Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 56:
Lệ Tước Phong lại một quyền đánh qua, cảnh sát kia lúc này bị đánh đến nỗi miệng phun máu tươi.
Cố Tiểu Ngải cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng Lệ Tước Phong hung tàn như vậy, trên mặt sát khí giống như muốn dồn người khác vào đường chết.
Ngược lại, hắn đối với cô. . . . . . quả thực có thể dùng từ "Hòa ái dễ gần" để hình dung.
Cục trưởng cùng vài quan chức khác trò chuyện như không có gì xảy ra. . . . . .
"Lệ tiên sinh ngài hãy bỏ qua cho chúng tôi đi. . . . . . Chúng tôi thật không biết a. . . . . ."
Hai cảnh sát bị đánh giống như đầu heo, quỳ gối khóc cầu xin
Bọn họ nếu biết nữ nhân này là người của Lệ Tước Phong , có đánh chết bọn họ cũng không dám giam a!
Sở gia xem như tài hùng thế lớn, mẹ kiếp, so sánh với Lệ gia của hắn, chỉ xứng đáng là một món ăn thôi!
"Buông tha? Thời điểm bắt giam người sao không nghĩ tới buông tha?" Lệ Tước Phong như là nghe được cái gì chê cười, bên môi gợi lên một tia tàn nhẫn đùa cợt ý cười.
Lại một cú đá đi xuống, giày da đen bóng lưỡng đá vào trên vai một người, người nọ trực tiếp ngã xuống đất ngất đi, sắc mặt trắng bệch giống như chết đi.
"Quên đi, đừng đánh nữa . . . . . ." Cố Tiểu Ngải thấy thế nhịn không được đứng lên hô to.
Chẳng lẽ hắn thật muốn ở cục cảnh sát đánh chết người sao?
Lệ Tước Phong mạnh quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô, đáy mắt tàn bạo làm cho cô phát lạnh.
Chỉ cái nhìn này, làm cho cô bỗng nhiên cảm thấy nam nhân ở trước mắt. . . . . . thực xa lạ.
Mà cô đối với Lệ Tước Phong quen biết. . . . . . có lẽ ngay cả 10% cũng chưa tới.
Trên người hắn tàn nhẫn, trên người hắn ác nghiệt. . . . . . Còn có lạnh nhạt giấu ở sâu bên trong . . . . . . Cô căn bản chưa từng biết đến.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải mím môi, lập tức có chút chần chờ chỉ chỉ miệng vết thương trên khuỷu tay mình, "Tôi nghĩ đi băng bó trước."
"Đã biết."
Lệ Tước Phong mắt trầm xuống, lạnh lùng lên tiếng, đi nhanh hướng cô đi tới, ngẫm lại lại không cam lòng mãnh liệt quay đầu lại, trở tay đánh một viên cảnh sát đang quỳ khác.
"A. . . . . ." Người nọ đau kêu một lên tiếng, ngã xuống đất, cũng đã bất tỉnh .
Máu tươi từ dưới thân hai người chậm rãi tràn ra. . . . . .
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người mở to hai mắt.
Trong nháy mắt, cô cơ hồ nghĩ đến hai người bị Lệ Tước Phong đánh chết .
"Lệ tổng." Một vệ sĩ đưa khăn tay sạch đến trước mặt hắn, chân chó nói, "Loại việc nặng này để cho chúng tôi xử lý là được rồi." Lệ Tước Phong tiếp nhận khăn tay, môi mỏng lạnh nhạt nói ra một chữ một, "Cút."
Vệ sĩ lập tức đứng sang một bên, nửa lời không dám nói thêm nữa.
"Cục trưởng Trương, tôi nể mặt ông, chỉ cần hai người kia đừng xuất hiện ở trong nước nữa, tôi sẽ không truy cứu." Lệ Tước Phong cẩn thận lau tay sạch sẽ, mói chuyện với Cục trưởng Trương, một đôi mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải.
Mắt của hắn tàn bạo, lạnh lùng mà cao cao tại thượng, làm người ta úy hàn.
"Đúng đúng đúng, tôi cam đoan." Cục trưởng Trương di chuyển thân hình mập mạp trên bàn làm việc cầm lấy tập văn kiện, "Lệ tiên sinh, đây là tư liệu Dư Đàn lưu lại, hắn là trợ lý con trai độc nhất của Sở gia - Sở Thế Tu, lần này cũng quá ỷ thế hiếp người, nếu anh có cái gì phân phó, tôi nhất định đi theo làm tùy tùng."
"Cục trưởng Trương đến lúc đó cái gì đều không nhìn thấy là được rồi."
"Đúng đúng đúng, tôi biết tôi biết." Cục trưởng a dua nói, gật đầu như giã tỏi, trên mặt từng giọt mồ hôi to rơi xuống.
Động đến chuyện lớn như vậy chắc chắn chết không được tử tế.
Còn dính dáng đến cả Lệ Tước Phong cùng Sở gia, so ra cũng đủ làm cho hắn giữ không được chức cục trưởng.
Động đến bóng hồng của Lệ Tước Phong, xem đến bối cảnh của hắn . . . . . . Xem ra lần này Sở gia sắp gặp tai ương rồi .
Lệ Tước Phong đáy mắt nảy sinh hận ý, không có lấy tư liệu, thẳng đến đem Cố Tiểu Ngải ôm lấy đi ra bên ngoài.
Cô không có kháng cự, liền như vậy ở trước mắt bao người bị ôm rời đi. . . . . .
Không biết vì sao, Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên có chút khẩn trương, không khỏi nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy một vệ sĩ nhận lấy tư liệu Dư Đàn trong tay Cục trưởng Trương, lập tức lấy ra một khẩu súng lục bên hông, mặt không chút thay đổi hướng tới hai viên cảnh sát té xỉu trên mặt đất.
"Ba —— ba ——"
"A ——"
Hai cảnh sát lớn tiếng kêu rên. . . . . .
Cố Tiểu Ngải sợ hãi hai mắt nhắm nghiền, thân mình nhịn không được run run.
Lệ Tước Phong rõ ràng rất ấm áp, giờ phút này lại làm cho cô cảm thấy từ đầu đến chân lạnh lẽo.
"Yên tâm, nhiều nhất là tàn phế, không chết được."
Chú ý tới thân mình cô sợ run, Lệ Tước Phong lạnh lùng nói.
Nhìn chăm chú vào mặt nghiêng anh tuấn mị hoặc của Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải trong lòng có chút sợ hãi, người nam nhân này rốt cuộc hung tàn tới trình độ nào?
Hắn còn có thể đối phó Dư Đàn sao?
Nếu đối phó Dư Đàn, Sở Thế Tu thì sao. . . . . .
Bị ý nghĩ của chính mình dọa đến, Cố Tiểu Ngải bị hắn ôm vào trong ngực không khỏi lại rùng mình một cái.
Lệ Tước Phong. . . . . . So với cô tưởng tượng kinh khủng hơn rất nhiều.
*************************
Dọc theo đường đi, Lệ Tước Phong không có hỏi một câu về tai nạn xe cộ.
Trong bệnh viện tư nhân, đến mười người vệ sĩ đi vào, dẫn bác sĩ giỏi nhất đến phòng khám, một đống bệnh nhân bị ngăn cách ở ngoài cửa.
Cố Tiểu Ngải vẫn là lần đầu tiên thấy Lệ Tước Phong dẫn theo nhiều người như vậy, xem ra lần này vì đi tới đón cô, hắn làm không ít chuyện.
Nhưng nghĩ đến tiếng súng lúc nãy.
Cô không biết là nên cảm kích hay là nên hối hận đã gọi điện thoại cho hắn . . . . . .
"Ngồi trên người của tôi."
Cố Tiểu Ngải bị bắt ngồi ở trên đùi Lệ Tước Phong, nâng lên hai đầu gối tan nát trên ghế, để cho bác sĩ xử lý.
Bác sĩ là bác sĩ già kinh nghiệm, nhưng có nhiều vệ sĩ nhìn chằm chằm như vậy cũng khó có thể phát huy hết, tay nhẹ nhàng lau thuốc khử trùng.
"Á ——"
Tay bác sĩ dùng lực mạnh một chút, Cố Tiểu Ngải lập tức đau đến nẩy ra
"Ba!"
Một vệ sĩ khôi ngô mà nặng nề đập trên bàn làm việc, rống lớn nói, "Mẹ nó, có biết khám bệnh hay không? Muốn chết sao!"
"Đúng, đúngg, thực xin lỗi." Bác sĩ già sợ tới mức làm rơi bình thuốc sát trùng xuống đất.
. . . . . .
Nhìn các vệ sĩ hung thần ác sát trong phòng, Cố Tiểu Ngải không nói nên lời, những người này làm cho xax hội đen sao? Còn làm một bộ dáng đe dọa?
Không đúng, bọn họ cũng không phải xã hội đen lưu manh, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh.
"Cút." Lệ Tước Phong ngồi trên sô pha da, nói một chữ.
"Vâng, lệ tổng."
Bọn vệ sĩ như ong vỡ tổ liền xông ra ngoài, đem cửa phòng nặng nề mà đóng lại.
Cố Tiểu Ngải rõ ràng nghe được bác sĩ già nặng nề mà nhẹ nhàng thở ra. . . . . .
"Miệng vết thương cùng tất chân đều dính lại thành một khối, tôi hiện tại muốn cát vớ ra, khả năng có chút đau." Bác sĩ già nơm nớp lo sợ cầm lấy một cây kéo, "Tiểu thư, kiên nhẫn một chút."
"Không có việc gì, tôi không sợ. . . . . . Ưhm ——"
Còn chưa nói xong, mặt đã bị kéo qua, Lệ Tước Phong một tay đè nặng trực tiếp hôn lên môi của cô.
"Anh . . . . ." Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, vừa định há mồm nói chuyện, lưỡi hắn liền nhân cơ hội tiến vào, cực nóng nhanh chóng tập cuốn miệng cô hết thảy.
"Phanh ——"
Bác sĩ già lại bị rớt kéo xuống dưới.
Lệ Tước Phong tiếp tục hôn cô, một đôi mắt lại cảnh cáo trừng hướng bác sĩ già, vị bác sĩ sợ tới mức vội nói, "Tôi đi đổi cây kéo khác."
"Đừng. . . . . . Vâng. . . . . ."
Miệng bị chắn, lấp, bịt kín nói không ra lời, Cố Tiểu Ngải chỉ có thể liều mạng vặn vẹo thân thể giãy dụa, miệng vết thương bị đau cũng chẳng quan tâm .
Lệ Tước Phong uất giận trừng mắt Cố Tiểu Ngải, lực đạo ngoài miệng không có giảm bớt nửa phần.
|
Chương 57:
Cô vặn vẹo thân thể đụng đến đúng nơi mẫn cảm của hắn.
Nhíu mi, thừa dịp vị bác sĩ già đi lấy kéo không có xoay người lại, Lệ Tước Phong một tay chụp lên trước ngực mềm mại của cô, lời lẽ không thuận theo không buông tha miệng cô.
Tỉ mỉ hôn môi cô đến trên vai trắng noãn, trên tay không nhẹ không nặng vuốt ve .
"Anh. . . . . . Anh buông tay." Cố Tiểu Ngải kích động muốn kêu to, lại vừa nhìn thấy bóng lưng vị bác sĩ già đành phải đè thấp âm lượng.
Lệ Tước Phong lại chỉ lo hôn trên vai cô, lưu lại dấu hôn đỏ tươi. . . . . .
"Làm ơn, anh đừng như vậy. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng cầu xin, cô ngồi ở trên đùi hắn, rõ ràng cảm ứng được nóng rực giữa hai chân hắn, dĩ nhiên vận sức chờ phát động.
Cảm ứng này làm cho cô nhất thời mặt đỏ tai hồng.
Cầm thú.
Hắn không biết xấu hổ nhưng cô còn muốn giữ mặt mũi được không?
Lệ Tước Phong cụp đầu xuống kiên nhẫn hôn cô, sắc mặt một tấc một tấc lạnh lùng xuống.
Buông tay. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .
Hắn cùng nữ nhân khác thân thiết cô lại gọi điện thoại nhắc nhở, hắn bất quá là hôn cô mà thôi, cô liền giãy dụa kêu lên . . . . . .
Hắn cả buổi tối huy động toàn bộ quan hệ mạng lưới trong cục cảng sát ở C thị, tìm ra cô ở một cục cảnh sát.
Một câu cám ơn cũng không có, cô cùng hắn lại là buông tay lại là đừng như vậy? !
Nữ nhân này luôn biết như thế nào chọc hắn phát hỏa.
"Tốt lắm." Lệ Tước Phong bỗng nhiên lạnh giọng phun ra hai chữ, ngẩng đầu hôn mạnh mẽ lên người cô, so với nụ hôn vừa rồi cường độ mạnh hơn, dường như là giày vò mà cắn.
"Đừng. . . . . ." Đau đến cô muốn kêu cũng không được.
Một chút mùi máu chảy ra từ miệng hai người.
Không ngờ hắn đem môi cô cắn nát .
Đêm nay, nam nhân này tại sao lại khác thường như vậy. . . . . .
Lệ Tước Phong điên cuồng mà tàn sát bừa bãi môi lưỡi của cô, một tay dọc theo đường cong thân thể cô chậm rãi trợt xuống, tay thon dài ngừng lại ở chỗ đầu gối cô.
Hôn. . . . . . Càng thêm mãnh liệt
Tay. . . . . . Một phen xé xuống vớ da dính máu thịt.
"A ——" Cố Tiểu Ngải đau đến kêu to ra, trên mặt một mảnh trắng bệch.
Lệ Tước Phong nhanh chóng đem một cái vớ khác trên đầu gối xé xuống, lần này, cô đau đến ngay cả khí lực để kêu cũng bị mất, cả người xụi lơ trong ngực cường tráng của hắn.
Thật quỷ quái!
Cố Tiểu Ngải ở trong lòng lớn tiếng mắng.
Sau khi vớ chân bị xé xuống, miệng vết thương càng rất nhanh chảy ra máu tươi, nhưng đau chỉ trong nháy mắt qua đi, trong chốc lát, cô thậm chí không cảm giác miệng vết thương bị đau.
"Tôi lập tức, lập tức băng bó. . . . . ." vị bác sĩ già cầm băng gạc lại băng bó miệng vết thương trên đầu gối cô, lại bệnh nghề nghiệp lải nhải, "Tốt nhất lúc bị thương nên đem vớ chân cởi ra, cũng không phải chịu khổ thế này."
Cô lúc ấy nhìn Sở Thế Tu, cũng đã hồn bay phách tán rồi .
Thế nào mà trong lúc đó còn có tâm tư đem vớ chân cởi ra.
Tựa vào trong ngực Lệ Tước Phong, nghe tim hắn bỗng chốc đập mạnh mẽ.
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên kịp phản ứng, Lệ Tước Phong hôn cô. . . . . . Là vì dời đi chú ý của cô, đem vớ dài dính chặt trên đầu gối cô cởi ra.
"Cám ơn." Giọng nói nhỏ nhẹ.
"Cái gì?" Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm cô phát ra âm thanh.
"Cám ơn anh." Cố Tiểu Ngải lúc này dùng giọng nói bình thường lặp lại lần nữa.
Tuy rằng hành vi của hắn có mức hung bạo, nếu không phải nhờ hắn, giờ này cô còn bị giam trong ngụ. Đối với cô mà nói, cô nên cảm kích hắn.
"Hừ." Lệ Tước Phong theo trong lỗ mũi chẳng thèm ngó tới hừ ra một tiếng.
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải lặng lẽ, hừ cái quỷ gì!
Cùng Lệ Tước Phong ở chung thời gian không tính lâu, cách thức lại là như vậy làm người ta ghét cay ghét đắng, nhưng cô. . . . . . cũng đã nói với hắn hai lần cám ơn.
Sau khi băng bó tốt vết thương xong, Lệ Tước Phong ra mệnh lệnh, "Cho cô ta làm kiểm tra toàn thân."
"Tốt."
Cố Tiểu Ngải rất muốn cự tuyệt, cô kỳ thật chính là bị xe Sở Thế Tu đụng nhẹ mà thôi, không nghiêm trọng lắm. . . . . . Nhưng. . . . . .
Quên đi, không cần cùng bạo quân nói không.
Đây là chân lý.
Làm xong một loạt kiểm tra đã rất khuya , Cố Tiểu Ngải ngồi trên xe liền ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được Lệ Tước Phong đem mình ôm vào biệt thự Lệ gia, quăng đến trên giường ấm áp.
Thật thoải mái. . . . . .
Cố Tiểu Ngải thích ý hít một tiếng, trở mình một cái nghĩ sẽ ngủ, một cảm giác lạnh lẽo của kim loại trên tay cô, lạnh lẽo làm cô co rụt lại. Nhưng phát hiện kim loại lại vẫn trên tay cô, làm cô có chút khó chịu.
"Cái gì vậy?" Cố Tiểu Ngải cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy trên cánh tay trái của cô bị giữ lại bởi một còng tay bằng bạc.
Không giống vòng đeo tay bình thường, nối với dây xích nhỏ dài, mặt trên còn được khảm các loại kim cương lớn nhỏ, lóng lánh xa hoa.
Mà bên kia xiềng xích . . . . . là một nửa của bộ còng tay còn lại, đang nắm ở trong tay Lệ Tước Phong .
Hắn cứ như vậy trực tiếp đứng ở trước giường, ngón tay thon dài chơi đùa còng tay, tóc ngắn chỉnh tề, khuôn mặt đùa cợt liếc cô, "Tỉnh rồi sao?"
"Anh làm cái gì?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngồi bật dậy.
Không ngờ hắn lại cho cô mang còng tay? !
Ở cục cảnh sát, cảnh sát còn chưa dám còng tay cô, hắn dựa vào cái gì còng tay cô!
"Làm cái gì? Cô không phải đều đã thấy được." Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, tùy tay đem một cái còng còn lại khóa vào cột giường, đứng ở bên giường cúi người xuống, hai tay ở trên giường, "Cố Tiểu Ngải, tôi trước kia quá nuông chiều cô rồi ."
Hắn đáy mắt lạnh lẽo mang theo một chút tàn nhẫn.
Trên cao nhìn xuống hình ảnh tràn ngập vẻ lo lắng.
Cô bỗng nhiên nhớ lại cảm giác lần đầu tiên gặp hắn, hắn lúc ấy bá đạo mà mãnh liệt chiếm đoạt cô, sắc thái trong đáy mắt hắn. . . . . . chính là như thế.
"Anh. . . . . . Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô sợ hãi lui về phía sau, xiềng xích kim cương vang lên tiếng rất nhỏ
"Nhốt cô." Hắn một tay bóp chặt người cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, môi mỏng cay nghiệt hé ra hợp lại, "Từ giờ trở đi, trước khi thân thể cô được dưỡng thật tốt, đừng nghĩ rời khỏi biệt thự này."
Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng thở ra, chỉ là muốn làm cho cô dưỡng thương phải không?
Nói cái gì nhốt, dọa cô nhảy dựng.
"Trên người của tôi đả thương chính là việc nhỏ, không cần cố ý tĩnh dưỡng." Cố Tiểu Ngải khó khăn cố nặn ra vẻ tươi cười, "Trầy xước ngoài da thôi, cám ơn đã quan tâm, tôi thật không có chuyện. . . . . ."
Cám ơn quan tâm?
Cô thật đúng là nghĩ hắn đang quan tâm cô sao?
Nha đầu kia. . . . . . Có phải hay không vui vẻ quá sớm .
"Cố Tiểu Ngải, xem ra, tôi phải nhốt cô lại . . . . . . càng ngày càng ngu ngốc ." Trên tay hắn dùng một chút lực, nắm cằm cô một trận đau.
"Anh có ý tứ gì?" Chẳng quan tâm cằm đau, trong lòng cô mãnh liệt cảnh giác.
"Cô cho là chuyện đêm nay liền như thế quên đi sao? Ngây thơ vậy." Lệ Tước Phong cười lạnh vỗ vỗ mặt của cô, thẳng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chuyện đêm nay?
Chuyện trước khi hắn bỏ cô xuống xe sao?
Chẳng lẽ là nói cô phá vỡ màn vụng trộm của hắn cùng Tô Hiên Hiên?
"Chuyện đêm nay, tôi làm sai cái gì?" Cố Tiểu Ngải không để ý tới vết thương trên đầu gối ngồi chồm hỗm ở trên giường khó chịu hô, "Chẳng lẽ anh hi vọng chồng của Tô Hiên Hiên chạy tới phá vỡ trò của các người sao? Sau đó ra tay quá nặng, náo loạn đăng báo?"
Cô thật không rõ việc này có cái gì đáng giá để hắn tức giận.
Hay là, hắn càng muốn cô phát hiện ra chuyện ngoại tình kia? Dẫn nhiều người đến vây xem sao?
Bóng lưng Lệ Tước Phong cứng đờ.
Người mạnh quay đầu, giơ tay đánh tới, mu bàn tay trực tiếp tát lên mặt của cô, "Ba ——"
|
Chương 58:
Cố Tiểu Ngải bị đánh ngã ở trên giường.
Trên mặt nóng rát đau, cảm giác sỉ nhục lại lần nữa từ trong lòng lan tràn ra.
"Cố Tiểu Ngải! Nhớ kỹ thân phận của cô! Đừng ép tôi lại đánh cô!" Còn trước mặt hắn tỏ vẻ cao cao tại thượng chẳng thèm ngó tới, thật muốn chết mà.
Đây là lần thứ hai cô bị bàn tay hắn đánh .
Cô nhất định sẽ nhớ kỹ!
Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt chăn mềm mại, Cố Tiểu Ngải môi sưng phù chậm rãi nói ra hai chữ, "Rác rưởi."
Lệ Tước Phong tức giận đến cực điểm, một chữ một chữ cắn răng, "Cô nói cái gì?"
Cố Tiểu Ngải tay phải bụm mặt từ trên giường ngồi xuống, ác cảm cùng khinh thường liếc mặt hắn, "Đánh phụ nữ, Lệ Tước Phong, anh căn bản không phải đàn ông! Đồ bỏ đi! Chó điên!"
. . . . . .
Lệ Tước Phong gắt gao trừng mắt cô, một đôi con ngươi đen cơ hồ muốn trừng ra.
"Cố Tiểu Ngải! Tôi là nam nhân hay chó điên, cô không phải rõ ràng nhất ?"
Giọng nói u ám như ma.
Một phen xé xuống caravat, Lệ Tước Phong dùng sức cởi bỏ áo mình, từng thứ từng thứ rớt xuống, mu bàn tay nổi gân xanh.
Cố Tiểu Ngải trắng mặt, nam nhân này vừa muốn dùng sức mạnh phải không?
Không sao cả, cô đã muốn mắng ra miệng rồi, không sợ tình huống trở nên tệ hơn.
Kéo kéo dây xích giam chính mình, Cố Tiểu Ngải khinh miệt nở nụ cười, dùng ánh mắt chó điên cười nhạo theo dõi hắn, "Như vậy giam tôi, có phải hay không có thể thỏa mãn dục thú biến thái của anh?"
Dục thú.
Đối với cô mà nói, hắn đối với cô chỉ có dục thú?
Tốt lắm.
Một phen cởi áo sơ mi trên người, lộ ra ngực bằng phẳng mà cường tráng, Lệ Tước Phong một tay bứt lên cánh tay của cô đem cô đặt ở dưới thân, cúi đầu hôn miệng cô.
"Cút ngay!" Cố Tiểu Ngải rất nhanh quay đầu đi, nụ hôn của hắn lệch lạc dừng ở trên mặt hắn.
Động tác né tránh này càng thêm chọc hỏa hắn, Lệ Tước Phong nửa quỳ ở hai bên thân thể cô, một tay kéo tóc của cô dễ dàng làm cho cô quay mặt qua.
Da đầu đều rất đau.
Cố Tiểu Ngải quật cường hơi nhếch môi không có lên tiếng kêu đau đớn.
Hắn nóng nảy lập tức hôn xuống, không quan tâm ở trên mặt hắn, trên môi hôn loạn một trận.
Váy cụp ngực bị hắn xé thành mảnh nhỏ, cô không có cảm giác.
Thân thể lạnh lẽo bị Lệ Tước Phong không có màn dạo đầu mà mạnh mẽ tiến vào, đau đớn bất ngờ kéo tới. . . . . . Giống như bị tra tấn thống khổ ở địa ngục.
Hắn phát tiết ở trên người cô, không có nửa phần thương tiếc.
Thân thể bị làm cho đau đớn đến run run. . . . . .
Ép mình không phát ra một tiếng, Cố Tiểu Ngải gắt gao cắn môi, bàn tay trắng nõn tinh tế gắt gao bắt lấy sàng giường, không cầu xin, không thỏa hiệp, cứ như vậy mặc hắn chiếm lấy đoạt lấy.
"Cố Tiểu Ngải, loại mùi vị khổ sở này dễ chịu đúng không?" Lệ Tước Phong lại một lần nữa mạnh mẽ thẳng tiến thân thể mềm mại của cô, châm biếm hỏi, mặt anh tuấn mang theo đùa cợt tươi cười, trán chảy ra mồ hôi lâm râm.
Có quỷ mới dễ chịu.
Không có người phụ nữ nào thích bị cường bạo.
Máu từ miệng tràn ra, nhiễm đỏ răng, Cố Tiểu Ngải dùng chút khí lực cuối cùng trừng mắt người đàn ông cao ngất, trên mặt tràn ngập hận ý, mặt tái nhợt lộ vẻ lạnh nhạt, "Lệ Tước Phong, anh căn bản không phải người."
Thanh âm đã gần như khàn khàn.
A, vừa rồi mắng hắn không phải đàn ông, lúc này, hắn ngay cả người cũng không phải .
Miệng cô hé ra hợp lại, răng trắng noãn nhiễm máu, trên khuôn mặt mềm mại thoạt nhìn như hoa bị tàn phai.
"Cố Tiểu Ngải, cô đây là tự chuốc lấy."
Lệ Tước Phong thanh âm mất tiếng cảnh cáo, cúi đầu hôn mạnh trước ngực đẫy đà của cô, đầu lưỡi chậm rãi liếm, nhận thấy được thân thể cô rung động, bỗng dưng tàn nhẫn cắn. . . . . .
"Ách ——"
Cố Tiểu Ngải lại nhịn không được đau đến mức la lên, hốc mắt ướt, ngón tay rất nhanh càng siết chặt khăn trải giường, khàn cả giọng mắng to, "Lệ Tước Phong anh biến thái! Vô sỉ! Hạ lưu!"
Nha đầu kia đêm nay là không định cầu xin tha thứ ?
Như thế nào đột nhiên không thức thời đứng dậy. . . . . .
Lệ Tước Phong đáy mắt tức giận theo mỗi một cái chữ cô mắng càng ngày càng quá mức.
"Cố Tiểu Ngải, cô có năng lực liền tiếp tục mắng."
Xem ra bản lĩnh của hắn vẫn là sẽ kéo dài, có lẽ miệng cô khoe sức công phu lợi hại.
Hắn sẽ làm cô không có khí lực để nói chuyện .
Từ trên người cô ngẩng đầu, dùng lực đem thân mảnh khảnh của cô trở mình, làm cho cô tựa vào trên giường, ngay sau đó không lưu tình chút nào tiến vào trong cơ thể của cô.
Tình dục một hồi nổi dậy, Lệ Tước Phong lần này tiến vào ít đau đớn hơn, thông thuận hơn, càng làm người ta khó có thể không rung động.
Cố Tiểu Ngải vô lực tựa vào trên giường, cả người một trận co rút, còng trên cổ tay lạnh như băng không có độ ấm, dây xiềng xích kim cương lòe lòe phát ra chói lọi, thứ ánh mắt của cô.
|
Chương 59:
Cô giống như một con mèo lưu lạc đến tuyệt vọng. . . . . . Tự cho là tìm được đồ ăn, lại phát hiện người nọ. . . . . . Bất quá là muốn nhốt cô, ngược đãi cô, thuần phục cô. . . . . .
Chờ Lệ Tước Phong ở trên người cô phát tiết hoàn toàn, thời gian đã là sau nửa đêm.
Cố Tiểu Ngải chết lặng nằm ở trên giường, hai mắt trống rỗng dại ra nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà kiểu dáng Tây Âu cung đình, hai chân ẩm ướt dính so với dĩ vãng mỗi một lần đều càng thêm nặng, nặng đến làm cho cô khó có thể chịu được.
Lệ Tước Phong hơi thở trên người đặc hơn vây quanh cô mỗi một tấc, làm cho cô thừa nhận không được.
Lệ Tước Phong hai tròng mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô không lộ vẻ mặt gì, từ bên người cô đứng mạnh lên hướng phòng tắm đi đến, phía sau vang lên tiếng vang xiềng xích rất nhỏ.
"Tôi muốn tắm rửa." Cố Tiểu Ngải nói không có âm điệu.
Cô muốn tắm rửa.
Cô muốn đem dấu vết của hắn ở trên người cô toàn bộ rửa sạch sẽ, không sót lại bất cứ cái gì.
Lệ Tước Phong chuyển mắt qua, cúi thân xuống đến hai tay xanh tại cạnh giường, môi mỏng khêu gợi hơi hơi giơ lên, mang theo tầm mắt rõ ràng quét thân thể của cô, "Hai lựa chọn, tôi thay cô tắm, hoặc là bảo mẫu thay cô tắm."
Hắn biết rõ năng lực của mình, cũng tinh tường biết cô hiện tại hoàn toàn không có khí lực tự mình tắm rửa.
Nha đầu kia rõ ràng là cái thức thời, hắn lúc này đây cố tình chà đạp như thế nào cũng không cầu xin tha thứ, rất quật cường.
Cũng bởi vì hắn xiềng xích cô sao?
"Vô sỉ!"
Cố Tiểu Ngải theo kẽ hở hàm răng bài trừ hai chữ, tràn ngập hận ý theo dõi khuôn mặt hắn.
Lệ Tước Phong sắc mặt nháy mắt bị đánh bại.
Cố Tiểu Ngải tay gian nan mà thong thả tại trên giường đứng dậy thể muốn xuống giường. . . . . .
Thân thể lõa thể ở dưới ánh đèn nhiễm ra một loại ánh sáng màu khác, hai chân vô lực yếu đuối đạp ở trên sàn nhà.
Cố Tiểu Ngải vừa định đứng lên, mới phát hiện trên người mình khí lực sớm bị Lệ Tước Phong cướp sạch sẽ.
Thân mình mềm nhũn, cả người ngã quỵ xuống dưới.
Hoàn toàn không có khí lực để đi lên phía trước mà ngã xuống đất, xiềng xích kéo cổ tay mảnh mai của cô, khiến cho cô đi theo một hướng khác.
Thân mình bị xiềng xích mang theo xoay tròn, trước mắt một trận choáng váng, Cố Tiểu Ngải chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, người liền ngất đi, nặng nề rồi ngã xuống.
"Phịch ——"
Một tiếng động mạnh vang lên.
Cách một khoảng giường, thân mình nhu nhược ở bên kia giường, liền như vậy ở trước mặt hung hăng của Lệ Tước Phong ngã xuống.
Cô không phải chưa từng té xỉu trước mặt hắn, có lẽ thân hình nhỏ bé và yếu ớt rồi ngã xuống trong nháy mắt, ngực như là bị một lưỡi dao hung hăng lướt qua.
Cắt toạt ra một lỗ thật to. . . . . .
Chưa bao giờ có cảm giác, đau tới trở tay không kịp như thế, thật đáng sợ.
"Cố Tiểu Ngải ——" giây tiếp theo, Lệ Tước Phong bỗng dưng hét lớn một tiếng, trực tiếp tiến lên đem cô từ trên sàn nhà bế lên.
Hắn lúc này mới phát hiện trên mặt cô tái nhợt không có một tia máu, chỉ có duy nhất một chút máu đặc trên môi bị hắn cắn nát, trên hai đầu gối lúc trước buộc băng gạc từ lúc hắn tác hoan lúc này đã rơi mất. . . . . .
Giờ phút này, máu tươi lại thản nhiên một chút một chút lan tràn ra.
Yếu ớt . . . . . . dường như không có một chút hơi thở.
Loại cảm giác này. . . . . . Làm cho hắn lần đầu tiên đã biết cái gì gọi là sợ hãi.
"Gọi bác sĩ!"
Đè xuống nội tuyến, Lệ Tước Phong cơ hồ là gào thét la lên.
*************************
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào cửa sổ sát đất, Cố Tiểu Ngải mơ mơ màng màng tỉnh lại, vẫn đang ở trong phòng ngủ Lệ Tước Phong.
Nằm ở trên giường nệm lớn, bảo mẫu ngồi ở một bên gọt quả táo, thấy cô tỉnh lại lập tức vui vẻ nói, "Cố tiểu thư, cô tỉnh rồi? Lệ tiên sinh có chuyện quan trọng, buổi tối nhất định trở về."
. . . . . .
Cô tuyệt không muốn biết hắn đi đâu được chứ.
Cố Tiểu Ngải hai mắt ảm đạm chuyển hướng khác, trên mu bàn tay phải gắn kim tiêm đang truyền dịch.
"Là truyền dịch dinh dưỡng. Bác sĩ Vương nói thể lực Cố tiểu thư không tốt đâu." Bảo mẫu cười đến vẻ mặt hòa ái dễ gần, "Lệ tiên sinh thực lo lắng cho thân thể Cố tiểu thư."
". . . . . ."
Thể lực không tốt?
Cô là làm phóng viên, cả ngày chạy tin tức nơi nơi, làm sao có thể thể lực không tốt, còn không phải bị họ Lệ tra tấn.
Lo lắng?
Hắn là lo lắng cô chết đi trước khi hắn chưa chơi đùa thỏa thích sao.
Còng tay trên cổ tay trái vẫn còn. Tay phải truyền dịch, tay trái nhốt, này xem như người nào lo lắng?
Nếu cô vẫn bị nhốt ở biệt thự Lệ gia, đừng nói cậu cô sẽ thành cái dạng gì, chỉ là chính cô một ngày. . . . . . Chính là sống không bằng chết.
"Cố tiểu thư, ăn quả táo nhé?" Thấy cô thủy chung không nói lời nào, bảo mẫu nhanh nhẹn cắt một mảnh quả táo, dùng cây tăm cắm lên đưa tới bên môi cô.
Bộ dáng phục vụ chu đáo giống như cô là cái gì bệnh nặng lắm vậy.
"Tôi không ăn." Cố Tiểu Ngải dùng tay đẩy qua.
"Cố tiểu thư không thoải mái sao? Bác sĩ cùng hộ sĩ ngay dưới lầu, nếu không tôi gọi cho bọn họ đi lên kiểm tra lại rõ ràng?" Bảo mẫu khẩn trương từ trên ghế đứng lên.
Gọi bác sĩ đi lên lại nói cô thể lực không tốt?
Nhất định phải biến cô thành dạng không mặt mũi gặp người khác mới bỏ qua sao?
Cố Tiểu Ngải gắt gao nhíu mi, thản nhiên nói, "Tôi muốn đi toilet."
"Được được được. . . . . ." Thấy cô không có việc gì, bảo mẫu trung niên hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra, lấy ra cái chìa khóa cởi bỏ còng tay trên cột giường, sau đó giúp cô nhổ truyền dịch ra.
Từ trên giường ngồi xuống, cô mới phát hiện trên người mình đã thay váy ngủ, liếc liếc mắt thời gian đầu giường một cái, cô đã mê man từ tối hôm qua cho tới buổi chiều hôm nay.
Lệ Tước Phong.
Nghĩ tới cái tên này, cô đều có chút nghiến răng nghiến lợi.
Cô từng nghĩ đến cô chỉ cần làm tốt vai nhân tình, đứng ở bên người Lệ Tước Phong hẳn là sẽ không khổ sở, có lẽ cô quên đi một mấu chốt quan trọng là ——
Lệ Tước Phong là một người vui buồn thất thường!
Bảo mẫu muốn giúp cô đứng lên, bị Cố Tiểu Ngải cường ngạnh đẩy ra, lạnh lùng thốt, "Tôi còn không có tàn phế."
". . . . . . Bảo mẫu không có ý tứ này." Sắc mặt bảo mẫu xấu hổ nói.
Đối với bảo mẫu, cô nói chuyện vẫn thật là khách khí .
Nhưng cô bị một bụng phẫn nộ cùng hận ý tràn ngập, liên tục nói những điều phật ý, cái này thật không giống với cô.
"Tôi không cần phụ giúp, cám ơn." Lại một câu cứng ngắc nữa, Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng hướng bảo mẫu lộ ra nụ cười.
"Vậy cô chính mình cẩn thận một chút." Bảo mẫu cười cười, đi theo nói.
Xiềng xích thực phiền phức, ước chừng dài một thước, Cố Tiểu Ngải cơ hồ là kéo xiềng xích tiến vào phòng tắm, trên người vẫn là không có khí lực, suy yếu giống như tùy thời đều có thể ngã xuống.
Trong gương, bộ dáng chính mình tiều tụy tái nhợt hiện ra rõ ràng.
Lúc trước thật vất vả mới biến mất dấu hôn giờ phút này lại một chút một chút xuất hiện ở trên gáy, trước ngực của cô. . . . . .
Lệ Tước Phong tối hôm qua đoạt lấy là điên cuồng nhất, hoàn toàn là cố ý tra tấn cô. . . . . .
Cầm thú.
Cô sẽ không để cho hắn nhốt như vậy, cô sẽ không thỏa hiệp dễ như vậy.
Sau khi dùng phòng tắm xong, Cố Tiểu Ngải mở cửa, mặt bảo mẫu có nếp nhăn thản nhiên lập tức xuất hiện trước tầm mắt cô.
Bảo mẫu đứng ở cửa phòng tắm, cười tủm tỉm nhìn cô, "Cố tiểu thư, nằm trên giường nghỉ ngơi đi."
Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn thoáng qua vị trí hai chân bà ấy đứng ——
Nếu cửa không mở, bảo mẫu nhất định chính là đứng dán vào cửa.
"Bà giám sát tôi sao?" Cố Tiểu Ngải mở to hai mắt lạnh giọng chất vấn, "Lệ Tước Phong cho bà giám sát tôi sao? !"
Cô đi toilet mà thôi, bảo mẫu cư nhiên đứng dán vào cửa phòng tắm, loại cảm giác này làm cho cô rất không thoải mái, cái gì lễ phép cũng không dùng được lúc này đây.
"Cố tiểu thư, Lệ tiên sinh chỉ là quan tâm cô." Bảo mẫu cười pha trò, "Bác sĩ nói thân thể cô suy yếu, tôi sợ cô ở trong phòng tắm không có tôi phụ giúp nên lo lắng."
|
Chương 60:
"Lo lắng?" Cố Tiểu Ngải vất vả nâng tay trái lên, nhìn chằm chằm mặt trên bóng lưỡng của còng tay cười lạnh, "Lệ tiên sinh nhà các người chính là quan tâm người khác như vậy sao? Bà chính là lo lắng người khác như vậy sao?"
Cố Tiểu Ngải giọng điệu gần như khí thế bức người.
". . . . . ." Bảo mẫu thấy cô như vậy khó mà nói cái gì, nói sang chuyện khác, "Cố tiểu thư quay về trên giường nằm đi, tôi cho người đến truyền dịch trông nom."
"Tôi không muốn truyền dịch." Cố Tiểu Ngải hờ hững nói, lướt qua bảo mẫu đi ra phòng tắm, chưa trở về trên giường mà trực tiếp đi đến cửa sổ sát đất, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Thủy Thiển Loan là khu xa hoa, cảnh sắc bên ngoài một nửa nhân công, một nửa hồn nhiên thiên thành, ban ngày ngắm cảm giác trái ngược hoàn toàn với buổi tối.
Giờ phút này, phong cảnh bên ngoài rất đẹp.
Cố Tiểu Ngải mở ra cửa sổ sát đất đi đến ban công xem xét.
"Cố tiểu thư, cô như vậy là làm cho nhóm người hầu chúng tôi khó xử, Lệ tiên sinh biết sẽ rất tức giận . . . . . ."
"Tôi không muốn truyền dịch." Cố Tiểu Ngải nhắc lại một lần nữa.
"Hay là ăn một chút gì đi, Cố tiểu thư từ tối hôm qua đến bây giờ cũng chưa ăn cơm đâu, tôi hầm cháo cho cô ăn."
"Tôi không muốn ăn cháo."
"Bệnh không có khẩu vị cũng là bình thường, hay là ăn đồ ngọt vậy, Cố tiểu thư thích cái gì ngọt. . . . . ."
"Tôi không muốn ăn đồ ngọt."
"Cố tiểu thư, cô. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm bảo mẫu vẻ mặt khó xử, nói ngắn gọn , "Không cần hỏi lại , chính là cô nghĩ như vậy, tôi cái gì cũng không muốn ăn."
Nếu cô bị vẫn nhốt ở Lệ gia biệt thự, cô tình nguyện đói chết.
"Cố tiểu thư. . . . . ." Bảo mẫu nhíu mày.
Cố Tiểu Ngải là phụ nữ duy nhất Lệ tiên sinh mang về biệt thự.
Cô cũng hiểu được Cố Tiểu Ngải vì sao hôm nay cùng cái tiểu hạt tiêu giống như nồng nhân.
Cô bảo mẫu cũng coi như đi theo Lệ tiên sinh nhiều năm, hiểu được Cố Tiểu Ngải đối với Lệ tiên sinh mà nói không phải phụ nữ bình thường, nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến Lệ tiên sinh cư nhiên sẽ đem Cố Tiểu Ngải làm sủng vật giống nhau. . . . . .
"Mời cô đi ra ngoài." Cố Tiểu Ngải một tay chỉ hướng cửa phòng, thấy bảo mẫu không nhúc nhích, lại nhanh chóng chỉ ra ban công, vẻ mặt quyết tuyệt, "Mời cô đi ra ngoài, hoặc là, tôi nhảy xuống ."
". . . . . ." Bảo mẫu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô, trầm mặc sau một lúc lâu rốt cục thỏa hiệp, "Được, tôi rời đi trước, Cố tiểu thư cô đừng đứng bên ngoài lâu, bên ngoài gió lớn."
Nói xong, bảo mẫu thở thật dài, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bảo mẫu rời khỏi phòng, Cố Tiểu Ngải trên mặt quyết tuyệt suy sụp xuống dưới, nhìn cảnh trí phía bên ngoài.
Bảo mẫu không hiểu cô, cô làm sao có thể nhảy lầu, lúc trước mẹ chính là nhảy lầu tự sát, cô sẽ không lặp lại. . . . . . Huống chi, cô cũng không phải dạng phụ nữ dễ dàng bị đánh ngã.
Bắt tay trên lưng rút bỏ kim châm ra, Cố Tiểu Ngải sờ sờ bụng khô quắt.
Từ lức ăn tiệc ở nhà hàng Pháp đến bây giờ cô còn chưa có ăn cái gì. . . . . .
Không muốn ngược đãi dạ dày chính mình, Cố Tiểu Ngải liếc mắt một cái thấy quả táo bảo mẫu vừa mới gọt, liền đi qua ăn không còn một miếng.
Ở trong phòng tìm tòi một vòng, gian phòng sạch sẽ quả thực có thể so sánh được với phòng bản mẫu, cái gì có thể ăn đều không có.
"Đáng chết." Lệ Tước Phong chết tiệt, trong phòng cũng không để đồ ăn vặt.
Tính ra thời gian, theo lý thì bảo mẫu đã báo cáo Lệ Tước Phong cô không ăn cơm, Lệ Tước Phong cho dù là lập tức chạy về nhà cũng không khả năng sớm như vậy. . . . . .
Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải mở TV xem chán đến chết, muốn mượn cái này dời đi chú ý bụng đói cồn cào.
Trên màn hình chính phát tin Liễu Tử Mật đoạt được giải diễn viên xuất sắc, hình ảnh ngôi sao văn nghệ. . . . . . Nhất cùng sự thật trong kết hợp lại, các loại không hài hòa.
Vòng vo một hồi, trên TV quảng cáo thuốc tránh thai.
"Nguy rồi." Cố Tiểu Ngải thế này mới nhớ tới chính mình tối hôm qua không uống thuốc tránh thai, theo bản năng muốn tìm thuốc. . . . . .
Túi của cô không có ở trong gian phòng !
Cố Tiểu Ngải kéo xiềng xích tiến lên cửa phòng muốn đi ra ngoài tìm túi, chỉ thấy hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng hai bên cửa, thấy cô đi ra lập tức lấy tay ngăn lại, "Cố tiểu thư, Lệ tổng phân phó cô không thể ra khỏi phòng này."
". . . . . ."
Tên Lệ Tước Phong này. . . . . . thật là tính đem cô nhốt hoàn toàn sao?
Ngay cả cái cửa phòng cũng không thể ra khỏi?
"Phanh ——"
Cố Tiểu Ngải hung hăng đóng cửa lại, tức giận đến nâng chân lên muốn đá cửa một cái, cửa lại đột nhiên từ bên ngoài bị mở vào.
Thân hình Lệ Tước Phong cao to xuất hiện ở cửa, vệ sĩ hai bên xoay người 90 độ cúi đầu, "Lệ tổng."
Cố Tiểu Ngải chân vẫn còn đang nâng lên.
"Như thế nào, còn muốn đá tôi?"
Nữ nhân này vừa tỉnh lại đây, cả người dáng vẻ bệ vệ cũng đã tỉnh lại.
Bảo mẫu lại còn nói cô tuyệt thực? Trừ bỏ mặt tái nhợt, bộ dáng này không phải muốn tuyệt thực?
Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng đi tới, cởi áo ba-đờ-xuy dài trên người móc trên giá áo, một mùi thơm của nữ nhân đặc hơn phát ra từ trên người hắn.
Cô nghe ra được, là mùi nước hoa của Tô Hiên Hiên dùng tối hôm qua.
Cố Tiểu Ngải thu hồi chân, nhíu mi xem xét qua, Lệ Tước Phong đưa lưng về phía cô mà đứng, sau cổ áo sơmi còn lưu một dấu môi hôn, dấu môi đỏ mọng.
Bảo mẫu nói hắn có chuyện quan trọng, chuyện quan trọng của hắn chính là lêu lổng cùng phụ nữ đã có chồng?
Sau đó. . . . . . Đem cô nhốt tại... trong phòng này? Chờ đợi hắn cảm thấy hứng thú thì phục vụ hắn sao?
Đầu óc hắn là không bình thường sao?
Cố Tiểu Ngải thần sắc trên mặt không khỏi trở nên ghét bỏ, nhìn bóng lưng hắn thẳng thắn trực tiếp nói, "Lệ Tước Phong, anh đến tột cùng muốn như thế nào?"
Lệ Tước Phong xoay người lại, lạnh lùng đánh giá bộ dáng của cô, như là không có nghe đến lời của cô ,hỏi ngược lại, "Muốn tuyệt thực sao? Cố Tiểu Ngải, cô nghĩ thủ đoạn tuyệt thực nhỏ này. . . . . . có thể để cho tôi thả cô sao?"
Ngữ khí của hắn mang theo ý đùa cợt.
"Anh đây là nhốt người phi pháp!" Cố Tiểu Ngải nói xong liền nhìn đến mặt Lệ Tước Phong , mới giật mình nhớ tới, hắn còn dám đánh người ở cục cảnh sát thì loại này tính gì phi pháp?
Lệ Tước Phong nới lỏng caravat, ngồi vào một bên trên sô pha, vỗ tay phát ra tiếng, động tác mang theo vài phần khí chất du côn, sắc mặt cũng là lạnh lùng , "Tiến vào."
"Vâng, Lệ tiên sinh."
Giọng nói bảo mẫu cung kính vang lên phía sau lưng Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải không rõ chuyện gì phía sau nên nhìn lại, chỉ thấy bảo mẫu dẫn mấy nữ nhân mang giúp đồ ăn đi tới.
Rực rỡ muôn màu mỹ thực đặt trên bàn, món trung, cơm Italy, cơm theo cách thức tiêu chuẩn . . . . . . Đủ loại kiểu dáng cơm chiếm mấy cỗ xe ăn.
Bụng không chịu thua kém phát ra âm thanh nhỏ thô lỗ.
Muốn lấy mỹ thực dẫn dụ cô sao?
"Tôi nói tôi không muốn ăn." Cố Tiểu Ngải quay đầu đi không nhìn mỹ thực, đi đến đối diện Lệ Tước Phong trên sô pha ngồi xuống, "Lệ Tước Phong, anh thả tôi ra."
"Sao? Cho tôi lý do." Lệ Tước Phong ung dung nhìn chằm chằm cô, đáy mắt đen như mực cũng là mang theo vẻ lo lắng. Trong ngực hơi hơi phập phồng .
Sau khi nhận được điện thoại của bảo mẫu nói cô cự tuyệt ăn cơm, hắn là chạy như bay trở về .
Mà cô. . . . . . Không có nửa phần phát hiện, chỉ lo làm cho hắn thả cô.
"Thứ nhất, anh không thiếu phụ nữ, không lý nào lại giam giữ tôi đùa bỡn; thứ hai, tôi không phải tội phạm, anh không thể hạn chế quyền tự do của tôi; thứ ba, nếu anh không thả tôi, tôi liền đói chết ở trong phòng của anh."
|