Lựa Chọn (Shock Tình Gay Version)
|
|
đau tim quá.. thanks tác giả!
|
Chương 44: LỜI TỎ TÌNH CỦA SIÊU TRỌNG
Tối hôm qua… - Cô gan lắm! Dám sai người bắt cóc thằng nhóc! Cô coi lời tôi nói không có chút giá trị nào ư? - Tôi đã cảnh cáo với cậu rồi, ai chứ thằng nhóc đó thì không thể! Nó đã vượt quá giới hạn của mình, nó phải tự gánh lấy! - Im đi! Cô có quyền gì mà đụng vào nó chứ? - Quyền ư? Quyền của một người mẹ kế không chấp nhận nhìn thấy con mình bị lấn sâu hơn vào vũng bùn của sự chạnh lòng không đáng có. Và quyền của một người yêu cũ không chấp nhận bạn trai của mình đi thích một đứa con trai! - Câm mồm ngay cho tôi! Từ cái giây phút cô bước lên xe hoa về làm vợ ông già thì chúng ta đã không còn bất cứ một mối liên quan nào nữa! Hãy yên phận mà sống đi! Đừng khiến tôi phải độc ác! - Cậu đừng dọa tôi! Ai chứ cậu thì tôi không tin cậu nhẫn tâm đụng đến tôi! Còn việc cậu nói chúng ta không còn liên quan gì đến nhau thì hơi lầm đấy! Chúng ta vẫn là mẹ và con, nhưng trên hết, giữa tôi và cậu còn có một thứ quan trọng hơn mà cả cuộc đời này vì nó cậu phải mãi mãi bên tôi! Có muốn tôi nhắc lại cho mà nghe đó là gì không? - Im đi! Cô đã thay đổi rồi! Thay đổi đến đáng sợ! Lần cuối cùng tôi nói chuyện nhẹ nhàng với cô, hãy tránh xa thằng nhóc ra. Nếu cô còn dám đụng vào nó thì một giọt máu nó rơi ra sẽ được đổi bằng cả tính mạng cuả cô đấy! - Đừng nóng như thế! Tôi biết cái tình cảm của cậu với thằng nhóc chỉ là một phút mềm lòng không đáng có, rồi thể nào cậu cũng sẽ quên nó để về với tôi. Làm sao mà cậu thích con trai được? Đúng không? Vì sự thật là cậu chỉ yêu mỗi mình tôi thôi, mãi mãi là thế! Ha ha… - Yêu ư? Bây giờ trong mắt tôi! Cô chỉ là một con quỷ! Rụp… Đó là cuộc nói chuyện điện thoại của Thiên với người mà hắn gọi là “dì”. Lúc đó cậu vẫn còn trong phòng tắm không nghe được... Và để hiểu Thiên, có lẽ cậu còn phải mất nhiều thời gian hơn nữa… ………………………… Bây giờ chỉ còn lại một mình cậu dưới giàn hoa tím. Trong mơ hồ cậu nhận ra, người đàn bà đó không đơn thuần chỉ là một người mẹ kế, đối với Thiên, cô ta còn là một cái gì đó rất quan trọng, quan trọng đến mức khiến Thiên sẵn sàng buông tay cậu để đến với người đó Lắc nhẹ đầu một cái, cậu bước đi. Mùi hoa lài lại bay vào mũi, mân mê những dòng cảm xúc miên man trong lòng cậu... Vừa đến trường, cậu đã thấy bóng dáng Phong bước ra từ chiếc xe ô tô màu trắng. Cố gắng mỉm cười thật tươi, cậu chạy lại định bụng xin lỗi Phong vì tối hôm qua đã không từ mà biệt. Nhưng nụ cười của cậu lại được đáp trả bằng một ánh nhìn thờ ơ đến lạnh lùng. Phong không thèm nhìn cậu lấy một cái, bỏ hai tay vào túi quần và đi thẳng vào trong. Cậu khựng lại nhìn theo. Chắc là Phong giận rồi. Cũng phải, tự nhiên biến mất như thế, không bực mình mới là lạ. Thế là cậu đành lủi thủi đi bước vào trường. Suốt 3 tiết học, đầu óc cậu cứ ong ong về chuyện hồi sáng, về cái ánh mắt đầy đau đớn của Thiên khi nghe tin người đàn bà đó tự sát. Tất cả vòng vòng trong đầu cậu khiến cậu thấy khó chịu vô cùng. Cuối cùng thì giờ ra chơi cũng đã đến, cậu định xuống căn tin ăn cái gì đó để đỡ đói và cũng để quên đi cậu bạn ác quỷ. Sáng nay cậu chưa có gì vào bụng. Nhưng mới bước ngang cầu thang cậu đã bắt gặp một cảnh tượng khó tin…. Trước mặt cô bé là Trần Phương và Phong. Cô bạn thân của cậu đang thu hết can đảm chìa một hộp quà to đùng trước mặt Phong. - Đây là tấm chân tình của mình! Mong bạn nhận cho! Cậu cùng lũ học sinh đứng xung quanh há hốc mồm ngạc nhiên. Vốn biết Trần Phương là người can đảm hiếm có nhưng chả ai dám ngờ cô bé 84kg này lại có thể làm điều này. cậu vội vã chạy lại. Phing vẫn đứng im lặng, không phản ứng gì. Mắt hướng về hộp quà, tay bỏ trong túi quần. Ba giây sau, cậu nhóc ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào Trần Phương. Cái nhìn khó chịu đến mức khiến cậu cũng phải giật mình. - Tặng tôi ư? Nhân dịp gì? - Nhân dịp tôi quyết định theo đuổi bạn! – Trần Phương dõng dạc. Và câu nói mang tầm lịch sử nhân loại đó đã ngay lập tức được toàn bộ những chiếc di động có xung quanh ghi âm và quay phim lại. Cậu hốt hoảng nhìn cô bạn thân của mình. Mắt không kịp nhấp nháy. Riêng Phong, thoạt đầu cũng vô cùng kinh ngạc nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường. Nở một nụ cười made in Phong rồi hướng mắt về cậu, tay đưa lên cầm hộp quà. ( Kì lạ thật nhỉ, mắt thì nhìn người khác, tay thì lại nhận quà, bó tay! +_+). Những tiếng rú đã bắt đầu phát lên từ mấy cái “loa người” xung quanh. Trần Phương hồ hởi cười tươi rói, cậu thì ngơ ngác nhìn Phong Rầm…. Hộp quà đáp đất, với một lực khá mạnh. - Xin lỗi! Nhưng tôi không cho phép bạn theo đuổi tôi! Vì...tôi có người yêu rồi! Phong kết thúc mọi chuyện bằng một câu nói ngắn gọn rồi lạnh lùng bước đi. Cậu nhìn theo, cậu không thể tin được đó là cậu bạn Văn Phong của mình – thiên thần luôn khiến người ta hạnh phúc. Trong giây lát, cậu chạy theo níu tay Phong lại. Và một ánh nhìn đáng sợ khiến cậu giật mình buông tay.
|
Gì đây chắc Phong giận nó vì đã hôn Thiên ở buổi tjệc chứ j,fải hông editor
|
Chương 45: SỰ TRUY ĐUỔI CỦA QUỶ. - Bạn muốn gì? ( Sao bạn lại làm thế? Bạn không thể từ chối nhẹ nhàng được hay sao?) - Tôi không hiểu bạn đang nói gì! Và cũng không muốn hiểu! – Phong đột ngột quát ầm lên rồi bực tức bỏ đi. Lần đầu tiên, học sinh trong trường mới có dịp được chiêm ngưỡng sự tức giận của thiên thần. Cậu lạnh người. Phong đó sao???? Cái vỗ vai của Trần Phương đưa cậu về thực tại. Kì lạ là cô bạn cậu không khóc, cũng không có vẻ buồn bã hay thất vọng. Cậu ngạc nhiên. ( Bạn không sao chứ?) - Ối dào! Tình huống này đã được mình tiên đoán trước rồi! Nếu cậu ấy nhận hộp quà của mình thì mới khiến mình buồn đấy! Vì như thế thì không còn là Phong mà mình thích nữa! ( Đang nói cái gì thế?) – Cậu trợn mắt nuốt từng lời của Trần Phương. - Thực ra thì…- Trần Phương cười bẽn lẽn – trong hộp quà đó không có cái gì cả, chỉ toàn là giấy vụn thôi à! May mà cậu ấy không nhận, nếu nhận thì chắc mình hết cơ hội theo đuổi. Cậu ngỡ ngàng vỗ vỗ lỗ tai sợ rằng mình nghe nhầm. Trần Phương đang nói cái gì thế nhỉ??? ( Bạn…bạn…làm thế với mục đích gì chứ?) - Mục đích hả??? Thì chỉ để thăm dò thôi! Nếu lần này cậu ấy chỉ cầm hộp quà mà vất đi thì chứng tỏ những lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn. Mình đang thử nghiệm mức độ khó khăn khi theo đuổi người ta ý mà! – Phương cười toe toét. Cậu lắc đầu bái phục cô bạn. Đúng là một người con gái kì lạ nhất trong những người kì lạ nhất. Sau khi cùng cô bạn thân thanh toán mấy tô phở cùng vài cái bánh mỳ dưới căn tin, cậu trở về lớp với cái bụng căng đầy. Phương bây giờ trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Nhưng người ta cũng sẽ sớm quên thôi, vì ở trường này, vụ tỏ tình với hotboy thì luôn luôn có nên dần dần đã trở thành “nề nếp”. Có lẽ vì thế nên Phương chả may mảy lo lắng hay sợ sệt gì, vẫn ung dung cùng cậu đi quanh trường. Tan học…. Cậu xách ba lô lên vai rồi bước ra cổng. Hôm nay có Phương nên chắc chắn cậu sẽ không phải đi bộ về. Cậu nhảy lên vỉa hè đứng đợi. Vài phút sau thì Phong cũng bước ra. Cái mặt thiên thần vẫn lầm lầm lỳ lỳ khiến mấy nữ sinh vốn hâm mộ Phong cũng phải kiếm đường tránh đi, không thì dễ bị ăn họa oan uổng. Trước khi vào xe, Phong ngẩng mặt lên nhìn cậu. Cái ánh nhìn có gì đó trách móc, hờn giận. Cậu hơi hồi hộp. Lần đầu tiên thấy Phong đối xử với mình như thế. Brừm…brừm…brừm…. Ầm…ầm….ầm…. Á…á…á… Những âm thanh đáng sợ nổi lên khiến tất cả mọi người xung quanh đều giật mình … Một chiếc xe môtô phân khối lớn không biết từ đâu lù lù xuất hiện phóng thẳng về phía cậu mặc dù cậu đang đứng trên vỉa hè. Nếu không có cái níu tay kịp thời của Phong thì chắc cậu đã lên trên đó để làm một thiên thần thực thụ rồi. Khuôn mặt cậu xám ngắt không còn giọt máu, cả hai lăn trên vỉa hè chẳng khác nào phim hành động. Chiếc áo sơ mi trắng của Phong đã biến màu, cậu đờ đẫn ôm chặt lấy người của Phong. Kẻ sát thủ quay đầu nhìn lại, ném một ánh nhìn tức giận rồi phóng nhanh mất hút, để lại những vệt khói mờ mờ. - Không sao chứ? Bạn không sao chứ? – Phong hốt hoảng nhìn khuôn mặt bạc nhợt của cậu. Cậu chỉ kịp gật đầu xong thì lịm hẳn… ………………………………. Bệnh viện! Đây là lần thứ 2 cậu được phúc phận ở nơi này! Theo tình hình trước mắt thì cậu không bị hề hấn gì, chỉ vì hoảng sợ quá nên chết lâm sàn và có một số vết thương nho nhỏ ở tay chân. Nhưng chừng đó thôi cũng đủ để hồn phách Phong lạc lên mây. Sự thật thì sau khi cậu ngất, tên ám sát đã bị người của Phong phóng xe rượt theo và “hành xử” ngay tại chỗ. Khỏi nói cũng biết ai là người đứng đằng sau vụ này... - Bạn tỉnh rồi à? – Phong vồn vã hỏi thi thấy cậu choàng mắt tỉnh dậy. Cậu sau một hồi ngơ ngác cũng mỉm cười gật đầu. - Bạn làm tôi lo chết đi được! – Phong nhăn nhó cầm tay cậu. Vì không thể nói được nên cậu đành phải lấy tay vỗ vỗ vai Phong thay cho một lời an ủi và xin lỗi. - Thôi bạn cứ nằm đi! Miễn là bạn thấy tôi là được, không cần phải nói gì đâu! – Phong mỉm cười, một nụ cười rất hiền nhưng thoáng chút chua xót. Bấy giờ cậu mới chợt nhận ra Phong cũng bị thương, hình như là nặng hơn cậu. Bằng chứng là một chiếc băng trắng nằm ngay trên trán. Cậu hốt hoảng chạm nhẹ vào đó. - Ơ! Không sao cả! Bị trầy da chút thôi! Cậu nheo mắt lại tỏ vẻ có lỗi, nếu như không phải vì cậu thì Phong cũng đâu đến nỗi… - Uh thì cũng hơi đau! Tôi vốn dĩ cũng giữ gìn “nhan sắc” lắm chứ! Bị một vết thương nằm ngay trên mặt thế này tôi cũng hơi khó chịu, nhưng vì bạn thì tất cả không thành vấn đề. – Phong cười cười. Và thế là cậu lại đỏ mặt. Thật ra Phong quá tốt với cậu. Tốt đến mức đôi khi khiến cậu không khỏi nghi ngờ… - Mà này! Tôi vẫn chưa hết giận bạn đâu đấy! Tối hôm qua bạn bỏ đi đâu mà làm tôi chạy đôn chạy đáo tìm thế hả? – Phong tỏ vẻ tức giận. Cậu định huơ huơ tay giải thích thì Phong cầm tay chặn lại. - Sorry! Tôi quên mất! Bạn không phải nói gì cả! Đợi khi nào lành bệnh tôi “xử” bạn luôn một lần cho tiện! – Phong nháy mắt tinh nghịch. Thế đấy! Cậu bạn thiên thần lúc nào cũng đáng yêu như thế! Nhưng đừng quên cách đây vài tiếng Phong là một người như thế nào nhé! Một ngày trời nằm ở bệnh viện, cậu thấy chán vô cùng tận. Nếu là Thiên, chắc hắn ta bắt cậu xuất viện từ lâu rồi. Nhắc đến ác quỷ, cậu lại thấy buồn buồn. Có lẽ giờ này hắn ta đang ở bên cạnh người phụ nữ đó. Nói cho cùng, trong mắt Thiên, cậu không là cái gì hết. Nghĩ thế nên cậu thở dài, kéo chăn lên rồi nhắm mắt ngủ…Mong sao anh trai sớm trở về, có anh, tất cả sẽ trở lại bình thường…
|
Truyện hay lắm ! <3 ra chap mới đi editor, hống cả ngày rồi đó TT.TT
|