Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ
|
|
Chương 147:
Ba bóng người giống như quỷ mỵ, dán thật chặt trên vách tường bên ngoài khu nhà cấp cao, dùng tốc độ hết sức nhanh chóng nhanh nhẹn bò lên trên.
Ánh trời chiều phương tây chiếu xuống trên người bọn họ, điểm xuyết thêm nhiều tia sáng, lại hết sức hài hòa.
Lúc đạt tới độ cao mười lăm mét, Chu Tiêu lật người, khẽ mở cửa sổ ra chen vào.
Mới vừa đứng vững gót chân, Chu Tiêu liền cảnh giác nhìn hoàn cảnh chung quanh, trong ánh mắt mang theo vẻ nghiêm nghị.
Nhìn quanh một vòng, cho đến khi hắn phát hiện hoàn cảnh xung quanh không có bất kỳ nguy hiểm, mới hơi cúi đầu, Die nd da nl e q uu ydo n nói một tiếng với hai người khác dưới cửa sổ, "An toàn, lên đây đi!"
Y Sâm và Ngũ Nhật cũng lật người, liền trèo lên từ cửa sổ, không tiếng động hạ xuống đất.
"Nơi này là nơi nào?" Ngũ Nhật đè thấp giọng của mình, nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một căn phòng rất an tĩnh, căn phòng rất ngăn nắp, giống như là phòng ngủ . Nhưng là. . . . . .
Nhưng bố cục cả căn phòng chính là, giường màu đen, ga giường và chăn đều là màu đen; vách tường màu đen.
Cả gian phòng chính là dùng một chữ để hình dung, đen!
Ba người có cảm giác bị đè nén nặng nề đánh tới, ba người đều cảm thấy có một phần nặng nề.
"Đi thôi! Trước tìm Tiểu Thất quan trọng hơn!" Chu Tiêu nhìn bố cục gian phòng.
Hắn cảm thấy căn phòng này rất kỳ lạ. Nhưng là về phần lạ ở chỗ nào, hắn không nói ra được!
Y Sâm gật đầu.
Mặc dù bọn họ cũng thích màu đen, cho là lúc hành động ẩn nấp tương đối bí mật. Nhưng căn phòng này một khắc hắn cũng không muốn ở lại, dieendaanleequuydonn có cảm giác bị đè nén khiến hắn không thở nổi.
Chu Tiêu bỏ đi ra ngoài trước.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, ánh mắt rất nghiêm túc quét nhìn tất cả ở bên ngoài. Tất cả cảnh tượng đều đập vào trong mắt Chu Tiêu, gật đầu, "Lên lầu tám đi!"
Bọn họ không có bao nhiêu thời gian, Liệp Ưng ở giữa không trung có thể khống chế nơi này.
Nhưng thời gian không thể dài, chỉ có sáu phút.
Nếu một lúc sau, toàn bộ nhất định sẽ lộ tẩy.
Bọn họ chỉ có thể nghĩ biện pháp trà trộn vào những người ở đây, khiến người khác không nhìn ra sơ hở.
Vừa muốn nhấc chân, tám người đàn ông mặc áo đen đeo súng đã đi tới từ bên phải, da.nlze.qu;ydo/nn tám người mười sáu đôi mắt nhìn chằm chằm tình huống xung quanh, một khắc cũng không có buông lỏng.
Chu Tiêu đưa tay ngăn cản Y Sâm và Ngũ Nhật ở phía sau, lắc đầu, dựa sát người vào vách tường.
Y Sâm và Ngũ Nhật dừng lại, ăn ý gật đầu, thân hình cũng dựa sát vào vách tường.
Mục tiêu tám người này quá lớn. Động thủ rất dễ kinh động đến bọn hắn.
Nếu như bởi vì điều này mà kinh động đến người của bọn hắn, đối với ba người bọn họ bây giờ không có chỗ tốt!
Cho nên, bọn họ chỉ có thể tìm kiếm mục tiêu khác.
Tám người đi tới, cũng không có phát hiện ba người đang dựa sát vào vách tường.
Chu Tiêu dò xét tình huống, gật đầu, chạy tới lầu tám.
Phải nói ba người bọn họ ra cửa không xem hoàng lịch cũng được, nói bọn họ không nên ra cửa cũng được.
Bọn họ mới vừa chạy đến chỗ rẽ cầu thang lầu năm thì một nhóm chừng năm người lại đi từ trên lầu xuống, dinendian.lơqid]on hai nhóm người vừa vặn chạm nhau.
Chu Tiêu bất đắc dĩ nhún vai.
Thời gian bên Liệp Ưng cũng không còn nhiều nữa, liền nhân cơ hội này đi!
"Bọn mày là ai. . . . . ." Một người trong đó còn chưa nói hết lời, Chu Tiêu đã đưa một chân ra, đá người này ngã trên mặt đất.
"Không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là không chừa một mống rồi!" Lúc này Ngũ Nhật đã bắt được một người đàn ông tóc vàng, lấy ra một cây súng giảm thanh từ túi quần của mình, bắn một phát tới huyệt thái dương người bị khống chế trong tay.
Máu từ trên đầu chảy xuống.
Ngũ Nhật khẽ ném đi, ánh mắt lướt qua người đàn ông sắp chĩa súng vào mình, nhanh nhẹn xoay người, lại nả một phát súng.
Thật sự sảng khoái, đây chính là bách phát bách trúng!
Ngũ Nhật thong dong thu hồi súng, hai tay ôm ngực nhìn Y Sâm và Chu Tiêu, "Còn lại ba người, các cậu tự giải quyết đi!"
Chu Tiêu hung hăng trợn mắt nhìn Ngũ Nhật, trong tay cũng không biết lúc nào thì thêm một cây súng lục, bắn một phát tới người trước mặt mình, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhanh chóng xoay người, người phía sau cũng ngã xuống đất.
Năm mất bốn, hiện tại chỉ còn lại một người Y Sâm trong tay. Chỉ thấy Y Sâm lấy một con dao găm Thụy Sĩ từ trong tay áo ra, đâm về phía bụng người trước mắt.
Máu cứ như vậy tung tóe ra ngoài.
Chu Tiêu lắc đầu, "Thật đẫm máu!"
Ba người kéo mấy cỗ thi thể này đến một kho hàng lầu năm, thuận tiện cởi quần áo trên người bọn họ, mặc vào trên người mình. Đeo súng liên thanh lên, lúc này ba người đã hoàn toàn giả trang xong, ngoài gương mặt anh tuấn của bọn họ không có gì thay đổi ra.
"Lầu tám!" Y Sâm nhẹ giọng nói một câu, sau đó dẫn đầu đi lên.
Chu Tiêu nhìn Ngũ Nhật một cái, gật đầu, đi theo phía sau Y Sâm.
Bây giờ bọn họ với người bên trong này đều mặc cùng một loại đồng phục, giả dạng cùng một bộ dáng.
Nếu như không phải mắt hèn, nhất định sẽ không nhận ra bọn họ.
Ba người vừa bén nhạy nhìn hoàn cảnh xung quanh, vừa đi tới lầu tám.
"Ngũ Nhật." Chu Tiêu đi tới bên cạnh Ngũ Nhật, ở bên tai của hắn nhẹ nhàng hỏi một câu, di@en*dyan(lee^qu.donnn) "Anh có cảm thấy khu nhà cấp cao này có chút yên tĩnh đến kỳ lạ hay không?"
Không biết vì sao, hắn cảm thấy có cái gì không đúng, giống như có chỗ nào đó khó hiểu, nhưng bọn họ lại không phát hiện ra!
Ngũ Nhật hơi lắc đầu, "Phải nói thật sự có cái gì đó kỳ lạ. Tôi cảm thấy căn phòng đen như mực vừa rồi có chút kỳ lạ!"
"Căn phòng đó sao?" Y Sâm dừng bước lại, " Không khí bên trong đè ép tôi đến thở không nổi. Dù sao tôi vẫn cảm thấy có thứ gì đó mà chúng ta không phát hiện được."
"Có lẽ chúng ta đã quá mức nhạy cảm!" Chu Tiêu lắc đầu, khẽ mỉm cười, "Đi thôi, tìm được Tiểu Thất mới quan trọng!"
Ba người quay mình, chớp mắt cũng sắp đến lầu tám.
"Ba người các anh đứng lại đứng lại cho tôi . . . . . ."
|
Chương 148: Y Sâm rất đỏm dáng!
" Ba người các anh đứng lại đứng lại cho tôi!"
Bước chân của Chu Tiêu, Y Sâm và Ngũ Nhật cùng dừng lại, hơi xoay lại, nhìn trong ánh mắt đối phương mang theo chút sáng tỏ.
Địch không động, ta không động!
Bây giờ còn không chưa thể bại lộ thân phận. Bọn họ tới để làm chính sự!
"Nói các cậu đấy." Một giọng nói gắt gỏng vang lên sau lưng ba người bọn họ, "Lão tử bảo các cậu xoay người lại, Die nd da nl e q uu ydo n các cậu không nghe thấy sao?"
Thân hình Chu Tiêu hơi dừng lại, lúc sắp xoay người, cặp mắt lướt qua Y Sâm và Ngũ Nhật, trong ánh mắt mang theo chút cảnh cáo không thể tùy ý hành động thiếu suy nghĩ.
Khi bọn hắn vẫn chưa thể xác định sau một khắc này sẽ xảy ra chuyện gì, bất luận cử động gì cũng sẽ khiến hành động của bọn họ bị bại lộ. Chỉ cần không cẩn thận, bọn họ cũng rất có thể sẽ biến thành tổ ong vò vẽ ngay tại chỗ!
Kẻ địch là một đám, bọn họ là ba.
Cho dù ba người bọn họ có trâu bò thế nào, sao lại có loại bản lĩnh lấy một địch ba, bọn họ cũng không phải loại người giống Transformers, làm gì có ba đầu sáu tay!
"Kim Sơn đại ca, không cần chấp nhặt với mấy tên tiểu đệ này, bọn họ không hiểu chuyện đâu!" Những người bên cạnh a dua nịnh hót, dieendaanleequuydonn tâng bốc đến sướng cả lòng, bản thân cũng không cảm thấy khó chịu.
Khóe miệng Chu Tiêu mang theo nụ cười lạnh, khẽ xoay người lại, đầu vẫn cúi thật thấp, không có tính nhìn về phía người trước mắt.
Chu Tiêu chỉ nghe thấy giọng nói vang lên lần nữa trên đỉnh đầu hắn, "Lời của lão tử các ngươi lại coi thành rắm sao!"
Ba người vẫn lựa chọn cúi đầu, không nói một lời.
"Kim Sơn đại ca xin bớt giận, xin bớt giận." Tiếng a dua nịnh hót không ngừng vang lên.
Lỗ tai người đàn ông tên Kim Sơn này cũng không thể sinh kén. Mỗi ngày đều phải nghe điều này, sao không thấy phiền chứ?
"Thôi coi như quên đi." Giọng người đàn ông tên Kim Sơn này dường như mang theo chút hưng phấn.
Chỉ thấy một cái bóng tay phất qua trước mặt Chu Tiêu.
Chân mày Chu Tiêu cau lại, bĩu môi.
Đó là ngươi nói, dường như tôi chưa nói thế đâu!
Khóe miệng hơn cong lên, gợi ra một nụ cười, chỉ là ý cười chưa tới đáy mắt.
"Cậu, đi theo tôi! Còn hai người các cậu tiếp tục tuần tra!" Dường như Kim Sơn ra lệnh xong, da.nlze.qu;ydo/nn một chút thương lượng đường sống cũng không có.
Chu Tiêu gật đầu, đầu hơi nghiêng, liếc mắt nhìn Y Sâm và Ngũ Nhật gần như đứng song song với mình.
Ngũ Nhật nhướng mày, Y Sâm bĩu môi.
Rốt cuộc cái tên Kim Sơn này muốn làm gì?
"Đi thôi!" Kim Sơn hô một tiếng, vẻ mặt kích động đi về phía trước, bước chân có chút gấp gáp, dường như tâm tình không tệ.
Chu Tiêu liếc mắt nhìn hai người, khẽ lắc đầu, dùng âm lượng chỉ có ba người bọn họ có thể nghe được, nhỏ giọng nói ra, "Không được hành động thiếu suy nghĩ, tìm được Tiểu Thất mới quan trọng nhất!"
"Tại sao còn chưa đi?" Kim Sơn dừng bước, xoay người, bất mãn nhìn ba người còn chưa dời bước, "Lằng nhà lằng nhằng, dinendian.lơqid]on nhanh lên đi, y như đàn bà vậy!"
Chu Tiêu vừa nghe, sắc mặt chợt thay đổi.
Cái gì mà bảo hắn lằng nhà lằng nhằng, cái gì mà bảo hắn giống đàn bà?
Mẹ nó. . . . . .
Cúi đầu, Chu Tiêu đi về phía người đàn ông, không nói một câu nói.
"Đứng lại!" Kim Sơn đột nhiên kêu lên, "Tôi không gọi cậu!"
Chu Tiêu ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn Kim Sơn.
Lúc này, hắn thật sự không biết nên làm thế nào rồi!
"Ơ kìa, tôi gọi tên Kim Mao (lông vàng, vì Y Sâm tóc vàng) phía sau cậu đó!" Kim Sơn nhìn mặt của Chu Tiêu, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhướng mày, "sao tôi lại cảm thấy các cậu đều rất lạ mắt? Mới tới sao?"
Kim Mao?
Ngũ Nhật đứng bên cạnh Y Sâm thiếu chút nữa không kiềm chế được mà bật cười.
Y Sâm vẫn luôn đỏm dáng nhất! Một đầu tóc của hắn quả thật chính là thứ hắn thích nhất. Mỗi lần ra cửa còn không phải bôi bôi trét trét mất nửa ngày sao?
Hiện tại thì sao, bị gọi thành Kim Mao!
Làm sao mà chịu nổi chứ?
Hai lỗ tai Chu Tiêu tự động lược bớt lời Kim Sơn nói, gật đầu, "Kim Sơn đại ca, chúng tôi mới tới, có rất nhiều chỗ không hiểu còn cần đại ca chăm sóc nhiều hơn!"
Nếu bị coi là ‘ người mới tới ’, như vậy bọn họ chính là người mới tới rồi!
Dù sao cũng không bị mất gì!
"Nói hay, nói hay lắm!" Kim Sơn vui vẻ cười một tiếng, di@en*dyan(lee^qu.donnn) "Mới tới, không tệ, miệng ngọt đấy! Làm rất tốt, có tiền đồ!"
"Dạ!" Ba người dường như rất cung kính đứng ở một bên, đầu cúi thật thấp, lại thành biểu hiện thấp kém rồi.
"Rất tốt, rất tốt!" Kim Sơn liên tục nói hai chữ rất tốt, "Nhưng mà vẫn là Kim Mao đi theo tôi trước!"
Lần này đổi thành Y Sâm buồn bực.
Chu Tiêu liếc mắt nhìn Y Sâm, khẽ gật đầu.
Xem ra, dường như Kim Sơn không cảnh giác cao với bọn họ lắm.
Rất tốt! Vậy thì bọn họ cũng sẽ tương đối thuận lợi đúng không?
Y Sâm ngẩng đầu, khóe miệng mím chặt.
Hắn đi với tên Kim Sơn này rồi, làm sao đi Tiểu Thất đây?
Giọng Chu Tiêu vang lên lần nữa, khe khẽ nói, "Chúng tôi sẽ tiếp tục đi tìm Tiểu Thất. Anh đi theo bên cạnh Kim Sơn cũng lưu ý một chút. Dfienddn lieqiudoon Có lẽ không chừng anh ở bên kia còn có thu hoạch hơn chúng tôi, nếu có tin tức lập tức báo cho chúng tôi biết, không để cho anh tự mình hành động!"
Y Sâm gật đầu.
Chỉ hy vọng là như thế, chỉ mong hắn có thể nhanh chóng tìm được Tiểu Thất, có thể mang cô trở về. Nơi này, Tiểu Thất không thể ở lại. . . . . .
Y Sâm đến gần Kim Sơn, muốn yên tĩnh đi theo phía sau của hắn.
Ai ngờ, Kim Sơn rất kích động kéo bả vai Y Sâm, giống như bọn họ rất quen thuộc vậy.
Y Sâm nhướng mày, chỉ có Chu Tiêu, Liệp Ưng, Ngũ Nhật và Tiểu Thất làm cái loại động tác thân mật như thế với hắn! Hôm nay bị người đàn ông này chiếm dụng, nói thật hắn cực kỳ khó chịu!
Khó chịu thì khó chịu, Y Sâm vẫn không cự tuyệt.
"Ôi Kim Mao, cậu nói sao kiểu tóc của cậu lại đẹp như vậy chứ? Đến đây, chỉ cho đại ca, để đại ca cũng đẹp trai đi!"
Hai mắt Y Sâm đảo một vòng.
Loại khí chất này, loại tạo hình này không phải tùy tiện người nào cũng có thể bắt chước theo được không?
"Ha ha, dĩ nhiên có thể. . . . . ." Y Sâm thu hồi khó chịu trong lòng, cười hai tiếng, dienndnle,qu.y don "Nói gì tới dạy! Về sau đầu của Kim Sơn đại ca cứ đảm bảo ở chỗ tiểu đệ là được!"
Đảm bảo ở trên người hắn, hắn nhất định phải suy nghĩ thật tốt xem làm sao để xuống đao tương đối lưu loát sạch sẽ. Đây là lời trong bụng Y Sâm mà không có nói ra.
Bóng lưng của Kim Sơn và Y Sâm biến mất ở trong mắt Ngũ Nhật và Chu Tiêu, hai người nhìn nhau, tiếp tục đi tới lầu tám.
|
Chương 149: Là chỗ này?
Y Sâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cửa phòng trước mắt.
Tại sao lại trở về căn phòng có bố cục đen thui, đè ép khiến bọn họ khó chịu này chứ?
"Kim Sơn đại ca, này. . . . . ." Y Sâm quay đầu, nhìn Kim Sơn, mang theo nụ cười nịnh hót trên mặt, "Đây là đâu vậy?"
"Kim Mao à!" Kim Sơn vui vẻ nhìn Y Sâm, vỗ vỗ bờ vai của hắn, Die nd da nl e q uu ydo n "Hôm nay đại ca dẫn cậu đi khai trai, thừa dịp ông chủ không ở đây!"
Y Sâm tự động lược bớt hai chữ Kim Mao. Dù sao chỉ là một cái tên, mặc nó là Kim Mao hay Hồng Mao!
Nhưng Y Sâm không coi thường hai điều mấu chốt “khai trai’ và “ông chủ không ở đây”!
Dẫn hắn đi khai trai là có ý gì, ông chủ không ở đây lại có ý nghĩa gì!
Hai mắt Y Sâm hơi rủ xuống. Hắn luôn cảm thấy trong căn phòng đen thui này rất có thể cất dấu cái gì đó.
Nếu như hắn đoán không sai, ông chủ trong miệng Kim Sơn dĩ nhiên là Lộ Á Sâm. Nói tới đây, dieendaanleequuydonn chính là Lộ Á Sâm không ở nơi này!
Vừa nghĩ tới có khả năng này, lòng của Y Sâm không khỏi có mấy phần kích động.
Tên Lộ Á Sâm này khó đối phó, hắn không ở đây có phải có nghĩa tỷ lệ bọn họ cứu Tiểu Thất ra lại có thêm vài phần hay không?
"Đại ca, chúng ta phải khai trai cái gì?" Y Sâm thu hồi suy nghĩ của mình, hỏi một câu.
"Ha ha ha ha. . . . . ." Ai ngờ Kim Sơn vừa nghe lại ôm bụng cười lăn lộn, đưa ngón tay chỉ vào Y Sâm, lắc lắc đầu.
Y Sâm bị tiếng cười kia làm cho lúng túng.
Tại sao có thể cười khoái trá như vậy chứ?
"Ha ha ha ha. . . . . ." Kim Sơn vỗ vỗ đầu Y Sâm, "Tiểu tử ngốc à, cậu lại không biết cái gì gọi là khai trai sao! Tiểu tử, không phải cậu vẫn còn là xử nam chứ?"
Y Sâm vừa nghe thấy, sau đó trên mặt hiện lên một mảng đỏ ửng khả nghi.
Nhắc tới cũng đáng cười, địa vị thân phận của hắn ở trong gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức dĩ nhiên sẽ không thấp. Nhưng nói đến chuyện phụ nữ, dinendian.lơqid]on mấy người bọn họ trừ Liệp Ưng còn nhỏ, gần như chưa từng phóng túng với đám phụ nữ.
Loại người như bọn họ không thể nào có được một gia đình yên ổn, cả ngày cầm súng bắn đạn, nói không chừng một khắc sau tính mạng cũng không còn nữa là!
Trừ phi bọn họ thật sự rất mạnh, có năng lực bảo vệ người mình yêu.
Nhưng mà. . . . . .
Nhưng Y Sâm hắn có năng lực sao? Có năng lực sao Tiểu Thất lại lâm vào trong tình trạng nguy hiểm gần như mất đi tính mạng chứ?
"Thật sự cậu vẫn còn là xử nam sao?" Kim Sơn vừa nghe thì cười ha ha. Lần này ngay cả mấy tiểu đệ bên cạnh hắn cũng cười theo.
Y Sâm khẽ cúi đầu. Lúc này tiếng cười của bọn họ vang lên ở bên tai hắn đặc biệt chói tai.
Nhưng dáng vẻ này của Y Sâm ở trong mắt Kim Sơn lại là vẻ xấu hổ.
"Không sao, không sao!" Kim Sơn ôm chầm lấy bả vai của Y Sâm, giống như anh cả lên tiếng, "Bọn mày cười cái rắm á! Da.nlze.qu;ydo/nn Còn cười nữa lão tử đánh vỡ miệng chúng mày đấy."
Lời nói của Kim Sơn khiến bốn phía nhất thời yên tĩnh lại, bọn tiểu đệ bên cạnh cũng thu hồi dáng vẻ cười ầm lên.
Kim Sơn hài lòng gật đầu, "Kim Mao là huynh đệ của tôi, do tôi bảo bọc xem ai dám cười hắn, dám khi dễ hắn!"
"Đi, huynh đệ, để đại ca dẫn cậu đi cho biết." Kim Sơn mở cửa phòng ra, mang theo Y Sâm vào, ngoài miệng còn không ngừng theo sát hắn nói một chút chuyện tình ái. Nói ra cho oai là đang truyền thụ kinh nghiệm cho Y Sâm.
Lại đến căn phòng đen thui này một lần nữa, trong lòng Y Sâm đột nhiên truyền đến một hồi bất an mãnh liệt. Loại lo lắng này từ chỗ nào mà đến chính hắn cũng không nghĩ ra được!
Chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.
Nhưng ánh sáng này lại không thể khiến áp lực trong phòng giảm đi, ngược lại khiến trong phòng thêm chút âm u lạnh lẽo. Dieenndkdan/leeequhydonnn Cảm giác âm u lạnh lẽo chậm rãi xông lên từ lòng bàn chân, trong khoảng thời gian ngắn đã lan tỏa khắp toàn thân.
Y Sâm nhìn quanh bốn phía một vòng, cũng không phát hiện cái gì khác thường.
Vậy thì Kim Sơn nói khai trai hắn vẫn chưa thể lý giải được.
Mấy người trong phòng này đều là nam nhân có được không.
Y Sâm nuốt nước miếng, không phải những người này có khẩu vị nặng như thế chứ!
Chẳng lẽ muốn tới làm một trận nam np? (np đây là nhiều nam hoặc nhiều nữ)
Không biết từ lúc nào Kim Sơn lại đi tới bên cạnh Y Sâm, cười vỗ bờ vai của hắn.
Cả người Y Sâm cứng đờ, không cần vỗ hắn nữa, hắn sắp điên lên rồi.
Không phải là thật chứ?
Chân mày Y Sâm nhíu chặt, không nói gì.
"Tiểu tử, tôi cho cậu biết, nơi này là căn phòng riêng của ông chủ, người bình thường không thể vào. Hôm nay đại ca nhìn cậu hợp ý mới có thể dẫn cậu tới đây. Hôm nay một khi đi ra khỏi cánh cửa phòng này cái gì cậu cũng phải quên hết đi, di@en*dyan(lee^qu.donnn) cậu hiểu rõ chưa?" Kim Sơn lắc đầu, "Thừa dịp ông chủ không có ở đây chúng ta mới có thể có cơ hội đi vào đó!"
"Đại ca, cuối cùng chúng ta phải làm gì?" Y Sâm nhìn Kim Sơn, vẻ mặt nghi vấn.
Hắn thật sự càng ngày càng không thể lý giải những lời của Kim Sơn.
Nếu quả như thật muốn một đám nam np thì cũng không cần trắng trợn chạy đến căn phòng riêng tư của ông chủ chứ? Bọn họ thật không sợ chết, hay cho tới bây giờ Lộ Á Sâm cũng đều có loại phương pháp biến thái này?
Nếu không tại sao có thể có những thu hạ biến thái như vậy?
"Chúng mày cũng đi ra bên ngoài coi chừng đi, mày ở lại, Kim Mao cậu cũng lưu lại." Kim Sơn hơi quay đầu lại nói với hai tiểu đệ bên cạnh, sau đó đưa tay chỉ vào một người đàn ông mặc áo khoác màu xám tro với cái bụng to phề phệ, vẻ mặt bỉ ổi và Y Sâm, ý bảo bọn họ lưu lại.
"Kim Mao, cậu tới làm quen một chút với người anh em này đi!" Kim Sơn giới thiệu người đàn ông kia với Y Sâm, "Hắn là Hắc Tùng!"
Hắc Tùng ngẩng lên nhìn Y Sâm rồi gật đầu một cái.
Cả người Y Sâm sửng sốt.
Cảm thấy vừa rồi cảm giác được tên Hắc Tùng này nhìn rất quen mắt, nhất thời không nghĩ ra. Hiện tại, dfienddn lieqiudoon Hắc Tùng hoàn toàn ngẩng đầu lên, hắn mới phát hiện tên Hắc Tùng này chính là người bên trong đoạn clip đó đã vũ nhục Tiểu Thất.
Sắc mặt Y Sâm không khỏi thay đổi, nắm chặt quả đấm, nhìn chằm chằm Hắc Tùng, trong lòng lại tự nói với mình rằng phải tỉnh táo lại, tỉnh táo lại.
Nếu như không nhịn được ra tay với Hắc Tùng, thân phận của mình sẽ bại lộ. Như vậy, Tiểu Thất se sao đây?
Hắc Tùng nghi ngờ nhìn vẻ mặt Y Sâm, nhướng mày.
Rốt cuộc, Y Sâm hít một hơi. Sau đó nở một nụ cười, nhìn Hắc Tùng, gật đầu.
"Hắc hắc. . . . . ." Kim Sơn nhìn Hắc Tùng, biểu cảm trên mặt viết bốn chữ, không thể chờ đợi, "Mày nói đồ tốt ở nơi này sao?"
Hắc Tùng gật đầu, liếc mắt nhìn Y Sâm, vừa đi tới, nhẹ nhàng vỗ lên chỗ vách tường.
Chỉ nghe "ầm. . . . . ." một tiếng, vách tường phía tây chia làm hai nửa.
Hai mắt Y Sâm càng mở càng lớn, nhìn bên trong vách tường, cả người cứng lại như đá.
|
Chương 150: Là Tiểu Thất
Hai mắt Y Sâm càng mở càng lớn, nhìn bên trong vách tường, cả người cứng lại như đá.
Đây là một cơ quan được thiết kế tinh xảo.
Bên trong vách tường vốn trống không, mà lúc này lại tồn tại một lồng sắt khổng lồ. Trong lồng sắt đang giam giữ một người. Die nd da nl e q uu ydo n Quần áo nhếch nhác, không thấy rõ dung mạo, chỉ nghe thấy cô ấy không ngừng rên rỉ.
Y Sâm gắt gao nắm chặt tay, tức giận không ngừng dâng lên từ trong chỗ sâu nhất đáy lòng.
Hắn nhận ra được chủ nhân của âm thanh này, là . . . . .
Là Tiểu Thất không sai, là Tiểu Thất của hắn!
Sao hắn lại không nghĩ tới Tiểu Thất sẽ bị chuyển đến cái chỗ này!
"Tiểu Thất. . . . . ." Y Sâm khẽ mở môi mỏng, tên của Tiểu Thất mắc kẹt trong cổ họng, muốn gọi cũng không gọi được.
"Hắc Tùng, đây chính là đồ tốt?" Kim Sơn nhìn Hắc Tùng, vẻ mặt nghi ngờ.
Hắc Tùng gật đầu, vẻ mặt bỉ ổi, "Trên người cô ta bị bỏ thuốc. Hôm qua đã bị luân phiên mấy lần, yên tâm chơi đi, chơi thế nào cũng vẫn tràn đầy tinh lực!"
Lời của Hắc Tùng giống như là thuốc nổ vậy, nổ tung khiến Y Sâm gần như muốn ngã. Hắn quả thật không thể tưởng tượng được, dieendaanleequuydonn Tiểu Thất của hắn đến tột cùng phải chịu nên tội lỗi gì!
Luân phiên mấy lần?
Tiểu Thất bị vũ nhục hắn biết, chỉ là hắn không biết những người này lại ác như vậy, lại giày vò Tiểu Thất thành ra như thế.
Sao Tiểu Thất lại chịu được chứ?
Trong lòng đau đến nỗi sắc mặt Y Sâm trắng bệch, cặp mắt nhìn về phía Tiểu Thất, không nhúc nhích.
Thật xin lỗi Tiểu Thất, tôi tới chậm. . . . . .
Thật xin lỗi Tiểu Thất, tôi sẽ dẫn em về nhà. . . . . .
Thật xin lỗi Tiểu Thất, tôi phát hiện tôi yêu em rồi . . . . .
Thật xin lỗi Tiểu Thất, sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt. . . . . .
"Kim Mao, cậu làm sao vậy?" Kim Sơn nhìn sắc mặt Y Sâm, lắc lắc thân thể hắn, "Cậu không sao chứ?"
Đơn giản cho rằng lần đầu tiên Y Sâm nghe được lời như thế sẽ không thoải mái, Kim Sơn rất hiểu rõ vỗ vỗ Y Sâm, da.nlze.qu;ydo/nn "Người anh em, đừng sợ. Đợi lát nữa cậu xem đại ca chơi đùa như thế nào, bảo đảm cậu sẽ có loại cảm giác như lên mây!"
Kim Sơn nhìn Hắc Tùng, "Có muốn thêm thuốc không? Chỉ như vậy thì có được hay không?"
Hắc Tùng lắc đầu, cười đến đắc ý, "Kim Sơn đại ca, thuốc của Hắc Tùng anh không thể nghi ngờ được, anh thử đi rồi chẳng phải sẽ biết sao!"
Thuốc?
Y Sâm nhìn sang Hắc Tùng.
Hắn nhớ tới, hóa ra tên Hắc Tùng này chính là người cùng với Thanh Lưu xưng là “kỳ hoa” của giới y học.
Thanh Lưu là người trong gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức bọn họ, mà tên Hắc Tùng có thân phận thần bí, nhưng lại cũng là một người nham hiểm. Trong tay hắn đều hoàn toàn sản xuất ra những loại thuốc khống chế tinh thần con người. Trong đó độc nhất chính là ‘ Tinh Thần Vương Nhất Hào ’!
Chỉ cần bị trúng phải thuốc này, tinh thần con người gần như sụp đổ.
Tiểu Thất cũng bị bỏ thuốc gì sao? Nếu không, sao Tiểu Thất lại biến thành bộ dáng này?
"Được, được,được!" Kim Sơn nói liên tục mấy chữ được, chà sát tay, nóng lòng muốn thử, "Kim Mao, trước hết để đại ca đi sung sướng. Đợi lát nữa cậu đến!"
Vừa nói xong, dinendian.lơqid]on Hắc Tùng mở cửa lồng sắt ra cho Kim Sơn, Kim Sơn nhấc chân bước vào bên trong.
"Bằng. . . . . ." Một tiếng cực kỳ nhỏ vang lên.
Chỉ thấy, Kim Sơn vẫn chưa đi đến bên cạnh lồng sắt, toàn thân đã cứng đờ, người đột nhiên ngã xuống đất.
"Mày. . . . . ." Hắc Tùng nhìn Y Sâm, sắc mặt đột nhiên thay đổi, liên tục lùi về sau, "Mày là ai, là ai?"
Y Sâm lạnh lùng cười một tiếng, nhìn về phía Tiểu Thất, trong mắt mang theo quyến luyến sau đậm và đầy đau đớn.
Tiểu Thất vẫn còn rên rỉ, đến cùng cô ấy đã phải chịu bao nhiêu khổ sở chứ?
Cặp mắt mang theo bén nhọn nhìn Hắc Tùng, họng súng nhanh chóng chỉ về phía bắp đùi của hắn hung hăng bắn một phát.
"A. . . . . ." Một tiếng kêu rên, Hắc Tùng khổ sở té ngã xuống đất, "Mày. . . . . . Mày muốn làm gì?"
"Tao muốn làm gì?" Vẻ mặt Y Sâm không chút thay đổi, vào giờ phút này chính hắn thật giống như sứ giả tới từ địa ngục, Dieenndkdan/leeequhydonnn khát máu đến mức khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
"Yên tâm, mày gia tăng thống khổ trên người Tiểu Thất, Y Sâm tao sẽ hồi báo lại mày gấp trăm lần !" Họng súng chỉ về phía một cái chân khác của Hắc Tùng, lại bắn tiếp.
"A. . . . . ." Hắc Tùng hô lên, "Mày chính là Y Sâm! Y Sâm của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức? Y Sâm của tổ chức đứng đầu châu Âu?"
"Không sai!" Y Sâm gật đầu, "Tao chính là Y Sâm!"
Chỉ về phía cánh tay của Hắc Tùng, Y Sâm lại nả một phát súng.
Hắn bắn ba phát về phía hắn ta cũng không tính là cái gì. Khổ sở trên ngươi Tiểu Thất cũng không chỉ từng này đâu!
"A. . . . . . Cứu mạng, cứu mạng. . . . . ." Hắc Tùng hô to lên.
Y Sâm nhướng mày, trong lòng kêu một tiếng không tốt.
Tiếng Hắc Tùng đã kinh động người bên ngoài. Nói không tốt, là kinh động đến người của tầng lầu này rồi!
Y Sâm vừa bắn một phát về phía cánh tay của Hắc Tùng, chạy vào lồng sắt, ôm lấy Tiểu Thất không ngừng rên rỉ, di@en*dyan(lee^qu.donnn) rồi chạy ra bên ngoài.
Đi ngang qua bên người Hắc Tùng thì Y Sâm nhìn hắn, bĩu môi, "Hi vọng Thượng Đế bảo vệ mày không chết. Món nợ này, Y Sâm tao sẽ đòi lại từ mày!"
Mới vừa ôm Tiểu Thất đi tới trước cửa, cửa liền bị đạp vỡ.
Hai người đợi ở cửa chạy vào, nhìn Y Sâm và Tiểu Thất trong ngực hắn, cùng nhau chĩa súng về phía Y Sâm.
Y Sâm lạnh lùng cười một tiếng.
Tiểu Thất trong ngực hắn thở nhẹ đến nỗi hắn cũng không phát hiện được. Cho tới bây giờ, hắn thật sự không cần thiết tiếp tục ở lại đây lãng phí thời gian vào những người này nữa.
Động tác của hai người kia nhanh, động tác của Y Sâm còn nhanh hơn. Một tay ôm Tiểu Thất, một tay cầm súng lục bằng bạc, bắn liên tục hai phát, một phát trúng đầu, một phát trúng tim.
Có thể là động tác trong tay quá lớn, làm thức tỉnh Tiểu Thất đã hôn mê.
Y Sâm khẽ cúi đầu, nhìn Tiểu Thất.
Hai mắt Tiểu Thất mở to, trong ánh mắt mang theo sợ hãi. Phút chốc cô nhìn vào trong mắt Y Sâm, đột nhiên cả người run rẩy, dfienddn lieqiudoon không ngừng giãy giụa, trong miệng không ngừng kêu "a. . . . . . a. . . . . ." .
"Tiểu Thất, là tôi!" Y Sâm khổ sở nhìn Tiểu Thất, nhìn gương mặt cô chỉ còn nhỏ bằng một bàn tay khô gầy, "Tôi là Y Sâm! Không cần phải sợ, không cần phải sợ. Tôi sẽ dẫn em về nhà, chúng ta sẽ về nhà!"
"Về nhà. . . . . ." Giọng của Hắc Tùng sau lưng Y Sâm vang lên có chút khàn khàn, mang theo chút đắc ý, "Chún mày không đi được nữa rồi. . . . . ."
|
Chương 151: Bảo bối
"Về nhà. . . . . ." Giọng của Hắc Tùng sau lưng Y Sâm vang lên có chút khàn khàn, mang theo chút đắc ý, "Chúng mày không đi được nữa rồi. . . . . ."
Y Sâm xoay người, nhìn Hắc Tùng nằm ở trên sàn nhà. Lúc này, máu tươi chỗ bốn lỗ thủng trên người của hắn không ngừng chảy ròng.
Nhưng, trên gương mặt của Hắc Tùng lại không có chút khổ sở nào, cũng không biết là gắng gượng chống đỡ được hay là thần kinh tương đối đần, Die nd da nl e q uu ydo n không phát hiện được sự đau đớn trên người mình.
"Mày, câm miệng!" Y Sâm lạnh lùng mở miệng.
Giọng nói giống như gió rét trong hầm băng, thổi từng luồng về phía Hắc Tùng.
Toàn thân Hắc Tùng cứng đờ.
Phải nói không sợ hãi là không thể nào, ai biết người ở trước mắt này có thể bắn một phát giải quyết mình hay không!
Nhưng. . . . . .
Nhưng, hiện tại hắn phải kéo thời gian.
Chỉ cần người của bọn họ phát hiện khác thường tất nhiên sẽ đi lên, như vậy đến lúc đó, dieendaanleequuydonn mặc hắn là thần thánh phương nào cũng không chạy thoát được!
Y Sâm nhìn lướt qua Hắc Tùng trên đất, đôi mắt sắc bén nhìn ngón tay run rẩy của hắn, "Mày, làm cái gì?"
"Ha ha ha a. . . . . ." Thái độ của Hắc Tùng đã thay đổi, cứng rắn chống đỡ thân thể của mình, "Tao đã nói rồi, mày không đi được đâu!"
Ném một thiết bị có nút tới trước mặt Y Sâm, Hắc Tùng chống lên vách tường, từ từ đứng lên.
Máu tươi vẫn chảy ròng từ hai lỗ thủng trên đùi, cũng không biết hắn dựa vào sức lực như thế nào để đứng lên!
Sắc mặt Y Sâm buồn bã, nhìn cái nút ở trên đất trước mặt mình kia.
Nếu như hắn không đoán sai, da.nlze.qu;ydo/nn chỉ cần nhấn cái nút này, như vậy cả tòa nhà sẽ có báo động vang lên.
Bọn họ không đi được nữa rồi!
Không được!
Ánh mắt Y Sâm chợt nghiêm túc, cho dù phía trước ngăn cản hắn chính là núi cao biển rộng, cho dù có muôn ngàn khó khăn, hắn cũng phải mang theo Tiểu Thất rời khỏi chỗ này.
Cũng không ai biết, khi hắn thấy cặp mắt của Tiểu Thất vốn tràn đầy sự lanh lợi, lại lộ ra sự kinh hãi và run sợ, hắn đã hận không thể giết chết bản thân mình!
Tại sao nữ sát thủ đệ nhất quốc tế Tiểu Thất lại biến thành bộ dáng như hiện tại chứ?
Làm sao loại sắc mặt đó có thể xuất hiện ở trên mặt của Tiểu Thất?
Vào giờ phút này cô giống như một con nai con bị hoảng sợ quá độ, ánh mắt tràn đầy bất lực.
Cái loại bất lực đó xuyên thấu qua cặp mắt của cô trực tiếp truyền đến trong tim của hắn, dinendian.lơqid]on trực tiếp đánh trúng trái tim của hắn.
Nếu như, cô rơi lệ!
Như vậy, hắn lại là chảy máu!
Xoay người, Y Sâm lựa chọn không đếm xỉa tới lời Hắc Tùng nói, ôm Tiểu Thất đi về phía cửa.
Cho dù phải liều mạng của bản thân, hắn cũng phải mang Tiểu Thất ra ngoài.
Tình hình bây giờ của Tiểu Thất vốn không thể tiếp tục được nữa.
Hắn không hiểu y học, vốn không biết tình hình bây giờ của Tiểu Thất như thế nào. Nhưng theo hắn thấy, Dieenndkdan/leeequhydonnn tình trạng của Tiểu Thất nhất định sẽ không tốt hơn chút nào.
Hơi thở mỏng manh này tác động đến từng hơi thở của hắn.
"Tiểu Thất, chúng ta đi!" Cúi đầu khẽ hôn trên mặt của Tiểu Thất, mang theo hòa nhã và dịu dàng, "Chúng ta về nhà!"
Cửa được mở ra, Y Sâm đi ra ngoài.
Tiểu Thất an tĩnh nằm ở trong ngực của hắn, mắt khép chặt, chỉ là Y Sâm lại không coi thường giọt nước mắt rơi trên khóe mắt cô.
Bảo bối ngoan, không khóc!
Bảo bối ngoan, tôi sẽ vĩnh viễn bồi ở bên cạnh em!
Bảo bối ngoan, cho dù ngày mai trái đất ngừng chuyển động, em còn có tôi!
Bảo bối ngoan, tôi yêu em. . . . . .
Vừa đi ra khỏi cửa phòng, thì có ba người cầm súng, vội vã chạy tới.
Dừng bước cách đó năm thước, nhìn Y Sâm bước từng bước đến gần bọn họ, trên mặt không chút biểu tình, di@en*dyan(lee^qu.donnn) giống như Diêm Vương mặt đen.
Ba người nhìn lẫn nhau mấy lần, vốn cũng không biết là phải đi tới hay lui về phía sau. Bởi vì lúc này thái độ của Y Sâm phải gọi là đáng sợ.
Khóe miệng Y Sâm hơi cong lên, không nói không cười mà nhìn ba người do do dự dự, không biết tiến hay lùi.
Ngược lại tới rất nhanh!
Một tay ôm Tiểu Thất thật chặt vào trong ngực, một tay kia đã lấy cây súng lục ra, bắn liên tục ba phát.
Ba người Đối diện còn chưa phản ứng nhưng thân cũng đã ở xứ lạ rồi. Trước khi chết, ba người cũng không kịp nhắm mắt.
Y Sâm cười lạnh.
Đến đây đi, có bao nhiêu tới bấy nhiêu đi!
Hiện tại hắn lại hiểu rõ rồi!
"Ưm. . . . . ." Tiểu Thất khẽ rên một tiếng, tựa hồ rất khổ sở.
"Ngoan!" Y Sâm đưa tay cầm bàn tay Tiểu Thất gầy yếu không chịu nổi, nhẹ nhàng an ủi cô.
Tiểu Thất, em biết không? Dfienddn lieqiudoon Lần đầu tiên em khổ sở khẽ rên, lần đầu tiên lòng của tôi cũng khổ sở theo!
Tiểu Thất, em biết không? Tôi tình nguyện bây giờ những gì khổ sở mà em đã chịu đều đổ ở trên người tôi!
Tiểu Thất, em biết không? Thật ra, tôi thật sự suy nghĩ muốn thay em gánh chịu những khổ sở này!
Tiểu Thất, embiết không? Hôm nay Y Sâm quả thật chính là sống không bằng chết!
Y Sâm đi một đường thẳng tắp, Tiểu Thất được hắn ôm ở trong lòng, rất nhẹ rất nhẹ, gần hồ không có sức nặng.
"Ở đâu rồi!"
Y Sâm bước chân ngừng lại một chút.
Hắn biết lại có người đuổi theo!
"Tiểu Thất, chờ tôi!" Hôn về phía đôi môi khô khốc của Tiểu Thất một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, đặt cô từ từ tựa vào trên đất, dienndnle,qu.y don động tác kia dịu dàng như có thể nhéo ra nước.
Để Tiểu Thất xuống, Y Sâm đứng lên.
Thân thể cao lớn, ánh mắt thâm sâu, đầu Y Sâm khẽ di chuyển , súng trong tay giơ lên lần nữa.
Nhìn Tiểu Thất dịu dàng như nước. Lần nữa xoay đầu lại, giống như biến thành một người khác, trong ánh mắt mang theo đầy ý lạnh.
Mỗi một bước đi chính là nả một phát súng, mà mỗi một phát súng cũng bắn trúng một mục tiêu.
Không tới mười bước, một nhóm người mới vừa chạy đến trước mắt đã sớm nằm ở trên đất, không nhúc nhích.
Y Sâm phóng khoáng thu súng lại, bỏ vào túi.
Nói thật, mấy người này hắn thật sự không để ở trong mắt.
Mặc dù hắn lợi hại nhất trên phương diện máy tính, nhưng muốn có đất đặt chân ở gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức, chỉ bằng vào kỹ thuật máy tính của hắn vẫn còn chưa đủ tính! Die nd da nl e q uu ydo n Cho nên, tài bắn súng của hắn ở trong tổ chức mặc dù không tính là lợi hại nhất, nhưng cũng là số một số hai!
Khẽ xoay người, Y Sâm lại chỉ nghe được "pằng. . . . . ." một tiếng, phía sau mình được một thân hình mềm yếu ôm lấy.
|