Nơi Em Không Thuộc Về
|
|
Và cảnh tượng có một không hai ở nhà họ Vương đang tiếp diễn với hình ảnh đám bảo vệ kêu la ầm ĩ đuổi theo một cô gái trong bộ đồ bệnh nhân. Nhã Lâm chạy lên lầu hai,vừa đập tay vào từng cánh cửa phòng trên dãy hành lang dài,cô vừa hét lên: -Vương Thoại Huy,ra đây ngay cho tôi! Chạy thêm được một lát,cảm giác đôi chân đã rã rời,Nhã Lâm dừng lại thở hồng hộc lấy hơi. Nhác thấy đám bảo vệ hiện đã đến đầu hành lang,cô vội vã quay người định chạy tiếp nhưng xui xẻo thay,phía trước là đường cụt.Lối thoát duy nhất lúc này là một khung cửa kính nhìn ra bên ngoài. Nhã Lâm dừng lại cố hết sức mở chốt cửa rồi ngó đầu ra quan sát.Sau khi dự đoán độ cao từ lầu hai đến mặt đất cũng không quá nguy hiểm,cô lách qua khung cửa rồi thả người rơi tự do khiến đám bảo vệ ở phía sau mắt chữ a,miệng chữ o kinh hãi kêu la. Đúng là một khi con người ta lâm vào cảnh nguy nan thì chuyện liều lĩnh gì cũng có thể làm ra được! Trở lại với Nhã Lâm,tưởng như sắp phải đáp đất một cách “hoành tráng lai láng” thì đột nhiên,tiếng kêu đau đớn của ai đó chợt vang lên bên tai và rồi cô cảm giác hình như có cái gì đó không đúng lắm. Không đau,không la hét cũng không bất tỉnh,...
|
Cúi mặt xuống,Nhã Lâm tá hoả khi nhận ra “nạn nhân ” đang nhăn nhó vì phải lãnh trọn cú ngã ngoạn mục vừa rồi của mình không ai khác chính là Vương Thoại Huy - kẻ chủ mưu khơi nguồn cơn giận của cô. Hiện tại Nhã Lâm đang nằm chồng lên thân hình cao to của Thoại Huy với gương mặt kinh hồn bạt vía,còn cậu cũng vừa bất ngờ vừa giận giữ khi nhận ra “người quen”. Nhã Lâm gào thét ở trong lòng rồi bật dậy khỏi người Thoại Huy.Cảm giác gai lạnh chạy dọc sống lưng khiến cô bất giác rùng mình. -Cô làm cái quái gì ở đây?-Thoại Huy rít lên,một tay chống đất,một tay ôm bụng ngồi dậy,ánh mắt hình viên đạn găm thẳng vào người Nhã Lâm. -Câu đó tôi phải hỏi anh mới đúng! - Cô lấy lại bình tĩnh nhìn Thoại Huy rồi tuôn một tràng - Tôi thật không hiểu nổi anh là loại người gì nữa,bắt cóc một cô gái chỉ vì không muốn lấy người ta,chẳng lẽ anh không thấy việc làm của mình là quá đáng,vô liêm sỉ đối với gia đình tôi sao??? Thoại Huy đứng dậy phủi bụi bẩn bám trên quần áo,đưa đôi mắt đen tuyền lạnh như băng nhìn Nhã Lâm: -Nói hay lắm...Tôi chính là vô liêm sỉ như thế đấy,biết điều thì tránh xa tôi ra đi!-Cậu gằn giọng rồi quay lưng toan rời đi.
|
Từ giờ tôi không muốn nhìn thấy cô nữa,biến đi!-Cậu nói vọng lại. -Anh đứng lại cho tôi !-Nhã Lâm hét lớn,mặt đỏ bừng. Nhưng Thoại Huy vẫn tỉnh bơ bước tiếp khiến cô giận tím mặt.Ngay lập tức,Nhã Lâm bật dậy chạy tới trước mặt thiếu gia nhà họ Vương,lấy đà định giáng cho cậu một cú đấm nhưng cô còn chưa kịp động thủ thì đột nhiên,Thoại Huy gục xuống đất rồi bất động,sắc mặt tái nhợt. Nhã Lâm kinh ngạc nhìn thân hình cao lớn nằm sóng soài ở dưới đất trong vài giây rồi ngồi xuống lay lay người cậu vẻ bực tức: -Này,Vương Thoại Huy!Dậy đi,tôi còn chưa đánh anh mà !? Nhưng Thoại Huy không hề có bất kì dấu hiệu nào của sự hồi tỉnh,cậu vẫn nằm im,hơi thở nặng nhọc,gương mặt trắng bệch nhễ nhại mồ hôi. Nhận ra tình hình có vẻ không ổn, Nhã Lâm hốt hoảng định la lên thì đám bảo vệ và bà quản gia chạy tới,ai nấy đều thảng thốt : -Cậu chủ!Cậu làm sao thế này??-Bà quản gia tái mặt đỡ Thoại Huy dậy rồi khẩn thiết nhìn Nhã Lâm. -Tôi...tôi không biết...anh ta tự nhiên ngã xuống...trước mặt tôi...-Cô luống cuống trả lời. Bà quản gia xót xa nhìn Thoại Huy rồi vội vã thét lên: -Nhanh chuẩn bị xe đưa cậu chủ đến bệnh viện!!! Đám bảo vệ dạ ran,người chạy đi,kẻ xúm lại dìu Thoại Huy ra khỏi khu vườn trong sự khẩn trương và hoảng loạn.
|
|
*Bệnh viện* 7h30 tối Hiện tại,ba mẹ Thoại Huy và bà quản gia đang ở ngoài phòng cấp cứu.Bà Vương căng thẳng đi đi lại lại,mắt đỏ hoe.Ông Vương trầm mặc cúi đầu ,nét lo âu phần nào hiện hữu trên khuôn mặt uy nghiêm.Nhã Lâm cũng đến nhưng đứng nép ở phía xa để tránh gây hiểu lầm.Thấy Thoại Huy như vậy,chẳng hiểu sao cảm giác tội lỗi cứ mơ hồ bám riết lấy tâm trí cô. Một tiếng “ting” vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng ngột ngạt,cánh cửa phòng cấp cứu tách sang hai bên,vị bác sĩ ung dung bước ra: -Ai là người nhà của bệnh nhân Vương Thoại Huy? Ông bà Vương tất tả chạy lại chỗ bác sĩ,vẻ kích động: -Là chúng tôi,con trai tôi thế nào rồi? -Cậu ấy bị kiệt sức do mấy vết thương trên cơ thể rách ra,có vẻ do va đập mạnh gây nên.Chúng tôi đã khâu và băng lại rồi nên hiện tại không có vấn đề gì đáng lo ngại,tuy nhiên,cậu ấy cần phải dưỡng sức và chú ý trong vận động hơn nữa! -Cảm ơn bác sĩ!Bây giờ chúng tôi có thể vào trong được không?-Bà Vương sốt sắng. -Tất nhiên,nhưng chỉ một lát thôi vì bệnh nhân rất cần được nghỉ ngơi.-Bác sĩ nói rồi rời đi. Ông bà Vương và bà quản gia nhanh chóng bước vào phòng bệnh.Nhã Lâm nhìn theo thở phào nhẹ nhõm rồi quay người ra về,tránh xa Thoại Huy có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai...
|