Cậu dễ dàng bị anh đè dưới thân, anh đối với cậu đều là hung dữ không quá nửa giây, vì cậu thật sự là quá mềm.
Bản thân có tính xấu lại gặp gỡ Biu Biu như viên kẹo bông gòn, cậu tiếp nhận tất cả của anh , anh sẽ không dùng tính xấu báo đáp, chỉ là một mặt dùng sự dịu dàng bao bọc cậu.
Điều này quá sai lầm, bạn nhỏ rất hiểu chuyện, anh rất thích.
Hôn xuống dưới thân lại trở nên hô hấp không đều, gương mặt đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ, hơi thở cũng nóng bỏng.
Ghen tị sao?. Anh cảm thấy hẳn là vì người khác gửi loại tin nhắn thể hiện tâm ý này với cậu cho nên trong lòng anh không thoải mái.
Cậu là trực tiếp gả cho anh, không có gặp qua người khác, không có cùng nhiều người ở chung, anh sợ hãi bạn nhỏ tốt sẽ bị người khác bắt cóc, nói đến cùng thế nhưng anh đem bản thân đặt ở vị trí hạ phong.
Đều nói dòng sông tình yêu này, ai chìm đắm trước sẽ thua, anh không thể không thừa nhận cậu giống như không có một chút năng lực lại từng chút từng chút lấp đầy trong trái tim anh.
Nằm ở trong lòng ngực anh, vươn đầu ngón tay chọc chọc.
"Anh, anh không tức giận nữa có được không?. Anh đã đồng ý với em, sau này chúng ta không chiến tranh lanh nữa....."
"Không chiến tranh lạnh."
Cúi đầu ôm cậu, gắt gao đem cậu ôm chặt ở trong ngực, giống như sợ cậu chạy mất.
"Chúng ta không chiến tranh lạnh."
Nắm lấy ngón tay đang chọc chọc ngực anh, kéo đến bên miệng liếm hai cái.
" Đầu ngón tay Biu Biu thật là ngọt, chọc ở ngực làm trong lòng cũng ngọt."
Không biết vì cái gì, đầu ngón tay giống như mang theo đường, chọc ở ngực làm trong lòng anh cũng cảm thấy ngọt ngào, tình yêu mật ngọt có thể làm mật hoa mùa xuân đều mất đi thần sắc cùng hương thơm thơm.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh, dùng môi mình cọ nhẹ lên môi anh, có chút vụng về. Trốn không thoát, theo đầu lưỡi ngọt ngào như một viên kẹo, toàn bộ đâm vào trong lòng ngực anh.
Tim đập rất nhanh, có một lát dừng lại đều là vì giờ khắc này hôn môi.
Cậu cảm thấy bản thân hẳn là bị bệnh mơ hồ, cảm thấy hôm nay anh thật khác, giống như càng thích bắt nạt cậu một chút, lại giống như càng thương cậu một chút.
Cơ thể cậu nóng bỏng, cánh tay tinh tế ôm eo anh, mang theo giọng mũi ngọt ngào rầm rì.
"Thích anh, rất thích."
Tất cả đều giống như một giấc mơ, anh cảm thấy không quá chân thật, rũ mắt đem cậu ôm ở trong ngực, sợ tim đập quá nhanh cậu sẽ nghe, rồi lại muốn cho cậu cẩn thận nghe một chút, nghe một chút trái tim anh vì cậu rốt cuộc đập mạnh như thế nào.
Giống như tim đập nhanh hơn, chính là thích cậu, hoàn toàn, toàn bộ đều là vì cậu.
Bị một trận mưa làm ướt, tắm rồi lại lần nữa có chút nóng lên, anh quan sát cậu, cắn một cái trên tuyến thể, cậu có chút khó chịu rầm rì. Nhưng cậu trước nay đều không phản kháng, pheromone của anh có thể làm cậu bình tĩnh trở lại, cũng có thể làm nhóc con trong bụng lăn lộn an tĩnh một chút, bằng không thật sự là quá mệt mỏi.
Thuốc ở đầu giường cũng nên uống lên, bảo bối không thể tùy tiện uống thuốc, thân thể cậu lại không tốt, cho nên bác sĩ đề cử đều dùng đồ ăn kết hợp với thuốc, chính là ở trong các loại canh thêm một ít dược liệu.
Nhưng mà uống thuốc là một vấn đề đau đầu. Mới vừa đút một ngụm, cậu đã cau mày khụ khụ nửa ngày, oán giận quá đắng, sống chết không chịu uống ngụm thứ hai.
"Thật đắng, anh vừa rồi là cố ý tức giận với em sao?. Bây giờ trừng phạt em cho em uống thuốc đắng như vậy. Em mới không uống......"
Miệng nhỏ bĩu môi, nhìn dáng vẻ là muốn tức giận.
Đây là canh hầm, chẳng qua bỏ thêm mấy vị dược liệu tốt cho thân thể, xác thật hương vị có trở nên quái quái, đã không còn hương vị ban đầu của canh xương hầm, màu sắc cũng trở nên đen tuyền, thoạt nhìn cũng không tốt lắm.
Cầm thuốc uy hiếp cậu.
"Uống rồi mới có thể đi ngủ."
Bạn nhỏ không vui, vừa rồi còn rất tốt, bây giờ vì bị uy hiếp thực không vui, sau đó...... Sau đó cậu kéo góc áo xin anh.
"Em không uống có được không, thật sự rất khó uống...em một chút cũng không khó chịu, anh xem nha, anh sờ sờ, đã sớm không nóng......"
Còn tưởng rằng muốn nổi giận, ai biết lại là một cái chăn mềm như bông làm nũng, cọ ngực không uống, vô lại.
Chính là không chịu uống, vốn dĩ nghĩ uống xong liền dỗ cậu ngủ, chỉ là thế nhưng uống thuốc là vấn đề khó.
Anh nghĩ rốt cuộc có thể đắng như nào?. Anh cũng nếm một ngụm, xác thật có chút đắng, anh đều có chút nhíu mày, còn cố ý đi ra ngoài nhìn thoáng qua tài liệu rốt cuộc có phải là những thứ này hay không.
Quá đắng giống như nước khổ qua, khó uống muốn chết, canh xương hầm còn thêm dược ra một hương vị kỳ quái.
"Hu...... Thật đắng, em không uống có được không?. Bảo bảo cũng không muốn uống......"
Cậu muốn thử chơi xấu, chính là anh uy hiếp cậu, không uống liền phải tét mông. Cậu đặc biệt tức giận nhưng vẫn là uống xong. Anh đưa ly nước còn cố ý thêm vài giọt mật ong.
" Còn tức giận?. Em không uống sẽ khó chịu, không được nhíu mày."
Nước mật ong ngọt ngào, cậu không vui, nhưng cũng ngoan ngoãn uống xong.
"Anh vừa mới nói không bắt nạt em, anh nói chuyện không giữ lời."
Ở trong mắt cậu, uống thuốc đắng chính là bắt nạt.
Thật là làm cho anh yêu thích không muốn buông tay, muốn bắt nạt.
Ba tháng đầu không thể động, chỉ có thể nhìn, mắt thấy bánh kem ở trước mặt tản ra từng trận mùi hương. Còn muốn ôm bánh kem ngủ, nhưng đáng tiếc chính là đến bên miệng lại ăn không được.
Anh đột nhiên hận bản thân lúc trước vì cái gì không dùng biện pháp an toàn, anh vô cùng hối hận, vô cùng.... Vô cùng hối hận!!
Uống thuốc tuy rằng tiểu bảo bối không vui, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngủ rồi, một trận mưa ướt khiến thân thể có chút nóng lên, cho nên ngủ rất nhanh, ở trong ngực phi thường nghe lời.
Nhà ở trung tâm thành phố cách bệnh viện gần một chút, cậu không thích mùi ở bệnh viện, nếu buổi tối lại có vấn đề đi bệnh viện cũng tiện.
Cậu có chút mệt mỏi, nhưng trước khi ngủ còn kéo tay anh.
"Anh......"
"Ừm"
Anh sợ cậu có chỗ nào không thoải mái hoặc là do anh ôm cậu chặt liền buông ra.
"Sao vậy?"
"Không có việc gì, em chỉ là nghĩ, em rốt cuộc như thế nào mới có thể xứng với anh?"
Thở dài một hơi nói thật, cậu không biết như thế nào mới có thể xứng với anh.
Trong đầu hiện lên đều là người khác nói dáng vẻ của cậu, có thể gả cho anh thật là quá may mắn, chỉ là không xứng với anh, đến bản thân cậu cũng thừa nhận điều đó.
Cho dù là ai nhìn đến cậu, đều sẽ hỏi những lời này, phản ứng đầu tiên liền sẽ là người này, Sumettikul tổng sao có thể nhìn trúng?
"Sao lại nói thế?"
Anh hỏi.
"Không có, chỉ là nghĩ, em khẳng định là còn chưa đủ tốt, mọi người đều cảm thấy không xứng với anh, giống như em nói em là Omega của anh, có thể hay không mang đến phiền phức cho anh, hoặc là......"
Dừng một chút
"Hoặc là cảm thấy mất mặt?"
Cậu không để bụng bản thân có danh phận gì, chỉ là ngoài miệng cảm thấy như thế, nhưng trong lòng cũng thật sự sẽ nghĩ như vậy sao?. Không có ai mà không muốn cùng người mình thích cùng ngồi ăn chung.
Cậu không có chỗ nào tốt, thoạt nhìn là vô dụng như vậy, cùng anh ngồi ăn, quả thực giống như nằm mơ. Cậu gả cho anh, phản ứng đầu tiên của họ đều là cảm thấy cậu không xứng.
Ngay cả trong lòng cậu cũng nghĩ như thế.
"Nói bừa, ai nói với em, là người ở đại sảnh lầu một công ty?"
Ngắt lời cậu nói, không được tự coi nhẹ mình.
Cậu lắc đầu.
"Không phải."
"Cho dù là bằng cấp, gia thế hay là bất cứ cái gì em đều không xứng với anh, gả cho anh đó là may mắn của em, trong bụng em mang bảo bảo của anh, thích anh nhiều như vậy......"
Cậu cũng chỉ là trước khi ngủ suy nghĩ lung tung, loại chuyện này cậu cũng chỉ sẽ giấu ở trong lòng, sẽ không nói ra. Chỉ là đang trong thời kỳ mang thai nên luôn suy nghĩ một chút.
"Em có chuyện này muốn hỏi anh, em muốn hỏi hôm nay...em làm anh mất mặt sao?. Có Omega như em, thích khóc, tính tình lại mềm yếu, không giống đàn ông. Cái gì cũng sợ, sợ anh không thích, em sợ anh cảm thấy em không tốt. Sợ bản thân không đủ làm cho người ta thích."
Cậu nhớ rõ khi nói ra thân phận, người khác đều biểu tình kinh ngạc, còn có vài người ở đại sảnh lầu một công ty anh dùng giọng nói chế giễu cậu. Giống như một vết sẹo khắc sâu ở trên ngực cậu.
Không có cảm giác an toàn, chuyện này đặt ở trong lòng ai cũng đều không dễ chịu, cũng giống như anh thấy được người khác gửi tin nhắn cậu, trong lòng cũng sẽ sợ Omega của anh đối với người khác động.
Nhưng tình yêu không phải như vậy sao, đoán lòng nhau, thử lòng của nhau, sau đó chậm rãi đi vào trong lòng đối phương.
Anh vuốt vuốt trán cậu.
"Biu Biu, em không được có ý nghĩ như vậy, một chút cũng không thể, anh không thể để em rời đi, em cũng không thể nói không xứng với anh biết không?"
Biểu tình tủi thân như vậy của cậu khiến anh hận không thể hôn cậu thật tốt.
"Bảo bối, em đã chịu quá nhiều khổ sở, cho nên ở nơi này sẽ đều là ngọt ngọt, anh không thể để em bởi vì một chút chuyện nhỏ liền chịu khổ."
Người khác nói cậu không xứng với anh, hôm nay đã bị đuổi, về sau loại người này cũng sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của cậu nữa.
"Anh ôm em cũng là vì để cho người khác biết anh là một người đã có gia đình, trước kia không quang minh chính đại tuyên bố anh đã kết hôn là vì anh cảm thấy không cần thiết ở công ty tuyên bố. Đó chỉ là nơi để kiếm tiền nuôi em."
"Kiếm tiền nuôi em?"
Cậu có chút ngốc ngốc.
"Anh có thể hay không rất mệt nha, sau này nếu em tốt nghiệp, em cũng có thể kiếm tiền......"
Cậu đối với chuyện kiếm tiền này không có quá nhiều khái niệm, anh bị cậu chọc cười.
"Sau này anh sẽ xây một phòng bằng vàng ở trong nhà, giấu em ở bên trong, không thể cho kẻ nào nhìn đến Biu Biu nhà anh."
Nếu cứ thả bạn nhỏ đi, cho một viên đường liền bị lừa đi rồi.
Cậu có chút không phục.
"Em mới không bị lừa đi, trừ phi là anh."
END CHAP 80.