Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 216:
Ngay cả trong mộng đều uy hiếp cô.
Người này cường thế thật đáng sợ.
"Tôi còn có thể cưỡng bức cô!" Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, lại múc một muỗng cháo nhét vào miệng của cô.
Ăn một bữa cơm lại nói nhiều như vậy, giống như là uống say vậy.
"Ừ. . . . . . anh cũng có bản lĩnh gây chuyện."
". . . . . ." Lệ Tước Phong cắn răng, cô này giả bộ ngủ đến đần độn sao? ! Nhân cơ hội cười nhạo hắn? !
Cố Tiểu Ngải một ngụm nuốt cháo xuống, thực hợp tác, miệng cũng không ngừng quở trách hắn, "Lúc trước tôi thực . . . . . . rất muốn báo công an, loại người phạm tội cưỡng bức như anh hẳn là phải đi ngồi tù! Tại sao có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được!"
". . . . . ."
Chết tiệt!
Lệ Tước Phong hận không thể đem thìa xao đến trên mặt hắn.
Lệ Tước Phong cố nén xúc động muốn đánh người xuống, cầm chén cháo trực tiếp áp vào miệng cô bắt cô uống hết.
". . . . . . đừng." Cố Tiểu Ngải kháng cự quay mặt đi, "Còi báo cháy vang lên là do tôi làm . . . . . ."
"Cái gì?"
Lệ Tước Phong ngơ ngẩn, cô này nói không đầu không đuôi cái gì đấy? !
"Anh thực chán ghét, tôi chưa từng thấy qua người đáng ghét giống anh như vậy . . . . . ."
Đối với cô tốt, liền vẫn tốt . . . . . . Đối với cô xấu xa, liền xấu xa . . . . . . Vì sao phải lặp đi lặp lại. . . . . .
Cố Tiểu Ngảinhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, từ trong lòng ngực của hắn ngã đầu xuống giường rồi ngủ thẳng.
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong tức giận đến mức đem muỗng quăng đến trên tường.
Cố Tiểu Ngải vẫn nằm ngủ an ổn, Lệ Tước Phong hung ác nham hiểm trừng mắt cô, trừng mắt nhìn thật lâu mới bình tĩnh hỏi, "Cố Tiểu Ngải, cô thật chán ghét tôi như vậy sao?"
Chán ghét đến không tiếc tuyệt thực để kháng nghị?
Chán ghét đến ngay cả nằm mơ đều là cười nhạo hắn?
Hắn ở trong mắt của cô, trừ bỏ cường gian, bạo lực này đó đều không có cái gì khác thật không? ! Hắn ở trong mắt của cô, chỉ là một người cặn bã, phế vật, chó điên. . . . . .
Nhưng cô thuộc về người cặn bã này, vĩnh viễn đều khó có khả năng là của người khác .
Sở Thế Tu, càng đừng vọng tưởng.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải ở trên giường trở mình tiếp tục ngủ.
Lệ Tước Phong cúi đầu nhìn chăm chú vào mặt của cô, một tay bỏ qua một bên mặt cô, một tay bấm dãy số, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, "Giao dịch của ngươi, tôi đồng ý."
"Lệ tổng thật là một người mạnh mẽ vang dội." Đối phương nở nụ cười.
"Cô ấy cuối cùng phải là của tôi! Về sau bất luận kẻ nào đều không quan hệ!"
"Tất nhiên."
Trong tròng mắt Lệ Tước Phong hiện lên một chút biến hoá kỳ lạ, cúp điện thoại.
Sở Thế Tu. . . . . .
Cố Tiểu Ngải, tôi sẽ cho cô hoàn toàn quên cái tên này!
*************************
Mấy ngày nay, tinh thần Cố Tiểu Ngải rất kém cỏi, đặc biệt thích ngủ.
Vừa ngủ ngồi dậy thời gian đã tối lại, không có khua chiêng gõ trống đều vẫn chưa tỉnh lại, trước kia cô chưa từng như vậy.
Sau khi tỉnh lại, cuộc sống của cô chỉ là ngẩn người, trừ bỏ ngẩn người vẫn là ngẩn người.
Một quyển tiểu thuyết tiếng Anh một ngày mới lật được vài tờ, cô căn bản xem không vào.
Cô rất ít muốn ăn cơm, là hoàn toàn không có thèm ăn, Lệ Tước Phong dặn bác sĩ Joel truyền dịch dinh dưỡng cho cô, duy trì thể chất của cô.
Vài ngày chưa ăn cơm, dạ dày của cô có lẽ không có đau.
Không thể tưởng tượng.
Mỗi đêm, cô đều mơ thấy Lệ Tước Phong đút cô ăn cơm, không biết là chân thật hay là hư ảo, cô có thể nhớ rõ một ít linh tinh, thậm chí nhớ rõ ánh mắt của hắn nhìn cô sâu không thấy đáy. . . . . .
Nhưng chút hình ảnh này là cực kỳ hỗn loạn, làm cho cô không thể phân biệt được là thực hay mơ.
Mỗi ngày vào buổi tối, Lệ Tước Phong đều lại đây đút cô ăn cơm sao? !
Một buổi tối vài ngày sau, Linh Mộc Nại Nại vẻ mặt sáng lạn tươi cười vọt vào phòng của cô, trên tay mang theo một bộ trang phục thiết kế tao nhã rất khác biệt, "Tiểu Ngải, thay quần áo này."
Cố Tiểu Ngải quơ quơ đầu hỗn loạn, khó hiểu nhìn cô ta.
"Hôm nay, chính là đêm đánh cược ở bến thuyền!"
Linh Mộc Nại Nại hưng phấn mà nói.
. . . . . .
Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong hẹn ở bến thuyền, chính là hôm nay?
Cố Tiểu Ngải khép lại tiểu thuyết tiếng Anh trong tay.
Linh Mộc Nại Nại mặc một bộ váy hồng cúp ngực, làm cho cô vốn tươi trẻ lại lộ ra gương mặt thành thục hơn, trang sức trên cổ cùng trên tay lòe lòe sáng lên, rất là đẹp mắt.
Mùi nước hoa trên người Linh Mộc Nại Nại khuếch tán trong phòng.
"Đến đây đi Tiểu Ngải, đi thay trang phục này đi, đêm nay nhất định sẽ là một đêm làm cô khó quên."
Linh Mộc Nại Nại đi đến trước mặt cô liền dắt tay cô.
Khó quên?
Đúng thật là khó quên, cô sắp bị biến thành tiền đặt cược mang lên sòng bạc rồi.
Cố Tiểu Ngải đứng lên, lạnh nhạt đem trang phục trên tay Linh Mộc Nại Nại quăng xuống đất.
"Tiểu Ngải?" Linh Mộc Nại Nại khiếp sợ nhìn cô, "Cô làm sao vậy? Không thích trang phục này sao? Vẫn còn thời gian, tôi lại đi chọn cái khác cho cô?"
"Tiền đặt cược không cần trang phục."
Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong đấu ván bài, cô thành tiền đặt cược ti tiện.
Chẳng lẽ, còn muốn cô dốc lòng khiến cho mọi người tán thưởng? Để cho người khác nhìn tiền đặt cược này có xinh đẹp hay không? !
"Nhưng hiện tại, cô. . . . . ."
Linh Mộc Nại Nại kinh ngạc nhìn trên người cô mặc áo lông cùng váy ngắn trên đầu gối. . . . . Ở nơi thanh lịch lại mặc trang phục giống như học sinh thế kia.
Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, một cước dẫm nát bộ trang phục xinh đẹp kia.
Bộ trang phục hoàn toàn bị hủy.
". . . . . ." Linh Mộc Nại Nại biết cô không muốn thay quần áo, đành phải nói, "Vậy đi thôi. . . . . . A Phong đang đợi."
Một dãy xe hơi dài ——
Lệ Tước Phong ngồi ở xe sau cùng, trên tay bưng một ly rượu đỏ, bóng dáng vẻ lo lắng, thấy Cố Tiểu Ngải lên xe mắt thâm trầm.
Hắn sớm đoán được Cố Tiểu Ngải sẽ không thay quần áo.
Đây là đang đi bến thuyền mà cô ăn mặc giống như bình thường, như sinh viên đi phỏng vấn.
Sau khi Cố Tiểu Ngải lên xe không thấy được hắn liếc mắt một cái, ngồi thẳng vào bên cạnh.
Đem hắn bỏ qua hoàn toàn.
Lệ Tước Phong nhịn xuống kích động không quăng ly ra ngoài.
Đêm nay. . . . . . hắn không định động tới cô.
Linh Mộc Nại Nại áp vào bên người Lệ Tước Phong ngồi xuống, tiếp nhận nửa ly rượu đỏ của Lệ Tước Phong uống một ngụm, phát ra tán thưởng, "90 năm dâng hoàng đế, A Phong, anh thực biết uống rượu."
Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc mắt cô ta một cái, không có quan tâm.
"Tiểu Ngải, cô muốn uống một chút hay không? Rượu này không tệ nha." Linh Mộc Nại Nại một tay ôm lấy cánh tay Lệ Tước Phong, tươi cười xinh đẹp nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, người lại bắt đầu mệt rã rời.
Cô gần đây luôn giống như ngủ không đủ . . . . . .
". . . . . ."
Lệ Tước Phong cùng Cố Tiểu Ngải trước sau đều làm cho Linh Mộc Nại Nại khó xử, Linh Mộc Nại Nại nhất thời không hờn giận cúi đầu, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui tựa vào trên vai Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm chỗ ngồi Cố Tiểu Ngải, tầm mắt so với dĩ vãng càng sâu.
Tư thế ngồi của cô luôn luôn thực ngay ngắn, hai chân khép lại, tay đặt ở trên đầu gối, tóc dài mềm mại, ngũ quan rõ ràng, mắt nhợt nhạt nhắm lại, lông mi dài. . . . . .
Cô hi vọng ai có thể thắng đêm nay?
Sở Thế Tu sao?
Ở trong lòng cô, hẳn là không có khả năng có cái đáp án thứ hai . . . . . .
Hắn chỉ là làm cho cô ghê tởm, người đáng ghét cặn bã.
Nghĩ đến đây, Lệ Tước Phong trong mắt lãnh ý càng ngày càng đậm.
Xe hơi chạy nhanh hướng bờ biển C thị, dọc theo đường đi ba người đều im lặng trầm mặc, trong xe không khí nặng nề tới cực điểm. . . . . .
Tới địa điểm, Cố Tiểu Ngải cùng Lệ Tước Phong, Linh Mộc Nại Nại xuống xe, gió đêm mãnh liệt đập vào mặt.
|
Chương 216:
Ngay cả trong mộng đều uy hiếp cô.
Người này cường thế thật đáng sợ.
"Tôi còn có thể cưỡng bức cô!" Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, lại múc một muỗng cháo nhét vào miệng của cô.
Ăn một bữa cơm lại nói nhiều như vậy, giống như là uống say vậy.
"Ừ. . . . . . anh cũng có bản lĩnh gây chuyện."
". . . . . ." Lệ Tước Phong cắn răng, cô này giả bộ ngủ đến đần độn sao? ! Nhân cơ hội cười nhạo hắn? !
Cố Tiểu Ngải một ngụm nuốt cháo xuống, thực hợp tác, miệng cũng không ngừng quở trách hắn, "Lúc trước tôi thực . . . . . . rất muốn báo công an, loại người phạm tội cưỡng bức như anh hẳn là phải đi ngồi tù! Tại sao có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật được!"
". . . . . ."
Chết tiệt!
Lệ Tước Phong hận không thể đem thìa xao đến trên mặt hắn.
Lệ Tước Phong cố nén xúc động muốn đánh người xuống, cầm chén cháo trực tiếp áp vào miệng cô bắt cô uống hết.
". . . . . . đừng." Cố Tiểu Ngải kháng cự quay mặt đi, "Còi báo cháy vang lên là do tôi làm . . . . . ."
"Cái gì?"
Lệ Tước Phong ngơ ngẩn, cô này nói không đầu không đuôi cái gì đấy? !
"Anh thực chán ghét, tôi chưa từng thấy qua người đáng ghét giống anh như vậy . . . . . ."
Đối với cô tốt, liền vẫn tốt . . . . . . Đối với cô xấu xa, liền xấu xa . . . . . . Vì sao phải lặp đi lặp lại. . . . . .
Cố Tiểu Ngảinhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, từ trong lòng ngực của hắn ngã đầu xuống giường rồi ngủ thẳng.
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong tức giận đến mức đem muỗng quăng đến trên tường.
Cố Tiểu Ngải vẫn nằm ngủ an ổn, Lệ Tước Phong hung ác nham hiểm trừng mắt cô, trừng mắt nhìn thật lâu mới bình tĩnh hỏi, "Cố Tiểu Ngải, cô thật chán ghét tôi như vậy sao?"
Chán ghét đến không tiếc tuyệt thực để kháng nghị?
Chán ghét đến ngay cả nằm mơ đều là cười nhạo hắn?
Hắn ở trong mắt của cô, trừ bỏ cường gian, bạo lực này đó đều không có cái gì khác thật không? ! Hắn ở trong mắt của cô, chỉ là một người cặn bã, phế vật, chó điên. . . . . .
Nhưng cô thuộc về người cặn bã này, vĩnh viễn đều khó có khả năng là của người khác .
Sở Thế Tu, càng đừng vọng tưởng.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải ở trên giường trở mình tiếp tục ngủ.
Lệ Tước Phong cúi đầu nhìn chăm chú vào mặt của cô, một tay bỏ qua một bên mặt cô, một tay bấm dãy số, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, "Giao dịch của ngươi, tôi đồng ý."
"Lệ tổng thật là một người mạnh mẽ vang dội." Đối phương nở nụ cười.
"Cô ấy cuối cùng phải là của tôi! Về sau bất luận kẻ nào đều không quan hệ!"
"Tất nhiên."
Trong tròng mắt Lệ Tước Phong hiện lên một chút biến hoá kỳ lạ, cúp điện thoại.
Sở Thế Tu. . . . . .
Cố Tiểu Ngải, tôi sẽ cho cô hoàn toàn quên cái tên này!
*************************
Mấy ngày nay, tinh thần Cố Tiểu Ngải rất kém cỏi, đặc biệt thích ngủ.
Vừa ngủ ngồi dậy thời gian đã tối lại, không có khua chiêng gõ trống đều vẫn chưa tỉnh lại, trước kia cô chưa từng như vậy.
Sau khi tỉnh lại, cuộc sống của cô chỉ là ngẩn người, trừ bỏ ngẩn người vẫn là ngẩn người.
Một quyển tiểu thuyết tiếng Anh một ngày mới lật được vài tờ, cô căn bản xem không vào.
Cô rất ít muốn ăn cơm, là hoàn toàn không có thèm ăn, Lệ Tước Phong dặn bác sĩ Joel truyền dịch dinh dưỡng cho cô, duy trì thể chất của cô.
Vài ngày chưa ăn cơm, dạ dày của cô có lẽ không có đau.
Không thể tưởng tượng.
Mỗi đêm, cô đều mơ thấy Lệ Tước Phong đút cô ăn cơm, không biết là chân thật hay là hư ảo, cô có thể nhớ rõ một ít linh tinh, thậm chí nhớ rõ ánh mắt của hắn nhìn cô sâu không thấy đáy. . . . . .
Nhưng chút hình ảnh này là cực kỳ hỗn loạn, làm cho cô không thể phân biệt được là thực hay mơ.
Mỗi ngày vào buổi tối, Lệ Tước Phong đều lại đây đút cô ăn cơm sao? !
Một buổi tối vài ngày sau, Linh Mộc Nại Nại vẻ mặt sáng lạn tươi cười vọt vào phòng của cô, trên tay mang theo một bộ trang phục thiết kế tao nhã rất khác biệt, "Tiểu Ngải, thay quần áo này."
Cố Tiểu Ngải quơ quơ đầu hỗn loạn, khó hiểu nhìn cô ta.
"Hôm nay, chính là đêm đánh cược ở bến thuyền!"
Linh Mộc Nại Nại hưng phấn mà nói.
. . . . . .
Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong hẹn ở bến thuyền, chính là hôm nay?
Cố Tiểu Ngải khép lại tiểu thuyết tiếng Anh trong tay.
Linh Mộc Nại Nại mặc một bộ váy hồng cúp ngực, làm cho cô vốn tươi trẻ lại lộ ra gương mặt thành thục hơn, trang sức trên cổ cùng trên tay lòe lòe sáng lên, rất là đẹp mắt.
Mùi nước hoa trên người Linh Mộc Nại Nại khuếch tán trong phòng.
"Đến đây đi Tiểu Ngải, đi thay trang phục này đi, đêm nay nhất định sẽ là một đêm làm cô khó quên."
Linh Mộc Nại Nại đi đến trước mặt cô liền dắt tay cô.
Khó quên?
Đúng thật là khó quên, cô sắp bị biến thành tiền đặt cược mang lên sòng bạc rồi.
Cố Tiểu Ngải đứng lên, lạnh nhạt đem trang phục trên tay Linh Mộc Nại Nại quăng xuống đất.
"Tiểu Ngải?" Linh Mộc Nại Nại khiếp sợ nhìn cô, "Cô làm sao vậy? Không thích trang phục này sao? Vẫn còn thời gian, tôi lại đi chọn cái khác cho cô?"
"Tiền đặt cược không cần trang phục."
Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong đấu ván bài, cô thành tiền đặt cược ti tiện.
Chẳng lẽ, còn muốn cô dốc lòng khiến cho mọi người tán thưởng? Để cho người khác nhìn tiền đặt cược này có xinh đẹp hay không? !
"Nhưng hiện tại, cô. . . . . ."
Linh Mộc Nại Nại kinh ngạc nhìn trên người cô mặc áo lông cùng váy ngắn trên đầu gối. . . . . Ở nơi thanh lịch lại mặc trang phục giống như học sinh thế kia.
Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, một cước dẫm nát bộ trang phục xinh đẹp kia.
Bộ trang phục hoàn toàn bị hủy.
". . . . . ." Linh Mộc Nại Nại biết cô không muốn thay quần áo, đành phải nói, "Vậy đi thôi. . . . . . A Phong đang đợi."
Một dãy xe hơi dài ——
Lệ Tước Phong ngồi ở xe sau cùng, trên tay bưng một ly rượu đỏ, bóng dáng vẻ lo lắng, thấy Cố Tiểu Ngải lên xe mắt thâm trầm.
Hắn sớm đoán được Cố Tiểu Ngải sẽ không thay quần áo.
Đây là đang đi bến thuyền mà cô ăn mặc giống như bình thường, như sinh viên đi phỏng vấn.
Sau khi Cố Tiểu Ngải lên xe không thấy được hắn liếc mắt một cái, ngồi thẳng vào bên cạnh.
Đem hắn bỏ qua hoàn toàn.
Lệ Tước Phong nhịn xuống kích động không quăng ly ra ngoài.
Đêm nay. . . . . . hắn không định động tới cô.
Linh Mộc Nại Nại áp vào bên người Lệ Tước Phong ngồi xuống, tiếp nhận nửa ly rượu đỏ của Lệ Tước Phong uống một ngụm, phát ra tán thưởng, "90 năm dâng hoàng đế, A Phong, anh thực biết uống rượu."
Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc mắt cô ta một cái, không có quan tâm.
"Tiểu Ngải, cô muốn uống một chút hay không? Rượu này không tệ nha." Linh Mộc Nại Nại một tay ôm lấy cánh tay Lệ Tước Phong, tươi cười xinh đẹp nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, người lại bắt đầu mệt rã rời.
Cô gần đây luôn giống như ngủ không đủ . . . . . .
". . . . . ."
Lệ Tước Phong cùng Cố Tiểu Ngải trước sau đều làm cho Linh Mộc Nại Nại khó xử, Linh Mộc Nại Nại nhất thời không hờn giận cúi đầu, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui tựa vào trên vai Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm chỗ ngồi Cố Tiểu Ngải, tầm mắt so với dĩ vãng càng sâu.
Tư thế ngồi của cô luôn luôn thực ngay ngắn, hai chân khép lại, tay đặt ở trên đầu gối, tóc dài mềm mại, ngũ quan rõ ràng, mắt nhợt nhạt nhắm lại, lông mi dài. . . . . .
Cô hi vọng ai có thể thắng đêm nay?
Sở Thế Tu sao?
Ở trong lòng cô, hẳn là không có khả năng có cái đáp án thứ hai . . . . . .
Hắn chỉ là làm cho cô ghê tởm, người đáng ghét cặn bã.
Nghĩ đến đây, Lệ Tước Phong trong mắt lãnh ý càng ngày càng đậm.
Xe hơi chạy nhanh hướng bờ biển C thị, dọc theo đường đi ba người đều im lặng trầm mặc, trong xe không khí nặng nề tới cực điểm. . . . . .
Tới địa điểm, Cố Tiểu Ngải cùng Lệ Tước Phong, Linh Mộc Nại Nại xuống xe, gió đêm mãnh liệt đập vào mặt.
|
Chương 217:
Một con thuyền chở khách xa hoa ngừng ở bên bờ biển.
Tàu biển chở khách này tên là ——"Dylan".
"Dylan" ở C thị là một con thuyền nổi danh, có bối cảnh quyền thế lớn, không ai dám đụng tới, công khai hoạt động vĩnh viễn ở biển Nam Hải.
Thậm chí có người nói, tiền thu được một đêm của chiếc thuyền này có thể cứu sống một đảo dân đói, hơn nữa làm cho bọn họ giàu có mười năm.
Đây là một chiếc thuyền nổi tiếng ở bến thuyền Tiêu Kim Quật, C thị không người nào không biết, không người nào không hiểu.
Đèn đuốc trên tàu biển chở khách sáng trưng, rất nhiều người trang điểm xinh đẹp đều đứng ở trước lan can tàu biển chở khách vẫy tay chào hỏi bọn họ.
Chỉ là một màn đánh cược mà thôi lại có thể biến thành việc trọng đại như vậy.
Cố Tiểu Ngải không kìm nén nổi cảm giác bất mãn.
"Sở công tử đã bao hết bến thuyền này đêm nay, Lệ tổng mời vào." Một người mang bảng tên quản lý đi ra nghênh đón, hướng bọn họ cung kính 90 độ xoay người.
Lệ Tước Phong không quan tâm, đi thẳng lên thuyền.
Linh Mộc Nại Nại thủy chung kéo cánh tay của hắn, trên mặt lộ vẻ tươi cười ngọt ngào.
Cố Tiểu Ngải nhìn chiếc thuyền khổng lồ lặng im một lát, mới đi theo phía sau bọn họ đi lên thuyền.
Vừa vào cửa, một nhóm con gái mặc đồ thỏ đủ màu sắc nhảy nhiệt tình, âm nhạc sống động làm phấn chấn lòng người.
"Xin mời bên này, Lệ tổng."
Quản lí tiếp tục dẫn bọn họ đi lên phía trước, nhóm người thượng lưu theo sát sau đó.
Tiêu Kim Quật là nơi tiêu phí, Cố Tiểu Ngải nhìn mọi nơi, nơi này có đầy đủ mọi thứ, có toàn bộ những thứ không thể tưởng được, con hổ, bàn quay lớn. . . . . .
Trước vách tường màu thẫm, Sở Thế Tu một mình dựa vách tường mà đứng, hai tay cắm vào trong túi, đầu hơi hơi thấp, đèn chiếu sáng ngời vào trên tóc ngắn của anh, hiện ra một loại im lặng ôn hòa.
Lệ Tước Phong đi đàng trước chợt dừng bước lại, lạnh lùng nhìn phía Sở Thế Tu.
Cố Tiểu Ngải nhìn phía anh, đáy mắt cất dấu lo lắng.
Thương thế của anh đã ổn rồi sao?
Sau một lúc lâu, Sở Thế Tu ngẩng đầu lên, lộ vẻ khí chất tao nhã quý tộc, tầm mắt lướt qua Lệ Tước Phong, Linh Mộc Nại Nại nhìn Cố Tiểu Ngải mặc đơn giản phía bọn họ.
Bốn mắt giao nhau.
Sở Thế Tu cong lên mắt, khóe môi câu ra một tia độ cong hoàn mỹ, lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh.
Hai người này dám ở trước mặt hắn mắt đi mày lại? !
Ánh mắt Lệ Tước Phong đột nhiên lạnh rét, đẩy Linh Mộc Nại Nại ra, một tay kéo Cố Tiểu Ngải đến ôm trước người, lập tức khiêu khích nhìn về phía Sở Thế Tu.
Khí thế kiêu ngạo tới cực điểm.
Lệ Tước Phong mười phần rõ ràng biểu thị công khai ý chủ quyền.
Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, không có giãy dụa lộn xộn.
Trong trường hợp này nếu không cho Lệ Tước Phong mặt mũi, cô chỉ có thể chờ mạng nhỏ xong đời.
Sở Thế Tu mắt sâu ảm đạm, tầm mắt nhìn theo tay Lệ Tước Phong ôm trên vai Cố Tiểu Ngải rời đi, duy trì khoảng cách khách sáo mỉm cười, "Mời bên này."
Một gian phòng bố trí nguy nga tráng lệ, bọn vệ sĩ khoanh tay ở sau người đứng ở vách tường, một đám người mặt không chút thay đổi.
Một bàn đánh bạc dài, một người mặc quần áo sạch sẽ chia bài, tươi cười khả ái nhìn phía bọn họ, "Tiên sinh tiểu thư, có cần mang vài bình Whisky tới trước hay không?"
Vừa dứt lời, một cô nàng nóng bỏng bưng khay đi tới, xuyên qua trong đám người đưa lên rượu ngon.
"Mời."
Giọng nói Sở Thế Tu không nhẹ không nặng nói, chuyển mắt miết hướng Cố Tiểu Ngải trong lòng Lệ Tước Phong, dịu dàng nháy mắt cho cô một cái ánh mắt yên tâm.
Hôm nay, là một ván bài sinh tồn lớn nhất.
Chỉ có thể thắng không thể thua.
Ngải Ngải. . . . . . Phải cùng anh đi.
Sở Thế Tu thong dong ngồi vào một mặt bàn, tư thái khiêm tốn mà phóng khoáng.
Lệ Tước Phong buông Cố Tiểu Ngải ra, ngồi vào đối diện Sở Thế Tu, thần thái cao ngạo khinh thường.
Khoảng cách hai người thật dài.
"Lệ tổng, Sở công tử, không biết hai vị muốn đánh cuộc như thế nào? Chơi cái gì? Showhand?" Người chia bài đứng ở giữa bàn hỏi, một bên thủ pháp thuần thục xáo bài.
Mọi người bưng ly rượu vây quanh bàn giữ lẳng lặng cùng chờ đợi.
"Tiểu Ngải, chúng ta ngồi nơi đó."
Linh Mộc Nại Nại đem Cố Tiểu Ngải kéo đến ghế mặt sau bàn đánh bài ngồi xuống, ở bên tai cô nói nhỏ, "Có hồi hộp không? Còn chưa có bắt đầu tôi cũng đã cảm thấy thật khẩn trương ."
. . . . . .
Cô ta khẩn trương cái gì? !
Cố Tiểu Ngải không lộ vẻ gì nhìn Linh Mộc Nại Nại liếc mắt một cái, nhìn về phía sòng bạc.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, Lệ Tước Phong khí thế nhất quán kiêu ngạo cuồng vọng, ngay cả ánh mắt nhìn người đều là chẳng thèm ngó tới.
"Tôi thắng, Ngải Ngải theo tôi đi." Sở Thế Tu nhìn Lệ Tước Phong đối diện trầm ổn nói, trong mắt có tính kiên định sẽ thắng.
Sở Thế Tu có phải quá ngây thơ rồi hay không, tiền đặt cược làm sao có thể chỉ là Cố Tiểu Ngải mà thôi.
"Thua, chết!"
Nghe vậy, Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, hướng Sở Thế Tu khiêu khích nhíu mày, mở ra môi một chữ một chữ nói.
Lệ Tước Phong trực tiếp đề cập đến mức độ tàn khốc nhất.
Đám người phát ra một trận hô nhỏ.
"Được." Sở Thế Tu không chút nghĩ ngợi đáp ứng.
Hai người đàn ông tranh một người phụ nữ, thua mà còn sống so với chết còn thống khổ hơn, đây là tôn nghiêm.
"Russia bàn quay đổ."
Lệ Tước Phong nhìn người chia bài lạnh lùng lên tiếng.
"Xôn xao ——"
Trong đám người tiếng kinh hô so với vừa rồi còn lớn hơn nữa, tất cả mọi người tập trung suy nghĩ.
Russia bàn quay đổ?
Đó là cái gì?
Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn sòng bạc, Linh Mộc Nại Nại bên cạnh cũng không rõ ở bên tai cô nhỏ giọng nói, "Cái gì là bàn quay đổ? Đánh cuộc mạng sống có phải chơi quá lớn hay không?"
Tất nhiên là lớn. . . . . .
Không liên quan đến tiền bạc mà trực tiếp đem tánh mạng của mình bỏ vào ván bài.
Nghe được lời nói Lệ Tước Phong, người chia bài rõ ràng sửng sốt, "Đây là cuộc đánh cược lớn nhất trên thuyền này."
Một cô nàng thỏ giơ khay đi lên, Cố Tiểu Ngải nhìn đến trong bàn là một cây súng cùng một viên đạn cả người đều kinh sợ.
Đây là bọn họ muốn đánh cuộc cái gì? !
Mọi người nín thở tập trung ánh mắt, người chia bài cầm lấy súng lục cùng viên đạn chuyên nghiệp giải thích, "Trong đại chiến thế giới lần thứ nhất, binh lính Nga hoàng thua trần liền dùng đánh cuộc để giải buồn, cho nên được đặt tên như vậy."
Mở ra máng đạn, người chia bài đem viên đạn bỏ vào, "Súng lục tổng cộng có sáu khe đạn cùng viên đạn, người tham dự thay phiên đem súng lục nhắm ngay huyệt thái dương chính mình, người nào trúng đạn là thua, người nào bỏ cuộc là thua, người sống là thắng."
Lệ Tước Phong cùng Sở Thế Tu đều là phản ứng lạnh nhạt.
"Phanh ——"
Người chia bài đem viên đạn bỏ vào, tùy ý xoay vài cái, đem súng lục bỏ vào giữa.
Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi, làm sao có thể có người nghĩ ra loại đánh cược tàn nhẫn này chứ? !
Có đúng là viên đạn trong súng thật không? !
"ok, mời lật bài, bên nào có điểm nhỏ hơn là người bắt đầu trước."
Chia bài chuyên nghiệp giảng giải, giống như thần bì xáo bài, chia bài cho Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong giơ tay lên tùy ý rút hé ra, ánh mắt thâm thúy rơi xuống sắc mặt Cố Tiểu Ngải, cô chính là nhìn hắn.
Không giống mấy ngày nay trống rỗng, mặt không chút thay đổi.
Hắn bây giờ có thể rõ ràng cảm giác được cô khẩn trương, bất an. . . . . .
Cô sợ hắn lấy bài nhỏ điểm hơn sao?
Lệ Tước Phong thu hồi tầm mắt, khóe môi nhợt nhạt gợi lên.
"Sở công tử." Người chia bài một lần nữa chìa bài đến trước mặt Sở Thế Tu.
Sở Thế Tu bên môi thủy chung lộ vẻ ôn hòa mỉm cười, đầu ngón tay đem bài đẩy hé ra.
"Mở bài."
Người chia bài đứng quay về giữa bàn đánh bài, trầm giọng nói.
Trong phòng im lặng chỉ còn lại có tiếng hít thở. . . . . .
"Ba ——"
"Ba ——"
Lệ Tước Phong cùng Sở Thế Tu đồng thời hướng mặt bàn lật bài ra.
Lệ Tước Phong —— nữ vương Q.
Sở Thế Tu —— con số 10.
"Oa. . . . . ."
Trong đám người lại hét ra một trận tiếng than sợ hãi.
"Sở công tử bài điểm nhỏ, mời."
Người chia bài đứng ở giữa, đem súng lục đẩy đến trước mặt Sở Thế Tu.
Lệ Tước Phong khinh miệt cười lạnh một tiếng, "Họ Sở kia, vận khí của ngươi không tốt chút nào."
"Bây giờ nói thắng thua còn quá sớm."
Sở Thế Tu thần sắc thong dong cầm lấy súng lục, họng súng để ở huyệt thái dương của chính mình, không có một tia sợ ý, ngón tay đặt lên cò. . . . . .
"Đủ rồi!"
Cố Tiểu Ngải rốt cuộc ngồi không yên, từ trên ghế đứng lên, nhìn chằm chằm Sở Thế Tu nói, "Sở Thế Tu, bỏ khẩu súng lại đi!"
Có lầm hay không, ván bài thôi mà, có thể lấy mạng đổ máu. . . . . .
Bọn họ không phải điên rồi chứ? !
. . . . . .
Sắc mặt Lệ Tước Phong xanh mét trừng mắt Cố Tiểu Ngải, kìm nén tức giận muốn phát tác.
Hắn còn tưởng rằng cô sẽ khẩn trương hắn. . . . . .
Cô khẩn trương chỉ là vì Sở Thế Tu có thể có bàn nhỏ hơn hắn không mà thôi.
Nếu hiện tại, người dùng súng chỉ vào huyệt thái dương chính mình là hắn Lệ Tước Phong, cô còn có thể sẽ không đứng ra? !
"Ngải Ngải, ngồi trở lại đi." Sở Thế Tu hướng cô dịu dàng mỉm cười, an ủi cô, "Anh không có việc gì, cầu nguyện cho anh đi."
"Bỏ lại đi!" Cố Tiểu Ngải nhìn súng hắn trên anh kiên định nói, "Nếu không cả đời này em cũng sẽ không để ý đến anh!"
"Ngải Ngải. . . . . ."
Trong mắt Sở Thế Tu hiện lên một chút do dự, đang chuẩn bị thả lỏng ngón tay khỏi cò súng.
Mặt Lệ Tước Phong đen tới cực điểm, ngọn lửa trong mắt làm người ta không rét mà run, ngón tay bấu chặt mặt bàn.
"Cố tiểu thư."
Hai vệ sĩ lập tức tiến lên đem Cố Tiểu Ngải kéo quay về vị trí cũ ngồi xuống.
Linh Mộc Nại Nại bắt lấy tay cô, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Cô đừng lên, đàn ông đánh bạc rồi thì chắc là không biết nghe phụ nữ nói đâu."
Hai vệ sĩ đứng ở phía sau cô, một trái một phải đè vai cô lại, làm cho cô không động đậy được.
Cố Tiểu Ngải nhìn về phía Sở Thế Tu, trong mắt để lộ ra đầy vẻ bất an, hướng anh lắc lắc đầu.
Đừng nổ súng.
Đừng đùa đánh bạc vớ vẩn như vậy!
Sở Thế Tu hướng cô mỉm cười, trong mắt lộ vẻ dịu dàng lo lắng, thong dong đối với huyệt thái dương của mình bóp cò.
|
Chương 218:
Cố Tiểu Ngải nắm chặt tay, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn.
Trong phòng vô cùng im lặng.
Không có nghe thấy tiếng súng, Cố Tiểu Ngải mới nhẹ nhàng thở ra, mở hai mắt, Sở Thế Tu đã buông súng xuống.
"Tới phiên ngươi."
Sở Thế Tu đem súng trực tiếp đẩy đến trước mặt Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong đè lại súng lục, lạnh lùng nhìn Sở Thế Tu đối diện, ngón tay thon dài nắm súng nhắm ngay huyệt thái dương chính mình.
Cố Tiểu Ngải một lòng nhất thời lại nói không nên lời.
Bọn họ thực điên rồi. . . . . .
Lệ Tước Phong không có nổ súng, chuyển mắt nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.
Tốt lắm, hiện tại ánh mắt cô rốt cục cũng ở trên người hắn . . . . . .
Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên ghế môi cắn chặt, tái nhợt không có huyết sắc, thẳng tắp nhìn chăm chú vào hắn, một đôi mắt mở to rõ ràng hoảng sợ.
Cò động.
Lại là khe không đạn.
"Vù. . . . . ."
Trong đám người phát ra tiếng hô nhỏ nhợt nhạt, một đám người ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Súng lục lại lần nữa bị đẩy đến trước mặt Sở Thế Tu.
Sáu khe đạn, đã hai phát không đạn.
Bốn khe đạn còn lại, viên đạn sẽ ở khe số mấy?
Sở Thế Tu rũ mắt xuống nhìn chằm chằm súng lục trên mặt bàn, tay cầm lên hướng huyệt thái dương chính mình.
Tất cả mọi người tập trung nín thở.
Tiếp tục xem nữa, bọn họ không chết, cô sẽ chết.
"Buông tay, tôi muốn đi toilet."
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nói, đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng.
Mọi ánh mắt đồng thời nhìn qua cô.
Liền không muốn nhìn đến Sở Thế Tu nổ súng như vậy?
Sợ Sở Thế Tu thua như vậy sao? !
Ánh mắt Lệ Tước Phong hung ác nhìn chằm chằm cô, đưa tay hướng vệ sĩ phía sau cô tùy ý giương lên.
Tay vệ sĩ trên vai lập tức thu lại, Cố Tiểu Ngải đứng lên rời đi, mới đi đến cửa tới khúc quẹo cả người té xuống, chân cô như nhũn ra tới cực điểm.
"Phanh ——"
Tiếng ngã xuống truyền lại trong phòng im lặng.
"Ngải Ngải. . . . . ."
Sở Thế Tu lo lắng hô lên, đem súng lục bỏ lại trên bàn.
Lệ Tước Phong đang muốn đứng lên một lần nữa ngồi trở về, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm Sở Thế Tu lao ra cửa.
Cố Tiểu Ngải ngã ngồi ở bên tường, Sở Thế Tu đau lòng nhìn cô, tay muốn kéo cô đứng lên, lại bị một tay Cố Tiểu Ngải đẩy ra.
Nhìn tay mình bị đẩy ra, mắt Sở Thế Tu chợt buồn bã.
Cúi người ngồi xỗm trước mặt cô, lo lắng nhìn cô, "Em không sao chứ?"
Mặt cô tái nhợt đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, sắc mặt thoạt nhìn kém vô cùng.
"Viên đạn là thật sao?" Cố Tiểu Ngải nhìn mặt anh ôn hòa hỏi, giọng khàn khàn.
"Phải" Sở Thế Tu rũ mắt xuống.
". . . . . ." Đầu ngón tay Cố Tiểu Ngải không khỏi run lên, tay bắt lấy ống tay áo của anh, gần như cầu xin nói, "Đừng đùa, trở về đi, được không? Đừng đùa. . . . . ."
Đem mạng mình bỏ vào ván đánh cược, có cần thiết không?
Mặc kệ là người nào chết ở trước mặt cô, cô đều sẽ hỏng mất tinh thần.
Vì sao muốn chơi trò nguy hiểm này?
"Ngải Ngải, em hãy nghe anh nói." Sở Thế Tu hai tay khoát lên trên vai cô đang run rẩy, lộ ra tươi cười dịu dàng, giọng điệu chậm rãi trấn an cô, "Chúng ta là thanh mai trúc mã, chúng ta đã lãng phí chín năm, anh muốn cho em ở trong Dreamhouse, anh còn muốn dẫn em đi nước Pháp. . . . . . Ngải Ngải, chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện để làm, anh sẽ không ngừng việc này."
Nếu cô không ở bên cạnh anh, anh tình nguyện ngừng ở một giây này.
Nước mắt chảy xuống, Cố Tiểu Ngải lắc đầu, khóc khó có thể kìm nén được, "Không được. . . . . . Em cầu xin anh, đừng nổ súng. Em ở bên cạnh hắn ta cũng rất tốt, thật sự, em sống rất tốt. . . . . ."
"Ngải Ngải." Sở Thế Tu nhỏ giọng gọi tên của cô, tay lau đi nước mắt trên mặt cô, tiếng nói dịu dàng động lòng người, "Em còn không hiểu sao? Cho dù em đi theo bên cạnh hắn vui vẻ đi chăng nữa, anh cũng muốn mang em đi."
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải khiếp sợ nhìn anh.
Cho tới bây giờ, anh cũng không giống bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng như vậy, đáy lòng của anh có so với bất luận kẻ nào đều càng cố chấp.
Anh không phải một người đàn ông cơ hội.
"Ngải Ngải, anh yêu em."
Sở Thế Tu hướng cô mỉm cười, tay ôm cô vào trong lòng, "Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ còn sống."
Thân mình Cố Tiểu Ngải cứng ngắc tựa vào trong lòng ngực của anh.
"Các người ôm đủ chưa? !"
Giọng nói u ám truyền đến.
Sở Thế Tu buông Cố Tiểu Ngải ra, hai người giương mắt nhìn lên.
Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt bọn họ, trên mặt thịnh nộ hiện ra mấy cái gân xanh, trong mắt u ám tới cực điểm, thẳng tắp nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải, "Tốt nhất không nên ép tôi hiện tại sẽ giết các người ở đây như đôi cẩu nam nữ!"
Cố Tiểu Ngải bị tầm mắt của hắn dọa đến, thân mình gầy guộc không khỏi run lên, theo bản năng lui về phía sau.
Trong mắt Lệ Tước Phong ánh lửa càng sâu, người phụ nữ này nhìn thấy hắn liền sợ như vậy? ! Cô cùng Sở Thế Tu ở trong này ôm nhau, hắn còn chưa có làm gì, cô đã sợ trước rồi!
Chột dạ sao?
Trước mặt hắn mặt còn dám ôm ấp, bỏ hắn ở đâu chứ? Có phải cái gì cũng đều dám làm hết hay không? !
Sở Thế Tu giúp đỡ Cố Tiểu Ngải đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt không chú ý đến Lệ Tước Phong, "Hi vọng ngươi có thể tuân thủ quy tắc đánh bạc, chớ làm méo lệch đi."
Làm méo lệch đi? !
"Họ Sở kia, ngươi có ý tứ gì? !" Lệ Tước Phong đi lên phía trước, một quyền đánh đến trên vai Sở Thế Tu.
Hắn khí lực thật lớn.
Sở Thế Tu bị đẩy đụng đến trên tường, phải bỏ tay mềm mại của Cố Tiểu Ngải ra. . . . . .
Sở Thế Tu đứng vững thân thể, lạnh nhạt nói, "Không có ý gì."
Lúc chạm bả vai Lệ Tước Phong, Sở Thế Tu nhỏ giọng nói đủ hai người nghe, "Ở trong lòng Ngải Ngải, ngươi không có gì có thể tranh cùng ta."
Một lần nữa trở lại sòng bạc, hai người đàn ông ngồi trở lại hai đầu bàn đánh bạc, Cố Tiểu Ngải tựa vào cửa đứng, không có dũng khí đi vào.
Hai người đàn ông này là quyết tâm đánh cược lớn như vậy. . . . . .
Sở Thế Tu cầm lấy súng nhắm thẳng huyệt thái dương của mình bóp cò, không có nổ.
Lệ Tước Phong cũng là như cũ bắn một phát, lại là không đạn.
Liền còn lại hai cái khe đạn, cuối cùng tỷ lệ một phần hai sống sót.
Lệ Tước Phong nhìn Sở Thế Tu đối diện không khỏi khinh miệt cười lạnh một tiếng, từ trong tay vệ sĩ tiếp nhận ly rượu uống một ngụm, dùng khẩu khí trào phúng nói, "Họ Sở kia, ngươi cần một ly whisky."
Sở Thế Tu thần sắc khẽ biến, nhìn chằm chằm súng lục bị đẩy qua, mắt biến sắc âm trầm, sau một lúc lâu, ở trước mắt bao người cầm lấy súng lục nhắm ngay chính mình. . . . . .
Sở Thế Tu quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tiểu Ngải đang đứng trước cửa ra vào mang ánh mắt cười, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Cò súng từ từ động ——
"Chờ một chút."
Cố Tiểu Ngải đột nhiên nói chen vào, từng bước một gian nan đi đến trước bàn đánh bạc, nhìn mọi người lạnh nhạt nói, "Sở Thế Tu đi đến đây một mình, vừa nãy chúng tôi không có ở trong phòng này một chút, tôi làm sao mà biết có người động tay động chân hay không?"
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong đem ly rượu quăng xuống đất, chụp bàn đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, "Cố Tiểu Ngải! Mẹ kiếp, cô vì hắn ta mà nghi ngờ tôi? !"
Cô có thể dám hoài nghi hắn động tay động chân sao? !
Nếu hắn muốn động tay chân làm gì đáp ứng đánh ván này, Sở Thế Tu sớm bị hắn giết chết cả trăm lần rồi!
"Thế này đánh bạc không có công bằng, tôi muốn kiểm tra súng." Cố Tiểu Ngải không để ý Lệ Tước Phong, quay đầu nhìn đến người chia bài.
"Này, người tham dự đồng ý chứ?" Người chia bài đứng ở bên cạnh cô chuyên nghiệp nói, lập tức mang theo ánh mắt thăm dò nhìn về phía hai người đàn ông.
"Tôi đồng ý."
Sở Thế Tu nói trước tiên, khẩu súng gác qua trên mặt bàn.
Dáng vẻ bình thản dường như nhìn phía Lệ Tước Phong, bên miệng ngấn nụ cười lạnh nhạt.
Không thể nghi ngờ, Cố Tiểu Ngải là bất bình thay hắn bị đối xử bất công.
Phát súng thứ năm, Ngải Ngải nhất định sẽ đẩy cho Lệ Tước Phong.
Tựa như anh nhận định như vậy, ở trong lòng Ngải Ngải, Lệ Tước Phong hoàn toàn không thể cùng anh tranh cao thấp.
"Ý Lệ tổng như thế nào?"
Người chia bài quay đầu nhìn phía Lệ Tước Phong, mở miệng hỏi.
Lệ Tước Phong cứng đờ trừng mắt Cố Tiểu Ngải, cô không có nhìn hắn, chỉ là buông xuống suy nghĩ nhìn chăm chú mặt bàn.
Muốn cho hắn bắn phát súng thứ năm thật không?
Hắn chết, cô có thể cùng Sở Thế Tu vô tư thật không?
Tốt lắm.
Cố Tiểu Ngải, cô lại một lần hung hăng quăng cho hắn một cái tát.
"Được. Đổi súng."
Lệ Tước Phong trầm giọng đáp ứng, ngồi xuống, nắm tay thật sự mạnh.
Sở Thế Tu thoải mái mà đem thương hoa đến trước mặt Cố Tiểu Ngải, trên mặt Cố Tiểu Ngải một mảnh trắng bệch, nhìn chằm chằm súng lục kia.
"Cố tiểu thư, có thể kiểm tra." Người chia bài hỏi, "Lần này cô muốn đổi cho ai phát súng này."
Tất cả mọi người im lặng chờ đợi.
Cố Tiểu Ngải không có lên tiếng, chỉ là kinh ngạc nhìn súng trên mặt bàn, ngón tay mảnh khảnh sờ lên cầm súng lục.
Nước mắt chảy xuống, chảy qua hai má.
Nhìn nước mắt của cô, Sở Thế Tu sửng sốt, ý thức được không thích hợp vội vàng đứng lên lớn tiếng quát, "Ngải Ngải. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải nhanh chóng giơ tay lên đem súng hướng đầu của mình nả một phát súng.
|
Chương 219:
Không.
Phát thứ sáu mới là nơi có viên đạn . . . . . .
Sở Thế Tu sợ tới mức trái tim đột nhiên ngừng lại, lại không dám mạo muội đi lên sợ cô bóp cò, đứng ở trước bàn ôn hòa mà khẩn trương nói, "Ngải Ngải, em buông khẩu súng xuống. . . . . . Đừng như vậy, ván bài này không liên quan đến em. . . . . . Buông khẩu súng xuống. . . . . ."
Đám người bị Cố Tiểu Ngải gánh phát súng này mà một mảnh lặng im, ngay cả tiếng kinh ngạc đều không có phát ra. . . . . . Tất cả đều sững sờ nhìn màn kết thúc.
Lệ Tước Phong ngồi ở trên ghế, khiếp sợ nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải.
Hắn nghĩ cô sẽ đem phát súng thứ năm đẩy cho hắn. . . . . .
Cái cô này có phải choáng váng hay không, cô chỉ là tiền đặt cược, nhận phát súng làm cái gì!
Cô muốn tự sát sao?
Không khí trong phòng lập tức ngưng trọng đến cực điểm.
Người chia bài là người kịp phản ứng trước tiên, thấy Cố Tiểu Ngải còn đặt khẩu súng ở trên đầu chính mình, không có lỗ mãng đoạt lại, chỉ hỏi nói, "Cuối cùng là có viên đạn, cô đẩy cho ai thì người đó thua, một phát súng cuối cùng từ người dự thi chính mình quyết định bắn hay không bắn."
Nghe vậy, Sở Thế Tu nhìn phía Lệ Tước Phong đối diện, chỉ thấy Lệ Tước Phong với một đôi mắt đen gắt gao định ở trên người Cố Tiểu Ngải.
Cô dám đẩy cho hắn, hắn nhất định nổ súng.
Chẳng qua đối tượng nhất định là Sở Thế Tu.
Lệ Tước Phong từ trước bàn đứng lên, ánh mắt hung ác nham hiểm, cả người bao phủ hơi thở cường thế cuồng vọng.
"Tôi đẩy cho Lệ Tước Phong."
Cố Tiểu Ngải không có nhìn Lệ Tước Phong liếc mắt một cái, thản nhiên nói ra.
"Xôn xao ——"
Người vây xem tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
"Cố —— Tiểu —— Ngải!"
Lệ Tước Phong cắn răng, trong giọng nói lộ ra lạnh lẽo làm người ta trong lòng run sợ.
Cô thực dám đem phát súng cuối cùng đẩy cho hắn, cô muốn chết rồi!
"Mời đưa khẩu súng cho Lệ tổng." Người chia bài chuyên nghiệp nói, hướng Cố Tiểu Ngải chìa tay ra. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không hề động, chỉ là chuyển mắt nhìn về phía Sở Thế Tu, Sở Thế Tu nhìn quyết định của cô mà thở phào nhẹ nhõm một hơi, cưng chìu nhìn cô mỉm cười. . . . . .
Khí chất tao nhã, mắt sáng ngời như sao, ôm lấy giơ lên độ cong môi. . . . . .
"Thay em chăm sóc ba em thật tốt."
Nước mắt lặng yên không một tiếng động chảy xuống, giọng nói Cố Tiểu Ngải tắc nghẹn khàn khàn nói, lộ ra một chút cười khổ.
Sở Thế Tu khiếp sợ mở to mắt, ngơ ngác nhìn cô nhắm chặt mắt, họng súng để huyệt thái dương của mình, ngón tay chuyển động bóp cò.
Gần hai giây, Lệ Tước Phong không cần nghĩ ngợi tiến lên phía trước, chân hướng Cố Tiểu Ngải đá một cước.
"Phanh ——"
Tiếng súng ở trong phòng vang lên cực lớn. . . . . .
"A. . . . . ."
Mọi người hét ầm lên.
Chân Cố Tiểu Ngải bị đá tê rần, cả người lên tiếng trả lời rồi ngã xuống, không bị thương một chút nào.
Viên đạn bị bắn ở trên tường.
Cố Tiểu Ngải té lăn trên đất, ngã ngửa người về phía sau nằm xuống.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác mở to mắt, ánh mắt lo sợ không yên, trên đỉnh đầu, Lệ Tước Phong đứng ở bên người cô, cúi đầu dừng ở mặt của cô, nặng nề mà hô hấp, một đôi mắt đen lộ rất nhiều cảm xúc.
Cô thậm chí thấy được trong mắt của hắn hoảng sợ.
Hắn Lệ Tước Phong còn có chuyện để sợ sao. . . . . . Hắn làm sao có thể có chuyện để sợ chứ?
Cô chết đi, hắn cũng không cần mỗi ngày nhớ đến chuyện mình bị cắm sừng, không phải sao. . . . . .
Lệ Tước Phong đứng ở bên cạnh cô, mặt anh tuấn hơi hơi tái nhợt.
Còn kém một chút, nếu là hắn không đúng lúc đá ngã cô, mạng của cô sẽ không còn nữa. . . . . .
Cô thật muốn chết như vậy?
Cô đem phát súng cuối cùng đẩy cho hắn, cũng là hướng mình bóp cò, này xem như. . . . . . Vì hắn chịu phát súng sao?
Cô làm cho hắn thua, cũng không làm cho hắn chết?
Cố Tiểu Ngải, đến tột cùng cô đang suy nghĩ gì. . . . . .
Cố Tiểu Ngải nằm trên mặt đất không hề động, dại ra nhìn con ngươi đen của Lệ Tước Phong đối diện.
Cô hiện tại cũng không còn khí lực, cô dường như đã xác định đường chết, làm méo lệch đi sự công bằng. . . . . .
"Ngải Ngải."
Sở Thế Tu quỳ một gối xuống đến bên người cô, trong mắt kinh sợ vẫn còn, lấy ra khăn tay thay cô lau mặt, lập tức ôm lấy cô.
Tầm mắt Cố Tiểu Ngải từ trên người Lệ Tước Phong bị dời đi. . . . . .
Đổi lại trước kia, Lệ Tước Phong đã sớm một quyền đánh tới, nhưng lần này, hắn như là bị định vị nguyên chỗ, động cũng không động đậy.
"Ngươi đã thua." Sở Thế Tu dễ dàng ôm lấy Cố Tiểu Ngải đứng lên, trên mặt không có vẻ kiêu ngạo thắng lợi, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Về sau đừng tới quấy rầy chúng tôi nữa."
Nói xong, Sở Thế Tu ôm Cố Tiểu Ngải xoay người rời đi.
Đám người tự động tránh ra . . . . . .
Lệ Tước Phong vẫn trầm mặc không nói được lời nào, hoàn toàn không phải phong cách của hắn, một đôi mắt sâu không lường được nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi.
Lệ Tước Phong im lặng làm cho Cố Tiểu Ngải bất an.
Cô không hiểu việc này có tính là sự yên tĩnh trước cơn bão táp không, vệ sĩ của hắn đứng ở khắp bến thuyền nhưng hắn không có hạ lệnh chặn lại bọn họ.
Cái này xem như đã xong sao?
Cô rốt cục được giải thoát khỏi Lệ Tước Phong rồi sao?
Cố Tiểu Ngải bị Sở Thế Tu ôm, theo bản năng nhìn lại phía sau, chống lại tầm mắt Lệ Tước Phong sâu không thấy đáy.
Thật lâu, chưa từng dời đi. . . . . .
"A Phong?" Linh Mộc Nại Nại đi đến bên cạnh Lệ Tước Phong lo lắng nhìn hắn, "Anh không sao chứ?"
"Cút!"
Lệ Tước Phong gầm nhẹ một tiếng, đem Linh Mộc Nại Nại đẩy ngã trên mặt đất.
Người trong phòng ngay cả thở mạnh cũng không dám, liền nhìn Sở Thế Tu ôm Cố Tiểu Ngải rời đi như vậy . . . . . .
Lệ Tước Phong đứng tại chỗ, bóng dáng như hóa tượng.
Thật lâu. . . . . . Hắn cũng chỉ là nhìn bọn họ rời đi.
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong ném mạnh một cái ghế bên cạnh, ghế dựa chắc chắn bị gãy bốn năm mảnh.
Hắn đem cô ấy chạy đi.
Đây đối với cẩu nam nữ, giết hắn còn ngại ô uế tay.
Cút!
Toàn bộ cút cho hắn!
Cố Tiểu Ngải! Tốt nhất cô vĩnh viễn đều cảm thấy quyết định ngày hôm nay của cô là chính xác! Đừng hối hận!
Ngoại trừ vệ sĩ ra thì mọi người thấy thế đều yên lặng rời đi.
"A ——"
Trong phòng truyền đến tiếng Lệ Tước Phong phát tiết rống to, khàn cả giọng, làm người ta không rét mà run.
*************************
Một đêm nhất định không bình tĩnh . . . . . .
Cho đến khi ngồi trên xe thể thao của Sở Thế Tu, Cố Tiểu Ngải vẫn đang có loại cảm xúc không xác định được.
Từ đầu đến cuối cô nhiều lần muốn thoát khỏi sự giam cầm của Lệ Tước Phong, hắn là ma quỷ, cũng sẽ không buông tay, mình lợi hại. . . . . .
Mà lần này, Sở Thế Tu ôm cô rời đi, hắn lại ngay cả nửa lời cũng không nói gì.
Có lẽ. . . . . . Hắn cũng đã nhẫn nhịn cô đủ rồi, cô phải đi, hắn coi như đã đánh mất cái đồ bỏ đi.
Đây là một thời cơ không thể tốt hơn.
Nụ cười trên mặt Sở Thế Tu từ khi đi ra khỏi bến thuyền đều không có dừng lại, một tay đặt trên tay lái, một tay khởi động xe lái đi rồi nắm lấy tay cô kéo tới bên môi hôn một cái.
"Ngải Ngải, từ nay về sau em cùng hắn ta không còn quan hệ gì nữa."
Sở Thế Tu cười nói.
Trên mặt Cố Tiểu Ngải không có ý cười, chỉ là ngơ ngác nhìn mặt nghiêng của anh, gượng gạo lên tiếng, "Hắn ta là một người đàn ông có lòng trả thù mạnh mẽ."
Bỏi vì Lệ Tước Phong theo cô biết, hắn tuyệt đối không từ bỏ ý đồ như vậy.
Hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy được?
Hay là nói. . . . . . Lệ Tước Phong đã chuẩn bị tốt để đối phó với bọn họ rồi?
"Hắn ta là người đàn ông như thế nào cùng anh không quan hệ." Sở Thế Tu không nhẹ không nặng nắm tay cô, năm ngón tay tách ra khe hở của tay cô, mười ngón tay lồng vào nhau, quay đầu dịu dàng nhìn cô, ánh mắt chuyên chú mà thâm tình, "Ngải Ngải, chúng ta có thể ở cùng một chỗ rồi."
Ở cùng một chỗ?
Cố Tiểu Ngải nhìn mười ngón tay của hai người lồng vào nhau, vẫn có cảm giác không phải là sự thật.
Lúc trước, cô đều không nghĩ tới sẽ dễ dàng thoát khỏi Lệ Tước Phong . . . . . . Mà một khắc này, Sở Thế Tu lại nói với cô, cô đã cùng Lệ Tước Phong không có vấn đề gì nữa.
"Ngải Ngải." Thấy bộ dáng cô hoảng sợ không yên lòng, Sở Thế Tu nhịn không được lên tiếng gọi cô.
Cô ấy đang suy nghĩ gì?
Là chuyện vừa mới nói. . . . . . Hay là, Lệ Tước Phong? !
"Dạ?" Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên.
"Về sau đừng làm loại chuyện nguy hiểm này nữa, lúc nãy em làm anh sợ muốn chết. . . . . ." Sở Thế Tu cúi đầu hôn lên bàn tay trắng nõn nhợt nhạt của cô, có loại cố chấp mà dịu dàng.
Phản ứng của anh không có nhanh như Lệ Tước Phong, anh cho là mình giải thoát Ngải Ngải như vậy là đủ rồi, bởi vì anh cũng không cảm thấy cô sẽ làm chính mình bị thương, cô không có điên cuồng như hắn ta. . . . . .
|