Vợ Nhặt
|
|
- Mà việc đó thì có liên quan gì tới mình.....!!
Trái tim Thanh đập nhanh quá đến nỗi Thanh phải ngồi thụp xuống ghế, cố lấy bĩnh tình, Thanh an ủi bản thân.
- Chắc là anh ta không nhìn thấy gì đâu. Chỉ là do mình tưởng tượng ra như thế thôi, chẳng phải mình vẫn còn quấn chiếc khăn tắm trên người khi tỉnh dậy là gì…??
Chỉ nghĩ được đến đấy, mặt Thanh lại đỏ bừng, ánh mắt bối rối nhìn ra ngoài cửa bếp. Thanh sợ nếu Dũng vào đây Thanh phải phóng xe trở về nhà ngủ, Thanh ngại không dám gặp mặt Dũng sau tình huống vừa rồi, nếu phải đeo mo vào mặt chắc là Thang cũng đeo.
Đây là điều tồi tệ nhất từng xảy ra với Thanh, từ bé đến giờ Thanh có bao giờ gặp phải trình trạng không có chỗ để náu như thế này. Thanh ôm đầu kêu khổ.
- Con chuột quái ác, vì mày mà tao không còn mặt mũi nào gặp mặt hắn nữa. Chắc là hắn đang cười chê sự hớ hênh của mình. Ngay từ đầu hắn đã nghĩ mình là một cô gái dễ dãi và táo bạo, nay hắn lại thấy mình quấn khăn tắm nằm ngất trên sàn nhà….!!
Mặc Thanh chảy dài.
- Chúa ơi…!! Sao điều này lại xảy ra với con, tại sao con lại phải chịu đựng cảnh này, tại sao…??
Gắng gượng Thanh mới nấu xong bữa tối. Thanh ngồi thừ trên ghế, miệng Thanh bị bóp chặt. Thanh không dám gọi Dũng vào ăn cơm, ngay cả việc cho thằng Tiến đi tắm Thanh cũng không muốn làm. Nếu phải ra gặp hắn thà rằng Thanh ngồi lì ở đây cho đến sáng mai còn hơn.
Dũng không chịu được tính lề mề của Thanh, tối nay Dũng phải đi gặp người tình. Dũng hét.
- Cô làm gì mà lấu thế, còn không mau ra bế thằng nhóc đi…!!
Thanh giật thót, đứng bật dậy. Thanh bảo.
- Tôi biết rồi…!!
Thanh nghĩ ngượng ngùng cũng không được, thôi thì đành cắn răng ra gặp hắn, còn thằng nhóc nữa, chơi cả ngày bẩn thỉu chưa được tắm rửa, mình mà chần chừ sợ thằng nhóc bị bỏ đói và phải đi ngủ nhịn thì tội cho nó.
Thanh run run đưa tay đón lấy thằng nhóc. Dũng cáu bẳn nói.
- Cô đúng là chúa lề mề, cô có biết là tôi phải chờ cô gần ba tiếng rồi không hả…?? làm gì từ sau cũng phải nhanh lên, tôi không có khả năng chịu đựng được đâu, nếu tôi mà cáu lên thì chính cô là người phải chịu đựng đầu tiên đấy…!!
Nghe lời trách mắng của Dũng. Thanh bực mình đáp.
- Anh khỏi phải thách tôi bởi vì tính cách khó chịu của anh ngay cả một người dễ tính nhất cũng không thể chiều nổi….!!
Dũng nhếch mép lạnh lùng.
- Việc đó không liên quan gì đến cô. Tôi ra sao mặc tôi, còn cô phải biết nghe lời và làm theo yêu cầu của chủ nhà, cô đừng tưởng là tôi không chấp cô mà cô được nước làm tới…!!
Thanh chán không buồn cãi nhau tiếp với Dũng, nhưng mà cũng may nhờ thái độ nóng nảy và tỏ ra không có chuyện gì của hắn, Thanh đã tự nhiên nói chuyện với hắn, Thanh không còn cảm giác ngại ngùng ban đầu nữa. Thở phào nhẹ nhõm, Thanh cảm tưởng như vừa trút được một khối ngàn cân trên vai.
Thanh bảo hắn.
- Anh đi tắm đi rồi còn ăn cơm nữa…!!
Hắn vô tình.
- Cảm ơn cô nhưng mà tôi không đói…!!
Thanh nguýt hắn một cái, miệng lẩm bẩm.
|
Không ăn thì thôi, anh tưởng là tôi sẽ cầu xin anh ăn cơm hay sao…??Nếu có đói chết cũng đừng oán trách tôi đã vô tình…!!
Thanh bế thằng nhóc lên lầu, vặn vòi nước, tăng nhiệt độ nước lên. Thanh khen thằng nhóc.
- Tiến hôm nay ngoan ghê. Cảm ơn nhóc đã không quấy khóc khi biết chị bị mệt....!!
- Mai chị mua cho nhóc một xe ô tô mô hình đồ chơi nhé…?? Nhóc có thích không…??
Hai chị em vừa tắm vừa nghịch, Thanh dơ bông tắm lên. Thanh đe dọa.
- Trận chiến bắt đầu…!! Thằng nhóc ngồi thọt lõm trong chiếc bồn tắm bằng nhựa nhỏ vừa dành cho trẻ con. Thanh cù ni nó, nhéo má nó. Thằng nhóc cũng không vừa, nó kéo áo Thanh, miệng nó cười sằng sặc, hôm nay được Thanh cho đi chơi công viên, được cười đùa, được thỏa thích nhìn ngắm mọi thứ nên trong lòng nó rất thoải mái, nó hạnh phúc đáp lại trò đùa với Thanh.
Thanh vừa tắm vừa hát trêu thằng nhóc, vẫn là những điệp khúc ngô ngê do Thanh tự sáng tác ra, nghe thật buồn cười và thật vui tai. Thằng nhóc say sưa nghe, nó chẳng hiểu gì nhưng mà nó thích Thanh hát như thế. Hai bàn tay đính đầy xà bông, thằng nhóc đập vào nước, bọt xà bông bắn tung tóe lên mặt Thanh, lên quần áo. Thanh giả vờ hét
- Nhóc…!! Bắt đền em…!! Em xem chị bị em làm cho ướt hết đây này…!! Lúc nữa em không giặt giả chị quần áo là không xong với chị đâu đấy…!!
- Em đã nghe lời chị nói chưa hả nhóc…??
Thằng nhóc cười nắc nẻ, mặt nó biểu hiện như muốn Thanh bẹo thêm cho nó mấy cái. Thanh không nhịn được cười, hai cái má phúng phính của nó trông thật đáng yêu.
Thanh sợ thằng nhóc tắm lâu sẽ bị cảm lạnh, thấy nước không còn ấm nữa. Thanh bế thằng nhóc lên. Thằng nhóc vẫn còn muốn tắm và vày nước tiếp nên nó cố bám vào thành chậu. Thanh nịnh.
- Mai chị lại cho em tắm tiếp, bây giờ Tiến phải mặc quần áo, ăn cơm rồi còn đi ngủ nữa. Tiến không muốn ngày mai theo chị đi chơi công viên à…??
Nghe nhắc được đi chơi công viên hai mắt thằng nhóc sáng lên, miệng nó bi bô.
- Chơi….chơi….!!
Thanh dụi mặt vào bụng trần của nó. Cu cậu bị nhột nên cười phá lên. Mặc xong quần áo cho nó, Thanh bế Tiến xuống lầu, do lúc nãy Dũng dặn không muốn ăn cơm tối nên Thanh không muốn ép, dù gì anh ta cũng là chủ mà hai nữa anh ta không ăn ở nhà anh ta có thể đi ăn quán. Nhìn điệu bộ vội vàng của anh ta, Thanh đoán chắc tối nay Dũng lại đi chơi vũ trường. Đúng là một con người hư hỏng, bế con có một chút xíu cũng làu nhàu trong khi giành cả một buổi tối đốt tiền, đốt sức khỏe, thời gian vào những thứ vô bổ.
Lắc đầu chán nản Thanh bực mình nói.
- Mặc kệ hắn muốn đi đâu thì đi, mình đến đây là để chăm sóc cho thằng nhóc nên mình chỉ cần quan tâm đến thằng nhóc là được rồi, còn hắn, hắn tự lo lấy thân….!!
An tâm với những suy nghĩ ở trong đầu. Thanh đặt thằng nhóc lên ghế, lấy một cái bát con Thanh bắt đầu làm công việc của một bảo mẫu. Từ khi được Thanh chăm sóc thằng nhóc đã nhỉnh lên được một chút, khuôn mặt nó cũng đã hồng hào hơn, miệng nó không còn méo xệch chỉ hơi một tí là òa ra khóc nữa, nó đã chịu cười và đùa nhiều hơn.
|
Thanh hài lòng xoa đầu thằng nhóc, thấy nó ăn ngon lòng Thanh vui hẳn. Thanh quên hết mọi chuyện trên đời, bây giờ trong đầu Thanh chỉ còn hình bóng nhỏ nhắn và đáng yêu của thằng nhóc.
Sau khi tắm rửa xong, mặc quần áo chỉnh tề, Dũng chuẩn bị rời khỏi nhà, buổi tối hôm nay cũng giống như mọi buổi tối khác, Dũng sẽ đi đến một hai giờ sáng mới chịu về, mà có khi Dũng sẽ ngủ lại qua đêm ở bên ngoài, điều này đã thành thói quen và thông lệ kể từ khi vợ Dũng bỏ đi theo người bạn thân.
Dũng muốn được khuây khỏa, muốn được giải trí và xả stress. Nhiều lúc biết mình làm sai nhưng Dũng không thể dừng lại được, Dũng bây giờ giống như một mũi tên đang lao đi trong không khí, dù có muốn tự bản thân Dũng cũng không có khả năng làm trệch hướng đường đi của nó.
Đi ngang qua phòng ăn. Bàn chân Dũng chậm dần, nhìn thằng nhóc vừa ăn vừa cười, đôi tay nó không ngừng đập vào nhau. Dũng mừng vì đã tìm được một người hết lòng yêu và chăm sóc nó một cách tử tế. Nếu như đây là hình ảnh của một gia đình thì hay biết mấy. Dũng cũng muốn được một người vợ đứng ở cửa chờ mỗi khi đi làm về, được hỏi xem hôm nay Dũng đi làm có mệt không, muốn được ăn những bữa cơm do chính tay vợ nấu.
Được nhìn thấy hình ảnh người vợ thân yêu mỗi sáng mai khi thức dậy, được ôm, được vuốt tóc và hơn hết được cảm nhận là có ai đó đang lo lắng, đang chờ mong Dũng mỗi khi Dũng đi làm xa.
Chán nản Dũng khẽ e hèm một tiếng. Thanh ngước mắt lên hỏi.
- Anh định đi ra ngoài à…??
- Ừ, cô và thằng nhóc cứ đi ngủ trước đi. Không cần phải đợi mở cổng cho tôi…!!
Thanh lạnh nhạt.
- Anh khỏi phải lo, lúc nữa tôi sẽ đi ngủ ngay…!!
Nghe giọng nói vô tình và pha chút châm biếm của Thanh. Dũng điên tiết.
- Đây là thái độ của một người giúp việc sao…?? Cô đúng là quá lắm…!!
Thanh không buồn đáp lại lời của Dũng, nhìn anh ta đi chơi về khuya thực tình Thanh rất tức giận, Thanh không muốn Dũng xa đà vào con đường ăn chơi. Thanh muốn Dũng giành nhiều thời gian cho thằng nhóc, muốn Dũng quan tâm và để ý đến nó hơn nhưng mà hình như Dũng không chịu hiểu, Dũng vẫn mải chạy theo những trò chơi tệ hại của bản thân. Thanh lo lắng nếu sau khi Thanh đi rồi, ai sẽ chăm sóc và bảo vệ thằng nhóc…!!
Càng nghĩ Thanh càng tức, Thanh quay phắt mặt lại, Thanh không thèm nhìn Dũng thêm lần nào nữa. Nói chuyện với Dũng bây giờ chỉ làm cho nhiệt độ nóng giận trong người Thanh tăng cao.
Dũng hầm hầm đi ra cửa, nổ máy xe. Dũng bắt đầu hành trình của một kẻ đi săn đêm.
Thanh đóng dầm cánh cổng sắt lại, mắt nhìn theo chiếc xe ô tô màu đen cho đến khi nó khuất hẳn sau con đường Thanh mới chịu vào nhà. Thanh ngán ngẩm bảo thằng nhóc.
|
- Bố em đúng là một ông bố tồi tệ. Anh ta đã có con, có gia đình rồi có phải còn trẻ hay độc thân đâu mà suốt ngày đi chơi bời như bọn thanh niên hư đốn…?? Không hiểu anh ta nghĩ gì trong đầu nữa….?? Cố nén bực tức Thanh bế thằng nhóc lên phòng, Thanh bảo thằng nhóc.
- Ngủ ngoan nhé nhóc…!! Chị còn một số chuyện cần làm nên không thể ngồi đây chơi với em được…!!
Đọc truyện, hát ru một lúc, thằng nhóc dần chìm sâu vào giấc ngủ. Chơi cả ngày ở công viên mệt mỏi nên thằng nhóc có vẻ rất sảng khoái, khuôn mặt nó bừng sáng. Cu cậu hôm nay không còn vẻ mặt ỉu xìu và chán nản nữa mà thay vào đó cu cậu đã cười và đùa với Thanh nhiều hơn.
Nhẹ nhàng rời khỏi phòng, cầm điện thoại di động trong tay. Thanh gọi điện cho Thiên Long, miệng hơi nhếch lên, Thanh chán nản nghĩ.
- Anh ta làm gì cả ngày hôm nay mà không gọi điện thoại cho mình. Đúng là từ trước đến nay mình luôn là người chủ động gọi điện cho hắn, không biết trong lòng hắn coi mình là gì, một người em gái hay một cái túi cho hắn xả rác mỗi khi hắn buồn…!!
Chần chừ mãi cuối cùng Thanh không dằn lòng được, mở nguồn máy. Thanh tự an ủi bản thân.
- Nếu hắn không gọi cho mình, mình đành phải gọi cho hắn. Mình không yên tâm bỏ hắn ở nhà một mình không lo. Bố me mình mà biết mình đi làm ô sin cho người ta và không ngủ ở nhà, chắc là mình bị đánh chết mất…!!
Bấm số máy điện thoại bàn ở nhà, Thanh hồi hộp chờ Thiên Long bắt máy, đã gần một phút trôi qua, Thanh chỉ ghe tiếng tút tút dài vô vọng. Thanh bực mình.
- Chắc tên này lại đi ra ngoài chơi rồi, bọn đàn ông thật là không thể nào tin được. Vừa mới về Việt Nam hắn lại bỏ đi đâu không biết. Xem ra mình đoán không sai, hắn đúng là một tên công tử ăn chơi.
- Nhưng mà lạ quá, từ trước đến nay Thiên Long có bao giờ đi chơi khuya như thế này đâu. Anh ấy suốt ngày vùi đầu vào mấy trang sách, mình nhớ ngày trước mình phải khó khăn lắm mới lôi được anh ấy ra khỏi nhà, tại sao bây giờ anh ấy lại biến thành một kẻ chơi bời phóng túng, chuyện này càng ngày càng khó hiểu…!!
Chán nản Thanh quăng điện thoại xuống ghế xô pha, thân hình Thanh cũng đổ phịch xuống theo, hai chân gác thành ghế, tay vắt lên trán, đầu Thanh đang suy nghĩ mông lung.
Kể từ lúc nhận nhiệm vụ chăm sóc thằng nhóc đến bây giờ, Thanh không có thời gian suy nghĩ việc Thanh đang làm là đúng hay là sai, Thanh chỉ biết tuân theo lí trí và con tim của mình
Thanh biết Thanh hơi liều lĩnh khi dám xông vào nhà một tên đàn ông lạ hoắc, mà hắn có vẻ là một người con trai nguy hiểm nữa, nhìn cách hắn đối xử, hành vi phóng túng, ăn chơi điếm đàng là Thanh đã rùng hết cả mình, nhưng Thanh không có cách nào rời xa căn nhà này được.
Hình như nó có một cái gì đó níu giữ chân Thanh lại, như hôm Thanh phóng xe máy theo hắn về tận nhà một cách vô thức, hành dộng mà trước đây Thanh chưa hề làm bao giờ. Phải chăng Thanh không được bình thường, chỉ có người điên mới đi theo dõi một kẻ không quen biết.
Càng nghĩ Thanh càng thấy sợ bản thân Thanh. Không hiểu có một thế lực nào đó đã thúc đẩy Thanh làm theo nó. Thở dài, Thanh lấy remote mở ti vi. Xem hết kênh này đến kênh kia, mắt Thanh nhìn vào màn hình nhưng mà tâm trí Thanh đang chơi vơi ở một nơi nào khác. Bây giờ Thanh đâm ra nghi ngờ mục đích khi đến đây làm của chính mình, phải chăng Thanh không phải vì lí do chăm sóc thằng nhóc không thôi mà còn là vì bố của thằng nhóc nữa.
Thanh tự chế giễu bản thân.
- Mày càng ngày càng trở thành một con bé đa sự, xen vào chuyện của người khác có gì là hay đâu , chỉ tổ chuốc phiền phức và mệt mỏi vào thân…!!
Lái xe lòng vòng một hồi, cuối cùng Dũng dừng xe trước một nhà hàng kiểu Ý. Hôm nay cô ta hẹn Dũng tới đây ăn cơm tối. Dũng vẫn còn bực mình trước thái độ xấc xược của Thanh. Hai bàn tay siết chặt vô lăng tay lái, Dũng cảm tưởng nếu có Thanh hiện diện ở đây thế nào Dũng cũng mắng và chửu Thanh vài câu cho bõ tức, kể từ lúc Thanh vào làm ở nhà Dũng cho đến bây giờ Dũng trở thành một kẻ thích gây sự và sẵn sàng tranh cãi với Thanh bất cứ vấn đề gì.
Trong lòng Dũng luôn mâu thuẫn, một mặt Dũng không muốn bị Thanh làm phiền, khi được Thanh hỏi han quan tâm chăm sóc, Dũng khó chịu và chỉ muốn Thanh biến đi đâu đó thật xa nhưng khi Thanh tỏ ra thờ ơ , lạnh nhạt Dũng cảm thấy hụt hẫng, Dũng lại ước giá mà Thanh quan tâm đến Dũng thì hay biết mấy.
Vò đầu bứt tóc, Dũng rủa bản thân.
|
Mày đã bị cô ta làm cho rối óc lên rồi, tại sao mày lại dễ dàng chấp nhận cô ta bước chân vào nhà mày làm, chẳng phải lúc ban đầu mày ghét cô ta và muốn đuổi cô ta đi lắm cơ mà, tại sao bây giờ đột nhiên mày lại thay đổi…?? Tâm trạng nặng nề, bây giờ Dũng không thể nuốt nổi thức ăn, cái Dũng cần vào ngay lúc này là mấy chai bia, một cái ly, Dũng muốn uống thật say để quên đi hết sự đời, quên đi hết những diều mà Dũng không muốn nhớ.
Vừa bước chân vào cửa quán. Dũng gặp ngay Thủy Ly - cô người tình của người Dũng, Dũng phải công nhận một điều cô ta là một cô gái sành điệu và là một kẻ lõi đời không thua kém gì những con thiêu thân được rèn luyện qua những cuộc ăn chơi bất tận.
Đối với cô ta Dũng không có cảm giác gì nhưng cô ta là một người không thể thiếu, cô ta cho Dũng cảm giác có ai đó ở bên, cho Dũng cảm giác là Dũng còn có sức hấp dẫn đối với một ai đó.
Dũng chọn cô ta không phải vì thích mà vì một sự thật không thể thiếu đối với những kẻ chán đời, muốn mượn tạm bờ ai dó để dựa vào mỗi khi cần, chưa chắc cô ta đã mang lại được cảm giác ấm áp, an ủi cho Dũng dù chỉ là một thoáng chốc nhưng Dũng không thể không có cô ta.
Tự kéo ghế ngối xuống, cô ta vui mừng chào Dũng.
- Chào anh…!!
Dũng lạnh lùng không nói gì, trò chơi tình ái với cô ta đã diễn ra được mấy ngày, trong mấy ngày đó Dũng bắt đầu cảm thấy chán và muốn kết thúc nó càng nhanh càng tốt, điều khiến Dũng chần chờ còn chưa muốn làm là vì Dũng nghĩ dù có tìm người khác thay thế cô ta, họ cũng đều giống cô ta cả mà thôi.
Thấy thái độ lạnh lùng và vô tình của Dũng, Thủy Ly hơi hụt hẫng, cô ta là một con cáo đi săn đêm, trong vòng tay của cô ta không thiếu gì các đại gia, hôm gặp Dũng ngồi uống rượu say một mình, cô ta bị thu hút bởi vẻ bề ngoài nam tính, thái độ bất cần đời và xa lánh của Dũng.
Cô ta quyết định phải làm cho Dũng chú ý đến cô ta, đầu tiên cô ta làm vì tiền, Dũng là một núi tiền, cô ta có thể khai thác bao nhiêu tủy thích nhưng khi được Dũng chấp nhận trò chơi rồi cô ta không còn giữ nguyên mục đích ban đầu khi tiếp cận Dũng nữa.
Cô ta nhận thấy Dũng khác những người đàn ông mà cô ta đã từng gặp, ở bên họ không mang lại cho cô ta cảm giác bình yên, được che trở, bảo vệ như khi ở bên Dũng, tuy bề ngoài tỏ ra lạnh lùng nhưng thực ra bên trong Dũng là một người đàn ông giàu lòng nhân ái, một con người yếu đuối, dễ bị tổn thương.
Cô ta tự tin với khả năng có thể đoán dược tâm ý của bọn đàn ông của mình, cô ta có thể chinh phục được trái tim băng giá của Dũng trong nay mai.
Mặc dù không ưng và ghét đàn bà nhưng Dũng chưa bao giờ để cho bất cứ một cô gái nào đi theo Dũng bị thiệt, Dũng luôn trả tiền sòng phẳng cho họ. Dũng là thế, luôn hào phóng với những kẻ mà Dũng ghét nhất, chỉ cần họ làm cho Dũng một chút chuyện Dũng sẽ đền ơn cho họ gấp đôi. Phải chăng cô ta thich Dũng cũng vì điều này …??
Hai người ngồi ăn trong im lặng, mặc kệ cô ta muốn nói gì thì nói, Dũng ậm ờ không đáp lời khi cô ta hỏi hay cố ý gợi chuyện với Dũng, cô ta thấy chỉ mình cô ta nói như một cái máy, chán nản và hơi ngượng cô ta cũng im miệng luôn, thành ra hai người quen ngồi ăn với nhau mà cảm tưởng như hai người xa lạ do thiếu bàn nên phải ngồi chung.
Kết thúc bữa ăn, Dũng muốn nhanh chóng được về nhà nhưng mà cô ta không muốn thế. Cô ta nũng nịu bảo.
- Anh về nhà em đi nhé, dù gì bố mẹ em cũng đã đi vắng hết cả rồi. Ở nhà một mình em cảm thấy hơi buồn…!!
Dũng nhếch mép.
- Nếu buồn cô có thể gọi bạn của cô đến chơi. Tôi đi ăn cơm với cô là đã nể mặt cô lắm rồi,cô còn muốn gì nữa…!!
Cô ta ngọt ngào.
- Anh đã hứa là sẽ làm theo lời của em kia mà. Thôi về nhà em đi anh…!!
Cô ta dài giọng.
- Đi nhé…!! Em sẽ cô đơn lắm nếu như anh không chịu đến…!!
Dũng cảm thấy rùng hết cả mình, từng lời nói của cô ta như những con sâu đang ngọ nguậy trong tai Dũng, hất bỏ tay cô ta ra khỏi cánh tay. Dũng dứt khoát.
- Hôm nay tôi mệt rồi, tôi cần phải về nhà nghỉ ngơi..!!
Mặt cô ta buồn rười rượi, bằng một động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, cô ta ôm cứng lấy Dũng. Lời nói của cô ta như giọt mật vào tai Dũng.
- Anh yêu, không phải chúng ta đang đóng giả làm người yêu à…?? Tại sao anh không thích về nhà của em….??
Đẩy cô ta ra khỏi người. Dũng cáu.
- Tôi đã nói ngay từ đầu, giữa hai chúng ta ngoài quan hệ đó ra tuyệt đối không còn mối quan hệ nào khác, cô không dược phép yêu cầu tôi làm điều này hay điều khác, nếu không tôi sẽ cắt đứt hợp đồng với cô ngay lập tức. Cô nên chấp hành tốt điều đó đi thì hơn, đây là lần cuối tôi nhắc nhở cô về thỏa thuận giữa hai chúng ta. Nếu cô còn tái phạm tôi sẽ không bao giờ tới tìm cô nữa, và tôi cũng mong cô không gọi điện, hay tìm cách quấy rầy tôi…!!
Dũng càng nói cô ta càng thích thú, một người đàn ông như vậy mới xứng cho cô ta theo đuổi, còn bọn đàn ông kia chỉ nhìn thấy sắc đẹp và thân hình bốc lửa của cô ta đã khụy lụy quỳ xuống cầu xin tình yêu của cô ta rồi, điều đó khiến cô kiêu hãnh, họ càng khụy lụy cô ta, cô ta càng chán, và càng khinh ghét bọn họ hơn. Cô ta cảm thấy mệt mỏi vì những cái đuôi bám cô ta không rời.
Cô ta cần một ai đó khiến cô ta phải đeo đuổi, khiến cô ta cảm thấy trong con mắt của anh ta, cô ta chẳng khác bọn con gái bình thường bao nhiêu, cô ta thích được đi săn và cũng thích bị người khác săn đuổi. Có lẽ cô ta cũng bị khùng không khác gì Dũng.
Một kẻ tự cho mình bị người khác ruồng bỏ nên sống bất cần, tâm trạng lúc nào cũng cáu bẳn, luôn nhìn mọi thứ theo một hướng lệch lạc, còn một kẻ luôn thích làm điêu đứng trái tim của đàn ông, cô ta cần họ vì họ có thể cho cô ta tiền, đổi lại cô ta cho họ cảm giác được vuốt ve, được thấy mình là quan trọng, cô ta chưa bị ai làm cho ngã ngục mặc dù nạn nhân của cô ta nhiều vô kể, Dũng là người đàn ông đầu tiên khiến cô ta phải chú ý và muốn chiếm hữu Dũng là của riêng cô ta.
|