Thượng Ẩn ( Sài Kê Đản )
|
|
Nhưng việc này do ai đảm nhiệm ? Vậy cũng cần phải hỏi sao ? Phía sau có một vị đồng học đang cầm máy ảnh đó thôi . " Chụp tôi đẹp trai vào nhé ! " Cố Hải hướng Bạch Lạc Nhân mà nói. Bạch Lạc Nhân âm thầm cắn răng , tôi đã chụp cậu nhiều như vậy rồi , mẹ nó cậu còn nhiều chuyện như vậy ! Cố Hải đem tay khoác lên vai La Hiểu Du , trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn tỏa nắng , xứng đôi với khuôn mặt tuyệt mỹ bên cạnh , nhìn không ra đây là cô trò, mà như một đôi tình nhân. Bạch Lạc Nhân vừa buông máy ảnh xuống , La Hiểu Du lại bảo Bạch Lạc Nhân chụp thêm một tấm , lần này cô ta đem tay mình đặt ở lỗ tai Cố Hải , trên mặt lộ ra biểu tình ân sư răn dạy học sinh nghịch ngợm , Cố Hải cũng rất phối hợp mà làm bộ dạng nói gì nghe nấy . Ở trong mắt người khác hai cô trò ở bên nhau là phải như thế , ở trong mắt Bạch Lạc Nhân lại là bộ dạng thiếu đánh! Hoàn chỉnh một buổi sáng, liên tiếp thi đấu các hạng mục , đồng học trong khối tham gia cũng không ít , nhưng ngoại trừ Cố Hải lúc thi đấu xếp hạng nhất , Bạch Lạc Nhân chưa thấy La Hiểu Du sẽ giống như vừa rồi kích động la to , cũng không thấy cô ta sẽ chủ động yêu cầu chụp chung với ai khác. Hạng mục thi đấu buổi chiều vừa chấm dứt , trường học liền tuyên bố tan học. Trên đường về nhà có đi qua khu thương mại , Cố Hải dừng bước , hướng Bạch Lạc Nhân hỏi : "Hay là tôi với cậu vào xem giày, không phải ngày mai cậu sẽ thi đấu sao ? Mua một đôi giày chạy đua tốt cho cậu nhé ." Bạch Lạc Nhân chán nản , " Không phải hôm trước đã mua rồi sao ?" " Mua rồi ? " Cố Hải biểu tình kinh ngạc ," Sao tôi lại không thấy cậu đi ! " " Không phải cậu nói tôi để lại đến hôm thi đấu mới đi sao ?" Vừa nói, vừa đẩy Cố Hải một phen, ý bảo cậu ta mau đi thôi. Cố Hải thuộc về một loại người , đi qua khu thương mại mà không mua một cái gì thì trong lòng sẽ không thoải mái , Bạch Lạc Nhân đẩy nửa ngày cũng không động đậy , Cố Hải vẫn rất kiên trì lại mua thêm một đôi. " Nha, cậu xem đôi màu vàng ở trong tủ kính thứ hai kia thế nào ? Tôi cảm thấy nó đặc biệt thích hợp để cậu đi ." Bạch Lạc Nhân quay đầy nhìn thoáng qua , là hàng mới đưa ra thị trường , lại là đồ số lượng có hạn , mẹ nó giá hơn những ba ngàn ! " Thích hợp hay không thích hợp cùng cậu không quan hệ , cậu mau đi cho tôi ! " Bạch Lạc Nhân lại bắt đầu lôi kéo Cố Hải. Cố Hải như một con lừa, kéo như thế nào cũng không đi , cuối cùng vẫn lafvotj vào mua một đôi . Lúc xách ra mặt tràn đầy sắc hồng , vui sướng hớn hở , không giống như vừa mất tiền , mà là vừa trúng xố số . Bạch Lạc Nhân có điểm phát sầu , làm sao có thể trị được cái tật xấu loạn tiêu tiền của cậu ta đây ? " Hay là lại mua một bộ đồ thể dục ? ..."
|
" Đủ - rồi - ! " Bạch Lạc Nhân nhất thời bốc hỏa , " Có ai tiêu tiền vào những thứ không cần thiết như cậu sao ? " " Như thế nào lại là không cần thiết ? Tôi mua đều là hàng thật giá thật , tôi đem tiền tiêu ở nhu cầu ăn , mặc, đi ở thì có gì là sai sao ? Tiền ở trong tay không tiêu thì lưu giữ làm gì ? Cậu không nghe một câu nói sao ? ' Người không biết tiêu tiền , thì sẽ không biết kiếm tiền ' , chỉ có tiêu phí mới xúc tiến sinh sản , có áp lực mới có động lực kiếm tiền ! " " Tôi chỉ nhìn thấy cậu tiêu pha hoang phí , sao lại không phát hiện cậu sản sinh ra tiền nhỉ ?" " Tôi như thế nào sẽ không sinh sản ? " Cố Hải tiến lại gần bên tai Bạch Lạc Nhân , nghiền ngẫm nói : " Tôi không phải mỗi ngày đều không ngừng cố gắng sản sinh ra " Sữa đặc có đường " nuôi nấng cậu sao ? " Bạch Lạc Nhân hung hắng đá Cố Hải. Đợi đến khi Cố Hải lại một lần nữa đi đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân , Bạch Lạc Nhân nhịn không được mà hỏi thăm một câu , " Cha cậu hiện tại có phải mỗi tháng đều cho cậu tiền tiêu vặt ?" Cố Hải gật gật đầu , " Đúng vậy , không thì tôi dám tiêu pha như vậy sao ? " " Được rồi , về sau cậu đem tiền đưa cho tôi , tôi sẽ thay cậu bảo quản ." ( Sao lại thăng cấp thành bà nội trợ thế này a............... ) " Ok , từ tháng sau tôi sẽ đưa cho cậu bảo quản ." Bạch Lạc Nhân híp híp hai mắt, " Vì sao từ tháng sau mới bắt đầu ? Tháng này cậu chưa nhận được tiền tiêu vặt sao ? " " Nhân được rồi." Cố Hải có vẻ không được tự tin nói. Bạch Lạc Nhân trong lòng ẩn ẩn có chút bất an ," Tiền đâu rồi ? " " ... Tiêu hết rồi ." " Tháng này mới có mấy ngày , cậu đã tiêu hết ? "Bạch Lạc Nhân nổi giận ," Cậu làm cái gì ? Tiêu nhiều tiền như vậy !! " " Tối hôm qua mua một ít đồ dùng ." Bạch Lạc Nhân cau mày , " Hôm qua cậu lúc nào thì mua đồ vật ? Tôi vẫn luôn ở cạnh cậu , sao tôi lại không biết ? " Khoe miệng Cố Hải hạ xuống hai độ , thanh âm bĩnh tĩnh nói . " Tối hôm qua lúc cậu ngủ, tôi đem giỏ hàng trên mạng của cậu đều thanh toàn hết ." Đầu Bạch Lạc Nhân như bị oanh tạc , chính mình đã đăng ký cái tài khoản kia bao lâu cũng không nhớ rõ. Từ khi mình biết cách mua sắm trên mạng , liền có thói quen thích cái gì đều bỏ vào giỏ hàng , nghĩ lúc nào có tiền thì mua hết xuống . Này lưu liền lưu vài năm , rất nhiều đồ vật từ thích đã biến thành không thích , thế nhưng Bạch Lạc Nhân cũng lười xóa đi , nghĩ ngày nào đó lên xóa hết đi , kết quả... Bạch Lạc Nhân nắm chặt lấy cổ áo Cố Hải , vẻ mặt cực kì bi ai , " Cậu đúng là tổ tông sống của tôi ! " "Tôi lần đầu tiên làm được việc lãng mạn như vậy ." Nói xong , Cố Hải còn dùng tay bưng kín mặt , giả vờ làm ra vẻ cực kỳ ngại ngùng. Bạch Lạc Nhân liếc mắt nhìn Cố Hải , mẹ nó thật muốn khóc. Buổi tối sau khi tắm rửa , hai người như thường lệ nằm trên giường nghỉ ngơi , Bạch Lạc Nhân xem tạp chí , Cố Hải nghịch di động. Bạch Lạc Nhân lật một tờ , nhân tiện liếc mắt nhìn Cố Hải , Cố Hải đang dùng ngón tay múa may lay động trên bàn phim. " Cậu đang làm gì vậy ? "Bạch Lạc Nhân ghé qua . Cố Hải nhìn thoáng qua Bạch Lạc Nhân , " Đang nói chuyện phiếm. " Bạch Lạc Nhân nhớ rõ Cố Hải rất ít khi cùng người khác nói chuyện phiếm , ứng dụng trò chuyện trên điện thoài cũng chỉ để kiểm tra một ít tin nhắn gửi đến, hôm nay như thế nào lại có hảo hứng trí ? " Nói chuyện với ai ? "Bạch Lạc Nhân thuận miệng hỏi một câu. Ngón cái Cố Hải tạm dùng một lát, " Chủ nhiêm lớp , La Hiểu Du ." Bạch Lạc Nhân trực tiếp giật lấy di động của Cố Hải , nhìn thoáng qua tài khoản của La Hiểu Du , sau đó ném trả Cố Hải . Cố Hải vui cười hớn hở ," Cô ấy chủ động kết bạn với tôi , đang cùng tôi nói chuyện về cậu , nói cậu là học sinh thông minh nhất từ trước đến giờ của cô ấy ." Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không nghe Cố Hải đang nói những gì , trực tiếp cầm di động của mình , đăng nhập ứng dụng nói chuyện , phát yêu cầu kết bạn với La Hiểu Du , tin nhắn là tên của mình , rất lâu sau cũng không được đồng ý. Bên cạnh vẫn còn đang tiếp tục nói chuyện , có thể thấy La Hiểu Du vẫn ở trên mạng , Bạch Lạc Nhân không tin , tiếp tục phát yêu cầu kết ban , lần này trực tiếp bị cự tuyệt. Bạch Lạc Nhân đã sớm nghe qua, La Hiểu Du chưa từng công khai tài khoản trò chuyện của mình , cũng không bao giờ kết bạn với bất cứ một học sinh nào. Bạch Lạc Nhân lại cầm lấy di động của Cố Hải , mở ra thông tin ghi chép, xem xét số điện thoài của La Hiểu Du , lại đối chiếu với lúc trước mình ghi lại , quả nhiên là hai dãy số bất đồng. Trách không được mỗi lần mình muốn xin phép đều không liên lạc được, Cố Hải vừa xin nghỉ liền có thể liên lạc. Trước mắt Bạch Lạc Nhân hiện ra hai tấm ảnh chụp buổi sáng , một tấm là kề vai sát cánh, một tấm là nhéo lỗ tai. " Sao vậy ? Cố Hải hỏi. Bạch Lạc Nhân đột nhiên nghiêng đầu , yên lặng vài giây nhìn Cố Hải , sau đó đem bàn tay vươn ra. " Ngao !! ..." Lỗ tai của Cố Hải bị Bạch Lạc Nhân kéo từ đầu giường đến cuối giường, từ trên giường kéo xuống dưới giường , Cố Hải tru lên , tránh né , giãy dụa đều không có hiệu quả . Bạch Lạc Nhân mang theo lỗ tai của Cố Hải , kéo nguyên một vòng quanh phòng ở , sau đó lại đem cánh tay mà cậu ta khoác lên người khác , phủ xuống những nắm đấm to như bát cơm , cho đến khi cánh tay của Cố Hải đã hoàn toàn tê rần , mặt nhăn thành bông cúc dại , Bạch Lạc Nhân mới thu tay lại .
_________________________________________- Các chế thấy chưa, Cố Hải sao ghen bằng Bạch Lạc Nhân . Bạch Lạc Nhân mà ghen, đến 10 Cố Hải cũng không bằng, chương tiếp theo tôi ủ =)))) ... :v PS : Mình thực thực sự rất có tâm ......
|
Chương 166 : Tiểu hài đồng Dương Mãnh ra sức. Bị Bạch Lạc Nhân nghiêm khắc quản giáo , Cố Hải chủ động đem tài khoản của La Hiểu Du kéo vào sổ đen , xóa số di động của cô ta , còn phải cam đoan sẽ không một mình ra vào văn phòng của La Hiểu Du , sau khi tan học còn không được phép có bất kì thời gian nào liên hệ với cô ta... ( Chua ! Chua loét ....) Buổi sáng ngày hôm sau , 5000m chạy đường dài của Bạch Lạc Nhân đã chuẩn bị bắt đầu. Từ lúc Bạch Lạc Nhân chuẩn bị cho đến lúc vào sân , Cố Hải tâm tình rất là lo lắng , cậu đứng ở chỗ cao nhất của khán đài , để Bạch Lạc Nhân liếc mắt cái là có thể nhìn thấy mình , lại không quá mức thân cận mà tạo thành áp lực cho cậu ấy. Vưu Kỳ cũng đứng ở địa điểm thi đấu phóng lao , hạng mục này nguyên bản vốn không có mấy ai chú ý, nhưng bởi vì Vưu Kỳ tham dự nên có rất đông người đến xem . Vưu Kỳ vừa đi ra ,ngay lập tức trở thành tiêu điểm cho mấy trăm cái máy ảnh cùng máy quay phim, may mắn Vưu Kỳ xếp hạng dưới 50 , giờ phút này còn không có áp lực gì lớn, còn có thể tranh thủ ngó qua xem xét bục xuất phát chạy 5000m. Dương Mãnh đứng ở điểm xuất phát chạy 5000m , biểu tình gắng sức chờ khẩu hiệu bắt đầu , Vưu Kỳ nhìn thấy như vậy thì đặc biệt mừng rỡ . Trong lòng yên lặng mà chúc phúc cho cậu ta có thể hoàn thành đường chạy , ánh mắt đang chú ý tới Dương Mãnh thực tự nhiên mà chuyển hướng về phía Bạch Lạc Nhân. Tiếng súng vang lên , một đám người trùng trùng điệp điệp xuất phát, Bạch Lạc Nhân không nhanh cũng không chậm , chạy ở bên trong chú ý tới vị trí người ở phía trước , chạy rất nhẹ nhàng . Dương Mãnh chạy cách Bạch Lạc Nhân không xa, tuy rằng có chút cố sức, nhưng cũng không đến mức rơi vào top cuối cùng. Rất nhanh , đoàn người chạy lại gần điểm thi đấu phóng lao , Vưu Kỳ nhân cơ hội hô lên , " Nhân tử cố lên ! " Bạch Lạc Nhân hường Vưu Kỳ nhe răng cười. Dương Mãnh rất nhanh cũng chạy tới. Vưu Kỳ lại hô to một tiếng , " Hắc ! Dương Mãnh , nếu chạy không được thì mau đi xuống đây đi ! " Dương Mãnh hung hăng trừng mắt nhìn Vưu Kỳ , thân thể nhỏ nhắn ở giữa đội ngũ khổng lồ kiên cường mà phấn đấu. Lớp người ta mỗi khi có ai trong lớp mình chạy qua đều sẽ hoan hô cổ vũ , chỉ có duy nhất Dương Mãnh vừa chạy tới , toàn bộ tập thể lớp đều im lặng , khiến cho thân thể nhỏ bé ấy nhiều thêm vài phần bi thương. Thật ra , đáng ra Dương Mãnh cũng không phải chịu khổ như vậy, đây đều là cậu ta tự tìm , trước khi thi đấu cậu đã cùng toàn bộ đồng học nói qua : Lúc tôi thi đấu , các cậu tuyệt đối không được cổ vũ cho tôi , lại càng không được kêu tên tôi , khiến cho tôi vốn không có tiếng tăm gì lại càng thêm dọa người... Quay đầu lại nhìn , thấy phía sau vẫn còn mười mấy người nữa , hoàn hảo , còn một khoảng cách nữa là xong vòng thứ 1. Chạy đến vòng thứ 5 , sự chênh lệch đã hiện ra rõ ràng , trừ bỏ những người chạy ở cuối , phía trước chỉ còn lại 4 người. Bạch Lạc Nhân là một người trong số đó , ba người còn lại cùng một lớp ,bọn họ tự tổ chức thành một đoàn thể tác chiến.
|
Mới đầu bọn họ còn có thể cùng chạy hài hòa với Bạch Lạc Nhân, nhưng sau đó , Bạch Lạc Nhân phát hiện mình gặp phải một ít lực cản . Ba người này nghĩ mọi cách bao bọc vây khốn Bạch Lạc Nhân , không ngừng biến hóa tốc độ để ảnh hưởng tới tiết tấu chạy của Bạch Lạc Nhân , hơn nữa còn đánh chủ ý ép Bạch Lạc Nhân vào sát chân tường , ý đồ khiến Bạch Lạc Nhân vấp té hoặc suy sụp tinh thần. Rất nhiều người đều nhìn ra chuyện này , đồng học trong lớp thi nhau tức giận mắng chửi , Cố Hải nhíu mày chăm chú nhìn , mỗi khi ba người kia có động tác nhỏ , khiến cho cước bộ Bạch Lạc Nhân xuất hiện rối loạn , sắc mặt Cố Hải đều khó chịu thêm vài phần. La Hiểu Du không biết đã đứng bên cạnh Cố Hải từ lúc nào , thực nghiêm túc mà nhắc nhở cậu ta một câu, " Cậu cũng đừng có mà đi xuống gây chuyện , khi thi đấu xuất hiện chuyện này là rất bình thường , chỉ có thể trách chúng ta chuẩn bị không chu đáo." Cố Hải phảng phất như không nghe thấy gì , từng bước từng bước đi xuống cầu thang. La Hiểu Du kéo lấy cánh tay Cố Hải, " Lớp chúng ta hiện tại đang xếp thứ nhất , cậu nếu gây chuyện sẽ ' kiếm củi 3 năm thiêu trong 1 giờ '. Tôi tin tưởng vào thực lực của Bạch Lạc Nhân , kiên nhẫn cùng tôi xem đi , chỉ cần cổ vũ cho cậu ta là được ." Dứt lời , La Hiểu Du đi đầu mà hô to : "Bạch Lạc Nhân cố lên ! " Đồng học trong lớp rất nhanh cùng nhau kêu. "Bạch Lạc Nhân cố lên , Bạch Lạc Nhân cố lên ..." Bạch Lạc Nhân nghe được ngẩng đầu lên , ánh mắt hướng bên trên khán đài đảo qua, vốn định cho đồng học một khuôn mặt tươi cười , kết quả đột nhiên nhìn thấy La Hiểu Du ôm lấy cánh tay Cố Hải , trong nháy mắt hoảng hốt , suýt nữa bị tên bên cạnh đâm cho lảo đảo. Cố Hải cái gì cũng không nghe , mạnh mẽ kéo tay La Hiểu Du ra , sau đó cam đoan sẽ không khiến cho lớp bị trừ điểm , hướng về phía sân thi đấu chạy. Dương Mãnh còn chậm rì rì chạy ở phía sau , khoảng cách với người chạy đầu càng lúc càng lớn , thế nhưng so sánh với cái ngày rèn luyện với Bạch Lạc Nhân, Cố Hải thì đã tiến bộ tương đối rõ rệt . Dương Mãnh cũng buồn bực, dựa theo tốc độ của Bạch Lạc Nhân , đáng lẽ phải chạy hơn mình 1 vòng, như thế nào mà vẫn còn ở đây ? Dương Mãnh quay đầu nhìn thoáng qua, Bạch Lạc Nhân ở cách cậu ta không xa , đang bị hai người giáp công . Chạy ở phía trước phỏng chừng là đồng bọn của hai tên đó , mục đích của bọn họ khẳng định là muốn cho tên này giành hạng nhất . Khốn kiếp !! Dương Mãnh giận , khi dễ bọn ta ít người hơn sao ? Nhân tử, đừng vội , tôi đến đây ! Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Dương Mãnh quay đầu cười với mình , đột nhiên như được tiếp sức , lách vào khe hở giữa hai tên kia , chạy nhanh hai bước tạm thời ném bọn họ ở phía sau. Hai tên đó vừa thấy Bạch Lạc Nhân chạy thoát, nhanh chóng tăng tốc độ đuổi theo , lại không đoán được phía trước sẽ nhảy ra một chướng ngại vật . Dương Mãnh giống như uống say , chân bước loạn xạ , xông lên ngăn cản hai người họ . Hai người họ hướng bên trái, cậu liền hướng bên trái , hai người kia hướng bên phải, cậu liền hướng bên phải ...
|
Dương Mãnh vốn đã rất mệt , ép buộc như vậy nào có dễ chịu gì ? Hai tên đó cho dù đã chạy chậm lại cũng vẫn mạnh hơn so với cậu , nếu muốn ngăn cản hai tên đó, thì Dương Mãnh phải xuất ra gấp 4 lần sức mạnh , cố gắng chạy ở trước mặt bọn họ . Dương Mãnh đã không còn nghĩ đến phải hoàn thành 10 vòng đua , mục đích của cậu đã đổi thành phải bám trụ lấy hai tên này, vì Bạch Lạc Nhân tranh thủ càng nhiều thời gian , khiến cậu ấy giành được ưu thế . Vưu Kỳ đứng ở địa điểm thi đấu phóng lao , lẳng lặng nhìn thân thể nhỏ yếu ấy bị người ta xô đẩy mắng chửi , trong lòng đột nhiên rung động , có một loại rung động không nói lên lời tràn vào trái tim. Có lẽ đã quen nhìn Dương Mãnh ở trên đường băng kêu khổ với ông trời , lúc này nhìn thấy cậu ta kiên trì , ương ngạnh lại có một cảm xúc hoàn toàn mới. Không ai biết Dương Mãnh sợ nhất là mất mặt cùng xấu hổ , sợ nhất là xếp hạng chót , sợ nhất chỉ còn lại một mình mình ở trên đường băng... Khi Vưu Kỳ biết được, còn chê cười loại suy nghĩ này của Dương Mãnh , thế nhưng bây giờ nhìn thấy Dương Mãnh vì bằng hữu mà dứt khoát vất bỏ tạp niệm , đột nhiên Vưu Kỳ nhận ra tất cả đều không đáng cười. Dương Mãnh cảm thấy phổi của mình đều sắp nổ tung rồi , hai cái đùi bắt đầu không chịu khống chế loạn chuyển , lần này thật sự là không chịu nổi , không phải cậu cố ý giả vờ . Bạch Lạc Nhân đã vượt qua mình nửa vòng , lúc này hoàn toàn có thể dừng tay rồi , nhưng vừa nghĩ đến lúc Bạch Lạc Nhân vòng lại đây , hai gã này sẽ tiếp tục cản trở , Dương Mãnh cắn chặt răng , dứt khoát mà quấn lấy bọn họ. Có lẽ thực lực của bọn họ vốn có hạn ,cũng có lẽ do thân thể bé nhỏ của Dương Mãnh đột nhiên bộc phát siêu năng lượng , cước bộ của hai người kia bắt đầu có chút hỗn loạn , khí lực để mắng chửi người cũng không còn . Dương Mãnh liếc mắt nhìn bọn họ , trong lòng cười trào phúng : Nguyên lai các người chỉ có như vậy thôi sao ? Đang nghĩ , hai người kia đột nhiên cùng nhau xông lên , hai bên trái phải chèn ép Dương Mãnh , cậu ta vốn đã thấp bé , hơn nữa thể lực gần như đã tiêu hao hết , giằng co trong nháy mắt liền bỏ mình. " Vưu Kỳ , Vưu Kỳ ? ..." Trên loa bắt đầu kêu tên Vưu Kỳ. Vưu Kỳ vừa phục hồi tinh thần ,bên trên khán đài vang liên những tiếng hô băng sơn liệt địa. " Đến lượt cậu , chỉ có một lần cơ hội ! " Vưu Kỳ nhận lấy ngọn lao , đứng ở điểm chạy đà, trong nháy mắt lúc cậu giơ ngọn lao lên , đột nhiên nhìn thấy Dương Mãnh bị chén ép lảo đảo hướng mặt cỏ ngã xuống . " Ngươi đại gia !! " ( không có hiểu .... ) Vưu Kỳ đột nhiên điên cuồng hét lên , ngọn lao trong tay hướng đường băng mà phóng ,ở trong không trung vẽ một vòng cung sắc bén , phóng thẳng đến hai kẻ gia hỏa kia. " A a a ....Chuyện gì xảy ra vậy ? " Một tên trong đó sợ hãi, thở hổn hển : " Phóng lao như thế nào lại phóng qua bên này ? " Một tên khác kêu cũng kêu không được , ôm chân lăn lộn trên mặt đất, trên mũi giày là một lỗ thủng to tướng , trong đó có một ngón chân bị ngọn lao đâm xuống làm bị thương. Vưu Kỳ mừng thầm... Khốn kiếp , lần này đầu lao rơi xuống trước , đây là lần đầu tiên thành công a ! Trên sân thi đấu phóng lao và khán giả ở trên khán đài vang lên những tiếng kinh hô cùng cười vang , Vưu Kỳ không để ý lắm , trực tiếp đi đến chỗ trọng tài giải thích , " Thực xin lỗi , phóng lầm, phóng lầm ." " Lần sau nhớ phải chú ý , có ai phóng lao như cậu sao ? Nếu ai cũng giống như cậu , muốn phóng chỗ nào liền phóng , về sau còn ai dám tham gia hạng mục này nữa ? " " Dạ dạ dạ..." Vưu Kỳ sau khi kính cẩn nghe theo và thừa nhận mình sai lầm , liền chạy tới chỗ Dương Mãnh , nhưng Dương Mãnh đã tự mình đứng lên , bất quá phía sau đã không còn có ai. "Đi, tôi với cậu cùng chạy." Vưu Kỳ nói. Dương Mãnh đã mệt đến mức chả còn tí sức nào , nói chuyện cũng thở hổn hà hổn hển, " Cậu ... Làm sao ....Lại cùng tôi cùng nhau...Chạy.... Cậu không phải... Thi đấu sao ? ..." " Tôi bị loại rồi ." Vẻ mặt Vưu Kỳ cực kì thoải mái. Dương Mãnh thoải mái tươi cười , trên người như có thêm một luồng sức mạnh , quả nhiên xui xẻo cùng sự thất bại của Vưu Kỳ có thể mang lại sức mạnh và sự cổ vũ cho mình. Chạy vài bước , Dương Mãnh lại hỏi : " Có phải tôi là người cuối cùng không ?" Vưu Kỳ hiếm khi nói một câu êm tai, " Không phải, hai người vừa rồi đã bị cậu bỏ lại phía sau." "Vậy là tốt rồi ." Dương Mãnh lau mồ hôi , tiếp tục kéo theo bước chân nặng nề tiến về phía trước .
|