Nếu Được Chọn Một Lần Nữa, Tôi Vẫn Muốn Bước Cùng Cậu
|
|
Chương 42: Tự thú sẽ được khoan hồng.
"Nào, mau nói cho chị biết, mức độ thân thiết của hai cậu đến đâu rồi!" Sài Kê Đản hứng thú ngồi xuống ghế đối diện với Ngụy Châu. Đặt cả hai vào thế mặt đối mặt để tra hỏi.
"Chúng em chỉ là bạn." Ngụy Châu lúng túng trả lời.
"Thật chứ?" Giọng Sài Kê Đản chứa đầy nghi ngờ.
"Bạn...thân hơn bình thường một chút..." Ngụy Châu lí nhí, cậu cố gắng điều khiển cơ thể trở nên thoải mái hơn.
Sài Kê Đản biết Ngụy Châu rất kiên cường, nhất định sẽ giấu đến cùng chuyện mà cậu không muốn nói. Tốt thôi, chị đây không hỏi cậu nữa.
Ngụy Châu nhìn lên, thấy "Sếp" mỉm cười nguy hiểm lại sợ sệt cúi xuống. Không lâu sau, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại.
"Cảnh Du, là chị đây. Ngụy Châu đã nói cho chị biết hết rồi, tại sao hai đứa lại giấu chị chuyện quan trọng như vậy chứ?"
Giọng Sài Kê Đản mang theo chút hờn dỗi, Ngụy Châu đen mặt : "Thôi xong rồi!"
"Chuyện gì cơ ạ?"
Giọng nói đầu bên kia đầy mơ màng, ngờ nghệch như không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Là chuyện cậu và Ngụy Châu đang yêu nhau..."
Đầu dây bên kia nghe xong câu nói này liền im bặt đi một lúc. Sau đó hỏi lại.
"Là cậu ấy nói với chị thật ạ?" Giọng của Cảnh Du mang theo vẻ nghi hoặc
"Đúng vậy, lẽ nào cậu còn muốn giấu chị nữa sao?" Sài Kê Đản tung chiêu bài cuối để lấy niềm tin từ Cảnh Du, cô sợ cậu ấy nhận ra lỗ hổng trong lời nói của mình.
"Không, em không giấu chị, cậu ấy nói với chị về mối quan hệ của chúng em có nghĩa là cậu ấy rất tin tưởng chị. Thế nhưng mà chị đừng nói với ai nhé! Chúng em vẫn chưa đến lúc công khai..."
"Đương nhiên chị sẽ làm vậy, chỉ là chị thấy hơi ngạc nhiên thôi..." Giọng Sài Kê Đản trở nên đầy hưng phấn, cô mỉm cười nhìn về phía người đối diện. Các cậu nghĩ có thể giấu tôi được bao lâu chứ?
"Đúng rồi Boss, chị biết chúng em như vậy rồi, sau này có thể sắp xếp cho Ngụy Châu chút thời gian nghỉ không?" Dù gì Sài tỷ cũng đã biết về mối quan hệ của hai người, Cảnh Du cũng không cần ngại nữa, mặt dày đòi hỏi cho bảo bối của mình chút thời gian nghỉ ngơi. Mèo nhỏ của cậu dạo này đã gầy đi rất nhiều, cậu xót.
"Sao lại không chứ, chị nhất định sẽ làm, nhất định sẽ làm. Vậy nhé! Chị cúp máy đây!"
Tắt máy, quay về phía Ngụy Châu đang ngồi và nở nụ cười mãn nguyện. Quả nhiên "người nhà" của cậu vẫn thật thà hơn cậu nhiều.
"Cậu còn gì để nói nữa không?" Sài Kê Đản hướng về phía Ngụy Châu nhẹ nhàng nói.
Người đối diện hiện tại đang rất bất lực, rõ ràng hắn đã hứa với cậu là giữ bí mật này, vậy mà lại dễ dàng bị lừa nói ra tất cả.
"Em có thể nói gì nữa chứ!" Vẻ mặt Ngụy Châu đầy ủy khuất
"Chị muốn cậu tự thú, tự thú sẽ được khoan hồng. Còn có thêm cả ưu đãi."
Sài Kê Đản tươi cười, không giấy bút nào có thể diễn tả được tâm trạng của cô lúc này, là một hủ nữ lâu năm, cô vẫn luôn mong muốn có thể tác hợp tình cảm cho đôi nam-nam. Chính vì thế, cô mới viết truyện, dùng con chữ biểu lộ ước muốn của mình. Cô cũng từng chứng kiến bạn của mình - người được cô dùng làm mẫu cho hình tượng của Cố Hải - cùng người yêu đồng giới của cậu ta đã phải vượt qua bao khó khăn chỉ để có thể ở bên nhau. Vậy mà đến cuối vẫn là xa nhau mãi mãi. Yêu người đồng giới thật sự rất khó khăn. Chính vì thế, nếu có khả năng, cô nhất định sẽ ra sức ủng hộ cho cặp đôi đáng yêu này.
"Có ưu đãi sao?" Ngụy Châu nghi ngờ hỏi.
"Không sai. Nếu cậu kể toàn bộ cho chị nghe, có thể chị sẽ sắp xếp cho cậu một ngày nghỉ cùng vé máy bay lặng lẽ đến Thượng Hải thăm Cảnh Du chẳng hạn..." Sài Kê Đản cao hứng đưa ra những ưu đãi hấp dẫn.
Mắt Ngụy Châu sáng lên, đã hơn một tháng rồi cậu không được gặp Cảnh Du, cơ hội tốt như vậy, bỏ qua thật sự rất phí a~.
"Chị không thể hẹn ngày trước sao? Ý em là... nếu như cậu ấy không có ngày nghỉ thì em đến đó cũng đâu có ích gì..."
Sài Kê Đản cười đến vui vẻ. Không có chút nào chần chừ, liền lấy điện thoại liên lạc với Vi Vi để dò hỏi ngày nghỉ gần nhất của Cảnh Du, hai người vẫn thường xuyên tám chuyện với nhau về hai cậu trai trẻ, và cô biết chắc rằng, khi biết được thông tin này, Vi Vi sẽ vui đến phát điên...
--------------------------------------
Hai ngày sau, trên chuyến bay Bắc Kinh - Thượng Hải, có một cậu trai trẻ, mang theo cả nỗi nhớ và sự bất ngờ, đến gặp kẻ ngốc trong trái tim mình.
-------------------------------------
"Bảo bối, đang làm gì đó? Thật sự rất nhớ cậu!" Cảnh Du nhìn vào khuôn mặt đáng yêu hiện lên trong điện thoại. Cậu đang face time cùng Ngụy Châu.
"Tôi đang thay đồ chuẩn bị cho buổi chụp hình, lúc khác nói chuyện nhé!"
Màn hình nhanh chóng trở lại một mảnh đen xì, hệt như mặt Cảnh Du bây giờ vậy. Cậu có cảm giác như mình bị bỏ rơi. Hiếm lắm mới có một ngày nghỉ, định dùng cả ngày để nói chuyện với mèo nhỏ, vậy mà...
Đành vậy, Cảnh Du mở album ảnh trong điện thoại, từng bức ảnh với cùng một khuôn mặt quen thuộc hiện lên, cậu có thể ngồi cả ngày chỉ để nhìn mấy bức ảnh như vậy...
"Ding doong..." Tiếng chuông cửa vang lên trong căn phòng nhỏ, Cảnh Du xoay người chán nản đi ra mở cửa. Hôm nay là ngày nghỉ, đã không được nói chuyện với bảo bối mà còn bị làm phiền nữa. Cậu thầm nghĩ rằng chắc có người nhầm phòng, bởi vì hôm nay cậu không có cuộc hẹn nào cả.
Cảnh Du mở cửa, không thấy ai, liền ló đầu ra ngoài nhìn thử. Ngay lập tức, một thân ảnh nhào về phía cậu, đưa tay bịt mắt cậu, đẩy cậu tựa vào bức tường bên trong phòng, sau đó đặt lên môi cậu một nụ hôn mãnh liệt.
Cảnh Du phản ứng rất nhanh, mũi cũng rất thính, ngay lúc người kia nhào vào lòng, cậu đã nhận ra ngay được mùi hương quen thuộc, mùi của bảo bối...
|
Chương 43: Đều nhờ công của cậu.
Sau nụ hôn sâu, Ngụy Châu rời khỏi môi Cảnh Du, nhưng vẫn nuối tiếc kiễng chân lên hôn thêm một cái.
"Nhớ tôi không?" Ngụy Châu giả vờ hỏi dù đã biết trước câu trả lời.
"Nhớ cậu, ngày nào cũng nhớ!" Cảnh Du nhìn người trước mặt, cậu thật sự rất nhớ đôi mắt biết cười này, nhớ cả đôi môi ngọt ngào này nữa.
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Cảnh Du bỗng trở nên nghiêm túc.
"Bảo bối, sao lại đến được đây? Sao cậu có thể biết được khách sạn nơi tôi ở, sao lại biết được số phòng của tôi? Sao vài phút trước còn bảo với tôi là thay đồ cho buổi chụp hình, bây giờ lại đang hiện diện ở trước mắt tôi như vậy? Tại sao...."
Mấy lời còn lại Cảnh Du chưa kịp nói đã bị Ngụy Châu nuốt đi mất. Cậu cảm thấy rằng, lâu ngày không gặp, dường như Cảnh Du nói nhiều hẳn lên.
"Cậu có thể bớt nói lại một chút không? Tôi vất vả lặn lội đến đây thăm cậu, cậu lại tiếp đón tôi không tử tế một chút nào cả!"
Cảnh Du nghe mấy lời của Ngụy Châu liền cảm thấy mình thật đáng đánh, bảo bối rõ ràng đến Thượng Hải xa xôi thăm cậu, cậu lại không để cho bảo bối nghỉ ngơi lại còn hỏi cậu ấy dồn dập như vậy... Không được, cậu phải hảo hảo mà xin lỗi thôi.
"Bảo bối, làm khổ cậu rồi, cậu nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi mua thức ăn nấu cơm trưa cho cậu nhé!" Cảnh Du nói rồi lật đật chạy ra ngoài, nhanh chóng mua đồ về nấu cơm cho Ngụy Châu.
--------------------------------------------
Hai người cùng ngồi trên chiếc sofa duy nhất trong phòng xem tin tức vào buổi trưa trong lúc đợi tiêu cơm. Nhàm chán chuyển kênh mấy lần vẫn không thấy gì thú vị, Cảnh Du tắt TV, quay sang người bên cạnh.
"Châu Châu, giờ có thể nói cho tôi biết rồi chứ?" Cảnh Du không thể chờ được nữa, cậu muốn biết tại sao Ngụy Châu lại có thể đến được đây để thăm cậu.
"Không phải đều nhờ công của cậu cả sao?" Ngụy Châu không nén được tức giận trả lời.
"Công của tôi? Vậy tại sao tôi lại không biết?"
"Tại vì cậu là con lừa..." Ngụy Châu bật cười, đưa ngón trỏ dí vào trán Cảnh Du.
"Cậu dám nói tôi là con lừa?" Cảnh Du ngay tức khắc đổ ập vào người Ngụy Châu, hai người cười đùa vui vẻ một hồi, cảm thấy sofa này không đủ rộng để lăn, thế nên cả hai chuyển sang giường lớn trong phòng ngủ, tiếp tục phân chia thắng bại.
Sau một hồi chiến đấu quyết liệt, không ngoài dự đoán, Ngụy Châu vẫn là kẻ thở hồng hộc, không cam lòng bị người nào đó mặt mày hớn hở đè dưới thân.
"Bảo bối, mau kể tiếp cho tôi nghe, nếu không, TÔI THAO CHẾT CẬU..." Cảnh Du mặt đanh lại, cất tiếng hù dọa bảo bối dưới thân mình.
"Tôi không kể đấy, đồ con lừa như cậu, có kể cậu cũng không hiểu đâu!" Ngụy Châu kiên cường đáp trả lại mấy lời đe dọa của Cảnh Du, cậu không tin Cảnh Du dám làm gì cậu.
Cảnh Du bị kích đến sôi máu, không chần chừ đặt xuống môi Ngụy Châu một nụ hôn mãnh liệt. Ngụy Châu đan tay vào tóc của Cảnh Du, kéo cậu tiến sâu hơn vào nụ hôn của cả hai. Cảnh Du càng lúc càng lùi dần về phía cổ của Ngụy Châu, để lại trên đó vài dấu hôn mờ. Hai tay cũng trở nên bận rộn thoát đi chiếc áo sơ mi trên người bảo bối.
Thân thể bị đầu lưỡi ướt át của ai kia trêu đùa khiến não bộ của Ngụy Châu như tê liệt. Cậu không kìm chế được phát ra tiếng rên khẽ. Đụng chạm của hai thân thể đang kích tình cứ như những làn sóng liên tiếp vỗ vào bờ. Hơi thở của cả hai ngày một dồn dập, thân nhiệt ngày một nóng lên. Thành công thoát đi áo ngoài của Ngụy Châu, Cảnh Du lần xuống xương hông của mèo nhỏ, nhanh nhẹn luồn tay và bên trong chiếc quần thun rộng, cách một lớp vải ôn nhu xoa nắn cự vật cương cứng từ lúc nào.
"Ưm... Đừng động...." Thân thể Ngụy Châu run lên, đầu cậu liền vang lên câu nói ban nãy của Cảnh Du. "TÔI THAO CHẾT CẬU, TÔI THAO CHẾT CẬU..."
Cảnh Du nghe được sự phản kháng bất lực từ người trong lòng, nháy mắt gian xảo hỏi bật lại.
"Cậu thật sự muốn tôi dừng lại sao?"
|
Sau đó, liền đưa tay vào bên trong quần lót, trực tiếp chào hỏi "Tiểu bảo bối".
Thân thể Ngụy Châu nhanh chóng trở nên căng thẳng, bởi vì bị đè dưới thân, một tay cậu đặt ngay sau lưng Cảnh Du chỉ có thể không ngừng đánh vào tấm lưng rộng ấy. Tay còn lại nắm chặt bắp tay săn chắc của Cá Voi, ngăn lại hành động của "tên biến thái".
"Không được....mau... mau...dừng...dừng lại cho tôi!" Ngụy Châu vừa nói vừa ngăn không cho bản thân phát ra thanh âm dâm mĩ.
"Bảo bối, cậu là muốn tôi nhanh hay dừng?" Cảnh Du thổi nhẹ vào tai Ngụy Châu.
"Muốn cậu...ưm...dừng lại..."
Cảnh Du thật sự dừng lại, nhưng vừa mới thu tay về liền bị bàn tay lúc giờ vẫn còn nắm trên cánh tay cậu của Ngụy Châu giữ lại. Ngụy Châu thật sự không thể dùng lý trí để điều khiển thân thể mình nữa rồi.
Không thể giấu được ý cười trong ánh mắt, Cảnh Du nhìn Ngụy Châu với ánh mắt gian xảo.
"Cậu đang câu dẫn tôi sao? Cái miệng này, sao lại có thể dối trá như vậy chứ, thật không thể tha thứ được..."
Phía dưới, bàn tay của tên biến thái nào đó lại tiếp tục luật động bên trong quần của Ngụy Châu. Phía trên, đôi môi cậu lại bị gặm cắn bởi một đôi môi khác. Cả trên lẫn dưới đều bị kích thích khiến Ngụy Châu như phát điên. Cậu ngại ngùng nhưng lại không muốn từ bỏ nhiệt tình của Cảnh Du, cũng không muốn lừa dối chính bản thân mình. Thế nhưng mà, cậu sợ...
"Cảnh Du..." Ngụy Châu nói trong tiếng rên khẽ.
"Tôi đây..."
"Tôi...không muốn.... bị thao..." Ngụy Châu nhăn nhó như sắp khóc.
Cảnh Du phì cười, ghé vào tai Ngụy Châu, nói nhỏ.
"Bảo bối, thả lỏng một chút, nhất định sẽ không thao cậu..."
----------------------------------------
Trưa hôm đó, sau khi "an ủi" và chờ con người mệt mỏi vì chuyến bay đến thăm mình ngủ thiếp đi, Cảnh Du phải đi tắm nước lạnh. Thế nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, bởi vì bảo bối đã dần thỏa hiệp với những đụng chạm từ cậu rồi.
Sau khi tỉnh táo lại đôi chút, Cảnh Du lại thất thần. Con mẹ nó, Ngụy Châu vẫn chưa trả lời cậu hỏi của cậu!
---------------------------------
Thật ra cảm thấy vẫn chưa đến lúc... Nhưng mà sắp có biến rồi... An tâm chờ đợi nghen....
|
Chương 44: Khuôn mặt trong giấc mơ.
Trước khi tổ chức fan meeting ở Thái Lan một tuần, Cảnh Du và Ngụy Châu được Vi Vi và Sài Kê Đản ưu đãi cho một ngày nghỉ quý giá bên nhau. Một phần vì muốn đôi trẻ hâm nóng tình cảm, một phần cũng vì muốn bù đắp phần nào mất mát cho hai người khi fan meeting sắp tới sẽ không được xuất hiện cùng nhau. Mặc dù có chút buồn bã, thế nhưng đổi lại được bên nhau cả một ngày. Hai chàng trai vẫn cảm thấy phần nào vui vẻ.
Từ khi xác nhận mối quan hệ với Cảnh Du, Ngụy Châu đã quan tâm hơn về tài nấu nướng của mình. Hễ mỗi khi có ngày nghỉ, Ngụy Châu lại chạy về nhà học tập mẹ nấu cơm. Và với khả năng thiên phú của mình, cậu giờ đây có thể thoải mái vung tay mà nấu một bữa cơm hoàn chỉnh.
Chính vì thế, hôm nay Ngụy Châu đặc biệt xuống bếp nấu cơm trưa cho cả hai.
----------------------------------------
Mặc dù đã chuẩn bị trước tinh thần trước đó nhưng Cảnh Du vẫn không thể không ngạc nhiên về bữa cơm mà Ngụy Châu chuẩn bị. Ngay khi nhìn bàn ăn đầy những món ngon, viễn cảnh tương lai tươi sáng liền hiện ra trong đầu của Cảnh Du. Suốt bữa cơm, Ngụy Châu thấy người đối diện mình lúc nào cũng như đang suy nghĩ gì đấy, sau đó lại ngốc nghếch cười hắt ra vài tiếng. Khi cậu hỏi thì bảo không có gì rồi lại tiếp tục lặp lại chuỗi hành động như cũ.
Bình đẳng luôn là điều cần thiết cho một mối quan hệ, chính vì thế, ngay sau khi ăn cơm xong, Cảnh Du phải hì hục vào bếp rửa chén. Cậu tranh thủ rửa nhanh nhất có thể, bởi vì nếu cậu dành quá nhiều thời gian cho việc rửa chén, Ngụy Châu sẽ ngủ mất, và cậu sẽ chẳng được hưởng thụ chút phúc lợi nào - thứ mà cậu luôn muốn có khi gặp bảo bối.
Bước ra từ phòng bếp, đập vào mắt Cảnh Du là một khung cảnh tuyệt đẹp mà lâu rồi cậu không được chiêm ngưỡng. Đó là Ngụy Châu đang nằm trên giường mắt chăm chú nhìn điện thoại. Người thường có thể thấy khung cảnh này chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng đối với người đang chìm đắm trong sắc hồng của tình yêu như Cảnh Du thì khác. Hạt nắng từ bên ngoài khung cửa sổ thủy tinh trong suốt chiếu vào căn phòng đang nhảy nhót trên người của Ngụy Châu làm cho màu da vốn đã trắng của cậu lại càng thêm trắng. Thêm nữa, Ngụy Châu lại nằm trên chiếc giường trắng tinh khôi, sắc trắng đến chói mắt ấy khiến cậu trở nên thật đáng yêu và làm dâng lên trong lòng Cảnh Du một loại khao khát muốn bảo vệ, muốn giữ cậu làm vật của riêng mình.
Đầu vừa nghĩ thế, thân thể ngay lập tức liền hành động. Cậu chạy ù tới phá hỏng khung cảnh mỹ lệ đang hiện ra trước mắt.
"Bảo bối.............."
Người trên giường nghe thấy thanh âm quen thuộc liền nhanh chóng lăn sang một bên, ai đó do chạy đến quá nhanh, không kịp điều chỉnh phương hướng nên vinh quang đập mặt vào một bên giường thay vì theo tính toán thì phải là thân thể của người mà cậu gọi là "Bảo bối".
Cảnh Du bị đau, ủy khuất ngước lên nhìn người đối diện đang cố nén cười.
"Bảo bối, lâu rồi không gặp mà cậu cũng không để tôi ôm lấy một cái..."
"Cậu nhớ lại đi, sáng nay ai vừa mới ôm tôi không chịu buông?" Ngụy Châu phản bác.
"Chưa đủ, bấy nhiêu đó chưa đủ, tôi còn muốn nữa, muốn nhiều nữa..."
"..." Ngụy Châu thật sự hết cách với tên đại sắc lang này. Tuy nhìn hắn bề ngoài có vẻ trưởng thành, lại hơn cậu hẳn hai tuổi, thế nhưng suy nghĩ cùng tính cách lại chẳng khác một đứa trẻ, lúc nào cũng đòi ôm cậu, hôn cậu, quấn lấy cậu đỉa đói, dùng cách nào cũng không thể khiến hắn buông ra. À, tất nhiên là ngoại trừ một số cách đặc biệt.
"Bảo bối, gọi tôi một tiếng "anh" đi!" Cảnh Du lại bắt đầu vòi vĩnh.
"Tôi xưng hô với cậu như vậy cảm thấy không hài lòng?"
"Đúng vậy, chính là cảm thấy thật ủy khuất a~..." Cảnh Du mắt sáng lên trông thấy.
"Nhưng tôi quen rồi... Không muốn đổi..." Ngụy Châu nhàm chán đáp lại, cậu không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Xét về xã hội, thật sự cậu phải xưng hô với cậu trai tính khí trẻ con này là "anh", thế nhưng từ trước đến nay không phải vẫn gọi nhau là "cậu", xưng "tôi" sao. Thật sự là đã quen miệng gọi như vậy. Thói quen lúc nào cũng khó bỏ.
|
"Gọi một tiếng thôi, một tiếng thôi cũng được mà. Hay cậu không gọi tôi là "anh" cũng được, chỉ cần nói "chồng", một tiếng này thôi. Cậu gọi tôi một tiếng "chồng", tôi liền để yên cho cậu ngủ." Cảnh Du thử thương lượng.
"Vậy cậu cứ quấn lấy tôi đi, tôi mệt lắm, chỉ muốn đi ngủ." Ngụy Châu hạ đòn cuối cùng.
Sức khỏe của "vợ" là nhất, lời "vợ" nói là mệnh lệnh. Cảnh Du tuy ủy khuất, thế nhưng vẫn nới lỏng vòng tay, để yên cho Ngụy Châu tựa đầu vào cánh tay rắn chắn của mình. Nhẹ nhàng thủ thỉ mấy lời yêu thương sến sẩm vào tai người thương rồi hôn nhẹ một cái. Cả hai cùng nhau tiến vào giấc ngủ an tĩnh...
-----------------------------
Bài hát "Bước chầm chậm" vang lên trong căn phòng nhỏ, Ngụy Châu cựa mình. Là điện thoại của Cảnh Du.
"Này, mau dậy, có người gọi cho cậu." Ngụy Châu vỗ vỗ vào má người đối diện.
"Cậu nghe giúp tôi đi, để yên tôi ngủ thêm một chút...."
Đưa ánh nhìn yêu thương lên gương mặt ngái ngủ của Cảnh Du, Ngụy Châu mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng cứng lại khi cậu nhìn thấy hình ảnh của người gọi đến.
Không phải vì người trong hình quá đẹp mặc dù nét "Tây" trên gương mặt của cô ấy rất thu hút. Cũng không phải là một người mà Ngụy Châu quen biết. Thế nhưng gương mặt này cậu thật sự không quên được. Khuôn mặt ấy, chính là của người con gái trong cơn ác mộng đó....
(Lội lại chương 37 để biết thêm thông tin chi tiết...)
|