Thượng Ẩn ( Sài Kê Đản )
|
|
Vừa nghe được những lời này, ánh mắt tối tăm của Dương Mãnh ngay lập tức biến mất. " Thật vậy sao ? Cậu cũng báo danh tham gia ? Hạng mục nào ?" Vưu Kỳ tức giận nói : " Phóng lao , 400m chạy vượt rào ." " Cậu cũng chạy vượt rào 400m ? Ha ha ha ... " Dương Mãnh trong nháy mắt hưng phấn , nhanh chóng từ trên cỏ ngồi dậy, vô vô bả vai Vưu Kỳ , mặt đầy vẻ thống khoái nói : " Được rồi, tôi về nhà đây ! " Khốn kiếp, tôi an ủi cậu nửa ngày cũng không xong , ni mã tôi vừa nói xong chuyện xui xẻo của mình , cậu ngay lập tức đã vui vẻ trở lại ! Dương Mãnh vui vẻ chạy ngược chạy xuôi. Vưu Kỳ nhìn bóng dáng Dương Mãnh âm thầm cắn răng , xem như tôi thương hại cậu . Vài ngày sau , Vưu Kỳ mới biết được sự thương hại của mình là hoàn toàn không đáng giá , ngay ngày hôm sau , Dương Mãnh đã đem tin tức dự thi của cậu ta lan truyển ra khắp trường học . Không quá ba ngày , toàn bộ giáo viên cùng học sinh đều biết Vưu Kỳ tham gia thi đấu, cũng biết hàng mục Vưu Kỳ dự thi , thậm chí ngay cả phân tổ, thời điểm dự thi cũng đều nắm bắt rõ ràng. Vưu Kỳ bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn giáo. Lúc này mà bỏ quyền thi đấu , chính là lâm trận bỏ chạy , nào còn mặt mũi gì ! Không bỏ quyền thi đấu, lấy trình độ của mình , đến lúc đó khẳng định càng mất mặt . Không còn đường lui , Vưu Kỳ chỉ có thể liều mạng rèn luyện lại rèn luyện. " Vưu đại minh tình , đang luyện phóng lao sao ? " Dương Mãnh rầm rì từ xa đi tới. Vưu Kỳ lấy đầu lao chỉ vào Dương Mãnh ," Cậu mà đừng có mà tới đây, nếu dám lại đây tôi sẽ đâm chết cậu ! " Dương Mãnh cơ bản đã thăm dò được thời gian luyện tập của Vưu Kỳ , cho nên vừa không có việc sẽ lại đây tham quan một chút, xem tình trạng tiến bộ của cậu ta, cho chính mình một cái cớ để lười biếng.. Nếu nhìn thấy Vưu Kỳ tiến bộ, ngay lập tức sẽ như lâm đại địch mà khẩn trương gấp rút rèn luyện , sợ đến lúc đó không có ai cùng mất mặt xấu hổ. Hai người họ xem như là cùng nhau rèn luyện , thường xuyên qua lại , Vưu Kỳ cũng không thèm để ý chuyện thiếu đạo đức mà Dương Mãnh làm . Ngẫu nhiên còn có thể gián sát Dương Mãnh , kích thích cậu ta , Dương Mãnh tuy rằng sinh ra đã kém cỏi , nhưng sau nhiều ngày rèn luyện , vẫn là có một chút hiệu quả. Dương Mãnh đứng quan sát ở một nơi cách Vưu Kỳ khá xa , Vưu Kỳ bắt đầu chạy lấy đà , sau đó cánh tay dùng sức , ném thật mạnh , ngọn lao nháy mắt bay đi ra ngoài . Hoàn chỉnh động tác hoàn thành, tư thế cực tiêu chuẩn , rất đẹp , hơn nữa xem xét ngọn lao, còn bay được rất xa. " Hảo ! " Dương Mãnh hét lớn, kích động mà vỗ tay. " Hảo cái gì mà hảo ?" Vưu Kỳ bình tĩnh đi nhặt lao, " Đuôi lao ở trước , cho dù ném xa cũng không có thành tích." "Ách..." Vưu Kỳ có chút phát sầu, tư thế thì đúng rồi , nhưng tại sao sau khi ném đi đầu lao lại quay ngược về sau , không cắm xuống đất ?
|
Dương Mãnh đưa ra ý kiến với Vưu Kỳ ," Cậu đem lao cầm ngược lại , không phải khi ném rồi đầu lao sẽ ở phía trước sao? " Vưu Kỳ , " ..." Hai người cùng nhau luyện tập , bởi vì không có dụng cụ , lại không muốn đi sân vận động mượn , đành phải một người đảm đương hàng rào, một người nhảy . Bởi vì Dương Mãnh nhỏ người , Vưu Kỳ lại cao lớn , cho nên mỗi lần Vưu Kỳ nhảy đều rất nhẹ nhàng , , nhưng đến khi Dương Mãnh nhảy thì lại khác, mười phần có tám chín phần là ngã nhào vào người Vưu Kỳ. Đến lượt Dương Mãnh nhảy. " Chuẩn bị tốt không ? " Dương Mãnh lớn tiếng kêu. Vưu Kỳ quay đầu , làm một cái thủ thế OK với Dương Mãnh , sau đó quay đầu , cố ý dí ép sát đầu , làm cho độ cao của lưng hạ xuống mức thấp nhất, tránh cho Dương Mãnh lại ngã một lần nữa . Dương Mãnh bắt đầu chạy lấy đà , chạy đến bên người Vưu Kỳ , mạnh nâng chân , một chân khác theo sát nhảy qua , vững vàng tiếp đất. Đây là lần đầu tiên , Dương Mãnh nhảy lên, hoàn hoàn chỉnh chỉnh chân tiếp đất. Dương Mãnh có điểm không thể tin được đây là sự thật ,kích động vỗ vỗ lưng Vưu Kỳ, " Ai , tôi có phải nhảy qua được rồi không a ? " Vưu Kỳ không nói chuyện. " Cậu sao còn không đứng dậy ? " Dương Mãnh buồn bực. Vưu Kỳ cố hết sức há miệng, " Cậu đem chân đặt ra chỗ khác , đạp lên tóc của tôi rồi ."
Ban đêm, trong phòng tắm , trên bồn tắm , có hai người con trai tắm chung .... Bạch Lạc Nhân tựa đầu vào thành bồn thở phào nhẹ nhõm , sau khi vận động mà tắm nước nóng thì thật là thoải mái, mỗi một khối cơ thịt trên người như thả lỏng ra . Cậu nâng lên một chân , không có cảm giác gì lớn , lại nâng chân khác lên , có điểm toan trướng , nhưng vẫn còn tốt. Cố Hải ngồi ở đối diện, Bạch Lạc Nhân vừa nhấc chân , Cố Hải ngay lập tức nhìn vào giữa hai chân của người ta, Bạch Lạc Nhân lại vừa nhấc chân , cậu ta vừa nhìn ngắm vừa thưởng thức như một tên lưu manh. Cố Hải ôn nhu hỏi ," Hôm nay chạy lâu như vậy , bàn chân có tê không ? ". Bạch Lạc Nhân hoạt động một chút đầu ngón chân, " Có chút đau, vẫn tốt ." " Để tôi giúp cậu matxa ." Cố Hải vừa nói, đầu ngón tay bắt đầu chầm chậm matxa gan bàn chân Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cảm thấy rất thoải mái , liền nhắm mắt lại cho Cố Hải tùy ý hành động . Ban đầu còn thực là matxa , nhưng càng về sau càng không thích hợp , Bạch Lạc Nhân vừa mở mắt , phát hiện đầu ngón chân của mình đã chạy tới trong miệng Cố Hải . Một cái chân khác giơ lên, mang theo bọt nước đá lên mặt Cố Hải. Cố Hải ngay lập tức đem cả thân mình lao về phía Bạch Lạc Nhân , bồn tắm không đủ lớn , hai người chỉ có thể nằm nghiêng xoay mặt vào nhau, Cố Hải lấy cánh tay vòng qua ôm lấy Bạch Lạc Nhân , bàn tay nhẹ nhàng sủng nịnh mà vuốt ve đường nét khuôn mặt Bạch Lạc Nhân. " Ngày mai là thi đấu rồi ." Cố Hải cũng không biết là đang nói cho Bạch Lạc Nhân nghe, hay là nói với chính bản thân mình . Bạch Lạc Nhân ân một tiếng. Cố Hải lại mở miệng, " Hôm nay phải hảo hảo nghỉ ngơi ." Bạch Lạc Nhân nghe ra trong giọng nói Cố Hải có một chút oán khí , lại ân một tiếng. Cố Hải rầu rĩ trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt sáng quắc lên. " Đúng rồi, hạng mục của cậu đều là cuối ngày đúng không ?" Nói xong bàn tay hướng giữa hai chân Bạch Lạc Nhân vươn tới , có một loại khẩn cấp như tiểu hài tử muốn uống sữa. Kết quả , bị Bạch Lạc Nhân nắm lại. "Hạng mục thi đấu của cậu là vào sáng mai ." Cố Hải muốn nói mình không có vấn đề gì, nhưng nhìn đến ánh mắt của Bạch Lạc Nhân , ngay lập tức trật tự mà rút lui. Trước khi đi ngủ , Bạch Lạc Nhân dùng chân đá Cố Hải một cái. " Ngày mai nhớ phải cố gắng đó ." Cố Hải nhướn lông mày cười cười ," Chỉ nói một câu cố gắng thôi sao ? Phải có hành động gì thì tôi mới cố gắng được chứ ." Bạch Lạc Nhân tà tà liếc mắt nhìn Cố Hải , Cố Hải chỉ chỉ má trái của mình . Bạch Lạc Nhân do dự một chút, cuối cùng vẫn là lại gần hôn một cái. " Bên này ." Cố Hải lại chỉ chỉ má phải của mình. Bạch Lạc Nhân vừa định mắng một câu , 'cậu có thôi đi không ? ' Nhưng nhìn thấy bộ mặt đầy vẻ mong ngóng nhìn mình của Cố Hải , trong lòng không nỡ, đành phải lại gần hôn tiếp một cái nữa. Cố Hải cũng phản ngược lại hôn vào môi Bạch Lạc Nhân , bấy giờ mới cảm thấy mỹ mãn mà ngủ một giấc thật ngon .
__________________________ Cực Kỳ thắc mắc một điều, bạn nào trả lời dùm mình với , ' 400m lan ' là môn gì ấy nhỉ, mình dịch là 400m chạy vượt rào liệu có đúng không -______-
|
Vãi cả chịch ở ban công, ước j ta ở nhà đối diện way video lại đem về bán cho hội hủ là làm giàu chưa bao h dễ đến thế. Nhưng: "Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước", haizzz
|
Chương 165 : Đêm đến thi hành gia pháp.
Đại hội thể dục thể thao chính thức khai mạc , tiếng súng tuyên bố thi đấu vang lên trên đường băng. Hạng mục đầu tiên là 100m đấu loại , đây là hạng mục mà Cố Hải ghi danh , còn bị phân ở tổ thứ ba. Cho nên lúc lễ khai mạc vừa kết thúc, Cố Hải đã trực tiếp đi ra điểm danh , Bạch Lạc Nhân cùng các đồng học ngồi ở trên khán đài quan sát. Bạch Lạc Nhân trên tay cầm máy ảnh , tính toàn một lát nữa chụp Cố Hải, thế nhưng vừa quay đầu , nhìn thấy Vưu Kỳ mặc một bộ đồ thể thao , anh khí bức người , mị lực bắn ra bốn phía , tự nhiên nhanh chóng mà chụp một tấm. Vưu Kỳ nghe được động tĩnh ,cùng đồng học nói một câu muốn đổi vị trí , ngồi xuống bên người Bạch Lạc Nhân. " Hạng mục cậu thi đấu diễn ra vào ngày nào ? " " Cuối ngày mai ." Vưu Kỳ thản nhiên trả lời. Bạch Lạc Nhân vừa nhìn ảnh chụp, vừa thuận miệng hỏi : " Chuẩn bị như thế nào rồi ? " Vưu Kỳ ăn ngay nói thật ," Chuẩn bị hay không chuẩn bị đều như nhau ." Bạch Lạc Nhân vừa muốn mở miệng , 5 tổ đầu tiên 100m đấu loại đã đi vào sân, đang định nói cái gì đều quên. Ánh mắt ở bên trong đội ngũ tìm tòi hồi lâu , rốt cuộc nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc , nhẹ nhàng thở ra một hơi . Sau đó cầm lên máy ảnh đuổi theo thân hình Cố Hải , vừa lúc Cố Hải ngẩng đầu nhìn mình cười , trong nháy mắt nhanh chóng chụp lại . Trong tấm ảnh là một tên nhóc cười rạng rỡ như ánh mặt trời . Bạch Lạc Nhân buông máy ảnh ra , ngồi trở về nhìn ngắm bức ảnh , nhịn không được tươi cười , " Thật ngốc ." Vưu Kỳ phát hiện , lúc Bạch Lạc Nhân nói từ " ngốc " , có một loại nói không rõ tả không được yêu thương từ trong miệng cậu ta tràn ra . Từ lúc Cố Hải xuất hiện , đến lúc Bạch Lạc Nhân cầm lấy máy ảnh chụp hình , tuy nhìn qua chỉ là một quá trình bình thường , nhưng bởi vì tươi cười của Bạch Lạc Nhân mà trở nên không hề tầm thường. La Hiêu du không biết xuất hiện từ lúc nào , ngồi ở phía dưới Bạch Lạc Nhân và Vưu Kỳ . " Lão sư." Bạch Lạc Nhân cháo hỏi một tiếng. La Hiểu Dú quay đầu đáp trả lại một nụ cười , Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt dùng máy ảnh nắm băt thời khắc kinh diễm này . Ti đấu băt đầu , tuyển thủ tổ thứ nhất đều đã chuẩn bị sẵn sàng , tiếng súng vang lên , tất cả như mũi tên rời cung bay nhanh ra ngoài , ai ai sức bật cũng đều rất kinh khủng . Bên trên khán đài vang lên từng đợt cổ vũ âm thanh , ánh mắt Bạch Lạc Nhân cực kì chuyên chú , thậm chí còn mang theo giấy bút , cậu không chỉ là muốn xem náo nhiệt , còn muốn âm thầm ghi chép những người có khả năng uy hiếp đến chức quán quân của Cố Hải . ( Tự tin về ông xã thế Nhân Tử, đã mặc định chức quán quân là của CH rồi ..... ) Tổ thứ nhất rất nhanh đã chạy xong, tổ thứ hai đang chuẩn bị , quần chúng vừa im lặng xem bây giờ bắt đầu náo nhiệt nghị luận. Không biết là ai mở đầu vui đùa , cả lớp đều bán tàn một chuyện đến ồn ào, còn có cả tiếng huýt sáo. Bạch Lạc Nhân nghe không rõ, chỉ nghe thấy ba chữ " Chocolate".
|
Vưu Kỳ hướng một nam sinh ở đằng sau hỏi thăm, " Bọn họ đang cười cái gì vậy ? " Nam sinh này vui tươi hớn hở trả lời : " Chủ nhiệm lớp chúng ta rất bất công , vận động viên dự thi nhiều như vậy , mà cô ấy chỉ đưa Chocolate cho một mình Cố Hải ." ( Xong ) Cánh tay giơ lên máy ảnh của Bạch Lạc Nhân tại một khắc đó, đột nhiên buông xuống. " Lão sư, cô bất công , cô dựa vào cái gì lại chỉ tặng cho một mình Cố Hải ? " Một nam sinh to gan đứng lên kêu gào. So sánh với tính tình hung bạo trước đây, hôm nay La Hiểu Du có vẻ dị thường ôn nhu , không chỉ không dùng cặp mắt hoa đào trừng người , mà ngay cả một câu phản bác cũng không có . Chỉ ngồi đó thoài mái cười tự tại , trong tươi cười còn lộ ra vài phần xấu hổ , gương mặt ửng hồng như thiễu nữ 17 - 18 tuổi ... Hiếm khi nhìn thấy La Hiểu Du bình dị gần gũi như vậy , rất nhiều đồng học tranh thủ chụp hình chung với cô ta , trong khối là một mảnh không khí sung sướng. Bạch Lạc Nhân tạm dừng vài giây, máy ảnh trong tay lại nâng lên. Tổ thứ ba đã đi ra. La Hiểu Du bắt đầu chỉnh đốn kỷ luật ," Đừng có nháo, tất cả an tĩnh lại , Cố Hải chuẩn bị chạy rồi ." Âm thanh khẩu lệnh vang lên , tất cả tuyển thủ thi đấu đều ngồi xuống , Cố Hải là người cuối cùng , vừa ngồi xổm xuống là hướng Bạch Lạc Nhân nhe răng cười. Bạch Lạc Nhân thật muốn mắng cậu ta một câu , mặc dù nụ cười này lại có tác dụng rất lớn trấn an cảm xúc của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân không biết vì sao mình lại khẩn trương như vậy , lúc mình thi đấu cũng không hề có loại cảm xúc này , rõ ràng trước lúc thi đấu đã tính toàn tốc độ của Cố Hải, mấy đồng học kia căn bản không thể địch nổi , đó còn là trong trường hợp Cố Hải không chịu để tâm mà chạy hết sức . Quả nhiên , Cố Hải xuất phát chậm hơn những người khác nửa nhịp. Trong lòng Bạch Lạc Nhân căng thẳng , 10m qua đi mới chận rãi trầm tĩnh lại , đồng học trong khối bắt đầu cố gắng hò hét , La Hiểu Du cũng dị thường kích động , mở rộng yếu hầu cổ vũ Cố Hải . 50m qua đi , ưu thế đã rất rõ rệt , hò hét cổ vũ trực tiếp biến thành hoan hô. Lúc Cố Hải về đến đích , Bạch Lạc Nhân nhìn đồng hồ bấm giây ở trong tay , bất tri bất giác lại mơ hồ. Tốc độ so với bình thường chậm nửa giây , có thể do xuất phát chậm , cũng có thể do trên đường giảm tốc độ . Bất quá tốc độ này vẫn xếp thứ nhất , thoải mái đánh vỡ kỉ lục tốt nhất trên sân trường , trực tiếp giúp lớp 27 bỏ thêm 20 điểm. Cố Hải trở lại bên trong đội ngũ , lại là một trận trầm trồ cùng khen ngợi , cho dù rất muốn dính đến bên người Bạch Lạc Nhân , nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn phải chào hỏi La Hiểu Du trước . La Hiểu Du lôi kéo cánh tay Cố Hải , khen ngợi ," Biểu hiện rất xuất sắc ." Nam sinh chung quanh mặt tràn đầy vẻ hâm mộ. " Chụp ảnh chung ! Chụp ảnh chung ! ..." Không biết là ai khơi mào , trong khối lại bắt đầu ồn ào , nhất nhất yêu cầu Là Hiểu Du và Cố Hải cùng chụp chung một tấm.
|