Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố
|
|
Chương 95 Ông nội của hắn vốn rất nghèo, nhưng từ khi cưới bà của hắn, ông trở nên quyết tâm và kiên cường hơn với quyết tâm làm giàu để có thể bảo vệ được người con gái ông yêu thương. Sau khi ông thành lập được một công ty nhỏ thì ba hắn ra đời. Vài năm sau, khi công ty đang trên đà phát triển thì chú Thomas của hắn ra đời. Khi cả hai trưởng thành, với sự giúp đỡ của hai thằng con trai, công ty của ông lên như diều gặp gió. Ông khi đó như hổ thêm cánh, đã đưa công ty trở thành một tập đoàn hùng mạnh. Về sau khi ông chết, công ty được giao lại cho ba hắn, nhưng chú Thomas không cam lòng trước sự phân chia tài sản đó nên tìm mọi cách hại ba hắn để giành được ghế chủ tịch, nhưng ba hắn vốn là thiên tài nên chẳng khó khăn gì trong việc đối phó những trò mèo của Thomas. Rồi thời gian trôi, cả hai cưới vợ, lập gia đình nhưng Thomas vẫn còn nuôi tham vọng chiếm được chỗ của ba hắn. Hắn ra đời với trách nhiệm nặng nề trở thành chủ tịch tương lai nên phải học nhiều thứ từ bé, lại phải sống trong căn nhà to lớn, lạnh lẽo không tiếng cười. Khi ba hắn và mẹ hắn với chức vụ chủ tịch và phó chủ tịch của một tập đoàn lớn suốt ngày công tác, hắn trở nên bướng bỉnh, tìm đủ mọi cách đuổi hết giáo viên, người làm, quản gia,… Rồi lần đó, Thomas đã tìm đến và nói với hắn : - Nếu con bỏ nhà ra đi, con sẽ không phải học cách để trở thành người thừa kế nữa. Dù chỉ mới bảy tuổi, nhưng vốn thông minh, hắn thừa biết ông chú mình muốn làm gì. Đấy, hắn ương bướng mà, nên thích làm trái ý người khác. “Ông muốn tôi nhường cái ghế đó cho ông? Tôi càng muốn giành lấy nó!”. Hắn lao đầu vào học, rồi đi bar, đua xe xả street. Rồi hắn gặp được những người hắn cần gặp – tụi nó, tụi hắn,… những người bù đắp những năm tháng trống trải. - Đấy, cái ông chú đó chả có ưa gì anh nên luôn tìm cách đá anh đi. Ông ta biết anh yêu em nên mới đem chuyện hôn thê ra nói, làm anh đau khổ đó mà. Mà thấy em như thế chắc ổng tức lắm nhỉ. Haha. – hắn cười nhạt. - Vậy… hôn thê là có thật? – nó hỏi. - Ừ. Ông bố anh bán anh đấy em biết không? Theo nguồn tin của anh, công ty dạo này thua lỗ nặng vì hợp đồng Thomas đã tự tiện kí mà không thông qua ba anh. Công ty mang nợ, ba anh đã bán anh cho nhà cô ta để hai tập đoàn hợp tác phát triển. Ông cha già của anh nghĩ đó là cách duy nhất để cứu công ty. - Vậy là… – nó nhìn hắn, đau đớn. - Nhưng cô dâu của anh duy nhất chỉ có em. Anh có cách mà em yên tâm. - Thật chứ? - Ừ. Nhưng anh xin lỗi em, làm em lo rồi. – hắn cười buồn. - Con sẽ dúp! – Kevin bé nghênh mặt. - Hahaha! … Sáng hôm sau, New Star,… Cả đám tụi nó ngồi tám, rồi chợt nhớ ra, Julia nói : - Tao biết thời gian và địa điểm giao hàng kế tiếp của tụi Nobita là ở đâu. - Hở? Vậy sao bữa nay không nói? – nó và Zoey đồng thanh. - Thì tại thấy chưa cần thiết lắm, với cả,… Jackson nói là chưa phải lúc. - Jackson là thằng nào? – nó và Zoey lại đồng thanh. - Là tên thật của Darkness. – Josh giải thích. Jackson vứt lên bàn cuốn sổ hôm trước chôm được. Hắn lật vài trang, nói : - Tối mai, tại số abc đường xyz. Tụi mình sẽ mai phục ở đó. - Ok luôn! … Hắn nghiêm mặt nhìn nó và Kevin bé mà nói : - Em ngoan ngoãn ở nhà với thằng bé đi. - Em muốn đi theo. Với lại Kevin bé cũng có anh Phillip ở nhà chăm sóc rồi! - Em… thật là cứng đầu! Nghe lời anh chút đi! – hắn cau mày, còn nó cứ đưa ra bộ mặt đáng yêu mà năn nỉ. - Đi mà…! Cho em theo với! - Thôi được rồi. Mệt ghê! Đi thôi. Thế là 5 chiếc môtô chạy đến địa điểm đã định trước. Vũ khí các loại hệt lần trước. Nhưng lần này, thật sự không biết mình phải đối đầu với ai. Đó là một căn nhà hai tầng mặt tiền, trên con đường khá vắng, nhà cũng khá thưa, đúng là thuận lợi để mua bán trái phép. Tụi nó đến sớm hơn giờ hẹn tận hai giờ, đứng bên ngoài ngóng tình hình. Đèn trong nhà đã mở từ khi tụi nó đến chứng tỏ đã có người trong đó. Trước giờ hẹn 15 phút, có một đoàn xe hơi chạy đến, chở toàn những người mặc vest đen, ngầu ngầu như vệ sĩ. Nổi bật là một ông mập đầu hói ăn mặc lè loẹt, hình như là người Nhật. Rồi cả đám vào nhà, tụi nó cũng trèo rào vào theo. Kì lạ là trên đường theo dõi không có tên nào cản đường. Đám người đó lên tầng hai, vào căn phòng to nhất. Tụi nó định là đứng ngoài nghe trộm, mà hắn thản nhiên đẩy cửa bước vào, còn vô cùng tự nhiên ngồi đối diện tên ú kia. Thấy hắn như vậy, tụi nó đành làm theo. - Ông để tụi này chờ lâu quá. – hắn nói bằng tiếng Nhật. - Ồ! Cậu thật tài giỏi, biết cả tiếng Nhật cơ đấy! – ông ú đó nói tiếng Việt – Xin giới thiệu, tôi tên Doraemon. Là người mà các cậu muốn tìm ra từ Nobita đây. - Hahaha!! - E hèm. Kevin này, cậu nói vậy là ý gì? Tôi bắt cậu đợi hồi nào? - Ông vốn chỉ dùng Nobita như con chốt thôi đúng chứ? Ông đưa hắn sang đây, cố tình tấn công Dark và Telk không phải vì muốn chiếm địa bàn, mà là muốn gây chú ý nhỉ? – hắn nói một câu chả liên quan, nhưng tụi nó đã hiểu được hầu hết kế hoạch của Doraemon thông qua gợi ý đó, hắn nói tiếp – Ông hi sinh Nobita, để lại cuốn sổ để chúng tôi mò tới đây. - Hay thật. Cậu đoán tài nhỉ? Sao cậu biết, tôi dụ các cậu tới đây? - Tôi vốn không biết, cho đến khi ông tới. - Cái gì? - Nếu cuốn sổ ở nhà Nobita, thì cuộc giao dịch này, hẳn phải là do hắn phụ trách. Nhưng tại sao lại là ông? Ông tới đây vì biết Nobita đã chết, mà một con cáo già như ông phải đến nhà hắn để kiểm tra xem ai dám ra tay với tay sai của mình chứ. Khi thấy mất cuốn sổ, tức là biết cuộc giao dịch đã bị lộ. Ông có ngu mới tiếp tục tại điểm đã bị mai phục. Tóm lại, hôm nay ông đến đây để gặp chúng tôi. “Bốp, bốp, bốp” - Hay! Quả là Kevin. - Vậy, ông muốn gặp tụi tôi làm gì? - Ồ… Cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là muốn nhờ cậu giúp tôi kiếm sống thôi. Để yên cho tôi buôn bán, tôi sẽ chia phần trăm cho cậu, coi như thuế vậy. - Ok. – hắn nói làm cả bọn ngạc nhiên. Doraemon trong lòng khinh bỉ “Thằng này tưởng ngon lành, trượng nghĩa gì. Ai ngờ cũng chỉ là thằng nhóc ngông cuồng, bất trị, có tí chất xám, nhưng tham lam. Được có cái danh, chứ vẫn là thằng nhóc nhu nhược, vắt mũi chưa sạch mà học đòi.” – Viết hợp đồng rồi kí tên vào. - Được thôi. Đơn giản mà. Lấy cho tao. – Doraemon cười đắc thắng nói với lũ đàn em, còn hắn thì khuôn mặt tĩnh lặng. Tụi nó nhìn hắn với ánh mắt tin tưởng tuyệt đối. Tiếp xúc với nhau lâu như vậy, thân thiết như người thân ruột thịt chả lẽ không hiểu hết con người hắn ra sao. Dù cho có chết, cũng không bán rẻ nhân phẩm, hay chính mình để lấy tiền. Hắn làm như vậy, chắc chắn có kế hoạch gì đó. Sau khi Doraemon đưa bản hợp đồng cho hắn, hắn nở nụ cười đắc thắng : - Ông biết đó. Với chữ kí của ông, tôi có thể làm nhiều thứ đem lại lợi nhuận ình, và thiệt hại về phía ông. - Hử? - Tôi hoàn toàn không có ý định hợp tác. Thứ tôi cần, là chữ kí này của ông. - Haha! Lại lần nữa ta bị cậu dắt mũi đấy. Nhưng tôi cho cậu cơ hội cuối. Rốt cuộc, có trở thành đồng minh của tôi không? - Không thích. – hắn đáp. - Hừm. Có cần cho cậu vài ngày suy nghĩ không nhỉ? - Không cần. - Vậy đành phải cưỡng ép vậy. Sáu thành phần bất trị lượn lách, đánh võng trên đường trong tình trạng say rượu, nên bị té xuống vực, thì sao nhỉ? Hay đấy… Giờ thì lên đi tụi bây. – Doraemon cười khả ố. Làm Zoey muốn xách dép phang cho vài cái. - Khoảng 200 tên. Hệt lần trước. – Phillip nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, rồi cậu ngập ngừng – Nhưng… hình như, còn… thứ gì đó… nữa… Anh có cảm giác… là không đơn giản vậy đâu. - Anh toàn nói gở. – Julia cau mày, lao vào đánh. Mỗi đòn đánh của tụi nó, lại có một người ngả xuống. Hắn tay ôm nó, tay đút túi, chỉ dùng chân mà không dính đòn nào. Julia và Jackson lạnh lùng đánh. Nàng rút dao, chàng rút kiếm, lướt qua tên nào là có máu đổ và một thân thể ngã xuống. Zoey phi phi tiêu, một cái vung tay, một người đi đời. Josh lấy côn đánh như múa, vậy mà vẫn làm con người ta nằm ra hấp hối. Một lát sau, khi địch chỉ còn một nửa, nó phát hiện ra, Doraemon đã biến mất, trên trán hắn xuất hiện một chấm đỏ, nó ngay lập tức nhận ra vấn đề, thét lên : - Có bắn tỉa, mau nằm xuống. Ngay khi nó vừa dứt lời, một tràng dài tiếng súng nổ ra, cửa kính vỡ toan, những âm thanh khốc liệt… (Nobita có rồi, thêm Doraemon cho đủ! ~^^~)
|
Chương 96 - Có khoảng ba tên bắn súng trường từ nóc nhà đối diện. Và tên Doraemon vừa đặt vé máy bay về lại Tokyo (Nhật). – Phillip nói – Tên này man rợ thật, chẳng thương tiếc gì đàn em cả. Bọn bắn tỉa kia bắn không trúng mấy em, mà toàn trúng mấy cùng thuyền với chúng. Thôi, cứ nấp lát đi. - Hắn thoát rồi. Chết tiệt! – hắn nghiến răng, siết chặt nó, né đạn. - Mà anh quên nói, mấy đứa nghĩ cách thoát lẹ đi, trong nhà có bom đấy. - Cái gì? Anh nói sớm ghê ha! Còn bao nhiêu lâu? – Zoey điên máu hét lên. - Khoảng 10 phút. Hình như hắn định cho nổ tung mấy đứa. Mấy tên vest đen đó là câu giờ để mấy đứa còn trong căn nhà đó. Còn bắn tỉa từ nóc nhà chỉ là kế hoạch B thôi. - Chết tiệt! Phải bắn trả rồi chạy thôi! – hắn rút súng ra, quay sang dặn nó – Em ở yên đây! Đừng đi lung tung nha. - Không được đâu! Nguy hiểm! Súng ngắn sao đấu lại súng trường! Em phải nghĩ cách kh… Rét!!! - Ồn ào. – hắn giứt phăng cái tai nghe cũng như micro, thẳng tay vứt xuống đất, còn giẫm lên luôn nên mới tạo ra âm thanh khó nghe ấy. Lúc này trong phòng chỉ còn 6 đứa tụi nó sống sót, hắn bắt đầu di chuyển, đạn liên tục nã vào phòng. Hắn phóng lại gần cửa sổ, núp ở bức tường bên dưới tấm kính vỡ. “Đoàng, đoàng”. Bên kia, một tên đã chết. Hai tên kia giật mình chạy sang xem bạn mình bị gì. Đạn dừng bay. Hắn ngay lập tức ra lệnh, kéo nó chạy ra khỏi phòng : - Rút. Phải nhanh lên, xuống dưới là leo lên xe chạy đi. Không được chần chừ. Tụi nó vẫn có thể bắn mình từ độ xa ấy! Đúng như hắn nói, khi tất cả rồ ga chuẩn bị phóng, trên kia, hai tên còn lại nã súng theo. Tụi này thì ôi thôi, lạng lách số dzách. Hai tên kia không đoán được đường chạy liên tục bắn hụt. Tụi nó thoát. Về đến nhà nó cứ nháo lên muốn gọi xe cứu hỏa tới abc đường xyz phòng lúc bom nổ mà cháy còn kịp chữa, nhưng Julia nhất quyết không cho. Nó ấm ức! Về phía hắn cũng tức điên vì đã để tên Doraemon trốn thoát mất, tâm trạng cũng vì vậy mà trở nên tồi tệ, nhưng khi Kevin bé làm nũng, hắn ngay lập tức hạ hỏa mà chiều chuộng thằng bé. … Sáng hôm sau,… Tụi nó đi bộ đến trường. Đang dung dăng dung dẻ, bỗng nhiên có một cô gái chạy từ xa đến, tông sầm vào nó, làm nó ngã ra sau, hắn nhanh chóng buông tay Kevin bé ra đỡ nó, nhưng hình như nó bị trật chân rồi. Nó cắn răng im lặng, chẳng nói tiếng nào là mình đau, cười với cô gái kia : - Cô có sao không? - Tôi xin lỗi nha! Cái đó phải để tôi nói mới đúng. Cô có sao không vậy? – cô gái ngẩng mặt lên. Cô ta mặc đồng phục giống tụi nó, có lẽ là cùng trường, với khuôn mặt đáng yêu, mái tóc suôn mượt xõa thẳng. - Tôi không sao! Mà làm gì cô chạy ghê thế? - A! Có đám người kia rượt theo tôi. Cứu tôi với! – cô ta đứng sát nó. - Hừ. Đó là chuyện của cô! Mình đi thôi! – hắn khoát vai nó bỏ đi một nước. - Cùng đường đến trường mà, cô đi cùng tụi này cũng được. – Zoey cười – Cô học lớp mấy? - 11B1. Còn 6, à không,… 7 người ở 11A1 phải không? - Sao cô biết? - 7 người nổi tiếng lắm đấy! Có ai trong trường này không biết tới đâu? Haha! - Ôi trời! Cô tên gì? - Kate. Tới cổng trường thì Kate tạm biệt tụi nó chạy về lớp. Tụi nó cũng về lớp, nghe Ave công bố : - Biết gì chưa? - Biết cái đầu mày! Nói lẹ coi!!! - Nói gì phỏng? - Tao đạp mày xuống nhá! - Haha! Đùa tí! Tại tao đang vui mà! Hí hí! Lớp mình cả hai tiết mục đều đậu đó mấy cưng!! Cúp học đi ăn chè đi bây! - Mày bao thì ok à! - Tao chủ trì, mày chủ chi đê! Rồi đi thôi anh em ơi!! - Hú yeh!!! Ớ!!! Thế là lớp nó chẳng ngại bảo vệ mà trèo tường chạy ra quán chè đối diện oanh tạc, tới giờ nghỉ thì kéo lại vào trường xử tới căn tin. Nó bắt đầu thấy không ổn, vì chân càng ngày càng đau. Hắn đã chú ý tới, định bế bổng nó lên đưa vào phòng y tế thì Kate từ đằng xa chạy đến ôm nó, làm nó ngã ra sàn, khuôn mặt nhợt nhạt vì đau. Hắn trừng mắt liếc Kate rồi bế nó lên. Hành động đó vô cùng thu hút chú ý nên cả mớ học sinh cứ bu lại coi, rồi hò hét um cả lên. Lưu ý cả đám đang trong căn tin nên học sinh đông hơn nhiều. Hắn bước đi còn khó, huống chi đưa nó đi. Thấy nó đau, hắn sót ruột kinh khủng. Hắn liếc ngang một cái, ai cũng thấy lạnh sống lưng, ngay tắp lự né sang bên, nhường đường cho hắn. Xuống được tới phòng y tế là một chặng đường dài gian nan. Ra ngoài căn tin đến sân trường cũng bị học sinh bu đen bu đỏ xung quanh ngóng chuyện. Hắn phóng tia lửa điện, ảnh hưởng phạm vi rộng lớn. Học sinh hoảng sợ chạy, ti vi truyền hình cáp đang xem bị ngắt kết nối, vi tính dùng internet thì rớt mạng, chó, mèo hoảng hốt tru tréo kêu gào, hàng xóm xung quanh rùng mình,… và một số tác hại khác… - Cô bé bị bong gân, giờ thì không sao nữa, nhưng hạn chế đi lại ha. – cô y tá nói sau khi xem xét và… làm một số điều với chân nó. - Ngốc! – hắn búng vào trán nó, mắng. Khuôn mặt hắn đỏ ửng vì giận. Hắn vô cùng lo cho nó. Công hắn bảo vệ nó, vậy mà bị đau lại chẳng nói gì! – Sao bị đau mà không nói hả? Còn dám trèo tường ra ngoài nữa! - E… Em… xin lỗi. - Xin lỗi là xong hả? Em đừng có cho là cơ thể của em chỉ thuộc quyền sở hữu của em! Còn của anh nữa đấy! – hắn gắt. - Hả? – nó / cô y tá / nguyên đám tụi nó mới chạy vào đã nghe câu phán quyết hùng hồn. - À là… lúc em đau thì những người yêu thương em cũng sẽ khó chịu theo! Cho nên là em phải bảo vệ bản thân cho thật tốt, để không phiền lòng người khác! – ẻm đã biết mình bị hố! - Em xin lỗi! - Là tại tôi đúng không? Xin lỗi cô nhé. – Kate buồn bã lên tiếng. - Không phải đâu! Không hề phải! Do tôi vô ý nên ngã thôi! Cô đừng tự trách mình. - Mấy đứa về lớp đi! Chuông reo vào tiết rồi kìa. Còn bạn bị thương ở đây cũng được. – cô y tá nói. - Anh / Tôi ở lại với em / cô. – hắn và Kate đồng thanh. - Ai cho cô / anh bắt chước tôi? – cả hai lại đồng thanh. - Mọi người cứ về lớp đi. Để em ngủ. – không biết sao, khi thấy hắn và Kate hớp rơ với nhau, nó có chút… khó chịu. Nó mệt. Nó đau. Nó bứt rứt. Nó muốn ngủ. - Vậy em / cô ở lại đi. Anh / Tôi đi đây. – lại đồng thanh. - Mày ngủ đi. Về tới nhà tao sẽ xử mày tội giấu diếm thương tích! Grừ!!! – Zoey nhếch môi vẽ ra nụ cười ác quỷ. - Ngoan. – Julia xoa nhẹ đầu nó mỉm cười. Cuối cùng nó cũng có không gian yên tĩnh. Nó bị sao ý? Có nên đi khám bệnh không đây?!! Nó thấy áp lực và lo sợ kinh khủng về cái kết giữa nó và hắn. Ây da! Nó suy nghĩ nhiều đến nỗi gây ảo giác. Bên phải của nó là thiên thần với đôi cánh trắng, bên trái là ác quỷ với đôi cánh đen. Ác quỷ vỗ tay cái bộp, tuyên bố : - Đấy là ghen thưa chị hai! - Vậy giờ phải làm sao? – nó. - Tin vào Kevin đi. Anh ấy không phản bội cô đâu mà! – thiên thần cầm li coca hút rột rột. - Mơ đi! Đàn ông thằng nào cũng như thằng nào! Có mới nới cũ! Tốt nhất phá hoại cái mới. Đố thằng nào dám rời cái cũ. – ác quỷ nhai bánh snack. - Vậy là sao? – nó hoang mang. - Cứ cư xử như bình thường. – thiên thần lấy gậy kim loại đầy đinh tán ra đánh bóng. - Giết con đó đi! Hay làm nó thành người thực vật là ok. – ác quỷ nhớ lời mẹ dặn trước khi sang nhà bà, đem quần áo ra ủi. - Đã nói cứ bình thường mà! – thiên thần sắn tay áo chuẩn bị nhào vô thằng kia. - Đã bảo giết mà! – ác quỷ phang nguyên cái bàn ủi vào thiên thần nhưng em ấy né kịp. - Im! - Giết! Bla bla. Và hai tên này đã lao vào nhau uýnh tay đôi. Bất phân thắng bại, lấy AK ra bắn. Vẫn huề, lấy lựu đạn ra ném. Nó thở dài nằm ra giường. Nó phải tự tin lên. Dù cho hắn thích ai, đó là quyền cá nhân của hắn, hắn hạnh phúc là được… Mơ à! Đó chỉ là mớ lí thuyết lằng nhằng phức tạp trong những cuốn tiểu thuyết! Cơ mà… hình như nó làm hơi quá! Hắn và Kate đã có gì đâu. Thực ra, là nó suy nghĩ như vậy, chứ đâu hề biết, hai người này là có cái gì đấy rồi, chỉ đơn giản là chưa nhận ra.
|
Chương 97 Hết giờ học, hắn ngay lập tức vứt cặp sách của nó và hắn cho Josh giữ, kéo Kevin bé xuống rước nó về. Hắn quỳ xuống đưa lưng về phía nó trước hai cái nhìn chằm chằm, ánh mắt mong đợt long lanh lấp lánh của cô y tá và Kevin bé. Nó ngượng ngùng leo lên lưng hắn. Hắn cõng nó về. Trên lưng hắn, nó sợ nó sẽ trở thành gánh nặng, nhất là dưới trời trưa như vậy. Mà xem ra anh chàng chả có vẻ gì là mệt mỏi hết a. Kevin bé đi cạnh bên cảm thấy vô cùng tự hào vì pama của mình bây giờ trông thật hạnh phúc. - Em tự đi được mà! Thả em xuống đi! – nó choi choi cả lên. - Oái! Em ngồi yên đi! Té bây giờ! Ối! - Mama để papa cõng đi! – Kevin bé nói, mắt long lanh. - Trời ạ? Con nghe lời ai mà nói thế? Anh dạy nó hả? – nó níu tay áo của hắn. - A! Đâu có! Anh vô tội mà! – hắn đáp, vẻ mặt lúng túng nhìn mà thấy tội. - Hi hi! Người ta nhìn kìa! – Kevin bé cười khúc khích. Lúc này, 2 nhân vật chính của chúng ta mới phát hiện ra họ đang ở trên đường. Sau đó nó không dám ho he, hó hé gì thêm. Hắn cười cười, rồi cõng nó về tận nhà vì hôm nay cả đám đi bộ nên không có xe. Tận sao này nó mới thấy mình ngu, tại sao lúc đó không đi taxi?!! Tới nhà, nó thấy trước cổng nhà là 3 chiếc xe hơi đen tuyền. Còn hắn chẳng thèm quan tâm, cõng nó đi tới. Kevin bé tíu ta tíu tít, luôn miệng hát hò, đi cạnh hắn nãy giờ im re, tay níu quần hắn (mém tụt ^*^). Lúc cả ba tới gần, ba cánh cửa xe đồng loạt mở ra, những tên mặc vest đen theo sau một người đàn ông trung niên, ông chặn trước cửa, hất mặt về phía hắn : - Chơi đủ rồi. Về đi. - Không thích. – hắn dừng bước lạnh lùng đáp. - Tao nói mày về lấy vợ cho tao! - Ai vậy ba? – Kevin bé sỡ hãi níu ống quần hắn (sắp tụt rồi bé ơi! Tới luôn đê!!!) - Người dưng. - Mày… mày… với con nhỏ này… có con? Thằng mất dạy! Tao nuôi mày khôn lớn mà mày quay lại đâm sau lưng tao một nhát vậy hả? Mày biết tao với mẹ của mày vất vả như thế nào không? Mày lớn già đầu còn bỏ nhà ra đi. Thằng khôn nhà dại chợ! Ba mẹ không nuôi lại nuôi gái. – ông đó mất hết vẻ điềm tĩnh ban đầu, hét lên. - Tôi cấm ông xúc phạm cô ấy! - Tao ày biết. Mày không về nhà ngoan ngoãn đi cưới vợ. Con nhỏ trên lưng mày không được yên đâu! Cái thứ bám trai. Hắn trợn mắt, định đặt nó xuống chạy đến đấm cho ông ta một cái thì… “Bốp.” Ông đó bị đấm ột cái mất thăng bằng hơi ngã rồi ngay lập tức quát lớn : - Mày là thằng nào? - Xin lỗi cô ấy / con bé ngay. – hắn cùng người mới đánh ông ta đồng thanh, người đó còn ai ngoài papa nó. Pama nó vừa thưởng thức khí lạnh Đà Lạt những ngày đầu năm, vừa về đến nhà đã nghe tiếng cãi vả, nghe kĩ mới biết mắng con gái mình. Không kiềm nỗi tức giận, ông đã đánh cho ông ta một phát. - Tại sao một người cao quý như tao lại phải hạ mình xin lỗi một con nhỏ bám ví tiền đàn ông như thế? – ông ta lại hét lên. - Bác thật quá đáng! – Julia và Zoey vừa chạy tới đồng thanh thét lớn. Jackson và Josh cũng phải kiềm chế hai cô nàng và chính mình lắm mới không nhào tới xé xác ông ta ra. - Tao là ba nó, tao có quyền dạy nó. - Ông đang tự bôi xấu bản thân đấy. – hắn liếc người nhận mình là cha của hắn. Ánh mắt hắn lạnh hơn bao giờ hết. Chất chứa bao nhiêu hận thù, cay đắng, chua chát. Hắn muốn băm vằm ông ra thành từng mảnh nhỏ, lấy keo dán lại, rồi xát muối ớt (ớt hiểm mới được a) lên vết thương của ổng. - Dù anh có là ai đi chăng nữa, một người trưởng thành lại lên tiếng mắng nhiếc con cùng bạn gái nó giữa đường như vậy có đáng mặt đàn ông không? Khác nào tự rêu rao mình không dạy được con? Có gì cũng phải từ từ về nhà dạy bảo nó. – mama nó nói. - Tao không biết! Thằng kia, mày về nhà cho tao ngay! - Tôi đã nói không? Sao ông lì quá vậy? - Thằng mất dạy. - Về với bác đi anh. – giọng nó nhẹ nhàng vang lên. - Cuối cùng cũng chịu buông tha con trai người khác rồi à? Khuôn mặt này giúp mày dễ dàng tìm thằng khác để mồi chài nên mới… “Chát.” Là nó. Lần thứ hai nó tát người khác. Chân nó chẳng thấy đau nữa, nó tiến thẳng tới, tát ông ta một cái như trời giáng, làm ổng giật mình quay qua trừng mắt với nó. Hắn chạy tới kéo nó vào lòng mình nhằm bảo vệ nó nếu ông ta điên lên làm hại nó, mặt nó vô cảm nói : - Cháu xin lỗi vì đã đánh bác. Bác à, cháu cũng không phải muốn lên mặt dạy đời bác, nhưng cháu phải nói một điều. Đừng bao giờ xúc phạm người khác khi bác chẳng biết gì về người đó. Bác mắng cháu cũng được nhưng không phải là trước ba mẹ cháu. Còn nữa, chuyện giữa bác và Kevin là chuyện gia đình của hai người. Cháu không liên quan. Đừng có kéo cháu vào mớ lí luận cùn của bác. – nó quay sang hắn – Anh và bác về nhà nói chuyện thẳng với nhau một lần đi. Ba hắn vẫn đứng như trời trồng trừng mắt nhìn nó, mấy tên mặc vest sau lưng bắt đầu tiến đến hắn. Hắn lạnh lùng bẽ gãy cổ một thằng, làm mấy tên khác khiếp đảm chần chừ chưa dám tiến lên. Nó hoảng hốt hét lên : - Anh đừng chống cự nữa! Mau về nhà đi! - Hana.! Em… Chết tiệt! Đỡ lấy cô ấy. – hắn đẩy nó về phía Julia và Zoey đang đứng lườm ba hắn. Hắn tức điên, mắt đỏ ngầu ngọn lửa chết chóc. Hắn vào nhà leo lên chiếc môtô thân yêu phóng thẳng tới bar Steward. Ba hắn thấy hắn chạy xe ra, ngỡ là hắn đồng ý về nhà, nên cũng lên xe chạy đi. Trước đó còn liếc sang nó một cái. Sau khi hắn, cùng ba chiếc xe chạy đi, mặt nó vô cảm, lết từng bước lên phòng, mặc cái chân đau nhói hành xác. Pama nó và năm người còn lại chỉ biết đau xót nhìn theo nó chứ chẳng biết làm gì hơn, nhất là Kevin bé. Thằng bé hoảng sợ khi thấy hai người mình cho là pama cãi nhau. Nó vừa đóng cửa phòng đã nhảy lên giường nằm khóc. Nó vừa buồn vừa tức, biết xả đi đâu đây?! Tức vì ba hắn xúc phạm nó. Buồn vì tương lai, chắc nó và hắn chẳng có cơ hội với nhau đâu. - Hana, xuống ăn cơm đi con. Con đã không ăn trưa rồi. – mama nó gõ cửa phòng nó khi trời đã sụp tối. Bà và chồng bà đau lòng vô cùng khi thấy nó buồn, nhưng bà biết nó đã lớn, sẽ không thích pama can thiệp vào chuyện của mình. Bà đành đứng sau, làm hậu phương vững chắc, khi nào mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, bà sẽ giúp đỡ. - Con không ăn đâu. Mọi người ăn đi. Bây giờ con chỉ muốn ngủ thôi. – giọng nó uể oải. - Mày xuống ăn đi. – Zoey nhăn nhó. - Mày ăn đi. Khi nào tao đói, tao sẽ xuống bếp mò cơm ăn. – nó cố đùa. - Xuống ăn đi. – Julia cũng vào cuộc. Xót xa khi thấy nó như vậy. - Kevin bé tối nay nhờ hai đứa bây cho ngủ ké đi. Tao muốn một mình. – nó lại khóc. - Vậy tao dành phần ày. - Ừ. Nó lại có không gian yên tĩnh. Nó nhìn sang phần giường của hắn, nhớ tới hắn, nhớ nụ cười, khuôn mặt giận dữ của hắn, thở dài, thôi không khóc nữa. Tâm nó đã bình tĩnh hơn. Nó bắt đầu hối hận vì đã quát hắn và vì những chuyện khác. OMG! Nghĩ lại lúc đó sao nó gan cùng mình vậy trời. Dám tát cả ba hắn! Nó rầu rĩ… nằm than thở như sắp chết. Còn hắn mãi miết uống rượu từ trưa đến giờ như một thằng khát nước lâu năm mới từ hoang mạc trở về và nguồn nước duy nhất là rượu. Bao nhiêu cô nàng đi qua đều điêu đứng trước hắn, mặc dù hắn vẫn mặc đồng phục học sinh, và mặc dù từ người hắn tỏa ra luồn sát khí khổng lồ. Vài ả lại gần nũng nịu, bị hắn thẳng tay, à nhầm, thẳng chân đạp phát cho bay xuống ghế. Phillip thấy có gì đó bạo động liền chạy lên xem, thấy hắn lúc này giật cả mình. Nhìn như… oan hồn vất vưởng ở trần gian chuẩn bị báo thù ý. Tâm trạng của hắn phải nói là cực kì tồi tệ. Tại sao hắn say đến chẳng đứng nỗi nữa mà nỗi tức giận vẫn không nguôi ngoai chút nào cả? Ba hắn là con người nhẫn tâm, tàn bạo, gia trưởng, luôn ích kỉ bảo hắn phải nghe lời, hoàn thành những thứ ông muốn, nhưng phải xuất sắc mới được. Lúc cần thì ổng giữ, lúc không cần thì vứt đi như đồ vật. Xưa nay toàn bắt ép hắn nhưng chẳng thèm quan tâm gì tới, toàn lo công việc của ổng. Giờ khi cần bán hắn sang nhà vợ, ổng cũng ép cho bằng được. Hình như hắn chỉ là công cụ làm giàu thì phải. Nay ông ta còn dám mò tới tận nhà nó, mắng nhiếc đủ điều. Hắn tức điên, hận không thể giết ổng. Nó chưa biết điều đó hay sao còn bắt hắn đối mặt với ổng? Thật tức chết! Khuôn mặt hắn đen lại. Hắn thanh toán rồi chạy về nhà nó. Điều hắn muốn lúc này là nó. Về tới nhà nó, hắn chạy ngay lên phòng nó đập cửa rầm rầm. (Eo ui! Anh này kinh thật! Say xỉn thế mà vẫn an toàn về được tới nhà! – hắn nhếch mép : “Không có đâu cưng! Anh đây xém tông mấy người, xém làm gãy mấy cây cột điện, xém cán nát đuôi mấy con chó, rồi xém tí hất văng cổng nhà Hana rồi. Mà tại vì anh mày thánh thiện nên được phù hộ thôi! Hê hê! – t/g (= =”) (_ _”)).
|
Chương 98 - Hana! Mở cửa mau! Hana! Nó nghe giọng hắn nhè nhè vì say thì giật cả mình chạy vội ra mở cửa. Hắn thấy nó, cả người đổ xuống. Nó vội đỡ hắn vào trong. Khó khăn lắm mới kéo được thây hắn lại giường vì cái chân đau đã mất thăng bằng ngã xuống giường bị hắn đè cho dẹp lép. (t/g nói hơi bị quá đà a). Nó kiên cường bất khuất phòng chống tệ nạn, đẩy hắn ra, mà tên này cứ nằm phè đó lèm bèm gì đó. Bất lực rồi, nó nằm yên luôn, giọng hắn bắt đầu rõ hơn : - Sao em bảo anh về nhà với ông ta? Hết chứa chấp anh rồi à? Bắt đầu thấy chán ghét anh rồi? - Em chỉ muốn gia đình anh hòa thuận thôi. - Ngốc! Em biết anh hận ông ta thế nào mà! Nó im lặng, nhẹ nhàng ôm hắn. Không khí vô cùng lãng mạn và mờ ám này bị nó làm cho tan vỡ luôn : - Khoan đã. Anh qua kia mà nằm đi. Ngộp thở chết mất! Hắn lăn qua một cái và lọt luôn xuống giường. Nó tặc lưỡi lôi hắn lên và phát hiện hắn đã ngủ. Nó đành để hắn ngủ luôn rồi leo lên nằm cạnh, ôm hắn ngủ. Không biết anh chàng này của nó đã trải qua bao nhiêu đau khổ trong quá khứ chứ? Nó thở dài rồi chìm vào giấc mơ, lúc đó, hắn cũng vô thức ôm nó vào lòng. Đêm, Kevin bé mò sang phòng nó, thấy nó và hắn ôm nhau ngủ thì ghen tị, cố gắng lên ngủ chung luôn. Nhưng giường của nó quá cao so với thằng bé, Kevin bé cứ loay hoay mãi không leo tới, tức quá khóc lên. Nó giật mình thức giấc bế thằng bé lên. Thế là hắn ôm luôn cả nó và Kevin bé ngủ. Thằng bé thích thú mỉm cười. … Sáng hôm sau, hắn và nó cư xử như chẳng hề có ngày hôm qua, cả đám cũng chẳng nói gì. Vui nhất là Kevin bé, thằng nhóc cứ luôn miệng hát hò dù đang trong bàn ăn. Ăn xong thì kéo nhau đến trường. Vì chân nó còn đau nên hôm nay rủ nhau đi xe môtô. Hôm nay, mama nó muốn hàn thuyên tâm sự với Kevin bé nên thằng bé ở nhà. Năm chiếc xe chạy vào nhà để xe của trường trước ánh mắt ngưỡng mộ và sự bàn tán của thiên hạ, nhưng mấy người này chẳng thèm quan tâm. Hắn lại thể hiện tình cảm chốn đông người. Hôm qua bế nó làm chấn động từ căng tin ra sân trường, hôm nay lại bắt nó leo lên lưng để hắn cõng cho bằng được. Nó vốn không chịu, nhưng bị hắn dọa sẽ bế nó giống hôm qua nếu nó không lên. Nó bị áp bức quá!! Thấy người ta hiền làm tới hà! Vừa vào lớp đã thấy Kate phóng tới, loay hoay với nó : - Hana! Hana! Cô có sao không? Còn đau không? Đi khám lại cái chân chưa? Uống thuốc chưa? Xoa bóp chưa? Ăn sáng chưa? Tối hôm qua ngủ đủ giấc không? Có ai bắt cô đi đứng nhiều không? - Haha! Được rồi, Hana không sao đâu. Cô đừng lo. – đến Julia cũng phải bật cười trước cái miệng cứ nói liên hồi của Kate. - Lắm mồm. Cô biến đi! – hắn cau mày đỡ nó ngồi xuống. - Im đi! Tôi thích ở đây đó thì sao? Tôi đến thăm Hana chứ kiếm anh hay sao mà ý kiến? – Kate lại hét vào mặt hắn. - Tôi nói cô biến đi mà! Ở đây không có ai chứa chấp đâu mà cứ… – hắn đáp. Lại thế rồi, tim nó thắt lại. Đau quá! Nó có cảm giác hắn rất hứng thú với Kate. Nó phải cư xử sao cho đúng đây? Kate là một cô gái xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt, lại hòa đồng, cá tính. Trong khi nó chỉ là một cô gái bình thường trong những người bình thường. (khiêm tốn thái quá!) Nếu hắn có quên mất nó và yêu Kate cũng chẳng có gì lạ, vả lại, tương lai của hắn và nó sau này cũng chẳng đi đâu cả, bởi ba hắn… Không phải nó không tin hắn, nhưng biết làm sao khi những suy nghĩ đó cứ liên tục hiện ra trong đầu nó. Nó đột nhiên thấy vô cùng tự ti, có cảm giác, tất cả những cô gái trên thế gian này đều đẹp hơn nó, tốt hơn nó. Nó không muốn hắn tiếp xúc với ai khác ngoài nó để không nảy sinh thêm tình cảm với những cô gái đó. Nó biết nó rất ích kỉ. Nó biết nó rất là quá đáng. Nó muốn trở về như trước đây, là một cô gái không bận tâm về vấn đề gì trong cuộc sống, vô tư, hồn nhiên cùng hai cô bạn thân và gia đình. Nhưng nó đã va vào cạn bẫy mà cái gọi là “yêu” đã tạo ra _ ghen. Thấy mặt nó có vẻ không ổn, Julia và Zoey đá hắn ra, chạy sang chỗ ngồi của nó hỏi : - Mày sao vậy? - Tao… có sao đâu? – nó chối. Thực sự lúc này, nó còn cảm thấy ghê tởm chính nó. Nó không muốn ai khác biết về những suy nghĩ đó, nó sợ người ta ghét nó, nhất là những người nó yêu thương và trân trọng nhất. - Tao hỏi mày bị gì? Lúc nào cũng giấu kín bưng như vậy? Tụi tao có còn là bạn thân của mày không vậy? – Zoey thét lên. Nhỏ tức con bạn thân cứng đầu. - Vì mày là bạn thân của tao nên tao mới giấu! – nó khó khăn đáp lại. - Tao không biết mày gặp chuyện gì? Với tư cách là bạn thân của mày, tụi tao chỉ muốn chia sẻ với mày những khó khăn đó, nhưng nếu mày cứ cứng đầu như vậy thì ok. Mày tự mà lo lấy. Tao chả thèm quan tâm nữa. Mày cứ làm như mày chỉ sống một mình vậy! Mày lo bộ người khác không lo theo à? Tự mày xử lí được hết hả? Nếu vậy đã chẳng có cái gọi là tình bạn! – Zoey quát nó, làm cả lớp quay lại nhìn. Bình thường thấy nhỏ trân trọng nó lắm mà sao hôm nay bùng nổ kinh khủng thế không biết?! - Oa oa! Đừng giận tao! Tao nói mà! – nó òa khóc luôn. - Anh xin phép giúp, ba đứa em cúp hai tiết đầu nha! – Julia và Zoey đồng thanh nói với Jackson và Josh. - Ủa sao hôm nay đóng vai học sinh gương mẫu vậy? Đó giờ toàn cúp không phép thôi mà? – hai chàng đồng thanh. Kate thấy ba đứa nó đi rồi cũng liếc hắn một cái rồi về lớp. Hắn chẳng hiểu cái mô tê gì hết? Nhưng có phải vì ba hắn hôm qua không? Hắn bắt đầu lo sợ, ánh mắt hướng về phía cả ba vừa đi ra. Lớp nó trở về trạng thái cũ _ ồn ào, náo nhiệt. Jackson và Josh thấy vẻ mặt hắn đầy tâm sự, chạy sang hỏi : - Vụ gì vậy? Hắn thở dài rồi kể nỗi khổ tâm của mình. Cùng lúc đó trên sân thượng (máu me bữa trước đã được dọn sạch). Gió nhè nhẹ, phảng phất mùi hương những bông hoa trồng trong sân sau của trường, luồn qua làm rối tóc ba nàng. Nó thút thít khóc, Julia và Zoey ngồi cạnh trầm ngâm suy nghĩ. Lát sau, Julia lên tiếng : - Không phải mày ích kỉ hay gì đâu! Ghen là điều tất yếu khi mày yêu. Nhưng liệu mày có đủ can đảm và tự tin để đấu tranh giành lại hắn nếu cần thiết hay không. - Tao nghĩ là… không. – nó mệt mỏi đáp. - Mày bị ngốc à? Hắn yêu mày như vậy, còn lo gì nữa! Mà không sao! Dù cho Kevin có như mày nghĩ, tụi tao sẽ tẩn cho hắn một trận cho đến khi hắn không thể sinh con được nữa! – Zoey nói, câu nào câu nấy sặc mùi bạo lực. - Haha! Ok ok! Tao thấy tốt hơn rồi. Phải tự tin chứ nhỉ?! – nó cười lớn. Bạn bè đúng là tuyệt vời. Chuyện làm nó đau đầu suốt mấy ngày vậy mà tâm sự một chút, lắng nghe một chút đã chẳng thấy buồn nữa, tâm trạng cũng tốt, nhẹ lòng lại khỏe khoắn, tràn đầy sinh lực – Giờ làm gì đây? - Ngủ đi, hết tiết 2 về lớp rủ họ xuống căn tin. – Julia vừa đáp vừa nằm dài ra sàn. - Ok. … - Thì ra vậy. Nhưng Hana chắc không giận chuyện đó đâu! – Josh khẳng định chắc nịch. - Hừ. Làm sao mày biết? Cô ấy chuyên gia giấu kín trong lòng! – hắn nhăn nhó. - Mày mà cũng có lúc này hả Kevin? Quen với mày bao nhiêu lâu, lần đầu tiên tao thấy mày nhức óc vì một cô gái nha. – Jackson cười làm giáo viên vừa vào lớp mém xịt máu mũi – Thôi đừng lo nữa cưng, vợ mày hiền khô hà, chả bao giờ giận đâu. Giờ tao về chỗ ngồi đây! - Hừm. – hắn trầm ngâm cả hai tiết. Nhìn hắn chững chạc vô cùng khi nghiêm túc suy nghĩ, làm bà cô mém nhập viện vì mất máu. Mặc dù bà cô đã già, và vô cùng nghiêm túc trong việc giảng dạy, (trong những giáo viên, duy nhất bà này còn dạy lớp nó những ngày cận Tết như vầy) nhưng bệnh mê trai đẹp thì không tránh khỏi. Jackson mặc kệ, lôi điện thoại ra nhắn tin với Julia, bị cô mắng xối xả vì dám phá vỡ giấc ngủ yêu dấu của cô nàng. Josh thản nhiên ngủ gục luôn trên bàn, mơ thấy mình bay được đến Never Land chơi với Peter Pan. Bà cô bình thường chắc chắn sẽ rất tức giận khi có người bơ bài giảng của bả, nhưng vì là trai đẹp nên… ok. … Reng chuông hết tiết 2, tụi nó kéo tụi hắn xuống căn tin ăn. Trong lúc tụi hắn đi lấy thức ăn giúp tụi nó, Kate lại đến, cười với tụi nó : - Hélu ba nàng. Tôi ngồi đây được chứ? - Tất nhiên rồi. – nó vui vẻ đáp. Haha. Thấy mình có thể đối tốt với Kate, cũng không còn khó chịu nữa, nó hạnh phúc vô cùng. Julia và Zoey thấy cái mặt hớn hở của nó đã hiểu rõ vấn đề, cười nhẹ. Hạnh phúc có thể lây lan! - Mấy tên hay theo ba cô đâu rồi? – Kate nhìn quanh, hỏi. - Chà. Để ý tên nào rồi chứ gì? Quan tâm ghê chưa? – Zoey cười tít mắt trêu cô bạn mới. - Làm gì có! Ba tên đó là bạn trai của ba cô đúng chứ? Lãng mạn thiệt nha! Tôi luôn muốn có tình yêu tuổi học trò. – Kate cười, nói, cái mặt rất chi là bựa. Khi Kate nhắc đến tình yêu, tụi nó đột nhiên bị ảo giác hay sao ý? Hoa hồng lung linh xung quanh Kate, lại có nhạc đệm cơ? Chắc có vấn đề thật! - Uầy! – ba nàng đồng thanh – Cô thì sao? Không có bạn trai à? - Ừ. Tôi không có bạn trai. Thật ra, tôi đang để ý một người. - Sao không tỏ tình đi! Có gì không ổn sao? Tụi này giúp cho! – nó cuộn trào sức sống, máu muốn giú p đời dâng cao. - Không được đâu. Dù cho cậu ấy thích tôi và chúng tôi tiến tới hẹn hò thì… mama tôi cũng sẽ can thiệp và dọa cậu ấy chạy mất dép. - Là ai vậy? Nói đi! – Zoey tò mò. - Là… nhóc Ken lớp 10. – Kate thẹn thùng đáp. - WTF!! – ba nàng đồng thanh – 10A1? - Ừ. Đừng có cười tôi đấy! - Rồi. Thế tại sao mama cô lại ngăn cô có bạn trai? – nó hỏi. Nếu là Ken thì nó có thể giúp. - Vì mama tôi ép tôi cưới chồng! – Kate nói một cách khó khăn. - Ấy! Là ai? – Julia cảm thấy đồng cảm-ing. - Con trai ông chủ tịch tập đoàn Vasion. - Là Kevin! – Julia và Zoey đồng thanh rồi nhìn sang nó.
|
Chương 99 Nó làm mặt hình sự đăm chiêu suy nghĩ, rồi đột nhiên cười lớn : - Haha! Tôi cứ tưởng chỉ có trong tiểu thuyết. Thì ra đời thật cũng có chuyện oan gia ngõ hẹp như vậy đấy! – bing bong. Nó thấy buồn cười thật đấy ạ! Không phải nuốt nước mắt vào tim đâu! Còn lúc nó làm mặt hình sự, chính là lúc nó đếm lại những truyện có mô típ như vậy mà nó đã đọc. - Kevin á? Cái tên cao cao, tóc đỏ đỏ hả? – Kate hỏi. - Ừ. – Zoey gật đầu, mắt vẫn dán chặt vào nó, thắc mắc con này cười thật hay cười gượng đây? - Hớ? Đâu có được? Cậu ta là bạn trai của Hana mà? – Kate phát hiện, mặt cô nàng trở nên gượng gạo. Nó rất đúng, Kate rất tốt, không bao giờ có ý định chiếm lấy gì của bạn bè làm của riêng. - Ừ. – nó gật đầu khẳng định chủ quyền – Không sao đâu! Kevin đã nói có cách giải quyết. - Tuyệt thực hả? – Zoey ngây thơ hỏi. - Tao không biết nữa. Anh ấy có vẻ khá chắc chắn với kế hoạch đó. – nó nhún vai. Hắn và Jackson vừa đem nguyên mâm thức ăn về. Kate thấy hắn thì lạng đi mất, có lẽ cô nàng sợ nó buồn. Zoey ngó nghiêng, thấy mất bóng dáng một người thì hỏi : - Josh đâu rồi? - Nó nghe điện thoại, rồi phóng đi đâu rồi. – Jackson đáp. - Xa nhau có tí đã nhớ người ta rồi! Thật là… – nó trêu nhỏ. - Xì. Ai thèm nhớ tên đó! Tại vì hắn đảm nhiệm việc đem thức ăn về cho tao, giờ biến đâu mất tiu, tao nhịn đói à? – Zoey đáp. Nhưng khuôn mặt đỏ lự của nhỏ chẳng qua mắt được ai. - Hana, chuyện của Kate… mày ổn không? – Julia ái ngại hỏi nó. - Ờ. Tao chả thấy sợ nữa, mà đột nhiên tao muốn làm bà mai!! - Haha! Ok luôn! Ba đứa mình sẽ giúp cậu ấy. Hắn và Jackson chả hiểu gì, ngồi lại căn tin nhâm nhi cốc cà phê, miễn cưỡng xử lí đám thức ăn của tụi nó. Gọi một đống rồi nổi hứng trượng nghĩa chạy đi mất. Julia và Zoey chạy đi tìm Kate, rủ cô nàng đi bar. Còn nó chạy đi tìm Ken bảo cậu tối hẹn gặp ở bar. Hai người đồng ý mà chẳng hoài nghi gì. Josh nhắn tin báo với Zoey sẽ không về nhà vì có chuyện gấp. Nhỏ có hơi khó chịu rồi thôi. Kệ tên đó!! Tối đó, ba đứa tụi nó, và hai đứa tụi hắn đến Steward, đã thấy Ken ngồi chờ ở đó. Cậu đưa ánh mắt tò mò nhìn nó. Thấy cái mặt gian tà vậy là biết nó lại bày trò rồi. - Mấy người thiệt quá quắt nha! Chuyện của Nobita, Doraemon sao không ai nói gì với tôi hết? – Ken nhăn nhó. - Thì… mà sắp tới có một vụ đây, đi không? – Julia cười khì. - Vụ gì? – không chỉ mình Ken mà cả đám cùng đồng thanh hỏi cô. - Khi nào tới sẽ biết. – Julia đáp gọn, tựa người ra sau ghế nhấm nháp li rượu trên tay. - Ủa, chuyện gì mà ngoài kia ồn thế? – Zoey chú ý tới đám lố nhố. (hôm nay mấy anh chị nhà mình không vào phòng vip, chỉ lựa một chỗ ngồi khuất tám chuyện thôi) – Ủa, là Kate mà? - Cô ấy gặp rắc rối rồi. Ra giúp cô ấy đi Ken. – nó cười nhiệt tình luôn. Ken có hơi khó hiểu nhưng cũng rời chỗ ngồi tiến tới chỗ Kate. Sáng nay tự nhiên, Julia và Zoey bảo cô nàng đến bar, mà cô vốn muốn đến thử từ lâu, nhưng chưa có dịp, thế là đồng ý luôn. Vừa bước chân vào cổng, đã bị hai tên say rượu chặn đường làm càn rủ rê. Thú thật là Kate không biết võ, nên chẳng biết phải làm sao với hai tên này thì Ken xuất hiện. Ôi! Cảm giác của Kate thế nào nhỉ? Lâng lâng hạnh phúc. Được cứu bởi người mà mình thầm thích mà! Cơ mà nhìn Ken lúc này, ai nghĩ thằng nhóc mới học lớp 10, nhìn chững chạc đến thế? Dáng người Ken vốn đã cao, thằng nhóc lại biết cách phối hợp quần áo nhìn cực chất!! Làm tim Kate đập nhanh hơn một tí, mặt Kate đỏ hơn một tí. Ken lạnh lùng đứng chắn trước hai tên kia, tay kéo Kate vào lòng. Kinh nghiệm xương máu của Ken cho cậu biết, trong những lúc thế này, cứ nhận mình là bạn trai của cô ấy, mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng và nhanh chóng, thế là : - Mấy người đang làm gì bạn gái tôi? - Mày là thằng nào? – hai thằng đó nghênh mặt hỏi, men say làm hai thằng này trở nên… gan dạ, dù đang rét run bởi sát khí từ Ken nhưng sợ mất mặt trước người đẹp. - Mày bị ngu hả? Tao đã nói đây là bạn gái tao, thì tao là bạn trai cô ấy. – Ken đáp, mặt không chút biểu cảm. - Mày tính làm anh hùng cứu mĩ nhân chứ gì? Tao biết, mày với con này chả là gì hết! Ken bắt đầu hối hận vì đã nói mình là bạn trai của Kate, nhưng mà tên đó muốn chứ gì, thì ok thôi. Ken nhếch mép : - Muốn tao chứng minh? - Ừ. Ken chẳng nói gì, vòng tay qua ôm eo Kate, cô nàng bắt đầu thấy mùi nguy hiểm, thì đúng y như rằng, cậu cuối xuống hôn Kate. Ba đứa tụi nó thích thú nhìn ra, miệng cười toe toét. 1s. 2s 1′ Thấy Kate có dấu hiệu sẽ tắt thở, Ken mới chịu buông. Cậu quay sang liếc hai tên kia, một tên vẫn còn ngu : - Vậy tao sẽ giành cô ấy. - Hừm. Tao vốn định tha cho tụi bây, nhưng là do tự tụi bây chuốc lấy. Gãy vài cái xương là được rồi nhỉ? Bốp. Bịch. – một em đã nằm đo đất. Và em đã biết mình tiêu! – Bộp. Phịch – thêm một em. Ken trượt bàn tay từ eo sang tay của Kate, lôi cô nàng đi, trong khi cô vẫn còn sốc vì nụ hôn ban nãy. Kate đột nhiên hoàn hồn lại, cắn vào tay Ken một cái. Cậu đau điếng thét lên : - Cô làm cái quái gì thế? - Ai cho phép cậu hôn tôi? - Đồ vô ơn! Tôi đã giúp cô đấy! - Ai cần cậu giúp? - Cái gì? Nếu không có người nhờ, tôi đã không giúp cô! Nó thấy tình hình không ổn, định chạy ra hòa giải thì Julia can lại, nó đành ngoan ngoãn ngồi lại nhìn. Zoey thích thú quan sát thằng em của mình. Trong khi đến tận lúc này, hắn và Jackson mới hiểu được mấy cô nàng tinh nghịch này đang làm trò gì. - Tôi không quan tâm! Trả nụ hôn đầu lại cho tôi! – Kate hét lên. Dù biết cái câu nói của mình là hết sức bướng bỉnh và vô lí nhưng thông cảm, thần kinh của Kate hiện giờ đang… không được bình thường cho lắm. Đối với một người con gái như Kate, nụ hôn đầu rất quý giá, và phải hôn người mình thích cơ! Ừ thì đúng là Ken chính là người Kate thích. Nhưng nụ hôn mà Kate xem trọng, Ken chỉ coi nói là chuyện rất đỗi bình thường, lại còn do nhờ vả mới giúp đỡ Kate! Tổn thương quá! Có phải Kate đã nhìn lầm người? Nhưng mà hình như không phải, ban nãy lúc ôm Kate, Ken đã lấy tay vỗ vỗ nhẹ vai Kate để trấn an tinh thần cô nàng. Cậu thật sự rất tốt bụng mà. - Cô muốn bồi thường hả? Kate im lặng nhìn Ken. Ý của cậu là sao cơ? Thấy Kate không nói gì, chỉ giương đôi mắt to tròn, long lanh nhìn mình, Ken nhanh chóng quay mặt đi, lại nắm tay Kate lôi về chỗ tụi nó đang hóng chuyện. Thấy Ken lại gần, tụi nó lật đật ngồi nghiêm túc, như thể nãy giờ ta đây chẳng có làm gì. Hắn và Jackson thấy bộ dạng trẻ con đó thì phì cười. Nhưng có vẻ, Ken chẳng có chút nào quan tâm, chỉ nói một câu rồi lại kéo Kate đi mất : - Tôi mượn bạn mấy người một chút, nhưng cũng vì cô ta muốn thôi! Kate giật mình. Ken quen biết với tụi nó ư? Vậy có khi nào cậu ta đã biết tình cảm của Kate rồi không? OMG!! Chắc kiếm xẻng tự đào hố rồi nhảy xuống quá!! Ơ mà chắc tụi nó không nói gì đâu. Tụi nó vốn kín miệng mà! Chắc không để lộ thiên cơ! Với suy nghĩ đó, Kate tạm thở phào. - Tiến triển nhanh gớm! – đợi Ken đi rồi, ba đứa quỷ tụi nó đồng thanh. Đi mất của Ken là đi sang quầy pha chế rượu, gọi hai li gì đó rồi đem vào phòng vip. Vừa vào trong, Ken khóa cửa, đặt hai li rượu lên bàn, rồi đè Kate xuống ghế, hai tay cậu chống xuống hai bên người Kate làm cô nàng chẳng dám nhúch nhích chứ đừng nói là thoát ra. Thấy Ken kề sát mặt xuống mình, Kate đẩy ra, lắp ba lắp bắp : - Tên điên kia! Cậu đang làm gì thế? - Bồi thường. – Ken đáp gọn. - Bồi thường kiểu quái gì thế này? Mau tránh ra!! - Bồi thường bằng thân thể. Giờ thì nằm yên đi, cô cự quậy nhiều quá rồi đấy! - Hả? Không! Tránh ra! - Đã bảo nằm yên mà! À,… hay cô thích chủ động hơn là bị động hả? - Chủ động gì cơ? – Kate ngơ ngác hỏi, chưa kịp định hướng gì đã bị lật lại. Tình hình bây giờ là cô nàng nằm bên trên Ken. Kate hiểu vấn đề, gục mặt xuống người Ken. - Hử? Sao thế? – Ken hỏi, rồi cảm giác có nước gì ấm ấm trên ngực mình – Khóc à? Kate không đáp, tiếp tục sự nghiệp là khóc. Ken biết mình đùa hơi quá, kéo Kate ngồi dậy, vỗ vỗ nhẹ lên đầu cô nàng : - Nín đi! Tôi chỉ đùa thôi! Thấy cô căng quá nên tôi đùa tí. - Cậu… hức… là… là đồ ngốc! - Nín đi. – Ken kéo Kate dựa vào mình. - Tên ngốc kia! Tránh ra! Đừng dịu dàng với tôi! – Kate vùng vẫy, nước mắt tèm lem hệt con nít. - Ha! Cô cá biệt thật đấy! Con gái thường thích dịu dàng cơ mà… – Ken cười nhạt. - Ngốc! Đừng làm tôi thêm thích cậu!
|