Lời Hứa Định Mệnh ( Fate Promise )
|
|
8:00 AM. KHANG HOME’S
Một buổi sáng của mùa mưa! Những tia nắng chưa kịp chạm đất vì những đám mây đen cứ tụ lại. Trời râm… Khang nhẹ khóa cửa lại, bật ô lên và rời khỏi nhà để đi chợ. Con chợ không gần nhưng cũng không quá xa, đủ để Khang từ từ đi bộ và ngẫm nghĩ vài chuyện vu vơ… Ánh mắt buồn của Khang cứ thỉnh thoảng nhìn ra đường vì hình bóng ai cứ chập chờn… Cậu nhìn ra đường rồi lại lắt nhẹ đầu rồi lại tiếp tục đi thẳng nhưng đi được một chút cậu lại bất giác nhìn ra đường nữa… Và cứ thế chẳng biết khi nào cậu đã đến con chợ nhỏ gần nhà cậu.
Cậu đi hết một vòng chợ, tìm những thứ mình muốn mua để ăn hôm nay và vài ngày tới. Mỗi thứ vẫn bình thường cho đến khi cậu đến hàng thịt, tự nhiên cậu đứng khựng lại vì trong mắt cậu bỗng hiện ra hình ảnh của Hoàng ngày xưa… Lúc mà Hoàng đứng mua thịt, tại nơi này… Cậu vẫn nhớ như in cái dáng dấp luống cuống của anh vì không biết mua gì và phải mua thế nào, cậu còn la oai oái vì anh nữa chứ… Khang chợt cười vì những kỹ niệm đó được chốc lát rồi nụ cười đó cũng biến mất trên môi vì thời gian đã kéo cậu về thực tại! Tất cã chỉ là kỹ niệm! Anh đã đi thật rồi! Không quay về nữa… Cũng như Nguyên vậy… Đều mang cho cậu tâật nhiều ấm áp và hạnh phúc nhưng lại bỏ đi một cách tàn nhẫn và bất ngờ đến nỗi cậu không kịp thời chấp nhận được sự thật hiện tại đang diễn ra một cách điên rồ như thế… Bỗng chốc có một giọt nước mắt nhẹ rơi trong vô thức từ khóe mi của Khang…
– Này con ơi! Con ơi… Con có sao không mà đứng im lìm ở đó khóc thế?”_ Cô bán thịt lay nhẹ Khang va hỏi Khang khi thấy Khang cứ đứng im nhìn hàng thịt của mìn mà khóc.
– Dạ?? Dạ… Con không sao. Cô cho con một ký thịt nạc đi cô.”_ Khang giật mình rồi lại trở về thực tại, gạt nhanh nước mắt, nhanh chóng mua đồ cho xong và rời ngay khỏi chợ. Vì cứ trong đây càng lâu Khang sợ sẽ không làm chủ được đôi mắt mình nữa… Cơn mưa bắt đầu nặng hạt sau vài tiếng âm u… Cơn mưa ào xuống thật mạnh và nhanh, con đường trở nên ẩm ướt, những tán cây cũng rũ rượi theo. Khang vẫn bước đều trên con đường về nha, những hạt mưa to cứ đập xuống đường rồi lại văng lên đôi chân của Khang… Nhưng Khang vẫn không để ý, chúng không đủ để làm Khang phân tâm những nghĩ suy buồn bã về Hoàng… Rồi cơn giông nổi lên thật mạnh xuýt làm cho chiếc ô của Khang bị bay đi, Khang luống cuống cố gắng giữ chặt chiếc ô bằng một tay vì tay kia cậu đang cầm túi đồ ăn, đang loay hoay giữ ô thì vô tình Khang nhìn thấy bên kia đường có ai đó đang nằm ven đường. Ráng nhìn kỹ thì thấy dáng quen quen nhưng mưa quá to lại không thấy mặt nên Khang không biết ai. Khang nhanh chóng bỏ tùi thức ăn chạy lại xem, vì dù có là ai thì cũng phải giúp đỡ người đó. Khi chạy đến và quay người đó lại thì Khang khá bất ngờ vì người đang nằm là Toàn! Vẫn bộ đồ đen từ đầu tới chân và nét mặt buồn trong lúc ngủ… Mình Toàn nồng nặc mùi rựu, khỏi nói cũng biết cậu đã uống rựu rất nhiều từ tối tới giờ…
– Này! Toàn! Tỉnh lại đi. Sao cậu uống nhiều quá vậy?? Xe cậu đâu? Nè…”_ Khang dùng hết sức để lay Toàn dậy nhưng cũng vô ích vì Toàn đã ngất lịm đi vì men rựu rồi!
– Đành phải đưa cậu về vậy. Để cậu nằm ngoài này hoài chắc thành ma men.”_ Khang vừa thì thầm vừa cố gắng lôi Toàn lên chiếc ghế đá trong mái hiên gần đó. Rồi nhanh chóng dùng điện thoại điện cho taxi. Đợi được một lúc chiếc taxi tới Khang lại mệt nhọc lần nữa vác cái thân thể nặng chịt của Toàn.
|
– Con về đâu vậy?
– Dạ. Chú chở con tới cái biệt thư ở con đường A.”_ Khang vừa nói vừa thở mệt nhọc vừa nói với chú taxi. Chiếc taxi nhanh chóng lăn bánh đi, Khang ngồi băng sau vũ vũ cho đồ đỡ ướt. Lo đỡ Toàn mà mình cậu đã ướt gần hết.
Rồi cậu lại nhìn Toàn và thở dài… Tất cả mọi chuyện hình như do cậu tạo nên tất cả… Vì cậu mà An với Toàn mới ra như thế này… Cậu nghĩ miên man lắm! Cậu không biết Hoàng có phải là một người xấu như sự thật diễn ra như vậy không? Quen cậu, lợi dụng cậu rồi lợi dung An để vui vẽ rồi chia tay hết… Hay là Hoàng chỉ muốn lợi dụng An để chia tay cậu? Mọi chuyện vẫn tốt đẹp mà? Thâm tâm cậu không cho cậu nghĩ Hoàng là một người xấu xa nhưng để tìm một lý do chứng minh Hoàng không phải vậy thì cậu hoàn toàn không nghĩ ra! Tại sao anh phải làm như thế? Và tại sao phải bỏ đi chứ? Cậu càng nghĩ lại càng nhức đầu! Mọi chuyện xảy ra đã làm cho nhiều người bị tổn thương quá nhiều! Cậu – An và cả Toàn nữa! Rồi cả Hoàng! Cậu không biết Hoàng có đau buồn hay hả hê như tâm trạng của một người con trai đểu cảng nữa… Cậu không biết… Lo nghĩ ngợi mà chẳng mấy chốc đã đến nhà của Toàn… Cậu định mở cửa xe đi ra để đưa Toàn vào nhà nhưng thật không may… Căn nhà đã được khóa kín! Khang luống cuống không biết phải làm gì… Cậu bắt đầu lục trên người Toàn xem có chìa khóa nhà không nhưng vô ích. Rồi cậu lại lấy điện thoại của Toàn để tìm số điện thoại của ông quảng gia nhưng vừa lấy điện thoại của Toàn ra cậu lại thêm một lần thất vọng vì điện thoại đã hư do để ngoài mưa quá lâu. Khang thở dài… Không còn cách nào khác…
– Chú ơi, chú chạy về con đường hồi nãy đi.”_ Chú tài xế cau mày vì lời đề nghị kỳ cục của Khang, từ bên đó chạy qua đây rồi lại chạy về bên đó… Chiếc xe chầm chậm quay đầu lại và chạy về con đường nhà Khang…
Anh đã cứu tôi hai lần rồi nên tôi không thể bỏ mặt anh được… Đành cho anh ngủ nhà tôi đêm nay vậy! Coi như trả ơn anh… Uả? Sao nóng quá vậy nè…_ Khang vừa nghĩ thoáng qua, vô tình đụng tai vào người Toàn, thân Toàn rất nóng, Khang rờ lên trán Toàn thì nóng hổi, Khang luống cuống dùng chiếc áo khoát ướt của mình để lên trán Toàn cho đỡ sốt! Rồi Khang lại bật cười nhẹ… Hoàn cảnh giờ giống lần trước quá có điều lần này người bị xỉu là Toàn và người chăm sóc là cậu mà thôi…
|
10:00 AM/ KHANG HOME’S
Chiếc taxi đỗ vào nhà Khang, Khang dìu Toàn ra rồi nhanh chóng trả tiền cho bác tài xế. Rồi Khang lại nặng nhọc cõng Toàn vào nhà, đây là việc khó nhất mà trước tới giờ Khang từng làm, vì vữa cõng Toàn vừa tìm cách mở cửa rào sao cho Toàn đừng ngã, đã vậy mưa còn tầm tã nữa chứ! Khang cứ muốn ngã gụy xuống vì đống thịt nặng chịt trên vai. Khang có 50 kí mà phải cõng một đống thịt trên 60, đúng là cực hình!
Nhưng Khang cũng cố gắng một cách mệt nhọc, lỡ mà Toàn ngã thì thêm chuyện nữa. Khang mỡ khóa cửa một cách khó khăn rồi lại cõng Toàn vào nhà, lết hết sức đưa Toàn vào phòng của mình, Khang dùng hết sức mình cõng Toàn vô rồi đỡ Toàn lên giường, khi Toàn đã an vị rồi Khang ngồi gục xuống thở hổn hển như mới chạy bền một đoàn đường xa xong.
Ngồi nghĩ một tí rồi Khang lại đứng lên xem Toàn như thế nào, cậu gờ vào trán Toàn thì liền hốt hoảng vì người Toàn đã nóng hơn lúc nãy rất nhiều. Khang liền chạy xuống bếp lấy một cái thao, đựng một ít nước và lục cái hộp y tế tìm vài viên panadol cho Toàn uống, lấy đủ đồ xong Khang chạy vào phòng định vắt nước để lên trán Toàn nhưng Khang chợt phát hiện ra một vẫn đề! Toàn vẫn còn mặt đồ ướt, phải thay đồ khô ngay nếu không Toàn sẽ bị sốt nặng hơn. Vậy là Khang lại phải lục tủ đồ mình tìm một bộ đồ rộng nhất mà cậu ít mặt để thay cho Toàn.
Khang nhẹ gỡ những cúc áo của Toàn ra… Cơ thể tuyệt vời của Toàn lại một lần nữa hiện ra trước mặt Khang, từng thớ thịt cơ bắp hoàn hảo của Toàn cùng màu da sạm làm anh nam tính và hấp dẫn hơn bao giờ hết, Khang hơi ngại nhưng rồi cũng sau một hồi khó khăn đã mặt xong áo cho Toàn, rồi đến phần quần! Phần này Khang thật sự rất ngại, không biêt phải làm thế nào, dù biết là sẽ chẳng có gì xảy ra, Khang sẽ chẳng làm gì Toàn nhưng Khang vẫn thấy ngại vô cùng vả lại khi lúc Toàn thức với cái tính ma mãnh của Toàn sẽ chọc Khang và trêu Khang cho coi.
Khang phân vân và suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng Khang nảy ra một ý rất hay! Khang dùng mền trùm kín Toàn. Hít một hơi thật sâu rồi Khang dùng hai tay đưa vào trong chăn trong khi mặt quay qua hướng khác, Khang dùng hay tay gở cúc quần của Toàn ra rồi nắm hai bên hông của Toàn rồi kéo quần dài của Toàn xuống, rồi cả chip của Toàn cũng vậy, xong Khang mặc chiếc quần khô vào cho Toàn cũng y như thế. Xong hết Khang vắt khăn lau mặt và để lên trán cho Toàn, rồi quay qua lấy viên thuốc hạ sốt cho Toàn, mà cho Toàn uống sao đây? Toàn xỉn và sốt xỉu rồi… Khang thở dài, lại đi xuống bếp tán viên thuốc ra pha với nước lọc rồi đem vào cho Toàn.
– Xin lỗi anh nha! Vì anh không tự uống được nên tôi “đụng chạm” với miệng anh tí xíu…” _ Khang nói xong ròi từ từ tiến tới Toàn, lại gần Toàn và… Bóp miệng Toàn ra, ngước đầu lên trời và từ từ đổ vào, cho Toàn uống thuốc theo cách “Đặc biệt” xong, Toàn thở phảo nhẻ nhỏm. Định ra trước nằm trên ghế salong ngủ đỡ, vì cậu thật sự đã rất mệt và kiệt sực, rờ lên trán cậu cũng cảm thấy mình cũng hơi nóng rồi, không biết là vì cơn mưa tầm tã hay vì gần Toàn lây nữa, mắt Khang giờ mở lên hết nổi, Khang dọn dẹp định ra khỏi phòng thì…
– An… An… Em đừng bỏ anh đi mà… Xin em đó… Đừng lừa dối anh nữa được không?… Đừng mà… Đừng…”_ Trong mơ hồ Toàn nằm mơ thấy An… Cậu vung tay khắp nơi để tìm An và khi nắm được một cánh tay gần đó cậu liền nắm thật chặt cứ như không muốn cho người đó đi khỏi mình. Khang bị bất ngờ rồi khi nghe thấy Toàn nói mớ như thế thì bối rồi không biết phải làm thế nào, nhưng rồi cậu cũng ngồi xuống nắm lại tay Toàn và êm dịu nói…
– Anh ngủ đi… Em không đi đâu đâu… Em sẽ ở bên cạnh anh mà…”_ Khang nói thế không biết có công dụng không, cậu đã gắng giả giọng An lắm rồi. Nhưng mà hiểu quả thật, Toàn mặt nhăn nhó dần dãn ra không nói gì nữa cơ thể cũng dãn ra nhưng tay thì vẫn nắm tay Khang. Khang cố đợi cho Toàn dịu lại, nhưng trong lúc đợi cơn mệt mỏi và buồn ngủ lại kéo đến trong vô thức, thế là Khang ngủ gục bên Toàn với một tay nắm tay của Toàn…
|
3:30 PM/ KHANG HOME’S
Cơn mưa dai dẳng đã chấm dứt, những tia nắng đầu tiên của ngày bắt đầu tung tăng muộn trên khắp con đường, và cửa sổ của nhà Khang cũng không ngoại lệ, mà chổ Toàn nằm thì “may mắn” có vài ánh nắng chiếu thẳng vào, Toàn nhíu nhíu mắt, khó chịu mở mắt ra, đầu vẫn còn nhức bưng bưng vì mấy chai rựu suốt đêm qua lại gặp ngay cơn mưa đáng ghét nữa! Cậu dần nhìn xung quanh… Khung cảnh rất lạ, một căn phòng với màu xanh nhẹ, nhạt đến mức không nhìn kỹ người ta sẽ nói là màu trắng, cậu định ngồi dậy để xem đây là đâu thì cậu chợt nhận ra tay mình đang nắm tay ai đó.
Nhìn xuống thì Toàn rất bất ngờ vì người đang nắm tay cậu là Khang, và Khang lại đang ngồi ngủ gục cạnh cậu nữa chứ! Cậu nhăn mặt cố nhớ đến những gì đã xãy ra sáng nay… ” Tối qua mình uống rựu trong bar đến sáng rồi say quá không chạy xe nổi nên đã vứt cái xe yêu quý của mình ở đâu đấy, rồi mình loạng choạng đi lang thang, không may tới hơn 7 giờ thì trời bắt đầu mưa… Do quá xỉn nên mình định chạy vô trú mưa thì vấp cục đá và nằm luôn… Sau đó thì sau nhỉ?… Àk, lúc đó mình có thấy dáng người đưa mình lên xe, chắc là Khang rồi, mà sao không đưa mình về nhà mà lại về đây? À, đúng rồi, nhà đó có ai còn ở đâu mà đưa mình về. Chắc không tìm được ai nhóc mới đưa mình về, mà sao lại nằm ngủ gục và nắm tay mình cơ chứ?… Hay là thích mình từ lâu mà không dám nói? Chắc không đâu, nhóc này còn yêu thằng đê tiện kia dữ lắm dễ gì…”_ Cơn nhức đầu lại làm Toàn nhăn mặt lại, cậu vổ tráng thật mạnh để đỡ nhức, trong lúc cậu vỗ trán bỗng cậu nhớ ra… ” An! Hình như lúc mình ngủ mình mơ thấy An và nắm tay An… Không lẽ…” _ Cậu nhìn Khang rồi mỉm cười – “Chắc là vậy rồi, mình nắm tay Khang trước mà, chắc thấy mình mớ, sợ mình không ngủ được nên mới chịu đồng ý nắm tay mình đây mà, mà chỉ cần mình ngủ xong thì buông ra được rồi mà… Sao lại ngủ gục vậy chứ… Không lẽ quan tâm đếnmình thế sao?…” – Toàn nhìn Khang cười nhẹ, có một chút hiểu lầm ở đây một chút, Khang mệt quá nên ngủ gục khiến cho Toàn lại hiểu khác như thế… Toàn nhìn Khang cười rồi định đánh thức Khang dậy nhưng Toàn chợt nhận ra một điều…
– Bộ đồ này là sao? Đồ của mình đâu rồi?”_ Toàn giật mình la lên nhẹ khi nhận ra bộ đồ lạ trên người mình, dùng tay sờ xuống phía dưới thì chiếc quần dài lẫn chip mất tâm, nhìn quanh thì cả bộ đồ đen của cậu đang nằm ở bên cạnh Khang. Nhà này thì ngoài Khang ra thì đâu có ai… Không lẽ Khang đã nhìn thấy “của” cậu hết rồi… Đang thắc mắt thfi Khang nhẹ cựa quậy bởi tiếng la tuy nhỏ nhwung cũng đủ khiến Khang tỉnh giấc. Toàn nhanh nhẩu nằm lại vị trí củ và giả vở chưa thwucs để xem Khang sẽ làm gì nữa.
Khang dụi dụi mắt, rút tay mình ra khỏi tay Toàn, rồi đứng lên nhìn quanh, nhìn vào đồng hồ Khang hơi bất ngờ vì đã gần bốn giờ chiều rồi, cậu nhanh chóng dọn đồ của Toàn và cái xô nước cùng cái khăn ra khỏi phòng…
Chờ khi Khang ra khỏi phòng, Toàn mới mở mắt ra, lại tiếp tục nằm đợi Khang sẽ làm gì nữa. Khang thì xuống bếp lục đồ trong tủ lạnh xem còn gì có thế nấu cho Toàn ăn không, vì đồ ăn hồi sáng mua Khang đã dục trên đường về rồi. Lục tới lục lui, Khang lấy ra được vài cọng hành và còn miếng thịt, Khang lấy nồi nấu cho Toàn một tô cháo thịt bầm để Toàn thức ăn cho khỏe. Hì hục suốt nữa tiếng cũng xong, Khang múc tô cháo ra, lấy thêm một viên thuốc hạ sốt rồi vào phòng, Toàn vẫn giả bộ nằm bất động.
– Nè… Dậy đi… Toàn!!”_ Khang vừa nói vừa lay thật mạnh Toàn, Toàn giả vở nhíu nhìu mày tỉnh giấc và tiếp tục giả vờ nét mặt ngạc nhiên khi thấy Khang.
– Ủa??? Sao tui ở đây? Sao lại nằm trên giường của nhóc… Sao…
– Sáng trời mưa, thấy anh nằm đó, xỉn, sốt, đưa anh về nhà anh, không có ai, đành phải về nhà tôi.”_ Chưa đợi Tàn nói hết câu Khang đã trã lời nhanh gọn rõ ràng, cứ như Khang đã chuẩn bị trước hết rồi.
– Vậy ai mặt đồ cho tui vậy???
– Ờ thì… Là tui chứ còn ai nữa…”_ Tới khúc này thì Khang không thể trả lời rành mạch được nữa.
– Sao???? Vậy là nhóc… Thấy hết rồi hả???
|
– Không có! Tui dùng mền trùm mình anh lại… rồi đưa tay vô… kéo quần anh từ hai bên hông của anh thôi… Chứ không có… Đụng chạm hay nhìn thấy gì hết á…
– Thiệt ko? Sao lại lắp bắp! Nghi lắm à nha…”_ Toàn ném ánh mắt lém lỉnh qua Khang, anh biết chắc với tính cách của Khang, Khang sẽ làm thế nhưng vẫn cố tình truê chọc Khang, cậu không biết vì sao cậu lại thích truê chọc Khang đến thế, những lúc thấy Khang bối rối hay khó chịu với những lúc đùa nghịch của cậu thfi cậu thấy rất vui và rất hứng thú. Có lẽ cái cảm giác từ hồi xưa đến giờ là thế…
– Anh không thì thôi!” _ Khang ném ánh mắt khó chịu và nghiêm túc sang Toàn làm Toàn chùn lại.
– Ừ thì tin. À, còn vấn đề nữa! Có cho tui uống thuốc phải không, miêng tui đắng quá, do thuốc chứ không đâu hết á. Mà cho tui uống cách nào khi tui ngủ hay vậy?
– Thì tán ra, dìu anh dậy rồi từ từ đổ vô miệng anh.
– Thiệt không, nếu vậy sao tôi thấy hơi đau đau cái miệng này… Đừng nói là móm yêu cho tui nha.”_ Toàn lại lém lỉnh trêu chọc Khang.
– Có tin là tui đạp anh một cái là bay ra cửa sổ không?”_ Khang lại một lần nwuax dùng ánh mắt khó chịu và không đùa giỡn nói vời Toàn làm Toàn rùng mình và không dám nói gì nữa.
– Thôi, thôi, cho tui xin. Bị đạp hai lần rồi, toàn sống dở chết dở…
– Biết vậy thì đừng chọc tui hoài. Nói nhiều quá đi, ăn cháo rồi uống thuốc đi cho mau hết bệnh rồi về nhà dùm tui đi.
– Hả? Cháo hả? Cảm động quá ha nấu cháo cho tui ăn nữa… Bộ để ý tui rồi hả?
– Để ý cái đầu anh ý. Tại anh giúp tôi hai lần rồi nên mới giúp anh tới nơi tới chốn vậy. Mà nếu là người khác tôi cũng đối xử vậy thôi, anh đừng có hoang tưởng quá. Nè ăn đi, coi chừng nguội đó…”_ Khang đưa tô cháo cho Toàn cầm.
– Oh…” _ Toàn cầm rồi nhì tô cháo chăm chăm.
– Sao vậy? Bộ anh chê à?
– Không phải! Từ cấp 1 tới giờ tôi chưa bao giờ và rất ghét ăn cháo… Ăn là ói à… Nhóc có thể…
4:00 PM/ KHANG’S HOME
– Tôi muốn ăn..”_ Toàn vừa nói vừa lấy tay ve ve cái cằm của mình để suy nghĩ.
– Ăn gì? Nói nhanh lên, nhiều chuyện quá, hay ăn gói mì được rồi cho tiện.
– Ẻc, bộ nhóc định cho bệnh nhân ăn vậy mà được à? Tui cứu nhóc hai lần rồi đó, mà nhóc đỡ đối xữ với anh như vậy sao?…”_ Toàn nhìn Khang chớp chớp mắt làm vẽ tội nghiệp để trêu chọc Khang.
– Đừng dùng ánh mắt đó với tui. Thôi được rồi, thế “công tử” thích ăn gì để tui còn đi chợ và nấu nữa.
– À… Nấu những món mà tui thích đi. Món Tacos của Mexico, một ít Poutine của Canada, món chính thì thịt nướng kiều Tesax hoặc Chicken parm của Úc cũng được… À, thêm món tráng miệng Parma ham của Ý nữa thì càng tốt”_ Toàn lém lỉnh kể ra một loạt những món ăn mà cậu hay ăn lúc mà cậu còn ở Sài Thành với lũ bạn giàu có của anh, anh biết Khang sẽ không biết nấu những món mà có khi những cái tên của nó Khang còn không biết nữa là nói chi là nấu. “Ai biểu nhóc hỏi anh thích ăn gì chi? Anh chỉ nói thật thôi mà! Hehe, để xem nhóc giải quyết sao đây?”_ Toàn cưởi khúc khích khoái chí nhìn Khang với nụ cười thật ma mãnh đón chờ sự lúng túng từ Khang.
-Ok! Dù hơi khó nấu và có món tôi không nhớ rõ lắm nhưng không sao, tôi nấu được, mà hơi lâu đó nha, anh nằm nghĩ ngồi đợi tôi đi siêu thị và chợ kiếm nguyên liệu đã, mà tôi nói trước nếu có nguyên liệu nào thì tôi nấu món đó, món nào không có nguyên liệu thì thôi à.”_ Trái với suy nghĩ của Toàn, Khang rất điềm tĩnh, hình như Khang đoán được cái chiêu này của Toàn nên khi Toàn nói xong là Khang đáp lại liền.
– Ủa?… Bộ nhóc biết nấu mấy món đó nữa hả? Sao biết nấu vậy?…”_ Toàn bị lúng túng ngược lại so với dự tính, thật sự cậu bị “đơ” và bất ngờ khi Khang trả lời và phản ứng như thế.
– Sao lại biết nấu thì kệ tui, miễn sao tui nấu anh ăn được là được rồi. Tui đi đây. Anh nằm nghĩ đi, có gì xảy ra thì điện cho tui, tui đi chợ đây.”_ Khang khoác chiếc áo vào định đi thi bị Toàn kêu lại.
– Khoan! Nhóc lấy bóp của tui nè, những nguyên liệu nấu mấy món đó mắc lắm! Tốn tiền nhóc nữa.
– Không cần đâu, tui đủ tiền mua mà coi như tui trả ơn hai lần anh cứu tui đi.
|