Chương 53: BẢN LĨNH CỦA NAM THẦN - Cô thôi đi! Uống thế về mà ông già phát hiện thì đừng trách! – Thiên cũng tỏ ra phản đối, chả thằng con trai nào bình tĩnh được trước việc một đứa con gái, một thằng bot mới 18 tuổi cùng nhau thanh toán 10 chai rượu loại nặng đô nhất mà ngay cả mấy người đàn ông cũng không thể chịu nỗi.
- Ha ha! Cậu lo cho tôi từ khi nào thế??? – Nhã Trúc cười khì khì vỗ vào má Thiên ( mặc dù đã say nhưng vẫn thâm +_+) Cậu thì mặt mày vẫn hồng hào, tươi tỉnh. Con số 10 không phải là “giới hạn” của cậu! Đột ngột cô dì ghẻ đứng dậy lảo đảo: - Ngồi đó đợi nhé! Tôi vào nhà vệ sinh chút đã! Ha ha! Bóng người phụ nữ khuất dần sau mấy bức tường. Cậu chỉ ngồi yên mà nhìn theo, Phong và Thiên cũng vậy. - Bạn không sao chứ???? Đây là chai thứ 10 rồi đó! Loại này tôi chỉ uống được một chai là không thể chịu nỗi rồi, thế mà bạn….- Phong chậc lưỡi khâm phục. Cậu mỉm cười lắc đầu. Gương mặt cậu vẫn hồng hào. Và đây là lịch sử của cậu: Lúc 5 tuổi, cậu đã uống hết một ly rượu, 10 tuổi đã lén ba uống hết một chai Champain, 13 tuổi đã uống thắng cả ba mình – một ông chủ của công ty sản xuất rượu có tiếng, đồng thời cũng là người có tửu lượng vào loại thượng thừa. cậu bị nghiện rượu nguyên nhân sâu xa là vì mẹ, tại lúc mang bầu mẹ của cô bé đã không ngần ngại mà uống rất nhiều ( thời gian bà mang thai cậu cũng là mẹ cậu phải đón tiếp rất nhiều đoàn khách nước ngoài), nguyên nhân trực tiếp là vì ba của cậu, lúc cậu mới có 3 tuổi, trong một lần say rượu, ông đã bắt ép Nim uống hết một ly rượu mạnh khiến suýt nữa cậu phải nhập viện vì bị cào ruột, nhưng không hiểu vì sao ngay từ giây phút đó cậu trở nên thích thú với vị của rượu, mùi hương của nó và cái cách mà nó làm cho con người ta bị say. Càng ngày, cậu càng thích uống rượu. Và một điều đặc biệt nữa, là cậu rất khó bị say, cho đến bây giờ, không ai có thể lý giải được khả năng đặc biệt này của cậu! Lúc tách ra sống riêng với anh trai sau khi ba mẹ mất, anh An – tức anh trai cậu, đã phải rất khó khăn để giúp cậu cai rượu ( khi đó cậu mới có 16 tuổi), hầu như chai rượu nào có trong nhà đều bị cậu uống sạch với một tốc độ nhanh chóng đến khủng khiếp. Phải mất gần 1 năm cậu mới thôi cái thói quen uống rượu kì cục đó. Nhưng cứ hễ thấy rượu là lại phải uống. Rượu như là một “tri kỉ” có sức hấp dẫn kì lạ đối với Khang. Hồi nãy Phong hỏi cậu muốn uống nước hoa quả hay rượu, phải đấu tranh tâm lý dữ dội lắm thì Khang mới chọn phương án thứ 1. Nhưng chính Nhã Trúc đã đụng chạm vào cái thói quen vốn đã tiềm tàng từ rất lâu trong con người cậu. Và khi đã lên cơn ghiền, đừng nói 10 chai mà có 20 chai đi nữa thì cũng không thành vấn đề với Khang. Chắc chắn là cậu sẽ không say, nhưng khả năng bị ngộ độc vì uống quá nhiều rượu có thể xảy ra… Như lúc này đây, cậu đã cảm thấy đau đau ở bụng… ( Tôi cũng muốn vào nhà vệ sinh!) – cậu níu nhẹ áo Thiên rồi huơ huơ tay. Hắn nhíu mày một lát rồi gật đầu. Cậu đứng dậy khỏi ghế và đi về phía tolet. Các bạn không nên thắc mắc vì sao cậu không nói với Phong mà lại nói với Thiên chuyện đi vệ sinh. Đơn giản là chỉ có Thiên hiểu được ngôn ngữ của người câm, còn Phong thì phải cần có giấy bút thì mới hiểu được! - Bạn ấy cũng vào tolet hả? – Phong nhìn theo cậu hỏi. - Nhìn cũng đủ hiểu, hỏi làm gì! – Thiên nhăn nhó, thực chất là hắn đang cực kì bấn loạn khi nhìn thấy tửu lượng trên trời của cậu, không ngờ đứa uke yếu ớt mà hắn đã từng chê là ” vừa không nói được, vừa hậu đậu vụng về” lại có một khả năng tuyệt vời mà ngay cả nhưng cao thủ như Thiên muốn xách dép theo cũng không kịp! Còn lại 2 chàng trai. Không khí im lặng. Mỗi người đang đeo đuổi những suy nghĩ riêng của mình. Trong nhà vệ sinh! Cậu chạy nhanh vào một trong những chiếc phòng trong nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại. Kinh nghiệm nhiều lần bị đau vì uống quá nhiều rượu đã giúp cậu giải quyết tình hình một cách dễ dàng. Cậu lấy tay…móc họng cho nôn hết ra trước khi uống tiếp những chai rượu mới!?! ( Hơi ghê ghê nhưng lúc này chỉ có cách đó mà thôi!) Xong xuôi đâu đấy, cậu mở cửa phòng bước ra. Cậu giật mình khi nhìn thấy Nhã Trúc đang đứng ở lavabo trước mặt, qua tấm gương lớn của nhà vệ sinh, cậu nhìn thấy khuôn mặt không mấy thiện cảm của cô dì ghẻ….
|
Chương 54: NỖI ĐAU CỦA QUỶ NỮ. Thu hết can đảm, cậu tiến tới, xả nước rửa mặt, rút tờ khăn giấy lau sạch và bước ra coi như không để ý tới sự có mặt của Nhã Trúc. - Tôi đã phải sống như một con chó ngay từ khi biết mặt cuộc đời này… Giọng nói của Nhã Trúc cất lên khiến cậu dừng bước. - 5 tuổi tôi đã phải bương chải ngoài đời để bán từng chiếc bánh tráng kiếm tiền nuôi gia đình, 10 tuổi tôi đã phải đi phụ thợ hồ cùng ba mặc dù tôi là con gái, 14 tuổi tôi đã phải nếm cái gọi là chua chát của cuộc đời khi đi làm con ở cho nhà họ, bị người ta khinh rẻ, coi thường. Và cho đến bây giờ, mặc dù khoát trên mình một cái mác hào nhoáng là phu nhân của một tổng giám đốc nhưng tôi vẫn không được chính người chồng cũng như đứa con chồng yêu thương. Cậu hiểu được nhưng nỗi đau đớn và nhục nhã mà tôi phải chịu đựng không??? Làm sao mà cậu hiểu được chứ??? Mấy thằng quý tử sinh ra trong nhung lụa như cậu thì làm sao mà cảm nhận được! Ha ha… – và cô ta lại cười. Cậu quay đầu lại nhìn Nhã Trúc, không ngờ cô ấy cũng phải chịu đựng những nỗi đau như thế… - Tôi gặp Thiên trong một hoàn cảnh rất đặc biệt. Và đó là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất coi tôi là một con người, đúng hơn là một đứa con gái đúng nghĩa. – chị ta hạ giọng rồi quay lại nhìn cậu, ánh nhìn có cái gì đó như sự van xin, nài nỉ. - Năm tôi 16 tuổi, một hôm trời mưa to tôi bị ông cha dượng đánh đập phải chạy trốn dưới gầm cầu. Và tôi đã gặp Thiên, cậu ấy cũng bị đánh giống tôi, người toàn là vết thương. Khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi đã biết rằng đó là người con trai của cả cuộc đời mình. Chúng tôi không thuộc cùng một tầng lớp, địa vị, nhưng cậu ấy đã thích và yêu tôi. Cô không biết tôi hạnh phúc đến mức nào đâu! Tôi đã từng nghĩ, tôi sẽ chấp nhận hi sinh tất cả, thậm chí là cả cái chết để được mãi ở bên cậu ấy. Tôi đã rất tự tin vì nghĩ rằng cậu ấy cũng chỉ có mình tôi, vì Thiên là một kẻ rất chung tình. Vậy mà….- Nhã Trúc trừng mắt lên nhìn cậu, cái nhìn muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện. - Cậu đã cướp đi tình yêu của cả cuộc đời tôi! Chính cậu đã biến Thiên thành một đứa gay như cậu! Tôi hận cậu! Tôi muốn giết cậu! – Nhã Trúc chỉ tay vào mặt Khang đay nghiến. Rồi đột nhiên cô ta bật khóc. Khóc rất to, tiếng khóc tức tưởi cứ vang lên xoáy vào trái tim của cậu. Khang không ngờ mình đã gây ra một nỗi đau lớn như vậy cho Nhã Trúc… - Hức hức…Cũng chỉ vì tiền mà tôi cắn răng phản bội Thiên để bước lên xe hoa làm vợ kẻ đáng tuổi cha mình, cũng vì tiền mà tôi trở thành một con đàn bà bị người đời khinh rẻ, họ coi tôi là kẻ đào mỏ, là một đứa con gái không có nhân cách, nhưng tôi không chỉ sống cho riêng mình, sau tôi còn có 4 đứa em, tôi phải sống 4 cuộc đời, tôi phải lo cho chúng, người đời có quyền khinh thường tôi, căm ghét tôi nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ Thiên lại có thể quay lưng với mình. Tôi đã chết đi từ cái ngày làm vợ ba của cậu ấy, nhưng cậu ấy không hiểu được nỗi đau khổ mà tôi phải chịu đựng, cậu ấy nghĩ rằng tôi yêu cậu ấy chỉ vì tiền. Hức hức…Cậu có hiểu được cho tôi không????????? – cô ta càng khóc dữ dội hơn, Cậu chỉ biết nín lặng. - Tôi sẽ chết mất nếu không có Thiên. Cậu cũng đã có Phong bên cạnh rồi đó! Vì thế cậu làm ơn buông tha cho Thiên, làm ơn hãy quên Thiên đi, cậu hạnh phúc hơn tôi rất nhiều rồi, hà cớ gì cậu lại nhẫn tâm cướp đi lẽ sống cuối cùng của cuộc đời tôi???????????? Cậu không biết phản ứng như thế nào… Nhã Trúc đúng là đã say thật rồi, rất say….nhưng chính lúc này mới là con người thật của cô ấy. Cậu thấy lòng buồn vô hạn, có cái gì đó như là day dứt, có lỗi trỗi lên trong tim cậu. Thích Thiên, phải chăng là một sự không nên?????????? Nhã Trúc lấy tay lau nước mắt, thở mạnh một cái rồi lảo đảo bước ra. cậu vẫn đứng đó, trong im lặng. Một người đàn bà có niềm kiêu hãnh cực lớn như cô ta mà đã xuống nước năn nỉ cậu chứng tỏ Thiên quan trọng với cô ấy đến mức nào. Còn cậu, cậu chợt nhận ra giữa mình và Thiên chưa có một cái gì chắc chắn trong chuyện tình cảm, chưa ai bộc lộ tấm lòng của mình, trông chờ vào một thứ không có điểm tựa liệu có quá mạo hiểm hay không????????????? Suy nghĩ hồi lâu, cậu cũng rời khỏi nhà vệ sinh. Trong đầu tràn ngập những suy nghĩ rối bời…. Ra đến nơi, thấy Nhã Trúc đã nằm gục trên bàn, Phong và Thiên vẫn ngồi đó. Cậu lặng lẽ bước tới… - Bạn làm gì trong ấy mà lâu dữ thế? Làm tụi tôi lo sốt vó! – Phong nhăn nhó trách cứ. Cậu thở dài nhìn sang Thiên. Hắn vẫn luôn thế, lạnh lùng nhưng thoáng chút âu lo. Vài giây sau, cậu cầm tay Phong kéo ra khỏi ghế ý muốn về. Thiên thần lúc đầu còn hơi ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh chóng làm theo. - Tôi đưa bạn ấy về! Chị ấy cũng say lắm rồi, cậu nên chở chị về sớm kẻo ba cậu mắng! – Phong đặt tay lên vai Thiên “dặn dò” Cậu bước đi, không quay đầu lại. Có lẽ sẽ quên được Thiên…có lẽ là như thế… Nhưng không phải lúc nào điều ta muốn cũng được thỏa mãn… Cậu không thể bước đi được nữa…chỉ vì cái nắm tay giữ lại của Thiên… Cậu quay lại nhìn ác quỷ, ánh mắt đầy thắc mắc và buồn bã… Phong cũng dừng lại, ngước nhìn Thiên….
|
#mn199449: Tuần này chắc mình chưa thể edit tiếp được , tay mình đang bị đau, với lại mình đang nhập viện huhu
|
t/g oi co gan khoe lai nhak r up tip nhak dung bo truyen nha t/g. uong ho t/g 2 tay 2 chan lun <3
|