Bí Mật Của Định Mệnh
|
|
Chương 160: Nói Dối
- "Kiến Thành bây giờ không sao nữa rồi, chỉ là vẫn chưa thể tỉnh lại ngay được thôi. Cũng may là không có nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không thì mọi chuyện đã rắc rối hơn rồi. Nhưng mà Dịch Phàm, anh gọi cho em giờ này là có việc gì sao?" Từ Dịch Phàm quay sang nhìn Triệu Chí Dương, thấy anh ta ra hiệu thì mới nói tiếp: - Lệ Linh, người của tôi có báo rằng đã tìm được một người có thể là bố của em. Nhưng chúng tôi vẫn chưa xác định được rõ ràng là có thật hay không. Vậy nên còn một cách duy nhất là xét nghiệm ADN để xem em và người đó thật sự có quan hệ hay không. Đàm Lệ Linh ở đầu dây kia sau khi nghe Từ Dịch Phàm nói như vậy thì cũng không nói gì cả. Cô cảm thấy bất ngờ, kinh ngạc và cũng có phần không thể tin vào tai mình nữa. Thấy Đàm Lệ Linh im lặng hồi lâu mà không lên tiếng, Từ Dịch Phàm bèn hỏi: - Lệ Linh? Em không sao chứ? Em có chuyện gì sao? Sao em lại không nói gì cả thế? - "À, em không sao cả, không sao đâu. Nhưng Dịch Phàm, những điều anh vừa nói là sự thật sao? Có thật là anh đã tìm được một người có khả năng là bố em thật không?" - Phải. Em có thể xét nghiệm ADN không? - "Người mà anh bảo là bố của em hiện cũng đang ở thành phố A?" - Lệ Linh hỏi lo lắng. - Đúng vậy. Nhưng mà nếu em không thể về thành phố A thì có thể gửi mẫu máu của em về đây cũng được. Tôi cũng biết là dạo này em đang rất bận nên khó có thể… Đàm Lệ Linh nghe vậy thì ngắt lời: - "Không sao, không có vấn đề gì cả đâu. Em sẽ lập tức trở về thành phố A ngay đây." - Tôi sẽ đợi em. Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em cũng nên nghỉ ngơi đi. - “Anh cũng vậy. Tạm biệt”. Nói xong Từ Dịch Phàm tắt máy. - Cô ấy nói sẽ về ngay. Có lẽ là nhanh thôi. – Từ Dịch Phàm đi đến chỗ sofa và ngồi xuống. - Được rồi. Vậy là tất cả mọi chuyện đã có thể được giải quyết rồi. Tự dưng không hiểu sao lúc này mình lại cảm thấy háo hức mong chờ đến lúc kết quả quá. Triệu Chí Dương có vẻ vui mừng và mong chờ hơn cả Từ Dịch Phàm. - Chí Dương, nếu như việc xét nghiệm ADN thất bại thì sao, Lệ Linh không phải mẹ của Hạo Văn, càng không phải là Lộ Phi thì sao đây? Mọi chuyện chẳng phải sẽ trở về điểm xuất phát còn gì. Cuối cùng là vẫn chẳng có gì… - Mình chắc chắn là sẽ thành công. Tất cả mọi chuyện đã nằm chắc trong tay mình rồi. Triệu Chí Dương nhìn Từ Dịch Phàm với ánh mắt vô cùng chắc chắn. Triệu Chí Dương cũng tin rằng những suy đoán của mình là chính xác, lần này tuyệt đối không sai. ............................................. Thành phố T. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Từ Dịch Phàm, Đàm Lệ Linh trở về phòng bệnh của Châu Kiến Thành. Anh ta vẫn đang hôn mê như vậy, không có dấu hiệu tỉnh lại. Bác sĩ cũng nói là trước mắt tình hình vẫn ổn, Châu Kiến Thành không sao cả. Đàm Lệ Linh suy nghĩ về những gì mà Từ Dịch Phàm vừa nói. Bố của cô sao? Từ Dịch Phàm đã tìm được người có thể là bố cô? Anh không có bất cứ thứ gì thì sao có thể điều tra nhanh như vậy chứ? Thư ký của cô gõ cửa đi vào. - Cố vấn Đàm, chuyến bay nhanh nhất để về thành phố A là chuyến bay lúc 11 giờ 30, có nghĩa là 2 giờ nữa. Nhưng mà chị về thành phố A làm gì vậy? Chuyện của Tổng giám đốc... - Cô ở lại đây giúp tôi quan sát tình hình của Tổng giám đốc và chuyện của dự án kia. Nội trong ngày mai tôi sẽ về. Đàm Lệ Linh nhìn Châu Kiến Thành một hồi, vừa cầm túi đang định đi thì cô thư ký kia gọi: - Nhưng mà cố vấn Đàm... - Còn chuyện gì nữa sao? - Không có gì ạ, chị nhớ về nhanh đấy. - Tôi biết rồi. Nữ thư ký kia thở dài, nhìn Đàm Lệ Linh cho đến khi cô đi xa, khi không còn nhìn thấy bóng nữa. ................................................ Sân bay thành phố T. Đàm Lệ Linh ngồi chờ chuyến bay về thành phố A. Hai tay cô nắm vào nhau. Nếu như người đó là bố của cô, sao cô chẳng có chút cảm giác gì? Không vui, không hào hứng. "Chuyến bay từ thành phố T đến thành phố A chuẩn bị cất cánh. Xin mời quý khách nhanh chóng đi làm thủ tục để chuẩn bị lên máy bay." Nhìn lại đồng hồ, đúng là đã đến giờ. Đàm Lệ Linh đứng dậy, đi làm thủ tục và lên máy bay.
|
Chương 161: Cuộc Gặp Bất Ngờ (1)
Trên máy bay. Chuyến bay từ thành phố T đến thành phố A hôm nay cũng không có nhiều khách lắm. Khoang hạng 2 mà Đàm Lệ Linh ngồi, nhìn qua nhìn lại may ra chỉ có tầm hơn chục người. Có lẽ cả chuyến bay buổi tối hôm nay chắc cũng không nổi 50 người. - Quý khách, mời cô hãy thắt dây an toàn vào và tắt điện thoại, máy bay sắp chuẩn bị cất cánh rồi. - À, tôi biết rồi. Cô tiếp viên hàng không đi đến chỗ Đàm Lệ Linh, nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở. Lúc này Đàm Lệ Linh mới chợt nhận ra là cô chưa thắt dây an toàn. Từ lúc lên máy bay đến giờ cô chỉ toàn nghĩ đến chuyện người bố mà Từ Dịch Phàm mới nhắc đến. - Cô có cần tôi thắt dây giúp không? – Cô tiếp viên hàng không kia lại lên tiếng tiếp. - À không, cảm ơn. Sau đó cô tiếp viên hàng không rời khỏi, đi nhắc nhở những hành khách khác trên khoang. Đàm Lệ Linh tiếp tục suy nghĩ lan man vài chuyện, cả những chuyện nhỏ nhặt lẫn những chuyện linh tinh. Và cũng không hiểu sao lúc này cô đột nhiên lại nghĩ đến Trương Uyển Tâm – một người bạn thân của Phùng Lộ Phi cũng như Từ Dịch Phàm. Đàm Lệ Linh vô tình gặp Trương Uyển Tâm hôm nọ tại một quán café ở thành phố T, hôm nay cô cũng lại thấy Trương Uyển Tâm xuất hiện ở sân bay trở về thành phố A. Trương Uyển Tâm bay cùng chuyến với Đàm Lệ Linh. Nhưng có lẽ Trương Uyển Tâm ngồi khoang hạng nhất, trong khi Đàm Lệ Linh lại ngồi khoang hạng 2. Nhớ đến Trương Uyển Tâm, bất chợt Đàm Lệ Linh cũng nhớ đến những lời mà cô ấy nói hôm nọ… …………………………….. Tại một quán café ở thành phố T, vào buổi chiều của một ngày nào đó. Đàm Lệ Linh ngồi ở đây cũng đã nửa tiếng, cô nghĩ rằng mình nên về thì hơn. Vừa mới thanh toán tiền xong, vừa mới bước ra đến chỗ cửa thì Đàm Lệ Linh gặp phải Trương Uyển Tâm, một người quen của Từ Dịch Phàm, một người mà Hạo Văn gọi là “mẹ”. - Chào Đàm Tiểu thư, không ngờ lại có thể gặp cô ở thành phố T. Cô còn nhớ tôi không? Tôi là Trương Uyển Tâm, chúng ta cũng từng gặp nhau vài lần trước đó rồi. – Trương Uyển Tâm nhìn Đàm Lệ Linh, mỉm cười nhẹ nhàng và lên tiếng trước. - Chào Trương tiểu thư, cũng thật vui khi gặp cô ở đây. Tôi đương nhiên là vẫn nhận ra cô. – Đàm Lệ Linh cũng khá vui vẻ đáp trả lại lời chào của Trương Uyển Tâm. - Thật ra thì Đàm tiểu thư, tôi cũng có một vài chuyện muốn nói với cô. Không biết thời gian của cô như thế nào, nhưng có thể dành ra cho tôi một chút thời gian hay không? Đàm Lệ Linh nhìn Trương Uyển Tâm, đúng là bây giờ cô cần phải đi có việc, nhưng dù sao Trương Uyển Tâm cũng đã nói như vậy nên Đàm Lệ Linh cũng không tiện từ chối. Cuối cùng Đàm Lệ Linh cũng đồng ý quay vào ngồi nói chuyện với Trương Uyển Tâm. Hai người gọi đồ uống kèm theo vài món đơn giản nữa, cũng không quá cầu kỳ hay phức tạp gì. - Vì có một số chuyện liên quan đến pháp vụ của tập đoàn Phùng Thị nên tôi phải đến thành phố T này. Không ngờ ở nơi này cũng có thể gặp được Đàm tiểu thư. Chúng ta quả thật cũng có chút duyên phận. Chắc Đàm tiểu thư đến đây cũng vì công việc. Trương Uyển Tâm bắt đầu câu chuyện hôm nay một cách nhẹ nhàng. - Đúng là tôi cũng đến thành phố T này vì công việc giống như Trương tiểu thư vậy. Không biết Trương tiểu thư muốn nói chuyện gì với tôi? – Đàm Lệ Linh lên tiếng hỏi. - Vậy thì tôi sẽ nói thẳng ngay vào vấn đề để không làm mất thời gian của Đàm tiểu thư. Xin hỏi Đàm tiểu thư, cô có biết vợ của Từ Dịch Phàm, chính là Phùng Lộ Phi hay không? Đàm Lệ Linh nghe vậy thì cảm thấy khá bất ngờ. Trương Uyển Tâm này nhắc đến Phùng Lộ Phi để làm gì chứ? Nhắc đến Phùng Lộ Phi vì muốn cảnh cáo cô điều gì sao? Đàm Lệ Linh cũng đã từng nghe Từ Dịch Phàm kể, Trương Uyển Tâm là bạn thân nhất của Phùng Lộ Phi khi cô ấy còn sống. Thế nên cũng không có gì lạ khi mà Trương Uyển Tâm muốn nói chuyện để cảnh cáo cô. Trương Uyển Tâm chắc muốn cảnh cáo cô nên tránh xa Từ Dịch Phàm. Từ Dịch Phàm yêu Phùng Lộ Phi như vậy sẽ chẳng bao giờ để tâm đến một người con gái chỉ có ngoại hình giống người mình yêu là Đàm Lệ Linh cô. - Trương tiểu thư, ý của cô rốt cuộc là gì vậy? Tôi không hiểu những điều mà Trương tiểu thư cô vừa nói có liên quan gì đến người vợ đã quá cố của Dịch Phàm vậy? Và chính bản thân tôi cũng không nghĩ ra là tôi lại có liên quan gì đến những điều mà Trương tiểu thư đây sắp nói với tôi tiếp theo. - Đàm tiểu thư, đừng vội vàng. Tôi nghe nói cô vốn là một người thẳng thắn, không thích vòng vo. Và tôi cũng vậy. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô, cô biết Phùng Lộ Phi không?
|
Chương 162: Cuộc Gặp Bất Ngờ (2)
Mặc dù không hiểu ý thật sự của Trương Uyển Tâm, nhưng Đàm Lệ Linh vẫn đành trả lời: - Tôi đã từng nghe Dịch Phàm nói qua về vợ của anh ấy. Anh ấy cũng nói cô ấy và tôi có ngoại hình rất giống nhau. - Đúng vậy. Đàm tiểu thư và Lộ Phi, người bạn thân nhất của tôi có ngoại hình quả thật rất giống nhau. Cho nên ngay từ lần đầu tiên gặp Đàm tiểu thư, tôi đã rất ngạc nhiên. Đàm Lệ Linh nghe Trương Uyển Tâm nói đến đây, vẫn chưa thực sự hiểu chuyện, bèn hỏi tiếp: - Mong Trương tiểu thư thứ lỗi cho sự hiểu biết hạn hẹp của tôi đây. Nhưng tôi thật sự vẫn chưa thể hiểu được ý chính trong cuộc trò chuyện này của chúng ta hôm nay. Trương tiểu thư vừa rồi có nói, cô cũng là một người thẳng thắn và không thích vòng vo. Nhưng có vẻ như lời nói của Trương tiểu thư vừa rồi không giống với tính cách của cô. Tôi vẫn đang mong Trương tiểu thư có thể nói luôn ý của mình, cô gặp tôi là muốn nói những gì? Trương Uyển Tâm nghe Đàm Lệ Linh nói như vậy, chỉ nở một nụ cười hết sức bình thản. - Tôi đã nói như vậy rồi, không biết Trương tiểu thư có thể đáp ứng hay không đây? Trương Uyển Tâm không lên tiếng trả lời khiến cho Đàm Lệ Linh lại phải mở lời nói trước. - Từ lần đầu tiên gặp Đàm tiểu thư, tôi thật sự rất có thiện cảm với cô, cũng một phần vì vẻ bề ngoài của cô giống với Lộ Phi. Đàm tiểu thư yên tâm, tôi không có ác ý gì cả. Lần này lại đến Đàm Lệ Linh không nói gì cả. Đàm Lệ Linh không ngờ đến việc Trương Uyển Tâm lại có thể nói ra những lời này. Thấy vậy, Trương Uyển Tâm tiếp tục hỏi: - Xin hỏi Đàm tiểu thư, cô có… yêu Dịch Phàm không? - Tôi… Câu hỏi bất ngờ và đột ngột này của Trương Uyển Tâm khiến Đàm Lệ Linh ấp úng. - Trương tiểu thư… cô… - Đây chính là điều mà tôi muốn hỏi cô đấy Đàm tiểu thư, vì thế mới muốn hẹn gặp cô thế này. Đàm Lệ Linh không biết nên trả lời như thế nào nữa. Trương Uyển Tâm uống một chút café rồi nói: - Lộ Phi và Dịch Phàm kết hôn với nhau 4 năm trước, nhưng cuộc hôn nhân của họ chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, trong đó chỉ toàn là vì lợi ích. Phùng Thị bị khủng hoảng nghiêm trọng nên Lộ Phi mới đành phải lấy Dịch Phàm. Trước khi họ kết hôn, Dịch Phàm có cuộc sống riêng của mình, và Lộ Phi cũng đã có bạn trai. Nhưng Đàm tiểu thư biết không, số phận đưa đẩy, cuối cùng Lộ Phi và Dịch Phàm nhận ra là họ yêu nhau. Sau bao nhiêu trở ngại cuối cùng họ cũng có thể ở bên nhau… Nghe Trương Uyển Tâm kể lại chuyện cũ, Đàm Lệ Linh bỗng nhiên nhíu mày. Cô gái tên Trương Uyển Tâm này muốn cô phải nghe chuyện tình của Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi sao? - Nhưng rồi nguy biến ập đến, Lộ Phi bị bắt cóc. Lúc này cô ấy đang mang thai Hạo Văn hơn 8 tháng. Vì để bảo vệ cho Dịch Phàm mà Lộ Phi đã bị bọn bắt cóc đánh trọng thương phần đầu. Cho đến khi Dịch Phàm cùng cảnh sát đến được chỗ bắt cóc, Lộ Phi lại tiếp tục đỡ cho Dịch Phàm một phát đạn nữa… Hai tay của Đàm Lệ Linh đang cầm cốc café bỗng bỏ xuống, nắm chặt đặt lên đùi. Đàm Lệ Linh tự nhiên cảm thấy đau đầu. Rốt cuộc là vì cái gì mà Trương Uyển Tâm kể những chuyện này? - Và rồi Lộ Phi được đưa đến bệnh viện. Cô ấy nằm trong phòng phẫu thuật rất lâu. Khi Lộ Phi được đưa ra, bác sĩ bảo không thể cứu được cô ấy, chỉ cứu được Hạo Văn thôi. Vậy là cuối cùng Lộ Phi qua đời trong nước mắt đau khổ của Dịch Phàm… Đàm Lệ Linh thở dài, cố gắng bình tĩnh không để cơn đau đầu áp chế. Cô nhìn thằng vào Trương Uyển Tâm mà nói: - Trương tiểu thư, cô càng khiến tôi không hiểu rõ mục đích chính mà cô muốn gặp tôi rốt cuộc là gì. Không lẽ cô gặp tôi cũng chỉ muốn kể những chuyện này cho cô hay sao? - Đàm tiểu thư, cô đừng vội. Có thể nghe tôi nói tiếp hay không? Tôi vẫn chưa nói hết. Trương Uyển Tâm tiếp tục nói: - Tôi nghĩ chắc là Đàm tiểu thư cũng biết Hạ An Nhiên chứ? Tôi và cái cô Hạ An Nhiên này có thể nói là bằng mặt không bằng lòng. Tôi biết cô ta chỉ giả bộ học theo tính cách của Lộ Phi thôi. Và tôi cũng từng nghe Triệu Chí Dương nói, Dịch Phàm có ý định muốn cưới Hạ An Nhiên làm vợ. Tuy ban đầu không muốn một chút nào cả nhưng tôi đâu có thể ngăn cản được quyết định của Dịch Phàm chứ. Vì thế mà tôi nghĩ, nếu Dịch Phàm có muốn lấy Hạ An Nhiên thì tôi cũng chẳng xen giữa gây chuyện làm gì. Chỉ cần Dịch Phàm tin rằng đó là việc đúng, chỉ cần Hạ An Nhiên thật lòng quan tâm và chăm sóc Hạo Văn là được. Nhưng về sau tôi mới biết thêm rằng, Dịch Phàm lại không muốn kết hôn với Hạ An Nhiên nữa. Tôi không hiểu lắm chuyện này. Nhưng khi gặp cô thì tôi đã biết, Đàm tiểu thư là một trong những nguyên nhân chính khiến cho Dịch Phàm không muốn kết hôn với Hạ An Nhiên nữa.
|
Chương 163: Cuộc Gặp Bất Ngờ (3)
Đàm Lệ Linh nghe thấy vậy thì bỗng nhiên sững người lại ngạc nhiên. Không ngờ cô lại là nguyên nhân khiến cho Từ Dịch Phàm không kết hôn với Hạ An Nhiên nữa. - Đàm tiểu thư, cô không sao chứ? Trông sắc mặt của cô lúc này có vẻ không được tốt lắm. Trương Uyển Tâm nhíu mày nhìn Đàm Lệ Linh, cô cũng có chút lo lắng cho cô gái ngồi trước mặt mình. - Tôi không sao, không có gì cả. Trương tiểu thư nếu có gì muốn nói thì cứ nói tiếp đi. - Có lẽ là Đàm tiểu thư cũng không quá ngạc nhiên khi chuyện giữa Dịch Phàm và Hạ An Nhiên lại có liên quan đến cô thì phải. Thật lòng mà nói, tôi cũng không đồng ý hoàn toàn cuộc hôn nhân này một chút nào cả. Với lại tôi… - Trương tiểu thư… Chúng ta nói chuyện từ nãy đến giờ cũng đã khá lâu rồi thì phải, tôi vẫn luôn thật lòng muốn nghe ý chính trong câu chuyện của cô. Bây giờ Trương tiểu thư đã có thể nói được chưa vậy? Tôi thật sự không có nhiều thời gian nữa. Đàm Lệ Linh cố gắng giữ bình tĩnh, nói. - Được. Có vẻ như lần này, Trương Uyển Tâm sẽ vào luôn ý chính của câu chuyện dài dằng dặc kia. - Những hành động ấy của Dịch Phàm, Đàm tiểu thư suy nghĩ như thế nào? Cô có từng nghĩ Dịch Phàm cũng có tình cảm với cô hay không? Nếu không tại sao anh ấy phải làm như vậy? - Trương tiểu thư, cô… - Đàm tiểu thư, theo những hiểu biết hạn hẹp của tôi đây, có phải cô cũng thích Dịch Phàm hay không? Một câu nói nữa của Trương Uyển Tâm khiến cho Đàm Lệ Linh sững người ra. Thật sự chuyện này… - Nếu như Đàm tiểu thư và Dịch Phàm đều có tình cảm với nhau như vậy thì tại sao không nghĩ đến chuyện ở bên nhau chứ? - Tôi… - Đàm tiểu thư, tôi cũng không bắt ép cô phải nói ra suy nghĩ thật sự của bản thân cô, mà cô không nói cũng được. Nhưng mà, tôi mong cô hãy nghĩ kỹ, cô nên chọn cho mình một lối đi đúng đắn, đừng để mọi chuyện đã vượt qua khỏi sự kiểm soát của cô. - Trương tiểu thư… Đàm Lệ Linh lại ấp úng. - Đàm tiểu thư, so với Hạ An Nhiên, tôi thật lòng hi vọng cô có thể ở bên cạnh Dịch Phàm. Câu nói ấy của Trương Uyển Tâm khiến Đàm Lệ Linh vốn không thể nói gì, lúc ấy lại càng khó nói hơn… ……………………………………… - Quý khách, cô có muốn dùng gì không? Một cô tiếp viên hàng không đẩy hàng đi qua, mỉm cười nhẹ nhàng nói với Đàm Lệ Linh. - Cô có thể lấy cho tôi một chai nước lọc không? Cô tiếp viên lấy chai nước lọc đưa cho Đàm Lệ Linh: - Của quý khách đây ạ. - Cảm ơn cô. Cô tiếp viên rời đi, Đàm Lệ Linh mệt mỏi thở dài. ………………………………………. Thư phòng của Từ Dịch Phàm tại Ngọc Tuyết Viên. Trời bây giờ cũng đã vào khuya lắm rồi. Cũng đã muộn rồi nhưng Triệu Chí Dương vẫn còn chưa rời khỏi Ngọc Tuyết Viên, vẫn còn muốn nói gì đó. Lúc này trông Từ Dịch Phàm có vẻ bối rối việc gì đó. Từ Dịch Phàm suy nghĩ một hồi lâu nhưng lại không nói gì khiến Triệu Chí Dương phát bực. - Haizzz… Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì vậy hả Dịch Phàm? Cậu không thể tính được bước đi tiếp theo của bản thân hay sao? – Triệu Chí Dương than vãn nhìn Từ Dịch Phàm. - Chai rượu vang đỏ này cậu uống quá nửa rồi. Ngon lắm hả? Mình vẫn còn hai chai, cho cậu đấy. Từ Dịch Phàm nhanh chóng lảng ngay sang chuyện mấy chai rượu vang đỏ. Dường như anh không muốn nhắc đến chuyện gì đó mà Triệu Chí Dương muốn nói thì phải. - Công nhận là loại rượu vang đỏ này của cậu mùi vị rất đặc biệt đấy. Nếu cậu muốn cho mình hai chai rượu thì mình đây cũng không ngại mà từ chối đâu. Cảm ơn nhé. Nhưng mà Từ Dịch Phàm, cậu cũng đừng dùng mấy chai rượu để lảng chuyện. Từ Dịch Phàm cũng biết, anh có thể lảng chuyện trước mặt nhiều người khác nhưng trước mặt Triệu Chí Dương thì không thể làm được. Anh ta hiểu quá rõ Từ Dịch Phàm anh. - Dịch Phàm, cứ cho là Đàm Lệ Linh cùng với Lộ Phi không có bất kỳ quan hệ gì với nhau đi, vậy cậu chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào với Đàm Lệ Linh hay sao? - Mình… Từ Dịch Phàm ấp úng, chẳng nói được gì nữa.
|
Chương 164: Gặng Hỏi
Triệu Chí Dương lại nói: - Bạn già à, mình biết là cậu cũng có tình cảm với Đàm Lệ Linh mà, đừng có vội vàng từ chối như thế. Mặc dù mình không biết cậu thích Đàm Lệ Linh vì nguyên nhân gì. - Cậu nghĩ như vậy sao? - Chẳng lẽ lại không phải như vậy sao? Cậu cho rằng là mình đang nói đùa với cậu đấy hả Dịch Phàm? Cậu không muốn kết hôn với Hạ An Nhiên nữa chẳng phải cũng vì Đàm Lệ Linh còn gì? Khi Đàm Lệ Linh ngất xỉu trong tiệc sinh nhật của Hạo Văn, cậu là người lo lắng cho cô ta nhất. Khi Đàm Lệ Linh bị tên sát nhân bắt uy hiếp ở khu trung tâm giải trí, cậu chẳng nghĩ ngợi gì mà bước lên đàm phán với tên đó… Qua những việc như vậy, cậu đừng nói với mình là cậu không có tình cảm gì với Đàm Lệ Linh. Triệu Chí Dương thẳng thắn nói ra hết toàn bộ những suy nghĩ hiện giờ của mình mà chính anh ta cũng tự cho là đúng. - Ừ. Mình chính xác là vì Đàm Lệ Linh nên mới làm mọi chuyện thành như vậy, kể cả chuyện ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Thành trong dự án Quảng trường Thế kỷ. Triệu Chí Dương nghe xong những lời này của Từ Dịch Phàm thì bỗng lắc đầu, uống hết rượu trong li rồi nói tiếp: - Cho dù kết quả xét nghiệm ADN lần này có như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng nên tự nghĩ cho bản thân mình đi. Đừng nói rằng cậu lo Đàm Lệ Linh sẽ từ chối. - Không phải là mình nghĩ như vậy. Triệu Chí Dương lại thở dài: - Lại vì Lộ Phi rồi có đúng không đây? Mình nói cho cậu biết này, Lộ Phi cũng không muốn nhìn cậu phải cô đơn như thế này đến suốt đời đâu. Vì thế cậu cũng đừng có lôi Lộ Phi ra làm lá chắn cho mọi chuyện nữa. Với lại cậu nghĩ rằng Lộ Phi sẽ giận cậu nếu cậu yêu một cô gái khác sao? Lộ Phi của cậu không hẹp hòi như vậy đâu. - Nhưng mình không cảm thấy Đàm Lệ Linh có bất kỳ tình cảm gì với mình cả. Có lẽ cô ấy vẫn chỉ coi mình là một người bạn, một người bạn bình thường của cô ấy thôi. - Chưa thử mà sao cậu có thể đoán chắc như vậy chứ hả? Từ Dịch Phàm, cậu không phải nên nghe lời mình trong chuyện này sao? Mình có kinh nghiệm hơn cậu nhiều. Từ Dịch Phàm lúc này đứng dậy, bê theo chậu hoa tuyết nhược lan trắng đặt trở về chỗ cửa sổ. Sau đó anh cầm theo bình xịt nước, xịt vào trong chậu hoa một chút nước. - Thật là chán cậu quá đi. Này, mình làm như vậy tất cả cũng vì lo lắng cho tương lai của cậu đấy. Triệu Chí Dương lần này thì hết lời để nói nữa rồi. Anh ta cũng chẳng biết nên khuyên nhủ bạn thân thế nào nữa. - Đợi sau khi có kết quả xét nghiệm ADN rồi hẵng hay. Mọi chuyện cũng không thể gấp rút như thế được. Sau hôm đấy mình sẽ cẩn trọng suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện. - Haizzz… Từ Dịch Phàm ơi là Từ Dịch Phàm, mình thật chẳng biết nên dùng từ nào để mô tả về cậu lúc này nữa rồi. Mình biết cậu là người cẩn trọng, nhưng cũng không đến nỗi cẩn thận như vậy chứ hả? Đợi cậu suy nghĩ cẩn trọng mọi thứ xong xuôi thì Đàm Lệ Linh kia đã bị Châu Kiến Thành nẫng luôn rồi đấy. Thật đúng là… - Mọi quyết định vẫn là ở Đàm Lệ Linh thôi. Mình không thể quyết định thay cô ấy được. Triệu Chí Dương đặt li rượu vang trống không trên mặt bàn rồi đi đến chỗ Từ Dịch Phàm: - Đúng là quyền lựa chọn là ở Đàm Lệ Linh. Nhưng cô ấy không thể quyết định được chuyện cậu ngỏ lời với cô ấy. Nói chung là cậu cứ nói với Đàm Lệ Linh tình cảm của mình đi, biết đâu chừng cô ấy sẽ nhận lời thì sao? Hơn nữa, Hạo Văn hình như có vẻ cũng rất thích Đàm Lệ Linh thì phải. - Mình đã nói là mình sẽ suy nghĩ. Mà Triệu Chí Dương, đã nửa đêm thế này rồi mà cậu không định về nhà hả? - Đấy, thấy chưa, vì lo chuyện của cậu mà mình đây nửa đêm còn chưa về được nhà. Từ Dịch Phàm đặt bình xịt nước xuống bên cạnh chậu tuyết nhược lan trên cửa sổ, nói: - Cảm ơn cậu đã lo lắng cho chuyện của mình suốt thời gian qua. Nhưng mà cậu không định về thật sao? Có cần mình bảo người chuẩn bị giúp cậu phòng khách để cậu ở đây không? - Ở đây luôn hả? Một ý kiến không tồi. - Được rồi, cậu thích về hay ở đây là tùy cậu. Mình bây giờ buồn ngủ rồi, đi ngủ đây. - Ơ… Từ Dịch Phàm nhanh chóng rời khỏi thư phòng. - Cái tên này, bạn bè thế đấy. Vì chuyện của hắn mà mình sai người đi điều tra khắp nơi. Triệu Chí Dương trách mắng Từ Dịch Phàm. - Nhưng mà nên về nhà hay ở đây nhỉ?
|