Tình Nghịch
|
|
41. Nếu hỏi Phương thứ khiến nàng vừa hy vọng vừa lo sợ là gì, nàng hẳn trả lời chính là những thứ bất ngờ. Mà lần này bất ngờ có thể được xếp vào hàng không tưởng. Một bộ điềm tĩnh, cao cao tại thượng của An, muốn bảo nàng tin An có dục vọng đã là có mấy phần khó khăn. Thì cách nào mà tưởng được công phu trên giường của An lại có thể như vậy. Chuông đồng hồ không báo, nàng cũng không rõ An có buông tha cho nàng hay không. Là sáng sớm chứ không phải ban tối. Đứng lặng người trong toilet một hồi lâu nàng mới có thể nhịn xuống cảm xúc tán loạn muốn giết người của nàng, những nơi khác trên cơ thể không nói, quần áo có thể che khuất, nhưng trên cổ nàng cư nhiên có hai dấu hôn chói mắt. An rốt cuộc làm cách nào mà để lại hai dấu kia, mà nàng nữa, lúc đó nàng đang làm gì để không ngăn An. “Em làm gì trong đó mà lâu vậy? Không có chuyện gì chứ” An đã chỉnh tề trang phục, tóc xoăn của nàng cũng được chải chuốc gọn gàng, nàng nhìn thời gian, Phương trong toilet lâu hơn mức bình thường. Mà cũng không còn sớm gì, Phương vốn rất sợ trễ không phải sao. “Chị xem chuyện tốt chị làm” Phương xuất hiện trước mắt An, tay chỉ thẳng vào cổ, nơi đó có một dấu màu đỏ, chưa tan. An nghiêm túc nhìn, nghiêm túc trả lời “Đồng nghiệp em không chú ý đâu, hơn nữa họ cũng lớn, hẳn đều có người yêu cả, mà không có thì chuyện này vào mắt họ sẽ không tính là gì. Em đừng lo lắng mà sinh nóng nảy, khó chịu” Vẻ nghiêm túc không có chút bối rối, hối lỗi của An khiến Phương vừa tức vừa buồn cười “Chị đang an ủi em hay lấp liếm cho qua lỗi của mình đấy?” “Không được nói em nghĩ gì thì là thứ đó” vừa sáng cũng em nghĩ gì thì là thứ đó, sau nữa chính là thứ An làm cũng không phải thứ nàng nghĩ. “Bé ngoan, em đừng cau có, mới sáng thôi” An mím môi nén cười giúp Phương tháo xuống khăn tắm quấn quanh người, mặc tốt quần áo, tỉ mỉ cẩn thận như sợ động một chút Phương sẽ khó chịu. “Nhưng người ta sẽ để ý, rõ ràng như vậy còn gì” Nơi đó không ai biết Phương từng làm nghề gì, đồng nghiệp đều nghĩ nàng có bối cảnh đơn giản, nàng không muốn gây sự chú ý. Lần này thì hay rồi. “Để người khác biết em có người yêu thương càng tốt, sớm chặt đứt ý định muốn theo đuổi em. Đừng tưởng tôi không ở đó thì không biết. Hừm, trưởng phòng của em cũng nhiệt tình lắm” Gương mặt Phương như rút gân. An cố tình giả vờ ghen tuông chọc nàng vui hay An vốn thật nghĩ như vậy. Nhưng không quan trọng thật giả, lời kia vào tai khiến nàng vui vẻ. “Yên tâm, em không cao giá tới mức đó, sẽ không có ai theo đuổi em, ngoại trừ người thích tự cho mình thông minh là chị” An nhăn mặt không hài lòng. Nàng không muốn Phương lúc nào cũng cảm thấy tự ti. Quá khứ của Phương nàng không tham dự nên không cách nào giúp Phương thôi không nghĩ ngợi. Nhưng hiện tại và tương lai thì khác. Chỉ là nàng sẽ không dùng lời nói với Phương. Điều đó vô ích. Nàng nói thế nào thì Phương cũng không nghe. “Nếu có thì em phải chủ động từ chối, biết chưa?” Cho đến mãi về sau, khi An hỏi lại Phương vì sao trong khoảnh khắc rất đỗi bình thường này mà Phương lại có thể vừa khóc vừa cười như vậy. Phương cũng chỉ lơ đi mà giấu diếm điều nội tâm suy nghĩ. Bởi nàng yêu sự dịu dàng mang theo vài phần ích kỉ, bá đạo này của An. Nhưng nàng cũng sợ nó. Nếu đây là một trò chơi, thì chính điều này là con át chủ bài của An, khiến nàng thua cuộc trước An. Thua đến không còn gì. Nhưng đây không phải trò chơi, bởi ngay từ đầu An đã thao túng hết thảy. Nàng chỉ từng bước từng bước đi vào thế cục An bày sẵn. Mơ hồ mà đi. Đến cả khi tỉnh táo thì cũng vẫn tiếp tục lún sâu, không dời bước ra được. An mang cho nàng một viên thuốc bọc đường, sau lớp ngọt kia sẽ là vị đắng, đến nao lòng. An muốn nói với Phương nước mắt của Phương không chỉ làm ướt mi Phương, cũng đồng dạng ướt tâm nàng. Nhưng chỉ sợ lời kia còn chọc Phương không nín được. An cuối cùng lẳng lặng lau đi những giọt nước mắt khó hiểu của Phương. “Ổn chưa bé ngoan? Chúng ta sẽ trễ giờ làm mất” Phương bĩu môi, không nói lời nào nhưng nhanh chóng thu thập để cùng An rời khỏi. Đi làm trễ mà trên cổ còn có vài dấu, không phải là nàng cố tình để cho đồng nghiệp khẳng định nàng phóng túng hay sao. Xe đến cửa công ty, trùng hợp mẹ An hôm nay cũng đi trễ. Gặp mặt người lớn, trong bộ dáng mà Phương nghĩ không thích hợp, dù chẳng ai nhìn vào bắt bẻ nàng được gì nhưng nàng có mấy phần ngượng ngùng. Một bộ có tật rục rịch. Đôi mắt sáng quắc của mẹ An quét sang An, lại quét sang Phương, môi vẽ lên vòng cung đầy thâm ý. “Con quả thật có lòng, đưa đón nhân viên của mẹ tận nơi, à có cần đưa vào tận bàn làm việc không?” “Mẹ” nhìn vẻ Phương túng quẫn, An thầm trách mẹ mình “Nếu không cần đi làm con cũng sẽ đưa em ấy vào tận bàn làm việc” “Bận thì đi nhanh đi” An đỡ trán, nàng, không còn gì để nói. “Chiều nay không cần đến đón. Mẹ có việc tìm bạn con, à không, nhân viên của mẹ” Mẹ nàng tuyệt đối là cố tình, nhưng nàng là người đứng dưới mái hiên, phải cúi đầu. Không cách nào chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu rời khỏi công ty của mẹ nàng. Bé Nam lần trước được đưa đến bệnh viện kiểm tra, kết quả bé bị chứng trầm cảm nhẹ. Tuyết lại được gọi về đội, nên không cách nào khác phải thuê một y tá đến chăm sóc cho bé Nam. May mắn, bé Nam chỉ bệnh ở mức nhẹ, mà nữ y tá kia cũng không bị bé bài xích. Hôm nay bé Nam được mẹ đưa ra ngoài, chẳng mấy khi mẹ Tuyết của bé có thời gian, bé liền cảm thấy rất vui vẻ. Gương mặt đẹp trai luôn tươi tắn. Hẹn trước không bằng trùng hợp, Tuyết với con trai vô tình chạm mặt An. Bên cạnh An còn là có thêm một cô gái. Tuyết không khỏi chú ý tới mười ngón tay đang đan vào nhau của hai người họ. Hệt như một vết dao cắt cứa vào lòng nàng. Tuyết không nghĩ tới, An lại càng không nghĩ tới, hai người các nàng sẽ gặp nhau như vậy. Bên cạnh đều có một người khác, buộc hai người các nàng phải có trách nhiệm. Ái tình là cần theo đuổi, nhưng nếu người mà bản thân theo đuổi đã có người khác, theo đuổi là tốt hay xấu? Trong khi bản thân mang theo con trai, để theo đuổi người cũ. Sẽ có bao nhiêu khó khăn? Tuyết hoàn toàn không biết được. “An đi mua sắm à?” “Ừm, mình đi mua một chút đồ” Nụ cười An cương cứng nhìn Tuyết, nàng không cố ý muốn để Tuyết thấy nàng cùng người khác. Giữa việc không thể cùng nhau với biết đối phương có người khác sẽ không có cùng cảm giác. Bàn tay nàng đang cùng nắm với Phương trở nên lạnh ngắt, không rõ vì không muốn buông tay hay quên mất mình đang nắm tay mà An cùng Tuyết nói chuyện vẫn không có ý rút khỏi. Tuyết thi thoảng vẫn như có như không nhìn đến cái nắm tay kia. Cũng đưa mắt đánh giá Phương. Trí nhớ Tuyết tốt nên không khó để nàng nhớ ra mình đã gặp Phương. Lần trước đi cùng An. “Cậu bé thế nào rồi?” “A, bé hiện tại tốt lắm, nhưng mình vẫn chưa dám gửi bé vào trường cho mấy cô ở đó giữ.” Phương nhẹ rút tay khỏi tay An, Tuyết nhìn nàng, nàng không mù mà không thấy. Tuyết để ý quan hệ của nàng với An, nàng không phải khờ mà không biết. “Đi lại quán đằng kia vừa uống nước vừa nói chuyện tiếp đi. Chị không thấy bất tiện khi cứ đứng đây sao” Phương bước đi trước mà không đợi An, thái độ khó hiểu của Phương không tránh khỏi mắt An. Cô gái này lại tiếp tục nghĩ ngợi nhiều. “Đúng đấy, mình qua đó đi, Tuyết có thời gian mà đúng không?” Tuyết nhẹ gật đầu “Tuyết còn nhớ cô bé đó” “À, Tuyết luôn nhớ rất tốt. Chính cô bé đó, nhưng cũng không bé hơn mình lắm đâu” “Cô bé đó…” “Hư” An lắc đầu, không muốn Tuyết nói ra “Có những thứ nên giữ trong lòng, đúng không?” Có những thứ nên giữ trong lòng. Ví như vị trí của nàng trong lòng An là thế nào, An cũng sẽ giữ trong lòng, nàng cũng sẽ giữ lại trong lòng. Sự thật rành rành là sự thật, nhưng không cần phải xé rách toạt ra. “Em, phải cho cái gì vào trước” Rời khỏi khu mua sắm An trực tiếp đưa Phương về nhà mình, mang theo nguyên liệu nấu ăn. Nàng không nói đùa, nàng muốn theo học nấu ăn, nói liền làm. Sau khi cẩn thận rửa sạch nguyên liệu, đến lúc bật bếp An mới có phần luống cuống. Nàng gọi Phương. Mất vài giây vẫn không thấy Phương trả lời. “Phương” “A” Phương thu hồi ánh mắt thất thần của mình, đến bên cạnh An. “Chị gọi em?” “Phải làm gì đây? Em chỉ” Phương ngược lại không nghe, tự tay nàng đi nấu hết thảy, đến tận món ăn được dọn sẵn trên bàn, nàng mới nhìn người bên cạnh. “Em…đã làm gì…sai sao?” “Không có, xong hết thì cùng ăn thôi. Ăn xong em ở lại đi, để mai mình cùng về quê luôn” “Hmm? Không được rồi, quên mất nói với chị là trong mấy ngày tới em có việc” “Công việc?” nàng còn nhớ hôm trước mẹ nói mượn Phương một buổi, từ chiều đến tối mới xong. Không rõ việc gì. Nàng rất ít khi hỏi Phương chuyện công việc. “Là công việc. Chị đừng xin cô, em đã quyết định rồi” “Uhm” An đáp gọn lỏn, không biểu hiện trên mặt có cảm xúc gì. “Chị không vui sao?” Không vui vì vừa nãy gặp lạ người kia. Nàng hiện tại hiểu được vì sao An đã yêu nhiều như vậy lại không cùng người kia đi đến cuối. Là bởi người kia kết hôn. Và có cả một bé trai dễ thương. An cả buổi mất tự nhiên. Nàng biết. Mà nàng cũng chỉ gượng cười giả vờ không có gì. Nàng cũng không thật sự vui vẻ. “Có sao?” Phương cúi mặt, rõ ràng An không vui, nhưng xem ra An không muốn nói với nàng. Cũng đúng, An vì người kia mà buồn bã, nói với nàng cũng không ích gì. Một bữa ăn, đáng lẽ là ấm cúng, ngọt ngào. Vì những điều trong lòng không ai nói cùng ai, thoáng chốc trở nên nhạt nhẽo, vô vị. Yêu, sao không đi kèm thẳng thắn?
|
42. Linh dẫn theo trưởng phòng thiết kế và Phương đi đến một triển lãm ở HongKong. Phương chính vì điều này mà từ chối An không về quê. Đến nơi lại phát hiện ra đây là triển lãm trang sức. Nàng thắc mắc nhưng suốt buổi cũng không nói gì, nghiêm túc đi theo Linh. “Đây là triển lãm thường niên được tổ chức nhằm để các doanh nghiệp kinh doanh, chế tác trang sức giới thiệu sản phẩm mới, nổi bật của mình. Cho nên nói lần này quy tụ không ít tên tuổi có tiếng. Để nhận được vé mời cũng không đơn giản” Linh cong cong khóe môi. Ý tưởng muốn đa dạng hóa chiều rộng việc kinh doanh của công ty đến từ rất lâu. Nhưng do không có thời cơ thích hợp, mà tình trạng kinh doanh hiện tại lại bận rộn nên Linh nhiều lần hoãn lại. Đột nhiên lần này khi nhận được vé mời từ công ty tổ chức triển lãm, Linh lần nữa nung nấu ý định kia. Nhưng thứ mà Linh muốn không phải kiểu kinh doanh thương mại. Mà là công ty sẽ tự thiết kế. Nghe ra có mấy phần mạo hiểm bởi những người thiết kế công trình khác hoàn toàn với thiết kế trang sức. Linh chưa có được đội ngũ nhân viên, lại càng chưa có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. “Phía đơn vị tổ chức cũng là một doanh nghiệp lớn trong ngành. Đội ngũ nhân viên làm việc cho họ cực kì chuyên nghiệp, nhất là những người trong bộ phận thiết kế. Những cái đầu dày dặn kinh nghiệm nhưng cũng không bớt đi phần nào sáng tạo” “Góc bên kia là trưng bày những sản phẩm của những doanh nghiệp phương Tây. Văn hóa khác biệt nhưng khi muốn sản phẩm được khách hàng quốc tế tiếp nhận thì những khác biệt đó phải được rút ngắn, làm tròn đến con số không. Nhìn xem, có mấy phần tương đồng, đúng không?” Linh bước đi phía trước, hai nhân viên của Linh cũng chậm rãi theo sau. Linh ngoài đánh giá những mẫu thiết kế, còn bận rộn đánh giá cô gái bên cạnh. Một người có xuất thân không tốt như Phương, muốn Linh tin tưởng hoàn toàn là không thể nào. Linh cần có thời gian để quan sát Phương. Cho đến thời điểm hiện tại thì Phương chưa khiến Linh thấy thất vọng, đôi mắt kia có tia ngạc nhiên nên có nhưng không chút nào thể hiện sự thèm muốn. Linh thầm gật đầu khen ngợi. “Sau khi rời khỏi triển lãm lần này, thứ mà tôi muốn hai cô cậu đưa ra ý kiến của mình, công ty muốn phát triển theo hướng mới này, nếu tôi bảo hai cô cậu đi học tập, vậy thì một người là người mới vào nghề thiết kế, một người đã có chuyên môn rất lâu, sẽ phản ứng thế nào. Kham nổi không?” Văn Khải hai mắt lóe sáng, nhiệt độ phòng thấp nhưng sống lưng của anh đã đổ mồ hôi. Tham vọng của người phụ nữ là sếp anh không nhỏ. Anh không phải người trong ngành nhưng anh có thể mấy phần hiểu được để kinh doanh được mặt hàng này cần nguồn tài chính không nhỏ. Còn nếu để kiêm luôn cả sáng tạo các kiểu mẫu thì đòi hỏi người thiết kế không chỉ có đầu óc nhạy bén, tỉ mỉ, mà còn phải am hiểu tính chất các loại đá quý, kim loại, khi phối kết hợp sẽ ra sao. Anh cảm thấy nếu đưa anh đi anh sẽ không thể nào. “Sao? Choáng váng?” Văn Khải là một trong số ít những người trẻ được Linh đánh giá cao về năng lực chuyên môn. Cũng vì vậy mà Linh rất an tâm giao cho Khải trọng tránh trưởng phòng thiết kế trong khi độ tuổi của anh còn khá trẻ. Nhưng nhìn nét mặt ngạc nhiên của Khải hiện tại, Linh có mấy phần không hài lòng. Thế nhưng có lẽ không trách được anh. Anh vốn là một người bên kĩ thuật mà không phải một người đi kinh doanh như Linh. “Vâng” Khải ngượng nghịu trả lời “Không phải chỉ tôi mà còn sợ là tất cả những người trong bộ phận thiết kế cũng đều khó tiếp nhận được yêu cầu này của giám đốc. Hai mảng này tuy không hoàn toàn khác nhau, nếu chỉ là những thiết kế sơ sài, vẽ nguệch ngoạc thì không thành vấn đề, nhưng để mang ra bán thì một người chỉ chuyên bên thiết kế công trình sẽ không cách nào đảm nhận nổi” “Vẽ nguệch ngoạc thì nói làm gì. Học mỹ thuật công nghiệp căn bản là có thể nguệch ngoạc vẽ rồi. Còn Phương? Ý con là như thế nào. Mạnh dạn mà nói” “Con nghĩ cô nên chuẩn bị kĩ hơn, trưởng phòng anh ấy cũng nói rồi, chúng ta thực sự không có đủ người có chuyên môn cùng kinh nghiệm, làm sao có thể…” “Ngưng” Linh cắt ngang lời của Phương, “Chúng ta để chuyện này về khách sạn thảo luận tiếp. Giờ trở về thôi” Trên đường về, ngồi trong taxi, Linh gọi đường dài về cho My, hỏi thăm việc nhà, sau lại hậm hực tố cáo hai người đi chung. Phương một phen được rửa mắt rửa tay. Người mẹ này của An, uy có thể khiến nàng phục tùng, lo sợ, nhưng cuối cùng lại có một mặt trẻ con như thế này. “Hai cô cậu tức chết tôi mà” cúp điện thoại, Linh lại lên tiếng. Nhìn hai nhân viên của mình im lặng không một hồi đáp, cơn giận như càng lớn hơn. “Aihhh. Người trẻ là như vậy đấy à” Xe dừng trước cửa khách sạn, Linh nhắc mọi người đi ăn trước khi “họp nhỏ” với mình. Giải quyết xong bữa tối, Linh mới lần nữa đề cập đến công việc “Một khóa đào tạo mất chừng 4 năm, ai trong hai cô cậu chịu nhận việc này” thái độ ra lệnh mà không phải là thương lượng. Văn Khải khẽ hỏi ngược lại “Khóa đào tạo đó là ở đâu giám đốc?” “Ở đây, hoặc sang Mỹ. Công ty tổ chức triển lãm có một trụ sở và một công ty con, công ty ở đây cũng chỉ là công ty con mà thôi. Nên thẳng thắn mà nói thì đào tạo ở đây hai năm cuối cùng cũng phải sang bên đó hai năm nữa.” Nghe đến đoạn này, mặt Văn Khải triệt để méo mó. Cuối tháng này anh kết hôn. Hoàn toàn không cách nào nhận lời được giám đốc. “Phương, em thấy thế nào?” Phương nghe xong cũng cảm thấy khó xử, đi du học, lại ở lĩnh vực nàng không mấy hứng thú. Là cỡ nào xa vời đối với nàng. Lúc trước có lẽ nàng còn có lí do để nhận lời, yêu cầu của mẹ của người yêu không phải nàng không nên từ chối sao. Chỉ là hiện tại, nàng cảm thấy danh nghĩa người yêu này với không tới. Nên yêu cầu của mẹ An, nàng cũng khó mà nhận lời. “Đùn đẩy?” Linh liếc mắt nhìn Khải “Có lí do thì trinh bày, tôi có phải người không hiểu lí lẽ đâu” Khải e dè mở lời “Cuối tháng này con kết hôn” “Khụ” Khải đột ngột đổi đại từ xưng hô, liền biết là lí do cá nhân “Vậy xin chúc mừng” Linh nhanh chóng lia mắt nhìn Phương. “Được rồi, nếu vậy cậu Khải về phòng trước đi. Mai chúng ta còn một cuộc gặp với phía công ty đó.” Trong phòng còn lại Phương và Linh, không khí như đông lại khi Phương muốn lãng tránh ánh mắt của Linh. “Con cho cô lí do để từ chối” “Con chỉ mới là nhân viên học việc không thể nào nhận một việc lớn như vậy. Cô muốn mở rộng sang một lĩnh vực mới, không phải là cần những chuyên gia mà không phải là một người muốn kiến thức không có kiến thức, muốn tài năng không có tài năng như con hay sao. Trình độ tiếng anh của con cũng thực sự kém, không thể sống và học tập ở một môi trường nước ngoài như vậy. Cho nên con cảm thấy mình hoàn toàn không phù hợp.” hơn nữa, cô lấy gì mà tin tưởng con đến thế. “Không có lí do riêng tư khác?” “Con…” “Cô tất nhiên sẽ tìm thêm những chuyên gia, không thể nào mà tin tưởng giao toàn bộ cho người trẻ được. Nhưng vẫn cần “người của mình” mới trung hòa. Nhưng, nếu không thích thì cô tìm người khác. Chỉ là, cơ hội không đến hai lần” Phương hoàn toàn hiểu được cơ hội không đến hai lần. Nhưng trong lòng nàng có nhiều băn khoăn. “Được rồi, không nói chuyện công việc nữa, hiếm khi sang nơi này, đi theo cô ra ngoài mua sắm đi. Cô cũng phải mua một ít đồ mang về” Phương ngoan ngoãn nghe theo. Chân chưa kịp bước ra khỏi cửa thì Linh nhận một cuộc gọi đường dài đến. Gương mặt trở nên trầm trọng. “Chúng ta không đi mua sắm nữa, cô có việc về gấp” Linh lại nhanh chóng gọi điện để tìm vé máy bay sớm nhất trở về. Như nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Phương. “An gặp chuyện. Công việc ngày mai cô sẽ bàn giao lại cho Khải, hiện tại lập tức trở về. Con có về chung không?” Nhìn thái độ nghiêm túc nhưng vẫn bình tĩnh của Linh, Phương không đoán được tình trạng của An là thế nào, nhưng nhanh chóng gật đầu. “Con về cùng cô” Linh sau khi đặt được vé liền đi sang phòng Khải giao lại công việc, sau mới vội vàng trở về. Một đường im lặng đến bệnh viện, nhìn thấy My ngồi thất thần phía ngoài phòng cấp cứu, Linh nhanh chóng tiến lại. “Con vào đó bao lâu rồi?” “Năm tiếng” cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, My lúc này mới thả lỏng, tựa hẳn vào lồng ngực của Linh. Cho dù có bao nhiêu năm thì nơi này vẫn cho My cảm giác an toàn như trước. Phương từ nãy giờ đứng lặng một bên, trong lòng không khỏi bồn chồn lo lắng. Là năm tiếng đồng hồ thì thương tích có bao nhiêu nặng đây. “Một đồng nghiệp đi chung con gái vừa mới được đẩy ra. Đã tử vong” Linh vỗ lấy vai My, không nói nhiều, hiện tại càng an ủi, My chỉ càng đau lòng. “Chị đến nơi thì con gái đã được đẩy vào phòng cấp cứu, chị không thấy được con gái như thế nào. Nhưng thực lâu thực lâu cũng không thấy con ra. Chị….” “Chị đừng nói nữa, con không sao. Chị bình tĩnh đi” Phương nghe đến có người chết, ý thức nhanh chóng rút sạch. Phương còn nhớ An hôm nay đi với mấy người bác sĩ khác đến quê nàng để khám bệnh gì đó. Sao kết quả lại trở nên như thế này. Đột ngột đến mức nàng không có đủ thời gian tiếp nhận. “Xin An, đừng đối xử với em như vậy” nàng ôm mặt, bó gối ngồi xuống sàn “An có thể vì không yêu mà vứt bỏ em, nhưng cũng đừng dùng cách tàn nhẫn như vậy” để ngay cả cơ hội gặp được An cũng không thể. Xin An, nhất định phải vượt qua. Thời gian chậm chạp trôi qua, đèn phòng cấp cứu chưa có dấu hiệu tắt. Ba người ngồi phía hành lang, một đôi dựa vào nhau trên ghế, một người vẫn bó gối ngồi xổm dưới sàn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cửa. Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, ông tháo xuống khẩu trang y tế, nhìn ba đôi mắt mong chờ của ba người phía trước mặt, nhưng không nghe được câu hỏi nào từ họ. Ông khẽ thở dài. “Tình hình không lạc quan. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng xương sống bị tổn thương nặng, sợ rằng sẽ bị liệt nửa thân dưới” “Có cách nào chữa khỏi không bác sĩ? An nó không thể bị liệt được” “Chúng tôi sẽ thảo luận thêm về tình trạng của An mới có thể cho ra kết luận chính xác được. Nhưng người nhà cần chuẩn bị tâm lý” Bác sĩ nói xong nhanh chóng rời khỏi. Ông thừa biết An là học trò cưng của viện trưởng, bối cảnh sau lưng cũng không phải tầm thường, liền nhanh chóng triệu ngay cuộc họp gấp với những bác sĩ có chuyên môn liên quan. Tác dụng của thuốc mê đi qua, An tỉnh dậy đã là chuyện của ngày hôm sau. Nàng thấy cả người đau nhức đến không rõ được vết thương nằm chỗ nào. Nàng hé mắt, ánh sáng chói lóa từ đèn phòng khiến nàng phải nhắm lại. Lần nữa mở ra, bên cạnh là một đôi mắt lóe lên tia vui sướng nhìn nàng. Âm thanh khàn khàn từ phía người đó vang lên “Chị cuối cùng cũng đã tỉnh” An cố nhoài người dậy, phát hiện chân mình không động đậy được, nàng mất vài giây liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra. “Mẹ tôi đâu?” “Cô My thì đang đi gặp bác sĩ, còn cô Linh thì liên hệ với ai đó, em cũng không biết. Họ chỉ vừa rời khỏi đây thôi. Chị muốn uống nước không, để em lấy” An nhận lấy ly nước từ Phương, nuốt xuống. “Tôi hôn mê bao lâu rồi?” “Tính luôn cả thời gian cấp cứu thì gần 24 tiếng” nhưng may mắn, cuối cùng chị cũng chịu tỉnh dậy. Nhưng thái độ bình tĩnh này của An khiến Phương không khỏi nghi ngờ. An quá mức bình tĩnh rồi. “Lâu như vậy, tôi muốn đi vệ sinh, gọi giúp tôi y tá” “Để em giúp chị” Phương đi lại đỡ lấy An, lại bị An ngăn lại “Không, nhìn cô cũng không phải y tá, không cần làm việc này. Đúng rồi, cô… là ai?”
|
43. Phương bất động nhìn An. Đầu óc nàng ong lên. Nàng muốn nhìn trong mắt An xem có ý đùa ở đó không. Nhưng nàng đành thất vọng. Đôi mắt kia trong vắt nhìn nàng. Không nóng không lạnh. Thuần túy nhìn nàng. An không nhớ ra nàng. Chưa kịp vui mừng vì An tỉnh dậy thì đã đón nhận việc An không nhớ nàng là ai, là cỡ nào bi thương. Quả nhiên, một người khi luôn dịu dàng tưởng chừng vô hại, đến lúc muốn gây chuyện sẽ tạo nên tổn thương lớn. Một kích này không nhẹ hơn việc biết An gặp nạn là bao nhiêu. “Hữ? Sao không trả lời, nói đi, cô là ai?” Giọng An mang mấy phần mệt mỏi, vừa tỉnh mà đã nói nhiều như nãy giờ cũng tính là nỗ lực lắm rồi. Nhìn thấy Phương mím môi vẫn không lên tiếng, hẳn là khó xử gì đó, nàng cũng không cố chấp hỏi. “Chị muốn đi vệ sinh mà, để em giúp chị, không cần phiền phức tới y tá” Phương đẩy xe lăn lại, đỡ An ngồi dậy rồi lại dìu An ngồi xuống xe lăn đẩy đi vào toilet. An không quá nặng nhưng Phương cũng chỉ là một cô gái yếu ớt. Lần nữa đỡ được An lên giường xem như nàng cố hết sức. “Để em cho cô hay chị đã tỉnh” Phương mỉm cười với An, nụ cười kia để trấn an An hay tự an ủi chính nàng nàng cũng không rõ. Ra khỏi cửa, nàng liền gặp được Linh vội vàng đi lại. “Đã tỉnh?” “Dạ, cô vào với chị ấy đi, con ra ngoài mua chút gì đó. Hai cô cũng chưa ăn gì từ hôm qua rồi” Phương lau vội giọt nước mắt, trước mặt An nàng gắng giữ lại, nhưng vừa rời khỏi nàng liền nhịn không được. “Con cứ vào trong đi, để cô gọi người mua đến” Phương lắc đầu, nàng ở trong đó cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng để nàng bận rộn bên ngoài, giúp được gì thì giúp. “Không thì về nhà nghỉ một lúc, hôm qua bác sĩ nói con cũng nghe đó, An không nguy hiểm tính mạng. Nghỉ cho khỏe rồi đến thăm nó cũng được” “Con không sao, con đi mua nhanh sẽ trở lại. À, cô ăn gì? Cả cô My nữa” “Tùy ý, cũng chỉ lấp bụng, món nào cũng như nhau” Linh phất phất tay. Phương gật đầu rồi bước đi Linh mới trở vào trong. Nhìn thấy con gái hai mắt tỉnh táo, còn khá bình tĩnh, Linh bớt đi vài phần bất an. Vừa nãy Linh còn lo lắng khi biết hai chân không cử động được, con gái sẽ kích động. Xem ra là Linh đánh giá thấp tính tình của con gái rồi. “Mẹ” An lên tiếng chào mẹ mình. Lần nữa khiến bà lo lắng. Nàng áy náy, ngoài áy náy nàng cũng không biết phải nói gì lúc này. Với tình trạng hiện tại của nàng. “Tỉnh dậy là tốt rồi. Có thấy khó chịu ở đâu không?” “Ngoại trừ hai chân không di chuyển được thì mọi thứ vẫn ổn” An nhủ thầm, cũng không dám nói ra lời. Bởi nàng biết lời kia chỉ khiến cho mẹ nàng lo lắng mà không có tác dụng gì khác nữa “Còn chút nhức mỏi nhưng không sao. Mẹ về đây khi nào?” “Tối qua, con lớn từng này còn không làm hai bà già bớt lo. Nói đi, chuyện là sao để ra đến nông nỗi” “Con với mấy đồng nghiệp vừa xong buổi khám bệnh định trở về nghỉ ngơi, giữa đường gặp một đám lưu manh. Cũng chỉ nghĩ là cướp bình thường, không ngờ lại táo bạo tới mức đuổi đánh không tha. Đúng rồi, ngoài con thì…” Tai họa đến là điều không ai mong muốn nhưng chung quy đến cũng đã đến rồi. Muốn nàng oán nàng lại không biết tìm ai mà oán. Càng không thể vô cớ kéo thêm người thân vào. Chuyện thực kinh khủng, qua lời nàng lại trở nên nhẹ nhàng. “Nghe là có một đồng nghiệp của con đã tử vong, không cứu được. Còn lại cũng chỉ bị thương” An thở dài “Con xem như là may mắn” nhưng cũng không biết phải là may mắn hay không. Giữ được mạng lại giống như một người tàn phế. Có lẽ chết lại tốt hơn. Chỉ là nếu đã cứu sống nàng thì nàng không có lí do gì chết. Phút phát hiện hai chân mình không di động được, An không phải bình tĩnh như vẻ ngoài của nàng. Nàng lọt thỏm vào hố của tuyệt vọng. Mọi thứ với nàng đến đây xem như kết thúc. Không tương lai, không ước mơ, càng không có hy vọng. May mắn còn sót lại một tia lí trí, nàng biết nếu nàng càng tỏ ra thất vọng, người đau khổ hơn cả không phải là nàng. Mà là người yêu thương nàng. Không lâu sau My bước vào. My không vội nói những gì mình được bác sĩ điều trị cho An cho hay, My cần thương lượng tốt với Linh trước khi ra quyết định và cho An biết. Lần lượt những người đồng nghiệp của An cũng đến thăm. My đưa mắt nhìn, không thấy cô gái cùng túc trực cả đêm với mình và Linh đâu. Nhưng My cũng không nghi ngờ gì nhiều, vẫn nghĩ Phương đã về nhà, suốt gần hai tư tiếng Phương ở đây đã xem là có lòng lắm rồi. Nhưng không như My nghĩ, chỉ một lúc sau Phương đẩy cửa bước vào, đưa xong phần thức ăn thì ra phía ngoài ngồi đợi. Lại không rõ nàng đợi điều gì. Nơi này chỉ duy một người đủ để níu giữ nàng ở lại, nhưng hiện tại thì người kia không nhớ nổi nàng, nàng ở lại có ích sao. Nhưng chân vẫn chùn không bước được. Vừa nãy vào trong một lúc, nghe được An đáp lời với mọi người, nàng biết An không quên những người kia. Chỉ là tại sao với nàng… Nàng có nán lại nhìn An, cũng không thấy An có một chút đưa mắt nhìn nàng. Xa lạ đến hoàn toàn không nhận ra được. Có lẽ do thật sự ấn tượng của nàng trong lòng An là mờ nhạt nên mới dễ dàng không nhớ. “Hữ, cô? Sao cô ra đây?” “Bên trong đông người, cô thấy có chút mệt” My tựa lưng vào ghế, người có tuổi tất nhiên khác biệt với những người trẻ. Một đêm không ngủ đủ để vắt kiệt sức. Chỉ bởi hiện tại không phải lúc My có thể suy sụp nên dù muốn dù không phải cố gắng chống đỡ. “Chị ấy… có thể chữa khỏi được không?” “Có lẽ được, nhưng không chắc chắn là khỏi hoàn toàn, quá trình có chút phức tạp. Cô cũng không biết phải quyết định ra sao.” Phương định nói, lại biết không cần đến nàng nói, hai mẹ của An tất nhiên sẽ bằng mọi giá mang An đi chữa trị. Lời muốn nói cuối cùng thành im lặng. “Con cũng đừng quá lo lắng, về nghỉ ngơi đi. Cảm ơn con từ hôm qua đến giờ đã canh chừng ở đây suốt” “Chuyện con nên làm” “Chuyện nên làm” My lặp lại lời của Phương, trong mắt có ý cười. Mọi người tản về hết, hai mẹ An cũng được An đuổi khéo trở về nghỉ ngơi. Nàng những tưởng người bước vào sẽ là hộ lý hay y tá gì đó, nhưng không phải. Nàng nhìn Phương, nhìn vào nét mặt tái nhợt mệt mỏi của Phương. Nàng làm sao lại không nhận ra được người trước mặt nàng không nghỉ ngơi đủ. Nàng cảm thấy không vui. Tại sao có thể không biết quý trọng sức khỏe bản thân như vậy. “Lại là cô?” Phương kéo kéo khóe môi, lại không biết mình hiện tại cười còn tệ hơn mấy lần khóc “Chị có cần gì thì nói với em” Phương loay hoay sắp xếp lại những thứ trên bàn, có hoa, có trái cây, có thức uống bổ dưỡng, xong xuôi mới kéo ghế, ngồi xuống. “Mệt mỏi thì sao không về nghỉ ngơi đi, cố sức như vậy làm gì” Phương không tin được vào điều mình nghe. An đang quan tâm nàng, có phải là nói lên An quên nàng là chuyện nhất thời, hiện tại đã nhớ ra. “Nhìn hai mắt cô đen lại như vậy cũng đủ biết là không ngủ đủ. Tinh thần không có thì làm sao chăm sóc được người bệnh. Mẹ tôi cũng thật tình, tìm ai đến không tìm” “Em cũng chỉ ngồi đây một lúc, tí nữa sẽ có y tá đến” Sau tiếng ừ của An, cả hai rơi vào im lặng. Chỉ mấy hôm trước, hai người các nàng còn là đầu ấp tay gối, hiện tại cũng là gần nhau nhưng như ở hai thế giới. Tính từ nghiệt ngã có lẽ cũng không đủ dùng để hình dung được suy nghĩ của Phương lúc này. Hạnh phúc chậm rãi đến, nhưng nhanh chóng tiêu tán. Hôm sau, phòng bệnh của An. “Cho nên nói mẹ muốn con sang đó điều trị?” Vừa sáng An mở mắt ra đã thấy mẹ mình đến thăm, mang cho nàng tin tức cũng không biết là nên vui hay nên buồn. Có hy vọng là đáng mừng, nhưng chỉ khi có hy vọng mới có thể khiến người ta thất vọng. “Ừm, chính miệng thầy con đề nghị, hơn nữa hôm qua mẹ cũng liên hệ với cậu Lâm bên đó nhờ cậu giúp con tìm hiểu, sáng nay ông mới cho mẹ hay tin. Con càng đi sớm thì cơ hội hồi phục càng cao” “Được, vậy con đi” An vừa ăn vừa sảng khoái trả lời mẹ mình. Nàng biết nàng không được nông cạn, cho dù chính bản thân nàng không cảm thấy xác suất sẽ cao. Nhờ một đồng nghiệp, nàng nhìn thấy được bệnh án của nàng, nàng mấy phần nắm được tình trạng chính mình. “Có cần nói trước với Phương không? Mẹ nhìn ra được nó thực lo lắng cho con” An dừng lại nhìn mẹ mình. Nhẹ lắc đầu. “Nói với cô gái đó làm gì” Linh ngạc nhiên nhìn con gái, nhưng không nói thêm. Đây là chuyện riêng. An càng không phải đứa trẻ bốc đồng, muốn quyết định chuyện cá nhân thế nào cũng không tới lượt Linh can thiệp. Linh tự an ủi chính mình, nói sao thì chính mình cũng không cách nào hoàn toàn an tâm được, chỉ là bớt lo một chút mà thôi. Nếu sắp xếp được công việc, Linh liền muốn bản thân sang đó cùng con. Hai mẹ con Linh cùng trò chuyện, lại không biết bên ngoài một người đang đứng nghe. Phương đến sớm để thăm An, nghe trong phòng có tiếng trò chuyện liền biết hai mẹ con An đang có lời muốn nói với nhau nên chỉ đứng ngoài. Nàng không cố ý nghe lén, nhưng một lúc sau là chủ động chờ nghe được câu trả lời của An khi mẹ An hỏi. Nghe được đáp án, nàng nhanh chóng quay đi, chua xót dâng trong lòng. Cả một lời từ biệt, An cũng không muốn cùng nàng nói. Cũng đúng, An vốn đã quên nàng. Nàng còn chờ mong điều gì. Có đôi khi người ta bỏ lỡ nhau chỉ bởi vài giây. Phương vừa quay đi thì bên trong An chậm rãi mở lời với mẹ “Con ban đầu là muốn giúp đỡ cô ấy. Hiện tại con như thế này, không thể giúp đỡ thì không nên là gánh nặng. Hai hai tuổi, thứ mà cô ấy chịu đựng đã nhiều lắm. Cho nên trước khi con có thể hồi phục, liền xem như không quen cô ấy” “Con yêu cô bé đó?” “Điều đó đã không quan trọng nữa” Linh vừa khen con gái mình trưởng thành, vài giây sau nghe được tâm sự của con gái liền thấy lời khen kia là quá vội vàng. “Tình yêu không phải chỉ là đồng cam mà không thể cộng khổ. Con rời đi như vậy là ích kỉ mà không phải là muốn tốt cho cô bé đó.” Linh không khỏi nhớ đến chuyện cũ của bản thân. Xúc động lần nữa sắp trào dâng lại bị Linh đè ép xuống. Không có quan hệ máu mủ, lại có cùng một cách nghĩ như nhau. Linh tuyệt đối không muốn An đi theo đường của người nào đó năm xưa. Rời đi không nói rõ ràng. Để người ở lại với bao tiếc hận. Linh hít hơi sâu, nhìn thẳng con gái. Không mấy khi con gái nói lên chuyện trong lòng cho Linh nghe, Linh liền hào phóng, kể lại chuyện cũ cho con gái nghe. Còn quyết định thế nào, vẫn ở con gái.
|
Vic đã viết xong chính văn của truyện Tình Nghịch và đã đăng toàn bộ trên blog cá nhân của Vic, địa chỉ là vivianvic.wordpress.com . Bạn nào cảm thấy Vic đăng bên đây lâu quá thì mời sang blog Vic đọc trước. Còn ngoại truyện Vic sẽ viết trong thời gian tới. Vic vẫn tiếp tục đăng truyện ở đây, nhưng phải sau tết một thời gian mới có thể đăng tiếp. Xin cảm ơn!
|
|