Cỏ Đá Tinh Khôi
|
|
CHAP 64: Sau khi uống trà xong, Gin lái xe đưa tôi về trường luôn nên đến tận tối tôi mới về nhà -(Trưa nay cô làm gì mà không về vậy?) -Không có gì đâu. Trưa nay anh ăn cơm ở canteen hả? -(Không. Tôi ăn mì gói)_Min trả lời -Sao lại ăn mì gói? Chẳng phải tôi đã nhắn tin là trưa không về rồi sao? -(Nhưng tôi về rồi thì biết làm thế nào?) -Thế nếu sau này không có tôi thì anh định ăn mì gói cả đời hả? Và tự dưng tôi và Min lại cãi nhau vì những chuyện đâu đâu...và lí do lần này là chuyện mì gói -(Thôi nhé. Không nói chuyện mì gói nữa. Cho cô cái này nè)_Min rút từ sau lưng ra một cái túi nhỏ rồi ném nó về phía tôi. Nay còn có quà cho tôi nữa cơ à? -Này, bên trong không phải rắn giả, thạch thùng, đầu lâu hay cái gì tương tự như thế đấy chứ?_Tôi ngờ vực nhìn Min -(Cô nghĩ cái gì thế? Không thích thì đưa đây)_Hắn ta định đòi lại quà sao? -Gì chứ? Anh cho tôi rồi mà_Tôi giữ khăng khăng cái túi quyết không trả Lôi trong túi ra là một chiếc vòng tay nhỏ làm bằng những chiếc vỏ sò nhỏ xíu xinh xinh đủ màu sắc lấp lánh rất đẹp -Woa! Đẹp quá! Anh mua ở đâu vậy?_Tôi xuýt xoa -(Tiện tôi thấy người ta bán thì mua thôi) -Anh dạo này tử tế với tôi thế? Hay anh lại có âm mưu gì?_Tôi vẫn không tin lắm vào chuyện này -(Lúc nào cô cũng chỉ nghĩ tôi được thế thôi à? Đã thế thì trả lại đây?) Tôi giữ chặt chiếc vòng trong tay. Làm gì có chuyện trả lại chứ? -Anh đã tặng tôi rồi mà cứ năm lần bảy lượt đòi lại thế? Để xem nào..._Tôi cố gắng đeo chiếc vòng vào tay nhưng vì chiếc móc khoá của nó khá cầu kì nên tôi dùng một tay mà không sao đeo nổi -(Đưa đây tôi làm cho)_Min kéo tay tôi lại rồi nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào tay tôi. Nhìn chiếc vòng lấp lánh trên cổ tay mình...Chà! Đẹp quá! Hôm nay không biết ngày gì mà tôi lại nhận được hai món quà đều là vòng tay thế này nhỉ? (Bỗng Min để ý xuống chiếc vòng trên tay bên kia của Thạch Thảo. Chiếc vòng này ở đâu ra nhỉ?...Min đã từng nhìn thấy chiếc vòng này ở đâu rồi thì phải?...Đúng rồi! Gin có một chiếc y hệt đeo từ hồi còn nhỏ, Min đã từng nhìn thấy chiếc vòng này trên tay của Gin mà) -(Này! Chiếc vòng kia trên tay cô là sao?)_Min hỏi -Cái này hả? Của anh Gin tặng tôi đây. Cũng rất đẹp đúng không?_Tôi giơ cả hai tay lên khoe với Min -(Cô định bắt cá hai tay sao? Đeo hai tay hai vòng là thế nào?) -Bắt cá hai tay? Anh nói gì thế? Tôi thích cả hai chiếc thì đeo có gì đâu_Tôi thản nhiên đáp -(Không được. Cô chỉ được chọn một chiếc thôi. Nếu không chịu tháo chiếc vòng kia ra thì trả tôi chiếc vòng lúc nãy) -Còn lâu nhé. Bây giờ nó là của tôi rồi. Anh có giỏi thì lấy đi_Tôi thách thức Min rồi chạy biến. Định đòi lại quà sao? Đâu có dễ vậy? -(Cô có đứng lại không. Đã bảo là chỉ được chọn một chiếc thôi mà)_Min thấy thế bèn đuổi theo tôi -Lêu lêu...Anh có giỏi thì lấy đi. Haha... -(Cô cứ chờ đó)_Cứ thế tôi và Min đuổi nhau chạy vòng quanh nhà đến nỗi mệt bở cả hơi tai nhưng mà cảm giác lại rất vui. Không ngờ cũng có ngày Min lại tặng quà cho tôi. (Đuổi nhau một hồi với Thạch Thảo, Min mệt quá đành chịu không thể chơi tiếp được nữa. Bước vào phòng, Min nghĩ thầm " Cô ấy chạy nhanh thật! Con trai như mình mà đuổi mãi chẳng được". Nghĩ đến đây anh lại cười thầm trong lòng. Từ ngày Thạch Thảo xuất hiện trong ngôi nhà này, nó lúc nào cũng rộn ràng không phải tiếng cãi nhau thì cũng là tiếng cười đùa vui vẻ của hai người. Cô ấy đúng là vitamin vui vẻ mà! Bỗng nhiên Min lại nghĩ về chiếc vòng của Gin trên tay Thạch Thảo. Trước đó... -(Chiếc đó là sao? Sao cậu lại có hai cái giống hệt nhau vậy? )_Min hỏi Gin khi thấy anh cầm hai chiếc vòng tay giống hệt nhau -(Một cái cho tớ, một cái cho người con gái tớ thích)_Gin cười nói -(Cậu khó tính bỏ xừ ra. Bao nhiêu em xinh đẹp như vậy mà cậu có thèm đoái hoài đến đâu. Đến bao giờ cậu mới tìm được chủ nhân của chiếc vòng chứ?) -(Sẽ đến lúc thôi. Mà còn cậu ấy, hết người này đến người khác. Có ai mà cậu thật lòng với người ta không vậy?) -(Tớ có lẽ chưa...và sẽ chẳng bao giờ có can đảm để yêu một ai đó thật lòng đâu) -(Tại sao?) -(Cậu biết mà! Tớ đâu có quyền tự quyết định cho số phận của mình) Đó là câu chuyện của Min và Gin hai năm về trước, khi ấy Thạch Thảo còn chưa xuất hiện. Còn bây giờ Min không còn nghi ngờ mà khẳng định chắc chắn người con gái đó đã xuất hiện và đó cũng chính là người mà Min hình như cũng đang muốn đi tìm câu trả lời cho chính mình. Tình cảm của Min dành cho cô ấy rốt cuộc là gì?)
|
CHAP 65: Hôm sau tôi đến trường, lúc ra về thì nhìn thấy Sun. Trời! Mặt mũi cậu nhóc bị làm sao vậy? Thảo nào anh Gin nói là Sun phải ở nhà an dưỡng -Mặt mũi em làm sao thế này? Em đánh nhau hả?_Tôi hỏi -(À...chuyện đó thật ra là...)_Cậu nhóc cứ lúng ta lúng túng gãi đầu gãi tai -Sao em lại ấp úng thế? Hay là xảy ra chuyện gì rồi?_Cậu ấy làm tôi sốt ruột theo -(Hôm xưa...)_Sun kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện của Ah Eun -Ah Eun đi làm thêm sao? Sao cô ấy lại không nói gì cho chị biết?_Tôi vô cùng ngạc nhiên khi biết chuyện này -(Gia đình chị ấy khó khăn lắm hả chị?) -Cũng không hẳn. Bố cô ấy vừa mới mất nên chắc cũng mất đi một chỗ dựa về tài chính_Tôi thở dài nói -(Em phải làm gì để giúp chị ấy bây giờ?)_Sun băn khoăn nhìn tôi -Bây giờ đang là giờ làm việc của Ah Eun đúng không? Em cho chị địa chỉ chỗ đó đi Nhận được địa chỉ chỗ Ah Eun làm thêm tôi chạy như bay đến chỗ đó. Sao con nhỏ này lại không nói gì cho tôi biết hết vậy? Đến nơi tôi nhìn qua cửa kính thì thấy Ah Eun đang lau bàn và dọn dẹp li, cốc. Tôi bước vào trong... -(Xin chào quý...)_Ah Eun vừa ngẩng đầu lên nhận ra là tôi thì vô cùng ngạc nhiên Tôi thì lừ lừ nhìn con bé như thể tội phạm mắc trọng tội vậy -(Thạch...Thạch Thảo à? Sao...sao cậu biết mà...)_Không đợi Ah Eun nói xong -Cậu có còn coi tớ là bạn không? Sao lại không nói cho tớ một tiếng nào vậy?_Tôi gần như gắt lên -(Cậu bình tĩnh đi. Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện. Đi nào)_Ah Eun vội vàng kéo tay tôi ra ngoài -Sao? Giờ cậu định làm gì? Sao lại không nói cho tớ biết?_Tôi vẫn còn đang rất tức giận -(Nói cho cậu biết rồi thì sao chứ?) -Tớ có thể giúp cậu mà -(Cậu có thể giúp tớ cả đời không?) -Tớ..._Tôi nghẹn lời không nói được gì nữa. Ah Eun thấy vậy thì nắm lấy tay tôi -(Chẳng phải cậu bảo tớ phải mạnh mẽ hay sao? Tớ phải tự cố gắng để lo cho cuộc sống của mình chứ không thể cứ dựa vào cậu mãi được) -Nhưng mà... -(Hãy tin tớ. Tớ nhất định sẽ sống thật tốt mà. Đây chỉ là chuyện nhỏ, có gì đâu chứ?) -Thôi được rồi. Nhưng mà bây giờ cậu làm cái gì thì cũng phải cẩn thận đấy đừng có để chuyện như hôm nọ xảy ra nữa. Không có tớ bên cạnh thì cũng phải biết tự bảo vệ bản thân mình nhớ chưa?_Tôi thực sự không yên tâm về Ah Eun -(Yes, sir! Tớ sẽ cẩn thận mà) Nhìn Ah Eun vui vẻ như vậy tôi cũng an tâm hơn một chút. Cũng đúng, tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô ấy được, nên để cô ấy học cách tự chống chọi với cuộc sống này, có như vậy Ah Eun mới mạnh mẽ hơn được. Ngồi lại chơi với Ah Eun một lúc tôi cũng phải ra về để chuẩn bị bữa tối. Dạo này không hiểu sao Min rất chăm ăn cơm ở nhà nên tôi cũng không thể chậm trễ được. Mà mai đã là sinh nhật Min rồi, tôi còn bao nhiêu thứ phải lo. Tôi phải chuẩn bị gì đây nhỉ? (Thạch Thảo vừa rời khỏi quán thì trong đó lại xuất hiện một vị khách đặc biệt. Bà quản lí dẫn người đó vào rồi tươi cười giới thiệu -(Mọi người tập trung...Từ hôm nay chúng ta sẽ có thêm một nhân viên mới, cậu ấy sẽ vào làm chính thức trong quán của chúng ta. Chào hỏi nhau đi nhé) -(Chào mọi người. Em là Hwang Min Ki nhưng mọi người cứ gọi em là Sun được rồi ạ. Rất mong mọi người giúp đỡ)_Sun cười nói mà không biết rằng nụ cười của cậu nhóc đã làm ta vỡ không biết bao nhiêu trái tim của các thiếu nữ trong quán -(Woa! Anh ấy đẹp trai quá! Nhìn cứ như tài tử ấy)_Cô gái số một -(Sao trên đời lại có người đẹp trai vậy nè? Liệu anh ấy có ở trong KPOP STAR không nhỉ?)_Cô gái số hai ... -(Vừa nhìn đã thấy xung quanh anh ấy toả ra ánh hào quang sáng chói rồi. Tuyệt quá đi!)_Cô gái thứ n Nãy giờ chỉ có Ah Eun là đứng đó như trời trồng không thốt ra được câu gì. Cái gì thế này? Sun thiếu gia mà phải đi làm thêm sao? -(Thôi được rồi. Mọi người quay lại làm việc đi. Ah Eun, cô hướng dẫn cho cậu ấy nhé)_Bà quản lí chỉ đích danh Ah Eun -(Dạ?...À vâng)_Ah Eun giật mình khi nghe thấy tên nhưng rồi cũng phải ngoan ngoãn nhận lời Bà quản lí vừa đi khỏi, Ah Eun đã kéo Sun đi trước bao nhiêu con mắt ghen tỵ của các nhân viên trong quán -(Cậu...rốt cuộc là sao vậy? Chuyện cậu làm ở đây là thế nào?) -Ah Eun kéo Sun ra một góc rồi tra hỏi -(Thì em đi làm thêm mà)_Cậu nhóc hồn nhiên đáp -(Thiếu gia như cậu thì cần gì phải làm thêm chứ? Cậu lại định làm gì nữa?) -(Ai bảo chị thiếu gia thì không được đi làm thêm? Em dạo này kẹt tiền lắm) -(Cậu nói thế mà đòi tôi tin cậu sao?) -(Chị tin hay không cũng chẳng sao. Thôi em đi vào trong làm việc đây)_Sun bỏ qua những lời Ah Eun nói rồi cứ thế chạy một mạch vào trong để lại Ah Eun đứng đó với một dấu hỏi to tướng trong đầu: Cậu nhóc này rốt cuộc lại định bày trò gì nữa đây?)
|
|
CHAP 67: Hôm nay là sinh nhật Min, Min vẫn chưa hề hay biết rằng tôi sẽ chuẩn bị sinh nhật cho anh ấy. Từ sáng sớm Min đã đi ra ngoài rồi, mà hôm nay là cuối tuần mà đi đâu thế không biết. Một mình tôi phải lo toan không biết bao nhiêu là việc. Bà nội nói chỉ mời những người bạn thân của hai đứa nên tôi cũng chỉ gọi cho Ah Eun, anh Gin, Sun và Yoo Mi thôi. Trong lúc tôi đang chìm nghỉm trong một đống việc thì may quá gặp được cứu tinh. Hôm nay Ah Eun không phải đi làm thêm nên đến phụ giúp tôi -(Sinh nhật của anh ấy mà giao hết cho cậu à?) -Ừ. Từ sáng đến giờ tớ bận tối mắt tối mũi. Đi chợ, dọn dẹp rồi trang trí nhà cửa mà chẳng biết tối nay hắn có về sớm không nữa. Hắn mà về muộn là đi tong hết_Tôi ngán ngẩm nhìn danh sách mớ công việc phải làm -(Thôi. Cố gắng lên. Tớ giúp cậu mà) Cũng may nhờ có Ah Eun nên việc dọn dẹp và trang trí trong nhà chỉ mất một buổi sáng là hoàn tất. Tôi thổi bóng bay đến rộp cả lưỡi rồi để treo chùm bóng bay ấy lên tường cũng ngã lên ngã xuống mấy lần. Ôi chao! Sao mà khổ thế? Buổi trưa hai đứa tôi ăn tạm cái gì rồi lại tiếp tục bắt tay vào công việc. Buổi chiều hai đứa rủ nhau đi siêu thị mua đồ rồi nguyên liệu làm bánh sinh nhật. Tôi đã lên kế hoạch cho một chuyện hết sức quan trọng và một cái bánh do chính tay tôi làm sẽ mang nhiều ý nghĩa hơn. Tôi hi vọng Min sẽ có sinh nhật lần thứ 22 này thật sự ý nghĩa. Tôi sẽ đặt cược vào lần này... Về đến nhà chúng tô bắt tay ngay vào công việc, trong khi tôi làm bánh thì Ah Eun chuẩn bị những thứ khác. Nếu hôm nay mà không có cô ấy đến giúp thì tôi có ba đầu sáu tay cũng chưa chắc có thể làm hết việc. Cũng may hằng năm sinh nhật tôi đều là do bố tự tay làm bánh sinh nhật nên tôi cũng có học lỏm được công thức để cho ra lò một chiếc bánh thật ngon. Khi phần bánh bông lan đã làm xong tôi bắt tay vào việc phủ kem lên bánh...nhất định nó sẽ là một ý tưởng tuyệt vời.... Hi vọng những cố gắng ngày hôm nay của tôi sẽ được đền đáp xứng đáng. Khi công việc đã hoàn tất thì cũng là lúc mọi người đến. Tôi đều đã dặn họ là không ai nói gì cho Min biết cả để tạo cho anh ta một sự bất ngờ. Đúng bảy giờ tối thì Min về, tôi tắt hết đèn đi định tạo cho Min sự ngạc nhiên -Cạch! -(Sao tối om thế này? Thạch Thảo! Thạch Thảo!)_Min vừa về đến nhà là đã gọi ầm ĩ lên Đúng lúc ấy mọi người bật đèn rồi bắn pháo giấy tưng bừng -Happy birthday to you...Happy birthday to you...Happy birthday..happy birthday...Happy birthday to you! Chúc mừng sinh nhật Lee Sung Min_Mọi người cùng hát để chúc mừng sinh nhật Min trong khi nhân vật chính thì vẫn đứng đơ ra -(Mọi người...Đây là...)_Min bị làm cho kinh ngạc không thốt nổi câu gì -(Hôm nay mọi người tổ chức sinh nhật cho anh đấy. Sướng nhất anh rồi nhé!)_Sun -(Cậu ngạc nhiên chứ? Sinh nhật vui vẻ nhé)_Gin -(Cảm ơn mọi người. Mọi người làm tớ bất ngờ quá! )_Min cảm động nhìn chúng tôi -(Tất cả đều do một tay Thạch Thảo chuẩn bị hết cho anh đấy. Cô ấy đã rất vất vả đấy)_Ah Eun nói. Nghe nhắc đến tên mình tôi đâm ra xấu hổ, không biết phải nói gì -(Cảm ơn cô, Thạch Thảo)_Min dường như không thể tin tất cả là do tôi chuẩn bị. Chắc anh ấy không ngờ lại có một ngày tự tay tôi chuẩn bị sinh nhật cho mình -Không có gì. Nhưng từ giờ anh phải đối xử tốt với tôi đấy_Tôi cố nói như vậy để phá tan sự ngượng nghịu của bản thân -(Nào...nào...anh Min. Anh phải thể hiện tình cảm của mình với vợ yêu của anh đi chứ) Hả? Ai vừa nói vậy? Tôi dựng tóc gáy khi nghe Yoo Mi nói. Phải rồi! Ở đây vẫn còn Yoo Mi là chưa biết chuyện kết hôn hợp đồng giữa chúng tôi. Sau câu nói ấy của Yoo Mi không khí trong phòng trở nên hơi lạ...mọi người đều ái ngại nhìn nhau. Ôi! Con bé này thật là... Trong khi tôi còn lúng túng chưa biết làm thế nào thì Min bỗng ôm chầm lấy tôi khiến tôi không kịp trở tay. Tôi cứ thế đứng im cho Min ôm trong khi Min thì thì thầm vào tai tôi -(Đứng im đi nếu không muốn bị lộ. Yoo Mi con bé tinh ranh lắm đấy) Nghe Min nói vậy tôi cũng chỉ biết làm theo nhưng không hiểu sao tim tôi bắt đầu đập nhanh dữ dội. Ôi! Có phải do tôi mệt quá rồi không? Cuối cùng thì Min cũng thả tôi ra...Lạy trời! Mặt tôi đừng có đỏ bừng lên... -(À. phải rồi! Bánh sinh nhật đâu nhỉ?)_Anh Gin lên tiếng phá vỡ cái không khí kì lạ này -Mọi người đợi một chút_Tôi nói vẻ bí mật Phụt! Đèn điện trong nhà bỗng vụt tắt. Và rồi ánh nến lung linh xuất hiện từ trong căn phòng Min...Ông và bà nội bê chiếc bánh sinh nhật tự tay tôi làm bước ra...Tôi đã phải rất cố gắng mới có thể thuyết phục ông bà đến đây... (Buổi chiều... -(Thạch Thảo! Bà đã nói rồi mà. Min sẽ không vui đâu) -(Bà đừng nói thế. Ông bà là người thân yêu nhất của Min nên cháu tin cho dù bên ngoài anh ấy có tỏ vẻ như thế nào thì trong lòng Min nhất định rất mong ông bà đến dự. Có ai lại không muốn nhận lời chúc của người thân của mình trong ngày sinh nhật chứ?_Tôi nói -(Thằng bé vẫn còn giận ông lắm)_Ông nội thở dài nói -Giận thì phải làm cho hết giận chứ ạ. Chẳng lẽ ông bà định sẽ không đến dự dù chỉ một lần sinh nhật của anh ấy hay sao ạ? Min đã trưởng thành rồi và anh ấy cũng phải biết được trách nhiệm của mình đối với ông bà. Cháu tin anh ấy nhất định sẽ thay đổi. Vậy nên ông bà hãy thử đến một lần đi ạ_Tôi quyết không bỏ cuộc Cuối cùng sau bao nhiêu nỗ lực tôi cũng có thể thuyết phục ông bà đến đây...Tôi muốn Min gạt bỏ hết những gánh nặng trong lòng mình bằng việc mở rộng lòng mình hơn) -(Ông, bà...)_Min xúc động. Dưới ánh nến lung linh, tôi thấy mắt Min long lanh nước -(Min...Ông biết là cháu rất hận ông vì ông chính là người gián tiếp gây ra cái chết cho bố mẹ cháu. Ông cũng rất ghét bản thân mình vì đã không thể bảo vệ đứa con trai duy nhất của mình. Ông cũng biết cháu cảm thấy khó chịu khi ông luôn ép cháu phải sống theo ý muốn của ông, nhưng tất cả những gì ông làm cũng chỉ là vì cháu. Ông đã sống đọc đoán trong suốt quãng đời tuổi trẻ nhưng ông mong cháu hiểu rằng cả cuộc đời ông sống chỉ vì cháu và bố cháu. Ông có tội rất lớn với mẹ cháu nhưng...dù sao ông cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Cháu có thể tha thứ cho lỗi lầm của ông được không? Min?)_Ông nội cũng rưng rưng nước mắt. Tất cả chúng tôi đứng đó đều vô cùng cảm động, mọi người chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Hi vọng Min sẽ có được quyết định đúng đắn -(Ông, cháu...)_Min không nói nổi nên lời -Min...đừng lúc nào cũng nghĩ rằng mình là người bất hạnh vì anh không có bố mẹ bởi anh may mắn hơn rất nhiều người khi được chở che trong vòng tay của ông bà. Đừng lúc nào cũng nghĩ mình cô độc khi xung quanh chỉ có một mình bởi vì từ rất xa vẫn luôn có những đôi mắt đang dõi theo từng bước đi của anh. Hãy cho anh và ông nội cơ hội tha thứ và được tha thứ. Tất cả mọi người phải chịu tổn thương như vậy là đủ rồi_Tôi nói, tôi thực sự không muốn nhìn thấy ông bà buồn. Sau tất cả những gì tôi và Min đang gây ra, ít nhất tôi muốn làm một điều gì đó cho ông bà vì với tôi ông bà cũng giống như người thân của tôi vậy -(Thạch Thảo...Tôi nên làm thế phải không?)_Sau một hồi im lặng cuối cùng Min mỉm cười nhìn tôi -(Đúng rồi anh Min. Chị Thảo nói rất đúng)_Yoo Mi động viên Min -(Can đảm lên)_Gin cũng bước tới vỗ vai Min Thế là trong sự vun đắp của mọi người, Min và ông nội ôm chầm lấy nhau trong niềm hạnh phúc. Gia đình vẫn luôn là bến đỗ bình yên nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Bà nội đứng bên cạnh khẽ nắm lấy tay tôi -(Cảm ơn cháu, Thảo à. Cảm ơn vì cháu đã được sinh ra trên cõi đời này, cảm ơn cháu vì đã là cháu dâu của ta. Ta thật là may mắn) -Bà đừng nói như vậy. Ai rồi cũng sẽ có lúc ngoảnh nhìn lại quá khứ của mình, quan trọng là chúng ta có đủ can đảm để bước tiếp hay không. Cháu đã học được điều ấy đấy ạ Phải rồi! Từ những bài học đầy nước mắt trong quá khứ, tôi mới có thể trở thành cỏ đá mạnh mẽ như ngày hôm nay. Vậy nên tôi cũng hi vọng có thể mang lại cho ai đó niềm tin như thế, tin rằng ngày mai...rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.
|
CHAP 68: Sau màn cảm động vừa rồi, không khí trong buổi tiệc lại vui vẻ trở lại bằng sự hoạt bát của Sun -(Nào,nào...Để chúc mừng sinh nhật anh Min cũng như để chúc mừng hai ông cháu đã hoà giải với nhau...anh Min...mau thổi nến đi) -(Khoan đã...Anh phải ước điều gì đó trước chứ?)_Yoo Mi ngăn lại Min bắt đầu nhắm mắt và ước nguyện rồi sau đó thổi nến -(Chiếc bánh này do chính tay Thạch Thảo làm, có một không hai đấy)_Ah Eun giới thiệu Tôi đã làm một chiếc bánh sinh nhật hình ngôi nhà có mái được làm bằng sôcôla và khuôn mặt của cả những người sống trong đó nữa -(Chị Thảo, chị là số một đấy)_Yoo Mi nhìn tôi bằng con mắt ngưỡng mộ Chúng tôi cắt bánh ra và trò chuyện vui vẻ với nhau. Cảm giác thật là hạnh phúc khi mình làm được điều gì đó cho người khác. Tôi cũng chỉ còn một năm nữa thôi là phải trở về nước. Không biết đến lúc đó mọi chuyện sẽ ra sao? Sau đó mọi người tách ra mỗi người một chỗ riêng. Sun thì lúc nào cũng theo đuôi Ah Eun, Min và Gin thì ngồi cùng nhau nói chuyện gì đó còn Yoo Min thì cứ bám chặt lấy tôi như keo. Cô em họ lắm chiêu này lại định bày trò gì nữa đây? -(Chị Thảo...Khi nào chị dạy em làm bánh nhé...Em thích bánh của chị lắm ý) -Vậy thì em trả cho chị gì nào? Chị không làm không lương đâu -(Chị đúng là...Thực ra...là...em muốn học làm bánh để...để tặng cho một người)_Yoo Mi rụt rè thú nhận với tôi -Heizza! Không biết ai may mắn có phúc mà được Yoo Mi công chúa tặng bánh kem vậy ta? -(Là...là...anh Gin)_Cô bé đỏ mặt lí nhí -Anh Gin á? Em...em thích anh Gin sao?_Tôi ngạc nhiên -(Suỵt! Chị nói nhỏ thôi. Từ hồi bé em đã thấy thích anh Gin rồi. Anh ấy lúc nào cũng đối xử dịu dàng và quan tâm em. Nói chung là em rất thích anh ấy)_Cô bé thành thật nói -Em thích anh ấy đến tận bây giờ sao? Chà! Chị phục em thật đó! -(Hihi...Vậy nên chị nhất định phải làm quân sư cho em nha!) -Chị đã nói là chị không làm không công mà_Tôi nói đùa -(Em biết rồi chị dâu của em. Em sẽ nhớ công ơn của chị mà) -Nhớ không thôi sao? Phải quy về vật chất chứ? -(Chị thật là...) -Ha...ha... Chị em tôi nói đùa với nhau thật vui vẻ. Hoá ra là Yoo Mi thích anh Gin. Thảo nào cứ mỗi lần gặp tôi là lại hỏi tình hình của anh ấy ở trường. Rõ ràng như vậy mà giờ tôi mới nhận ra. Khi buổi tiệc đã tàn, Tôi và Min tiễn mọi người ra về. Buổi tối hôm nay quả thật là rất vui, mọi người đã cùng ăn uống vui chơi rất thoải mái. Khi tôi và Min đang định vào thì bỗng có một chiếc xe ô tô đậu ngay ở trước cổng khu chung cư. Một cô gái bước ra...Ngọc Lan? -Anh Min?_Ngọc Lan vừa nhìn thấy Min thì hớn hở chạy vào -(Ngọc Lan? Sao giờ này em còn ở đây?)_Min ngạc nhiên -Hôm nay là sinh nhật của anh mà...Anh Min...Chúc mừng sinh nhật!_Ngọc Lan giơ ra trước mặt Min một hộp quà được bọc cẩn thận rất đẹp -(Cảm ơn em. Muộn thế này rồi em còn đến)_Min nhận lấy món quà từ tay cô bé -Có gì đâu anh! Mà chị Thảo? Sao chị lại ở đây? -Hả?...À...à...thực ra thì...là...là...à...chị đến dự sinh nhật Min. Giờ chị định về đây. Em ở lại chơi nhé. Min...tôi về đây_Tôi cố rặn ra một cái cớ rồi chuồn lẹ. Ở lại lâu bị Ngọc Lan phát hiện thì toi. Mà giữa trời tối thế này tôi biết đi đâu bây giờ? (-Chị ấy về luôn rồi. Mà anh tổ chức sinh nhật mà không mời em hả? -(Đâu có. Là mọi người tổ chức cho anh chứ anh cũng không có biết)_Min trả lời nhưng mắt thì vẫn hướng theo cái dáng người nhỏ nhắn vừa chạy mất...không biết cô ấy định đi đâu? -Mà anh không định mời em lên nhà hả? -(À...xin lỗi em. Em lên đi, bên ngoài lạnh lắm)_Min nói nhưng mắt vẫn cố nhìn theo cái bóng của Thạch Thảo nhưng chớp cái...cô bé đã biến mất rồi) Tôi đành đi bộ lang thang ra công viên ngồi tạm vậy. Con bé Ngọc Lan này thích Min đến vậy sao? Đêm hôm thế này còn đến để tặng quà sinh nhật. Mai tặng không được sao hành tôi phải ngồi ngoài này chịu lạnh. Tôi sờ tay lục tìm ví lấy tiền để mua tạm cốc trà nóng uống cho đỡ lạnh. May quá, tôi lại mang theo ví bên người. Tôi ngồi co ro ở công viên...Hix! Tôi còn không có áo khoác nữa chứ. Hắt xì! Ôi lạnh quá! Tự dưng tôi thấy bực mình Ngọc Lan ghê gớm. Chắc giờ này hai người họ đang ngồi trong nhà ấm áp còn tôi thì phải cúm rúm ở đây...Huhu...hắt xì! -(Thạch Thảo?)_Ai gọi tôi thì phải. Tôi quay lại -Anh Gin?_Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên -(Sao...sao em lại ngồi ở đây?)_Gin cũng ngạc nhiên chẳng kém -Còn anh? Anh đi đâu sao ạ? (À! Anh có thói quen chạy bộ vào buổi tối ở đây. Còn em thì sao?) -À...em...à hôm nay làm nhiều việc quá nên em cũng muốn đi ra đây vận động một chút để tối về cho dễ ngủ_Tôi viện cớ -(Trời lạnh thế này em tập thể dục ở đây không tốt đâu. Nhìn em đông cứng luôn rồi kìa) -À...em không sao. Thôi em phải về đây ạ. Em chào anh_Tôi tính kế chuồn ngay nếu không cứ ở đây tôi dễ bị Gin tóm đuôi tội nói dối lắm -(Ơ! Thạch Thảo...)_Gin gọi với theo (Nhưng Thạch Thảo đi nhanh quá! Nhoắng cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi. "Cô bé này làm gì mà chạy nhanh thế nhỉ?" Gin nghĩ thầm nhìn cái bóng nhỏ bé kia mất hút vào trong đêm tối. Bỗng anh để ý chỗ cô vừa ngồi có cái gì đó....Ví tiền à? Anh nhặt nó lên...đúng là ví tiền thật. Chắc cô ấy chạy vội quá nên đánh rơi mà không để ý. Gin tò mò mở thử ra xem. Anh vô cùng thích thú khi nhìn thấy tấm ảnh nhỏ được kẹp trong ví. Là ảnh hồi nhỏ của cô ấy thì phải? Hồi bé nhìn Thạch Thảo đáng yêu quá! Hai má phúng phính trắng hồng, tóc buộc hai bên trông rất đáng yêu. Gin mỉm cười nhìn bức hình trong tay mình. Anh cầm chiếc ví lên mang về để mai trả cho cô ấy cũng được. Anh muốn được giữa bức ảnh này một hôm.) Tôi lang thang trên đường định về nhà. Không biết giờ này Ngọc Lan đã về chưa? Mà con bé này cũng hay thật đấy...đêm hôm khuya khoắt thế này mà lại đến nhà con trai chơi. Tên Min này đúng là sức hút của hắn còn hơn cả lực hút trái đất. Dữ dội thật đấy! Bộp! -Ôi mẹ ơi!_Tôi hết hồn khi có ai đó vỗ vào vai tôi. Quay lại thì ra là Min -Anh định doạ chết người à? Hú hồn! -(Cô nghĩ cái gì mà thơ thẩn thế? Tôi gọi mãi mà cô không nghe thấy. Không phải...cô lại nghĩ xấu về tôi đấy chứ?)_Ôi mẹ ơi, giờ hắn còn đọc được suy nghĩ của tôi nữa chứ? -Hả? Gì? Tôi...tôi không có nhỏ nhen vậy đâu -(Thì ra là cô nghĩ xấu tôi thật. Lại còn chối)_Min nói như thể hắn biết tỏng hết những thứ tôi nghĩ -Đã bảo là không rồi mà. Anh thì biết gì chứ?_Tôi không làm sao được đành phải đi lên trước mặt Min -(Này, đợi tôi...Nếu không phải thì thôi, cô đi gì mà nhanh thế?)_Min gọi với theo đằng sau -Lạnh quá! _Tôi xuýt xoa đưa hai tay lên chà vào nhau cho đỡ lạnh -(Ra ngoài mà không mang theo áo khoác)_Min cởi áo khoác ngoài của anh ấy rồi khoác lên người tôi -Gì đây? Anh có phải là Min mà tôi biết không vậy?_Tôi ngờ vực trước thái độ tốt đột xuất của Min -(Không phải chỉ có Gin mới biết chăm sóc con gái đâu. Tôi cũng ga lăng lắm đấy) Sao tự dưng Min lại nhắc đến anh Gin ở đây nhỉ? Nhưng dù sao nhờ có cái áo khoác của Min tôi cũng đã đỡ lạnh hơn rất nhiều -Ước gì có một quán ăn Việt Nam ở đây thì tuyệt quá!_Tôi ao ước -(Quán ăn Việt Nam ư?)_Min nhìn tôi kì lạ -Ừ. Trời lạnh như thế này chỉ cần một bát miến nóng thôi là cơ thể sẽ ấm lên rất nhiều rồi. Sau này khi già đi, tôi mà được sang đây sống, tôi nhất định sẽ mở một quán ăn chuyên các món ăn Việt Nam ở đây để du học sinh Việt Nam có thể đến bất cứ lúc nào. Ừm...Tôi sẽ đặt tên cho quán là..."cỏ đá"...Hihi...Hay thật đấy!_Tôi bắt đầu tưởng tượng -(Trời! Cô nên từ bỏ ý định đó đi vì quán ăn của cô khéo chưa có khách thì đã sập tiệm luôn rồi)_Min phá hỏng ước mơ đẹp của tôi -Này anh đừng có xúc phạm ước mơ của người khác như thế chứ? -(Tôi chỉ nói sự thật thôi mà) -Anh...Đồ quạ xui xẻo! Cái gì nói ra từ miệng anh cũng xui xẻo hết -(Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần là đừng có nói tôi như thế rồi mà) -Tôi cứ nói đấy...Min xui xẻo...Quạ Min xui xẻo...Haha... Tiếng cười nói của chúng tôi làm rộn ràng một góc đường. Về đến nhà tôi leo tót lên giường đi ngủ. Hôm nay vừa mệt mỏi lại vừa lạnh cóng đã thế từ lúc nãy tôi còn thấy hơi vang váng đầu. Hi vọng là đừng có bị cảm.
|