Nếu Được Chọn Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Muốn Bước Cùng Cậu
|
|
Ngụy Châu lúc giờ vẫn đang lâng lâng trong thứ cảm xúc khó gọi tên. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Quyến luyến rời khỏi môi Ngụy Châu, Cảnh Du quỳ một chân xuống, từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp, sau đó hướng về phía cậu. - Ngụy Châu, gả cho anh đi! Cả nhà hàng im lặng, ai cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Ngụy Châu. Ngụy Châu rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi tim cũng muốn nhảy ra ngoài nói với Cảnh Du ba chữ "Tôi đồng ý". Cậu mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó liền thấy được nụ cười tươi rói của Cảnh Du. Cảnh Du đứng lên, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón tay cho Ngụy Châu, rồi đưa hộp nhẫn cho cậu, thủ thỉ: - Đeo cho anh! - Ai là anh chứ? - Ngụy Châu cãi lại, nhưng vẫn mỉm cười đeo nhẫn cho Cảnh Du. Hai bàn tay siết chặt vào nhau giữa tiếng vỗ tay của mọi người. Tình yêu của hai người, sau bao phong ba và thử thách cuối cùng cũng có được kết thúc tốt đẹp... ----------------------------------------------- Tiếng chuông nhà thờ vang lên, hôm nay là ngày trọng đại nhất trong cuộc đời của Cảnh Du và Ngụy Châu. Giữa nhà thờ, có hai người đàn ông, nguyện ý gắn bó cuộc đời mình với người còn lại. - Tôi là Hoàng Cảnh Du, xin dùng cả cuộc đời mình để bảo vệ và chăm sóc cho cậu Hứa Ngụy Châu. Sẽ luôn ở bên cạnh cậu ấy, chia sẻ cùng cậu ấy những buồn vui trong cuộc sống. Dù cho có ốm đau, bệnh tật, giàu sang hay nghèo khó, cũng vẫn bên nhau, cùng nhau đến cuối đời. - Tôi, Hứa Ngụy Châu, từ hôm nay sẽ xem Cảnh Du là người bạn đời duy nhất của mình. Tôi xin dùng cuộc đời mình để bảo bọc thương yêu cậu ấy. Sẽ cùng cậu ấy vượt qua những khó khăn vất vả trong cuộc sống. Cùng khóc, cùng cười. Mãi mãi cũng chỉ có mình Hoàng Cảnh Du. Tiếng vỗ tay vang lên chứng minh cho lời thề của hai người. Từ nay, họ sẽ mãi mãi là của nhau... ----------------------------------------- - Không được, hôm nay tôi mệt. - Ngụy Châu từ chối nhiệt tình của Cảnh Du. - Sao lại thế được, rõ ràng hôm nay ở lễ đường em bảo sẽ luôn yêu thương "bảo bọc" anh, vậy sao giờ lại từ chối anh? - Cảnh Du xụ mặt kháng nghị. - Cậu... cậu dám xuyên tạc ý nghĩa câu nói của tôi? - Ngụy Châu nổi cáu. - Bảo bối, đừng giận đừng giận. Cho anh hôn mấy cái, anh liền thả em ra. Ngụy Châu cũng không biết làm gì hơn đành nằm yên cho Cảnh Du đùa nghịch. Nhưng con người này được đằng chân lân đằng đầu, Cảnh Du không chỉ hôn môi, hắn còn hôn lên tai, lên cổ cậu, để lại ấn kí trên thân thể chỉ thuộc về riêng hắn. Sau đó luồn tay vào trong áo ngủ vuốt ve thân thể của Ngụy Châu, rồi nhanh chóng tìm xuống phía dưới. Cảm thấy có điều bất thường, Ngụy Châu liền có phản ứng. Thế nhưng cậu vẫn là chậm hơn tên kia một bước... Phân thân của cậu bị Cảnh Du trêu chọc liền nhanh chóng có phản ứng. Ngụy Châu không khỏi thoải mái phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Cảnh Du mỉm cười gian xảo, cúi người hướng xuống hạ thân cậu. Cảm giác ấm nóng quen thuộc bao bọc lấy cự vật của Ngụy Châu khiến cậu run rẩy vì sung sướng. Cậu không ngừng đung đưa cơ thể, đợi chờ Cảnh Du mạnh bạo mà xâm chiếm lấy mình. Cảm thấy cự vật của ai kia đạt được độ cương cứng vừa đủ, Cảnh Du dừng lại, một lần nữa ôn nhu hôn xuống môi của Ngụy Châu. Sau đó liền giả vờ mãn nguyện mà ôm cậu. - Bảo bối, đi ngủ thôi... Ngụy Châu thẫn thờ, vậy là ý gì đây? - Cậu không tiếp tục nữa? - Em bảo mệt còn gì? Anh đây lúc nào cũng tôn trọng quyết định của em. - Cảnh Du vừa cười vừa trả lời. Ngay lập tức cậu bị Ngụy Châu đè xuống dưới thân, hung hăng cắn xé! - Bảo bối, không phải em bảo mệt sao? Anh cũng mệt rồi, chúng ta mau mau đi ngủ. - Tôi hôm nay có mệt chết cũng phải thao cậu cho bằng được. - Ngụy Châu tức giận quát. Cảnh Du ngồi dậy, đối mặt với người đang ngồi trên người mình. - Vợ a~, hôm nay em mệt rồi, chi bằng để anh gánh vác công việc mệt mỏi này nhé! - Cậu... - Ngụy Châu chưa nói hết cậu, lại bị ai đó đè xuống giường. Tân hôn hạnh phúc a~..... --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Không có H đâu... :)) Đợi phúc lợi lần sau đi.... Mấy chế đọc truyện vui vẻ nhá! Nhớ đợi tui đó biết chưa...↖(^▽^)↗ Ak, cho thím nào muốn biết nha. Trong chap này tui có lấy lời của 2 bài hát. 1. Khi anh hát lên bài hát này. 2. Gặp gỡ. Thím nào muốn nghe thì lên trang youtube của nhà bạn Hồ Ly Rùa mà thưởng thức nha...
|
Chương 37: Huấn luyện đặc biệt. Bên tai đột nhiên có tiếng động, Ngụy Châu choàng mở mắt, liền phát hiện bản thân bị bao phủ bởi màn đêm đen kịt. Cậu đưa tay sờ soạng trong không khí, không có lấy một ai bên cạnh. Quá sợ hãi, Ngụy Châu gọi to tên Cảnh Du, cậu gào thét trong không gian yên ắng, đến nỗi cổ họng như muốn nổ tung, nhưng không gian vẫn yên tĩnh đến kì lạ. Ngụy Châu băng mình vào màn đêm tĩnh mịch, chạy mãi chạy mãi, miệng vẫn không ngừng gọi tên Cảnh Du. Người ta nói rằng, khi ta tin tưởng và thương yêu một người thì người ấy sẽ luôn là cái tên đầu tiên xuất hiện trong tiềm thức ta mỗi khi ta gặp khó khăn hay nguy hiểm. Trở thành thứ an ủi ta khi ta chỉ còn lại một mình, hoặc cũng có thể là động lực giúp ta vượt qua những giam nan, vất vả hay nỗi sợ hãi. Hóa ra trong một tháng qua, hắn đã trở thành một người vô cùng quan trọng trong lòng cậu. Ngụy Châu cứ chạy mãi, chạy mãi, cậu không biết cậu đang ở đâu, cũng không biết mình đang chạy theo hướng nào, chỉ biết rằng, cậu hiện tại rất muốn, rất muốn thấy nụ cười của Cảnh Du, muốn thấy khuôn mặt của Cảnh Du. Nếu như thấy được khuôn mặt đáng ghét ấy của hắn, có lẽ cậu sẽ không còn sợ nữa... Một tia sáng lóe lên ở phía xa, Ngụy Châu như bắt được tia hi vọng, cậu không ngừng chạy về phía ánh sáng ấy. Cuối cùng, cậu phát hiện, nơi phát ra ánh sáng là một cánh cửa đang khép hờ. Không chút do dự, Ngụy Châu kéo cánh cửa, ánh sáng phát ra khiến cậu chói mắt... Đúng lúc mở cánh cửa, Ngụy Châu nghe thấy tiếng thở dốc của đôi nam nữ... Vừa mới thoát được màn đêm phía sau cánh cửa, Ngụy Châu lại một lần nữa bị nỗi sợ hãi nhấn chìm. Cậu đang đứng ngay cánh cửa, chiêm ngưỡng tận mắt một màn AV ấn tượng. Hai người ấy dường như không phát hiện ra sự hiện diện của cậu. Ngụy Châu đỏ mặt, rốt cuộc là cậu đang ở đâu? Quay lưng lại, Ngụy Châu bỗng dưng phát hiện, cánh cửa sau lưng cậu đã biến mất từ lúc nào. Người đàn ông đối diện đang quay lưng về phía cậu phát ra tiếng gầm nhẹ, sau đó là tiếng rên kiều diễm của người con gái. Ngay lúc ấy, tim Ngụy Châu như ngừng đập, thanh âm của người đàn ông này đối với cậu rất quen thuộc. Ngụy Châu lấy hết can đảm, run rẩy dựa vào bức tường trắng sau lưng mà cất tiếng. - Cảnh..... Cảnh Du??? Người đàn ông nghe thấy liền quay mặt về phía có tiếng nói. Nhận ra gương mặt quen thuộc, tim Ngụy Châu như vỡ nát.... ..................................................... - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!! Tiếng thét kéo Ngụy Châu quay về với khung cảnh hiện tại, đồng thời cũng thành công khiến người bên cạnh cậu thức giấc. Nghe thấy Ngụy Châu đột nhiên hét toáng lên, Cảnh Du, không khỏi lo lắng. - Bảo bối, cậu bị làm sao vậy? - Cảnh Du vừa hỏi vừa vỗ vỗ vào mặt Ngụy Châu. - Đây là đâu? - Ngụy Châu vừa thở dốc vừa hỏi.
|
Cảnh Du phì cười. - Ngụy Châu, cậu sao vậy, cậu đang ở nhà của chúng ta mà. Ngụy Châu không tin lắm, đảo mắt nhìn quanh một vòng. Sau đó yên tâm thở hắt ra. - Cậu không sao chứ? Sao đột nhiên lại hét toáng lên vậy??? - Tôi mơ thấy cậu. Mơ thấy cậu phản bội tôi. - Ngụy Châu vừa nói vừa mếu, trong mắt cũng dâng lên một tầng nước mỏng. - Không phải chỉ là mơ thôi sao? Tôi vẫn ở bên cậu mà! - Cảnh Du ôn nhu vuốt ve Ngụy Châu, hôn mấy cái lên khuôn mặt đáng yêu của cậu ấy, phần nào trấn an lại tâm hồn đang dao động dữ dội của Ngụy Châu. - Nó thật lắm, giống như không phải mơ! - Ngụy Châu vẫn chưa hết sợ hãi. Cảnh Du không biết phải an ủi Ngụy Châu thế nào, đành ôm chặt cậu vào lòng. Nhẹ nhàng thủ thỉ. - Đừng sợ, tôi yêu cậu còn không hết, sao lại có thể phản bội cậu được chứ? Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngày mai sẽ dẫn cậu đi chơi nhé! Được bao bọc trong vòng tay ấm áp của Cảnh Du, nỗi sợ hãi trong lòng Ngụy Châu liền biến mất. Đúng vậy, chỉ là một giấc mơ thôi, Cảnh Du không phải vẫn ở bên cạnh cậu đấy sao? Cậu lo lắng thừa rồi. -------------------------------------------- Giữ lời hứa, hôm nay Cảnh Du đưa Ngụy Châu đi chơi. Nhưng mà cả hai lại không biết phải đi chơi ở đâu cả. Họ bây giờ đều là người nổi tiếng, việc đi dạo phố cũng trở nên khó khăn. Suy nghĩ mãi, cuối cùng Cảnh Du cũng tìm được một nơi lí tưởng để đưa Ngụy Châu đi chơi. - Cậu định đưa tôi đi đâu? - Ngụy Châu thắc mắc. - Cứ đi đi rồi sẽ biết. - Cảnh Du nở nụ cười bí hiểm. Mau chóng lôi kéo Ngụy Châu ra khỏi nhà. ... Chiếc xe chở hai người dừng lại trước cửa một phòng tập nhu thuật. Đây là nơi Cảnh Du vừa mới tìm được trên mạng. Nhìn sơ qua ảnh chụp phòng học cảm thấy không tệ, thế nên muốn cùng Ngụy Châu đến đây lăn lộn một buổi. - Xuống xe thôi. - Cảnh Du vươn tay mở dây an toàn cho Ngụy Châu. - Sao cậu lại đưa tôi đến đây? Cậu bảo dẫn tôi đi chơi thư giãn mà! - Đúng vậy, tôi chính là muốn đưa cậu đến đây thư giãn gân cốt a~. Gần đây thời tiết thất thường, cậu phải rèn luyện nhiều thì mới có sức khỏe tốt chứ. Tôi đây không muốn hôn người bệnh đâu. - Cảnh Du vừa nói vừa vuốt cằm của Ngụy Châu, dự định muốn đặt lên đó một nụ hôn. Người đối diện bị trêu ghẹo đến tức giận, hất cằm quay sang hướng khác. - Đã thế tôi đây phải cố gắng mà bị bệnh. Bệnh rồi cậu sẽ không bị cậu cưỡng hôn mỗi ngày nữa.
|
Chương 38: Vắt kiệt sức lực.
--------------------------------------------------
Truyện sẽ có chút thay đổi về phần lời nói của nhân vật nha, lúc đầu là dấu "-" rồi mới đến thoại. Nhưng mà sau khi nghiên cứu nhiều sách vở. Bạn trẻ cảm thấy rằng nên đổi lại thành lời thoại sẽ ở giữa dấu "" này.
Cũng không ảnh hưởng gì nhỉ? Vậy ai lỡ đọc rồi thì biết vậy thui nha... :))
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cảnh Du ngồi đợi Ngụy Châu thay quần áo trong phòng tập, trong đầu không ngừng tưởng tượng vẻ đáng yêu của cậu ấy trong bộ đồ nhu thuật. Càng nghĩ lại càng trở nên nôn nóng. Cậu muốn đến đạp tung cửa phòng nơi Ngụy Châu đang thay đồ, tự tay thay giúp cậu ấy để không còn phải thấp thỏm như thế này nữa. Cảm thấy đây là một ý định sáng suốt, Cảnh Du mau chóng đứng lên, xoay người lại liền thấy Ngụy Châu đang hướng về phía mình bước đến.
"Đai lưng này thắt thế nào? Tôi không biết thắt."
Cảnh Du nhanh chóng chớp lấy cơ hội ngàn vàng, mỉm cười tiến đến gần Ngụy Châu, tay không do dự giành lấy dây đai, sau đó đứng sau lưng Ngụy Châu, vòng tay qua hông cậu ôn nhu mà thắt.
"Cậu sao không đứng đối diện giúp tôi thắt, lại vòng ra phía sau làm gì?"
"Tôi trước giờ không có thắt cho ai, đều là tự mình làm. Vậy nên bây giờ chỉ có thể đứng như thế này mới có thể quen tay mà thắt giúp cậu." Cảnh Du cười hạnh phúc, sau khi thắt xong đai lưng còn tiện thể ôm ghì Ngụy Châu vào lòng.
"Hừm, bắt đầu nhé!"
"Ừm..."
"Ngụy Châu, trả lời tôi, bước đầu tiên trước khi vận động là gì?"
"Đương nhiên là khởi động." Ngụy Châu nhàm chán trả lời, xem cậu là học sinh cấp một chắc.
"Đúng vậy, bây giờ chúng ta sẽ khởi động, tập theo tôi!"
Thấy Cảnh Du tỏ ra nghiêm túc, Ngụy Châu thầm than thở. Xem ra hắn không nói đùa, thật sự đem cậu đến đây để "thư giãn gân cốt".
Ngụy Châu trước đây cũng từng tập thể thao rất nhiều nên không còn lạ gì với những bước khởi động cơ bản. Nhưng mà, mấy động tác ấy chỉ mới là bắt đầu thôi.
"Ngụy Châu, cậu nói thử xem, trước khi chính thức luyện võ thì việc đầu tiên phải học là gì?"
"Không phải là học võ sao?"
"Đương nhiên không phải, trước khi học võ, cậu phải học cách ngã." Cảnh Du nhìn Ngụy Châu cười cười.
"Học cách ngã? Ngã mà cũng phải học sao?" Ngụy Châu thắc mắc, ai chẳng tự ngã được, cần gì phải học cơ chứ.
"Đúng vậy a~. Cậu phải học cách ngã làm sao để ít bị đau và cơ thể không bị thương tổn. Để ngã đúng cũng là một kĩ thuật đó."
"Thật phiền, không phải tôi chỉ học có một ngày sao? Mau mau dạy tôi học võ." Ngụy Châu nôn nóng, cậu không ngừng tưởng tượng về viễn cảnh một ngày nào đó Cảnh Du sẽ phải phủ phục dưới thân mình.
"Không được, tất cả phải theo bài bản thì mới đạt được kết quả tốt nhất." Cảnh Du nghiêm nghị.
Sau đó là những tiếng rên rỉ liên tục phát ra từ phòng tập. Ngụy Châu không ngừng bị khiêng lên rồi lại rơi phịch xuống đất. Cậu cảm thấy mình thật thê thảm, chỉ ngã không thôi mà đã mệt lắm rồi. Vậy mà người kia, rõ ràng là phải bê cậu lên rất nhiều lần, vậy mà vẫn cứ duy trì vẻ mặt hăng hái, không biết mệt mỏi mà vật cậu hết lần này đến lần khác...
Sau khi bị ngã nhiều lần như vậy, Ngụy Châu ngay lập tức từ bỏ ý định học võ. Trong lòng không ngừng mắng tên khốn kia. Rõ ràng đem cậu đến đây để hành hạ, vậy mà miệng lại không ngừng nói muốn cậu giữ gìn sức khỏe.
"Khỏe cái đầu cậu, tôi kháo." Ngụy Châu rất muốn nói to ra cho người họ Hoàng kia biết uất ức trong lòng, thế nhưng khi thấy vẻ mặt hớn hở như trẻ nhỏ của hắn, lại ngậm ngùi nuốt ngược vào trong...
------------------------------------------------
|
"Bảo bối, dậy đi tắm để ăn cơm nào."
Cảnh Du nhẹ nhàng đánh thức Ngụy Châu dậy. Sau buổi tập luyện kinh khủng ấy, Ngụy Châu vác tấm thân đầy mệt mỏi về nhà, cả người gần như không còn chút sức lực nào nữa. Đặt lưng xuống giường một chút liền ngủ quên mất.
"Không cần, tôi mệt, đừng phá." Ngụy Châu mơ màng đáp lại, tay huơ huơ trong không khí. Sau đó lại quay mặt sang hướng khác tiếp tục ngủ.
Cậu bỗng dưng thấy thân thể mình bị nhấc lên, sau đó lơ mơ phát hiện bản thân bị Cảnh Du bế vào phòng tắm. Thế nhưng do quá mệt mỏi, cậu lại tiếp tục thiếp đi.
"Cậu tự tắm được không? Tôi tắm cho cậu nhé?" Cảnh Du không biết ngại mà đưa ra lời đề nghị này.
Cứ nghĩ Ngụy Châu sẽ giật mình tỉnh dậy, sau đó sẽ ầm ĩ lên rồi đuổi cậu ra ngoài. Nhưng có vẻ Ngụy Châu thật sự mệt mỏi, cậu ấy cứ gục đầu vào trong khuôn ngực ấm áp của Cảnh Du mà say giấc. Cảnh Du hết cách, đành tự tay thoát quần áo cho Ngụy Châu, còn lịch sự để lại quần lót. Sau đó cũng thoát đi quần áo của chính mình, rồi cẩn thận đặt Ngụy Châu vào trong bồn tắm, ôn nhu tẩy rửa và xoa bóp cơ thể cho Ngụy Châu.
Ngụy Châu mơ màng cảm thấy da thịt mình trở nên mát mẻ lạ thường, sau đó còn có cảm giác được ngâm vào nước ấm rất thoải mái. Không chỉ vậy, còn có cả người kì lưng và xoa bóp các bó cơ đang mỏi rã rời của cậu. Ngụy Châu hoàn toàn thả lỏng cơ thể tận hưởng dịch vụ chăm sóc đặc biệt này.
Cậu cứ nghĩ rằng mình đang mơ, thế nhưng càng lúc càng cảm thấy kì lạ. Tỉnh táo lại đôi chút nhưng mi mắt vẫn cứ sụp xuống, Ngụy Châu cảm thấy đây hình như không phải giấc mơ.
Đã không phải là mơ, vậy chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy???
Ngụy Châu liền nhanh chóng mở mắt xác định tình hình. Ngay lúc cậu mở mắt, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của cậu chính là phần thân trên đang ở trong tình trạng không có gì che phủ của Cảnh Du.
|