Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
|
|
Chương 251: Thỏa hiệp
Editor: Quỷ Quỷ
Dương Nguyệt Quyên đợi Tiếu Bằng Trình ngủ trưa rồi liền chạy xuống dưới lầu, bảo người giúp việc rời đi, lén gọi một cuộc điện thoại:”Lão Lý, chuyện kia ông làm đến đâu rồi?”
“Dương tổng, đối phương đã tra ra vấn đề sản xuất của chúng ra, muốn năm mươi vạn mới đồng ý đàm phán riêng.”
“Năm mươi vạn? Một cái mạng hèn mà cũng đáng năm mươi vạn?” Dương Nguyệt Quyên căm tức gầm nhẹ. “Ông nói cho bọn họ biết, nhiều nhất là hai mươi vạn! Nhiều hơn một đồng cũng không có!”
“Được được, tôi sẽ đàm phán với người nhà.”
“Chuyện này mà không giải quyết xong thì ông hãy từ chức đi!” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng uy hiếp nói. Sau khi để điện thoại xuống, bà tức giận quăng lên sô pha:”Quá tham lam rồi! Mở miệng đã đòi năm mươi vạn. Cái tiểu trấn đó cả đời cũng không kiếm được năm mươi vạn.”
Lúc bà đang phẫn nộ không thôi thì Tiếu Lạc gọi tới. Bà lập tức kìm lửa giận, nghe máy.
“Mẹ. Ninh Hạo không để ý đến con.”
“Ngay cả một thằng con trai cũng không làm gì được, con còn là con của mẹ sao?” Dương Nguyệt Quyên quở trách nói.
“Còn không phải là tại Tiếu Nhiễm sao? Chị ta không cho phép con tiếp cận Ninh Hạo.” Tiếc Lạc oán hận, kể hết những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua cho Dương Nguyệt Quyên,”Con sắp làm cho chị ta tức điên lên. Bản thân chị ta đã chiếm được Cố Mạc mà còn không cho Ninh Hạo có bạn gái.”
“Con cũng quá vội vàng rồi!”
“Con chỉ là quá tức giận thôi! Lúc ấy không nghĩ nhiều, đẩy chị ta xuống cho chị ta uống mấy ngụm nước. Không phải con cũng cố tình rơi xuống nước sao? Bọn họ dù có nghi ngờ cũng không có bằng chứng để chất vấn con.”
“Con bé Tiếu Nhiễm kia tâm cơ cũng không vừa, không chừng cũng đã sớm đoán ra. Con phải nghĩ cách thay đổi hình tượng của mình.” Dương Nguyệt Quyên nhíu mi, còn suy nghĩ cẩn thận.
“Thay đổi như thế nào?”
“Con nên…..” Dương Nguyệt Quyên lặng lẽ nói cho Tiếu Lạc nghe kế hoạch của mình.
“Mẹ, con yêu mẹ đến chết mất!” Tiếu Lạc nghe xong, vui mừng hô lớn.
“Mẹ con trải đời hơn con rất nhiều! Nếu không phải kế hoạch của mẹ cao thâm, giờ này con vẫn không thể có cơ hội gặp cha con.” Dương Nguyệt Quyên âm hiểm nở nụ cười.
“Con biết! Tất cả những gì con có đều là mẹ mang lại!” Tiếu Lạc liên tuc gửi hơn mười cái hôn gió.
Dương Nguyệt Quyên kiêu ngạo cười rộ lên.
…..
Tiếu Nhiễm nằm trên lưng Cố Mạc, nhìn thấy con chó nhỏ ven đường, liền nói nhẹ vào tai Cố Mạc:”Chú, bên kia có con chó rất đáng yêu, em muốn ôm nó.”
“Không được! Chó hoang trên người có rất nhiều vi khuẩn.” Cố Mạc lạnh lùng từ chối yêu cầu của Tiếu Nhiễm, tiếp tục đi về phía khách sạn.
“Không giống cho hoang mà!” Tiếu Nhiễm quay đầu, lưu luyến bộ lông rất đẹp của chó Maltese, chỉ muốn nhảy xuống khỏi lưng Cố Mạc rồi chạy đến ôm chặt.”Em thấy lông của nó rất trắng trẻo sạch sẽ giống như được chăm sóc cẩn thận.”
“Nó sẽ cắn em đấy.” Cố Mạc lạnh lùng trả lời.
“Chú, không phải anh sợ chó đấy chứ?” Tiếu Nhiễm đột nhiên hỏi.
Nhà của anh đừng nói là chó, ngay một con mèo cũng không có.
Hay anh không thích động vật nhỏ?
“Sao em lại nói thế?” Cố Mạc bình tĩnh hỏi lại.
“Anh không sợ chó thì tại sao không cho em ôm nó?” Tiếu Nhiễm rất yêu giống chó Maltese, khẽ cười hỏi.”Anh xem nó có đáng yêu không? Lông trắng thật dài!”
“Có thể ôm nó, trở về tự tắm rửa đi!” Cố Mạc dừng bước, xoay người nhìn thoáng qua con chó nhỏ bên đường.
“Ok, em cam đoan đến móng tay cũng kỳ cọ thật kỹ.” Tiếu Nhiễm giơ hai tay nhỏ bé, cười hưng phấn nói.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm tươi cười, Cố Mạc mặt luôn nghiêm nghị cũng xuất hiện ý cười.
|
Chương 252: Ôm chặt anh
Editor: Quỷ Quỷ
Tiếu Nhiễm ôm lấy con chó nhỏ, hôn mạnh một cái, tay không ngừng xoa bộ lông dài trắng tinh của nói: “Maltese thật xinh đẹp! Chú, anh nhìn nó có thông minh không này!”
Lúc Tiếu Nhiễm giơ con chó nhỏ trước mặt Cố Mạc, anh lập tức nhíu mày lùi ra sau. Tiếu Nhiễm bị phản ứng của anh làm cho bật cười:”Chú, nó sẽ không cắn anh đâu, anh sợ cái gì chứ?”
“Không sợ!” Cố Mạc lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Vậy anh trốn làm gì?” Tiếu Nhiễm càng bế chó nhỏ đến sát vào Cố Mạc.
“Bẩn!” Cố Mạc cau mày, chỉ nói một câu.”Em có biết trên người nó có bao nhiêu vi khuẩn không?”
“Chú, anh bị nghiện sạch sao? Đây có phải là bệnh mà bác sĩ nào cũng mắc phải không?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn Cố Mạc.
Cô biết có một số bác sĩ trong mắt lúc nào cũng có một đống vi khuẩn, bỏ nghề rồi nhìn đâu cũng không thấy sạch sẽ. Trước kia không biết Cố Mạc cũng có bệnh nghiện sạch đó!
“Trước đây Y Nhiên cũng nuôi một con mèo nhỏ, mỗi ngày đều ngủ với nó, sau đó bị bệnh nấm da, mất rất nhiều thời gian mới chữa khỏi được.” Cố Mạc nhíu mi nói.
“Ồ.” Tiếu Nhiễm thả chó con đi, tâm tình buồn bực cắn môi. Hóa ra bệnh nghiện sạch chả liên quan gì đến nghề bác sĩ, hoàn toàn là do bệnh của Y Nhiên.
“Về chưa?” Cố Mạc nhìn thấy Tiếu Nhiễm thả chó con đi, liền quan tâm hỏi.
Tiếu Nhiễm vỗ vỗ tay, liền đi cùng Cố Mạc về khách sạn.
Cố Mạc giữ chặt cô lại, động tác quen thuộc muốn cõng cô lên.
“Người em bẩn lắm.” Tiếu Nhiễm giãy dụa muốn thoát ra.
“Ôm chặt anh!” Cố Mạc ra lệnh tràn ngập uy nghiêm nói.
Tiếu Nhiễm nhìn góc nghiêng của Cố Mạc, tưởng anh tức giận. Cô căng thẳng giữ chặt hai tay không hề ôm cổ anh.
“Anh không chê em bẩn.” Cố Mạc quay đầu lại, thanh âm thô cứng nói.”Ôm chặt anh!”
“Trên tay em có rất nhiều vi khuẩn.” Tiếu Nhiễm không được tự nhiên nói. Anh nói vậy không phải là không muốn làm cô tổn thương đấy chứ? Cô bế chó con lâu như vậy, anh mắc bệnh nghiện sạch sao lại không chê cô bẩn? Nếu cô ôm anh bằng hai bàn tay bẩn thỉu này, anh nhất định sẽ rất khó chịu.
“Trở về tắm thật sạch!” Cố Mạc cắn cắn môi Tiếu Nhiễm nói “Anh giúp em.”
Tiếu Nhiễm cắn môi, kinh ngạc nhìn Cố Mạc:”Tự em cũng có thể…”
“Tại em truyền vi khuẩn cho anh!” Cố Mạc nhìn lướt qua cánh môi Tiếu Nhiễm, mị hoặc nói.
“Nếu như là Tưởng Y Nhiên, anh cũng sẽ không ngại cô ấy bẩn chứ?” Tiếu Nhiễm rất để ý hỏi. Nhìn vẻ mặt của anh thật đáng ghét cô cũng có thể thông cảm. Ở trong lòng anh, cô và Tưởng Y Nhiễn không hề có chung một vị trí.
“Anh sẽ cọ sạch sẽ móng tay của cô ấy.” Cố Mạc nói xong, liền cõng Tiếu Nhiễm đi về khách sạn.
Tiếu Nhiễm dán mặt vào cổ Cố Mạc, hai tay lặng lẽ ôm ngang ngực anh. Anh nói sẽ giúp cô tắm, liệu với Tưởng Y Nhiên cũng sẽ như vậy không?
“Thực sự thích chó con sao?” Cố Mạc trầm giọng hỏi. Anh không quay đầu lại, cho nên Tiếu Nhiễm không nhìn thấy vẻ mặt của anh, đoán không ra suy nghĩ của anh, chỉ có thể ra sức gật đầu, kìm nén nỗi buồn nói:”Trước đây em có từng nuôi một con Maltese, nhưng lại bị người ta đâm xe chết. Em vì thế mà đã đau buồn rất lâu. Cha em không nghĩ em lại thương tâm như vậy, nên không cho em nuôi động vậy nhỏ nữa.”
Cố Mạc “Ồ” một tiếng, trầm mặc cõng Tiếu Nhiễm vào khách sạn, không nói gì thêm.
“Chú, anh yên tâm, em sẽ không nuôi động vật nhỏ đâu.” Tiếu Nhiễm nghiêm túc cam đoan.
“Cố Mạc?” Một giọng nữ tao nhã nhưng lạ hoắc xuất hiện ở sau lưng bọn họ
|
Chương 253: Em thích đơn giản
Editor: Xẩm Xẩm
Cố Mạc quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nhàn nhạt cười nói, lên tiếng chào hỏi: “An Bình, nghỉ phép?”
“Uhm, tôi đi nghỉ ngơi với ba.” Lục An BÌNH TAO nhã cười trả lời: “Cậu cũng mang theo cháu đi nghỉ phép?”
Nghe được Lục An Bình nói, Cố Mạc có chút xấu hổ khụ một chút: “Vâng....”
“Cố Mạc, có cháu gái lớn như vậy cũng không có gì xấu hổ.” Lục An Bình nhíu mày trêu chọc Cố Mạc.
Tiếu Nhiễm từ trên lưng Cố Mạc trượt xuống, gật đầu với Lục An Bình, nghịch ngợm nói: “Xin chào, tôi là vợ của Cố Mạc, Tiếu Nhiễm.”
“Vợ?” Lục An Bình có chút kinh ngạc, cao ngạo nhìn Tiếu Nhiễm từ trên xuống dưới: “Cố Mạc, không muốn nói cho tôi biết tại sao ánh mắt của cậu hiện giờ lại trở nên như vậy sao...”
“Cô ấy rất đơn giản.” Cố Mạc dắt tay Tiếu Nhiễm, vẻ mặt thỏa mãn cười cười: “Tôi thích đơn giản.”
“Đơn giản>?” Lục An Bình a một tiếng, mặt lộ vẻ cao ngạo: “Hi vọng không phải đơn thuần.”
“Dì, dì quan tâm hơi nhiều rồi.” Nụ cười của Tiếu Nhiễm rực rõ có hàm xúc cảnh cáo rõ ràng. Mỹ nữ lạnh lùng này chẳng nhẽ cũng có ý với Cố Mạc? Coi dáng vẻ kia như là không ai ở khắp thiên hạ này bì nổi cô, chỉ có cô ta là cao quý nhất. Người phụ này không chỉ đẹp, mà lại thanh cao ngạo mạn khiến co người ta chán ghét: “Cố Mạc, cho tới bây giờ đều là trên cao không với nổi. Người đẹp theo đuổi anh ta rất nhiều, anh ta không thích một ai. Có đôi khi có những điều người ngoài không thể biết được, nhiều khi tôi cũng nghĩ nếu như không phải tôi cứu vớt anh ấy, có lẽ cả đời anh ấy cũng không có ai bầu bạn.”
Tiếu Nhiễm nói khiến cho sắc mặt của Lục An Bình rát khó coi.
“An Bình, vợ tôi hơi mệt, lúc nào rảnh nói chuyện sau.” Cố Mạc lễ phép nói xong, liền bế Tiếu Nhiễm đi vào thang máy.
Trong mắt Lục An Bình có vài phần không phục. Năm đó khi du học ở Mỹ, bởi vì anh đã có Tưởng Y Nhiên mà từ chối sự theo đuổi của cô, không nghĩ tới cuối cùng lại kết hôn với một cô gái nhỏ ngây thơ.
Vào thang máy, Tiếu Nhiễm níu chặt áo Cố Mạc, bá đạo hỏi: “Cô gái vừa rồi có phải bạn gái trước của anh không?”
“Lục An Bình, bạn học Havard. Ba của cô ấy là thứ trưởng WS. Anh và cô ấy chỉ là bạn học.” Cố Mạc thật sự trả lời.
“Em thấy cô ấy có ý với anh?” Tiếu Nhiễm đanh mặt hỏi.
Cô là đơn giản, đơn thuần, nhưng cô không ngu, liếc thấy chút tâm tư của Lục An Bình với Cố Mạc dễ như không.
Thế nào mà đến đâu cũng đều có thể gặp được đào hoa của Cố Mạc?
“Pháp luật không quy định người khác không được thích anh.” Cố Mạc cao ngạo nói: “Nha đầu, quan hệ của anh và Lục Anh Bình không thể nào thân thiết như chúng ta được.”
Nghe được Cố Mạc nói, tâm tình buồn bực của Tiếu Nhiễm đột nhiên chuyển biến tốt đẹp.
Ăn dấm chua của Ninh Hạo...
Đây là anh càng ngày càng để ý tiết tấu của cô sao?
“Vừa lòng rồi hả?” Cố Mạc xoa mặt Tiếu Nhiễm, nhướng mày hỏi.
“Tạm được!” Tiếu Nhiễm ngẩng cằm, kiêu ngạo trả lời.
Nhìn vẻ mặt thẳng thắn vô tư của Cố Mạc chắc là không có quan hệ gì đặc biệt với Lục An Bình.
“Trước em anh chỉ có một người bạn gái là Y Nhiên. Em không cần ăn dấm chua của những người khác.” Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm vào trong ngực, trầm thấp nói.
Tiếu Nhiễm dùng lực cắn môi, lắng nghe tiếng trái tim Cố Mạc đập. Cô là không nhất định ăn dấm chua của những người khác, nhưng là Tưởng Y Nhiên? Cô có thể nói cô đã uống xong 100 vại dấm chua sao? Nhưng cô lại không có tư cách tranh giành.
Cố Mạc muốn cúi đầu hôn Tiếu Nhiễm, cô lập tức né tránh: “Bẩn, chưa rửa!”
Cố Mạc sửng sốt một chút: “Chủ yếu là cùng nhau rửa, không sợ!”
Nói xong, anh che lại môi của Tiếu Nhiễm.
|
Chương 254: Lại vẫn đói
Editor: Xẩm Xẩm
Lúc Cố Mạc lấy bàn chải đánh răng của khách sạn để quét lại ngón ta của cô, cô mới hiểu được chứng thích sạch sẽ của anh có bao nhiêu phần nghiêm trọng.
“Không phải sợ em bẩn, mà là sợ em bị nhiễm vi khuẩn.” Cố Mạc ngẩng đầu, sợ cô hiểu lầm, thật sự giải thích. Cho dù cô chỉ là con mèo nhỏ đầy bùn đất, trong mắt anh cũng là mỹ lệ.
“Hiểu rồi.” Tiếu Nhiễm gật đầu, cô biết đây là anh một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. sợ cô và Tưởng Y Nhiên giống như vật nhỏ dễ bị bệnh.
Lúc mười đầu ngón tay của Tiếu Nhiễm xanh nhạt như tuyết, Cố Mạc liền ôm cô đến dưới vòi hoa sen, vặn mở...
Lúc hai người đều đã tắm rửa qua, Tiếu Nhiễm có một loại cảm giác cuộc đời này sẽ không đụng chạm những thứ bẩn thỉu. Chắc là cô đã lột một lớp da. Nhưng Cố Mạc vẫn bất mãn, lại tắm cho cô thêm lần nữa.
“Chú, chắc là em không xui xẻo như thế đâu!” Tiếu Nhiễm muốn kháng nghị. Lại tắm như vậy nữa, da cũng cô cũng phải mềm nhũn ra mất.
“Vi khuẩn thì mắt thường không thể nhìn thấy được. Chờ em bị bệnh còn muốn trị thì đã chậm rồi.” Cố Mạc lạnh lùng nói với Tiếu Nhiễm.
“Em chỉ vuốt một con chó, anh cũng không thể vẩy nước sát trùng lên người em?” Tiếu Nhiễm cười khẽ hỏi.
Chưa thấy anh khoa trương như vậy!
Cố Mạc sửng sốt một chút, sau khi dừng lại động tác trong tay, lạnh lùng nói: “Anh sẽ nhúng con chó vào trong nước sát trùng.”
“Không sợ độc chết nó sao?” Tiếu Nhiễm không nghĩ tới anh lại trả lời như vậy. Nhúng chó vào nước sát trùng, loại chuyện này cũng chỉ có Cố Mạc mói nghĩ ra.
“Độc chết lại mua. Dù sao không thể cho em nuôi thú cưng bị bệnh được.” Cố Mạc lạnh lùng nói.
Âm thanh của anh mặc dù hơi lạnh, nhưng vào trong tai cô lại thấy ấm áp vô cùng.
Lại nói sau khi tắm sạch sữa tắm trên người, Cố Mạc lấy khăn quấn hai người lại, đi trở về phòng ngủ.
“Không nghĩ tới tắm rửa một cái mà đã mệt như vậy.” Tiếu Nhiễm nằm úp sấp trên giường, mệt mỏi nói.
Tuy người tắm rửa động tay chân là anh nhưng cả người cô đều mất hết sức lực, mỏi mệt không muốn đứng lên.
“Mất sức là anh.” Cố Mạc cười xoa tinh dầu lên chỗ tay cô bị ngã, bắt đầu mát xa cho cô.
“Bị hành hạ là em!” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, làm nũng nhìn anh.
“Thực mệt như thế sao, lát nữa kêu khách sạn làm cơm chiều.” Cố Mạc cúi đầu hôn lên trán cô, cưng chiều nói. Xem ra anh đúng là phá hủy cô rồi, tắm một lần mà khiến cô kiệt sức.
“Chủ ý này không tồi!” Tiếu Nhiễm vui vẻ cười rộ lên.
Cô đúng là không bò dậy nổi!
Có thể không ra khỏi phòng mà được ăn cơm chiều, cô hưng phấn đến chết mất.
“Đói bụng sao?” Đột nhiên Cố Mạc ngừng động tác trong tay, nghi ngờ cười hỏi.
Tiếu Nhiễm dùng lực gật đầu.
“Anh cũng đói.” Đột nhiên Cố Mạc ôm lên người cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm nhanh chóng đỏ bừng lên, xinh đẹp vô hạn: “Anh... đói bụng... thì gọi một phần bữa tối...”
“chỉ có em mới lấp đầy được dạ dày của anh!” Cố Mạc che môi Tiếu Nhiễm lại, nhiệt tình hôn lên...
Tiếu Nhiễm vừa thẹn vừa mệt vùi mặt ở trong gối.
Cố Mạc thỏa mãn ôm cô vào trong ngực, giống như đang vùng vẫy hỏi han: “Nha đầu, làm sao bây giờ? Hình như anh mê luyến em rồi.”
“Nói nhiều!” Tiếu Nhiễm cắn lên cánh tay của Cố Mạc một cái.
“Đừng nhúc nhích!” Đột nhiên âm thanh của Cố mạc vang lên khàn khàn, nắm cả phần eo của cô.
Tiếu Nhiễm cảm nhận được sự nóng bỏng của anh, xấu hổ cứng ngắc ở trong ngực anh: “Anh Mặc, anh đã dùng ba cái...”
“Ba cái sao đủ được? Em biết thực lực của anh mà!” Cố Mạc vùi mặt vào cổ của cô, khàn khàn nói.
“Em có thể nói khác à?” Tiếu Nhiễm khó xử hỏi han.
“Lại vẫn đói!” Đột nhiên Cố Mạc ngẩng đầu, ánh mắt mãnh liệt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Kêu khách sạn phục vụ!” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cầm lấy điện thoại bên giường, nhanh chóng bấm dãy số phục vụ dài, sau đó nhét vào trong tay Cố Mạc.
|
Chương 255: Tự giúp đỡ
Editor: Quỷ Quỷ
Suốt đường đến sân bay, Lynda trầm mặc không nói gì.
Trịnh Húc vẫn im lặng xem tài liệu trong tay lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thoán qua Lynda, bất đắc dĩ thở dài, rồi lại cúi đầu tiếp tục sửa sang tài liệu.
“Thư ký Trịnh,” Lynda đột nhiên mở miệng, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Trịnh Húc lại ngẩng đầu lên, thản nhiên tươi cười nhìn đối phương.
“Một người quá cố chấp trong tình cảm rốt cuộc là đúng hay là sai?” Lynda buồn rầu hỏi Trịnh Húc.
“Nhìn đối phương có tình cảm đối với cô hay không. Nếu đối phương không có, quá cố chấp chỉ làm cô thêm đau khổ. Cô là một cô gái tốt. Hôm nay nhìn thấy cô ngay sau khi nhìn thấy Tiếu Nhiễm rơi xuống nước đã lập tức đến cứu người, tôi rất cảm động.” Trịnh Húc cười nói.
“Tôi không có vĩ đại như vậy.” Lynda ngượng ngùng cuốn cuốn đuôi tóc.”Cứu người là Ninh Hạo.”
“Tiếu Nhiễm có lẽ là do định mệnh đưa đến để giải cứu Cố tổng.” Trịnh Húc đột nhiên nói ra có hàm ý sâu xa.
Lynda không cho là đúng hừ một tiếng:”Một nha đầu vẫn còn ngây thơ, liệu cô ta có thể giúp được gì cho Cố tổng?”
“Cô ấy có thể mang đến cho Cố tổng sự hạnh phúc. Chỉ riêng cái này là đủ rồi. Lần đầu tiên sau năm năm tôi mới thấy Cố tổng có thể vui tươi như vậy. Cô không thấy thế sao?” Trịnh Húc nghiêm túc nhìn thoáng qua Lynda.
Nghe được lời nói của Trịnh Húc, Lynda lâm vào trầm mặc. Cô không thể thừa nhận Trịnh Húc nói có một chút đạo lý. Đi theo Cố Mạc năm năm, cô hầu như không thấy Cố Mạc cười thoải mái bao giờ. Mà khoảng thời gian gần đây, vẻ mặt của anh chỉ có thể được hình dung bằng hai từ: vui vẻ.
“Cố tổng có thể mở lòng đón nhận Tiếu Nhiễm cũng không dễ dàng gì, dù thù hận sâu như vậy vẫn luôn tồn tại trong bọn họ. Chúng ta nên chúc phúc cho họ chứ không phải là phá hỏng.” Trịnh Húc thấm thía nói. Không thể phủ nhận Lynda là một người phụ nữ hoàn mỹ, nhưng cô không hợp với Cố Mạc. Cho dù Tiếu Nhiễm có nhiều khuyết điểm hơn nữa, Cố Mạc cũng sẽ toàn tâm toàn ý đón nhận.
“Tim tôi rất đau.” Lynda cắn môi, thương tâm nói.
Thấy Lynda bắt đầu khóc, Trịnh Húc không đành lòng, buông tài liệu trong tay xuống, nhẹ nhàng ôm Lynda vào lòng.
Có lẽ đột nhiên được bao bọc bởi một vòng ôm ấm áp, nước mắt cô không kìm chế được mà rơi lã chã.
“Được rồi được rồi. Khi cơn đau qua đi cô sẽ phát hiện ra, buông tay chính là cô đang cứu giúp chính mình.” Trịnh Húc nói thanh âm trầm thấp.
Lynda dùng sức lau nước mắt, có chút nghẹn ngào nói:”Trịnh Húc, anh thật là biết cách an ủi người khác.”
“Biết được lúc nào nên hay không nên an ủi thì tôi không học được, giờ học được rồi thì người tôi muốn an ủi lạ không cần sự an ủi của tôi nữa.” Đang nói chuyện thì Trịnh Húc nói có chút thương cảm.
“Anh đang nói đến bạn gái cũ?” Lynda quan tâm hỏi.
“Thực ra cả hai chúng tôi đều rất ngốc.” Trịnh Húc tự giễu cười cười.”Thích thì làm càn, còn tình yêu lại kiềm chế.”
“Tình yêu lại kiềm chế?” Lynda yên lặng lặp lại những lời này.”Anh thực sự yêu cô ấy?”
“Mười năm tình cảm, sao có thể nói quên là quên được?”
“Hai chúng ta đều ngốc.” Lynda đột nhiên nở nụ cười.
Cố chấp yêu người không thuộc về mình. Rất ngốc.
Nhưng Trịnh Húc biết buông tay, còn cô vẫn mù quáng.
Cô càng ngốc hơn.
“Vậy hai đứa ngốc chúng ta phải uống một chén.” Trịnh Húc dứt bỏ buồn bực trong lòng, thản nhiên cười đề nghị.
“Được. Đêm nay tôi mời, không say không về.” Lynda sảng khoái cười nói.
“Tôi biết tửu lượng của cô rất cao.” Trịnh Húc nghĩ mà sợ vuốt cái trán.
“Không còn cách nào khác! Ai bảo tôi là người Cáp Nhĩ Tân? Cha tôi uống rượu với tôi còn không thắng nổi tôi.” Đôi mắt diễm lệ của Lynda sáng long lanh chớp chớp, trong nháy mắt, vẻ đẹp của cô làm người đàn ông bên cạnh kinh ngạc.
Trịnh Húc xấu hổ ho khan một chút.
|