Thượng Ẩn ( Sài Kê Đản )
|
|
Chương 169 : Vợ a, đừng có bị người khác dụ chạy.
Giày vò ở trên máy bay 12 giờ, Cố Hải mới đến San Francisco. Tiếp đón là tài xế của Cố Dương , cung kính nhận lấy hành lí của Cố Hải , nói hai câu khách khí , liền đem cậu tiếp lên xe . Xe chạy ở trên đường, Cố Hải khẩn cấp hỏi tài xế : " Anh của tôi đâu ? " " Ngài ấy có quá nhiều việc phải xử lý , không tới được. " " Tình huống bên này như thế nào ? " Tài xế lộ vẻ mặt sầu lo , " Khó mà nói rõ được ." Cố Hải không hỏi nữa, ô tô tiếp tục chạy đến nhà của Cố Dương , mở cửa là một vị quản gia trẻ tuổi , đưa Cố Hải đến phòng làm việc của Cố Dương. Cố Hải đẩy cửa đi vào, Cố Dương đang nhắm mắt dựa vào trên sô pha , trên mặt đầy vẻ tiều tụy. Nhìn thấy Cố Hải đi vào , ánh mắt của Cố Dương hơi mở ra một khe hở , khoát tay ý bảo Cố Hải đến bên cạnh mình ngồi xuống. Sauk hi Cố Hải ngồi xuống , nghe được câu đầu tiên Cố Dương nói lại là : " Sự tình đã được xử lý ổn thỏa cả rồi ." Cố Hải như ngã ngửa , rống to , " Vậy sao anh còn gọi em đến đây ? " Cố Dương đem ánh mắt mở hết ra , yên lặng nhìn Cố Hải, một năm không gặp , tiểu tử này hình như lại cao thêm , góc cạnh trên mặt càng thêm rõ ràng , ành mắt càng ngày càng sắc bén , đã có hương vị của người đàn ông thành thục. " Bên này anh có quá nhiều việc vặt vãnh , cần có một người giúp anh xử lý ." " Anh không phải còn có trợ lý sao ? Em đối với việc của anh hoàn toàn không biết gì cả , em làm sao có thể giúp anh được ? Anh không phải là đang lãng phí thời gian của em sao ? Sớm biết như vậy em đã không đến ! " Bàn tay Cố Dương đặt trên cổ Cố Hải , ánh mắt u lãnh nhìn quét qua gương mặt Cố Hải. " Cậu còn có thể có chuyện gì ? Lên lớp ? Làm bài tập ? Của anh là chuyện lớn liên quan đến mạng người , chỉ cần có chút vô ý , cậu sẽ không còn nhìn thấy anh nữa đâu . Thủ hạ của anh tuy nhiều , nhưng đến lúc khẩn cấp như bây giờ , một người anh cũng không dám dùng . Anh tình nguyện dùng người thân của mình , cho dù đem việc phá hư , cũng tốt hơn so với bị người khác đem đi bán. " Cố Hải thu liễm lại tính tình , mặt nghiêm túc nhìn Cố Dương hỏi : " Việc này Nhị bá có biết không ? " " Không dám để cho ông ấy biết , người già rồi tính tình trở nên nóng nẩy , anh muốn chính mình có thể giải quyết trước , tận lực không kinh động đến ông . " " Bước tiếp theo anh tính làm sao ? " " Việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. " Sắc mặt Cố Hải trở nên căng thẳng , " Tham ô còn không phải chuyện lớn ? Anh cho rằng đây là Trung Quốc sao ? "
|
Cố Dương đè lại cánh tay Cố Hải ,ý bảo cậu nói năng chú ý đúng mực , nơi này còn không biết có ẩn giấu máy ghi âm hay không. " Kỳ thật cũng không phải chân chính tham ô , nói trắng ra là có người muốn chỉnh anh , anh cho dù không lấy đến một phân tiền, bọn họ vẫn có thể tìm đến chứng cứ mười mươi tố cáo anh . Anh tính quay về trong nước một thời gian , tránh nơi đầu sóng ngọn gió , ở bên này thì tạm thời tìm người ứng phó , thật sự không được anh lại nghĩ cách khác ." " Anh phải về nước ? Về bao lâu ? " Cố Hải truy hỏi. Cố Dương trầm mặc, một lúc sau, thản nhiên đáp ," Không rõ nữa, thời gian có thể cũng không ngắn ." " Anh mà đi hơn một năm , Nhị bá còn có thể không biết sao ?" " Không có việc gì , nếu có thể mau chóng giải quyết mọi chuyện thì anh coi như đi nghỉ ngơi , nếu như không thể thì anh liền lừa bọn họ, nói công ty tiếp nhận một hạng mục , cần ở trong nước hoàn thành." " Anh cũng đừng quên , mình còn đang đi học, chức vụ của anh bây giờ vẫn còn là học sinh ." Cố Dương thở dài , " Trường học ở bên này lại rất dễ nói , mấu chốt là ở bên kia , thật khiến người ta đau đầu ." Cố Hải đùa nghịch di động , hỏi : " Vậy anh muốn em đến đây giúp anh làm gì ? " Cố Dương chỉ chỉ đống văn kiện phân tán trên bàn làm việc , ý tứ rõ ràng . " Anh phải đem tất cả thủ tục đều làm thỏa đáng mới có thể an ổn về nước , bên công ty còn đọng lại ít công sự , anh phải đúng hạn hoàn thành. Hợp đồng đã kí , tiền hợp đồng cũng đủ cho cậu tiêu xài cả đời. Hiện tại chỗ thượng vàng hạ cám đó vẫn tắc lại một đống lớn , lại đang là giai đoạn mẫn cảm , anh không dám tìm người khác đến để hỗ trợ. Cố Hải gật gật đầu , vấn đề mà cậu ta quan tâm nhất bây giờ là cần bao lâu thời gian. " Đương nhiên là càng nhanh càng tốt ." Cố Dương bất đắc dĩ bĩu môi , " Cậu sốt ruột , anh so với cậu càng sốt ruột , thêm một giây là thêm một phần nguy hiểm . Thế nhưng sự việc nhất định phải giải quyết cho thật sạch sẽ , chỉ cần sót lại một chút , cũng sẽ tạo thành phiền toái rất lớn, khiến chúng ta đừng mong yên ổn." " Được rồi , đừng như vậy nữa, trực tiếp nói cho em biết mình phải làm cái gì ." Cố Hải còn sốt ruột hơn cả Cố Dương . Cố Dương đem di động Cố Hải cầm , rút ra thẻ sim bên trong , ở trước mặt Cố Hải bẻ . Cố Hải nào có nghĩ đến Cố Dương sẽ làm như vậy , một chút phòng bị cũng không có , thời điểm phản ứng lại thì thẻ sim cũng bị tiêu hủy. " Khốn kiếp , anh làm cái gì vậy ? !! " Cố Hải nháy mắt nổi giận . Thái độ Cố Dương lãnh ngạnh , nói cho Cố Hải ," Anh muốn tận lực ngăn cấm tất cả thiết bị thông tin , hệ thống chống nghe trộm của cậu quá yếu , chúng ta bây giờ chỉ có một đường dây điện thoại chuyên dùng, ngoại trừ tất yếu trò chuyện , thời điểm nào cũng không được đụng đến nó. Vì sự an toàn của anh cậu , cậu liền tạm thời hi sinh một chút đi ."
|
Cố Hải cáu giận kéo lấy cổ áo Cố Dương , nghiến răng nghiến lợi . " Tôi hi sinh không được !!! " " Không có ai không có di động thì không thể sống ." Cố Dương hờ hững nhìn mặt Cố Hải , " Bây giờ cầm di động trong tay đối với anh và cậu đều không có lợi ích gì , có di động sẽ khiến cậu chậm lại hiệu suất công tác , kéo dài thời gian chúng ta hoàn thanh nhiệm vụ . Cậu có muốn sớm rời khỏi nơi này không ? Muốn thì phải ngăn cách tất cả liên lạc với người ở bên ngoài , kiên định mà làm việc cho anh ! " Hai mắt Cố Hải xích hồng như hai viên đạn tạc , từng chút một chui vào mi tâm của Cố Dương. " Đương nhiên , bây giờ cậu cũng có thể quay về, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản cậu ." Khi Cố Hải cầm lấy tập văn kiện , cảm giác tưởng niệm bất ngờ tràn ra mà không kịp đề phòng , tàn sát bừa bãi ở trong lòng . Tiểu tức phụ khả ái , đáng thương , khiến cho người khác yêu thương của tôi ơi , tôi tạm thời không về được , cậu ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về ,tuyệt đối không được để cho người ta dụ dỗ chạy mất . Bạch Lạc Nhân ở trong nhà đợi hai ngày , vẫn chờ điện thoại của Cố Hải , biết bên này với bên đó chênh lệch 5 múi giờ , sợ Cố Hải đêm khuya nhận được điện thoại sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cậu ấy , cho nên Bạch Lạc Nhân vẫn không về nhà Bạch Hán Kì .Hai ngày này , ban đêm không có lúc nào được ngủ yên , lăn qua lộn lại , mỗi ngày buổi sáng ngủ dậy, việc thứ nhất phải xem chính là di động , nhưng vẫn không có bất cứ hồi âm nào. Điện thoại của Cố Hải không liên lạc được , Bạch Lạc Nhân tìm lại danh bạ , thế nhưng lại thấy số của Cố Dương, Mình lúc nào thì lưu số của anh ta ? Bạch Lạc Nhân rất buồn bực , thủ gọi một cuộc , thế nhưng lại liên lạc được. Vốn Bạch Lạc Nhân muốn lập tức tắt máy , bởi vì lúc này bên San Francisco đang là đêm khuya , sợ quấy rối giấc ngủ của người ta . Kết quả Cố Dương rất nhanh liền bắt máy , thanh âm còn rất có tinh thần. Bạch Lạc Nhân còn chưa nói gì , Cố Dương đã mở miệng. " Cố Hải ở bên này với tôi , mọi chuyện đều tốt , không cần phải nhớ thương cậu ta ." Bạch Lạc Nhân trầm mặc, một lúc sau , vẫn là mở miệng hỏi : " Di động của cậu ấy sao lại không liêc lạc được ? " " Di động bị tôi cắt , bên này có chút việc , không thích hợp cùng người ở bên ngoài trò chuyện ." Bạch Lạc Nhân hiểu được ý tứ trong lời nói của Cố Dương. " Tôi sẽ không chủ động gọi điện thoại nữa , có việc gì xảy ra nói cho tôi biết một tiếng, để tôi còn chuẩn bị tốt tâm lý ." " Có thể có chuyện gì ? "Cố Dương ngữ khí đột nhiên nhu hòa , " Hay là tôi gọi cậu ta dậy tiếp điện thoại ? Cậu ta vừa mới ngủ được một lát thôi ."
|
Bạch Lạc Nhân giật giật khóe miệng , " Anh đều đã nói như vậy , tôi còn có thể nói ' Được ' sao ?" Nói xong, lưu loát tắt điện thoại , thu thập qua loa đồ đạc. Về nhà ! Một giây cũng không đợi nữa !! Đây là đoạn thời gian tự do nhất trong một năm của Bạch Lạc Nhân , tự học từ sớm cho đến muộn , lên lớp lại bắt đầu ngủ , phía sau bàn không có ai , nhất cử nhất động , mỗi một lời nói đều không cần chú ý ... Tiện nghi lớn nhất là có thể tùy ý đến gần người khác , cùng mọi người nói chuyện phiếm , không bao giờ cần phải xem sắc mặt của người nào đó. Tuy rằng những ngày như vậy thực cô đơn và chán nản , thế nhưng Bạch Lạc Nhân sẽ đem một ít chuyện loạn thất bát tao bỏ vào người mình , thời gian cũng phối hợp mà trôi đi. Tan học , Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ bả vai Vưu Kỳ . " Cùng về thôi." Vưu Kỳ kinh ngạc một chút , lập tức trả lời : " OK ." Hai người cùng nhau đi đến cổng trường , Bạch Lạc Nhân cước bộ đột nhiên ngừng lại , Vưu Kỳ vẫn tiếp tục bước đi. " Cậu không đợi Dương Mãnh sao ? "Bạch Lạc Nhân hỏi. Vưu Kỳ bất đắc dĩ ngoác khóe miệng ," Cậu còn chê ' danh khí ' của tôi chưa đủ nổi tiếng sao ? " " Lần trước ở cửa trường học gặp nhau , cậu với Dương Mãnh không phải đi cùng nhau sao ?" " Lúc đó là ngẫu nhiên gặp mặt." Vưu Kỳ vừa nói xong , tiếng hô của Dương Mãnh bỗng vang lên. " Nhân tử ! " Bạch Lạc Nhân nhìn nhìn Vưu Kỳ , tươi cười mang theo hàm ý không rõ ràng , " Thật là ngẫu nhiên ." Vưu Kỳ cũng hết chỗ nói nổi , mới chỉ ngẫu nhiên gặp mặt hai lần, nhưng đều bị Bạch Lạc Nhân thấy được. Dương Mãnh, cậu cũng thật là biết lựa chọn thời điểm! Ba người cùng nhau đi về nhà , đề tài có rất nhiều , trên nam dưới bắc đều lôi ra . Bạch Lạc Nhân vốn không thích nói chuyện , thế nhưng gần đây lại cô đơn đến phát sầu , thỉnh thoảng cũng xen vào một hai câu, kết quả càng nói càng nhiều . Đi qua một khu ăn vặt , Bạch Lạc Nhân chủ động mở miệng , " Hôm nay không cần trở về ăn cơm , tìm chỗ nào ăn đi, tôi mời ." Dương Mãnh cùng Vưu Kỳ nhìn nhau cười , tự nhiên nhặt được tiện nghi , làm sao mà không chiếm. Ba người cùng vào tiệm cơm , gọi rất nhiều đồ ăn , cũng mở rất nhiều bình rượu , vừa ăn vừa uống , thoáng cái đã hơn 9 giờ. Vưu Kỳ nhìn thời gian, nên ngừng lại. Bạch Lạc Nhân nhìn một bình rượu không mà ngẩn người , không biết đang nghĩ cái gì , Dương Mãnh cũng nằm sấp ở trên bàn ngủ. Vưu Kỳ vỗ Dương Mãnh hai cái , cậu ta không có phản ứng. Bạch Lạc Nhân nói : " Hay là gọi taxi đưa cậu ta về nhà đi ." " Cha cậu ấy thấy con trai mình như vậy, chả lẽ còn không bị đánh cho một trận? " .Vưu Kỳ mặt đầy vẻ lo lắng. Bạch Lạc Nhân thực khẳng định nói cho vưu Kỳ, " Yên tâm, cha cậu ấy cực kì muốn thấy con trai mình như vậy , còn tự hào cơ , cứ việc đưa cậu ta về nhà đi ." Vưu Kỳ nghe đề nghị của Bạch Lạc Nhân, đi ra ngoài gọi một chiếc taxi , đem Dương Mãnh nhét vào , chính mình cũng ngồi vào , gọi Bạch Lạc Nhân : " Đi lên đi ." Bạch Lạc Nhân lắc đầu , " Tôi tự mình đi về ." "Có xe không ngồi sao phải đi bộ ? " Vưu Kỳ buồn bực ," Nhà cậu không phải chỉ cách nhà Dương Mãnh một cái ngõ nhỏ thôi sao ? " Bạch Lạc Nhân không để ý tới Vưu Kỳ , tự mình đi về hướng đông. Vưu Kỳ ở trên xe do dự một chút , lấy ra tiền lẻ đưa cho tài xế , nói địa chỉ cụ thể , dặn dò tài xế nhất định phải đem Dương Mãnh về đến nhà . Sau đó đi xuống xe , chạy theo Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân bước chân có chút loạn xạ , ở trong ba người cậu uống được nhiều nhất. Vưu Kỳ chạy tới bên cạnh , Bạch Lạc Nhân trực tiếp vươn cánh tay khoác lên người Vưu Kỳ , cơ hồ đem phân nửa sức nặng cơ thể đều đặt lên người cậu ta, làm cho chính mình nhẹ nhàng một chút. Vưu Kỳ rất rộng lượng , cứ như vậy đỡ Bạch Lạc Nhân đi về phía trước. Bạch Lạc Nhân mở miệng hỏi : " Phòng cậu thuê có xa nơi này không ?" " Không xa , cách nhà cậu rất gần , tôi với cậu vừa lúc có thể cùng nhau trở về." Bạch Lạc Nhân ợ một hơi rượu , lắc đầu , vui tươi hớn hở nói : " Đi, đến chỗ cậu xem xem." " Cậu không về nhà sao ? Hơn chín giờ rồi." Biểu tình Bạch Lạc Nhân dại ra một lát , ngây ngốc lắc lắc đầu. " Không trở về , đau lòng lắm... ! "
|
Ê, coi chừng bị hiếp nha, CH về mà bik tin BLN bị VK hiếp, hắn lột da tên VK mất, éo đùa đâu =))
|