Ông Xã Là Diêm Vương Đại Nhân
|
|
Bạch Vô Thường mở to mắt nhìn Lăng Thiên. Lúc đó anh ta vì quá đau buồn, trong mắt lại chỉ có chuyển kiếp của Lăng U nên không để ý đến xung quanh, lại thật sự bị Lăng Thiên nhìn thấy.
" Tiểu Bạch, có phải cậu thấy tôi rất điên không? Lại đi bịa ra câu chuyện này để giữ chân cậu."
" Vậy...... người anh yêu là người đàn ông 20 năm trước...... hay là tôi?" Bạch Vô Thường nhìn Lăng Thiên.
Lăng Thiên ngẩn người nhưng rất nhanh trở lại, anh ta tiến đến ôm lấy eo Bạch Vô Thường, lại ghé sát tai phả hơi nóng.
" Đương nhiên là tôi yêu Tiểu Bạch rồi." nói xong liền cắn nhẹ tai Bạch Vô Thường.
Mặt Bạch Vô Thường lập tức đỏ lên. Cảm giác Lăng Thiên cắn cắn tai mình khiến anh ta xấu hổ không thôi. Khi Lăng Thiên nói người anh ta yêu là mình, trái tim lại lỗi nhịp.
" Vậy còn người kia?" Bạch Vô Thường khẽ đẩy Lăng Thiên ra, ngước mặt hỏi. " 20 năm trước nhìn đã 24, 25 rồi. 20 năm sau chắc phải bốn mấy, tôi làm sao có thể yêu người bằng tuổi cha mình được. Vừa già vừa xấu không thể so với Tiểu Bạch." Lăng Thiên vui vẻ nói.
Gân xanh Bạch Vô Thường nổi lên. Cha em gái anh ta. Bạch Vô Thường anh ta còn chưa đến 5 vạn tuổi, ở U Minh được xem là thanh niên đó.
Đêm đó, Lăng Thiên sống chết không để người thương rời đi, cuối cùng được cái kết viên mãn ôm ngủ nhưng không thể ăn.
" Kỷ..... Kỷ Hà, mắt cậu sao vậy?" Lăng U suýt chút nữa không nhận ra cô bạn thân xinh đẹp của mình. Đôi mắt gấu trúc kia, tinh thần sa sút kia, còn hơn cả người bệnh là cô đây.
Kỷ Hà nhìn gương, cũng giật mình không kém. Từ khi Lăng U được cứu về, Hắc Vô Thường cũng biến mất không tung tích. Cô ta chạy đi hỏi Bạch Vô Thường nhưng chỉ nhận lại được đúng một câu "đừng lo, không mất được". Suốt 4 ngày liền mất ngủ, giờ người không ra người, ma không ra ma.
" Bao giờ cậu xuất viện?" Kỷ Hà uể oải nói. " Ngày mai. Tiểu Dật mãi đến hôm nay mới cho tớ xuống giường, cảm giác được đi lại mới biết chân mình còn hoạt động được." Lăng U khóc không ra nước mắt.
" Cảm giác có con trai thật tốt nhỉ." Kỷ Hà trêu chọc cô.
Lăng U xấu hổ quay mặt đi. Ít nhất khi anh biến mất, Bạch Dật vẫn luôn ở bên cạnh cô để cho cô biết, anh nhất định sẽ không bỏ rơi cô.
" Em thích như vậy sao không tự mình sinh một đứa?" giọng nói cười cười vang lên từ ngoài cửa.
" Sinh với ai......" Kỷ Hà lập tức tiếp lời nhưng nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại.
Hắc Vô Thường cầm theo bó hoa đứng ngoài cửa mỉm cười nhìn hai người. Kỷ Hà mắt ngấn nước lập tức nhào vào lòng anh ta. Đáng chết, hại cô ta lo lắng tàn tạ đến mức này, tất cả đều là lỗi của Hắc Vô Thường.
|
" Chúng ta ra ngoài." Hắc Vô Thường đặt bó hoa trên bàn, mỉm cười nhìn Lăng U rồi nhanh chóng kéo Kỷ Hà rời đi.
Lăng U ngẩn người nhìn, có chút ghen tỵ.
" Quân Mạc Phàm chết tiệt, tốt nhất anh đừng có quay lại nữa, đừng để tôi thấy bản mặt đáng ghét của anh nếu không tôi......" Lăng U vung chân vung tay hét.
Tiếng bước chân dừng ở trước cửa, mặt Quân Mạc Phàm đen lại. Anh nhớ cô bao nhiêu, không ngờ cô lại ghét anh bấy nhiêu. Lăng U quay đầu nhìn, vừa thấy anh liền nhanh chóng hạ chân tay xuống.
" Nếu không em sẽ làm gì?" anh tiến lại gần cô, nâng cằm cô lên nhíu mày hỏi.
" Nếu không..... nếu không em sẽ rất nhớ anh." Lăng U bỗng nhiên ôm chặt lấy anh. Cô nhớ anh. Nhớ mùi hương của anh, nhớ cái ôm ấm áp, cảm giác an toàn. Quân Mạc Phàm thấy cô chủ động cũng khẽ cười hôn nhẹ lên đầu cô. Nếu không phải vì sự vụ ở U Minh, anh cũng sẽ không để cô lại cho người khác chăm.
Ngày Lăng U xuất viện, mọi người quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại chính nhà cô. Lăng U xung phong cùng anh đi siêu thị, cô vui vẻ khoác tay anh cười nói.
" Phàm, kia là ba mẹ của Ninh Thư." Lăng U kéo kéo tay áo anh, chỉ vào hai người đang đi ngược chiều.
Quân Mạc Phàm hờ hững liếc mắt qua, rất nhanh liền kéo cô rời đi. Khi biết chuyện Ninh Thư gây ra, Lãnh Hải lên cơn đau tim, ông ta mãi đến hôm trước mới xuất viện, nghe nói vợ ông ta đã đến thăm cô và xin lỗi. Quân Mạc Phàm cúi đầu nhìn cô, đáng lẽ Lãnh Hải đã có một đứa con gái hoàn hảo, chỉ trách thiên mệnh quá cay nghiệt mà thôi.
" Lăng U, em mua hết cá ở siêu thị sao?"Lăng Thiên ghét bỏ nói. Mọi người thấy vậy cũng gật đầu, mua về toàn cá, là muốn ăn cả tuần sao? Bạch Vô Thường đứng một bên khẽ bật cười, cái tính thèm ăn cá này có từ khi ở U Minh, cá sông Vong Xuyên ngon đến tận kiếp này vẫn không thể quên a. Liếc mắt thấy Diêm Vương đại nhân đang u ám nhìn mình, anh ta cười khổ một tiếng trốn sau lưng Lăng Thiên.
Đêm xuống, Quân Mạc Phàm ôm chặt lấy cô nằm trên giường. Đã bao lâu rồi anh không được ôm cô ngủ? Thời gian ở U Minh quá dài khiến anh thật sự rất nhớ nhung.
" Lăng U." anh hôn nhẹ lên trán cô. Hai người họ sẽ không phải xa nhau nữa rồi.
" Phàm, em yêu anh." giọng Lăng U nhỏ dần.
Anh ôn nhu nhìn cô rồi chìm vào giấc ngủ. Bên kia, Lăng Thiên cũng thành công để Bạch Vô Thường dưới thân mà hành hạ. Chỉ có Hắc Vô Thường là vẫn khổ sở nhìn Kỷ Hà phóng xe về nhà, bỏ anh ta dưới cổng chung cư. Anh ta đào hoa như vậy, tại sao đụng phải Kỷ Hà này lại thê thảm như vậy chứ!
|
" Mami, hôm nay người thật đẹp." Bạch Dật mặc âu phục trong cực kỳ khả ái ôm chặt lấy cô.
" Tiểu Dật cũng thật soái." Lăng U vui vẻ xoa đầu nó.
Hôm nay là ngày cưới của cô với anh. Sau ngày cô xuất viện, anh cật lực thu xếp mọi thứ để chuẩn bị hôn lễ, chỉ có điều cầu hôn cô thật chẳng lãng mạn. Anh đeo nhẫn vào tay cô uy hiếp nói.
" Em mà dám tháo, anh sẽ để em một tuần không xuống được giường."
" Hoa đâu?"
" Anh thơm hơn hoa."
"......"
Lăng U mặc trên người bộ váy cưới duy nhất được thiết kế riêng bởi chính tay nhà tạo mẫu nổi tiếng. Cô cười thật hạnh phúc, khoác tay ba tiến vào lễ đường. Quân Mạc Phàm ôn nhu nhìn cô, kiếp trước đã không thể cho cô danh phận, bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được.
" Lăng U, anh yêu em." anh hôn nhẹ lên môi cô. " Em cũng yêu anh." cô tận hưởng nụ hôn ngọt ngào.
Sau đám cưới diễn ra vài ngày, Lăng Thiên quyết tâm mang Bạch Vô Thường về nhà ra mắt ba mẹ. Anh ta vốn nghĩ ba mẹ sẽ mắng một trận không đồng ý, ngược lại còn đối xử với Bạch Vô Thường tốt hơn anh ta, đến cuối cũng chỉ hỏi anh ta đúng một câu " Con là công đúng không? Mẹ không chấp nhận con trai mẹ nằm dưới đâu."
Đến một ngày, Lăng U phát hiện bản thân ngày càng béo, lại cực kỳ ham ăn ham ngủ, chỉ cần ngồi lâu một chút là thấy mỏi mệt.
" Bà xã, em đi đâu vậy?" Quân Mạc Phàm ngái ngủ nhìn cô đã ăn mặc chỉnh tề.
" Em chạy bộ chút, dạo này béo quá rồi. Anh cứ ngủ đi, em về sẽ mua đồ ăn sáng." Lăng U cười cười vẫy tay rồi rời đi.
Quân Mạc Phàm mơ mơ màng màng nhìn, ngáp dài một tiếng rồi lăn ra ngủ.
Suốt một tháng, Lăng U chăm chỉ tập thể dục nhưng không giảm được chút nào, ngược lại còn tăng thêm vài cân. Đêm xuống, cô lén lút xuống bếp kiếm đồ ăn, muốn giảm cân thực sự quá khó.
" Bà xã." Quân Mạc Phàm từ khi nào đứng sau lưng cô nhíu mày nói. " Cái đó..... em đói." Lăng U xấu hổ cúi mặt.
" Đã bảo em ăn đầy đủ, em lại không chịu nghe."
" Nhưng em béo lắm, anh xem......" Lăng U đặt tay anh lên bụng cô hậm hực nói.
Quân Mạc Phàm vừa sờ sờ vừa nhướng mày, tính toán một chút liền đen mặt nhìn cô.
" Em không phải béo, là có thai."
Lăng U ngạc nhiên nhìn anh, anh chỉ cần sờ một chút liền biết là cô có thai sao? Sáng hôm sau, Lăng U đi từ phòng khám ra, hớn hở đưa tay tờ giấy siêu âm.
" Ông xã, Tiểu Dật sắp được làm anh trai rồi." cô vui vẻ hôn lên má anh, không nghĩ tới anh thật sự nói đúng.
Quân Mạc Phàm dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn bụng cô. 9 tháng 10 ngày không thể chạm vào cô, đợi tên chiến thần kia ra đời, nhất định phải dạy dỗ một trận.
|
" Tiểu Dật, có cảm nhận được không?" Lăng U cười vui vẻ đặt tay Bạch Dật lên bụng mình.
" Lăng U, cậu mang thai được bao lâu rồi?" Kỷ Hà ngạc nhiên nhìn cô.
" Bác sĩ nói được 2 tháng hơn rồi."
Bạch Vô Thường nhìn Lăng U hạnh phúc cũng khẽ cười nhẹ. Lúc trước ở U Minh, khi biết mình mang thai, cô cũng vui như vậy, ngay lập tức cho người đi báo với Diêm Vương đại nhân, nói đến trong quá trình cô mang thai, anh ta là người hiểu rõ nhất.
Lăng Thiên liếc mắt nhìn Bạch Vô Thường, nụ cười ôn nhu xuất hiện trên môi. Anh ta sẽ định để cho đứa bé trong bụng Lăng U kế thừa tập đoàn Lăng thị, còn nếu không được, cũng chỉ có thể nhận nuôi một đứa trẻ, cùng Tiểu Bạch của anh ta sống vui vẻ bên nhau.
" Thế nào, Tiểu Dật có thích không?" Lăng U mỉm cười nhìn nó.
" Dạ, thích." Bạch Dật lập tức thu lại ánh mắt ghét bỏ, cười cười với cô. Nó đã có thể cảm nhận được, cái kẻ đang trong bụng của Lăng U là muốn dành mami với nó.
Hắc Vô Thường nhìn mà ghen tụ không thôi. Lăng U cũng đã có đứa thứ hai, ngay cả em trai anh ta cũng đã thành công nằm dưới Lăng Thiên, tại sao đến anh ta ngay cả cái nắm tay cũng thật khó khăn.
" Anh lườm em làm gì?" Kỷ Hà ghét bỏ nói.
" Không có gì." Hắc Vô Thường hậm hực quay mặt đi. Tôi đến, nhân lúc Lăng U đi tắm, Bạch Dật chân nhỏ chạy đến phòng hai người. Vừa nhìn thấy anh liền lập tức lại gần.
" Ba, ba có thích em bé không?"
" Sao vậy?" anh khó hiểu nhìn nó.
" Thì..... thì tại con sợ mami sẽ không thương Tiểu Dật nữa, có em bé rồi, hai người sẽ quên mất con." Bạch Dật cúi đầu nói.
" Sẽ không đâu."
" Sao ba biết là sẽ không?" nó ngẩng đầu nhìn anh.
" Vì ba là Diêm Vương."
" Ba không sợ mami có em bé rồi sẽ bỏ rơi ba sao?"
"........." Đúng lúc này, Lăng U vừa mới tắm xong mở cửa đi ra ngoài, giật mình nhìn thấy hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bụng cô vô cùng u ám.
" Có nhìn như vậy thì em bé cũng chưa ra ngoài được đâu." Lăng U cố cười nói.
" Hứ, ai cần." cả anh và Bạch Dật đều bất mãn quay mặt đi.
".........."
Bạch Vô Thường nắm rõ nhất sở thích quái dị của Lăng U khi mang thai. Chỉ có điều không thể tự tay chăm sóc cô như trước mà phải ghi đầy đủ ra giấy rồi giao nộp lại cho Diêm Vương đại nhân.
Lăng U nghỉ làm ở Quân thị, cả ngày chỉ ăn với ngủ ở nhà, anh nói để cô đi làm anh không yên tâm, dù sao đứa nhỏ trong bụng cô cũng là bùa hộ thân anh tốn sức sắp sếp.
Không thấy Lăng U xuất hiện, Quân thị lại có tin đồn anh và cô sắp ly hôn. Những cô gái trẻ đẹp tâm lại rục rịch có ý định leo lên giường của anh.
" Chị Kỳ, chúc mừng chị nha, lại được làm thư ký của boss."
" Chị Kỳ tài giỏi như vậy, ở tập đoàn đóng góp không biết bao nhiêu công sức, đương nhiên chức vụ này phải là của chị ấy rồi."
Thư Kỳ vén tóc cười nhẹ, bỗng nhiên boss lại để cô ta là thư ký, mà tin đồn boss cùng vợ sắp ly hôn cô ta cũng nắm rất rõ, boss chắc chắn là để ý đến cô ta rồi.
|
" Boss, cafe của anh đây." Thư Kỳ ăn mặc giản dị đặt ly cafe lên bàn làm việc.
Quân Mạc Phàm um một tiếng rồi im lặng. Thư Kỳ chần chừ đứng đó nhìn anh. Đến khi Quân Mạc Phàm khó chịu nhíu mày ngẩng đầu nhìn cô ta, Thư Kỳ mới vội vàng cười xấu hổ chạy ra ngoài.
Suốt mấy ngày liền, Thư Kỳ luôn tự động đem cafe vào phòng anh mà không cần sự cho phép. Lại không thấy anh trách phạt cô ta nên tin đồn về hai người lại càng tăng thêm.
" Chị Kỳ, sau này chị thành Quân phu nhân rồi, nhất định không được quên bọn em." một người nịnh nọt nói.
" Chị Kỳ, đừng quên bọn em nha." đám người phía sau cũng cười theo.
Thư Kỳ nhếch môi cười, vừa nhìn thấy bóng dáng của anh liền lập tức xấu hổ cúi đầu.
" Tôi cũng chỉ cố gắng hoàn thành công việc mà thôi, được boss tuyển làm thư ký cũng coi như không uổng công tôi cống hiến hết mình cho Quân thị." Thư Kỳ nói xong lén nhìn lên, lại thấy anh liếc cô ta một cái, tâm lại hân hoan không thôi. Lăng U lựa vài món đồ trong siêu thị, theo sau cô là hai người mặc áo đen. Từ khi có thai, anh bảo vệ cô hết mức có thể, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, ngậm trong miệng lại sợ tan, chỉ cần cô muốn ra ngoài, ít nhất phải có hai người đi theo.
" Nên lấy cá nào đây?" Thư Kỳ phân vân đứng trước khu bán cá.
" Cá này rất ngon, lại ít xương." Lăng U vui vẻ giúp cô ta chọn cá.
Thư Kỳ nhìn Lăng U, thấy theo sau cô là hai vệ sĩ, lập tức nghĩ tới cô là phu nhân nhà quyền thế liền cười cảm ơn cô.
" Cô mua nhiều đồ như vậy, là nấu cho người yêu ăn đúng không?" Lăng U để ý đến xe đẩy của cô ta khẽ nói.
" Đúng vậy, tối nay là sinh nhật bạn trai tôi." Thư Kỳ xấu hổ chưa đầu lựa cá Lăng U vừa chỉ. Ngày trước cô ta thấy anh để quên ví trong phòng liền lén xem, biết được tối nay sinh nhật anh liền muốn nấu cho anh một bữa cơm thân mật.
Lăng U vẫy tay chào rồi rời đi. Sinh nhật à, hình như cô còn không biết ngày sinh nhật của anh thì phải. Thư Kỳ lén lút nhìn, vừa thấy anh gập máy tính xuống liền vội vàng đi vào, bộ dáng kia vừa xấu hổ vừa đáng yêu khiến người khác phải bảo vệ.
" Boss, chúc mừng sinh nhật." Thư Kỳ cúi đầu đưa cho anh một hộp quà được gói thủ công cẩn thận.
Quân Mạc Phàm nhíu mày nhìn cô ta. Sinh nhật? Hôm nay đâu phải là sinh nhật của anh, cô ta chắc không phải nhầm anh với người khác đấy chứ.
" Boss, dù sao hôm anh cũng là sinh nhật anh, từ chối quà của người khác sẽ rất xui xẻo đấy." Thư Kỳ thấy anh muốn rời đi, lập tức chặn lại.
" Cảm ơn." Quân Mạc Phàm muốn mau chóng về nhà ăn cơm với cô liền không thèm giải thích, trực tiếp nhận quà.
Thư Kỳ thấy vậy vô cùng vui mừng, tay đưa ra níu lấy tay áo của anh.
" Cái đó..... tôi muốn làm một bữa cơm nhỏ để chúc mừng sinh nhật anh, boss đến được không?"
|