Nếu Được Chọn Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Muốn Bước Cùng Cậu
|
|
Chương 39: Mê luyến.
"Cậu làm cái gì vậy hả?" Ngụy Châu gầm lên, cậu thật sự hoảng hốt. Lúc này, ngoài nói ra mấy từ đó, thật sự cậu cũng không biết phải làm gì khác hơn.
"Tắm cho cậu." Cảnh Du thản nhiên trả lời Ngụy Châu, khuôn mặt ngu ngơ của cậu lại càng khiến Ngụy Châu tức giận.
"Tắm cho tôi, thế cớ gì cậu cũng không mặc quần áo thế này?"
"Tắm cho cậu xong tiện thể tắm luôn. Một công đôi việc." Cảnh Du vẫn cứ dùng giọng nói trầm ấm, từ tốn trả lời Ngụy Châu.
"Cút, mau cút. Tôi đây tự mình tắm được, không cần cậu giúp." Ngụy Châu thẹn quá hóa giận.
"Cậu chắc chắn muốn tôi đứng lên?" Cảnh Du nở nụ cười ranh ma hướng về phía Ngụy Châu mà nói, tay vẫn không ngừng xoa bóp bắp chân cậu.
Tập luyện nhu thuật bao lâu nay, Cảnh Du đã không còn có thể đếm được số lần mình bị thương. Nhưng bù lại vào đó, cậu học được cách xoa bóp thư giãn cơ sau mỗi lần tập luyện. Trước đây đều tự làm cho bản thân, hôm nay đặc biệt vì Ngụy Châu đã chịu thiệt vì mình một bữa mà tận tình đem ngón nghề này áp dụng lên người cậu ấy.
Ngụy Châu thật sự không muốn giữ Cảnh Du lại, thế nhưng kĩ thuật xoa bóp của Cảnh Du lại khiến cơ thể cậu thoải mái rất nhiều, cũng không còn mệt mỏi như trước nữa. Mặc kệ tất cả, cứ tận hưởng phúc lợi trước rồi mới xử hắn sau cũng không muộn.
"Tại sao cậu lại làm vậy với tôi?" Ngụy Châu không muốn dùng từ "tắm cho tôi" để hỏi.
"Tôi thấy cậu rất mệt, trời cũng đã tối, nếu cậu không tắm, để mồ hôi ngấm lâu vào cơ thể, gặp thời tiết ban đêm sẽ rất dễ bị cảm mạo. Vậy không phải uổng công tôi cả buổi trời vật lộn với cậu hay sao?"
Ngụy Châu nhìn Cảnh Du trả lời câu hỏi mà tay vẫn không ngừng xoa xoa lên bắp chân căng cứng của mình. Trong tim bỗng dưng có một dòng nước ấm chảy qua khiến cậu bất giác mỉm cười. Nụ cười này, vô tình bị Cảnh Du nhìn thấy.
"Cười gì đấy?"
"Cảnh Du, cậu thật tốt." Ngụy Châu cảm thán.
Nghe được mấy từ này, Cảnh Du liền ngước lên, ánh mắt mang theo tia vui vẻ nhìn về phía Ngụy Châu.
"Rất tốt sao?"
"Ừ, rất tốt."
Sau đó, Ngụy Châu liền thấy mặt của Cảnh Du phóng đại trước mắt mình.
"Vậy cậu nên thưởng cho tôi một chút chứ hả?"
"......"
Không đợi người đối diện trả lời, Cảnh Du nhanh chóng đặt xuống môi Ngụy Châu một nụ hôn. Đây là lần thứ hai Cảnh Du hôn cậu trong phòng tắm. (Ai nhớ lần đầu tiên là chap mấy hk?)
|
Ngụy Châu vì mệt mỏi nên không kháng cự lại Cảnh Du, để mặc cậu ấy tung hoành trong khoang miệng của bản thân. Đôi khi cao hứng còn chủ động mút môi dưới của Cảnh Du hay đưa lưỡi mình cùng chơi trò đuổi bắt với môi lưỡi của cậu ấy.
Được nước lấn tới, Cảnh Du lợi dụng cơ hội từ từ rời khỏi môi Ngụy Châu, tiếp đó đặt vài nụ hôn nữa lên mắt, trán, chóp mũi, má và cuối cùng đừng lại nơi tai trái, ôn nhu thổi nhẹ vào tai cậu.
"Bảo bối, tôi yêu cậu."
"Ừm..." Ngụy Châu rên khẽ khi bị luồng khí thổi vào tai, cậu cảm thấy ngứa ngáy khi bị Cảnh Du làm như vậy.
Tiếng rên của Ngụy Châu làm Cảnh Du như bùng nổ, cậu dường như không thể điều khiển được bản thân nữa, liền hé môi gặm cắn tai của Ngụy Châu, tiếp theo còn đưa cả vật ẩm ướt trong khoang miệng của mình vào kích thích vùng da nhạy cảm bên trong tai của bảo bối.
Khoái cảm kì lạ bỗng nhiên ập đến khiến Ngụy Châu không thể cưỡng lại được. Cả thân thể đều trở nên ngứa ngáy, kích thích đến tột độ. Vật ở giữa hai chân cậu cũng bắt đầu có phản ứng.
Lần đầu tiên bị người khác tập kích bất ngờ như thế này. Ngụy Châu không thể điều khiển những phản ứng bản năng của cơ thể. Từ trong cổ họng cậu không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đầy dụ hoặc. Mà thanh âm này, thành công kích thích sự cuồng nhiệt từ phía Cảnh Du. (⊙▽⊙)
Nụ hôn của của Cảnh Du càng ngày càng lệch xa quỹ đạo ban đầu. Giờ đây, môi của hắn đang dán lên xương quai xanh của Ngụy Châu. Tỉ mẩn để lại ấn kí trên cơ thể thuộc sỡ hữu của riêng mình. Hai cánh tay cũng không có giờ phút nào nhàn rỗi. Bắt đầu tìm kiếm hai điểm nhỏ nhô lên trước ngực của Ngụy Châu.
"Ưm..."
Ngụy Châu thật muốn chui xuống lỗ khi nghe thấy thanh âm do chính mình phát ra. Cậu cố cắn chặt răng để không phát ra tiếng, nhưng không thể ngừng thở dốc vì khoan khoái.
"Bảo bối, cứ thoải mái phát tiết, không cần phải nhịn."
Cảnh Du giữ lại cằm của Ngụy Châu, lại đặt lên đó nụ hôn cuồng nhiệt, sau đó đưa lưỡi tách hàm răng đang cắn chặt của Ngụy Châu tìm kiếm đầu lưỡi non mềm mà cậu khao khát, hai tay không ngừng xoa nắn hai điểm nhỏ trên ngực Ngụy Châu.
Không còn vật cản, Cảnh Du liền nghe được âm thanh cậu mong muốn. Cảm xúc lại dâng tràn, cậu từ từ tiến về phía bụng của Ngụy Châu.
"Cảnh Du, đừng, mau dừng lại." Ngụy Châu nói trong run rẩy...
|
|
Chương 41: Cậu có hối hận không?
Bàn tay Cảnh Du chợt khựng lại khi nghe thấy thanh âm run rẩy sợ hãi của Ngụy Châu. Như bừng tỉnh từ trong cơn say nhục dục, Cảnh Du bỗng ngước lên rồi ôm chặt lấy người đối diện.
"Tôi xin lỗi. Đã cư xử không đúng với cậu rồi." Cảnh Du cảm thấy hụt hẫng đôi chút nhưng cũng nhanh chóng nguôi ngoai. Có lẽ bảo bối của cậu vẫn chưa thật sự sẵn sàng. Tuy vậy, miếng ăn dâng sẵn đến miệng rồi mà không được ăn đương nhiên sẽ có chút tiếc nuối.
"Bảo bối! Cậu là chán ghét tôi nên không muốn tôi chạm vào sao?" Cảnh Du vẫn ôm chặt Ngụy Châu trong lòng, ôn nhu tựa cằm vào vai cậu ta thủ thỉ.
"Không...không phải..." Ngụy Châu trả lời đứt quãng. "Cậu biết mà... tôi không ghét cậu... chỉ là...tôi có chút lo lắng..."
"Được rồi được rồi, tôi không ép cậu, cậu không cần phải lo lắng nữa. Nào! Chúng ta mau tắm, nếu không sẽ bị cảm lạnh."
Cảnh Du vừa mới thả lỏng cánh tay đang ôm Ngụy Châu ra thì lại bị cậu ôm chặt lấy. Cảnh Du thật sự rất bất ngờ về hành động này của mèo nhỏ.
"Cậu có hối hận không?" Ngụy Châu nói trong gấp gáp, không quên siết chặt vòng ôm. Cậu không muốn thấy Cảnh Du buồn bã. Bọn họ vì lịch trình bận rộn nên phải lâu lắm mới gặp nhau được một lần, Ngụy Châu muốn Cảnh Du phải thật vui vẻ khi ở bên cậu.
"Tại sao tôi lại phải hối hận?" Cảnh Du khó hiểu hỏi lại.
Ngụy Châu vừa nói vừa nấc :"Tôi sợ cậu sẽ hối hận khi làm vậy với tôi, cậu sẽ ghê tởm tôi... Tôi sợ một lúc nào đó cậu bỗng nhận ra rằng cậu làm vậy với tôi là do cậu vẫn chưa thoát khỏi Cố Hải chứ không phải cậu thích tôi. Tôi sợ...ưm...."
Không đợi Ngụy Châu nói hết, Cảnh Du đã ngăn môi cậu bằng nụ hôn của mình. Sau đó đưa tay lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má của bảo bối. Rời khỏi môi Ngụy Châu, Cảnh Du nhìn thẳng vào đôi mắt ướt của người đối diện, ôn nhu nói.
"Bảo bối, đừng sợ. Tôi lúc nào cũng thích cậu, là Cố Hải hay là Hoàng Cảnh Du, lúc nào tôi cũng thích cậu."
Sau đó không nhịn được lại hôn người đối diện một cái lại một cái. Nhận ra cả hai đã ngâm nước "tâm sự" quá lâu, Cảnh Du nhanh chóng rửa sạch thân thể cho cả hai rồi cùng nhau ăn tối. Bữa ăn tối cũng diễn ra nhanh gọn vì Ngụy Châu không thể nào mở mắt thêm được nữa. Hôm nay, bọn họ ngoại lệ đi ngủ sớm.
|
Đã một tháng rồi họ không gặp nhau, chỉ có thể cười nói cùng nhau qua cái lỗ nhỏ trên chiếc điện thoại. Công việc của cả hai dạo này thật sự quá bận rộn. Ngày nào cũng phải đi chụp hình báo, phỏng vấn... Thông báo phong sát Thượng Ẩn cũng như hai diễn viên chính bọn họ đã khiến khoảng cách giữa Ngụy Châu và Cảnh Du ngày một xa hơn. Họ bây giờ cũng không khác gì những cặp đôi đang yêu xa, tuy rằng mỗi ngày đều nói chuyện với nhau, nhưng khi buông điện thoại xuống, ai cũng đều gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình. Thực sự rất nhớ.
"Chúng ta sẽ có một buổi fan meeting tại Thái như dự định, chắc là sẽ tổ chức trong tháng tới, Cảnh Du sẽ cùng các cậu tham gia luôn. Cậu ấy đã đồng ý rồi."
Sài Kê Đản vừa nói vừa mỉm cười lia ánh mắt về phía Ngụy Châu. Hai người vẫn chưa nói với ai về mối quan hệ của mình với người kia, thế nhưng, Ngụy Châu có cảm giác rằng "Sếp" của mình đã phát hiện ra điều gì đó.
"Em đi uống nước một chút." Ngụy Châu đứng lên tìm cớ thoát khỏi ánh nhìn của Sài Kê Đản.
"Uống nước xong liền lên phòng gặp chị một lát nhé! Chúng ta sẽ bàn về kế hoạch ra mắt album của cậu." Sài Kê Đản cũng mỉm cười rồi quay lưng tiêu sái bước về phòng. Hôm nay cô nhất định phải biết được bí mật mà Ngụy Châu đang giấu.
"Chị, em vào nhé?"
"Ngụy Châu sao? Mau vào đi!"
Ngụy Châu mở cửa bước vào căn phòng quen thuộc. Nhưng hôm nay, hình như bầu không khí có chút thay đổi. Vừa yên vị trên ghế, Sài Kê Đản đã bắn ra phát đạn đe dọa đầu tiên.
"Mau nói cho chị biết, cậu đang giấu thứ gì?" Sài Kê Đản đanh mặt lại, lia ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Ngụy Châu khiến cậu có chút giật mình. Thế nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Chị nói gì vậy? Em không hiểu?" Nhịp tim của Ngụy Châu trở nên nhanh hơn, cậu cảm thấy hồi hộp.
"Không hiểu sao? Không hiểu thì thôi vậy..."
Ngụy Châu nghe được câu này liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó lại trở nên căng thẳng hơn.
"Vậy dạo này cậu còn liên lạc với Cảnh Du không?"
"À...cũng thỉnh thoảng ạ, dạo này em và cậu ấy ai cũng bận nên không có thời gian nói chuyện nhiều với nhau."
"Ồ, vậy cậu ấy có nói với cậu rằng cậu ấy sẽ đi cùng tham gia fan meeting với chúng ta không?"
"Em không nghe cậu ấy nói đến, chúng em nói chuyện lần cuối cách đây cũng lâu rồi." Ngụy Châu thầm cám ơn quyết định của mình vào bốn năm trước. Cậu nghĩ rằng cậu thật sáng suốt khi thi vào học viện hí kịch. Nó thực sự có ích cho cậu trong trường hợp này.
"Vậy sao? Vậy cậu có biết Cảnh Du hiện tại đang nằm viện không? Cậu ấy làm việc quá sức, không ăn uống đầy đủ nên chứng đau dạ dày lại tái phát. Chị thấy hai cậu cũng thân thiết, dù rằng tin này là bí mật với giới truyền thông nhưng chị đặc biệt thông báo với cậu đấy. Cậu nên hỏi thăm cậu ấy một chút."
"Không thể nào!" Ngụy Châu hốt hoảng. "Rõ ràng hôm qua cậu ấy vẫn còn rất khỏe mạnh mà."
Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Ngụy Châu liền thấy có gì đó không ổn. Nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của người phụ nữ đối diện, cậu biết mình sập bẫy rồi.....
|