Vợ Nhặt
|
|
Thanh đau xót nhìn thằng nhóc khóc thét vì sợ. Thanh dỗ dành.
- Nín đi nào. Không sao nữa rồi. Chị đền cho nhóc một cây kẹo mút nhé…??
Thanh hy vọng khi nhìn thấy que kẹo thằng nhóc sẽ nín khóc. Thanh mở túi sách, lôi ra một cây kẹo màu chocolate, Thanh đưa cho thằng nhóc. Thằng nhóc do quá sợ nên nó chưa bình tâm ngay lại được, nó vẫn còn khóc thút thít trong vòng tay Thanh. Thanh lắc đầu bảo Dũng.
- Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể đưa nó cho anh được…!!
Dũng lo lắng hỏi Thanh.
- Chân cô không sao chứ…?? Có cần tôi đưa cô vào bệnh viện không…??
Thanh phì cười.
- Anh đừng làm to chuyện quá, chỉ là một vết thâm tím bình thường thôi, nay mai là khỏi ngay ấy mà…!!
Thanh vỗ nhẹ vào lưng thằng nhóc, tên đàn ông kia đã bị bảo vệ công viên bắt được, hắn giật đồ của người ta nên bỏ chạy, may mà bác bảo vệ được báo kịp thời nếu không cô nạn nhân không thể lấy lại được chiếc điện thoại yêu quý.
Dũng điên tiết túm áo hắn thật chặt.
- Anh có mắt không hả…?? Anh có biết chỉ một chút nữa thôi là anh đã hại chết hai mạng người rồi, đập xuống nền gạch thì còn gì là thân thể của người ta nữa. Còn thằng nhóc kia nó mới có hơn một tuổi thôi, vì anh mà nó đang gào khóc vì sợ hãi kia kìa…!!
Đôi mắt Dũng lúc này thật đáng sợ, nó long lên sòng sọc, mặt Dũng xa xầm xuống, bàn tay nổi gân màu xanh. Dũng chỉ muốn đấm vỡ mặt tên đàn ông trước mắt. Cố gắng kìm nén cơn tức giận Dũng đẩy hắn ngã nhào xuống đất, mọi người xúm cả lại, họ đang bình phẩm không ngớt lời, chỉ tội nghiệp cho thằng nhóc, nó khóc nấc lên.
Mắt Thanh rơm rớm lệ, Thanh đang khóc theo nó. Em kêu, chị khóc trông thật thảm thương. Dũng hết chịu nổi, Dũng hét Thanh.
- Chúng ta đi về thôi…!!
Thanh vừa đi được hai bước đôi chân Thanh cơ hồ như muốn khụy xuống, cơn đau nhói ở chân phải làm Thanh đang bước đi vội dừng lại. Thanh chản nản, bị thương vào lúc này thật không hay chút nào, Thanh không muốn xa thằng nhóc nhất là khi nó đang cần có Thanh ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cho nó.
Một bà lão đứng gần ở đấy. Bà ta bảo Dũng.
- Sao cậu không dìu vợ và con trai cậu đi ra cổng đi. Hình như cô ấy bị đau chân do bị ngã lúc nãy…??
Thanh đỏ bừng mặt vì bị người ta hiểu lầm là vợ của Dũng. Thanh giải thích.
- Cháu và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi….!!
Bà khách không tin, bà nhìn Thanh và Dũng thật kĩ. Bà nghĩ.
- Rõ ràng hai người này rất đẹp đôi. Sao cô bé lại nói là không phải là vợ chồng, hay là cô bé ngại nhỉ…??
Dũng bây giờ mới để ý đến vẻ mặt nhăn nhó đang cố nhịn đau của Thanh. Dũng quan tâm hỏi Thanh.
- Cô có thể đi được không..??
Thanh gật đầu.
- Tôi đi được, chỉ là hơi đau chút xíu thôi…!!
Dũng cương quyết nói.
- Cô để tôi dìu cô ra xe, sau đó tôi sẽ đưa cả hai đến bệnh viện…!!
Thanh từ chối.
|
- Tôi không muốn đến bệnh viện, về nhà chườm đá lên vết sưng là được rồi…!!
Dũng cáu.
- Cô đừng ương bướng nữa. Tôi bảo đi là đi, không nói rườm rà…!!
Mặc Thanh có đồng ý hay không, một tay bế thằng nhóc, một tay dìu Thanh ra cổng. Thanh nói.
- Tôi đi xe máy, nên anh và thằng nhóc về trước đi. Tôi sẽ đi xe máy về sau…!!
- Bây giờ là lúc cô lo cho chiếc xe của cô đấy à…?? Tôi sẽ cho người mang xe của cô về tận nhà tôi. Còn cô mau vào xe….!!
Thanh bực mình vì tính cách gia trưởng của Dũng. Thanh nhất quyết không làm theo lệnh của Dũng.
- Tôi không đi đâu vì thế anh đi một mình đi…!!
Thanh nhăn nhó định đi lấy xe máy. Dũng lôi Thanh lại, mở cửa xe, Dũng đẩy Thanh vào trong. Thanh hét Dũng.
- Anh đang làm gì đấy hả…?? Tôi đã nói là tôi không muốn đi rồi cơ mà…??
Dũng nhíu mày.
- Cô từng nói cô là người giúp việc của tôi đúng không…?? Nếu đúng cô hãy để tôi làm tròn trách nhiệm của một người chủ, tôi không muốn họ nghĩ tôi đối xử tệ bạc với cô…!
Thanh dở khóc dở cười, anh ta lấy chính câu nói của Thanh để bắt bí Thanh. Thanh cứng họng không còn nói được câu gì nữa. Dũng lái xe một vòng, dừng lại trước một bệnh viện tư nhân. Dũng tắt máy xe, mở cửa. Dũng dịu giọng.
- Chúng ta đi thôi…!!
Chưa bao giờ Thanh được nghe câu nói nào ngọt ngào của Dũng như hôm nay, điều gì đã khiến Dũng thay đổi thế nhỉ…?? Sao tự nhiên anh ta lại đối xử tốt với Thanh, sao anh ta không hò hét hay tìm cách nói móc Thanh như mọi khi….?? Thanh lắc đầu không muốn nghĩ tiếp nữa.
Vì đây là bệnh viện tư nhân nên ít bệnh nhân hơn bệnh viện của nhà nước. Thanh và thằng nhóc được bác sĩ tận tình khám và kê đơn thuốc. Thanh thấy thật khôi hài, không có bệnh tật gì tự nhiên bị bắt đi khám bệnh, hàng ngày còn phải uống thuốc theo đúng toa ghi trên đơn thuốc nữa, thật là một cực hình. Từ nhỏ đến lớn điều khiến Thanh ghét nhất đó là phải đến bệnh viện và phải uống thuốc như ăn cơm hàng ngày.
Do chân Thanh bị xước, bác sĩ khuyên Thanh nên tiêm phòng tránh bị nhiễm trùng. Thanh rùng mình đáp.
- Cháu xin lỗi nhưng cháu nghĩ không cần đâu ạ…!!
Bác sĩ từ tốn giải thích cho Thanh hiểu.
- Mặc dù điều này không cần thiết lắm nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh. Cháu cứ nên tiêm đi là hơn…!!
Từ nhỏ đến lớn, Thanh sợ tiêm nhất trên đời, chỉ cần nhìn thấy mũi kim nhỏ xíu, Thanh đã tái hết cả mặt rồi. Thanh sợ hãi nói.
- Cháu hiểu nhưng cháu sẽ cẩn thận….!!
Thanh đứng bật dậy tỏ ý không muốn tiêm. Với vai trò là bác sĩ ông luôn muốn mang lại những điều tốt đẹp cho bệnh nhân nhưng nếu bệnh nhân không muốn tiêm, ông không thể ép. Dũng bế thằng nhóc ngồi bên cạnh, Dũng thay lời Thanh đáp.
- Bác sĩ cứ tiêm cho cô ấy ….!!
Thanh quay sang trách móc.
- Ai bảo anh là tôi muốn tiêm…!!
Dũng gắt.
|
- Cô muốn bị nhiễm trùng à....?? Nếu cô bị bệnh ai sẽ chăm sóc cho thằng nhóc…??
Hắn đã đánh trúng vào điểm yếu của Thanh. Thanh sợ nhất là không còn được nhìn thấy thằng nhóc, không còn được chăm sóc và ở bên cạnh nó nữa. Thanh cắn răng.
- Vậy phiền bác sĩ tiêm cho cháu…!!
Ông bác sĩ bật cười nhìn Dũng. Ông hóm hỉnh nói.
- Vợ cậu đúng là rất đáng yêu và rất biết nghe lời…!!
Dũng đáp pha chút châm biếm.
- Vâng, cô ấy rất biết nghe lời. Cô ấy nghe lời cháu đến nỗi chính cháu cũng muốn điên lên…!!
Thanh nghe họ đối đáp, Thanh bực mình vì từ lúc rời khỏi công viên đến giờ Thanh bị hai người hiểu lầm là vợ của Dũng rồi. Nếu phải lấy một người đàn ông như Dũng làm chồng thà rằng mình suốt đời cô độc còn hơn.
Bác sĩ chưa cắm cây kim vào tay Thanh, Thanh đã run cầm cập, vội nắm chặt vào tay Dũng, Thanh không còn úy kị điều gì nữa, với Thanh lúc này chỉ cần có ai đó ở bên động viên tinh thần. Dũng nhìn bàn tay run rẩy, nhìn khuôn mặt tái xám vì sợ của Thanh. Dũng an ủi.
- Không sao đâu chỉ cần nhắm mắt một cái là xong…!!
Bác sĩ dò ven trên cổ tay của Thanh, ông nhẹ nhàng cắm cây kim vào tay. Thanh kêu lên một tiếng bàn tay phải càng nắm chặt vào tay Dũng hơn, Thằng nhóc không còn khóc nữa, mắt nó đang mở to nhìn Thanh không chớp nó thấy Thanh kêu, miệng nó mêu mếu, cu cậu đang lo lắng cho Thanh, chắc cu cậu tưởng Thanh đang bị ông bác sĩ kia bắt nạt.
Dũng siết nhẹ vào tay Thanh như truyền thêm lòng tin cho Thanh, đến khi ông bác sĩ rút cây kim ra khỏi tay. Mồ hôi đã tuôn ra khắp mặt, Thanh cảm tưởng Thanh vừa mới chạy bộ việt rã về.
Thằng nhóc không bị làm sao cả, chỉ có mình Thanh bị thương nhẹ ở chân. Trên đường về nhà, do mệt mỏi Thanh chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay. Thằng nhóc được đặt vào ghế xe bên cạnh, nó không ngủ, cũng không quấy khóc hình như nó hiểu là Thanh cần nghỉ ngơi.
Hôm nay là một ngày đầy trải nghiệm đối với Dũng, Dũng đã dần thay đổi, hình như Dũng không còn vô tình như ngày trước nữa, Dũng đã dần chấp nhận có cô một cô gái ở trong nhà, chấp nhận việc bị cô ta quản lý, bị cô ta cãi khi tranh luận và những trò ngu ngốc do cô ta gây ra.
Chấp nhận rằng Dũng đang có một đứa con trai hơn một tuổi cần chăm sóc và quan tâm, xem ra còn nhiều thứ trên đời Dũng cần phải học hỏi. Ngắm nhìn Thanh ngủ, Dũng không tài nào hiểu được, tại sao một cô gái trẻ chưa có chồng, lại có thể chăm sóc trẻ con một cách thành thạo như thế, cô ta làm thuần thục đến nỗi Dũng không còn tinh vào mắt Dũng nữa.
Lái xe vào cổng, Dũng tắt máy. Thanh vẫn còn ngủ say sưa, có lẽ do trong thuốc có chứa thuốc ngủ nên Thanh mới dễ dàng chìm vào giấc ngủ như thế. Bàn tay Dũng rụt rè, Dũng muốn gọi Thanh dậy nhưng tiếng nói chỉ nằm im ở trong cổ họng nó không tài nào thoát ra khỏi miệng.
Động chạm vào Thanh khiến Dũng ngại ngùng, nêu để Thanh ngủ ngoài xe Dũng không yên tâm còn nếu không gọi Thanh dậy Dũng chỉ còn cách bế Thanh lên phòng, quyết định mãi. Dũng cố lay Thanh dậy, Thanh ngủ say quá nên mặc dù Dũng gọi mãi Thanh cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy. Bực mình, Dũng quát Thanh thật to.
- Con nhóc kia…!! Cô biết là mấy giờ rồi không hả…?? Còn không mau dậy nấu cơm đi…!!
Lần này Thanh tỉnh ngủ hẳn, hai tay dụi mắt. Thanh ngơ ngác hỏi Dũng.
- Về nhà rồi hả anh…??
Dũng nhẹ giọng đáp.
- Ừ…!! Cố lê thân xác mệt mỏi về phòng, Thanh đổ ụp xuống giường như một cây chuối bị đốn ngang gốc, cũng may thằng nhóc hôm nay ngoan ngoãn một cách bất ngờ, nó để cho Dũng bế mà không có bất cứ sự phản kháng nào, có lẽ cu cậu biết Thanh mệt nên không thể chơi đùa cùng nó.
Nằm một lúc cho đỡ mệt, Thanh lấy quần áo trong tủ, chọn một bộ đồ ưng ý Thanh bước vào phòng tắm, vừa tắm Thanh vừa hát nho nhỏ. Thanh dự định khi nào tắm xong, Thanh sẽ xuống bếp nấu cơm tối cho bố con Dũng ăn.
Trên môi Thanh nở một nụ cười, Thanh hài lòng vì mặc dù Dũng từ chối không chịu đưa hai chị em Thanh đi chơi nhưng cuối cùng Dũng cũng chịu đến, và Dũng cũng chính là người đã cứu Thanh thoát khỏi tình trạng bị ngã bầm dập, tuy chân bị ngã và hơi bị trầy nhưng còn đỡ hơn bị ngã đập mặt xuống nền gạch. Thanh hình dung cảnh Thanh bị gãy mất mấy cái răng cửa, mắt nổ đom đóm, sống mũi gãy nát là Thanh đã rùng hết cả mình vì sợ. Thằng nhóc tuy không bị thương nặng như Thanh nhưng mà ít nhiều nó cũng không thoát khỏi bị thương.
|
Thân thể Thanh có bị làm thế nào cũng không sao, Thanh chỉ lo cho thằng nhóc, Thanh muốn cám ơn Dũng.
- Có lẽ sau khi ăn cơm xong, mình sẽ lựa lời nói với hắn….!!
Quấn một chiếc khăn tắm quanh người. Thanh bước ra khỏi bồn, quần áo thay Thanh đã vắt sẵn trên móc nên chỉ cần lấy là có thể mặc vào người. Thanh vừa cầm vào chiếc áo phông màu xanh nhạt, Thanh rùng mình vì sờ phải một vật gì mềm mềm, đến khi nhìn kỹ. Thanh la thất thanh.
- Á….!!
Một con chuột phóng vụt qua chân Thanh, trong lúc hốt hoảng vì bất ngờ, Thanh ngã bật về phía sau, mông Thanh nện xuống sàn nhà, mặt Thanh tái mét vì sợ, con chuột quái ác nó không buông tha Thanh ngay mà nó còn kêu chít chít, đôi dâu của nó còn vểnh lên nhìn Thanh một cái. Lúc này Thanh sợ hết cả hồn, mặt cắt không còn một giọt máu, Thanh lả dần ra sàn nhà.
Dũng và thằng nhóc đang ngồi dưới phòng khách, ôm thằng nhóc trong lòng khiến cho Dũng cảm thấy như có gai đang đâm vào người, Dũng không quen cử chỉ ngoan ngoãn bất thường của thằng nhóc.
Thằng nhóc ngược lại nó vô tư nghịch que kẹo mút trên tay, nó hết ngậm rồi lại nhả ra. Dũng cau có.
- Con vứt bỏ nó đi. Thật mất vệ sinh…!!
Thằng nhóc làm sao hiểu thế nào là mất vệ sinh, thế nào là sạch sẽ, nó chỉ làm thế vì nó thích, vì nó tò mò muốn tìm hiểu xem tại sao kẹo lại có vị ngọt.
Đến khi nghe tiếng hét thất thanh của Thanh. Dũng đứng bật dậy, vội đặt thằng nhóc lên chiếc xe bên cạnh. Dũng dặn dò nó.
- Con ngồi ngoan ở đây. Bố lên xem chị Thanh bị gì…!!
Dũng phóng vọt lên lầu, gõ cửa phòng Thanh thật mạnh. Dũng gấp gáp hỏi.
- Cô bị làm sao thế…??
Dũng hỏi ha ba lần mà không nghe tiếp đáp của Thanh, cực chẳng đã Dũng đành đẩy cửa đi vào. Ngó quanh quất xung quanh Dũng không thấy bóng dáng Thanh đâu. Đoán Thanh đang ở trong phòng tắm. Dũng gọi.
- Thanh..!! cô đang tắm hả…??
Gọi và hỏi nhiều lần mà Thanh cũng không lên tiếng. Dũng sợ Thanh xảy ra chuyện gì, nên quên cả phép lịch sự tối thiểu. Dũng mở toang cánh cửa phòng tắm ra. Đập vào mắt Dũng là hình ảnh Thanh nằm sõng soài ra sàn nhà. Dũng hốt hoảng cúi xuống lay Thanh dậy.
- Thanh…!! Thanh…!! Cô không sao chứ…??
Dũng chán nản, sao con nhóc này hay gặp chuyện thế không biết…?? Vừa mới bị ngã ở công viên nay tắm rửa nó cũng bị ngã ở phòng tắm, đúng là đồ hậu đậu, nếu mình không có ở nhà nó cứ nằm kiểu này thế nào cũng bị phong hàn rồi chuyển sang bệnh khác, có lẽ mạng nó sẽ như mành treo trước gió.
Dũng nhấc bổng Thanh lên, chiếc khăn tắm quấn hờ quanh người Thanh do lúc nãy Thanh sợ quá nên bấu chặt vào nó thành ra khi Thanh ngất bàn tay Thanh buông thõng xuống kéo luôn cả nó theo. Dũng đỏ bừng cả mặt, vội quay mặt đi chỗ khác. Dũng than thầm trong bụng.
- Chết tiệt…!!
Đặt Thanh lên giường, Dũng vội lấy chăn đắp kín người Thanh, mái tóc Thanh vẫn còn bị ướt do lúc nãy gội chưa lau khô. Dũng vừa lau tóc cho Thanh vừa run. Dũng không điều khiển được cảm xúc của bản thân, phải chăng Dũng không có dũng khí để động chạm vào một cô gái trong trắng và ngây thơ như Thanh. Với các cô gái khác, Dũng có thể vô tư, ôm hôn và làm những chuyện khác với họ, còn đối với Thanh, Dũng run thật sự.
Dũng sợ nếu Thanh bị ngất lâu quá sẽ có chuyện không hay xảy ra, lấy lọ dầu gió, Dũng bôi lên hai thái dương và sống mũi của Thanh. Còn nếu Thanh không chịu tỉnh Dũng đành gọi bác sĩ tới khám.
Thanh hắc xì hơi mấy cái rồi mở mắt dần dần, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Thanh là khuôn mặt âu lo của Dũng. Thanh đỏ bừng mặt, chưa kịp xác định mình rơi vào hoàn cảnh nào. Thanh ngơ ngác hỏi.
- Tại sao anh lại ở trong phòng của tôi…??
Dũng ấp úng.
|
Tại vì…!!
Thấy mình nắm trên giường, người sực mùi dầu gió, đầu óc Thanh từ từ hoạt động trở lại, nhớ đến hình ảnh con chuột trong phòng tắm, Thanh run bần bật, vội níu lấy tay Dũng. Thanh run rẩy nói.
- Có…có chuột trong phòng tắm…!!
Dũng an ủi.
- Chắc là nó đi rồi. Không sao nữa đâu…!!
Thanh bây giờ mới để ý kỹ trang phục trên người, thấy mình vẫn quấn hờ một chiếc khăn tắm quanh người, Thanh co rúm người lại. Thanh quát.
- Anh…anh đã làm gì tôi hả…??
Dũng chưa kịp đáp, Thanh đã dơ tay lên.
- Bốp…!!
Thanh đánh Dũng một cái tát nảy lửa. Trên má Dũng hằn in năm ngón tay của Thanh. Dũng nhếch mép cười nhạt.
- Cô có biết là nếu tôi không lên kịp, cô phải nằm ngất ở trên sàn lạnh từ ngày này qua ngày khác, có lẽ đến khi họ phát hiện ra cô, cô đã chết từ lâu rồi….??
Thanh vẫn chưa hết tức giận.
- Cứ cho là như thế đi. Anh cũng không được phép giở trò sàm sỡ với tôi…!!
Dũng cúi sát vào mặt Thanh. Thanh sợ hãi lắp bắp.
- Anh…anh định…định làm gì thế…??
- Không phải là cô mong tôi giở trò ra với cô là gì…??
- Tôi…tôi…!!
Mắt Dũng vằn lên.
- Thôi đi…!! Một con nhóc miệng vẫn còn hơi sữa như cô không đáng để cho tôi phải mất công làm những điều ngu ngốc. Từ lần sau tôi mặc xác cô, nếu cô có chết hay bị làm sao cũng đừng hòng tôi cứu. Đúng là làm ơn mắc oán, tự nhiên lại bị đánh và bị chửu oan…!!
Thanh lờ mờ nhận ra khi Thanh trông thấy con chuột, Thanh hãi quá nên ngã ra sàn nhà rồi bất tỉnh nhân sự. Thanh đỏ bừng mặt vì ngượng ngùng, chúa ơi không phải là hắn đã nhìn thấy hết rồi chứ…?? Nếu thế mình làm sao mà dám giáp mặt hắn đây…?? Chắc mình phải nghỉ việc quá…??
Thanh quấn chặt chăn quanh người. Thanh cúi gằm mặt xuống, miệng lí nhí.
- Xin..xin lỗi. Cảm…cảm ơn anh…!!
Thấy cử chỉ ngượng ngùng và lúng túng của Thanh. Dũng lắc đầu ngao ngán, con gái mãi vẫn là con gái nhưng mà cô ta cũng đáng yêu đấy. Dù sao một cô gái thanh tân rơi vào trường hợp này cũng làm như vậy thôi, chỉ là xui xẻo cho mình lại rơi vào đúng tình huống không thể không cứu.
Dũng hầm hầm đóng dầm cửa phòng Thanh lại. Thanh ngồi thu lu trên giường, đôi mắt đỏ hoe nhìn mông lung ra phía trước, một giọt nước mắt vừa mới chảy ra, nó đang rơi trên má Thanh. Việc xảy ra lúc nãy vẫn còn ám ảnh Thanh. Thanh ngại ngùng không dám bước xuống nhà bếp, nhưng nếu mà không xuống Thanh không thể nấu cơm cho bố con Dũng ăn. Ngập ngừng mãi cuối cùng Thanh cũng phải mở cửa phòng, thập thò trước cửa, Thanh quan sát khắp hành lang. Nghĩ rằng Dũng đang ở trong phòng chơi với thằng nhóc, Thanh yên tâm bước xuống lầu.
Nhưng mà không may cho Thanh, hai bố con Dũng vẫn ngồi trên ghế xô pha ngoài phòng khách. Vừa nhìn thấy Dũng, mặt Thanh đỏ lựng lên. Thanh cụp ngay mặt xuống, len lén Thanh bước thẳng vào bếp.
Dũng nhìn cử chỉ ngượng ngùng, và thẹn thùng của Thanh. Dũng phì cười.
- Con nhóc điên khùng, mình có làm gì nó đâu chứ…?? Tội tình gì mà nó phải tránh mặt mình như thế, không phải nó chưa bao gần đàn ông…??
Dũng lắc đầu.
|