Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 208:
Lệ Tước Phong ngồi ở trên sô pha, nhìn Cố Tiểu Ngải quỳ xuống, mắt tối đen như mực xẹt qua một chút kinh ngạc.
Bất quá là khâm phục phụ nữ mà thôi.
Ở xã hội hiện đại này đã không tính là chuyện hiếm lạ gì.
Người của nhà này phản ứng có phải hơi quá hay không?
Cô còn quỳ xuống trước mặt cậu cô? Ông ấy cũng không phải ba cô. . . . . . Người sinh ra cô không nên giao cho cậu cô mới phải? !
"Hạ lưu! Con có xứng đáng với người mẹ đã chết đi hay không? ! Bình thường cậu dạy con như thế nào, tại sao con lại làm ra chuyện xấu hổ mất mặt như vậy!" Cậu tức giận đến nói không ra lời, tay vừa muốn đánh cô.
Lệ Tước Phong đứng lên ngăn cản tay Diệp Vĩnh Thành, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ấy, "Bây giờ cô ta là phụ nữ của tôi, ông đánh cô ta, chính là tát trên mặt Lệ Tước Phong này!"
"Tôi là cậu nó!"
"Cậu thì sao? Tiền ông kiếm được nếu không có tôi thì một đồng cũng đều không rơi đến trong túi ông!" Ông ấy nghĩ tòa soạn báo nhỏ như vậy có thể thuận lợi phát triển, là may mắn sao?
"Diệp gia chũng tôi không thích những đồng tiền dơ bẩn như thế!"
"Nhưng tiền kia là dùng thân thể cháu gái ông đổi lấy, ông phải cảm kích cô ta chứ không phải đánh cô ta!"
. . . . . .
Lệ Tước Phong nói ra toàn bộ những lời tối tăm xấu xa nhất.
Cố Tiểu Ngải quỳ trên mặt đất, khóc rơi lệ đầy mặt.
"Cô còn khóc cái quỷ gì!" Mợ nhìn Cố Tiểu Ngải không khỏi mắng, "Mặt mũi của Diệp gia đều do ngươi mà mất hết! Chỉ biết khóc, nhìn đến tiền sẽ đem mình bán đi! Lúc ngươi mở chân ra cho đàn ông có phải cũng rất phấn khởi hay không? !"
"Câm miệng!"
Lệ Tước Phong cùng cậu đồng thời quát.
Mợ nhất thời hoảng sợ, co rúm thân thể lại không dám nói gì.
"Tiểu Ngải biến thành hôm nay bà cũng có trách nhiệm! Mỗi ngày ở bên tai nó đều nhắc tới tiền tiền tiền, làm cho một đứa con gái tốt trở nên ngay cả tôn nghiêm đều không cần!" Cậu quát mợ.
Ông ấy nuôi dưỡng Cố Tiểu Ngải bên người chín năm, ba cô sắp ra tù, lại xảy ra chuyện như vậy, ông làm sao có thể giao lại!
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải quỳ trên mặt đất trừ bỏ khóc lóc xin lỗi, không có dư thừa trong lời nói.
Lệ Tước Phong rũ mắt xuống nhìn cô quỳ trên mặt đất thân thể run run, đáy lòng lộ ra một trận không thoải mái.
Cô vì tòa soạn mới làm tình phụ của hắn.
Cô còn xin lỗi với cậu? !
Hắn chỉ là muốn nhìn cô bị tố giác chuyện tình phụ trước mặt những người thân mà cô quan tâm nhất, không nghĩ tới phản ứng của cô sẽ kịch liệt như vậy . . . . . . Hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Hắn không nghĩ tới cô sẽ quỳ xuống. . . . . .
"Điều này sao có thể trách tôi?" Mợ không phục hét lớn lên, "Tôi lại không kêu nó đi bán thân! Hai nhà Diệp gia và Cố gia chúng ta là người đứng đắn, như thế nào lại có người hạ lưu giống như nó vậy, làm cái gì không làm lại làm tình phụ!"
Lệ Tước Phong nhất thời nắm chặt quyền, hung ác nham hiểm trừng mợ của Cố Tiểu Ngải.
Người đàn bà này cón dám mắng nữa hắn sẽ vả miệng bà ta!
"Bà dạy Tiểu Ngải cái gì? ! Bà trừ bỏ đem nó sai bảo ra thì bà dạy nó cái gì ?" Cậu bỏ tay Lệ Tước Phong ra hét lớn về phía mợ, "Đem chi phiếu toàn bộ lấy đi!"
". . . . . ."
Cậu là một người đàn ông hiền lành, đây là lần đầu tiên ông ấy chỉ vào mợ mắng thành như vậy.
Cố Tiểu Ngải thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt tùy ý chảy xuôi.
Lúc cô bán đứng chính mình nên nghĩ đến hậu quả này. . . . . .
Cô không phải giúp cậu, mà là hủy hoại nhà cậu . . . . . .
Lệ Tước Phong nhìn Cố Tiểu Ngải, môi nhếch thành một đường.
Người phụ nữ này làm sao có thể sóng được ở nhà họ Diệp này?
"Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Ngải nhà chúng ta sẽ không làm tình phụ của cậu nữa, cậu cho nó bao nhiêu tiền, Diệp gia chúng tôi tất cả đều trả lại cho cậu! Cậu cút ra ngoài cho tôi!" Cậu bỗng nhiên quay đầu hướng Lệ Tước Phong lớn tiếng nói.
Sẽ không làm tình phụ của hắn nữa sao? !
Đến phiên bọn họ quyết định sao?
Trong trò chơi này người có thể kết thúc chỉ có hắn.
Lệ Tước Phong khinh miệt nở nụ cười một tiếng, đem Cố Tiểu Ngải kéo đứng lên quăng đến trên sô pha.
Hắn không thể nhìn cô tiếp tục quỳ trên mặt đất.
"Tôi, Lệ Tước Phong ghét nhất . . . . . . là bị người nghèo giả bộ khí chất với tôi!"
Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt Diệp Vĩnh Thành, lạnh lùng một chữ một chữ nói, "Các người bán cả nhà cũng bồi thường không nổi."
Mợ cầm tấm chi phiếu đưa ra, lưu luyến không rời đưa cho cậu.
Cậu một phen đoạt lấy toàn bộ quăng đến trên mặt Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong không có tránh né, nhắm mắt lại để chi phiếu tùy ý quăng đến trên mặt mình. . . . . .
Võ Giang dẫn đầu rút súng ra nhắm ngay Diệp Vĩnh Thành, ngay sau đó vệ sĩ chung quanh đều lấy súng ra, tất cả họng súng nhắm ngay Diệp Vĩnh Thành.
Mợ sợ tới mức trốn bên người cậu.
Không nghĩ tới đám người kia còn dùng súng, cậu trong lúc nhất thời cũng bị dọa đến, thân mình mập mạp kinh hoảng, trên mặt xẹt qua khiếp sợ cùng sợ hãi.
Người họ Lệ này. . . . . . còn khí thế hơn so với ông ấy tưởng tượng.
"Lệ Tước Phong, anh dám động tới cậu tôi một chút, tôi sẽ không khách sáo với anh!"
Cố Tiểu Ngải thấy thế cũng bị dọa đến, từ trên sô pha đứng lên quyết tuyệt nhìn về phía Lệ Tước Phong.
Cô uy hiếp nghe qua như không có độ mạnh yếu.
"A, cô đang khoe với tôi một nhà các người đoàn kết sao?"
Lệ Tước Phong cười lạnh.
Cô này ngu xuẩn sao?
Cậu, mợ cô luôn mồm mắng cô hạ lưu, cô còn muốn thay bọn họ nói chuyện.
Cũng bởi vì bọn họ nuôi cô chín năm sao? !
Hắn cũng vì cô làm không ít chuyện, tại sao cô ở trước mặt hắn vĩnh viễn giống như nhìn hắn chỉ bằng nửa con mắt? !
Lệ Tước Phong giơ tay lên, Võ Giang lập tức hiểu ý đem súng lục đưa cho hắn.
Lệ Tước Phong kiêu ngạo đem họng súng nhắm ngay Diệp Vĩnh Thành, "Thế nào? Tự huỷ bỏ hồ sơ ở cục cảnh sát, hay là muốn tôi bắt đi?"
. . . . . .
"Huỷ bỏ huỷ bỏ, chúng tôi nhất định huỷ bỏ." Mợ sợ tới mức vội vàng nói.
Trời ạ, đứa con riêng này chọc đến cái hạng người gì đây? !
Cậu vốn luôn luôn hiên ngang lẫm liệt lần này cũng trầm mặc, ông ấy đối phó được với tiền tài vật chất chứ không đối phó lại họng súng. . . . . .
Thấy bọn họ như vậy, Lệ Tước Phong khí chất du côn buông tay, cuồng vọng mà nói, "Khí chất người nghèo là buồn cười nhất đó."
Nói xong, Lệ Tước Phong kéo tay Cố Tiểu Ngải liền đi ra ngoài. . . . . .
Cậu cùng mợ đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bọn họ rời đi.
Đi ra phòng khách, mặt trời dừng ở trong khu chung cư nho nhỏ này, Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong lôi kéo đi.
"Anh vừa lòng không?" Cố Tiểu Ngải đột nhiên lên tiếng.
Đem tôn nghiêm của cô cùng cả nhà cậu tra tấn đến thương tích đầy mình, hắn liền vui vẻ thật không?
Hắn có thể được đạt được lòng trả thù thật không?
Lệ Tước Phong sắc mặt bị cứng đờ, ngay sau đó xoay người lại trên cao nhìn xuống cô, khóe môi gợi lên một chút cười nhạo, "Vừa lòng, nhìn thấy cô như vậy tôi càng vừa lòng."
". . . . . ."
"Cố Tiểu Ngải, cô từ đầu đến chân không có gì có thể đấu với tôi."
". . . . . ."
"Phản bội tôi, cho tôi bị cắm sừng, là cô lựa chọn con đường sai lầm nhất!"
"Ba ——"
Cố Tiểu Ngải tát một cái tát đến trên mặt hắn.
"Cố —— Tiểu —— Ngải!"
Lệ Tước Phong trong mắt dấy lên lửa giận dọa người, sắc mặt xanh mét, cắn răng quát.
Cô dám đánh hắn? !
Cô không muốn sống nữa sao? !
Cố Tiểu Ngải trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, giờ phút này mặt xám như tro tàn nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng như băng từ trong cổ họng nói ra, "Cho tới bây giờ tôi không có chán ghét một người giống như bây giờ, Lệ Tước Phong, anh để cho tôi cảm thấy ghê tởm."
". . . . . ." Tay Lệ Tước Phong kéo áo của cô, "Con mẹ nó, cô lặp lại lần nữa xem!"
Hắn làm cho cô ghê tởm? Sở Thế Tu sẽ không ghê tởm phải không?
Hắn đối với cô tốt, đối với cô xấu xa, cô cũng đều giống nhau!
"Hủy hoại tôi, chính là cách anh trả thù tôi phải không?"
". . . . . ."
"Tôi không có phản bội anh, bởi vì cho tới bây giờ tôi không cảm thấy anh là bạn trai của tôi, căn bản chưa nói tới phản bội."
". . . . . ."
"Lệ Tước Phong, anh chính là cái đồ bỏ đi." Cố Tiểu Ngải một chữ một chữ dùng sức nói ra, áo bị hắn kéo càng ngày càng chặt.
Trong mắt của hắn ánh lửa đáng sợ càng ngày càng đậm.
Trên mặt Cố Tiểu Ngải không có một chút sợ hãi, kiêu ngạo nhìn mặt hắn, sắc mặt tái nhợt, bộ dáng không có một tia chịu thua.
Dạ dày đột nhiên lại đau đớn.
Cơn buồn nôn chua xót dâng lên cổ họng, mang theo vị bánh ngọt cay lúc trước cô ăn lót dạ. . . . . .
Cố Tiểu Ngải xiết chặt rảnh tay, mạnh mẽ chịu đựng đau đớn.
"Cố Tiểu Ngải, thu hồi lại lời nói của cô cho tôi!" Lệ Tước Phong tức giận quát, hận không thể một quyền đánh đến trên mặt cô.
Nhưng không hiểu, hắn không hạ thủ.
Đối với cô, hắn mỗi lần đều hận không thể giết cô, nhưng lại chưa từng dùng đến phương pháp nặng tay.
"Vì sao tôi phải thu hồi, Lệ Tước Phong anh để cho tôi ác. . . . . . Nôn ——"
Buồn nôn xuất hiện dữ dội, Cố Tiểu Ngải một ngụm nôn đi ra, nôn đến khó coi đều phun đến cánh tay hắn. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong vội vàng giật tay lại, nổi giận trừng mắt cô.
Cô có phải điên rồi hay không? !
Dám phun đến trên tay hắn! Hắn làm cho cô ghê tởm muốn phun? !
Bẩn chết đi!
Lệ Tước Phong căm ghét ra sức vung tay.
Trong óc trống rỗng, mặt Lệ Tước Phong trước mắt dần dần hóa thành một làn sương trắng, sương mù nặng cô cái gì đều thấy không rõ. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đè lại dạ dạy của mình đang rất đau đớn, quơ quơ mặt muốn nhìn rõ ràng chút gì. . . . . .
Trước mắt tối sầm, Cố Tiểu Ngải cả người ngã quỵ xuống.
"Cố Tiểu Ngải!"
Lệ Tước Phong khiếp sợ nhìn về phía cô, lập tức ôm lấy thân thể cô ngã xuống, ôm chặt thắt lưng. . . . . . Cô có phải . . . . . . gầy quá hay không? Làm sao có thể biến thành như vậy.
|
Chương 209:
Nhất định là bánh mật cay, ăn bánh mật cay xảy ra chuyện!
Chết tiệt!
"Tiểu Ngải làm sao vậy? !" Cậu Diệp Vĩnh Thành lo lắng đuổi theo phía sau bọn họ, bị vệ sĩ ngăn lại.
"Võ Giang! Gọi bác sĩ Joel!"
Lệ Tước Phong rống lớn nói, đem Cố Tiểu Ngải ôm lấy bước đi.
*************************
Trên xe, Lệ Tước Phong để Cố Tiểu Ngải ở trên đầu gối của mình, tay một lần lại một lần vuốt ve qua mặt của cô, xoa nhẹ ngực của cô, làm cho cô không bị nôn như vậy nữa.
Xe thể thao chạy ở trên đường chấn động làm cho Cố Tiểu Ngải ở trong hôn mê không có ý thức cau mày, không ngừng mà hô to, "Tôi thật là khó chịu. . . . . ."
Miệng của cô vẫn là đầy chất nôn dơ bẩn.
Lệ Tước Phong cau mày dùng khăn tay lau sạch cho cô, hướng tới tài xế quát, "Mẹ nó, mở cửa xe một chút!"
"Vâng, Lệ tổng."
"Khó chịu. . . . . ." Cố Tiểu Ngải ở trong lòng ngực của hắn giãy dụa, ánh mắt lại nhắm chặt.
"Cố Tiểu Ngải, Cố Tiểu Ngải. . . . . ." Lệ Tước Phong kêu tên của cô, muốn cho cô tỉnh lại.
Trong lòng trừ bỏ kêu khó chịu nói cái gì cũng không nói. . . . . .
Mẹ kiếp.
Hắn sẽ không nên bắt cô ăn bánh đó!
Trở lại biệt thự Lệ gia, Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải đi vào bên trong.
Linh Mộc Nại Nại vẫn chờ ở cổng, thấy bọn họ trở về lập tức chạy tới ngăn ở trước mặt hắn, có chút không vui oán trách nói, "A Phong, anh đi đâu? Tại sao lại bỏ một mình em ở lại nhà hằng? Anh có biết em chờ anh thật lâu hay không?"
"Cút ngay!"
Lệ Tước Phong chạy lên phòng chính, bác sĩ Joel đã chờ ở trước giường, thấy Lệ Tước Phong xông tới dùng Anh văn nói, "Đem Cố tiểu thư để nằm trên giường."
Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải đến giường, động tác có vẻ có chút thật cẩn thận.
"Nôn ——"
Cố Tiểu Ngải lại phun ra, vẻ mặt thống khổ, tay vẫn ấn dạ dày của mình.
"Tiểu thư đáng thương." Joel không khỏi xúc động nói, trực tiếp chuẩn bị kim tiêm tiêm vào cánh tay Cố Tiểu Ngải, liếc liếc mắt chất nôn bên môi cô hỏi, "Cô ấy ăn cái gì?"
Lệ Tước Phong sắc mặt cứng ngắc, dùng Anh văn trả lời, "Bánh mật cay."
"Oh, My God!" Joel kinh hãi hô to, "Cô ấy đang an dưỡng, không thể ăn đồ ắn có tính kích thích, bệnh bao tử của cô ấy rất nghiêm trọng."
Lệ tổng đã đe dọa dụ dỗ hắn từ bệnh viện có uy tín về bệnh bao tử từ Đan Mạch đến Trung Quốc, nhất định là cực kỳ yêu người phụ nữ nằm ở trên giường này, kết quả lại cho cô ăn đồ ăn có tính kích thích. . . . . . Thật sự là nghĩ không ra.
"Dài dòng!" Sắc mặt Lệ Tước Phong nhất thời trở nên rất không thoải mái.
Nếu hắn không giận điên lên làm sao có thể để cho Cố Tiểu Ngải đi ăn cái loại đồ ăn vặt này? !
Thấy sắc mặt Cố Tiểu Ngải thống khổ chậm rãi bình phục lại, tim Lệ Tước Phong đập mạnh dần dần vững vàng một ít, "Thế nào?"
"Thật không tốt." Joel lắc đầu.
". . . . . ." Ánh mắt Lệ Tước Phong lạnh lùng, "Tôi mời ông trở về không phải để cho ông nói với tôi những lời này!"
"Dạ dày của cô ấy không thể bị ngược đãi nữa." Bác sĩ Joel nhanh chóng đem túi truyền dịch treo lên, châm cây kim truyền nước biển cho Cố Tiểu Ngải, dùng Anh văn lưu loát nói, "Nếu cô ấy tiếp tục không thương dạ dày chính mình, tôi cũng không có năng lực cứu chữa."
Dù cho bác sĩ cũng không trị được nếu bệnh nhân không hợp tác.
"Tiểu Ngải làm sao vậy?" Linh Mộc Nại Nại đi tới kinh ngạc hỏi, ngửi được mùi nôn thối không khỏi che mũi, "Thật thối quá. . . . . ."
"Cút ra ngoài đi!" Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt nhìn Linh Mộc Nại Nại liếc mắt một cái, rống lớn nói.
Cả người tức giận không có chỗ phát tiết, Linh Mộc Nại Nại này không nên tự đâm đầu đến đây.
Cô thật đúng là cho mình trở thành phụ nữ của hắn ? ! Cô chỉ là hắn dùng làm bình hoa mà thôi!
Linh Mộc Nại Nại lần đầu tiên bị Lệ Tước Phong rống như vậy, hoảng sợ, một đôi mắt to thiếu chút nữa rơi nước mắt.
"Còn chưa cút? !" Lệ Tước Phong thấy cô còn đứng lại quát, bực mình muốn quăng này nọ.
. . . . . .
Hốc mắt Linh Mộc Nại Nại rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất đi ra ngoài.
Hôm nay, lúc cô ăn thức ăn hôi thì hắn ghét bỏ chết đi, loại mùi nôn này bẩn thối hết cả phòng mà hắn lại còn có thể đứng ở đây. . . . . .
Cố Tiểu Ngải, thật là một tình địch mạnh mẽ.
Sau khi Joel kiểm tra cho Cố Tiểu Ngải liền đi ra ngoài, bảo mẫu mang theo nữ giúp việc nhanh chóng lau dọn chất nôn mửa.
Cố Tiểu Ngải nằm ở trên giường mê man.
Lệ Tước Phong cởi áo khoác tùy tay quăng trên sàn, ngồi vào bên giường đem tóc dài trên mặt cô đẩy ra.
Giống như hắn đã thật lâu không có nhìn cô như vậy, mỗi lần vừa nhìn thấy cô rơi nước mắt, ý niệm đầu tiên của hắn chính là Sở Thế Tu.
Cô đối với Sở Thế Tu say đắm còn đối với hắn trống rỗng đã hình thành rõ nét.
Hắn thừa nhận, hắn ghen tị đến phát cuồng.
Cho đến lúc cô té xỉu, hắn mới phát hiện cô gầy, sắc mặt cũng trắng bệch hơn so với lúc trước, giống như đã bị nhiều tra tấn . . . . . .
Hắn có tra tấn cô như vậy sao?
Cô không phản bội hắn có phải tốt hơn không. . . . . .
Ngón tay thon dài của Lệ tiên sinh ở trên mặt mềm mại của cô vuốt ve, mang theo tham lam.
Giống như đã muốn cách có nửa thế kỷ, cô không tới gần hắn như vậy . . . . . .
"Lệ tiên sinh, nước đường mặt ong sẽ làm cho cổ họng Cố tiểu thư dễ chịu hơn." Bảo mẫu bưng ly nước đường mật ong pha từ bếp đi tới để ở trên tủ đầu giường rồi lại đỡ Cố Tiểu Ngải.
"Được rồi, để tôi."
Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, ngồi vào cạnh giường ôm Cố Tiểu Ngải từ trên giường ngồi dậy, tựa vào trong ngực của mình, dùng muỗng múc một muỗng nước đường mật ong nâng mở môi đang mím chặt của cô ra đổ vào.
Cố Tiểu Ngải còn đang mê man, mắt nhắm chặt chẽ, môi bị nâng mở không thoải mái nhíu nhíu mày, bĩu môi không chịu uống.
Một muỗng nước đường mật ong đều chảy ra khỏi miệng cô.
Lệ Tước Phong nhíu mày.
Ngay cả ngủ đều không nghe lời như vậy, có phải cô cố ý hay không? !
Bảo mẫu đứng ở một bên lập tức cầm khăn tay lau môi Cố Tiểu Ngải, lo lắng nói, "Cố tiểu thư không chịu uống rồi."
Liếc người trong lòng một cái, Lệ Tước Phong một tay cầm lấy cái ly uống một hớp lớn nước đường mật ong, cúi đầu tiến vào miệng của cô . . . . . .
"Lệ tiên sinh. . . . . . Cố tiểu thư vừa mới nôn." Bảo mẫu thấy thế kinh hãi hô to lên.
Cũng chưa súc miệng cho Cố tiểu thư đâu. . . . . .
Ngón cái Lệ Tước Phong đặt ở trên người của cô thoáng dùng một chút lực, mở ra môi của cô, môi dán lên môi của cô đem nước đường mặt ong đi vào.
Cố Tiểu Ngải ở trong lòng ngực của hắn bất an vặn vẹo, không chịu nuốt xuống.
Lệ Tước Phong đơn giản đem lưỡi cực nóng linh hoạt tiến vào miệng của cô áp chế cô muốn phun ra . . . . .
"Ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải không có ý thức hừ một tiếng, vài lần cũng không phun ra được, cuối cùng chỉ có thể không còn cách nào nuốt xuống.
Lệ Tước Phong thay cô lau khô khóe miệng tràn ra một chút, lại cầm lấy cái ly rót vào miệng chính mình một ngụm, tiếp tục cúi đầu tiến vào miệng cô.
. . . . . .
Nhìn thấy một hình ảnh như vậy, bảo mẫu không khỏi lắc lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Nhiều năm như vậy, bà lần đầu tiên thấy Lệ Tước Phong đau vì một người phụ nữ như vậy, nhưng vì sao. . . . . . biến thành như vậy rồi.
|
Chương 209:
Nhất định là bánh mật cay, ăn bánh mật cay xảy ra chuyện!
Chết tiệt!
"Tiểu Ngải làm sao vậy? !" Cậu Diệp Vĩnh Thành lo lắng đuổi theo phía sau bọn họ, bị vệ sĩ ngăn lại.
"Võ Giang! Gọi bác sĩ Joel!"
Lệ Tước Phong rống lớn nói, đem Cố Tiểu Ngải ôm lấy bước đi.
*************************
Trên xe, Lệ Tước Phong để Cố Tiểu Ngải ở trên đầu gối của mình, tay một lần lại một lần vuốt ve qua mặt của cô, xoa nhẹ ngực của cô, làm cho cô không bị nôn như vậy nữa.
Xe thể thao chạy ở trên đường chấn động làm cho Cố Tiểu Ngải ở trong hôn mê không có ý thức cau mày, không ngừng mà hô to, "Tôi thật là khó chịu. . . . . ."
Miệng của cô vẫn là đầy chất nôn dơ bẩn.
Lệ Tước Phong cau mày dùng khăn tay lau sạch cho cô, hướng tới tài xế quát, "Mẹ nó, mở cửa xe một chút!"
"Vâng, Lệ tổng."
"Khó chịu. . . . . ." Cố Tiểu Ngải ở trong lòng ngực của hắn giãy dụa, ánh mắt lại nhắm chặt.
"Cố Tiểu Ngải, Cố Tiểu Ngải. . . . . ." Lệ Tước Phong kêu tên của cô, muốn cho cô tỉnh lại.
Trong lòng trừ bỏ kêu khó chịu nói cái gì cũng không nói. . . . . .
Mẹ kiếp.
Hắn sẽ không nên bắt cô ăn bánh đó!
Trở lại biệt thự Lệ gia, Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải đi vào bên trong.
Linh Mộc Nại Nại vẫn chờ ở cổng, thấy bọn họ trở về lập tức chạy tới ngăn ở trước mặt hắn, có chút không vui oán trách nói, "A Phong, anh đi đâu? Tại sao lại bỏ một mình em ở lại nhà hằng? Anh có biết em chờ anh thật lâu hay không?"
"Cút ngay!"
Lệ Tước Phong chạy lên phòng chính, bác sĩ Joel đã chờ ở trước giường, thấy Lệ Tước Phong xông tới dùng Anh văn nói, "Đem Cố tiểu thư để nằm trên giường."
Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải đến giường, động tác có vẻ có chút thật cẩn thận.
"Nôn ——"
Cố Tiểu Ngải lại phun ra, vẻ mặt thống khổ, tay vẫn ấn dạ dày của mình.
"Tiểu thư đáng thương." Joel không khỏi xúc động nói, trực tiếp chuẩn bị kim tiêm tiêm vào cánh tay Cố Tiểu Ngải, liếc liếc mắt chất nôn bên môi cô hỏi, "Cô ấy ăn cái gì?"
Lệ Tước Phong sắc mặt cứng ngắc, dùng Anh văn trả lời, "Bánh mật cay."
"Oh, My God!" Joel kinh hãi hô to, "Cô ấy đang an dưỡng, không thể ăn đồ ắn có tính kích thích, bệnh bao tử của cô ấy rất nghiêm trọng."
Lệ tổng đã đe dọa dụ dỗ hắn từ bệnh viện có uy tín về bệnh bao tử từ Đan Mạch đến Trung Quốc, nhất định là cực kỳ yêu người phụ nữ nằm ở trên giường này, kết quả lại cho cô ăn đồ ăn có tính kích thích. . . . . . Thật sự là nghĩ không ra.
"Dài dòng!" Sắc mặt Lệ Tước Phong nhất thời trở nên rất không thoải mái.
Nếu hắn không giận điên lên làm sao có thể để cho Cố Tiểu Ngải đi ăn cái loại đồ ăn vặt này? !
Thấy sắc mặt Cố Tiểu Ngải thống khổ chậm rãi bình phục lại, tim Lệ Tước Phong đập mạnh dần dần vững vàng một ít, "Thế nào?"
"Thật không tốt." Joel lắc đầu.
". . . . . ." Ánh mắt Lệ Tước Phong lạnh lùng, "Tôi mời ông trở về không phải để cho ông nói với tôi những lời này!"
"Dạ dày của cô ấy không thể bị ngược đãi nữa." Bác sĩ Joel nhanh chóng đem túi truyền dịch treo lên, châm cây kim truyền nước biển cho Cố Tiểu Ngải, dùng Anh văn lưu loát nói, "Nếu cô ấy tiếp tục không thương dạ dày chính mình, tôi cũng không có năng lực cứu chữa."
Dù cho bác sĩ cũng không trị được nếu bệnh nhân không hợp tác.
"Tiểu Ngải làm sao vậy?" Linh Mộc Nại Nại đi tới kinh ngạc hỏi, ngửi được mùi nôn thối không khỏi che mũi, "Thật thối quá. . . . . ."
"Cút ra ngoài đi!" Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt nhìn Linh Mộc Nại Nại liếc mắt một cái, rống lớn nói.
Cả người tức giận không có chỗ phát tiết, Linh Mộc Nại Nại này không nên tự đâm đầu đến đây.
Cô thật đúng là cho mình trở thành phụ nữ của hắn ? ! Cô chỉ là hắn dùng làm bình hoa mà thôi!
Linh Mộc Nại Nại lần đầu tiên bị Lệ Tước Phong rống như vậy, hoảng sợ, một đôi mắt to thiếu chút nữa rơi nước mắt.
"Còn chưa cút? !" Lệ Tước Phong thấy cô còn đứng lại quát, bực mình muốn quăng này nọ.
. . . . . .
Hốc mắt Linh Mộc Nại Nại rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất đi ra ngoài.
Hôm nay, lúc cô ăn thức ăn hôi thì hắn ghét bỏ chết đi, loại mùi nôn này bẩn thối hết cả phòng mà hắn lại còn có thể đứng ở đây. . . . . .
Cố Tiểu Ngải, thật là một tình địch mạnh mẽ.
Sau khi Joel kiểm tra cho Cố Tiểu Ngải liền đi ra ngoài, bảo mẫu mang theo nữ giúp việc nhanh chóng lau dọn chất nôn mửa.
Cố Tiểu Ngải nằm ở trên giường mê man.
Lệ Tước Phong cởi áo khoác tùy tay quăng trên sàn, ngồi vào bên giường đem tóc dài trên mặt cô đẩy ra.
Giống như hắn đã thật lâu không có nhìn cô như vậy, mỗi lần vừa nhìn thấy cô rơi nước mắt, ý niệm đầu tiên của hắn chính là Sở Thế Tu.
Cô đối với Sở Thế Tu say đắm còn đối với hắn trống rỗng đã hình thành rõ nét.
Hắn thừa nhận, hắn ghen tị đến phát cuồng.
Cho đến lúc cô té xỉu, hắn mới phát hiện cô gầy, sắc mặt cũng trắng bệch hơn so với lúc trước, giống như đã bị nhiều tra tấn . . . . . .
Hắn có tra tấn cô như vậy sao?
Cô không phản bội hắn có phải tốt hơn không. . . . . .
Ngón tay thon dài của Lệ tiên sinh ở trên mặt mềm mại của cô vuốt ve, mang theo tham lam.
Giống như đã muốn cách có nửa thế kỷ, cô không tới gần hắn như vậy . . . . . .
"Lệ tiên sinh, nước đường mặt ong sẽ làm cho cổ họng Cố tiểu thư dễ chịu hơn." Bảo mẫu bưng ly nước đường mật ong pha từ bếp đi tới để ở trên tủ đầu giường rồi lại đỡ Cố Tiểu Ngải.
"Được rồi, để tôi."
Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, ngồi vào cạnh giường ôm Cố Tiểu Ngải từ trên giường ngồi dậy, tựa vào trong ngực của mình, dùng muỗng múc một muỗng nước đường mật ong nâng mở môi đang mím chặt của cô ra đổ vào.
Cố Tiểu Ngải còn đang mê man, mắt nhắm chặt chẽ, môi bị nâng mở không thoải mái nhíu nhíu mày, bĩu môi không chịu uống.
Một muỗng nước đường mật ong đều chảy ra khỏi miệng cô.
Lệ Tước Phong nhíu mày.
Ngay cả ngủ đều không nghe lời như vậy, có phải cô cố ý hay không? !
Bảo mẫu đứng ở một bên lập tức cầm khăn tay lau môi Cố Tiểu Ngải, lo lắng nói, "Cố tiểu thư không chịu uống rồi."
Liếc người trong lòng một cái, Lệ Tước Phong một tay cầm lấy cái ly uống một hớp lớn nước đường mật ong, cúi đầu tiến vào miệng của cô . . . . . .
"Lệ tiên sinh. . . . . . Cố tiểu thư vừa mới nôn." Bảo mẫu thấy thế kinh hãi hô to lên.
Cũng chưa súc miệng cho Cố tiểu thư đâu. . . . . .
Ngón cái Lệ Tước Phong đặt ở trên người của cô thoáng dùng một chút lực, mở ra môi của cô, môi dán lên môi của cô đem nước đường mặt ong đi vào.
Cố Tiểu Ngải ở trong lòng ngực của hắn bất an vặn vẹo, không chịu nuốt xuống.
Lệ Tước Phong đơn giản đem lưỡi cực nóng linh hoạt tiến vào miệng của cô áp chế cô muốn phun ra . . . . .
"Ưhm. . . . . ." Cố Tiểu Ngải không có ý thức hừ một tiếng, vài lần cũng không phun ra được, cuối cùng chỉ có thể không còn cách nào nuốt xuống.
Lệ Tước Phong thay cô lau khô khóe miệng tràn ra một chút, lại cầm lấy cái ly rót vào miệng chính mình một ngụm, tiếp tục cúi đầu tiến vào miệng cô.
. . . . . .
Nhìn thấy một hình ảnh như vậy, bảo mẫu không khỏi lắc lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Nhiều năm như vậy, bà lần đầu tiên thấy Lệ Tước Phong đau vì một người phụ nữ như vậy, nhưng vì sao. . . . . . biến thành như vậy rồi.
|
Chương 210:
Ngay từ đầu Lệ tiên sinh còn hào hứng tìm cách tổ chức mừng kỷ niệm 33 ngày, cố ý vì Cố tiểu thư mở một khách sạn lớn nhất nước. . . . . . Kết quả hiện tại. . . . . .
Một người lạnh nhạt, một người bướng bỉnh, đều là người không chịu cúi đầu . . . . . .
Hai đứa đang tốt lành tại sao lại thành ra như vậy.
Vị ngọt của nước đường mật ong ở miệng hai người tràn ra, Lệ Tước Phong ôm cô thực chặt.
Đầu lưỡi liếm lưỡi cô trong cổ họng mềm mại, làm cho mắt của hắn thâm, tay càng ôm cô chặt hơn
Tên họ Sở kia, cũng hôn qua chỗ này sao?
Hay là hôn qua nhiều chỗ khác nữa? !
Hắn chạm qua nơi tên họ Sở cũng chạm qua? !
Nghĩ như vậy, ghen tị lại ập tới, Lệ Tước Phong đè nặng môi của cô ép tới . . . . . .
Cố Tiểu Ngải bị môi hắn ép tới không thoải mái, khó chịu ở trong lòng ngực của hắn động đậy.
"Đừng. . . . . . Lệ Tước Phong. . . . . . đừng như vậy. . . . . ." Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên nhỏ giọng líu ríu nói, lông mày nhíu chặt.
Mặt Lệ Tước Phong lạnh lùng bỗng dưng ngẩn ra, ghen ghét trong mắt tiêu tán, lập tức khóe môi không tự chủ được gợi lên độ cong.
Cô này. . . . . .
Cô biết là hắn hôn cô?
Đây là không phải đại biểu, hắn cho cô cảm giác sâu nặng hơn so với Sở Thế Tu? Ít nhất thân thể của cô. . . . . . Chỉ cảm nhận được hắn.
Không có uống nước đường mật ong nhưng Lệ Tước Phong lại hôn môi của cô, động tác nhẹ nhàng hôn cô, tham lam mà quấn lấy, đầu lưỡi liếm miệng cô hết thảy.
Hương vị của cô . . . . . . Thuộc loại hương vị Cố Tiểu Ngải . . . . . . đều là hắn .
"Ưhm. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải ưm một tiếng, giọng nhỏ vụn bị Lệ Tước Phong nuốt vào trong miệng.
Lệ Tước Phong mang cô bỏ đến trên giường, làm cho cô thoải mái một ít, vừa rời khỏi môi của cô, Cố Tiểu Ngải lập tức đem miệng mân thượng.
Hắn liếm môi mềm mại môi của cô thoáng hiện màu đỏ sẫm, thoạt nhìn khuôn mặt đều có vẻ có ý tức giận, không hề mặt xám như tro tàn.
Tầm mắt Lệ Tước Phong không có chếch đi nhìn chăm chú vào cô, con ngươi đen thâm thúy.
"Cố Tiểu Ngải."
Lệ Tước Phong cúi thân mình xuống, rũ xuống tóc ngắn đảo qua mặt của cô.
Lệ Tước Phong một tay vuốt ve mặt của cô, hôn lên mắt đang nhắm của cô, chưa đủ lại đi hôn môi cô, động tác rất nhẹ, thật cẩn thận.
Mở môi của cô ra, lưỡi cực nóng bỏng lại lần nữa chui vào, triền miên đến làm cho lòng người kinh hãi.
Cố Tiểu Ngải cau mày, lời lẽ bị hắn hôn, công thành chiếm đất . . . . . .
Dần dần, cô bắt đầu không có ý thức đáp lại nụ hôn của hắn, lưỡi đi theo hắn mà động, nụ hôn này triền miên làm cho lòng người rung động.
Lệ Tước Phong trong mắt ý cười càng sâu, mắt tối tăm tỏa sáng, phụt ra ánh sáng mê người.
"Cố Tiểu Ngải, biết tôi là ai không?"
Hắn dán lên môi mềm mại của cô hỏi.
Cô không trả lời, chỉ là ở dưới thân hắn giãy dụa giống như chấn động, mắt vẫn khép chặt chẽ.
Lệ Tước Phong buộc chặt thân thể, dục vọng phía dưới đã muốn rục rịch.
Cố Tiểu Ngải, cái cô này luôn dễ dàng trêu chọc hắn, ngay cả đang ngủ cũng không ngoại lệ.
"Cố Tiểu Ngải, rốt cuộc cô yêu Sở Thế Tu đến bao nhiêu phần?"
Một đôi mắt đen của Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô không cam lòng hỏi, cúi đầu hôn môi của cô, ngón tay ở trên mặt cô nhợt nhạt vỗ về.
Cô thương hắn không được sao?
Vì sao cố tình đi yêu cái tên họ Sở kia?
Vì tên họ Sở kia cô không tiếc cho hắn uống thuốc ngủ, trộm tư liệu, viết đưa tin, trộm giấu di động lén lui tới, thậm chí còn ở trên xe Sở Thế Tu biến mất suốt hai ngày. . . . . .
Cô làm việc này đến tột cùng có nghĩ tới hắn hay không?
Cũng bởi vì bọn họ biết nhau thời gian dài sao? Cho nên cô yêu Sở Thế Tu? Cái này là lý do chó mà gì kia chứ!
Trước cửa phòng, Linh Mộc Nại Nại dựa vào cửa lẳng lặng đứng, một đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú vào người đàn ông phủ ở trên người Cố Tiểu Ngải.
Lệ Tước Phong có đường cong mặt nghiêng hoàn mỹ, giống như tạo hình quá tỉ mỉ, môi mỏng khêu gợi ấn chưa nụ cười nhợt nhạt, trong mắt cưng chìu mà lại không cam lòng. . . . . .
A Phong thực yêu Cố Tiểu Ngải chứ.
Nhưng cô cũng thực yêu A Phong, vậy làm sao bây giờ?
Cô cũng muốn A Phong liều chết triền miên hôn cô như vậy, muốn ánh mắt để ý của A Phong như vậy . . . . . . Vậy làm sao bây giờ?
Có lẽ. . . . . . Cô nên ngẫm lại biện pháp.
*************************
Sáng sớm hôm sau.
Cố Tiểu Ngải ở trong lòng Lệ Tước Phong tỉnh lại, hắn nằm ở bên cạnh người cô đang ngủ say, trên người còn mặc áo sơmi, caravat đều không có bỏ, đầu cô gối lên trên khuỷu tay hắn.
Giống như lúc trước, vô cùng nhiều ngày bình thản tỉnh lại . . . . . .
Nhưng hiện tại không phải, hiện tại đã muốn không phải trôi qua như vậy. Lúc trước, bọn họ trừ bỏ oán hận chán ghét lẫn nhau, đã không có khả năng lại bình thản.
Cố Tiểu Ngải mở to mắt nhìn chung quanh phòng chính một chút, hắn không phải ghét cô ở trong phòng hắn sao? Ngay cả cô chạm vào giường một chút đều phải đem chăn ga toàn bộ đổi đi. . . . . .
Nhưng hiện tại tính là cái gì? Hắn đem cô ôm vào trong ngực ngủ, có phải muốn đem cánh tay hắn cắt rụng hay không?
Cố Tiểu Ngải nghiêm mặt từ trong lòng ngực của hắn ngồi dậy, còn chưa có ngồi vững vàng người đã bị đè ép trở về.
Lệ Tước Phong nghiêng thân đến ôm chặt lấy cô, chân dài còn mặc quần dài đặt ở trên người cô, hơi nóng trên người bao phủ cô.
Cố Tiểu Ngải bất mãn giãy dụa, sử dụng toàn thân khí lực đẩy cánh tay hắn.
Cánh tay hắn giống như thạch cao cứng rắn, đem cô ôm thật chặt, mặc dù là ngủ, cô đẩy cũng không động đậy chút nào.
. . . . . .
"Tôi nghĩ các người nghĩ sai rồi, tôi không phải cháu rễ các người."
"Cố Tiểu Ngải là tình phụ của tôi, quan hệ của chúng tôi bắt đầu từ một tháng trước."
"Ông không nghĩ cháu gái ông có thể làm vợ Tổng giám đốc E.S chứ? ! Cô ta còn chưa đủ tư cách."
"Tiền kia là do lấy thân thể cháu gái ông đổi lấy, ông phải cảm kích cô ta chứ không phải đánh cô ta!"
"Cố Tiểu Ngải, cô từ đầu đến chân không có gì có thể đấu với tôi."
"Phản bội tôi, cho ta bị cắm sừng, là lựa chọn sai lầm nhất của cô!"
. . . . . .
Ngày hôm qua, một màn toàn bộ trở lại trước mắt, Cố Tiểu Ngải trừng mắt mặt người đang ngủ yên ổn gần ngay trước mắt, giận từ ập đến, hô hấp đều cảm thấy khó khắn.
Hắn đem nhà cậu cô hủy hoại.
Cậu là một người đàn ông có khí chất, hiện tại khẳng định ngay cả ngủ đều ngủ không được, tòa soạn báo cũng khẳng định mở không nổi nữa. . . . . .
Dùng thân thể của chính cháu gái mình làm cho tòa soạn báo lớn mạnh, cậu chết cũng sẽ không nguyện ý.
Người đàn ông này. . . . . . Dùng hết các loại thủ đoạn trả thù cô.
Cô thực chán ghét hắn. . . . . .
Cho tới bây giờ, cô chưa từng hận một người đến như vậy. . . . . . Hắn đem cô hủy hoại tất cả.
Điều này có thể làm cho hắn có bao nhiêu vừa lòng? Đến tột cùng có thể vừa lòng lắm sao? !
Cố Tiểu Ngải theo trong lòng hắn gian nan nâng lên gần đầu hắn, tiến lên cắn mặt của hắn, cắn thật mạnh, phát tiết hận thù. . . . . .
"Ách ——"
Lệ Tước Phong thét lớn một tiếng, một tay dùng sức đẩy cô ra, mở con mắt đen thui dần dần tỉnh lại.
Hắn khí lực rất lớn, Cố Tiểu Ngải bị đẩy thiếu chút nữa rơi xuống giường, rời đi ôm ấp giam cầm của hắn, Cố Tiểu Ngải chẳng quan tâm hắn đau đớn, lập tức đứng lên chuẩn bị xuống giường.
Tay còn chưa có xốc lên chăn, thân thể mềm nhũn của cô lại bị kéo ngã quay về trên giường.
"Cố Tiểu Ngải?"
Ánh mắt Lệ Tước Phong mang theo một chút mờ mịt, cánh tay dài đặt ở trước ngực ôm lấy cô, nâng lên thân mình trên cao nhìn xuống chằm chằm cô, sắc mặt so với ngày hôm qua tươi hơn một ít.
Ấn mi tâm, Lệ Tước Phong một lần nữa nằm quay về bên cạnh người cô, tiếng nói từ tính ở bên tai cô vang lên, "Ngoan, ngủ tiếp."
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn về phía người bên cạnh, hắn cùng cô chơi trò mất trí nhớ sao? Ngày hôm qua, hắn đem cô giẫm đạp không thương tiếc, hôm nay còn có thể ôm cô ngủ, còn nói lời như thế?
Hắn hỉ nộ vô thường thật sự là đáng sợ.
|
Chương 211:
"Buông!" Cố Tiểu Ngải phiền chán hô to, người đàn ông này có phải thay đổi quá nhanh hay không? !
Hiện tại, không phải hắn ghét bỏ cô, mà là cô - Cố Tiểu Ngải ghê tởm hắn!
Nghe tiếng Cố Tiểu Ngải la, Lệ Tước Phong từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt đen vẫn mang theo vẻ buồn ngủ giữ chặt cô lại, bỗng dưng đem cô quay về trong lòng cúi đầu làm bộ muốn hôn cô.
"Ba ——"
Cố Tiểu Ngải không lưu tình chút nào một cái tát đi qua.
Lệ Tước Phong bị đánh như trời giáng trên mặt, cơn buồn ngủ trong phút chốc bị tiêu tán, một đôi mắt phụt ra tia lạnh.
Hai cái tát!
Ngày hôm qua cho tới hôm nay, cô dám tát hắn hai cái !
Có phải cô không muốn sống nữa hay không?
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong mạnh xoay đầu lại, đem cô ấn ngã vào trên giường, hai tay nặng nề mà đặt trên vai của cô, hai đầu gối quỳ hai bên thân thể của cô, trên cao nhìn xuống trừng mắt cô, "Cô muốn tạo phản? !"
Cố Tiểu Ngải bị hắn ấn vai không sử dụng lực được, một đôi mắt mở to lạnh lùng trừng mắt hắn, lập tức nghiêng đầu đi nhìn phía bên ngoài.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong một tay bóp mặt của cô quay về chính diện, "Cố Tiểu Ngải! Tôi cảnh cáo cô, cô đừng bức tôi. . . . . ."
"Bức anh cái gì? !"
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên cắt đứt lời của hắn, trong ánh mắt anh tuấn của hắn, chán ghét cũng có phần dày đặc hơn, "Anh còn có thể làm ra chuyện gì nữa? Làm cho tòa soạn báo bị hủy sao? Giết cả nhà cậu tôi? Còn có ba tôi, còn có Sở Thế Tu. . . . . . Cuối cùng, người anh giết là tôi sao?"
Cô nhanh mồm nhanh miệng làm cho hắn trong lúc nhất thời không biết nói gì.
"Lệ Tước Phong, anh có biết anh có bao nhiêu phần ghê tởm hay không?" Cố Tiểu Ngải nhìn thẳng mặt hắn càng ngày càng thịnh nộ, hèn mọn đến cực điểm nói, "Tôi muốn nói cho anh một câu, là tôi cùng anh giống nhau thôi!"
. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải, cô muốn chết!" Lệ Tước Phong bị khơi mào cả người phẫn nộ, tay bóp chặt cổ của cô, năm ngón tay ấn mạnh vào.
Ánh mắt Cố Tiểu Ngải kiêu ngạo, hai mắt khinh miệt mà lạnh nhạt trừng mắt hắn.
Không có một tia ý tứ chịu thua.
Không nói được lời nào.
Hắn tức giận đến nỗi trên trán chảy đầy mồ hôi, một đôi mắt đen nổi nhiều điểm tơ máu, có chút tiều tụy, năm ngón tay bóp cổ cô không có ý tứ buông ra.
Hắn đang chờ cô cầu xin tha thứ, chờ cô chịu thua.
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, chết hoặc không chết, đối với cô bây giờ còn có khác biệt sao?
Cả nhà cậu đều do cô biến thành trò chơi chỉ trong một ngày, ba ra tù sẽ biết mình không có ngoan ngoãn học đại học mà làm tình phụ của người khác.
Cô hiện tại còn sống. . . . . . Cũng sống không nổi.
Điều đó. . . . . . Đều là do hắn Lệ Tước Phong ban tặng.
"A. . . . . ."
"Phanh ——" tiếng thét chói tai của bảo mẫu từ ngoài cửa truyền đến, bữa sáng trên tay quăng ngã xuống sàn, lo lắng tiến lên hô to, "Lệ tiên sinh mau buông tay ra, cậu sẽ bóp chết Cố tiểu thư bây giờ!"
Lệ Tước Phong bị phẫn nộ mê mắt khôi phục một chút thanh minh, năm ngón tay vẫn bóp chặt trên cổ cô.
Cô nhắm chặt mắt lại, môi mím chặt chẽ, bộ dáng giống như đánh bạc tất cả không sợ chết.
Hắn biết, cô sẽ không chịu thua.
"Cố Tiểu Ngải! Cô rất gan dạ!"
Lệ Tước Phong hung hăng rủa một tiếng, buông tay đang bóp cổ cô, chân dài từ trên người cô bước xuống giường, nhấc chân đá một cái, phát tiết đem tủ đầu giường đá ngã xuống đất, rời phòng đi.
Cố Tiểu Ngải thế này mới mở to mắt, đồng tử giống như dòng nước phẳng lặng không có một tia cảm tình, giống như dòng nước lạnh như băng.
"Cố tiểu thư không có việc gì, không có việc gì rồi." Bảo mẫu ngồi vào bên giường an ủi, thay cô đắp chăn lại, "Đừng sợ đừng sợ, tôi lại đi xuống phòng bếp làm bữa sáng khác mang lại đây, trứng ốp lếp năm phần chín được không?"
Cố Tiểu Ngải trầm mặc.
Cho đến lúc bảo mẫu rời khởi phòng, Cố Tiểu Ngải mới từ trên giường bước xuống, mở ra cửa sổ sát đất đi đến ban công.
Ngồi xổm người xuống dựa vào rào chắn ban công, hai tay Cố Tiểu Ngải ôm đầu gối, ánh mắt ảm đạm nhìn phong cảnh khu Thủy Thiển Loan. . . . . .
Cô vẫn không rõ vì sao mẹ lại lựa chọn phương thức cực đoan như vậy để chấm dứt tính mạng của mình.
Cô xem đó là một loại biểu hiện rất ngu.
Hiện tại, cô bỗng nhiên có chút hiểu được, không phải một loại cực đoan, lại làm sao có thể cực đoan lựa chọn chấm dứt chính mình. . . . . .
Chẳng qua. . . . . . Cô sẽ không bước theo rập khuôn như mẹ.
Cho dù lúc trước tuyệt vọng tới cực điểm. . . . . . lựa chọn chấm dứt chính mình vẫn là biện pháp ngốc nghếch. . . . . .
"Cố tiểu thư, bữa sáng đến đây."
Bảo mẫu bưng bữa sáng đi đến ban công, hòa ái dễ gần hướng cô mỉm cười, "Cơ thể Cố tiểu thư không tốt nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều một chút."
Cố Tiểu Ngải ngồi dưới đất ngay cả liếc nhìn bà một cái cũng không có, ánh mắt vẫn đang vô thần nhìn cảnh sắc ngoài lan can ban công.
Mùa thu, lá cây ngả sang màu vàng, ở khu Thủy Thiển Loan từ từ rơi xuống. . . . . .
"Cố tiểu thư?" Bảo mẫu bưng bữa sáng ngồi xỗm trước mặt cô, hòa ái nói, "Cố tiểu thư, đói bụng không? Ăn điểm tâm, tôi đã hăm nóng sữa vừa uống rồi."
. . . . . .
Cô chỉ im lặng ngồi trong chốc lát.
Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, chậm rãi chuyển mắt qua nhìn bảo mẫu, đứng lên đi vào trong phòng.
"Cố tiểu thư. . . . . ." Bảo mẫu ở sau lưng cô hô, Cố tiểu thư làm sao vậy? Cũng không nói lời nào, bữa sáng cũng không ăn.
Cố Tiểu Ngải xoay người lại, giọng điệu nhàn nhạt hỏi, "Có máy MP4 không?"
"À, có, có. . . . . ."
Bảo mẫu đến mp4 đến, Cố Tiểu Ngải trực tiếp đeo tai nghe điện thoại nhét vào trong lổ tai, một lần nữa ngồi vào trên ban công, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, tùy ý để âm nhạc sống động quấy rầy lỗ tai. . . . . .
"Cố tiểu thư? Cố tiểu thư? !"
Bảo mẫu đứng ở một bên buồn bực, không ngờ Cố Tiểu Ngải kêu bà lấy mp4 chỉ là không muốn nghe giọng nói của bà. . . . . .
Người bị bệnh bao tử nếu không ăn cơm thì làm sao chịu được?
Bảo mẫu bưng bữa sáng vừa vội vội vàng trở lại dưới lầu, trước gương to, nữ giúp việc đang giúp Lệ Tước Phong mặc tây trang và đeo caravat.
Trên lỗ tai của Lệ Tước Phong mang tai nghe điện thoại, lạnh nhạt ra mệnh lệnh, "Sở thị muốn mua cái gì các người đotạ lấy toàn bộ cho tôi."
Thấy hắn đang nói công việc, bảo mẫu đành phải đứng ở một bên cũng không dám tiến lên quấy rầy.
"Tôi tiêu tiền mua mấy đồng vô dụng thì sao, đừng nói lời vô nghĩa với tôi! Lão già kia không quản nổi chuyện trong nước đâu!" Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, ngón tay thon dài điều chỉnh caravat.
"Bảo toàn bộ người phụ trách khu Hoa Đông mười phút sau đến phòng họp để họp." Tùy ý nữ giúp việc cài cúc áo cho mình, Lệ Tước Phong cúp điện thoại đi nhanh ra ngoài.
Bảo mẫu vội vàng đuổi theo, "Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh."
"Sao?"
"Cố Tiểu Ngải không chịu ăn điểm tâm. . . . . ."
Tầm mắt Lệ Tước Phong u ám nhìn bữa sáng trên tay bảo mẫu, sắc mặt trở nên khó coi.
Cô. . . . . . còn dám giận dỗi!
Lệ Tước Phong hô hấp không thoải mái trừng mắt bữa sáng còn nguyên, nhỏ giọng rủa một tiếng đi lên trên lầu.
Lệ Tước Phong mắt u ám đến cực điểm, chân dài đi về phía trước, vừa đi vừa cởi bỏ cúc áo tây trang.
Hôm nay, hắn không đem cô dạy dỗ một chút thì thật đúng là nghiêm trọng rồi.
Lệ Tước Phong mở cửa bước vào phòng, bước chân chợt dừng lại.
|