Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
|
|
Chương 225:
Một bó hoa mới được đặt ở góc, tản ra hương thơm thanh nhã, tứ phía đều là giá sách với đầy sách trên đó, mang đậm nét của người trí thức, chỉ có ở chính giữa có đặt một cái giường nhỏ.
"Lại đây."
Sở Thế Tu cởi giày ra, nắm tay cô đi đến cái giường nhỏ kia.
Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn về phía Sở Thế Tu, Sở Thế Tu ở ngồi xuống giường, cầm lấy cái điều khiển ấn nhẹ một cái nút.
Phòng phát ra một tiếng vang.
Cố Tiểu Ngải nghe tiếng động ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu từ giữa nóc nhà từ từ mở ra, như là một cái cửa bị mở ra, lộ ra thế giới bên ngoài, ngay sau đó, một tầng kính dày trên đỉnh cũng từ từ mở ra. . . . . .
Bầu trời đêm đầy sao cứ như vậy hiện ra ở trong mắt của cô.
Toàn bộ đêm tối ở trên đỉnh đầu bọn họ, vô số sao sáng ngời lóng lánh, xinh đẹp đến khó tin.
Giống như cô duỗi tay ra là có thể tiếp xúc được bầu trời.
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc đến ngây người nhìn, khen ngợi, "Thật đẹp."
"Anh đã từng thấy một người bạn ở Mỹ thiết kế như vậy, lúc ấy anh đã nghĩ, Ngải Ngải nhất định sẽ thích cái này." Sở Thế Tu ngồi ở trên giường, nhìn bộ dáng cô nhìn sao không dời, thỏa mãn gợi lên một chút tươi cười.
"Cạch ——"
Sở Thế Tu đột nhiên tắt đèn đi.
Ngôi sao trên đầu càng thêm sáng ngời, loá mắt cực kỳ.
"Nằm xuống xem cũng rất có tư tưởng."
Sở Thế Tu nhìn thấy cô trợn mắt há hốc mồm liền kéo cô xuống, làm cho cô nằm ở trên giường.
Tất cả ngôi sao liền ở trên đỉnh đầu cô . . . . . .
Rực rỡ đến mức làm cho cô kinh ngạc.
"Còn có kính viễn vọng, em muốn xem sao không?" Sở Thế Tu nằm ở bên cạnh cô, một tay chống mặt mình, chuyên chú nhìn mặt của cô, bên môi lộ ra nụ cười thản nhiên.
Xa cách chín năm, anh rốt cục có thể cùng cô ở khoảng cách gần như vậy.
Nhìn ánh sáng của những ngôi sao trong tròng mắt cô, Sở Thế Tu bỗng nhiên cảm thấy thực thỏa mãn, giống như là từ nhỏ đến lớn có một mong muốn mà không thể thành giấc mộng rốt cục lại thực hiện được. . . . . .
Loại cảm giác này rất tốt.
Kính viễn vọng sao?
Mắt Cố Tiểu Ngải dại ra, nhìn ngôi sao trên đỉnh đầu, giọng nói có chút hứng khởi hỏi, "Anh có biết sao Thiên Lang không?"
"Từng nghe qua, hình như ở hướng Nam, mùa này không dễ dàng nhìn thấy được. Để anh đi lấy kính viễn vọng cho em."
"Không cần."
"Kính viễn vọng ngay trong tủ treo quần áo thôi."
"Thật sự không cần, em cảm thấy kính viễn vọng nhìn không thú vị hơn so với nhìn bằng mắt thường."
"Vậy được rồi."
Sở Thế Tu gật gật đầu, xoay người học bộ dáng của cô cũng nằm xuống, hai tay vén các mũ nồi hạ, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, "Lúc trước, một mình anh đều nằm ở nơi này xem sao. . . . . ."
"Thật không? Nơi này thật sự rất đẹp."
"Nhưng lúc xem một mình thực cô đơn, hơn nữa anh không biết khi nào thì mới có thể để cho em xem sao như thế này."
". . . . . ."
"Ngải Ngải, chín năm qua, em có nghĩ tới anh không?"
Làm sao có thể không nghĩ chứ.
Ở trong lòng cô, anh chiếm diện tích rất lớn, rất lớn. . . . . .
"Dạ." Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng mà lên tiếng.
Nghe vậy, Sở Thế Tu cười đến rất vui vẻ, cách sau một lúc lâu lại hỏi, "Sau khi em trở về tiếp tục làm phóng viên sao?"
"Không, ba không thích nghề chó săn, em đã gạt ông ấy."
"Ba em sau khi ra tù cũng không thể ở nhà cậu em, như vậy không tiện. Anh mua một ngôi nhà nhỏ ở nội thành cho cha con em được chứ?" Sở Thế Tu dịu dàng nói.
Anh muốn thay cô an bài tốt tất cả.
"A Tu, em muốn dựa vào chính mình." Giọng nói của cô thực nhỏ, nhỏ đến mức dường như không nghe được.
"Em là con gái, việc đó em không cần quan tâm tới."
"Em không muốn làm ký sinh trùng." Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi, có chút quật cường, nhìn sao trên trời nói, "Nếu em còn sống, ba em nên để em tự chăm sóc."
Tiếng sóng biển ở xa xa truyền đến, sao trên đầu rất xinh đẹp, tất cả đều thực lãng mạn. . . . . .
Quá mệt mỏi, Cố Tiểu Ngải dùng sức trừng mắt nhìn, muốn chống lại cơn buồn ngủ.
Cô gần đây đã ngủ rất nhiều rồi.
Như thế nào còn giống như là ngủ không đủ . . . . . .
Thực buồn ngủ quá. . . . . .
Mí mắt từ từ cụp xuống, tất cả các ngôi sao sáng lấp lánh đều bị ngăn cách khỏi tầm mắt của cô. . . . . .
"Ngải Ngải. . . . . ."
Đối với cự tuyệt của cô, Sở Thế Tu có chút bất mãn, "Như vậy, chờ ba em ra tù, anh cùng các người đi nước Pháp? Anh giúp em đi báo danh học đạo diễn. . . . . . Chỉ cần vài năm, nhất định em sẽ là một vị đạo diễn xuất sắc. Paris rất đẹp, anh đi qua đó hai lần rồi, nơi đó. . . . . ."
Sở Thế Tu nói xong xoay đầu lại nhìn về phía cô, giọng nói ngưng lại.
Bên cạnh, Cố Tiểu Ngải đã ngủ, lông mi dài khép lại, da thịt trắng nõn, môi đỏ, hô hấp nhẹ nhàng.
Nhanh như vậy đã ngủ?
Không phải là anh nói chuyện rất nhàm chán cho nên cô buồn ngủ chứ?
Ban đêm, anh nghĩ đến cô sẽ ở cùng anh, không có cách nào khác đi vào giấc ngủ.
Đầu ngón tay Sở Thế Tu mơn trớn mặt của cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói dịu dàng, "Ngải Ngải, anh yêu em."
Đón nhận anh sớm một chút được không?
Anh đã đợi đủ lâu. . . . . .
Chờ đợi thêm nữa, anh sợ. . . . . . Cô sẽ không phải của anh.
Đóng cửa sổ ở mái nhà, Sở Thế Tu đứng lên ôm lấy Cố Tiểu Ngải, thân mình cô mảnh khảnh, thân thể ấm áp tựa vào trong lòng ngực của anh, ngủ thật sự rất say.
Sở Thế Tu ôm cô đi đến phòng ngủ.
|
Chương 226:
Hôm sau tỉnh lại, Cố Tiểu Ngải phát hiện mình nằm ở phòng ngủ lần trước, phòng thực mộng ảo.
Sờ sờ gấu bông đầu giường, Cố Tiểu Ngải từ trên giường đứng lên, hôm nay phải quay về nhà cậu.
Không biết nhà cậu bây giờ như thế nào, chắc là một bộ dáng mây đen sương mù . . . . . . Cậu nhất định tức giận cực kỳ.
Đây là một cải cửa ải lớn của cô.
Sau lúc Lệ Tước Phong náo loạn ở nhà cậu, cô dường như không có dũng khí quay về nhà cậu.
Cho nên tối hôm qua mới có thể tùy ý để Sở Thế Tu dẫn cô về lại biệt thự bờ biển, cô cũng cần đủ thời gian vì mình thường hay để tam đến, cố lấy dũng khí quay về nhà cậu đối mặt tất cả. . . . . .
"Cốc cốc ——"
Cửa nhẹ nhàng bị gõ hai cái.
Cố Tiểu Ngải ngẩn người, vừa lấy tay vuốt vuốt lại tóc dài vừa đi mở cửa.
Sở Thế Tu đứng ở cửa đánh giá cô, trong mắt ngấn ý cười, giọng nói tao nhã, "Anh chuẩn bị nếu không có người mở cửa thì anh liền tiến vào hôn mỹ nhân cho tỉnh ngủ."
Cố Tiểu Ngải bị anh chọc cười, "Anh thức dậy sớm thế."
"Muốn tiến vào hôn trộm, chỉ là. . . . . . thất bại ." Sở Thế Tu làm mộ bộ dáng thật đáng tiếc, lại vẫn không mất quý khí, mắt tỏa sáng, "Vậy em rửa mặt trước đi, một hồi xuống dưới ăn điểm tâm."
"Dạ."
Nhìn bóng lưng Sở Thế Tu xoay người rời đi, Cố Tiểu Ngải có chút giật mình.
Đây là buổi sáng thứ nhất cô hoàn toàn rời khỏi Lệ Tước Phong, tỉnh giấc trong biệt thự ở bờ biển của Sở Thế Tu. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đi đến cửa sổ, ánh nắng bên ngoài tươi sáng, mặt biển yên tĩnh, chim hải âu tự do bay tới bay lui trên bầu trời, tất cả đều rất đẹp.
Lệ Tước Phong đâu?
Có phải bên người lại kéo đi một phụ nữ khác hay không? Linh Mộc Nại Nại hoặc lại là nữ minh tinh nào nữa. . . . . .
Nằm trên giường trong phòng chính mây mưa thất thường? !
Lấy tay vỗ vỗ lên đầu, Cố Tiểu Ngải âm thầm trách chính mình, cô suy nghĩ đến Lệ Tước Phong làm cái gì, thật là kỳ lạ.
Từ hôm nay trở đi cô cần phải quên Lệ Tước Phong đi, quên đi cuộc sống một tháng kia. . . . . .
Cố Tiểu Ngải hít một hơi thật dài, cảm nhận không khí biển cả, thực thoải mái.
Một ngày bắt đầu tốt lắm.
Rửa mặt xong, Cố Tiểu Ngải đi đến nhà ăn dưới lầu, mới vừa vào đã thấy Sở Thế Tu cùng chú Hách đang bận rộn trong bếp, chú Hách hướng dẫn Sở Thế Tu làm món salad như thế nào, bộ dáng Sở Thế Tu rất chuyên tâm.
"Đúng, đúng, chính là như vậy. . . . . ."
Sở Thế Tu xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng sao?
"Gâu gâu. . . . . ."
Một chú chó lớn màu trắng chạy thẳng đến cô, nhào vào trong lòng Cố Tiểu Ngải, lực đạo to lớn làm hại cô thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
"Bỉ Sóng." Cố Tiểu Ngải có chút kích động ôm lấy nó, "Ta rất nhớ ngươi."
Quả thcuwj, nó nghỉ ngơi giống như một người già nghỉ hưu vậy. . . . . .
Nghe được giọng nói của Cố Tiểu Ngải, Sở Thế Tu đang làm món salad cũng ngẩng đầu lên, "Em cùng Bỉ Sóng đi đến bờ biển trước chờ chúng tôi đi, anh cùng chú Hách một chút sẽ đem bữa sáng qua."
"Bờ biển?"
Cố Tiểu Ngải có chút kinh ngạc, ăn bữa sáng còn muốn đi đến bờ biển ăn sao?
"Tiểu thư đi trước đi, cô ở trong này, thiếu gia nhất định không có tâm tư làm bữa sáng." Chú Hách trêu ghẹo nói.
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải đành phải gật gật đầu, vỗ đầu Bỉ Sóng đi ra biệt thự, xa xa nhìn lại, chỉ thấy bờ biển xanh thẳm có một du thuyền màu trắng đang đỗ. . . . . .
Hóa ra là muốn ăn điểm tâm ở du thuyền.
Mở hàng rào đi ra ngoài, giọng Sở Thế Tu bỗng nhiên từ sau truyền đến, "Ngải Ngải. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải xoay người lại nghi hoặc nhìn lại, "Làm sao vậy?"
Sở Thế Tu đã chạy tới đem cô ôm vào trong lòng, hai tay ôm chặc lưng của cô, Cố Tiểu Ngải ngơ ngẩn, không có đẩy ra, cũng không có đáp lại, "A Tu?"
"Không có gì. Chỉ là bỗng nhiên muốn ôm em thôi."
Sở Thế Tu nhỏ giọng nói, mang theo vài phần không muốn xa rời.
Rất xa trên bờ cát, một chiếc xe thể thao màu bạc đang dừng ở đó, tài xế nơm nớp lo sợ nhìn Lệ Tước Phong đang ngồi chỗ tay lái phụ đè nén đến cực điểm, cũng không dám thở mạnh ra một tiếng.
Hơn nửa đêm, Lệ tiên sinh bắt hắn chạy xe đến nơi này, sau đó an vị ở trong này xem số liệu báo cáo, từ trời tối đến hừng đông. . . . . .
Biệt thụ màu trắng ở phía trước, Sở Thế Tu bỗng nhiên chạy đến ôm lấy cô.
Mà cô, không có cự tuyệt. . . . . .
Lệ Tước Phong tầm mắt âm trầm nhìn hai người ôm nhau ở xa xa, ngực giống bị lưỡi dao hung hăng cắt qua.
"Rắc ——"
Bút máy tốt nhất ở trong tay Lệ Tước Phong gập lại hai đoạn.
Lệ Tước Phong yên lặng nhìn, thiếu chút nữa lao xuống xe đi đến đánh người. . . . . . Cô có thể đi theo Sở Thế Tu trở về biệt thự của hắn, thời gian cả đêm, làm cái gì đều có đủ thời gian rồi. . . . . .
Tài xế nhìn không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên nghe được giọng nói u ám của Lệ Tước Phong ở bên trong xe vang lên, "Bọn họ tối hôm qua làm gì? !"
Làm gì? !
Phụ nữ của Lệ tổng cùng một người đàn ông khác làm gì? Lời này hắn làm sao dám nói ra . . . . . .
". . . . . ." Tài xế không dám trả lời, chỉ là thật cẩn thận nhìn Lệ Tước Phong, lại nhìn hai người ôm nhau ở trước biệt thự. . . . . . Như thế nào còn không có ôm đủ.
Muốn ôm sao không ở trong nhà mà ôm, chạy đến trước tầm mắt Lệ tổng ôm cái gì a.
"Lúc người phụ nữ ngươi thích ở trong phòng ngươi thì ngươi làm cái gì?" Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm bên kia, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
". . . . . ."
"Nói!"
Giọng nói Lệ Tước Phong lạnh tới tận xương làm cho tài xế không tự giác run lên, lắp bắp nói, "Trên, trên giường."
Đây là bản tính nguyên thủy của người đàn ông. . . . . .
Đối với người phụ nữ mình thích có dục vọng thật là chuyện bình thường. . . . . .
"Thật không?" Lệ Tước Phong thản nhiên hỏi lại, phản ứng thực bình thản.
Tài xế nhẹ nhàng thở ra, thật tốt khi Lệ tổng không có lấy hắn xả giận.
Ba giây sau, đầu của hắn bị Lệ Tước Phong ấn mạnh đến trên tay lái, trên mặt Lệ Tước Phong lộ rõ sắc thái thô bạo, hung ác trừng mắt hắn, "Ngươi nói bọn họ trên giường, hả? !"
Lực tay Lệ Tước Phong rất lớn, tài xế bị ấn mặt vào giữa tay lái, sợ tới mức toàn thân run run, "Lệ, Lệ tổng. . . . . . Tôi, tôi, tôi nói sai rồi. . . . . ."
Nói sai?
Đúng vậy, căn bản không có nói sai.
Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải căn bản là ở cùng một chỗ, làm sao có thể cái gì cũng không phát sinh. . . . . .
Phụ nữ của hắn đi đến trên giường của một người đàn ông khác thở hổn hển, hầu hạ ở dưới thân Sở Thế Tu, mà hắn ở trong này trơ mắt nhìn!
Buồn cười.
Lệ Tước Phong, ngươi thật sự là bất lực!
"Lệ, Lệ tổng, ngài, ngài thả tôi đi. . . . . ." Lái xe thảm hại nói, lại bị Lệ tổng ấn như vậy, cái mạng nhỏ của hắn nhất định sẽ xong đời rồi.
"Liền câm miệng của ngươi lại!" Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, buông tay hắn ra.
Trên cổ tài xế đã bị hắn bóp hằn vết sâu, đủ để có thể chứng minh hắn vừa mới dùng nhiều lực thế nào.
Cố Tiểu Ngải. . . . . .
Cố Tiểu Ngải, con mẹ nó, buổi chiều đầu tiên cô liền dám cùng Sở Thế Tu ngủ cùng nhau! Nhanh như vậy!
"Dạ phải" Vẻ mặt tài xế bi thảm nhìn sắc mặt Lệ Tước Phong lạnh lùng tới cực điểm, bi ai gật đầu.
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong đẩy cửa xe ra đi xuống, hướng bọn họ bước đi tới, xa xa trông thấy Cố Tiểu Ngải rời khỏi trong lòng Sở Thế Tu, nhất thời dừng bước.
Hiện tại, hắn không thể đem Cố Tiểu Ngải kéo trở về.
Hắn ta là người thắng cuối cùng. . . . . . Bây giờ không phải thời điểm!
Lệ Tước Phong trừng mắt Cố Tiểu Ngải ở xa xa, trong mắt xẹt qua một chút hung ác nham hiểm, khớp hàm cắn chặt chẽ.
Cố Tiểu Ngải, cuối cùng cô cũng được hưởng thụ thời gian vui vẻ rồi!
"Phanh ——"
Đi trở về xe, Lệ Tước Phong hung hăng đá một cước lên.
Mẹ kiếp!
Mới một đêm hắn liền nhịn không được!
Quả thục, nếu hắn không còn đủ kiên nhẫn thì cái gì hắn cũng không quan tâm, bất kể cô Cố Tiểu Ngải sẽ tuyệt thực hay là đi tìm chết, hắn trực tiếp đem cô bắt trở về! Làm cho cô vĩnh viễn không thấy được Sở Thế Tu!
Lên xe, Lệ Tước Phong nặng nề mà đóng cửa lại, lạnh nhạt lên tiếng."Liên hệ phòng thư ký, bảo bọn họ phái người theo dõi Cố Tiểu Ngải 24/24!"
"Dạ, Lệ tổng."
"Quay về công ty!"
"Dạ, Lệ tổng."
Xe chậm rãi khởi động, chạy nhanh lướt qua bờ cát, một chiếc xe dài màu đen từ trên quốc lộ chạy nhanhqua, cùng xe thể thao gặp thoáng qua.
"Em đi tới du thuyền ngồi một lát, anh lập tức tới ngay."
"Dạ."
Sở Thế Tu mỉm cười cùng Cố Tiểu Ngải xua tay, xoay người đi vào biệt thự.
Vẫn có cảm giác bị ánh mắt nhìn mình, đẩy tay Sở Thế Tu ra, Cố Tiểu Ngải xoay người hướng bờ cát xa xa nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe thể thao màu bạc chạy nhanh đi ra ngoài. . . . . .
Không phải là chó săn chứ? Đến chụp Sở Thế Tu sao?
Lúc nãy vừa mới ôm sẽ không bị làm lớn chuyện chứ. . . . . .
Hẳn là không đến mức như vậy chứ.
Nhíu nhíu mày, Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn chú chó lớn bên chân, hô một tiếng, "Đi thôi, Bỉ Sóng."
Bỉ Sóng lập tức hưng phấn mà đi lên phía trước, chạy một mạch thấy cô còn đi chậm rãi phía sau lại quay trở về, chờ cô cùng nhau đi. . . . . .
Bỉ Sóng là một cái tên thực đáng yêu.
"Đến đây, Bỉ Sóng, đứng lên." Cố Tiểu Ngải giơ giơ tay.
"Gâu. . . . . ." Bỉ Sóng kêu to một tiếng, lập tức sau lưng chấm đất đứng thẳng lên, hai chân trước giơ lên, hướng cô thè đầu lưỡi ra, dáng điệu thơ ngây đáng yêu.
"Bản lãnh thật sự."
Cố Tiểu Ngải cười khen nó.
Một chiếc xe Lincoln màu đen từ trên bờ cát chạy nhanh đến dừng ở trước mặt cô, ngăn trở đường đi của cô.
Cố Tiểu Ngải nháy mắt mấy cái, đang chuẩn bị đi đường vòng.
Tài xế trên xe Lincoln đi xuống đến mở cửa xe, một người đàn ông trung niên tinh thần sáng láng đi xuống xe, mặc một bộ tây trang màu đen, một đầu tóc ngắn bóng loáng, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
|
Chương 227:
Nụ cười trên mặt Cố Tiểu Ngải trở nên cứng ngắc.
Là Sở Thiên Minh.
Ba của Sở Thế Tu.
"Bác Sở." Cố Tiểu Ngải tiến lên lễ phép chào.
"Ừ." Sở Thiên Minh thản nhiên lên tiếng, nhìn không ra là vui hay giận, chuyển mắt nhìn du thuyền trên mặt biển, "Theo ta nhờ một chút?"
"Dạ."
Cố Tiểu Ngải không dám hỏi lại liền đáp ứng, có chút lo lắng đi theo phía sau Sở Thiên Minh đến du thuyền.
Bác Sở là một người thực nghiêm túc, từ nhỏ cô cũng rất ít nhìn thấy ông ấy cười, trừ bỏ một ít xã giao tất yếu.
Khác xa với tính hài hước của ba cô.
Trước đây cô còn hỏi mẹ, tính tình của bác Sở cùng ba khác xa nhau, làm sao có thể trở thành bạn tốt được?
Mẹ cũng không trả lời vấn đề này. . . . . .
Đi lên du thuyền, trên boong thuyền đã được bày một bàn ăn nhỏ, mặt trên đã bày đầy bữa sáng theo cách thức Tây Âu.
Ánh mặt trời, sóng biển, du thuyền, bữa sáng. . . . . . bốn thứ này có thể đủ cho người ta hưởng thụ.
Sở Thiên Minh ngồi thẳng vào trước bàn ăn, không có nụ cười liếc mắt Cố Tiểu Ngải vẫn đứng một cái, giọng điệu cứng nhắc mà đứng đắn, "Ngồi đi, cũng đã lâu rồi chúng ta cũng không có ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm."
"Dạ, bác Sở."
Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, thế này mới ngồi vào trước bàn ăn, nhìn Sở Thiên Minh cầm lấy dao nĩa cắt bánh mì ăn, cô mới cầm dao nĩa.
Cô ăn thật nghiêm túc.
"Mấy năm nay sống tốt chứ?" Sở Thiên Minh không có bất cứ tia cảm tình nào hỏi, một bộ dáng giống như đang làm công việc.
Cố Tiểu Ngải buông dao nĩa xuống, kính nể gật đầu, "Dạ, rất tốt. Bác thì sao ạ?"
"Đáng lẽ không tệ, tôi có một đứa con trai rất ngoan ngoãn, mà nó có một mối hôn sự rất tốt, chỉ là hiện tại không còn nữa." Sở Thiên Minh thần sắc nghiêm túc nói.
". . . . . ."
Mắt Cố Tiểu Ngải lập tức âm u xuống, không hiểu nên nói cái gì.
Lần này Sở Thiên Minh xuất hiện rõ ràng là hướng đến cô.
Tiếng sóng biển tập cuốn lỗ tai, Bỉ Sóng ngoan ngoãn ngồi ở bên chân cô. . . . . .
"Không cần căng thẳng như vậy." Sở Thiên Minh uống sữa xong lại nói, "Không phải con đem kế hoạch công kích của E.S giao cho Thế Tu sao, Sở thị chúng tôi giải trừ được nguy cơ khủng hoảng. Ta muốn cám ơn con."
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải mím môi, vẫn là không nói chuyện.
Không phải cô không lễ phép, mà là cô không biết nên ở trước mặt người nghiêm túc như bác Sở nói cái gì. . . . . .
Mỗi câu của ông ấy đều giống như có chút cố ý nhằm vào cô.
Làm cho cô cảm giác được khí thế bức người.
Bác Sở hiện tại cùng trong trí trước kia của cô cả ngày xụ mặt, cũng chưa từng tức giận với bọn cô. . . . . .
Để ly sữa xuống, Sở Thiên Minh xoa xoa tay, từ trong túi tây trang lấy ra một cái thẻ để qua trước mặt cô.
Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn về phía ông ấy.
"Trong này có năm trăm vạn, nếu chê ít ta sẽ cho thư ký chuyển tiếp cho con." Sở Thiên Minh không ăn cái gì nữa, hai mắt nghiêm túc nhìn cô, không có nửa phần ý tứ nói giỡn.
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm cái thẻ trên bàn mà sửng sốt, sắc mặt trở nên trắng bệt, "Con không rõ ý của bác."
"Rời khỏi Thế Tu."
Sở Thiên Minh nói trực tiếp.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải mím môi không nói gì.
"Từ nhỏ, Thế Tu đã được giáo dục tốt nhất, theo ta được biết, con chỉ ở bậc trung cấp, văn hóa hai người sai biệt rất lớn, không thích hợp cùng một chỗ." Sở Thiên Minh nghiêm túc nói, mặt mày nghiêm túc cực kỳ.
Sắc mặt Cố Tiểu Ngải càng ngày càng tái nhợt.
Hai tay cô để ở trên đầu gối càng ngày càng nắm chặt, dường như là phá hỏng.
"Ta nói trực tiếp, hi vọng con bỏ qua cho."
Sở Thiên Minh nhìn bộ dáng của cô, tiếp tục nói, "Nghề nghiệp của con là chó săn, cả ngày chiwr đơn giản là chạy theo các ngôi sao lấy một ít chuyện xấu khó coi, sau đó nói ngoa viết một bản thảo khó coi cho mọi người.”
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải rất muốn đứng lên rời đi, thân mình cũng đã cứng ngắc ở ghế trên, yết hầu cứng ngắc nói không ra một chữ nào.
Mà bác Sở nói . . . . . . là sự thật.
Cô đích xác chỉ học đến trung cấp, xác thực cùng Sở Thế Tu có văn hóa khác biệt rất lớn, cô ngay cả tiểu thuyết tiếng Anh đều xem thực gian nan. . . . . .
Cô cũng thật là chó săn, mỗi ngày đi theo phía sau ngôi sao không đạo đức lấy tin riêng tư của người khác. . . . . .
Bác Sở nói . . . . . . Không có một người nào, không có một từ nào là bẻ cong sự thật.
"Trước đây, con đa tài đa nghệ, học rất nhiều nghi lễ của xã hội thượng lưu, cũng học khiêu vũ, âm nhạc, vẽ tranh. . . . . ." Sở Thiên Minh trầm mặc chỉ chốc lát lại bắt đầu nói, "Nhưng dù sao cũng chỉ là trước đây, bây giờ con còn nhớ rõ bao nhiêu?"
". . . . . ."
"Ta nhìn thấy một ít bài con viết trên tạp chí, trong đó cách dùng từ không phải thuộc tầng lớp thượng lưu." Sở Thiên Minh dùng giọng điệu nghiêm túc công kích cô, "Dùng từ thô tục không chịu nổi."
. . . . . .
Ông ấy dùng khẩu khí nghiêm túc nhất làm cho cô thương tích đầy mình.
"Thực xin lỗi, bác Sở, con muốn rời đi một chút."
Cố Tiểu Ngải lại nghe không vô nữa, đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Cầm thẻ theo đi." Sở Thiên Minh ngăn cản cô rời đi, "Ta chỉ là hi vọng con nhận rõ con cùng Thế Tu khác biệt."
"Con không biết là chúng con có cái gì sai biệt." Giọng Sở Thế Tu túc giận truyền đến.
Cố Tiểu Ngải chuyển mắt qua, chỉ thấy Sở Thế Tu bưng salad đi tới.
Sở Thế Tu đứng ở bên cạnh cô đem Cố Tiểu Ngải kéo đến phía sau mình, yên lặng nhìn Sở Thiên Minh, "Cha, không có bản thảo thô tục của Ngải Ngải thì Sở thị của chúng ta không vượt qua nguy cơ khủng hoảng nhanh như vậy."
"Cô ấy là phụ nữ của Lệ Tước Phong, không có cô ấy, Lệ Tước Phong sẽ không đả kích Sở thị." Đổi lại mà nói, cho dù là cô cứu Sở thị, cũng không còn cái gì tốt để cảm tạ.
"Cha." Sở Thế Tu có chút tức giận, nhưng vẫn duy trì lễ nghi tốt nhất không có phát hỏa, "Cha háy tôn trọng đối với Ngải Ngải một chút đi."
"Cha không có không tôn trọng cô ấy." Sở Thiên Minh trấn định thong dong ngồi ở chỗ kia, nhìn con trai đem Cố Tiểu Ngải bảo vệ ở sau người, dùng từ không khỏi trở nên càng thêm kịch liệt chói tai, "Thế Tu, hiện tại con chỉ là nhớ tình nghĩa trước đây, thật làm cho các con cùng một chỗ, con cho là các con có thể hòa hợp sao?"
"Tất nhiên."
"Lúc con ở nước ngoài học, cô ấy đã phải chạy đôn chạy đáo ngoài xã hội; lúc con tham dự các buổi yến tiệc, cô ấy suy nghĩ tất cả biện pháp đi chụp hình giường chiếu ngôi sao."
"Cha. . . . . ."
"Con là công tử nhà giàu trong mắt đại gia, mà cô ấy ở trước mắt bao người bị bộc lộ rõ thân phận tình phụ của Lệ Tước Phong . . . . . . tư tưởng các con căn bản không ở cùng cấp bậc, cuộc sống sẽ như thế nào?"
Thân mình Cố Tiểu Ngải không khỏi run lên.
Lúc Lương Noãn Noãn, Liễu Tử Mật chỉa thẳng về cô mà mắng cũng không kham khổ như thế này.
Cô như là đồ ăn giá rẻ trên bàn, xen lẫn trong sa hoa bên cạnh, bị người khác công kích lại phản bác không được.
"Như thế nào mới gọi là cùng cấp bậc?"
Sở Thế Tu nắm tay Cố Tiểu Ngải, cảm giác được ý chí chiến đấu của cô không khỏi nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt bác bỏ Sở Thiên Minh, "Có ba làm quan chứ ở trung ương, giống Noãn Noãn, cô ấy mới là cùng cấp bậc với con sao?"
Sắc mặt Sở Thiên Minh nhất thời biến đổi, đứng lên, "Tại sao con có thể nói chuyện như vậy với cha? !"
Thấy Sở Thiên Minh tức giận , Sở Thế Tu nói chuyện không có bén nhọn nữa, chỉ nói, "Con chỉ là bàn luận thôi."
"Chuyện con bàn luận chỉ là về một người không xứng đôi ở cùng một chỗ. Hiện tại, chuyện con cùng Noãn Noãn chia tay khiến dư luận xôn xao, nếu các ngươi quan hệ bị yêu sách, để chó săn biết có bên thứ ba chen chân, hình tượng của Sở thị sẽ bởi vì con lại rối tinh rối mù."
Lại là hình tượng của Sở thị . . . . . .
Ở trong mắt của cha, Sở thị quan trọng hơn tất cả, bao gồm cả đứa con trai này.
"Cha." Sở Thế Tu nhìn ông ấy, một chữ một chữ nói, "Cha là một thương nhân thành công, nhưng con của cha không phải."
Nói xong, Sở Thế Tu đem thẻ đẩy trở về.
Lôi kéo Cố Tiểu Ngải liền rời đi, đi xuống du thuyền, Sở Thế Tu áy náy nói, "Anh không biết cha anh lại đột nhiên đến đây, chúng ta quay về biệt thự ăn điểm tâm."
"Không cần, em muốn quay về nhà cậu."
Cố Tiểu Ngải cúi đầu thản nhiên nói.
Cô còn chưa thông được chuyện như vậy.
"Ngải Ngải. . . . . ." Sở Thế Tu nắm chặt tay cô, "Thực xin lỗi, anh không biết sẽ như vậy. . . . . ."
"Không có gì, bác ấy là vì tốt cho anh mà thôi." Cố Tiểu Ngải gian nan xả ra một chút tươi cười, "Đưa em về nhà đi."
"Được."
Xe Sở Thế Tu dừng ở cửa khu chung cư, Cố Tiểu Ngải cởi bỏ dây an toàn nói, "Lần sau, em lại mời anh tới đây."
Sở Thế Tu trầm mặc, lo lắng hỏi, "Một mình em có thể được không?"
"Dạ, em có thể." Cố Tiểu Ngải gật gật đầu.
Đem điện thoại của mình giao cho cô, Sở Thế Tu vuốt vuốt mở ra cho cô, "Số điện thoại thứ nhất là một số khác của anh, có việc thì gọi cho anh."
"Được."
Trong lời nói Cố Tiểu Ngải có một chút mất mát.
Mắt Sở Thế Tu ảm đạm, đi xuống xe đến thay cô mở cửa xe, "Buổi tối, anh tới đón em đi ăn cơm nhé?"
"Em muốn nghỉ ngơi thật tốt hai ngày." Lời nói Cố Tiểu Ngải dịu dàng cự tuyệt.
"Em còn để ý lời nói của cha anh sao?"
"chỉ là em cảm thấy tâm tình rất loạn, muốn nghỉ ngơi một chút." Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng nói.
Có thể không để ý sao?
Bị một người bác mà cô tôn kính từ nhỏ khéo léo làm cho cô nhục nhã.
Mà ông ấy. . . . . . thậm chí không có nói sai một chữ.
Cô cùng Sở Thế Tu sai biệt từ khí chất đến văn hóa . . . . . .
"Cha anh là thương nhân đặt lợi ích lên trên hết, đừng nghỉ ngợi lời của ông ấy." Sở Thế Tu vỗ vỗ vai của cô, "Em là cô gái tốt nhất."
Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng mỉm cười, cùng Sở Thế Tu nói tạm biệt bước vào chung cư.
|
Chương 228:
Bình thường, lúc này mợ nhất định triệu tập chơi mạt chược, hiện tại lại im lặng có chút quỷ dị.
Trong phòng khách, mợ ngồi ở trên sô pha đan len, cậu ngồi ở đối diện xem báo chí.
"Cậu, mợ." Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi đi vào.
Cậu ngay cả đầu cũng chưa nâng một chút, tiếp tục nhìn chằm chằm tờ báo trong tay.
"A, tại sao nơi này lại có mùi cáo như vậy? Không lăn lộn ở trên giường của kẻ có tiền còn trở về nơi này làm cái gì?" Mợ thấy cô đi tới lập tức châm chọc khiêu khích.
Cố Tiểu Ngải trắng mặt, cúi đầu nói, "Con đã rời khỏi Lệ Tước Phong rồi."
Nghe vậy, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
"Là bị kẻ có tiền đá xuống giường chứ gì?" Mợ hừ lạnh một tiếng, kỳ quái cực kỳ, "Bị đuổi đi lại nghĩ đến nhà cậu sao? Cậu ngươi cứng rắn cốt khí do ngươi ép buộc ngay cả tòa soạn cũng không mở cửa, mỗi ngày đều ở trong nhà sống bằng tiền dành dụm. . . . . . Con riêng, ngươi hiện tại đắc ý chứ?"
Cậu thực ngay cả tòa soạn cũng không kinh doanh nữa sao?
"Cậu. . . . . ." Cố Tiểu Ngải đi đến trước mặt cậu.
"Đừng gọi tôi là cậu, tôi không có bàn lãnh làm cậu cô, ngay cả dạy dỗ cô cũng không tốt." Cậu chuyển thân thể mập mạp qua chỗ khác không nhìn cô.
"Con biết con làm sai rồi, cậu, về sau con sẽ không như vậy nữa." Cố Tiểu Ngải cầu xin cậu tha thứ.
"Đã nói đừng gọi tôi là cậu nữa."
"Phịch ——"
Cố Tiểu Ngải quỳ hai đầu gối xuống, "Con thực đã biết con sai lầm rồi, cậu. . . . . ."
Cậu thân mình chấn động, xoay đầu lại nhìn vẻ mặt cầu xin của cô, đứng lên, "Cô muốn quỳ thi quỳ đi."
Nói xong, cậu quay đầu bước đi.
"Đê tiện." Mợ khinh miệt hừ lạnh một tiếng, đứng lên đi theo rời đi.
Cố Tiểu Ngải quật cường tiếp tục quỳ.
Quỳ từ buổi sáng đến buổi trưa, chân của cô sớm đã tê rần. Cậu, mợ ăn cơm trưa cũng không có kêu cô một tiếng.
Cậu lúc này thực rất tức giận, không để ý tới cô, hoàn toàn xem cô như người tàng hình, căn bản nhìn cũng không nhìn cô liếc mắt một cái.
Mợ ngẫu nhiên đi tới châm chọc khiêu khích hai câu, "Ngươi xem xem đều là do ngươi, hiện tại hại ta cùng cậu ngươi cũng không dám ra ngoài đi gặp người khác. Hiện tại, láng giềng trong khu phố có người nào không biết ngươi là tình phụ chứ?!"
"Ngươi chính là cái tai tinh!"
"Ngươi cùng với cái đèn đỏ trong khu có cái gì khác nhau? !"
. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cắn chặt răng toàn bộ làm như không có nghe thấy, cô để ý là cậu, không phải người mợ chanh chua này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc trời dần dần đến tối.
Mệt mỏi lại ập đến, điện thoại trên người vang lên, Cố Tiểu Ngải nhận điện thoại, "Alo, tôi là Cố Tiểu Ngải."
"Ăn cơm chiều chưa?" Giọng Sở Thế Tu ấm áp trong di động vang lên.
"Dạ rồi." Cố Tiểu Ngải vuốt bụng khô quắt ừ một tiếng.
"Vậy hiện tại em đang làm cái gì?" Giọng Sở Thế Tu hớn hở vui tươi.
"Ách. . . . . ."
Cậu đột nhiên từ trong phòng đi ra, thấy cô gọi điện thoại thì trên mặt trồi lên một chút thần sắc không vui, Cố Tiểu Ngải hiểu được cậu hiểu lầm, liền nói vào điện thoại, "Em chuẩn bị ngủ."
"Sớm như vậy?" Sở Thế Tu ngạc nhiên.
"Dạ." Cố Tiểu Ngải nhìn cậu nói, "A Tu, em đi ngủ trước."
"Được rồi."
Sở Thế Tu không có nói nhiều, nói câu chúc ngủ ngon liền cho cô cúp điện thoại.
"Hừ." Cậu từ trong mũi hừ ra một tiếng, xoay người liền rời đi.
Cố Tiểu Ngải muốn mở miệng giải thích cũng không kịp, đành phải tiếp tục quỳ.
Đèn trong phòng bếp nhỏ sáng lên, bay ra từng đợt sương khói, mợ đang chuẩn bị cơm chiều.
Cố Tiểu Ngải xoa xoa đầu gối không còn cảm giác, quá mệt mỏi, mí mắt dường như muốn cụp xuống.
"Đi mua nước tương."
Giọng của cậu đột nhiên ở bên cạnh cô vang lên.
Cố Tiểu Ngải đang mệt mỏi chợt tỉnh táo lại, khiếp sợ nhìn cậu.
Cậu Diệp Vĩnh Thành từ trong túi lấy ra tiền đưa cho cô, "Lấy tiền đi đến ngã tư mua bình nước tương."
Cố Tiểu Ngải mừng rỡ trợn to mắt, "Cậu, cậu không giận con nữa chứ?"
Sắc mặt cậu vẫn là có chút khó coi, hỏi, "Con thực sự đã rời khỏi cái tên họ Lệ kia thật không?"
"Phải" Cố Tiểu Ngải liên tục gật đầu không ngừng.
"Vậy con vừa mới điện thoại. . . . . ."
"Là Sở Thế Tu, cậu biết anh ấy mà, trước đây chúng con chính là bạn tốt."
"Được rồi, đi mua nước tương đi." Sắc mặt cậu hơi dịu đi một chút.
"Dạ, con biết rồi." Cố Tiểu Ngải vui vẻ đứng lên, hai chân tê rần vừa đứng lên liền khụy xuống. . . . . .
Cậu đỡ lấy cô, cau mày nói, "Con nhìn xem con kìa, nói chuyện thì nói chuyện, quỳ cái gì."
"Con làm sai tất nhiên phải chịu trừng phạt." Cố Tiểu Ngải cười nói, hít một hơi thật mạnh, tay xoa xoa hai chân.
"Ba con mấy ngày nữa sẽ ra tù, con chuẩn bị làm sao bây giờ?" Cậu đỡ cô đến trên sô pha.
"Con muốn gạt ông ấy, con không muốn làm cho ba cảm thấy con sa đọa là vì ông ấy chưa cho con sống tốt. . . . . ."
"Nhưng miệng của mợ con làm sao giấu diếm được. . . . . ."
"Con chuẩn bị tìm một cái phòng ở bên ngoài để ở." Cố Tiểu Ngải nói.
"Được rồi, cậu giúp con tìm." Cậu vỗ vỗ vai của cô, lời nói thấm thía, "Về sau đừng làm loại việc ngốc này nữa, loại tiền con làm ra cho cậu làm sao an tâm mà dùng?"
Cố Tiểu Ngải tự biết xấu hổ cúi đầu, sau một lúc lâu ngẩng đầu nói, "Dạ, con đi mua nước tương."
Cố Tiểu Ngải xoa xoa chân thư thái chút, đứng lên liền đi ra ngoài.
Đây là một khu rất cũ kỹ ở C thị, phần lớn đều là chung cư, buổi tối chỉ có hai, ba cái đèn đường, giống như đi trong cảnh tối om.
Cố Tiểu Ngải đi ra khỏi chung cư, trên đường nhỏ tối đen, còn chưa đi ra xa đột nhiên trong ngõ bên cạnh có một bóng đen nhảy ra, kéo tay cô đem cô mãnh liệt kéo đi vào hẻm.
"A ——"
Cố Tiểu Ngải thất thanh thét chói tai, liều mạng giãy dụa.
Không phải do cô giãy dụa nhiều, cả người cô bị đẩy ra góc tường, bóng đen bao phủ lại đây, trực tiếp bá đạo đè lên thân thể của cô, một tay bắt lấy hai tay cô lộn xộn.
"Cứu mạng a. . . . . . Cứu mạng. . . . . . đừng.. đừng."
Cố Tiểu Ngải sợ hãi hét lớn, ngay sau đó môi bị chắn lấy, lưỡi đối phương cực nóng nhanh chóng tiến vào miệng của cô, tùy ý mà hôn, kích thích liếm lấy lưỡi cô, chiếm lấy hơi thở trong khoang miệng cô, hấp thu mùi thơm ngát trong miệng cô. . . . . .
Loại cường thế hôn này, loại hơi thở này cô lại quá quen thuộc . . . . . .
Là Lệ Tước Phong?
Tại sao buổi tối hắn lại ở chỗ này?
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, trong lúc nhất thời đã quên thét chói tai kêu cứu mạng.
Cả người cô bị đặt ở góc tường cưỡng hôn, kỹ xảo của hắn vẫn như cũ chà đạp trên môi của cô, liếm miệng cô mỗi một phiến mềm mại.
Cô căn bản ngay cả cơ hội phản kháng đều không có, một cái chân dài của hắn trực tiếp tiến đến chèn giữa hai chân cô, dừng ở chỗ mẫn cảm nhất của cô, mang theo ý chọc hỏa. . . . . .
Một cái tay tham tiến vào váy của cô, mạnh mẽ xoa da thịt của cô, chọc hỏa vuốt ve của cô mỗi một tấc. . . . . .
Hơi thở tràn ngập trong ngõ tối. . . . . .
Còn tiếp tục như vậy nữa sẽ càng không thể vãn hồi.
Cố Tiểu Ngải tinh tường biết điểm này, sau khi kịp phản ứng liều mạng ở trong lòng ngực của hắn giãy dụa, lưỡi mềm mại của hắn ở trong miệng cô mây mưa thất thường, hoàn toàn không cần biết cảm giác của cô, cũng hoàn toàn không quan tâm cô giãy dụa.
Đây đối với hắn mà nói, chỉ là phản kháng dư thừa mà thôi.
Cố Tiểu Ngải nhíu mày, cắn một cái thật mạnh.
"Tê ——" người đàn ông ở trên người cô lập tức rời khỏi miệng của cô, thét lớn một tiếng.
Một tiếng kêu rên này làm cho Cố Tiểu Ngải càng thêm xác định hắn là Lệ Tước Phong.
Tên này đến tột cùng muốn thế nào? !
Hắn không phải đã muốn rời bỏ cô rồi sao? !
Đẩy hắn ra, Cố Tiểu Ngải không nói một tiếng nào đi ra ngõ, còn chưa có rời đi người lại bị kéo trở về, tay hắn ấn lên vai của cô đem cô đặt ở trên tường, "Cố Tiểu Ngải, cô dám cắn tôi? !"
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không nói gì, tay thúc vào hắn.
"Nói chuyện đi!"
Lệ Tước Phong gầm nhẹ, biết là hắn, cô lại không chịu mở miệng ? Ngay cả cứu mạng cũng không kêu sao? !
Hai tay Cố Tiểu Ngải để ở trước ngực hắn liều mạng đẩy ra, làm cho hai người duy trì một khoảng cách.
Lệ Tước Phong một phen kéo tay chống cự của cô lại, môi áp vào lỗ tai cô, giọng nói giống như ác ma hung ác nham hiểm ở bên tai cô vang lên, "Sợ tôi cưỡng bức cô thì kêu lên đi. . . . . . Để cho người khác cứu cô."
Người ở khu này xem như đông đúc, chỉ cần cô tiếp tục kêu cứu mạng nhất định sẽ có người nghe được, sẽ có người tới cứu cô.
Nhưng sau khi nghe được, cho dù cứu được cô thì sao. . . . . .
Nơi này phần lớn đều là bà ba bà sáu, bị người khác nhìn thấy một người đàn ông làm chuyện này trên người cô. . . . . .
Cô không sao cả, nhưng về sau cậu còn có thể diện gì để gặp người khác chứ?
Lời ra tiếng vào đôi khi còn đáng sợ hơn cả so với con dao. . . . . .
Nhất là người đàn ông này lại là Lệ Tước Phong, cô thật vất vả mới để cho cậu tha thứ cho mình, lại để cậu biết Lệ Tước Phong làm loại chuyện này đối với mình nhất định lại suy nghĩ miên man.
Nghĩ đến cô không sạch sẽ.
"Như thế nào? Không gọi? Không gọi tôi đã có thể trực tiếp làm rồi chứ."
Lệ Tước Phong nói trắng ra, rất là âm tà, cúi đầu liền chiếm lấy môi lưỡi của cô, một tay chụp lên trước ngực đẫy đà của cô.
Tại sao hắn có thể nói ra được những lời khó nghe này chứ. . . . . .
Lưỡi hắn cực nóng mới bị cô cắn nát một ít, giờ phút này hắn đặt ở môi cô cưỡng hôn, một chút máu đi theo tiến vào miệng của cô . . . . . . hòa cùng lẫn nhau. . . . . .
Lệ Tước Phong là một cao thủ tình trường lão luyện, đầu gối lại một lần nữa để giữa hai chân dài của cô, Cố Tiểu Ngải nhịn không được giật mình. . . . . . Thân thể không tự chủ được đang run rẩy.
"Sở Thế Tu có thể cho cô cảm khoái như vậy không?" Nhận thấy được cô run rẩy, Lệ Tước Phong vừa lòng cười tà một tiếng, môi chuyển qua ngậm một bên tai của cô.
Lỗ tai của cô là một điểm cực kỳ mẫn cảm. . . . . .
Quả nhiên, thân thể Cố Tiểu Ngải ở trong ngực của hắn không tự giác sợ run lên, biểu thị rõ cảm giác của cô giờ phút này.
Thực hiển nhiên, hắn đã dẫn dụ dục vọng của cô. . . . . .
"Không gọi nữa à? Sợ bị người quen gặp phải như vậy sao?" Lệ Tước Phong tiếp tục dùng miệng nói chuyện tà mị ở bên tai cô, lưỡi liếm lỗ tai cô.
Trong bóng đêm, tay hắn xoa mặt của cô, vuốt ve môi của cô, môi của cô khép lại chặt chẽ, cưỡng bức chính mình không gọi ra tiếng.
Cô muốn nuốt xuống ngậm bồ hòn thật không?
Cho dù bị hắn cường gian cô cũng không gọi Cũng không chịu ra tiếng? !
Tốt, vậy hắn liền giống như cô mong muốn.
Lệ Tước Phong nhíu mi, môi từ vành tai cô dời đi, mặt cúi xuống lại một lần nữa chụp lên môi của cô mà hôn, răng từng chút từng chút cắn môi của cô, muốn mạnh mẽ bức bách cô mở môi ra.
Cố Tiểu Ngải bị đau mím chặt môi, không chịu cho hắn một chút cơ hội gì, chỉ cần cô hé mở miệng ra, hắn nhất định sẽ thừa cơ hội tiến vào công thành chiếm đất.
|
Chương 229:
"A."
Thấy cô như vậy, Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, một tay mang theo kỹ xảo vuốt ve mặt mềm mại của cô, "Cố Tiểu Ngải, chiêu này đối với tôi vô dụng thôi."
Nói xong, tay Lệ Tước Phong từ trước ngực đầy đặn của cô một đường trợt xuống, nhấc váy của cô lên, lấy một loại lực tuyệt đối bá đạo cùng tốc độ kéo quần lót của cô xuống, cởi bỏ dây nịt của mình, sớm vận sức chờ phát động nóng rực trực tiếp tiến vào trong cơ thể của cô. . . . . .
Nhất thời, Cố Tiểu Ngải bị một loại cảm giác tràn ngập tập cuốn toàn thân, cả người tê dại, như là sinh lý điện giật chạy dọc theo kinh mạch toàn thân, tập kích cả tay chân.
"Ách. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhịn không được ra tiếng, ép tiếng rên rỉ tới rất thấp.
"Tối hôm qua có cùng Sở Thế Tu làm không? !" Lệ Tước Phong đem cô đặt ở trên tường luật động, một tay bóp chặt người của cô, giọng nói như mất tiếng hỏi.
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi, nhắm mắt lại bị bắt thừa nhận luật động của hắn.
"Tôi hỏi cô, tối hôm qua cô có lên giường Sở Thế Tu không? !" Thấy cô vẫn không chịu nói một câu, đáy lòng Lệ Tước Phong tức giận bị toàn bộ câu lên, ngón tay dùng sức bóp chặt người của cô, lạnh lùng hỏi, "Nói, có làm không? !"
Không trả lời là cô chột dạ sao? !
Cô thực cùng Sở Thế Tu làm? !
". . . . . ."
Hắn - Lệ Tước Phong, cả đầu chỉ toàn tư tưởng nam nữ dơ bẩn.
Hắn đã thua ở trên bến thuyền, vì sao còn? ! Ở trên người cô luật động lại còn hỏi cô có cùng một người đàn ông khác lên giường hay không? !
Hắn thật sự là buồn cười. . . . . .
Cố Tiểu Ngải quật cường cắn môi, không nói được lời nào.
Hành động này là nguyên nhân càng làm cho hắn tức giận, trở nên càng thêm hữu lực cường ngạnh, mỗi một lần đều giống như muốn xỏ xuyên qua cô. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải! Không muốn tôi tra tấn cô thì cô phải trả lời tôi!"
". . . . . ."
Thế này là hắn đã tra tấn rồi, chẳng lẽ còn tệ hơn nữa sao?
Lưng Cố Tiểu Ngải bị dán lên tường lạnh như băng, đã không hề có phản kháng, tùy ý hắn ta cần ta cứ lấy. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cam chịu làm cho ngực Lệ Tước Phong càng thêm không thoải mái, hung hăng ở trên người cô đòi lấy, không tha cho đường sống. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cố nhịn xuống tiếng dục vọng, răng cắn nát cả môi . . . . .
Thật lâu, lâu đến mức Cố Tiểu Ngải cho là mình sẽ chết ngất ở trong ngực của hắn thì Lệ Tước Phong rốt cục mở lòng từ bi rời khỏi thân thể của cô, thắt lại dây nịt, cho dù trong bóng đêm, cô cũng biết hắn khôi phục lại áo mũ chỉnh tề . . . . . .
Trên người hắn ấm áp vừa rời khỏi, Cố Tiểu Ngải lập tức ngã quỵ xuống, ngồi xỗm xuống, hai chân như nhũn ra.
Giữa hai chân ẩm ướt dính càng làm cho cô khốn khổ.
Cô vừa mới nói cùng cậu rằng cô đã không còn quan hệ cùng Lệ Tước Phong, nhưng chỉ trong chớp mắt liền. . . . . .
"Cố Tiểu Ngải! Cả đời cô cũng đừng nói với tôi nữa!" Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt cô nhỏ giọng quát.
Trong ngõ tối đen, hắn căn bản không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt cô, chỉ nhìn thấy cô ngồi như một bóng ma nhỏ.
Ngực bị kìm nén dữ dội.
Giữ lấy, làm, hắn vẫn không thoải mái.
Cô cố chấp dù cho bị cưỡng bức. . . . . . Rõ ràng thân thể đối với hắn có cảm giác, lại cố tình ngay cả một chữ cũng không chịu nói ra.
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong đá một cước mạnh lên tường phía sau cô.
Thân thể Cố Tiểu Ngải còn đắm chìm trong cơn hoan ái vừa rồi, không tự chủ được sợ run lên. . . . . .
Hắn không làm, thật không?
Hắn đòi hỏi đủ rồi thật không?
Cô có thể đi rồi ư. . . . . .
Cố Tiểu Ngải vịn tường đứng lên, mặc lại quần áo đang hỗn loạn, từng bước mềm nhũn trong con ngõ tối đen sờ soạng đi ra ngoài. . . . . .
Phía sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn đi theo cô.
Cố Tiểu Ngải không cần quay đầu lại cũng biết là Lệ Tước Phong đi theo mình. . . . . .
Hắn còn muốn như thế nào? Thứ hắn muốn hắn cũng nhận được rồi, chiếm đoạt cô cũng chiếm đoạt rồi, hắn còn chưa cút trở về? !
May mắn con đường này tối đen như mực, không có hàng xóm chú ý tới bọn họ, nếu không cô có một trăm cái miệng đều giải thích không rõ.
Không thể đi đến tiệm tạp hóa ở ngã tư mua nước tương được, diện mạo Lệ Tước Phong đáng chú ý như vậy, nhất định sẽ bị chủ tiệm Triệu nói chuyện sinh động như thật kia rất nhanh hàng xóm cũng biết . . . . . .
Cố Tiểu Ngải nghĩ nghĩ, đơn giản ra đường nhỏ thẳng đến đường lớn, hướng xa xa một cái đường dành riêng cho người đi bộ đi đến.
Đi ra đến đường lớn, đèn sáng ngời chiếu từng ngóc ngách, xe đến xe đi vội vội vàng vàng. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đi theo ven đường, lỗ tai mẫn cảm nghe động tĩnh phía sau, tiếng bước chân vẫn chậm rãi đi theo cô.
Hắn muốn cô cũng muốn xong rồi, còn đi theo làm gì?
Không có làm đủ sao? !
Cố Tiểu Ngải đau đầu lợi hại, mặt hơi hơi nghiêng về phía sau. Phía sau cô cách đó không xa liền thấy Lệ Tước Phong với bóng dáng cao to đi theo phía sau cô.
Cái tên chết tiệt này!
Đi vào một siêu thị lớn, Cố Tiểu Ngải xách bình nước tương đi đến thu ngân tính tiền, đang muốn bỏ tiền xuống thì một cái thẻ bị ném tới trên bàn thu ngân . . . . . .
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải quay đầu lạnh lùng trừng người đàn ông bên cạnh.
Đây là đêm đầu tiên cô thấy rõ bộ dáng Lệ Tước Phong.
Vóc dáng hắn rất cao, hôm nay cô mang giày đế thấp căn bản đứng không đến vai hắn, cả người tản ra vẻ lo lắng.
Lệ Tước Phong mặc áo sơmi cùng quần dài, trên tay cầm một chiếc áo khoác dài màu đen.
Áo có chút hỗn độn, tóc ngắn cũng có chút loạn, lại che dấu không được vẻ anh tuấn trên mặt Lệ Tước Phong, ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc nên, mắt thâm mang đầy vẻ tức giận, trên môi mỏng còn dính một chút máu.
Vẻ đẹp tà khí đến chết người, vẻ đẹp làm cho người ta liếc trộm.
Cô thu ngân hiển nhiên bị vẻ ngoài anh tuấn của Lệ Tước Phong hấp dẫn, mắt không ngừng liếc trộm, các bước tính tiền đều đã quên, si ngốc nhìn hắn.
"Tính tiền!" Lệ Tước Phong nhìn cô thu ngân tức giận quát!
"Được, được, tốt tốt." Cô thu ngân bị rống như vậy mới kịp phản ứng, cầm lấy thẻ trên bàn thu ngân mà cả người đều sợ ngây người, lắp bắp nói, "Thẻ bạch kim sao? ! Mua nước tương mà dùng thẻ bạch kim sao?"
Nghe nói loại thẻ này không có giới hạn . . . . . .
Oa, lai lịch của người này là như thế nào đây? Kẻ có tiền cũng không cần chuẩn bị tiền lẻ! Mua nước tương còn dùng thẻ bạch kim. . . . . .
"Chỗ này tôi có tiền lẻ."
Cố Tiểu Ngải nhìn vẻ mặt dại ra của cô thu ngân, lấy tiền ra để trên bàn.
"Quét thẻ!" Lệ Tước Phong lạnh lùng trừng mắt người bên cạnh.
"Không cần thối lại."
Lười quan tâm đến người nhàm chán này, Cố Tiểu Ngải cầm lấy bình nước tương xoay người rời đi, đẩy cửa thủy tinh siêu thị đi ra ngoài.
Lệ Tước Phong rất nhanh liền đi theo, hổn hển nói, "Cố Tiểu Ngải, cô có ý tứ gì? !"
Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn tự mình trả tiền cho phụ nữ cho dù chỉ là bình nước tương mà thôi.
". . . . . ."
Tên này có cần phải nhàm chán như vậy hay không?
Bọn họ đã không liên quan, còn dây dưa ở đây, có phải nhàn rỗi lắm hay không? ! Hắn rãnh rỗi như vậy sao? !
Bả vai bị một bàn tay đè lại, Cố Tiểu Ngải bị bắt xoay người lại, không có sắc mặt tốt nhìn người đàn ông ở trước mắt.
"Cố Tiểu Ngải, hôm nay cô dám không nói lời nào, tôi vẫn sẽ đi theo cô!"
Lệ Tước Phong sắc mặt xanh mét trừng mắt cô, hung tợn nói, một bộ thế không bỏ qua.
". . . . . ."
Cái này có tính là đe dọa hay không đây? !
Cố Tiểu Ngải không nói gì trừng mắt hắn, cho dù là hắn uy hiếp đi chăng nữa nhưng đêm nay nếu hắn vẫn đi theo cô, cô thực không có biện pháp trở về, cô quỳ một ngày mới được cậu tha thứ. . . . . .
Nếu Lệ Tước Phong làm ồn ào chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
Hắn giống như tinh tường biết hiện tại cô sợ hãi cái gì? Cố Tiểu Ngải có chút hồ nghi nhìn hắn. . . . . .
Không có đi trở về, Cố Tiểu Ngải đơn giản liền đứng ở ven đường như vậy, vẫn không nhúc nhích.
Cô sẽ thách đo cùng hắn, xem một tổng giám đóc E.S công việc bề bộn thắng hay cô vô công rỗi nghề thắng đây. . . . . .
"Được, cô có bản lĩnh thì đứng ở chỗ này tới sáng đi!" Lệ Tước Phong tức giận đến mức lấy áo khoác trên tay quăng xuống đất, ngực cảm thấy rất tức giận.
Hắn tình nguyện cô mắng hắn vài câu.
Còn hơn là cô thà chết cũng không thèm dòm ngó đến hắn mà lại xem người qua đường. . . . . .
Cố Tiểu Ngải, cô có thể nhỏ nhen với hắn một lần, nhưng cô không thể nhỏ nhen với hắn nhiều lần như vậy, hắn Lệ Tước Phong không có đủ kiên nhẫn như vậy.
Thời gian tích tắc trôi qua. . . . . .
Lệ Tước Phong hoàn toàn không có dấu hiệu rời đi.
Cố Tiểu Ngải đứng ở ven đường, trên mặt cảm xúc không có biến hóa gì, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo lắng, cô đi mua nước tương lâu như vậy, cậu thấy cô vẫn không quay về nhất định sẽ đi ra tìm. . . . . .
Tuy rằng cô cố ý vòng đến siêu thị lớn bên này, nhưng nhỡ cậu đi tìm đến đây thì. . . . . .
Có phải cô chỉ cần nói với hắn thì hắn liền chịu đi hay không? Hắn liền buông tha cô sao? !
Cố Tiểu Ngải trừng mắt Lệ Tước Phong đang đứng một bên, cân nhắc xem có nên mở miệng nói chuyện hay không.
Lệ Tước Phong bỗng nhiên có động tác, một tay vịn vô hàng rào bảo hộ nhảy ra ngoài, đứng ở trên đường cái. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không kịp phản ứng, trong lúc nhất thời chỉ kinh ngạc đứng nhìn hắn.
Hắn muốn làm gì?
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong quay đầu lại yên lặng nhìn cô, đi từng bước một lui ra ngoài đường lộ, "Nếu cô tiếp tục kéo dài tình hình như thế này thì tôi lập tức chết ở trước mặt cô!"
|