản bội tình yêu của đôi ta, tôi đã không biết gì lúc đó nữa, tôi đã bị cho uống thuốc … Tôi … tôi có xứng đáng bị em đối xử như vậy không Tú ơi ??? Tại sao em lại nỡ ruồng rẫy tôi, tại sao em lại nói ra những lời đó, em thừa biết rằng tôi rất dễ tổn thương mà, huuuhu! Con người hằng ngày của em đâu, tại sao em lại không chịu nghe tôi giải thích, tại sao em cứ khăng khăng chia tay, chẳng lẽ em chỉ nghĩ tới cảm giác của em thôi sao, tại sao em không nghĩ cho tôi, em không nghĩ xem tôi đang nghĩ gì, tôi đang cần gì!!! Trải qua bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu khó khăn để tới được bên nhau, lẽ nào chỉ vì một lỗi lầm của tôi, mà em nỡ ruồng rẫy tất cả, em nỡ bỏ tôi đi thật sao, huhu! Em tưởng chỉ mình em đau khổ thôi sao, còn tôi, tôi thì sao! Tôi đã cắn rứt lương tâm biết nhường nào khi biết mình đã bị đánh bẫy, tôi đã thấy có lỗi với em biết nhường nào khi nghe giọng nói líu lo, hồn nhiên của em trên điện thoại, khi nhận được bao lời dặn dò âu yếm của em … Em có biết lúc đó tôi đau đớn như thế nào không! Tôi đã định nói cho em tất cả, nhưng tôi đã không thể … Tôi đã chẳng thể nói nổi lời nào khi con tim tôi cứ nghe từng giọng nói véo von, yêu đời của em … Tôi không muốn làm em đau đớn, tôi không muốn em khóc, tôi không muốn em sẽ buồn, tôi chỉ muốn khi về tận nơi, tôi sẽ giải thích cho em tất cả, để cầu xin em hãy tha thứ! Tôi cứ nghĩ tình yêu của đôi ta đã đủ lớn để em tha thứ cho tôi, nào đâu em đã phũ phàng làm tan nát trái tim tôi … Tại sao em có thể nói ra lời chia tay chứ, huhu! Tôi chưa bao giờ nghĩ em lại nói như thế, chúng ta yêu nhau lắm mà, phải không “Miu bé bỏng” ơi, huhu! Tôi sợ lắm, tôi sợ lắm em ơi, sao em lại làm thế với tôi, tôi không muốn tin sự thật này, tôi không muốn tin rằng em đã rời xa tôi, em đã rời bỏ tôi, huhu! Tôi cảm tưởng như trời đất sụp lở xuống khi nhìn thấy ánh mắt lạnh giá của em, tôi sợ ánh mắt của em, tôi sợ những gì em nói ra … Tôi đã muốn ôm chầm lấy em để hôn lên môi em, không cho em nói những lời đó nữa, những tưởng em sẽ lại ôm tôi vào lòng như mọi khi mà nói rằng em chỉ vì giận tôi quá mà thôi, nhưng tôi đã lầm, em đã không làm như vậy! Em đã thẳng tay tát tôi, hai cái tát thật quá tàn nhẫn, lạnh lùng … Tôi như chết đi, tôi như gục ngã hoàn toàn … Tại sao em lại như vậy hả Tú ơi ??? Hàng ngày em có như vậy đâu … Trong mắt tôi, em là một thiên thần trong sáng, bé nhỏ, yếu đuối nhưng cũng đầy quyết tâm và nghị lực … Bên em tôi luôn cảm thấy hạnh phúc, yêu đời. Bên em tôi luôn cảm thấy mình muốn che chở cho em, muốn giữ cho nụ cười trên môi em không bao giờ tắt. Bên em tôi như thấy thời gian ngừng trôi, con tim tôi luôn bồi hồi xao xuyến, tôi chỉ muốn ôm em thật chặt, cho tình yêu của tôi làm tan đi bao nỗi cô đơn và khổ đau của em. Bên em tôi chỉ cần như vậy thôi, tôi chẳng cần điều gì hơn, chỉ cần được chăm sóc, yêu thương em là quá đủ, vậy mà sao em nỡ … Tại sao em lại trở nên tàn nhẫn như vậy, em đã nhẫn tâm nói những lời quá tàn nhẫn … Chẳng lẽ em chưa bao giờ yêu tôi thật sao? Không, không, tôi không muốn tin điều đó! Nhưng tại sao em lại nói rằng em bên tôi chỉ vì lợi dụng tiền bạc và thân xác tôi, sao em lại nói như thế! Tim tôi như bị ai xé ra khi tôi nhìn vào đôi mắt em, như mong tìm thấy một giọt nước mắt hay một sự yếu mềm từ em khi em nói ra những lời đó, nhưng tôi chẳng thể! Em nói ra những lời đó mà chẳng mảy may xúc động, em đã phũ phàng giết chết con tim chung thủy của tôi! Không, tôi không muốn tin, tôi không muốn tin những điều đó … Chẳng phải em đã khóc rất nhiều khi tôi đau sao, chẳng phải khi tôi sang Mĩ điều trị, em đã khóc cạn nước mắt vì nhớ thương tôi sao? Chẳng phải cứ khi nào vắng tôi, là em lại thấy da diết nhớ sao, chẳng phải rằng em không thể sống thiếu tôi hay sao, huhu! Hay là tôi đã bị lừa, bị em lừa gạt tình cảm bấy lâu nay mà không nhận ra. Hay là tôi đã sai lầm to lớn khi trao tất cả tình yêu chân thành và duy nhất của cuộc đời tôi cho em, huhu! Chẳng lẽ cũng như bao người trong thế giới thứ ba này, yêu chỉ vì lợi dụng nhau thôi sao, huhu! Không, tôi không muốn nghĩ nữa, tôi không muốn nghĩ một chút nào nữa, em không phải như thế, em mãi là thiên thần bé nhỏ của con tim tôi, huhu! Em mãi là Vợ Yêu của tôi, em mãi là tình yêu trong sáng, thuần khiết và thủy chung nhất! Không, tôi không muốn tin, tôi không muốn tin … Tôi không muốn nghĩ gì nữa, tôi sẽ uống, uống cho tới chết đi thì thôi, tôi không còn thiết gì nữa, em đã xa tôi, tôi chẳng cần gì nữa … Tôi sẽ uống, dẫu không thể quên em nhưng tôi sẽ uống, uống để không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa … Em đã bỏ tôi, tôi chẳng còn muốn sống …”
|
Anh cứ uống, anh thanh niên đẹp trai nhưng ủ rũ ở góc này vẫn cứ uống, trong khi tiếng nhạc đinh tai nhức óc vẫn chát chúa đằng kia … Có vài cô gái ăn mặc hở hang bên đó, nhìn thấy anh mà mắt cứ sáng rực … Rồi những váy ngắn đó tiến tới anh, chúng đang say đắm vẻ đẹp trai nhưng đã bị ma men làm cho lờ đờ tâm trí … _Anh gì ơi, cần bọn em uống cùng chứ ạ ^^! Anh thanh niên tội nghiệp ngẩng lên, đôi mắt hơi thâm và sưng vì khóc đã quá nhiều … Dường như anh không hề để ý tới vẻ xuýt xoa và tha thiết của những cô gái này, anh gạt phắt bàn tay … _Đi đi, các người đi đi … Tôi chẳng cần ai cả, tôi chỉ cần Vợ yêu của tôi thôi, các người có biết thiên thần bé nhỏ của tôi đâu không!!! Các người có biết không??? _Ơ … Anh bình tĩnh … Bọn em không biết ạ … Nhưng thấy anh buồn quá, chẳng hay bọn em giúp gì được cho anh ạ? Sáu con mắt kẻ mắt xanh lẳng lơ kia nhìn chăm chăm đầy thèm muốn … Một cô õng ẹo tiến gần hơn, dùng tay vuốt nhè nhẹ mái tóc bồng bềnh của anh … _Có gì thì anh cứ nói … Bọn em đây có thể giúp anh, giúp anh bất cứ yêu cầu gì, hihihi ^^! _Cô đi đi !!! Tôi không cho phép cô vuốt tóc tôi … Chỉ có Vợ yêu của tôi mới được làm thế, cô hiểu không, hả … Huhuhu … Ba cô khựng lại, vẻ ngạc nhiên và có phần thảng thốt hiện rõ lên từng gương mặt dày hàng centimet phấn son kia … Phải rồi, người đàn ông chung thủy nhất trên thế gian này đang khóc trước mặt 3 cô đó, các cô có thấy xấu hổ không, giữa tình yêu đích thực và tình yêu thể xác … “Vợ yêu ơi, tôi nhớ em lắm rồi, huhu! Em có biết tôi cần em biết nhường nào không, em có biết tôi đau đớn lắm rồi không … Tôi chẳng muốn gì cả, tôi chẳng cần ai phải thương hại cho tôi hết, tôi chỉ cần em bên tôi mà thôi, bên tôi như những tháng ngày hạnh phúc vừa qua thôi, huhu! Tôi đau đớn lắm rồi, em có hiểu lòng tôi không, tôi nhớ em lắm, em đừng làm tôi đau nữa, tôi sợ lắm! Tôi sợ mình mất em, tôi sợ mất em nhiều lắm, thiếu em, tôi sẽ sống làm sao trên cõi đời này …” Thế rồi, có ai đó thấy vào trong vũ trường lúc này là 3 gã thanh niên. Một tên khá cao lớn, khuôn mặt đầy mất dạy, còn hai tên kia thì đầu cạo trọc, một tên lùn hơn, mặt thì đầy những sẹo chém giết, tay thì thô kệch, lông lá … 3 con quái vật đó đi vào, cười hô hố với những cô em xinh đẹp lẳng lơ, đi vào góc đằng kia, nơi người đàn ông tốt nhất trên đời đang quằn quại ở đó … 3 tên kệch cỡm này ngồi xuống bên chiếc bàn cách không xa lắm … 3 cái mồm thối kia nói bô bô … _Hô hô, đại ca tốt nhất trên đời … Phen này phải chơi cho xả láng mới được … Mấy em này nhìn đã quá … _Hahahaha …. Hai chú quá khen … Mà chú vẫn còn sung được à … Hồi nãy chơi chưa xả láng sao! _Hheehee, đại ca cứ nói thế … Chơi trai khác chơi gái mà … _Hahaha, có khác gì nhau chứ … Chẳng phải chú “bắn tỉa” đầy vào chân nó đó sao, hahaha … Vậy mà giờ còn muốn tiếp, anh chịu thua chú thật rồi đó … _Hhehehe, chẳng mấy khi được vui như thế … Mà thằng ranh con đó chơi sướng quá đại ca nhỉ … _Uh, sướng thì sướng … Nhưng nãy nó tát tao một cái, giờ tao vẫn thấy tức đây này … _Đại ca uống đi! Uhm, mà hồi nãy đại ca mạnh tay thế, nó tát đại ca có một cái thôi, mà đại ca tát nó tới cả chục cái, lại còn xé áo nó nữa … Em thấy mà cứ tồi tội … _Cha chà, chú hôm nay lạ ghê ha, hahahha! Mọi khi chú sung sướng lắm khi thấy thế mà … _Hhehehe, thì em đã chơi cái thể loại này bao giờ đâu … Đại ca nãy mạnh “tay” quá, làm sao mà nó chịu nổi chứ! _Tao không quan tâm! Thằng đó trước kia phản bội tao, nó không yêu tao, nó dám từ chối tao … Nó phải chịu cái giá đó … Tao làm thế còn là nhẹ cho nó lắm đó … Tao còn chưa trói trần truồng nó đã là may rồi … _Hhehehe, đại ca lắm chiêu thật! Thôi, đang vui mà … “zô”thôi ^^…. Những lời dơ dáy đó phát ra với âm lượng ngang bằng một cái loa phát thanh công cộng … Trong tiếng nhạc ồn ào, chẳng mấy ai chú ý, nhưng những lời nhơ nhuốc đó đã lọt vào tai chàng trai tốt nhất trên đời … Hai bàn tay anh nắm đấm chặt tự khi nào, đôi mắt anh đỏ ngầu lên vì rượu hay vì bị sao! Anh đã thôi uống tự khi nào, mắt anh trừng trừng căm phẫn từng tia lửa nhìn thiêu cháy 3 kẻ đáng nguyền rủa đó … Anh đứng phắt dậy, hai cánh tay run rẩy những đường gân mạnh mẽ, hơi run lên vì bàn tay nắm quá chặt … Anh xông thẳng vào tên “đại ca” đang vi vu khói thuốc lá trên tay, anh tiến hùng hổ vào lũ khốn đó trong sự ngỡ ngàng của một cô bưng bia cạnh đó. Phải rồi, hình như anh nhận ra tên khốn vừa nói xong là ai, và anh đã đoán được người mà bọn chúng vừa hại là ai rồi! Và có một tiếng đấm, nghe đã tai lắm, hình như là vào mặt một thằng. Nghe thấy nó kêu hú lên một tiếng hệt như con khỉ đột bị cắt tiết, rồi có tiếng đấm đá, gào lên … _Thằng khốn, mày nói gì hả!!! Mày vừa nói gì!!! Mày đã làm gì với vợ yêu của tao??? BỐP!!! _A, thằng chó này! Thì ra … thì ra là mày … Lâu lắm rồi tao không gặp mày, không ngờ tối nay gặp mày ở chốn này … Bốn con mắt máu lửa nhìn nhau. Hai thằng đầu trọc đứng lép ra, để một chàng trai tốt nhất trên đời và một thằng người nửa thú đang đứng nhìn nhau trừng trừng. Mọi người xung quanh có vẻ vừa mới giật mình thảng thốt khi nghe tiếng đổ vỡ của những chiếc ly, có lẽ một số nghĩ rằng bị “cớm” truy xét. Không, chẳng có gì đáng để nói cả, ngoại trừ một vết đấm tím bầm trên mặt thằng người nửa thú kia, nó vừa “xơi ngon lành” một cú đấm mạnh mẽ của chàng trai tốt nhất trên đời! _Tao hỏi mày lần nữa, mày vừa nói gì, mày vừa làm gì, HẢ! Lần này thì cái sự tập trung đã không còn dành cho những vũ điệu hoang dại bốc lửa nữa, mà đã hướng hẳn về cuộc chiến sắp diễn ra giữa một người anh hùng và một con thú điên. Con thú đó đang gầm ghè lên những nốt vui tươi đầy thú tính và ghê tởm … _Hahahaha, làm gì hả! Chỉ là “cống hiến” cho bọn tao một chút vui vẻ thôi! Thằng “bồ” của mày cũng “ngon” phết, không thua gì gái đứng đường cả, hahaha! Có tiếng xì xầm bàn tán nổ bung ra, tung tóe như tiếng vỡ của một chiếc ly thủy tinh. Nhiều người chắc sock khi biết chuyện này, nhưng những lời lẽ đó như chẳng khiến chàng trai tốt nhất trên đời bận tâm chút nào nữa. Đôi mắt chàng lúc này là đôi mắt của một mặt trời bùng cháy dữ dội, nó đang gằn lên những vệt căm tức kinh hoàng như muốn thiêu cháy đối thủ, tên khốn vừa nói ra điều đó mặt hơi xám đi, nhưng chẳng thể xám hơn vì vốn dĩ nó đã xám xịt lắm rồi … _Mày nói gì, ai cho mày quyền làm thế hả thằng khốn!!! Mày dám làm thế hả … BỐP …BỐP … Có mấy tiếng đấm đá huỳnh huỵch. Người ta chẳng còn biết ai đang đánh ai nữa, chỉ vừa nhìn thấy chàng trai tốt nhất trên đời lao vào tên thú kia nhanh như chớp, rồi thấy tay chàng vung lên, rồi có tiếng đổ vỡ liểng xiểng, có cả những tiếng la hét, tiếng huỳnh huỵch của đấm đá … _ BỐP! Tao không cho phép mày xúc phạm vợ tao! Mày dám làm chuyện đó hả! Mày dám hại vợ tao hả! Mày phải chết, mày phải chết! Toán bảo vệ của cái chốn này nhung nhúc chui ra hệt như lũ chuyên đi đâm thuê chém mướn. Bọn chúng gắng sức can thiệp vào vụ ẩu đả, nhưng hình như chẳng thể làm gì hơn, chàng trai tốt nhất trên đời vẫn bám chặt lấy cổ áo con thú ghê tởm đó, vẫn đấm từng nhát vào cái mặt chó đực của nó … _Bỏ tao ra … Mấy thằng kia còn đứng … đó … làm gì .. cứu tao … mau … Hai thằng đầu trọc lởm chởm những sợi lông trên đầu lao về phía chàng trai tốt nhất trên đời … Chúng kéo anh ra, đạp vào người anh những cú đạp dữ dội … Phe bảo vệ hình như lúc này xem mới “đã”, vội vàng phản ứng hệt như con chó bị chấy rận cắn bất ngờ tỉnh giấc … Chúng líu ríu múa máy chân tay hệt như những thằng hề thủa những năm 40 vậy. Lạ đời là ở chỗ, nãy khi chàng trai tốt nhất trên đời đánh tên thú vật đó, thì mấy cô váy ngắn chỉ biết la ó lên, nhưng giờ khi tình thế đảo ngược, thì mấy cô này hoạt động hệt như Bà Trưng, bà Triệu một thời lừng lẫy. Mấy cô không ngần ngại lao vào kéo hai tên đầu trọc ra, một cô còn lấy nguyên cái khay bưng bia đập lia lịa cho san phẳng cái đầu trọc của bọn nó, la hét lên rằng hai đánh một là hèn! Cực chẳng đã, ai lại đánh đàn bà … Chi bằng lần này thì toán bảo vệ mới lao vào, và giữ chặt được tay chàng thanh niên tốt nhất trên đời. Tên thú vật đó đang nằm dưới sàn ôm bụng, mắt long sòng sọc nhìn lên chửi thề tung tóe nước miếng, mặt nó sưng vêu lên như “được” cả bầy ong vò vẽ “chăm sóc” … Chàng thanh niên vùng vẫy trong những cái níu kéo của toán bảo vệ, trong tiếng kêu la của mấy cô gái trẻ quanh đó, họ đang vây vào anh, dùng khăn lau máu trên miệng anh, rồi xuýt xoa, rồi lại la ó! _Đồ khốn nạn! Mày dám làm điều đó hả! Mày làm gì Vợ tao rồi hả, HẢ! Trả lời đi, giờ Vợ tao ở đâu??? _Nó hả, nó chết … rồi! Nó bị bọn tao hãm hiếp tới chết rồi … Xác nó bọn tao vứt xuống sông rồi ! _ĐỒ CHÓ, ĐỒ KHỐN! Mày dám làm điều đó … hả …. Rồi dường như cuộc chiến lại như muốn bắt đầu, nhưng tên thú vật đó đã co cẳng lên và nó con đuôi chạy như một con chó bị bắt để thiến. Hai thằng trọc cũng lao theo, có vẻ như chúng biết nếu ở quá lâu thì chẳng được tí ích lợi gì … Chàng trai tốt nhất trên đời lao theo như điên, nhưng dường như men say cả buổi chiều và tối nay đã làm anh không thể đứng vững … Anh bật khóc hu hu, nhiều người xung quanh như vẫn thảng thốt, nhiều người như vẫn còn bàng hoàng về mọi chuyện … Anh gục ngã xuống, bao nhiêu người đỡ anh cũng đổ xuống theo, người ta đang nâng anh lên trong rũ rượi … Anh giờ trông như không còn chút sức lực nào, thân hình anh vẫn vùng vẫy man dại trong khi nước mắt anh đầm đìa khắp má … Rồi anh như muốn chạy theo, anh đứng nhanh lên một cái rồi đổ ngã xuống, tay xô vào một chiếc bàn, làm những cái ly tiếp tục rơi vỡ loảng xoảng … _Anh Hùng …. Anh Hùng! Sao ra cơ sự này hả … Mọi người, tôi xin mọi người, giúp tôi … Giúp tôi đưa anh ấy lên xe với …
|
Tiếng một cô gái trẻ thảng thốt vang lên … Cô gái đó vừa từ bên ngoài chạy vào, hai hàng nước mắt rơm rớm như muốn bẻ con hơn nữa hàng mi kia. Cô dúi mấy tờ polime vào tay hai tên bảo vệ, và rồi 2 con người đó cùng nhau đưa chàng trai tốt nhất trên đời ra ngoài, còn cô gái thì ở lại để thanh toán những tổn thất vừa qua … Nhiều người cũng đi theo, có vẻ như họ vẫn đang rất tò mò về mọi chuyện. Thiên hạ vẫn thế, người ta đánh nhau thì ra … cổ vũ, tới lúc “xong xuôi” rồi thì lại đâu vào đó. Và cái chốn này cũng vậy, người thì bàn tán, người thì lại lao đầu vào những vũ điệu thời nguyên thủy, như chẳng có việc gì vừa xảy ra cả … Xong xuôi, cô gái trẻ chạy ra, đỡ lấy chàng trai tốt nhất trên đời tựa vào vai mình trong ô tô, rồi cô cầm lái, đưa chàng về … Tiếng xe ô tô nổ máy trên con đường dài vẫn còn tưng bừng lắm không khí xuân về, và trong chiếc xe hơi đang lăn bánh hối hả, cô gái trên xe lăn dài một dòng nước mắt … Trời sáng, sáng tức là bình minh đã đến, đã sang, hay đã qua rồi thì ai cũng không rõ. Có vẻ như cái sự sinh hoạt như thường ngày của những người dân thủ đô này thì đã dần trở lại. Tết cũng chỉ là những ngày nghỉ ngắn ngủi, còn công việc mới là tất cả, là trên hết. Nhưng trong ngôi biệt thự này thì không như thế! Ba mẹ chàng trai tốt nhất trên đời đang chầu chực bên giường cậu quý tử của mình, cả cô gái đêm qua đã đưa anh về nữa … Ôi chao, phải biết là họ suy nghĩ như thế nào! Một mặt thì họ đau xót con trai mình, dĩ nhiên rồi, còn một mặt nữa thì họ lại mừng tím cả gan ruột khi cậu con trai đã trở về sau hơn một tháng đi “bụi” … Thôi, chuyện mừng vui thì tính sau, còn về chuyện của chàng trai tốt nhất trên đời giờ mới đáng lưu tâm! Hãy nhìn gương mặt anh lúc này. Một chút tím bên khóe miệng hơi khô, một chút hốc hác trên gò má, một chút thâm quầng quanh mắt vì khóc quá nhiều. Anh chưa tỉnh. Anh vẫn chưa tỉnh lại … Có lẽ vì cơn say hôm qua đã khiến cơ thể anh mệt mỏi, nhưng có lẽ điều khiến anh suy sụp hơn cả là sự thật trước mắt. Đó là anh đã bị bỏ rơi, là khi anh nghe rằng người mà anh yêu thương nhất trên đời bị hãm hại rồi bị giết chết. Phải rồi, cái gì đến quá nhanh cũng thường làm người ta bay lên hay ngã xuống, kể cả niềm vui hay nỗi buồn. Vui bất ngờ thì nhảy cẫng lên, buồn đột ngột thì khuỵu xuống, nào ai mãi đứng được vững? _A, anh Hùng … anh Hùng tỉnh rồi hai bác ơi! _Hung … Hùng … Ôi, con tôi … Anh lim dim mở hé đôi mắt mòn mỏi … Anh mơ màng nhìn ra cái gì trăng trắng ở cửa sổ … Miệng anh khô khốc, đắng nghét … Rồi anh như nhớ ra điều gì, anh vùng lên một cái, như thể anh chưa bao giờ được chạy, anh chạy lao ra trước sự ngỡ ngàng, lo lắng của 3 người khốn khổ bên anh. Anh chạy huỳnh huỵch xuống cầu thang, cả ba mẹ anh và cô gái trẻ chạy theo anh, hệt như sợ anh chuẩn bị nhảy lầu vậy. Không, anh sẽ không nhảy lầu đâu, anh lao ra khỏi nhà, anh chuẩn bị lên xe để tìm lại nguời anh yêu. Đúng rồi, phải là như vậy, hẳn là người mà được anh yêu thương đó hạnh phúc lắm khi có người yêu mình như vậy … Nhưng giờ người đó đang ở đâu? ************************************************** * Anh yêu ơi, trời sáng rồi đó anh à! Anh đang ngủ say phải không anh? Em đoán là giờ này anh đã dậy rồi, vì mọi sáng thì vào đúng giờ này là anh dậy mà. Anh vẫn hay thức sau em, bởi vì em muốn được ngắm anh khi ngủ nên em mới hay thức trước. Nhưng sáng nay khi em thức dậy sau những cơn mơ giá rét chập chờn, em thức dậy và không có anh bên cạnh, em lại khóc. Em vẫn nghĩ rằng anh vẫn nằm bên em, em vẫn nghĩ rằng ta bên nhau như xưa, nhưng em đã lầm. Em đã mất anh thật rồi, một bình minh đã đến mà em không có anh bên mình, em lại khóc … Em đang co ro trong một chiếc cống to. Đêm qua em đã trở về nhà mình, em đã lại khóc trên từng viên gạch đã xây nên nhà em, để rồi em lầm lũi ra đây, nơi mà chúng ta đã một thời chạy bộ mỗi sáng bên nhau, em chui vào chiếc cống này và trú chân tại đó. Anh à, giờ nơi đây đang xây dựng công trình nhà máy rồi, có biết bao nhiêu là những chiếc cống to, em có thể chui vào đó, đứng lên trong đó mà chỉ cần cúi đầu xuống … Em lấy vỏ bao xi măng quây quanh miệng cống để chắn gió ở hai đầu, em quây kín em lại để tránh giá rét, cũng như để chạy trốn tất cả. Buồn cười quá phải không anh, huhu! Anh yêu hỡi, giờ em chẳng còn gì rồi, em không còn gì nữa cả. Ngay cả manh áo ấm của em cũng bị xé ra toạc vai do tên khốn đó hành hạ … Em đau đớn quá anh ơi, cả thể xác và tâm hồn em như đã tan nát, em chẳng thể gượng nổi nữa rồi, em cần vòng tay ấm áp của anh lắm, huhu! Từng cơn gió mùa vẫn thốc qua má em, nó đang buốt lạnh lắm vì thiếu nụ hôn mỗi sáng của anh, huhu! Tim ơi mày đừng như thế nữa, sao mày vẫn chưa chết đi, sao mày không chết hẳn đi để tao bớt đau đớn hả Tim ơi, huhu! Sao mày vẫn cứ muốn tao hãy chuẩn bị quần áo ấm cho anh, chuẩn bị nước ấm cho anh đánh răng, rửa mặt, huhu! Sao mày vẫn cứ muốn nhìn ngắm nụ cười và ánh mắt anh chứ, huhu! Giờ anh đã xa tao thật rồi, anh chẳng còn đoái hoài gì tới tao nữa đâu, tao cũng không còn xứng đáng với ai nữa rồi, mày hiểu không, huhu! Mày tưởng tao không muốn được anh ôm lấy, không muốn được anh hôn lấy à, huhu, tao muốn lắm chứ, tao nhớ anh lắm rồi, huhu! Anh ơi, giờ xa em rồi, anh phải kiên cường lên, hãy quên em đi, hãy đừng bao giờ tìm em nhé, anh phải sống như ngày xưa em chưa tới, anh phải là anh của ngày xưa, anh hiểu chứ, huhu! Như vậy, anh sẽ không phải lo lắng cho em, anh sẽ chẳng cần phải hi sinh điều gì cả … Nhưng có lẽ giờ thì anh phải tự lo cho mình nhiều hơn rồi, em chẳng thể bên anh để lo cho anh nữa, anh phải tự lo cho mình nhé! Rồi mấy ngày nữa thôi, anh sẽ chính thức lấy vợ, khi đó chị ấy sẽ lo tất cả cho anh, em sẽ có thể yên tâm mà nhắm mắt ra đi rồi, huhuu … Nhưng trước khi ra đi, em sẽ tặng anh món quà Valentine – món quà cuối cùng của em dành tặng anh! ************************************************** * Em yêu ơi, em đang ở đâu, sao em chưa về, huhu! Anh đang ở nhà của đôi ta, anh đang ở trong mái ấm của đôi ta, mà sao lúc này nó lạnh lẽo quá! Có phải em đang chơi trốn tìm không, có phải em đang trốn anh ở một nơi nào đó để đợi anh đến tìm không? Em yêu ơi, trả lời anh đi, sao em không lên tiếng gì, sao anh gọi em lại không thưa? Chẳng lẽ em không nghe thấy con tim anh đang khóc sao, chẳng lẽ em không màng đến anh một chút nào nữa sao? Em đang ở đâu, em sao rồi, chẳng lẽ em đã chết thật! Không, không phải như thế, em là thiên thần của trái tim anh, em không thể chết được, em mà chết đi thì con tim anh sẽ ra sao, huhu! Em ra đi ư, không, em đang đùa anh phải không? Em chỉ muốn dọa anh thôi phải không, em không thể bỏ đi được, em không thể bỏ anh được, huhu! Em mà ra đi thì anh sẽ ra sao, em sẽ ra sao khi không có anh bảo vệ, chăm sóc em! Không, em yêu ơi, em đừng làm anh sợ nữa, anh sợ lắm rồi, anh đau đớn quá! Tại sao, tại sao lại như vậy! Chẳng phải mới như ngày hôm qua đó sao, khi mà đôi ta còn bên nhau, em còn bên anh để mặc quần áo và đeo khăn quàng cho anh, em còn hôn anh mà, vậy sao giờ em lại đi đâu hả em yêu ơi, huhu! Hay là em đang trốn anh ở đâu đó trong ngôi nhà này, phải rồi, anh sẽ tìm, anh sẽ tìm mọi nơi. Nhưng em đâu, sao anh không thấy bóng hình em thế này … Không, sao tất cả lại lạnh lẽo thế này, sao tất cả lại quá trống vắng như thế này, huhu! Em yêu ơi, em đang ở đâu, em đang ở đâu, huhu! Đáng lẽ anh không nên quay lưng ra đi khi em nói những lời phũ phàng đó, đáng lẽ anh phải kiên cường ở lại, kiên cường hơn nữa để đừng mất em, đáng lẽ anh phải làm vậy, nhưng anh đã bỏ chạy, để rồi anh chỉ biết khóc một mình và lấy rượu giải sầu mà thôi. Chiều qua anh đã quay lại đây tìm em, em vẫn chưa về, những tưởng em sẽ trở lại vào sáng nay, nhưng anh đã lầm, anh đã lầm thật rồi. Em đã không về, cả ngày hôm qua em cũng không hề về, căn nhà vẫn lạnh lẽo và trống vắng như hôm qua, nó vắng lặng tiếng cười, tiếng nói líu lo của em. Em đã đi thật rồi, em đã bỏ anh thật rồi, em đã ra đi mà không hề mang theo một điều gì cả … Con tim anh đau đớn lắm rồi em có biết không em yêu ơi, em hãy về đi, hãy về lại mái ấm của đôi ta, rồi anh sẽ mãi mãi không rời xa em một phút giây nào nữa, anh thề đó, huhu! Em đã chẳng mang gì đi cả, chiếc điện thoại em cũng để lại, cả những tấm ảnh và bao đồ dùng nữa … Chẳng lẽ em định trả lại anh tất cả thật sao, em nói rằng em sẽ trả lại anh mọi thứ, em nhẫn tâm làm như vậy thật sao Vợ yêu ơi, huhu! Quần áo em vẫn ở đây, anh vẫn như cảm thấy hơi ấm bé nhỏ của em vương vấn lại, anh ôm chiếc khăn em vào lòng mà ngực thổn thức, nước mắt anh cứ trào ra không nguôi. Em để lại sách vở, em bỏ lại những cuốn sách yêu dấu của em, em đã từ bỏ ước mơ học tập nên người mà em đã mơ ước thật sao, huuhu! Tại sao em lại đối xử như thế với tôi, sao em lại bỏ lại chiếc nhẫn của em, tại sao em lại để lại nó cho tôi, nó là tình yêu của em cơ mà, chẳng lẽ em muốn trả lại tôi tất cả thật sao em yêu ơi, huhu! Chẳng lẽ em đã quên hết bao lời thề thủy chung của đôi ta rồi sao, em đã quên rằng em đã hứa sẽ bên tôi, chăm sóc yêu thương tôi trọn đời này hay sao! Sao em lại như thế! Chẳng lẽ bấy nhiêu lời em nói chỉ là giả dối hay sao, chẳng lẽ tất cả những tình cảm trong thời gian vừa qua mà em dành cho tôi chỉ là gian dối thôi sao, huhu! Không, tôi không muốn tin, tôi yêu em, tôi yêu em lắm, em đừng tàn nhẫn với tôi nữa, hãy trở về bên tôi đi, tôi sợ lắm. Tôi sợ mất em, tôi sợ cuộc đời này vắng em bên mình, huhu! Không, tôi sẽ ôm chặt em, tôi sẽ không để em xa tôi lần nào nữa, tôi sẽ không bao giờ để em phải chịu thêm một đau khổ nào nữa đâu … _Anh Hùng … Hhuhu, anh đừng như thế nữa có dược không … _Cô đi đi … Cô còn dám nói như thế với tôi à … Hãy để tôi yên … Tôi sẽ không bao giờ để em yêu của tôi xa tôi lần nào nữa đâu … Cô đi đi … Người con gái đã đưa anh về hôm qua đang đứng ngay trước cửa, hai bàn tay cô run run … Một tay nắm chặt nắm cửa, một tay ôm mặt khóc rưng rưng khi thấy người mình yêu đang ôm chặt trong lòng tấm ảnh mà anh vừa tháo từ tường ra … Anh đang nằm co với nó trên giường, anh đang ôm nó, anh đang ôm hình ảnh người anh yêu … _Em xin anh đó … huhu … Em biết mình … sai rồi … Nhưng … huuh … chỉ vì em yêu .. anh … mà thôi … _Cô đi đi … Cô không được phép bước chân vào đây, cô không được vào tổ ấm của tôi và em yêu của tôi … Chính cô là kẻ đã phá hoại hạnh phúc, chính cô đã làm em yêu tôi tổn thương … Cô đi đi … _Anh đừng như vậy nữa được .. không, huhu … Em … Em yêu anh mà … Hãy về bên .. em … Anh đừng như vậy nữa … Anh có biết nhìn anh lúc này, em đau đớn thế nào không … Anh không nghĩ tới cảm giác của em thì thôi, nhưng anh phải nghĩ tới hai bác nữa chứ, chẳng lẽ anh muốn mình là người con bất hiếu à … Anh hãy nhìn sự thật đi … Tú sẽ không trở … lại đâu … _Cô im đi … Cô đi đi … Em yêu của tôi sẽ trở lại bên tôi, em ấy đã hứa như vậy rồi … Cô đừng có mà bịa đặt … _Hhuhu … Anh đừng như vậy nữa có được không … Anh đừng làm em sợ .. Anh đừng như vậy nữa … Anh phải chấp nhận sự thật chứ … Anh có biết giờ ba mẹ anh lo lắng cho anh như … thế nào .. không, huuhu … _Cô đi đi … Tôi muốn ôm em yêu của tôi, huhu … Cô đi đi … tôi xin cô đó .. Tôi chỉ muốn được ôm em ấy mà thôi … Hhuhu … Tôi không muốn nghĩ gì nữa, tôi không … muốn gì cả, tôi chỉ cần .. em yêu của tôi mà thôi … _Thôi được … Vậy thì anh cứ ở đó mà ôm lấy tấm ảnh đó rồi khóc đi … Thế còn trách nhiệm của anh với em thì sao, chẳng lẽ anh ruồng bỏ em chỉ để mãi nhớ về nó … Hhuuu …. RẦM … Rồi có tiếng chân chạy xuống cầu thang, thất thểu, gấp gáp … Cô gái đi vừa bưng mặt khóc rưng rưng … Có hai nhóc con đang chơi siêu nhân và búp bê ở dưới sân nhìn thấy thế, không hiểu chuyện gì cả … Chàng trai tốt nhất trên đời vẫn đang ôm chặt tấm ảnh trong lòng … Anh riết lấy chặt lắm, như không muốn để ai đó giật đi vậy, mặc dù lúc này chẳng có ai bên anh cả … Anh vừa ôm tấm ảnh vừa khóc rưng rức, nom đến tội nghiệp, xót xa cả cõi lòng … Giờ ai mà nhìn thấy anh lúc này, có lẽ sẽ chẳng cười nổi mà cũng chẳng khóc nổi. Anh ôm khư khư lấy tấm ảnh như đứa trẻ con sợ phải xa mẹ, anh co lại bên tấm khăn bé nhỏ, người anh run run lên theo từng giọt nước mắt rơi ra. Anh cứ ôm chặt lấy chiếc khăn của người anh yêu, vừa khóc vừa ghì nó vào bờ ngực, anh đang muốn tìm lại một chút hơi ấm của người ấy. Anh vẫn khóc, ướt đẫm cả một vạt khăn, mấy sợi tóc anh hơi run lên theo từng nhịp thổn thức … Bàn tay anh nắm chặt chiếc nhẫn lóng lánh của người yêu, giờ nó đã lìa xa ngón tay của người anh yêu, nhưng nó vẫn chứa chan tình yêu, mãi mãi là vậy! ************************************************** *
|
Trời mưa, mưa ư, tại sao lại mưa? Phải chăng là thời tiết mùa này vẫn thế, mưa xuân phảng phất do gió mùa đông bắc thổi qua biển rồi mới vào đất liền, hay là do ông Trời đang khóc thương cho ai? Tết mà trời mưa thì ai cũng ngán ngẩm, vì thế là cản trở kế hoạch đi du xuân, thăm bạn bè, người thân của họ. Cộng thêm trời lạnh cắt da cắt thịt thế này nữa, có ai là thích phải ra ngoài chứ! À, thế nhưng ở đây, hai vị chủ nhân đáng kính của căn biệt thự này đang không như vậy, họ đang chuẩn bị ra ngoài để chạy đôn chạy đáo cho đám cưới “chạy” của con trai họ với cô gái mà họ rất ưng – đó là con một người bạn làm ăn thân thiết của ông bố nhà này. Chà, xem chừng thì đám cưới của cậu trai nhà này với cô gái đó có vẻ diễn ra nhanh đây, nhằm đúng ngày 14/2 mà làm đám cưới chứ, ý nghĩa quá! Vậy là chỉ còn đâu đó gần một tuần nữa thôi, nhanh quá, không hiểu ông bố, bà mẹ nhà này tính sao với đám cưới gấp rút này đây … Con trai họ lên giường với con gái nhà người ta, lại còn chụp cả ảnh nữa, giờ bằng chứng sờ sờ ra đấy, có chối đằng trời. Mà chối sao được, đây có phải chuyện “ăn bánh trả tiền” đâu, là chuyện “động trời” quá đi chứ, đúng như sở nguyện của hai bên thông gia tương lai này quá … Chỉ có điều là những toan tính của họ đã giết chết tình yêu của hai người, một là con trai họ và hai là cậu bé đáng thương ngày nào vẫn bán sách. Giờ không cưới thì … còn đâu là thanh danh, “trinh tiết” của con nhà người ta, mình có “gan” làm, thì phải có “gan” chịu, trách nhiệm đó như một sợi dây vô hình mà cái xã hội này vốn dĩ đã luôn khoác lên nó. À, mà nếu cưới rồi thì sao nhỉ, ai mà biết được rồi sẽ ra sao, biết đâu đấy! Nhưng việc gì mà phải cưới gấp rút thế, đã “bụng mang dạ chửa” đâu mà phải nhanh như vậy, cứ đợi khi nào cái bụng phình ra chút thì hẵng lo không được à. A, nhưng không như thế được, cưới nhanh để cậu quý tử nhà này mau mà quên đi “tình xưa nghĩa cũ”, quên đi cái thứ tình yêu mà cả xã hội này ghê tởm. Ai chà, tình yêu mà cũng ghê tởm, thì thử hỏi có gì là không ghê tởm! Nhưng có mấy ai nghĩ thế, người ta chỉ nghĩ sao cho có thể diện, có này có kia với thiên hạ là vui rồi! Vả lại, cưới nhanh thì cũng có sao? Gần một tuần lo liệu, với người bình thường thì chắc là quá gấp, nhưng với những nhà giàu như thế này thì chỉ cần ném tiền vào là xong đâu vào đấy! Thời buổi kinh tế thị trường, dịch vụ mọc lên như nấm, ai mà chịu lép vế ai! Ôi chao, thế mới nói giờ là lúc mà hai vị chủ nhân đáng kính này đi đặt tiệc cưới và đặt thiệp mời đây … _Bố nó nè, bên thông gia nhà kia định tổ chức chừng bao nhiêu mâm? _Tôi cũng hỏi rồi, bên họ nói chỉ khoảng trăm mâm thôi … Chuyện thằng nhà mình với con Thủy cũng chẳng hay ho gì, mời nhiều quá hóa ra lại thành “vạch áo cho người xem lưng” … _Uhm .. Bên mình có lẽ cũng chỉ khoảng đó thôi … Nhưng mà bọn nó chưa đăng kí kết hôn … _Uhm, tôi cũng không biết thằng Hùng nhà mình giờ sao nữa, có lẽ nó với con Thủy sẽ đăng kí vào hôm Valentine thì hay hơn … Mẹ nó nghĩ sao về chuyện này? _Nói thật là em cũng thấy có lỗi, bố nó ạ! Mình lừa nó, cho nó lên giường với con Thủy, giờ thành ra nó như vậy … Không biết con Thủy tìm được nó chưa, em thấy lo quá … _Thôi, đừng bận tâm nhiều … Tôi nghĩ chắc nó chỉ vì nhất thời nên mới thế thôi. Lấy vợ vào rồi nó sẽ phải biết nghĩ về tương lai, rồi nhiều thứ nữa … Nó sẽ có trách nhiệm rồi trở về đúng bản chất con người nó … _Nhưng em cứ thấy sao ấy! Liệu mình có quá đáng lắm không hả anh? _Giờ có tự trách bản thân thì cũng chẳng làm được gì cả … Chuyện đã xảy ra rồi, làm sao mà phủi tay … Mà phủi tay sao chứ, chẳng phải em và Thủy dựng nên chuyện này sao … _Ơ … thì … Lúc đó em cũng không nghĩ được nhiều như thế, chỉ thấy tủi thân khi nó cứ kè kè bên thằng Tú mãi … Rồi thiên hạ cũng đồn nhan nhản ra .. Đi đâu em cũng không biết giấu cái mặt vào đâu cả … _Không sao … Giờ như vậy rồi, còn ai nói gì được nữa … Đã đâm lao thì phải theo lao thôi … _Uhm, thì đành vậy, biết làm sao … Thế đó, hai con người, một ông bố, một bà mẹ … Giống như bao ông bố, bà mẹ khác, ai chả muốn tốt cho con mình, ai chả muốn con mình được những gì tốt nhất. Thế nhưng cái sự muốn tốt đó lại được thể hiện qua nhiều phương diện khác nhau … Xem chừng thì lần này có một đám cưới khá ư là linh đình rồi đây … Chẳng dám “vạch áo cho người xem lưng” mà … Đâu đó có chừng hai trăm mâm thôi … À, mà đăng kí kết hôn, hình như nãy họ có nói thế … Đúng rồi, dù là không cưới xin gì, nhưng mà đã đăng kí kết hôn thì trên danh nghĩa pháp luật, họ là vợ chồng. Nghe sao hai tiếng “vợ chồng” thấy gắn bó quá, cũng là câu nói hàng ngày mà chàng trai tốt nhất trên đời và cậu bé bán sách ngày nào vẫn hay nói đây. Không chỉ như vậy, đó cũng là khao khát mong mỏi cho hạnh phúc lứa đôi, rằng một ngày nào đó họ không chỉ chính thức được mọi người thừa nhận, mà còn được cả pháp luật – xã hội này thừa nhận. Sao chỉ với một tờ giấy đăng kí kết hôn, mà đã như trói buộc hai con người nam nữ với nhau, dẫu cho họ có yêu nhau hay không … Vậy mà lại chẳng có gì để thừa nhận tình yêu của những người yêu nhau say đắm trong cái thế giới thứ ba khốn khổ này … Ôi chao là buồn, yêu nhau biết mấy, để rồi thua một tờ giấy đăng kí … Nhưng biết trách ai, trách xã hội này, trách những ai dè bỉu, hay là trách số phận, đổ lỗi cho ông Trời … Nhưng đôi khi ta chẳng nên trách những điều đó, có trách thì hãy thử trách bản thân ta. Ta yêu ai đó, yêu chân thành bằng cả trái tim thơ ngây, thuần khiết và chân thành, nhưng đó lại là tình yêu “không bình thường”, ta chẳng được điều gì cả, ngược lại chỉ có mất mát và đau khổ … Ôi chao, con người ta suy nghĩ thế nào mà đến nỗi thấy cái gì không giống như những cái khác thì coi là không bình thường, trong khi người ta lại không chịu hiểu rằng cái sự không bình thường đó lại là cái bình thường của tạo hóa. Mà tình yêu không bình thường là sao, là tình yêu giữa hai thằng con trai với nhau, giữa hai đứa con gái với nhau? Không, tình yêu là tình yêu, chẳng có gì là bình thường hay không bình thường cả. Yêu vốn là trạng thái cảm xúc của tâm hồn và con tim … Tình yêu vốn là tình cảm cao quý và thiêng liêng nhất, vậy mà có người nỡ chà đạp nó … Cả cái xã hội này chống lại tình yêu này, nó bị đào thải ra vì chẳng giống như bao tình yêu khác, thật tội nghiệp cho nó. Lẻ loi trong cộng đồng là một nhẽ, bị đào thải và chà đạp lại là một nhẽ khác, người ta sẽ kiếm cớ này cớ nọ để mà chà đạp không thương xót. Cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm trời, sống thật với con tim hay sống mà dối trá với con tim mình, đó là sự lựa chọn của từng người. Sống thật để bị xa lánh hay sống “giả” để hòa đồng, thật đau khổ làm sao! Nhưng liệu có phải chỉ riêng “người trong cuộc” đau khổ, liệu người ngoài có đau khổ không! Uhm, hãy xem cô gái vừa từ tổ ấm của chàng trai tốt nhất trên đời mà xem … Sau khi con mắt ngơ ngác của hai nhóc chơi siêu nhân và búp bê vừa trở lại với trò chơi của mình, thì người ta thấy một cô gái trẻ xinh đẹp lên xe và phóng đi … Chẳng ai hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng nghe chừng thì cô này … thất tình! Thiên hạ vẫn hay nói thế, khi thấy một ai đó khóc, nhất là một cô gái. Uhm, miệng lưỡi thiên hạ vẫn hay đúng mà, cô gái này thất tình, nhưng thực ra thì có tình đâu mà “thất”! Cô yêu đơn phương chàng trai tốt nhất trên đời, yêu say đắm, yêu cuồng nhiệt, yêu đến nỗi sẵn sàng đánh đổi cả nhân phẩm để lên giường với người ta, lấy cớ đó làm sợi dây trói buộc hôn nhân. Biết làm sao đây, con người ta lắm khi hay như thế, không níu kéo được thì trói lại, để rồi cả hai cùng đau. Và giờ thì cô đau thật … “Anh Hùng ơi, tại sao lại như vậy, tại sao anh lại như thế! Em chưa bao giờ thấy anh như thế, tại sao anh có thể như thế chứ, em chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại yếu đuối như vậy! Chẳng lẽ anh yêu thằng nhóc đó thật lòng hay sao? Anh là một chàng trai rất tốt, biết bao cô gái mơ ước được làm người yêu anh, nhưng anh chẳng màng tới, kể cả em. Vậy mà anh sẵn sàng làm tất cả vì thằng nhóc đó, anh sẵn sàng bỏ mặc cả ba mẹ anh nữa … Em ước gì mình được anh yêu như vậy, em sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất! Anh ơi, em có điểm gì thua thằng nhóc đó chứ! Em xinh đẹp, em cũng giỏi giang, nhà hai ta lại “môn đăng hộ đối” … Em đâu có thua gì cô gái nào, vậy mà em lại chịu thua thằng nhóc đó, em căm hận nó tận xương tủy khi nó đã lấy anh đi. Em chỉ muốn băm vằm nó ra thôi … Và em đã làm được điều đó, em đã bắt nó phải hiểu rằng nó chẳng làm gì cho anh được hạnh phúc cả, nó chỉ bắt anh phải hi sinh thật nhiều thôi … Và nó đã ra đi, em vui lắm, em đã vui lắm … Nhưng sao giờ em lại khóc thế này ???” Khóc ư? Khóc là chảy nước mắt, là rơi nước mắt ra mà thôi … Nhưng vì sao nước mắt lại rơi thì còn nhiều lí do. Cô gái khóc vì sao ư? Câu trả lời đơn giản lắm, nhưng cô vẫn không chịu hiểu. Cô không chịu hiểu rằng cái mà cô gọi là tình yêu kia thật không xứng đáng gọi là tình yêu. Thế nào là yêu? Nhiều người vẫn hay nói yêu ai đó là làm cho người mình yêu được hạnh phúc, người ta vẫn hay nói vậy mà, nhưng có mấy ai làm được? Và cô gái này cũng vậy, yêu thì yêu lắm, nhưng không chịu chấp nhận sự thật đắng cay rằng chàng trai tốt nhất trên đời không yêu cô, chỉ có cô đơn phương yêu người ta mà thôi. Ấy thế mà cô đã làm tất cả để mà níu kéo, để mà giành giật người cô yêu. Cô đã làm gì, chẳng phải cô đã chà đạp một cậu bé bán sách khốn khổ, rồi “dìu dắt” người cô yêu lên giường bằng thuốc kích dục sao! Đó là hạnh phúc mà cô muốn người cô yêu được hưởng? Ôi chao, yêu là dâng hiến, yêu là yêu cả thể xác người ta, nhưng tâm hồn và trái tim người ta không yêu mình thì phỏng có hạnh phúc nào ta giành được! Chẳng có gì cả ngoài sự khinh bỉ và xa lánh cả! Không hiểu tại sao một người được giáo dục tử tế như cô lại có lối suy nghĩ như vậy, họa chăng thì nên trách số phận? Uhm, có lẽ là nên thế, trách số phận đã cho cô quá nhiều may mắn, đã cho cô có cuộc sống “nắng không tới mặt, mưa không tới đầu”, để rồi khiến cô trở nên kiêu căng, hiếu thắng, cứ nghĩ là mình có tất cả, có tiền muốn gì cũng có … Đáng buồn thay, lại có những người như cậu bé bán sách nghèo khổ, vẫn luôn sống trong sạch và thanh khiết, người ta thiếu thốn nhưng người ta có làm gì xằng bậy đâu! Thế mới nói yêu không chỉ là yêu thể xác người ta, mà còn yêu cả tâm hồn nữa, đó mới là điều quan trọng của tình yêu đích thực và lâu dài. Chẳng ai có thể yêu lâu dài một người dù rất là đẹp trai hay xinh gái, nhưng lại có tính cách của một kẻ mất dạy, trừ phi chính người đó cũng là kẻ chẳng khác gì người mà mình yêu. Biết nói sao đây, khốn khổ cho cái thân kiếp của những người yếu đuối. Thà rằng cứ sống tàn nhẫn với nhau để mà tồn tại, còn hơn là chịu cảnh bị “đè đầu cưỡi cổ”. Nhưng không cần như thế và không nên như thế, chẳng phải làm thế thì con người ta quay lại sống theo kiểu cộng đồng của thú vật sao? Ấy thế mới nói có những chuyện mà người ta không nên quá cố gắng, ví như là chuyện của cậu bé bán sách. Yêu nhau say đắm, thủy chung là vậy, cuối cùng thì chỉ vì một cái chuyện “cỏn con”, người mình yêu có đi ngủ với đứa con gái khác một đêm thôi mà cũng “đùng đùng” bỏ đi! Tưởng mình là ai, tưởng mình cao sang lắm hả! Hay mình ơi, mình chỉ là thằng bé bán sách khốn khổ, mồ côi? Mình được yêu bởi một người như vậy thì còn đòi hỏi cái nỗi gì nữa, xa người ta thì mình cũng chẳng còn gì, thảm hại tơi bời trong cái xã hội này. Mà bị phản bội một lần thì có sao, người ta cũng có cố ý đâu mà cứ phải đùng đùng chia tay như thế, để rồi đau khổ cả nẻo đường! Sao yêu nhau rồi, vượt qua bao nhiêu gian lao thử thách vậy rồi mà không cố gắng giữ lấy tình yêu đi, làm sao mà cứ phải dằn vặt nhau, để rồi lại xa nhau? Uhm, nhưng trách ai được, trách ông Trời được không hả ông ơi? Ai bảo ông cho họ yêu nhau, cho hai thằng con trai yêu nhau đến nở thắm cả đất trời, để rồi bắt một người trong số họ phải nhận ra rằng mình không bao giờ đem lại được hạnh phúc “thật sự” cho nửa kia. Ấy chết, hạnh phúc ư, sao lại nói là không mang đến được hạnh phúc nhỉ? Chẳng phải đằng ấy hạnh phúc lắm lắm sao? À, hạnh phúc thì cũng là hạnh phúc, nhưng có nhiều “kiểu” hạnh phúc. Chẳng biết có hạnh phúc “tạm thời” không, nhưng hạnh phúc lâu dài, viên mãn thì có đó! Hạnh phúc đó đơn giản chỉ là sự mong mỏi hòa nhập trong cộng đồng, sống cuộc sống giản đơn, có ích mà thôi. Hạnh phúc đó còn là làm cho những người thân yêu của mình được hạnh phúc, chứ không chỉ cho riêng người mình yêu. Có lẽ vì thế mà cậu bé bán sách khốn khổ đã quyết định ra đi, ra đi để chàng trai tốt nhất trên đời sẽ tìm được hạnh phúc viên mãn. Nhưng làm thế liệu có hạnh phúc nào không, thời gian liệu có hàn gắn được mọi vết thương? Hay là chỉ có đau khổ, cắn rứt suốt đời … _Thằng Hùng đâu rồi Thủy? Cháu có tìm thấy nó không? Cô gái hiện rõ vẻ não nề trên mặt. Dường như vẻ não nề đó cũng chuyển sang cho người mẹ khốn khổ này … _Cháu … cháu xin lỗi bác … Nhưng … anh Hùng vẫn không chịu về … Anh ấy cứ khư khư ôm tấm ảnh của anh và thằng nhóc đó thôi … _Đi nào cháu! Để bác lôi nó về … _Bác ơi … Đừng … Cháu … cháu nghĩ lúc này nên để anh Hùng có thời gian suy nghĩ … Cháu nghĩ chỉ vì anh ấy quá sock và xúc động thôi … Nếu mà giờ ta phản ứng dữ dội quá, không chừng thì lại hỏng chuyện … _Uh, cháu đúng … Cũng may cháu nhắc bác … Vậy cứ đợi cho nó bình tĩnh đã … Chiều nay tính sau vậy .. _Vâng, bác nói phải ạ! ************************************************** * Chiều về, trời đã không mưa, nhưng gió mùa vẫn thổi lạnh lắm. Có cây đào nhà ai bị tàn hết hoa, giờ bị quẳng ra ngoài đường không thương tiếc. Phải rồi, giờ tuy chưa hết Tết, nhưng cũng đã quá đi 3 ngày đầu năm rồi, đã là chiều mùng 5 Tết rồi còn gì. Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã sang tháng Giêng, đánh dấu hơn nửa năm trời yêu nhau của chàng trai tốt nhất trên đời và cậu bé bán sách. Chẳng biết giờ chàng trai tốt nhất trên đời ra sao nữa … Không biết giờ này đã về chưa, hay vẫn khư khư ôm tấm ảnh tình yêu. Nhưng chắc anh “đầu hàng” thôi. Từ trưa qua tới giờ anh đã ăn cái gì đâu, cả chiều và tối qua thì lại uống rượu cả, đêm qua lại còn nôn thốc nôn tháo … Sáng nay dậy rồi thì lập tức đi tìm người mình yêu ngay. Nom nem tới giờ đã hơn 1 ngày trời rồi, sức nào chịu nổi ?
|