Bloody Pascali Roses II
|
|
muốn em làm gì cũng được, đừng chạm vào em gái em. Em van xin anh, Kelsey.” Kelsey lặng yên một lúc, ghì chặt những đầu ngón tay phải vào nhau. Trái tim anh xót xa vì Edric chẳng bao giờ chịu tự nguyện nếu anh không lôi gia đình cậu ra hăm dọa. Địa vị của anh ở trong lòng cậu thấp hèn đến thế sao? Nghĩ vậy, anh chỉ muốn lập tức kéo cậu ra cưỡng bức, cưỡng đến khi nào lỗ hậu môn của cậu rách nát mới thôi. “Cởi hết quần áo ra, đứng dựa vào dãy phím cho anh.” – Kelsey vừa nghĩ ra một trò mới hành hạ cậu. Edric không dám chậm chễ nửa phút, lập tức làm theo lời anh nói. Điều cậu cần chính là sự an toàn của Natalie, bản thân cậu có nhuốm bẩn bao nhiêu cũng không sao. Kelsey biến trên tay một cây roi ngắn. Anh ngồi chống một tay, tay còn lại nâng cao cây roi chạm vào đầu mút của Edric. “Hôm nay anh sẽ khám bệnh miễn phí cho em, coi thử tại sao nó không chịu cương lên?” Kelsey vung roi đánh vào đứa trẻ của Edric. Edric quằn người vì đau, muốn quỵ ngay xuống mặt sàn nhưng anh không cho phép cậu quỵ. Sau ba phát roi, máu nhỏ giọt lấm tấm trên mặt sàn. Edric làm vỡ một miếng gỗ của cây đàn trong lúc xiết tay chống chọi cùng nỗi đau. Anh xuýt xoa nhìn vào miếng gỗ ấy, vẻ thương tiếc còn nhiều hơn nhìn vào vết thương trên dương vật cậu. “Thằng bé cũng lì thật, em nhỉ? Bị đòn đau mà vẫn chưa chịu cương lên.” Anh cười ha hả, mỗi tiếng cười chạm sâu vào trái tim Edric những thương tổn cực hạn. Nhịp thở của Edric chậm dần, chậm dần. Cơn đau đã làm tắt nghẽn phế quản của cậu. “Không được ngất xỉu. Nếu em dám ngất xỉu, anh sẽ lôi con bé Natalie ra chơi đến chết.” Kelsey nhìn ra sự khó thở của Edric nên lên tiếng cảnh cáo trước. Anh sẽ mất vui nếu lần nào đến đoạn cao trào, Edric cũng tự nhiên ngất đi. “Tựa cả người lên bàn phím, giơ hai chân rộng ra. Phải rộng đến mức anh có thể nhìn thấy rõ cửa miệng bên dưới.” – Anh trừng mắt nhìn cậu. “Buồn chán thật!” – Anh bất chợt thở dài, lấy đầu roi chọt sâu vào lỗ hậu môn của Edric. Mặc cho Edric đang rất đau đớn, nước mắt đã lưng tròng, anh lại cảm thấy chẳng đủ kích thích gì. “Em chẳng biết tình điệu là gì cả. Ngoài chịu đựng và chịu đựng, em chẳng khác nào một pho tượng gỗ.” – Kelsey nổi giận nói. “Bảo em thủ dâm thì em đứng như trời chồng. Ngay cả cái tư thế dang rộng chân của em cũng không đủ thu hút anh. Uất lắm sao?” – Kelsey quẳng cây roi, đứng lên nắm chặt tóc của Edric ghì ngược ra sau. – “Ở bên cạnh anh em không tự nguyện chứ gì?” Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt của cậu, nhìn sâu vào đôi mắt tức tưởi: “Em có biết đêm qua anh thỏa mãn đến thế nào không? Người phụ nữ ấy ít nhất còn biết cách phục vụ anh hơn em. Ả ta gọi tên anh trong suốt cuộc vui, cầu khẩn anh hãy đâm chết ả, rên la sáng khoái đến mức làm anh cương rồi lại cương. Còn em? Bảo thì em mở miệng, không bảo thì em cắn chặt lấy môi. Thú vật còn biết làm tình là để tạo hưng phấn, còn em làm tình miễn cưỡng đến độ chỉ nhìn thấy toàn đau khổ.” Edric hạ thấp ánh mắt. Cậu sợ phải nhìn vào anh thêm một giây phút nào nữa. “Nhìn thẳng anh, nghe chưa?” – Kelsey quát lên. – “Em tránh né cái gì? Ngại ngùng cái gì? Có bao nhiêu phần trên cơ thể em mà anh không biết? Có chỗ nào là anh chưa từng chạm qua? Em tưởng em còn là đứa trinh trắng hả?” Kelsey càng nói thì càng bực. Anh bực tới mức sắp xé nát cậu ra thành từng mảnh để nuốt vào trong bụng. Thế mà, Edric vẫn lặng im, dù một lời phân bua cũng không chịu nói. Cậu còn biết nói gì đây? Thừa nhận lại những gì anh đã nói hay sao? Phải, cậu làm tình với anh là rất miễn cưỡng, bởi vì anh đã ép buộc cậu. Cậu thậm chí không muốn nhìn thấy mặt của anh, không muốn nghe giọng nói của anh, không muốn chạm vào đôi tay anh. Cậu ghét tất thảy mọi thứ thuộc về anh, vì anh đã hủy hoại tất thẩy mọi thứ thuộc về cậu. “Em không còn trinh trắng…” – Edric nén nước mắt. Cậu nhìn thẳng anh, coi như là khát khao cũng được, biện minh cũng được, cậu phải nói ra điều làm cậu khó chịu bấy lâu. – “…nhưng em không phải là công cụ tình dục. Nếu… anh muốn em có cảm giác như một con người, anh cũng phải cho em sống đúng với cuộc sống một con người.” Kelsey nghiến răng rào rạo vài tiếng, rồi chợt nhếch nửa môi cười: “Ý em là sống ở bên cạnh anh thì em không sống đúng với một con người chứ gì? Phải đó!” – Anh kề sát tai cậu, nói tiếp: “Anh chính là muốn em không thể làm con người nữa. Em là cô dâu của anh. Cô dâu của một con quỷ thì cũng không khá hơn con quỷ đó là bao. Em tưởng vô công mà hút được máu của anh sao?” “Em không phải… phụ nữ!” – Edric cố giành giật lại chút tự tôn cuối cùng cho bản thân mình. Kelsey cắn vào vành tai Edric đến rỏ máu: “Em còn hạ đẳng hơn họ, ngay cả bản lĩnh quyến rũ đàn ông cũng không có. Em chẳng làm được chút gì để anh hài lòng cả.” “Nếu anh khinh thường… em như thế…tại sao còn… giam hãm em?” – Nỗi đau cũ chưa đi, nỗi đau mới lại ập đến, hàm răng của cậu đánh lập cập vào nhau, khiến lời nói không thể nào liền mạch. Câu hỏi của Edric như một mồi lửa châm ngay vào thùng xăng đổ. Kelsey xoay người cậu đè rạp xuống bàn phím piano, hung hăng lôi đứa trẻ của mình ra và cắm thẳng vào lỗ hậu môn chưa kịp lành lặn không chút xót thương. Hay cho câu tại sao còn giam hãm em? Chẳng lẽ nào cậu không biết là anh yêu cậu? Anh yêu cậu như điên như dại mà giờ này cậu lại hỏi anh câu đó. Anh hận không thể nghiền nát cậu như bột vụn để cậu mãi mãi đừng làm trái tim anh rỉ máu. “Anh sẽ dùng cơ thể trả lời tường tận cho em hiểu, em trai thân yêu à!” Không hề được bôi trơn hay chuẩn bị, lại cộng thêm kình thực thô bạo, Edric đau thốn cả người. Đại não của cậu ngưng hoạt động. Tứ chi mềm rã và tròng mắt nổi đầy gân đỏ. “Aaaa…á….aaa….” – Edric rên lên rên xuống như thể sắp chết đi. Kelsey không vì thế mà thể hiện ra chút nhân từ nào, càng đẩy mạnh sự chinh phục bên trong lãnh địa cấm. Anh đang điên dại tựa thú dữ vừa sổng chuồng sau nhiều năm đói khát. Lửa hận cũng châm ngòi cho tính dã man thêm phần tăng cường. “Là do em thách thức anh.” – Kelsey cười rờn rợn. – “Anh sẽ giết em…giết em trọn đêm nay.” Anh rít dài vì nguồn khoái cảm mang lại đang căng tràn hai bờ ngực. Dùng hết sức lực đàn ông, anh nảy người về phía trước nhanh, mạnh và liên tục. Edric không còn nhìn thấy được gì. Trang ký âm rớt xuống sàn nhạt nhòa cùng những tiếng thét hoang dại từ cậu. “Aaa….đừng….aaa….” Kelsey mất hồn đánh vào mông Edric chan chát để làm lắc lư thêm tình thú. Nơi gắn kết chặt chẽ run lên dữ dội, chẳng khác chi sấm động chớp vang. Xương sống Edric uốn cong đến nỗi sắp gãy ra từng đốt, đầu lưỡi cậu la hét mòn cả các gai. Nước mắt ngập ngụa hết khuôn mặt xinh đẹp. “Chặt quá…và còn rất nóng….anh thích.” – Kelsey mất kiểm soát kêu lên. Dù anh đã xuất tinh một lần, vẫn ngoan cố không chịu rút dương vật to lớn ra. Edric cảm nhận được dòng tinh dịch ấy đang lội ngược lên cổ cậu. Cậu sắp buồn nôn đến nơi. “Ụa…khụ…khụ…” – Edric ho ra mật cùng một thứ chất lỏng có màu trắng đục. Cậu vốn không còn phân biệt nổi nó là gì. Dịch trong bao tử hay là dịch của anh? “Thảm thương chưa?” – Kelsey cúi rạp người cười vào mặt cậu. – “Anh rất sung sướng. Ở bên trong em thật tuyệt. Coi kìa…hơ hơ..aaa.” – Anh cố tình rên rỉ cho Edric nghe. “Em chẳng chịu buông anh ra. Em tham lam thật.” “Aaa….aaa….” – Một bên má của Edric bị thành đàn ép đến bầm tím. Tiếng la cũng ngày một nhỏ dần vì sức lực nơi cậu hoàn toàn kiệt quệ. “Nóng đến tan chảy cả đứa nhỏ của anh. Em thích nó tới vậy à? Em đúng là dâm đãng quen thói.” – Anh cười cợt, rồi hôn lên gáy của cậu. Đôi tai của Edric cũng bắt đầu tiếp nạp âm thanh ít đi. Cứ thế, giọng nói của anh nhỏ dần nhưng cơn đau trong cậu ngày một lớn dần. “Kelsey!” Đó là tiếng gọi sau cùng của cậu trước lúc ngất lịm đi. Nể tình cậu sắp ngất mà vẫn còn biết gọi tên anh, anh phóng xong đợt tinh thứ hai thì buông tha cho cơ thể yếu ớt của cậu. Thế nhưng, trò chơi vẫn chưa kết thúc. —*—
|
“Đừng!” – Edric thét hoảng. – “Anh muốn em làm gì cũng được, đừng chạm vào em gái em. Em van xin anh, Kelsey.” Kelsey lặng yên một lúc, ghì chặt những đầu ngón tay phải vào nhau. Trái tim anh xót xa vì Edric chẳng bao giờ chịu tự nguyện nếu anh không lôi gia đình cậu ra hăm dọa. Địa vị của anh ở trong lòng cậu thấp hèn đến thế sao? Nghĩ vậy, anh chỉ muốn lập tức kéo cậu ra cưỡng bức, cưỡng đến khi nào lỗ hậu môn của cậu rách nát mới thôi. “Cởi hết quần áo ra, đứng dựa vào dãy phím cho anh.” – Kelsey vừa nghĩ ra một trò mới hành hạ cậu. Edric không dám chậm chễ nửa phút, lập tức làm theo lời anh nói. Điều cậu cần chính là sự an toàn của Natalie, bản thân cậu có nhuốm bẩn bao nhiêu cũng không sao. Kelsey biến trên tay một cây roi ngắn. Anh ngồi chống một tay, tay còn lại nâng cao cây roi chạm vào đầu mút của Edric. “Hôm nay anh sẽ khám bệnh miễn phí cho em, coi thử tại sao nó không chịu cương lên?” Kelsey vung roi đánh vào đứa trẻ của Edric. Edric quằn người vì đau, muốn quỵ ngay xuống mặt sàn nhưng anh không cho phép cậu quỵ. Sau ba phát roi, máu nhỏ giọt lấm tấm trên mặt sàn. Edric làm vỡ một miếng gỗ của cây đàn trong lúc xiết tay chống chọi cùng nỗi đau. Anh xuýt xoa nhìn vào miếng gỗ ấy, vẻ thương tiếc còn nhiều hơn nhìn vào vết thương trên dương vật cậu. “Thằng bé cũng lì thật, em nhỉ? Bị đòn đau mà vẫn chưa chịu cương lên.” Anh cười ha hả, mỗi tiếng cười chạm sâu vào trái tim Edric những thương tổn cực hạn. Nhịp thở của Edric chậm dần, chậm dần. Cơn đau đã làm tắt nghẽn phế quản của cậu. “Không được ngất xỉu. Nếu em dám ngất xỉu, anh sẽ lôi con bé Natalie ra chơi đến chết.” Kelsey nhìn ra sự khó thở của Edric nên lên tiếng cảnh cáo trước. Anh sẽ mất vui nếu lần nào đến đoạn cao trào, Edric cũng tự nhiên ngất đi. “Tựa cả người lên bàn phím, giơ hai chân rộng ra. Phải rộng đến mức anh có thể nhìn thấy rõ cửa miệng bên dưới.” – Anh trừng mắt nhìn cậu. “Buồn chán thật!” – Anh bất chợt thở dài, lấy đầu roi chọt sâu vào lỗ hậu môn của Edric. Mặc cho Edric đang rất đau đớn, nước mắt đã lưng tròng, anh lại cảm thấy chẳng đủ kích thích gì. “Em chẳng biết tình điệu là gì cả. Ngoài chịu đựng và chịu đựng, em chẳng khác nào một pho tượng gỗ.” – Kelsey nổi giận nói. “Bảo em thủ dâm thì em đứng như trời chồng. Ngay cả cái tư thế dang rộng chân của em cũng không đủ thu hút anh. Uất lắm sao?” – Kelsey quẳng cây roi, đứng lên nắm chặt tóc của Edric ghì ngược ra sau. – “Ở bên cạnh anh em không tự nguyện chứ gì?” Anh lấy tay lau đi những giọt nước mắt của cậu, nhìn sâu vào đôi mắt tức tưởi: “Em có biết đêm qua anh thỏa mãn đến thế nào không? Người phụ nữ ấy ít nhất còn biết cách phục vụ anh hơn em. Ả ta gọi tên anh trong suốt cuộc vui, cầu khẩn anh hãy đâm chết ả, rên la sáng khoái đến mức làm anh cương rồi lại cương. Còn em? Bảo thì em mở miệng, không bảo thì em cắn chặt lấy môi. Thú vật còn biết làm tình là để tạo hưng phấn, còn em làm tình miễn cưỡng đến độ chỉ nhìn thấy toàn đau khổ.” Edric hạ thấp ánh mắt. Cậu sợ phải nhìn vào anh thêm một giây phút nào nữa. “Nhìn thẳng anh, nghe chưa?” – Kelsey quát lên. – “Em tránh né cái gì? Ngại ngùng cái gì? Có bao nhiêu phần trên cơ thể em mà anh không biết? Có chỗ nào là anh chưa từng chạm qua? Em tưởng em còn là đứa trinh trắng hả?” Kelsey càng nói thì càng bực. Anh bực tới mức sắp xé nát cậu ra thành từng mảnh để nuốt vào trong bụng. Thế mà, Edric vẫn lặng im, dù một lời phân bua cũng không chịu nói. Cậu còn biết nói gì đây? Thừa nhận lại những gì anh đã nói hay sao? Phải, cậu làm tình với anh là rất miễn cưỡng, bởi vì anh đã ép buộc cậu. Cậu thậm chí không muốn nhìn thấy mặt của anh, không muốn nghe giọng nói của anh, không muốn chạm vào đôi tay anh. Cậu ghét tất thảy mọi thứ thuộc về anh, vì anh đã hủy hoại tất thẩy mọi thứ thuộc về cậu. “Em không còn trinh trắng…” – Edric nén nước mắt. Cậu nhìn thẳng anh, coi như là khát khao cũng được, biện minh cũng được, cậu phải nói ra điều làm cậu khó chịu bấy lâu. – “…nhưng em không phải là công cụ tình dục. Nếu… anh muốn em có cảm giác như một con người, anh cũng phải cho em sống đúng với cuộc sống một con người.” Kelsey nghiến răng rào rạo vài tiếng, rồi chợt nhếch nửa môi cười: “Ý em là sống ở bên cạnh anh thì em không sống đúng với một con người chứ gì? Phải đó!” – Anh kề sát tai cậu, nói tiếp: “Anh chính là muốn em không thể làm con người nữa. Em là cô dâu của anh. Cô dâu của một con quỷ thì cũng không khá hơn con quỷ đó là bao. Em tưởng vô công mà hút được máu của anh sao?” “Em không phải… phụ nữ!” – Edric cố giành giật lại chút tự tôn cuối cùng cho bản thân mình. Kelsey cắn vào vành tai Edric đến rỏ máu: “Em còn hạ đẳng hơn họ, ngay cả bản lĩnh quyến rũ đàn ông cũng không có. Em chẳng làm được chút gì để anh hài lòng cả.” “Nếu anh khinh thường… em như thế…tại sao còn… giam hãm em?” – Nỗi đau cũ chưa đi, nỗi đau mới lại ập đến, hàm răng của cậu đánh lập cập vào nhau, khiến lời nói không thể nào liền mạch. Câu hỏi của Edric như một mồi lửa châm ngay vào thùng xăng đổ. Kelsey xoay người cậu đè rạp xuống bàn phím piano, hung hăng lôi đứa trẻ của mình ra và cắm thẳng vào lỗ hậu môn chưa kịp lành lặn không chút xót thương. Hay cho câu tại sao còn giam hãm em? Chẳng lẽ nào cậu không biết là anh yêu cậu? Anh yêu cậu như điên như dại mà giờ này cậu lại hỏi anh câu đó. Anh hận không thể nghiền nát cậu như bột vụn để cậu mãi mãi đừng làm trái tim anh rỉ máu. “Anh sẽ dùng cơ thể trả lời tường tận cho em hiểu, em trai thân yêu à!” Không hề được bôi trơn hay chuẩn bị, lại cộng thêm kình thực thô bạo, Edric đau thốn cả người. Đại não của cậu ngưng hoạt động. Tứ chi mềm rã và tròng mắt nổi đầy gân đỏ. “Aaaa…á….aaa….” – Edric rên lên rên xuống như thể sắp chết đi. Kelsey không vì thế mà thể hiện ra chút nhân từ nào, càng đẩy mạnh sự chinh phục bên trong lãnh địa cấm. Anh đang điên dại tựa thú dữ vừa sổng chuồng sau nhiều năm đói khát. Lửa hận cũng châm ngòi cho tính dã man thêm phần tăng cường. “Là do em thách thức anh.” – Kelsey cười rờn rợn. – “Anh sẽ giết em…giết em trọn đêm nay.” Anh rít dài vì nguồn khoái cảm mang lại đang căng tràn hai bờ ngực. Dùng hết sức lực đàn ông, anh nảy người về phía trước nhanh, mạnh và liên tục. Edric không còn nhìn thấy được gì. Trang ký âm rớt xuống sàn nhạt nhòa cùng những tiếng thét hoang dại từ cậu. “Aaa….đừng….aaa….” Kelsey mất hồn đánh vào mông Edric chan chát để làm lắc lư thêm tình thú. Nơi gắn kết chặt chẽ run lên dữ dội, chẳng khác chi sấm động chớp vang. Xương sống Edric uốn cong đến nỗi sắp gãy ra từng đốt, đầu lưỡi cậu la hét mòn cả các gai. Nước mắt ngập ngụa hết khuôn mặt xinh đẹp. “Chặt quá…và còn rất nóng….anh thích.” – Kelsey mất kiểm soát kêu lên. Dù anh đã xuất tinh một lần, vẫn ngoan cố không chịu rút dương vật to lớn ra. Edric cảm nhận được dòng tinh dịch ấy đang lội ngược lên cổ cậu. Cậu sắp buồn nôn đến nơi. “Ụa…khụ…khụ…” – Edric ho ra mật cùng một thứ chất lỏng có màu trắng đục. Cậu vốn không còn phân biệt nổi nó là gì. Dịch trong bao tử hay là dịch của anh? “Thảm thương chưa?” – Kelsey cúi rạp người cười vào mặt cậu. – “Anh rất sung sướng. Ở bên trong em thật tuyệt. Coi kìa…hơ hơ..aaa.” – Anh cố tình rên rỉ cho Edric nghe. “Em chẳng chịu buông anh ra. Em tham lam thật.” “Aaa….aaa….” – Một bên má của Edric bị thành đàn ép đến bầm tím. Tiếng la cũng ngày một nhỏ dần vì sức lực nơi cậu hoàn toàn kiệt quệ. “Nóng đến tan chảy cả đứa nhỏ của anh. Em thích nó tới vậy à? Em đúng là dâm đãng quen thói.” – Anh cười cợt, rồi hôn lên gáy của cậu. Đôi tai của Edric cũng bắt đầu tiếp nạp âm thanh ít đi. Cứ thế, giọng nói của anh nhỏ dần nhưng cơn đau trong cậu ngày một lớn dần. “Kelsey!” Đó là tiếng gọi sau cùng của cậu trước lúc ngất lịm đi. Nể tình cậu sắp ngất mà vẫn còn biết gọi tên anh, anh phóng xong đợt tinh thứ hai thì buông tha cho cơ thể yếu ớt của cậu. Thế nhưng, trò chơi vẫn chưa kết thúc. —*— Kelsey từ tốn bước từ chiếc ghế chạm ngọc xuống những bậc thang thấp tiến gần sảnh điện, nơi có ba người thuộc hạ đang quỳ mọp xin tha tội. Tay trái của anh bận xoay chuyển hai viên bi to tròn màu xanh đen, tay phải hất lạnh lùng một cái, cả bọn tức thì văng ra xa hơn hai mét và ọc máu tại chỗ. “Lũ vô dụng các ngươi, chỉ có một thằng nhãi mà cũng tìm không ra, còn muốn phí bao nhiêu thời gian của ta nữa?” “Bọn thuộc hạ đã cố gắng hết sức.” – Một người trong bọn vội tường trình. “Cố gắng hết sức??? Ta không thích nghe những từ này, ta chỉ muốn nhìn thấy kết quả.” – Anh nhướn mày quát. – “Còn không đi tìm tiếp, muốn chết hay sao?” “Vâng, chủ nhân.” – Ba tên này tức tốc chạy ra khỏi cửa biến thành dơi bay mất. Kelsey quăng hai viên bi trên tay xuống mặt sàn vỡ nát ra từng mảnh. Zerah đứng cạnh cũng có chút run sợ. Cậu chỉ biết nín thở dò xét. “Liệu nó có thể trốn đi đâu chứ? Không biết nó có liên quan gì đến sự tái sinh của Devan chăng?” – Anh trầm ngâm suy nghĩ. Đột nhiên, từ giữa không trung, những cánh hoa bồ công anh bay nhẹ xuống hình thành một con công trắng đẹp tuyệt mĩ. Đuôi của nó xòe ra sáng rực ánh hào quang. Phút chốc, con công lại biến thành một thanh niên có mái tóc màu lục bảo dài phủ vai. “Ngài Cyril” – Zerah lên tiếng chào hỏi cho phải phép. Cyril đáp lại lời chào bằng một nụ cười rồi nhìn đến Kelsey: “Việc gì lại khiến người bạn thân của tôi tức giận đến thế? Dù sao cậu mới tỉnh dậy, mọi chuyện nên lấy sức khỏe làm trọng.” “Bây giờ cậu thấy tớ mạt nhược lắm sao?” Cyril nhún vai: “Tớ có lòng tốt nhưng cậu lại thích xuyên tạc. Đành thôi!” “Tớ còn chưa xử tội cậu vì chuyện trì hoãn đến giờ mới chịu lộ diện. Cậu lo ân ái quá mức nên quên rằng tớ không có thói quen chờ đợi hay sao?” – Kelsey bực mình. “Ngược lại là do cậu quá lo ân ái, không chịu nhớ mỗi năm tớ đều có một khoảng thời gian cấm kỵ miễn tiếp khách.” Kelsey đăm chiêu đôi hàng mi. Có thể là do anh lãng trí thật. “Ngày giỗ của cha mẹ cậu?” Ánh mắt u buồn của Cyril đã nói thay câu trả lời. HẾT CHAPTER 20
|
CHAPTER 21: TRÁI TIM BĂNG LẠNH “Thật ra có việc gì mà cậu muốn gặp tớ gấp?” – Cyril chủ động chuyển đề tài. “Trước khi tớ tỉnh giấc, ngài Galvin có nói rằng Devan sắp sửa tái sinh. Nay thì chắc cậu đã biết hắn thực sự tái sinh rồi. Tớ nghĩ hậu nhân của những gia tộc hunter danh tiếng rất có khả năng là con mồi của hắn. Fowk Scott là nỗi lo ngại lớn nhất của tớ.” “Cũng là tình địch lớn nhất của cậu.” – Cyril bật cười. Kelsey đằng hằng một tiếng để báo cho người bạn thân biết đừng lơ mơ mà chọc giận anh. “Thôi được. Nghiêm túc mà nói tớ cũng có cùng nỗi lo như vậy. Fowk Scott mất tích cùng thời điểm Devan tái sinh. Tuy nhiên, ngoài Fowk, cậu chớ quên Edric cũng từng học mật thư của Devan. Nếu hắn sống lại, Edric sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.” “Cậu nghĩ ra, lẽ nào tớ không nghĩ ra. Vì vậy, tớ mới biến Edric thành vampire. Một là, Edric sẽ được bất tử. Hai là, kẻ đã bị vampire dòng thuần cắn, buộc phải gánh chịu sự thống trị suốt đời của con vampire đó. Edric có được nửa dòng máu thuần chủng từ trước nên mới không bị tớ khống chế. Như thế lại càng hay, tớ không thích Edric trở thành một con rối. Thế nhưng, dòng máu kết nối dòng máu, Edric không thể tách rời tớ.” “Kelsey, tình yêu của cậu còn bao gồm cả sự tính toán. Hai trăm năm trước, hay hai trăm năm sau, thậm chí tỷ trăm năm sau, cậu vẫn không có dự định thay đổi à?” “Ý cậu là gì?” – Kelsey quắc mắt hỏi. “Tớ khuyên cậu, biết chắc cậu không vui, nhưng nếu tớ không khuyên cậu, tớ thấy có lỗi với tình bạn của chúng ta. Còn nhớ dì Fiona không? Người mà cậu luôn ao ước được gọi là mẹ đấy. Dì đối xử với ai cũng bằng trái tim chân thật cả. Cho dù chúng ta đối với người ngoài tàn nhẫn ra sao, bá đạo ra sao, nhưng ít nhất đối với người chúng ta yêu, chúng ta hãy học theo dì ấy.” Kelsey nuốt nước bọt thấy ngượng. Anh đang bị Cyril điểm trúng yếu huyệt. “Cậu suy nghĩ lại đi. Nếu năm xưa Edric không giống như dì, dùng trái tim chân thật yêu thương và đối đãi với cậu, cậu liệu có giữ tình cảm thủy chung dành cho cậu ấy suốt hàng trăm năm dài hay không?” Cyril chợt nhìn ra bên ngoài. Ráng chiều đã nhuộm đỏ một vùng. “Giờ tớ phải trở về với tình yêu bé bỏng của mình. Nghe đồn máu của Galvin và máu của Devan tương khắc với nhau. Vì vậy, cậu hãy cẩn thận. Tuy tớ khuyên cậu trân trọng Edric, nhưng dù sao vẫn không thể chối bỏ quá khứ của Edric và Fowk. Nếu Fowk là người thừa kế của Devan, chỉ ba giọt máu của hắn đã đủ lấy mạng cậu.” Cyril đặt ngón tay lên miệng cười mỉm. Bóng anh tan dần theo những cánh hoa bồ công anh bay tứ tung. Kelsey bất mãn quay sang Zerah: “Ngươi coi hắn là loại người nào? Vừa mới khuyên người ta yêu nhau, câu sau lại khuyên người ta nghi ngờ nhau. Nhưng mà…” Anh mỉm cười chua chát: “…ta cũng không có lòng tin vào Edric.” —*— Một mùi máu tanh nồng lan tỏa vào không gian. Edric thức dậy và phát hiện mình đang nằm trong phòng của Kelsey. Dưới chân giường có vài ba cái xác. Trên mỗi cái xác đều có dấu răng vampire. Edric sờ lại môi mình, quả thực răng vẫn chưa kịp thu vào. Edric lật đật chạy lại gương soi, khắp miệng cậu còn nhơ nhớp máu tươi. Điều đó cũng có nghĩa là, chính cậu chứ không ai khác người đã cắn chết bọn họ. “Không!” – Edric bịt tai thét điếng người. Cậu lấy giấy run run lau quanh miệng mình, càng lau càng bấn loạn, càng lau càng không sạch. Đầu óc cậu điên đảo, không còn ý thức được gì nữa. Ngay cả khi Kelsey, người cậu sợ hãi nhất bước vào cậu cũng không hay biết. Anh đến gần vị trí cậu đang ngồi, choàng tay qua cổ cậu, hôn âu yếm lên mái tóc: “Em đã ăn no chưa?” Khuôn mặt của Kelsey thoắt ẩn thoắt hiện trong gương, hay chính thị giác của cậu đang có vấn đề? Ấy vậy mà, trong lúc hốt hoảng, cậu lại nắm lấy tay anh: “Em…có phải em đã giết người?” Kelsey nực cười đáp trả: “Phải thì sao? Em tưởng em còn là con người à? Em là vampire. Vampire hút máu người là chuyện rất bình thường.” “Không thể nào….em không thể nào hút máu mà ngay cả bản thân cũng không biết. Còn nữa, dòng máu thuần chủng sẽ duy trì cơn no rất lâu. Có lý nào chưa đầy một ngày mà em lại đi cắn người vì đói khát. Và…và họ ở đâu mà ra?” Kelsey cười thầm cho sự thông minh của Edric. Quả thực số người này không phải do cậu cắn. Anh chỉ muốn hướng cậu vào con đường đúng đắn cậu phải đi và tránh xa cái tính người ngu xuẩn cậu cứ mãi tôn thờ. “Vampire khi kiệt sức tự nhiên sẽ hút máu. Máu đối với chúng ta không chỉ là thức ăn, còn là liều thuốc bổ sung thể lực tốt nhất. Vì vậy, anh đem họ tới cho em, nhưng cũng phải nhờ em hợp tác thì anh mới dọn bàn xuống được.” Kelsey vỗ tay vài cái gọi bọn người hầu đem những thứ dơ bẩn ra khỏi phòng mình. Edric ngồi lặng yên nhìn theo họ, bờ môi như muốn nói gì, lại không thể nói được thành lời. Cậu đã giết người. Trước đây vì anh đôi tay cậu gián tiếp đã vấy bẩn. Bây giờ lại càng hay, ngay cả điều cậu sợ hãi nhất cũng xảy ra. Xem ra, suốt cả cuộc đời này, cho dù có thoát khỏi nanh vuốt của anh, cậu cũng không cách nào trở lại được những năm tháng vui vẻ đã đánh mất. Edric Hayes chết thật rồi, chết đi khi tấm bia mộ chưa kịp đề tên vào lòng đất sâu. Kelsey không quan tâm cậu nghĩ gì. Anh mân mê từ vùng cổ kéo dài xuống hai đầu nhũ của Edric, còn bờ môi cứ nồng nàn hôn lên tóc cậu. Edric đột nhiên luồn tay vào trong áo để giữ chặt tay anh lại. Kelsey liếc mắt hỏi ngay: “Lại định phản kháng sao?” “Không! Em chỉ muốn xin anh một điều.” – Nếu không thể trốn tránh thân phận vampire nữa, cậu đành phải đương đầu với nó. Một khi chấp nhận đương đầu, nghĩa là cậu cũng hiểu ra vị trí của mình ở nơi này. “Điều gì?” – Kelsey cao giọng hỏi. Những ngón tay thon dài vẫn xoa xoa quanh vùng ngực của cậu. “Anh hãy thả chú và em gái của anh ra.” – Edric trầm lặng nói. Đôi mắt cậu vẫn dõi theo tấm gương trên bàn. Cậu muốn nhìn cho rõ người xuất hiện trong gương có phải là mình nữa hay không? Nhưng đáp án thì bẽ bàng hơn cậu tưởng. Thế giới của cậu đã tiêu tan. Máu người cũng nhuốm vào rồi thì cắn rứt lương tâm còn có ích chi. Cậu biết từ nay về sau mình phải sống thế nào. Tốt nhất là cậu không nên hy vọng, để mãi mãi chẳng phải ôm thất vọng. “Dựa vào đâu em nghĩ em có thể yêu cầu điều đó?” Edric bất ngờ đưa tay phải lên kéo cả người Kelsey nhích lại gần mình: “Dựa vào em…là người có cùng họ với anh. Dựa vào em…là người anh yêu nhất, không phải sao?” Kelsey hơi nhếch môi ra chiều thú vị: “Nỗi sợ hãi của việc giết người đã khiến cho em điên loạn thần trí, hay vì uống đủ máu thì em sẽ trở nên thông minh hơn? Những lời em vừa nói thật sự làm anh kinh ngạc.” “Lý do gì cũng không quan trọng, quan trọng là em sẽ ở bên cạnh anh. Anh bắt em thề đọc nhưng anh vẫn không tin tưởng em. Anh giữ họ lại chỉ muốn uy hiếp em ngoan ngoãn nghe lời anh. Nếu em tự nguyện, không cần anh hành hạ, không cần anh hăm dọa, vẫn phục tùng anh vô điều kiện, anh giữ họ liệu có ích chi?” Kelsey ngừng chuyển động tay, thay vào đó anh hôn lên má cậu. Mùi hương trinh nguyên từ cậu khiến anh si tâm yêu mến: “Anh ngày càng say đắm em hơn. Hình như em đã hiểu rõ vị trí của mình, hiểu rõ ai mới là người quan trọng nhất với em. Cũng phải thôi, nếu em không ở lại đây, ai sẽ cho em con đường sống. Lũ hunter ngoài kia chẳng vị tình em từng mang họ Hayes đâu. Họ chỉ nhìn vào bản chất vampire của em hiện giờ thôi.” Anh nói đúng, phũ phàng là anh nói đúng. Đừng nói đến những hunter chưa từng quen biết cậu, chỉ kể đến chú Paxton và Natalie, họ đều không thể chấp nhận được việc cậu giết người để lấp đầy cơn đói của mình. Cậu có cảm giác bị bỏ rơi và hoàn toàn cô độc trên đường đời phía trước.
|
“Em biết! Vực thẳm đã mở ra cho em rồi. Nếu em không còn chỗ nào để đi, nếu em chỉ có thể ở lại bên cạnh anh, anh giữ người nhà em làm gì? Em muốn họ được sống những chuỗi ngày yên bình. Chú Paxton đã già cả, còn Natalie vẫn còn là một cô bé chưa hiểu chuyện đời. Anh tha họ đi. Từ nay về sau, em sẽ tự nguyện là của anh, chỉ riêng anh mà thôi.” Kelsey có hơi động lòng, anh chạm vào bàn tay ấm áp đang choàng quanh cổ mình: “Anh chỉ sợ vừa thả họ hôm trước, hôm sau em đã bỏ trốn. Em đâu phải là một kẻ trói gà không chặt, và anh cũng không thể nào ở mãi trong tòa lâu đài này để canh giữ em.” “Em đã lập lời thề, những đoạn dây gai này sẽ giết em nếu em phản bội anh.” “Anh cần trái tim của em hơn là cái xác chết của em.” – Anh vuốt ve những ngón tay của cậu. Edric đứng dậy, nắm chặt tay anh kéo đến gần giường mình rồi đẩy nhẹ anh ngồi xuống: “Em cho anh hết, trái tim của em, thể xác của em. Nếu anh còn nghi ngờ, em sẽ tự phế phép thuật của mình. Người già thì chẳng thể sống lâu, một cô bé vô tri cũng không làm hại được anh. Van xin anh hãy nhỏ chút lòng thương mà buông tha cho họ.” “Vì em quá quan trọng hai người này, lỡ như có ngày họ lọt vào tay một ai khác, em sẽ phản lại anh, thậm chí giết chết anh cũng không chừng.” – Kelsey chống hai tay ra sau giường, thản nhiên cười nhưng khẩu khí không hề đùa giỡn. “Vậy…” – Edric kiềm nén nước mắt, nói nghẹn ngào. – “Anh hãy đưa họ đến một nơi không ai hay biết, xóa hết trí nhớ của họ. Em chỉ cần họ được sống an bình. Em chỉ cần một điều nhỏ nhoi như vậy thôi.” “Anh rất muốn tin em, nhưng thiếu chứng cứ thuyết phục. Biểu hiện của em trong mấy ngày gần đây…” Không đợi Kelsey nói thêm, Edric đã hiểu ra ý anh. Cậu đặt lên bờ môi của anh một nụ hôn thật sâu. Hai đầu lưỡi đê mê tiếp xúc vào nhau. Vòng tay Edric giữ chặt cổ anh hơn và vô thức đẩy anh nằm xuống giường. Những giọt máu chưa kịp lau sạch từ miệng cậu truyền sang thân lưỡi của anh. Cặp răng nanh bén ngót ken két ma sát. Khát vọng chiếm hữu tràn lan mọi tế bào, đốt cháy từng hơi thở và rào rạt dưới từng mạch máu nhỏ. Anh rời môi cậu, đưa lưỡi nút mê say trái cấm trên cổ. Nước bọt của Edric nhỏ dài sau nụ hôn dứt vội. Cậu ngẩng cao đầu thở gấp. Luồng không khí ồ ạt từ phổi cứ dồn dập ra vào làm ngực áo phồng lên hạ xuống thật đẹp mắt. Bàn tay Kelsey trượt đến đâu, nút áo của Edric rơi ra đến đó. Chẳng mấy chốc, mặt anh đã vùi vào trong ngực cậu. “Aaa…..aaa…Kelsey…aaa” Cậu ghì chặt tóc anh, những sợi tóc uốn lượn tựa hồ một dải lụa mềm mại tung bay. Kelsey thật dịu dàng nút lấy đầu nhũ trái của cậu. Những ngón tay mân mê phía còn lại tránh để cho nó phải tủi thân chờ đợi. “Kelsey…đừng…đừng cắn….” Cậu thét lên khi anh cạ hàm răng vào đó. Ám ảnh trong cậu vẫn chưa lùi xa. “Ngoan! Anh sẽ không làm em đau.” – Anh tẩm mát đầu nhũ bằng nước bọt vì muốn xoa xịu cậu. Tiếp theo, lại dùng đến răng nhưng thật nhẹ nhàng dây dây nó tạo cảm giác khoái lạc cho Edric. Ký ức của Edric chợt nối liền. Vào cái đêm đầu tiên, anh cũng đã nâng niu cậu như thế. Edric cúi đầu hôn lên tóc anh. Cảm nhận hơi ấm từ nụ hôn, vòng tay của anh càng thêm yêu chiều cậu. Anh xoay người chuyển đổi tình thế để cậu nằm yên dưới thân mình. Ánh mắt của Edric rực sáng, một ánh mắt đẫm đầy mị dục lấp lánh. Kelsey hôn vào trán cậu, trượt đến mũi cậu và ngập ngừng dừng lại ở bờ môi: “Anh biết em không thật lòng. Em chỉ muốn thỏa mãn anh để anh chịu thả người nhà của em ra.” Edric nửa như mở nửa như khép bờ môi trả lời: “Dù với bất cứ lý do gì, cũng là em tự nguyện. Anh cần sự tự nguyện đó, vậy thì đừng hỏi, đừng nghi ngờ.” Kelsey liếm môi cười, trong khi tay anh đang mò xuống vùng kín của cậu: “Anh sẽ cho em cơ hội. Nếu anh thật sự thấy thỏa mãn, ngay đêm nay lập tức thả họ ra.” “Được, anh đã hứa.” – Hai má Edric đỏ bừng lên vì bàn tay anh đang khống chế đứa trẻ của cậu. Ở nửa thân trên, anh vẫn tiếp tục công việc nút điên cuồng đầu nhũ cậu. Ở nửa thân dưới, anh nhào nặn khối thịt bé con đến độ sắp bỏng tay. Edric uốn éo như một con rắn vừa bị bắt bỏ vào giỏ, mơ màng không biết phương hướng chống trả. “Em nghĩ xem ở trên kích thích hơn hay ở dưới kích thích hơn?” – Kelsey thủ thỉ. “Ô…aaa…ở dưới! Aaaa” “Em thật dễ bảo.” – Anh giúp cậu cởi sạch mớ vải vóc thừa thải. Tiện tay anh cũng cởi luôn caravat và thắt lưng của mình. Edric nằm hớ hênh trước mặt anh. Hai chân dang rộng tạo ra một tư thế vô cùng gợi cảm. Kelsey cười như không cười, cúi người xuống hôn lên đầu mút lấm tấm bọt khí và xoáy lưỡi vào chiếc lỗ nhỏ đang hoạt động. Cùng lúc đó, ba ngón tay của anh lại chăm chỉ làm công việc khác. Kelsey không bật dài móng vuốt nên Edric đỡ đau hơn lúc xưa. Dẫu vậy, việc bị phá rối bên trong cũng khiến cậu cảm thấy tê tái nửa thân người. “Aaaa….Kelsey…đừng….em…aaa” “Đừng???” – Anh đột nhiên rút miệng ra, nhưng các ngón tay vẫn đùa giỡn với các cơ thịt nằm sâu trong lỗ hậu môn. Cảm giác nóng ấm của dịch nhờn làm anh khoan khoái cả người. – “Đừng động hay là đừng dừng lại?” Edric hướng ánh mắt trong trẻo về anh. Cậu nuốt nước bọt hai lần trước khi khẳng định câu trả lời: “Đừng dừng lại…aa….” Kelsey mỉm cười vừa ý. Anh đưa ba ngón tay thấm đầy dịch của cậu lên miệng nút ngon lành. “Em đáng yêu quá.” Anh thoa một ít dịch sót lên vùng bụng của cậu, để cậu cũng cảm nhận được bên trong cậu có bao nhiêu nóng, bao nhiêu khoái cảm. Kelsey moi đứa trẻ của mình ra khỏi quần trong. Anh ngả ngửa bàn tay phải ra hiệu cho cậu chồm người dậy. Thoáng nhìn, Edric đã biết anh muốn gì. Thế nhưng cậu sợ rằng mình không đủ kỹ thuật làm chuyện này. Lỡ như lại chọc anh nổi giận, cậu e… Edric quỵ trên ba chi, chỉ chừa một bàn tay còn lại giữ chặt dương vật của anh để lấy đà đưa miệng vào. Cậu đã nếm thử mùi vị của nó một lần rồi, nên có chút chuẩn bị cho lần thứ hai. Ít nhất là cậu không ợ ra trước mặt Kelsey làm anh điên tiết. Edric nhớ rõ những gì Kelsey vừa làm cho mình. Cậu cũng bắt chước y hệt, dùng thân lưỡi chà mạnh vào đứa trẻ hùng dũng kết hợp với sự tẩm ướt của nước bọt, trượt qua trượt lại không dám ngơi nghỉ dù một giây. Kelsey rất ưng ý trước biểu hiện này, anh nhấn đầu của cậu ngày một sâu. Sâu đến nỗi Edric những tưởng đầu đỉnh kia đã xuyên thủng yết hầu của mình. Thế nhưng, cậu không được phép dừng lại, cậu phải làm cho anh thấy cực kỳ thỏa mãn. “Tuyệt…rất tuyệt….Mạnh nữa….Mạnh hơn nữa…” Anh rít lên một hơi, đầu đỉnh va đập mạnh vào vòm họng Edric mấy cái như báo hiệu một trận cuồng phong của tinh dịch. Ngay lúc Edric không biết phản ứng sao với mớ tinh dịch tràn ngập khoang miệng mình, Kelsey đã hạ lệnh uy nghiêm: “Nuốt sạch vào.” Sau tiếng nói của anh, Edric nhắm mắt nuốt đại không do dự. Chỉ là, số lượng tinh dịch quá nhiều, cậu bị sặc và một phần đã rơi ra ngoài. Edric nhìn những giọt tinh dịch rơi, biết là sẽ chọc giận Kelsey nên vội lèo lái: “Chỗ này vẫn chưa sạch, để em lau giúp anh.” Edric chỉ vào đầu dương vật của Kelsey và khẩn cấp đưa lưỡi liếm lấy liếm để. Anh mỉm cười nâng cằm cậu lên sau khi đứa trẻ của mình đã được chăm sóc tử tế: “Em khôn đấy.” Edric tạm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa gì đã bị Kelsey đẩy nằm ngửa xuống. “Cái miệng ở trên làm tốt, không biết cái miệng ở dưới ra sao?” Anh nhìn cậu ướm hỏi. “Sẽ tốt hơn.” – Edric cười gượng trả lời. Kelsey cạ khúc thịt đỏ hỏn quanh hậu môn cậu để dịch nhờn trải đều, rồi một phát đâm thẳng vào làm Edric ná thở. Edric quơ tay với được tấm màn giường, liền tức tốc bám víu vào nó như chiếc phao. Bốn nhịp đầu, Kelsey còn đẩy một cách êm ái giúp Edric quen dần. Đến nhịp thứ năm, anh sổ chuồng như thú đói thốc ra thốc vào kịch liệt. “Aaaa…chặt…quá chặt….” – Edric thét lên. Tiếng thét của cậu vô tình châm ngòi cho những ham muốn của anh càng dâng cao. “Đúng vậy…ở bên trong em thật chặt.” – Anh bấu vào hai đùi cậu, cố gắng tận dụng từng mi li mét một để kết nối hai cơ thể đến độ khít khao nhất. “Gọi tên anh!” – Kelsey vừa đâm mạnh bạo, vừa lưu lại nhiều dấu yêu trên bắp đùi trắng nõn của Edric. Do quá đau bởi sự xâm nhập, quá kích thích bởi ngọn lửa dục vọng nhen nhóm, Edric chẳng còn ý thức được rõ ràng về những dấu yêu ấy. “Kelsey…Kelsey…” – Bờ môi yếu ớt cứ gọi liên tục tên anh. Hàm răng trắng ngà mở to, để cho tiếng thét được mặc sức lan truyền. “Đúng đúng…hút chặt nữa vào…hút chặt anh vào…Tuyệt!” – Kelsey gào lên trong sung sướng tột đỉnh. Hai mắt anh đỏ ngầu. Anh ra sức cắm, ra sức trụ, đưa đẩy thắt lưng Edric dồn dập. “Nói…em có muốn anh không!” Edric xé toạc cả màn giường. Móng vuốt nhô dài một cách vô ý thức vì lâng lâng đánh mất sự kiểm soát. Ban đầu cậu chỉ muốn thỏa mãn anh, nhưng không ngờ lại đi đến mức khiến bản thân mê muội trong vòng dây dục vọng. “Có!…Aaaaa! Em muốn….muốn anh!” Như được tiếp thêm sức mạnh sau câu nói đó, Kelsey càng táo bạo hơn trong sự xâm chiếm. Edric đau tựa bị rút gân toàn thân, nhưng bao nhiêu đau đớn bù lại bấy nhiêu thống khoái, bấy nhiêu nồng cháy. Linh hồn tiêu tán cũng chỉ mong người đàn ông này một lần ôm lấy cậu. Một lần giữ cậu thật chặt trong vòng tay. “Kelsey! Aaaa…” “Edric, em là của anh!” – Kelsey khẳng định chủ quyền bằng một dòng tinh trắng lấp đầy mọi ngóc ngách bí mật của Edric. Sau đợt tinh này, Edric kiệt sức và khàn cả cổ họng. Dù là thế, cậu nghĩ anh sẽ còn tấn công cậu lần thứ hai. Lấy kinh nghiệm từ những đêm trước, anh chẳng bao giờ thỏa mãn chỉ với một lần duy nhất. Thế mà cậu lại sai. Kelsey mỏi mệt tì vào ngực Edric và ngủ thiếp rất nhanh. Nếu Edric chịu để ý thấu đáo, cậu sẽ biết ngay từ lúc đầu bước chân vô phòng, anh đã không có hứng thú làm tình. Anh chỉ muốn trêu chọc cậu bằng vài cái vuốt ve bình thường. Vì sao? Vì trái tim anh trống rỗng. Những lời Cyril nói đã tác động rất nhiều đến anh. Nếu như phải tìm một người có thể phản bội anh trên thế gian này, người đó không ai hơn ngoài cậu. Bởi vì đối với những người khác, anh luôn có lòng đề phòng vững chắc, chỉ đối với cậu, dù anh vẫn bảo kẻ phản bội là không đáng tin, dù anh vẫn mang trong lòng sự ngờ nghi, nhưng anh luôn vô tình tháo xuống lớp mặt nạ phòng thủ trước mặt cậu. Anh luôn tự hỏi người đàn ông kia yêu cậu bao nhiêu? Liệu có nhiều hơn anh chăng? Tại sao cậu lại rời bỏ anh mà đi theo hắn? Edric nhìn thật lâu vào khuôn mặt đang say ngủ của anh và đờ đẫn khi phát hiện trên khóe mi của người đàn ông này có một thứ gì vừa rơi xuống. Là nước mắt chăng? Edric đưa ngón tay gạt đi dòng chảy của nó và đặt khẽ lên đầu lưỡi. Hóa ra anh cũng có trái tim, vì nước mắt của anh cũng mặn như bao người khác, không hơn không kém. Nỗi đau gì đã khiến anh phải khóc trong khi ngủ? Anh nhớ lại một chuyện không vui chăng? “Edric, đừng rời xa anh!” Câu nói trong mơ của Kelsey làm cậu giật cả mình. Người đàn ông này khóc vì cậu? Cậu có thể tin đây là sự thật không? Cậu hận anh, cậu rất hận anh. Anh không những cấm đoán quyền mưu cầu hạnh phúc của cậu, anh còn hành hạ cậu sống dở chết dở. Cả thể xác và linh hồn của cậu đều bị anh phá hủy. Lần đầu tiên cậu nhuốm tay vào máu tươi, nhuốm tay vào tội lỗi cũng là hậu quả do anh gây ra. Anh lợi dụng cậu. Cậu chấp nhận sự lợi dụng đó chỉ như một hình thức đáp trả ơn nghĩa của anh. Giữa anh và cậu vốn dĩ đã không còn nợ nần gì nhau, thế mà anh vẫn đâu chịu buông tha cho cậu. Dù vậy…Edric hoảng hốt khi thừa nhận cảm giác của chính mình. Cậu lấy tay che ngang miệng như không tin nổi vào trái tim. Đầu cậu đau nhức kinh khủng, và trái tim cũng chịu chung số phận. Tình cảm dành cho Fowk, Tình cảm dành cho anh, Rốt cuộc thì thứ tình cảm nào mới đích thực là tình yêu? Tình dục có thể giúp cậu quyết định được điều đó chăng? Hay nó chỉ là một loại ham muốn qua đường? Kỳ thực là…cơ thể cậu chỉ ham muốn mạnh mẽ trước mỗi anh mà thôi. Thậm chí trong lúc làm tình với Fowk, cậu cũng nhớ đến anh. Cậu luôn nghĩ đó là ảo ảnh, là do anh đã bám theo ám cậu, phá rối cậu. Tuy thế, nếu cậu không phải vì cảm thấy day dứt, tại sao trong vòng tay của người đàn ông khác mà cậu còn bị những hình ảnh kia khống chế? “Edric, ngươi điên thật rồi. Ngươi đã quên anh ta đối xử với ngươi tàn nhẫn như thế nào sao? Chỉ một chút dịu dàng đã làm ngươi xiêu lòng?” Một con người khác trong cậu lên tiếng và một con người còn lại chẳng tìm ra được lý do gì để phản đối. Edric quay đầu ra phía ngoài giường, thôi không nhìn đến anh nữa. Cậu đã hứa cho anh trái tim, cho anh thể xác, cho anh hết những gì cậu có; vậy thì còn ý nghĩa hay không để thừa nhận một thứ cảm giác gọi là tình yêu? Trái tim cậu có thể tồn tại mà không cần tình yêu. HẾT CHAPTER 21
|
CHAPTER 22: BỨC THƯ BẰNG KÝ ÂM Khi Edric chuẩn bị đưa tay mở chốt cửa bên ngoài nhà giam, Kelsey liền hôn lên má cậu nhắc nhở: “Anh sẽ về phòng, đừng để anh chờ quá lâu.” “Em biết.” – Edric cười gượng trả lời. Cuối cùng thì Kelsey cũng đồng ý thả Paxton và Natalie theo đề nghị của Edric. Tuy nhiên, để đảm bảo họ không làm phiền cuộc sống mai này giữa anh và cậu, anh sẽ xóa đi trí nhớ của họ sau lần gặp gỡ này. Edric chỉ có duy nhất một cơ hội để nhìn lại người đã nuôi dưỡng cậu bấy nhiêu năm và cô em gái mộng mơ vẫn hay phá phách người anh trai này. Kelsey không cho cậu biết nơi sẽ đưa họ đến. Đó là một hiệp nghị âm thầm nhưng tàn nhẫn. Nếu một mai cậu phản bội anh, món quà trừng phạt chính là mạng sống của hai người cậu yêu thương. “Anh! Anh ơi…” – Vừa trông thấy Edric, Natalie đã lao về phía những chắn song gọi to. Paxton cũng có một phản ứng tương tự. Cả hai người họ đều lo lắng cho cậu. “Anh không sao chứ? Hắn có làm gì anh không?” – Khi Edric đến gần, Natalie liền chụp tay cậu. Edric rất muốn ôm người em gái vào lòng, nhưng các chắn song vững chắc đã ngăn cậu làm điều đó. “Anh không sao.” – Natalie nhìn thấy những vết thương trên khuôn mặt Edric đã lành lặn thì cũng được an ủi phần nào. “Hắn là ai? Tại sao hắn lại bắt chúng ta đến đây?” – Vẻ mặt Paxton hỏi đầy âu lo. – “Hắn muốn gì ở cháu?” “Anh ta chính là chúa tể vampire, Kelsey Hernandez, đồng thời là người sở hữu linh hồn ngàn năm của Galvin.” – Edric miễn cưỡng trả lời. – “Anh ta không muốn gì ở cháu hết. Chỉ cần cháu ngoan ngoãn, anh ta sẽ không làm hại chú và Natalie.” “Edric, phải chăng cháu có điều gì khó nói? Tại sao cháu không nhìn thẳng chú khi trả lời?” – Paxton nghi ngờ. Ông chưa từng thấy Edric ủ rũ như thế bao giờ. “Lần trước em nghe anh bảo nể tình anh em gì đó. Chuyện này là sao? Em không tin hắn không làm gì anh. Cả người anh khi đó đầy vết thương.” – Natalie bức xúc nói. “Cháu nói đi. Dù thế nào thì chú và Natalie cũng sẽ cảm thông cho cháu. Chú già rồi, mạng của chú không đáng kể nữa. Cháu đừng để hắn uy hiếp, bắt cháu làm những việc cháu không muốn làm.” – Paxton vỗ vào ngực tự trách. “Chú ơi…xin chú đừng hỏi nữa.” – Đôi mắt Edric lấp đầy đau khổ. – “Chỉ biết anh ta sẽ không giết cháu. Những việc khác xin chú đừng hỏi.” “Anh…anh sao vậy?” – Natalie rưng rưng hai khóe mắt. – “Anh có biết anh đã tiều tụy đi rất nhiều không?” – Cô sờ lên mặt cậu mà cõi lòng tê tái. “Đừng lo, anh còn chống nổi.” “Em cũng như chú, em không sợ chết đâu. Em mang họ Hayes, em tuyệt đối không khuất phục trước vampire. Vì vậy, anh đừng nghe lời hắn. Nếu anh thực sự không sao, anh đâu tiều tụy đến mức này. Anh hãy đi tìm anh Fowk. Em không tin hai người hợp sức mà không đấu lại hắn.” – Nước mắt cô đã thực sự rơi ra. Những lời Natalie nói không chỉ khiến Paxton buốt lòng, mà còn làm Edric đứt đoạn từng khúc ruột. Nếu mọi việc đơn giản như những lời ấy, cậu đâu cần chịu nỗi khổ phân ly với người thân. “Tại chú vô dụng, tại chú già rồi. Nếu là cha các cháu thì ông sẽ không vô dụng như chú.” – Paxton gục mặt, ông cũng muốn khóc theo Natalie. “Chú không vô dụng. Chú đã nuôi dưỡng những đứa trẻ mất cha mẹ như bọn cháu lớn khôn nên người. Chú là ân nhân của bọn cháu. Dù có phải hy sinh tính mạng để bảo vệ chú, cháu cũng sẽ làm.” – Edric cũng bắt đầu nghẹn ngào. Cậu càng xiết chặt tay Natalie hơn. “Chú không cho phép cháu nói thế. Chú đã nuôi dưỡng cháu lớn khôn thế này, lẽ nào lại để cháu vì chú mà chết.” “Cháu e rằng ngay cả cái chết cháu cũng không được quyền làm chủ. Cháu không có nhiều thời gian, xin hai người đừng hỏi gì nữa.” – Edric đột nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt Natalie, giọng nghiêm túc. – “Natalie, từ đây về sau nếu không còn anh ở cạnh, em phải chăm sóc cho chú Paxton đàng hoàng, và chăm sóc cho cả mình nữa.” “Anh…tại sao? Tại sao? Em không muốn. Em không thể mất anh đâu.” “Đừng bướng bỉnh nữa. Nghe anh nói hết đi. Xin hãy nghe anh nói hết.” – Edric thét lên làm cô bé tê cứng cả người. “Bình thường em nói anh vô dụng, nói anh chỉ biết đam mê nhạc lý mà từ bỏ trách nhiệm gia tộc, anh cũng chưa từng trách cứ em bao giờ. Phải, anh rất vô dụng, nhưng anh muốn những người thân của anh được sống yên bình. Cảnh máu đổ và những đêm dài sống trong tội lỗi là điều anh sợ hãi. Nhưng nay anh đã nhúng chân vào rồi, anh không rút ra được nữa. Điều duy nhất anh vẫn còn khả năng bảo vệ chính là sự yên bình của em và chú.” Natalie nức nở lắng nghe Edric nói. Cô bé không hé nửa lời, mà hai hàm răng cắn chặt vào nhau đầy bất mãn. Paxton đứng cạnh cũng không hiểu được vì sao Edric lại nói những lời giống như sinh ly tử biệt. “Edric, cháu…” “Xin chú hãy để cháu nói!” – Edric hướng ánh mắt cầu xin về phía ông. Bất giác, ông lặng người nín thinh. “Anh biết em rất tự hào về gia tộc chúng ta, nhưng anh không mong em bước chân vào thế giới hunter. Anh chỉ ao ước em có một cuộc sống bình thường, sẽ lấy một người em yêu và vui vẻ bước vào thánh đường như mọi người con gái khác. Anh muốn…” – Edric khó nén xúc động, nấc thành tiếng dài. – “…anh muốn thay cha giao tay em cho người con trai ấy. Tiếc rằng anh không thể nữa rồi.” “Không, anh ơi, anh đừng làm em sợ!” – Natalie gào lên tức tưởi. “Nghe anh, bất luận sau này em còn nhớ hay không những gì hôm nay anh đã nói, em cũng phải sống cho thật tốt. Hãy làm một người con gái bình thường.” Edric đột ngột vịn vào cổ tay phải của Natalie và bấu chặt hai ngón tay vào đường gân chính giữa trong ba đường gân xanh nổi lên. “Aaaa!!!!” – Natalie thét kinh hoàng. “Edric, cháu làm gì vậy?” – Paxton định chạy lại ngăn cản, nhưng Edric nhanh hơn ông một bước, đã bấm đứt sợi gân đó. Natalie rụt vội cổ tay vì đau. Paxton thoáng nhìn đường gân bị Edric bấm đứt, đã hiểu ra cậu định làm gì. “Tại sao cháu phải phế phép thuật của Natalie?” “Vì cháu không muốn Natalie tiếp tục nối nghiệp gia tộc Hayes. Cháu không muốn em gái của cháu chết.” – Edric cùng phẫn thét lên. “Anh ơi!!!” – Natalie ôm cổ tay khóc sướt mướt. “Từ đây em sẽ không thể học phép thuật nữa, cho dù là một phép thuật đơn giản nhất.” – Rồi Edric đột nhiên quỳ xuống trước mặt Paxton: “Chú, ơn chú đã nuôi dưỡng cháu vẫn chưa thể trả hết. Sau này chú xin hãy giữ gìn và thay cháu yêu thương Natalie.” Paxton sửng sốt nhìn Edric. Ngay khi ông chưa kịp hỏi đầu đuôi, Edric đã đứng lên và quay đầu chạy ra cửa. “Anh ơi!” – Natalie thét dài. Nước mắt Edric rơi xuống trên bàn tay nắm chốt cửa. Cậu tự dặn lòng không thể lưu luyến nữa, càng lưu luyến thì cậu càng khó kiềm chế tình cảm của mình. “Hai người phải sống cho thật tốt. Chỉ cần hai người sống tốt, cháu cũng sẽ sống tốt.” – Edric đẩy cánh cửa và bỏ chạy khỏi nhà giam. Phía sau cậu vẫn còn vang vọng những tiếng gọi của Paxton và Natalie. Thế nhưng, cậu không thể quay đầu lại. Kelsey từng nói đây chỉ là kết giới do anh tạo ra, sẽ tan biến ngay một khi cậu rời khỏi. Nếu phải nhìn nó tan biến trong chớp mắt, như cách cậu mất đi chú Paxton và Natalie, cậu sẽ chịu không nổi mà gục xuống. Vì vậy, dù trái tim đau như thể có ai lấy búa đập vụn ra từng mảnh, cậu vẫn gượng đi thẳng về phía trước. Đây là con đường do cậu lựa chọn, dù lựa chọn nó trong một tình thế bị bắt buộc, cậu cũng phải lấy hết can đảm để đi tiếp, đi tiếp mà không được lưu lại bất cứ sự hối tiếc nào. Khi Edric bước đến phòng Kelsey, anh đang dùng kéo tỉ mỉ cắt tỉa những chiếc lá thừa của mấy cành hoa hồng. Hôm nay tâm tình anh đặc biệt tốt nên muốn tự mình thay hoa trong lọ. “Sao hả? Lâm ly và thống thiết lắm phải không?” – Anh mỉm môi chế nhạo. Edric biết Kelsey cố tình sát muối vào trái tim mình, nhưng không sao, miễn là anh đã chịu thả người thân của cậu ra. “Cảm ơn anh!” “Anh không nghe lầm chứ?” – Kelsey ngỡ ngàng. “Anh không nghe lầm. Em cảm ơn vì anh đã cho em toại nguyện.” – Edric khẳng định lại. Kelsey buông cây kéo xuống, thong thả đến gần cậu: “Vậy em định đền ơn anh thế nào?” “Dù không đền ơn, chẳng phải em cũng sẽ thực hiện bất cứ điều gì anh mong mỏi hay sao?” – Edric cứng cỏi đáp. “Biết vậy là tốt.” – Kelsey liếc mắt nhìn ra bên ngoài trời. – “Hãy về phòng tắm rửa và lau sạch những thương tiếc trên khuôn mặt của em. Tối nay anh muốn có một bữa ăn lãng mạn. Nếu để anh nhìn thấy em ủ dột không vui, em tự liệu lấy thân.” “Em biết!” Edric đáp nhỏ. Kelsey không mấy hài lòng với câu trả lời này, bèn giơ tay nâng cằm cậu với một ánh mắt răn đe. “Đừng có như khúc gỗ.” Edric nuốt nước bọt một cái, cố nhoẻn miệng tươi cười: “Mọi việc em đều nghe theo anh.” Kelsey hừ lớn tiếng rồi buông cậu ra. Đúng lúc đó, ở bên ngoài cửa cũng có người vừa bước vào. Edric nhìn rõ đó là một cậu bé chạc mười sáu, mười bảy tuổi xinh đẹp khó tả, nhưng cách ăn mặc lại rất phóng túng. Cậu ta chỉ gài duy nhất một chiếc nút gần cuối, còn bao nhiêu da thịt để hở thì mặc nhiên cho người ta khác ngắm nhìn. “Em không tìm được lấy một người để sai bảo. Người hầu của anh chết đâu hết rồi?” – Cậu ta mặc kệ sự có mặt của Edric, ngang nhiên chạy đến níu tay áo Kelsey làm nũng. “Anh đã bảo em từ trước, bọn họ đều có việc riêng, tại em không tin cứ chạy lung tung thôi.” – Kelsey nựng nịu khuôn mặt cậu ta, chẳng hề để tâm có hay không có Edric hiện diện. Edric không chấp nhất. Người đàn ông này muốn ôm ấp bao nhiêu người cũng là chuyện của anh ta. Cậu thề là suốt đời cậu sẽ không chấp nhất. Edric dùng ánh mắt lãnh đạm định bước ra khỏi cửa, nhưng ánh mắt đó không may bị Kelsey bắt gặp. “Em khoan đi đã.” – Anh lớn tiếng gọi cậu và bỗng quay sang nhân tình bé bỏng của mình. – “Em vừa nói gì? Không có người hầu sao? Anh nghĩ là vẫn còn một người.” Cậu bé nhìn kỹ Edric từ đầu đến chân, như soi mói một món hàng. “Này tên kia!” – Cậu ta dõng dạc hô hoán. Edric nuốt giận vào bụng, quay mặt lại đối diện cậu ta, thản nhiên như chẳng có chuyện gì. “Cậu có gì sai bảo?” “Hắn ngoan thật đấy anh.” – Alex cười vuốt ve cánh tay của Kelsey, rồi nói tiếp. – “Ta muốn đi tắm, ngươi chuẩn bị nước tắm cho ta đi. Nhớ là phải bỏ thật nhiều hoa hồng, ta muốn da thịt được thơm mát và mịn màng.” “Tôi lập tức đi chuẩn bị.” – Edric chả buồn phản kháng hay cự nự. Dẫu sao đã phục vụ anh, dù bắt cậu phải phục vụ luôn những tình nhân của anh cũng chẳng thành vấn đề. Chung quy cậu đã chấp nhận hai chữ nô lệ đeo bám cuộc đời mình. Kelsey thấy Edric quá phục tùng thì đâm ra chán nản. “Khỏi cần làm gì hết. Về phòng em đi.” “Em đã hiểu!” – Edric mím môi, bước qua bục cửa rời khỏi. “Anh à…sao lại cho hắn đi? Ai pha nước cho em tắm đây?” – Alex giảy nảy giật liên tục tay áo Kelsey. Kelsey không nói không rằng, tức thời bế Alex lên giường mình: “Em cần phải tắm sao? Dù gì thì em cũng phải dơ nữa mà.” – Anh cười xảo quyệt, một nụ cười cố gắng lấp đi những điều phật lòng do Edric vừa để lại. “Anh thật xấu. Lúc sáng đã làm người ta rồi mà giờ còn tham lam.” – Cậu bé vuốt ngực áo của anh giả vờ chê trách.
|