Lựa Chọn (Shock Tình Gay Version)
|
|
|
|
Hì thank, cả nhà đã chờ nhá.... Tiếp nè.... Chương 37: NGOẠI TÌNH TRÊN MÔI ?!?.
Tên phóng viên bay cái vèo đứng trước mặt hai người, miệng nổ đại liên:l - Đại thiếu gia Văn Phong, xin cho hỏi người yêu của cậu là ai, tên gì, con của vị nào, học trường nào, mấy tuổi, hai người quen nhau được bao lâu, nguyên nhân nào cậu thích con trai, liệu cậu có yêu cậu ta thật lòng hay chỉ là đùa giỡn..... Cậu thấy tai mình lùng bùng với đống câu hỏi của gã phóng viên. Phong thì chỉ cười rồi thong thả đáp. - Đó không phải là chuyện của anh! Và rồi Phong khoác vai cậu đi sang hướng khác, vừa đi vừa đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm mặc cho tên phóng viên đứng đần mặt nhìn theo. Mọi việc cứ như chưa hề xảy ra, nhưng người xung quanh thì vẫn không thôi hướng mắt về cặp đôi kì lạ này. Cậu nhìn Phong, giờ đây Phong hoàn toàn thay đổi, khác hẳn với mấy phút trước. Phong thái này đúng chất một đại thiếu gia ăn chơi và ngạo mạn. Cậu thấy giận khi bị Phong đem ra làm trò cười. - Tôi biết là bạn sẽ giận nên sẽ chưa vội nói. Cứ giận tôi trong im lặng như thế cho đến khi về. Lúc đó bạn muốn cấu xé hay đánh đập gì tôi cũng chịu hết. Phong bình thản trả lời, còn cậu thì ngạc nhiên hết mức. Cái nắm tay nhẹ và ấm của Phong lại trở về, ôm ấp bàn tay cậu, định sẽ rút tay ra nhưng nghĩ đến những lời Phong vừa nói, cậu lại thôi, có lẽ Phong có lý do khi làm vậy. Thật may vì cậu không phải là người nóng tính. Mẹ kế của Thiên đã phát hiện ra sự có mặt của cậu. Cô ta dành cho cậu một ánh nhìn tóe lửa. Còn cậu thì chẳng phản ứng gì, sự thờ ơ là cách mà cậu đáp lại cho kẻ đã từng muốn giết mình. Và đôi khi, đó lại là đòn trả đũa hiệu nghiệm nhất. Bằng chứng là Nhã Trúc (tên mẹ kế của Thiên) rất bực mình, khuôn mặt đỏ ửng lên và suýt nữa làm vỡ ly rượu trên tay. Đồng hồ gõ 9h. Tiếng người dẫn chương trình lại oang oang: - Thời điểm của các cặp tình nhân đã đến! Xin mời các đôi uyên ương có mặt trong buổi tiệc hôm nay đứng ra giữa khuôn viên để cùng khiêu vũ trong những giai điệu ngọt ngào của tình yêu. Và người ta lũ lượt kéo nhau ra. Các cô gái rực rỡ trong những chiếc váy dạ hội, còn nhưng chàng trai lại lịch lãm nam tính trong những bộ vest đắt tiền. Cứ hai người một cầm tay nhau, di chuyển những bước nhảy điệu nghệ trên mặt nền láng bóng. - Mình cũng phải ra thôi! – Phong khẽ nắm chặt tay cậu thì thầm. Khiêu vũ ư??? Cậu rợn người khi nhớ lại lúc đi tập khiêu vũ với anh trai. Cậu đã năm lần bảy lượt gây thương tích cho cái chân của anh mình khi cứ đè đó mà dẫm. Nếu bây giờ nhảy với Phong, có lẽ chân của Phong sẽ sớm “đi họp” thôi! Cậu lắc đầu. - Không thích hả? – Phong cúi xuống hỏi. Cậu gục gục. - Nhưng không thích cũng không được! Và thế là Phong lôi cậu ra ngoài đó hòa mình vào đám đông đang tình tứ trước mặt. Một tay Phong ôm nhẹ eo cậu, tay còn lại nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cậu, hai người cùng bước những bước thật chậm rãi. Cậu thoáng lo lắng nhìn Phong. Phong chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu, ánh nhìn mạnh mẽ an ủi. Từng bước từng bước, cậu dần dần nhảy tốt hơn. Cậu đếm được khoảng 10 lần cái chân mình đã dẫm lên đôi giày của Phong, Phong tuy đau điếng nhưng tuyệt đối không than nửa lời. Tất cả vẫn diễn ra như thế cho đến khi…. Phụt!!!!!!!!!!! Mọi thứ ánh sáng biến mất. Bao trùm xung quanh cậu toàn là bóng tối. Mọi người ồ lên kinh ngạc, thoáng chốc cảm giác hoảng sợ và bối rối vây bủa tất cả. - Thưa quý vị, thời điểm đặc biệt của buổi tiệc đã tới. Chúng ta sẽ sống trong tình yêu với tất cả sự nồng cháy. Hãy trao nhau những nụ hôn nồng thắm! Cặp nào không hôn nhau, chúng tôi đều phát hiện được. Và cặp đó sẽ được vinh dự đứng trên cái bục này mà hôn trước tất cả mọi người. – Giọng của người dẫn chương trình oang oang. Cậu rùng mình. Hôn ư??? Với Phong ư??? Làm sao có thể như vậy được??? - Nào! Bắt đầu đi! – tiếng của người dẫn chương trình lại dội vào tai. Nhưng trò chơi không đơn giản chỉ là hôn nhau kiểu đó. Chủ nhân bữa tiệc đã bày ra một thứ còn tréo ngoe hơn. Dùng một số người lạ mặt nào đó chen lấn vào đám đông đang bị bao vây trong bóng tối, xô đẩy và đảo loạn tất cả làm các cặp tình nhân bị đẩy ra xa nhau. Khi tất cả đang chìm trong mịt mù thì làm sao có thể biết được người yêu của mình ở đâu mà lần. Thế là mọi người nhốn nháo, hoảng hốt cả lên. Có ai thích phải hôn người không phải là người yêu của mình đâu chứ? Cậu bị đẩy về phía bên trái, mặc dù đã cố trụ chân để không bị lôi đi nhưng cuối cùng cũng phải chịu trận. Cậu lo lắng nhìn xung quanh, mọi thứ đều là bóng tối. Phong đang ở đâu trong đám đông mù mịt trước mặt??? Xin lỗi vì đã làm mọi người hốt hoảng như thế? Nhưng vì tình yêu, hãy thử dùng trái tim để tìm kiếm một nửa của mình trong bóng tối. Nếu đúng thì số phận của các bạn sinh ra là để cho nhau. Còn nếu nhầm thì cứ coi như các bạn đã tặng một ai đó sự thân thiện qua một nụ hôn. Thực ra cũng không mất mát gì phải không? Ở phương Tây chuyện hôn nhau là chuyện bình thường mà! – giọng người dẫn chương trình đầy vẻ trêu chọc. Đã có những lời bực mình thốt lên từ trong đám đông. Gì thì gì chứ hôn kiểu này chẳng khác nào ép người ta vào chỗ bị coi là ngoại tình…trên môi! Nhưng tất cả đều phải đành chấp nhận thương đau, cố gắng tìm nhau mặc dù chả thấy cái gì cả. Cậu không đi đâu cả. Vì biết thế nào cũng không tìm được Phong. Cứ liều một phen thử xem. Nghĩ thế chứ cậu cũng lo lắm. Cậu co rúm người lại. Khi đám đông đã dần đi vào sự ổn định, cậu vẫn đứng một mình. Chắc chắn đa phần trong số họ đang bắt cặp với một kẻ hoàn toàn xa lạ chứ không thể bắt cặp được với người yêu của mình. Nhưng dù có tìm kiếm thêm nữa cũng vô ích, tất cả đều bị che mắt với bóng đêm. Họ đành an phận cho một nụ hôn bất đắc dĩ sắp diễn ra. Chợt có ai đó chạm vào người cậu khiến cậu giật mình. Có vẻ người đó cũng lúng túng không kém nên vội thu tay lại. Tất cả im lặng. Cậu nghe thấy hơi thở thì biết rằng đó là một XY (theo bản năng của một tiểu thụ). Cậu lo lắng nhìn lên, tất cả vẫn là một màu đen xám xịt, nhưng hình như có một cái gì đó nhỏ, sắc lẻm vụt sáng trước mặt cậu, nó bắt nguồn từ kẻ đang đứng đối diện. cậu bắt đầu hoảng sợ. Cậu luống cuống đến nỗi suýt trật chân nếu không có cái nắm tay đỡ lấy từ con người đó. Và đó là một bàn tay ấm…rất ấm…cái cảm giác vô cùng quen thuộc….
|
Chương 38: ĐI CÙNG THIÊN THẦN...NHƯNG LẠI ...ÁC QUỶ ?!?? Phụt……………… Bóng tối bị đuổi đi bằng sự xuất hiện của ánh sáng. Mọi người ồ lên rồi nhìn nhau. - Màn bắt cặp đã xong! Giờ là giây phút của tình yêu thăng hoa! – người dẫn chương trình xuất hiện với một nụ cười tinh quái ( tên này đảm bảo xong bữa tiệc sẽ không toàn thây mà về). Khi đã có sự soi rọi của ánh đèn, tất cả mới hoàng hồn nhìn kẻ đối diện. Và không ít những tiếng la hét đã cất lên. - Trời ơi! Tôi trẻ đẹp thế này mà phải đi ôm hôn một ông già hói đầu răng lợi lủng củng sao? – Một người phụ nữ ré lên chỉ tay vào người đối diện. Công nhận là ông ta xấu và già thiệt. - Này này cô kia! Cô không bằng cái móng chân của vợ tôi mà dám lên giọng chê bai hả? Đồ ngực to mà mặt như con bò! – Ông ta cũng bực mình không kém. Bốp…bốp…bốp… Cuộc hỗn chiến xảy ra giữa một già một trẻ, mọi người chỉ biết há mồm đứng nhìn. Cũng may sau đó mấy ông bảo vệ tức tốc chạy vào lôi hai con người đang cấu xé nhau ra khỏi buổi tiếc. Bây giờ trong họ toe tua như mới chạy giặc về. - Xin tất cả đừng nóng giận, đây chính là sự lựa chọn của chính các bạn, có gì trách cứ thì trách cứ ông trời, đừng có làm cho nhau mất mặt. – người dẫn chương trình cố gắng trấn tĩnh. Và ngay lập tức nhận được hàng trăm cái nguýt lườm của các cô cùng ánh mắt hình viên đạn từ các ông phía dưới. Bây giờ cậu mới hoàng hồn nhìn lên. Cậu tò mò với con người trước mặt mình. Mong là không xấu trai như ông già vừa rồi. Và………. Không biết là may mắn hay xui xẻo khi kẻ đứng trước mặt cậu lại chính là Thiên! Hắn cũnng bất ngờ không kém, hai mắt trân trân nhìn cậu. Những kí ức đau thương lại ùa về trong tâm trí cậu, cái hình ảnh đáng sợ của Thiên tàn nhẫn, độc ác một lần nữa khiến cậu rùng mình. Cậu hốt hoàng quay lưng đi nhưng cái nắm tay đã chặn đường cậu. Cái nắm tay của yêu thương và thù hận giờ đã là một sợi dây xích vô hình. - Không còn nhiều thời gian, mời các cặp hôn nhau đi. Nếu không, chúng tôi sẽ mời lên đây, trình diễn màn tình cảm với tất cả mọi người đấy! Tất cả nhìn nhau, bối rối. Một cặp may mắn tìm được nhau dũng cảm hôn đầu tiên. Lần lượt sau đó, các cặp xung quanh cũng bắt đầu. Thà hôn kiểu này còn hơn phải đứng trước bàn dân thiên hạ mà hôn cho họ xem. Lần lượt như thế…như thế…hầu hết đã thực hiện, chỉ còn 2 cặp duy nhất chưa có động tĩnh gì là cặp của cậu và Thiên, và cặp của Phong cùng…cô chị họ ( thế là đã rõ vì sao chủ nhân bữa tiệc lại bày ra cái trò quái gở này!). Cậu lúng túng nhìn Thiên, rồi quay sang nhìn Phong. Phong nhìn chằm chằm về phía cậu, ánh nhìn thoáng chút khó chịu nhưng rồi cũng biến mất để thay thế cho một nụ hôn ngọt ngào của “tình chị em” ( cái này là do bà chị họ chủ động kéo mặt Phong sang phía mình và…hôn trước!) Cậu thấy thế thì đỏ mặt quay đi. Thiên cũng khó xử chẳng kém. Cả hai lúng búng trông thật tội nghiệp. - Còn một cặp chưa thực hiện. – ánh đèn chiếu thẳng về phía cậu và Thiên – hai người muốn được đứng lên đây phải không? Đến lúc này thì không chần chừ, nhanh như cắt Thiên ôm lấy cậu, nghiêng đầu... - Xin lỗi! Nhưng đừng trách tôi! Đó là lời thì thầm của Thiên trước khi cậu nhóc đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi môi còn trinh trắng của cậu ( vì chưa bao giờ hôn ai cả). Cậu bất động toàn thân. Cảm giác như nghẹt thở. Một cái kiss rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy như bị điện giật. Nụ hôn đầu đời…là thế này sao??????????? 1 phút 30 giây! Đó là khoảng thời gian cho một nụ hôn lãng mạn. Nhìn thì rất ngắn nhưng đối với một số người thì chẳng khác nào thiên niên kỉ ( điển hình là Phong). Cậu vẫn chẳng phản ứng gì, cái cảm giác bị một đôi môi lạ hoắc chạm vào, mà lại là đôi môi của ác quỷ khiên cậu cứ như người trên mây. Cậu hé mở đôi mắt, thấy Thiên vẫn đang nhắm ngiền lại, khuôn mặt hắn quyến rũ đến mê người. Chắc không phải là lần đầu tiên hôn nên mới “điệu nghệ” thế. Cậu nghĩ vậy rồi chợt thấy tủi thân! Cuối cùng thì cái giờ phút của sự kết thúc đã điểm. Đa số đều cảm thấy không mấy vui vẻ. Họ ném những cái nhìn bực dọc về phía người dẫn chương trình vì đã bày ra cái trò đáng ghét này. Ai cũng vội vã tìm lại người mình yêu. Riêng cậu, dù Thiên đã tách khỏi môi cậu nhưng Khang vẫn cứ như người bị bùa mê, đứng ngây ra. Đến khi giọng nói của ác quỷ cất lên mới đưa cô bé về với thực tại: - Không sao chứ? – đó có thể gọi là một lời hỏi thăm không nhỉ?!? Bất giác cậu ngước mặt lên, nhìn sâu vào đôi mắt của Thiên. Có cái gì đó uất ức chợt dâng lên trong lòng, cậu ôm mặt rồi chạy đi. Để lại ánh mắt lạnh với hàng mi buồn đang thở dài đau khổ… Cậu chạy ra đến khu hành lang của tòa nhà. Đứng dựa vào một cái cột trụ khá lớn được chạm khắc tinh xảo, cậu đưa tay lên ngực mình và thở dốc. Quá hồi hộp! Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu thấy hồi hộp và ngỡ ngàng đến thế! Cảm giác như mất trọng lực, vô hình trước xung quanh. Khẽ đặt tay lên môi, cậu chợt đỏ mặt. Đi cùng với Thiên thần, nhưng cuối cùng nụ hôn lại trao cho Ác quỷ! - Chị đang làm cái gì thế hả? - Làm gì là làm gì chứ? - Chị biết tôi đã có người yêu, mà lại bày ra cái trò này. Chị… - Cậu có muốn nói dối thì phải khéo một chút! Rõ ràng cậu ta không phải người yêu cậu, nhìn là biết liền. Cậu cũng thừa hiểu tôi thích cậu, sao còn đem nó tới chọc giận tôi? - Chị điên rồi! Chúng ta là chị em, sao chị lại có cái tình cảm ngu xuẩn ấy chứ? - Đúng là chị em, nhưng chúng ta không cùng dòng máu, tôi là con nuôi của bác cậu, tôi vẫn có quyền thích và yêu cậu! Pháp luật đâu có cấm! Nếu muốn, tôi sẽ không làm con của họ nữa! - Thôi đi! Chị điên thật rồi! ……………….. Đó là cuộc nói chuyện giữa Phong và cô chị họ mà vô tình cậu trở thành kẻ nghe lén. Hóa ra là thế, cậu thở dài rồi vuốt lại tóc bước vào trong. Nhưng mới đi được vài bước, cậu chợt thấy xung quanh mờ đi, và tất cả chìm vào bóng tối……….
|
Chương 39: BẮT CÓC…… Choàng mắt tỉnh dậy, cậu hoảng hốt khi nhìn thấy mình đang bị trói trên một cái ghế gỗ trong một không gian ẩm thấp bụi bặm, xung quanh là những gương mặt kì lạ và đáng sợ….Cơn ác mộng 5 năm về trước tái diễn trong đầu cậu….bắt cóc…đánh đập….đứt một ngón chân…chiếc dây chuyền có hình mặt trời…tất cả chắp nối tạo nên mảng kí ức tội lỗi…. - Thằng nhóc tỉnh rồi đại ca! - Tao biết rồi! Một giọng nói quen, cậu giật mình khi thấy Tý Chuột- kẻ đã chém một nhát sau lưng Thiên cũng như đã rượt đuổi năm lần bảy lượt cậu và hắn đang từ từ tiến lại phía mình. Cái nhìn đầy sát khí. - Xin chào người đẹp! Lâu rồi ta không gặp nhau! – kèm theo đó là một nụ cười khả ố và một cái vuốt nhẹ trên mặt. Cậu ngoảnh mặt đi nhăn nhó. - Ha ha! Được lắm! Để xem mày chảnh được bao lấu! Tụi bây, đưa di động cho tao! - Sao đại ca không đâm nó một nhát cho rồi, yêu cầu của khách hàng là thế mà! – tên đàn em vừa cầm cái di động vừa thắc mắc. - Mày kiếm giấy vệ sinh mà nhai đi! Mày quên rằng thằng này là người của thằng Thiên, mà thằng Thiên là kẻ thù lớn nhất của tao. Phải hành hạ thằng nhãi ấy đã chứ! – Tý chuột vừa đánh một cái vào đầu tên đàn em vừa “thuyết giảng”. Cậu sợ hãi nghe từng lời chúng nói. Sao lại có người muốn giết cậu chứ???? Cậu bắt đầu thấy hoảng loạn. - Alo! Nhãi có biết anh là ai không? - Thằng chó nào đó! Khôn hồn thì nói tên đi! – tiếng Thiên oang oang, có lẽ Tý chuột cố ý bật loa ngoài cho cậu nghe. - Chaizz ơi, làm gì mà nóng thế! Mình mới gặp nhau cách đây vài tuần trong bệnh viện mà nhãi đã quên anh rồi à? - Mẹ kiếp! Mày chưa chết hả? - Số anh còn lớn lắm con! Dù mày có đem người tới đánh hay sai ô tô đâm tao thì tao vẫn thoát. Phải sống để còn gặp mặt nhau nữa chứ! – tên cầm đầu cười với vẻ khinh khỉnh. - Thế giờ mày tự nguyện chết nên muốn tao xử phải không? - Chưa biết ai chết đâu, hôm nay anh có món quà tặng nhãi đây! Nói rồi tên cầm đầu tiến lại phía cậu, đưa cái di động trước mặt rồi ra lệnh. - Nói đi! Nói cho nói biết mày đang được tụi này chăm sóc đi! Ha ha! Nhưng cậu vãn im lặng, mồ hôi chảy đầm đìa. - Thằng nhóc này! Mày muốn chết hả? – Tý chuột bực mình toan tát cậu. - Đại ca! – tên đàn em đứng đằng sau nhẹ giọng vỗ vai. - Gì? - Anh cầm cuộn giấy vệ sinh đi! Thằng nhóc đó bị câm mà! – tên đàn em lí nhí chìa cuộn giấy vệ sinh của nhãn hiệu xịn ra. Sau vài giây, tên cầm đầu quay ngoắt lại, cầm nguyên cuộn giấy vệ sinh vẫn – chưa – sử- dụng- lần – nào ( mong là thế!) nhét thẳng vào mồm tên đàn em vô phép khiến hắn ú ớ không kịp thở. - Mẹ kiếp! Mày dám chơi xỏ đại ca hả????????? – Tý chuột hét lên. Nhưng những gì mà chúng nói đã lọt vào tai của Thiên. Cậu nhóc trợn mắt. Gương mặt ác quỷ lại hiện hình. - E hèm! Thằng nhãi kia! Tao nói thẳng vấn đề luôn, tụi tao đang bắt giữ người của mày! Muốn nó toàn mạng thì dấn xác một mình tới đây! Ngôi nhà hoang sau tòa biệt thự chúng mày đang dự tiệc! Phải nhanh lên đấy! Tao không dám chắc sẽ có chuyện gì xảy ra đâu! – và hắn lại cười, nụ cười đầy nham hiểm. Nhưng những gì Thiên, nói khiến cho hắn từ cười chuyển thành mếu. - Mày đang mơ hả con! Mày đang hù dọa Thiên này sao? Tao chưa bao giờ bị ai hù dọa cả, và mày cũng không ngoại lệ! Thằng nhóc đó không liên can gì tới tao, mắc mớ gì tao phải cứu nó. Mày điên thật rồi Tý Cống à! – Thiên giọng đầy ngạo nghễ. - Mày…mày…alo…alo! – tên cầm đầu nổi điên thật sự. - Em đã nói rồi mà đại ca không nghe! Thằng nhãi đó đâu phải người của thằng đó đâu! Gọi cho hắn chỉ tổ mất mặt! – tên đàn em càu nhàu. - Mày im mồm cho tao! – Tý chuột nổi cơn thịnh nộ tát một cú trời giáng vào mặt tên đàn em khiến nó dính chặt vào tường. Cậu thì sửng sờ. Thiên mới nói cái gì nhỉ??? Không có liên quan??? Phải rồi, đã bao giờ hắn ta thừa nhận cậu là bạn của mình đâu, thậm chí nhiều lúc còn coi hơn cả kẻ thù. Cậu thấy tủi thân và buồn ghê gớm. Tận sâu trong trái tim cậu, Thiên vẫn là một cái gì đó không thể lãng quên… Ánh mắt tức giận của tên cầm đầu hướng thẳng về phía cậu, nhưng cậu không sợ. Sự thật thì vì đã quá sợ hãi nên chẳng còn biết phải biểu hiện như thế nào…. Hắn từ từ tiến lại phía cậu, cái dáng đi ghê tởm nuốt lấy mọi thứ…
|