Bloody Pascali Roses II
|
|
Ánh đèn trong phòng đấu giá chợt tắt ngấm, có vài tiếng xô xát xảy ra xen lẫn với những âm thanh lạ. Khi ánh đèn mở lại, căn phòng đã mất đi hai người, nhưng vì số lượng khách tham quan không phải là con số nhỏ nên chẳng ai phát hiện ra. Nếu có phát hiện, như trường hợp của Misa, cũng cho rằng khách tự bỏ về giữa chừng, không thân thiết gì mà phải phát hoảng lên đi tìm. Zerah bước ra khán đài, cúi người xin lỗi vì sự cố điện của một tòa lâu đài lâu năm. Bán đấu giá xong món vật thứ tư, buổi bán đấu giá kết thúc. Hai hàng người hầu đứng canh bên ngoài cửa được dặn dò dẫn tất cả các vị khách có mặt sang một phòng khác ăn uống tử tế trước khi tiễn chân họ ra về. Trong thức ăn có bỏ một ít cỏ thơm, nhưng loại cỏ này chỉ tương thích đối với những ai ngồi các hàng ghế cạnh Cass, Barrett và Jerold—các hàng ghế đã được tẩm trước một loại bột phấn, hợp thành chất độc sản sinh ảo giác tự vẫn. Edric buộc phải làm thế vì nếu ba người này đồng loạt mất tích, sẽ có nhiều vampire nghi ngờ và mở cuộc điều tra thầm lặng. Ít nhất, cậu phải chặn đứng mọi đầu mối để thuận nước đẩy thuyền theo tính toán của Kelsey. Anh bỗng cho gọi tất cả vampire trở về, làm nên một trận cuồng sát chỉ nhằm bắt thế giới hunter cũng phải trở lại. Có như vậy, anh dễ dàng đùn đẩy sự mất tích của ba người kia là do bọn hunter đã làm. Sự nhân từ của cậu chỉ có thể dừng ở mức là không giết hại hết tất cả mọi người. Edric đẩy cửa bước vào một căn phòng thép kiên cố mà cậu đã cất công cho người xây dựng. Trong một chiếc lồng thép ở giữa căn phòng, cả ba vampire dòng thuần Cass, Barrett và Jerold đang bị nhốt. Bọn chúng nằm la liệt ôm cổ họng rên rỉ những tiếng bi ai. “Thật ra ngươi đã cho bọn ta uống cái gì?” – Jerold lao ra phía chắn song của khung thép, điên tiết quát. “Là một loại thuốc độc, nhưng ta sẽ chỉ cho các ngươi biết cách giải.” “Ngươi tốt vậy sao? Khốn kiếp!” – Cass nguyền rủa. “Bọn ta không thù oán với ngươi, tại sao lại hại bọn ta?” – Barrett đập khuỷu tay vào thanh thép đùng đùng. “Ta chỉ là bất đắc dĩ. Máu có thể giúp cho các ngươi giải thoát nỗi khổ yết hầu bị thiêu đốt. Càng nhiều máu càng tốt.” “Hắn nói dối. Hắn muốn chúng ta tàn sát lẫn nhau.” – Jerold mất bình tĩnh. Hắn biết rõ trong bọn chỉ có một mình hắn là người ngoài, Cass và Barrett dù sao cũng là anh em nên sẽ hợp lực đối phó hắn. Vì thế, hắn phải bác bỏ lòng tin của bọn chúng vào câu nói của Edric. “Tin hay không thì tùy. Thử một chút máu để xem có giảm bớt cơn thiêu đốt hay không cũng chẳng gây hại gì.” Edric nói rồi liền bỏ đi. Sau khung thép vang lên những tiếng va đập mạnh, thế nhưng cậu không muốn quan tâm tới. Cánh cửa thép đóng lại thật chặt, và lát nữa đây, chỉ có một người duy nhất sống sót bước ra mới phá tan được nó. Người đã hội đủ sức mạnh của ba vampire dòng thuần. Người sẽ biến thành con mồi cho sự tái sinh của Kelsey. Edric không sợ thuốc độc trên cơ thể hắn sẽ làm hại tới anh. Cậu tin nó hoàn toàn vô hiệu đối với người sở hữu linh hồn của Galvin. Edric đứng trước cánh cửa thép đúng một tiếng đồng hồ để chờ đợi người này. Cậu cho tất cả thuộc hạ lui xuống vì vốn biết sức mạnh của người này có thể làm hại tới họ. Nếu cậu không thể chế ngự hắn, chỉ một mình cậu chịu thương tổn là đủ. Sau tiếng đoảng kinh hồn, cánh cửa nát vụn ra từng mảnh nhỏ. Cậu thậm chí đoán biết được người sống sót cuối cùng là ai. Barrett Phides, kẻ chưa bao giờ bộc lộ sức mạnh, nhưng chắc chắn là kẻ mạnh nhất trong bọn. Cặp mắt hắn đỏ hoe cùng với cặp răng nanh nhô dài hơn mức một vampire bình thường có thể đạt tới. Cơ thể hắn đang rối loạn vì chưa kịp thích nghi cùng lúc nhiều nguồn năng lượng đến thế. Hắn có phần run rẩy, song vẫn mạnh đến mức có khả năng bóp chết Edric bất cứ lúc nào. “Ta biết ngươi muốn giết ta. Thế nhưng không biết ngươi có nghĩ qua, ta biến ngươi trở nên mạnh mẽ thế này là để giết ta hay sao?” “Ngươi.” – Hắn sừng sỏ chỉ vào cậu. – “Ta sẽ trả thù cho em trai của ta.” – Hắn lao thẳng đến cậu, khí thế nhanh như vũ bão. Không thể hiểu được vì sao khi đối diện với một người có sức đe dọa lớn đến tính mạng của mình như Barrett, Edric cũng không mảy may run sợ. Ngược lại, nếu so với ánh mắt mị lực, nụ cười ẩn dụ nhiều tầng nghĩa và vòng tay mạnh mẽ của Kelsey, cậu lại thấy co rút cả thân mình. Những ám ảnh mà anh gieo lên tâm trí cậu còn sâu hơn cả ý thức sợ hãi trước nguy cơ mất đi sự sinh tồn. Edric tránh được cú vồ mồi ấy, nhưng bức tường bị kình lực của hắn xuyên thủng đã bắn vài viên đá to vào vai trái của cậu. “Khoan, nếu ngươi còn dùng lực nữa, ngươi sẽ chết.” – Edric giơ cao tay chặn đứng hắn. “Ngươi nói sao???” – Móng vuốt của hắn tạm thu lại nhất thời. “Trong cơ thể ngươi đang tập trung ba dòng máu thuần chủng chạy loạn. Chỉ với hai dòng máu thuần chủng đã đủ khiến ngươi mất mạng nếu như ngươi không biết cách trung hòa chúng, đằng này những ba, ngươi nghĩ ngươi còn sống nổi sao?” Barrett cục cựa đầu qua lại rào rạo: “Làm sao để trung hòa???” Nghe chừng hắn đã mắc bẫy, Edric nói thêm: “Đi theo ta đến nơi này.” Edric ôm cánh tay trái đơn độc dẫn Barrett đến khu hầm mộ của Kelsey. Bên trong đã được Kat thả nhiều tinh linh từ trước khi họ đến. Để tránh Barrett nghi ngờ, Edric không cho hắn có thời gian suy nghĩ nhiều, bèn nói: “Người này có thể giúp ngươi trung hòa dòng máu đó.” – Edric bước thẳng đến quan tài của Kelsey. “Hắn là ai???” “Ngươi sẽ biết ngay thôi.” – Edric cắn đầu ngón tay quệt máu ngang miệng Kelsey. Cậu biết máu của mình là liều thuốc dẫn tốt nhất giúp Kelsey ý thức rõ thời khắc anh nên tỉnh lại. Những tinh linh đang bay bỗng nhiên bị hút hết vào cỗ quan tài trước mặt Barrett, trong lòng của hắn dần nảy sinh chút nghi kỵ. Đáng thương là hắn đã đề phòng quá trễ. Edric vụt chạy ra phía sau quan tài và rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cậu dùng chính thanh kiếm của mình biến thành dây cắm sâu rễ vào chân tường. Đầu còn lại vội vàng quấn chặt vào cổ tay phải. “Ngươi định làm gì?” – Barrett sôi máu định tiến gần trừng trị Edric nhưng một vòng xoáy không gian mở ra thình lình đã làm hắn đánh mất thăng bằng. Gió thốc mạnh như lốc cuồn cuộn cuốn phăng không gian xung quanh. Chẳng mấy chốc sau tiếng thét dài của Barrett, vòng xoáy khép lại. Cả căn phòng tiêu điều không còn một thứ gì nguyên vẹn, xác hoa văng tứ tán ngoại trừ quan tài của anh vẫn bình yên. Sức hút lần này có phần mạnh hơn cả lần trước, có thể vì Barrett ngay giờ phút này không phải là một con mồi dễ xử. Edric thở phào một cái rồi thu lại thanh kiếm. Từ chiều đến giờ, cơ thể của cậu gần như đã rã rời. Cậu cố sức tiến gần chiếc quan tài, đưa tay sờ vào khuôn mặt anh lần cuối: “Kelsey, em biết là anh lợi dụng em. Anh không phải vô tình kể kế hoạch của mình cho em nghe. Chỉ có em, người đã học tà thuật của Devan mới có cách giúp anh bắt được ba tên vampire thuần chủng kia. Mọi việc đều nằm trong tính toán cụ thể, ngay cả việc em sẽ vì anh phản bội gia tộc Hayes, vì anh nhúng tay vào máu tươi. Anh rất thông minh, nhưng anh rất đáng sợ. Lợi dụng người mình yêu chính là thứ tình yêu mà anh luôn tự hào hay sao?” Edric rút tay lại đặt lên ngực, cậu thấy hơi khó thở: “Em nợ anh một mạng, nay đã trả cho anh một mạng. Từ đây về sau, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa. Em phải đi tìm hạnh phúc cho mình, và em nhắc lại lần sau cuối: em là Edric Hayes. Người yêu của anh, Edric Hernandez, đã chết trong tay anh rồi. Đã chết rồi. Tạm biệt.” Edric hít thở một hơi thật sâu, chưa bao giờ, kể từ giờ phút gặp anh cho tới nay, cậu lại thấy cõi lòng thanh thản đến thế, như vừa trút sạch một gánh nặng. Cậu lặng lẽ rời khỏi lâu đài khi mặt trăng đang dần tàn qua những tòa tháp Tây, đi sâu vào khu rừng đối diện để lẩn tránh đám thuộc hạ của Kelsey truy tìm. Rừng đêm hoang vu, giá lạnh muôn ngàn tiếng dã thú gọi đàn. Edric ngồi bệch xuống một gốc cây, mệt mỏi bao trùm khắp cơ thể. Không chỉ là nỗi đau âm ỉ nơi bả vai, cậu phải đối chọi với một thứ còn đáng sợ hơn vết thương trăm ngàn lần. Đó là cơn đói khiến cả cơ thể sôi lên rạo rực. Máu, thứ cậu có thể mường tượng đến bây giờ chỉ có máu. Cậu khát máu tới mức sắp không kiểm soát được mình. Edric tựa đầu vào thân cây, chân tay co ro lại để kiềm nén. Làm sao cậu kịp quay trở về gặp Fowk trước lúc bình minh ló dạng? Cho dù kịp, làm sao cậu để Fowk nhìn thấy cậu trong bộ dạng ê chề như thế này được? Cậu rất muốn cùng Fowk ngắm bình minh dù chỉ một lần. Dù chỉ một lần! Edric mơ màng thiếp đi. Đôi răng nanh vì quá đói đã vô thức vươn dài ra. Fowk chầm chậm bước ra khỏi tán cây. Một ánh mắt ngỡ như quen băng lạnh đang nhìn cậu đầy đau đớn. “Fowk Scott xin thề, dưới danh nghĩa người kế thừa của gia tộc Scott, sẽ tiêu diệt Galvin cùng tất cả những tên vampire tanh tưởi con nhìn thấy, tuyệt không chừa bất kỳ mầm mống nào của vampire tồn tại trên thế gian này. Nếu trái lời thề, chấp nhận tự sát để đền tội.” Giữa màn đêm gợn người, một lưỡi kiếm dài bật ra từ bàn tay của Fowk. Ánh sáng của lưỡi kiếm làm đôi hàng mi Edric đá động, nhưng cậu không còn chút sức lực nào để nhấc nó lên. Cậu biết là nguy hiểm mà bất lực để trốn chạy, chỉ đành chờ đợi một điều không may xảy ra với mình. Fowk phân vân cầm lưỡi kiếm chĩa dần đến vị trí tim của Edric. Từng giây, từng giây lặng lẽ trôi qua. Bàn tay của Fowk vẫn không nỡ đâm xuống, mà cũng không thể rút ra. Lý trí dằn xé với con tim, buộc Fowk chỉ có quyền lựa chọn một trong hai. Trước bất cứ việc gì, cậu cũng có thể giữ vững sự bình tĩnh để suy xét. Tại sao trong giờ phút này, bao nhiêu rối loạn lại đổ ập lên người cậu. Một Fowk Scott từng thề sẽ không bao giờ run tay trước vampire nay đã đi về đâu? Một giọt nước mắt tê tái rơi xuống bờ má cậu. Làm sao cậu có thể ra tay với Edric? Thà tự giết chính mình vẫn còn dễ dàng hơn đâm mũi kiếm sắt lạnh xuyên qua trái tim người cậu yêu. Fowk gục xuống mặt đất, thu hồi lưỡi kiếm trong tay. “Tớ có thể giả câm, giả điếc để không hỏi, không nghi ngờ đến bao giờ đây? Tớ có thể làm được đến bao giờ?” —*— Những tia nắng của bình minh ló dạng sau một đêm mang đầy căng thẳng. Edric cố chớp hai hàng mi nhiều lần, trong tiềm thức của cậu, hình như đêm qua có một mối nguy hiểm rình rập. Cậu còn tưởng mình chẳng thể sống nổi đến sáng nay. Cậu mở mắt nhìn quanh, và kinh ngạc thấy mình đang ở trong một hang núi khá sâu, cạnh bên còn có một con suối nhỏ và mấy tảng đá to bám đầy rêu xanh. “Đây là đâu?” Edric nhíu mày tự hỏi, đồng thời cảm nhận được khắp người đã không còn cảm giác uể oải như trước, tựa hồ sinh lực còn dâng đầy một cách kỳ lạ. Cậu ưỡn vai hai cái rồi đứng phắt dậy. Chắc chắn là có một ai đó tốt bụng đã cứu giúp cậu. Thế mà, cậu nhìn quanh chiếc hang không mấy rộng chẳng hề thấy có bóng dáng ai khác ngoài mình. Edric ôn tồn đi về phía cửa hang, chợt giật bắn cả người vì thấy Fowk đang ngồi suy nghĩ ở một tảng đá cao. Nghe được tiếng bước chân của Edric, Fowk cất tiếng hỏi: “Cậu tỉnh rồi à?” “Là cậu cứu tớ?” – Edric bần thần hỏi. “Không phải tớ thì cậu nghĩ ai?” – Fowk đáp lạnh lùng. Giọng nói kia thật sự làm Edric run sợ. Vẻ lạnh lùng lúc xưa phải chăng đã quay trở lại? “Cậu…cậu…biết…biết rồi???” “Tớ không biết gì hết.” – Fowk vẫn không quay mặt lại nhìn Edric. Biểu hiện này đã nói thay tất cả. “Chúng ta từng hứa với nhau thà giữ im lặng chứ không được nói dối đối phương, cậu còn nhớ không?” – Edric cúi mặt. Thế là vỡ tan rồi. Sẽ không bao giờ cậu có được cơ hội ngắm bình minh cùng Fowk nữa. Fowk lặng yên một lúc rồi đứng dậy, quay mặt tiến lại gần Edric. Edric nhận ra sắc mặt của Fowk xanh xao hơn ngày thường rất nhiều. Có lẽ nào…??? Fowk đưa hai ngón tay luồn vào sợi dây chuyền của Edric và cố nở ra một nụ cười vui vẻ: “Tớ đã bảo là tặng cho cậu chiếc nút áo thứ hai của mình rồi, nhưng cậu thật kém thông minh để nhìn ra.” Fowk vuốt nhẹ mặt dây chuyền, tự nhiên nó biến thành một chiếc nút áo rơi ngay xuống lòng bàn tay cậu ta. “Một khi tớ chưa lấy lại nó, nghĩa là quan hệ giữa chúng ta vẫn bền chặt dù cho có bất cứ phong ba bão tố nào tìm đến. Sóng to cách mấy, thuyền có lật đổ đi chăng nữa, tớ vẫn nắm tay cậu, cùng nhau sống, cùng nhau chết.” “Nhưng nó là quà…Không lẽ cậu bảo Natalie…???” – Edric ấp úng. “Ừm, tớ nhờ Natalie nói giúp đây là quà sinh nhật cô bé tặng cậu.” Nói xong, Fowk biến nút áo trở thành mặt dây chuyền và vuốt một cái đã đẩy vèo vào chiếc vòng cổ. HẾT CHAPTER 15
|
CHAPTER 16: TRỐN TRÁNH ÁM ẢNH Edric không ngăn được hạnh phúc nhào đến ôm chặt lấy Fowk. Nếu Fowk đã nói vậy, nếu Fowk đã khẳng định thế, thì không sợ nữa, cậu không còn gì đáng để sợ nữa. “Đồ ngốc, cậu có phải đã cho tớ uống máu cậu?” – Edric đánh vào vai Fowk liên tục, như thể trách cứ, thực ra là lo lắng vô vàn. “Chỉ mất một lượng máu thôi. Tớ không sao.” – Fowk xiết chặt vòng tay. “Ừ…nhưng làm sao cậu lại biết tớ ở đây?” – Edric sực nhớ ra vấn đề trọng tâm. “Cậu nhớ cậu từng yêu cầu tớ quá đáng thế nào không? Đừng hỏi, đừng nghi ngờ. Giờ là lúc tớ trừng phạt cậu.” Edric buông tay ra khỏi người Fowk, bờ môi mím chặt lo ngại. Tuy vậy, Edric thầm nghĩ có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu không hỏi gì cả, giống như cách cậu muốn tốt cho Fowk. “Ừ…không hỏi, không nghi ngờ. Chỉ cần cậu ngắm bình minh với tớ là đủ.” Fowk đưa ngón tay giúp Edric hất vài sợi tóc rối phủ ở trước trán ra phía sau, sắc mặt đột nhiên chuyển sang nghiêm túc: “Cậu biết không? Tớ yêu cậu nhiều lắm. Tình yêu này đã vượt qua mức kiểm soát của tớ, cho nên tớ sẽ rút lại lời từng nói. Bất kể người cậu yêu là ai, và người đó có cho cậu hạnh phúc hay không, ngay cả khi chỉ là tình cảm miễn cưỡng, tớ nhất quyết cũng không buông tay cậu.” Nghe những lời Fowk nói, Edric linh cảm một điềm xấu. Fowk đã biết quan hệ giữa cậu và Kelsey chăng? “Nói một cách khác, cậu không tin tưởng tớ?” Fowk quay mặt sang hướng khác, thở dài: “Tớ rất muốn, nhưng con người sẽ đổi thay. Edric của ngày hôm nay đâu còn giống với Edric của ngày xưa. Tớ không muốn hỏi ai là người biến cậu thành vampire. Tớ không muốn hỏi nguyên nhân cậu giấu giếm tớ quá nhiều điều. Tớ không muốn hỏi vì tớ sợ. Tớ sợ đáp án sẽ làm tớ thất vọng.” “Cậu thật sự không tin tưởng tớ? Là điểm nào ở tớ khiến cho cậu phải hoài nghi?” – Edric đưa tay đẩy nhẹ khuôn mặt Fowk. Cậu muốn Fowk phải nhìn thẳng vào cậu khi trả lời. “Tớ xin lỗi.” – Fowk ôm chầm Edric lại. Đừng để cậu đoán ra, phải chăng trái tim của Fowk hiện giờ rất lạnh? Bởi vì, dù không thể trực tiếp chạm vào trái tim ấy, những nhịp đập của nó đang trôi qua rất chậm, rất khẽ, tựa hồ không một thanh âm. Cả người Fowk cũng rất lạnh, da thịt cậu ta có lẽ đã chịu đựng gió sương suốt từ nửa đêm qua. Vậy là Fowk không hề bước vào hang cùng cậu. Tại sao??? Cậu đang bắt đầu không hiểu được Fowk nữa. Mà không, đã từ rất lâu rồi, cậu không còn hiểu được cậu ta nữa. Có lẽ cậu ta cũng đang có ý nghĩ tương tự với cậu. Là khoảng thời gian họ xa cách Là những đợi chờ mòn mỏi không hy vọng Là sự khao khát phải kiềm nén trong thầm lặng Là những hiểu lầm, thất vọng và thiếu hụt niềm tin Tất cả đã làm nên sự giá lạnh nơi trái tim Fowk hay sao? Và nó cũng là sự giá lạnh nơi trái tim cậu chăng? “Fowk, tớ chưa muốn trở về học viện. Chúng ta hãy ở lại đây hết ngày và sáng mai mới quay về được không?” “Chỉ cần là điều cậu muốn, tớ sẽ thực hiện.” “Ừm…và tớ còn muốn trọn ngày hôm nay chúng ta không được sử dụng phép thuật.” Mặc dù khó hiểu, Fowk vẫn đáp ứng yêu cầu của cậu. Edric không cần biết điều gì đã xảy ra, không cần biết trái tim Fowk giá lạnh thế nào, cậu nhất định sẽ sưởi ấm lại…sưởi ấm lại tất cả. —*— “Bên kia, bên kia kìa!” – Edric đứng ôm một chiếc lá môn lớn với những trái chín được cất giữ cẩn thận bên trong chỉ tay ra hiệu cho Fowk, người đang trèo tít trên ngọn cây cao hái liên tay. “Chụp nè!” – Fowk nháy mắt với Edric và thảy xuống từng trái một. Edric cố canh cho đúng hướng nhưng vẫn sơ sót làm rơi vài trái xuống mặt đất. Đếm lại số trái trên tay, Edric cười bảo Fowk: “Đủ rồi. Cậu xuống đây đi.” Fowk bám vào một dây leo gần đó trượt một cái vèo xuống mặt đất và đến gần Edric. Tranh thủ lúc Edric sơ ý, Fowk cúi người hôn nhẹ lên má cậu. Edric đỏ mặt che lại phần má bị Fowk hôn, giả vờ giận dỗi: “Muốn chết sao?” “Mặt cậu đỏ như trái gấc. Trông buồn cười quá.” “Là vì ai mà tớ bị như thế hả? Còn cười nữa.” – Edric giơ tay định đánh cho Fowk mấy cái, lại sợ làm rơi trái chín nên thôi. Họ rủ nhau cùng ngồi xuống một gốc cây, chia từng trái để ăn, nhưng Edric để ý Fowk đã cố tình chừa lại những trái chín mọng nhất cho cậu. “Đưa tớ!” – Edric giành lấy trái trên tay của Fowk. “Nhưng trái này tớ đã ăn rồi.” “Tớ biết!” – Edric mỉm cười nhìn vết cắn của Fowk rồi há miệng cắn vào vị trí ấy. – “Kể từ nay, ngọt bùi chúng ta sẽ cùng chia sẻ.” “Cậu thực sự muốn cùng tớ sẻ chia ngọt bùi?” “Ừm!” “Đây có phải là lời hứa suốt đời suốt kiếp hay không?” “Đồ ngốc, dĩ nhiên.” “Vậy…lỡ như tớ già đi và trở nên xấu xí?” “Thì tớ cũng sẽ tự biến mình trở thành xấu xí để xứng đôi với cậu.” – Edric cười đùa. “Bất kể hoạn nạn hay bệnh tật, sướng vui hay đau khổ, cậu cũng tình nguyện?” Câu hỏi thình lình này làm Edric do dự. Nó giống như một nghi thức trang trọng của ngày lễ kết hôn. “Ừ!” – Edric tự hỏi tại sao mình phải do dự? Lựa chọn của cậu từ đầu đã rất rõ ràng rồi. Fowk giựt lại trái chín trên tay Edric, cắn thêm một cái và khó ngăn được bờ môi vẽ ra một nụ cười hạnh phúc. “Cậu cười gì thế?” – Edric ngắt cánh mũi của Fowk trêu. “Từ khi sinh ra đời cho đến giờ, chưa bao giờ tớ thấy vui như vậy. Tớ cười là vì tớ hạnh phúc.” Edric đột ngột đặt tay lên lồng ngực của Fowk. “Cậu làm gì vậy?” “Coi thử trái tim của cậu đã ấm lên chưa?” “Gì mà ấm chứ? Ăn đi đồ ngốc.” – Fowk cốc nhẹ vào đầu Edric. “Cấm cậu cốc đầu tớ đấy. Tớ không còn là thằng nhóc Edric hôm nào để cho cậu tùy tiện ăn hiếp đâu.” – Edric hỉnh mũi trêu lại Fowk. “Tớ để cậu ăn hiếp là được chứ gì. Ăn mau đi, rồi chúng ta sẽ trèo lên cây chơi như lúc nhỏ.” “Ừ!” – Edric cầm lên một trái chín, xoa xoa nó mấy cái rồi cắn vào bằng một niềm hạnh phúc dâng trào nơi đáy tim. Lúc bé, Edric thích nhất là rủ Fowk trèo lên những cây nhỏ phía sau nhà để xem đàn chim chiều bay về tổ. Thế nhưng, trong khu rừng này chẳng có cây nào thuộc loại nhỏ như cả hai nghĩ. Hổn hển cả buổi trời, họ mới trèo lên một thân cây thuộc loại trung. Edric và Fowk ngồi đối lưng qua thân cây, chân gác trên cành, cùng nhắm mắt tận hưởng bầu không khí yên lành. Thoắt một lúc sau, Edric cố quay mặt sang phải để nhìn Fowk nhưng chẳng thể thấy rõ mặt cậu ta, cùng lắm chỉ thấy tay cậu ta đang vắt trên đùi. “Fowk, cậu ngủ rồi à?” “Vẫn chưa!” – Fowk điềm đạm trả lời. – “Nhưng tớ phải leo lên cây những hai lần, mệt muốn đứt cả hơi. Nếu dùng phép thuật thì có phải dễ dàng hơn không?” “Không!” – Edric ngắt ngang. – “Tớ thích một cuộc sống bình thường như thế này.” – Rồi Edric hí hoáy vươn tay về phía Fowk. “Fowk, chúng ta nắm tay nào.” Fowk cũng hơi quay đầu, vươn tay tìm đến tay của Edric: “Coi chúng ta sẽ té chết thế nào?” “Té chết gì cơ?” “Ở một độ cao thế này, mà cậu bảo nắm tay, mất thăng bằng tất phải té chết thôi.” – Fowk châm chọc, nhưng rồi đã chạm được vào tay Edric. “Thế cậu có muốn nắm hay không?” – Edric le lưỡi. “Muốn! Bắt tớ nắm cả đời cũng được.” – Fowk xiết chặt tay Edric. “Tớ cũng vậy. Tớ luôn muốn được cùng cậu tìm đến một nơi thanh bình, nơi không có bóng dáng của tranh giành và thù hằn để sống hết cuộc đời. Cậu nói xem, có thể có ngày ấy hay chăng?” Fowk thở dài. Tương lai là điều không ai đoán trước được. “Bỏ đi!” – Edric cũng tự hiểu đang làm Fowk khó xử. – “Cậu nhìn xem, có một con chim thật to vừa bay qua.” “Là kền kền đấy ngốc!” “Ai không biết? Tớ chưa kịp nói thôi.” – Edric cãi bướng. – “Tớ ước gì mình cũng có một đôi cánh.” “Để bay lượn sao?” “Phải!” – Edric nhớ là có lần từng nói cho Fowk nghe rồi. – “Tớ muốn bay đến mọi nơi, giang đôi cánh thật rộng của mình vượt qua mây cao, vượt qua gió reo, vượt qua tất cả trở ngại. Và thế là cứ bay, cứ bay…Cậu không cảm thấy cuộc sống như vậy là tự do tự tại lắm sao?” “Edric, có lẽ phải mất rất lâu, một năm hay mười năm là điều tớ không chắc, nhưng nếu cậu tin tớ, tớ cam đoan sẽ mang lại cho cậu cuộc sống như cậu hằng mong đợi.” “Tớ chờ cậu, bao lâu cũng sẽ chờ.” – Edric lắc lư bàn tay đang nắm chặt Fowk. “Này này…té cả hai bây giờ.” – Fowk cảnh báo. “Té cũng không sợ, cậu chẳng phải nói sẽ bảo vệ cho tớ còn gì?” – Edric hồ hởi đáp. “Bảo vệ cho cậu nguy hiểm quá.” “Hối hận à?” “Có chút chút!” “Đã thế thì cho cậu té luôn.” – Edric càng lắc mạnh hơn.
|
Gió thổi vi vu qua các tán cây. Trong tiếng cười nói vui vẻ, có cả những ước mơ đang âm thầm lên ngôi. Ước mơ về một cuộc sống bình thường, ước mơ được nắm tay nhau cùng đi hết quãng đời còn lại, ước mơ xóa tan những ngăn cách trong trái tim. Dù là ước mơ nào đi nữa, Edric cũng tha thiết mong mỏi nó trở thành hiện thực, dù cho đoạn dây gai trên cổ tay cậu thỉnh thoảng lại chuyển động. Lúc cả hai trở về hang thì trời đã sẫm tối. Fowk bảo Edric hãy ngủ sớm vì ngày mai còn phải về học viện. Edric không đồng ý, cậu kéo tay Fowk ngồi xuống một tảng đá để ngắm vầng trăng khuyết và các ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời lộng gió. Càng ở lâu bên cạnh Fowk, đoạn dây gai trên tay cậu càng nối dài. Hơn nữa, sau cái lần bị Kelsey gọi lại, nó đã không thể phong ấn nữa. Là một người học thuật, Edric biết rằng Kelsey thực sự gieo một lời chú trên dấu ấn. Lời anh ta từng nói lúc xưa không phải đùa như cậu nghĩ. Edric dựa đầu vào vai Fowk, tay mân mê quanh tay áo dài, vật duy nhất giúp cậu che đậy dấu ấn đó. Cậu chỉ mới ở cạnh người đàn ông khác, nó đã nối dài cảnh cáo. Nếu cậu triệt để phản bội anh thì hậu quả thế nào? Nó sẽ đâm vào da thịt cậu sao? “Kelsey Hernandez, anh thật độc ác. Tại sao lại gieo chú lên người tôi? Tại sao cứ ám ảnh tôi không chịu buông tha?” “Edric, sao cậu yên lặng vậy?” “Tớ đang ngắm sao mà, ngắm sao thì phải yên lặng mới tận hưởng hết vẻ đẹp của chúng.” – Edric cười dối. “Cậu có biết hai ngôi sao mang tên Vega và Altair không?” [Vega: Chức Nữ trong chòm Thiên Cầm và Altair: Ngưu Lang trong chòm Thiên Ưng] “Không!” – Fowk ngỡ ngàng. “Truyền thuyết phương Đông nói rằng hai ngôi sao này yêu nhau nhưng không thể sống bên nhau. Chỉ một lần trong năm, dải ngân hà nối liền thì họ mới có cơ hội nhìn thấy đối phương.” “Họ thật tội nghiệp, nhưng chỉ là truyền thuyết, không phải sao?” “Ừ…chỉ là truyền thuyết.” – Edric buồn bã nói. “Cậu suy nghĩ nhiều quá, đi ngủ mau.” – Fowk kéo tay Edric đứng dậy và cả hai cùng bước vào hang, nơi chỉ le lói vài tia sáng nhợt nhạt chiếu thẳng từ đỉnh hang xuống bờ suối. Edric và Fowk, mỗi người dựa lưng vào mỗi tảng đá để ngủ. Edric không tài nào ngủ được, khi nhìn sang Fowk lại thấy Fowk nhắm nghiền mắt nên cứ ngỡ cậu ta đã ngủ trước. Edric bước lại gần bờ suối, định lấy một chút nước mát đắp lên mặt cho tỉnh táo. Chẳng ngờ mặt đá rong rêu, cậu sơ ý bị trượt chân té xuống dưới. Fowk vốn chưa ngủ, lại nghe tiếng động nên lập tức mở mắt ra. Phản xạ đầu tiên của cậu ta là chạy đến kéo tay Edric lên. “Cẩn thận đó!” – Edric gấp gáp nói, nhưng có lẽ lời dặn dò của cậu đã đến quá trễ. “Đã bảo cậu cẩn thận rồi mà, ở đó trơn lắm.” – Edric cười và giúp Fowk vén những sợi tóc ướt đang che phủ mắt cậu ta. “Cậu nên nói sớm hơn.” – Fowk lau mớ nước văng lên mặt. “Tớ đâu biết cậu vẫn còn thức.” “Ở nơi rừng núi thế này làm sao tớ ngủ được?” “Cũng phải, tính cảnh giác của cậu rất cao. Tớ sơ ý quên điểm này.” – Edric tự vuốt tóc mình, rồi nhìn thẳng vào Fowk, bấy giờ khuôn mặt cậu mới thấy ngượng đỏ. Thì ra khoảng cách giữa họ đang rất gần, gần đến nỗi chỉ một chuyển động nhỏ cũng làm đối phương nao núng. Dưới ánh sáng không quá tỏ, không quá mờ từ đỉnh hang, Fowk có thể nhìn thấy rõ đôi má Edric đang ửng lên. Bờ môi cậu mím chặt màu hoa anh đào. Tay phải ôm qua cánh tay trái như ngại ngùng khó tả. Nét đẹp mỏng manh đến thế, lại cận kề đến thế khiến Fowk chao đảo. “Cậu…cậu lên trước…hay tớ lên trước?” “Để tớ!” – Edric lên tiếng tránh ngượng. Xui một nỗi cậu vừa định bước lên, đã vấp phải cục đá dưới chân té nhào ra phía trước. “Edric!” – Fowk kịp thời kéo tay cậu lại. Mực nước của con suối nằm dưới thắt lưng cả hai một chút bỗng văng lên tung tóe. Cả Edric và Fowk đều không nhìn thấy gì cho đến khi lau sạch nước trên mắt, mới phát hiện ra một tư thế ngượng ngùng. Fowk đang nằm đè lên người Edric. Nửa thân dưới Edric vẫn còn chìm trong mực nước suối, nửa thân trên đã ngoi được lên bờ. “Tớ xin lỗi.” – Dù nói là xin lỗi, Fowk vẫn không nỡ chống tay đứng lên. Cả thân người đang nằm dưới cậu ta thật sự mềm mại khó tả. Cậu ta chỉ muốn ôm chặt người này vào lòng để thỏa mãn thứ dục vụng dâng cao. Tuy nhiên, Fowk biết điều đó là sai trái và… “Cậu làm gì vậy?” – Fowk ngẩn người ra khi thấy Edric chạm vào cánh tay phải của mình, chạm vào nỗi đau thầm kín nơi trái tim cậu ta. “Hãy để tớ xem cánh tay phía sau lớp sắt kia. Tớ muốn…” Như tỉnh táo hẳn bởi sợ hãi, Fowk giựt phăng tay ra khỏi Edric và chuẩn bị đứng lên. Edric đoán được từ sớm nên bất ngờ vươn cánh tay trái qua cổ Fowk, kéo sát hai khuôn mặt vào nhau. Vị nước suối thanh ngọt, hay chính bờ môi thơm hương đã khêu gợi thứ dục vọng kia lại tìm về. Fowk đã quên hẳn ý nghĩ phải đứng lên và đắm chìm vào nụ hôn ấy hoàn toàn. Không quá mãnh liệt nhưng say mê, các gai lưỡi của họ ma sát nhau cực độ. Đầu lưỡi của Fowk tham lam dò tìm khắp khoang miệng Edric, trong lúc Edric đã đẩy được tay áo sơ mi phải của cậu ta ngược lên cao. Có lẽ vì khoái cảm lần đầu tiên tìm đến dễ khiến người điên loạn, Fowk không để ý rằng Edric đang vuốt ve cánh tay sắt của cậu ta. Bằng tất cả nỗi yêu thương, nước mắt Edric trào ra. Một tiếng khớp vang lên lạnh lẽo, cánh tay sắt rơi xuống mặt sỏi leng keng. Fowk dứt khỏi nụ hôn của Edric, đôi mắt băng lạnh tức thì. Là mặc cảm cũng được, là tự tôn của một người đàn ông thậm chí chút kiêu hãnh muốn chừa lại trước mặt người mình yêu cũng được, đã rơi theo cánh tay kia. Fowk quay mặt đi, lập tức lấy cánh tay trái che lấp nỗi sỉ nhục lớn lao. “Fowk, tại sao tớ không thể nhìn. Nếu không vì tớ thì nó đâu có…?” “Đủ rồi Edric! Đó là nỗi đau của tớ!” – Fowk rất muốn nhặt lại cánh tay sắt, nhưng nếu nhặt nó trước mặt Edric, cậu ta thấy mình thật hèn kém. Bất đắc dĩ, đành phải lặng thinh trong một nỗi đau cồn cào tấc lòng. Edric chồm người lên ôm chặt lấy Fowk, mặc kệ đoạn dây gai đang sục sạo như muốn nối dài thêm, cậu vẫn hôn lên cánh tay đã bị cắt gần vai. “Tớ không ngại, tớ không ngại gì hết. Nếu ngay cả đối diện với nó tớ cũng không dám, tớ sao có thể cùng cậu bước hết quãng đời còn lại?” Rồi Edric hôn kéo dài từ mũi xuống bờ môi của Fowk: “Tớ không ghê tởm nó, tớ cũng không hề thấy nó có gì đáng để xấu hổ. Trong mắt tớ, cậu vẫn giống hệt ngày xưa. Nếu thật lòng yêu cậu, tớ sẽ không vì điều này mà rời bỏ cậu.” Fowk dùng cánh tay còn lại sờ lên mặt Edric: “Cậu có biết cậu dại đến mức nào không?” – Thanh âm của Fowk đong đầy xót xa. “Lúc nhỏ cậu vẫn thường bảo tớ ngốc mà. Và Fowk Scott khi đó rất giỏi, bởi vì những điều tớ không biết, cậu sẽ dạy cho tớ biết.” “Cậu đúng là ngốc hết thuốc chữa.” – Fowk nhẹ nhàng đẩy Edric nằm xuống và quyện chặt bờ môi cậu bằng một nụ hôn thắm thiết. Có bấy nhiêu ngọt ngào, bấy nhiêu yêu thương, đều thể hiện trong từng cái vuốt ve mà Fowk dành cho cậu. Edric giơ hai tay lên cao để cho người đàn ông này có thể chạm vào bất cứ đâu cậu ta muốn. Fowk đưa đầu lưỡi đẩy một bên nhũ hồng của Edric lên và xuống, thỉnh thoảng ngoạm vào miệng rồi kẹp giữa hai hàm răng, dịu dàng dây dây nó như muốn bắt ép nó phải tiết ra một thứ gì đó cậu ta mong đợi. Để rồi khi chất ấy tiết ra, Fowk mút thật sâu vào trong khoang miệng khiến Edric vô thức rên rỉ: “Aaa…hơ…hơ…đồ ngốc…đừng….đừng chỉ một bên.” Edric khó chịu vặn vẹo cơ thể. Cùng lúc đó, đoạn dây gai lại chuyển động. Edric do dự nhìn sang phải, nó đã kéo dài tới tận khuỷu tay của cậu. Edric nhắm chặt mắt không màng, đưa tay vuốt những sợi tóc của Fowk và mê man trong dư vị ái tình lan tỏa. Cậu ưỡn cao người tiếp nhận những luồng kích thích đến từ đầu lưỡi kỳ diệu kia. Lắm lúc, Edric cũng không kiểm soát được mình, giựt mạnh tóc Fowk khi cậu ta dịch lưỡi ngày càng xuống thấp hơn. “Hơ…hơ…aaa…” Một loạt hình ảnh rõ ràng chợt ập đến tâm trí Edric. Fowk tuột nhẹ quần ngoài của cậu ra và cũng cởi bớt phần nào vải vóc trên cơ thể cậu ta. Những ngón tay săn chắc thò vào bên trong vùng cấm kị, khuấy động đứa trẻ sắp ngóc đầu dậy. Edric gác tay trái che ngang mắt, thở hổn hển từng cơn. Cậu không muốn nhìn thấy nữa. Đêm đó, cái đêm đầu tiên cậu bị hút vào kết giới, người đàn ông đó cũng chạm vào cậu như hiện giờ. Cậu rốt cuộc đã nhớ lại. Bàn tay của anh ta, hơi thở của anh ta, giọng nói của anh ta…sao bỗng chốc hiện ra cụ thể đến vậy. Cả người cậu dần dần run lên, không chỉ bởi Fowk đã đặt ngón tay đầu tiên vào lỗ hậu môn khít chặt, còn bởi nỗi ám ảnh đang phun trào làm bấn loạn đầu óc cậu. “Nếu đau thì hãy nói tớ biết.” – Giọng Fowk thủ thỉ bên tai cậu, mà suýt chút nữa cậu lại ngỡ người đàn ông đó đang nói với mình. Edric bỗng đưa hai tay ôm chầm lấy Fowk: ”Vào đi, cậu cứ vào đi.” “Nhưng tớ vẫn chưa chuẩn bị cho cậu.” – Fowk hôn lên môi Edric, ngạc nhiên nói. “Không sao!” – Edric lắc đầu và run lập cập. “Cậu sao thế? Nếu cậu sợ thì chúng ta hãy dừng lại.” – Fowk đau lòng nhìn Edric, cứ ngỡ lỗi lầm đều nằm ở mình. Cậu ta chưa từng quan hệ với ai, nên rất có thể vì vậy mà làm cho Edric đau đến nỗi phải sợ. “Không….không được dừng.” – Edric vừa khóc vừa nói. – “Cậu phải biến tớ thành người của cậu.” – Edric không còn biết gì nữa, cho dù là tự thân nói ra những lời lẽ ái ngại này cũng chẳng sao, vì cậu thật sự rất sợ nếu mớ hình ảnh kia lớn dần, cậu sẽ ngạt thở đến chết. Một khi trở thành người của Fowk, cậu có thể thuyết phục mình quên sạch hết. Cậu muốn quên sạch hết. “Được! Tớ cũng muốn cậu là người của tớ, vĩnh viễn là người của tớ.” Fowk rút một ngón tay ra. Đứa trẻ của cậu ta tự nãy giờ vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc này. Khi nhìn lỗ hậu môn Edric có chút tinh dịch rỉ ra, máu trong người Fowk sôi lên rần rần. Tuy vậy, cậu ta vẫn phân vân, vì cậu ta sợ Edric sẽ đau đến ngất đi. “Cậu hãy vào bên trong tớ. Mau lên!” Fowk xoa xoa đầu dương vật có chút bọt khí sùi ra, rồi cạ sát nó vào nơi nóng ấm nhất trên người Edric. Edric cả kinh như vừa trông thấy hình ảnh của Kelsey đang đâm khối thịt đỏ hỏn của anh ta vào người mình. Cậu tự nhủ với lòng sẽ không sao, sẽ không sao miễn là cậu thuộc về Fowk. Đau đớn xé toạc hậu môn của Edric. Một tiếng la xào xạc khắp muôn cây cỏ chung quanh. “Edric!” – Fowk không nỡ động vì thấy Edric yếu ớt cứ như mảnh thủy tinh sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào. Nước mắt Edric rơi ra mau hơn: “Tớ chịu được.” Chỉ chờ có thể, Fowk dang rộng hai chân Edric và bắt đầu náo động bên trong. “Aaaa…aaa!” Mạnh mẽ và dứt khoát, mỗi một cú đâm đều sâu đến tận ruột, kích động những tế bào máu trong tim ùa vào động mạch nhanh hơn vũ bão. Tiếng suối reo róc rách, bụi nước bay mù mít làm mờ đi thính giác và thị giác của cả hai. Cũng nhờ vậy, xúc giác được tăng lên cường đại. Các cơ hậu môn của Edric bám chặt lấy chất đàn ông nơi Fowk và gắng sức xoa bóp nó. “Aa…Edric, tớ yêu cậu!” – Giọng của Fowk giăng đầy khoái cảm, từ lâu đã quên mất việc kiểm soát tình thú của mình, cứ ra sức thốc mạnh vào cơ thể non yếu kia. Edric không thèm nhìn đến dấu ấn của mình nữa, cũng tiêu tan hồn phách trong vòng tay Fowk. Họ hôn nhau không biết bao nhiêu lần, da thịt va đập mạnh hình thành những vết bầm tím. HẾT CHAPTER 16
|
CHAPTER 17: CƠN THỊNH NỘ KHỦNG KHIẾP “Fowk…tớ…tớ cũng…” – Edric dường như không nói nổi nữa. Đứa bé bị kẹp bởi những ngón tay của Fowk đã xuất khí đến lần thứ hai, rút cạn toàn bộ thể lực của cậu. Fowk vừa xuất khí trong cơ thể Edric chưa lâu, sự mơn mởn của da thịt lại tiếp nối những đợt kích thích khác. Vì sao Edric lại đẹp đến vậy? Vì sao lại quyến rũ lòng người đến nỗi chết đi sống lại? Fowk chuyển Edric lại gần một tảng đá to, để nửa thân trên của cậu nằm sấp lên mặt đá. Bất giác, ánh mắt Fowk nhìn sang dấu ấn ở tay Edric, trong lúc đang áp đảo đứa trẻ vào cậu từ phía sau. “Cậu đã xăm nó khi nào?” – Vừa hỏi, Fowk vừa nghịch bỡn đầu nhũ trái của Edric. “Đừng… quan tâm.” – Edric choàng tay ra sau kéo Fowk dịch sát mình hơn. – “Tớ cần cậu….mạnh…mạnh hơn nữa.” Như được tiếp thêm mồi lửa từ câu nói của Edric, Fowk hôn quanh vùng cổ Edric rồi dùng cánh tay duy nhất của mình giữ ngang eo cậu. “Aaaa….aaaa….Fowk….aaaa….” Edric hét lên một tràng dài khi cự vật hiên ngang xâm nhập và đợt trước kéo theo đợt sau, đợt sau bổ trợ đợt trước, ngày càng hùng hổ xé nát khoang ruột của cậu. Vậy cũng tốt, nó giúp Edric chỉ có thể nghĩ đến một mình Fowk và không còn bị những tạp ảnh quấy nhiễu. Ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt cơ thể cậu là rất thực, hơi ấm và mùi hương trên người Fowk cũng là rất thực, càng thực hơn khi họ đang liên kết chặt chẽ với nhau bằng một thứ tượng trưng cho bản chất đàn ông nơi Fowk. Cậu tin mình đã thoát ra khỏi sự ràng buộc cùng người của quá khứ. Edric âu yếm nhìn khuôn mặt Fowk đang say ngủ mà có chút hờn giận: “Vừa khen cậu có tính cảnh giác cao, giờ lại lăn ra bất động thế này.” Giận mà lòng lại yêu, Edric tự cười mình ngốc, muốn gác tay nằm cạnh Fowk để tranh thủ chút thời gian ngủ trước khi trời sáng hẳn. Thế nhưng, khắp người đau như xé đôi, cả cánh tay cũng quặt què khó cử động. Cánh tay??? Edric chợt ngồi hẳn dậy, ngại ngần kéo áo lên nhìn vào cổ tay phải của mình. “Gì thế này?” Những đoạn dây gai đã bít kín cánh tay cậu, tựa hồ kéo đến gần cổ. Gai của chúng chi chít đâm vào da thịt làm máu li ti nhỏ ra. Từ lúc nào??? Trước khi cậu cùng Fowk ngủ thiếp đi thì nó vẫn chưa đến mức này. Edric đưa hai tay lên miệng che giấu tiếng thút thít. Cậu không thể để Fowk biết chuyện này, không thể để Fowk biết về Kelsey, càng không thể để Fowk biết có một người đàn ông khác đã chạm vào cậu trước cả cậu ta. Không thể! Edric bấn loạn chạy ra khỏi hang. Cậu phải chạy càng xa càng tốt, chạy đến một nơi mà Fowk sẽ không tìm thấy cậu. Vết đau trên cánh tay có thấm tháp gì, vết đau trong tim mới thực to lớn vô cùng. Trời khi ấy chỉ độ ba, bốn giờ sáng. Mặt trăng vẫn chưa chính thức lặn xuống và bóng đêm hãy còn bao trùm khu rừng âm u. Edric cứ lủi thủi chạy đi không mục đích, không định hướng cho tới lúc cậu chợt nhớ đến một người, thì đôi chân cũng sa sầm ngay xuống đất. “Cậu…nhất định cậu sẽ giúp được mình. Chỉ cần không còn dấu ấn này, mình có thể quay trở lại với Fowk. Phải, cậu sẽ giúp được mình.” Với một niềm tin dù mong manh nhưng là duy nhất trong thời khắc này, Edric quyết ý đi tìm Raven. Trong hang động, Fowk cựa nhẹ mình mở mắt ra. Cậu cứ ngỡ người đầu tiên mình trông thấy sẽ là Edric, chẳng ngờ khắp hang lạnh tanh, không còn lưu lại chút hơi ấm nào của người cậu yêu. “Edric!” – Một nỗi sợ hãi dâng ngập cõi lòng Fowk. Fowk tức tốc chạy ra ngoài hang. “Đừng đùa với tớ, Edric….Edric…cậu ở đâu?” Giá như có thể tìm được một câu trả lời để an ủi! Rừng sâu chỉ vọng lại duy nhất tiếng của Fowk. Fowk càng cố sức gọi, thì càng thấy ghê lạnh hơn. Cậu chạy ra ngoài mé rừng tìm Edric, đáng tiếc bóng tối chập choạng che dấu mọi phương hướng. “Edric…ra đây đi…” “Edric…tớ không thích đùa đâu…ra đây…” “Edric….Edric…” Fowk thống thiết gọi tên người cậu yêu giữa những tiếng cành lá xôn xao. Các loài côn trùng sống ẩn dật chui rúc vào ổ để tránh bước chân cậu giẫm đạp. Càng đi càng xa, càng gọi càng thất vọng, Fowk gục xuống ê chề giữa nơi rừng núi hoang vu. Cậu tự cho mình một niềm tin, rằng Edric chỉ đi đâu đó, và đã quay trở lại hang núi trong lúc cậu ra ngoài đây. Vì thế, cậu vội vàng mò đường tìm về. Vẫn là một hang núi vắng lặng, nơi ghi dấu những phút ngọt ngào đêm qua đã trở thành nỗi đau tê tái của hôm nay. Fowk nhìn dòng suối chảy, nhìn tảng đá rong rêu, nhìn từng kỷ niệm một trôi qua trước mắt mình. “Tại sao??? Tại sao luôn là cậu, người vừa cho tớ lên thiên đàng đã tàn nhẫn đẩy tớ xuống địa ngục? Lần thứ hai rồi…đã là lần thứ hai rồi. Cậu xem tớ là trò vui hay sao?” Fowk quỵ xuống, cậu không thể thở ra nổi. Phải làm sao đây? Cậu có cảm giác như sắp chết đến nơi. Fowk ôm chầm lấy ngực, móng tay cào vào da thịt khiến máu rỉ ra ngoài lớp áo sơ mi. Đau! Cậu rất đau! Đau đến không thở nổi. Chưa bao giờ cậu trải qua một nỗi đau quằn quại đến vậy. Thà là đừng hứa hẹn với cậu, thà là hãy để cậu ôm mãi giấc mộng hư ảo, thà là cậu sống trong nghi ngờ, nhưng vẫn chưa đau đến mức sống trong sự lừa dối. Cậu đã nhìn thấy người đàn ông đó. Cậu không biết anh ta là ai, nhưng cậu biết giữa anh ta và Edric có một mối quan hệ ám muội. Không lẽ Edric đã quay về bên cạnh anh ta? Không lẽ mọi việc của đêm qua chỉ là chút thương xót dành cho kẻ tật nguyền như cậu? Một kẻ tật nguyền! Càng nghĩ, trái tim Fowk càng đau. Đau đến muốn dùng chính tay mình bóp vụn nó. Đau đến lý trí cũng hư hại. Đau đến đôi mắt không còn nhìn thấy gì. Cuối cùng, Fowk đã ngất xỉu. Cùng lúc, móng tay của cậu tự động nhô dài. Khi Edric sắp đến con hẻm nơi có quán cà phê của Raven, bầu trời sắp bình minh chợt chuyển tối lại. Cậu kinh hãi nhìn lên cao, mặt trăng bỗng chốc xuất hiện. Một vầng trăng tròn vành vạnh, như chiếc đĩa ngọc bị người ta cho rơi vào vũng máu, đang đỏ thẫm một màu. “Mặt…mặt trăng máu???” Truyền thuyết tộc hunter kể rằng ngày mà mặt trăng máu xuất hiện trên bầu trời, cũng chính là ngày hai kẻ tử thù Galvin Hernandez, thủy tổ tộc hunter và Devan Leroy, thủy tổ tộc hunter tái sinh. Cậu đã giúp Kelsey tỉnh lại, thì cũng không xa lạ gì với việc biết Galvin sẽ tái sinh. Nhưng còn Devan Leroy, hắn tái sinh trên cơ thể của ai? Chỉ có hai người duy nhất phản lại giáo huấn của tộc hunter để học phép thuật được truyền từ mật thư của Devan. Nếu cậu vẫn bình yên vô sự ở đây, nghĩa là… Không! Không thể nào! Fowk đã chịu đả kích gì cơ chứ? Chẳng lẽ…chẳng lẽ lại vì việc cậu bỏ đi mà chẳng để lại một lời nào? Fowk nghĩ cậu đã lừa dối cậu ta chăng? Edric vịn vào cổ tay, giờ không phải là lúc để ý đến cái dấu ấn chết tiệt. Cậu phải đi tìm Fowk, phải giải thích mọi việc rõ ràng, tuyệt đối không để Fowk trở thành một kẻ bị Devan thao túng. Edric vừa quay đầu ra khỏi con hẻm nhỏ, một dáng người đàn ông mặc áo choàng đen đã đứng chắn ngang trước mặt. Đèn đường không đủ để soi rõ gương mặt anh ta, nhưng một khi cảm giác sợ hãi nơi cậu trỗi dậy thì cậu đã biết anh ta là ai. Như cừu non bị bao vây giữa bầy sói, Edric đến hít thở cũng không dám. “Em trai thân yêu, em muốn đi đâu?” – Kelsey dịch mũi giày đến gần Edric, còn Edric theo phản xạ thông thường sẽ tìm cách nới rộng khoảng cách với kẻ gây nguy hiểm cho mình. Cậu ngày càng thụt lùi sâu vào con hẻm. “Anh…anh đã….tỉnh lại.” – Edric lắp bắp. “Phải, cũng nhờ em cả đấy. Anh còn chưa kịp cảm ơn em, sao lại nôn nóng bỏ đi thế?” – Anh cười mà đôi đồng tử lấp đầy lửa giận. Anh cười mà các ngón tay bóp ken két vào nhau. Anh cười mà dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống cậu. “Em đã nói rõ…rõ rồi…chẳng phải sao?” – Edric cố lấy hết can đảm nhìn anh. Cậu không phải loại yếu kém gì, dù có yếu kém thì quá chăng là mất luôn cái mạng này. Cậu không sợ chết. Lúc quyết tâm lựa chọn niềm hạnh phúc khác cho mình thì cậu đã biết sẽ có ngày hôm nay. Ấy vậy mà, người đàn ông này khiến cho cậu sợ hãi một cách không lý do. “Đúng là em đã nói rõ rồi, và anh nghe cũng rất rõ. Em phải đi tìm hạnh phúc cho mình, và anh rất hoan nghênh em đi tìm hạnh phúc của em. Nhưng trước hết, phải để anh có cơ hội bày tỏ sự cảm kích em…tận đáy lòng.” – Ba chữ sau cùng đặc biệt gằn xuống. Kelsey chụp tay Edric, không nói không gằn lôi cậu lên một chiếc xe hơi đen đã đỗ ở bên hè phố từ trước. Edric có phản kháng, có chống cự, nhưng với sức cổ tay mạnh hơn sắt thép của anh kèm theo một câu nói chẳng biết là đùa hay thật, đã khiến cậu phủ phục hoàn toàn. “Người chú Paxton và cô em gái Natalie em yêu quý đang nằm trong tay anh.” —*— Một lần nữa quay trở về lâu đài Kingstuff, nơi mà Edric nghĩ mình sẽ không đời nào đặt chân đến nữa. Kelsey vừa vào đến phòng mình, đã quăng Edric như một món hàng xuống mặt sàn lạnh tanh. Edric nhìn thấy cả Zerah và bà Rhoda đều cúi đầu buồn thảm, thì biết rõ số phận mình khó tránh khỏi tai kiếp. Kelsey giựt sợi roi da trên tay Zerah và xăm xăm tiến đến Edric bằng ánh mắt lửa đỏ. Khi nãy ở ngoài đường, anh đã cố nén giận để không phải làm ra hành vi mất mặt, nhưng giờ cậu lọt vào tay anh rồi, tình thế đã đổi khác. Bà Rhoda nhìn sợi roi, đột nhiên quỳ xuống ôm chân Kelsey: “Chủ nhân, cậu Edric dù có lỗi lầm gì cũng là em trai của ngài, xin ngài hãy nương tay.” Kelsey đang trong cơn điên, nào nghe lọt tai bất cứ lời gì. “Cút hết ra ngoài!” “Chủ nhân!” – Bà Rhoda thương cho Edric nên vẫn cố gắng van nài. “Cút!” – Tiếng thét của Kelsey mang đầy nộ khí. Zerah đành bất lực nhìn Edric rồi kéo bà Rhoda rời khỏi. Kelsey nhìn chằm chằm vào Edric nhưng lại quất roi đầu tiên xuống mặt sàn để thử uy lực. Mặt sàn lập tức nứt đôi. Cảnh tượng này khiến Edric không khỏi dựng tóc gáy, cậu nép sát vào chân bàn. “Sợ à???” – Kelsey hỏi khinh thường. – “Biết trước có hôm nay, tại sao còn cả gan dám phản bội anh. Mỗi đoạn dây gai trên cơ thể em dài ra, anh đây đều cảm nhận được hết.” Kelsey như con thú dữ sổng chuồng, quất luôn tuồn những làn roi khủng khiếp vào cơ thể Edric. Edric cứ ngỡ nó là một sợi roi thường, khi chạm đến da thịt mới hay vết thương không tài nào liền mặt. Máu cậu bắn ra khắp mặt sàn, ngay cả mặt cũng bị sướt một đường dài. Dẫu vậy, cậu vẫn cắn chặt môi chẳng để hé một lời van xin hay rên la. Bà Rhoda đứng bên ngoài không chịu nổi tiếng roi liên tiếp giáng xuống, bất nhẫn mà bỏ đi. Zerah cũng rất muốn bỏ đi, dù gì với Edric cậu cũng có chút nghĩa quen biết. Thế nhưng, thực tế màn tra tấn của Kelsey chưa dừng lại ở đó. Vẫn còn một cảnh mà Zerah phải đóng trọn vai trò. Cậu nhớ như in câu đầu tiên sau khi tỉnh lại Kelsey đã nói: “Lập tức bắt hết gia đình của Edric về đây.”
|
Bên trong căn phòng, Kelsey liếm vết máu trên sợi roi để lại, hưng phấn nhìn Edric run rẩy lên từng hồi. “Mùi vị rất tuyệt, nhưng dẫu sao vẫn là máu của kẻ phản bội.” Kelsey nói xong liền định quất thêm một roi nữa, nhưng lần này sợi roi đã bị Edric chụp được. “Bấy nhiêu roi khi nãy là trả lại những gì tôi nợ anh. Tôi không thể chết. Tôi không để anh giết tôi đâu.” Cậu trừng mắt nhìn lại anh, tay cậu giữ chặt dây roi, cố gắng chống vào thành bàn đứng lên. Cơ thể cậu vốn đã yếu, nay càng yếu hơn. “Giữ mạng để gặp lại nhân tình sao?” – Kelsey đay nghiến. – “Anh vốn không có ý định giết em, nhưng hắn chắc chắn phải chết. Fowk Scott đúng không? Sẵn tiện hắn cũng là kẻ nên chết 70 năm về trước.” “Nếu anh giết cậu ấy, tôi sẽ chết theo.” – Edric nói dứt khoát. Bây giờ xá chi nỗi đau do gai hoa hồng, xá chi nỗi đau do đòn roi, cậu đang có một nỗi đau để ở phương trời khác. Edric lẽ ra không nên nói câu này, bởi nó chỉ tăng thêm độ điên tiết của Kelsey. Anh mấy lần rút dây roi mà không được, vì cậu cứ bám sống bám chết nó. “Chết theo??? Anh coi em làm thế nào để chết theo nếu anh không cho phép?” – Kelsey giựt mạnh dây roi khiến nó vung vào mặt Edric thêm một vết thương. Để đỡ đường roi, Edric buộc phải biến ra thanh kiếm của mình. Sợi dây do thanh kiếm biến thành quấn chặt lấy sợi roi. Edric càng chống cự, Kelsey càng muốn hành hạ cậu cho chừa thói phản kháng. Mỗi người đều cố sức dùng hết lực. Vì quá căng, sợi dây của Edric đã nghiến đứt sợi roi trên tay Kelsey. Kelsey thụt lùi vài bước do mất thăng bằng. “Giỏi lắm. Đã sai còn dám chống cự. Anh thề nếu không khiến em quỳ mọp dưới chân mình, anh sẽ đổi họ.” Kelsey điên cuồng nới lỏng caravat, vỗ tay ba tiếng ra hiệu cho Zerah. Sở dĩ anh không dùng phép thuật với Edric, là vì vừa mới tỉnh lại chưa lâu, thể lực anh chưa kịp phục hồi. Giả như Edric biết điều này, cậu đã có thể thoát khỏi đây từ sớm. Đáng tiếc, cậu bị nỗi ám sợ khống chế lý trí đến mơ hồ. Edric thở ra mệt nhọc, cậu đã dùng hết những giọt tinh lực còn sót lại sau trận đòn roi dã man. Nay, ngay cả việc đứng, cậu cũng không đứng nổi. Cánh cửa phòng vừa hé mở, Edric thất kinh nhìn thấy Natalie đang ở trong tay Zerah. “Anh…anh ơi!” – Natalie thấy Edric thì lập tức bổ nhào tới, chỉ nhưng Kelsey đã dùng một tay bóp chặt cổ họng cô. “Đừng!” – Edric thu thanh kiếm lại hình chữ V và định chạy đến cứu em gái. “Ở yên đó, hoặc là anh sẽ bóp gãy xương cổ của nó ngay. Nếu như em muốn thử xem chân của em nhanh, hay tay của anh nhanh hơn, anh không ngại đâu.” “Em xin anh. Anh hãy tha cho em gái của em. Nó vô tội.” – Edric chống thanh kiếm lên mặt bàn để trụ vững. Nhìn những vết đòn roi khắp người anh trai mình, Natalie uất nghẹn không nói nên lời. Đôi mắt cô bé bắt đầu rưng đỏ. “Đổi thái độ cũng nhanh thật, nhưng đối với một kẻ là chúa tể vampire, em nói hai từ vô tội liệu có ý nghĩa không?” – Kelsey đảo mắt một vòng trên cơ thể của Natalie và dùng lưỡi liếm quanh cổ cô. – “Con bé này không tệ. Nếu như anh vui đùa với nó một chút…” “Đừng…Kelsey…Em van anh, là em có lỗi, là em sai.” – Edric tự đấm vào ngực mình. “Anh muốn hành hạ gì thì hãy lấy em, em sẽ không phản kháng nữa. Anh có đánh chết em, em cũng không phản kháng, đừng trút giận lên Natalie.” – Giọng nói của Edric khàn đi vì nức nở. Kelsey chẳng để những lời ấy lọt vào tai. Ánh mắt anh nhìn vào hàng nút áo của Natalie, tất cả chúng tự động xé toang. Anh vung chiếc áo xuống mặt sàn cười ghê rợn. Edric chết lặng toàn thân. Kẻ đang đứng trước mặt cậu là ai đây? Cậu sợ hắn, một loài ác quỷ kinh tởm. “Đừng!” – Edric thét dài. Nó còn đau đớn gấp ngàn lần so với khi anh lôi thể xác cậu ra hành hạ. Anh vốn đoán không sai. Yếu điểm lớn nhất của cậu chính là quá trọng tình cảm, đặc biệt đối với những người thân. Anh chỉ buồn là cậu vốn không xem anh như một người thân đúng nghĩa. Anh là anh trai của cậu, hơn hết, còn là người chấp nhận vì cậu coi thường cả mạng sống. Tại sao? Vậy thì tại sao địa vị của anh trong lòng cậu còn thấp kém hơn cả một đứa em chỉ có danh không thật? Tuy nhiên, Kelsey đã vội quên. Nếu không phải vì anh, cậu không bao giờ nhúng tay vào máu tươi của biết bao nhiêu người vô tội, càng không phản bội lại gia tộc đi cứu sống một vị chúa tể vampire tàn ác. “Anh cho em hai con đường lựa chọn. Một là đến nhặt xác của em gái mình, hai là đứng xem anh làm thế nào để hành hạ nó sống dở chết dở.” – Kelsey luồn tay vào áo ngực Natalie, đồng thời kẹp chặt cánh tay nằm giữa của cô để cô khó lòng chống cự. Zerah tôn trọng Edric nên quay mặt sang hướng khác không nhìn. Nước mắt Natalie rơi tí tách. Cô không thể nói chuyện được vì bị Kelsey bóp chặt yết hầu. Cô chỉ có thể nhìn Edric bằng một ánh mắt nhục nhã vô hạn. Dưới ánh mắt này, trái tim Edric càng chua xót hơn. “Em van anh, van anh hãy nể tình anh em giữa chúng ta mà tha cho Natalie.” – Edric quỳ phục xuống mặt đất, nước mắt rơi ra theo nỗi đau của em gái mình. “Bây giờ mới nghĩ đến tình anh em sao? Em nói em là Edric Hayes mà.” “Em sẽ là Edric Hernandez, anh muốn em là gì thì em sẽ là đó. Sau này em sẽ không cãi lại anh dù chỉ nửa lời. Van xin anh hãy tha cho Natalie.” “Ngực của con bé này thật mềm mại. Không biết ở bên dưới thế nào?” – Kelsey hạ tay vào trong váy của Natalie. Natalie kinh hoàng, cố sức giãy giụa nhưng không thể nào chọi lại sức mạnh của anh. “Con bé kia muốn chết hả? Đứng yên ở đó.” – Anh lên tiếng dọa nạt. Cả người Natalie co rút lại, sắc mặt khó chịu. Cô nhắm chặt mắt để anh trai mình không trông thấy biểu hiện xấu hổ. Kelsey đang cho ngón tay đi lọt vào chỗ sâu kín nhất của một người con gái. “Chiếc lỗ này thật ngoan.” – Anh hôn lên bờ má thấm đầy nước mắt của cô. – “Chưa chi mà đã chảy nước rồi. Em có muốn anh diễn tả cảm giác ở bên trong cho em nghe hay không, Edric? Rất là sướng tay.” Hai chân Natalie run lên thấy rõ. Những giọt trắng đục nhỏ tí tách xuống nơi cô đang đứng. “Đừng!” – Edric bịt kín lỗ tai, hét dài. – “Anh rốt cuộc muốn gì thì mới chịu buông tha cho Natalie? Dù anh lấy mạng em, em cũng sẽ cho anh.” Natalie cố gắng cục cựa đầu lưỡi. Kelsey đoán được ý định của cô nên càng bóp mạnh tay hơn. “Anh em tình thâm nhỉ? Cô em gái vì không nỡ nhìn anh trai mình chịu nhục nên định cắn lưỡi tự tử, nhưng cô bé ngây thơ à, anh đây chưa cho em chết, em không được chết.” Kelsey xô dạt Natalie về phía Zerah. Zerah lật đật nhặt chiếc áo rơi trên mặt sàn khoác vào cho cô. Natalie định quay đầu chạy lại với Edric, tiếc rằng cổ tay Zerah đang giữ chặt cô. “Bỏ ra…bỏ ta ra.” Zerah lắc đầu bảo cô đừng kinh động nhưng cô không nghe, cho tới khi ánh mắt lãnh khốc của Kelsey quét ngang khuôn mặt cô, cô mới chịu dừng lại. “Khôn hồn thì ở yên đó và ngậm chặt miệng. Bằng không, coi chừng cô phải khỏa thân bước ra khỏi đây đấy.” Edric tạm thở phào nhìn Natalie, ít nhất là Kelsey đã chịu ngưng tay, dù rằng cậu không biết anh còn định giở trò gì. “Bấy nhiêu đau đớn em chịu chưa bằng một phần trăm nỗi đau em hằn lên trái tim anh. Anh yêu thương em như thế, cho em tất cả những gì em muốn, mà em lại phản bội anh? Anh trong mắt em là gì hả? Còn con bé này là gì? Em quan tâm nó còn hơn quan tâm cho anh. Anh hận là không thể giết em để rửa sạch nỗi đau của mình.” Kelsey đặt tay lên trái tim, nói trong thống thiết. Edric không dám hé răng nửa lời, cậu sợ chọc anh nổi giận thì anh lại gây bất lợi cho Natalie. Anh nhìn vào vẻ mặt của cậu, nỗi giận càng lên cao. Những giọt nước mắt kia giá như có thể vì anh rơi thì tốt biết bao. Đáng hận là dù anh có chết, cậu cũng chưa chắc khóc lóc đến mức ấy. “Zerah, đem con bé ra ngoài…cưỡng bức nó cho ta.” – Mệnh lệnh của Kelsey lạnh lùng hạ xuống, cơn đau tim của Edric lại nhói lên. “Đừng…em van xin anh Kelsey…xin anh đừng làm vậy.” “Chủ nhân, thuộc hạ…” – Zerah lưỡng lự. Đây là việc cậu không hề muốn làm. “Nếu để ta biết tinh dịch của ngươi không bắn vào người nó, ta sẽ cắt đi đứa trẻ yêu quý của ngươi. Đi” “Không…anh ơi…” – Natalie thét điếng người. Zerah do khó xử nên cũng không biết phải làm thế nào. Đã bị ép đến bước đường cùng, Edric lấy thanh kiếm tự kề sát cổ mình. “Kelsey, nếu anh không thu lại mệnh lệnh, em sẽ chết trước mặt anh.” Kelsey hạ ánh mắt giận dữ: “Em dám uy hiếp anh?” “Em không uy hiếp anh. Em đã van xin anh mọi cách, ngay cả quỳ xuống dưới chân anh. Tại sao anh vẫn không chịu tha cho Natalie? Anh còn muốn em làm gì đây? Nếu anh hận em như thế, em chết cho anh vừa lòng, đừng gây hại đến người khác.” “Muốn chết thì em chết đi. Em chết rồi anh sẽ tiễn chân cả gia đình em và toàn thể sinh viên ở học viện Stoker bồi táng chung với em. Dù sao đám tang của em trai anh không thể qua loa được, đúng không?” Thanh kiếm rơi xoảng xuống mặt sàn. Edric bất lực chống hai tay và cúi đầu nói: “Đừng hành hạ em nữa. Anh hãy nói cho em biết em phải làm sao thì anh mới chịu thôi những chuyện này?” Kelsey tiến đến gần Edric, đưa tay nâng cằm cậu lên: “Em mau quên thật. Để anh nhắc lại cho em nhớ. Em hãy nhỏ ba giọt máu lên dấu ấn trên tay và thề rằng suốt đời suốt kiếp chỉ có thể yêu mình anh, ở cạnh anh vĩnh viễn không xa lìa.” Edric quay mặt sang hướng khác do dự. HẾT CHAPTER 17
|