Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố
|
|
Chương 85 Xem ra nhà nó hôm nay hơi đông khách a. Nó chạy vội ra mở cửa. Là hai người một nam một nữ, nó thấy quen quen. - Hana. – cô gái cười với nó. - J… Jessie? – nó nhớ ra ngay đây là cô gái mà nó đã gặp ở bữa tiệc hắn đưa nó đi hồi ở Nha Trang. - Ừ. May mắn là em còn nhớ chị. - Tất nhiên là nhớ rồi. Vào nhà đi. Thấy Nathan và Jessie, pama nó ngạc nhiên, hỏi nó giọng đùa : - Con tham gia giới kinh doanh hồi nào mà quen được những người có tiếng như vầy. - Bác nói quá rồi ạ! Tụi con sao bằng được hai bác ạ! – Nathan cười đáp. - Đây là Jessie và Nathan. Đây là Julia, Zoey, Darkness, Josh. – nó giới thiệu. Pama nó bắt đầu đi chơi. Làm quen chưa đầy 5 phút mà cả lũ lòi bản chất ra hết, quậy tưng cái nhà. Nhìn Nathan và Jessie chững chạc, điềm đạm vậy, chứ thực chất quậy như quỷ. Loi choi một hồi, mệt, kéo ra phòng khách. Jessie cười : - Tuần sau là đám cưới của hai anh chị, tụi em đến nhé! - Vâng. – cả bốn đồng thanh, còn hai người im lặng suy nghĩ gì đó là hắn và Jackson. Sau đó hai vợ chồng ra về, trả lại không gian yên tĩnh cho ngôi nhà. Hắn và nó đi siêu thị mua sắm. Julia bò lên phòng ngủ tiếp. Jackson leo lên giường nằm cạnh cô, xem ti vi. Josh ngay lập tức kéo Zoey ra sân sau. Zoey mặt lạnh như tiền liếc Josh, trong khi mặt anh chàng vô cùng nghiêm túc. Kiểu này chứng tỏ nhỏ chẳng nhớ gì về lời tỏ tình hôm qua cả. Josh khẽ tằng hắng, cười : - Cô có nhớ tối qua mình đã làm gì không? - Hình như tôi uống say, rồi ngủ gục trên bàn… - Đúng rồi. Rồi gì nữa? - Thì hình như là anh đưa tôi về phòng ngủ chứ gì? - Ừ. Rồi sao? - À thì anh đắp chăn cho tôi. - Thì sao? – Josh cau mày. - C… Cám… ơn. – Zoey ngượng ngùng quay đi, rồi bùng nổ – Nhưng mà anh là đồ nhỏ nhen! Có vậy cũng bắt tôi cám ơn. Xì. - Không. Trước khi uống, tụi mình đã làm gì nhỉ? – Josh cười gian, thấy Zoey hiền hiền, được nước làm tới, cứ tiến lại gần nhỏ. - Làm… gì? – Zoey lùi ra sau, nhưng chưa được bao lâu, lưng đã tựa vào thân cây. Hết đường lùi nữa rồi. - Tôi và cô chẳng phải đã cá cược sao? - Ừ… Rồi sao? - Ai thắng? - Thì… là anh. Rồi đó, muốn phạt gì thì phạt. Quân tử nhất ngôn. Tôi không sợ đâu. Josh cười, nụ cười nửa miệng đầy kiêu ngạo. Nhóc chống tay lên thân cây phía trên đầu nhỏ, cúi xuống : - Vậy… trả lời đi. Trả lời câu tỏ tình của tôi ấy. - Trả lời? – nhỏ đau khổ ngước lên nhìn nhóc. Josh thấy khuôn mặt cún con của Zoey có hơi xiêu lòng, nhưng mà nhóc vốn thích đưa nhỏ vào tình thế khó khăn mà. Josh gật đầu. Zoey cúi mặt xuống đất, giọng run run – Tôi… Tôi… thì là… tôi… thích… không… tôi… anh thì… Tôi thích… anh. Thấy nhỏ bối rối, Josh không kềm được kéo mặt Zoey lên hôn phát vào môi nhỏ, mặc câu trả lời nửa này nửa kia. Zoey mặt đỏ bừng, nhìn Josh đầy ngạc nhiên, sau đó không thương tiếc gì đá một phát vào đầu gối của Josh, khiến thằng nhỏ lăn quay ra thảm cỏ. Zoey mặt vẫn đỏ ửng, gắt gỏng : - Anh là tên lợi dụng! - Nhưng em thích anh mà… không phải sao? – Josh nằm nghiêng qua, tay làm giá đỡ chống cao đầu, tay còn lại vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh – Nằm xuống đây nào, bạn gái của tuôi! - Anh đi chết đi! – Zoey đạp vào chân Josh cái nữa rồi, bỏ vào nhà. Josh nhìn theo chỉ biết lắc đầu bởi cái tính ương bướng đó, nhưng trên môi là nụ cười thật tươi. Nó và hắn đi siêu thị, một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Nó đang đứng lựa trái cây, hắn đẩy xe đi theo sau. Hắn cứ nhìn nó với ánh mắt không thể nào dịu dàng hơn. Nó đảm đang chọn hàng. Trông cả hai như một cặp vợ chồng mới cưới hạnh phúc. Đột nhiên, có một bé trai khoảng 2 tuổi lon ton đi sao mà va vào chân nó rồi ngã lăng quay. Thằng bé bụ bẫm đáng yêu vô cùng. Làn da trắng muốt. Đôi mắt to tròn trong vắt ngước lên nhìn nó rưng rưng nước. Hai gò mà phúng phính ửng hồng, nhìn chỉ muốn cắn. Môi mím chặt để không bật khóc to. Mái tóc màu nâu xù cả lên. Nó mắt sáng rỡ cúi xuống đỡ thằng bé lên, cười : - Chị xin lỗi bé! Té có đau không? Bé tên gì nè? - Dạ… em tên là là Kevin. – thằng nhóc dụi mắt đáp. - Hả? – hắn trợn mắt còn nó ngẩn ra một lát rồi cười to. - Pama của em đâu? Sao để bé một mình vậy? – nó bế thằng nhóc lên, lấy tay gỡ mớ tóc mái bù xù lòa xòa chấm vào mắt thằng bé. - Dạ… Em hỏng biết. Ban… ban… nãy… mẹ… hức… dặn là em phải… phải đứng ngay đây chờ mẹ… Mà em… sợ quá! Em hỏng thấy mẹ dìa. Oa!!! – như giọt nước tràn ly, thằng bé khóc thét lên, dụi đầu vào người nó như tìm kiếm sự an toàn. - Mẹ đi lâu chưa em? - Dạ… lâu lắm! Lâu… Nó quay qua nói nhỏ với hắn : - Anh đi tính tiền mớ đồ này đi. Em lên phòng phát thanh nhờ họ báo trẻ lạc. Hắn gật đầu rồi đẩy xe đi. Nó xoa xoa lưng thằng nhóc để bớt khóc, khóc thét dữ quá không khéo viêm họng. Lát sau, trên loa thông báo : - Xin mời phụ huynh của bé Kevin khoảng 2 tuổi, mặc áo thun đỏ có in dòng chữ màu trắng, quần jean dài ngang đầu gối đến đón bé ạ. Xin nhắc lại, mời… Thằng bé cứ ôm chặt lấy nó, hai tay bấu lấy tay áo của nó. Nó dịu dàng ôm lấy cậu nhóc bé tí này. “Đáng yêu thật đấy! Muốn cắn bé quá đi a!”. Hắn sau khi tính tiền cũng lên phòng ngồi chờ cùng nó. Nhưng cả tiếng rồi cũng không thấy ai lên nhận. Thằng nhóc Kevin cũng đã ngủ trong vòng tay nó do quá mệt vì khóc. Nó nói nhỏ với hắn mà mặt buồn hiu như sắp khóc : - Có lẽ mama của nó bỏ rơi thằng nhóc rồi. Tội nó quá! - Giờ sao? - Đem nó về nhà mình nha! - Ừ. Đi thôi! Đưa đây anh bế nó cho, em cũng mệt rồi. - Về thôi! À mà khoan. – nó viết ra giấy số điện thoại của mình, rồi chạy qua đưa cho ông bác phát thanh – Nếu mẹ thằng bé có đến thì gọi cho cháu ạ! Cám ơn. Hắn đứng nhìn nó, mỉm cười, đúng là không bao giờ cảm thấy chán việc đó được. Nhìn ngắm nó từ khi nào đã trở thành một thói quen, một sở thích. Một ngày không được nhìn thấy nó, chắc hắn điên lên mất. Bởi vậy, dọn qua nhà nó ở thật là một việc quá lí tưởng. Về tới nhà, Julia, Zoey, Jackson và cả Josh đều đang ngồi trong phòng khách, thấy nó nắm tay hắn bước vào… và một đứa nữa, cả bọn hoảng hốt đồng thanh thét lên : - Đi hai về ba! Ô mai gót! Quát đờ heo? Ố!!! Ố!!! Hớ?!! Tiếp tới là phóng ra khỏi chỗ ngồi, sấn tới hỏi : - Thằng bé tên gì? - Sao lớn lẹ quá vậy? - Trời đất mẹ ơi! Tụi bây sao làm lẹ vậy? - Đi mới có 2 tiếng, mà có hẳn một đứa nhóc rồi? Hay có từ trước rồi mà giấu? Khai mau. - Uoaoaa!!! Hana ơi là Hana! Hana trong trắng, thánh thiện, ngây thơ, hồn nhiên chưa bị nhuốm bụi đời của tuôi! Anh!! Kevin đồ khốn! Tôi giết anh! Giết! Sát! Á!!!!! – câu này còn của ai được nữa ngoài Zoey. - Á! Mấy người suy nghĩ cái gì vậy. – nó đỏ hết cả mặt gắt, cả người cũng nóng ran, hắn cầm tay nó thấy đột nhiên nóng hổi, khẽ cười.
|
Chương 86 - Ầu, ra vậy đó hen. – cã lũ đồng thanh sau khi nghe tường thuật những chuyện đã qua. - Vậy thằng nhóc tên gì? – Zoey hỏi một cách đầy phấn khởi bởi nhỏ đã đổ trước vẻ đáng yêu của thằng bé. Với khuôn mặt này, chắc chắn khi lớn sẽ trở thành một hotboy! Hế hế! Khi ấy, nhỏ sẽ lên kế hoạch cưa cẩm. Mới nghĩ đến đây, mà Zoey nhà ta cười đến nỗi muốn toét luôn cái miệng. Nhìn khuôn mặt gian tà và nham nhở của Zoey, nó nuốt nước bọt, lo lắng cho tháng ngày phía trước của thằng bé : - Ke… vin. – hắn nhìn nó chằm chặp ra chiều đe dọa, nên nó thêm vào – bé. Là Kevin bé. Zoey dừng cười quay sang lườm hắn : - Có chắc đây không phải con anh không hả? - Tất nhiên không. – hắn nói mặt không cảm xúc, nhưng rồi quay qua ôm lấy nó đang ngồi kế bên – Là con trai của tôi và Hana. Một mình tôi làm sao đẻ ra thằng nhóc được! - Kevin! – nó đỏ mặt thét lên. - Hahaha!! - Mà này. Ngày mai tụi mình bắt đầu đi học lại rồi, ai sẽ ở nhà chăm sóc Kevin bé đây? – Jackson luôn là người đưa ra những vấn đề thực tế nhất. - Đem bé đến trường luôn. Trường mình cho đem em trai em gái vào lớp mà, miễn sao canh chừng em thôi. – nó cười toe toét. - Ừ. Quyết định vậy đi. … Kevin bé được cả bọn quyết định là sẽ ngủ chung phòng với hắn và nó. Thằng bé ngủ tới tận chiều mới dậy, thấy chỗ lạ lẫm, lại rộng lớn, khóc lên : - Oa!!! Mẹ ơi! Ba ơi! Oaa!!! - Em nín đi! Chị đây! Không sao đâu! Không sao cả! Chị sẽ bảo vệ em nhé! – nó đang dưới phòng khách xem ti vi với cả bọn, nghe Kevin bé khóc ngay lập tức chạy ù lên phòng. Dù mới gặp nhau chưa lâu, nhưng nó cực kì thích thằng bé. Làm hắn có tí ghen tị. - Mẹ! Mẹ ơi. – Kevin bé ôm lấy nó mà gọi. Níu tay áo của hắn đang đứng cạnh nó – Ba! Ba ơi. Đừng bỏ Kevin mà! Ba ơi! Mẹ ơi. - Ừ. Mẹ không bỏ Kevin đâu! Mẹ sẽ ở bên Kevin hoài hoài luôn! Chịu không nè? – nó cụng nhẹ trán nó vào trán Kevin bé, cười. Thằng bé nghe vậy nín khóc. - Mẹ hứa nha! - Ừ. Hứa. - Con đói chưa? Đi ăn ha! Con có đủ răng chưa nè? Mẹ nấu cháo cho con nhé! - Dạ! Kevin của mẹ sẽ ngoan ngoan ăn hết luôn! Thế là nó bế Kevin bé xuống bếp, dắt theo Kevin lớn cứ tủm tỉm cười vì được gọi là ba. - Anh cũng muốn có một đứa như vậy! Anh với em tới luôn đi. – Josh quay qua Zoey. - Đi chết đi. – Zoey tạt nguyên thau nước lạnh vô mặt Josh, te te lên phòng khách xem ti vi tiếp. Pama của nó về nhà ngay lúc này. Julia cười gian, nói : - Hai bác ăn chưa ạ? Dưới bếp còn cơm ấy ạ. – cô muốn pama nó thấy cái cảnh tượng gia đình hạnh phúc ba quả tim vàng ế. - Hay quá! Đang đói! Cảm ơn cháu nhé! – pama nó cười, xong mama nó nhảy chân sáo xuống bếp. - Hay ngày mai nhờ hai bác canh giùm Kevin bé khi tụi mình đi học nhỉ? – Josh phát hiện chân lí mới, nhưng ngay lập tức bị Jackson phản bác. - Đứa bé là do tụi mình chịu trách nhiệm nuôi thì mình phải tự giữ thôi. Đâu nhờ vả như thế được. - Ừ. Mày là người cóa trách nhiệm. – Josh gật gù rồi quay qua Julia, mặt nghiêm túc nói như đúng rồi ý – Julia, cô cứ tự nhiên mà trao thân cho thằng này. Chắc chắn không sa… Ặc! Josh bị Jackson cốc đầu. - Cho chừa. – Zoey lại đạp thêm một cái vào đầu gối Josh. Trong khi đó, pama nó đứng ngay cửa bếp mà không vào, chứng kiến. - A…! Ăn nè. – nó thổi ngụi cháo xong đút cho Kevin bé. - Mẹ ơi! Ngon! - Ăn tiếp nè. - Mẹ nó ơi, chồng cũng muốn ăn. – hắn ngồi xuống bàn ăn kế Kevin bé, lấy tay khều khều nó. - Vậy hả? Còn trong nồi kìa, anh vào lấy ăn đi. – nó cười, tiếp tục đút cho Kevin bé. (Chị Hana nhà mình ngây thơ quá! Háhá! Anh Kevin thông cảm.) Hắn nhăn nhó, rồi nảy ra sáng kiến. Hắn chờ nó thổi ngụi, chộp lấy cổ tay nó, kéo cái tay, cũng như cái muỗng cháo về phía mình, há miệng ra ăn. - Ăn vầy ngon hơn. Hehe. - Sao anh lại giành ăn của con thế này? - Mẹ ơi! Ba ăn hiếp mẹ hả? Con uýnh ba bảo vệ mẹ nha! Nó cảm động, ôm chầm lấy Kevin bé : - Dễ thương quá!! Rồi đột nhiên nó bị đẩy ra, Kevin bé bị ai đó bế lên mất, cơ mà còn ai ngoài mama nó : - A!! Dễ thương quá! Cháu ngoại của mama đó hả hai đứa? Chu choa! Dễ thương quá đi à!!! Moah! - Không! Mama hiểu nhầm rồi. Thằng bé không phải con của con. - Mẹ ơi? – Kevin bé hoang mang nhìn nó, nó hoảng hốt. - A! Kevin là con của mẹ và ba! - Ừ! Con của ba mẹ là Kevin dễ thương. Ăn xong rồi, ra ngoài chơi với ba nha. Để mẹ con nói chuyện với ông bà ngoại. Đi thôii! Bay lên! Cao nè! Cao hơn nè! – hắn bế Kevin bé bay lên, còn nói chuyện bằng cái giọng con nít đó, làm nó phì cười. Sau khi hắn đưa Kevin bé ra ngoài chơi ở phòng khách, nó giải thích. Pama nó có vẻ bất bình bởi cái người vô tâm kia, nhưng nó chỉ cười buồn : - Ai cũng có nỗi khổ riêng của mình. Bỏ lại đứa bé mình sinh ra đã quá đau buồn, huống chi một đứa bé đáng yêu như vậy. Chỉ trong một buổi chiều, mà ai cũng cảm thấy thích thằng bé, thậm chí buổi tối, Zoey cứ ôm khư khư Kevin bé, không cho nó đem về phòng ngủ. Hắn và nó nằm hai bên, Kevin bé nằm giữa cười tươi rói. - Ba ơi kể chuyện con nghe. – Kevin bé đột nhiên níu áo hắn. - Ờ. Chuyện về ba chú heo con nhé! - Không thích đâu! Chuyện khác cơ! - Á. Chuyện gì? Nàng tiên cá nha. - Không thích! - Vậy… vậy còn… Bạch tuyết, Công chúa ngủ trong nhà, hay… hay là… A! Chiến binh chihuahua nhé! Thấy hắn vất vả, loay hoay với thằng nhóc, nó nằm quay lưng sang hắn mà cười cho đã. Âu! Hình tượng bang chủ lạnh lùng, khó gần, giết người không chớp mắt biến đâu mất tiu. Thay vào đó là người cha trẻ đang vắt óc tìm truyện cổ tích kể cho con nghe, mà cứ chế biến tùm lum câu truyện của người ta. Buồn cười chết mất! - Aha! Mẹ dám cười hai cha con mình kìa! Xử lí!! - Dạ! Rồi nó bị hắn với Kevin bé đè ra chọc cù léc chảy cả nước mắt. Bé Kevin có phải là món quà ông trời ban tặng để đem đến niềm vui cho cả căn nhà. Nhưng là tụi nó vui thôi, nó quên mất cảm nhận của thằng bé. Thừa biết nó và hắn không phải pama mình, nhưng vẫn như vậy, là đang cố che đi nỗi nhớ nhung cha mẹ thực sự. Nhưng cảm xúc là phải chân thực, thằng bé không giấu được nước mắt, và gọi ba mẹ trong mơ. Nó nghe thấy, ôm chặt lấy Kevin bé, khóc còn to hơn thằng nhỏ. Hắn nghe thấy giật mình, quay sang dỗ cô bạn gái bé bỏng yếu đuối.
|
Chương 87 Sáng hôm sau, New Star… Hôm nay cả lũ nổi hứng đi bộ đến trường, nên mệt đứt hơi. Chưa kể, hắn nắm một bên, nó nắm một bên tay của Kevin bé nhìn như một gia đình bé nhỏ, xinh xinh hạnh phúc, thằng nhóc còn luôn miệng hát những bài hát thiếu nhi. Mức độ đáng yêu của Kevin bé sáng ra đã bùng nổ, làm Zoey nhà ta tức tối, điên cuồng vì không được nắm tay bé, bên cạnh đó cũng làm Josh tối tăm mặt mày vì phải giữ con nhỏ hám trai lại. Vào đến lớp, cũng là cái phản ứng kịch liệt hệt tụi Julia, Zoey, Josh, Jackson. Đầu tiên là đứng hình, sau đó đồng thanh “WTF???!!!”. Rồi liên tục nhào đến hỏi nó. Chứ có đứa nào dám hỏi hắn. Hắn tống hết cho nó rồi nắm tay dắt Kevin bé về chỗ ngồi. Hắn đang dạy thằng nhỏ trò chơi dân gian vận dụng trí óc, sức khỏe, và sự may mắn, một trò chơi phù hợp với mọi lứa tuổi. Chính là… oẳn tù xì. - Con mày hả Hana? - Ủa tao nhớ mày với Kevin hẹn hò chưa được bao lâu mà? Thằng nhóc lớn lẹ vậy? - Ê! Thằng nhóc đẹp trai quá, mai mốt nó lớn nhớ giới thiệu cho tao nha. - Trời ơi. Sao mày dám đem nó lên trường? FC của mày với Kevin nhập viện cả lũ bây giờ! - Ba ơi? Sao nhiều người bu mẹ quá dậy? Mẹ có thở được hông ba? – giọng nói ngây thơ của Kevin bé làm mọi người hoàn toàn im lặng, đồng loạt các tia nhìn hướng thẳng về phía Kevin bé, và hắn đang để tay hình cái kéo ở cuối lớp. Nhưng lại làm độ nháo nhào của bè lũ 11A1 thêm phần khốc liệt. - Á! Vậy là con trai tụi bây thiệt rồi. - Bớ bà con các lớp! Tin hót!!! Bla bla bla. Nó nhức hết cả đầu cố gắng lết xác xuống chỗ hắn, nhìn hắn cầu cứu. Hắn lừ mắt, hừ giọng một cái là cả bọn tản ra hết, sau đó thái độ thay đổi 180 quay qua mỉm cười dịu dàng nhìn Kevin bé. Hắn đặt thằng bé ngồi lên bàn, rồi bảo nó chơi oẳn tù xì với bé, khoe công lao dạy dỗ từ nãy đến giờ. Lớp nhìn hắn mà mắt muốn rớt ra ngoài a. Không những nó mà Julia, Zoey, Josh hay Jackson cũng bị vây kín để tra hỏi. Chị Julia khỏi nói, lạnh lùng đeo tai phone nghe nhạc. Anh Jackson nhếch mép “Con trai hai đứa nó đó!”, rồi sà xuống ngồi kế Julia. Trong khi Josh kéo Zoey chạy như bay ra khỏi lớp xuống căn teen mà hốt lương thực tí vào ăn vụng. Trong góc lớp là Cee, Kayla và Stella. Ba ả nhìn Kevin bé khinh bỉ. - Ngu! Hết chuyện lại phơi bày điểm yếu của mình ra thế kia chứ. … Lớp tụi nó là lớp chọn, nên chỉ học một buổi sáng. Trưa được thả về. Trên đường về, hắn nói mọi người cứ về trước, để hắn dắt nó và Kevin bé đi mua quần áo. Zoey tiếc nuối, ngậm ngùi vì không được tự tay lựa đồ cho thằng bé. Josh thấy nhỏ xuống tinh thần, nên rủ nhỏ, Julia và Jackson đi mua sắm cho đám cưới của Nathan và Jessie. Đến tận chiều, cả lũ về nhà tay xách, tay mang. Ba nàng nổi hứng trổ tài nấu nướng, chui vào bếp, cấm hết mấy thằng nam, kể cả Kevin bé. Thằng nhóc cùng với tụi hắn ngồi ở ngoài xem ti vi, được một lát thì nằm phè ra ngủ. - Ê! Có thằng nhóc này, việc băng nhóm làm sao đây? Dạo này mày không xuất hiện, nhiều thằng láo láo bắt đầu kiếm chuyện ở khu mình.- Josh đột nhiên nghĩ ra, quay sang hỏi hắn. - Tối nay để nó ngủ rồi tụi mình ra bar. – hắn đáp gọn. - Hana không chịu đâu. - Hừm. Nếu không chịu thì để cô ấy ở nhà vài hôm rồi tính tiếp. Nhưng thực chất tao vốn không thích việc cô ấy đi chơi khuya, rồi tới mấy chỗ phức tạp đó. - Lo cho vợ ra mặt ha… Hehe! - Thằng quỷ. - Vào ăn đi! – tiếng Zoey ở trong bếp vọng ra. Mùi thơm bắt đầu lan tỏa khắp căn nhà, đánh thức Kevin bé đang say giấc, thằng bé mặt mày hớn hở chạy vào bếp. Tụi hắn cũng đi theo. Trên bàn ăn lúc này chỉ có 6 đứa và bé Kevin. Pama của nó đi Đà Lạt chơi rồi. Nghĩ là thằng nhóc không hiểu, hắn quay qua nói với nó : - Tối nay tụi anh ra bar giải quyết công việc, em ở nhà với Kevin bé nha, được không? - Được. – nó hiểu ngay, cười, quay sang Kevin bé – Tối nay hai mẹ con mình cùng chơi nhé! - Không. Mẹ cứ đi cùng họ. – Kevin bé nghiêm túc nói, cái mặt của thằng bé bây giờ ai mà nghĩ mới 2 tuổi – Con biết là tại con mẹ mới phải ở nhà. - Hớ? – cả 6 kinh ngạc nhìn Kevin bé, biểu hiện của thiên tài ư? Thằng bé chững chạc quá! - Đâu nào? Mẹ ở nhà là tại vì mẹ thích thôi. Không ai ép được đâu. A! Bồn tắm nhà mình rộng ơi là rộng, như hồ bơi luôn. Tí nữa mẹ với bé tắm chung nhé! – nó ngây thơ nói mà đâu biết có sức công phá mãnh liệt đối với hắn. Hắn thấy Kevin bé có vẻ dễ chịu rồi, thì thở phào, lấy ly nước uống, nhưng mà cái câu nói của nó làm hắn sặc sụa. Rồi cả bọn cười to lên, phá vỡ không gian lạ lùng ban nãy. - A! Món này ai làm mà ngon vậy? – Jackson đột nhiên reo lên. - Ấy à! Đúng món quá nhỉ? Của Julia á! – Zoey cười, trêu. - Thật á? Julia! Em nhất định phải làm vợ anh, rồi nấu cho anh ăn món này nha! - Lắm lời. – Julia đỏ mặt, nhưng vẫn lạnh như vậy. Tuy nhiên, trong lòng cô đang trào dâng một cảm giác mãnh liệt và lạ lẫm. - Món canh này của em hả Zoey? – Josh chỉ chỉ vào nồi canh khói nghi ngút. - Ừ. Anh ăn thử đi. Em nấu. – Zoey mỉm cười dịu dàng với Josh làm những người còn lại ngạc nhiên đến nỗi muốn rớt luôn cái hàm xuống, kể cả Josh. Nhóc bối rối, tim đập thình thịch, để chữa ngượng, nhóc lại trêu Zoey : - Có con gì trong này không vậy? Ngộ độc thì chết a… A!!! Ui da! Cái chân tui! Bên dưới bàn, Zoey không ngừng đạp vào chân Josh, mà trên mặt vẫn là nụ cười. Rồi lại cười lên. Những người bạn, đã trở thành bạn thân, và như người thân từ khi nào không biết. Ăn xong, nó bảo mọi người đến bar luôn, để nó ở nhà rửa chén và trông nhà, với sự giúp đỡ của Kevin bé. Sau khi cả đám rời đi mỗi người một chiếc môtô thì nó dặn Kevin bé ngồi im xem ti vi, để nó rửa chén xong thì lên tắm rửa, đi ngủ. Hắn đi được một đoạn, đột nhiên vòng lại, hét bảo : - Tụi bây cứ đi trước đi, tao tới sau. - Lo cho vợ đây mà. – suy nghĩ của bốn người kia, rồi ai cũng nhếch mép cười một cái thật gian tà, tiếp tục tiến thẳng tới bar Steward. Nó rửa chén trong bếp, đột nhiên có ai đó ôm lấy nó từ phía sau. Nó giật cả mình, hoảng hốt. Suy nghĩ đầu tiên của nó là Kevin bé có sao không? Thằng này trộm một mình, hay theo nhóm. Nếu vậy thì thằng nhóc gặp nguy hiểm rồi. Nhưng nếu thằng này không phải trộm, mà là mấy thằng trong băng khác đến bắt nó với Kevin bé làm con tin uy hiếp Telk và Dark thì biết làm thế nào? Suy cho cùng cũng do nó vô dụng, không biết võ, không giúp gì được bạn bè mình rồi…
|
Chương 88 Zoey đi đầu, vào trong bar trước. Nhỏ ngang nhiên như bước vào nhà mình. Julia lạnh lùng vào sau, ánh mắt sắc bén lướt qua một lượt những tên ở đây. Jackson và Josh thần kinh căng ra, nhăn nhó khó chịu. Gặp bao nhiêu là khó khăn khi giữ vợ, mà hai con vợ cứ vô tư, ăn mặc cho sexy vào. Nhất là từ khi bước vào bar, ánh mắt của mấy tên kia cứ chiếu chằm chằm vào Julia và Zoey. Nhưng đây đang là công việc nên cả hai không thể làm gì được. Tiến vào một góc nhỏ, cả bốn gọi rượu, bắt đầu nhìn quanh quan sát. Tên chủ quán bar đích thân đến, mà tên đó có phải ai xa lạ gì _ Phillip, cậu thả mình xuống ghế cạnh Zoey, nhếch mép : - Mấy đứa qua đây chơi hả? - Anh hai, anh làm cái quái gì vậy? – Julia trừng mắt nhìn Phillip. Khi không lại làm ở bar này há? - Yo. – Phillip thản nhiên đáp. - Yo là thế nào? Anh làm gì ở đây hả? - Anh mới mua lại bar này để quản lí mấy đứa cho dễ a. Biết mấy đứa thích tới đây chơi mà. - Dẹp ngay! – đầu Julia sắp bốc hỏa với tên anh này mất. Sáng nay dám nghỉ học không thèm xin phép gì hết. Dù là học cho vui nhưng cũng phải có kỷ luật một tí chứ? (Mà cô cũng thích là cúp cua đấy thôi… = =”) Đến tối lại phát hiện đang ở bar. Có điên máu hay không? - Hửm? – Phillip hơi liếc nhìn Julia, rồi – A!! Nó ăn hiếp tui kìa. Tui có làm gì nó đâu. Cái đồ… Cám thời hiện đại a. Tui hiền quá mà… Híc hà… Mấy đứa coi nó ăn hiếp anh kìa. - Bớt đi. Mà… em có quen một người làm ở bệnh viện tâm thần. Em… cho anh số điện thoại anh ấy nha… – Josh tỏ vẻ mặt thương cảm. - Thôi không giỡn nữa. Để xem với thông tin này, Julia có còn cấm anh ở đây không? Hôm trước, anh nghe tụi kia nói chuyện. Có một tên người Nhật, hắn ta về ở khu này được mấy tháng rồi. Quen thuộc nơi đây, hắn bắt đầu thu nhận đàn em, trở thành đại ca của một băng cướp nhỏ về đêm. Nhưng toàn cướp của đàn em Telk với Dark. Chắc chắn là muốn gây chuyện. Mà, tên đó cũng đáng gờm lắm đấy. Chưa đầy nửa tháng mà hắn đã có hơn 200 tên đàn em. - Kéo đến đập hắn vài cái là xong. – Zoey man rợ nói. - Anh đã nói không được làm liều. Không dễ gì hắn dám chống lại cả Telk lẫn Dark mà trong tay chỉ có 200 tên. Chắc chắn là có kẻ đứng sau chống lưng. Có thể là băng nhóm nào đó ở Nhật. - Nhưng chúng muốn thu tóm Sài Gòn làm gì chứ? – Zoey cau mày hỏi. Mấy thứ này thiệt là phức tạp quá. - Theo tao đoán là để dễ dàng vận chuyển, buôn bán ma túy. – Julia đáp, uống tí rượu. - Haha! Ở địa bàn của mình thì mơ đi. – Josh và Zoey hùng hổ đồng thanh đáp, rồi đồng loạt quay qua Jackson với Julia – Vậy tụi mình phải làm gì? - Đánh nhanh rút nhanh cái nhóm đó trước, rồi chặn mọi phương thức liên lạc của hắn về nước. Ép hắn khai ra tên đứng sau, nếu không chịu khai thì chờ động tĩnh từ phía Nhật. Điều tra hết mọi hành khách Nhật Bản bay đến Việt Nam, nhất là ở sân bay Tân Sơn Nhất. Chắc chắn cũng phải có thông tin. Chỉ cần biết được chút ít về bọn chúng, có thể… kéo đến đập bọn chúng vài cái. Hehe. – Jackson nói kế hoạch, khúc cuối không quên trêu Zoey. - Đầu tiên, phải điều tra căn nhà mà tên người Nhật đó ở. – Julia nói. - Hắn tên gì hả anh? - No… Nobita. – Phillip nói, cố nhịn cười. - No… cái gì cơ? – Zoey tròn mắt. - Nobita. – Phillip lặp lại, rồi phá lên cười. - Cái tên thật là bá đạo mà… - Kevin đâu rồi? Dù là có kế hoạch rồi, cũng phải hỏi ý nó trước. – Josh bắt đầu sốt ruột nhìn ra cửa. - Việc điều tra nhà tên đó để anh. Giờ tụi em về ngủ đi. Thiệt là… Đi chơi cho lắm vào. Em đó! Julia! Hư nhỉ? Khéo anh méc pama. - Cho anh méc. Plue!!! … - Anh xin lỗi. – giọng nói trầm trầm bên tai nó. Cái người ôm nó có một mùi hương quen thuộc, dễ chịu, nhẹ nhàng, nhưng vô cùng đặc biệt, không lẫn vào đâu được… của hắn. Từ khi ngủ chung với hắn, đêm nào hắn cũng ôm nó, đêm nào nó cũng nghe thấy mùi hương này… có lẽ làm nó nghiện mất rồi. Nghe mùi là nhận ra ngay. - Ke… vin… lớn? – nó dừng tay. - Tên anh… không có chữ ‘lớn’ đâu… ngốc à! – hắn cúi xuống, cằm đặt lên vai nó. - Anh sao lại ở nhà? – nó tiếp tục rửa chén. - Nhớ em. – hắn luồn tay qua eo nó, hơi siết lại. Giọng hắn đùa cợt. - Vì sao đây? Lí do gì? Giỡn mãi. - Anh không muốn để em ở nhà một mình với Kevin bé, cô đơn với chẳng an toàn. Anh về chơi chung với em với thằng bé, kiêm vệ sĩ. - Anh cứ làm như em con nít lắm ấy! Haha. - Em dễ bị người ta lừa lắm. Lần trước cũng khóc bù lu bù loa còn gì? Cái lần Cee nói dối là anh và Ken có chuyện ấy. - Ai… ai nói anh biết? Là Zoey với Julia? - Haha. Ban nãy em nói là… em với Kevin bé thế nào? Anh cũng muốn làm chung cho vui. – hắn đánh trống lảng, để nó biết người nào nói, thì thê thảm nhất cuối cùng chính là hắn. - Á! Anh tránh ra. – nó lấy tay quệt ít bọt xà phòng trét lên má hắn, rồi cười lớn. - Ấy chà. Gan nhỉ? – hắn cười khẩy rồi buông nó ra thật, sau đó lấy tay quệt bọt trét lên mũi nó. Nó và hắn cứ quệt qua trét lại, một lát sau nhìn như hai con mèo, mà từ trên xuống ướt như chuột lột. - Đủ rồi. Em rửa nốt đống chén dĩa này rồi đi tắm sau. Anh về phòng mình mà tắm nhé! – nó chạy qua loay hoay xả nước. - Ok. Tắm xong anh sẽ qua phòng em. Hắn nghe lời nó đi tắm. Nó rửa chén xong kéo Kevin bé đi tắm chung. Thằng bé trông rất vui, tung tăng vùng vẫy như đang trong hồ bơi thật. Nó cũng vui đâu kém. Hắn về đây là vì nó, bỏ cả Dark cũng vì nó. Hắn còn nói cho nó nghe những lời nó muốn nghe, còn dám trêu ghẹo nó. Còn đối xử thật tốt với nó, còn dám làm nó thích hắn hơn. Hắn còn khiến nó càng ngày càng ích kỉ và luôn thấy bất an. Nhưng cũng làm nó thấy vô cùng hạnh phúc. Tắm xong, nó bước ra đã thấy hắn nằm trên giường, mắt nhắm, tay cầm remote ti vi, ti vi đang mở. Có vẻ là hắn đang xem phim thì ngủ gục. Kevin bé leo lên giường, chui vào vòng tay của hắn, làm hắn giật mình tỉnh giấc. Nhận ra giọng cười tinh nghịch của thằng bé, hắn cười vò đầu Kevin bé làm tóc tai thằng nhỏ xù lên như ổ quạ. Nó mỉm cười leo lên nằm kế hắn và Kevin bé. Julia, Jackson, Zoey, Josh về nhà cũng tắm rửa rồi lăn ra ngủ hết. Kết thúc một ngày tràn ngập niềm vui. … Sáng hôm sau, New Star,… Ave đập tay lên bảng thu hút sự chú ý : - Cuối tuần này là cuộc thi văn nghệ để nhà trường lựa chọn ra những tiết mục sẽ trình diễn vào đêm Mừng đảng mừng xuân trước kì nghỉ Tết âm lịch. Tụi bây nghĩ coi lớp mình song ca, tam ca, tốp ca hay diễn đơn? A… Mà mỗi lớp phải đăng kí tối thiểu 2 tiết mục a. - Tốp ca đi! - Tam ca!! - Song ca!! - Nín mày! Để tao đơn ca là đậu chắc! Haha! Thấy lớp hơi bị nhộn, nhiều ý kiến, Ave lại đập bảng : - Oke, biểu quyết đi. Sau cuộc biểu quyết, một tiết mục tốp ca, một tam ca. Nhưng tam ca này là bắt buột phải giao lại cho tụi nó, với sự giúp đỡ của tụi hắn như đàn, nhảy,… Còn tốp ca là cả lớp cùng hát, chủ yếu cho xôm chứ không mong đậu. Trông chờ vào tài năng của ba hotgirl thôi. Cee, Kayla, Stella thấy tụi nó được tâng bốc vô cùng tức giận, nghiến răng, nghiến lợi. (coi chừng mẻ răng) Ngày mai lớp nó sẽ bắt đầu tập luyện, hôm nay trường cho về sớm vì giáo viên họp hành gì đó. Tụi nó có thời gian xử lý tên Nobita kia. Julia gọi điện thoại bảo Phillip đến gấp nhà nó. Hắn và nó cũng đã được tường thuật lại toàn bộ sự việc. Hắn trầm ngâm suy nghĩ trông còn lạnh lùng hơn mọi ngày. Nó chỉ yên lặng, gật gù. Lát sau, Phillip lò dò tới với vẻ mặt hết sức phơi phới và dáng đi vô cùng phè phởn, chả có gì là gấp rút. Cậu đem theo một cái laptop, một cái vali to uỵch. Phillip vừa bước vào, thấy Kevin bé đang ngồi trong lòng nó, còn hắn ngồi kế bên thì trợn mắt, hét toáng lên : - Á!! Cái gì thế này?!!! Con trai hai đứa hả? Nó cười nhạt, còn hắn vẫn yên tĩnh. - Âu âu!! Dễ thương quá!!! Haha! – Phillip xông đến bế thằng bé lên. Nghe tiếng tằng hắng của những người còn lại, Phillip ngậm ngùi trả Kevin bé lại cho nó, quay sang mở lap, vẻ mặt nghiêm túc hẳn. - Bắt đầu kế hoạch thôi. Phải xử cho xong tên này nội trong hôm nay. Nghe nói mấy đứa sắp thi văn nghệ đúng chứ? Giải quyết nhanh, rồi tập tành ha. Anh ủng hộ mấy đứa. – Phillip cười toe toét, nhưng thấy những ánh mắt kì thị dành ình, cậu quê độ – Đi thôi! Anh tìm ra nhà tên Nobita rồi. A… Bé trai dễ thương này cứ để anh lo. Mấy em cứ yên tâm đi làm nhiệm vụ. - Anh mà dám quấy rối nó, em sẽ giết anh. – hắn hừ lạnh. Phillip phát ỗi đứa một cái tai nghe, cũng như micro cài lên tai, mỗi đứa một cây súng. Bên cạnh đó, Julia có thêm vài con dao nhỏ nhưng vô cùng sắc, Jackson có hai cây kiếm Nhật, Zoey có phi tiêu, Josh có hai khúc côn với xích sắt. Cả bọn theo chỉ thị của Phillip ở nhà quan sát qua laptop, mà tiến thẳng đến nhà tên Nobita trên 5 chiếc môtô. Chưa đầy 10 phút, cả bọn đã có mặt trước nhà Nobita.
|
Chương 89 Nhà của Nobita thực chất là một căn biệt thự, không rộng bằng của tụi nó, nhưng cũng rất lớn, rất dễ lạc nếu không quen thuộc đường đi. Sân nhà to, ở giữa là một ngôi nhà hai tầng, bố trí phòng ngự nghiêm ngặt, có camera,… Hắn ngang nhiên đạp cửa mà lái xe vào đỗ trong sân. Theo sau là hai chiếc nữa của Zoey và Josh, trong khi Julia và Jackson trèo cổng sau đi dò sát ngôi nhà, tìm những thiết bị liên lạc,… Thấy có khách không mời đột nhập, lại là khách quý, Nobita cho người đưa cả bốn tới phòng khách, đích thân ra tiếp đón. - Ái chà… bang chủ Telk và Dark thì làm gì ở đây nhỉ? - Tôi hỏi thẳng luôn. Có phải ông muốn thu tóm những băng nhóm lớn nhỏ ở Sài Gòn? – hắn lạnh giọng đáp. - Ồ. Hay thật đấy! Cậu đúng… rồi thì sao? Làm gì tôi? - Tôi biết chủ mưu không phải ông, tôi muốn ông khai ra kẻ đứng sau,… cũng là tên mua bán ma túy, hàng cấm đúng chứ? - Phải. Ông chủ mua bán hàng cấm. Việt Nam và các nước cận sẽ là thị trường mới của chúng tôi. Ông ấy cử tôi sang đây trước để quan sát, đồng thời dẹp sạch những thứ gây cản trở cho công việc. - Ồ. Mạn phép được hỏi, những thứ ấy… có bao gồm chúng tôi không nhỉ? Mặt tên Nobita phút chốc đen lại, ông búng tay phát, bọn đàn em ồ ạt xông vào trong phòng. - Khoảng 200 mấy người. Dư sức mà phải không? – giọng Phillip qua tai nghe. Zoey nhếch mép : - Nực cười thiệt nha… Có nhiêu đây thôi hả? Khinh thường tụi này quá. - Đừng nhiều lời. Tụi bây dù gì cũng chỉ là một lũ nhóc con! Tụi bây định sẽ làm gì? Giao tao cho bọn cớm sao? - Để coi. … Julia và Jackson đột nhập được vào nhà một cách dễ dàng. Cả hai đảo vòng quanh sân xem xét trước, rồi vào nhà, bắt đầu từ tầng trệt. Chẳng có gì ngoài lũ đàn em nhát cáy của Nobita, những căn phòng ngủ bình thường, bếp,… Tất cả đều không có gì khả nghi. Cả hai tiếp tục lên tầng hai, cũng là tầng lầu tụi nó đang đánh. Như mọi phòng khác, Julia nhẹ mở cửa, Jackson thủ thế đánh những tên có trong phòng, nhưng phòng này đặc biệt là không có ai ngoài cái giường lớn, một cái tủ. Julia bước vào, đi ngang một ô gạch bỗng cảm thấy kì lạ. Cô lôi miếng gạch ra thì y như rằng – một mật thất. - Phillip, hack mật mã. - Ok. - Julia. Mau lại đây xem này. - Hử? - Một cái thang máy chuyển đồ đạc được giấu sau cái tủ. Nhưng xem này, trong danh sách tầng, có tầng hầm nữa. - Giấu kĩ vậy, chắc chắn dưới hầm có bí mật gì đó. Vậy chúng ta đi tìm cách xuống đó. Nhưng chờ khám phá mật thất này đã. - Xong rồi. – giọng Phillip. Dưới đó là một cuốn sổ dày. - Sổ này… thu chi… địa điểm và đối tượng giao hàng. – anh lật vài trang, liếc sơ qua rồi phán – Chúng ta cần cái này. - Đi thôi. Thế là J&J đem theo cuốn sổ đi tìm lối xuống tầng hầm. - Em tìm ngoài sân, anh tìm trong nhà. Có gì thì liên lạc. - Ok. … Không lâu sau, tụi hắn đã dẹp sạch tụi đàn em của Nobita trước khuôn mặt tái xanh của tên đó. Nobita hoảng loạn, nhưng cố tỏ vẻ bình tĩnh : - Ta… Tao cấm tụi bây lại gần, nếu không… tụi bây phải trả giá đắt. - Đắt… là như thế nào? – Zoey mặt lạnh như tiền cứ thản nhiên coi lời Nobita là tiếng gió, tiến lại gần tên này. - Dừng… Dừng lại! Tao cấm mày bước thêm nữa. – Nobita chĩa súng về phía Zoey. Josh và hắn ngay lập tức kéo Zoey và nó ra sau lưng mình. - Chúng tôi không có ý định hại ông, cũng không định đưa ông đến đồn. – nó nói, giọng thuyết phục – Tất cả những gì chúng tôi muốn là một cuộc thương lượng. - Tại sao tao phải hợp tác với tụi bây? - Ông có hiểu rõ tình thế hiện tại của mình không vậy? – Josh nghiêng đầu hỏi. - Tình thế hả? Tao không biết. Nhưng tao biết là tụi mày đang bất lợi đó. Hahaha! - Hử? … - Jackson! Anh mau đến đây. Ở đây là một nhà kho, có cầu thang dẫn xuống tầng hầm. - Ok. Một lát sau, Jackson chạy tới. - Đi xuống thôi. Bên dưới rất tối, nhưng có vẻ rộng. Anh mò cái công tắt đèn. Cô đi vòng quanh. - Đây rồi. – cạch. Toàn bộ đèn sáng lên, trước mắt anh và cô là một thứ khủng khiếp, làm cả hai đơ người, trợn mắt nhìn vật đó, xong quay sang nhìn nhau, nuốt nước bọt cái ực. T/g làm quá thôi. Hêhê. Cặp đôi này thấy vật khủng đó mà cứ như chuyện thường. - Bom… - Cái này là bom kích nổ từ xa. – anh quan sát rồi phán. - Phillip, anh vô hiệu hóa quả bom đi được không? – cô nói. - Để anh làm. - Quay lên với họ thôi, ở đây chả có cái gì mà công nghệ thông tin tiên tiến để báo cáo về Nhật cả. Có lẽ bọn chúng liên lạc bằng thư từ, điện thoại, mạng internet hay gì đó thông thường thôi. - Đi. … - Tụi bây phải biết tình trạng của mình bây giờ nghe chưa? Đây là nút kích hoạt quả bom bên dưới căn nhà này. Chỉ cần tụi bây tiến tới đây, tao sẽ cho nổ ngay lập tức. - Não ông phẳng thế? Làm thế ông cũng chết. - Nhưng tụi bây cũng chết! Tao không cam phận chết một mình đâu! Haha! - Ông điên rồi. – Zoey cau mày thở dài. - Con bé kia, lại đây. – Nobita hất hàm về phía nó, thấy nó cứ đứng đơ ra, tên đó giục – Nhanh lên, không tao bắn chết thằng này. - Đứng đó. – hắn lạnh lùng nói. Hắn khoát vai nó, quay sang nói nhỏ vào tai nó – nằm xuống, dù có chuyện gì cũng không được ngồi dậy – rồi hai tay đút túi quần, thủng thẳng tiến về phía Nobita. - Mày! Đứng lại! Mau lên! Tao bắn đấy! - Cứ thoải mái. Mày cứ bắn. – hắn ra hiệu Josh và Zoey nằm xuống. - Mày… Thằng ngu! Mày ngu thì mày ráng mày chịu, đừng trách tao ác. “Đoàng!” Viên đạn bay vụt ra khỏi họng súng để lại làn khói mờ mờ, mùi thuốc súng nồng nặc, rồi cứ xoáy vào không khí xuyên không gian tiến theo đường thẳng tới mục tiêu. Nó nghe tiếng súng thì hoảng loạn, biết là hắn rất giỏi, nhưng lỡ như… có chuyện gì… Dù gì cũng là người đấu với súng… Josh và Zoey đang hóng chuyện lắm, máu tò mò nổi lên, muốn lò mặt lên xem có chuyện gì mà không dám cãi lời hắn. Julia và Jackson đang chạy tới, giật mình khi nghe tiếng súng, vội vàng chạy nhanh hơn. Là súng bên ta hay bên địch, thì dự là cũng sẽ có thương tổn. “Phập.” – lại một âm thanh ớn lạnh vang lên.
|