Đoản Văn Tiểu Khải và Nguyên Nguyên
|
|
Đoản Văn Tiểu Khải và Nguyên Nguyên Bởi Shusan - Nhiều thể loại nhưng chủ yếu là hường phấn - Tất cả số liệu trong đoản hoàn toàn là tưởng tượng - Truyện này là độc quyền của mình, đừng đem ra ngoài khi chưa có sự cho phép của mình - Mình đã bỏ rất nhiều chất xám để viết nên nó cho nên vote với cmt cho mình có động lực nha!
- Nhiều thể loại nhưng chủ yếu là hường phấn - Tất cả số liệu trong đoản hoàn toàn là tưởng tượng - Truyện này là độc quyền của mình, đừng đem ra ngoài khi chưa có sự cho phép của mình - Mình đã bỏ rất nhiều chất xám để viết nên nó cho nên vote với cmt cho mình có động lực nha!
|
BẠN CÙNG BÀN Hôm nay là ngày khai giảng của Vương Nguyên, mở ra một năm học thú vị. Vì sao lại thú vị a? Bởi vì thứ nhất năm nay lớp cậu không có thay đổi nên bạn bè cũng quen mặt nhau đỡ tốn thời gian để cậu tìm hiểu, thứ hai cô giáo năm nay cực hiền lại xinh nữa làm cậu rất mong chờ. Duy chỉ có một điều làm cậu bất mãn đó là phải ngồi kế Vương Tuấn Khải- người lập dị nhất lớp cậu. Hắn ta học thì rất giỏi nhưng những ai từng ngồi chung với hắn ta đều nói hắn ta lập dị, khó chiều khiến cậu có chút lo lắng nha~~~ Aizzz thật là muốn chết mà!!! 1 tuần sau... Bây giờ cậu đã hiểu vì sao mọi người gọi hắn là lập dị rồi!!! Hắn ta chính là bị mắc bệnh thiếu hơi a! Cậu ngồi chép bài hắn cứ ngồi sát gần cậu, cậu xích ra bao nhiêu hắn xích ra bấy nhiêu, có lúc hắn còn tựa cằm vào vai cậu thở đều đều làm tim cậu nhịn không được đập chệch đi một nhịp. Nhưng có điều ngồi với hắn cũng rất sướng, nào là được hắn chỉ bài này, rồi còn cho cậu lấy đồ dùng của hắn xài miễn phí, đôi lúc còn giúp cậu chép bài, chính là tìm đâu ra một người bạn cùng bàn tốt như vậy a~ Chỉ cần hắn sửa đổi bệnh của mình một chút thì ổn rồi!!! Haizzz, Thiên a~ Ông đúng là không cho không ai cái gì. Cậu đem chuyện này kể cho Chí Hoành- bạn thân của cậu bèn bị nó xổ 1 tràng vào mặt: - Cái gì? Cậu chắc chứ? Mấy đứa trong lớp nói hắn lập dị là vì hắn lúc nào cũng phân chia bàn ghế rạch ròi đó! Làm gì có chuyện sáp gần cậu? Đã vậy chúng nó còn bảo hắn chính là chả muốn cho ai mượn đồ mình hết, nói là đụng vào sẽ lây vi khuẩn qua cho hắn! Còn chỉ bài hay chép bài giùm hả? Không có đâu ha! Nếu hỏi bài hay nhờ hắn chép bài giúp hắn sẽ phán đúng 1 câu :"Tự làm lấy" rồi bơ luôn đó! Cậu chắc mình không nằm mơ chứ? - Đương nhiên là không rồi! Tớ phải đi hỏi rõ hắn ta mới được. Nói rồi cậu chạy đi. Về lớp cậu thấy hắn đang ngồi đọc sách bèn chạy tới hỏi: - Này! Cậu có thấy cần phải giải thích với tôi một chút không? - Giải thích cái gì?- hắn đưa mắt khó hiểu nhìn cậu - Tại sao cậu lại sát gần vào người tôi, chỉ bài, chép bài cho tôi còn có cả cho tôi mượn đồ nữa trong khi đối với người khác cậu lại làm ngược lại? - Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi sao? Tôi tưởng cậu suốt đời chẳng nhận ra được cơ đấy! - Trả lời tôi đi! - Là bởi vì...- hắn đứng dậy bước đến chỗ cậu, cuối sát xuống tai cậu-... Tôi thích cậu! Nói xong hắn liền rời đi còn vô tình đưa môi phớt nhẹ lên má cậu. Cậu đứng đó, mắt mở to trừng trừng nhìn hắn. Hắn vừa nói gì chứ? Th...th...ích...THÍCH cậu sao?? A! Sao tim cậu đập nhanh thế này?? Chết rồi! Cậu cũng lỡ thích hắn mất rồi! Làm sao giờ? - Tôi...tôi...cũng...rất...ừm... rất...thích cậu!!! - Ngốc tử! Hắn nở nụ cười nhẹ như mùa xuân ôn nhu nhìn cậu sau đó nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cậu, say mê triền miên. Trong lớp học ngập nắng, chỉ có hai người con trai nhìn nhau, trong mắt ánh lên tia hạnh phúc khó che giấu. ~END~
|
Just a little closer Tuấn Khải ngồi trong quán cafe, tay mân mê cốc expresso ấm, mắt nhìn ra ngoài đường. Trời đang mưa, mưa rất to. Vào ngày này 1 năm trước trời cũng mưa to như vậy và cũng vào ngày đó cậu và anh chính thức xa nhau. Hôm đó, trời mưa như trút nước. Cậu gọi anh đến quán cafe này bảo có chuyện cần nói. Anh vội vã chạy tới liền thấy cậu ngồi đó, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không vô định trước mặt. Anh ngồi xuống trước mặt cậu. Vương Nguyên- người yêu của anh, là người hay cười, mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ nghịch ngợm nhưng không hiểu vì lí do gì mà hôm ấy cậu trông buồn đến lạ. Thế nào gọi là ánh mắt thê lương? Chính là ánh mắt của cậu lúc này, đăm đăm nhìn anh, sự đau khổ lấp đầy đôi mắt to. - Tuấn Khải! Anh còn yêu em không? Cậu đã hỏi anh như vậy, lúc đó anh không trả lời, chỉ im lặng ngồi nhìn cậu hồi lâu sau mới lên tiếng: - Tại sao em hỏi như vậy? Em không tin anh sao? - Không phải không tin chỉ là...dường như... anh đã thay đổi rồi! Anh lại tiếp tục im lặng. Anh biết mình không còn quan tâm cậu như trước nhưng tình yêu anh dành cho cậu chưa bao giờ thay đổi. Cuộc sống của anh quá bận rộn, anh không thể vừa lo cho công việc vừa quan tâm cậu thường xuyên được, tại sao cậu không hiểu cho anh? Tại sao lại nghĩ là anh không còn yêu cậu? - Tuấn Khải! Mình chia tay đi! Thứ em cần không phải là tiền bạc hay quyền lực mà em cần anh nhưng có lẽ, anh không cần em mà thứ anh cần là những điều mơ hồ đó. Em không thể chịu đựng một cuộc tình lạnh nhạt như vậy được. Em muốn anh là Tuấn Khải ngày hôm qua, là người yêu thương em hết mực chứ không phải anh bây giờ, luôn xem công việc quan trọng hơn em. Mong anh hạnh phúc, chúc người sau sẽ may mắn hơn em, giành được tình yêu của anh trọn vẹn. Nói rồi cậu đứng dậy quay lưng bước đi. Chỉ cần gần một chút nữa thôi anh đã níu được tay cậu, chỉ cần gần một chút nữa anh đã có thể ôm cậu vào lòng nhưng anh lại ngồi đó nhìn cậu từ từ rời xa thế giới của anh. Anh lặng lẽ đứng dậy, cất bước đi theo cậu. Chỉ một lần này thôi cho anh gần cậu thêm chút nữa... - Ầm!!! Tiếng va chạm vang lên thật chói tai. Bàn tay lơ lửng giữa không trung. Thân hình nhuốm máu nằm dưới đất. Chỉ cần gần thêm chút nữa thôi anh đã giữ được cậu, chỉ cần gần một chút nữa thôi cậu vẫn sẽ đứng trước mặt anh. Cậu thật sự đã...mãi mãi rời xa anh, thật sự rời xa rồi. Cơn mưa kéo dài chẳng hề có dấu hiệu dừng lại. Ly expresso trên tay bắt đầu nguội dần. Hình ảnh quá khứ lại hiện về rõ hơn. Một thân hình đổ rạp xuống đất, âm thanh của tử thần lại một lần nữa vang lên. Ánh mắt dần trở nên mơ hồ, miệng khẽ mấp máy: - Just a little closer... Hôm sau, trên tờ báo bản tin sớm xuất hiện 1 thông tin: Tai nạn giao thông ở đường X. nạn nhân tên Vương Tuấn Khải đã tử vong trên đường cấp cứu... "Chỉ cần gần thêm một chút nữa, anh nhất định sẽ gặp em, Vương Nguyên..." "Chỉ cần gần thêm một chút nữa chúng ta sẽ ở bên nhau, Tuấn Khải..." Just a little close.....
|
Kẹo mút TFBoys hiện tại đang có mặt ở sân bay để chuẩn bị đi Đài Loan quay chương trình. Vương Nguyên ngồi ở sảnh sân bay cảm thấy buồn chán liền ôm điện thoại bấm bấm, nhưng mà...cậu cũng buồn miệng nữa!!! Lấy bánh ra ăn thì tay đâu mà bốc, vậy chỉ còn một loại đồ ăn vô cùng phù hợp với hoàn cảnh: Kẹo mút thương hiệu bò sữa a~~~ Thế là cậu lấy kẹo ra ngậm vào miệng rồi tiếp tục chơi điện thoại. Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh càng buồn chán gấp bội bèn quay qua Nguyên Nguyên nói chuyện. Ai dè cậu chả thèm trả lời anh một tiếng cũng chỉ vì cây kẹo kia a~ Nó có gì ngon chứ? Cậu nỡ lòng nào bơ một cục kẹo to đùng, thơm ngon bổ dưỡng ngồi kế bên như vậy sao? Thế là đem lòng uất hận cây kẹo đó, nhân lúc cậu đang chơi game phấn khích liền đưa tay giựt cây kẹo kia ra. Vương Nguyên cảm giác hơi ê ở răng lại còn thiếu thiếu ở miệng bèn theo phản xạ nhìn theo cây kẹo thì thấy.... Vương Tuấn Khải- đồ xấu xa đó đã bỏ cây kẹo của cậu vào miệng rồi a~~~ - Cây kẹo đó của em mà! - Cho anh đi! Anh thèm! - Sao không nói? Em có thể cho anh cây khác mà! - Nhưng mà những cây kẹo đó không có vị của em nên không ngon! Anh thích ăn cây này hơn! - Anh... đồ mặt dày!!! Nụ hôn đầu thần thánh của em!!! - Kiểu gì mấy năm nữa chả hôn! Hôn trước vài năm đâu có sao. Hay là em liếm một cái coi như "cướp" nụ hôn đầu của anh? Hai chúng ta huề??? - Không thèm!!! Hứ! Em lấy cây khác ra ăn!!! Thế là người nào đó suốt một tuần sau đều cùng ghế sofa kết bạn. Thiên Tỷ ngồi bên cạnh khẽ hí hoáy nhắn tin gửi cho Chí Hoành: Bảo bối! Tớ muốn ăn kẹo mút có hương vị của cậu! Đại ca thử ăn của Vương Nguyên bảo rất ngon nên tớ muốn thử một chút! Mau mua cho tớ đi! Chí Hoành: Cậu troll tớ à? =_= Đợi vài năm nữa sẽ cho cậu ăn!-_^ Bây giờ chưa được a~~~ Cậu tốt nhất đừng học theo Đại ca nha~ P/s: đây là một câu chuyện có thực được chuyển ver KN. Hoàn cảnh và cốt truyện không giống thực nhưng cái vụ kẹo từ miệng đứa này sang miệng đứa khác là thật 100%
|
Mưa và nắng Cảnh báo trước là nó nhảm với ngắn lắm! Đừng có ném đá à!!! Sau cơn mưa trời lại sáng. Anh là mưa. Một cơn mưa tuy lạnh giá nhưng lại có thể chữa lành những tâm hồn tổn thương. Cơn mưa có thể khiến người khác bị cảm nhưng vẫn có nhiều người lao đầu vào chỉ để được tắm mình trong những hạt mưa ôn nhu, khẽ rơi xuống người. Em là nắng. Nắng ấm áp, nhẹ nhàng, luôn mang đến cho người khác cảm giác vui vẻ nhưng đôi lúc cũng khiến mọi người bực mình. Rồi anh gặp em. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, chúng ta đã biết mình dành cho nhau. Anh như một cơn mưa ào xuống làm dịu mát ánh nắng gay gắt của em. Em lại như ánh sáng mặt trời soi sáng những năm tháng u buồn của anh. Cứ thế cùng nhau chúng ta tạo nên cầu vồng hạnh phúc, chiếu rọi khắp trái đất. Sự ôn nhu của anh, sự ân cần của em hòa hợp với nhau khiến nhân gian hạnh phúc. Hạnh phúc này mãi mãi chỉ có thể tạo thành từ tình yêu của chúng ta. Tình yêu của MƯA và NẮNG. Anh là mưa Em là nắng Suốt đời đều phải ở bên nhau Tạo nên cầu vồng hạnh phúc Chỉ đơn giản như thế thôi!!!
|