Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 160:
"Oa. . . . . ."
Các nhân viên của cửa hàng đều rất ngưỡng mộ.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng, Lệ Tước Phong đã thay giày da màu đen, đôi giày trước kia bị quăng vào thùng rác. . . . . .
Đem toàn bộ quần áo, giày dép bỏ trên xe các vệ sĩ phía sau, Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải trở lại xe Lamborghini.
Trời Copenhagen đã tối rồi, trên các tuyến đường được thắp đèn sáng rực rỡ.
"Tôi đưa cô đi ăn cơm." Lệ Tước Phong khởi động xe, chạy nhanh như gió ra ngoài.
Một tòa giáo đường Baroque tiến vào tầm mắt Cố Tiểu Ngải, dường như cô không cần nghĩ ngợi hô, "Dừng lại."
Xe thể thao dừng lại ngay.
Lệ Tước Phong hai tay khoát lên trên tay lái, chuyển mắt trừng cô, "Sao thế?"
. . . . . .
Nghe được giọng nói Lệ Tước Phong, cô mới bừng tỉnh, nhìn liếc mắt giáo đường kia một cái lắc lắc đầu, thản nhiên nói, "Không có gì, đi thôi."
Lệ Tước Phong nhìn theo tầm mắt của cô, lạnh lùng thốt, "Muốn đi vào giáo đường sao?"
"Không có." Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng xả ra một chút tươi cười.
Cô chỉ là phản xạ có điều kiện trong nháy mắt thôi.
Lúc còn bé, cô vẫn luôn chờ đợi làm cô dâu của Sở Thế Tu, mẹ nói với cô, giáo đường Baroque thích hợp để kết hôn nhất, trang trọng mà tươi mát, tương lai cô cùng Sở Thế Tu có thể tuyên thệ trong giáo đường kia.
Khi đó, cô thầm nghĩ đến lúc đó phải mặc áo cưới xinh đẹp nhất, nhưng không biết giáo đường là nơi nào.
Mẹ cho cô xem rất nhiều ảnh chụp giáo đường, cô cũng không thèm để ý, không nghĩ tới vừa mới liếc mắt một cái liền nhận ra nơi đây.
Giáo đường Baroque bề ngoài cũng không nổi bật, nhưng cô có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.
Có lẽ đáy lòng cô cũng là tin tưởng lời mẹ nói, tuyên thệ kết hôn trong giáo đường là hoàn mỹ nhất.
"Xuống xe."
Cố Tiểu Ngải còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, thân hình Lệ Tước Phong bỗng nhiên xuất hiện ở bên ngoài cửa xe của cô.
Dây an toàn trên người bị hắn cởi bỏ, Lệ Tước Phong ngang ngược đem cả người cô bế từ trong xe đi ra, "Muốn xem thì liền vào xem, có cái gì khó khăn."
. . . . . .
Cô chỉ là đột nhiên nhớ tới thôi mà.
Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong kéo đi vào trong giáo đường, bên trong giáo đường Baroque rất lộng lẫy, cột đá cẩm thạch trang nghiêm, bên trên có điêu khắc bức tranh chạm nổi.
Tường được sơn đơn giản mà tươi sáng có gắn thêm đồ trang trí, làm cho cả giáo đường giống như mẹ nói vậy, trang trọng mà tươi mát.
Trong giáo đường cũng không có nhiều người, chỉ có hơn mười tín đồ đang cầu nguyện.
Nữ tu sĩ phía trước đang giảng đạo bằng tiếng Anh. . . . . .
Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong kéo ngồi vào một bên ghế, Lệ Tước Phong cúi đầu hỏi cô, "Có nghe hiểu được nữ tu sĩ nói cái gì hay không?"
Cố Tiểu Ngải thành thực lắc lắc đầu.
"Bà ấy đang giảng một đoạn《 Thánh kinh 》." Lệ Tước Phong vừa nghe nữ tu sĩ kia nói một bên phiên dịch cho Cố Tiểu Ngải nghe.
Giọng nói từ tính của hắn ở bên tai cô vang lên.
Chuyên thuộc loại hơi thở của hắn ở trước mắt cô . . . . . .
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, lẳng lặng nghe hắn phiên dịch, cô phải thừa nhận rằng người đàn ông này có một giọng nói rất êm tai.
Vẫn nghe Lệ Tước Phong nói, Cố Tiểu Ngải chậm rãi nhìn cây thánh giá lớn phía trước giáo đường, tượng trưng cho trang nghiêm. . . . . .
Có thể cả đời này cô cũng không có cơ hội mặc áo cưới bước vào giáo đường, hôm nay tới xem qua một lần cũng tốt. . . . . .
"Phanh ——"
Cửa giáo đường bỗng nhiên bị đóng mạnh lại.
Giọng nói Lệ Tước Phong đột nhiên ngừng lại, ánh mắt u ám.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc muốn quay đầu lại nhìn, tay Lệ Tước Phong đè mạnh cô lại, ấn cổ cô tiến đến trong ngực của hắn.
Cổ bị hắn ấn đau đớn, Cố Tiểu Ngải khó chịu muốn giãy dụa, "Lệ Tước Phong, anh làm tôi đau. . . . . ."
"Phanh ——"
Tiếng nói của cô ngừng lại sau khi một tiếng súng vang lên.
"A a ——"
Tín đồ cùng nữ tu sĩ trong giáo đường hỗn loạn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải bị đặt ở trong lòng Lệ Tước Phong cả người run lên, Lệ Tước Phong ôm chặt cô, nói nhỏ, "Đừng đứng lên."
Dứt lời, Lệ Tước Phong đã muốn buông cô ra đứng thẳng lên, bóng dáng chính trực.
Theo khe hở giữa chỗ ngồi, Cố Tiểu Ngải tinh tường nhìn đến hàng chỗ ngồi có một người ngoại quốc đang nằm trên đó, hai mắt mở thật to vẫn không nhúc nhích, máu tươi trên đầu ồ ồ mà ra, chảy thẳng đến chỗ cô bên này. . . . . .
"A. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải sợ tới mức hét lên, tay run run che miệng mình lại.
Người ngoại quốc này bị trúng đạn sau đầu, nói đúng hơn là bị bắn từ phía sau.
Nếu vừa rồi Lệ Tước Phong không đè cổ cô xuống, có lẽ người bị bắn kia là cô . . . . . .
Làm sao có thể vừa đến châu Âu, liền bị khủng bố nguy hiểm.
"Tam thiếu gia."
Cố Tiểu Ngải chợt nghe giọng nói cung kính của một đám người vang lên, phát âm chuẩn tiếng Trung.
Tam thiếu gia?
Gọi Lệ Tước Phong sao?
"Không có việc gì , đứng lên đi." Lệ Tước Phong lôi kéo cô đứng lên, một tay ôm cô đến trước người.
Cô dựa vào trước ngực hắn, nghe tim hắn đập mạnh từng chút một từng chút một.
"Đi vào trong đó! Toàn bộ đi vào trong đó! Hai tay giơ trên đầu!"
Trong giáo đường đột nhiên có rất nhiều vệ sĩ cầm súng dùng tiếng Anh chỉ huy tín đồ cùng tu sĩ hai tay ôm lấy đầu, ngồi xỗm góc tường. . . . . .
Có vẻ rất giống phản động.
Cố Tiểu Ngải cảm giác như tim mình muốn nhảy ra ngoài, trong vòng một ngày nghe hai lần tiếng súng, trái tim mạnh mẽ đến đâu cũng chịu không nổi.
"A Phong, có phải không nghĩ tới tôi sẽ nhanh như vậy tìm được con hay không."
Một giọng nói già dặn bỗng nhiên từ trong giáo đường khuếch đại âm thanh truyền tới, chấn động toàn bộ giáo đường.
Tay trên vai cô bỗng dưng có phần ôm chặt hơn.
"Cha." Lệ Tước Phong bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, giọng nói già dặn mạnh mẽ này là cha của Lệ Tước Phong sao?
Cố Tiểu Ngải nhịn không được nhìn xung quanh, lại không thấy được ông ấy. . . . . .
"Tiểu cô nương, không cần tìm, cô sẽ không thấy tôi đâu."
Tiếng nói mạnh mẽ lại một lần nữa quanh quẩn trong giáo đường.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn phía trước, chỉ thấy một vệ sĩ cầm máy quay nhắm ngay bọn họ quay phim. . . . . .
"Cha." Lệ Tước Phong lại lần nữa đem cô ôm sát, lạnh giọng nói, "Cha đừng hòng đụng tới một sợi tóc của cô ấy."
"Tất nhiên cha sẽ không đụng vào bảo bối trong lòng con, đàn ông sao, bên người có mấy người phụ nữ là chuyện bình thường." Ông cụ phớt lờ nở nụ cười một tiếng.
"Vậy phát súng vừa rồi cha làm ra cho ai xem?" Giọng điệu Lệ Tước Phong càng thêm lạnh nhạt, một đôi con ngươi hơi hơi chuyển động, tìm cơ hội chạy trốn tốt nhất.
Hắn đoán được đến châu Châu Âu sẽ không yên bình mà.
Chỉ là không nghĩ tới anh trai cùng cha sẽ đến nhanh như vậy.
Chỉ mới ngày đầu tiên thế này thôi. . . . . .
"Chẳng qua là cha xem thử con trai năm năm không gặp, thử xem con có còn nhạy bén như trước đây hay không thôi." Ông cụ giống như đang nói một chuyện rất bình thường.
Cố Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy Lệ gia sở dĩ có được tiền tài cùng địa vị như hôm nay tất nhiên là có đạo lý riêng.
Bởi vì Lệ gia từ cha đến con trai. . . . . . Tất cả đều không phải người bình thường.
Có nhà ai mà cha vói con, anh với em đều dùng súng để mở đầu câu chuyện hay không? !
Lệ Tước Phong ôm cô chặt chẽ, giống như sợ mình sơ ý một chút sẽ đem mạng của cô đưa đi, nhất định bảo vệ cô trước ngực mình.
"Con đến châu Âu có việc riêng mà thôi." Lệ Tước Phong ôm cô đi đến hành lang của giáo đường.
Vệ sĩ cầm máy quay trước mặt vẫn đi theo sát bọn họ.
Trong giáo đường, một hàng vệ sĩ đứng nghiêm trang.
"Cha đương nhiên biết, vì bệnh bao tử của người phụ nữ kia." Ông cụ chẳng thèm ngó tới giọng nói mang theo đạo lý vang lên, vang dội cứng cáp, "Bác sĩ Joel là bác xí tốt nhất ở bênh viện Pierre, cũng không mời ra ngoài được, con muốn mang phụ nữ này cho ông ta kiểm tra một chút phải không?"
"Cha muốn làm gì?"
"Không có gì, cha nghĩ hôm nay con đi tìm bác sĩ Joel hẳn là vô ích nên quay về đi." Ông cụ cười có chút tàn nhẫn, "Ha ha, bác sĩ Joel đang ở chỗ của cha làm khách, chỉ cần cha ra lệnh, mạng của ông ta sẽ không còn. . . . . ."
|
Chương 161:
Ngay sau đó, bên trong truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông không ngừng cầu cứu , "help! help!"
Nghe vậy, trái tim Cố Tiểu Ngải sợ hãi thắt chặt lại, dại ra nhìn về phía Lệ Tước Phong.
Người của Lệ gia tại sao từng người một đều đáng sợ như thế.
Cô cho rằng, Lệ Tước Phong là một người xấu xa, tàn nhẫn nhất rồi.
Kết quả ba của hắn. . . . . . lại là một người khủng khiếp hơn.
"Cha muốn con làm gì?" Lệ Tước Phong lạnh nhạt hỏi.
Đáng chết, hắn sớm nên nghĩ đến một khi đến Châu Âu sẽ không yên bình như vậy, cần phải bảo vệ bác sĩ Joel trước tiên mới đúng.
"A Phong, cha con chúng ta đã năm năm không gặp rồi, con nên đến thăm ta mới đúng chứ." Ông cụ chậm rãi nói, còn mang theo tiếng kêu cứu của bác sĩ Joel.
"Đã biết." Lệ Tước Phong không kiên nhẫn nói.
"Còn nữa. . . . . ." ông cụ đột nhiên chuyển đề tài, "Lệ gia chúng ta là một gia tộc có nền nếp nghiêm khắc, con năm năm không về làm cha mất mặt trước các chú của con, ngay cả con trai cha cũng không quản nổi."
Lời của ông ấy nói làm Lệ Tước Phong chấn động một chút.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc, bỗng nhiên thấy nhóm vệ sĩ xung quanh đi tới bọn họ, Cố Tiểu Ngải càng thêm sợ, càng tiến sát vào trong lòng Lệ Tước Phong.
"Đi, ngồi một bên đi."
Lệ Tước Phong dùng sức đẩy mạnh cô một cái, giọng nói lạnh như băng.
Cố Tiểu Ngải không có phòng bị, bị đẩy như vậy đụng vào ghế, đau đến mức cô cắn môi.
"Ba ——"
Một cái tát ở sau lưng cô vang lên.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc xoay người, chỉ thấy khuôn mặt Lệ Tước Phong bị đánh nghiêng qua một bên, khóe miệng lại chảy máu.
Nhóm vệ sĩ thu hồi súng, nắm tay đấm đá liên tục lên Lệ Tước Phong, tay đấm chân đá, toàn bộ sức lực đều dồn đến trên người Lệ Tước Phong.
. . . . . .
Nhìn một màn này, Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người không nói nên lời.
Lệ Tước Phong cũng không đánh trả, tùy ý để bọn họ vây đánh, hai nắm đấm cùng lúc, không dám ngã xuống, đứng thẳng tắp. . . . . .
"Các ngươi làm cái gì vậy? !"
Cố Tiểu Ngải muốn xông lên trước người hắn, Lệ Tước Phong hung hăng hướng cô trừng mắt một cái, "Ngồi trở lại đi!"
Giây tiếp theo, Lệ Tước Phong bị đánh cả người quỳ một gối xuống đất, loại bộ dáng khuất nhục này Cố Tiểu Ngải cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua trên người hắn. . . . . .
Cô không hiểu gì cả.
Hắn không phải tam thiếu gia của Lệ gia sao? Cho dù chỉ là con riêng, cũng là thiếu gia danh chính ngôn thuận của Lệ gia.
Làm sao cha của hắn có thể để cho người khác đánh con trai mình thành ra như vậy. . . . . .
"Rượu này cũng không tệ, ha ha. . . . . ."
Giọng nói của ông ta lại vang lên lần nữa trong giáo đường trống trải, giống như là đang nói chuyện với người bên cạnh, giọng nói cung kính vang lên, "Vâng, Lệ lão gia, rượu 80 năm."
Con của hắn bị đánh thành như vậy, hắn còn có tâm tình uống rượu sao? !
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cảm thấy thế giới quan, nhân sinh quan đều bị đảo điên hết rồi.
Trên thế giới này . . . . . . làm sao có loại cha như vậy chứ?
Nhìn Lệ Tước Phong bị đánh một lần lại một lần té trên mặt đất, trong đầu cô chợt nhớ tới lần cô bị giam trong nhà trẻ, cô lạnh phát run thì hắn xuất hiện ở trước mặt cô. . . . . .
Cô bị giam ở trong tù rơi lệ thì cũng là hắn xuất hiện đúng lúc cứu cô . . . . . .
Cô gõ vào bộ phận báo cháy ở khu mua sắm, hắn trở về tìm cô. . . . . .
Lúc này đây, lại. . . . . .
"Đủ rồi!" Cố Tiểu Ngải hô to một tiếng, tiến lên muốn ngăn cản bọn họ lại bị Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt nhìn một cái, "Cố Tiểu Ngải! Trở về ngay!"
. . . . . .
Cô không muốn nhặt xác hắ́n.
Vọt tới trước vệ sĩ đang cầm máy quay, Cố Tiểu Ngải la lớn, "Anh ta là con của ông! Ông lại ra tay ác độc như vậy sao? ! Có phải ông điên rồi không? Không có người cha nào giống như ông thủ đoạn độc ác như vậy! Mau thả anh ấy ra!"
"Ha ha. . . . . ." Ông cụ khinh thường nở nụ cười một tiếng, phát ra tiếng thưởng thức rượu, lập tức nói, "Lệ gia chúng ta có quy củ . . . . . ."
"Quy củ đó chính là đem con trai mình đánh cho đến chết sao? !" Cố Tiểu Ngải lớn tiếng cắt đứt lời ông ta, "Không phải ông vốn hiềm khích do anh ta năm năm không nhìn mặt ông? Ông sợ anh ta bất hiếu, nhưng đó cũng do ông dạy dỗ thành như vậy! Ông làm cha không có trách nhiệm?"
". . . . . ." Ông cụ trầm mặc.
"Tôi biết ông là một nhân vật lợi hại, thống trị kinh tế ở Châu Âu, nhưng chỉ biết đánh con trai mình. . . . . . ông rõ ràng là một người cha cặn bã!" Cố Tiểu Ngải một chữ một chữ nói.
Trên đầu lập tức bị để lên một khẩu súng lục, vệ sĩ vừa cầm máy quay vừa cầm súng chĩa vào đầu cô.
Hôm nay, đây là lần thứ hai cô bị chỉa súng vào đầu.
Cảm giác này thật sự là rất gay go.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong ở sau lưng cô rống lớn nói, rống đến sức cùng lực kiệt, "Dám chạm vào cô ấy một chút! Ta sẽ đem các ngươi toàn bộ giết hết!"
"Được rồi, các ngươi lui đi." Ông cụ bỗng nhiên nói, xem như thả bọn họ một con đường sống.
Súng trên ót Cố Tiểu Ngải lập tức bị bỏ ra, phản ứng đầu tiên của cô đó là lớn tiếng kêu lên——
"Chờ một chút. Gọi xe cứu thương cho tôi, tôi không biết nói tiếng Anh."
". . . . . ." Ông cụ im lặng một chút, bỗng nhiên cười ha hả, tiếng cười vờn xung quanh giáo đường trống trải, "Con bé này, thật thú vị."
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại.
Nhóm vệ sĩ đang cảnh cáo tín đồ cùng nữ tu sĩ nghiêm chỉnh rút khỏi giáo đường.
"Cố Tiểu Ngải!"
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải quay đầu lại.
Lệ Tước Phong đứng ở hành lang, trên mặt lại lần nữa bị thương, vết máu ở khóe miệng chảy xuống thật sự dài, tóc hỗn độn, cả người thoạt nhìn chật vật đến cực điểm, trong mắt nổi giận, dùng chút sức cùng lực kiệt hét cô, "Mẹ nó, ai cho cô xen vào việc của người khác!"
Dứt lời, Lệ Tước Phong cao to ngã ầm xuống đất.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn, trên mặt không có biểu tình. . . . . .
*************************
Trước phòng cấp cứu của bệnh viện Pierre, Cố Tiểu Ngải bất an đi tới đi lui, tay không tự giác xiết chặt áo lông trên người.
Một ngày này thật sự quá ngoạn mục.
Cô vẫn nghĩ đến Lệ Tước Phong là một thiếu gia kiêu căng, cho nên tính cách xấu xa táo bạo.
Cô không nghĩ đến, hắn sẽ có một anh trai phóng đãng không kềm chế được, còn có một người cha thủ đoạn độc ác như vậy. . . . . .
Ra lệnh cho thủ hạ đánh con trai mình, còn có thể nhấm nháp rượu ngon.
Đây là gia đình dị dạng gì chứ. . . . . .
"Cố tiểu thư! Cố tiểu thư!"
Bảo mẫu cùng quản gia Angus tóc bạc vội vàng chạy tới.
Cố Tiểu Ngải chỉ dùng di động trên người Lệ Tước Phong gọi cho bảo mẫu. Bảo mẫu lập tức chạy tới, gấp đến độ ngay cả sắc mặt đều thay đổi, "Lệ tiên sinh thế nào? Rốt cuộc thế nào? !"
"Còn không biết, đang cấp cứu."
Cố Tiểu Ngải nói, trong lòng nói không nên lời khẩn trương. . . . . .
Cô không phải ngu ngốc, cô biết hôm nay Lệ Tước Phong nghe được bác sĩ Joel trị bệnh bao tử cho cô đang trong tay ba hắn, mới có thể để cho người khác đấm đá như vậy . . . . . .
Giống như bảo mẫu nói, Lệ Tước Phong thích cô. . . . . .
Nếu không làm sao có thể vì cô làm được chuyện như vậy.
Phòng cấp cứu tắt đèn, bác sĩ đi ra mở khẩu trang nói một tràng tiếng Anh, tốc độ nhanh đến dọa người, Cố Tiểu Ngải nghe được vẻ mặt mờ mịt, cùng bảo mẫu đồng thời nhìn về phía quản gia Angus xin giúp đỡ.
"Xương sườn bị gãy ba cái, còn cái khác không có gì trở ngại." Angus dùng tiếng Trung bập bẹ nói.
Lệ Tước Phong rất nhanh được đẩy đi ra, trên mặt có bình dưỡng khí, hai mắt khép chặt, vết máu trên khóe môi đã được bác sĩ lau đi.
Bảo mẫu lập tức hô, "Trước tiên, Lệ tiên sinh và Cố tiểu thư nên vào phòng bệnh tốt nhất, Angus, ông đi làm thủ tục nhanh đi."
"Được."
Lệ Tước Phong được đưa vào phòng bệnh loại xa hoa nhất, trang hoàng nơi này càng tốt hơn so với bệnh viện tư nhân ở C thị, còn có bốn y tá ở trong phòng bệnh chăm sóc.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trước giường bệnh của hắn, trong lòng nói không nên lời hỗn loạn.
Y tá đi tới đem bình dưỡng khí của Lệ Tước Phong tháo ra, dùng tiếng Anh nói, "Anh ta đã không cần nữa."
"Thank you."
Cố Tiểu Ngải nhìn y tá lễ phép cười cười.
Lệ Tước Phong vẫn đang hôn mê, vết thương trên mặt rất nặng, mất đi không ít sắc thái anh tuấn.
Nhìn chăm chú vào Lệ Tước Phong như vậy, trong lòng Cố Tiểu Ngải bấn loạn.
Hôm nay, hắn một lần lại một lần làm cho cô thật sự khiếp sợ, tất cả thật giống như lời bảo mẫu nói: Lệ tiên sinh thực thích cô.
Trên ngón áp út còn mang chiếc nhẫn hình giọt lệ, hình dạng khéo léo tinh xảo, phát ra ánh sáng lấp lánh xinh đẹp. . . . . .
Cô vẫn nghĩ cái này chỉ là lễ vật hắn cấp cho tình phụ, không có ý nghĩa gì.
Cô vẫn nghĩ, hôm nay hắn mua cho cô nhiều đồ như vậy chỉ là đốt tiền thôi, tâm trạng nhất định đang vui vẻ. . . . . .
Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải như vậy.
Chiếc nhẫn kia. . . . . . đột nhiên nặng nề.
Có chút . . . . . . cô mang không nổi.
Quan hệ của bọn họ chỉ là chủ nhân cùng tình phụ được thỏa thuận, cái gì đều là đơn giản . . . . . .
Có phải hắn có tình cảm với cô. . . . . . tất cả đều thay đổi thành phức tạp cả rồi.
"Cố tiểu thư."
Bảo mẫu từ phòng bếp đi ra bưng ly nước ấm đưa cho cô, nhìn liếc mắt Lệ Tước Phong trên giường bệnh một cái rồi nói, "Cố tiểu thư, bên trong có hai phòng khách, cô đi nghỉ ngơi một chút đi, Lệ tiên sinh còn lâu mới tỉnh được."
"Không có việc gì, tôi chịu được."
Cho cô đi ngủ, cô cũng ngủ không được.
Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện chấn động, hiện tại cô nhắm mắt lại đều nghe tiếng súng đinh tai nhức óc, ở bên tai cô ầm ỹ không ngừng. . . . . . Cùng với, cảnh tượng ... người ngoại quốc kia trúng đạn nằm trên mặt đất. . . . . . máu chảy quá đáng sợ.
|
Chương 162:
Lệ gia không phải là một tập đoàn tài chính sao?
Làm sao lại giống như xã hội đen vậy. . . . . .
Bưng ly nước ấm của bảo mẫu lên uống một ngụm, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lên hỏi, "Lệ gia. . . . . . luôn luôn có bộ dáng kia sao?"
Sau khi bảo mẫu nghe cô nói về chuyện không may mà Lệ Tước Phong phải trải qua, liên tục thở dài, nghe Cố Tiểu Ngải hỏi như vậy bà liền thở dài một hơi, "Lệ lão gia là một người độc đoán chuyên quyền, không tha cho người nào làm trái ý ông ấy, cho dù là con của mình."
. . . . . .
Độc đoán chuyên quyền cũng không cần đem con trai ruột mình đánh gãy ba xương sườn chứ.
Không biết Lệ Tước Phong động một chút liền đánh người có phải di truyền từ ba hắn hay không?
"Có lẽ Lệ gia chỉ có đại thiếu gia, Lệ lão gia yêu thương cậu ấy nhất, bởi vì đại thiếu gia là con ruột của Lệ lão gia." Bảo mẫu lo lắng nhìn Lệ Tước Phong nằm trên giường bệnh.
Con ruột?
Thời đại này còn có người phân biệt con ruột với con riêng sao? Xã hội cổ đại sao?!
"Lệ Tước Tư sao? Hắn hình như là con riêng. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nghi hoặc hỏi.
"Nhị thiếu gia là do một nữ ngôi sao ca nhạc người Đức sinh, ba vị thiếu gia đều là do vợ kế sinh."
. . . . . .
Quả nhiên là do tiêm nhiễm lệch lạc từ ba hắn.
Khó trách Lệ Tước Phong có quan hệ nam nữ hỗn loạn như vậy.
"Bảo mẫu, bà đi ngủ đi, có tôi ở trong này là được rồi." Cố Tiểu Ngải đứng lên để ly nước qua một bên, đưa bảo mẫu đi vào phòng khách.
Trở lại trước giường bệnh, túi truyền dịch chảy từ từ từng giọt từng giọt xuống, Lệ Tước Phong im lặng mê man, môi mỏng hơi hơi khô nứt.
Cố Tiểu Ngải dùng tăm bông thấm nước bôi trên môi hắn nhợt nhạt khô nứt, đầu ngón tay vén tóc ngắn hỗn độn của hắn qua.
Lệ Tước Phong mãi cho đến khi rạng sáng mới tỉnh lại, một đôi mắt u ám nhìn cô, "Cố Tiểu Ngải!"
Cố Tiểu Ngải cũng không còn chút buồn ngủ nào, ngồi ở trên ghế trước giường lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, "Tỉnh rồi sao?"
"Ách. . . . . ." Lệ Tước Phong muốn chống tay ngồi dậy, lại đột nhiên đau thét lớn một tiếng, tay sờ lồng ngực của mình.
Thuật hạ của ông ta xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn rồi!
"Xương sườn của anh bị gãy ba cái, mấy ngày này tốt nhất nằm ở trên giường đừng nhúc nhích." Cố Tiểu Ngải đè cái nút trên giường xuống, làm cho cái giường chậm rãi nâng lên cao.
"Đáng chết!" Lệ Tước Phong cau mày thấp rủa một tiếng.
"Trời còn sớm, anh ngủ tiếp một chút nhé?" Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói.
Vốn có hai y tá luân phiên nhau chăm sóc hắn giờ phút này chống đỡ không được cơn buồn ngủ ngồi ở trên sô pha ngủ. . . . . .
Cố Tiểu Ngải trên mặt sạch sẽ tràn ngập mỏi mệt cùng tiều tụy, so với buổi sáng hôm nay thoạt nhìn càng thêm nghiêm trọng.
Điều này làm cho Lệ Tước Phong rất bất mãn.
"Cố Tiểu Ngải! Cút đi ngủ đi!" Lệ Tước Phong thấp giọng quát.
"Tôi không buồn ngủ." Cố Tiểu Ngải cúi đầu nói, "Tôi gọt cho anh quả táo nha?"
"Tôi kêu cô đi ngủ thì cô phải đi đi! Đừng dài dòng với tôi!" Lệ Tước Phong càng thêm bất mãn rống lên, xương sườn trước ngực ẩn ẩn làm đau.
Cố Tiểu Ngải hoàn toàn không để ý tới hắn, cúi đầu chuyên chú gọt quả táo.
"Cố Tiểu Ngải! Cô dám đem lời của tôi vào tai này ra tai kia sao? !" Lệ Tước Phong giận dữ.
Cái cô này thấy hắn hiện tại bị thương tích trong người không thể đánh cô ta đúng không? !
Không biết phân biệt còn dại dột hết thuốc chữa mà!
Lúc hắn bị người ta đánh cô lao tới rống giận với lão già kia. . . . . .
Hắn rốt cuộc là con trai của lão ta mà lão ta còn xuống tay như vậy cô còn không sợ ông ta giết cô sao. . . . . .
Chẳng may, ông ta bị cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của cô chọc hỏa, cô sẽ không giữ được cái mạng.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải chưa đáp ứng hắn, trầm mặt cắt quả táo.
Lệ Tước Phong tức giận đến mức tay muốn đánh cô, lại động đến trước ngực bị thương, đau đến hắn nhe răng trợn mắt, "Tê ——"
Tên này biết mình bị gãy xương sườn, còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt?
"Đau lắm hả? Tôi sẽ gọi bác sĩ." Cố Tiểu Ngải thấy hắn như vậy bỏ quả táo xuống, chuẩn bị ấn nút cấp cứu. . . . . .
"Không cần."
Chỉ với vết thương nhỏ ấy mà hắn sống không được thì hắn như thế nào coi là Lệ Tước Phong nữa.
Lệ Tước Phong ngồi dựa vào trên giường, mắt sâu đậm nhìn chằm chằm cô, trước mắt cô im lặng, vẻ mặt im lặng, hôm nay cô lao tới lão già kia rống giận không giống với cô bình thường. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, hôm nay lao tới làm cái gì? Cô có biết lão già kia là nhân vật gì hay không?" Lệ Tước Phong nhìn chăm chú vào mặt cô thản nhiên hỏi.
Ngay cả anh em bọn họ cũng không dám tùy tiện cùng lão già đó cãi lời, cô lại có thể vô nghĩa phản đối xông lên.
"Người thế nào? Chủ tập đoàn tài chính ở châu Âu sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại, ngồi trở lại trên ghế cầm lấy quả táo đã được cắt một nửa tiếp tục gọt vỏ.
Cái cô này chỉ nhìn đến vẻ bề ngoài.
Lão già kia có đơn giản như cô tưởng tượng như vậy không.
"Lão già đó làm việc toàn bộ chỉ bằng tâm tình của mình thôi, có một trở lý theo ông ta nhiều năm nói sai một câu, đã bị hắn bắn hai nhát, tê liệt toàn thân." Giọng nói Lệ Tước Phong trầm thấp nói, có chút hăng hái nhìn chằm chằm mặt của cô, chờ đợi phản ứng của cô.
. . . . . .
Nói sai một câu thôi mà, bị bắn hai phát súng sao? !
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu, tầm mắt tiến vào trong mắt thâm trầm của hắn, trái tim không hiểu đập loạn.
Thu hồi ánh mắt của mình, Cố Tiểu Ngải cúi đầu thản nhiên nói, "Thật không? Tôi còn tưởng rằng anh không phải con trai ruột của ông ấy, nói như vậy, muốn nói các người không phải cha con."
". . . . . ." Lệ Tước Phong nhíu mi, "Cố Tiểu Ngải, cô có ý tứ gì? !"
"Bởi vì cha con các người hỉ nộ vô thường giống nhau."
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong nháy mắt bị cô chọc giận, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ăn táo đi." Cố Tiểu Ngải đưa lên quả táo đã được cắt, không chọc tức hắn nữa.
Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, một tay lấy quả táo, hai mắt gấp gáp nhìn chằm chằm mặt của cô, như là khiến cho cô thừa nhận, "Cố Tiểu Ngải! Hôm nay, cô không để ý tánh mạng lao tới, là vì cô yêu tôi!"
Cố Tiểu Ngải đem dao cắt hoa quả để lại tủ đầu giường, nghe vậy, tay run lên, lưỡi dao xẹt qua đầu ngón tay, máu tươi chảy ra. . . . . .
Đau đến toàn tâm.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong lại dùng phương thức rống lên kêu tên của cô, một phen bỏ quả táo qua một bên, bất chấp ngực đau đớn, nắm lên tay cô liền ngậm vào miệng.
Một ngụm ngậm ngón tay bị thương của cô.
Giống như thú hoang liếm vết thương.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn hắn, đầu ngón tay bị hắn ngậm trong miệng, đầu lưỡi một lần lại một lần liếm lấy, cô lập tức nhớ tới một lần ở trong phòng tổng thống, hắn cũng cầm máu cho cô như vậy.
Giống phương thức của thú vật, triền miên cọ sát.
. . . . . .
Lệ tiên sinh thật sự thích cô.
. . . . . .
Lời bảo mẫu nói giống như quấn lấy trong đầu cô.
Người đàn ông này thích cô. . . . . . Mà loại thích này, cô vô luận như thế nào đều chịu không được.
Cố Tiểu Ngải không có suy nghĩ nhiều, nhợt nhạt cau mày, nhanh chóng rút tay trong miệng hắn trở về.
Lệ Tước Phong bên môi mang theo một chút máu của cô, thoạt nhìn có loại đắc ý.
Hắn có ý tốt cầm máu cho cô, cô rút tay về nhanh như vậy, ghét bỏ hắn sao? ! Cô dám? !
Không hờn giận trừng mắt cô né tránh, nhịn xuống đi qua kéo cô vào lòng, Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ mở miệng, giọng điệu bá đạo không được xía vào, "Cố Tiểu Ngải, lại đây hôn tôi!"
|
Chương 162:
Lệ gia không phải là một tập đoàn tài chính sao?
Làm sao lại giống như xã hội đen vậy. . . . . .
Bưng ly nước ấm của bảo mẫu lên uống một ngụm, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lên hỏi, "Lệ gia. . . . . . luôn luôn có bộ dáng kia sao?"
Sau khi bảo mẫu nghe cô nói về chuyện không may mà Lệ Tước Phong phải trải qua, liên tục thở dài, nghe Cố Tiểu Ngải hỏi như vậy bà liền thở dài một hơi, "Lệ lão gia là một người độc đoán chuyên quyền, không tha cho người nào làm trái ý ông ấy, cho dù là con của mình."
. . . . . .
Độc đoán chuyên quyền cũng không cần đem con trai ruột mình đánh gãy ba xương sườn chứ.
Không biết Lệ Tước Phong động một chút liền đánh người có phải di truyền từ ba hắn hay không?
"Có lẽ Lệ gia chỉ có đại thiếu gia, Lệ lão gia yêu thương cậu ấy nhất, bởi vì đại thiếu gia là con ruột của Lệ lão gia." Bảo mẫu lo lắng nhìn Lệ Tước Phong nằm trên giường bệnh.
Con ruột?
Thời đại này còn có người phân biệt con ruột với con riêng sao? Xã hội cổ đại sao?!
"Lệ Tước Tư sao? Hắn hình như là con riêng. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nghi hoặc hỏi.
"Nhị thiếu gia là do một nữ ngôi sao ca nhạc người Đức sinh, ba vị thiếu gia đều là do vợ kế sinh."
. . . . . .
Quả nhiên là do tiêm nhiễm lệch lạc từ ba hắn.
Khó trách Lệ Tước Phong có quan hệ nam nữ hỗn loạn như vậy.
"Bảo mẫu, bà đi ngủ đi, có tôi ở trong này là được rồi." Cố Tiểu Ngải đứng lên để ly nước qua một bên, đưa bảo mẫu đi vào phòng khách.
Trở lại trước giường bệnh, túi truyền dịch chảy từ từ từng giọt từng giọt xuống, Lệ Tước Phong im lặng mê man, môi mỏng hơi hơi khô nứt.
Cố Tiểu Ngải dùng tăm bông thấm nước bôi trên môi hắn nhợt nhạt khô nứt, đầu ngón tay vén tóc ngắn hỗn độn của hắn qua.
Lệ Tước Phong mãi cho đến khi rạng sáng mới tỉnh lại, một đôi mắt u ám nhìn cô, "Cố Tiểu Ngải!"
Cố Tiểu Ngải cũng không còn chút buồn ngủ nào, ngồi ở trên ghế trước giường lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, "Tỉnh rồi sao?"
"Ách. . . . . ." Lệ Tước Phong muốn chống tay ngồi dậy, lại đột nhiên đau thét lớn một tiếng, tay sờ lồng ngực của mình.
Thuật hạ của ông ta xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn rồi!
"Xương sườn của anh bị gãy ba cái, mấy ngày này tốt nhất nằm ở trên giường đừng nhúc nhích." Cố Tiểu Ngải đè cái nút trên giường xuống, làm cho cái giường chậm rãi nâng lên cao.
"Đáng chết!" Lệ Tước Phong cau mày thấp rủa một tiếng.
"Trời còn sớm, anh ngủ tiếp một chút nhé?" Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói.
Vốn có hai y tá luân phiên nhau chăm sóc hắn giờ phút này chống đỡ không được cơn buồn ngủ ngồi ở trên sô pha ngủ. . . . . .
Cố Tiểu Ngải trên mặt sạch sẽ tràn ngập mỏi mệt cùng tiều tụy, so với buổi sáng hôm nay thoạt nhìn càng thêm nghiêm trọng.
Điều này làm cho Lệ Tước Phong rất bất mãn.
"Cố Tiểu Ngải! Cút đi ngủ đi!" Lệ Tước Phong thấp giọng quát.
"Tôi không buồn ngủ." Cố Tiểu Ngải cúi đầu nói, "Tôi gọt cho anh quả táo nha?"
"Tôi kêu cô đi ngủ thì cô phải đi đi! Đừng dài dòng với tôi!" Lệ Tước Phong càng thêm bất mãn rống lên, xương sườn trước ngực ẩn ẩn làm đau.
Cố Tiểu Ngải hoàn toàn không để ý tới hắn, cúi đầu chuyên chú gọt quả táo.
"Cố Tiểu Ngải! Cô dám đem lời của tôi vào tai này ra tai kia sao? !" Lệ Tước Phong giận dữ.
Cái cô này thấy hắn hiện tại bị thương tích trong người không thể đánh cô ta đúng không? !
Không biết phân biệt còn dại dột hết thuốc chữa mà!
Lúc hắn bị người ta đánh cô lao tới rống giận với lão già kia. . . . . .
Hắn rốt cuộc là con trai của lão ta mà lão ta còn xuống tay như vậy cô còn không sợ ông ta giết cô sao. . . . . .
Chẳng may, ông ta bị cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của cô chọc hỏa, cô sẽ không giữ được cái mạng.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải chưa đáp ứng hắn, trầm mặt cắt quả táo.
Lệ Tước Phong tức giận đến mức tay muốn đánh cô, lại động đến trước ngực bị thương, đau đến hắn nhe răng trợn mắt, "Tê ——"
Tên này biết mình bị gãy xương sườn, còn không chịu nghỉ ngơi cho tốt?
"Đau lắm hả? Tôi sẽ gọi bác sĩ." Cố Tiểu Ngải thấy hắn như vậy bỏ quả táo xuống, chuẩn bị ấn nút cấp cứu. . . . . .
"Không cần."
Chỉ với vết thương nhỏ ấy mà hắn sống không được thì hắn như thế nào coi là Lệ Tước Phong nữa.
Lệ Tước Phong ngồi dựa vào trên giường, mắt sâu đậm nhìn chằm chằm cô, trước mắt cô im lặng, vẻ mặt im lặng, hôm nay cô lao tới lão già kia rống giận không giống với cô bình thường. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, hôm nay lao tới làm cái gì? Cô có biết lão già kia là nhân vật gì hay không?" Lệ Tước Phong nhìn chăm chú vào mặt cô thản nhiên hỏi.
Ngay cả anh em bọn họ cũng không dám tùy tiện cùng lão già đó cãi lời, cô lại có thể vô nghĩa phản đối xông lên.
"Người thế nào? Chủ tập đoàn tài chính ở châu Âu sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại, ngồi trở lại trên ghế cầm lấy quả táo đã được cắt một nửa tiếp tục gọt vỏ.
Cái cô này chỉ nhìn đến vẻ bề ngoài.
Lão già kia có đơn giản như cô tưởng tượng như vậy không.
"Lão già đó làm việc toàn bộ chỉ bằng tâm tình của mình thôi, có một trở lý theo ông ta nhiều năm nói sai một câu, đã bị hắn bắn hai nhát, tê liệt toàn thân." Giọng nói Lệ Tước Phong trầm thấp nói, có chút hăng hái nhìn chằm chằm mặt của cô, chờ đợi phản ứng của cô.
. . . . . .
Nói sai một câu thôi mà, bị bắn hai phát súng sao? !
Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu, tầm mắt tiến vào trong mắt thâm trầm của hắn, trái tim không hiểu đập loạn.
Thu hồi ánh mắt của mình, Cố Tiểu Ngải cúi đầu thản nhiên nói, "Thật không? Tôi còn tưởng rằng anh không phải con trai ruột của ông ấy, nói như vậy, muốn nói các người không phải cha con."
". . . . . ." Lệ Tước Phong nhíu mi, "Cố Tiểu Ngải, cô có ý tứ gì? !"
"Bởi vì cha con các người hỉ nộ vô thường giống nhau."
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong nháy mắt bị cô chọc giận, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ăn táo đi." Cố Tiểu Ngải đưa lên quả táo đã được cắt, không chọc tức hắn nữa.
Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, một tay lấy quả táo, hai mắt gấp gáp nhìn chằm chằm mặt của cô, như là khiến cho cô thừa nhận, "Cố Tiểu Ngải! Hôm nay, cô không để ý tánh mạng lao tới, là vì cô yêu tôi!"
Cố Tiểu Ngải đem dao cắt hoa quả để lại tủ đầu giường, nghe vậy, tay run lên, lưỡi dao xẹt qua đầu ngón tay, máu tươi chảy ra. . . . . .
Đau đến toàn tâm.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong lại dùng phương thức rống lên kêu tên của cô, một phen bỏ quả táo qua một bên, bất chấp ngực đau đớn, nắm lên tay cô liền ngậm vào miệng.
Một ngụm ngậm ngón tay bị thương của cô.
Giống như thú hoang liếm vết thương.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn hắn, đầu ngón tay bị hắn ngậm trong miệng, đầu lưỡi một lần lại một lần liếm lấy, cô lập tức nhớ tới một lần ở trong phòng tổng thống, hắn cũng cầm máu cho cô như vậy.
Giống phương thức của thú vật, triền miên cọ sát.
. . . . . .
Lệ tiên sinh thật sự thích cô.
. . . . . .
Lời bảo mẫu nói giống như quấn lấy trong đầu cô.
Người đàn ông này thích cô. . . . . . Mà loại thích này, cô vô luận như thế nào đều chịu không được.
Cố Tiểu Ngải không có suy nghĩ nhiều, nhợt nhạt cau mày, nhanh chóng rút tay trong miệng hắn trở về.
Lệ Tước Phong bên môi mang theo một chút máu của cô, thoạt nhìn có loại đắc ý.
Hắn có ý tốt cầm máu cho cô, cô rút tay về nhanh như vậy, ghét bỏ hắn sao? ! Cô dám? !
Không hờn giận trừng mắt cô né tránh, nhịn xuống đi qua kéo cô vào lòng, Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ mở miệng, giọng điệu bá đạo không được xía vào, "Cố Tiểu Ngải, lại đây hôn tôi!"
|
Chương 163:
Tên này có cần phải bá đạo như vậy không?
Cố Tiểu Ngải lấy tay bịt vết thương lại không cho máu chảy, nghiêm túc ngước mắt nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Hôm nay, vì sao anh lại để mặc cho bọn họ đánh?"
Đừng nói với cô là hắn tôn trọng ba mình, cô một chút cũng nhìn không ra.
Không nghĩ tới cô đột nhiên hỏi cái này, trong mắt Lệ Tước Phong hiện lên một chút trố mắt, bỗng dưng nghiêng đầu đi, giọng điệu không được tự nhiên mà cuồng vọng, "Cô quan tâm tôi!"
"Bởi vì, bác sĩ Joel ở trong tay ba anh." Hắn không đáp, Cố Tiểu Ngải đơn giản thay hắn hồi đáp, "Anh muốn cứu mạng bác sĩ Joel từ tay ba anh, nhưng Lệ Tước Phong anh không thuộng dạng quý trọng mạng người khác như vậy. . . . . ."
Trên mặt Lệ Tước Phong có loại cảm giác khó chịu, không kiên nhẫn cắt đứt lời cô, "Hôm nay sao cô dài dòng lôi thôi thế! Rốt cuộc cô muốn nói cái gì? !"
. . . . . .
Cô muốn nói cái gì hắn không biết sao?
Cố Tiểu Ngải từ trên ghế đứng lên, nghiêm trang nhìn hắn nói, "Anh là vì cứu bác sĩ Joel để chữa bệnh cho tôi mới có thể bị ba anh đánh tàn nhẫn như vậy. Ngay từ đầu cũng cũng vì bệnh bao tử của tôi anh mới chạy đến Đan Mạch, anh biết rõ ba anh có thể sẽ không bỏ qua cho anh, nhưng vẫn đến đây. . . . . ."
"Dài dòng!" Lệ Tước Phong lại lần nữa gầm nhẹ nói.
Hôm nay, cái cô này bị làm sao vậy?
Líu ríu không ngừng, dài dòng mệt chết đi!
Hắn là vì cô mới mạo hiểm đến châu Âu một chuyến, vậy thì thế nào?
"Anh làm tất cả những đều này là vì tôi." Cố Tiểu Ngải đứng ở trước giường hắn, trên mặt sạch sẽ mang vẻ mệt mỏi cùng tiều tụy, một đôi mắt mở to lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, môi nhợt nhạt chậm rãi mở ra, "Lệ Tước Phong, anh thích tôi sao? Hay là. . . . . . yêu tôi? !"
Cô hỏi trực tiếp.
Không có bất cứ vòng vo nào.
Lệ Tước Phong không nghĩ tới Cố Tiểu Ngải luôn luôn nói chuyện rất ít đột nhiên nói trắng ra như vậy, nhất thời có chút hoảng sợ.
Trái tim đột ngột đập nhanh lên. . . . . .
Một hồi, Lệ Tước Phong hơi hơi ngưỡng cằm, ngẩng cao đầu nhìn cô, "Vậy còn cô? Cố Tiểu Ngải!"
Cô nhất định là vô cùng yêu hắn.
Phụ nữ chỉ biết vì người đàn ông của mình mới liều lĩnh lao ra. . . . . .
Nhưng, anh thực chán ghét cô thế này, giống như đang giễu cợt hắn làm một người đàn ông không có năng lực bảo vệ cô.
Nhưng. . . . . . lúc cô lao tới, lồng ngực của hắn rung động một trận khó có thể nói rõ.
Vậy còn cô? Cố Tiểu Ngải. . . . . .
Vì sao không phủ nhận, vì sao không phải trực tiếp phủ nhận vấn đề của cô, nói hắn căn bản không có yêu cô. . . . . .
Hỏi như vậy có phải. . . . . . biến thành thừa nhận hắn thích cô?
"Tôi không thương anh, Lệ Tước Phong." Cố Tiểu Ngải cúi rũ mắt, lại một lần nữa nhìn vào trong mắt của hắn, nghiêm túc nói, "Cho nên. . . . . . anh trăm ngàn lần đừng yêu tôi."
Trăm ngàn lần đừng yêu cô. . . . . .
Cô vòng vo một hồi lại nói không yêu hắn.
Hắn vì cô, thậm chí ngay cả bị ba mình đánh gãy ba xương sườn đều không sao cả.
Nhưng cô không muốn nhận ý tốt của hắn, cũng không muốn hắn vì cô làm một chuyện gì cả. . . . . .
Thích như vậy . . . . . cô chịu không nỗi.
Nghe vậy, Lệ Tước Phong tựa vào đầu giường, một đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, mặt lạnh lùng không lộ vẻ gì, cũng không có nói chuyện.
Lại là một câu này, cô không thương hắn, cô không thương hắn. . . . . .
Trừ bỏ một câu này, cô sẽ không thể nói khác đi sao?!
Lệ Tước Phong trầm mặc, liền như vậy nhìn chằm chằm vào cô. . . . . .
Thời gian giống như dừng lại.
Không khí làm người ta hít thở không thông.
"Tôi đi sẽ trở lại ngay." Cố Tiểu Ngải bị hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt, ngực có chút khác thường, không khỏi rũ mắt xuống đi, bóp chặt ngón tay bị thương xoay người đi vào phòng tắm.
Đi tới bồn rửa tay vặn nước xuống, cọ rửa miệng vết thương.
Lạnh lẽo đến thấu xương.
Đâm thẳng vào trái tim của cô. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải!"
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Lệ Tước Phong.
Thân hình Cố Tiểu Ngải run lên, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Lệ Tước Phong đứng ở cửa phòng tắm, một đôi mắt gấp gáp trừng mắt cô, kim tiêm trên mu bàn bị hắn nhổ đi, giọng điệu tràn ngập bá đạo hướng cô quát, "Cố Tiểu Ngải! Cô có ý gì? !"
. . . . . .
Hắn không phải bị điên rồi chứ!
Xương sườn bị gãy ba cái còn dám xuống giường? ! Hắn tưởng mình làm bằng sắt sao?
Cố Tiểu Ngải cau mày, tiến lên đỡ cánh tay của hắn trở về phòng, "Anh làm sao đứng lên được? Anh bị gãy xương sườn có biết hay không?"
"Không biết!" Lệ Tước Phong hung tợn quát, hai tay dùng sức đem cô ôm vào trong lòng, ngực càng thêm đau, Lệ Tước Phong cắn răng chịu đau đớn, tiếng nói trở nên khàn khàn, lại vẫn là mãnh liệt vô lý rống lên, "Cố Tiểu Ngải! Cô không yêu tôi thì yêu ai chứ? !"
Cô yêu Sở Thế Tu. . . . . .
Không phải anh, cho tới bây giờ cũng không phải.
Cho nên. . . . . . đừng yêu cô, không có kết quả gì. . . . . . cô không đáp lại nổi.
"Lệ Tước Phong, anh đừng náo loạn, trên người của anh có thương tích." Cố Tiểu Ngải buông mắt xuống, nhỏ giọng nói, tay muốn bỏ cánh tay hắn đang ôm lấy cánh tay mình, lại không dám dùng sức, sợ đụng đến miệng vết thương của hắn.
Ba xương sườn bị gãy, không phải chuyện giỡn.
Cô không muốn làm cho hắn lại vì cô bị thương. . . . . . sẽ làm cho cô cảm thấy đều là do cô tạo thành thương tổn.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong căn bản không bỏ qua, ôm cô không buông tay, giống đứa nhỏ không nghe lời không buông tha quấn quít lấy cô, bá đạo rống với cô, "Nói cô yêu tôi!"
Vì sao hắn vẫn bá đạo như vậy, chưa bao giờ cho người khác không gian.
Bức người khác yêu mình như vậy sao?
Cô như thế nào cũng không biết tình yêu là dựa vào phương thức này nói yêu liền yêu?
Cô thuận theo ý cúa hắn nói rồi sau đó thì sao, sau đó cái gì cũng sẽ không thay đổi, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. . . . . .
Bọn họ chỉ có quan hệ chủ và nhân tình thôi.
Cô căn bản không nghĩ tới muốn ở bên cạnh hắn cả đời. . . . . . sớm hay muộn có một ngày cô phải rời khỏi, cô không muốn làm cho hắn vì cô tiếp tục trả giá.
Lại càng không muốn cho hắn. . . . . . vì cô chịu đả thương gì nữa.
"Lệ Tước Phong, không cần náo loạn được không?" Giọng Cố Tiểu Ngải nhẹ như gió.
"Nói!"
Hắn nhất định phải mạnh bạo như thế sao?
Hắn không hiểu, cưỡng ép căn bản sẽ không thay đổi được gì. . . . . . Lòng của phụ nữ lại càng không thay đổi vì cưỡng ép. . . . . .
"Lệ Tước Phong, nói một trăm lần cũng như nhau, tôi không thương anh, anh có hiểu hay không?"
Dứt lời, Cố Tiểu Ngải bị hắn nắm lấy vai xoay người, Lệ Tước Phong giữ chặt người của cô nâng lên liền hôn lên môi của cô, kịch liệt không có khe hở. . . . . .
Lưỡi cực nóng tham tiến miệng của cô quấn lấy hết thảy, một tay từ áo lông của cô dò xét đi vào, trực tiếp xoa trước ngực đẫy đà của cô.
"Đừng. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải nhíu mày, vẫn là không dám giãy dụa sợ làm đả thương hắn.
Lệ Tước Phong dường như hoàn toàn không biết đau, ở trên người cô mơn trớn lên xuống, hôn môi của cô mây mưa thất thường.
Trong lúc đó, hai người phụt ra hơi thở nóng nhất.
Cố Tiểu Ngải lui hai bước, tựa đến khung cửa trong phòng tắm, không thể lui được nữa.
|