Lựa Chọn (Shock Tình Gay Version)
|
|
Chương 34: ÁC QUỶ HIỆN HÌNH (Note: Có cảnh 18+ 50%)
Lúc đó đã hơn 12h trưa… Chiếc xe tấp vào vỉa hè bên đường. Thiên mở bung cửa bước ra, chạy qua phía chỗ cậu ngồi, kéo cánh cửa rồi lôi cậu ra ngoài. Người cậu mềm nhũn ra. Đầu óc cậu lúc này trống rỗng. Lúc trước còn có thể tưởng tượng được viễn cảnh đen tối sắp xảy ra với mình, nhưng tình hình bây giờ thì không thể tượng tượng nỗi nữa. Cậu như cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra từ người Thiên. Hắn lôi cậu vào trong một con hẻm nhỏ. Lúc này là buổi trưa nên chẳng ai ra đường, không gian vô cùng vắng vẻ. Thiên đẩy cậu vào bức tường sau lưng, tiến sát lại rồi nhìn cậu chằm chằm, mặt cậu tím ngắt, tim như ngừng đập. - Bạn có biết là mình vừa làm gì không? Cậu gật đầu cái rụp. Thiên trợn mắt, nghiến răng: - Bạn muốn chết phải không? Cậu lắc đầu. - Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ để ai được làm cho tôi đau đớn, bọn gay lại càng không! Vậy mà bạn dám đánh tôi! Bạn ăn phải gan hùm rồi hả? Cậu không phản ứng gì, chỉ nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt lúc nào cũng đen láy, lạnh lùng, và khuất sau hàng mi buồn. - Bây giờ bạn muốn bị xử theo cách nào? Cậu run lẩy bẩy. Dẫu biết hành động kinh thiên động địa vừa rồi sẽ đem lại hậu quả tồi tệ nhưng cậu không ngờ lại đáng sợ như thế này. Cậu quên mất Thiên không phải là một thằng con trai bình thường, Thiên luôn làm mọi chuyện đáng sợ nhất có thể…. - Một thằng gay câm, ngu ngốc, vụng về mà dám đụng vào tôi . Bạn… Thiên chưa nói hết câu đã bị cậu hất ra, đối với cậu cái gì cũng có thể chấp nhận nhưng tuyệt đối không được nói cậu là đồ ngốc. Lời anh trai lại văng vẳng: ” Sống phải có lòng tự tôn, cưng nên nhớ rằng, có thể cưng không phải là người giỏi nhất, thông minh nhất nhưng cưng không được chấp nhận mình là một kẻ ngốc, vì như thế, chính cưng đã xúc phạm bản thân mình”. Cậu tức giận nhìn Thiên. - Cái gì thế này! Bạn dám chống lại tôi ư??? ( Bạn là một con người xấu xa, bạn sống chỉ biết riêng mình, lúc nào cũng bắt người khác phải theo ý mình, làm trò đùa cho mình vui. Bạn là ai chứ? Bạn có quyền gì mà bảo tôi làm cái này cái nọ, cú đánh vừa rồi còn quá nhẹ cho tất cả những gì mà bạn đã gây ra cho tôi.) – Cậu huơ huơ tay tỏ vẻ bực bội cực độ. Thiên không nói gì, chỉ nhìn cậu với ánh mắt nảy lửa. ( Người ta nói bạn là người xấu, tôi không tin, nói bạn là kẻ không có tình thương, tôi cũng không tin, nhưng bây giờ, tôi mới nhận ra, bạn còn đáng sợ và ghê tởm hơn cả ác quỷ) – Cậu nói trong nước mắt, cậu đang trong tình trạng hụt hẫng vô cùng. Còn Thiên, hắn đứng ngẩn ngơ một lúc trước những lời nói nặng nề của cậu. Đôi mắt Thiên thoáng chốc rực lên, như là một cú nhói đau thốt lên trong im lặng. Và hắn đột ngột tiến lại sát cậu, cầm chặt tay cậu và ấn mạnh vào tường, khuôn mặt Thiên kề sát mặt cậu. - Bạn nói tôi là ác quỷ? À không! Còn đáng sợ và ghê tởm hơn ác quỷ! Vậy thì…. – Thiên hạ giọng, nhưng khuôn mặt đã toát lên sát khí. Thiên nuốt nước bọt, người toát mồ hôi. Cái nắm chặt của Thiên khiến cậu mất cảm giác. - Tôi sẽ cho bạn mất đi đời trai tân.. Cậu hoảng sợ nhìn Thiên, cái câu mà hắn ta vừa nói khiến mọi giác quan của cậu tê liệt. Có nằm mơ cậu cũng không thể ngờ Thiên lại có thể làm những việc như thế. Chưa bao giờ cậu thấy đau khổ như bây giờ, nỗi sợ hãi bùng lên dữ dội…. Thiên càng kề sát mặt cậu hơn, một nụ hôn đầu tiên lên má. Đó là hành động mà thường chỉ có những người yêu nhau mới làm, nhưng đây lại là nụ hôn của sự trừng phạt. Tay phải của hắn đã cầm một cái nút áo của cậu, thật nhẹ nhàng rồi đột ngột giựt bung ra. Tay trái của hắn đã đặt hờ phía trước, dưới cái thắt lưng một tí. Lần này, cậu không thể chịu đựng được nữa… Bốp!!!!!!!!!!!!!!!! Đó là cái tát thứ 2 trong ngày mà Thiên nhận được… Cậu cắn mạnh vào tay của hắn rồi tát một cú như trời giáng khiến Thiên ngả người ra sau. Khuôn mặt cậu bây giờ chỉ còn là nước mắt, ánh nhìn cậu đầy tuyệt vọng và đau khổ, sực xấu hổ đạt đến cùng cực khi bị Thiên đối xử tàn nhẫn như thế, thà hắn ta đánh cậu hoặc lấy dao đâm một nhát còn thoải mái hơn việc làm đáng sợ này. Cậu khóc không thành tiếng, nhìn Thiên, cái nhìn xuyên sâu vào trái tim và cắm một mũi kim vào đó như thể một lời nguyền rủa: Tôi hận bạn! Vài giây sau Cậu chạy đi. Thiên đứng thẫn thờ dựa vào thành tường. Có lẽ chính hắn cũng không hiểu mình đang làm cái gì nữa, phải chăng làm ác quỷ bao nhiêu năm mà đến bây giờ Thiêb mới hiểu rằng mình đã đáng sợ như thế nào. Đám đàn em tính đuổi theo nhưng hắn chặn lại:
- Để cho nó đi đi!
Và Thiên ngồi bệt xuống đất, một chân co lên, một chân duỗi thẳng, chống tay lên đầu. Lần đầu tiên trong cuộc đời ác quỷ, người ta mới thấy Thiên khóc, lần đầu tiên người ta thấy nước mắt ác quỷ... ……………………………………
” Em bước đi, anh đứng lại, mãi mãi chúng ta là kẻ trước người sau…”.
|
Chương 35: DẠ TIỆC ( PHẦN 1).
Tối hôm đó là một buổi tối kinh hoàng của cậu, cậu gặp một cơn ác mộng. 1h30 sáng, cậu ngồi bật dậy, mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, rồi gương mặt Thiên hồi chiều lại hiện lên trong tâm trí. Cậu hoảng sợ bịt chặt tai rồi nằm vật xuống giường. Cậu không tin thật sự Thiên lại làm như vậy đối với mình... Tình yêu bé nhỏ mới chớm nở trong lòng cậu, giờ chỉ còn là một vết sẹo đau thương trong lòng……… ………………………………
Một tuần! Đó là khoảng thời gian chính xác mà cậu không còn gặp Thiên. Sự thật thì chỉ có mình cậu trốn chạy, cứ nghe thấy có tiếng đám đông từ đằng xa y như là cậu nghĩ tới Thiên, và cậu tránh đi. Sự cố gắng ấy đã giúp cậu không chạm mặt hắn đúng 1 tuần. Cũng may có Phong làm bạn với cậu, ngày nào Phong cũng tới lớp của cậu và ngồi nói chuyện với cậu viết. Nhưng điều đó khiến cậu không thể buồn được nữa vì Phong cực kì dễ thương và đáng yêu, lúc nào cũng có cách khiến cậu cười đến vỡ bụng. Đúng là Phong có khác! - Khang nè! Nói chuyện với bạn lâu rồi giờ tôi cũng hiểu được sơ sơ mấy cái huơ huơ tay của bạn đấy! – Phong cười khì, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm ổ bánh mỳ. Con nhà giàu có mà chỉ thích ăn mỗi bánh mỳ ổ, thật không thể hiểu nỗi! ( Thiệt không?) – Cậu huơ huơ tay. - Đấy đấy! Bạn vừa nói không tin phải không? – Phong cười tươi rói, chắc mẩm cú này mình đoán trúng. Cậu ngán ngẩm thở dài. - Sao thế? Không đúng nữa à???? – Phong xụ mặt Cậu mỉm cười vỗ vai cậu bạn. Hễ nhìn Phong là cậu lại thấy vui, đáng lẽ Phong phải đi làm diễn viên hài mới đúng. - À! Chiều nay chị họ tôi mở party, chị ấy rảnh rang lắm á, khi nào cũng mở tiệc tùng mời mọc bạn bè, chị bắt tôi đến dự nhưng với điều kiện phải đem người yêu theo. Mà tội lỗi một điều là tôi không có. Hay là bạn đi với tôi nhé! – Phong nháy mắt. Cậu hốt hoảng xua tay rồi lấy tờ giấy viết vội. (Làm sao thế được! Tôi có phải người yêu của bạn đâu, tôi cũng không quen chị ấy!) - Ối dào! Cái đó không quan trọng! Cậu là bạn tôi tức được đưa vào danh sách khách Vip. Với lại, giả làm người yêu của tôi một ngày cũng có phải là điều quá khó khăn đâu! – Phong tỏ mặt hờn dỗi. Cậu do dự. - Thôi vậy! Biết ngay là bạn không đồng ý! Tôi đành đi tới đó một mình chấp nhận để người ta cười rồi nói Phong đẹp trai lai láng mà không có nổi một mảnh tình rách vắt vai! – Phong lầm rầm như khấn. Cậu nhăn nhăn mặt. Tính cậu vốn dễ tin người, lại quá tốt bụng, hiếm khi thấy cậu ngó lơ trước khó khăn của bạn bè. Bây giờ cậu đang suy nghĩ có nên giúp Phong hay không… Phong biết cậu đang phân vân thì ngồi cười thầm. Nhưng sao lâu quá mà cậu vẫn chưa đưa ra câu trả lời. Bực mình, Phong đứng dậy. - Bạn không đồng ý tôi cũng không ép! Thôi tôi về lớp! – và Phong quay người bước ra cửa. 2 giây sau, Phong mỉm cười sung sướng khi bị cậu kéo tay lại. Cái kế sách hờn dỗi này có công hiệu thật, Phong quay lại phía cậu, mặt vẫn có ra vẻ nghiêm túc. - Sao thế? Cậu gật gật đầu. Tuy cái mặt có hơi thảm một chút. Và Phong thì cười tươi như hoa ôm chầm lấy cậu. - Ha ha! Cám ơn bạn nhé! Yêu bạn thật đấy! Cậu hốt hoảng lôi Phong ra khỏi người mình. Nhưng tất cả đã quá muộn, mọi người ai cũng chứng kiến hết cả rồi. Cậu đỏ mặt, nhìn Phong trách móc. Dù gì cậu cũng là Uke, bị trai thẳng ôm thế này làm cậu rất ngượng. - Trời đất! Không có gì đâu! Lúc tôi còn học ở Úc, bạn bè còn ôm nhau hôn nữa đấy! Chuyện này là bình thường mà! – Phong nói thản nhiên. Cậu lắc đầu ngán ngẩm. Tính Phong vốn tự nhiên như thế, muốn cậu ta sửa cũng khó. …………………… Lâu nay cậu cũng không gặp Trần Phương, mặc dù cùng trường nhưng cậu vốn ít ra khỏi lớp, còn Trần Phương thì không hiểu sao dạo này không xuống sân chơi hay tới lớp cậu, liên lạc cũng không được. Có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi… ………………….. 6h30 chiều. Cậu đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi đứng trước cổng đợi xe Phong tới đón. Hôm nay cậu mặc một cái áo màu hồng nhạt được cách điệu bằng vài đường gấp nếp. Quần thì được cậu chọn bằng quần ngố Speakyu. Cậu có chiếc quần dễ thương này là kết quả của chuyến đi công tác Nhật Bản của anh An. Nhìn tổng quan cậu bây giờ trong như một baby boy. Rất sociu, cậu toát ra được vẻ đẹp thuần khiết mà ông trời đã ban tặng cho cậu. Cậu bây giờ chỉ còn việc đứng trước nhà đợi Phong. Chiếc đèn xe ô tô rọi sáng một góc đường, Phong xuống xe, trông Phong chẳng khác nào một vương tử, sự giàu có và quyền quý lộ rõ qua phong thái của Phong. Mặc dù vẫn hay mặc vest nhưng bộ vest mà hôm nay Phong mặc được thiết kế khá đặc biệt, rất ấn tượng với phần cách điệu của 2 gam màu đen trắng, chiếc cà vạt dài nhưng bề rộng nhỏ xíu nằm ngay ngắn ở chính giữa. Đặc biệt nhất có lẽ là mái tóc, nó cực hợp với khuôn mặt đáng yêu và khôi ngô của Phong. Cậu nhìn với đôi mắt to đầy kinh ngạc. Và việc đầu tiên mà Phong vẫn thường làm là mỉm cười với cậu, nụ cười tươi và tự nhiên. - Oh my God! Bạn hôm nay trông thật tuyệt vời! Hóa ra bấy lâu nay tôi được quen với một mỹ nam nhân mà không biết! – Phong vừa ngắm cậu vừa chậc lưỡi. Đang mơ màng trong vẻ đẹp vương tử của Phong, cậu hốt hoảng trở về với thực tại xấu hổ cúi gầm mặt xuống. Phong nhìn thái độ của cậu thì mỉm cười. Chiếc xe lăn bánh chở 2 con người xinh đẹp tới buổi tiệc…. Ngồi trên xe, cậu thả hồn mình vào không gian xung quanh, mọi thứ về đêm đều lung linh và có cái gì đó bí ẩn. Chợt bàn tay cậu thấy ấm ấm…cậu nhìn sang, thì ra Phong đã nắm tay mình từ lúc nào. - Lát nữa vào buổi tiệc, không những chúng ta phải cầm tay như thế này mà còn có thể phải ôm nhau và hôn nhau nữa đấy! – Phong vẫn nhìn về phía trước. Cậu giật mình nhìn Phong. Ôm ư??? Hôn ư??? Những hình ảnh đáng sợ của buổi trưa khủng khiếp ấy với Thiên lại quanh quẩn trong tâm trí cậu…
|
Hay wa/
|
|
Chương 36: DẠ TIỆC ( PHẦN 2)
- Ha ha! Tôi đùa đấy! Tôi không bao giờ hôn ai khác ngoài người mình yêu đâu! – Phong bật cười, một nụ cười khá chững chạc. Cậu thở một cái rồi quay mặt ra kính xe. Bàn tay vẫn nằm gọn trong tay Phong, cái nắm tay rất lỏng nhưng vẫn đầy hơn ấm, gió thổi nhẹ từng cơn như vỗ về màn đêm đen kịt…. Cuối cùng thì cũng tới nơi…. Đó là một tòa biệt thự nguy nga với lối kiến trúc của Pháp, có lẽ đã được xây dựng khá lâu vì nhìn rất cổ kính và vẫn toát lên vẻ sang trọng. Hai bên con đường dẫn vào bên trong được trang trí bằng nhiều loại đèn màu có hình dáng kì lạ, những thảm cỏ xanh biếc như cuốn hút con người ta phải chạm vào nó và mân mê sự mềm mại của nó, bao trùm ngôi biệt thự là không biết bao nhiêu là đèn điện, đèn lồng sáng trưng. Màn đêm phủ bóng tối lên tất cả nhưng chắc chắn bóng tôi không thể có mặt ở nơi đây, một không gian chỉ toàn là ánh sáng. Cậu ngẩn người một lúc rồi giật mình khi thấy Phong nắm tay lôi vào trong. Rất đông người! Phải nói là thế! Trên lầu, dưới lầu, đâu đâu cũng là những trai thanh gái lịch đứng nói cười vui vẻ. Chính giữa còn có một tòa tháp được làm từ hàng trăm chiếc ly thủy tinh xếp chồng lên nhau, xung quanh chỗ nào cũng toàn hoa và hoa. Ở đây nhìn ai cũng đẹp cả, lung linh rạng rỡ như những ánh đèn bao quanh ngôi nhà này. Phong cầm tay cậu dẫn tới một nhóm người trước mặt. - Chào chị thân yêu! Em trai đến rồi nè! – Phong cười tươi. Một cô gái trong bộ váy dài màu huyết dụ đang cầm ly rượu nói cười nghe tiếng Phong thì quay lại: - Ôi! Phong đấy à! Tưởng em không tới chứ? Chị vui quá! – chị ta có vẻ là rất vui khi Phong xuất hiện. Cậu chỉ biết mỉm cười rồi cúi đầu nhẹ chào chị ấy - Ai thế này???? Người yêu đây sao??? Bất ngờ thật đấy! – chị ta có vẻ vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. - Vâng! Người yêu của em! – Phong trả lời tự tin. Và tất thảy những người có mặt quanh đó đều đổ mọi ánh mắt vào cô bé, không ít trong số đó là những thiếu nữ con nhà giàu. - Trời! Con trai à??? Khẩu vị cậu ấy nặng thật đấy! Mà nhìn thằng kia cũng dễ thương đấy nhỉ? – một anh trong đám người thốt lên, mắt cứ dán vào cậu chằm chằm. Cậu thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. Dù gì thì cũng có vài lần cậu được anh trai dẫn đi cùng đến những party lớn như thế này nên cậu khá tự tin. Phong vẫn nắm chặt tay cậu và nói chuyện xã giao với mấy người trước mặt. Cậu không nói gì, vì sự thật thì có muốn nói cũng không nói được. Chốc chốc cậu để ý người chị họ của Phong cứ nhìn mình, ánh mắt không mấy thiện cảm. Cậu hơi sợ sợ nhưng cũng chỉ biết tránh mắt đi. Và mọi người bắt đầu nhốn nháo…Cậu cùng Phonh quay lưng lại nhìn. Hoá ra là sự xuất hiện của ác quỷ. Cậu vội vã lách người vào trong. Hôm nay Thiên ăn mặc bảnh bao hơn ngày thường. Và vì thế hắm lạn trở thành ăng ten thu hút mọi cái nhìn của tất cả XX lẫn các XY tất nhiên là không có cậu. Hôm nay Thiên mặc chiếc áo sơ mi đen ( lúc nào hắn ta cũng thích mặc sơ mi đen) có cách điệu bằng những đường gấp trên vạt áo và tay áo đầy nghệ thuật. Chiếc cà vạt cũng đen nốt nhưng màu đen đậm hơn được may liền với cổ áo. Đôi chân dài ( 1m85 chứ có ít đâu) khiến cho dáng quần mặc càng đẹp kết hợp cùng đôi giày da bóng loáng. Nhìn Thiên chẳng khác nào siêu mẫu thứ thiệt. Cộng thêm cái khuyên tai lấp lánh trong ánh đèn và chiếc nhẫn to đùng nằm ngay ngón tay cái, tất cả điều như đang tôn lên vẻ đẹp đặc trưng của cậu nhóc nổi tiếng này. Con mắt lạnh với hàng mi buồn, gương mặt không chút cảm xúc, hơi lạnh toát ra từ phong thái ngạo nghễ, hơn người….Bấy nhiêu đó tạo cho Thiên một vẻ đẹp rất ác quỷ và cũng rất…hoàng tử! Cậu đã nghe thấy tiếng xì xào nổi lên… - Thiên đúng là đứa con của sắc đẹp. Cái gì của cậu ta cũng đẹp đến mê hồn ngoại trừ tính cách. Nhìn mà đứng không nổi luôn! - Uh! Đẹp tàn bạo! Cậu ta mà cười thì chắc mình chết vì quá đẹp mất! - Nhưng có đời nào cậu ta chịu cười đâu, lúc nào cũng lạnh tanh, đến khi nổi giận thì khỏi phải nói! - Mà xem cái người phụ nữ đi cùng cậu ấy kìa, hình như là vợ thứ 2 của cha cậu ấy, ông Tổng giám đốc của Russ đó! - Đẹp thật! Nhưng nhìn dữ quá! Mà mệ kế kiểu gì lại đi khoác vai con chồng thân mật thế kia! Cũng phải biết ý tứ chút chứ? - Nghe nói mối quan hệ giữa 2 người này phức tạp lắm! Nói là mẹ kế chứ chỉ mới 18 tuổi thôi, hình như trước đây còn là bạn gái của Thiên nữa! Cậu giật mình… - Lo mà giữ mồm giữ miệng đi bà! Cô ta mà nghe được thì chết đó! Cái con người đó chuyện gì cũng có thể làm đấy! Tai tiếng ghê lắm!
- Chậc! Mới trẻ thế mà đã…. Vậy là cuộc thầm thì kết thúc, để lại trong cậu hàng tá những thắc mắc và khó hiểu. Thông báo: Tối nay Editor sẽ úp chương 37. Và editor đã có người yêu. Ai pit cách đổi avatar từ hình trong máy thì chỉ Editor với....
|