CHAP 23: CUỐI CÙNG ĐÃ XUẤT HIỆN
Tóm tắt: Nhóm gồm 7 người: Hoàng Nhật, Minh Vũ, Kiến Dương, Anh, Khang, Nhược Thủy và Minara tới thư viện để phá giải một trong mười bí ẩn trường học của Clb Tử Vong Du Kí. Họ dùng cầu cơ để quay lại quá khứ, một đoạn kí ức của một nhân vật tên Thiên Minh. Hiện tại thì Kiến Dương đã biến mất nhưng vì lý do khác quan nên chưa ai có thời gian để tìm kiếm cậu ta.
Thiên Minh một lần nữa đến thư viện vào buổi chiều tà sau khi ngày hôm qua cậu ta đã bắt gặp một cô gái khóc lóc trong một vị trí hẻo lánh của thư viện. Do lo lắng cho cô gái đó nên lần này cậu rủ đám bạn của mình quay lại tìm xem cô gái còn ở đó hay không. Nhưng đáng tiếc lần này thay vì cô gái thì một con ma nữ xuất hiện. Thiên Minh và bạn cậu ta ngay lập tức chạy trốn. Trong khi đó, Hoàng Nhật mọi người thì vẫn chịu ánh mắt nghi hoặc của ma nữ.
Chương này có nhắc đến hiệu trưởng Nostradamus hiện tại, Thiên Hoàng Nhân Tâm. Có thể xem lại đoạn đầu Chap 17 để biết thêm. Kiến Dương mất tích cũng tại cùng chap 17 này.
------
Khang mập xấu hổ gãi đầu cười cười chống chế.
- Đâu phải! Chỉ là tớ nghe theo dân gian truyền tụng là nước tiểu đồng tử có thể suy đuổi tà ma nên thử chứ bộ!
Mọi người im lặng. Vài giây sau, vô số tiếng hét thảm phát sinh. Cậu nhóc mập mạp này ngay lập tức bị đám bạn mình cho ăn đủ. Đồng thời vô số tiếng chửi rủa đổ ập lên người cậu nhóc.
- $@$@#@#%!!!
---
Đang lúc mọi người hưng phấn mà ra sức đánh "bao tải thịt" Khang mập thì bị một luồng gió lạnh từ phía sau lưng phả thẳng vào người. Đến lúc này tất cả mới sực tỉnh, nãy giờ vẫn luôn có một con ma nữ đang đứng ngay phía sau mình. Thế là cả đám đồng loạt chảy mồ hôi hột, từ từ đưa mắt hướng về nguồn hàn khí phát ra.
Khuôn mặt bị lột sạch da chỉ còn lại những cơ thịt giật giật trông cực kì mất thẩm mỹ. Ma nữ đưa ánh nghi hoặc hướng về Hoàng Nhật đám người. Thấy con ma nữ chỉ nhìn về phía họ mà không hề làm ra hành động gì khác, Minara mới có dũng khí cất tiếng nhỏ giọng hỏi.
- Tại sao con ma nữ ấy là chỉ nhìn về phía chúng ta và không làm bất cứ hành động gì như vậy?
Nhược Thủy không trả lời ngay cho câu hỏi này. Thay vào đó cô nhóc từ từ tiến tới gần ma nữ. Hành động này ngay lập tức gây nên sự hoảng hốt đến nỗi suýt thốt lên thành tiếng của cô bạn thân Minara. Sự liều lĩnh của Nhược Thủy khiến Minara vừa sợ hãi lại vừa xen lẫn lo lắng.
Không ngờ cô nhóc nhút nhát xấu hổ này lại can đảm như vậy. Nhược Thủy đưa tay huơ huơ trước tầm mắt ma nữ, một điều đáng ngạc nhiên được cô nhận ra khi nhìn vào đôi mắt hằn rõ từng tia máu đối diện. Nhược Thủy an tâm mỉm cười, Hoàng Nhật cũng ngay lập tức gật đầu:
- Đúng như tớ nghĩ!
Minh Vũ nhìn hai con người im lặng ra vẻ thông minh đó xì mũi coi thường. Cậu ta khoanh hai tay đứng rồi dõng dạc cất tiếng.
- Ma nữ thực chất chỉ cảm nhận được một chút bất thường mà thôi. Nó thậm chí không nhìn hay nghe thấy bất kì điều gì chúng ta nói.
Anh rọm nghi ngờ đưa ánh mắt dò hỏi Minh Vũ:
- Cậu chắc chứ?
Minh Vũ nhún vai rồi sau đó bất ngờ hét lên một tiếng rõ to làm tất cả hết hồn. Đương nhiên trừ Nhược Thủy và Hoàng Nhật. Đúng như lời Minh Vũ, ma nữ thậm chí chẳng có phản ứng gì chứng mình rằng nó đã nghe thấy tiếng hét với số đề-xi-ben khủng của cậu nhóc. Tuy ma nữ không phản ứng với tiếng hét này nhưng lại có những người phản ứng với nó một cách rất triệt để.
Minh Vũ cười khinh xem thường ba con người ai cũng biết là ai hiện đang hoảng loạn mà tìm chỗ trốn. Minara, Anh rọm, Khang mập run rẩy cố gắng rúc mình lẩn trốn sau đống bàn ghế cũ. Hai người trước còn đỡ, thân hình mập mạp thừa mỡ của Khang thì chẳng khác nào là một con voi cố gắng chui lọt vào một hang chuột nhỏ bé. Mông cậu nhóc lộ rõ thẳng ra ngoài, nó thỉnh thoảng lại còn run nhẹ. Minh Vũ kiềm chế lắm mới không xông lên cho một cước và cái bàn tọa ấy cho sướng con mắt.
Hoàng Nhật cười khổ lắc đầu. Cậu ta kêu mọi người ra khỏi chỗ trốn, Ba người đó khi biết được bản thân hoàn toàn an toàn thì ly khai chỗ núp với tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận. Họ trừng mắt nhìn Minh Vũ như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta. Còn Minh Vũ thì sao? Cậu ta huýt sáo đưa hai tay ra sau gáy làm thinh như không nghe không thấy gì cả.
- Minh Vũ, cậu đừng có như vậy? Lúc này suýt nữa cậu đưa mạng tất cả mọi người xuống chầu Diêm Vương rồi đấy! Xem ra Dương Dương không có mặt tại đây thì cậu lại nhảy ra đóng cái vai trò làm chuyện ngu của cậu ấy! Haiz!
Minh Vũ khó chịu nhìn Hoàng Nhật. Như thế là thế nào? Có chuyện gì xảy ra đâu? Ma nữ đâu có hành động gì. Chỉ vì cướp quyền cậu ta có một lúc mà lại kiếm cớ mắng cậu một cách phi lý vậy sao? Minh Vũ tức giận.
- Gì chứ? Tại sao? Cậu không nói rõ lý do thì đừng trách tớ cho ăn đấm!
Minh Vũ dí dí nắm đấm dọa Hoàng Nhật. Đáp trả, Hoàng Nhật chỉ cười mà không nói. Cậu ra đưa ánh mắt nhìn Nhược Thủy, cô nhóc nhận được thông tin từ ánh mắt đó nên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Âu chỉ có cô giải thích thì Minh Vũ mới không giữa đường mà cướp lời mà thôi.
- Lúc nãy khi tớ đưa tay huơ qua huơ lại trước tầm mắt của ma nữ thì giúp tớ nhận ra một điều. Đó là ma nữ hoàn toàn không nhìn thấy hay nghe thấy chúng ta. Tớ thấy rõ con ngươi trong đôi mắt của nó hoàn toàn không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ sự chuyển động. Nó chỉ trừng mắt nghi hoặc nhìn về hướng chúng ta mà thôi.....
Nếu là mình nói, thế nào đến đoạn này thì tên Minh Vũ ấy cũng sẽ cướp lời mà khoe mẽ nhận định của cậu ta là đúng, chẳng làm gì sai cả. Rồi ngay sau đó sẽ làm rùm beng lên, muốn dẹp loạn thì không tốn năm phút Hoàng Nhật mới cho là lạ.
Bây giờ nhìn tình hình hiện tại, ánh mắt nhóc ta chỉ thách thức nhìn mình. Hoàng Nhật mỉm cười cảm thán cho hành động đúng đắn của bản thân. Để cho Nhược Thủy làm người giải thích quả là hợp tình hợp lý. Minh Vũ sẽ không cướp lời của cô nhóc này, một người bạn mới quen huống chi lại còn bạn gái.
---
- Nhưng...
Minh Vũ giật mình. Cậu ta đưa ánh mắt chớp giật nhìn Nhược Thủy. Sao lại có "nhưng" tại đây? Nhược Thủy cũng không làm cậu mất thời gian khi ngay lập tức đưa ra lời giải thích.
- Nhưng rõ ràng có một điểm đáng lưu ý ở đây. Ma nữ không thể dùng ngũ giác để cảm nhận chúng ta nhưng sự thật như mọi người đã thấy. Cô ta bằng một cách nào đó nhận ra sự tồn tại của chúng ta. Đó chính là lý do tại sao ma nữ thay vì truy đuổi đám người Thiên Minh thì cô ta lại đưa ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta....
Nhược Thủy chỉ vào ma nữ đang đứng sau lưng cô, cô ta nãy giờ vẫn dùng ánh mắt như theo lời Nhược Thủy. Ma nữ chỉ đưa ánh mắt nghi hoặc mà nhìn về phía này.
Minh Vũ im lặng làm học trò ngoan nghe tiếp câu chuyện của cô giáo Nhược Thủy kể. Nhược Thủy mỉm cười nhìn Minh Vũ rồi tiếp tục đưa ra suy luận của bản thân.
- Lúc đó tớ chỉ có những suy đoán đầu tiên nhưng sau tiếng hét lớn của Minh Vũ thì tớ đã hiểu ra tất cả....
----
- Cậu đã hiểu gì cơ? - Minara tò mò.
- Đó là nguyên nhân khiến ma nữ cảm nhận được chúng ta.
Mọi người ồ lên. Mọi người ngay lập tức chăm chú lắng nghe. Ngoài Hoàng Nhật, mọi người đối với thông tin mới này cảm thấy tràn ngập tò mò lẫn hứng thú. Nhược Thủy lấy một hơi sau đó nói tiếp.
- Như các cậu đã biết thì phải dùng "hồn lực" để chúng ta có thể tương tác với thế giới trong mảnh kí ức này. Ma nữ cũng có thể làm như vậy, nhưng không như chúng ta. Nó phải bỏ ra nguồn hồn lực lớn hơn nhiều.
- Điều đó khiến nó chẳng rảnh hơi đâu lại thản nhiên tiêu phí hồn lực 24/24 để xem có kẻ nào đó không tồn tại cùng đồng mức thời gian đang làm những con vật kí sinh nghe lén. Những kẻ như chúng ta đây. Xuyên suốt từ tương lai tới.
- Cậu có biết tại sao ma nữ phải dùng lượng hồn lực lớn hơn chúng ta hay không?- Khang mập dò hỏi.
Nhược Thủy nhún vai. Cô nhóc với giọng điệu không chắc lắm cất tiếng:
- Không dám chắc chắn. Nhưng theo tình hình hiện này điều đó là sự thật 100%.
- Tớ mạn phép đưa ra suy đoán của cá nhân. Có thể ma nữ là một thành phần của thế giới kí ức này. Nó chịu sự quản chế của pháp tắc vô hình nào đó tại đây. Chúng ta thì lại là những sinh vật kí sinh đến từ vùng bên ngoài "kí ức thế giới", điều đó cho phép chúng ta phá luật một cách thoải mái.
- Điều đó khiến dù chỉ cần một luồng hồn lực nhỏ bé cũng đủ để giúp chúng ta tương tác với thế giới kí ức này. Trong khi việc xuyên suốt thời không, nắm bắt chúng ta đối với ma nữ là sự tiêu tốn cực kì xa xỉ.
- Việc xuyên thời không các cậu có thể hiểu cũng giống như việc cố gắng luồn lách qua những quy tắc của thế giới. Những quy tắc mà tất cả sinh vật được nó dựng dục ra trong thế giới này đều phải tuân thủ. Có thể hiểu một cách dễ dàng hơn như ở chân thực thế giới các cậu không thể đi xuyên qua vật thể nhưng trong này thì dễ dàng....
- Ma nữ, thân là một sinh vật thuộc thế giới này, cô ta phải dùng một luồng hồn lực cực lớn để phá hủy áp chế của quy tắc thế giới trước khi có thể tiếp cận, chạm một ngón tay vào người chúng ta....
---- (*) Nhược Thủy nhận định hoàn toàn chính xác. Nhưng có một số chuyện cô nhóc cũng chưa thể nào hiểu rõ hay dám đưa ra để làm giả thuyết. Điều này khiến sau đó cả đám phải ăn đủ. Tác giả không nói trước...
-----
Nhược Thủy giật mình. Cô không khỏi nhăn mặt thở dài.
- Đi xa phạm vi câu chuyện quá rồi. Chúng ta quay lại thôi. Các cậu cũng đừng hỏi nữa! Đợi tớ giải thích xong lúc ấy thì tha hồ mà nói.
- Lúc Minh Vũ hét lớn khiến Minara ba người giật mình hoảng sợ chạy trốn. Do quá lo lắng việc ma nữ sẽ nghe được tiếng hét của Minh Vũ và sẽ xông tới "làm thịt mình".. Ba người các cậu đã ngay lập tức biến thân thành chuột chui rúc vào đám bàn ghế đầy bụi bẩn và mạng nhện kia.
Minh Vũ cố gắng nhìn cười trong khi ba cặp ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn cậu không hề rời dù chỉ một giây. Nhược Thủy không để ý mấy đến việc này, cô tiếp tục.
- Tại thời điểm đó tớ nhận ra được trong ánh mắt của ma nữ có điểm khác lạ. Vốn vẫn luôn bất động bỗng trong vài giây nó trở nên linh động một cách bất thường... Phải chăng lúc đó ma nữ đã nhận ra được một điều đặc biệt nào đó?
- Ý của cậu là... - Minh Vũ cuối cùng đã hiểu. Tuy không muốn chấp nhận điều này nhưng cậu ta cuối cùng cũng đã nhận ra chỗ sai của mình ở nơi nào.
- Đúng vậy!- Nhược Thủy gật đầu sau đó tiếp tục nói. - Lúc đó ma nữ đã nhận ra được Minara, Anh và Khang dù chỉ trong một khoảnh khắc..
Minara, Khang và Anh nghe thấy điều này thì bất giác rùng mình không khỏi sợ hãi lạnh cả sống lưng. Nhưng theo lời của Nhược Thủy nói thì bây giờ họ vẫn an toàn nên cả ba thở phào nhẹ nhõm im lặng nghe cô bạn nói tiếp.
- Để giải thích chuyện này thì chúng ta hãy nhớ lại lúc trước, lúc chúng ta cùng Thiên Minh chạy trốn màn đêm vô tận đuổi theo ngay phía phía sau lưng không rời.....
Nhược Thủy đúng lúc này thì im lặng vài giây trước khi cất tiếng gọi tên của cô bạn thân.
- Minara!
- Hả? Tớ?
Minara chỉ vào bản thân. Cô giật mình khi bị gọi tên. Nhược Thủy nhìn cô bạn thân sau đó mỉm cười:
- Cậu còn nhớ tại sao lúc đó cậu lại có thể chạm vào kệ sách hay không?
Minara cố gắng nhớ lại. Cô nhóc lẩm bẩm:
- Lúc đó tớ chỉ lo chạy trốn chứ có kịp suy nghĩ gì trong đầu đâu..
Nhược Thủy gợi ý: - Đúng vậy! Lúc ấy trong lòng cậu chỉ có thứ gì?..
Minara vò đầu. Cô nhóc cứng rắn khẳng định:
- Lúc đó tớ thật chẳng có ý nghĩ gì cả. Lúc đó tớ chỉ..
Minara cuối cùng cũng đã nhận ra: - ...Tớ chỉ sợ hãi lo lắng chạy cho thật nhanh mà thôi..
- Bing go! Chính xác! Cậu chỉ sợ hãi...
Nhược Thủy vui mừng chúc mừng cô bạn cuối cùng cũng đã nhận ra.
- Theo nhận định thì có thể cảm xúc chính là điều khiển giác quan thứ sáu hay "hồn lực". Trong những cảm xúc thì có vẻ 'sợ hãi' chính là nhạy cảm với "hồn lực" nhất. Lúc này bị tiếng hét của Minh Vũ gây nên sự sợ hãi khiến các cậu vô tình lọt vào cảm nhận của ma nữ.
Ba người Minara trừng mắt nhìn Minh Vũ. Hay cho cái tên này, suýt chút nữa họ có thể đã đi chầu Diêm Vương vì một lý do lãng xẹt. Minh Vũ nhăn mặt cự lại ba cặp ánh mắt tràn đầy sát khí ấy:
- Người không biết không có tội! Nếu các cậu muốn dùng vũ lực để trả thù thì hay là thôi đi. Các cậu không một ai là đối thủ của tớ, kể cả nữ hán tử kia cũng vậy.
- Cái gì!!!
Minara tức giận định tiến về phía Minh Vũ thì ngay lập tức bị Khang mập và Anh rọm ngăn lại. Hoàng Nhật cũng lên tiếng can ngăn.
- Các cậu thôi đi. Tức giận cũng là cảm xúc thuộc loại mẫn cảm với hồn lực. Tớ không muốn con ma nữ ấy đưa ra quyết định hi sinh lượng lớn hồn lực để tìm ra và làm thịt chúng ta đâu. Nó hoàn toàn có thể làm điều đó đấy, đừng đứng ở đó cứ như coi như bản thân đã an toàn.
- Chúng ta giờ đây đi xem xét Thiên Minh mới là nhiệm vụ trọng yếu.
Tất cả sững người ra vì câu nói ấy. Nhược Thủy cũng ngay lập tức thốt lên:
- Đúng rồi! Mãi chú ý ma nữ mà vô tình quên mất khung cảnh xung quanh hoàn toàn không chìm trong mờ ảo. Rõ ràng nếu Thiên Minh đã chạy xa khỏi nơi này thì không thể có tình cảnh này được!
Hoàng Nhật thở dài, rốt cuộc bây giờ mới nhận ra sao? Cậu cười khổ chỉ vào đống bàn ghế đổ ngã lộn xộn ở một góc trong con hành lang tối đen giữa chỗ ma nữ và thư viện.
- Cậu ta có vẻ đã vấp ngã và bị một đống bàn ghế đổ ập lên người. Việc kí ức vẫn tồn tại nghĩa là cú ngã ấy không gây chấn thương đầu khiến cậu ta ngất đi. Có lẽ do chân bị tổn thương nên Thiên Minh không thể nào chạy trốn nên chỉ biết im lặng nhìn ma nữ.
Hoàng Nhật đưa ra một đống nhận định sau đó chỉ thẳng vào con ma nữ.
- Còn ma nữ này hình như cũng nhận ra Thiên Minh nhưng vì lý do nào đó khiến nó không thể rời xa vòng tròn tà thuật trên sàn nhà. Đó mới là lý do chính khiến nó không biến đi, tâm trạng khi nhìn thấy một miếng mồi ngon dâng ngay trước mặt mà không thể động đũa thì các cậu hiểu ra sao rồi chứ? Chúng ta chỉ là thừa cơ trong lúc này bị nó vô tình cảm nhận mà thôi.
- Trong lúc các cậu cãi nhau, Nhược Thủy lo giải thích thì ánh mắt nó đã rời chúng ta và chuyển sang nhìn chằm chằm vị trí Thiên Minh rồi này!
Mọi người ngay lập quay sang nhìn ma nữ. Đúng là nó đã rời đi ánh mắt nhìn chúng ta tự lúc nào. Ánh mắt của nó giờ đây như dã thú khát máu bị bỏ đói đã lâu trừng trừng nhìn vào vị trí trung tâm của đống bàn ghế đổ sập xuống.
Minh Vũ chưa kịp định hình tình huống lúc này thì Hoàng Nhật lại một lần đưa ra một cú sốc cỡ bom nguyên tử.
- À này Minh Vũ. Bà ngoại của Dương Dương cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi đấy. Tuy lúc này bà hiệu trưởng vẫn chỉ là học viên khối Thcs của học viên nhưng nhìn lướt qua tớ nhận ra ngay. Trông cực kì giống với hình ảnh thời niên thiếu của bà trong dãy nhà vinh danh những hiệu trưởng của Hoàng Gia học viện Nostradamus.
Minh Vũ đầu nổ đom đóm, lòng tràn ngập nỗi hoang mang khó ta. Cậu ta không nhịn được hét lên:
- Cái gì! Thiên Hoàng Nhân Tâm Ác Ma bà ngoại đã xuất hiện. Dính đến bà bà này thì chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.
|
CHAP 24: PHONG VŨ LONG
Minh Vũ chưa kịp định hình tình huống lúc này thì Hoàng Nhật lại một lần đưa ra một cú sốc cỡ bom nguyên tử.
- À này Minh Vũ. Bà ngoại của Dương Dương cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi đấy. Tuy lúc này bà hiệu trưởng vẫn chỉ là học viên khối Thcs của học viên nhưng nhìn lướt qua tớ nhận ra ngay. Trông cực kì giống với hình ảnh thời niên thiếu của bà trong dãy nhà vinh danh những hiệu trưởng của Hoàng Gia học viện Nostradamus.
Minh Vũ đầu nổ đom đóm, lòng tràn ngập nỗi hoang mang khó tả. Cậu ta không nhịn được hét lớn:
- Cái gì! Thiên Hoàng Nhân Tâm Ác Ma bà ngoại đã xuất hiện. Dính đến bà bà này thì chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp.
-----
- Đâu đâu! Bà già "ác tâm" ấy đang ở đâu? - Minh Vũ dáo dác đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Trên mặt cậu ta vừa thể hiện rõ sự thích thú lẫn sợ hãi. Thích thú là do cuối cùng cũng có thể biết được lý do đằng sau mà bà bà này cố gắng che dấu(có thể xem lại Chap 17 chương 2), sợ hãi là do từ trước đến giờ cứ hễ chuyện gì dính đến bà ta thì đều chưa bao giờ mọi việc đi theo chiều hướng tốt đẹp cả.
- Tớ chỉ nhìn lướt qua mà thôi. Hình như bà ấy đang trốn ở một góc, gần chỗ Thiên Minh ấy.
Hoàng Nhật không dám chắc lắm nói. Minh Vũ ngay lập tức tới gần chỗ Thiên Minh. Lúc này ma nữ cuối cùng cũng đã biến mất, trước khi đi nó còn nhìn phía Hoàng Nhật mọi người với một nụ cười kì lạ làm mọi người lạnh cả sống lưng. Tuy cảm xúc lúc này khá lẫn lộn, nhưng tất cả nhanh chóng bình tâm khi biết rõ ma nữ đã biến mất. Họ tạm thời có thể chắc chắn không còn một mối đe dọa có thể uy hiếp họ nào vào lúc này, cũng nhờ thế mà tấm chắn cảnh giác trong lòng cũng được mọi người nhẹ nhõm thả xuống. Tất cả thở dài một cách thoải mái.-
----
Thiên Minh lúc này mới dám cử động. Vừa nãy bị ma nữ nhìn chằm chằm, cộng thêm việc mắc cá chân của cậu xảy ra vấn đề khiến cậu không thể làm gì khác ngoài việc im lặng ngồi yên chờ đợi án tử của ma nữ ban phát. Đợi một lúc mà không thấy động tĩnh của ma nữ, cậu càng ngày càng trở nên căng thẳng, nỗi sợ trong lòng cứ thế mà vô thức tăng lên. Đến lúc nghĩ rằng bản thân không chịu đựng được nữa, Thiên Minh toan đứng dậy cố gắng bỏ chạy thì ma nữ biến mất như chưa từng xuất hiện. Cậu ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, phải mất mấy phút cậu nhóc chợt tỉnh và ngay lập tức làm ra hành động. Thiên Minh nhanh chóng bám víu vào một thành bàn ở bên cạnh cố gắng lấy lực để đứng lên. Dù thế nào cũng nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Bỗng đúng này có một bàn tay đưa ra trước mặt Thiên Minh, kèm theo đó là giọng nói của một nữ nhân.
- Đây, để tớ giúp cậu!
Thiên Minh mở trợn cả mắt. Minh Vũ mở trợn cả mắt. Tất cả mọi người mở trợn cả mắt. Ngoài chủ nhân của kí ức, tất cả không nhịn được hét lớn.
- Bà hiệu trưởng!
- Bà già Ác Tâm!
Đúng vậy, trước mặt họ giờ đây là hình ảnh Nhân Tâm(Thiên Hoàng Nhân Tâm) lúc còn trẻ. Tuy vẻ bề ngoài là một người con gái tuổi mới lớn, vừa tròn mười bốn, nhưng "bà" lúc này đã sở hữu nét đẹp mặn mà như một mỹ nhân trưởng thành. Với vô số đường nét sắc sảo, Nhân Tâm thể như là một con Phượng Hoàng cao quý tràn đầy tôn nghiêm, một nét đẹp hút hồn vừa ngăn cách vừa gần gũi. Trên gương mặt của cô gái, một số đường nét của tiểu mỹ nhân này vẫn còn được giữ vững đến tuổi xế chiều của mình. Điều đó có thể khẳng định ngay khi cả đám người Nhược Thủy cũng nhận ra được người con gái trước mặt là bà Hiệu Trưởng thời "còn xuân xanh".
Thiên Minh cảm thấy ngạc nhiên khi tại đây xuất hiện một nữ nhân. Từ ngạc nhiên từ từ chuyển sang nghi hoặc sau đó lại trở nên sợ hãi mà lùi lại phía sau rời xa Nhân Tâm.
Thiên Minh chìm đắm trong những suy nghĩ nội tâm. Lần trước cũng vậy, cậu cũng gặp phải một mỹ nhân xuất hiện với những điều kì lạ. Cô ta bảo cậu chạy đi, và y ngay sau đó là những cảnh tượng phản khoa học có phần siêu nhiên kinh dị. Cậu bị một bóng đen vô định hình truy đuổi.
Lần này thì lại xuất hiện một ma nữ, ma nữ biến mất thì lại một lần nữa xuất hiện một mỹ nhân. Điều đó khiến cậu ta không khỏi tưởng nhầm Nhân Tâm là ma nữ hóa thành. Thế là cậu nhóc sợ hãi lùi về phía sau, mắt cá chân bị thương dẫn đến vấp ngã phải đống lộn xộn tài liệu trên sàn khiến cậu ra ngã ngửa ra đằng sau. Ngặt nỗi đằng sau cậu ta lại là một đống bàn ghế, thể nào cũng là một cú ngã tràn đầy đau đớn có chút uy hiếp đến tánh mạng. Đang lúc mọi người nhắm mắt không muốn nhìn cảnh tượng này thì một màn kinh người xuất hiện. Hoàng Nhật và Minh Vũ ngơ ngác đến độ há hốc cả mồm không đóng lại, cái này cũng có thể coi là mỹ nhân cứu anh hùng chứ?
Thiên Hoàng Nhân Tâm cứ như là một nữ mỹ nhân võ nghệ cao cường. Với vài cú lắc mình và uốn éo bản thân, cô nàng ngay lập tức vượt tới gần Thiên Minh. Nhẹ nhàng đưa ngọc thủ quấn quanh eo chàng trai, một màn kinh người xuất hiện. Trên thế gian này anh hùng cứu mỹ nhân không phải là hiếm, nữ anh hùng cứu mỹ nam nhân mới là cực phẩm đáng để nhắc tới.
Hai người giờ đây trong tình thế mặt đối mặt. Minh Vũ khinh bỉ cười khẩy:
- Bây giờ nếu là trong một bộ phim, không phải đến đoạn quay chậm, chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng cực kì tình củm nhỉ?
- Đúng vậy! Nhưng dù thế nào tớ vẫn cảm thấy là lạ.
Mọi người gật đầu với lời nhận định của Minara. Đúng thật là chứng kiến cảnh tượng một chàng trai trong lòng một cô gái dùng ánh mắt "trao đổi yêu thương" với nhau(thực chất chỉ có Nhân Tâm cô nương mà thôi) đúng là cảm thấy kì quặc. Cũng may là cảnh tượng này cũng không kéo dài lâu như trong phim.
Thiên Minh sau nửa phút đứng hình xử lý thông tin, cuối cùng cậu ta cũng đã lấy lại được tâm trí. Cậu nhóc không khỏi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của mỹ nhân đối diện càng ngày càng gần. Do quá hoảng sợ, cậu ta nhanh chóng đẩy Nhân Tâm ra xa. Điều này khiến mỹ nhân bất ngờ và ngã ngửa ra đằng sau vào đống bàn ghế. Minh Vũ bĩu môi.
- Số mê trai là vậy! Đáng đời!
Việc mê trai của bà hiệu trưởng không phải là chuyện gì bí mật cho lắm. Từ nhỏ mê trai trẻ đến khi về già thì cứ đeo bám lấy những ông già đẹp lão đủ hiểu tính cách cực phẩm của bà. Thế nên ai chẳng mấy lạ khi Nhân Tâm cố gắng cưỡng hôn Thiên Minh.
- Kể ra thằng nhóc này định lực cũng lớn ra phết nhỉ?
Hoàng Nhật lắc đầu, cậu không đồng ý nhận định của Minh Vũ.
- Định lực lớn cái khỉ gì! Nếu là tớ thì cũng hành động như vậy thôi! Tuy bà ngoại Kiến Dương lúc này là tiểu mỹ nhân, nhưng nhìn nét đẹp của bà ta tớ thấy có thứ gì đó ảo ảo và đáng sợ làm sao ấy. Cũng có thể cái tính cách quá trội của bà ấy làm tớ sợ cũng nên.(Cái này có lẽ do di chứng từ nhỏ đã phải chịu sự tra tấn của bà hiệu trưởng nên đa số thành viên của ngũ đại gia tộc đều khi nhìn bà ta đều rùng mình. Nhân Tâm thực chất vẫn đúng là một mỹ nhân).
Minh Vũ nhún vai. Việc này không nên nói nhiều, dù sao bà hiệu trưởng cũng khá nổi tiếng trong khoảng ứng xử với kẻ nói xấu mình sau lưng. Tốt nhất là không nên đưa thêm nhận định của bản thân về vấn đề này. Thay vào đó thì nhìn xem diễn biến tiếp theo của mảnh kí ức này có vẻ tốt hơn.
Lại nói về Nhân Tâm, sau khi bị Thiên Minh xô ngã vào đống bàn ghế. Đến giờ đã hơn mười giây rồi mà giờ đây cô vẫn chưa đứng dậy. Điều đó làm cho Thiên Minh trở nên lo lắng, cậu nhóc cứ ngỡ mình vô tình hại một mạng người. Đang lúc lo lắng định tới gần xem xét thì bỗng Nhân Tâm đứng bật dậy, khuôn mặt của cô trợn trừng, mắt không tròng đen. Thiên Minh vốn vẫn nghĩ cô là ma nữ, lại thêm hành động quá đỗi thất thường này khiến cậu ta không kìm kìm được sự sợ hãi lùi ra xa, chỉ thiếu chút là chạy trốn.
Nhân Tâm lúc này cứ như bị ma nhập, miệng rên lên từng cơn, thoát ra từng từ chắp vá khó hiểu. Hoàng Nhật thấy cảnh này thì mắt sáng rực:
- Từng nghe nói bà ngoại Kiến Dương là một Linh Nhân(đại khái giống bà đồng như cao cấp hơn nhiều) không ngờ lại là sự thật.
Minh Vũ gật đầu:
- Xem ra lúc bị Thiên Minh vô tình xô ngã, Nhân Tâm(Dùng như vậy đi, kêu bà ngoại Dương Quá dài, dùng kính ngữ lại phức tạp cộng thêm không hợp hoàn cảnh dù sao trong kí ức này bà bà đồng tuổi với đám nhóc). Nhân Tâm đã chạm phải vết máu trên sàn, nên có lẽ lúc ấy bà ta đã rơi vào trạng thái Linh cảnh(Khá giống lên đồng).
Nhược Thủy và bạn của cô cũng nhanh chóng tiếp nhận chuyện này. Nói gì chứ những tin đồn về bà hiệu trưởng họ cũng có từng nghe qua. Lại cộng thêm những việc hư huyễn bọn họ đã chứng kiến còn đáng ngạc nhiên hơn nhiều so với việc bà hiệu trưởng đáng kính là một linh nhân. Việc ngạc nhiên khi biết chuyện này thì cũng chỉ là nói quá lên mà thôi. Thế là mọi người tập trung nhìn về phía Nhân Tâm....
-----
- Oáp! Thoải mái quá!
Toshu sau một giấc ngủ dài thì cuối cùng cũng đã chịu thức tỉnh. Cậu nhóc ngơ ngác dụi mắt rồi đưa tầm nhìn bao quát xem xét khung cảnh xung quanh. Sau khi nhận định một lúc, Toshu không khỏi thở dài:
- Gì thế này? Trời vẫn chưa sáng sao?
Từng cơn gió thổi điều trên mặt biển cỏ cứ như những cơn sóng biển, chúng nhanh chóng xuyên qua từng cành cây, lá cây để đến thẳng vị trí của Toshu. Từng cơn, từng cơn cứ như vậy tỏa ra không khí mát lạnh và trong lành khiến cho bất cứ ai cũng cảm thấy bình tâm như tìm được một điểm có thể thanh thản dừng chân trong cuộc đời đầy sóng gió.
Nhưng tất cả những điều đó lúc này cũng không thể khiến cho Toshu cảm thấy an lòng. Không biết giờ đây các tỷ tỷ ra sao? Thiên Mỹ, Lain, Minh Tâm hiện tại có an toàn hay không? Và đám Hoàng Nhật ca ca nữa. Họ có gặp bất trắc đáng sợ như mình và tỷ tỷ đã gặp phải hay không? Toshu không kìm được thở dài một tiếng, cậu nhóc đưa ánh mắt nhìn thẳng vọng trực thiên không.
Ánh trăng tròn mang một màu xanh nhạt kì lạ. Màu xanh của biển, to đến gần như chiếm trọn cả bầu trời. Toshu lúc đầu nhìn thấy cũng phải giật mình, chẳng lẽ mặt trăng sắp đụng vào trái đất? Tự giác cốc đầu cười khổ, tự thấy suy đoán của mình quá vô căn cứ rồi. Chắc là do hoàn cảnh đặc biệt nào đó tại đây tạo nên mà thôi. Ngoài ánh trăng ra, trên bầu trời vô số vì sao cũng hội tụ. Chúng tạo thành một dòng sông ngân hà cứ ngỡ như một thác nước đổ thẳng xuống đường chân trời. Nơi này thiên không sao lại đặc biệt đến thế này? Toshu không hỏi cất lên tiếng tự hỏi bản thân.
Toshu lẩm bẩm, cậu biết mình không nên cứ ở lại đây rồi. Đi tìm các tỷ tỷ mới là trọng yếu. Thế là cậu nhảy xuống khỏi cành cây, nơi mà vừa nãy vẫn còn là giường ngủ tự nhiên của cậu. Sau một lúc chật vật do mất thăng bằng, cậu nhóc đứng lên khỏi mặt đất và nhẹ nhõm phủi đi lớp bụi bẩn dính trên quần áo. Hoàn tất công việc phủi bụi bẩn, Toshu cũng bắt đầu chuyển sang giai đoạn phân vân khó khăn. Cậu nhóc đương nhiên là muốn đi tìm các vị tỷ tỷ, nhưng họ ở nơi nào mới được cơ chứ. Giữa cánh đồng cỏ hoang này thì lấy đâu ra phương hướng, mà dù có nhận định ra phương hướng thì làm sao? Làm quái nào biết phương vị các tỷ tỷ hạ lạc mà đi tìm.
Chẳng lẽ phó mặc cho số phận, nhắm mắt chọn bừa một phương hướng mà tiến đến? Toshu thường ngày ắt hẳn sẽ chọn phương pháp này, nhưng lúc này mà cậu dám làm thế thì không cần nghĩ đến lương tâm, các tỷ tỷ mà biết được, không vò cậu ra thành cám cho lợn ăn cũng không xứng với uy danh của họ. Nghĩ đến bất giác Toshu rùng mình.
Đúng lúc "CPU" bốc khói vì phải xử lý thông tin không thể nào xử lý, một tiếng động lớn như bom nổ vang lên chặt đứt dòng suy nghĩ của Toshu.
- Bùm!!!
Toshu giật mình. Do giữa đồng hoang, tiếng nổ vang vọng gần như không thể nào xác định được phương hướng, việc tìm nguồn căn của tiếng nổ cũng không phải điều dễ dàng rồi. Bỗng một vùng rộng lớn trong khu vực đồng cỏ dưới tầm mắt Toshu bỗng sáng rực và bốc khói. Cháy? Toshu tự hỏi sau đó ngay lập tức hướng về phía ánh lửa mà tiến tới.
Tuy chưa chạy đến nơi nhưng từ xa vọng lại một âm thanh hùng hồn như Thiên Lôi đại thần chấn động không khí khiến Toshu giật mình, cậu đang chạy hứng khởi thì suýt nữa mà mất đà nằm lăn quay ra đất. Âm thanh đó lớn đến nỗi khiến Toshu phải bịt tai lại, màng nhĩ cậu rung lên liên hồi, tai như ù đi. Giọng nói của ai mà biến thái đến vậy? Vâng, âm thanh chấn động cửu lôi ấy chính là một tiếng nói.
- Minh Phong ta đây muốn đi thì chưa ai có thể ngăn lại đâu!!!
Đồng thời với đó là một tiếng nổ lớn lại vang lên. Từ đó phát xuất ra một luồng gió cực lớn như gió lốc, khi nó đến gần Toshu tuy đã suy giảm đáng kể nhưng theo nhận định của cậu, nếu không phải bám kịp vào một gốc gây lớn đã chết thì có lẽ bây giờ đã bay tít lên trời như bóng bay gặp gió bão rồi.
- Nực cười! Tử Vong Du Kí là nơi nào mà thích tới nào loạn rồi đi dễ dàng như vậy? Minh Phong, hôm nay thuận theo Tử Vong Du Kí pháp tắc, ta phải bắt ngươi về Tử Vong Diệu Quang Đế chịu tội.
- Ha ha ha!
Một tiếng cười cuồng tiếu vang lên. Tiếp theo là tiếng hừ lạnh, sau đó là một giọng điệu tràn đầy kinh bỉ, châm chọc vang vọng đất trời.
- Dựa vào ngươi? Ngươi nghĩ ngươi đủ đại diện TVDK(Tử Vong Du Kí)? Thôi đừng chọc ta cười nữa. Nhất Thiên Nhân, cứ an an ổn ổn chứng kiến tiểu đệ đây nói lời từ biệt là được rồi.
- Hừ! Dựa vào Nhất Thiên Nhân ta đây là đủ rồi.
Toshu ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn lên bầu trời. Một điểm sáng màu lục chói rọi như Tinh Tú mà còn sáng hơn cả tinh tú(ở đây là một điểm chấm phát quang trên thiên không nhìn giống như vì sao vậy thôi) bay lên từ đường chân trời. Một vòng gió lốc hóa hình thành một con rồng, tạm gọi là Phong Vũ Long, nó gầm rú chân động đất trời. Đường chân trời dường như bị nó chiếm gọn, con rồng cứ như một vị Thiên Long đỉnh thiên lập địa, ngạo nghễ nhìn chúng sinh. Phong Vu Long uy dũng khí thế uốn người bao bọc xung quanh, bảo vệ Tinh Tú màu lục. Tinh Tú màu lục dưới sự bảo vệ của Phong Vũ Long từ từ như muốn ly khai. Nhưng có vẻ không dễ như vậy, vì ngay sau đó là một Tinh Tú khác màu đỏ cũng ngay lập tức xuất hiện trên bầu trời.(Cũng giống lục tinh tú, không phải thật ngôi sao)
Ánh sáng từ tinh tú màu đỏ bỗng phát quang cực đại, một giọng nói hét lớn.
- Tử Vong pháp lệnh! Tử vong thần quốc!
Một mảnh văn tự bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời, chúng nó tạo thành một âm u ảo cảnh bao bọc toàn bộ Lục Quang Tinh Tú và Phong Vũ Long. Từ Lục Quang tinh tú phát ra tiếng bĩu môi coi thường.
- Dựa vào cái phá ảo cảnh này ngăn ta? Buồn cười, an an ổn cho tiểu đệ đi không phải tốt hơn sao?
Một tiếng gầm hùng hồn từ Phong Vũ Long phát ra làm cả đại địa rung động.
- Phong Chi Kiếm Chú! Nhất kiếm phá nhất pháp!
Sau tiếng nói rền vang, một luồng phong nhận theo từ long trảo của Phong Vũ Long xuất hiện, nó tạo thành một ngọn gió như có thể cắt gọt không gian, thế như một thanh kiếm phóng về phía Hồng Quang Tinh Tú(tinh tú màu đó).
- Đến được mức này ư? Không ngờ Thiên Long Chí Tôn cửu kiếm, Minh Phong nhóc con nhà ngươi đã ngộ được kiếm đầu tiên. Nhất kiếm phá nhất pháp! Khiến ta đây giật nảy mình, nhưng có lẽ đó vẫn chưa đủ.
|