Bí Mật Của Định Mệnh
|
|
Chương 165: Xét Nghiệm Adn
Vừa đặt chân xuống khỏi máy bay, Đàm Lệ Linh đã nhanh chóng bắt taxi đến bệnh viện tư nhân mà Từ Dịch Phàm đã bảo trước đó mà không cần ăn uống hay thay quần áo gì cả. Hành động vội vàng này cũng đủ cho thấy Đàm Lệ Linh mong chờ được gặp người bố kia biết chừng nào. Cô thật sự rất muốn, rất muốn nhanh chóng gặp ông. …………………………………. Taxi dừng ngay trước cổng bệnh viện, Đàm Lệ Linh nhanh chóng trả tiền rồi xách túi xuống xe. Lúc này Đàm Lệ Linh đã nhìn thấy hình ảnh Từ Dịch Phàm đang đứng ngay ở trước cổng bệnh viện. Đàm Lệ Linh cứ đứng đấy nhìn Từ Dịch Phàm, và anh cũng đang nhìn cô. Tự dưng lúc này Đàm Lệ Linh chỉ muốn chạy nhanh đến ôm lấy Từ Dịch Phàm thôi. Không hiểu tại sao mỗi lần khi ôm Từ Dịch Phàm, Đàm Lệ Linh đều cảm thấy vô cùng ấm áp, yên bình, không giống với khi cô ôm Châu Kiến Thành. Nhưng trong lúc này, Đàm Lệ Linh làm sao có thể vô duyên vô cớ mà chạy đến ôm Từ Dịch Phàm như vậy được cơ chứ. Đàm Lệ Linh chỉ có thể thở dài thôi, mím môi rồi tiến lại gần chỗ Từ Dịch Phàm đang đứng, nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, nói: - Dịch Phàm! - Em đã về rồi đấy à... - Vâng. Hai người họ đi vào trong, Từ Dịch Phàm có thể thấy rõ ràng bộ quần áo mà Đàm Lệ Linh đang mặc không hẳn là chỉnh tề lắm, cô có vẻ như chỉ chải qua loa đầu tóc, trang điểm vớ vẩn, rồi đi giày cao gót. Từ Dịch Phàm cũng biết kể từ lúc mà Châu Kiến Thành gặp phải tai nạn ở công trường kia thì mọi việc ở tập đoàn Thiên Thành đều do một mình Đàm Lệ Linh gánh vác. Đàm Lệ Linh chắc hẳn dạo gần đây đã rất vất vả để lo toan tất cả mọi chuyện. - Trông sắc mặt em không được tốt lắm thì phải, đã mấy ngày em không ngủ rồi? Anh biết là dạo này em vì chuyện của Châu Kiến Thành và cả tập đoàn Thiên Thành nên bận rộn nhiều. Nhưng dù sao cũng phải nghĩ đến sức khỏe của bản thân mình chứ? Em thờ ơ với bản thân quá mức rồi đấy. Em mà cứ như thế này thì làm sao có thể chịu đựng được nổi chứ hả? Rốt cuộc là em đang nghĩ những gì thế? Đừng khiến cho mọi người lo lắng vì em. Mãi một lúc sau Từ Dịch Phàm mới lên tiếng trước. Không hiểu sao không khí giữa hai người lúc này lại có chút gượng gạo, cũng không còn được tự nhiên như trước. - Em không sao đâu, sức khỏe hiện giờ của em vẫn tốt lắm, anh đừng lo quá như vậy, cũng không cần lo cho em. À đúng rồi, người mà anh bảo có thể là bố của em hôm nay có đến đây không vậy? Em thật sự rất mong có thể gặp được ông ấy. Bây giờ em đang hồi hộp lắm. Đàm Lệ Linh nhanh chóng hỏi Từ Dịch Phàm về người đàn ông kia. Trong lòng cô lúc này, thật sự rất mong chờ. Từ Dịch Phàm im lặng một hồi lâu, anh biết là Đàm Lệ Linh chắc chắn sẽ hỏi đến vấn đề này. Thấy ánh mắt đầy vẻ chờ đợi và hy vọng của cô, anh chỉ còn cách tiếp tục nói dối: - Không, ông ấy không đến đây được. Ông ấy bảo là công ty của ông ấy vừa xảy ra việc quan trọng nên không thể đợi đến lúc có kết quả ADN được. Ông ấy đã lên máy bay trở về từ sáng sớm nay rồi. Ông ấy cũng rất buồn khi không được tận mắt gặp em. - Vậy à... Đàm Lệ Linh có phần thất vọng. Cô đã rất mong muốn được gặp người đàn ông là bố của cô đó biết nhường nào, cho dù đó có phải là bố của cô hay không. Nhưng Đàm Lệ Linh mong ông ấy là bố cô, thật đấy, cô mong chờ có 1 gia đình hoàn hảo từ lâu lắm rồi. Đàm Lệ Linh mong muốn trở về với thực tại chứ không phải là sống mãi trong giấc mơ như Từ Dịch Phàm đã nói. Từ Dịch Phàm cùng Đàm Lệ Linh đến phòng gặp bác sĩ. Sau khi nghe bác sĩ nói xong vài điều quan trọng thì Đàm Lệ Linh bèn vén tay áo lên để cho bác sĩ lấy máu đem đi xét nghiệm. Ông ấy nói rằng kết quả xét nghiệm đến ngày mai mới có. Đàm Lệ Linh nói với Từ Dịch Phàm rằng cô không thể ở thành phố A đến tận ngày mai để chờ kết quả được nên mai anh đến bệnh viện lấy kết quả rồi gửi fax cho cô. Từ Dịch Phàm gật đầu đồng ý. ……………………………… Sau khi lấy máu xong, hai người xuống vườn đi dạo một lúc. Đàm Lệ Linh nhìn lại đồng hồ, vẫn còn những 3 tiếng nữa mới có một chuyến bay khác đến thành phố T. Đến giờ này Đàm Lệ Linh vẫn không nhận được bất kỳ thông báo nào từ thư ký của cô, rất có thể mọi chuyện ở đó vẫn tốt. Như vậy Đàm Lệ Linh cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Từ Dịch Phàm từ nãy tới giờ cũng không nói thêm gì cả. Anh cảm thấy bối rối và lo lắng khi phải nói dối Đàm Lệ Linh như vậy. Từ ánh mắt của Đàm Lệ Linh, Từ Dịch Phàm có thể thấy mong muốn tìm lại được gia đình người thân của cô. Nhưng, chẳng có người đàn ông nào nhận là bố của Đàm Lệ Linh cả, chẳng có người đàn ông nào để máu lại xét nghiệm cả, chỉ có máu của Hạo Văn - con trai anh mà thôi. - Dịch Phàm, anh không sao chứ hả? Từ nãy tới giờ anh không nói gì cả? Không phải anh bị bệnh chứ? À mà đây đang là bệnh viện, có gì thì đi kiểm tra luôn cũng được.
|
Chương 166: Khẳng Định
Đàm Lệ Linh thấy Từ Dịch Phàm có vẻ khác thường nên mới hỏi như vậy. Nhưng Từ Dịch Phàm chỉ mỉm cười lắc đầu, trả lời một cách khá đơn giản: - Anh không sao, cũng chỉ là đang suy nghĩ một vài chuyện vớ vẩn thôi ấy mà. Mà em dạo này rất mệt có đúng không? Châu Tổng bị tai nạn nghiêm trọng như vậy, chỉ có một mình em nhưng lại phải gánh vác đủ thứ công việc của cả một tập đoàn và những chuyện khác. Nhưng cũng đừng cố quá. Đừng để bản thân quá mệt mỏi như vậy, chẳng tốt gì đâu. - Đúng vậy, nói đúng ra thì quả thực là rất mệt. Anh biết không, ngày trước em chỉ là một cố vấn thôi, công việc của em đơn giản lắm, không phải lo lắng quá nhiều chuyện của tập đoàn, tất cả mọi chuyện đều do Kiến Thành giải quyết hết, vì thế mà em có vẻ như "lười" hơn nhiều so với những người khác. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thành ra như thế rồi, em có muốn lười cũng chẳng được. Hiện nay báo chí, báo mạng đều đưa tin Kiến Thành bị ốm nên mới biến mất mấy ngày liền. Nếu như tin anh ấy bị tai nạn mà lan truyền ra, sợ rằng Thiên Thành sẽ gặp một đợt khủng hoảng lớn. Những chuyện này đương nhiên là Từ Dịch Phàm hiểu rõ hơn nhiều so với Đàm Lệ Linh rồi. Trong tình huống này, Đàm Lệ Linh làm vậy là rất đúng. Nhưng cái đúng của cô chẳng phải là đúng hoàn toàn, Đàm Lệ Linh cô cũng có những suy nghĩ thiếu. - Vừa lo công việc của tập đoàn lại vừa phải chăm sóc cho cả Châu Kiến Thành nữa, có phải em đang cho tự bản thân mình chính là "superwoman" hay không đấy? Nhưng mà cho dù có là "superwoman" hay là thánh thần từ phương nào đi chăng nữa thì cũng cần phải nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe bản thân nữa chứ. Em có nghĩ là em đang tự hành hạ bản thân mình tới mức quá đáng quá rồi không đây? Chẳng lẽ em không nghĩ đến chuyện này à? Em đôi khi cũng chẳng suy nghĩ chín chắn gì nhỉ? - Không phải là em không nghĩ đến bản thân em. Em chỉ đang cố gắng làm hết sức mình, được đến mức nào thì được thôi. Anh cứ yên tâm đi, em vẫn chưa thể gục ngã vào lúc này được đâu. Khi nào mệt mỏi quá thì em sẽ nghỉ ngơi. Như vậy đã được chưa? - Em có biết là cả hai lần liền em đều ngất xỉu ngay trước mắt anh, em nghĩ anh phải suy nghĩ thế nào đây. Hay là em cho rằng những chuyện đấy anh phải suy nghĩ đơn giản hơn? Giọng nói của Từ Dịch Phàm có phần tức giận. Anh tức giận vì Đàm Lệ Linh không nghe lời mình giữ gìn sức khỏe cho tốt. Cô cứ tận lực như vậy có ngày sẽ xảy ra chuyện thôi. - Em thật sự không sao đâu, thật đấy, anh cũng đừng lo lắng quá như thế. À phải rồi, cũng sắp đến chuyến bay về thành phố T rồi, em phải đi đây. Hẹn gặp lại anh sau. - Để anh đưa em đi. Đàm Lệ Linh lại nhìn Từ Dịch Phàm, từ chối: - Thôi, không cần đâu, để em tự bắt taxi đi cũng được, làm như vậy thì phiền anh quá rồi. Anh cũng bận rộn lắm chứ đâu có rảnh rỗi gì. Em đi đây. Đàm Lệ Linh mỉm cười coi như một lời tạm biệt rồi nhanh chóng đi ngay, còn Từ Dịch Phàm vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô mà không nói gì cả. Từ Dịch Phàm thật mong Đàm Lệ Linh chính là Phùng Lộ Phi như Triệu Chí Dương nói. Nhưng mọi chuyện thật không thể suy đoán trước được. .......................................... Tập đoàn Từ Thị. Triệu Chí Dương thản nhiên đẩy cửa đi vào, còn cầm theo một chai rượu vang đỏ nữa nhưng Từ Dịch Phàm vẫn đang chăm chú làm việc mà chẳng thèm để ý đến anh ta. Anh ta đặt chai rượu vang lên bàn làm việc của Từ Dịch Phàm, ngay trước mặt anh, nói: - Cậu bận đến thế cơ à? Cứ mỗi lần đến gặp cậu là lại thấy cậu tất bật với công việc. - Ừ. - Làm việc lớn gì thì cũng cần phải nghỉ ngơi nữa chứ. Mà mình thấy bên tập đoàn Từ Thị các cậu có gì đâu mà bận rộn đến thế? Hình như cậu rất biết tự moi việc ra để làm. Từ Dịch Phàm ngẩng đầu lên nhìn Triệu Chí Dương, rồi lại quay sang nhìn chai rượu vang đỏ kia ở trên tay anh ta. Từ Dịch Phàm bỏ bút xuống, nói với giọng bình thản: - Cậu thật sự cũng rất rảnh đấy. Những nhân viên ở tập đoàn của cậu có vẻ rất khổ sở? - Khổ sở, cậu nói khổ sở sao? Có mà nhân viên tập đoàn Từ Thị này của cậu mới khổ sở. Ít ra mình biết sắp xếp công việc thế nào cho hợp lý, không như ai đấy, suốt ngày cắm đầu cắm cổ vào mấy cái công văn, tài liệu. Không cẩn thận có ngày sẽ mệt chết đấy. Rồi không cẩn thận còn chết sớm nữa cơ. Từ Dịch Phàm đứng dậy đi ra chỗ sofa, Triệu Chí Dương thấy thế cầm theo chai rượu đến chỗ anh. - Hai người đến bệnh viện rồi đúng không? Khi nào thì có kết quả xét nghiệm ADN vậy? - Ngày mai. - Thôi nào, Đàm Lệ Linh này chắc chắn chính là Lộ Phi thân yêu của chúng ta, cũng là mẹ của Hạo Văn.
|
Chương 167: Đừng Quá Chắc Chắn
Triệu Chí Dương càng ngày càng chắc chắn với lời nói của mình, còn Từ Dịch Phàm thì lại phân vân. Lần trước Triệu Chí Dương dỗ dành mãi nhưng Hạo Văn vẫn không chịu đi cùng anh ta đến bệnh viện lấy máu để xét nghiệm ADN. Đang lúc phân vân không biết phải làm gì nữa thì Hạo Văn bị gai hoa hồng đâm vào tay chảy máu. Thế là sau khi băng bó xong vết thương kia, Triệu Chí Dương đã mang ngay bông dính máu của Hạo Văn đến bệnh viện cho bác sĩ xét nghiệm. Đến lúc thấy rõ ràng bác sĩ mang máu đi xét nghiệm, anh ta mới yên tâm. Sau đó thì liền chạy thẳng đến gặp Từ Dịch Phàm. - Dịch Phàm, cậu đang suy nghĩ cái gì mà thừ người ra như vậy hả? Lại bảo là nghĩ đến chuyện quan trọng nào đó đi. Nhưng cậu thì có chuyện gì quan trọng để suy nghĩ ngoài việc xét nghiệm ADN kia nhỉ? Mà cũng đừng có lo lắng đến thế chứ? Thoải mái một chút đi, suy nghĩ nhiều quá ức chế thần kinh. - Triệu Chí Dương vừa rót rượu ra ly vừa hỏi. - Cũng không phải là đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì cả, mình chỉ là thấy không hiểu một vài điều thôi. – Từ Dịch Phàm cầm ly rượu lên, uống lấy một ngụm. - Không hiểu một vài điều sao? Nghe cậu nói thì có vẻ là thú vị đây. Cậu nói thử ra đi xem nào, đang thắc mắc chuyện gì đấy hả? – Triệu Chí Dương vừa rót rượu vừa hỏi. - Nếu kết quả xét nghiệm ADN là không phải thì sẽ như thế nào đây? Mọi chuyện vẫn sẽ quay về điểm khởi đầu như lúc đầu thôi. Đột nhiên mình lại không muốn như vậy. Triệu Chí Dương lúc này thở dài, đặt ly rượu xuống bàn, nhìn Từ Dịch Phàm một hồi lâu rồi mới nói: - Gì mà không phải với chả phải? Vấn đề này cậu nói đi nói lại nhiều quá rồi đấy. Cậu đừng nói nếu vội mọi chuyện như vậy chứ, cứ để ngày mai xem thế nào đã. Nhưng mình tin là mình đúng. Cậu cũng nên tự tin một chút đi, toàn suy nghĩ lung tung. Mà dù có như thế nào thì chẳng phải cậu cũng nên đi tỏ tình với Đàm Lệ Linh còn gì nữa? Mình đã nói rồi, cẩn thận không bị tên Châu Kiến Thành gì đó nẫng tay trên đấy. - Triệu Chí Dương, cậu đừng có nói linh tinh như vậy. Với lại, có phải là cậu đã quá chắc chắn với mọi chuyện rồi không? Nếu như mọi chuyện không phải vậy thì sao chứ? - Này Từ Dịch Phàm, cậu nghi ngờ mình sao? Bạn bè kiểu thế đấy, thật không còn gì để nói. Từ Dịch Phàm lắc đầu: - Không thể quá chắc chắn như vậy được. Cậu bao giờ cũng tự tin thái quá như thế để rồi kết quả lại không như mong đợi. Đến lúc đấy thì thất vọng nhưng có làm gì được đâu. - Yên tâm. Mà không hiểu sao mình thấy tính cách của Đàm Lệ Linh và Lộ Phi giống nhau, có khác gì đâu? Điều này chính Từ Dịch Phàm cũng không hiểu nổi. Đàm Lệ Linh có hai tính cách sao? ................................................. Thành phố T. Đàm Lệ Linh vừa xuống máy bay thì vội đến ngay bệnh viện xem tình tình Châu Kiến Thành thế nào. - Cố vấn Đàm, hôm nay bác sĩ có đến kiểm tra sức khỏe cho Tổng giám đốc và nói rằng Tổng giám đốc vẫn bình thường, không có gì đáng ngại, sức khỏe cũng tốt lên nhiều. - Ừ. Nghe cô thư ký bên cạnh nói như vậy nên Đàm Lệ Linh cảm thấy có phần yên tâm hơn. - Cố vấn Đàm, trông cô có vẻ rất mệt mỏi, hay là cô nên về khách sạn tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì tôi sẽ báo ngay cho cô biết. Cô cũng đừng lo lắng quá. Suy nghĩ một hồi lâu Đàm Lệ Linh mới đồng ý. Sau đó cô quyết định sẽ trở về khách sạn. - Nếu có chuyện gì cô phải báo ngay cho tôi đấy. - Cố vấn Đàm cứ yên tâm. Tình trạng của Tổng giám đốc có tiến triển hơn đôi chút nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Chị mau về khách sạn nghỉ ngơi đi, trông gương mặt chị thật sự rất nhợt nhạt đấy. Nếu chị mà ốm thì tôi không lo được những việc khác đâu ạ. Đàm Lệ Linh nghe những câu nói đó của cô thư ký trẻ kia chỉ có thể mỉm cười thôi. - Được rồi, vậy tôi về khách sạn, lát nữa sẽ đến. - Vâng. Sau đó Đàm Lệ Linh rời khỏi bệnh viện trở về khách sạn. Khuôn mặt cô thể hiện rõ nét mệt mỏi. .................................................... Vừa về đến khách sạn Đàm Lệ Linh mới nhớ ra là mình chưa nhắn tin báo bình an cho Từ Dịch Phàm. Mở điện thoại ra mới thấy mấy cuộc Từ Dịch Phàm gọi cho, cô cũng không gọi lại mà chỉ nhắn tin, sau đó thì tìm quần áo rồi đi tắm. Đàm Lệ Linh còn báo với nhân viên khách sạn giờ này mang đồ ăn tối nên nữa. Ngâm mình trong nước nóng quả nhiên là hết sức thoải mái. Tắm xong, Đàm Lệ Linh ăn qua bữa tối nhưng không ăn quá nhiều, xem vài tài liệu rồi lại đi đến bệnh viện.
|
Chương 168: Sai Lệch
Sáng hôm sau. Hôm nay là ngày có kết quả xét nghiệm ADN. Từ Dịch Phàm không đi một mình mà còn có cả Triệu Chí Dương đi cùng nữa. Triệu Chí Dương có vẻ rất hào hứng mong đợi bản kết quả kia. - Từ Tiên sinh, Triệu Tiên sinh, đây là bản báo cáo xét nghiệm, kết quả xét nghiệm ADN là âm tính. Điều này cho thấy Từ Thiếu gia không phải là con trai của Đàm Tiểu thư. Từ Dịch Phàm chau mày lại nhìn Triệu Chí Dương. Triệu Chí Dương giật lấy bản báo cáo kết quả xét nghiệm từ tay bác sĩ, xem đi xem lại, xem kỹ từng chữ từng chữ một. - Không thể nào. Làm sao lại có thể có chuyện thế này cơ chứ. Có phải sai không vậy? - Triệu Tiên sinh, kết quả đã như vậy rồi, không lẽ anh muốn chúng tôi xét nghiệm lại lần nữa ư? Nếu như anh không tin bệnh viện chúng tôi thì có thể đến bệnh viện khác. Trong khi Triệu Chí Dương có vẻ như không tin vào mắt mình thì Từ Dịch Phàm lại bình tĩnh hơn. Kết quả ngày hôm nay, anh đã đoán ra được phần nào rồi. - Cảm ơn ông. - Vâng. - Chúng ta mau đi thôi. Từ Dịch Phàm nhìn Triệu Chí Dương, bảo anh ta đi về. Triệu Chí Dương vẫn cầm báo cáo kết quả kia, anh ta không tin nó là sự thật. Mọi chuyện làm sao có thể như vậy. - Có cần đến bệnh viện khác xét nghiệm không? Nếu muốn thì đến thẳng bệnh viện Trung tâm hoặc bệnh viện Quốc gia. – Từ Dịch Phàm đi bên cạnh Triệu Chí Dương lên tiếng. - Thôi khỏi. Dù có đi xét nghiệm tiếp thì như thế nào? Cậu có vẻ tin bản báo cáo này. - Vậy cậu nghĩ có lý do gì để người ta đưa cho mình một bản báo cáo kết quả xét nghiệm giả đây? Triệu Chí Dương im lặng không nói gì cả. Anh ta vẫn chắc như đinh đóng cột là Đàm Lệ Linh chính là mẹ ruột của Hạo Văn, là Phùng Lộ Phi. Thật không ngờ bản báo cáo này... - Lát nữa mình sẽ gửi fax cho Lệ Linh. Có thể cô ấy sẽ rất buồn khi thấy kết quả này. Mà cậu cũng đừng như vậy nữa, mọi chuyện đã ra thế này rồi, còn thay đổi được gì? Bản thân mình còn bình tĩnh được, sao cậu có vẻ còn lo hơn cả mình vậy? Anh ta trả bản báo cáo cho Từ Dịch Phàm, không vui: - Mình đã chắc chắn vậy rồi mà. Tại sao Đàm Lệ Linh lại không phải là Lộ Phi cơ chứ. - Chúng ta không đoán trước được tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì đâu. Kết quả xét nghiệm như thế này cũng không phải là chuyện lạ lùng gì cả. Còn những chuyện khác, chúng ta coi như hãy chấm dứt đi, mình không muốn đào bới lên làm gì nữa. Từ Dịch Phàm đi, Triệu Chí Dương muốn nói nhưng lại chẳng nói được gì nữa. Phải công nhận, kết quả này khiến ai cũng phải thất vọng, kể cả Từ Dịch Phàm cũng vậy. .................................................. Thành phố T. Khách sạn. Đàm Lệ Linh đã nhận được bản fax từ Từ Dịch Phàm, cô chỉ chú ý đến mỗi dòng kết luận ở cuối trang: "Kết quả xét nghiệm cho biết, hai người không có mối quan hệ gì cả." Cô không biết cô đã thất vọng bao nhiêu nữa, cô hi vọng rất nhiều, mong có thể tìm lại được người thân nhưng hóa ra lại không phải. Đàm Lệ Linh thở dài nhìn ra phía cửa sổ. Tiếng điện thoại vang lên, là của Từ Dịch Phàm. - Dịch Phàm.... - Cô lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ pha chút buồn bã, một nỗi buồn khó tả. - "Em đã đọc bản báo cáo kết quả xét nghiệm mà anh vừa gửi cho em rồi chứ?" – Từ Dịch Phàm nói chậm rãi. - Em đọc rồi. - "Em buồn hả?" Đàm Lệ Linh im lặng một hồi rồi mới nói: - Đúng là em rất buồn, rất rất buồn. Khi anh thông báo với em là có một người đàn ông nhận là bố của em, em đã rất vui. Em những tưởng lần này mình có thể gặp lại được gia đình, người thân,... Ai ngờ... ông trời lại phụ lòng người, ban cho em kết quả như vậy. - "Đừng lo lắng, cũng đừng buồn nữa. Chúng ta chẳng phải vẫn còn thời gian hay sao? Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em tìm lại được gia đình, người thân của em." - Cảm ơn anh. Nhưng mà Dịch Phàm, nếu như anh không thể tìm được thì cũng đừng có tìm nữa. Dù anh không tìm được gia đình em, em cũng không trách anh đâu. Lần này, Từ Dịch Phàm ở đầu dây bên kia im lặng. - Chuyện có tìm được phần quá khứ kia hay không, em cũng không còn quan trọng nữa, mặc dù em rất muốn giống như mọi người, có một gia đình đầy đủ. Nhưng có lẽ em... - "Không sao đâu, sẽ ổn thôi." - Được rồi, bây giờ em còn bận việc, để khi nào rảnh em sẽ gọi điện cho anh. Tạm biệt. Đàm Lệ Linh nhanh chóng tắt máy, nước mắt cô rơi xuống. Nhưng cô vẫn cố gắng lau hết nước mắt, thở dài lấy lại bình tĩnh.
|
Chương 169: Gặp Mặt
- Thật sao? Được rồi, tôi sẽ đến ngay. Sau khi nhận được cuộc điện thoại từ cô thư ký, Đàm Lệ Linh cực kỳ vui vẻ. Cô nhanh chóng thay quần áo rồi chạy nhanh tới bệnh viện như không muốn chậm dù chỉ 1 giây. .......................................... - Kiến Thành! Đàm Lệ Linh đi nhanh đến chỗ của Châu Kiến Thành. Cô thư ký vừa rồi gọi điện đến cho Đàm Lệ Linh thông báo rằng sau 1 tuần Châu Kiến Thành cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi. Đàm Lệ Linh vui mừng quá, vội vàng thay đồ rồi nhanh chóng đến bệnh viện ngay. - Kiến Thành, cuối cùng anh cũng đã tỉnh rồi. Anh có biết cả tuần qua em lo lắng cho anh như thế nào không? Em cứ tưởng anh ngủ như thế sẽ không tỉnh lại nữa chứ. Này, 1 tuần vừa rồi em phải lo lắng rất nhiều việc của tập đoàn cũng như tình trạng sức khỏe của anh đấy. Một người lười như em mà phải làm bao nhiêu việc như vậy, mệt chết đi được. Tất cả đều do anh hết. Đàm Lệ Linh ngồi bên cạnh giường bệnh ca thán một hồi với Châu Kiến Thành. Lúc này Châu Kiến Thành đã bỏ được ống thở ra rồi, mỉm cười nói với Đàm Lệ Linh: - Nếu em phải gánh vác mọi chuyện như vậy thì đúng là lỗi của anh. Khổ cho em quá rồi. - Tất nhiên là khổ rồi. Anh nhớ phải trả thêm công cho em đấy, em không phải là làm vô ích đâu. Với lại, anh phải mau chóng khỏe lại để về làm việc giúp em đi. Nếu mà anh vẫn cứ như thế này á, có một ngày em sẽ chết vì mệt thôi. - Ừ... Châu Kiến Thành mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Đàm Lệ Linh. Tự dưng anh ta cảm thấy rất ấm áp. ................................................... Thành phố A Châu Kiến Thành kiên quyết muốn trở về thành phố A nhưng Đàm Lệ Linh không đồng ý, cô chỉ sợ anh xảy ra vấn đề gì trên đường trở về. Đàm Lệ Linh bảo Châu Kiến Thành nên ở đây cho đến khi khỏi hẳn rồi hẵng về. Cuối cùng Châu Kiến Thành cùng Đàm Lệ Linh đến gặp bác sĩ hỏi xem tình hình sức khỏe hiện tại của anh. Sau khi nghe những lời nói của bác sĩ nói rằng Châu Kiến Thành có thể ngồi máy bay về thành phố A nhưng vẫn cần có bác sĩ chuyên khoa đi cùng. Nghe xong Đàm Lệ Linh vẫn không đồng ý, Châu Kiến Thành nói mãi cô mới chịu gật đầu. Vậy là hai ngày sau tất cả mọi người trở về thành phố A, đồng hành cùng họ còn có bác sĩ và hai y tá. Trở về thành phố A, Châu Kiến Thành vẫn phải nằm bệnh viện xem tình hình thế nào. Châu Kiến Thành cũng không ngờ chỉ có mỗi việc xem tình hình thôi khiến anh ta phải nằm ở viện suốt cả tháng trời. Trong hơn 1 tháng qua, Đàm Lệ Linh vẫn giúp Châu Kiến Thành mọi chuyện ở tập đoàn, trông cô thời gian này có vẻ gầy đi nhiều. Nhưng Đàm Lệ Linh khi gặp Châu Kiến Thành vẫn bảo cô không sao, chuyện ở tập đoàn không khiến cô mệt lắm. ………………………………. Hôm nay thời tiết khá mát mẻ, trời không quá nóng, lại thoải mái nên Châu Kiến Thành một mình rời phòng bệnh đi xuống vườn hoa của bệnh viện đi dạo. Anh đi lòng vòng một hồi lâu, đang muốn trở về phòng thì gặp được Từ Dịch Phàm đang đi đến. Họ cách nhau khoảng 10m gì đấy. Châu Kiến Thành tỏ vẻ vui mừng trong khi Từ Dịch Phàm thì lại khá bình tĩnh nhưng vẫn có nét lạnh lùng, trầm lặng. Từ Dịch Phàm tự động đi đến chỗ Châu Kiến Thành, lên tiếng trước: - Thật không ngờ lại gặp anh ở đây, tôi cứ nghĩ là anh phải ở trong phòng bệnh. Dạo này tôi bận quá nên không có thời gian, mãi hôm nay mới có thể đến thăm anh được. - Từ Tổng, anh khách sáo quá rồi. Rồi bọn họ ngồi xuống một chiếc ghế băng gần đó nói chuyện. Châu Kiến Thành biết Từ Dịch Phàm có chuyện muốn nói với anh, ắt hẳn không phải chuyện công việc. - Châu Tổng chắc biết chuyện tôi giúp Lệ Linh tìm lại gia đình cô ấy rồi chứ? Có lẽ cô ấy đã nói với anh rồi. - Đúng vậy, tôi cũng đã nghe Lệ Linh nói về chuyện này hôm nọ rồi. Lần trước cô ấy bảo có một người đàn ông tự nhận là bố của cô ấy, nhưng để cho chắc chắn thì vẫn cần phải đi xét nghiệm ADN. Nhưng cuối cùng kết quả lại không như mong muốn ban đầu của cô ấy. Tuy Lệ Linh không nói gì nhiều nhưng Lệ Linh rất buồn. Cô ấy đã rất hi vọng tìm lại được gia đình của mình. - Tôi biết. Chuyện này Từ Dịch Phàm biết. Đàm Lệ Linh vội vàng từ thành phố T về đây để xét nghiệm ADN, lúc đó Châu Kiến Thành vẫn còn đang hôn mê, công việc ở tập đoàn Thiên Thành lại rất nhiều nữa. Chỉ điều này thôi cũng đủ cho thấy Đàm Lệ Linh mong muốn tìm lại gia đình mình đến nhường nào. Khi kết quả có, Từ Dịch Phàm biết Đàm Lệ Linh đã vô cùng thất vọng nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc không để cho anh phải lo lắng.
|