Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi
|
|
Cuộc đời thật tàn nhẫn, có thể biến một người con gái lanh lẹ lém lỉnh giàu sức sống nhất thành con người trầm tư lặng lẽ… -“Lấy mình cái bánh kia với” -“Okie, đây bạn…” -“Bao nhiêu?” -“À, bạn xem giá trên vỏ hộp đi?” -“20k, nhân viên mới hả?” -“Hôm nay mới thử việc, bạn thông cảm…” Vừa mới vào phòng tắm một lát ra đã chứng kiến anh chàng nào tự xưng danh bán hàng, nàng ngây người… -“Nếu là em trước kia thì sẽ cho anh một trận rồi…” Lân trêu, nàng cười, không hiểu sao anh ghét nụ cười đó, cảm giác người con gái trước mặt phải cố kiềm nén tất cả để đeo một cái mặt nạ to đùng đoàng. -“Anh vào lâu chưa?” -“Vài ngày, đang không có việc làm đây, xin bà chủ cho tôi một chân giúp việc?” -“Được thôi, chỉ tội lương rất ít…” Ngày hôm đó, là ngày hiếm hoi anh cảm thấy nắng rực rỡ tới thế. Buổi tối, anh rủ nàng đi ăn cùng, cũng chỉ mời chứ không dám hi vọng nhiều, thật bất ngờ…nàng đồng ý. Anh chợt phát hiện, người trước mặt bây giờ dường như một cỗ máy. Nàng ấy có thể dễ dàng làm theo mọi thứ người ta yêu cầu, sống theo một tư tưởng “thế nào cũng được…” …. -“Sao lại tới đây anh?” - “Em nhắm mắt lại” -“Được” Anh cúi xuống, tháo chiếc hài búp bê, rồi lại cẩn thận nâng người nàng lên, đặt bàn chân bé bỏng lên những song sắt… -“Mở mắt ra…” Một luồng gió thổi qua…nhưng sao nàng thấy lạnh, cái lạnh tới thấu xương, tới đau đớn. -“Nhảy từ cái cầu này xuống có chết không anh?” -“Cái đó là tùy số em ạ, số đã không chết được thì có cố thế nào cũng vậy thôi…” Đúng…chẳng phải là số không chết được mà là cái người đó đâu có muốn mang nàng theo, mà là cuộc đời có người thất hứa. Cố hít thở sâu, ngẩng mặt lên mấp máy môi: -“Sao đẹp quá!” Hành động của nàng không qua nổi mắt người đối diện, anh nhẹ nhàng: -“Không ai cấm em khóc cả!” -“Em không sao.” -“Nếu khóc được thì cứ khóc cho nhẹ lòng, chẳng có gì là xấu…ngoan nào…đừng tỏ vẻ cứng rắn nữa…” -“…” -“Em nhớ người ấy lắm phải không?” -“…” Nàng nhìn anh, cuối cùng cũng không thể kiềm lòng…Chẳng thể hiểu, nàng can đảm bao lâu, trước mặt anh lại cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác như được dựa dẫm vào người thân, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống, ngày một nhiều… -“Em…em rất nhớ Việt, em nhớ anh ấy lắm…em nhớ cả con em nữa, em thực sự rất ghét họ, họ quá nhẫn tâm; em nhớ lắm…” -“Anh gọi anh ấy về cho em đi…được không, em không chịu nổi…” Khẽ ôm nàng từ phía sau, lòng anh trĩu nặng, đã có giây phút, anh ước mình là Bụt, đem ước nguyện của nàng biến thành sự thật, dù sẽ phải đơn phương một mình, chứng kiến nàng cười tươi tắn, cũng đủ. Xa xa, chiếc xe thể thao cùng một bóng người cô độc lặng lẽ rời khỏi.
|
Chap 55: Cảm giác là vật thế thân
-“Tối anh phải đi dự lễ ra mắt sản phẩm, giờ có vài việc cần xử lý, chắc không qua được, em ở một mình không sao chứ?” -“Gì vậy? Làm như em trẻ con không bằng, anh cũng ở lì đây bán bánh mấy ngày rồi còn gì?” -“Không sao thật chứ?” -“Thật, anh yên tâm, nếu người đó không muốn đem em theo, em sẽ không miễn cưỡng…” -“Ừ, đừng nghĩ nhiều nhé ” -“Hôm nay cũng có nơi đặt gần ba trăm bánh size nhỏ, bận lắm, không có thời gian mà nghĩ ý chứ…” -“Chú ý giữ gìn sức khỏe kẻo mệt” -“Sở thích mà, không mệt” ….. -“Alo, cho hỏi chị có phải chủ cửa hàng bánh ngọt Ngan Vịt không ạ?” -“Đúng, là tôi.” -“Là thế này, bữa tiệc hôm nay khá quan trọng, chúng tôi hi vọng tất cả đầu bếp có thể có mặt, nếu khách khứa có thắc mắc về đồ ăn, sẽ có người giải đáp” -“Việc này…” -“Chúng tôi sẽ trả gấp ba” -“Cũng được…” Cái làm nàng ấn tượng không phải không gian cũng như sự hoành tráng của buổi tiệc mà là một mùi hương rất thơm, ngạt ngào…Nhà tổ chức thật khéo chọn, bộ đầm vàng nhạt góp phần làm toát lên khí chất thanh cao, bẽn lẽn tiến tới bàn bầy bánh, nàng chọn một góc khuất cho mình… Thì ra đây là buổi lễ ra mắt nhãn hàng nước hoa, thảo nào thơm vậy. Người phục vụ tiến lại gần, nàng đưa tay với lấy ly rượu, nhấp một ngụm. Trước kia khi anh ở bên, nàng hiếm khi uống, cái thứ này có gì là ngon. Giờ anh đi xa, lại cảm nhận khác hẳn, thứ quỷ quái này, sau khi trôi vào ruột, đầu óc, mặt mũi đều nóng lên, có thể khiến nỗi đau tan đi rất nhanh. -“Lan!” -“Anh Lân” Hai người trợn tròn ngạc nhiên. -“Em làm gì ở đây?”/“Anh làm gì ở đây?” -“Em…bánh ở bữa tiệc này là em phụ trách…” -“À, tập đoàn này liên kết với bọn anh phân phối nước hoa cao cấp.” Lân giải thích, chợt cảm thấy thật có duyên…lẽ nào, anh với nàng, là ông trời sắp đặt. Hôm nay không gặp nàng, thấy người bứt rứt khó chịu, giờ có thể thoải mái trò chuyện rồi. -“Xem ra dự án đợt này rất lớn nên tổ chức tiệc hoành tráng vậy anh?” -“Cũng bình thường em, chỉ có điều lần này hướng vào khách hàng thượng lưu…” Nàng cười, cái nụ cười gượng gạo. -“Mùi rất thơm, chắc chắn sẽ được ưa chuộng…” -“Em thích không?” -“Em …em…bình thường…” -“Anh tặng em nhé, em chọn mẫu đi…”
|
Nàng trầm ngâm… -“Trước kia, Việt chưa mua nước hoa cho em bao giờ cả, nhưng anh ấy mua rất nhiều tinh dầu, thơm lắm, cái thứ đó, bỏ trong nước ấm, cảm giác rất trong mát…” Hít một hơi, lại thở ra…nhắc tới Việt, thấy như có khối băng trôi lạnh lẽo trong lòng. Anh nhìn nàng, xót xa… Keng keng keng… Tiếng gõ vào ly dành sự chú ý từ đám đông … -“Alo…alo…xin mọi người chú ý…đầu tiên tôi xin mời Chủ Tịch tập đoàn Golden Face lên mở màn… ” Bóng người đường hoàng uy vệ, giọng nói anh ta trầm tĩnh, lạnh lùng, dứt khoát, rất có phong thái đế vương…Anh ta nói ngắn gọn, một người không có chuyên môn gì như nàng mà cũng có thể hiểu đôi ba phần về cái gì gọi là thị trường, tâm lý khách hàng… -“…Cuối cùng, tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới cô Tuyết Nhi, giám đốc Maketing của tập đoàn, người góp phần không nhỏ trong sự thành công của dự án lần này…” Tuyết Nhi lên sân khấu, dáng điệu uyển chuyển yêu kiều, chúc rượu với Chủ Tịch. Phía dưới bắt đầu ồn ào, họ kháo này kháo nọ, đôi uyên ương trên kia thật biết cách làm ghen tỵ người khác. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi…dù biết trăm ngàn lần người kia không phải anh, nhưng trong lòng vẫn thấy se lạnh, nụ hôn ngọt ngào của họ, càng gợi thêm nỗi nhớ anh da diết, đứng ở nơi đông đúc như vậy sao nàng lại thấy cô đơn đến thế. -“Lúc đầu anh cũng ngạc nhiên, nhưng người đó không phải là Việt…” -“Em biết.” Lấy thêm một ly rượu, cố gắng che đi nỗi đau của mình, hành động đó bị Lân phát giác, anh không đành lòng… Anh không muốn nàng như vậy thêm một giây phút nào nữa, từ giờ, anh nhất định kéo nàng về thế giới của mình. Một tay đỡ bả vai, một tay che đi ly rượu nàng đang cầm. -“Vâng, và tiếp theo xin mời người đại diện cho Bảo Minh lên phát biểu…” Ánh đèn từ trên sân khấu chiếu xuống, giữa ánh sáng rực rỡ là đôi trai gái đang hôn nhau ngọt ngào… -“Xin mời…” Người dẫn chương trình cũng cứng miệng khi thấy cảnh đó. Mọi người xung quanh thắc mắc đây là buổi lễ khai trương sản phẩm hay lễ tình nhân? Từ xa xa, nét mặt Chủ Tịch của Golden Face có vẻ rất khó coi. Nàng giận, muốn tát một phát mà cố nén, giữ sĩ diện cho anh. Sao anh dám, tuy là nàng có thái độ tùy người khác, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn, nàng là của Việt, cả đời này cũng không thay đổi… Thật sự bực mình, đợi lúc Lân lên sân khấu, nàng nhắn một cái tin:”Tạm thời chúng ta không nên gặp mặt”; rồi lặng lẽ lấy một chai rượu… ….. -“Nhi, đứng lại” -“Má, gì má…”
|
-“Má thật không ngờ, nếu hôm nay không chứng kiến chắc bị con bức chết mất” -“Sao vậy má?” -“Con và Tú…” Nhi mở đôi mắt tròn ngây thơ: -“Vâng, con và anh ấy yêu nhau, con cũng đang định đem về ra mắt” -“Không yêu đương gì hết, má cấm!” -“Má, từ bé bọn con đã chơi với nhau rồi, má lúc nào cũng thương anh ấy mà…” -“Má không thích có con rể người gốc Bắc” -“Sao má kì vậy, giờ còn phân biệt, kệ má” -“Được, để má ra nói rõ với Tú” -“Đừng má…” Nhi chỉ kịp nói với người yêu có việc gấp rồi vội vàng chạy theo thuyết phục má. …. Bước đi loạng choạng, nàng được người nào đó đưa tới nơi nhận tiền công. Mấy người này thật phức tạp, cứ chuyển tiền vào tài khoản là được rồi. Biết thế nào, khách hàng là thượng đế, nàng cũng không muốn kiêu, số tiền hôm nay, số tiền nàng làm ra, có thể làm được rất nhiều bữa ăn miễn phí cho bọn trẻ cơ nhỡ kia, nghĩ tới lại thấy hơi ấm áp. Cốc…cốc… -“Mời vào…” Nói với ngữ điệu dửng dưng nhất có thể, nhưng người con gái càng tiến lại gần, anh càng run rẩy, hồi hộp. Hơi men làm nàng choáng váng, hình ảnh người trước mặt mờ mờ ảo ảo. -“Tôi…tôi tới lấy tiền công…” Anh kí vào một tờ giấy hình chữ nhật rồi đưa nàng. -“Con số, tùy cô viết” -“Cám ơn” Nàng định quay người đi thì ai đó gọi lại bằng giọng giễu cợt. -“Cỏ còn chưa xanh mộ, có người đã bán đứng chồng mình, đêm thì ra cầu ôm ấp với người khác, giữa đám đông thì công khai hôn nhau, lúc đầu còn tưởng thanh cao thế nào…” -“ANH…ANH…” Nếu là lúc tỉnh táo thì nàng cũng không ngại cho tên đó vài quả đấm, tiếc là người nàng thật sự khó chịu, đầu óc quay cuồng. Nàng im lặng, cố gắng bước chân ra khỏi, người đàn ông đó nhanh hơn, anh ta giữ nàng lại… -“Tới một câu thanh minh cũng không có, xem ra thực như tôi nghĩ” Giọng điệu người này, cái bực tức đó, nàng thấy quen lắm…Nàng bị anh kéo lại gần, áo sơ mi đen mở hai cúc hiện lên khuôn ngực rắn ròi, đẹp tới mê người, nhưng cái làm nàng chú ý lại là một việc khác… Tim nàng đập rất mạnh, cảm giác tai nóng bừng, nhanh nhẹn cởi từng chiếc cúc của người đối diện, vết chàm dần dần hiện ra rất rõ rệt, nàng bất giác mân mê nó… Tú không hiểu sao, anh không làm cách nào kháng cự nổi, anh biết, anh thế này là khốn nạn, nhưng cảm giác nàng chạm vào da thịt, khiến anh toàn thân cứng đờ. Bất chấp tội lỗi, anh nhìn nàng trìu mến; nàng cũng ngước lên, ánh mắt này….Việt…Việt của nàng, anh ấy đã trở lại… Nức nở từng tiếng, nàng khóc, mếu máo: -“Việt ơi cuối cùng anh cũng về rồi, cuối cùng em cũng đợi được tới ngày này rồi…em nhớ anh lắm, anh biết không?” -“Anh ơi, em trách oan anh rồi, em trách anh không mang em theo, thực sự là vì anh sẽ về đúng không?” Bàn tay nàng vuốt ve khuôn mặt đó: -“Em nhớ anh lắm, anh về là tốt rồi…” Kiễng chân, trao anh nụ hôn cháy bỏng, cảm xúc khi là vật thế thân quả khó chịu, đang định nói với nàng:”Tôi là Tú, Việt của cô đã mất rồi…” thì cái người nhỏ bé ấy mềm nhũn ngay tròng vòng tay anh. Khoác cho nàng chiếc áo vest, Tú thở dài …Rốt cuộc là em đã uống bao nhiêu?
|
Chap 56: Một thứ tình cảm khiến người ta ghen tỵ
Nhiều khi con người ta không hiểu nổi chính bản thân mình, Tú thời gian này cũng thế. Anh có mọi thứ, kể cả cô người yêu giỏi giang xinh đẹp thanh mai trúc mã…Vậy mà từ khi gặp mặt hình bóng cô gái ấy cứ là nỗi bận tâm. Mỗi buổi chiều xong việc, trước khi về nhà, anh đều vô thức lái xe qua quán bánh đó, thầm lặng quan sát… Bóng nàng cô độc khóa cửa, lặng lẽ bước đi trong màn đêm khiến anh đau lòng… Nàng nói chuyện với người đàn ông khác khiến anh ngứa ngáy… Cái ôm tình cảm của nàng trêu cầu với ai kia khiến anh khó chịu bứt rứt. Anh cho đặt bánh chỗ nàng, tìm cớ lôi nàng tới, nhưng chứng kiến cái hôn đó lòng anh như bị kiến đốt từng chỗ. Biết là nàng chỉ nhận nhầm, sao anh lại thấy thổn thức. Biết địa chỉ nhà nàng, lại đưa nàng về dinh thự của mình. Chỉ là cô em dâu thôi? Tại sao? Tại sao? Hoàn toàn, hoàn toàn anh thấy mình hết thuốc chữa… Nhưng con người đôi khi ai cũng vậy đó…trái tim luôn thắng lí trí!!! Nhẹ nhàng đặt người con gái lên giường. Đêm đó nàng vừa mơ sảng vừa khóc, miệng không ngừng gọi tên Việt, không ngừng van xin hắn cho nàng đi theo. Bất giác, anh thấy ghen… Ghen với một người đã khuất!!! Vắt chiếc khăn ấm, cẩn thận lau mặt cho nàng, thầm nghĩ, hắn có gì tốt? Nàng hoảng hốt, cựa quậy liên tục, đau đớn khổ sở… Cho tới khi tay nàng vô tình chạm được tay anh, vô thức sờ quanh, vô thức kéo anh vào lòng, vô thức ôm chặt, khóe miệng khẽ cười…cứ thế mà bình yên ngủ… Đêm ấy, là đêm nàng ngủ ngon nhất trong nhiều tháng rồi, nàng mơ Việt đã về bên nàng. Đêm ấy, cũng là đêm anh ngủ ngon nhất từ ngày bị tai nạn, trước kia thì anh cũng không biết, bởi anh không hề có ý thức về ngày đó. Sáng, ánh nắng chói chang chiếu vào phòng khiến Tú tỉnh giấc, hạnh phúc khi thấy nàng vẫn ở đây với anh, ước gì cứ mãi thế này. Khuôn mặt này, thật đẹp, thật hoàn mĩ, thảo nào, em trai anh, hắn yêu nàng tới vậy. Thảo nào…đầu óc anh cũng vì nàng mà điên loạn tới vậy… Dịu dàng đặt ngón tay chạm bờ môi, anh giật mình, sao lại nóng tới thế? Nhanh nhẹn kiểm tra trán, má, chân tay, tất cả đều nóng rực. Anh cố gọi nàng dậy mà nàng vẫn bất động, anh thật đáng chết, anh vừa ước nàng mãi như này ư? Không, anh xin trời anh rút lại câu đó. Gọi cho bác sĩ riêng, anh ngồi bần thần. …. -“Sao rồi? Có cần nhập viện?” -“Không cần, bệnh này có lẽ là bệnh ở tâm thôi, cơ thể chịu căng thẳng cực độ trong nhiều ngày liền, có lẽ bây giờ tới thời điểm bộc phát… ”
|