Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 127:
Những câu chữ đều quá mức chính thức, quá mức ấm áp, giữa những hàng chữ đều đã tràn ngập hương vị hướng tích cực.
Hẳn là trợ lý của Sở Thế Tu đã viết thay anh.
Tuyệt không có khả năng là Sở Thế Tu viết, cô liếc mắt một cái có thể nhìn ra được.
Sở Thế Tu từ nhỏ chính là như vậy, mặt ngoài ôn hòa, nhưng nội tâm lại cố chấp, rất cố chấp, thực thích đem mình giấu đi, không để ý tới toàn bộ thế giới. . . . . .
Anh là một người cô độc phía sau ánh mặt trời.
"Cố tiểu thư, truyền dịch xong rồi."
Một vệ sĩ đi đến trước mặt cô, thay cô đem kim truyền dịch bỏ ra.
"Ừ." Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng, đang chuẩn bị đóng trang của Sở Thế Tu lại, bỗng nhiên một bài đăng xông vào tầm mắt của cô.
【 mơ héo rũ, ngựa tre già đi, từ nay về sau anh yêu một người giống em. 】
Một câu vô cùng đơn giản nhưng công kích mạnh mẽ trái tim Cố Tiểu Ngải.
Xem thời gian bài viết đã rất lâu rồi, cô không hiểu, đây là Sở Thế Tu viết, hay là trợ lý của anh tùy ý viết.
Mơ héo rũ, ngựa tre già đi, từ nay về sau anh yêu một người giống em.
Lương Noãn Noãn giống cô sao?
Ý thức được mình nghĩ cái gì, Cố Tiểu Ngải vỗ vỗ mặt chính mình, làm cho mình tỉnh táo một chút.
Cố Tiểu Ngải, ngươi đang suy nghĩ gì? Ngươi chờ mong cái gì?
Chỉ là một bài viết bình thường thôi, đều không có ý nghĩa gì. . . . . .
Ngươi lại miên man suy nghĩ cũng không có kết quả gì.
Ngươi không thể chờ mong!
Chời đợi. . . . . . chỉ có thất vọng mà thôi.
Tâm tình nhất thời buồn bực lên, Cố Tiểu Ngải đóng trang của Sở Thế Tu lại. Xóa bỏ sạch sẽ lịch sử lên mạng của mình, đưa điện thoại di động trả lại cho vệ sĩ Vũ Giang, "Tôi mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi."
"Vâng, Cố tiểu thư."
Vũ Giang cầm di động, phụ giúp đẩy xe lăn của cô đi đến phòng bệnh.
*************************
Lúc Lệ Tước Phong trở lại phòng bệnh đã là đêm khuya, Cố Tiểu Ngải đã ngủ say. Bỗng nhiên cả người bị ôm lấy, ngay sau đó quần áo trên bị cởi bỏ sạch sẽ cảm giác mát làm cho cô mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Đừng. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải phát ra một tiếng ngân nhỏ vụn, trong bóng đêm trên người mình đã không còn một mảnh vải.
"Cố Tiểu Ngải, nhớ tôi không?"
Giọng nói Lệ Tước Phong gợi cảm mất tiếng trong đêm tối vang lên.
"Không có." Cố Tiểu Ngải vừa tỉnh ngủ ý thức vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê , nghe được hắn hỏi liền thành thực trả lời, môi lập tức bị ngăn chặn, "Đừng. . . . . . Ưhm. . . . . ."
Lệ Tước Phong cường thế hận không thể đem miệng cô đều nuốt vào, bàn tay của hắn ở trên người trần trụi của cô mọi nơi vuốt ve, kích thích chọc hỏa.
Cố Tiểu Ngải suy nghĩ dần dần tỉnh lại.
Trong bóng tối, tay hắn mang theo một loại ma lực đặc biệt, ở trên người cô tận tình đốt lửa.
"Cố Tiểu Ngải, nhớ tôi không? !" Lệ Tước Phong rời khỏi môi của cô, bá đạo lại hỏi một lần.
"Không. . . . . . đừng. . . . . ."
Môi lại bị chiếm lấy, Cố Tiểu Ngải nhất thời thanh tỉnh hơn phân nửa. Lệ Tước Phong nằm ở trên người cô quấn quýt si mê hôn cô, da thịt tiếp xúc, quanh quẩn ra một loại bầu không khí mập mờ.
Không có bật đèn, trong phòng bệnh một mảnh tối đen.
Lệ Tước Phong hôn một đường theo môi của cô đi xuống, dây dưa ở cổ trắng nõn của cô, vùi đầu vào nơi đẫy đà liếm.
Cố Tiểu Ngải bị hôn thân mình một trận run rẩy.
Hắn hơn nửa đêm trở về chính là ép buộc không cho cô ngủ? !
"Lệ Tước Phong, đừng. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhịn xuống thân ngâm kích thích, nằm ở trên giường có chút cầu xin tha thứ nói, "Đã muộn rồi, tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ."
"Cố Tiểu Ngải, chuyện này chẳng phân biệt được trễ hay không."
Mặt Lệ Tước Phong trở lại trước mặt cô, cúi đầu hôn môi của cô, lưỡi liếm liếm môi cô hương vị lại cuồng vọng kiêu ngạo bỏ thêm câu, "Chỉ nhìn tôi ý không vui."
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải nói không nên lời, tùy ý hắn ôm, hôn.
Không cần bật đèn, cô cũng biết hiện tại trên người cô lại dày đặt dấu hôn của hắn. . . . . . . . .
Hắn nóng rực kề sát cô, làm cho cô cảm giác được khát vọng mãnh liệt của hắn.
Dục vọng của hắn kéo tới.
"Tôi không thoải mái. . . . . . Lệ Tước Phong, tôi thực không thoải mái, anh đè chân của tôi." Giọng nói Cố Tiểu Ngải mềm yếu nói, lại bắt đầu bài giả sinh bệnh.
Hắn nhanh đi tắm nước lạnh đi, nhanh đi đi. Buông tha cho cô.
Lại buông tha cô một lần. . . . . . Cô, có thể tránh được một lần lại một lần.
"Hôm nay không được? Ưhm. . . . . ." Lệ Tước Phong bỗng nhiên thét lớn một tiếng, trầm xuống thân mình thẳng tiến vào thân thể mềm mại của cô.
Không nghĩ tới mấy ngày này vẫn cực lực khắc chế Lệ Tước Phong bỗng nhiên mạnh mẽ tiến vào thân thể của cô, Cố Tiểu Ngải có chút không thích ứng cắn môi, nhịn xuống hơi hơi đau đớn.
Lệ Tước Phong rất cẩn thận tách ra hai chân của cô, làm cho mình không đè nặng đến chân của cô.
Lập tức, Lệ Tước Phong bắt đầu không nhanh không chậm chuyển động, cúi thấp đầu xuống hôn cô, giọng nói khàn khàn, tràn ngập chuyện dục vọng, "Cố Tiểu Ngải, tôi muốn năm ngày sau đi châu Âu, năm ngày này cô ngoan cho tôi."
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cả kinh, "Anh không đi châu Âu với tôi sao? Ách. . . . . . Nhẹ chút."
Âm thanh đo là một loại rên rỉ tinh tế.
"Ừ, tôi còn có chút chuyện." Lệ Tước Phong tận lực dịu dàng giữ lấy cô, chính là đến cuối cùng càng ngày càng chưa đủ, mỗi một lần đều bắt đầu trở nên mạnh mẽ.
Nghĩ đến năm ngày không thấy được nha đầu kia, hắn liền một trận không thoải mái.
Không gặp được.
Sờ không được.
Hôn không đến.
Lệ Tước Phong cúi đầu truy đuổi lại hôn môi cô, Cố Tiểu Ngải bị hắn hôn thần chí có chút hỗn loạn.
Trên tay hắn còn có chút chuyện?
Hiện tại, nguy cơ của Sở thị đã được giải trừ, tình thế cũng khá hài lòng, duy trì như thế nữa sẽ rất nhanh không còn ai nhớ rõ “Chuyện trốn thuế”.
Công ty quốc tế Sở thị có thể chậm rãi đi lên.
Nhưng muốn Lệ Tước Phong tiếp tục không đả kích công kích Sở thị nữa, vậy thành đấu tranh thương mại, không phải bằng hai bản thảo tin tức của một chó săn như cô có thể xoay chuyển được.
Không được, cô nhất định phải theo sát Lệ Tước Phong. . . . . .
"Anh không đi tôi cũng không đi." Giọng nói Cố Tiểu Ngải mềm nhũn nói, tay chủ động ôm lấy cổ của hắn, có chút quần lấy người.
Nghe vậy, Lệ Tước Phong tà mị cười, "Vì sao?"
"Dù sao tôi cũng không đi." Cố Tiểu Ngải cố ý giống như làm nũng nói, trong bóng đêm ngẩng đầu lên chủ động hôn môi mặt của hắn.
"A." Lệ Tước Phong lại cười, hôn môi của cô, giọng điệu gợi cảm mà không ai bì nổi, "Cố Tiểu Ngải, cô còn nói cô không phải yêu tôi?"
Lúc trước hắn đi Nhật Bản cô phản ứng gì đều không có.
Lúc này đây, cô đi châu Âu, lại muốn hắn đi cùng.
Nha đầu kia. . . . . . Còn không phải yêu hắn?
|
Chương 128:
Lần này là Cố Tiểu Ngải cố ý dẫn dụ hắn. Cho dù như thế nào đi nữa, mình ở bên cạnh Lệ Tước Phong, ít nhất có thể thay Sở Thế Tu theo dõi hành động của hắn, có gì không thích hợp, cô cũng có thể thông báo cho Sở Thế Tu.
Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ngải bắt đầu đáp lại Lệ Tước Phong hôn nồng nhiệt, đôi môi dây dưa, lưỡi cùng lưỡi quấn quanh, kéo trằn trọc.
"Lệ Tước Phong, tôi không đi châu Âu."
"Nghe lời nào." Lệ Tước Phong ở trên người cô dong đuổi, một tay nhéo nhéo vành tai của cô, giọng nói khêu gợi mang theo dụ dỗ, "Năm ngày sau tôi liền bay qua."
Ai biết trong vòng năm ngày sẽ phát sinh chuyện gì?
"Vậy tôi chờ anh cùng nhau đi. Ách. . . . . . Ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải hơi hơi sợ run giọng nói của hắn mây mưa thất thường.
"Đau sao?" Lệ Tước Phong đột nhiên hỏi, chậm rãi rời khỏi thân thể của cô.
Cố Tiểu Ngải rất muốn nói đau, rất muốn làm cho hắn dừng lại, nhưng cuối cùng lại lắc lắc đầu, "Không có."
Chịu ủy khuất một chút để đổi lại thù lao tương ứng.
Hiện tại, đây là điều duy nhất cô có thể làm .
Nghe vậy, Lệ Tước Phong gợi lên môi, lập tức lại tiến công thân thể của cô, vô độ đòi lấy.
"Lệ Tước Phong. . . . . . Ưhm. . . . . . Anh còn chưa đáp ứng tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải thừa dịp lý trí đến hơi thở cuối cùng tiếp tục nói, thân thể thừa nhận sức nặng của hắn lần lượt đè đến.
Lệ Tước Phong cười nhạo một tiếng, "Cố Tiểu Ngải, cô làm gì mà còn nóng vội hơn so với cả tôi. Chỉ có năm ngày, ngoan."
Không hề cho cô có cơ hội nói chuyện, Lệ Tước Phong ngưng tụ chắn, lấp, bịt môi của cô.
Thần thái Cố Tiểu Ngải rất nhanh dần dần đánh mất cảm giác va chạm, tùy ý Lệ Tước Phong ta cần ta cứ lấy. . . . . .
Không đợi đến Lệ Tước Phong phát tiết xong, Cố Tiểu Ngải liền ở trong lòng ngực của hắn trầm lắng ngủ thiếp đi.
Người phụ nữ này thật mất hứng.
Nha đầu kia thể lực thật không được mà.
Xem ra chờ sau khi chữa khỏi bệnh bao tử của cô, hắn nhất định huấn luyện thể lực cho cô, không thể nhiều lần bị mất hứng như vậy.
Bật đèn lên, Lệ Tước Phong đi vào phòng tắm mở nước ấm vào bồn, để điều hòa ở độ ấm áp nhất định, mới đi ra ngoài bế Cố Tiểu Ngải trần như nhộng từ trên giường lên, đi vào phòng tắm thật cẩn thận bỏ vào trong bồn tắm.
Cố Tiểu Ngải nằm ở trong bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền, xà phòng nảy lên thân thể trắng nõn của cô, có chút giống sóng biển tập cuốn thân thể của cô.
Xương quai xanh của cô, vai, nơi đẫy đà đều có nhiều dấu hôn, là do hắn để lại.
Hình này thật dẫn dụ mắt của hắn, làm cho mắt hắn sáng lên lại tràn ngập dục vọng, đầu ngón tay nóng rực mơn trớn thân thể của cô, giống như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật.
Giống như sợ ngứa, Cố Tiểu Ngải rụt lui thân mình, cả người thiếu chút nữa lọt trong nước.
Lệ Tước Phong ôm cổ cô mới không làm cho cô ngã xuống.
Di động ở bên ngoài vang lên, một lần lại một lần.
Để Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong bồn tắm, Lệ Tước Phong ra cửa cầm di động tiến vào, một tay thay Cố Tiểu Ngải chà lau một tay cầm di động nói, "Hủy toàn bộ lịch công tác của tôi vào ngày mai."
"Sao ạ? Nhưng ngày mai tập đoàn tài chính châu Âu phái người đến kiểm tra, ngài không ở đây, nếu tin này lão gia biết được lại tức giận." Thư ký Vương Chiêu kinh ngạc cực kỳ.
Lại là lão gia. . . . . .
"Các ngươi tiếp đãi trước, tôi bay qua châu Âu rồi trở về."
Lệ Tước Phong ngồi ở bên cạnh bồn tắm lớn, đầu ngón tay mơn trớn nơi nào đó mềm mại của Cố Tiểu Ngải, xúc cảm làm cho hắn nhíu mày.
"Sao ạ? !" Thư ký hét càng quỷ dị , châu Âu phái người đến, Lệ tổng lại muốn đi Châu Âu? Làm cái gì vậy?
"Ngoài ra, thay tôi đặt một ngàn cái bong bóng, sáng mai tôi cần." Liếc liếc mắt Cố Tiểu Ngải đang ngủ say mặc hắn chà sát, Lệ Tước Phong lại nói thêm một câu.
"Một ngàn cái bong bóng? !" Thư ký lại muốn thét chói tai, nhưng tính chất vốn chuyên nghiệp nên cô nhịn xuống, hỏi chuyện công việc, "Muốn hình tròn hay hình tim ạ?"
Hình tròn?
Hình tim?
Lệ Tước Phong cúi đầu dừng ở nhan sắc đang ngủ của Cố Tiểu Ngải, rõ ràng bị hắn giữ lấy dạy dỗ rất nhiều lần, nhưng khuôn mặt này hoạt nhìn vẫn là thanh thuần, sạch sẽ.
Giống như không nhuốm bụi trần.
Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong một tay vuốt ve mặt Cố Tiểu Ngải, nói vào di động trầm thấp, "Hình tim."
Nói xong, Lệ Tước Phong đang muốn gác điện thoại, như là nghĩ đến cái gì, mắt trầm xuống, bỗng nhiên lại thêm một câu, "Bong bóng thực lãng mạn sao?"
". . . . . ." Phía bên kia thư ký chuyên nghiệp trầm mặc thật lâu, cuối cùng dùng khẩu khí thực kiên định nói, "Lãng mạn! Nhất là một ngàn cái bong bóng. . . . . . Đối với phụ nữ rất có lực sát thương."
Lực sát thương?
Muốn thật sự có lực sát thương mới được.
Cúp điện thoại, Lệ Tước Phong ném điện thoại một bên, chuyên tâm thay Cố Tiểu Ngải tắm rửa.
*************************
Ngày hôm sau mới sáng tinh mơ, bảo mẫu cũng đã đem hành lý của cô tới cửa.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên giường ảo não muốn đánh nhau với chính mình. Tối hôm qua, cô làm sao lại có thể ngủ chứ? Hôm nay tỉnh lại, Lệ Tước Phong đã không ở đây.
Cô bị bắt đi Châu Âu, như vậy liền không thể ở lại bên cạnh Lệ Tước Phong tìm hiểu tin tức.
Nếu Lệ Tước Phong vẫn đang đối với Sở thị công kích, làm khó dễ thì lúc trước cô làm không phải phí công rồi sao?
Phiền chết đi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải ủ rũ ngồi ở trên giường, sống chết cũng không chịu xuống giường.
Bảo mẫu đứng ở cửa lại bắt đầu thúc giục, "Cố tiểu thư, cô đừng như vậy, Lệ tiên sinh cũng là có việc công ty mới không thể đi cùng cô, có bảo mẫu cùng cô đi thôi. . . . . ."
|
Chương 129:
Vấn đề không phải ai cùng đi.
Nếu ai có thể chuẩn xác nói cho cô biết, Lệ Tước Phong không còn ác ý công kích Sở thị nữa, cô lập tức bỏ gánh nặng đi Châu Âu.
Cô cũng không phải luyến tiếc Lệ Tước Phong. . . . . .
Tổn hại nhất là đêm qua bị Lệ Tước Phong ăn làm mạt tịnh, kết quả cô ngay cả một chút yêu cầu cũng chưa làm cho hắn đáp ứng.
Hay là muốn bị đưa đi Châu Âu.
Tối hôm qua, làm sao cô có thể ngủ đi chứ. . . . . .
"Tôi không đi." Cố Tiểu Ngải quyết định lì lợm ở trên giường, chết sống không đi bệnh viện Piere ở Châu Âu gì gì đó.
"Ai nha, Cố tiểu thư, bảo mẫu biết cô luyến tiếc Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh cũng là vì tốt cho cô, bác sĩ chuyên nghiệp ở bệnh viện Pierre cũng đã cho người liên hệ được rồi."
Cô thật không phải là luyến tiếc Lệ Tước Phong. . . . . .
"Tôi không đi, tôi không muốn đi."
Cố Tiểu Ngải biết hiện tại chính mình có vẻ thực không có phẩm hạnh, nhưng cô cũng không thể làm gì khác hơn.
"Lệ tiên sinh đặc biệt cho người mua một máy bay riêng, về sau trong nước hay nước ngoài bay tới bay lui thực tiện."
Hắn mua phi thuyền vũ trụ cô cũng không còn hứng thú. . . . . .
"Bảo mẫu, tôi không muốn đi."
"Cố tiểu thư, chúng ta hiện tại sẽ xuất phát, đến đây, bảo mẫu mặc quần áo cho cô." Bảo mẫu nói xong bước đi đến trước giường, cầm lấy quần áo ân cần mặc trên người Cố Tiểu Ngải. . . . . .
. . . . . .
Gừng càng già càng cay.
Cô tại đây lì lợm nửa ngày, bảo mẫu trực tiếp đi lên thay cô lớn như vậy mặc quần áo, cô còn lì lợm như thế nào được nữa. . . . . .
Đến cuối cùng, Cố Tiểu Ngải vẫn là chính mình mặc quần áo tử tế, ngồi trên xe lăn, được bảo mẫu đẩy ra bệnh viện, bốn vệ sĩ kéo hành lý đi theo sau các cô.
Hành trình đi châu Âu vốn không thể tránh né được.
Chỉ mong Lệ Tước Phong không có thời gian nhàn hạ đi đối phó Sở thị.
"Cố tiểu thư, tôi đi lấy xe." Một vệ sĩ đeo kính mặt không biểu tình nói, xoay người rời đi.
Nhìn Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn khuôn mặt u sầu, bảo mẫu bắt đầu an ủi cô, "Cố tiểu thư, cô xem, hôm nay mặt trời thật tốt. . . . . . Cô cũng đừng vẻ mặt đau khổ nữa."
Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ cười khổ.
Cầm di động bấm số gọi Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải nghe bên trong truyền đến tiếng vang, thật lâu. . . . . . Đều không có người nghe.
*************************
Lệ Tước Phong. . . . . . Là hạ quyết tâm không chịu để cho cô ở lại bên cạnh hắn.
Một chiếc xe màu đen dài chạy nhanh vào bệnh viện tư nhân, đứng ở trước mặt bọn họ, phía sau xe chậm rãi hạ xuống bậc thang.
Bảo mẫu phụ giúp cô đi lên phía trước, Cố Tiểu Ngải nhìn bậc thang một chút, nhân tiện nói, "Tôi tự lên xe được, mọi người cũng lên xe đi."
"Được, Cố tiểu thư cẩn thận chút."
"Dạ."
Cố Tiểu Ngải ấn xe lăn chạy nhanh vào trong xe.
Trong phòng xe cao cấp được trang bị đầy đủ mọi thứ phương tiện, TV LCD, ghế dựa sô pha, quầy bar, quầy rượu. . . . . . Quả thực giống một nhà ăn xa hoa di dộng.
Phòng xe rất dài, Cố Tiểu Ngải đem xe lăn ấn đi lên phía trước.
Xe chậm rãi khởi động chạy nhanh đi, lại không có nhìn thấy bảo mẫu lên xe, Cố Tiểu Ngải có chút kỳ quái hỏi, "Bảo mẫu bọn họ ngồi ở một chiếc xe khác sao?"
Vừa dứt lời, bên ngoài xe liền truyền đến tiếng la thất thanh đầy lo lắng của bảo mẫu, "Cố tiểu thư! Cố tiểu thư! Nhanh xuống xe! Đây không phải là xe của Vũ Giang, nhanh xuống xe!"
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, Vũ Giang cùng ba vệ sĩ khác bay nhanh chạy tới, ý đồ đuổi theo xe.
Tốc độ xe bắt đầu nhanh hơn, chỉ chớp mắt, chạy nhanh ra khỏi bệnh viện tư nhân.
Tại sao có thể như vậy?
Cố Tiểu Ngải có chút kinh hoảng nhìn về phía trước, chỉ thấy ghế tài xế và ghế phụ đều lộ ra một đầu người, không khỏi lớn tiếng nói, "Cho tôi xuống xe! Các người là ai?"
Cô không ngờ bị dụ dỗ lên xe!
Sẽ không phải là kẻ thù của Lệ Tước Phong đến bắt cóc cô chứ? Giống như hắn kinh doanh lớn như vậy, tác phong thủ đoạn đọc ác, thái độ kiêu ngạo ương ngạnh, kẻ thù nhất định không thể thiếu.
Người ngồi ở ghế tay lái phụ đứng lên, hơi hơi khom lưng, áo sơmi sạch sẽ trang bị caravat nhạt màu, áo khoác dài màu cà phê nhạt, khí chất ôn hòa, một đôi mắt nâu giờ phút này không thế nào bình tĩnh nhìn cô, môi nhợt nhạt mở ra, "Là anh, Ngải Ngải."
Sở Thế Tu.
"Ba ——"
Bộ điều khiển xe lắn rơi xuống sàn.
Cố Tiểu Ngải trên mặt tái nhợt, một đôi mắt ngơ ngác nhìn anh, một chữ cũng nói không được.
Vì sao. . . . . . Sở Thế Tu muốn dụ cô lên xe?
Sở Thế Tu theo phó giá tòa kia đoan hơi hơi loan thon dài thân thể hướng cô đi tới, ở trước mặt cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt điều khiển xe lăn dịu dàng bỏ tới trên tay cô.
Anh để tóc ngắn nhuộm màu cây đay, làm cho cả người anh có vẻ càng thêm ôn hòa, không để ý đời thường.
Anh cứ như vậy ngồi xổm trước mặt cô, tay chậm rãi chạm vào chân cô vẫn còn băng bó, mày hơi hơi nâng lên, trong giọng nói có chút đau lòng, "Tại sao có thể như vậy?"
Mắt anh giống như một ngôi sao.
Có một chút ánh sáng lên.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn ngơ ngác nhìn anh, không, thật lâu mới tìm quay về giọng nói của mình, "Vì sao?"
Mắt Sở Thế Tu buồn bã, mất đi sắc thái bình thường.
Qua vài giây, Sở Thế Tu mới nâng mắt lên nhìn chăm chú vào mặt của cô, giọng nói có chút chua sót, "Hai ngày trước, anh nhìn thấy em, đúng không?"
". . . . . ."
"Vì sao không chịu để ý anh?" Sở Thế Tu hỏi, dịu dàng lại mang theo cố chấp, cố chấp không phải để hỏi ra cái kết quả.
Sở Thế Tu cá tính bướng bỉnh không có người nào có thể chống đỡ được.
Mắt của anh giống như có thể thấu trong lòng của cô.
Cố Tiểu Ngải hai tay để trên đầu gối, nắm chặt thành quyền.
*************************
Một chiếc xe phong cách thể thao màu đỏ chạy nhanh ở trên đường, Lệ Tước Phong một tay để lên tay lái, một tay chống ở cửa kính xe, gió lớn thổi tóc đen ngắn anh tuấn.
Ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ, môi mỏng khêu gợi hơi hơi gợi lên.
Cố Tiểu Ngải kia nhất định cho là mình sẽ không cùng cô đi Châu Âu.
Không nghe điện thoại của cô, không cho cô bất cứ hy vọng nào.
Như vậy, lúc hắn xuất hiện, cô nhất định sẽ nhào vào trong ngực của hắn.
Phụ nữ. . . . . . thích nhất ngạc nhiên vui mừng.
Ánh mắt thâm thúy nhìn đến điều khiển bên cạnh, Lệ Tước Phong khóe môi ý cười càng thêm thâm thúy.
"Lệ tổng, bong bóng cũng đã an bài tốt, ấn nút điều khiển bong bóng sẽ toàn bộ bay lên không. Tôi lại cam đoan một lần nữa, không có phụ nữ nào lại không thích một màn lãng mạn phô trương như vậy."
Thư ký Vương Chiêu trong điện thoại một lần nữa cam đoan, làm cho Lệ Tước Phong tâm tình càng thêm hào hứng.
|
Chương 130:
"Đúng rồi, Lệ tổng, Lam Du tiểu thư đã đến công ty vài lần, cô ấy là ngôi sao chụp ảnh bikini rất xinh đẹp ở Hongkong. Hiện tại đã có rất nhiều fan, đã có kinh nghiệm đóng vai quần chúng. Cô ấy muốn casting cho vai nữ chính trong phim《 giết 》." Giọng nói của thư ký dừng một chút, lại nói, "Cô ấy muốn hẹn ngài khi nào thì ăn một bữa cơm."
Ngôi sao chụp bikini xinh đẹp sao?
Không phải cũng chỉ là ngôi sao thoát y thôi sao?
Ăn cơm? Ăn cơm là thứ yếu, quan trọng: nhảy lên giường của hắn mới là trọng điểm.
Hiện tại, hắn chỉ có hứng thú với phụ nữ thanh thuần, chẳng hạn như —— Cố Tiểu Ngải, từ đầu tới đuôi chỉ thuộc loại phụ nữ của hắn.
"Cho cô ta biến đi!"
Lệ Tước Phong trực tiếp cắt đứt giọng nói của thư ký, cúp điện thoại, tay cầm lấy cái điều khiển màu xanh lục, ngón cái vuốt ve ở trên mặt, trong mắt ý cười rõ ràng.
Di động lại lần nữa vang lên, là bảo mẫu gọi.
Cố Tiểu Ngải có phải không thấy được hắn không chịu đi hay không? !
Lệ Tước Phong mang tai nghe điện thoại nhận cuộc gọi, trên tay còn cầm cái điều khiển màu xanh lục .
"Lệ tiên sinh! Không tốt rồi! Cố tiểu thư bị người ta bắt cóc !" Giọng nói bảo mẫu hoảng hốt từ trong điện thoại truyền tới.
"Sao——"
Xe thể thao cấp tốc dừng lại trên đường.
Đầu ngón tay run lên, đè xuống nút điều khiển, toàn bộ bong bóng bay lên không trong nháy mắt. . . . . .
Xe thể thao chắn ngang đường, Lệ Tước Phong trừng mắt phía trước đường, nụ cười trên mặt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Còn không mau đi tìm? !"
Lệ Tước Phong rống lớn nói, giữa trán gân xanh nổi lên.
Trái tim đập hỗn loạn.
Cúp điện thoại trực tiếp bấm số Cố Tiểu Ngải gọi, ảnh đại diện cuộc gọi đi là ảnh của cô chụp hồi trung học, khi còn là cô gái thanh thuần, mắt mở to mang theo khí chất ẩn ẩn cao ngạo quý tộc.
Tiếng chuông vang lên thật lâu.
Không ai nghe.
"Cố —— Tiểu —— Ngải!"
Lệ Tước Phong cắn răng, mau nghe, Cố Tiểu Ngải!
Ngay sau hồi chuông, di động bị cắt đứt liên lạc.
"Khốn nạn!"
Lệ Tước Phong một quyền đánh ở trên tay lái, người nào không biết sống chết, dám bắt cóc phụ nữ của hắn!
Đá văng ra cửa xe, Lệ Tước Phong vừa đi xuống xe vừa bấm số thư ký.
"Lập tức triệu tập người vây mạng lưới ở C thị! Tìm cho ra Cố Tiểu Ngải cho tôi!"
Khốn kiếp!
Lệ Tước Phong hung hăng kéo kéo caravat, nới cúc áo ra, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
Bắt cóc phụ nữ của hắn!
Đi chết đi!
*************************
Trong xe yên tĩnh, Sở Thế Tu ngồi xổm trước xe lăn Cố Tiểu Ngải, lẳng lặng nhìn chăm chú vào cô.
"Ngải Ngải. . . . . ."
Một tiếng của Sở Thế Tu trầm thấp, điện thoại trong túi Cố Tiểu Ngải bắt đầu vang lên. . . . . .
Di động của cô không có người nào khác gọi, chỉ có Lệ Tước Phong.
Chuông điện thoại di động làm cho Cố Tiểu Ngải tỉnh táo một chút, không có nghe, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Sở Thế Tu, "Cho em xuống xe."
"Không được." Sở Thế Tu cự tuyệt, giọng điệu cố chấp.
|
Chương 131:
"Không thể." Sở Thế Tu cự tuyệt, giọng điệu cố chấp.
"Sở Thế Tu. . . . . ."
"Là bạn trai em sao?" Sở Thế Tu nghe tiếng chuông vang lên không ngừng, hướng cô mở ra bàn tay, "Anh cùng hắn nói chuyện, cho em thời gian một ngày."
Cố Tiểu Ngải ngây người.
Anh còn chưa biết bạn trai của cô chính là Lệ Tước Phong sao?
Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong trò chuyện?
Lệ Tước Phong là người có thù tất báo, là sao còn có thể buông tha cho Sở thị.
Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, lập tức không kiên nhẫn nói, "Sở Thế Tu, anh cho em xuống xe, chúng ta trong lúc này không có gì để nói, nên em cũng đã nói rõ ràng."
Sở Thế Tu trong mắt xẹt qua một chút đau thương, giây tiếp theo hướng cô lộ ra nụ cười ôn hòa, giọng điệu còn thật sự cố chấp, "Từ đầu tới đuôi, đều là em nói, còn anh không có."
. . . . . .
Trong nháy mắt, lòng chợt rung động .
Anh nói: từ đầu tới đuôi, đều là em nói, còn anh không có.
Cũng đã như vậy, anh còn muốn cùng cô nói cái gì?
Tiếp cận cô, đối với anh không có chỗ tốt gì, anh có hiểu hay không?
"Ngải Ngải, cho anh di động."
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên một lần lại một lần, tay Sở Thế Tu muốn từ trong túi cô lấy điện thoại.
Không muốn cho Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong nói chuyện, không muốn cho Sở Thế Tu nhìn thấy số trên điện thoại di động . . . . .
Cố Tiểu Ngải có chút hoảng hốt đem bàn tay bỏ vào trong túi tắt máy.
Tiếng chuông đột nhiên ngừng lại.
Bên trong xe một mảnh im lặng.
Sở Thế Tu nhìn động tác của cô lộ ra tươi cười.
Cô là vì anh mới tắt điện thoại của bạn trai sao?
Anh ở trong lòng cô vẫn có trọng lượng, không phải sao?
Sở Thế Tu ngẩng đầu vuốt vuốt tóc dài mềm mại của cô, "Vài ngày không thấy, em tiều tụy rất nhiều."
Anh không phải cũng giống vậy sao, trên mặt không giấu được vẻ mỏi mệt.
Gần đây, anh. . . . . . không tốt sao?
Thân thể bác Sở đã tốt hơn nhiều rồi.
"A?"
Giọng nói giật mình của tài xế phía trước đột nhiên truyền đến.
Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải nghe tiếng đồng thời nhìn qua, tài xế nở nụ cười một tiếng, "Thiếu gia, anh xem trên bầu trời kìa, thiệt nhiều bong bóng. Hôm nay có ngày lễ gì sao?"
Bong bóng?
Nhớ tới tối hôm qua xem phim thần tượng Hàn Quốc, Cố Tiểu Ngải đè xuống cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn phía bên ngoài, từ gần đến xa, toàn bộ thành thị trên không có rất nhiều bong bóng hình tim bay lên, rất là đồ sộ. . . . . .
"Ngải Ngải, cẩn thận một chút."
Sở Thế Tu kéo cô từ cửa kính xe trở vào trong, một lần nữa đem cửa kính xe đóng lại, "Vài cái bong bóng mà thôi, em thích anh sẽ mua cho em."
Tâm, vì từng từ của anh nói mà rung động.
Cô nói ra nhiều chuyện tuyệt tình như vậy, vì sao anh còn muốn cố chấp như vậy.
Đừng tốt với cô. . . . . .
Đừng tốt với cô nữa. . . . . .
Cái mũi có chút chua xót, Cố Tiểu Ngải đem xe lăn ngã về phía sau, khoảng cách xa anh một chút, có chút khẩn cầu nói, "Sở Thế Tu, anh bỏ em xuống xe, chúng ta lần sau sẽ tìm cơ hội gặp mặt được không?"
"Không được." Sở Thế Tu nhìn động tác cô rút lui, nụ cười trên mặt không nhịn được, "Ngải Ngải, anh không thể mỗi lần đều lưu cho anh bóng dáng, được không?"
Ngữ khí của anh so với cô càng cầu xin. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nắm thành quyền, móng tay thật sâu rơi vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho mình tỉnh táo một chút, lại tỉnh táo một chút. . . . . .
Đừng đắm chìm trong vẻ điềm đạm của anh.
"Thiếu gia, phía sau có xe đuổi theo."
Tài xế bỗng nhiên lo lắng nói.
Cố Tiểu Ngải có chút khẩn trương nhìn lại, Sở Thế Tu nhíu nhíu mày, "Có phải vệ sĩ nhà em nghĩ đến em bị bắt cóc hay không? Muốn anh xuống xe giải thích cùng bọn họ hay không?"
". . . . . ."
Đây không phải là vệ sĩ nhà cô, là vệ sĩ của chủ nhân cô.
Cô đã sớm là thiên kim nghèo túng.
Cô hai lần gặp Sở Thế Tu trên người ăn mặc đều tốt lắm, trên tay còn mang nhẫn "Yêu em lợi chi lệ", mới có thể làm cho anh có loại hiểu lầm này.
Nếu như bị bọn vệ sĩ phát hiện cô trên xe của Sở Thế Tu liền xong đời.
Cô không dám tưởng tượng Lệ Tước Phong sẽ nảy sinh ác độc đến cái tình trạng gì.
Nghe được Sở Thế Tu nói, tài xế bắt đầu đem xe chạy thong thả, "Thiếu gia, có cần dừng lại chờ bọn hay không?"
"Sở Thế Tu, anh để cho em xuống xe được không?"
"Tăng tốc đi."
Sở Thế Tu nhìn mặt Cố Tiểu Ngải bỗng dưng nói, anh sẽ không cho cô cơ hội, sẽ không cho cô chỉ chừa lại cái bóng dáng cho anh. . . . . .
|