t/g oi co gan khoe lai nhak r up tip nhak dung bo truyen nha t/g. uong ho t/g 2 tay 2 chan lun <3
|
mong cau mau chong khoe lai de con.viet bo thj uong lam
|
Chương 55: RÚT LUI TRONG NƯỚC MẮT
Nhưng Thiên không nói gì, chỉ nắm chặt tay của Khang, và nhìn thẳng vào mắt cậu. Lúc nào cũng thế, bao nhiêu điều Thiên muốn nói với cậu đều được thể hiện qua ánh mắt, đã nhiều lần cậu trốn tránh không muốn hiểu, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại sự tha thiết từ ánh mắt biết nói đó… Ước chừng bây giờ cậu có thể khóc và ôm chặt Thiên… Nhưng không thể. Nhìn sang Nhã Trúc, cô ta vẫn ngủ say như chết, cái gương mặt của một phụ nữ mới 18 tuổi nhưng đầy vẻ mệt mỏi. Cậu quặn lòng… . Thôi thì… . Hãy một lần biết rút lui… . Để đôi bên hạnh phúc… . Cậu rút nhẹ tay mình ra khỏi đôi bàn tay ấy…Lần đầu tiên cậu dám từ chối cái nắm tay của Thiên… Cũng là lần đầu tiên cậu biết được cảm giác đau khổ khi phải từ bỏ tình yêu….Khi người ta lớn…người ta biết nhiều…. nhưng cũng sẽ đau nhiều… . Phong chứng kiến tất cả, sau khi cậu rút tay ra, Phong quay mặt lại rồi dẫn cậu đi thật nhanh. Thiên nhíu mày lại, hàng mi dài thoáng chốc rung rung lên ngăn đi một tiếng thét từ cõi lòng… …………………………………………………. Nếu có một lần xin tha thứ… Hãy làm ơn cho em được giã từ… Để quên đi bao đắng cay giận dữ… Cho cuộc đời không có chữ “giá như”… . ( Tác Giả Kawi)……………………………………………….. - Bạn không sao chứ? – Phong vừa lái xe vừa quay sang hỏi. Cậu lắc nhẹ đầu, tựa người vào thành cửa nhìn ra phía bên ngoài. Buồn. Cái buồn nuốt chửng không gian... ………………………………………………. Thứ 2 đầu tuần. Trong bộ đồng phục, cậu tất tả chạy lên xe cùng Phong tới trường. . - Nhìn bạn thế này trông đáng yêu lắm đấy! – Phong nháy mắt nhìn cậu. . Cậu đỏ mặt quay sang hướng khác. Trước cái nhìn của Phong khi nào cậu cũng thấy “bất bình thường” trong người. Xe dừng ngay trước cổng. Không giống như Thiên, Phong chả ngại ngùng dư luận, ngang nhiên cùng cậu bước xuống xe đi vào trường. Thế là cái tin giật gân “ lộ diện chàng dâu tập đoàn IST” đã được củng cố thêm bằng chứng! Vào đến cầu thang tầng 1, đột nhiên cậu thấy Trần Phương đang đứng trước mặt nhìn cậu và Phong với vẻ không mấy thân thiện. Cậu biết ý nên chạy ngay lên lớp, trước khi đi không quên nở một nụ cười chào ngày mới với cô bạn thân. - Chào bạn! – Phong cũng thân thiện không kém. Và điều đó làm cho cô nàng 84kg hạnh phúc vô biên. Nhưng chắc Phương cũng phải hiểu là Phong chào cô bé chỉ vì “ăn theo” cậu mà thôi, coi đó là một sự “nhân tiện” cũng không sai chút nào! 3 tiết học trôi qua với một sự nặng nề. Nhưng dần dần cậu cũng quen với cảm giác bị người ta soi mói và dòm ngó. Chuông báo ra chơi reo lên, mọi người rời chỗ ngồi đi kiếm cái gì đó ăn hoặc chạy xuống sân chơi đùa. Mấy bữa nay không thấy Phương qua lớp chơi với cậu, trong lòng cậu cũng đầy thắc mắc nhưng không dám hỏi bạn. Một mình trong lớp, cậu thấy chán nên cũng đứng dậy đi ra sân sau – cái nơi yên tĩnh, vắng vẻ mà cậu vẫn hay tìm tới mỗi khi không vui. Cậu đi từng bước chậm rãi trên con đường đầy cát mềm ở sân sau, vừa đi vừa nhìn ra phía xa, nơi những chậu hoa thuỷ tiên đang nở rộ, rồi cậu nhìn lên bầu trời, nghĩ ngợi xa xăm, về anh trai, về chính mình…. Chiếc ghế đá quen thuộc bị che khuất một phần bởi tán cây bàng đã lấp ló ở đằng trước. Cậu bước nhanh hơn… “Đi hoài rồi cũng mỏi chân….nên ngồi lại để biết mình đã đi đâu và nên đi tiếp những đâu….Cũng như trong tình cảm, yêu tha thiết rồi cũng có lúc mệt mỏi, nên dừng lại để biết mình đã yêu ra sao và tiếp tục yêu như thế nào…” ( Tác Giả Kawi) Nhưng vừa bước tới gần, đôi chân của cậu khựng lại. Thiên đang ngồi đó, với hàng mi buồn lạnh giá ngước nhìn lên trời xa…Hai con người ở cách nhau chưa đầy 2 mét, nhưng cứ ngỡ như xa nhau đến tận cuối trời….
|
Chương 56: MÌNH SẼ XA NHAU…MÌNH SẼ RẤT ĐAU…NHƯNG CUỐI CÙNG MÌNH VẪN SẼ YÊU NHAU…
Cậu lặng lẽ đứng nhìn đôi mắt ấy hồi lâu, cái đôi mắt đen láy với hàng mi rậm dài đã đi vào tận trong tiềm thức của cậu mỗi khi ngủ, cái đôi mắt ám ảnh suốt những lúc cậu thức, cái đôi mắt ngự trị trái tim cậu, đôi mắt cho cậu tình yêu và cũng cướp đi của cậu niềm hạnh phúc… Và rồi cậu thở dài, một tiếng thở dài lén lút. Cậu quay lưng đi, phải một lần biết nhẫn tâm để có thể quên đi tất cả… - Nếu bạn bước thêm một bước, thì chúng ta sẽ phải dừng lại…mãi mãi… – Thiên cất tiếng, đôi mắt hướng về phía cậu, long lanh, mênh mang, nồng nàn nhưng cũng đầy căm phẫn… Cậu cúi đầu, hai tay đan vào nhau. Đau thật… Tim cậu thắt lại. Muốn quay đầu thật nhanh để đến với Thiên, nhưng vẫn phải đứng yên như thế…Làm sao quay lại được khi người đầu tiên mà Thiên yêu không phải là cậu? Làm sao quay lại được khi đối với Nhã Trúc, Thiên là tất cả??? Làm sao quay lại được khi chính bản thân cậu còn không đủ niềm tin cho cuộc tình đầy giông tố này???????????? Tất cả mọi lý do đều để biện minh cho hai chữ “từ bỏ”………. Cậu dợm bước đi… - Tôi căm ghét bạn! Cái ngày đầu tiên bạn xuất hiện trước mặt tôi thì tôi đã ghét bạn rồi. Vì bạn đã khiến tôi phải nhớ, phải yếu lòng, vì bạn đã khiến tôi phải suy nghĩ về cái gọi là tình cảm trong khi chẳng bao giờ tôi muốn nghĩ đến. Nhưng bây giờ, tôi không căm ghét, mà tôi hận! Tôi hận bạn! Tôi hận bạn đã bước vào cuộc đời tôi để làm nên sóng gió trong lòng tôi, tôi hận bạn đã biến tôi một thằng gay 18 tuổi, biết yêu và biết ghen tuông vớ vẩn, tôi hận bạn vì bạn đã cho tôi một cảm giác được quan tâm, được hạnh phúc mà tôi ngỡ chẳng bao giờ tôi còn có thể nhận được. Đã bao lần tôi cố gắng quên bạn đi, nhưng càng cố quên lại càng nhớ da diết. Tôi đã thất bại một lần trong tình yêu, trái tim tôi cũng chết từ lúc đó. Nhưng ai bảo bạn lại khiến nó sống dậy. Để nó biết rung động và biết làm tôi đau. – Lời Thiên nói đều đều, nhưng càng lúc giọng càng dữ dội như một lời trách móc. Cậu nắm thật chặt tay để nén đi tiếng khóc. Ác quỷ của cậu đang đau…rất đau mà chính cậu là nguyên nhân của nỗi đau đó. Thiên đứng dậy khỏi chiếc ghế đá, buông một tiếng thở dài đầy mệt mỏi…. - Tôi không thể chịu đựng được nữa. Cứ mãi thế này thì tôi sẽ không thể ác được nữa…. Cậu nghe rõ tiếng bước chân của hắn….nghe như xa dần…xa dần… - Thế đấy! Tôi ghét bạn! Tôi hận bạn! Nhưng tôi không hối hận khi đã yêu bạn! Và cậu giật mình, tim ngừng đập khi thấy Thiên quàng cánh tay rắn chắc ôm chặt mình từ phía sau. Ác quỷ cúi đầu sát mặt cậu, mắt nhắm lại. Một giọt nước mắt làm ướt vai cậu giọt nước mắt đau thương mà Thiên đã nén lại từ rất lâu, nhưng giờ đây không thể nào cầm được nữa… Cậu đau đớn khi thấy người con trai của mình như thế…Không giống Thiên một chút nào. Yếu đuối và tha thiết… Trong vòng tay của hắn, cậu thấy mình thật nhỏ bé, càng lúc cậu càng hận bản thân khi đã khiến cho một Thiên lạnh lùng, mạnh mẽ ngày nào trở nên tan nát như bây giờ. Thiên nói đúng, đáng lẽ không nên bước chân vào đời nhau để khỏi làm cho nhau đau khổ… Cậu rụt rè đưa tay mình lên, rồi nghẹn ngào nắm lấy cánh tay Thiên. Nước mắt rơi từng giọt dài…. “18 tuổi. Người ta chưa hẳn là trưởng thành….nhưng cũng không còn ngây ngô….18 tuổi….người ta có thể chưa biết nhiều….nhưng khi biết thì sẽ yêu rất nhiều….” (Tác Giả Kawi). ” Tôi sẽ chết mất nếu không có Thiên, vì thế cậu làm ơn buông tha cho cậu ấy, làm ơn hãy quên đi cậu ấy, cậu hạnh phúc hơn tôi rất nhiều rồi, hà cớ gì cậu lại nhẫn tâm cướp đi lẽ sống cuối cùng của cuộc đời tôi???????????? ” Những lời nói của Nhã Trúc lại dội lên trong lòng cậu. Như thế cánh tay huyền bí nào đó đang cố kéo cậu rời xa Thiên… Đã có lần cậu nghe Phong nói: ” yêu Thiên là một nỗi bất hạnh, bao quanh cậu ta là rất nhiều thứ mà bạn không thể biết hết và hiểu hết được,nếu không đủ can đảm thì đừng nên tiến thêm bước nữa, vì rồi có lúc bạn sẽ rất đau!” Hoá ra là thế. Đau! Phải! Cậu đang đau lắm…Và không muốn Thiên đau hơn nữa…Hai người…là hai thế giới, không thể hợp được nhau…Cậu không đủ cam đảm để chắc chắn mình sẽ thay thế được Nhã Trúc trong lòng Thiên, cũng không đủ tự tin để có thể yêu hắn – một đại công tử, một ác quỷ, một dấu chấm hỏi còn rất lớn với mình… Thôi thì…. Hãy một lần biết nhẫn tâm…. Để yêu trong im lặng… Cậu cầm chặt cánh tay Thiên….và hất nó ra. Không quá mạnh nhưng cũng đủ đâm thẳng vào tim Thiên một nhát dao tuyệt vọng… Và cậu bước đi thật nhanh, nhanh hết mức có thể. Để không phải hối hận cho cái quyết định mạo hiểm này….Có thể cậu sẽ chết vì đau đớn…nhưng còn hơn để Thiên cứ giẫy giụa mãi trong cái thứ tình cảm chông chênh này… Cậu không còn nhìn thấy Thiên nữa…đơn giản vì hắn đang đứng sau lưng cậu…thẫn thờ…ánh mắt lại ánh lên những tia sắc lẻm…rồi một nụ cười mỉm xuất hiện trên môi Thiên….cười cho cái gọi là tình yêu mà hắn đang quỵ luỵ trong vòng xoáy của nó… Lần thứ 2…người con gái mà hắn yêu thương…lại để hắn ở đằng sau và bước đi một mình…. ” Yêu là chết ở trong lòng một ít… Vì mấy khi yêu mà lại được yêu…”. ( Xuân Diệu)…………………………………………
” Tình yêu có thể thiếu đi tất cả…nhưng không thể thiếu đi xa cách…không thể thiếu đi nỗi đau…vì có xa cách đớn đau….con người ta mới nhận ra mình đã yêu nhau thật nhiều….” ( Tác Giả Kawi). Cậu và Thiên cũng vậy, cả hai rồi sẽ xa nhau, rồi sẽ đau khổ, nhưng mãi mãi sẽ là của nhau…Vì một sự thật đơn giản…Họ đã yêu nhau…
|
Editor khỏe òy nà, Úp liền 2 chương lun^^
|