Bloody Pascali Roses II
|
|
CHAPTER 18: ĐỊA NGỤC TRẦN GIAN “Khó khăn lắm sao? Có khó bằng việc nhìn thấy em gái mình bị cưỡng bức hay không?” “Giữ được thể xác em thì có ích gì cho anh? Anh muốn bao nhiêu tình nhân mà chẳng có? Tại sao không thể buông tha cho em? Em chỉ khát khao một cuộc sống bình thường. Em không muốn dính dáng tới máu tươi và tội lỗi nữa. Vì anh, em đã giết rất nhiều người rồi. Em giết cả người chị luôn chăm sóc cho em ở học viện. Lương tâm em cắn rứt lắm anh có biết không?” – Mỗi một câu nói của Edric đi kèm với một hàng nước mắt. Kelsey có chút động lòng, nhưng anh vẫn không thể chối bỏ sự thật là cậu đã phản bội anh. Hạnh phúc của cậu chính là đi theo một người đàn ông khác và bỏ lại anh một mình à? Anh không cho phép. Anh tuyệt đối không cho phép. “Zerah, ngươi muốn chết hay sao mà còn đứng đó.” – Anh giữ giọng vô tình. “Đừng…đừng Kelsey.” – Edric níu lấy tay áo anh. “Tớ vẫn muốn nắm tay cậu cả đời.” “Dù mất đi một cánh tay, tớ vẫn có thể tự bảo vệ cho mình, và bảo vệ cho cả cậu nữa.” “Sóng to cách mấy, thuyền có lật đổ đi chăng nữa, tớ vẫn nắm tay cậu, cùng nhau sống, cùng nhau chết.” “Edric, có lẽ phải mất rất lâu, một năm hay mười năm là điều tớ không chắc, nhưng nếu cậu tin tớ, tớ cam đoan sẽ mang lại cho cậu cuộc sống như cậu hằng mong đợi.” Hết thật rồi, những ước mơ về một cuộc sống tự do tự tại. Cậu lẽ ra nên biết bản thân mình không tài nào có được đôi cánh mà cậu luôn ngưỡng mộ. Từ đây về sau, càng không thể nắm tay Fowk nữa. Hóa ra cho đến giờ phút này, cậu và Fowk vẫn chưa ngắm chung bình minh một lần nào. Cuộc đời họ đã chú định chỉ là những vệt nắng cuối hoàng hôn mà thôi. “Em thề…em thề là được chứ gì.” “Anh! Đừng!” – Tiếng thét của Natalie làm Edric càng thêm đau lòng. Cô không muốn cậu thề, nhưng trong tình cảnh này, cậu có thể làm khác hay sao? Zerah sợ Natalie lại chọc giận Kelsey nên vội bịt miệng cô. Edric cắn đầu ngón tay nhỏ ba giọt máu lên hình xăm: “Tôi thề rằng…suốt đời suốt kiếp…” – Edric nấc nghẹn. “Miễn cưỡng như vậy thì không cần làm.” “Không.” – Edric càng kéo chặt tay áo Kelsey hơn, cậu sợ anh sẽ đến chỗ Natalie. – “Tôi thề…suốt đời suốt kiếp chỉ yêu một mình Kelsey Hernandez, và…cũng chỉ ở cạnh mỗi mình anh.” “Biết đâu một mai em lại nói với anh là em hối hận.” – Kelsey nheo đuôi mắt rồi quay sang định gọi Zerah. – “Ze…” “Không! Tuyệt đối không hối hận.” – Edric hoảng sợ xen ngang. “Vậy có phải là em cam tâm tình nguyện thề? Anh làm sao biết được một ngày nào đó em có bỗng dưng nói là do anh ép buộc hay không?” “Là em cam tâm tình nguyện.” – Một giọt nước mắt nữa rớt vội trên bờ má Edric lăn dài xuống mặt sàn. “Tốt!” – Kelsey quay sang Zerah. – “Đem con bé nhốt chung với lão già Paxton.” Zerah nhận lệnh xong lập tức đi liền, chẳng để cho Edric có dịp nhìn vào mặt Natalie lần cuối. “Chẳng phải em đã thề rồi sao? Tại sao anh còn làm khó dễ họ?” “Anh làm sao còn tin được một người từng phản bội? Nhưng anh sẽ cho em cơ hội.” – Kelsey sờ vào má Edric và tắc lưỡi. – “Tội quá, đừng làm bẩn khuôn mặt xinh đẹp. Nếu em biểu hiện tốt, anh sẽ thả họ trong một ngày gần đây. Còn như ngược lại, con bé Natalie sẽ bị quẳng cho đám thuộc hạ của anh. Anh cá chắc tụi nó không vị tình em như Zerah đâu. Còn lão già Paxton, buồn buồn thì chặt tay chặt chân lão, hoặc vả đem lão ra lóc từng miếng thịt nhắm rượu. Em nghĩ ý kiến này có hay không?” “Em sẽ làm theo mọi mệnh lệnh của anh, sẽ ngoan ngoãn như một nô lệ, anh vừa ý chưa?” – Hai mắt Edric đỏ cay một màu. Cậu đã khóc đến mờ cả thị lực. “Để xem.” – Kelsey tự cởi thắt lưng và đứng dựa sát vào bàn. – “Dùng miệng của em phục vụ cho cậu nhóc của anh. Nó mà không cương lên, anh khó bảo đảm tâm tình hôm nay được tốt, vậy thì có thể sẽ thô bạo với người nhà của em.” Edric ngẩng đầu nhìn khối thịt vừa to vừa dài đang nằm trong tay anh. Cậu định đứng lên để lại đó, nhưng Kelsey không vui quát: “Lết lại đây.” Edric nhấc đầu gối lết từng chút một cho vừa lòng anh. Nếu hành động này bị coi là nhục nhã, thì chắc sống cạnh anh chính là điều nhục nhã lớn nhất mà cậu phải chịu đựng. Ngày dài tháng rộng, khi Kelsey đã một lòng căm thù cậu phản bội, tương lai phía trước chẳng còn gì đáng hy vọng. Edric rụt rè đưa đầu lưỡi liếm lấy đỉnh mút. Vì không quen với thứ vị lần đầu tiên mới nếm phải, cậu tức khắc bị ợ. Kelsey không để cho cậu có thời gian ho ra, lập tức nhét nguyên khối thịt kia vào miệng cậu. “Ư…ư…” – Edric đỏ mặt không thể thở ra nổi. Kelsey không thèm quan tâm, nắm chặt tóc cậu càng đẩy mạnh hơn nữa: “Dùng lưỡi mà liếm.” Edric nhắm chặt mắt, liều chết cọ sát thành lưỡi vào khối thịt của anh. Lòng cậu tự nghĩ nếu có chết vì ngạt thở, đó cũng là một sự giải thoát. Kelsey nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Edric, như thể đang làm một điều gớm ghiếc thì chẳng cách gì thỏa mãn cho nổi. Có biết bao nhiêu kẻ đang thèm khát làm việc này cho anh, anh còn chưa để mắt tới, người trước mặt lại xem nó là bẩn thỉu. Ừ, cũng bẩn thỉu thật, bẩn thỉu bởi anh đã quá dễ dãi với cậu. Kelsey giựt đầu Edric ra và giáng cho cậu một cái tát xiểng niểng ngã lăn ra mặt sàn. “Có gan đi tán tỉnh đàn ông khác mà kỹ thuật lại tệ đến thế sao?” Rồi anh quỵ một chân, dùng tay sốc ngược cổ áo cậu lên. Hai vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới trên khóe miệng bị rách, khuôn mặt Edric đã lấm tấm một màu máu. “Ngày xưa anh nâng niu em như hoa như ngọc, chỉ một chút cũng sợ em buồn lòng, em lại coi thường tình cảm của anh. Em ngang nhiên ngủ với người khác. Mỗi đoạn dây hoa hồng dài thêm là mỗi vết dao cứa vào tim anh. Máu của em có thể nhìn thấy, còn máu của anh dù đau cách mấy cũng phải chảy ngược vào trong. Anh yêu em, tại sao em không chịu an phận với tình yêu đó? Những gì hôm nay em phải gánh chịu đều do em tự gây ra, không thể oán trách được ai. Đứng lên!” Kelsey kéo Edric lại gần giường. Như cách một con thú vồ mồi, anh quẳng cơ thể yếu đuối đó lên trên và xé toạc quần áo bên ngoài. Chẳng mấy chốc, Edric hoàn toàn trần trụi trước mặt anh. Edric vô cảm vùi mặt vào một bên gối, trong khi ánh mắt anh lướt ngang lướt dọc cơ thể cậu dò xét. Bàn tay anh đột ngột đặt giữa hai kẽ háng của cậu, cất tiếng lạnh lẽo: “Banh rộng ra.” Edric xấu hổ không dám dịch chuyển dù chỉ là một mi li mét. Hơi thở của cậu hồi hộp từng cơn. “Em điếc à? Hay đã quên em vừa nói những gì?” – Kelsey bật cười rùng rợn. – “Một lời nói chưa đầy mấy phút trước mà còn dễ quên, hèn chi…hèn chi câu nói em yêu anh của đêm hôm đó quên sạch cũng phải.” Edric mím chặt môi: “Em sẽ làm.” – Hai bắp đùi của cậu từ từ nới rộng ra. “Rộng nữa.” – Kelsey ra lệnh. Lát sau anh thấy cậu quá chậm chạp nên tự mình banh hết cỡ để nhìn cho rõ. Khắp người cậu là những dấu vết yêu đương do Fowk để lại, cả lỗ hậu môn cũng còn sưng tấy. “Dâm đãng.” – Kelsey tức lồng lộn trườn người lên lôi mặt Edric ra khỏi đống gối rồi tát cho cậu thêm cái nữa. Anh liếc mắt nhìn sang lọ hoa hồng, đột ngột đứng dậy rút hết hoa trong lọ thảy xuống sàn và cầm nó tiến gần Edric. “Em không cần sợ.” – Kelsey cười man rợ. Anh đổ từng chút một thứ chất lỏng từ trong lọ xuống người Edric, nâng niu nhất là những nơi máu thịt nứt ra. “Aaaa…” – Edric run lập cập hai bờ môi. Trong nước trưng hoa có bỏ ít muối. Nó sát vào vết thương của cậu đau nhức khôn tả. Kelsey gượng gạo giữ lại vẻ bình thản nhìn Edric co người. Vui làm sao khi thấy kẻ đã phản bội mình phải chịu hành hạ, nhưng cũng đau làm sao khi chính tay mình buộc phải hành hạ hắn. Nếu không có một sự trừng phạt ghê ghớm ăn sâu vào linh hồn, hắn nhất định sẽ diễn lại trò cũ. Những kẻ phản bội đều như thế, được một lần, tất có lần thứ hai. Khi nước trong lọ đã hết, Kelsey lại kéo Edric vào nhà tắm. Anh xô cậu vào một góc tường và bật vòi sen loại mạnh bắn xả khắp người cậu. Những tia nước làm rộng thêm miệng vết thương, khiến Edric thốn cả người. Do chịu đựng không nổi, cậu ngất xỉu tại chỗ. Kelsey nhếch nửa môi. Anh nắm lấy đầu cậu đập mạnh vào tường, đồng thời cho vòi sen tiến sát mặt cậu, bắn tới tấp. Edric tỉnh lại nhưng không thể thở, nước đã bắn vào tai mũi miệng của cậu gây cản trở mọi bề. Cậu thậm chí không thể phân biệt nổi ai đang ở trước mắt mình, hình hài của quỷ dữ hay người anh trai thân thiện trong lần đầu cậu gặp mặt. “Anh không cho phép thì đến cả ngất em cũng không có quyền.” Bỗng anh tỏ ra dịu dàng, buông vòi sen xuống và hôn lên mặt cậu: “Anh chỉ muốn giúp em xóa sạch những dấu vết nhơ bẩn thôi. Còn bây giờ thì chúng ta sẽ vui đùa với nhau.” Làn da cậu thâm tái, tự nhiên mềm nhũn ra như bột, càng làm dục vọng của Kelsey nghi ngút dâng. Anh chạm vào cậu mãnh liệt, lưu lại thật nhiều dấu răng trên da thịt mịn màng kia, kể cả nơi có vết thương anh cũng không chừa. Edric oằn cong người vì đau. Hương thơm của thể xác, vị ngọt của đôi môi khơi gợi thú tính trỗi dậy. Anh chỉ muốn hủy diệt cậu, đến mức cậu phải van xin anh, cầu khẩn anh, và chết khát trước mỗi mình anh. Anh buộc cậu phải biết ai là chủ nhân của cơ thể này. Chính vì anh quá nhân từ, sớm không cho cậu những bài học nhớ đời, nên mới nhận lãnh kết cục phản bội như hôm nay. Anh tuyệt đối không lặp lại vết xe đổ. Kelsey ôm gọn cơ thể rũ rượi của Edric trong tay. Môi anh mút liên tục vào đầu nhũ của cậu, tay trái choàng qua eo cậu, tay phải mân mê xuống lỗ hậu môn nằm giữa hai bờ mông. “Aaaa….aaa…” – Edric không còn nhận thức được gì. Đau đớn đã che lấp lý trí cậu. Cậu chỉ còn biết rên la trong vô thức. Anh đẩy cậu nằm xuống dòng nước chảy. Mặc cho mắt cậu nhắm nghiền, anh thỏa sức tung hoành chiếc lỗ khít khao bằng ba ngón tay tinh nghịch. Mỗi ngón tay cố đi về một phía, nới rộng tuyệt đối nơi chúng đã xâm nhập. “Aaa…đừng…đừng….aaa…van anh… đừng…” “Em thật biết dối người. Cái miệng bên dưới đâu có bảo anh ngừng.” Kelsey ngoạm lấy đứa trẻ của Edric vào miệng, còn bàn tay để không thì liên tục vuốt ve bắp đùi nõn nà. Những tiếng nước chảy, những tiếng thở dốc, một bầu không khí thật lãng mạn cho dục vọng. Edric quơ tay loạng choạng, tóm được chiếc ống của vòi sen liền bám víu lấy, cứ xem như một điểm tựa trong lúc chới với. Đôi mắt cậu dần mở ra được, ý nghĩ trốn chạy liền phát sinh. Cậu cố rụt người vào trong tường để tránh né anh. Hai bờ môi thà cắn chặt đến chảy máu cũng không muốn phát ra một âm thanh phóng đãng nào. Kelsey có hơi bực mình, ngẩng đầu khỏi đứa trẻ của cậu: “Em nghĩ em trốn được sao?”
|
“Kelsey…” – Bờ môi Edric run run. – “Tha cho… em đi.” “Nực cười!” – Anh đưa đôi tay nhớp nháp tinh dịch của cậu lên cao và le lưỡi liếm đầy khoái cảm. – “Em mê man đến sảng cả đầu óc hay sao? Anh đã giúp em ra thế này thì em cũng nên có chút báo đáp lại anh chứ.” Anh vừa nói vừa biến ra móng vuốt để cào xé lớp da non bên trong vùng cấm kị. Edric không nhịn nỗi đau buộc phải thét lên thành tràng dài. “Em…aaaaaaaa!!! Em sẽ dùng miệng….giúp anh…..aaaaa!!!” “Miệng!!!” – Kelsey càng bấu mạnh hơn. Máu và tinh dịch men theo những ngón tay của anh tuôn trào lũ lượt. – “Trước sau anh cũng cho em toại nguyện, nhưng giờ anh hứng thú với cái lỗ dâm đãng này hơn.” Thình lình, Kelsey rút tay ra và đẩy mạnh hai bắp đùi của cậu về phía trước. Đứa trẻ đã cương sẵn từ lâu trong đáy quần anh cũng đến lúc phải giải quyết. Nó tựa một khối sắt vùi, thẳng và to, uy dũng đâm vào lỗ hậu môn của Edric. Edric rên rỉ thống khổ. Anh hiển nhiên muốn chẻ đôi cơ thể cậu bằng thứ công cụ tình dục quá cỡ của mình. Ở trong cơ thể Edric, nó ngày càng phình to hơn, áp sát thành hậu môn đến nỗi sắp nổ tung. “Aaaa…….tha cho em…tha… cho em đi…” Đứng trước đòn roi và vũ lực, Edric không hề than vãn nửa lời. Nhưng nếu bị hành hạ ở vị trí này, cậu thật chống không nổi. Đầu óc cậu quay cuồng, não tủy dường như đang tự chảy tan bởi cơn đau thống trị. “Đau sao? Chưa là gì đâu.” Kelsey cười nham hiểm. Anh ồ ạt tấn công vào bằng những luồng xung kích thích thật mạnh. Edric nén thở, không thể tưởng tượng nổi cơn đau mình đang chịu sau khi đã bị móng vuốt của anh phá nát các thành cơ. Cậu nghiến chặt răng, nghiền chiếc ống nhựa giữa kẽ tay đến độ gãy từng mảng. Lỗ hậu môn phía dưới cũng chẳng hơn gì nó, đã tiêu tùng thành nhiều vết rạn. Máu hòa tinh dịch trôi theo dòng nước. Edric mơ màng nhìn thấy một vũng màu hồng ở phía xa xa, nơi mà Kelsey đang hành hạ không nương tay nửa thân dưới của cậu. Một lần nữa, Edric lại ngất đi. “Nếu em chết trong vòng tay của anh, còn đỡ hơn là chết trong vòng tay kẻ khác.” – Anh thì thầm vào tai cậu, nhưng vẫn không ngừng huy động. Hai mắt của anh đỏ gay vì khoái cảm. Ngoài cơ thể cậu, anh chưa từng đạt đến đỉnh điểm như vậy khi giao hoan cùng ai. Cậu là tình yêu của anh, là ước mơ cả đời anh theo đuổi. Anh sẽ giết bất cứ ai ngán đường trong quan hệ giữa anh và cậu, để cậu mãi mãi chỉ thuộc về anh, duy nhất một mình anh trên thế giới này. “Aaa!” – Kelsey hả hê bắn dòng tinh khí trắng đục vào người Edric. Cảm giác này làm anh thỏa mãn tới mức rùng mình. Anh bế Edric lên khỏi vũng nước máu, xối kỹ khắp người cậu rồi mang trở lại phòng. Edric đã hôn mê một ngày một đêm. Trong một ngày một đêm đó, Kelsey không hề tha cho cậu. Anh vẫn mặc sức hưởng thụ cơ thể cậu đến bốn lần, mỗi lần kéo dài gần hai tiếng mới chịu buông. Họ rõ ràng không phải quan hệ vì yêu đương, anh đang dùng tình dục như một loại hình tra tấn thể xác lẫn tinh thần. —*— Edric rã rời nhích từng chút, từng chút để hai hàng mi cong có thể bật lên. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu chính là Kelsey. Anh đang cầm ly rượu chát trong tay, vẻ mặt thản nhiên đến độ đáng sợ. Hai hàng nút áo của anh để hở, zipper vẫn chưa cài lại vì anh còn muốn vui vẻ tiếp đêm nay. “Tỉnh rồi hả?” Cậu miễn cưỡng gật đầu, kéo chăn sát vào người. Cậu biết mình đang ở trong tình trạng khỏa thân, và nếu kết hợp với tình trạng của anh, anh sẽ còn tấn công cậu. Kelsey vung tay tát vào mặt Edric và hất ly rượu lên bàn tay che che đậy đậy kia: “Không có miệng để trả lời sao?” “Em…em đã tỉnh rồi.” – Edric hoảng loạn nói. “Vậy mới ngoan.” – Kelsey chồm về phía Edric, trong khi cậu lại dịch chuyển ra phía ngoài giường. – “Sợ anh lắm sao?” “Đừng…em không chịu nổi…” Kelsey giựt phăng chiếc chăn quấn quanh cơ thể Edric ném xuống đất. Những gì cần che giấu đã hiện ra lồ lộ không sót một đường nét. Anh nhanh chóng đặt bàn tay phải chặn ở thành giường để cậu khỏi dịch chuyển tiếp: “Tại sao lại sợ anh? Anh yêu em nhiều như thế cơ mà.” – Ánh mắt anh lúc dịu dàng, lúc kích động, thật khó khiến người lường được anh đang nghĩ gì. Anh cúi xuống hôn lên cổ cậu, nút lấy trái cấm và thỏ thẻ nói: “Anh yêu em đến độ mất kiểm soát, chỉ cần nhìn thấy em là đã muốn bổ nhào vào em ngay. Nếu như em ngoan ngoãn, em muốn gì sẽ có đó. Tiền tài, danh vọng, địa vị, quyền lực…không một thứ nào là anh không thể cho em. Đổi lại, anh chỉ cần em cho anh một thứ: sự chung thủy. Tại sao em lại không làm được? Tại sao phải chọc anh nổi giận hủy hoại em?” “…” – Edric ngậm chặt môi. Cậu biết nói gì để làm người đàn ông này hài lòng. Cậu không sợ chết, nhưng chú Paxton và Natalie nằm trong tay anh. Ngay cả khi không có họ, anh vẫn sẽ tìm được nhiều người khác để uy hiếp cậu. Cậu vô dụng nên đã không phản kháng nổi. Anh dịch lưỡi xuống thấp dưới hai đầu nhũ của cậu. “Em khinh thường lời anh nói đến độ không thèm trả lời sao?” – Anh nghiến răng cắn đầu nhũ phải làm Edric nhảy nhổm lên. “Đau…đau Kelsey…buông ra…” – Edric vùng vẫy yếu đuối dưới thân thể vạm vỡ của anh. Có lúc cậu tưởng rằng đầu nhũ của mình sắp đứt ra ngoài. “Em yêu người đó đến mức nào thì anh sẽ hành hạ em đến mức đó, tới khi không thể yêu nổi nữa và phải phủ phục dưới chân anh.” Kelsey nhả đầu nhũ của Edric ra, khắp miệng anh đầy máu tươi. “Anh đã bắt đầu nghiện máu của em rồi. Nó ngọt hơn bất kỳ loại máu nào anh từng nếm qua.” Anh bật cười lanh lảnh. Tiếng cười làm tất cả màn cửa và màn giường rách toạt, đồ đạc đổ vỡ và cả bốn bức tường cũng đang dần rung chuyển. Edric hãi hùng trước cảnh tượng vây quanh. Đó là sức mạnh thật sự của anh sao? Chỉ bằng một tiếng cười là đã đủ chứng minh sự hủy diệt khủng khiếp. Cậu nhắm mắt để lấn át các âm thanh kinh hoàng. Ít phút sau, không gian mới im bặt trở lại. Kelsey đẩy mặt của Edric hướng về phía mình: “Anh hận em lắm em có biết không? Xưa là thằng Allen khốn kiếp, giờ lại là con trai của nó. Sao em mặt dày đến nỗi không biết sỉ diện là gì?” Anh vuốt trán ra vẻ thiểu não: “Anh phải làm sao thì mới giữ được em cho riêng mình? Anh phải làm sao thì mới ngăn lũ ong kia háo hức tìm đến em? Hay là…” Anh biến ra trên tay một con dao và để sát đứa trẻ của Edric: “Anh cắt đi thứ thừa thãi này. Cắt luôn cả lỗ hậu môn dâm tiện. Hoặc vả anh phế đôi chân của em để em đừng trốn chạy, chặt đôi tay của em để em đừng sờ mó lung tung, cắt lưỡi của em để em thôi những lời dối trá, móc mắt của em để em chẳng thể nhìn ngó ai khác? Em chọn đi. Anh yêu em nhất mà. Anh sẽ cho em lựa chọn.” Kelsey cười như đùa, nhưng mỗi một chữ thốt ra khiến Edric thập phần cả kinh. Edric nhìn trân trân vào lưỡi dao trên tay anh, ánh mắt long lanh lộ rõ những đường gân máu. Kelsey giả vờ thở dài: “Khó chọn quá phải không?” Anh đẩy con dao lên từ từ, đến trước cổ cậu, nó dừng lại đầy lưỡng lự: “Một nhát đâm thẳng xuống chỗ này thì sao? Có chết không em nhỉ?” Edric nuốt nước bọt vào sâu trong vòm họng. Chết thì chết, chẳng phải chết còn dễ chịu hơn sao? Cậu đang chờ đợi anh một nhát kết liễu cậu cho xong. Đọc thấu suy nghĩ của Edric, Kelsey rút con dao lại, cười đểu: “Em nghĩ anh không biết em muốn gì sao? Nếu giết em mà giải tỏa nỗi hận này, anh đã giết em rồi. Anh không ngu dại gì lặp lại sai lầm của quá khứ. Anh muốn em phải sống và chứng kiến anh làm sao giết chết thằng nhóc nhân tình của em. Em hãy cầu nguyện đi, hy vọng các thiên thần sẽ phù hộ cho nó thoát khỏi tay anh; bằng không, anh sẽ cho hai người có một màn sinh ly tử biệt thật hấp dẫn. Nhưng…” Anh liếc con dao qua lại trên bờ môi Edric: “…thiên thần vốn không tồn tại trên đời. Nếu có thì một đứa trẻ mang tên Kelsey Hernandez đã không trở thành như ngày hôm nay.” Kelsey bồi hồi nhớ lại một đoạn quá khứ đau thương. Anh gục đầu trên ngực Edric và choàng tay ôm chầm cậu. “Anh không giống như em. Khi em sợ hãi, mẹ của em lập tức chạy đến bảo vệ. Còn anh, người phụ nữ đó đẩy anh ra xa và bảo rằng anh vô dụng. Năm tuổi, tay anh nhuốm đầy máu tươi, nhưng chuyện làm anh hả hê nhất là vào năm anh mười sáu, chỉ một vết cắn đã chấm dứt cuộc đời của ả dâm loạn mà anh gọi là mẹ. Em có biết vì sao không?” Hỏi như không hỏi, Kelsey vốn không chủ định muốn nghe Edric trả lời. Anh lại tiếp: “Ả tồi tệ tới nỗi ngay cả đứa con trai do mình mang nặng đẻ đau sinh ra cũng muốn chạm vào cho bằng được. Anh rất cám ơn ả. Từ cái lần ả xô đẩy anh, anh đã hiểu ra trên đời này anh là người cô độc. Để có thể sinh tồn, một người cô độc như anh phải bất chấp tất cả trở nên mạnh mẽ hơn. Thử nghĩ xem, nếu anh không phải kẻ mạnh, anh làm sao giết được ả? Nếu anh không phải kẻ mạnh, suốt hàng trăm năm nay, anh đã bị những kẻ dòm ngó ngôi vị chúa tể này sát hại từ lâu.” Anh hôn lên bờ ngực của cậu, nụ hôn dịu dàng sau những trận cuồng phong: “Nhưng Edric, em chính là người đầu tiên chịu nắm tay một kẻ cô độc như anh. Em cũng chính là người đầu tiên nói với anh em yêu anh, em cần anh, em không thể nào sống thiếu anh. Giờ đây những lời nói đó đã tan theo mây gió. Em phản bội anh.” Kelsey dứt ra khỏi dòng hoài niệm, một nhát dao đâm xuống bàn tay trái của Edric. Edric chưa kịp cảm thông với những gì anh nói, đã hứng chịu một nỗi đau thấu xương khác. “Aaaaa!!!….” Anh chì chiết con dao nguấy sâu xuống bên dưới. Máu loang đỏ tấm ga trải giường và văng một phần vào mặt anh, khuôn mặt lãnh cảm không thể hiện chút thương xót nào. “Em phải biết anh ghét nhất trên đời chính là những kẻ phản bội.” Anh rút con dao lên, từ từ uống vào dòng chất lỏng đang nhỏ giọt. “Anh đã nói rồi, máu của em rất ngọt.” Kelsey quẳng con dao đi, kéo cả thân người Edric nằm sấp. Edric không nói nổi nữa, đôi đồng tử giãn ra quá thể đã nói thay nỗi sợ hãi của cậu. Anh cho đứa trẻ to lớn của mình thô bạo chiếm hữu cậu. Một tay Edric đau buốt, không tài nào chống đỡ, nên chỉ biết quỳ mọp xuống mặt giường. Chỉ mới hai ngày trôi qua nhưng lại dài như cả năm. Cậu hiện tại ngoài địa ngục ra thì chẳng thể thấy được gì. HẾT CHAPTER 18
|
CHAPTER 19: NỖI ĐAU KHÔNG TÊN Kelsey rít dài vì phấn khích. Các cơ hậu môn của cậu ma sát thật tuyệt làm thần trí anh gần như điên đảo. Anh cứ muốn tiến sâu, tiến sâu hơn nữa, tiến sâu đến mức xô dạt cả khoang ruột của Edric dời chỗ. Hai tinh hoàn tròn lủng lẳng đập vào bờ mông Edric liên tục, dục vọng sung mãn không kể xiết. “Aa…Thật chặt…Anh sắp chết mất…” – Kelsey khó kiềm nén thất thanh kêu lên. Edric thì khác, cậu thều thèo những âm thanh rất nhỏ trong miệng, có thể là tiếng rên rỉ, mà cũng có thể là tiếng cầu xin. Mái tóc của Kelsey thấm đẫm mồ hôi, rối loạn xếp chồng lên nhau. Đôi mắt anh chết đi trong cơn say của mị tình. Mười dấu ngón tay mạnh mẽ đã in đủ lên da thịt Edric. Tinh dịch nhỏ giọt lên ga trải. Máu rỉ theo kẽ háng của cậu. Mùi tanh hôi nồng nặc khắp không gian. Edric chưa đợi Kelsey kịp xuất tinh đã gục ngã giữa cuộc vui. Nếu có thể thì cũng chỉ mỗi mình anh vui, cậu từ đầu đến cuối đều đau đớn thập phần. Kelsey bất mãn nhìn Edric lại hôn mê, thầm nghĩ có lẽ anh đã quá tay. Thế nhưng, nếu không hà khắc tra tấn như vậy, làm sao cậu biết chừa cái tật ngoại tình? Anh rút dương vật ra khỏi người cậu. Toàn thân đứa bé của anh ướt đẫm dịch cùng máu tươi của Edric, chỉ thoáng nhìn đã thấy xót xa cõi lòng. “Cơ thể em đúng là yếu nhược…Huh… Coi thử lần sau em còn dám phản bội anh hay không?” Kelsey choàng chiếc chăn phủ kín thân người của Edric và tự vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề cấp bách. Anh chỉ còn thiếu chút nữa mà Edric đã không kiên nhẫn được. Giải quyết xong, Kelsey mặc lại quần áo và ngồi xuống bên cạnh Edric. Anh nhìn cậu thật lâu, như thể chưa từng nhìn qua trước đây. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng hốc hác đang khiến trái tim anh tan nát. Cậu thực sự không yêu anh sao? Cậu đã chọn một người đàn ông khác và rời bỏ anh. Chẳng lẽ anh đã quá tự tin vào chính mình? Hay đã quá tự tin vào tình cảm giữa anh và cậu, một thứ tình cảm dù trải qua trăm năm vẫn bền chặt như ngày đầu tiên? Không! Cảm giác của anh sao có thể sai lầm? Lúc còn ở trong kết giới, cậu rõ ràng đã nghiêng hết trái tim cho anh, chỉ khi trở về cuộc đời thực, cậu mới thay lòng đổi dạ. Lão già Raven đã nhúng tay vào chăng? Hay cậu đối với tên kia chỉ là mê muội nhất thời? Kelsey rít lên bực tức, anh không sao hiểu được trái tim của cậu. Dù sao đi chăng nữa, anh không tin quyền lực của mình lại đi thua kém một thằng nhãi con. Anh nhất định sẽ cắt đứt tình cảm của Edric dành cho nó. —*— Rino chạy loạn trên dãy hành lang dài tìm Cyril từ sáng cho đến trưa. Để rồi khi cậu phát hiện anh đang nhởn nhơ thả chim bồ câu ở tầng thượng, cơn điên của cậu bùng nổ: “Cyril Fang, anh có biết em tìm anh vất vả lắm không? Anh lại ở đây thả bồ câu. Anh muốn em giết anh sao?” Cyril quay đầu lại tươi cười: “Anh biết em vì việc gì mà đến. Anh không giúp được em đâu.” “Em còn chưa mở lời!” – Rino cảm thấy hụt hẫng. “Chung quy là vì anh trai em mất tích, và cậu bạn thân của cậu ta cũng mất tích. Anh nói không sai chứ?” “Đã biết liên quan đến anh trai em, tại sao còn không chịu giúp?” – Rino nổi cáu. “Rino, em chắc không muốn mất cùng lúc ba người, một là anh trai, một là anh kết nghĩa, và một là người em yêu chứ?” Rino tái mặt, lập tức chạy đến níu tay áo của Cyril: “Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?” “Còn nghiêm trọng hơn cả mức em tưởng đấy. Nếu anh giúp Fowk và Edric, anh cũng khó bảo toàn tính mạng. Fowk đã yêu một người không nên yêu, còn Edric đã phản bội một người không nên phản bội.” “Em không hiểu. Anh nói cho rõ đầu đuôi đi chứ.” – Rino sốt ruột cằn nhằn. Cyril choàng tay ôm Rino để giúp cậu bình tĩnh lại: “Trước đây anh từng kể em nghe anh có một người bạn rất thân. Hắn vì muốn cứu người hắn yêu sống lại đã bất chấp cả tính mạng mình, để rồi ngủ vùi suốt nhiều năm liền. Hắn chính là chúa tể của tộc vampire Kelsey Hernandez, còn người hắn cứu không ai xa lạ, chính là anh kết nghĩa của em Edric Hayes. Kelsey yêu Edric một cách điên cuồng, nhưng Edric lại có mối tình chưa dứt với anh trai của em. Kết quả là hai người họ đến với nhau và bị Kelsey biết được. Edric đang nằm trong tay của Kelsey. Anh nghĩ thập tử nhất sinh là cái chắc. Còn anh trai em thì biệt tích. Đó là những gì anh biết.” “Vậy chẳng phải anh trai em và anh Edric đều rất nguy hiểm sao?” – Rino rối bời nắm chặt đôi tay Cyril. “Tuy anh nói là thập tử nhất sinh, nhưng Kelsey sẽ không giết Edric, có điều nỗi đau xác thịt là không tránh khỏi. Anh rất hiểu con người hắn. Hắn căm thù nhất là những kẻ phản bội mình. Nếu bây giờ em đi cứu Edric, anh cam đoan không cứu được, mà còn mang họa vào thân, thậm chí khiến Kelsey nổi điên hành hạ Edric nhiều hơn. Em thấy đó, chẳng có lợi đường nào.” Rino nghe Cyril phân giải thiệt hơn, lòng cũng đã thấu hiểu ngọn nguồn. “Nhưng…anh trai em…” – Cậu rời tay Cyril và quay mặt đối diện anh. – “Anh phải cứu anh trai em. Đó là người thân duy nhất còn sót lại của em.” Nhìn đôi mắt hoang mang của Rino, Cyril có chút động tâm. Đáng tiếc rằng Rino vẫn chưa biết Cyril là kẻ thù giết cha của Fowk. Nếu anh cứu Fowk chẳng khác nào là tự đào mồ chôn mình. Với lại, anh đang có một lo lắng khác. Hiện tượng mặt trăng máu, sự tái sinh của Devan…Xem ra người kế thừa rất có khả năng là Fowk. “Hiện giờ Fowk vẫn chưa lọt vào tay của Kelsey. Em đừng tự mình làm rối mình. Em hãy đi tìm Fowk, chỉ cần trước Kelsey một bước, cậu ta sẽ được an toàn. Dù gì cậu ta cũng có một hậu thuẫn rất mạnh.” “Là ai???” – Rino ngạc nhiên hỏi. “Raven Hernandez, người thầy của em. Ông ta chính là cậu ruột của Kelsey. Mặc dù anh không nghĩ ông ta khuyên được Kelsey, nhưng ông ta là một vampire đáng sợ, chưa từng để lộ sức mạnh ra bao giờ.” “Thầy là vampire??? Không lý nào đâu?” – Cậu sững sờ cả người. “Anh gạt em làm gì? Em đi tìm ông ta giúp đi. Đừng khai anh ra là được.” “Nhưng…nhưng mà…vài hôm trước thầy nhận được một phong thư lạ, đã tức tốc rời khỏi Anh quốc ngay trong đêm. Bây giờ chỉ còn anh giúp được em thôi.” – Rino níu tay Cyril nài nỉ. “Anh không thể chống đối Kelsey. Hắn là người bạn duy nhất anh có.” “Vậy anh nỡ đứng nhìn em mất anh trai hay sao? Fowk Scott cũng là người anh trai duy nhất em có.” – Rino cúi mặt buồn bã. – “Em chỉ có một người anh trai này thôi.” – Giọng của cậu như sắp khóc đến nơi. Rino biết điểm chí mạng của Cyril chính là nước mắt của cậu. Rino rụt hai tay lại đưa lên mắt, chuẩn bị sụt sùi. “Thôi được, thôi được. Anh biết là em giả vờ đấy.” – Cyril nhăn nhó mặt mày. – “Nhưng anh sợ em nhất mà.” “Vậy là anh chịu giúp em?” – Rino thôi giả đò, lo lắng hỏi. “Anh sẽ giúp em tìm Fowk, nhưng anh nói trước, nếu Kelsey nhanh hơn anh một bước, anh đành chịu. Lúc đó ngay cả khi em khóc lóc ba ngày ba đêm, anh cũng bỏ mặc.” Rino nghĩ thầm trong bụng Cyril có giúp còn hơn không giúp. Lỡ như Fowk gặp trường hợp xấu nhất, cậu sẽ tính cách khác. Đi đến đâu thì toan liệu đến đó. “Được! Vậy chúng ta sẽ đi đâu để tìm?” “Anh nghĩ là lân cận lâu đài Kingstuff, bởi vì sau khi rời bỏ nơi đó, Edric biến mất một thời gian thì bị Kelsey bắt về. Có thể trong khoảng thời gian này, Edric đã tiếp xúc với Fowk. Chúng ta bắt đầu tìm từ đây.” “Em nghe anh.” Cyril vỗ vỗ nhẹ vào tay Rino trấn an: “Đừng lo. Sẽ có anh luôn ở bên em.” Rino không trả lời, vòng tay của cậu đã nói lên tất cả. Định mệnh khiến xui họ gặp gỡ nhau, và chính định mệnh dạy cho cậu biết thế nào là rung động trước một người. Cậu từ lâu đã luôn tin tưởng rằng cho dẫu có bất kỳ rào cản chướng ngại nào, anh vẫn sẽ sánh bước bên cạnh cậu. —*— Trong cơn ác mộng hãi hùng, Edric lại thấy hình ảnh bàn tay mình đẫm máu dưới con dao của Kelsey. Cậu thảng thốt hét lên và giật mình tỉnh giấc. Không ngờ rằng tiếng thét đó lại làm bà Rhoda lo lắng. Bà đang trút trầm hương vào trong khay và thay mới các cành hoa hồng. Khi thấy cậu tỉnh giấc, bà lật đật chạy lại hỏi han: “Cậu Edric, cậu có sao không? Đã nằm thấy ác mộng chăng?” Ác mộng? Trung thực mà nói thì dù không bao giờ nhắm mắt lại, cuộc sống này cũng đang là ác mộng đối với cậu. Mỗi ngày qua đều canh cánh trong lòng nỗi sợ. Nỗi sợ nhiều đến mức không còn phân biệt được chúng đến từ đâu và vì lý do gì. Cậu giơ bàn tay phải lên xem. Nó hình như đã được một ai đó giúp cậu băng bó kỹ càng. Từng vết quấn quanh vô cùng tỉ mỉ. “Cháu không sao. Có phải bà đã băng bó cho cháu?” “Lão không tỉ mỉ như thế đâu. Là chủ nhân đã băng cho cậu. Ngài cũng giúp cậu thay quần áo và…” – Bà Rhoda tỏ vẻ ngập ngừng. “Và??? Và còn gì nữa?” “Ngài còn cho cậu hút máu của mình. Cậu Edric, đây là ngoại lệ chưa từng có của tộc vampire từ trước đến nay.” – Bà Rhoda nhấn mạnh. “Nghĩa là cháu…cháu đã cắn vào cổ anh ấy?” – Edric khó tin hỏi lại. “Phải, mùi máu của chủ nhân lan tỏa vào không gian khiến cho chúng tôi có một phen xây xẩm mặt mày. Cậu cũng biết, máu của ngài được xem là thần thánh trong thế giới vampire.” Cảm kích ư? Kelsey bắt giữ người nhà của cậu để giữ chân cậu lại đây. Thử hỏi cậu còn lòng dạ nào cảm kích thứ vinh hạnh mà anh ta cho cậu? “Chẳng qua anh ấy không muốn mất đi một kẻ để hành hạ mà thôi.” – Edric vô cảm nói. Bà Rhoda đã từng quỳ xuống cầu xin Kelsey tha cho cậu, thiết nghĩ bà sẽ không đem chuyện này nói lại cùng anh. Bà Rhoda thở dài, rồi giơ cao một cành hoa hồng về phía cậu: “Cậu nhìn cành hoa hồng này xem. Bề ngoài nó trông như rực rỡ, thực chất bên trong đã bị sâu đục khoét. Lão cũng bị lầm lẫn bởi vẻ bề ngoài nên mới cắt nó đem vào đây. Lúc chịu bỏ thời gian ra nhìn kỹ, mới phát hiện có một con sâu to nằm ở giữa nhụy. Chủ nhân cũng như vậy, bề ngoài ngài cứng rắn lắm, uy quyền lắm, thực chất nội tâm tổn thương đến độ chẳng còn nguyên vẹn thứ gì.” “Anh ấy bị tổn thương???” – Edric cười hời hợt. Nghĩ đến những việc anh đã làm đối với cậu, cậu không khỏi rùng mình. Bây giờ đối với anh, cậu không chỉ có ám ảnh, mà còn có kinh sợ. “Vì cậu Edric chỉ nhớ được những gì xảy ra trong khoảng thời gian gần, còn những chuyện thật xưa, nhưng cũng thật quan trọng thì cậu đã quên hết. Lão trông chủ nhân, cậu Allen và cậu từ nhỏ. Lão sẽ không bênh vực chỉ riêng một mình chủ nhân. Người ta thường nói cảnh sẽ gợi lại chuyện. Tòa lâu đài này vốn chẳng có thay đổi mấy so với ngày xưa. Nếu cậu Edric chịu bỏ thời gian để hồi tưởng, cậu chắc chắn sẽ nhớ ra nhiều điều quan trọng. Nó biết đâu lại quyết định tình cảm chân thật của cậu.” Tình cảm chân thật??? Cậu đối với Fowk chưa đủ chân thật hay sao? Hà cớ gì còn phải tìm một tình cảm chân thật khác? Edric bị hoang mang bởi những lời nói mang đầy hàm ý của bà. Đầu óc cậu bắt đầu quay vòng vòng.
|
Rồi bà mỉm cười hiền từ: “Giờ lão còn có chuyện phải làm. Lão xin đi trước.” “Khoan!” – Edric lên tiếng ngăn bà lại. – “Có thể cho cháu biết chú và em gái cháu hiện giờ ra sao không?” Cậu nghĩ về họ. Cậu lo lắng cho họ. Đối với cậu, Kelsey còn tàn nhẫn như thế. Liệu đối với họ, phải chăng là…? Edric thậm chí không dám nghĩ tới. “Họ vẫn an toàn, cùng lắm chỉ bị nhốt trong nhà giam, nhưng chủ nhân không ngược đãi họ. Nếu cậu Edric muốn chủ nhân nhanh chóng thả họ ra, cũng không phải là không có cách. Chủ nhân chịu mềm chứ không chịu cứng. Cậu chỉ cần tỏ ra quan tâm ngài một chút, chiều chuộng ngài một chút, ngài sẽ giảm đi tính khí thô bạo và dịu dàng lại với cậu.” – Bà chợt ngưng một lúc rồi nói thêm. – “Cậu Edric, lão thực lòng mong cậu đừng chống đối chủ nhân. Lão không muốn thấy xác thịt của cậu chịu thêm thương tổn. Yêu càng sâu thì hận cũng càng sâu.” Bà Rhoda gom vài cành hoa hồng và khay trầm cũ bỏ ra ngoài. Thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng khép lại, cõi lòng cậu thấy trống vắng mênh mang. Cái gì là yêu càng sâu thì hận cũng càng sâu? Cậu đã làm nên lỗi lầm chi? Bất quá là cậu chỉ chọn con đường cậu phải đi và theo đuổi niềm hạnh phúc cho riêng mình. Cậu sai ở chỗ nào? Cuối cùng cậu vẫn không hiểu cậu sai ở chỗ nào? Edric co rút trong tấm chăn, bởi thực tế cậu không thể đứng dậy nổi. Toàn thân cậu bủn rủn như cọng bún, hễ chạm vào là đứt đoạn thành từng phần. Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, hy vọng nó sẽ không mở ra nữa. Cậu rất sợ người đàn ông đó. Cậu không muốn nhớ lại gì cả. Quên được anh ta chẳng phải là một điều càng may mắn hơn sao? Nhưng mà…anh ta định giam cầm người nhà cậu đến chừng nào? Cậu đã trót thề sẽ làm nô lệ cho anh ta cả đời, sinh mạng của cậu coi như bỏ cũng không thương tiếc. Chú Paxton và Natalie khác cậu, họ vô tội hoàn toàn. Từng canh, từng canh chậm chạp trôi qua. Hết bình minh rồi hoàng hôn, Kelsey vẫn không đặt chân vào phòng anh. Người đời nói không sai, cái chết nhiều khi không đáng sợ, khoảng thời gian chờ đợi vô vọng trước cái chết mới là đáng sợ. Edric khó lòng chợp mắt. Cậu thôi nhìn về phía cánh cửa, đưa tay sờ mặt dây chuyền trên cổ. Cậu nhớ Fowk, không biết cậu ta giờ thế nào? Chắc cậu ta đang rất giận cậu. Nếu cậu không khiến cho cậu ta bị đả kích mạnh, cậu ta sẽ không bị Devan thao túng. Không một ai biết Devan là người ra sao? Hắn có làm hại tới Fowk chăng? Đoạn dây gai trên tay của Edric đã thu ngắn lại như lúc ban đầu, nhưng lời thề cậu thốt ra suốt đời cũng không thu hồi được. Người cậu phản bội thực sự chính là Fowk. Nếu một mai định mệnh cho hai người gặp lại, cậu phải giải thích làm sao? Mọi lời giải thích dù hoàn hảo tới mức nào cũng không bù đắp được lầm lỗi cậu gây ra. Cánh cửa phòng chợt hé mở làm Edric toát mồ hôi lạnh. Kelsey cầm chai rượu chát trên tay, từ từ tiến cạnh giường ngủ. Edric cố nhổm người ngồi dậy, dù nửa phần dưới nhức nhối khó tả. Thấy Edric còn thức, Kelsey cười mai mỉa: “Chờ anh sao?” “Cậu chỉ cần tỏ ra quan tâm ngài một chút, chiều chuộng ngài một chút…” Edric nhớ lại lời dặn của bà Rhoda, khó khăn cử động hai bờ môi: “Em chờ anh.” Vì chú Paxton, vì Natalie, hai người thân còn sót lại của mình, cậu sẽ nhẫn nhịn anh. Cậu sẽ nhẫn nhịn anh tất cả, dù cho có bán rẻ tự tôn cũng chẳng sao, chỉ cần anh chịu buông tha cho họ. Câu trả lời nằm ngoài dự tính của Kelsey đã khiến đáy mắt anh giảm bớt những phần nộ khí. Kelsey đặt chai rượu xuống bàn, cởi giày leo lên giường nằm cạnh cậu. Edric thả chiếc chăn vò trong tay, đem nửa phần còn lại phủ qua người anh. Hành động này khiến Kelsey chưng hửng, anh nắm chặt bàn tay bị thương của cậu bóp mạnh vào. Edric run người cắn răng chịu đựng. Khi biết máu sắp rỉ ra bên ngoài, Kelsey chợt dừng tay. Anh chỉ muốn thử xem Edric còn ngang ngạnh phản kháng nữa hay không? Nếu cậu chịu ngoan ngoãn, anh sẽ đối xử với cậu bằng một thái độ khác. “Ngủ đi!” – Kelsey nói nhỏ. Edric gật đầu một cái rồi kéo chăn nằm xuống. Cậu nằm nghiêng nửa người, quay mặt ra phía ngoài giường. Kelsey có thể nhìn thấy rõ đau đớn vẫn còn làm cơ thể cậu run lên đáng thương. Anh bỗng nhiên xê dịch về phía cậu, dùng hai tay choàng qua người cậu kéo thật sát vào lòng mình. Đầu lưỡi của anh xoáy trong vành tai cậu. Những ngón tay đẩy phần áo lên tận ngực và nhào nặn cặp nhũ hồng xinh xắn. Edric càng run dữ dội. Bờ môi cậu khép chặt để tránh phát ra âm thanh ngoài ý muốn. “Em muốn rên rỉ trong êm ái, hoặc là thét dài trong đau đớn?” Anh không thích sự im lặng của cậu. Nó đang ám chỉ điều gì? Rằng kỹ thuật của anh không đủ thõa mãn cậu và làm cậu bấn loạn đến cực độ sao? Trước sự uy hiếp bất khả kháng, Edric mở nhẹ bờ môi ra, kèm theo đó là những tiếng rên rỉ theo phản ứng thông thường: “Aaaa…hơ…aaa….” “Ngoan lắm!” – Kelsey hôn vào gáy cậu. – “Lớn hơn nữa. Anh muốn nghe, càng nhiều càng tốt.” “Aaa….aa…” – Edric xiết chặt gối nằm. Đôi bàn tay của anh vuốt ve khắp nơi, tựa hồ cơ thể này không còn nằm trong chủ quyền cậu sở hữu. Nó đang thuộc về anh. Mỗi một tế bào da thịt đều thuộc về anh. Hơi thở nóng ấm của anh vờn quanh gáy cậu, liếm mút một cách say mê những đường gân lồi ra trên bề mặt. Dần dần, những ngón tay anh tiến xuống thấp, say sưa nắm lấy thanh kẹo nhô dài. Ngón phá phách nhất đâm sâu vào đầu đỉnh, còn những ngón tham lam khác cứ chà sát không ngừng phần thân và chân bìu. “Đừng anh….aaaa….em xin anh….” Edric chịu không nổi co hai chân lên, cong người đón nhận những luồng xung điện dạt dào đến từ hai phía: trước và sau. Cậu càng khó chịu bao nhiêu, anh càng thấy hả hê bấy nhiêu. Khiến cậu phải khổ sở quỵ lụy trong vòng tay anh chính là một thú vui trong cuộc đời. “Aaa…xin anh Kelsey….dừng lại…” Anh dịch lưỡi đến cột sống của cậu, cười gian xảo: “Em thực sự muốn anh dừng sao?” – Anh liên tay kích thích đứa nhóc của Edric cuồng loạn hơn. “Aaa…dừng…dừng….” – Đôi mắt Edric ứa lệ long lanh. Khi đoán chừng cơ thể cậu sắp co giật chuẩn bị cho đợt tinh xuất ra, Kelsey bấu móng tay vào tinh hoàn căng đầy của Edric. Edric đau đến thất thanh la lên. “Đây là sự trừng phạt dành cho em.” Đôi tay anh vẫn không rời đứa trẻ của cậu. Anh muốn cậu nếm trải cảm giác vừa lên đến cao trào, đã vội đi ngược vào trong. Không chỉ riêng lần này, mà còn vô số lần sau nữa. Đầu lưỡi của anh tách bạch hai bờ mông Edric ra để luồn vào giữa chiếc lỗ đỏ bầm chưa kịp giảm sưng. Anh biến cho nó dài ra, thọc vào cả đường ruột của cậu, chứ không đơn thuần là lùng sục vùng đất thần tiên màu mỡ. “Aaaa….á…á……aaa” – Lục phủ ngũ tạng của Edric bị đào xới cả lên. Dòng tinh dịch chực chờ ở đầu mút muốn tuôn lại không thể tuôn, còn chất dịch chung quanh thành hậu môn cứ xối xả ùa ra chẳng có mức kiểm soát. “Khó chịu lắm phải không?” – Kelsey đột ngột rút lưỡi ra làm Edric chết nghẹn trong ham muốn. Edric vùi mặt vào gối, sắc mặt tím tái. “Anh đang hỏi em đấy.” – Anh lại bấu vuốt vào tinh hoàn của Edric để nhắc nhở. “Phải….phải…rất khó chịu.” – Edric sợ hãi trả lời. “Có muốn anh lấp đầy chỗ này.” – Anh dùng lưỡi lướt nhẹ quanh hậu môn của cậu trêu chọc. – “Và…giải phóng chỗ này.” – Những ngón tay điêu luyện vẫn đang làm nhiệm vụ thám hiểm thầm lặng. “Có muốn không?” – Kelsey gằn giọng khi thấy Edric bắt anh phải chờ đợi quá lâu cho một câu trả lời đơn giản. “Muốn!” – Edric nhắm chặt mắt sau câu trả lời. Cậu cảm thấy muôn phần nhục nhã. Kelsey cười lớn, đồng loạt rút tay và lưỡi rời khỏi cơ thể Edric: “Nhưng anh không muốn em. Biết làm sao đây? Phần còn lại em tự vào nhà tắm giải quyết đi. Ngủ ngon em trai.” Anh kéo chăn nằm xuống, thản nhiên chìm vào giấc ngủ. Lòng anh cảm thấy vui sướng tột cùng, như vừa thắng được một keo lớn. Edric thì khác, cậu đưa răng cắn vào tay mình, hy vọng đau đớn sẽ đốt cháy mọi dục vọng mà anh bỏ sót lại. Cùng lúc đó, nước mắt cậu rơi ra. Một phút khi nãy, cậu còn thèm khát người đàn ông này. Rốt cuộc đầu óc cậu đang nghĩ gì? Không! Không phải! Đó chỉ là phản xạ rất đỗi tự nhiên của mỗi một cơ thể. Edric tự nhủ thầm với mình như vậy. Bất cứ ai nếu bị kích thích cũng sẽ có cùng tâm trạng và cảm giác như cậu, khao khát người đang hiện hữu trước mặt. Cậu chưa bao giờ chủ động sa vào vòng tay anh, tất cả đều do anh ép buộc cậu, cưỡng chế cậu. Dẫu vậy, hơi thở ở nửa bên kia giường đang làm dục vọng của cậu khó lòng hạ thấp. Bất đắc dĩ, cậu đành tung mềnh cố nhấc từng bước đau đớn vào nhà tắm. Kelsey vốn dĩ không có ngủ, anh chỉ giả vờ để Edric tưởng rằng anh đã ngủ. Nghe được tiếng nước chảy hối hả ở bên trong nhà tắm, anh cũng thấy có chút nôn nao cho đứa trẻ bên dưới mình. “Khốn kiếp thật.” – Anh gắt lên rồi lấy chăn che lấp hai lỗ tai. Đêm hôm sau, Edric đang ôm gối nằm trên giường, chợt nghe thấy có tiếng cười nói vui vẻ tiến gần cánh cửa phòng. Kelsey đẩy cửa bước vào, bên cạnh có một cô gái xinh đẹp với màu tóc nhuộm đỏ. Cô gái vừa trông thấy Edric, đã vội lên giọng nghi hoặc: “Ai thế anh?” Kelsey chẳng thèm liếc một mắt nhìn cậu: “Em trai anh đấy. Lớn thế này mà còn không xa được anh trai. Em nghĩ có buồn cười không?” – Anh bế cô gái đến cạnh giường, lạnh lùng bảo với Edric: “Đêm nay anh rất bận. Em tự về phòng mà ngủ.” Edric mím chặt môi bước vội xuống giường. Cậu vẫn chưa thể đi đứng cho đàng hoàng, đôi chân khập khiễng lết chậm chạp ra khỏi phòng. Cậu không nói một tiếng nào, cũng không nhìn lại anh bằng đôi mắt trách cứ hay ghen tức gì. Thật lặng lẽ, cậu khép cánh cửa phòng lại, tránh làm phiền cuộc vui của người khác. Chỉ là, nói khóe mắt có chút gì cay cay, rất có thể là do bụi vương vào. Bà Rhoda đứng lắc đầu từ xa. Bà gấp gáp chạy lại gần đỡ Edric: “Để lão dìu cậu về phòng.” “Cháu tự đi được. Cháu không phải là tàn phế.” – Edric cười gượng gạt tay bà ra, rồi men theo những dãy hành lang tối tăm, mệt mỏi nhấc từng bước chân một. Cậu biết, nhất định có một ngày, khi anh đã chán chê cậu cũng như bao người tình nhân khác, cậu sẽ được tự do. Thế nhưng, lòng cậu vẫn không tránh khỏi tủi thân, và sự thật, cậu phải chờ ngày ấy đến bao giờ? HẾT CHAPTER 19
|
CHAPTER 20: ẢO ẢNH LÓE SÁNG Tại hiệp hội hunter, một cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập. Tuy ở Anh quốc vốn không còn vị trưởng lão nào cai quản, những người hunter phụ trách vẫn phải báo động nhau về tình trạng nguy hiểm hiện giờ. “Gần đây số án mạng do vampire gây ra ngày một tăng cao. Tình hình cấp bách, hội trưởng lão nói sẽ cử thêm người đến đây giúp đỡ chúng ta, thế nhưng tôi nghĩ còn phải chờ thêm một thời gian nữa thì họ mới tới.” – Người hunter có uy thế nhất trong bọn năm người lên tiếng chủ trương cuộc họp. “Vampire thường thì còn giết được, vampire bốn nanh làm sao mà giết?” – Người thứ hai, ngồi bên phải ông thở dài ngao ngán. “Vampire bốn nanh???” – Hai người thứ ba, thứ tư ngồi bên trái đồng loạt kinh ngạc. “Các cậu chưa biết sao? Về mà lo cập nhật thông tin lại đi.” – Người thứ hai trả lời. “Là ngài Devan, tôi biết chỉ có thể là ngài ấy thôi.” – Người hunter thứ năm xen vào. “Cậu không cho là Galvin sao? Tương truyền hắn cũng có bốn nanh đấy.” – Người thứ hai cãi lại. “Vậy cậu giải thích sao hiện tượng mặt trăng máu? Cứ coi như Galvin đã sống lại, thì ngài Devan cũng phải sống lại theo.” – Người thứ năm bảo vệ quan điểm của mình. “Dù là Galvin hay Devan, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, bốn dấu răng nanh đã xuất hiện trên hai trăm cái xác. Có lẽ do mới sống dậy, hắn đặc biệt khát máu trầm trọng. Đừng nói chúng ta, ngay cả khi chín vị trưởng lão đến đây, cũng khó lòng đối phó con quái thú điên loạn.” – Người thứ nhất than thở. “Ông lầm rồi, tộc của chúng ta chỉ còn tám vị trưởng lão mà thôi. Cyril đã bị trục xuất rồi, không phải sao?” – Người thứ ba phản bác. “Cậu lại lầm nữa rồi.” – Người thứ tư được thể cao giọng chỉnh sửa. – “Trong tám người đó đã hết năm người không còn răng gặm nổi xương, chứ đừng nói là đấu với vampire.” “Đúng, chỉ có ba vị trưởng lão cuối cùng, Thất Bát và Cửu mới đủ sức chống lại vampire.” – Người thứ năm khẳng định. Đang lúc người thứ tư định cho thêm ý kiến, cánh cửa phòng chợt bị đá sập. Người đến là một cô gái trẻ tuổi, tóc nhuộm đỏ, tai xỏ hai khoen, mặc váy ngắn trên đầu gối, mang giày cao hơn mười hai phân, đượm phong cách của một dân chơi thứ thiệt. “Này, cô bé, cô là ai?” – Người thứ nhất rống cao cổ hỏi. Bốn người còn lại đều lăm le vũ khí của mình như đề phòng. Cô gái kéo mặt dây chuyền nằm giữa hai kẽ ngực ra và giơ cao. Khối đá thạch anh đỏ sáng lóa chiếu vào mắt những kẻ rỗi hơi. “Trưởng lão thứ chín, Sadie Ross.” “Trưởng…trưởng lão…” – Mọi người có mặt đớ lưỡi. Tất thảy đều nghĩ đã là trưởng lão thì phải già lụ khụ, không ngờ trong giới trưởng lão lại có một cô bé vắt mũi còn chưa sạch. Thế nhưng, vì biết cô là trưởng lão, họ không dám bất kính. “Chúng tôi vẫn luôn chờ đợi cô.” – Người thứ hai nói. “Ta biết, chắc chắn là vì kẻ có bốn nanh đang lộng hành ở đây. Tuy nhiên, việc đó các ngươi không cần xía vào. Vị hôn phu của ta đã mất tích, ta muốn các ngươi huy động toàn thể hunter đi tìm anh ấy về cho ta.” “Này, cô bé, cô xem hiệp hội hunter là gì? Chỗ tìm chồng mướn cho cô sao?” – Người thứ ba tức điên lên. Sadie lườm mắt một cái, nhanh như chớp bóp chặt cổ hắn vào trong lòng bàn tay, dễ dàng như bóp phải một con ruồi: “Từ đây cho đến khi vị trưởng lão thứ bảy đến, ta là người nắm toàn bộ quyền hành. Mệnh lệnh của ta là tuyệt đối, ngươi nghe rõ chưa?” – Sadie nghiến tay mạnh hơn nữa. E là cô sẽ giết người, hunter thứ nhất điều đình: “Trưởng lão, xin cô tha cho hắn. Chúng tôi lập tức đi tìm cậu ấy cho cô.” Sadie bấy giờ mới chịu buông cổ người thứ ba ra. Hắn ngã vào chân bàn vì thiếu đi dưỡng khí và họ sặc sụa nhiều cái liền. “Vị hôn phu của ta tên Edric Hayes. Sẵn tiện ta cũng muốn tìm người bạn thân nhất của anh ấy, Fowk Scott.” “A…chính là hậu nhân của hai tộc hunter danh tiếng đột nhiên biến mất?” – Người thứ tư nghe qua đã biết họ là ai. “Phải. Ta cho các ngươi ba ngày. Ba ngày sau nếu không có bất cứ tin tức gì, năm người bọn ngươi…” – Cô nhếch môi mỉm cười. – “Ta thiến không chừa một tên.” Nói rồi, cô phủ áo bỏ đi. “Nghe nói cửu trưởng lão có sở thích cắt đi cái ấy của đàn ông. Quả thực không sai.” – Người thứ năm chết sững cả người. “Ta không tưởng tượng nổi thằng nhóc nào xúi quẩy lại trở thành vị hôn phu của cô ta?” – Người thứ tư lắc đầu. “Thế còn chưa là gì đâu. Nghe nói thất trưởng lão còn dã man hơn. Hắn thích sưu tầm xác chết. Hễ hắn vừa mắt người nào, là sẽ giết người đó để đặt vào bộ sưu tập của mình.” – Người thứ hai hoa chân múa tay diễn tả. “Vậy còn bát trưởng lão?” – Người thứ ba vừa dứt cơn ho, liền tò mò. “Hắn đã không xen vào chuyện của tộc từ lâu lắm rồi. Không ai biết hắn đi đâu về đâu.” – Người thứ nhất trả lời. – “Chúng ta phải mau chóng đi tìm người. Chắc không ai muốn của quý của mình phải rớt xuống chứ?” Cả bọn ủng hộ ý kiến của người chủ sự, lập tức phân tản ra điều động thuộc hạ ngay. —*— Edric ngồi dựa đầu vào thành dưới của cửa sổ với bản ký âm vừa viết xong trên tay. Không đàn, cậu vẫn có thể viết nhạc dựa trên trí nhớ của mình. Nỗi cô độc đang ngấm vào trái tim cậu, nếu không ráng tìm một việc gì đó để làm, cậu nghĩ cậu sẽ chết thật. Mải mê suy nghĩ một hồi, Edric đã thiếp đi lúc nào chẳng hay. Cậu không hề biết ít phút sau, có một người đã bước vào phòng cậu và lấy đi bản ký âm. Những tiếng đàn thật êm ái, giai điệu rất đỗi quen thuộc…Edric tỉnh giấc khi nhớ đến bản ký âm mình vừa hoàn thành. Đây chính xác là bản nhạc do cậu viết. Ai đang đàn thế kia? Edric đẩy cửa phòng bước ra ngoài. Cậu đi theo cảm xúc thăng hoa của âm nhạc, quên hẳn cả nỗi đau âm ỉ trong thể xác. Một người có thể đàn được bản nhạc của cậu, chắc chắn là tri âm cậu khó tìm trong đời. Edric khi viết nhạc luôn đặc biệt gieo một vài nốt nhạc khó. Có lần, cậu giao bản ký âm cho người bạn cùng khoa, cậu ta lớ ngớ cả ngày cũng không thể đàn trọn vẹn. Vì vậy, cả lớp đã trêu ghẹo nhạc do cậu viết thì chỉ có một mình cậu mới đàn được. Edric dừng lại trước một căn phòng, nín thở đẩy nhẹ cửa vào. Trong tòa lâu đài quạnh hiu này, rốt cuộc ai là người đàn hiểu bản ký âm của cậu? Zerah chăng? Hay Kat? Mà cũng có thể là bà Rhoda? Thậm chí một ai khác cậu chưa từng gặp mặt. Ảo ảnh lóe sáng trong phút chốc. Ánh đèn ngời sáng căn phòng piano. Không gian tĩnh lặng kết tinh cho những giai điệu tuyệt mỹ mặc sức bay bổng. Anh đang ngồi đó, người mà cậu không bao giờ nghĩ tới lúc đặt chân đến đây. Phải, chính anh, Kelsey Hernandez, ác quỷ cậu khiếp sợ đang dùng bàn tay thành thạo của mình lướt nhanh trên các phím đàn. Edric nhắm mắt, rồi lại mở mắt, cứ thế ba lần. Người tri âm của cậu chính là anh hay sao? Một sự thật khó tin đến nỗi cậu chỉ muốn nghĩ nó là ảo ảnh. “Đúng, chỉ là ảo ảnh.” Edric lắc đầu, định nhẹ nhàng khép cửa lại để anh không hay biết. Có lẽ cậu lầm. Kelsey đã biết đến sự tồn tại của cậu từ những giây đầu tiên. “Em định đi đâu đó?” “Em…em đâu có.” – Edric nhíu mày, buộc lòng phải bước hẳn vào trong. “Em thấy anh đàn thế nào? Không sai nốt nhạc nào chứ?” “Không!” – Anh đàn hay tới nỗi tâm hồn cậu vừa nãy đã bị cuốn hút vào xứ sở của nghệ thuật tuyệt đỉnh. Vốn là không thể nào chê bai một chút gì. Edric không ngờ những ngón tay đã làm …chuyện ấy với cậu, lại nhuần nhuyễn khống chế các nốt nhạc trên bàn phím piano quá tài tình. “Không??? Là không hay hay sao?” – Anh vẫy tay bảo cậu lại gần. Bờ môi vẽ ra nụ cười nhưng ánh mắt thì không. Đó là một nụ cười ngụy tạo. Những khi anh sử dụng nó, trông anh rất đáng sợ, tựa hồ muốn ăn thịt lột da cậu. “Rất hay!” – Edric bị anh kéo ghì về phía mình, cố giữ bình tĩnh trả lời. “Hay đến độ nào?” – Anh đặt cậu ngồi trên đùi, đưa môi nút lấy đầu nhũ trái nằm bên dưới áo sơ mi. Dù cách một lớp vải, cơ thể nhạy cảm của cậu vẫn phản ứng lại rõ rệt. “Aaa….” – Edric nhăn mặt, đưa hai tay che ngang miệng. “Anh hỏi sao em không trả lời? Em nên biết hậu quả của việc khinh thường anh là gì.” – Kelsey gằn giọng. Edric biết anh sắp sửa không vui. Cậu buộc lòng phải lấy hai tay ra đáp trả. “Hay… rất hay, em ….aaa….không biết diễn tả.” “Thế em có thích không?” – Anh cắn nhẹ vào đầu nhũ và nút nước bọt xuyên qua lớp vải chướng ngại. “Em thích.” “Em hư quá. Thích anh làm thế này sao?” – Kelsey rõ ràng biết Edric đang trả lời vấn đề gì, nhưng lại khéo xuyên tạc sang vấn đề khác để châm chọc cậu. Anh luồn tay ra sau kẽ mông của Edric và vuốt ve lên xuống. “Tại sao không trả lời?” – Anh rời đầu nhũ của cậu, tìm đến bờ môi đường mật đang hé mở. Đã không còn là chuyện của bản ký âm, Edric biết anh muốn hỏi vấn đề gì. Cậu thẹn đỏ cả mặt, quay sang trái: “Phải!” – Giả sử còn có con đường khác để lựa chọn, cậu thà chết chứ không chịu thừa nhận sự lăng nhục này. “Phải cái gì?” – Anh chần chừ di chuyển lưỡi phía dưới cằm của cậu, vẫn chừa lại bờ môi để cậu trả lời. Đầu lưỡi của anh lướt dọc rồi lại lướt ngang, từ tốn kích thích các xung tế bào run rẩy dưới lớp da trắng ngần. Một ngón tay anh chạm vào lỗ hậu môn, bất chấp lớp vải quần ngăn trở cứ hí hoáy liên tục. Edric nhột nhạt ngồi không yên. Cột sống của cậu vặn vẹo như sắp gãy đến nơi. Cậu thở dốc trả lời: “Em…thích anh làm…thế này.” “Vậy sao?” – Anh bất ngờ đẩy cậu té xuống mặt sàn, ra lệnh dõng dạc. – “Thủ dâm cho anh xem.” “Hả???” – Edric chống tay lên thành đàn. Sắc mặt khô cắt không còn một giọt máu. Cậu có nghe lầm không? “Em luôn thích anh phải nhắc lại lần thứ hai, nhưng anh thì không thích điều đó. Em tốt nhất nên hạn chế sự lãng tai của mình, bằng không rất dễ chọc anh nổi nóng.” – Kelsey cười nham hiểm. Edric sa sầm mặt xuống. Cậu ngậm chặt tự tôn vào trong tim, đưa tay tự cởi dây thắt lưng và quần ngoài. Anh nghiễm nhiên ngồi nhìn cậu, ánh mắt truy quét như những mũi kim nhỏ đâm xuyên qua da thịt cậu. Edric đưa hai tay vuốt đứa trẻ của mình. Cậu không biết làm gì khác ngoài việc chà lên chà xuống khối thịt mềm nhũn. Kelsey chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Edric một hồi lâu, cảm giác chán chường hiện rõ trên khuôn mặt anh. Edric vì một lòng sợ hãi nếu cậu làm không tốt, anh sẽ đem người nhà của cậu ra hành hạ, nên dù cố gắng mức nào, cũng chẳng thể cương nổi. “Em đang giỡn mặt với anh đó hả? Mười lăm phút trôi qua rồi tại sao nó còn chưa chịu ngóc đầu lên?” “Em…em không phải…” – Edric cố giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào. Không lẽ bảo rằng vì cậu rất sợ anh hay sao? Kelsey lăm le vẻ sợ hãi in hằn trên khuôn mặt Edric, không cần nói thì anh cũng hiểu tại sao cậu chẳng cương lên. “Sợ anh lôi ông chú và cô em gái của em ra hành hạ sao?” – Anh tắc lưỡi. – “Thật lòng thì anh cũng rất hứng thú đối với da thịt của con bé Natalie, nó khá là mịn màng.”
|