Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi
|
|
Người ấy vẫn cứ giữ, rất chặt, một mùi hương thơm lắm, quen lắm, nàng khẽ ngẩng lên, là nàng đang mơ sao? Khuôn mặt này, ánh mắt này, trìu mến nhìn nàng, bờ môi nàng mấp máy :"Việt..." Nàng òa khóc, rưng rức như một đứa trẻ, nàng nức nở ẩm ức: -"Đồ tồi, anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không...anh đi đâu, bây giờ mới về...rõ hôm đó người anh lạnh ngắt mà...em...em đang mơ hay thật đây..." Người đó nhìn nàng đầy kinh ngạc. -"Chủ tịch, không nên vì con đàn bà điên này mà mất thời gian." Có người đứng sau nói gì đó, nhưng nàng không để ý nổi, nàng vẫn không ngừng ôm lấy anh, bàn tay xoa xoa khắp mặt anh, rồi lại rướn người lên, hôn nồng nàn... Người đàn ông bị bất ngờ, nhanh chóng gỡ bỏ tay nàng. -"Cô nhận nhầm người rồi!" -"Em mà, vợ đây mà, chồng ơi chồng không nhận ra vợ ư?" Mặc cho nàng gào thét, giải thích, ánh mắt kia vẫn lạnh lùng, miệng không ngừng nói anh không phải cái tên nàng nhắc tới...nàng van xin hắn nhớ lại, thảm thiết tới khi sức lực cũng không còn, từ từ ngã xuống. ******************* -"Chị cả tỉnh rồi..." Nàng đưa mắt đảo quanh, tìm kiếm: -"Linh, anh Việt đâu rồi?" -"Tỉnh lại đi chị, anh ấy...ra đi lâu rồi..." -"Tôi nói cho cô một bí mật nhé, tôi đã gặp anh ấy, chắc chắn đấy." Linh và Hai nhìn nhau, đầy bi ai, sau khi mất dấu chị dâu ở Lạc Tâm, họ tìm kiếm vài ngày mới thấy Lan ở trại tâm thần, cũng chẳng biết ai đưa chị vào. Chị cứ khăng khăng bắt cho người đi tìm đại ca, họ đành ậm ừ. Những tưởng mất con sẽ là cú đả kích lớn lắm, nhưng chị ấy tâm trạng tốt lên bất thường, họ thấy mọi thứ Lan đều tỉnh táo, chỉ trừ việc khăng khăng là Việt còn sống. Hai không muốn nàng ở nhà buồn, nên đem tiệm bánh trước kia anh cả trang hoàng trao lại cho nàng, nàng làm việc rất chăm chỉ, có điều, ngày nào gặp Hai cũng hỏi tìm được Việt chưa? Ngày nào nàng cũng điện, dặn anh về thì bảo anh, nàng ở tiệm bánh; lúc về thì luôn ngồi đợi ngoài ngõ tới khuya...chính mắt họ đưa anh, chị dâu cũng chứng kiến tất cả...vậy mà... ******************* Golden Face. -"Hoàng Tú, anh định bỏ rơi em đấy hả?" -"Thôi nào, Tuyết Nhi, đừng trẻ con nữa..." -"Anh hẹn đi xem phim với em cơ mà" -"Có việc gấp, ông Hồng đòi họp ban quản trị." -"Anh là Chủ Tịch cơ mà...em không cần biết, em cho anh một tiếng..." Hoàng Tú thở dài cúp máy, cố gắng họp hành nhanh nhất để tới đón cô nàng nhõng nhẽo.
|
Trong hiểu biết của anh, Tuyết Nhi vừa là người yêu, vừa là bạn tâm giao từ nhỏ tới lớn, không để cô ấy giận, là điều đương nhiên. Xem phim xong, họ ăn tối trong một nhà hàng sang trọng, Tuyết Nhi nhìn người yêu, cười trìu mến: -"Xem ra từ ngày tỉnh lại, anh đẹp trai ra một cách lạ thường, em ngày càng bị anh quyến rũ rồi đó..." Tú hơi cau mày, anh cũng không biết nên làm thế nào với câu này của người yêu, mọi thứ, anh đều học rất nhanh, chỉ riêng có việc tình cảm này, có vẻ hơi luống cuống, liếc nhìn người đàn ông ở bàn phía trước, anh cũng bắt chiếc, cầm tay, trao Tuyết Nhi nụ hôn ngọt ngào. Ăn xong, Tuyết Nhi đòi Tú dẫn tới mua bánh ngọt, cô nói có một cửa hàng bánh mới mở, cô rất thích ăn bánh ở đó, nhất là bánh Vịt, một loại bánh đặc biệt. Tú nghe vậy bật cười, hỏi ngược, bánh ngọt nhân thịt Vịt à, Tuyết Nhi nghe mà cười sặc sụa. Cô giải thích, là một loại bánh thôi, chủ cửa hàng đặt tên như thế. Chiếc xe thể thao từ từ dừng lại ở trước một tiệm bánh nhỏ nhưng rất lung linh, không hiểu sao anh có cảm giác rất quen, như là đã tới đây nhiều lần. Lan nghe tiếng điện thoại, lập tức đem bánh ra cho khách, Tuyết Nhi là khách quen, cũng có thể nói là khách vip, mỗi lần tới chỉ nháy máy, lập tức nàng biết đường chuẩn bị một hộp hai chiếc bánh đặc biệt mang ra. Có điều, hôm nay Tuyết Nhi không đi một mình, cô ấy ngồi phía tay phải, đang ngoái đầu ra khỏi cửa ôtô vẫy nàng. -"Gửi chị, không phải trả lại" -"Cảm ơn chị." Lúc ngẩng đầu lên, cả người nàng sững lại...anh...Việt...là anh ấy...dù có tối, nàng cũng không bao giờ nhầm được, khuôn mặt ấy... Tiếc là chiếc xe phóng qua nhanh, nàng không tài nào đuổi theo được. Một mình nàng, ngồi thu lu giữa dòng người đi lại... Tối hôm đó, nàng đã không thể ngủ được, sốt ruột gọi cho Tuyết Nhi thì chỉ thấy máy tắt. Tờ mờ sáng hôm sau, tới cửa hàng, cố gắng lục tìm danh thiếp khách hàng, thật may thấy của Tuyết Nhi, cô ấy làm ở Golden Face; nàng muốn trực tiếp gặp nhờ cô ấy giúp đỡ... Đứng từ sáu giờ sáng trước công ty, nàng chỉ mong gặp được cô ấy. Sự việc diễn ra quá bất ngờ, còn hơn cả nàng tưởng tượng...gần 8h, nàng gặp lại khuôn mặt đó, Việt của nàng! Ngay lập tức, nàng lao vào ôm lấy anh, mặc kệ bọn người bên cạnh nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ. -"Việt, em biết anh còn sống mà...em nhớ anh lắm..." -"Tôi, tôi không phải là người cô tìm..." -"Việt, sao không nhận ra em? Đi lâu tới vợ mình cũng không nhận ra ư?" Nàng cứ nói thì người trước mặt cứ phủ nhận, phủ nhận nhiều tới mức làm nàng nghi ngờ chính mình...liệu có phải anh? Việt của nàng...đâu có đẩy nàng ra như thế? Bất lực van nài, người kia vẫn cứng rắn, nàng ương bướng không từ bỏ... -"Cô nhầm rồi..." Hai người giằng co, một cú đẩy tay, nàng bị ngã nháo nhào, đầu đập xuống đất, máu chảy đỏ tươi, nhưng nàng không hề khóc, ngược lại vẫn kiên trì van xin người ta nhớ lại... -"Xin cô tự trọng một chút, có lẽ tôi với người yêu cô rất giống nhau, nhưng tôi không phải người đó..." -"Không phải mà, là anh mà...anh không nhớ phải không? Có phải đầu anh bị đập vào cái gì không." -"Xin lỗi cô, tôi rất tỉnh táo..." -"Vậy xin anh nhớ lại đi, coi như làm phúc cho em..." -"Không có gì thì sao có thể nhớ? Hơn nữa tôi đã có người yêu, nếu người yêu tôi trông thấy nhất định sẽ không vui..." Anh đã có người yêu? Vậy cái câu không bao giờ bỏ nàng? Là sao? -"Như vậy sẽ rất mệt mỏi cô hiểu không? Hay là cô cần tiền...tần này...tần này đủ chưa?" -"..." Chưa bao giờ, nàng cảm giác khoảng cách của mình với anh lại xa tới vậy, nhìn người mình yêu khuất dần vào cánh cửa, trái tim nàng đau xót tột cùng...
|
Chap 50: Em đợi anh...
Nàng quả thật, không muốn bỏ cuộc…quả thật, là không can tâm… Đó là Việt của nàng, bằng linh cảm, nàng chắc chắn! Từ hôm ấy, nàng luôn dậy từ lúc gà chưa gáy. Nướng một chiếc bánh Vịt – đây chính là một lần xưa kia nàng trộn bột, cheese, trứng lung tung, ai ngờ lại ra được chiếc bánh này, là loại bánh đặc biệt, không nơi đâu có, là bánh anh luôn thích ăn. Sau đó bỏ vào một chiếc hộp màu tím, thắt chiếc nơ xinh. 6 giờ sáng…người con gái đã ngồi trước cửa lớn của Golden Face, trông rất cô độc. Nàng biết người nàng đợi, tầm 8h, cũng có khi 9h mới xuất hiện, nhưng nóng ruột, luôn tới từ sớm… Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt ấy, lòng nàng lại xao xuyến, tim đập thổn thức…chạy ra thật nhanh, dúi vào tay anh ấy chiếc hộp chuẩn bị; rồi lại chạy thật nhanh, nấp vào một góc, quan sát anh đi vào trong. Nàng muốn lắm ôm anh vào lòng, muốn lắm trao anh những yêu thương, nói với anh những nỗi nhớ…nhưng anh giờ đã quên nàng, cảm thấy nàng phiền phức, mệt mỏi, nàng chỉ có thể làm thế… ‘Em sẽ đợi…luôn ở đây đợi anh…nhưng đừng lâu quá anh nhé!’ Nhìn thấy anh mỗi ngày, là niềm hạnh phúc duy nhất của nàng, là hi vọng sống duy nhất… Một hôm, khi nàng vừa bước chân quay đi, thì đã bị ai đó giữ tay lại; cảm giác sung sướng muốn ngất đi, nàng đã đợi giây phút này bao lâu rồi? Nhưng cuộc đời quả cay nghiệt… -“Cô này, trả cho cô…lần sau đừng đưa tới đây nữa.” -“…” -“Cô cũng từng có người yêu phải không? Cô sẽ cảm thấy sao nếu người yêu cô ngày nào cũng nhận được quà của một cô gái lạ?” -“…” -“Người và người giống nhau lắm….chả nhẽ người cô yêu sâu sắc tới vậy mà cũng có thể nhận nhầm ư? Tôi không phải…” Nàng lặng người, nhìn anh bước đi…’Chỉ có thể là anh quên em, còn anh, dù có thành tro bụi, em cũng nhận ra…vì anh…là Việt của em…’ Ngày hôm sau, khi nàng tới, đã có hai bác bảo vệ rất lịch sự: -“Thưa cô, chỗ này không đứng được…” -“Cháu không làm gì mà, cho cháu đứng ở đây…chút thôi, tý cháu sẽ đi ngay, không làm phiền tới ai cả” -“Không được, tôi cho cô ở đây, ông chủ sẽ đuổi việc tôi…cô thông cảm cho tôi một chút” Sững người, một giọt nước mắt lăn trên má…Anh? Thực sự chán ghét nàng tới vậy? Vì chán ghét nên làm tới mức đó sao? Vì chán ghét nên cố tình không nhớ lại sao? Cảm giác giận lắm… Trước kia lúc tán tỉnh cầu hôn thì ngọt ngọt nhạt nhạt.
|
Giờ lấy nàng chưa được bao lâu đã không nhận ra… Được, anh quên nàng thì nàng cũng quên anh, chúng ta bắt đầu cuộc sống mới, xem ai tốt hơn? Mạnh miệng là thế, vậy mà chẳng duy trì nổi một tuần. Một hôm, lúc Tuyết Nhi tới lấy bánh, đã dò hỏi: -“Có phải ngày xưa cô từng để nghị tôi tới làm cho quầy bánh ngọt ở chỗ làm của cô không? Bây giờ chỗ đó đã thuê được người chưa?” -“Có rồi, nhưng nếu chị chịu đồng ý một điều kiện thì chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh…” -“Là gì?” -“Bán lại công thức bánh đặc biệt của cửa hàng cho chúng tôi; tôi muốn bánh đó được sản xuất không giới hạn chứ không phải 10 chiếc một ngày như giờ” -“Được, trả lương cao một chút, hơn nữa, tôi muốn bắt đầu làm từ 9 rưỡi.” Nhi không khỏi ngạc nhiên sửng sốt, người ngày trước kia mời về đã khó, huống chi tới công thức đặc biệt kia? Đúng là tiền có thể làm mờ mắt người ta. -“Giờ nghỉ của nhân viên là 12 giờ, cũng không ảnh hưởng. Xong.” …. 7h, cửa lớn công ty mở, nàng đã có mặt. Chọn một góc khuất ở salon cuối đại sảnh, cố gắng giấu mình; nàng chỉ muốn nhìn thấy anh mà thôi, sẽ không làm anh phiền phức, mệt mỏi. Quan hệ của người đó và Nhi, nơi này không ai là không biết, lần trước họ tới mua bánh, rồi anh nói anh đã có người yêu, nàng cũng đoán ngờ ngợ…nhưng nay thấy họ tình tứ đi bên nhau, sao lòng thấy đắng. Có những khi quyết tâm lớn lắm, nghĩ rằng giờ nàng đã không còn trong lòng người ta, người ta đã có người mới, nàng cũng nên từ bỏ… Nhưng hễ tưởng tượng không được gặp khuôn mặt ấy nữa, lại như đánh mất chính mạng của mình… Hôm nào cũng thế, như một đứa ngốc, lặng lẽ một mình trong góc khuất… …. -“Hoàng Tú, em đói quá…họp hành mệt hết cả người…” -“Tiểu thư ăn gì?” -“Em thèm ăn bánh ngọt…” -“Okie, Hùng, đi mua cho chị Nhi…” Nhi trợn tròn, phùng mang trợn má: -“Không, người ta là muốn anh tự đi cơ…” Bỏ lại tập tài liệu, Tú lắc đầu thở dài, cô người yêu này, có cần phải chơi trò lãng mạn vậy không? Nghĩ vậy nhưng anh vẫn đi. -“Em ơi lấy anh cái bánh này với” Một cái xoay lưng, hai người nhìn nhau sững sờ… Khẽ lau giọt nước mắt trên má, nàng lấy lại giọng, điềm tĩnh nói: -“Cái nào ạ?” -“Cái này…” Đó là lần đầu tiên, sau bao tháng ngày mong chờ, nàng được gặp anh, hai lần trong một ngày. Dần dần, lại càng nhiều ngày gặp hai lần…việc Chủ Tịch đích thân tới lấy bánh cho người yêu khiến mọi người đều hết sức ngưỡng mộ, những lời tán dương không ngớt: -“Oa, Chủ Tịch của chúng ta đẹp trai quá nha…” -“Đúng là mẫu đàn ông lý tưởng…” -“Trời ơi, ghen tỵ với chị Nhi quá…” -“Cô có gì mà ghen tỵ, người ta tốt nghiệp Oxford, con nhà danh giá.” -“Lan, chị nói xem có đáng ngưỡng mộ không?” -“Ừ…ừ…ngưỡng…mộ” Lời nói ra mà lòng xót xa…chồng mình đi cùng một cô gái hoàn hảo khác, nên cảm thấy ngưỡng mộ? -“Cô này, chúng ta cần nói chuyện.” ‘Nhớ ra em rồi sao? Rốt cuộc em cũng đợi được rồi…’ Tay nàng run run, lặng lẽ theo anh. -“Từ mai cô có thể nghỉ việc?” -“Tại sao? Em…tôi…đâu có làm gì?” -“Cô tới đây làm chẳng phải là do xem tôi là hắn sao? Đừng nói cô yêu công việc này…với khối tài sản kếch xù mang tên cô?” -“Sao anh…” -“Chuyện gì tôi cũng có thể biết, và tôi chắc chắn, tôi không phải là hắn…” -“Việt, nghe em, anh chỉ là chưa nhớ ra mà thôi…” -“Đã bảo không có gì…sao có thể nhớ?” -“Nghe này, em còn hiểu anh hơn cả bản thân anh đó…đừng thách đấu với em,…em sẽ đợi…” -“Làm sao cô dám chắc tôi với hắn là một…” -“Vì em yêu anh! Anh là chồng em…” Đoạn, cánh tay nàng nhanh chóng đưa lên áo sơ mi trắng…rất tiếc, hắn còn nhanh hơn nàng. -“Cô định làm trò mèo gì thế?” -“Anh dám đánh cược không? Trước ngực anh có vết chàm…nếu ngay bây giờ không thấy, thì em sẽ bỏ cuộc…” Tú ớ người nhưng vẫn phủ nhận: -“Cô bỏ ra, không có vết chàm nào như cô nói cả, cơ thể tôi tôi lại không rõ…” …………….. -“Hai, Linh, đi Vũng Tàu vui không?” -“Đi làm ăn mà, có gì mà vui!” -“Thôi đi, đừng có màu mè nữa…” -“Tôi nói thật chú không tin?” Út Linh sốt ruột. -“Chị cả vẫn khỏe chứ?” -“Chị ấy khỏe, có điều…” -“?” -“Không hiểu sao chị ấy đóng cửa tiệm bánh đến Golden Face làm việc” Hai cau mày, Golden Face chẳng phải mối thâm thù lớn nhất khi đại ca còn sống ư? Tại sao Lan lại tới đấy? Liệu có khi nào bị họ bắt ép gì? -“Chó chết, sao không nói sớm?” -“Em …không dám làm nỡ việc tốt của hai người…với cả, tâm trạng chị ấy dạo này so với trước tốt hơn nhiều…em nghĩ không có gì” -“Linh, em lên nghỉ trước đi, anh có công chuyện”
|
Chap 51: Em là ai?
Đứng từ xa, Hai cũng tới điếng người, nếu không vì nhìn thấy chữ Golden Face, không vì bọn kia gọi người đó là Chủ Tịch, thì có lẽ hắn cũng tưởng đại ca mình sống lại thật. Trước giờ làm việc, Hoàng Tú đặc biệt có điểm giống người anh em của hắn, là ít khi lộ diện. Hoàn cảnh bây giờ, họ chỉ là anh em cùng cha thôi, mà sao giống nhau tới vậy, chẳng trách Lan nhận nhầm, giờ thì hắn đã hiểu tất cả. -“Hóa ra cô không tới đây vì tiền mà vì dụ dỗ anh ấy hả…” Nhi sốt ruột người yêu đi mua bánh lâu, chạy đi tìm, không ngờ chứng kiến cảnh anh bị người con gái kia van nài, xin xỏ. Không giữ nổi bình tĩnh, một cái tát giáng xuống nàng. -“Mẹ kiếp, ai cho cô động tay” Hai tức giận điên tiết, đang định đòi lại công bằng cho chị dâu đã bị Hoàng Tú giữ lại. -“Chỉ là hiểu nhầm thôi, có trách thì trách cô gái này nhận lầm người” Anh ta quay sang, vỗ về người yêu rồi đi vào; để lại Lan ngồi chết lặng. -“Chị ơi, về thôi, người này không phải đại ca, đại ca mất rồi…” -“Không, chú nhìn lại đi, nhìn kĩ đi, chỉ cho tôi xem chỗ nào không phải anh Việt?” -“Chẳng phải hôm đó chính chị cũng tiễn biệt anh cả sao? Chị à, người với người trên đời giống nhau lắm,” -“Là anh ấy mà, anh ấy đang đùa tôi thôi…” Đôi mắt bi ai của nàng nhìn người trước mặt, Hai thở dài: -“ Chị nghĩ mà xem, nếu là anh ấy, có khi nào anh ấy lại ghẻ lạnh với chị như vậy không? Là anh ấy, nhìn thấy chị chẳng lao vào từ lâu rồi? Chị, đừng như vậy nữa…” Hai bình tĩnh tiếp tục: -“Chị, trước đây đại ca có bao giờ kể với chị về Golden Face chưa?” Những hình ảnh trong quá khứ hiện về, nàng khẽ gật đầu. -“Về việc anh trai cùng cha khác mẹ?” -“Có, hình như tên là Tú…” Nàng bỗng sững người, chả nhẽ….tại sao thời gian qua bản thân lại mù quáng tới thế? -“Đúng rồi, đây chính là người đó, là anh của đại ca, anh Việt trước kia hận bọn họ như nào, chắc chị biết…” -“Nói vậy, Việt của tôi…” Nàng nấc lên từng tiếng… -“Chị, anh cả sẽ vẫn mãi dõi theo chị” -“Tôi không cần, tôi cần đếch gì dõi theo, có giỏi thì hắn ló ra đây cho tôi đi…Việt…MAU RA ĐÂY…muốn bức em điên hay sao, anh ở đâu, về đi anh…” …. Anh nhớ như in, ngày đó. Tập đoàn làm từ thiện, lần này là trại tâm thần cách trung tâm thành phố khá xa. Vì để củng cố hình ảnh cho Golden Face, anh phải lộ diện.
|