Vợ Nhặt
|
|
Thanh lắc đầu cương quyết.
- Không bao giờ có chuyện đó nữa đâu. Mình đã hứa với lòng là sẽ cố quên anh ta đi, mình sẽ tìm được một người thật sự yêu mình, tôn trọng mình…!!
Trang vỗ vai Thanh an ủi.
- Cậu nói đúng. Một cô gái xinh đẹp,tốt bụng và thông minh như cậu thiếu gì người muốn yêu cậu chẳng được, tội tình gì cậu phải cố giữ lấy một người không tôn trọng cậu. Nói thật ngay từ đầu mình đã không thấy ưng anh ta rồi, chỉ vì lúc đó cậu yêu anh một cách mù quáng nên mình mới không dám hó hé gì nhưng từ bây giờ trở đi mình sẽ xen vào đến cùng. Mình không muốn cậu trở thành một con ngốc thêm một lần nữa….!!
Thanh cảm động vòng tay ôm lấy người Trang. Thằng nhóc Tiến thấy Thanh ôm Trang nó cũng bắt chước, bàn tay nhỏ xíu của nó sờ nhẹ vào nách Trang làm Trang cảm thấy nhồn nhột. Trang không chịu được buồn nên cười phá lên. Thanh tức khí gắt.
- Con bạn chết tiệt, người ta đang buồn nẫu cả ruột, thế mà cậu có thể cười được hay sao…??
Trang che miệng cười, hơi thở gấp gáp trong lồng ngực. Trang chỉ vào thằng nhóc.
- Tất cả cũng tại thằng nhóc, nó cù vào nách mình làm mình không nhịn được cười…!!
Thanh nghe Trang nói Thanh cũng bật cười khúc khích, không khí u ám nhờ thế cũng bị xua đi bớt. Thanh chơi ở nhà Trang mãi đến gần tối mịt mới chịu về. Bữa tối cũng không cần phải chuẩn bị gì vì bữa trưa Thanh nấu không có ai ăn. Sau khi tắm rửa cho thằng nhóc xong, Thanh lôi một cuốn truyện tranh trên kệ sách xuống. Thanh dịu giọng bảo thằng nhóc.
- Chị đọc truyện cho em nghe nhé. Tiến của chị hôm nay rất ngoan….!!
Thằng bé ăn no, khuôn mặt ngái ngủ, nó ngáp lên ngáp xuống. Thanh vỗ nhẹ vào lưng nó, đặt đầu nó lên cánh tay. Thanh bắt đầu đọc truyện, giống như hôm qua, Thanh đọc chưa đầy một trang truyện thằng nhóc đã lăn ra ngủ.
Thanh nhỏm dậy, chỉnh lại chăn đắp trên người thằng nhóc cho ngay ngắn. Vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, Thanh say sưa ngắm nhìn thằng nhóc ngủ, trông thằng nhóc bây giờ rất giống một thiên thần. Thanh ước giá mà bố mẹ nó không xảy ra chuyện có lẽ nó đã được bố mẹ yêu thương và chăm sóc hơn nhưng mà nếu như không xảy ra chuyện bố mẹ nó li dị Thanh sẽ không bao giờ được gặp nó. Cuộc đời là một vòng quay không bao giờ thay đổi, dù có cố trốn tránh đi một vòng cuối cùng cũng phải gặp lại nhau.
Hôn nhẹ lên trán thằng nhóc, Thanh bước xuống lầu. Nhìn căn nhà vắng lạnh chìm trong bóng tối, lòng Thanh trùng xuống, cảm giác đợi chờ một người đi làm về thật đặc biệt. Thanh không hiểu những người vợ chờ chồng của họ đi làm về có cảm giác như thế nào nhưng với thân phận là một người làm như Thanh đã thấy khó diễn tả rồi nói gì đến chuyện họ là vợ chồng. Thanh đoán đó là cảm giác hồi hộp, trông ngóng, lo sợ. Thanh ngồi yên lặng trên bậc cầu thang, ánh mắt nhìn mông lung ra khoảng không trước sân, dưới ánh đèn điện mọi thứ trông thật rực rỡ sắc màu, cuộc sống của Thanh kể từ nay bắt đầu đi vào một ngõ cụt. Thanh không biết phải đối diện với Thiên Long như thế nào, sẽ quay lại với cậu ta hay chỉ coi nhau là những người bạn bình thường.
Hôm nay Dũng không có ý định về nhà sớm, cô bồ của Dũng vừa gọi điện cho Dũng, cô ta hẹn Dũng đi ăn cơm tối. Đôi môi Dũng nhếch lên.
- Lại một ngày vô vị nữa trôi qua….!!
Dũng sách cặp, lấy áo khoác, cầm chìa khóa ô tô. Bước ra khỏi căn phòng làm việc, Dũng gặp Hùng ở ngoài hành lang. Hùng tò mò hỏi Dũng.
- Cậu về nhà luôn chứ…??
- Không mình có hẹn rồi…!!
Hùng nhướng mắt.
- Đừng nói với mình là cậu đi gặp cô ta. Cậu biết thừa là cô ta chỉ yêu tiền của cậu thôi…!!
Dũng nhún vai.
- Điều đó có gì lạ đâu.Vì ngay từ lần đầu gặp gỡ mình đã biết cô ta không yêu mình nhưng mình vẫn muốn chơi trò chơi với cô ta. Cuộc sống của mình bây giờ vô vị quá, mình cần một chỗ để xả stress…!!
Hùng lắc đầu phản đối.
|
- Cậu bị điên hay sao. Thiếu gì chỗ cho cậu giải trí tại sao cậu lại chọn một cách không thể chấp nhận được như thế. Lẽ nào cậu vẫn chưa đủ đau….??
- Không phải là mình không đủ đau mà là mình muốn trả thù đời. Họ đã lấy đi của mình mọi thứ mình muốn lấy lại của họ cũng ngần ấy thứ đó…!!
Hùng nhếch mép khinh miệt.
- Cậu nghĩ cậu đủ sức không…?? Những cô gái như cô ta là những con cáo già, cậu không hiểu bốn từ “đi săn đại gia” à..?? Họ sẽ bỏ cậu ngay lập tức khi câu bị khánh kiệt. Cậu nên về nhà vui vẻ với con trai và ăn cơm do cô giúp việc nấu đi thì hơn…!!
Dũng gằn giọng đe dọa Hùng.
- Cậu đừng cố ngăn cảm mình. Mình sẽ không thay đổi quyết định đâu. Mình cảnh cáo cậu không bao giờ được nhắc tên cô ta trước mặt mình. Chỉ cần nghe tên của cô ta thôi là mình đã muốn phát điên lên rồi…!!
Hùng thách.
- Sao cậu không phát điên lên ngay tại đây đi. Mình nghĩ nếu để cho cậu tham gia vào cái trò chơi ngu ngốc đó thì thà rằng cậu vào bệnh viện để bác sĩ khám lại thần kinh cho cậu, mình thích được hàng ngày vào chăm sóc cậu còn hơn nhìn cậu tàn phá tương lai, sự nghiệp vào tay mấy cô gái giang hồ và mưu mô đấy…!!
Dũng chán không buồn cãi nhau với Hùng, Dũng bước đi thẳng. Hùng bất lực nhìn theo bóng dáng Dũng khuất dần sau cánh cửa. Hùng đành gọi điện về nhà Dũng để báo cho Thanh biết khỏi phải chờ cơm Dũng.
Thanh ngạc nhiên khi nghe giọng của một người đàn ông lạ. Thanh lịch sự hỏi.
- Xin lỗi, Anh có thể cho em biết anh là ai được không ạ…?? Nếu có gì em sẽ nhắn lại với anh Dũng…!!
Hùng mỉm cười.
- Không cần đâu em. Anh là Hùng bạn của Dũng…!!
Thanh gật gù.
- Anh Dũng vẫn chưa về, lúc nữa anh ấy về em sẽ nhắn lại là anh gọi cho anh ấy….!!
Hùng nghĩ đến thái độ bất cần của Dũng lúc nãy mà phát bực. Đúng là một thằng ngốc có một cô gái giúp việc tốt bụng như thế này lại không biết trân trọng.
- Em không cần phải nhắn lại cho nó biết đâu. Lúc nãy anh vừa mới gặp nó xong, em cứ ăn cơm trước và đi ngủ sớm đi vì thằng Dũng có việc bận có khi đến nửa đêm nó mới về…!!
Thanh cười khẩy nghĩ.
- Chắc là lại đi chơi vũ trường chứ gì. Hứ, ai thèm chờ hắn, nếu mình không phải mở cổng cho hắn vào nhà thì đừng hòng mình chờ, mình đã ôm thằng nhóc ngủ từ lâu rồi…!!
Thanh hỏi dò.
- Có phải anh ấy “bận đi việc riêng” đúng không anh…??
Hùng bật cười thích thú khi nghe Thanh cố tình nhấn mạnh vào mấy từ gần cuối. “Xem ra cô nhóc này rất nghịch ngợm và hay xen vào chuyện của người khác. Riêng chuyện ép Dũng nhận cô nhóc làm ô sin không lấy tiền đã kỳ rồi, ngày mai chủ nhật không phải đi làm mình phải tới nhà Dũng gặp măt cô nhóc này mới được…”
- Anh cũng không biết nó bận chuyện gì nữa. Có gì anh sẽ gọi điện cho em sau. Chào em….!!
- Vâng chào anh…!!
Thanh đặt điện thoại vào chỗ cũ. Thanh lẩm bẩm.
- Tên kia, hôm nay anh mà về muộn đừng trách tôi không mở cổng cho anh...!!
Thanh ngồi xuống ghế xô pha, cầm remote Thanh bật ti vi. Thanh xem hết từ kênh này đến kênh kia, Thanh không thấy có chương trình nào hay. Chán nản Thanh bấm nút tắt máy.
|
Buồn bực vì không còn việc gì làm. Thanh bước lên lầu, đi qua phòng của Dũng. Thanh dừng chân, bàn tay khẽ xoay nắm cửa, Thanh ngập ngừng nửa muốn bước vào nửa lại không dám. Ở trong căn biệt thự này chỉ có mỗi phòng của Dũng là rộng và to nhất, trong phòng có đầy đủ tiện nghi, nhưng điều khiến Thanh phải chú ý tới nó là vì trong căn phòng có một thư viện sách thu nhỏ. Thanh thích nhất là mấy cuốn sách được xếp gọn trên kệ , không dằn lòng được, Thanh mạnh dạn mở rộng cánh cửa rồi bước vào trong.
Lật tìm mấy cuốn sách kinh tế, đặt chúng lên bàn làm việc của Dũng. Thanh chăm chú đọc, Thanh chỉ định đọc để giết thời gian khi nào Dũng về Thanh sẽ đặt trả chúng về vị trí cũ và bước nhanh ra khỏi phòng Dũng. Nếu để anh ta phát hiện ra Thanh đã vào phòng anh ta lục tung đồ thì Thanh chỉ có nước ăn mắng và có nguy cơ bị đuổi ra ngoài đường, mà giữa đêm khuya như thế này thì thật không hay chút nào.
Thanh đọc gần hết một cuốn, đôi mắt Thanh díp lại, Thanh gật gà gật gù mấy lần.Thanh cố mở mắt ra nhưng mắt Thanh như một tấm rèm cửa sổ, nó lỡ bị kéo xuống rồi nên không thể nào kéo lên nổi nữa. Đầu Thanh cúi dần dần, chưa đầy hai giây sau Thanh đã ngủ ngục ngon lành trên bàn trong phòng Dũng.
Tỉnh dậy ở trong phòng khách sạn. Dũng mặc vội quần áo, cô ta ngọt ngào hỏi Dũng.
- Anh không ở lại đến sáng với em rồi đi về được hay sao…??
Dũng lạnh nhạt.
- Ngày mai tôi phải đi làm…!!
Dũng hất bỏ tay cô ta ra khỏi eo, chỉnh lại cà vạt đeo ở cổ. Dũng cầm áo vét, trước khi đi Dũng để lại một sấp tiền ở trên bàn. Đôi mắt cô ta thoáng nhìn, cô ta đang đánh giá từng kia đáng giá bao nhiêu, cô ta cay đắng nhận ra đối với Dũng cô ta không khác gì một cô gái qua đường, Dũng rất sòng phẳng, Dũng không muốn mắc nợ gì cô ta cả.
Dũng im lặng bước ra khỏi phòng, không khí về khuya mang hơi lạnh của sương đêm, hơi gió hiu hắt thổi nhẹ qua làm tung bay mái tóc rối của Dũng. Cuộc đời Dũng là những chuỗi ngày chìm trong men say, chìm trông nỗi thống khổ của bản thân.
Người đàn bà đang nằm trong phòng kia cũng không phải là của Dũng, giữa hai người chỉ có mối quan hệ hàng hóa mà thôi. Quan hệ giữa con người với con người như thế thật đáng sợ, nó đang giết chết dần đi giá trị tình người, làm phai nhạt đi ý nghĩa cao cả của tình yêu, nếu ai cũng có thể trở thành nhân tình thì người ta còn cần lấy vợ, lấy chồng làm gì, họ cứ mãi là nhân tình của nhau không phải là hơn à. Làm nhân tình đâu cần phải có trách nhiệm, chán thì gọi nhau đi ăn, xong ai về nhà nấy, còn vợ chồng, phải cùng nhau chung tay gánh vác, cùng nhau lo toan mọi thứ, phải có trách nhiệm với gia đình của hai bên, rồi con cái.
Dũng thở dài.
- Mình ngán cuộc sống này đến tận cổ rồi….!!
Dũng lái xe lòng vòng một hồi, trên đường đi Dũng dừng xe trên một cây cầu, cũng may bây giờ là giữa khuya nên không có mấy người đi lại nhiều nếu không Dũng đã bị phạt vì tội cản trở giao thông và đỗ xe trái nơi quy định. Mở cửa xe Dũng bước ra ngoài, hít thở không khí trong lành. Không khí nhộn nhịp vào ban ngày đã nhường lại không khí tĩnh lặng của ban đêm. Dũng lắng nghe tiếng còi tàu, lắng nghe tiếng nói chuyện của mấy người nói chuyện trên bong, lắng nghe âm thanh của sự sống, cuộc sống này không bao giờ tắt, hết lớp này ngã xuống lại có lớp mới thay thế mọc lên, còn Dũng, Dũng tuy hàng ngày vẫn đi làm, vẫn ăn cơm, vẫn nói chuyện nhưng trái tim Dũng đã bị đóng băng cách đâu từ lâu lắm rồi.
Hút xong một điếu thuốc, Dũng dụi tắt, vứt bỏ nó xuống lòng sông. Dũng lái xe về nhà. Nhìn căn nhà chìm trong bóng đêm, Dũng gục đầu xuống vô lăng tay lái. Đã từ lâu căn nhà này không còn giữ chân nổi Dũng nữa, Dũng chỉ về nhà khi nào cảm thấy mệt mỏi, cần một chỗ ngả lưng, còn sau đó Dũng lại bỏ nó ra đi, như đêm nay nếu như ngày mai Dũng không phải đi làm có lẽ Dũng đã lang thang ở đâu đó rồi.
Tự mở khóa cổng, Dũng lái xe lên sân. Dũng tự hỏi không biết giờ này Thanh đang làm gì, có phải cô ta đã ngủ rồi….?? Đã khuya như thế này cô ta còn trẻ, cô ta làm sao mà thức nổi, nhưng mà nếu không ngủ cô ta còn thức làm gì, không lẽ chờ mình ??. Dũng nhếch mép cười nhạt.
- Chờ mình…?? Đã từ lâu lắm rồi không ai còn quan tâm đến mình như thế nữa. Ngay cả cô ta cũng như vậy thôi…!!! Dũng ngập ngừng bước qua phòng của Thanh. Dũng định gõ cửa hỏi Thanh xem thằng nhóc đã ngủ chưa nhưng Dũng ngại không dám làm. Dũng sợ làm Thanh giật mình thức giấc. Dũng thở dài.
- Vậy là cô ta đã ngủ, ai bảo cô ta đang chờ mình. Mà tại sao mình lại thất vọng khi biết cô ta đang ngủ say, phải chăng mình mong có một người quan tâm đến mình...???. Mình đúng là một kẻ ngốc….!!
Lê thân xác mệt mỏi về phòng. Dũng xoay mạnh cánh cửa. Dũng giật mình.
- Tại sao phòng mình lại bật điện sáng chưng thế này nhỉ…?? Không lẽ cô ta đã vào phòng mình, trước lúc đi ngủ cô ta quên không tắt đèn…??
Dũng ném cặp xuống bàn, cởi bỏ áo khoác, vắt nó lên ghế. Dũng mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ, Dũng bước vào phòng tắm. Sau khi tắm xong, lấy một cái khăn Dũng lau khô mái tóc ướt, Dũng bắt đầu nghĩ đến việc hoàn thành nốt mấy bản phác thảo dự án còn dang dở, dù sao Dũng vẫn chưa buồn ngủ, bị thức giấc ngang nên khó đi nằm lại.
Từ lúc bước vào phòng Dũng vẫn chưa để ý kĩ phòng làm việc bên cạnh, đến khi nhìn sang, Dũng lùi một bước. Con nhóc, cô ta đang làm gì trong phòng mình thế này…?? Dũng mím chặt môi, bước thật nhanh đến. Dũng quát.
- Dậy mau….!!! Ai cho phép cô ngủ trong phòng của tôi hả…??
Thanh đang mơ màng được đi tắm biển cùng với Trang tự nhiên nghe tiếng quát như sóng trào của Dũng. Thanh giật mình thức dậy. Dụi mắt mấy cái, hình bóng Dũng lờ mờ hiện dần ra.
Thanh hốt hoảng vội đứng bật dậy. Mặt Thanh đỏ như gấc chín, cúi gằm xuống, Thanh lí nhí.
- Tôi…tôi xin lỗi. Tôi…tôi không cố ý….!!
Dũng chỉ thẳng tay ra cửa.
|
Cô mau biến ra ngoài cho tôi. Từ lần sau tôi cấm cô không được bước dù là nửa chân vào đây. Nếu cô để tôi bắt gặp cô một lần nữa, lúc đó chính tay tôi sẽ tống cô ra ngoài đường, dù có đêm khuya, sớm hay muộn, mưa hay nắng…!!
Thanh vừa nghe Dũng chửu vừa rủa thầm Dũng. Đến khi nghe Dũng kết thúc bài diễn văn dài dòng. Thanh mỉm cười lễ phép.
- Dạ, chúc ông chủ ngủ ngon…!!
Trước khi đi Thanh còn quay lại nói móc.
- Chắc hôm nay ông chủ đi chơi vui vẻ, nghe ông chủ mắng cũng biết ông chủ hơi thừa năng lượng…!!
Dũng điên tiết đóng dầm cánh cửa trước mặt Thanh. Thanh dơ tay lên dứ dứ trước cửa phòng như thể Dũng đang đứng đối diện với Thanh.
- Bày đặt nóng giận với tôi hả…?? Anh đừng tưởng tôi sợ anh, anh chờ khi nào trái đất ngừng quay thì may ra…!!
Thanh hầm hầm đi về phòng, vừa đi Thanh vừa nói lẩm bẩm luôn mồm. Thanh bước chưa đến được cánh cửa, Thanh đã nghe tiếng quát ở đằng sau lưng.
- Mau dọn cơm cho tôi ăn…!!
Thanh giật mình quay lại. Thanh nhấm nhẳng đáp.
- Đã gần ba giờ sáng rồi, anh còn muốn ăn gì nữa….!!
Dũng trừng mắt nhìn Thanh.
- Tôi bảo dọn cơm cho tôi ăn thì cô dọn đi, cô còn lắm mồm làm gì…!!
Thanh điên tiết đáp trả.
- Anh vô lí vừa thôi. Bây giờ là đi ngủ, không phải là giờ làm việc….!!
Dũng quát Thanh thật to.
- Cô có muốn làm hay là cô muốn tôi cho cô nghỉ việc…!!
Người Thanh gồng lên, hai tay nắm chăt vào nhau. Nếu không phải vì thằng nhóc, Thanh đã xông đến đá Dũng mấy phát vào chân rồi. Thanh cười mà như muốn băm Dũng ra thành nghìn mảnh, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Thanh nói.
- Vâng, tôi đi làm ngay….!!
Dũng lạnh lùng.
- Mau lên….!!
Thanh tức giận vì bị Dũng mắng oan vô cớ. Tính trẻ con và nghịch ngợm trong Thanh nổi lên. Thanh cho thật nhiều hạt tiêu và ớt vào mấy bát canh và thức ăn.Thanh rủa.
- Nếu có bị phồng miệng cũng đừng có trách tôi…!!
Thanh gọi Dũng.
- Tôi xong rồi. Anh mau xuống ăn đi….!!
Thanh đơm cho Dũng một bát cơm thật đầy, Thanh cố tình nẹn nó thật chặt xuống, có lẽ một bát cơm của Dũng tính ra bằng gần hai bát cơm. Thức ăn ở trên bàn rất hấp dẫn và bắt mắt. Dũng nhướng mày hỏi.
- Cô không ăn à…??
|
Thanh cười nhạt.
- Mời anh ăn, tôi hớp không khí cũng đủ no rồi…!!
Thanh định bước đi ra cửa. Dũng gọi giật lại.
- Cô ngồi xuống. Tôi có chuyện cần nói với cô…!!
Thanh lo ngại nhìn Dũng chuẩn bị múc canh cá lên bát. Nếu mà Thanh ở đây thì thế nào cũng bị Dũng mắng và có khi anh ta không kìm nén được má Thanh sẽ bị thêm mấy cái tát nữa thì sao.
Thanh nín thở, bàn tay nắm chặt tà áo. Dũng từ tốn húp từng ngụm canh. Bỗng. Mặt Dũng đỏ lựng lên, bàn tay quạt lấy quạt để. Dũng hét.
- Cô cho cái gì vào canh thế hả. Có phải cô định giết tôi chết đúng không….??
Thanh cố nhịn cười, Thanh chối biến.
- Tôi có cho gì vào canh đâu….!!
Dũng đứng bật dậy. Cơn giận lúc nãy vẫn chưa tan, bây giờ Thanh lại dám trêu tức Dũng. Có bao nhiêu chén đĩa trên bàn Dũng đều xô cả xuống đất. Lần này Thanh sợ hãi thực sự, từ nhỏ tới lớn, Thanh chưa bao giờ nhìn thấy bố Thanh đập bát đĩa, hất đổ thức ăn trước mặt Thanh. Thanh đứng chết lặng một chỗ. Đôi mắt vằn đỏ, Dũng căm thù chửu Thanh.
- Lòng dạ đàn bà các người thật quá độc ác. Tôi tưởng cô khác họ nhưng tôi không ngờ tôi đã lầm….!!
Dũng kích động, lí trí như bị che mờ đi, Bàn tay Dũng bóp thật chặt hai bả vai Thanh, lúc này Dũng tưởng Thanh là Hoàng Lan - người vợ phản bội của Dũng.
- Cô nói đi tôi có gì không tốt mà tại sao cô lại bỏ tôi theo thằng đó. Cô nói đi nó có gì tốt hơn tôi….!!
Thanh tròn mắt nhìn Dũng. Thanh không hiểu Dũng đang nói gì. Dũng lại bắt đầu điệp khúc không đầu không đuôi.
- Cô vui chứ….?? Cô hạnh phúc không…?? Tất nhiên các người phải vui thú, phải hạnh phúc rồi, các người mang theo cả một đống tiền như thế cơ mà….!!
Đột nhiên đôi mắt Dũng dí sát vào mặt Thanh, Dũng bật cười cuồng dại.
- ha ha ha … Hay thật mình đang nói chuyện với một con nhóc….!!
Dũng lắc người Thanh thật mạnh.
- Cô có hiểu tôi đang nói gì không…?? – Dũng quát như điên - Cô có hiểu gì không hả…??
Thanh cảm tưởng hai bả vai Thanh bị Dũng bóp chặt như muốn nghiền nát thành cám. Thanh nhăn mặt hét.
- Buông tôi ra, anh đang làm đau tôi đấy….!!
Giọng quát của Dũng át tiếng nói yếu ớt của Thanh.
- Cô câm miệng đi. Ai cho phép cô lên tiếng ở đây hả…??
Thanh hết chịu nổi, cố đẩy Dũng đứng ra xa. Một taytúm chặt cổ áo Dũng, đồng thời tay kia cầm cốc nước lọc. Thanh đổ thẳng từ đỉnh đầu xuống mặt Dũng. Thanh trấn tĩnh Dũng.
- Anh tỉnh lại đi, anh đang bị mộng du à…?? Tôi là người giúp việc của anh. Tôi không phải là con nợ mà anh dám nói, dám chửu tôi như thế nào cũng được…!!
Đầu tóc, khuôn mặt Dũng ướt sũng nước, từng giọt đang chảy xuống ngực áo. Dũng đứng lặng nhìn Thanh, nhìn chén bát bị Dũng đẩy đổ hết xuống đất, cơm canh rơi vung *** trên bàn, trên sàn nhà. Chân Dũng lùi lại một bước, đôi mắt từ đỏ chuyển sang màu xanh, khuôn mặt tái xám. Đây là lần đầu tiên Dũng đập phá đồ đạc trong nhà, lần đầu tiên tuôn ra một tràng với một cô gái không quen, lần đầu tiên nói hết bí mật trong lòng ra một cách vô thức.
Dũng quay mặt đi như chạy trốn. Thanh ôm chầm lấy Dũng từ phía sau. Dũng bàng hoàng không hiểu Thanh làm như vậy là có ý gì. Thanh vỗ về.
|