Lời Hứa Định Mệnh ( Fate Promise )
|
|
– Thôi, nhóc đưa tui về nhà chăm sóc và nấu ăn cho tui là coi như trả ơn cho tui rồi. Vả lại hồi nãy đi taxi qua qua lại lại nhà tui với nhà nhóc cũng vài trăm ngàn rồi, đừng có cứng đầu. Nhóc sống một mình thì để dành tiền mà chi đi, cứ lấy tiền của tui mà mua không là tui không ăn đâu đó.
– …”_ Khang băn khoăn nhìn vào túi tiền của mình, đúng là trả tiền taxi xong cậu không còn nhiêu tiền hết, dì của Khang thì lại chưa gửi tiền lên nên có khi không đủ tiền đi chợ mua những thứ mắc tiền để nấu cho Toàn ăn nữa. “Thôi kệ, đành phải lấy thôi, ai biểu anh đòi hỏi mấy món mắc tiền chi, coi như tui ra công nấu trả ơn anh vậy.”
– Thôi được rồi, tui sẽ lấy đi đề phòng không đủ thì tôi lấy cảu anh trả thêm, nếu tôi đủ tiền thì thôi. À, anh ra khóa cửa đi, chừng nào tôi về anh ra mở cửa”_ Khang cầm bóp của Toàn rồi nhanh chóng dắt chiếc xe đạp của mình ra rồi rời khỏi nhà. Còn Toàn ở lại với căn phòng nhỏ nhắn của Khang.
Toàn bước xuống giường đợi Khang rời khỏi nhà rồi khóa cửa lại, đi vào phòng, Toàn đi một vòng căn phòng, căn phòng khá là nhỏ nhắn chỉ bằng khoảng 1/6 căn phòng của cậu, không những nhỏ mà còn khá đơn giản nữa, rất khác với những căn phòng của những bé Uke mà cậu đã từng ghé qua, phòng nào cũng có vài con thú bông, trang trí dể thương hoặc xa hoa toàn những thứ mắc tiền nhưng căn phòng này thật sự rất khác với những căn phòng đó, rất đơn giản và nhẹ nhàng, một mùi hương dễ chịu khắp căn phòng khiến người ta cảm thấy rất dịu… Toàn mở tủ đồ của Khang, toàn những bộ quần áo đơn giản nhưng nhìn rất dễ chịu, thấy một bộ đồ pijama khá rộng Toàn liền lấy xuống và thay vào vì bộ đồ Khang mặc cho Toàn rất khó chịu.
Thay đồ xong Toàn đi đến bàn học của Khang, Toàn thấy có vài tấm ảnh được trưng rất cẩn thận, tấm đầu là hình hai mẹ con Khang hồi Khang còn nhỏ, Toàn mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy tấm này vì trông lúc đó Khang rất dễ thương, một cậu bé nhút nhát nấp sau váy của mẹ với đôi má phúng phính, cũng vì đôi má này mà cậu bắt nạt Khang suốt hồi mẫu giáo, đến giờ cậu vẫn còn nhớ cái cảm giác hả hê khi bẹo được đôi má mịn màng và phúng phính ấy, lúc đó Toàn cũng chẳng muốn bặt nạt Khang đâu, cũng tại cái tật thích bẹo má Khang riết riềng nên thành quen luôn… Nhìn sang tấm thứ hai là 4 tấm hình cùng đặt trong một khung ảnh. Là những tấm hình lớp, một tấm lớp mẫu giáo của Khang, một tấm lớp 3, một tấm lớp 7 và tấm còn lại là lớp 10, những tấm ảnh được Khang ghi số lớp ngay góc phải, nhìn kỹ những tấm ảnh này Toàn lại bật cười lần nữa vì tấm mẫu giáo và lớp 3 Khang vẽ thêm hai cái răng nanh cho Toàn y như ác quỷ còn một người nữa thì được vẽ chữ S ngay ngực và được thêm cái vòng tròn thiên sứ trên đầu nữa chứ, người này là ai nhỉ??? Toàn suy nghĩ hồi lâu nhớ về hồi quá khứ…
À! Mình nhớ lúc đó có một thằng nhóc không cho mình bẹo má Khang nữa, lúc đó còn đánh nhau nữa mà, từ lúc có thằng này là mình không ăn hiếp Khang được nữa, đã thế suốt thời tiểu học mỗi khi có thằng đó là nó không cho mình ăn hiếp nhóc nữa… Không biết giờ nó ra sao rồi nhỉ?…_ Toàn vừa nghĩ vừa nhìn tiếp 2 tấm ảnh còn lại, tấm lớp 7 thì không còn Toàn nữa vì lúc đó Toàn đã về Sài Gòn cùng với gia đình rồi, chỉ còn Khang và thằng đó nhưng tấm này Khang không vẽ cái chứ S với vòng tròn nữa mà vẽ hẵn một trái tim ngay ngực của Nguyên. Mới nhìn ngay là Toàn đã hiểu lúc này Khang và Nguyên đã thích nhau. Nhìn tiếp tấm hình lớp cuối cùng của Khang thì khác hẳn Khang không cười tươi và dễ thương như ba tấm trước nữa mà một nụ cười nhẹ và một ánh mắt thoàng buồn thay vào, trong tấm hình không có Toàn cũng chẳng có Nguyên, người được Khang vẽ hai chữ BF ngắn gọn không ai ngoài Phương… Sao thằng đó không học chung với nhóc nữa nhỉ? Sao nhóc cười buồn thế nhỉ? Ánh mắt đó nữa… Haiz… Chắc thằng đó là Straigh hoặc bỏ nhóc rồi chứ gì… Tội nghiệp nhóc…_ Toàn chậc lưỡi rồi nhìn sang tấm ảnh cuối cùng, một tấm hình có hai người chụp giữa cánh đồng lúa xanh… Là Khang và Hoàng… Hoàng cười rất tươi nguyên, ôm chặt lấy Khang bằng một tay, còn Khang thì cười rất ấm áp và hạnh phúc, khác hẳn tấm hình với đôi mắt buồn năm lớp 10 của Khang… Nhìn vào hình chẳng ai tin rằng Hoàng đã lừa dối và đùa giỡn tình cảm của Khang cả… Trông hai người thật sự rất hạnh phúc trong phúc giây đó, hạnh phúc đến nỗi cứ tưởng chẳng có gì có thế tách rời…
Hạnh phúc nào mà chả bị tách rời bởi một phút giây xai trái hay yếu lòng… Hoàng đối với Khang như An đối với mình vậy… Hạnh phúc… Vỡ…_ Toàn lắc đầu nhẹ rồi quay trở về giường nằm nghĩ, không dám nghĩ tới những điều về An nữa… Toàn vừa định bước đi thì chựt khựng lại, rồi lại nhìn lại tấm ảnh ơớp 7 của Khang và ngờ ngợ…
|
Thằng này sao thấy quen quen, hình như mình có gặp âần đây rồi thì phải? À! Phải rồi ở rạp chiếu phim! Thì ra là ở cùng thành phố à! Trùng hợp nhỉ? Mà thôi, kệ nó, nhức đầu quá, nghĩ ngơi thôi. Đợi Khang về và nấu ăn xong chắc còn lâu lắm, phải ngủ lấy sức cho khỏe cái đã…_ Vừa nghĩ Toàn vừa lim dim dần chìm vào giấc ngũ trên chiếc giường với mùi hương thật dễ chịu của phòng Khang…
5 PM/ SM C
Khang đang loay hoay ở khu thực phẩm của siêu thị này hơn nữa tiếng rồi nhưng vẫn chưa kiếm đủ những nguyên liệu của các món mà Toàn yêu cầu.
Đúng là ông công tử rắc rồi mà, toàn ăn những thứ khó nấu không à, cũng may là hồi đó mẹ mình là đầu bếp có dạy cho mình những món đó… Mà lâu quá rồi mình không nấu không biết giờ còn nhớ không nữa… Haiz, sao lúc đó mình nói không biết nấu cho gọn trời. Mà không được! Nhìn thấy cái mặt của ông công tử trêu chọc đó là mình không chịu nổi, phải một lần cho hắn hố chứ. Kaka. Mà thôi kệ coi như lần này trả ơn hắn vậy._ Khang vừa nghĩ vừa lựa đồ tiếp, tìm kiếm thật nhanh để trở về nấu cho kịp giờ này trễ quá rồi…
Đằng xa xa cũng trong siêu thị này An cũng có mặt, cậu rãi bước chậm rãi vòng vòng để mua những vật dụng cần thiết, vẫn khuôn mặt dễ thương khiến nhiều same siêu lòng nhưng hiện tại đôi mắt thâm quần của An lại khiến khuôn mặt cậu trông rất tệ, không thâm quần sao được khi mấy ngày rồi cậu không ngủ… Làm sao ngủ được khi đêm nào cậu cũng khóc cũng uất ức với những chuyện đã qua… Cậu khóc vì nhớ Toàn, vì sự vô tình của Toàn với lỗi lầm của cậu… Cậu lại khóc vì uất Hoàng, đã lợi dùng mình vì Khang, cậu ghét cay ghét đắng cả hai người đó! Khang và Hoàng!
An lựa đồ xong tiến tới quầy tính tiền, khi sắp đến thì có một bóng đen chạy vượt ngang cậu với một đống đồ trên tay, bóng đen đó lao đến bàn tính tiền rất nhanh mà không hề để ý gì đến cậu chắc vì người này quá vội, nhưng vội gì thì vội phải xem người khác chư suýt nữa đã làn An ngã rồi, An đang bực vì khi nghĩ tới Khang và Hoàng lại bị tình huống vậy nên rất bực bội định chạy lại mắng người đó nhưng khi lại hơi gần thì An ngạc nhiên vì người đó là… Khang! Khang đang mua một đống thực phẩm sống và đang hối thúc chị thu ngân, hình như cậu rất vội. Máu bực bội của An tăng lên dữ dội định chạy lại mắng Khang một trận nhưng cậu lại sựng lại lần hai khi thấy Khang móc bóp ra trả tiền.
Đó là bóp của anh Toàn mà! Cái bóp này là ba của anh Toàn mua ở nước ngoài tặng cho anh Toàn, ở Việt Nam làm gì có, mà dù có thì thằng nhóc này làm gì có đủ tiền mà mua??? Tại sao?… _ An bàng hoàng và lặng người khi thấy cái bóp trên tay của Khang, Khang tính tiền xong liền sách đồ rời khỏi quầy tính tiền. An vẫn đứng đó vẫn chưa hết bất ngờ với một đống câu hỏi trong đầu mà không tìm được câu trả lời, sao khi Khang rời khỏi vài giây An mới sực giật mình và chạy theo Khang bỏ lại cả đống đồ àm cậu lựa này giờ.
Khang đạp xe rời khỏi siêu thị với cả một đống đồ, An chạy xe máy theo dõi Khang một đoạn khá xa nên Khang cũng không biết và không để ý, chẳng mấy chốc mà Khang đã về đến nhà, cậu dẫn xe vào nhà, An đậu ở gần bụi cây gần đó và gần như chết lặng khi nhìn thấy đôi giày đen đặt trưng của Toàn ở ngay cửa nhà.
– Toàn!! Tôi về rồi nè, anh mở cửa cho tôi với.”_ Khang la lớn để cho Toàn bên trong nghe thấy, lớn đến nỗi ngoài này An cũng nghe được, và An chưa kịp thoát khỏi sự chuỗi ngạc nhiên xãy ra với cậu nãy giờ đang diễn ra thì chiếc cửa từ từ mở ra với hình ảnh Toàn đang mặc một bộ đồ ngủ mở cửa cho Khang và sách đồ tiếp Khang vào nhà, nhìn cứ như một đội tình nhân vậy. Sau khi sách đồ và dẫn xe vào nhà thì chiếc cửa dần được đống lại với khuôn mặt bàng hoàng của An ngoài này…
– Tại sao… Tại sao… Hai người đó…”_ An tự lắp bắp một mình, rồi nhắm mắt lại và sắp xếp mọi dự liệu lại để trả lời những câu hỏi đó. Và rồi cậu từ từ mở mắt ra và nói ra những lời đầy tức giận và uất hận...
|
– Mình hiểu rồi! Thì ra tất cả là một vở kịch của con cáo già Khang! Mày lợi dụng tình cảm anh Hoàng để dụ tao lên gường cùng với Hoàng, rồi mày dắt anh Toàn lại chứng kiến tất cả!!! Hèn gì tao nghĩ mãi mà chẳng biết tại sao anh Toàn lại có mặt vào lúc đó. Mục đích của mày là muốn anh Toàn chia tay tao để mày đến với anh Toàn, lấy tiền của anh ấy chứ gì? Mày quá mưu mô Khang à, tội nghiệp anh Hoàng vì quá yêu mày mà nghe lời mày hại tao, tội nghiệp cho anh Toàn đã dính bẫy của mày và càng tội nghiệp tao hơn khi tao là miếng mồi để mày dùng câu anh Toàn! Đợi đó con cáo kia! Tao sẽ lấy lại những gì là của tao!!!”_ An vừa nói vừa chừng mắt nhìn vào nhà Khang, cậu nắm thật chật tay lái cứ như muốn bẽ nát cái xe này đi. Sau một hồi tức giận, An bắt đầu suy nghĩ và cười thật nham hiểm, cậu lấy điện thoại ra và điện cho một người!
– Alo! Anh Thanh hả??? Dạo nảy anh khỏe không?… À! Cuối tuần này nghe anh nói về đây thăm em phải không? Em muốn nhờ anh một chuyệndđược không?… Chuyện này anh lời lắm! Được “ăn” một bé Uke ngon lành miễn phí, em đảm bảo “hàng cực ngon”! Nhưng nếu muốn vậy thì anh phải nghe lời em nha! Em sẽ dụ mồi vào hang cho anh để anh ăn ngon lành, anh chỉ cần nằm đó và nghe lời em thôi! Vậy nha anh! Gặp em sẽ nói chi tiết cho! “_ An tắt máy rồi cười một nụ cười nham hiểm và tiếp tục nói một mình.
– Khang à! Mày đã làm gì tao thì tao sẽ trả lại cho mày y như thế! Tao sẽ lấy lại anh Toàn như ngày mà mày đã lấy anh Toàn tự tay tao! Hãy đợ đó! Con cáo non ạ!”_ An cười một nụ cười nữa miệng mưu mô và đầy xảo quyệt rồi rồ ga lên chạy thật nhanh vào con đường chiều tà! Ánh nắng sắp tắt và bóng đêm dần trỗi dầy đầy bí hiểm với những điều không ngờ tới…
5:30 PM/ KHANG’S HOME
– Sao anh lại mặc đồ này? Anh lục tủ đồ của tui hả?
– Không có lục nha, chỉ… mở ra xem chút thôi. Tại đồ của nhóc thay cho tôi chật chội quá nên tôi thay bộ này cho thoải mái. Mà đi chợ gì mà lâu quá vậy? Tôi đói muốn chết rồi nè. Hôm qua giờ không có gì trong bụng hết…
– Tui đã cố gắng hết tốc độ rồi. Ai biểu uống rựu cho cố vô mà không ăn gì.
– … “_ Mặt Toàn tự nhiên ụ xuống, không nói gì nữa, Khang nhìn thấy liền e ngại vì biết mình nói điều làm Toàn buồn vì cứ nhắc đến vụ uống rựu hôm qua là Toàn lại nhớ về An rồi lại tự buồn…
– Thôi, đói thì ra sau tui lấy cho một miếng bánh mì uống với ly sữa tạm đi, rồi tui nấu cho anh ăn liền.”_ Khang nói xong liền nắm cổ tay Toàn kéo xuống bếp để Toàn không cảm thấy buồn nữa, Khang muốn chuột lỗi với Toàn và An lắm những không biết phải làm sao, vì nói ra thì nguyên nhân tất cả là do cậu mà Toàn và An phải xa nhau…
Khang kéo Toàn ra sau, bắt Toàn ngồi vào ghế rồi lấy từ tủ lạnh một mảnh bánh mì rồi lấy ly rót một ly sữa đầy cho Toàn. Toàn bật cười nhẹ vì những hành động của Khang.
– Anh cười gì vậy?
– Nhóc làm cứ như tui là con nít không bằng. Lấy đồ ăn và sữa cho tui nữa chứ. Nhìn nhóc giống bà mẹ trẻ đảm đang lắm rồi đó. Kaka.
– Đạp anh chết giờ nói tào lao không. Ngồi đợi tôi một tí, tôi đi nấu đồ ăn đây.”_ Nói xong Khang nhanh chóng săn tay áo lên, bắt đầu chiến đấu với cả đống nguyên liệu khó nhằn. Toàn ngồi ngay bàn ăn lặng nhìn theo dáng Khang. Khang làm một cách nhanh chóng và chuyên ngiệp một cách ngạc nhiên. Khiến Toàn hơi bị ngạc nhiên.
– Sao nhóc biết nấu những món ăn này vậy?
– À, tại mẹ tui hồi đó có làm cho một nhà hàng lớn trên Sài Gòn nên hồi từ lúc 7, 8 tuổi là tui bắt đầu học lóm mẹ nấu ăn rồi.
– Wao, giỏi giữ. Ủa, vậy mẹ nhóc đâu? Sao nhóc ở một mình vậy? Sao ko ở với mẹ trên SG?
– Mẹ tôi… Mất lâu rồi… Cũng gần bảy năm rồi…”_ Giọng Khang hơi chùn xuống và thoáng buồn.
– Ơ… Anh… Anh… xin lỗi… Anh ko cố ý…
– Không sao dây! Dù gì em cũng quen rồi…
– Ừ… Như vậy là nhóc giỏi quá rồi, tự sống, tự nấu ăn, tự lau dọn nàh cửa, tự giặt đồ, tự rửa chén, tự đi học nữa. Anh mà như nhóc chăng không hết một tháng đã die rồi!_ Toàn nhúng vai nói với giọng nghiêm trọng để chọc Khang vui!
– Anh có mà chưa tới 3 ngày chứ một tháng gì, nhìn anh là biết đó giờ không có làm việc nhà rồi.”_ Khang vừa nói vừa phì cười, đúng ý của Toàn.
– À, mà nhà anh đi đâu hết rồi? Bộ chuyển nhà rùi à?
– À, không phải. Tại mai là đại thọ 60 của ba tui nên tất cả người làm cũng như ông quản gia lên Sài Gòn để chuẩn bị cho ngày mốt hết rồi.
– Oh, vậy là mai anh phải về Sài Gòn à?
– Có lẽ vậy? Mà cũng hên xui, tui có mặt cũng chẳng làm gì, ba má tui mà mở tiệc thì toàn có ý ngoại giao và thu qùa cáp của mấy ông lớn bà lớn thôi, tui có mặt cũng chả có ý nghĩa gì, mà cho dù có mặt thì họ cũng chẳng có thời gian đâu mà nhòm ngó tới tui, toàn đón khách và nói chuyện với người khác không à. – Oh… Nghe anh nói… Hình như anh không thích ba mẹ anh lắm nhỉ?…
– Ừ…”_ Toàn nói ngắn gọn và cộc vì anh không muốn nhắc đến những chuyện mình bực mình.
– Tui nói cái này có thể anh nghe sẽ giận tui, nóng lên hay gì gì đó nhưng tui vẫn phải nói!
|
– Nhóc nói đi, chuyện gì?”_ Toàn nói xong thì Khang dừng nấu lại, tắt bếp và quay sang Toàn.
– Ba mẹ lúc nào mà chả thương con, ba mẹ anh cũng vậy! Rất thương anh mới chăm lo cho anh đầy đủ như thế, có thế họ quá bận rộn để kiếm tiền mà không quan tâm đến anh, nhưng tất cả họ làm cũng vì anh thôi, sau này về già thì tui nghĩ sự nghiệp của ba mẹ anh sẽ thuộc về anh thôi. Nên thay vì ngồi trách ba mẹ và ghét họ thì anh nên nói chuyện với ba mẹ nhiều hơn nên nói suy nghĩ của mình, nên nói cho ba mẹ anh hiểu là anh cần sự quan tâm hơn là tiền và danh vọng, như thế em nghĩ ba mẹ anh sẽ bớt làm việc lại và dành thời gian cho anh thôi.”_ Khang nói xong rồi cười một nụ cười thật hiền, làm Toàn hơi bối rối.
– Ừ… Tui biết rồi, có gì mai về tui sẽ nói chuyện với ba mẹ mình thử xem… Hì, mà nhóc hay vậy? Biết suy nghĩ của tui luôn!
– Hi, tại nhờ ba tui mà tui mới biết ba mẹ nào cũng thương con hết, nếu họ không ở bên cạnh hay quan tâm mình thì tất cả đều có lý do hết…”_ Khang vừa nói vừa quay lại nấu tiếp những món ăn đang nấu dỡ.
– Vậy à? Vậy ba của nhóc đâu? Sao không thấy hình ba nhóc trong phòng vậy?
– À… Do tui chưa xin hình ba… Tui chỉ mới nhận ba gần đây thôi…
– À ừ… Thì ra thế?… Nhóc nấu gần xong chưa, đói quá rồi nè…”_ Toàn biết hỏi nữa thì Khang sẽ buồn nữa nên nhanh chóng à ừ cho qua rồi đổi chủ đề ngay.
– Mệt anh quá, đang nấu, cả đống món chứ đâu phải một đâu mà nhanh được, đợi tí đi, khoảng 20 phút nữa là xong.
– Ừ. À, nhóc cho tui mượn cục sạc được không? Điện thoại tui hết pin rồi, sáng mai tôi lên Sài Gòn nên cần sạc cho đầy.
– Cục sạc tui để trên đầu giường trong phòng ấy, tui đang sạc anh cứ rút ra đi, rồi đem ra cho tui luôn, để nếu có ai điện thì tui nghe luôn khỏi cần phải chạy vô phong. Anh vào tự làm đi.
– Ok!”_ Toàn lon ton đi vào phòng lấy điện thoại của Khang ra và sạc điện thoại của mình, và lấy điện thoại của Khang ra cho Khang.
– Nè, mà điện thoại nhóc gần hết pin rồi đó!
– Kệ, để tí điện thoại anh đầy pin tui sạc sau cũng được.
– Hi, thank nhóc nha, có cần tui giúp gì không?
– Anh dọn bàn đi, đem chén đũa ra đi, tui nấu sắp xong rồi nè.
– Ok. Chuyên này tui làm được.”_ Toàn bắt đầu dọn chén đũa nha như lời Khang để chuận bị cho một buổi ăn thịnh soạn. Khang cũng gần nấu xong, nấu xong món nào Khang bưng món ấy đê trên bàn, mùi thơm làm bụng Toàn sôi lên nghe cả tiếng òn ọt, khiến Khang nghe cũng phai bật cười.
– Ôi trời, anh đói dữ vậy à? Hi, đói thì ăn liền đi nhìn chi nữa?
– Kệ tui, đợi nhóc ăn chung luốn cho vui, đê tui ăn một mình có khi không còn gì để nhóc ăn nữa. Kaka.
-Uk… Mà nè anh Toàn nè! Tôi có chuyện muốn nói…
– Lại chuyện gì nữa?!!
– À… Là chuyện của anh và An đó…”_ Khang vừa nói tới đó là nụ cười trên gương mặt Toàn biến mắt và một nỗi buồn lại ngự trị trên mặt anh.
– Tôi biết! Anh vẫn còn yêu An nhiều lắm! Và An cũng vậy! Vậy thì tại sao hai người phải như thế?
– Nhóc im đi! Nó là đứa phản bội tôi! Khi nghe những lời nói đó khi nó trên giường cùng với Hoàng thì coi như mọi chuyện đã kết thúc rồi!
– Tôi không im lặng được! Vì mọi chuyện là lỗi do tôi! Giờ thì anh cũng thấy đó! Rõ ràng Hoàng chỉ lợi dụng An để lấy cớ chia tay tôi thôi! Dù cho tôi không biết lý do là gì nhưng tôi biết Hoàng và An làm chuyện đó không phải là vì thương yêu nhau đâu! Tất cả chỉ là một màn kịch để Hoàng chia tay tôi mà thôi! Anh hiểu mà!
– Dù cho là như thế.. Thì An cũng không đồng ý chứ? An chẳng tôn trọng tôi, chẳng xem tôi là gì cả nên mới dễ dàng lên giường với hắn như thế.
– Tôi nghĩ An không dể dàng đâu mà do anh Hoàng đã cố ý và bắt An làm thế! Anh nghĩ xem nếu thật sự mọi chuyện như thế thì An đã không đau khổ như thế! Tôi chắc chắn rằng sau bữa đó thì ngày nào An cũng điện cho anh nhắn tin cho anh cả trăm lần phải không? Nếu An không còn yêu anh thì sao phải làm thế?”_ Toàn hoàn toàn im lặng vì Khang nói rất đúng, mấy ngày nay ngày nào An cũng điện và nhắn tin cho cậu rất nhiều rất nhiều nhưng cậu không nghe và không thèm đọc.
– Tôi biết chắc rằng An đã khóc rất nhiều! Trong đời ai mà chả mắc lỗi vài lần, tại sao anh không tha lỗi cho họ khi họ biết sai và luôn hướng về anh chứ? Tôi nghĩ sau bài học này An sẽ không mắc lỗi nữa đâu vì cậu ấy thực sự yêu anh và không muốn mất anh đâu!!!”_ Khang đã nói trúng mọi ngóc ngách trong tim Toàn! Toàn vẫn còn yêu An, đó là sự thật! Hoàng lợi dụng An để chia tay Khang, đó là sự thật! Cuối cùng An đã biết lỗi và vẫn còn yêu cậu rất nhiều, và đó là sự thật!
– Đừng để mất nhau mãi mãi rồi hối tiếc! Đến với nhau đã rất khó và không chắc gì có lần thứ hai nên anh hãy cố nắm giữ nếu vẫn còn yêu nhau!”_ Câu cuối cùng của Khang làm Toàn suy nghĩ lại toàn bộ. Đúng rồi! anh và An đã đến với nhau rất lâu rồi và rất khó vì trải qua bao nhiêu sóng gió! Và điều quan trọng là cậu và An vẫn còn yêu nhau!
– Tôi hiểu rồi! Sau khi tôi bình tĩnh và bình thường lại tôi sẽ nói chuyện lại với An! Có lẽ tôi sẽ bỏ qua và tha lỗi cho An lần này…”_ Toàn cười dịu để cho Khang an tâm, rồi hai người lại trò chuyện bình thường lại. Khang thì rất vui vì đã khuyên được Toàn trở về bên an, cậu cảm thấy nhẹ nhỏm rất nhiều vì không còn ai đau buồn vì liên quan đến mình nữa. Toàn thì vui hơn cả Khang và đã nghĩ thoáng được vẫn đề mà cậu không thể thoáng được trong thời gian qua, nếu không có Khang chắc rằng cậu sẽ mãi vướng mắc trong nỗi buồn đau của chính cậu với những suy nghĩ không có lối thoát! Giờ thì mọi chuyện đã ổn rồi…
– Thôi, anh bắt đầu ăn đi, tui nấu xong món này rồi nè.”_ Khang vừa nói vừa múc món cuối cùng ra đĩa, Toàn thấy vậy liền cầm đũa lên và chén liên tục liền vì thật sự anh đang rất đói, nhìn anh ăn mà Khang không nhịn được cười, Khang cầm đĩa thứa ăn cuối cùng để lên bàn cho Toàn cùng lúc đó thì điện thoại Khang cũng rung lên!
|
Mai 8h sáng lại phòng 34, khách sạn A ngay trung tâm thành phố gặp tôi được không? Nói chuyện ở đây sẽ yên tĩnh hơn và nếu có gì to tiếng với nhau thi không ai nghe! Tôi biết có lẽ chuyện vừa qua chỉ là hiểu lầm nhưng tôi muốn xác nhận lại và chính miệng cậu nói tôi mới tin được. Hoặc nếu ko là hiểu lầm và cậu thực sự muốn chiếm anh Toàn của tôi, thì hãy đối chấp với tôi! Tôi muốn nói chuyện rõ ràng với cậu! Nên ngày mai làm ơn hãy đến đây! Và hãy nhớ đừng nói cho anh Toàn nghe, tôi không muốn mọi chuyện phức tạp hơn!!! Hãy nhớ đừng nói với anh Toàn nếu không tôi hận cậu suốt đời!_ Tin nhắn không có trong danh bạ của Khang nhưng Khang thừa biết đó là ai… Cậu đứng suy nghĩ hồi lâu…
Tất cả do mình mà ra… Đáng lẽ Toàn và An vẫn hạnh phúc mà vì chuyện của mình mà hai người này thành ra thế này… Chắc có lẽ cậu ấy đã hiểu lầm mình cố tình dựng lên mọi chuyện… Đành phải ngày mai mình phải đến đó và giải thích mọi chuyện thôi…_ Khang vẫn đứng đó suy nghĩ, cậu đứng bất động khiến Toàn đang ăn say mê cũng không thể không để ý được!
– Wey! Làm gì mà đứng như trời trồng vậy? Ai nhắn tin mà đọc xong rồi đứng hình luôn vậy?
– Hả?… À… Con Phương nhắn cho tôi, nó nói vụ thi cử thôi nên tôi hơi lo thôi…”_ Khang nhanh chóng tìm lý do đánh lạc hướng Toàn vì Khang sợ An sẽ hận mình thật khi mình nói cho Toàn nghe nội dugn tin nhắn.
– Oh, lo gì… Mà món ăn của nhóc ngon thật đấy! Ngon số zách luôn! Ngon hơn những nhà hàng mà tôi ăn trên Sài Gòn nữa.”_ Toàn vừa ăn vừa nói cừa cười híp mắt trông rất buồn cười.
– Cám ơn anh nhe. Hi, nếu ngon thì ăn nhiều vào đi, dưỡng sức mai đi xe về trển nữa!”_ Khang cười thật vui và hiền nhìn Toàn, nụ cười vui vì khi nhìn thấy nét mặt của ngộ nghĩnh của Toàn và pha chút hiền vì cám ơn Toàn đã khen mình nhiều như thế, Khang chỉ cười để cám ơn thế mà chẳng hiểu sao lại có sức mạnh làm Toàn phải khựng lại và bối rối trong phút chốc dừng không ăn nữa.
– Anh sao thế? Làm gì mà dừng ăn và nhìn tôi chăm chăm thế? Anh mắc nghẹn hả? Để tui lấy nước cho anh, nãy giờ tui quên. Anh ăn từ từ thôi.
– Ừ… ừ…”_ Toàn cũng chẳng biết nói gì nên chỉ biết nói ừ ừ cho qua, mắt công nói này nói nọ rồi tùm lumc huyện sảy ra nữa… Trong tim Toàn cũng không hiểu mình nữa, cậu yêu An nhưng từ lâu lắm rồi cậu vẫn muốn chiếm giữ Khang cho riêng mình!… Bên An anh cảm thấy vui vẽ, hạnh phúc nhưng bên Khang anh lại cảm thấy bình yên và bối rối… Anh cũng không hiểu mình nữa… Anh thở dài rồi ăn tiếp để quên đi những suy nghĩ trái ngược của hiện tại…
Khang đứng gần đó vẫn đang lấy nước cho Toàn, cậu vẫn đứng nghĩ vu vơ… Rồi một câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu…
Tại sao An lại hẹn mình ở Khách sạn nhỉ? Vẫn có nhiều nơi vắng để nói chuyện mà… Mà thôi kệ… Chắc do cậu ấy nghĩ mình sẽ lớn tiếng với nhau nên không thích nói chuyện ngoài đường… Chắc vậy…
|